Chương 9
"Chẳng có
gì ngạc nhiên khi chúng ta không ăn mừng Lughnasadh," Sarah lẩm bẩm, đẩy mở
cửa trước. "Tất cả những bài hát kinh khủng về sự kết thúc của mùa hè và sự
xuất hiện của mùa đông chưa kể đến phần trống đệm của Mary Bassett."
"Âm nhạc
không tệ đến thế," tôi phản đối. Cái nhăn mặt Matthew chỉ ra rằng Sarah có
quyền phàn nàn.
"Anh có
chút rượu vang Temperamental nào không, Fernando?" Sarah bật những bóng đèn
trong hành lang. "Tôi cần một thức uống. Đầu tôi đập thình thịch."
"Tempranillo."
Fernando quăng chiếc chăn picnic trên băng ghế dài trên hành lang.
"Tempranillo. Nhớ lại đi: Đó là tiếng Tây Ban Nha."
"Tiếng
Pháp, tiếng Tây Ban Nha, bất cứ thứ gì, tôi cần một ít," dì nói, nghe có vẻ
tuyệt vọng.
Tôi đứng sang một
bên để Abby và Caleb có thể vào trong cửa. John ngủ như chết trong vòng tay của
Caleb, nhưng Grace đã hoàn toàn tỉnh táo. Cô bé quằn quại để được thả xuống.
"Hãy để cô
bé xuống đi, Abby. Cô bé không thể làm tổn thương bất cứ điều gì.” Sarah nói,
hướng đến nhà bếp.
Abby thả Grace
xuống, và đứa trẻ chập chững đi thẳng về phía cầu thang. Abby bật cười.
"Con bé có
bản năng tuyệt vời nhất khi dính đến rắc rối. Không cầu thang, Grace." Cô ấy
ẵm và tung Grace lên trong không khí trước khi hạ cô bé trở lại trên sàn và chỉ
tay về hướng phòng gia đình.
"Tại sao bạn
không đặt John trong phòng sách?" Tôi đề nghị. John đã bỏ rơi mặt nạ Người-Nhện
và mặc một chiếc áo thun với các siêu anh hùng để thay thế.
"Cảm ơn,
Diana." Caleb huýt sáo. "Tôi hiểu bạn có ý gì về cái cây rồi,
Matthew. Vậy, nó cứ thế mọc lên khỏi lò sưởi à? "
"Chúng tôi
nghĩ rằng một chút lửa và một ít máu có thể đã tham gia vào," Matthew giải
thích, lấy ra một trong những chiếc chăn và theo sau Caleb. Cả hai đã trò chuyện
suốt cả buổi tối về tất cả mọi thứ từ chính trị, học thuật, công việc bệnh viện
của Matthew tại John Radcliffe đến số phận của những con gấu bắc cực.
Matthew sắp xếp
tấm chăn trên sàn nhà cho John, trong khi Caleb lướt những ngón tay trên vỏ của
Cây Thần Kỳ
Đây là những gì
Matthew cần, tôi nhận ra. Nhà. Gia đình. Cộng đồng. Vì không ai khác quan tâm đến,
anh đã rút lui vào nơi tối tăm đó, nơi những hành động trong quá khứ ám ảnh
anh. Và anh đặc biệt ngả theo hướng ủ ê vào lúc này, với sự tái xuất hiện gần
đây của Benjamin.
Tôi cũng cần điều
này. Sống trong thế kỷ thứ mười sáu, trong các hộ gia đình chứ không phải chỉ
đơn giản là trong nhà, tôi đã quen với việc được bao quanh bởi những người
khác. Nỗi sợ bị phát hiện đã lùi xa, và đã phát triển một ước muốn được thuộc về
thay vào đó.
Kết quả là tôi
đã tìm được coven hỗn tạp thú vị đến kinh ngạc. Các phù thủy Madison đã chiếm một
vị trí đáng sợ trong trí tưởng tượng của tôi, nhưng tối nay, cũng chính những
phù thủy ấy lại rất dễ thương và ân cần, ngoại trừ hai nữ thần báo oán thời trung
học của tôi Cassie và Lydia. Họ cũng thiếu năng lực đáng kinh ngạc khi so sánh
với các phù thủy tôi biết tại London. Một hoặc hai trong số họ có một số phép
thuật siêu phàm tuỳ theo ý của họ, nhưng không ai ghê gớm như các phù thuỷ lửa
hoặc các phù thuỷ nước của quá khứ. Và những phù thủy Madison, người có thể làm
phép, không thể là người soi đường cho Sarah được.
"Rượu nhé,
Abby?" Fernando trao cho cô ấy một ly.
"Chắc chắn
rồi." Abby cười khúc khích. "Tôi ngạc nhiên khi bạn đã thoát khỏi món
potluck mà vẫn còn sống sót, Fernando. Tôi khẳng định rằng ai đó đã thả một ít
bùa yêu lên bạn. "
"Fernando
không nên khuyến khích họ," tôi nói với mức độ nghiêm trọng giả vờ.
"Không cần phải vừa cúi chào vừa hôn bàn tay của Betty Eastey đâu."
"Ông chồng
đáng thương của cô ta sẽ không nghe thấy gì ngoài 'Fernando ơi' và 'Fernando à'
trong nhiều ngày," Abby nói với tiếng cười khúc khích khác.
"Các cô
gái sẽ rất thất vọng khi họ phát hiện ra họ đang cố gắng thắng yên sai con ngựa
mất rồi," Fernando trả lời. "Bạn bè cô đã kể với tôi những câu chuyện
say mê nhất, Diana. Cô có biết rằng ma cà rồng thực sự rất dễ thương, một khi
chúng tôi tìm thấy tình yêu đích thực không?"
"Matthew
không thực sự biến thành một con gấu bông nhỉ," tôi nói hờ hững.
"Ah, nhưng
cô không biết anh ấy trước đây." Nụ cười của Fernando tinh quái.
"Fernando!"
Sarah gọi từ nhà bếp. "Hãy đến giúp tôi thắp ngọn lửa ngu ngốc này nào.
Tôi không thể nhóm được nó."
Tại sao dì ấy cảm
thấy cần phải đốt lửa trong thời tiết nóng nực này thì vượt quá tầm hiểu biết của
tôi, nhưng Sarah nói Em đã luôn luôn thắp sáng một ngọn lửa vào ngày
Lughnasadh, và chỉ vậy thôi.
"Các cuộc
gọi nghĩa vụ," Fernando thì thầm, trao cho Abby một cái cúi chào nhẹ. Cũng
như Betty Eastey, cô ấy đỏ mặt.
"Chúng tôi
sẽ đi với bạn." Caleb cầm tay Grace. "Đi nào, chồi con."
Matthew nhìn
gia đình nhà Pratts hành quân vào bếp, một nụ cười chơi đùa ở góc miệng anh.
"Chúng ta
cũng sẽ như thế, sớm thôi" tôi nói, vòng cánh tay quanh anh.
"Đó chính
xác là những gì anh đang nghĩ." Matthew hôn tôi. "Em đã sẵn sàng nói
với dì về việc là một thợ dệt chưa?"
"Ngay sau
khi nhà Pratts rời khỏi." Mỗi buổi sáng tôi hứa sẽ kể với Sarah về tất cả
những gì tôi đã học được từ nhóm coven của London, nhưng với mỗi ngày trôi qua,
việc chia sẻ các tin tức của tôi càng khó khăn hơn.
"Em không
cần phải nói với dì ấy tất cả mọi thứ cùng một lúc," Matthew nói, vuốt bàn
tay trên vai tôi. "Chỉ cần nói với dì ấy em là một thợ dệt, và rồi em có
thể ngưng đeo tấm vải liệm này."
Chúng tôi tham
gia cùng những người khác trong bếp. Bây giờ ngọn lửa của Sarah đã reo vui
trong phòng pha chế, làm tăng thêm sự ấm áp của buổi tối mùa hè. Chúng tôi ngồi
quanh bàn, so sánh các nhận xét về bữa tiệc và nói chuyện vãn về những diễn biến
mới nhất trong cộng đồng phù thuỷ địa phương. Rồi cuộc trò chuyện chuyển sang
bóng chày. Caleb là một fan hâm mộ Red Sox, giống như cha tôi.
"Có điều
gì với những người đàn ông Harvard và Red Sox thế nhỉ?" Tôi đứng dậy pha trà.
Một ánh nhấp
nháy màu trắng đập mắt tôi. Tôi mỉm cười và đặt ấm nước trên bếp, nghĩ rằng đó
là một trong những con ma mất tích của ngôi nhà. Sarah sẽ rất hạnh phúc nếu một
trong số họ đã sẵn sàng xuất hiện một lần nữa.
Đó không phải
là ma.
Grace lắc lư ở
phía trước lò sưởi của phòng chưng cất trên đôi chân hai tuổi thiếu vững vàng.
"Đẹp”. Cô bé thủ thỉ.
"Grace!"
Giật mình bởi
tiếng kêu của tôi, Grace quay đầu lại. Chừng đó đủ để phá vỡ cân bằng, và cô bé
nghiêng ngả về phía ngọn lửa.
Tôi sẽ không
bao giờ đến được cô bé kịp lúc - không
phải với một đảo bếp và hai mươi lăm feet giữa chúng tôi. Tôi thò tay vào túi
quần short và kéo ra dây thợ dệt của tôi. Chúng trườn qua những ngón tay của
tôi và xoắn quanh cổ tay tôi ngay khi tiếng thét của Grace đâm xuyên không khí.
Tôi đã hành động
theo bản năng thuần túy và chân của tôi như mọc rễ vào sàn nhà. Nước ở tất cả
xung quanh chúng tôi, chảy qua các dòng kênh sâu chằng chịt khắp đất nhà Bishop.
Nó cũng ở trong tôi, và trong một nỗ lực tập trung quyền năng siêu phàm nguyên
sơ, tôi đã cô lập các sợi màu xanh, màu xanh lá cây, và màu bạc sáng lên và tất
cả mọi thứ trong nhà bếp và phòng pha chế đều bị gắn liền với nước.
Trong chớp mắt,
tôi hướng một tia nước vào lò sưởi. Một luồng hơi nước phun trào, than rít lên,
và Grace ngã vào vũng bùn của tro và nước trong lòng lò sưởi với một tiếng uỵch.
"Grace!"
Abby chạy qua trước mặt tôi, theo sau bởi Caleb.
Matthew đã kéo
tôi vào vòng tay của anh. Tôi ướt sũng và run rẩy. Anh xoa lưng tôi, cố gắng
khôi phục lại một chút ấm áp.
"Cảm ơn
Chúa, cô có quá nhiều quyền năng với nước, Diana," Abby nói, ôm chặt một
Grace đầy nước mắt.
"Cô bé
không sao chứ?" Tôi hỏi. "Cô bé đã giang tay ra để tự giữ thăng bằng,
nhưng cô bé ở rất gần ngọn lửa."
"Bàn tay
con bé hơi hồng lên một chút", Caleb nói, kiểm tra các ngón tay bé nhỏ của
con gái. "Bạn nghĩ gì, Matthew?"
Matthew nắm lấy
tay của Grace.
"Đẹp,"
cô bé nói, môi dưới run run. "Tôi biết," Matthew thì thầm. "Lửa
rất đẹp. Cũng rất nóng nữa." Anh thổi vào những ngón tay của cô bé, và cô bé
bật cười. Fernando đưa cho anh một miếng vải ẩm và một khối băng.
"'Nữa,"
cô bé ra lệnh, đẩy bàn tay vào khuôn mặt của Matthew.
"Không có
gì có vẻ bị huỷ hoại, và không có vết phồng rộp," Matthew nói sau khi vâng
lệnh cô bạo chúa nhỏ bé và thổi vào ngón tay cô thêm một lần nữa. Anh bọc vải cẩn
thận xung quanh bàn tay của cô bé và giữ các viên đá trên đó. "Cô bé không
sao."
"Ta không
biết con có thể vận dụng ánh chớp nước." Sarah nhìn tôi sắc xảo. "Con
có ổn không? Trông con có vẻ khác quá - lấp lánh."
"Con ổn."
Tôi vùng ra khỏi Matthew, cố gắng kéo phần còn lại đã rách bươm của thần chú ngụy
trang xung quanh tôi. Tôi tìm kiếm sàn nhà xung quanh đảo bếp, tìm sợi dây thợ
dệt đã bị rơi của tôi phòng trường hợp một số mảnh vá lén lút được cần đến.
"Điều gì
đã khiến con hoàn toàn vượt qua được chính mình thế?" Sarah nắm lấy tay
tôi và quay nó ngửa lên. Những gì tôi thấy khiến tôi thở hổn hển.
Mỗi ngón tay
mang một dải màu xuống tận trung tâm của nó. Ngón Út với màu nâu, ngón đeo nhẫn
màu vàng. Một màu xanh sống động đánh dấu ngón tay giữa, và màu đỏ rực xuống
ngón tay trỏ trong một vết khía độc đoán. Các đường màu kết hợp với nhau trên
lòng bàn tay tôi, tiếp tục đến gò thịt tại chân ngón tay trong một sợi dây bện
xoắn, nhiều màu. Sợi xoắn ấy gặp gỡ sợi màu xanh lá cây lang thang xuống từ
ngón tay cái của tôi - dành cho số phận của hầu hết các cây trồng trong nhà của
tôi. Sợi thừng năm màu vòng vèo một khoảng ngắn đến cổ tay tôi và hình thành một
nút giao cắt với năm đường chéo - hình ngôi sao năm cánh.
"Dây thợ dệt
của con. Chúng. . . ở bên trong con." Tôi ngước lên nhìn Matthew trong sự
hoài nghi.
Nhưng hầu hết
các thợ dệt sử dụng chín dây, không phải năm. Tôi lật lòng bàn tay trái của tôi
lên và phát hiện ra những sợi bị bỏ lỡ: màu đen trên ngón tay cái, màu trắng
trên ngón út, màu vàng trên ngón tay đeo nhẫn, và màu bạc trên ngón tay giữa.
Ngón tay trỏ
không mang màu sắc gì cả. Và các màu sắc bện xoắn xuống cổ tay trái của tôi tạo
ra một dấu hiệu Ouroboros, một vòng tròn không có điểm bắt đầu và không có kết
thúc mà trông giống như một con rắn với cái đuôi ngậm trong miệng của nó. Đó là
gia huy của nhà de Clermont.
"Diana. .
. đang lung linh sao? "Abby hỏi.
Vẫn nhìn chằm
chằm vào bàn tay, tôi uốn cong các ngón tay. Một sự bùng nổ của các dải màu sắc
màu chiếu sáng không khí.
"Cái gì vậy?"
Đôi mắt của Sarah tròn vo.
"Các sợi
tơ. Chúng nối kết các thế giới và chi phối phép thuật.” tôi giải thích.
Corra chọn thời
điểm đó để trở lại từ chuyến đi săn. Nó sà xuống ống khói phòng pha chế và hạ
cánh trong đống gỗ ẩm. Ho và thở khò khè, nó lảo đảo trên đôi chân.
"Là. . . một
con rồng ư? "Caleb hỏi.
"Không, đó
là một món quà lưu niệm," Sarah nói. "Diana đưa nó theo cùng khi trở
lại từ thời Elizabethan nước Anh."
"Corra
không phải là một món quà lưu niệm. Cô ấy cận thân của tôi.” tôi thì thầm.
Sarah khịt mũi.
"Phù thủy không có cận thân."
"Thợ dệt
có," tôi nói. Bàn tay của Matthew đặt trên lưng tôi, ủng hộ thầm lặng.
"Các bạn tốt hơn nên gọi Vivian. Tôi cần phải nói với các bạn vài điều.
"
"Vậy, con
rồng…" Vivian bắt đầu, hai bàn tay quấn chặt quanh một cốc cà phê bốc
khói.
"Rồng lửa,"
tôi ngắt lời.
"Vậy, nó…"
"Cô ấy.
Corra là một phụ nữ. "
"-là cận
thân của cô?" Vivian kết thúc
"Vâng.
Corra xuất hiện khi tôi dệt thần chú đầu tiên của tôi ở London."
"Có phải tất
cả những cận thân đều là rồng. . .ờ, rồng lửa không? " Abby chuyển động
đôi chân trên chiếc ghế dài trong phòng gia đình. Tất cả chúng tôi ngồi quanh
chiếc ti-vi, trừ John, người vẫn ngủ một cách hòa bình sau sự phấn khích.
"Không. Thầy của tôi, Goody Alsop, có một vong linh -
một cái bóng. Bà ấy có thiên hướng đối với không khí, các bạn biết đấy, và cận
thân của thợ dệt có hình thể dựa theo khuynh hướng siêu nhiên của phù thủy ấy."
Đó có lẽ là lời phát biểu dài nhất tôi từng thực hiện với chủ đề pháp thuật. Đối
với bất kỳ phù thủy hiện nay nào, những người không biết gì về thợ dệt, điều đó
phần lớn là không thể hiểu được. "Tôi có sự đồng cảm với nước cũng như với
lửa," tôi giải thích, sâu hơn. "Không giống như rồng, rồng lửa thoải
mái trong biển cả cũng như trong lửa."
"Chúng
cũng có thể bay", Vivian nói. "Rồng lửa thực sự đại diện cho ba nhánh
sức mạnh siêu nhiên."
Sarah nhìn bà ấy
với vẻ ngạc nhiên.
Vivian nhún
vai. "Tôi có bằng thạc sĩ về văn học thời Trung cổ. Rồng bay - hoặc rồng lửa,
nếu bạn thích gọi như thế hơn, đã từng rất
phổ biến trong thần thoại và truyền thuyết châu Âu. "
"Nhưng bạn
. . . bạn là kế toán của tôi.” Sarah lắp bắp.
"Bạn biết
có bao nhiêu thạc sĩ chuyên ngành tiếng Anh là kế toán viên không?" Vivian
hỏi với lông mày nhướng lên. Bà quay sự chú ý lại với tôi. "Cô có thể bay
không, Diana?"
"Có,"
tôi thừa nhận miễn cưỡng. Bay không phải là một tài năng phổ biến trong các phù
thủy. Nó phô trương, và do đó không ai ưa thích nếu bạn muốn sống lặng lẽ với
con người.
“Các thợ dệt
khác có sáng lung linh như bạn không?" Abby hỏi, nghiêng đầu.
"Tôi không
biết liệu có những người thợ dệt khác hay không. Họ không còn lại nhiều, ngay cả
trong thế kỷ thứ mười sáu. Goody Alsop là người duy nhất trong quần đảo Anh sau
khi thợ dệt người Scotland bị hành quyết. Có một thợ dệt ở Prague. Và cha tôi cũng
là một thợ dệt. Nó được truyền lại trong gia đình."
"Stephen
Proctor không phải là một thợ dệt," Sarah nói một cách chua chát.
"Anh ấy không bao giờ lung linh và không có cận thân. Cha của con là một
phù thủy hoàn toàn bình thường. "
"Nhà
Proctors chưa bao giờ sản sinh một phù thủy hàng đầu thực sự cho các thế hệ,"
Vivian nói với vẻ tạ lỗi.
"Hầu hết
các thợ dệt không phải là hạng nhất tại bất cứ điều gì - không phải theo tiêu chuẩn truyền thống."
Đó là sự thật ngay cả ở mức độ di truyền, các xét nghiệm Matthew đã tiết lộ tất
cả các loại dấu hiệu mâu thuẫn trong máu của tôi. "Đó là lý do tại sao tôi
đã không bao giờ giỏi với việc làm phép. Sarah có thể dạy bất kỳ ai làm thế nào
để kích hoạt một câu thần chú - nhưng không phải tôi. Tôi là một thảm họa."
Tiếng cười của tôi run rẩy. "Daddy đã nói với tôi rằng tôi nên để cho những
câu thần chú đi vào tai này và ra tai kia và sau đó sáng tạo nó theo ý của
tôi."
"Stephen đã
cho con biết điều đó khi nào?" Giọng nói của Sarah xẻ dọc căn phòng.
"Trong
London. Daddy cũng đã ở đó vào năm 1591. Rốt cuộc thì con cũng có khả năng du
hành vượt thời gian từ ông ấy." Bất chấp sự khăng khăng của Matthew rằng
tôi không phải nói với Sarah tất cả mọi thứ cùng một lúc, đó là cách mà câu
chuyện đang diễn ra.
"Con có gặp
Rebecca không?" Sarah mở to mắt.
"Không. Chỉ
Daddy thôi." Giống như việc gặp Philippe de Clermont, được nhìn thấy cha của
mình một lần nữa là một món quà bất ngờ cho cuộc hành trình của chúng tôi.
"Tôi sẽ bị
nguyền rủa mất," Sarah thì thầm.
"Ông ấy đã
không ở lại đó lâu, nhưng trong một vài ngày đã có đến ba người thợ dệt ở
London. Chúng tôi đã có những lời bàn tán trong thị trấn." Và không chỉ vì
cha tôi đã nuôi dưỡng ý đồ về cốt truyện và các dòng đối thoại cho William
Shakespeare.
Sarah mở miệng
để bắn ra một câu hỏi khác, nhưng Vivian giữ tay bà yêu cầu im lặng.
"Nếu thợ dệt
truyền trong gia đình, tại sao có rất ít các bạn?" Vivian hỏi.
"Bởi vì một
thời gian dài trước đây, phù thủy khác bắt đầu tiêu diệt chúng tôi." Những
ngón tay của tôi nắm chặt lấy tấm khăn mà Matthew đã quấn quanh vai tôi.
"Goody
Alsop đã nói với chúng tôi rằng toàn bộ các cận thân đã bị sát hại để đảm bảo rằng
không có đứa con nào được lưu truyền di sản này." Những ngón tay của
Matthew ép vào các cơ bắp căng thẳng ở cổ tôi. "Những người sống sót phải ẩn
giấu. Chiến tranh, bệnh tật và tử vong trẻ sơ sinh đã chất thêm những căng thẳng
đáng kể trên vài dòng máu ít ỏi còn lại đó."
"Tại sao
diệt trừ các thợ dệt? Phép thuật mới sẽ được đánh giá cao trong bất kỳ coven
nào cơ mà.” Caleb hỏi.
"Tôi sẽ giết
người vì một câu thần chú sẽ khơi thông máy tính của tôi khi John làm kẹt
phím," Abby thêm. "Tôi đã thử tất cả mọi thứ: bùa dành cho bánh xe bị
mắc kẹt, câu thần chú cho ổ khóa bị hỏng, các phước lành cho nỗ lực mới. Không
gì trong số đó có vẻ hiệu quả với các thiết bị điện tử hiện đại."
"Có lẽ người
thợ dệt quá mạnh và các phù thủy khác ghen tị. Có lẽ chỉ là sợ hãi. Khi phải sa
sút đến mức đó, tôi không nghĩ các sinh vật chấp nhận sự khác biệt nhiều hơn chút
nào so với con người. . . . " Lời nói của tôi tàn dần vào im lặng.
"Phép thuật
mới." Caleb huýt sáo. "Bạn bắt đầu từ đâu?"
"Điều đó
phụ thuộc vào các thợ dệt. Với tôi đó là một câu hỏi, hay một ham muốn. Tôi tập
trung vào đó, và các sợi tơ của tôi làm phần còn lại." Tôi giơ bàn tay
lên. "Tôi đoán những ngón tay của tôi sẽ phải làm điều đó ngay bây giờ."
"Hãy để ta
nhìn thấy bàn tay của con, Diana," Sarah nói. Tôi đứng dậy và đứng trước mặt
bà, lòng bàn tay duỗi rộng.
Sarah nhìn kỹ vào
các màu sắc. Những ngón tay của bà lần theo ngôi sao năm cánh - được thắt nút bằng
năm đường giao cắt trên cổ tay phải của tôi.
"Đó là nút
thứ năm," tôi đã giải thích trong khi Sarah tiếp tục sự kiểm tra của bà.
"Các thợ dệt sử dụng nó để dệt nên những thần chú vượt qua những thách thức
hoặc nâng cao kinh nghiệm."
"Ngôi sao
năm cánh tượng trưng cho năm thành tố." Sarah vỗ lòng bàn tay của tôi, nơi
các sợi màu nâu, vàng, xanh dương, và đỏ đan vào nhau. "Đây là bốn màu sắc
truyền thống đại diện cho đất, không khí, nước và lửa. Và màu xanh lá cây trên
ngón tay cái của con giao kết với nữ thần - nữ thần cũng như người mẹ nói
riêng."
"Bàn tay của
bạn là một bộ phận khởi động huyền diệu, Diana," Vivian nhận xét "với bốn thành tố, hình sao năm cánh, và
nữ thần tất cả đều được ghi trên đó. Đó là tất cả mọi thứ mà một phù thuỷ cần để
làm phép. "
"Và đây hẳn
phải là nút thứ mười." Sarah nhẹ nhàng thả tay phải của tôi để lấy bàn tay
trái. Bà nghiên cứu vòng tròn cổ tay của tôi. "Nó trông giống như biểu tượng
trên lá cờ bay trên nóc lâu đài Sept-Tours."
"Đúng vậy.
Không phải tất cả các thợ dệt đều có thể tạo được nút thứ mười, mặc dù trông nó
có vẻ hết sức đơn giản." Tôi hít một hơi thật sâu. "Đó là nút thắt của
sự sáng tạo. Và hủy diệt."
Sarah gập những
ngón tay của tôi thành một nắm đấm và cuộn bàn tay của mình xung quanh nó. Bà
và Vivian trao đổi một cái nhìn lo lắng.
"Tại sao một
trong những ngón tay của tôi bị thiếu một màu sắc?" Tôi hỏi, đột nhiên thấy
khó chịu.
"Chúng ta
hãy nói về điều đó vào ngày mai," Sarah nói. "Muộn rồi. Và đây là một
buổi tối dài."
"Chúng ta
nên đưa những đứa trẻ này vào giường." Abby đứng dậy, cẩn thận để không
làm phiền con gái. "Chờ cho đến khi phần còn lại của nhóm nghe rằng Diana
có thể tạo ra những phép thuật mới. Cassie và Lydia sẽ có một cơn choáng ngất."
"Chúng ta
không thể nói cho nhóm." Sarah nói điềm tĩnh. "Không phải đến khi
chúng ta tìm ra tất cả mang ý nghĩa gì."
"Diana thực
sự rất rực rỡ," Abby chỉ ra. "Tôi đã không nhận thấy nó trước đây,
nhưng ngay cả con người cũng sẽ nhìn thấy nó."
"Tôi đã mang
một phép thuật ngụy trang. Tôi có thể hô một thần chú khác." Một biểu hiện
ngăn cản thoáng qua của Matthew và tôi vội vàng nói thêm, "Tôi sẽ không
mang nó ở nhà, tất nhiên. "
"Phép thuật
ngụy trang hay không, nhà O'Neils chắc chắn sẽ biết điều gì đang diễn ra,"
Vivian nói.
Caleb trông có
vẻ rầu rĩ. "Chúng ta không cần phải thông báo cho toàn bộ nhóm, Sarah,
nhưng chúng ta cũng không thể che mắt được tất cả mọi người. Chúng ta nên chọn
người để nói và những gì cần nói."
"Giải
thích sự mang thai Diana sẽ còn khó khăn nhiều hơn việc nêu ra được một lý do tốt
cho sự lung linh của con bé," Sarah nói, nêu rõ sự thật hiển nhiên. "Con
bé chỉ mới bắt đầu để lộ, nhưng với cặp song sinh, việc mang thai sẽ không thể lờ
đi lâu được."
"Đó chính
là lý do tại sao chúng ta cần phải hoàn toàn trung thực," Abby lập luận.
"Phù thủy có thể ngửi thấy một nửa sự thật dễ dàng y như một lời nói dối."
"Đây sẽ là
một thử thách về lòng trung thành và tính phóng khoáng của nhóm," Caleb
nói với vẻ trầm ngâm.
"Và nếu
chúng ta thất bại trong thử thách này thì sao?" Sarah hỏi.
"Điều đó sẽ
chia rẽ chúng ta mãi mãi," anh ấy trả lời.
"Có lẽ
chúng tôi nên rời khỏi đây." Tôi đã có kinh nghiệm về những gì mà sự chia
rẽ như vậy có thể tác động trực tiếp, và tôi vẫn gặp ác mộng về những gì đã xảy
ra ở Scotland khi phù thủy quay lưng lại với phù thủy và những vụ xét xử
Berwick bắt đầu. Tôi không muốn chịu trách nhiệm cho việc phá hủy nhóm coven của
Madison, buộc người dân phải rời khỏi nhà và trang trại gia đình mà họ đã sở hữu
trong nhiều thế hệ.
"Vivian?"
Caleb quay sang người lãnh đạo coven.
"Quyết định
này nên tuỳ theo ý Sarah," Vivian nói.
"Chỉ khi
tôi tin rằng tất cả các công việc dệt thần chú này cần được chia sẻ. Nhưng tôi
đã nhìn thấy phù thủy làm những điều khủng khiếp với nhau, và tôi không chỉ nói
về Emily." Sarah liếc nhìn theo hướng của tôi, nhưng không nói rõ.
"Tôi có thể
giữ Corra trong nhà - gần như thế. Tôi thậm chí có thể tránh đi vào thị trấn.
Nhưng tôi sẽ không thể giấu được sự khác biệt của tôi mãi mãi, bất kể thần chú
nguỵ trang của tôi tốt như thế nào.” tôi cảnh báo các phù thủy đang tụ tập ở đó.
"Tôi nhận
ra rằng," Vivian nói một cách bình tĩnh. "Đây không chỉ là một thử
thách mà còn là một cơ hội. Khi phù thủy sắp đặt việc tiêu diệt các thợ dệt nhiều
năm trước đây, chúng ta đã mất nhiều hơn là các sự sống. Chúng ta mất các dòng
dõi, chuyên môn, kiến thức - tất cả vì chúng ta đã e sợ một sức mạnh mà chúng
ta không hiểu. Đây là cơ hội của chúng ta để bắt đầu một lần nữa. "
" ‘Vì bão sẽ cuồng nộ và đại dương sẽ gầm thét.’”
tôi thì thầm.
"'Khi Gabriel đứng trên biển và bờ.
Và khi ông thổi chiếc còi kỳ diệu của mình,
Thế giới cũ chết và thế giới mới được sinh ra.' "
Chúng ta đang ở
giữa sự thay đổi như vậy chăng?
"Con đã học
được điều đó ở đâu?" Giọng nói của Sarah sắc xảo.
"Goody
Alsop đã chia sẻ điều đó với con. Đó là lời tiên tri của thầy bà ấy - mẹ Ursula.
"
"Ta biết lời
tiên tri đó của ai, Diana," Sarah nói. "Mẹ Ursula là một người phụ nữ
khôn ngoan nổi tiếng và là một nhà tiên tri quyền năng."
"Bà ấy sao?"
Tôi tự hỏi tại sao Goody Alsop không nói với tôi.
"Phải, bà ấy.
Là một sử gia, con thực sự dốt nát kinh khủng về các truyền thuyết phù thủy đấy",
Sarah trả lời. "Ta sẽ bị nguyền rủa mất thôi. Con đã học cách dệt phép thuật
từ một trong những học trò của Ursula Shipton." Giọng nói của Sarah để lộ
dấu hiệu kính trọng thực sự.
"Vậy,
chúng ta đã không mất mọi thứ," Vivian nói nhẹ nhàng, “miễn là chúng ta không mất cô."
Abby và Caleb sắp
đặt chiếc xe van của họ với những chiếc ghế trẻ em, thức ăn thừa, và hai đứa trẻ.
Tôi đứng trên lối vào nhà, đang vẫy tay chào tạm biệt khi Vivian tiếp cận tôi,
một hộp salad khoai tây trong một tay.
"Nếu cô muốn
Sarah bật ra khỏi sự kinh sợ và không nhìn chằm chằm vào cái cây đó nữa, hãy nói
với bà ấy thêm về việc dệt thần chú. Hãy chỉ cho bà ấy xem cô làm điều đó như
thế nào, trong chừng mực cô có thể."
"Tôi vẫn
chưa làm giỏi điều đó, Vivian."
"Tất cả những
lý do có thể tranh thủ sự giúp đỡ của Sarah. Bà ấy có thể không phải là một thợ
dệt, nhưng Sarah biết nhiều về kiến trúc các phép thuật hơn bất cứ phù thủy nào
mà tôi từng gặp. Điều đó sẽ cung cấp cho bà ấy một mục đích vì giờ đây Emily đã
mất." Vivian bóp nhẹ tay tôi khích lệ.
"Và nhóm
coven?"
"Caleb nói
đây là một thử thách," bà trả lời. "Hãy xem, liệu chúng ta có thể vượt
qua nó không."
Vivian lái xuống
lối vào nhà, đèn pha xe hơi của bà quét qua hàng rào cũ. Tôi trở vào nhà, tắt
đèn, và leo lên cầu thang với chồng tôi.
"Em đã
khóa cửa trước rồi chứ?" Matthew hỏi, đặt cuốn sách của anh xuống. Anh đã
nằm dài trên chiếc giường gần như không đủ dài để chứa anh.
"Em không
thể. Đó là một cái chốt cửa không dùng được nữa, và Sarah đã đánh mất chìa
khóa." Mắt tôi lạc đến chiếc chìa khóa cửa phòng ngủ của chúng tôi, thứ mà
ngôi nhà đã cung cấp một cách hữu ích một dịp trước đây. Những kỷ niệm của đêm hôm
đó đẩy môi tôi lên thành một nụ cười.
"Dr.Bishop,
em đang cảm thấy phóng đãng à?" Giọng của Matthew quyến rũ như một cái vuốt
ve.
"Chúng ta
đã kết hôn." Tôi cởi giày và với tay lên nút trên cùng của chiếc áo kẻ sọc
nhăn nheo của mình. "Bổn phận của người vợ là phải có ham muốn nhục dục ở
nơi anh ta có dính líu vào."
"Và nghĩa
vụ của người chồng là phải đáp ứng cho họ." Matthew di chuyển từ giường đến
bàn giấy với tốc độ ánh sáng. Anh nhẹ nhàng thay thế những ngón tay của tôi bằng
của chính anh và trượt nút áo xuyên qua khuy của chúng. Sau đó, anh chuyển đến nút
kế tiếp, và kế tiếp. Mỗi inch của vùng da thịt lộ ra đều kiếm được một nụ hôn,
một áp lực êm ái của hàm răng.
Năm nút sau đó
tôi đã run nhẹ trong không khí mùa hè ẩm ướt.
"Thật kỳ lạ
làm sao rằng em đang run rẩy," anh thì thầm, trượt bàn tay của mình vòng
qua để mở các móc cài của chiếc áo ngực. Matthew chải bờ môi trên vết sẹo hình
lưỡi liềm ở gần tim. "Khi em không cảm thấy lạnh."
"Tất cả đều
mang tính tương đối, ma cà rồng." Tôi siết chặt ngón tay trong mái tóc của
anh, và anh cười khúc khích. "Bây giờ, yêu anh đi, hay em chỉ muốn lấy nhiệt
độ của anh?"
Sau đó tôi giơ
bàn tay của tôi lên phía trước, xoay nó qua lại trong ánh sáng bạc. Ngón giữa
và ngón đeo nhẫn trên bàn tay trái của tôi mỗi ngón đều mang một vạch màu, một mang
sắc thái của ánh trăng và một vàng óng như ánh mặt trời. Những dấu tích của các
sợi màu khác đã bị mờ một chút, mặc dù một nút màu ngọc trai vẫn vừa vặn được nhìn
thấy trên da thịt xanh xao của mỗi cổ tay.
"Em nghĩ tất
cả những thứ này mang ý nghĩa gì?" Matthew hỏi, đôi môi anh di chuyển lên
mái tóc của tôi trong khi ngón tay anh lần theo hình số tám và những hình tròn
trên vai tôi.
"Rằng anh
đã kết hôn với người phụ nữ xăm mình - hoặc một người bị sở hữu bởi người ngoài
hành tinh." Giữa những sự sống mới đang bắt rễ trong tôi, Corra, và bây giờ
là những dây thợ dệt, tôi bắt đầu cảm thấy khá là đông đúc bên trong làn da của
mình.
"Anh rất tự
hào về em tối nay. Em đã nghĩ ra cách để cứu Grace nhanh như vậy."
"Em đã
không suy nghĩ gì cả. Khi Grace hét lên, nó đã bật mở thứ công tắc nào đó trong
em. Sau đó tất cả chỉ là bản năng." Tôi xoay người trong vòng tay của anh.
" Con rồng vẫn còn trên lưng của em chứ?"
"Phải. Và
nó sẫm hơn so với trước đây." Tay Matthew trượt quanh eo tôi, và anh xoay tôi
lại đối diện với anh. "Có bất kỳ lý thuyết nào giải thích tại sao không?"
"Vẫn chưa."
Câu trả lời vẫn nằm ngoài tầm với của tôi. Tôi có thể cảm thấy nó, vẫn đang chờ
đợi tôi.
"Có lẽ có
gì đó liên quan với sức mạnh của em. Bây giờ nó mạnh hơn đã từng có." Matthew
nâng cổ tay của tôi lên miệng. Anh uống lấy mùi hương của tôi, sau đó ép môi
vào tĩnh mạch. "Em vẫn còn tỏa ra hương thơm của tia sét mùa hè, nhưng bây
giờ cũng có dấu vết của dynamite khi cầu chì cháy lên trước cái chạm đầu tiên của
năng lượng điện."
"Em có đủ
năng lượng rồi. Em không muốn nhiều thêm chút nào nữa.” tôi nói, cuộn người vào
trong lòng Matthew.
Nhưng kể từ khi
chúng tôi trở về Madison, một khao khát tăm tối đã khuấy động trong máu của
tôi.
Dối trá, một giọng nói quen thuộc thì thầm.
Da tôi nổi gai
như thể bị một ngàn phù thủy đang nhìn. Nhưng chỉ một sinh vật duy nhất nhìn
tôi bây giờ: nữ thần.
Tôi len lén
nhìn quanh căn phòng, nhưng không có dấu hiệu nào của Bà. Nếu Matthew phát hiện
ra sự hiện diện của nữ thần, anh sẽ bắt đầu đặt những câu hỏi mà tôi không muốn
trả lời. Và anh có thể vạch trần một bí mật tôi vẫn đang lẩn trốn. "Cám ơn
nữ thần", tôi nói thầm.
"Em vừa
nói gì?" Matthew hỏi.
"Không,"
tôi lại nói dối, và trườn vào gần Matthew hơn. "Anh hẳn đang nghe nhiều thứ."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét