Mặt Trời ở Cung Sư Tử.
Nàng được sinh ra khi mặt trời ở Cung Sư Tử nên sẽ tinh tế
và dí dỏm một cách tự nhiên, và khao khát học hỏi.
Bất kì cái gì nàng nghe thấy- hoặc nếu- nó có vẻ bao gồm bất
kỳ khó khăn nào, ngay lập tức nàng sẽ muốn biết.
Các khoa học kỳ diệu sẽ làm nàng cao cả. Nàng sẽ quen thuộc
và được hoàng tử yêu quý.
Đứa con đầu lòng sẽ là một phụ nữ, và thứ hai là nam giới.
Trong suốt cuộc đời của mình, nàng sẽ chống lại nhiều khó
khăn và nguy hiểm.
-Anonymous Tiếng Anh Phổ biến Book, c. 1590, Gonçalves MS
4890, f. 12R
Chương 7
Tôi đứng trong
buồng chưng cất của Sarah và nhìn xuyên qua lớp bụi trên bề mặt thuỷ tinh lượn
sóng của cửa sổ. Toàn bộ căn nhà cần thông thoáng tốt. Các chốt cài bằng đồng
thau trên khung kính chống lại nỗ lực của tôi lúc đầu, nhưng khung cửa bị phồng
lên ấy cuối cùng đã từ bỏ cuộc chiến và cửa sổ bị vọt lên, run rẩy vì căm phẫn trước
sự đối xử mạnh bạo.
"Cư xử thế
đấy," tôi nói cáu kỉnh, quay đi và khảo sát căn phòng trước mặt. Đó là một
nơi quen thuộc lạ lùng, căn phòng này, nơi những người dì của tôi đã dành rất
nhiều thời gian, còn tôi lại rất ít. Sarah đã bỏ lại tính cách mất trật tự bình
thường của dì ấy ở ngoài ngưỡng cửa. Tại đây, tất cả đều gọn gàng và ngăn nắp, những
bề mặt sạch sẽ, những chiếc lọ mason* xếp hàng trên các kệ, và các ngăn kéo bằng
gỗ được dán nhãn cho nội dung của chúng.
(*Mason jar : một kiểu lọ thuỷ tinh có nắp
vặn bằng kim loại với một miếng cao su để bịt kín, được dùng để bảo quản thực
phẩm, do John Landis Mason sáng chế vào năm 1838- Ct của Sẻ)
CONEFLOWER,
FEVERFEW, MILK THISTLE, SKULLCAP, BONESET, YARROW, MOONWORT. (*Đều là tên của các loại thảo dược có
nguồn gốc từ nhiều nơi khác nhau trên thế giới.)
Mặc dù các
thành phần bùa phép của Sarah không được sắp xếp theo thứ tự abc, tôi chắc rằng
có một nguyên tắc mang tính phù thuỷ nào đó chi phối vị trí của chúng, vì các
dì ấy luôn luôn có thể với tay ngay lập tức đến các loại thảo mộc hoặc hạt giống
họ cần.
Sarah đã mang cuốn
sách phép thuật nhà Bishop đến Sept-Tours cùng với bà, nhưng bây giờ nó đã trở
lại nơi mà nó thuộc về: nghỉ ngơi trên những gì còn lại của một bục giảng cũ mà
Em đã mua tại một trong những cửa hàng đồ cổ của Bouckville. Dì ấy và Sarah cắt
đi trụ cột hỗ trợ của nó, và bây giờ chiếc bục nằm trên chiếc bàn nhà bếp cũ đã
đến đây cùng với các Bishops đầu tiên vào cuối thế kỷ thứ mười tám. Một chân
bàn rõ ràng bị ngắn hơn những cái khác - không ai biết lý do tại sao, nhưng sự không
đồng đều của ván lót sàn lại khiến cho mặt bàn của nó bằng phẳng đáng ngạc
nhiên và rắn chắc. Khi là một đứa trẻ, tôi đã nghĩ nó là phép thuật. Khi trưởng
thành, tôi cho rằng đó là sự may mắn ngớ ngẩn.
Nhưng thiết bị
cũ cọc cạch và một hộp cắm điện bên ngoài méo mó nằm rải rác quanh bề mặt làm
việc của Sarah. Có một nồi nấu chậm màu xanh quả bơ, một máy pha cà phê đáng tôn
kính, hai máy xay cà phê hạt, và một máy xay sinh tố. Đây là những công cụ của
phù thủy hiện đại, mặc dù Sarah giữ một cái vạc lớn màu đen bên lò sưởi vì lợi
ích của thời xa xưa. Các dì của tôi sử dụng nồi nấu chậm để làm dầu và thuốc nước,
các máy xay cà phê hạt và máy xay sinh tố để chuẩn bị hương liệu và nghiền các
loại thảo mộc, và máy pha cà phê để ủ dung dịch pha chế. Trong góc nhà đặt một
tủ lạnh lưu trữ mẫu màu trắng sáng lấp lánh với một chữ thập đỏ trên cánh cửa, đã
không được cắm điện và sử dụng.
"Có lẽ
Matthew có thể tìm thứ gì đó công nghệ cao hơn cho Sarah," Tôi ngẫm nghĩ
thành lời. Một họng đốt Bunsen* chẳng hạn.
(* Bunsen Burner : Một dụng cụ đốt bằng
khí gas, di động, với ngọn lửa hở, để đun nóng cấp thời hoặc khử trùng, rất
thông dụng trong phòng thí nghiệm, được đặt theo tên người đã phát minh ra nó,
Robert Bunsen. – Ct của Sẻ)
Một vài thiết bị
chưng cất, có lẽ. Đột nhiên, tôi mong ước phòng thí nghiệm trang bị đầy đủ
trong thế kỷ thứ mười sáu của Mary
Sidney. Tôi ngước lên, nửa hy vọng được nhìn thấy các bức bích họa lộng lẫy của
quá trình giả kim thuật trang trí bức tường của cô ấy tại lâu đài Baynard.
Thay vì thế, thảo
mộc và hoa khô treo thành chuỗi giữa các vì kèo trần trụi. Tôi có thể xác định
một số trong chúng: những chiếc vỏ căng phồng của Nigella, chứa đầy những hạt
nhỏ xíu; những gai nhọn của cây kế sữa; cuống cây thảo bản bông vàng chen chúc
những bông hoa màu vàng tươi sáng đã được đặt tên cho nến phù thủy; những nhánh
cây thì là. Sarah biết mỗi một trong số họ bằng cách nhìn, sờ, nếm và ngửi. Với
chúng, dì hô thần chú và bùa chế tạo. Các cây khô có màu xám vì bụi, nhưng tôi
biết là không nên động đến chúng. Sarah sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi nếu dì
bước vào buồng chưng cất và phát hiện không còn gì ngoài các cọng lá.
Buồng chưng cất
đã từng là nhà bếp của căn nhà nông trại. Một bức tường bị choán bởi một lò sưởi
lớn hoàn chỉnh với một buồng đốt rộng và và một cặp họng nấu. Bên trên gian buồng
là một gác xép lưu trữ có thể xâm nhập bằng một chiếc thang cũ ọp ẹp. Tôi đã
dành nhiều buổi chiều mưa ở đó, cuộn tròn với một cuốn sách, lắng nghe tiếng
mưa vỗ về trên mái nhà. Corra hiện giờ đang ở trên đó, một con mắt mở trong sự
hứng thú lười biếng.
Tôi thở dài và khiến
các hạt bụi nhảy múa. Sẽ phải lấy nước - và rất nhiều dầu xoa khuỷu tay - để
làm cho căn phòng này có vẻ chào đón một lần nữa. Và nếu mẹ tôi biết điều gì đó
có thể giúp chúng tôi tìm ra Sách Sự Sống, đây là nơi tôi sẽ tìm thấy nó.
Một tiếng ngân êm
ái vang lên. Rồi một tiếng khác. Goody Alsop đã dạy tôi cách phân biệt các sợi
chỉ ràng buộc thế giới và kéo chúng để dệt nên các phép thuật không có trong bất
kỳ cuốn sách phép thuật nào. Các sợi chỉ ở xung quanh tôi tất cả mọi lúc, và
khi chúng trượt qua nhau, chúng đã thực hiện một loại hình âm nhạc. Tôi đưa tay
ra và chạm vào một vài sợi trên đầu ngón tay.
Màu xanh và màu
hổ phách - màu sắc kết nối quá khứ với hiện tại và tương lai. Tôi đã nhìn thấy
chúng trước đây, nhưng chỉ trong các góc phòng, nơi những sinh vật bất ngờ sẽ
không bị bắt trong các sợi dọc và sợi ngang của thời gian.
Chẳng có gì ngạc
nhiên, thời gian không hành xử ở nhà Bishop như nó lẽ ra nên thế. Tôi xoắn các
chủ đề màu xanh và hổ phách vào một nút và cố gắng để đẩy chúng trở lại nơi
chúng thuộc về, nhưng chúng bật trở lại, Trĩu nặng trong không trung với những
kỷ niệm và tiếc nuối. Một nút dệt sẽ không sửa chữa được những điều không đúng ở
chốn này.
Cơ thể của tôi
đã ướt mồ hôi, mặc dù tất cả những gì tôi muốn làm là thay bụi bẩn và sự dơ dáy
từ một địa điểm này đến một nơi khác. Tôi đã quên mất Madison có thể nóng như
thế nào vào thời điểm này trong năm. Xách một xô đầy nước bẩn, tôi đẩy cánh cửa
phòng chưng cất. Nó không nhúc nhích.
"Đi đi,
Tabitha," tôi nói, thúc thêm một inch nữa với hy vọng đánh bật con mèo đi
Tabitha kêu
ngao ngao. Nó từ chối tham gia cùng tôi trong phòng pha chế. Đó là lãnh địa của
Sarah và Em, và nó coi tôi là một kẻ xâm lược.
"Tao sẽ
nói Corra xử mày," Tôi đe dọa.
Tabitha di chuyển.
Một chân duỗi về phía trước qua các vết nứt, rồi một chân khác khi nó chuồn đi.
Con mèo của
Sarah không muốn chiến đấu với cận thân của tôi, nhưng phẩm giá không cho phép
nó rút lui vội vã.
Tôi đẩy mở cửa
trở lại. Bên ngoài, tiếng vo ve của côn trùng và một tiếng đập dồn dập không ngừng
nghỉ tràn ngập không gian.
Tôi tung nước bẩn
khắp sàn nhà, và Tabitha lao bắn ra bên ngoài để tham gia với Fernando. Ông
đang đứng với một chân chống lên trên một gốc cây mà chúng tôi sử dụng để bửa gỗ,
nhìn Matthew đóng những chiếc cọc hàng rào vào trong cánh đồng.
"Anh ấy vẫn
như thế à?" Tôi hỏi, vung vẩy chiếc xô rỗng. Những tiếng đập dồn dập đã diễn
ra trong nhiều ngày: đầu tiên là thay thế những miếng ngói bị lỏng trên mái
nhà, sau đó đóng búa vào lưới mắt cáo trong vườn, và bây giờ đang vá hàng rào.
"Tâm trí của
Matthew yên tĩnh hơn khi chú ấy làm việc bằng đôi bàn tay của mình,"
Fernando nói. "Khắc đá, chiến đấu với thanh kiếm, chèo thuyền, viết một
bài thơ, làm một thí nghiệm - chúng không thực sự quan trọng."
"Anh ấy đang
nghĩ về Benjamin." Nếu vậy, chẳng có gì ngạc nhiên khi Matthew tìm kiếm sự
xao lãng.
Sự chú ý mát mẻ
của Fernando quay sang tôi. "Matthew càng nghĩ về con trai mình nhiều, chú
ấy càng bị đưa trở lại khoảng thời gian khi chú ấy không thích bản thân hoặc những
lựa chọn mà chú ấy phải thực hiện."
"Matthew
không thường nói về Jerusalem. Anh ấy cho tôi xem huy hiệu hành hương của anh ấy
và nói với tôi về Eleanor." Đó không phải là nhiều, với bao nhiêu thời
gian Matthew đã phải trải qua ở đó. Và những kỷ niệm xa xưa như vậy không có khả
năng bộc lộ trước nụ hôn phù thủy của tôi.
"Ah. Fair Eleanor. Cái chết của cô ấy là một
sai lầm có thể ngăn ngừa khác.” Fernando chua chát nói. "Matthew không bao
giờ nên đi đến Đất Thánh lần đầu tiên, không bao giờ đồng ý với lần thứ hai.
Các thủ đoạn chính trị và đổ máu là quá nhiều cho bất kỳ ma cà rồng trẻ tuổi
nào có thể đương đầu, đặc biệt là một ma cà rồng với chứng cuồng máu. Nhưng
Philippe cần mọi thứ vũ khí trong sự sắp đặt của mình nếu ông hy vọng sẽ thành
công ở hải ngoại."
Lịch sử thời
Trung cổ phải là lĩnh vực chuyên môn của tôi, nhưng các lãnh thổ Thập Tự Chinh
mang lại những ký ức mơ hồ về các cuộc xung đột đẫm máu và cuộc vây hãm chết
chóc của Jerusalem.
"Philippe
mơ ước thiết lập một vương quốc manjasang
ở đó, nhưng điều đó đã không xảy ra. Lần đầu tiên trong cuộc đời, ông đã đánh
giá thấp sự tham lam của các sinh vật máu nóng, chưa kể đến sự cuồng tín tôn
giáo của họ. Lẽ ra Philippe nên để Matthew ở lại Córdoba với Hugh và tôi, vì
Matthew đã không giúp đỡ gì cho ông ấy ở Jerusalem hay Acre hoặc bất kỳ nơi nào
khác mà cha của chú ấy đã gửi chú ấy đến." Fernando gởi cho gốc cây một cú
đá thô bạo, đánh bật một chút rêu bám vào lớp gỗ cũ. "Chứng cuồng máu có
thể là một tài sản, dường như vậy, khi những gì bạn muốn là giết chóc."
"Tôi không
nghĩ ông thích Philippe," Tôi nói nhẹ nhàng.
"Với thời
gian, tôi đã trở nên kính trọng ông ấy. Nhưng thích ông ấy không ư?" Fernando
lắc đầu. "Không hề."
Gần đây, tôi đã
có kinh nghiệm về sự nhức nhối khó chịu ở những nơi Philippe dính líu đến. Ông
đã trao cho Matthew công việc sát thủ của gia đình, sau tất cả. Thỉnh thoảng
tôi nhìn chồng tôi, đứng một mình trong bóng tối mùa hè kéo dài, hoặc in bóng
lên ánh sáng từ cửa sổ, và nhìn thấy sức nặng của trách nhiệm đó đè nặng lên
đôi vai anh.
Matthew đóng một
cọc hàng rào xuống đất và nhìn lên. "Em cần gì đó à?", Anh hét lên.
"Không. Chỉ lấy một ít nước thôi.” tôi hét lại.
"Có
Fernando giúp em." Matthew chỉ vào thùng nước rỗng. Anh ấy không chấp nhận
của phụ nữ mang thai nâng vật nặng.
"Tất
nhiên," tôi nói xuôi xị khi Matthew quay trở lại công việc của anh.
"Cô không
có ý định để tôi mang chiếc xô cho cô." Fernando đặt một bàn tay lên trái
tim mình làm bộ mất tinh thần. "Cô làm tổn thương tôi. Làm thế nào tôi cất
đầu lên nổi trong gia đình de Clermonts nếu cô không cho phép tôi đưa cô vào một
bệ thờ như một hiệp sĩ thích hợp sẽ làm?"
"Nếu ông
giữ Matthew không thuê cái con lăn bằng thép, mà anh ấy đã nói đến, để tráng lại
bề mặt đường lái xe vào nhà, tôi sẽ cho ông mặc áo giáp sáng ngời suốt phần còn
lại của mùa hè." Tôi trao cho Fernando một nụ hôn lên má rồi bỏ đi.
Cảm thấy bồn chồn
và khó chịu với sức nóng, tôi từ bỏ chiếc xô rỗng trong bồn rửa nhà bếp và đi
tìm dì của tôi. Không khó khăn để tìm thấy bà. Sarah đang ngồi ở ghế xích đu của
bà ngoại tôi trong phòng sách và nhìn chằm chằm vào cái cây đen đúa mọc thòi ra
khỏi lò sưởi. Trong chuyến trở lại Madison, Sarah đã buộc phải đối đầu trước sự
mất mát Emily trong một cách hoàn toàn mới. Nó đã để lại dì thờ ơ và xa cách.
"Thật quá
nóng để dọn dẹp. Con sẽ đi vào thị trấn để chạy ít việc vặt. Dì có muốn đi cùng
không?" Tôi hỏi.
"Không. Dì
ổn ở đây.” Sarah nói, đung đưa qua lại.
"Hannah
O'Neil đã gọi lại lần nữa. Cô ấy mời chúng ta bữa tối Lughnasadh*." Kể từ
khi trở về, chúng tôi đã nhận được một chuỗi những cuộc điện thoại được gọi từ
các thành viên của cộng đồng phù thuỷ ở Madison. Sarah đã nói với người trưởng
nhóm, Vivian Harrison, rằng dì ấy hoàn toàn ổn và đang được sự chăm sóc tốt của
gia đình. Sau đó, dì từ chối nói chuyện với bất cứ ai.
(*Lughnasadh : Lễ hội đánh dấu bắt đầu
mùa thu hoạch mùa màng, là một trong bốn lễ hội Gaelic quan trọng gồm :
Lughnasadh, Samhain, Imbolc và Beltan. Trước đây thường tổ chức vào ngày 1
tháng 8, sau dần chuyển thành chủ nhật gần ngày này nhất. – Ct của Sẻ)
Sarah bỏ qua đề
cập của tôi về lời mời của Hannah và tiếp tục nghiên cứu cái cây. "Những
bóng ma bị ràng buộc với nơi này cuối cùng rồi cũng trở lại, con có nghĩ thế
không?"
Ngôi nhà rõ
ràng đã được giải phóng khỏi những vị khách ma kể từ khi chúng tôi trở về.
Matthew đổ lỗi cho Corra, nhưng Sarah và tôi biết tốt hơn. Với sự ra đi gần đây
của dì Em, phần còn lại của những bóng ma đã tránh xa để chúng tôi không làm
phiền họ với những câu hỏi về việc dì ấy đang ở xa như thế nào.
"Chắc chắn
rồi," tôi nói. “Nhưng có lẽ sẽ mất
một thời gian."
"Ngôi nhà
quá yên tĩnh khi không có họ. Dì chưa bao giờ nhìn thấy họ như cháu đã thấy,
nhưng cháu có thể nói với họ hãy về lại quanh đây." Sarah đu đưa với nhiều
sức mạnh hơn, như thể bằng cách nào đó sẽ mang những bóng ma về gần hơn.
"Dì đã quyết
định phải làm gì với cái cây quái quỷ này rồi?" Nó đã chờ đợi Matthew và
tôi khi chúng tôi trở về từ năm 1591, thân cây đen xương xẩu chiếm hầu hết các ống
khói, rễ và cành mở rộng vào trong phòng. Mặc dù dường như không có sự sống,
thân cây thỉnh thoảng đã sản sinh ra những trái kỳ lạ: chìa khóa xe, cũng như
trang hình đám cưới hóa học đã bị xé ra từ Ashmole 782. Gần đây nó cung cấp một
công thức món mứt đại hoàng vào khoảng năm 1875 và một cặp lông mi giả vào khoảng
năm 1973. Fernando và tôi nghĩ cái cây nên được gỡ bỏ, sửa chữa lại ống khói,
và các tấm vách được vá và sơn lại. Sarah và Matthew ít bị thuyết phục hơn.
"Dì không
biết," Sarah nói với một tiếng thở dài. "Dì quen với nó rồi. Chúng ta
luôn có thể trang trí nó cho những dịp nghỉ lễ. "
"Tuyết sẽ
thổi thẳng qua những vết nứt khi mùa đông đến," tôi nói, nhặt ví lên.
"Dì đã dạy
con điều gì về các đối tượng phép thuật nhỉ?" Sarah hỏi, và tôi nghe thấy
một dấu vết sắc xảo thường lệ của bà.
"Đừng chạm
vào chúng cho đến khi hiểu rõ," Tôi xướng lên trong giọng nói của một đứa
trẻ sáu tuổi.
"Cắt bỏ một
cái cây được sản xuất bằng pháp thuật chắc chắn đủ điều kiện như 'chạm vào’, đồng
ý không?" Sarah ra hiệu Tabitha ra khỏi lò sưởi, nơi nó đang ngồi nhìn chằm
chằm vào lớp vỏ cây. "Chúng ta cần sữa. Và trứng. Và Fernando muốn một số
loại gạo lạ mắt. Ông ấy hứa sẽ làm món cơm thập cẩm."
"Sữa. Trứng.
Gạo. Hiểu rõ." Tôi trao cho Sarah một cái nhìn lo lắng cuối cùng.
"Hãy nói với Matthew là cháu sẽ không đi lâu."
Những miếng ván
lót sàn ở sảnh trước cọt kẹt phàn nàn khi tôi đi qua cánh cửa. Tôi dừng lại,
chân tôi dán cứng tại chỗ. Ngôi nhà Bishop không phải là một ngôi nhà bình thường
và đã có một lịch sử phô bày các cảm xúc của nó về một loạt các vấn đề, từ ai
có quyền chiếm cứ nó, hoặc không phê duyệt màu sơn mới trên cửa chớp.
Nhưng vẫn chưa
có phản hồi nào khác từ ngôi nhà. Giống như những bóng ma, nó đang chờ đợi.
Bên ngoài, chiếc
xe mới của Sarah đang đỗ trước cửa. Chiếc Honda Civic cũ của dì đã gặp vận rủi
trong quá trình trở lại từ Montreal, nơi Matthew và tôi đã bỏ nó lại. Một viên
chức nhà de Clermont đã được giao nhiệm vụ lái nó trở lại Madison, nhưng động
cơ đã rơi mất tại một nơi nào đó giữa Brockville và Watertown. Để an ủi Sarah,
Matthew đã tặng dì một chiếc Mini Cooper màu tím, hoàn chỉnh, với các sọc trắng
được viền cạnh bằng màu đen và bạc và một bảng hiệu cá nhân nói rằng CÂY CHỔI MỚI.
Matthew hy vọng thông điệp mê hoặc này sẽ giúp xoá đi nhu cầu của Sarah trong
việc dán những miếng dán cảnh báo va đụng trên khắp xe, nhưng tôi e rằng đó chỉ
là vấn đề thời gian trước khi chiếc xe này trông giống như một người cao tuổi.
Phòng trường hợp
bất cứ ai nghĩ rằng chiếc xe mới của Sarah và sự thiếu vắng những khẩu hiệu của
dì có nghĩa là tín ngưỡng dân gian của dì đã bị dao động, Matthew đã mua một quả
bóng phù thủy treo trên ăng-ten. Bà ta có mái tóc đỏ, đội một chiếc mũ nhọn và đeo
kính mát.
Bất luận Sarah đã
đậu xe ở đâu, ai đó đã đánh cắp nó. Ông ta có một hộp dụng cụ thay thế trong tủ
đồ.
Tôi đợi cho đến
khi Matthew đóng búa vào chiếc cọc rào kế tiếp trước khi nhảy lên chiếc Mini của
Sarah. Tôi quay đầu xe và chạy nhanh ra khỏi nhà. Matthew đã không đi xa đến mức
cấm tôi rời khỏi trang trại mà không có người đi kèm, và Sarah biết nơi tôi định
đi. Hạnh phúc khi được giũ bỏ sự căng thẳng, tôi mở cửa sổ trời để đón những
làn gió tháng Bảy trên đường vào thị trấn.
Điểm dừng chân
đầu tiên của tôi là bưu điện. Bà Hutchinson nhìn chăm chú vào chỗ phồng lên bên
dưới vạt áo của tôi với vẻ thích thú nhưng không nói gì. Những người khác trong
bưu điện là hai đại lý đồ cổ và Smitty, người bạn mới tốt nhất của Matthew từ cửa
hàng bán đồ phụ tùng.
"Cái vồ đó
hoạt động thế nào với ông Clairmont?" Smitty hỏi, gõ nhẹ vào tệp thư tạp
nhạp bằng vành mũ John Deere* của ông ta. "Đã không bán được một trong số
chúng trong nhiều năm rồi. Hầu hết mọi
người muốn những cái máy đóng cọc trong những ngày này."
(*John Deere hat : Nón kết in hình logo
con nai của công ty John Deere, một công ty lớn có tên trong Fortune 500 của nước
Mỹ và của toàn cầu chuyên về máy nông nghiệp, lâm nghiệp, xây dựng và dịch vụ
tài chính – Ct của Sẻ)
"Matthew
có vẻ khá hài lòng với nó." Hầu hết mọi người không phải là ma cà rồng cao
sáu-foot-ba, tôi nghĩ, nhét mấy tờ bướm quảng cáo bán hàng của cửa hàng tạp hóa
địa phương và dịch vụ cung cấp lốp xe mới vào thùng rác tái chế.
"Cô đã tóm
được một người tốt đó," Smitty nói, nhìn chăm chú chiếc nhẫn cưới của tôi.
"Và ông ấy dường như cũng rất xứng với Miz Bishop." Điều này cuối
cùng đã được nói bằng một giọng hơi kinh ngạc.
Miệng tôi giật
giật. Tôi nhặt chồng catalog và các hóa đơn còn lại và đặt chúng trong túi xách
của tôi. "Bảo trọng nhé, Smitty."
"Bye, bà Clairmont.
Nói với ông Clairmont hãy cho tôi biết khi nào ông ấy quyết định về cái trục
lăn đó cho lối vào nhà. "
"Không phải
bà Clairmont. Tôi vẫn sử dụng - Oh, đừng bận tâm.” tôi nói, bắt được biểu hiện
bối rối của Smitty. Tôi mở cửa và bước sang một bên để cho hai đứa trẻ đi vào.
Những đứa trẻ theo đuổi nồng nhiệt những chiếc kẹo que mà bà Hutchinson giữ
trên quầy. Tôi gần như đã ra khỏi cửa khi nghe Smitty thì thầm với người chủ sự
bưu điện.
"Bà đã gặp
ông Clairmont chưa, Annie? Anh chàng tuyệt vời. Tôi đã bắt đầu nghĩ rằng Diana
sẽ là một bà cô như Miz Bishop, nếu bà hiểu ý tôi.” Smitty nói, trao cho bà
Hutchinson một cái nháy mắt đầy ý nghĩa.
Tôi quay về
phía tây vào Đường 20, xuyên qua các các cánh đồng xanh ngắt và những trang trại
cũ trong quá khứ đã từng cung cấp lương thực cho cư dân của khu vực. Nhiều khu
điền sản đã được chia nhỏ và đất đai của họ chuyển sang các mục đích khác nhau.
Có những trường học và văn phòng, một sân đá granit, cửa hàng vải sợi trong một
gian chuồng trại đã chuyển đổi công năng.
Khi tôi vào bãi
đậu xe của siêu thị trong vùng lân cận Hamilton, nó gần như đã bị bỏ hoang.
Ngay cả khi trường đại học trong kỳ học, nó vẫn không bao giờ đầy hơn một nửa.
Tôi đưa chiếc
xe của Sarah vào một trong những không gian mở rộng rãi gần cửa ra vào, đậu bên
cạnh một trong những xe van mà người ta thường mua khi họ có con nhỏ. Nó có những
cánh cửa trượt cho phép cài đặt dễ dàng các ghế trẻ em, nhiều chỗ để ly, và thảm
màu be để che giấu các ngũ cốc bị rơi trên sàn xe. Cuộc sống tương lai của tôi
lóe lên trước mắt tôi.
Chiếc xe nhỏ xíu
nhiệt tình của Sarah là một lời nhắc nhở thú vị rằng có những lựa chọn khác, mặc
dù Matthew có lẽ sẽ khăng khăng về một xe tăng Panzer khi cặp song sinh ra đời.
Tôi đưa mắt nhìn quả bóng hình phù thủy màu xanh lá cây ngớ ngẩn trên ăng ten.
Khi tôi thì thầm một vài từ, các dây trong ăng-ten tự định tuyến lại xuyên qua quả
bóng nhựa mềm và chiếc mũ của phù thủy. Không ai có thể ăn cắp linh vật của
Sarah dưới sự quan sát của tôi.
"Thần chú
ràng buộc tuyệt đấy", một giọng nói khô khan vang lên phía sau tôi. "Tôi không tin tôi biết một
thứ như thế."
Tôi xoay người.
Người phụ nữ đứng đó khoảng ngũ tuần với mái tóc dài ngang vai đã chớm bạc và
đôi mắt màu xanh ngọc lục bảo. Tiếng rì rì trầm trầm của năng lượng bao quanh
bà - không phô trương, nhưng vững chắc.
Đây là nữ đầu
lĩnh phù thuỷ của Madison.
"Xin chào,
bà Harrison." Nhà Harrisons là một gia đình kiểu Hamilton xưa. Họ đến từ
Connecticut, và cũng giống như nhà Bishops, những người phụ nữ giữ họ của gia
đình bất kể đã kết hôn hay không. Chồng của Vivian, Roger, đã lấy một bước tiến
với việc thay đổi họ của mình từ Barker sang Harrison khi kết hôn, kiếm ra cho
ông ấy một vị trí tôn kính trong biên niên sử các cộng đồng phù thuỷ vì sự tự
nguyện sẵn sàng tôn vinh truyền thống và một số lượng khá khá những lời chế nhạo
từ các ông chồng khác.
"Tôi nghĩ
rằng cô đã đủ lớn để gọi tôi là Vivian, đúng không?" Đôi mắt của bà hạ xuống
bụng tôi. "Đi mua sắm à?"
"Uh-huh."
Không phù thủy nào có thể nói dối một phù thủy thành viên. Trong hoàn cảnh đó
là tốt nhất là giữ cho câu trả lời của tôi ngắn gọn.
"Thật là một
sự trùng hợp. Tôi cũng vậy." Đằng sau Vivian, hai xe đẩy mua hàng tách
mình ra khỏi ngăn xếp và lăn ra khỏi bãi của chúng.
"Vậy, cô sẽ
đến kỳ vào tháng Giêng?" Bà ta hỏi ngay khi chúng tôi vào bên trong. Tôi
mò mẫm và gần như làm rơi túi giấy đựng táo được trồng tại một trang trại gần
đó.
"Chỉ khi
tôi mang thai những đứa trẻ đủ tháng. Tôi đang mong đợi một cặp song sinh.
"
"Những cặp
song sinh khá ít," Vivian nói một cách buồn bã. "Chỉ cần hỏi
Abby." Bà ta vẫy tay với một người phụ nữ đang giữ hai hộp trứng.
"Hi,
Diana. Tôi không nghĩ rằng chúng ta đã gặp nhau." Abby đặt một trong các hộp
vào trong phần giỏ của xe đẩy hàng được thiết kế cho trẻ mới biết đi. Cô cài
thùng trứng vào vị trí bằng cách sử dụng một dây an toàn mỏng. "Một khi những
đứa trẻ được sinh ra, bạn sẽ phải tìm ra một cách khác để giữ cho chúng khỏi bị
vỡ. Tôi có một vài quả bí cho bạn trong xe, vì vậy thậm chí đừng nghĩ đến việc
mua chúng nhé. "
"Tất cả mọi
người ở hạt đều biết rằng tôi đang mang thai sao?" Tôi hỏi. Không đề cập đến
những gì tôi đinh mua sắm cho ngày hôm nay.
"Chỉ có những
phù thủy," Abby cho biết. "Và bất cứ ai nói chuyện với Smitty."
Một cậu bé bốn tuổi trong màu áo sọc và đeo khẩu trang Người-Nhện chạy vụt qua.
"John Pratt! Ngừng đuổi theo em gái của con ngay! "
"Không phải
lo lắng thế đâu. Anh đã tìm thấy Grace ở dãy bánh cookie.” một người đàn ông trẻ
tuổi đẹp trai mặc quần đùi màu xám và T-shirt nâu sẫm của trường đại học Colgate
cho biết. Anh giữ một bé gái đang ngọ nguậy với khuôn mặt bôi đầy sô cô la và
bánh vụn. "Hi, Diana. Tôi là chồng của Abby, Caleb Pratt. Tôi dạy ở đây."
Giọng Caleb dễ chịu, nhưng có tiếng lách tách của năng lượng xung quanh anh ta.
Anh ta có thể nào có một pháp thuật siêu phàm không nhỉ?
Thắc mắc của
tôi làm sáng lên những sợi tơ mịn bao quanh anh ta, nhưng Vivian đã làm tôi
phân tâm trước khi tôi có thể xác định được.
"Caleb là
một giáo sư tại khoa nhân chủng học," Vivian nói với vẻ tự hào. "Cậu ấy
và Abby là một bổ sung thú vị cho cộng đồng."
"Rất vui
được gặp các bạn," tôi thì thầm. Cả cộng đồng coven hẳn phải mua sắm tại Cost
Cutter vào thứ năm.
"Chỉ khi
chúng tôi cần phải nói chuyện công việc," Abby nói, đọc được ý nghĩ của
tôi một cách dễ dàng. Vì vậy, trong chừng mực tôi có thể nói, cô ấy có tài năng
pháp thuật ít hơn đáng kể so với Vivian hoặc Caleb, nhưng rõ ràng có vài quyền
năng trong máu của cô. "Chúng tôi đã mong sẽ gặp được Sarah ngày hôm nay,
nhưng cô ấy đang tránh né chúng tôi. Cô ấy không sao chứ? "
"Không thật
sự." Tôi do dự. Trước đây cộng đồng phù thuỷ của Madison đại diện cho tất
cả mọi thứ tôi muốn phủ nhận về bản thân mình và về việc là một Bishop. Nhưng
các phù thủy của London đã dạy tôi rằng có một cái giá phải trả cho việc sống
tách biệt khỏi phù thủy khác. Và sự thật đơn giản là Matthew và tôi không thể đối
phó với mọi chuyện của chính chúng tôi. Sau tất cả mọi thứ đã diễn tại Sept-Tours
lại càng không.
"Có điều
gì đó cô muốn nói sao, Diana?" Vivian nhìn tôi sắc sảo.
"Tôi nghĩ
rằng chúng tôi cần sự giúp đỡ của các bạn." Từ ngữ trượt ra dễ dàng. Sự ngạc
nhiên của tôi hẳn đã thể hiện ra, vì cả ba phù thủy bắt đầu bật cười.
"Tốt. Đó
là những gì chúng tôi đang chờ ở đây", bà nói, ném một nụ cười phê chuẩn
vào tôi. "Vấn đề là gì?"
"Sự đờ đẫn
của Sarah," tôi nói thẳng thừng. "Và Matthew và tôi đang gặp rắc rối."
"Tôi biết.
Ngón tay cái của tôi đã làm phiền tôi trong nhiều tuần.” Caleb nói, nảy Grace
vào hông của mình.
"Lúc đầu,
tôi nghĩ đó chỉ là các ma cà rồng."
"Nó còn nhiều
hơn thế." Giọng nói của tôi nghiệt ngã. "Nó cũng liên quan đến phù thủy.
Và Đại Hội Đồng. Mẹ tôi có thể đã có một linh cảm về nó, nhưng tôi không biết nên
bắt đầu tìm kiếm thêm thông tin ở đâu. "
"Sarah
không nói gì sao?" Vivian hỏi.
"Không nhiều.
Dì ấy khóc thương Emily suốt thời gian. Sarah ngồi bên lò sưởi, quan sát cái cây
mọc ra từ lò sưởi, và chờ đợi những bóng ma quay trở lại."
"Còn chồng
của bạn?" Lông mày Caleb nhướng lên.
"Matthew
đang thay thế các cọc hàng rào." Tôi lùa tay vào mái tóc, nhấc những lọn
tóc ẩm ra khỏi cổ. Nếu trời ấm hơn đôi chút
nữa, bạn sẽ có thể để chiên một quả trứng trên xe của Sarah.
"Một ví dụ
điển hình của sự gây hấn thay thế", Caleb trầm ngâm nói. “Cũng tương tự như một nhu cầu thiết lập ranh
giới vững chắc."
"Loại pháp
thuật gì thế?" Tôi lấy làm ngạc nhiên rằng anh ta có thể biết rất nhiều về
Matthew từ vài lời nói của tôi.
"Đó là
nhân loại học." Caleb cười toe toét.
"Có lẽ
chúng ta nên nói về chuyện này ở một nơi nào đó khác." Vivian mỉm cười ấm
áp với đám đông ngày càng tăng của người xem trong khu vực hàng nông sản. Một
vài người trong cửa hàng không thể không nhận thấy sự tập hợp của bốn sinh vật giới
khác, và một số đã công khai nghe trộm cuộc trò chuyện của chúng tôi trong khi
giả vờ đánh giá độ chín của dưa đỏ và dưa hấu.
"Tôi sẽ gặp
lại các bạn tại nơi của Sarah trong hai mươi phút," tôi nói, mong muốn được
đi khỏi. "Gạo Arborio ở hàng số năm," Caleb nói cách hữu ích, trao
Grace lại cho Abby. "Đó là điều gần gũi nhất với món cơm paella ở
Hamilton. Nếu nó không đủ tốt, bạn có thể ghé lại và gặp Maureen tại cửa hàng thực
phẩm-sức khoẻ. Cô ấy có đơn đặt hàng đặc biệt về một số gạo Tây Ban Nha cho bạn.
Nếu không, bạn sẽ phải lái xe đến Syracuse."
"Cảm
ơn," tôi nói một cách yếu ớt. Sẽ không có điểm dừng nào tại cửa hàng thực
phẩm-sức khỏe, đó là nơi lui tới thường xuyên cho các phù thủy địa phương khi họ
không ở Cost Cutter. Tôi đẩy xe hàng của tôi theo hướng lối đi số năm.
"Ý tưởng tốt."
"Đừng quên
sữa!" Abby gọi với theo tôi.
Khi tôi trở về
nhà, Matthew và Fernando đang đứng trong cánh đồng, say sưa trò chuyện. Tôi lấy
các món hàng tạp phẩm ra và tìm thấy cái xô trong bồn rửa, nơi tôi đã bỏ nó lại.
Ngón tay của tôi tự động vươn đến vòi nước, sẵn sàng xoay nó mở để nước chảy
ra.
"Cái quái
gì sai đang xảy ra với mình thế này?" Tôi lẩm bẩm, kéo xô rỗng ra khỏi bồn
rửa chén. Tôi mang nó trở lại phòng pha chế và để cho cánh cửa đu đưa đóng lại.
Căn phòng này
đã nhìn thấy một số sự bẽ bàng lớn nhất của tôi như một phù thủy. Mặc dù tôi hiểu
rằng những khó khăn trong quá khứ của tôi với phép thuật đã xoay chuyển bởi vì
tôi là một thợ dệt và còn say mê nữa, những vẫn thật khó khăn để bỏ lại những ký
ức thất bại phía sau.
Nhưng đã đến
lúc phải thử.
Đặt chiếc xô
trên lò sưởi, tôi cảm thấy dòng thuỷ triều vẫn luôn chảy trong tôi. Nhờ cha
tôi, tôi không chỉ là một thợ dệt, mà máu của tôi đầy nước. Cúi người bên cạnh
thùng nước, tôi khum bàn tay vào hình dạng của một vòi nước và tập trung vào những
ham muốn của mình.
Sạch. Tươi. Mới.
Trong khoảnh khắc
tay của tôi trông giống như bằng kim loại chứ không phải da thịt và nước chảy
ra từ những ngón tay, đập vào lớp nhựa với một tiếng uỵch đùng đục. Khi thùng nước
đã đầy, bàn tay của tôi lại vẫn chỉ là một tay lần nữa. Tôi mỉm cười và ngồi
trên hai gót chân, hài lòng rằng tôi có thể làm phép thuật trong nhà Bishop.
Xung quanh tôi, không khí lấp lánh những sợi chỉ màu. Nó không còn cảm giác dày
và nặng nề mà tươi sáng và đầy tiềm năng. Một làn gió mát thổi qua ô cửa sổ mở.
Có lẽ tôi không thể giải quyết tất cả các vấn đề của chúng tôi với một nút duy
nhất, nhưng nếu tôi tìm ra được những gì Emily và mẹ tôi biết, tôi phải bắt đầu
ở một nơi nào đó.
"Với nút
thắt số một, câu thần chú bắt đầu", tôi thì thầm, đón lấy một sợi bạc và
thắt nút nó một cách an toàn.
Ngoài góc mắt, tôi
thoáng thấy chiếc váy phồng và một vạt áo thêu rực rỡ thuộc về tổ tiên Bridget
Bishop của tôi. Chào mừng về nhà, cháu
gái, giọng nói ma quái của bà cho biết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét