Chương 3
Thư viện của gia
đình de Clermont được tắm trong ánh sáng hừng đông nhẹ nhàng khiến tất cả mọi
thứ trong đó xuất hiện thật ấn tượng: các cạnh của những cuốn sách, những đường
nét mạnh mẽ của các tủ sách bằng gỗ sắp thành hàng trong phòng, những màu sắc ấm
áp vàng và màu xanh của tấm thảm Aubusson .
Những gì nó
không thể làm nhụt đi được là sự tức giận của tôi.
Trong ba ngày qua,
tôi đã nghĩ rằng không có gì có thể thay thế nỗi đau buồn của tôi về cái chết của
Emily, nhưng ba phút ở gần Baldwin đã chứng minh là tôi sai.
"Vào đi,
Diana." Baldwin ngồi trong một chiếc ghế Savonarola tương tự ngai vua bên
các ô cửa sổ cao. Mái tóc đỏ-vàng vuốt bóng của ông ta ánh lên dưới ánh đèn,
màu sắc của nó nhắc nhở tôi về những chiếc lông trên người Augusta, con đại bàng
mà Hoàng đế Rudolf đi săn cùng ở Prague. Mỗi inch của khung người cơ bắp của
Baldwin căng lên giận dữ và chứa đầy sức mạnh.
Tôi nhìn quanh
phòng. Chúng tôi không phải là những người duy nhất được triệu tập đến cuộc họp
ngẫu hứng của Baldwin. Đang chờ đợi bên lò sưởi là một phụ nữ trẻ với nước da
màu sữa đã tách kem và mái tóc màu đen, tua tủa. Đôi mắt cô ta sâu, màu xám và
rất lớn, vơi bờ mi dày. Cô hít không khí như thể đánh hơi thấy một cơn bão.
"Verin."
Matthew đã cảnh báo tôi về các con gái Philippe, những người đáng sợ đến mức
gia đình đã yêu cầu ông ngừng tạo ra họ. Nhưng cô ấy không có vẻ đáng sợ đến vậy.
Mặt Verin mịn màng và thanh thản, tư thế thoải mái, đôi mắt cô lấp lánh với
năng lượng và trí thông minh. Nếu không có trang phục màu đen đầy ấn tượng ấy,
bạn có thể nhầm lẫn cô ấy là một cô tiên.
Sau đó, tôi nhận
thấy một cái cán dao ló ra từ đôi bốt đen cao gót của cô.
"Wölfling," Verin trả lời. Đó là một
lời chào lạnh nhạt mà em gái trao cho anh trai mình, nhưng ánh mắt cô ấy trao
cho tôi thậm chí còn lạnh hơn. "Phù thủy".
"Là
Diana," tôi nói, sự tức giận của tôi cháy bùng.
"Tôi đã
nói với anh không có cách nào nhầm lẫn được," Verin nói, quay sang Baldwin
mà không nhìn nhận câu trả lời của tôi.
"Tại sao
anh lại ở đây, Baldwin?" Matthew hỏi.
"Tôi không
biết tôi cần một lời mời để đến nhà cha tôi," ông ta trả lời. "Nhưng
vì nó đã xảy ra, tôi đến từ Venice để gặp Marcus."
Đôi mắt của hai
người đàn ông khóa chặt vào nhau.
"Hãy hình
dung sự ngạc nhiên của tôi khi thấy chú ở đây," Baldwin tiếp tục.
"Tôi cũng không chút mong đợi để khám phá ra rằng người bạn đời của chú
bây giờ là em gái tôi. Philippe qua đời vào năm 1945. Vì vậy, làm thế nào mà
tôi lại có thể cảm thấy lời thề máu của cha vậy? Ngửi thấy nó? Nghe được nó?"
"Ai đó có
thể bắt anh vì những tin tức đó đấy." Matthew nắm lấy bàn tay tôi và quay
lại để đi lên lầu.
"Không ai
được rời khỏi tầm mắt của tôi cho đến khi tôi tìm ra cách thức mà phù thủy mà lừa
bịp ra lời thề máu từ một ma cà rồng đã chết." Giọng Baldwin hạ thấp đầy
đe dọa.
"Đó không
phải trò lừa bịp nào hết," tôi nói, phẫn nộ.
"Vậy là
thuật gọi hồn à? Một thần chú hồi sinh xấu xa nào đó chăng?" Baldwin hỏi.
"Hay cô chỉ gọi lên linh hồn của ông ấy và buộc ông phải cung cấp cho cô lời
thề của mình?"
"Những gì
đã xảy ra giữa Philippe và tôi không liên quan gì với phép thuật và tất cả mọi
thứ đã được làm với sự hào phóng của ông ấy." Sự tức giận của tôi nung
cháy nóng hơn.
"Cô nói
nghe như thể cô biết ông ấy," Baldwin nói. "Điều đó là không thể."
"Không phải
đối với một người du hành vượt thời gian," tôi trả lời.
"Du hành
vượt thời gian?" Baldwin choáng váng.
"Diana và
tôi đã ở trong quá khứ," Matthew giải thích. "Chính xác là năm 1590.
Chúng tôi ở đây, tại Sept-Tours, ngay trước Giáng sinh."
"Các người
đã gặp Philippe?" Vẻ mặt của Baldwin sửng sốt.
"Chúng tôi
đã làm thế. Philippe ở một mình mùa đông đó. Ông đã gửi một đồng xu và ra lệnh
cho tôi về nhà," Matthew nói. Các de Clermonts hiện nay đều hiểu mật mã
riêng của cha mình: Khi một lệnh được gửi cùng với một trong những đồng tiền cổ
của Philippe, người nhận tuân theo mà không thắc mắc.
"Tháng Mười
Hai ư? Điều đó có nghĩa là chúng ta phải chịu đựng bài ca máu của Philippe nhiều
hơn năm tháng nữa," Verin lẩm bẩm, ngón tay kẹp vào sống mũi như thể đầu
cô đau đớn. Tôi cau mày.
"Tại sao tới
năm tháng?", Tôi hỏi.
"Theo truyền
thuyết của chúng tôi, lời thề máu của một ma cà rồng hát trong một năm và một
ngày. Tất cả các ma cà rồng đều có thể nghe thấy nó, nhưng bài hát này đặc biệt
lớn và rõ ràng đối với những người mang máu Philippe trong tĩnh mạch.” Baldwin
nói.
"Philippe đã
nói rằng ông không muốn có bất kỳ sự nghi ngờ nào về việc tôi là một de
Clermont," tôi nói, nhìn lên Matthew. Tất cả các ma cà rồng đã gặp tôi
trong thế kỷ thứ mười sáu hẳn đã nghe bài hát máu Philippe và biết tôi không chỉ
là người bạn đời của Matthew mà còn là con gái của Philippe de Clermont.
Philippe đã bảo vệ tôi trong mỗi bước của cuộc hành trình băng qua quá khứ.
"Không phù
thủy nào từng được công nhận là một de Clermont." Giọng Baldwin thẳng thừng
và dứt khoát.
"Tôi đã."
Tôi giơ tay trái lên để anh ta có thể nhìn thấy chiếc nhẫn cưới của tôi.
"Matthew và tôi đã kết hôn cũng như đã kết đôi. Cha anh đã chủ trì buổi lễ.
Nếu sổ đăng ký của giáo xứ Saint-Lucien còn tồn tại, anh sẽ tìm thấy lễ cưới của
chúng tôi diễn ra vào ngày bảy tháng Mười Hai năm1590. "
"Những gì
chúng ta có thể sẽ tìm thấy, chúng ta nên đi vào làng, đó là trang duy nhất đã
bị rách ra khỏi cuốn sách của linh mục," Verin nói trong hơi thở. "Atta luôn che đậy dấu vết của ông ấy."
"Bất kể cô
và Matthew có kết hôn hay không thì cũng chẳng có kết quả gì đâu, vì Matthew cũng
không phải là một de Clermont thật sự," Baldwin lạnh lùng nói. "Chú ấy
chỉ là con của người bạn đời của cha tôi."
"Thật nực
cười," tôi phản đối. "Philippe coi Matthew là con trai mình. Matthew
gọi ông là anh trai và Verin là em gái "
"Tôi không
phải là em gái của con sói đó. Chúng tôi không chia sẻ dòng máu, chỉ có cùng một
cái tên.” Verin nói. "Và tạ ơn Chúa vì điều đó."
"Cô sẽ tìm
ra, Diana, rằng hôn nhân và kết đôi không được đánh giá cao với nhà de
Clermonts," một giọng nói trầm lắng với dấu vết trọng âm Tây Ban Nha hoặc
Bồ Đào Nha cho biết. Nó đến từ miệng của một người lạ đứng ngay bên trong cửa.
Mái tóc đen và đôi mắt màu cà phê nổi bật trên làn da vàng nhợt nhạt và áo sơ
mi sáng màu.
"Sự hiện
diện của anh đã không được yêu cầu, Fernando," Baldwin nói một cách giận dữ.
"Như các bạn
đã biết, tôi đến khi tôi cần, không phải khi tôi được gọi." Fernando hơi
cúi người theo hướng của tôi. "Fernando Gonçalves. Tôi rất tiếc cho sự mất
mát của cô. "
Tên của người
đàn ông đâm vào bộ nhớ của tôi. Tôi đã nghe nó ở đâu đó.
"Anh là
người Matthew đã yêu cầu dẫn dắt Hội Hiệp Sĩ Lazarus khi anh ấy từ bỏ vị trí đại
thủ lĩnh," tôi nói, cuối cùng đã nhớ ra. Fernando Gonçalves nổi tiếng là một
trong những chiến binh đáng gờm nhất của hội huynh đệ. Xét theo bề rộng của vai
và thể lực tổng thể của ông, tôi không chút nghi ngờ điều này là sự thật.
"Cậu ta đã
làm thế." Giống như tất cả ma cà rồng, giọng nói của Fernando thật ấm áp
và phong phú, lấp đầy phòng với âm thanh siêu nhiên. "Nhưng Hugh de
Clermont là người bạn đời của tôi. Kể từ khi ông ấy qua đời cùng các hiệp sĩ
dòng Đền, tôi có rất ít chuyện để làm với hàng ngũ hào hiệp ấy, vì ngay cả các
hiệp sĩ dũng cảm nhất cũng chẳng đủ can đảm để giữ được lời hứa của họ."
Fernando ghim chặt ánh mắt đen tối của mình vào anh trai của Matthew. "Điều
đó không đúng sao, Baldwin?"
"Ông đang
thử thách tôi à?" Baldwin nói, đứng lên.
"Tôi có cần
phải làm thế không?" Fernando mỉm cười. Ông thấp hơn so với Baldwin, nhưng
có điều gì đó nói với tôi rằng sẽ không dễ dàng để qua mặt ông trong một trận đấu.
"Tôi không nghĩ anh sẽ lờ đi lời thề máu của cha mình, Baldwin."
"Chúng tôi
không có ý tưởng nào về những gì Philippe muốn từ bọn phù thủy. Ông có thể đã cố
gắng tìm hiểu thêm về sức mạnh của cô ta. Hoặc cô ta có thể đã sử dụng pháp thuật
để ép buộc ông ấy" Baldwin nói, cằm vênh lên theo một góc ngoan cố.
"Đừng có
ngớ ngẩn thế. Thím không sử dụng bất kỳ pháp thuật nào với ông nội hết."
Gallowglass lướt vào trong phòng, thoải mái y như thể nhà de Clermonts luôn gặp
nhau vào 4:30 sáng để thảo luận về vấn đề kinh doanh cấp bách.
"Bây giờ
Gallowglass đã ở đây, tôi sẽ để lại nhà de Clermonts với những kế sách của
riêng họ." Fernando gật đầu với Matthew. "Hãy gọi nếu anh cần tôi,
Matthew."
"Chúng tôi
sẽ ổn. Rốt cuộc thì chúng tôi là một gia đình cơ mà." Gallowglass chớp mắt
ngây thơ với Verin và Baldwin khi Fernando rời đi. "Về những gì Philippe
muốn, nó rất đơn giản, Chú à: Ông muốn chú chính thức thừa nhận Diana là con
gái của ông. Hỏi Verin mà xem. "
"Ý ông ấy
muốn gì?" Baldwin yêu cầu em gái mình.
"Atta triệu tập em một vài ngày trước khi
cha qua đời," Verin nói, giọng cô thấp và vẻ mặt đau đớn. Cái tên "Atta" nghe không quen thuộc, nhưng
đó rõ ràng là một cách gọi thân mật của con gái. "Philippe đã lo lắng rằng
anh có thể lờ đi lời thề máu của ông ấy. Cha bắt em thề phải thừa nhận nó, bất
luận là gì. "
"Lời thề của
Philippe là chuyện riêng tư - giữa ông ấy và tôi. Nó không cần phải được thừa nhận.
Không phải bởi cô hay bất cứ ai khác." Tôi không muốn những ký ức của tôi
về Philippe - hay khoảnh khắc đó - bị
phá huỷ bởi Baldwin và Verin.
"Không điều
gì mang tính công khai nhiều hơn so với việc nhận nuôi một kẻ máu nóng vào một
gia tộc ma cà rồng" Verin nói với tôi. Cô nhìn Matthew. "Anh đã không
dành thời gian để dạy cho các phù thủy về tục lệ ma cà rồng của chúng ta trước
khi anh lao vào chuyện tình bị cấm đoán này sao?"
"Thời gian
là thứ xa xỉ mà chúng tôi không có," tôi trả lời thay. Từ khi bắt đầu mối
quan hệ của chúng tôi, Ysabeau đã cảnh báo tôi rằng tôi có rất nhiều thứ để học
hỏi về ma cà rồng. Sau cuộc nói chuyện này, chủ đề lời thề máu sẽ được chuyển
lên hàng đầu chương trình nghiên cứu của tôi.
"Vậy thì
hãy để tôi giải thích cho cô," Verin nói, giọng cô sắc hơn bất kỳ bà nữ
giáo sư nào. "Trước khi bài hát máu
của Philippe nhạt đi, một trong những đứa con cùng dòng máu của ông ấy phải thừa
nhận nó. Trừ phi điều đó xảy ra, nếu không cô không thực sự là một de Clermont
và các ma cà rồng khác không có nghĩa vụ phải tôn trọng cô như vậy. "
"Đó là tất
cả hả? Tôi không quan tâm về việc trở thành một ma cà rồng vinh dự. Trở thành
vợ của Matthew là đủ đối với tôi rồi." Càng nghe nhiều về việc trở thành một
de Clermont, tôi càng ít thích nó hơn.
"Nếu đó là
sự thật, vậy thì cha tôi sẽ không cần nhận nuôi cô," Verin quan sát.
"Chúng tôi
sẽ thỏa hiệp," Baldwin nói. "Chắc chắn Philippe sẽ hài lòng nếu, khi những
đứa trẻ của phù thủy được sinh ra, tên của chúng được liệt kê trong số quyến
thuộc của tôi trong phả hệ của gia tộc de Clermont." Lời nói của anh ta
nghe có vẻ hào hiệp, nhưng tôi chắc chắn đã có một mục đích tăm tối nào đó bên
trong chúng.
"Các con
tôi không mang họ của anh." Giọng Matthew vang lên như sấm.
"Chúng sẽ
mang nếu Diana là một de Clermont như cô ấy đã tuyên bố," Baldwin nói với
một nụ cười.
"Đợi đã.
Phả hệ gì thế?" Tôi cần đề phòng một bước trong cuộc tranh luận.
"Đại Hội Đồng
duy trì gia phả chính thức của tất cả các gia đình ma cà rồng", Baldwin
nói. "Một số không còn tuân theo truyền thống. Nhà de Clermonts tuân thủ
truyền thống. Các gia phả bao gồm thông tin về sự tái sinh, sự chết, tên của bạn
đời cùng con cái của họ. "
Bàn tay tôi tự
động che lên bụng. Tôi muốn Đại Hội Đồng tiếp tục không biết về con tôi càng
lâu càng tốt. Dựa trên cái nhìn thận trọng trong mắt của Matthew, anh cũng cảm
thấy theo cùng một cách.
"Có lẽ
chuyện vượt thời gian của cô đủ đáp ứng những câu hỏi về lời thề máu, nhưng chỉ
có pháp thuật hắc ám nhất – hoặc sự bội tín - mới có thể giải thích việc mang thai
này," Baldwin nói, làm tăng thêm sự khó chịu cho người em trai. "Những
đứa trẻ không thể là của chú được, Matthew."
"Diana
đang mang con của tôi," Matthew nói, đôi mắt tối lại một cách nguy hiểm.
"Không thể
nào", Baldwin nói thẳng thừng.
"Sự thật,"
Matthew vặn lại.
"Nếu vậy,
chúng sẽ là những đứa trẻ bị ghét bỏ nhất và bị săn lùng nhất mà thế giới từng
biết đến. Những sinh vật này sẽ hú lên vì máu của chúng. Và của chú" Baldwin
nói.
Tôi nhận ra sự
biến mất đột ngột của Matthew từ bên cạnh tôi cùng lúc nghe thấy chiếc ghế của
Baldwin bị vỡ ra. Khi bóng mờ chuyển động ngừng lại, Matthew đứng đằng sau anh
trai với cánh tay khóa quanh cổ họng của Baldwin, nhấn một con dao vào vùng da
trên trái tim của người anh trai.
Verin nhìn xuống
giày của cô ấy trong sự kinh ngạc và thấy không còn gì ngoài một vỏ dao trống rỗng.
Cô nguyền rủa.
"Anh có thể
là người đứng đầu gia đình, Baldwin, nhưng đừng bao giờ quên rằng tôi là sát thủ
của gia tộc," Matthew gầm gừ.
"Sát thủ?"
Tôi đã cố gắng che giấu nỗi hoang mang khi một khuôn mặt ẩn dấu khác của
Matthew được đưa ra ánh sáng.
Nhà khoa học.
Ma cà rồng. Chiến binh. Điệp viên. Hoàng tử. Sát thủ.
Matthew đã nói
với tôi anh là một sát thủ - lập đi lập lại - nhưng tôi đã luôn cân nhắc khía cạnh
này và coi nó như một việc để trở thành một ma cà rồng. Tôi biết anh đã giết người
để tự vệ, trong trận chiến, và để tồn tại. Tôi chưa bao giờ mơ rằng Matthew phạm
tội giết người theo mệnh lệnh của gia đình mình.
"Chắc chắn
cô đã biết điều này chứ?" Verin hỏi với giọng pha chút ác ý, đôi mắt lạnh
lùng của cô nghiên cứu tôi chăm chú. "Nếu Matthew không quá giỏi với điều
đó, một trong chúng tôi đã phải hạ bệ anh ấy xuống lâu rồi."
"Chúng ta
đều có một vai trò trong gia đình này, Verin." Giọng nói của Matthew nhấn
nhá đầy cay đắng. "Ernst có biết về vai trò của cô không – Điều đó bắt đầu
như thế nào giữa tấm trải êm ái và cặp đùi của một người đàn ông?"
Verin di chuyển
nhanh như tia chớp, những ngón tay uốn cong thành móng vuốt gây chết người khi
cô vươn đến Matthew.
Ma cà rồng rất
nhanh, nhưng pháp thuật còn nhanh hơn.
Tôi đẩy Verin
vào bức tường bằng một luồng gió phù thuỷ, giữ cô ta tránh xa chồng của tôi và
Baldwin đủ lâu cho Matthew ép được một vài lời hứa từ anh trai và thả anh ta ra.
"Cảm ơn em,
ma lionne." Đó là cách gọi thân
mật thường lệ của Matthew khi tôi làm điều gì đó dũng cảm hay cực kỳ ngu ngốc.
Anh đưa cho tôi con dao của Verin. "Giữ lấy này."
Matthew nâng
Verin đứng lên trong khi Gallowglass di chuyển đến gần đứng cạnh khuỷu tay tôi.
"Chà, chà,"
Verin thì thầm khi cô ta đã đứng thẳng lại. "Tôi biết lý do tại sao Atta bị vợ anh thu hút rồi, nhưng tôi sẽ
không nghĩ anh cần bảo bọc cho một người phụ nữ như thế, Matthew."
"Mọi thứ đều
thay đổi," Matthew nói vắn tắt.
"Có vẻ thế"
Verin trao cho tôi một cái nhìn thẩm định.
"Vậy Cô sẽ
giữ lời hứa của cô với ông nội chứ?" Gallowglass hỏi Verin.
"Chúng ta
sẽ thấy," cô nói một cách thận trọng. "Tôi có nhiều tháng để quyết định."
"Thời gian
sẽ qua đi, nhưng sẽ không có gì thay đổi." Baldwin nhìn tôi với sự ghê tởm
hầu như không che dấu. "Sự công nhận vợ của Matthew sẽ có những hậu quả thảm
khốc đấy, Verin."
"Tôi tôn
trọng mong muốn của Atta trong lúc
ông còn sống," Verin nói. "Tôi không thể lờ đi chúng vào lúc này vì
ông ấy đã chết."
"Chúng ta
hẳn có được sự an ủi từ thực tế là Đại Hội Đồng đã đang truy tìm Matthew và người
bạn đời của cậu ta", Baldwin nói. "Ai biêt được? Cả hai đều có thể tử
vong trước tháng Mười Hai.”
Sau khi trao
cho chúng tôi cái nhìn khinh khỉnh thẳng thừng, Baldwin sừng sững rời khỏi phòng.
Verin lấy trộm một cái nhìn hối lỗi với Gallowglass và theo sau anh ta.
"Chà. . .
cũng tốt thôi," Gallowglass lẩm bẩm, "Thím có sao không? Thím có vẻ
hơi lấp lánh một chút. "
"Gió phù
thuỷ đã thổi bay thần chú ngụy trang của tôi." Tôi cố gắng kéo nó xung
quanh tôi lần nữa.
"Với những
gì đã xảy ra ở đây sáng nay, tôi nghĩ rằng thím nên giữ nó tốt hơn trong khi
Baldwin đang ở tại nhà," Gallowglass đề nghị.
"Baldwin
không thể biết về quyền lực của Diana. Ta cảm kích sự giúp đỡ của cháu về điều
đó, Gallowglass. Và cả Fernando." Matthew đã không nói rõ những hình thức
hỗ trợ này là gì.
"Tất
nhiên. Cháu đã trông coi Thím toàn bộ cuộc đời của cô ấy còn gì," Gallowglass
cho biết, như thể chuyện đó là đương nhiên. "Cháu sẽ không thể dừng lại điều
đó lại bây giờ."
Với những từ
này, những phần của quá khứ mà tôi đã không bao giờ hiểu được trượt vào vị trí
giống như những mảnh ghép hình. Khi là một đứa trẻ, tôi thường cảm thấy những
sinh vật khác đang quan sát tôi, đôi mắt của họ thúc vào và ngứa ran và đông cứng
da của tôi. Một là của Peter Knox, kẻ thù của cha tôi và cũng là phù thủy đã đến
Sept-Tours tìm Matthew và tôi chỉ để giết Em. Có thể một thứ khác thuộc về
chàng trai to như con gấu khổng lồ này, người mà bây giờ tôi yêu như một người
anh trai, nhưng thậm chí đã không gặp nhau cho đến khi chúng tôi du hành ngược
về thế kỷ thứ mười sáu?
"Anh đã
trông coi tôi sao?" Mắt tôi ngập nước, và chớp mắt giữ lại những giọt lệ.
"Tôi đã hứa
với ông nội là tôi sẽ giữ thím an toàn. Vì lợi ích của Matthew." Đôi mắt
xanh Gallowglass dịu lại. "Và đó cũng là một điều rất tuyệt. Thím đúng là
một kẻ tinh quái: trèo cây, chạy sau xe đạp trên đường phố, và đi vào rừng mà
không có một sự gợi ý nào về nơi thím định đi. Làm sao cha mẹ thím có thể xoay
sở được với thím mà không có tôi chứ. "
"Daddy đã
biết sao?" Tôi hỏi. Cha tôi đã gặp Gael lớn tại London thời Elizabethan,
khi ông bất ngờ đụng phải Matthew và tôi tại một trong những chuyến du hành thời
gian thường xuyên của ông. Ngay cả trong Massachusetts thời hiện đại, cha tôi
đã thừa nhận Gallowglass trong khung cảnh. Người đàn ông không thể nhầm lẫn vào
đâu được này. "Tôi đã làm hết sức mình để không để lộ chính mình."
"Đó không
phải là những gì tôi đã hỏi, Gallowglass." Tôi đã biết được tốt hơn cho cuộc
tìm kiếm một nửa sự thật từ một ma cà rồng. "Có phải cha tôi đã biết anh
đang trông coi tôi?"
"Tôi chắc
Stephen đã nhìn thấy tôi ngay trước khi ông ấy và mẹ của thím rời đi đến Châu
Phi lần cuối cùng,"
Gallowglass thú
nhận, giọng nói của anh nhỏ hơn một lời thì thầm. "Tôi nghĩ rằng điều đó
có thể giúp ông ấy biết, khi kết thúc đến, rằng tôi đang ở gần đó. Thím vẫn còn
bé xíu như thế mà. Stephen hẳn đã canh cánh trong lòng lo lắng nghĩ đến thời
gian còn lâu lắc như thế nào cho đến khi thím gặp được Matthew. "
Không biết vì
Matthew hay tôi, gia tộc Bishops và gia tộc de Clermonts đã tiến hành trong nhiều
năm, thậm chí nhiều thế kỷ, để mang chúng tôi an toàn đến với nhau: Philippe,
Gallowglass, cha tôi, Emily, mẹ tôi.
"Cảm ơn
cháu, Gallowglass," Matthew nói khàn khàn. Giống như tôi, anh đã rất ngạc
nhiên bởi những hé lộ của buổi sáng.
"Không cần
đâu, chú à. Cháu rất vui được làm điều đó." Gallowglass làm sạch các cảm
xúc khỏi cổ họng của mình và rời đi.
Một sự im lặng
khó xử buông xuống.
"Chúa
Kitô." Matthew cào ngón tay qua mái tóc. Đó là dấu hiệu bình thường khi anh
bị buộc phải đi đến tận cùng kiên nhẫn.
"Chúng ta
sẽ làm gì?" Tôi nói, vẫn đang cố gắng lấy lại trạng thái cân bằng sau sự
xuất hiện đột ngột của Baldwin.
Một cơn ho nhẹ
thông báo có sự hiện diện mới trong phòng và giữ Matthew tránh khỏi phản ứng.
"Tôi xin lỗi
đã cắt ngang, thưa ngài." Alain Le Merle, hộ vệ trước đây của Philippe de
Clermont, đứng ở ngưỡng cửa thư viện. Ông đang cầm một chiếc hòm cổ xưa với ký
hiệu P.C nổi bật trên nắp hòm với các đinh tán bạc và một cuốn sổ nhỏ buộc
trong vải thô màu xanh lá cây. Mái tóc muối tiêu và vẻ mặt tử tế giống như lần
đầu tiên tôi gặp ông năm 1590. Giống như Matthew và Gallowglass, ông là một
ngôi sao cố định trong vũ trụ biến động của tôi.
"Đó là gì
thế, Alain?" Matthew hỏi.
"Tôi có
công việc với Madame de Clermont," Alain trả lời. "Công việc?"
Matthew cau mày. "Điều đó có thể đợi không?"
"Tôi e là
không", ông Alain nói với vẻ xin lỗi. "Tôi biết đây là một thời gian
khó khăn, thưa ngài, nhưng Sieur Philippe đã kiên quyết rằng Madame de Clermont
phải có được những thứ của cô ấy càng sớm càng tốt."
Alain thúc
chúng tôi trở lên ngọn tháp của chúng tôi. Những gì tôi thấy trên bàn viết của
Matthew đã khiến các sự kiện của những giờ vừa qua hoàn toàn biến khỏi tâm trí của
tôi và khiến tôi khó thở.
Một cuốn sách
nhỏ bìa da màu nâu.
Một tay áo
thêu, đã mòn xơ với tuổi tác.
Những trang sức
vô giá - ngọc trai và kim cương và ngọc bích.
Một mũi tên
vàng gắn trên một sợi chuỗi dài.
Một cặp tiểu hoạ,
bề mặt rạng ngời của chúng tươi mới như ngày chúng mới được vẽ.
Những bức thư,
được cột bằng một dải ru bằng màu hồng đã nhạt màu.
Một cái bẫy chuột
bằng bạc, vết ố đã bám vào đường nét chạm chổ tinh xảo.
Một dụng cụ
thiên văn mạ vàng phù hợp cho một vị hoàng đế.
Một hộp bằng gỗ
được chạm khắc bởi một bậc kỳ tài từ một nhánh của cây thanh lương trà.
Bộ sưu tập các
món đồ không nhiều, nhưng chúng mang ý nghĩa rất lớn, vì chúng đại diện cho tám
tháng vừa qua.
Tôi nhặt cuốn
sách nhỏ bằng bàn tay run rẩy và lật nó mở ra. Matthew đã đưa nó cho tôi ngay
sau khi chúng tôi đến biệt thự của mình ở Woodstock. Vào mùa thu năm 1590, sự
liên kết của cuốn sách khá chắc chắn và các trang sách màu kem. Ngày nay, lớp
bìa da đã lốm đốm và giấy đã ố vàng theo năm tháng. Trong quá khứ tôi đã giấu
cuốn sách đi trên một kệ cao trong Old Lodge, nhưng một mẩu giấy kẹp bên trong
nói với tôi rằng bây giờ đó là tài sản của một thư viện ở Seville. Ghi dấu mượn
sách. “Manuscrito Gonçalves 4890," đã được ký vào trang để trắng. Một người
nào đó - chắc chắn là Gallowglass, đã loại bỏ trang đầu tiên. Trước đây nó đã
được ghi dấu bằng những nỗ lực thăm dò của tôi để ghi tên tôi. Các đốm mực
loang trên trang bị mất đã thấm qua trang bên dưới, nhưng danh sách tôi đã thực
hiện về những đồng tiền lưu thông thời Elizabeth vào năm 1590 là vẫn còn đọc được.
Tôi lướt qua những trang còn lại, nhớ lại cách điều trị chứng đau đầu mà tôi đã
cố gắng nắm vững trong một nỗ lực vô ích để trở thành một bà nội trợ thích hợp
thời Elizabethan. Nhật ký của tôi về diễn biến hàng ngày mang lại những kỷ niệm
buồn vui lẫn lộn về thời gian của chúng tôi với Bè Lũ Bóng Đêm. Tôi đã dành
riêng một số ít các trang cho một cái nhìn tổng quan về mười hai cung hoàng đạo,
sao chép lại một vài công thức nấu ăn, và viết vội một danh sách đóng gói cho
hành trình của chúng tôi đến Sept-Tours ở cuối cùng. Tôi nghe thấy tiếng chuông
ngân nhẹ nhàng khi quá khứ và hiện tại cọ xát vào nhau, và tôi phát hiện các sợi
chỉ màu xanh và hổ phách hầu như không thể nhìn thấy trong các góc của lò sưởi.
"Làm thế
nào ông làm được điều này?" Tôi nói, tập trung vào nơi đây và bây giờ.
"Master
Gallowglass đưa nó cho Dom Fernando cách đây lâu rồi. Khi cậu ấy đến Sept-Tours
vào Tháng Năm, Dom Fernando yêu cầu tôi trao lại nó cho cô.” Alain giải thích.
"Thật kỳ
diệu khi mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn. Làm thế nào ông xoay sở để giữ cho tất cả
điều này che dấu được khỏi tôi trong nhiều năm?" Matthew nhặt lên cái bẫy
chuột bạc. Anh ấy đã trêu chọc tôi khi tôi giao cho một trong những nhà tạo tác
đồng hồ đắt nhất London chế tạo một cơ chế để bắt những con chuột rình mò gác
xép của chúng tôi ở Blackfriars. Monsieur
Vallin đã thiết kế nó giống với một con mèo, với đôi tai đặt trên thanh ngang
và một con chuột nhỏ đậu trên mũi của chú mèo dữ tợn. Matthew cố tình chọc vào cơ
chế ấy, và hàm răng sắc nhọn của con mèo đã bấu vào da thịt trên ngón tay anh.
"Chúng tôi
đã làm như chúng tôi phải làm, thưa ngài. Chúng tôi chờ đợi. Chúng tôi giữ im lặng.
Chúng tôi không bao giờ mất niềm tin rằng thời gian sẽ mang Madame de Clermont trở
lại với chúng tôi." Một nụ cười buồn chơi đùa ở các góc của miệng của
Alain. "Giá như Sieur Philippe
có thể sống để nhìn thấy ngày này."
Trước ý nghĩ về
Philippe, trái tim tôi như bị kéo lê. Ông hẳn phải biết những người con của ông
sẽ phản ứng tệ như thế nào để xem tôi như một người em gái. Tại sao ông lại đặt
tôi vào một tình huống không thể có như vậy?
"Ổn mà,
Diana?" Matthew nhẹ nhàng đặt tay lên tôi.
"Vâng. Chỉ
là một chút choáng ngợp thôi mà." Tôi cầm lên các bức chân dung của
Matthew và tôi mặc quần áo thời Elizabethan đẹp đẽ. Nicholas Hilliard đã vẽ
chúng ở Countess theo yêu cầu của nữ bá tước của Pembroke. Cô ấy và Bá tước
Northumberland đã trao tặng ý tưởng tương đồng nho nhỏ này cho chúng tôi như một
món quà cưới. Hai trong số họ đã là bạn của Matthew từ lúc đầu cùng với các
thành viên khác của Bè Lũ Bóng Đêm: Walter Raleigh, George Chapman, Thomas
Harriot, và Christopher Marlowe. Trong phần lớn thời gian đó họ cũng đã trở
thành bạn bè của tôi.
"Madame
Ysabeau đã tìm ra các bức tiểu hoạ," Alain giải thích. "Bà đã lùng sục
khắp các tờ báo mỗi ngày để tìm kiếm dấu vết của hai người – những điều bất thường
nằm ngoài phần còn lại của các sự kiện trong ngày. Khi Madame Ysabeau thấy
chúng trong một thông báo bán đấu giá, bà đã gửi Master Marcus tới London. Đó
là cách mà cậu ấy đã gặp được Mademoiselle Phoebe. "
"Ống tay áo
này đến từ chiếc váy cưới của em." Matthew chạm vào lớp vải mỏng manh, lần
theo dấu vết những đường nét kết hoa, các biểu tượng truyền thống phong phú.
"Anh sẽ không bao giờ quên được hình ảnh của em, xuống đồi đến ngôi làng với
những ngọn đuốc sáng rực và những em nhỏ mở đường qua tuyết." Nụ cười của
anh đã tràn đầy tình yêu và niềm tự hào vui sướng.
"Sau đám
cưới, nhiều người đàn ông trong làng đã đề nghị trả tiền chuộc lại Madame de
Clermont, nếu cậu đã chán cô ấy." Alain cười khúc khích.
"Cảm ơn
ông đã lưu giữ tất cả những kỷ niệm này cho tôi." Tôi nhìn xuống bàn làm
việc. "Thật quá dễ dàng để nghĩ rằng bằng cách nào đó tôi đã tưởng tượng
ra tất cả mọi thứ mà chúng ta đã có trong 1590. Những thứ này làm cho thời điểm
đó có vẻ có thực một lần nữa."
"Sieur
Philippe đã nghĩ cô có thể cảm thấy như vậy. Than ôi, có thêm hai thứ đòi hỏi sự
chú ý của cô, Madame de Clermont." Alain giơ ra một quyển sổ. Một dải dây
cột giữ cho nó không bị mở ra, và một giọt sáp niêm phong các nút khoá trên
trang bìa.
"Đây là gì
thế?" Tôi cau mày và cầm lấy quyển sổ cái. Nó mỏng hơn so với những thứ ở
đây, trong văn phòng của Matthew, nơi chứa các hồ sơ tài chính của Hội Các Hiệp
Sĩ Lazarus.
"Các tài
khoản của bà, thưa bà."
"Tôi nghĩ
Hamish đang nắm giữ tài chính của tôi." Ông ấy đã để lại cả đống tài liệu
cho tôi, tất cả trong số chúng đang chờ chữ ký của tôi.
"Ông Osborne
phụ trách về thoả ước hôn nhân của cô từ đức ngài. Đây là những khoản cô nhận được
từ Sieur Philippe." Sự chú ý của Alain vẫn còn nán lại một lúc trên trán
tôi, nơi Philippe đã đặt máu của mình để tuyên bố tôi là con gái ông.
Tò mò, tôi tách
con dấu sáp niêm phong và mở ra. Cuốn sách tài khoản nho nhỏ đã được đính thêm
theo định kỳ khi càng nhiều trang được yêu cầu. Các mục đầu tiên đã được thực
hiện trên giấy dày thịch của thế kỷ mười sáu và được lưu ký từ năm 1591. Một được
tính như khoản tiền gửi cho số hồi môn mà Philippe đã cung cấp khi tôi cưới
Matthew: 20.000 Venetian Zecchini và 30.000 Reichsthaler bạc. Mỗi đầu tư tiếp
theo của món tiền đó - như là các sự chuyển khoản của tiền lãi từ các trái phiếu
và nhà, đất mua bằng tiền - đã được tính toán tỉ mỉ trong đôi tay ngăn nắp của
Alain. Tôi lật qua các trang cuối cùng của cuốn sách. Các phần đính thêm cuối
cùng, được thực hiện trên trái phiếu trắng tinh lấp lánh, ghi ngày 04 tháng 7
năm 2010, ngày chúng tôi về đến Sept-Tours. Đôi mắt của tôi trợn tròn trước số
tiền ghi trong cột tài sản.
"Tôi xin lỗi
nó không nhiều lắm," Alain nói vội vàng, tưởng lầm phản ứng của tôi đáng
báo động. "Tôi đầu tư tiền của cô như tôi đã làm cho chính tôi, nhưng hấp
dẫn hơn, và do đó rủi ro hơn, các cơ may sẽ phải cần đến sự phê chuẩn của Sieur
Baldwin, và tất nhiên cậu ấy không thể biết về sự tồn tại của cô."
"Nhiêu đó
nhiều hơn tôi có thể tưởng tượng ra mình được sở hữu, Alain." Matthew đã
dàn xếp một số lượng đáng kể các tài sản cho tôi khi anh sắp đặt thỏa thuận hôn
nhân của chúng tôi, nhưng đây là một khoản tiền rất lớn. Philippe đã muốn tôi
có sự độc lập về tài chính như phần còn lại của những người phụ nữ nhà de
Clermont. Và như tôi đã học được sáng nay rằng, cha chồng của tôi, dù sống hay
chết, sẽ có được những gì ông muốn. Tôi đặt cuốn sổ cái sang một bên.
"Cám ơn
ông."
"Đó là
vinh hạnh của tôi", ông Alain nói với một cái cúi chào. Ông kéo thứ gì đó
từ trong túi. "Cuối cùng, Sieur Philippe đã chỉ thị cho tôi trao cho cô thứ
này."
Alain đưa cho
tôi một phong bì làm từ vật liệu mỏng, rẻ tiền. Tên của tôi ở mặt trước. Mặc dù
lớp keo dính đã khô từ lâu, phong bì được
niêm phong bằng sáp màu đen và đỏ. Một đồng tiền cổ được ấn chìm trong sáp: dấu
hiệu đặc biệt của Philippe.
"Sieur
Philippe đã làm việc trên bức thư này trong hơn một giờ. Ông bắt tôi đọc lại nó
cho ông nghe khi ông viết xong, chắc chắn nó chất chứa những gì ông ấy muốn
nói."
"Khi
nào?" Matthew hỏi khàn khàn.
"Ngày ông
qua đời." Vẻ mặt của Alain hôn ám.
Các chữ viết
tay run rẩy thuộc về một người quá già hoặc quá yếu để giữ được cây bút đúng
cách. Đó là một lời nhắc nhở sống động rằng Philippe đã phải chịu đựng nhiều
như thế nào. Tôi lần tay theo tên tôi. Khi đầu ngón tay của tôi lướt đến mẫu tự
cuối cùng, tôi kéo chúng trên bề mặt của phong bì, lôi kéo các chữ cái để cho
chúng được tháo gỡ.
Đầu tiên là một
vũng đen trên phong bì, và sau đó lớp mực chuyển thành hình ảnh của khuôn mặt một
người đàn ông.
Nó vẫn còn đẹp,
mặc dù bị tàn phá bởi sự đau đớn và bị huỷ hoại bởi một hốc sâu, trống rỗng,
nơi trước đây là một con mắt nâu đã từng long lanh với trí thông minh và hài hước.
"Ông đã
không cho tôi biết Đức quốc xã đã đâm mù mắt ông." Tôi biết rằng cha chồng
của tôi đã bị tra tấn, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng nổi kẻ bắt cóc ông ấy
lại gây huỷ hoại nhiều như thế này. Tôi nghiên cứu các vết thương khác trên
khuôn mặt của Philippe. Chúa thương xót, đã không có đủ các chữ cái trong tên của
tôi để vẽ một bức chân dung chi tiết hơn. Tôi chạm nhẹ nhàng vào cha chồng tôi
lên má, và hình ảnh tan rã, để lại một vết mực trên phong bì.
Với một cái
búng ngón tay của tôi, các vết mực nâng lên thành một cơn lốc xoáy nhỏ màu đen.
Khi cơn lốc xoáy dừng lại, các chữ cái đã ổn định trở lại vào vị trí thích hợp
của chúng.
"Sieur
Philippe thường kể với cô về những rắc rối của ông ấy, Madame de
Clermont," Alain tiếp tục nhẹ nhàng. “khi cơn đau rất tệ."
"Kể với cô
ấy?" Matthew lặp lại điếng người.
"Hầu như mỗi
ngày," Alain kể với một cái gật đầu. "Ông ấy bắt tôi phải gửi tất cả
mọi người tránh xa phần đó của lâu đài, vì sợ ai đó sẽ nghe lỏm. Madame de
Clermont mang đến cho Sieur Philippe sự an ủi khi không ai khác có thể."
Tôi lật chiếc
phong bì lên, truy tìm các dấu hiệu được dập nổi trên đồng xu bạc cổ xưa.
"Philippe dự kiến rằng đồng tiền của ông sẽ được trả lại cho ông. Đích
thân. Làm thế nào tôi có thể, nếu ông đã chết rồi?"
"Có lẽ câu
trả lời nằm bên trong," Matthew gợi ý.
Tôi trượt ngón
tay bên dưới dấu niêm của phong bì, giải phóng đồng tiền ra khỏi sáp. Tôi cẩn
thận lấy ra trang giấy mỏng manh, nó kêu răng rắc đáng sợ khi được mở ra.
Mùi hương mờ nhạt
của Philippe về vịnh, quả sung, lá hương thảo cù vào mũi tôi.
Nhìn xuống
trang thư, tôi rất biết ơn về chuyên môn của tôi trong việc giải mã chữ viết
tay khó nhằn.
Sau khi nhìn kỹ,
tôi bắt đầu đọc bức thư thành lời.
Diana-
Đừng để những bóng ma của quá khứ đánh cắp niềm vui đến từ
tương lai.
Cảm ơn con đã nắm tay ta.
Bây giờ con có thể buông ra được rồi.
Cha của con, bằng máu và lời thề,
Philippe
P.S. Đồng tiền dành cho người lái đò. Hãy kể cho Matthew rằng
ta sẽ dõi theo sự an toàn của các con từ phía bên kia.
Tôi nghẹn ngào
với lời cuối cùng. Chúng âm vang trong căn phòng tĩnh lặng.
"Vậy,
Philippe đã mong đợi em trả lại đồng tiền cho ông." Ông sẽ ngồi trên bờ
sông Styx* chờ đợi chiếc thuyền của Charon sẽ mang tôi đi qua. Có lẽ Emily đợi cùng
với ông, và cha mẹ tôi cũng vậy. Tôi nhắm mắt lại, hy vọng sẽ ngăn được những
hình ảnh đau đớn ấy.
(*Styx : Dòng sông chảy qua địa ngục
trong thần thoại Hy Lạp chắc ai cũng biết rồi – Ct của Sẻ)
"Ông ấy có
ý gì khi nói.” Cảm ơn con đã nắm tay ta'?" Matthew hỏi.
"Em đã hứa
với ông rằng ông sẽ không ở một mình trong những thời gian tăm tối. Rằng em sẽ ở
đó, cùng ông." Mắt tôi viền đầy nước mắt. "Làm sao em có thể không nhớ
chút nào với việc làm như vậy?"
"Anh không
biết, tình yêu của anh. Nhưng bằng cách nào đó em đã xoay sở để giữ được lời hứa
của mình." Matthew cúi xuống và hôn tôi. Anh nhìn qua vai tôi. "Và
Philippe đã chắc chắn rằng ông có được lời nói cuối cùng, như thường lệ."
"Ý anh là
gì?" Tôi hỏi, lau vào má tôi.
"Ông đã để
lại giấy tờ bằng chứng rằng ông tự do và vui vẻ muốn em như con gái ông."
Ngón tay trắng thon dài của Matthew chạm vào trang thư.
"Đó là lý
do tại sao Sieur Philippe muốn Madame
de Clermont có những thứ này càng sớm càng tốt", Alain thú nhận.
"Em không
hiểu," tôi nói, nhìn Matthew.
"Với các đồ
trang sức, của hồi môn của em, và lá thư này, sẽ là điều không thể cho bất kỳ người
con nào của Philippe - hoặc thậm chí Đại Hội Đồng – gợi ý rằng bằng cách nào đó
ông đã bị ép buộc phải ban tặng một lời thề máu trên em." Matthew giải
thích.
"Sieur Philippe biết rõ các con mình. Ông
thường nhìn thấy trước tương lai của họ dễ dàng như bất kỳ phù thuỷ nào.” Alain
nói, gật đầu. "Tôi sẽ để lại cho cô những kỷ niệm của cô."
"Cảm ơn
ông, Alain." Matthew đợi cho đến khi tiếng bước chân của Alain nhạt dần
trước khi nói thêm bất cứ điều gì. Anh nhìn xuống tôi với vẻ quan tâm. "Ổn
chứ, mon coeur?"
"Tất
nhiên," tôi thì thầm, nhìn chằm chằm vào bàn làm việc. Quá khứ trải ra
trên đó, và một tương lai tươi sáng còn ở chốn vô định nào đó đợi được tìm thấy.
"Anh định
đi lên lầu để thay đồ. Anh sẽ không đi lâu.” Matthew nói, trao cho tôi một nụ
hôn.
"Cứ lấy thời
gian của anh," tôi nói, tập trung vào những gì tôi hy vọng là một nụ cười
chân thành.
Khi Matthew đã
đi, tôi vươn tay đến đầu mũi tên bằng vàng mà Philippe đã tặng tôi để mang
trong đám cưới. Trọng lượng của nó quả là an ủi, và miếng kim loại ấm lên nhanh
chóng trước cái chạm của tôi. Tôi trượt xâu chuỗi qua đầu. Đỉnh nhọn của mũi
tên nằm giữa đôi bầu ngực của tôi, các cạnh của nó quá mềm và mòn nhẵn để khứa
vào da của tôi.
Tôi cảm thấy một
cảm giác nhúc nhích trong túi quần jean của tôi và kéo ra một chùm ruy băng lụa.
Dây thợ dệt của tôi đã đến với tôi từ quá khứ, và không hề giống như tay áo từ
váy cưới của tôi hay dải lụa đã bạc màu cột lá thư của tôi, những sợi se này
tươi mới và sáng bóng. Chúng xoắn vặn và nhảy múa xung quanh cổ tay của tôi và
một thứ khác giống như những con rắn màu sắc rực rỡ, nhập vào thành những màu sắc
mới trong một khoảnh khắc trước khi tách thành sợi và màu sắc ban đầu của chúng.
Những sợi dây trườn lên cánh tay tôi và len lỏi vào trong tóc tôi như thể chúng
đang tìm kiếm thứ gì đó. Tôi kéo chúng ra và nhét những dải dây lại.
Tôi được cho là
thợ dệt thần chú. Nhưng tôi có thể hiểu được mạng lưới chằng chịt mà Philippe
de Clermont đã giăng khi ông biến tôi thành người con gái tuyên thệ bằng máu của
ông hay không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét