Mặt trời ở Nhân Mã
Nhân Mã chi phối đức tin, tôn giáo, văn, sách, và làm sáng tỏ
những giấc mơ.
Những người sinh ra dưới ký hiệu của cây cung sẽ làm những
việc kỳ diệu lớn lao và nhận được nhiều vinh dự và niềm vui.
Trong khi Nhân Mã cai trị trên trời, hãy tham khảo ý kiến với
các luật sư về công việc của mình.
Thật là một động cơ tốt cho việc thực hiện lời thề và đánh bật
những kẻ xấu.
-Anonymous Tiếng Anh Phổ biến Book, c. 1590, Gonçalves
Manuscript 4890, f. 14R
Chương 32
"Cặp song
sinh chỉ mới mười ngày tuổi. Anh không nghĩ chúng có hơi trẻ một chút để trở
thành thành viên của một hiệp hội hiệp sĩ sao?" Tôi ngáp dài và đi lên đi
xuống hành lang tầng hai với Rebecca, người đã bực bội khi bị chuyển khỏi cái
nôi bên lò sưởi ấm cúng của mình.
"Tất cả
các thành viên mới của gia đình de Clermont đều trở thành hiệp sĩ càng sớm càng
tốt," Matthew nói, đi ngang qua tôi cùng với Philip. "Đó là truyền thống."
"Phải,
nhưng những de Clermonts mới nhất là những phụ nữ và nam giới! Và chúng ta phải
làm điều này ở Sept Tours sao?" Quá trình suy nghĩ của tôi chậm như rùa
bò. Như đã hứa, Matthew chăm sóc các em bé suốt đêm, nhưng miễn là tôi còn cho
con bú, tôi vẫn còn được đánh thức mỗi vài giờ.
"Ở đó hay
Jerusalem," Matthew nói.
"Không
Jerusalem. Vào tháng Mười Hai sao? Con điên à? " Ysabeau xuất hiện ở đầu cầu
thang, im lặng như một bóng ma.
"Các khách
hành hương phải trên mười hai tuổi. Bên cạnh đó, các em bé nên được làm lễ đặt
tên tại nhà, trong nhà thờ mà cha của chúng đã xây dựng, không phải ở London. Cả
hai buổi lễ có thể diễn ra trong cùng một ngày."
"Clairmont
House là nhà của chúng con tại thời điểm này, Maman." Matthew cau có. Anh
đã ngày càng mệt mỏi với các người bà và sự can thiệp liên tục của họ. "Và
Andrew đã tình nguyện làm lễ đặt tên cho chúng ở đây, nếu cần thiết."
Philip, người
đã biểu lộ một sự nhạy cảm kỳ lạ với tâm trạng hay thay đổi của cha mình, đã sắp
xếp nét mặt mô phỏng hoàn hảo cái cau mày của Matthew và vẫy một cánh tay trong
không khí như thể đang gọi một thanh gươm để họ có thể cùng nhau đánh bại kẻ
thù.
"Vậy. Đó
là Sept-Tours." tôi nói. Cho dù Andrew Hubbard đã không còn là một cái gai
trung kiên trong cạnh sườn của tôi nữa, tôi không mong anh ta sẽ đóng một vai
trò cố vấn tinh thần cho những đứa trẻ.
"Nếu em chắc
chắn," Matthew nói.
"Baldwin sẽ
được mời à?" Tôi biết Matthew đã nói với ông ta về cặp song sinh. Baldwin
đã gửi cho tôi một bó hoa rất hoang phí và hai chiếc nhẫn mọc răng làm bằng bạc
và sừng cho Rebecca và Philip.
Nhẫn mọc răng
là một món quà phổ biến cho trẻ sơ sinh, tất nhiên, nhưng trong trường hợp này,
tôi cảm thấy chắc chắn nó là một lời nhắc nhở rất không tinh tế về dòng máu ma
cà rồng trong tĩnh mạch của chúng.
"Có lẽ.
Nhưng chúng ta không phải lo lắng về điều đó vào lúc này. Sao em không đi dạo với
Ysabeau và Sarah - ra khỏi nhà một lúc. Có rất nhiều sữa nếu bọn trẻ nhặng xị
lên.” Matthew đề nghị.
Tôi đã làm như
Matthew gợi ý, mặc dù tôi có cảm giác thiếu thoái mái rằng những đứa trẻ và tôi
đã được sắp đặt trên một bàn cờ lớn của nhà de Clermont bởi những sinh vật đã
chơi trò này trong nhiều thế kỷ.
Cảm giác đó lớn
mạnh hơn với mỗi ngày trôi qua, khi chúng tôi chuẩn bị đi đến nước Pháp. Có quá
nhiều cuộc trò chuyện bị ém lại vì sự thanh bình cho tinh thần của tôi. Nhưng
đôi tay của tôi đã lấp đầy với cặp song sinh, và tôi không có thời gian cho trò
chính trị gia đình vào lúc này.
"Tất nhiên
là con đã mời Baldwin," Marcus nói. "Bác ấy phải có mặt ở đó chứ."
"Và
Gallowglass?" Matthew hỏi. Anh đã gửi cho người cháu trai hình ảnh của cặp
song sinh, cùng với những biệt danh đầy đủ và khá hoành tráng. Matthew đã hy vọng
rằng Gallowglass có thể trả lời khi phát hiện ra rằng cậu ta là cha đỡ đầu của Philip và em bé mang một trong những tên của
mình.
"Hãy cho
anh ấy thời gian," Marcus nói.
Nhưng thời gian
đã không đứng về phía của Matthew gần đây, và anh không có kỳ vọng nào rằng bây
giờ nó sẽ hợp tác.
"Không có
thêm từ nào về Benjamin," Fernando báo cáo. "Hắn đã nín thinh. Một lần
nữa. "
“Hắn ở chỗ quái
nào thế nhỉ?" Matthew luồn những ngón tay qua mái tóc của mình.
"Chúng tôi
đang làm điều tốt nhất của chúng tôi, Matthew. Ngay cả khi còn là một máu nóng,
Benjamin đã hết sức quanh co rồi."
"Tốt. Nếu
chúng ta không thể tìm ra Benjamin, vậy chúng ta hãy chuyển sự chú ý vào Knox.”
Matthew nói. "Lão sẽ dễ dàng lần ra hơn Gerbert và hai người bọn họ đang
cung cấp thông tin cho Benjamin. Tôi chắc chắn về điều đó. Tôi muốn bằng chứng."
Anh sẽ không
nghỉ ngơi cho đến khi mọi sinh vật đã đặt Diana hoặc cặp song sinh vào nguy hiểm
được tìm thấy và bị tiêu diệt.
"Sẵn sàng
để đi chưa nào?" Marcus nựng Rebecca dưới cằm, và miệng cô bé tạo nên một
chữ O hoàn hảo hạnh phúc.
Cô bé rất yêu
người anh trai già đời của cô.
"Jack
đâu?" Tôi nói, mệt rã rời. Tôi vừa mới có được một đứa con ở đúng vị trí
thì một đứa khác đã đi lang thang đâu mất rồi.
Một buổi tiễn
đưa đơn giản đã trở thành một cơn ác mộng hậu cần tương đương với việc gửi một
tiểu đoàn vào cuộc chiến tranh.
"Đi dạo với
con quái thú. Nhân nói về điều đó, Corra đâu rồi? "Fernando hỏi.
"Nấp an
toàn." Thực tế, Corra và tôi đã có một thời gian khó khăn. Cô ấy đã rất bồn
chồn và thất thường từ khi cặp sinh đôi ra đời và không đánh giá cao việc rúc lại
vào tôi cho cuộc hành trình đến Pháp. Tôi không hài lòng với việc phải sắp xếp
bản thân. Việc ở trong sở hữu duy nhất của cơ thể tôi đã từng là vinh dự.
Một loạt các tiếng
sủa to và sự xuất hiện bất ngờ của kẻ lau sàn nhà bự nhất thế giới đã báo trước
sự trở lại của Jack.
"Thôi nào,
Jack. Đừng để chúng tôi phải chờ đợi.”
Marcus gọi. Jack sải bước đến bên cạnh anh, và Marcus giơ ra một chùm chìa
khóa. "Nghĩ xem cậu có thể xoay sở để đưa Sarah, Marthe, và bà nội của cậu
đến Pháp không?"
"Tất nhiên,
tôi có thể," Jack nói, nắm lấy chìa khóa. Cậu nhấn các nút trên đó, và
chúng mở khóa một chiếc xe lớn, chiếc xe này trang bị một chiếc giường cho chó
chứ không phải là chỗ cho trẻ sơ sinh.
"Thật thú
vị khi chuẩn bị về nhà." Ysabeau trượt tay qua khuỷu tay của Jack.
"Ta nhớ lần Philippe yêu cầu ta đưa mười sáu toa xe từ Constantinople đến
Antioch. Những con đường thật là khủng khiếp, và có kẻ cướp dọc theo suốt lộ
trình. Đó là một hành trình khó khăn nhất, đầy nguy hiểm và những mối đe dọa chết
chóc. Ta đã có một thời gian tuyệt vời."
“Theo như con
nhớ, mẹ đã đánh mất hầu hết các toa xe," Matthew nói với cái nhìn đen tối.
"Những con ngựa cũng vậy."
"Chưa kể đến
một số đáng kể tiền của người khác," Fernando nhớ lại.
"Chỉ có mười
toa xe đã bị mất. Sáu cái khác đến trong tình trạng hoàn hảo. Đối với tiền bạc,
nó chỉ đơn thuần là tái đầu tư.” Ysabeau nói, giọng bà nhỏ giọt với sự ngạo mạn.
"Đừng chú ý, Jack. Ta sẽ kể cho cháu về những cuộc phiêu lưu của ta khi
chúng ta lái xe. Nó sẽ giữ tâm trí của cháu ra khỏi sự giao thông."
Phoebe và
Marcus bước vào trong một trong những chiếc xe thể thao màu xanh nổi tiếng - một
chiếc xe của Anh và trông như thể James Bond đã lái nó. Tôi đã bắt đầu đánh giá
cao giá trị của ô tô hai chỗ ngồi và ngẫm nghĩ đầy ao ước về việc trải qua chín
giờ tiếp theo chỉ với sự bầu bạn của Matthew..
Với tốc độ mà
Marcus và Phoebe đã lái và sự việc là họ không phải dừng lại trên đường để đi vệ
sinh, thay tã, và các bữa ăn, chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi cặp đôi đã đang
chờ đợi chúng tôi khi chúng tôi đến Sept-Tours, đứng ở đầu cầu thang lấp lánh
ánh đuốc cùng với Alain và Victoire, chào đón chúng tôi về nhà.
"Ngài
Marcus nói với tôi, chúng ta sẽ có một ngôi nhà đầy đủ cho các nghi lễ, Madame
Ysabeau," Alain nói, chào hỏi chủ nhân của mình. Vợ ông, Victoire, nhảy
múa với sự phấn khích khi bà phát hiện ra các giỏ mang em bé và vội vàng chạy tới
giúp một tay.
"Sẽ giống
như ngày xưa, Alain. Chúng ta sẽ đặt những chiếc giường cũi trong gian trại cho
những người đàn ông. Những ma cà rồng sẽ không bận tâm với cái lạnh, và nơi trú
tạm sẽ hữu dụng."
Ysabeau có vẻ
không quan tâm khi bà đưa Marthe găng tay và quay sang giúp đỡ các em bé. Chúng
được bọc trong mền dày cả inch để bảo vệ khỏi nhiệt độ đóng băng. "Có phải
milord Philip và Milady Rebecca là các sinh vật đẹp nhất mà bà từng thấy không,
Victoire?"
Victoire chẳng
thể nói nhiều hơn ồ và à nhưng Ysabeau dường như thấy lời đáp của bà là đủ.
"Tôi sẽ
giúp với hành lý của các em bé chăng?" Alain hỏi, nghiên cứu các túi hàng
hoá căng phồng.
"Điều đó sẽ
tuyệt vời, Alain." Matthew hướng dẫn ông đến những túi xách, những toa
hàng nhỏ, cũi chơi di động, và các chồng tã dùng một lần.
Matthew mang mỗi
giỏ đựng em bé trong mỗi tay và, với nhiều nhắc nhở từ Marthe, Sarah, Ysabeau,
và Victoire về tình trạng băng giá của cầu thang, leo lên cửa trước. Bên trong,
sự vĩ đại của nơi anh đã ở, và lý do tại sao, đánh thẳng vào anh. Matthew đang
đưa người mới nhất trong một hàng dài các de Clermonts trở lại ngôi nhà của tổ
tiên họ. Không quan trọng, liệu gia đình của chúng tôi chỉ là một cành thấp hèn
trong dòng dõi đặc biết đó hay không. Nơi này đã và sẽ luôn luôn là, một nơi ngập
tràn truyền thống cho những đứa trẻ của chúng tôi.
"Chào mừng
về nhà." Tôi hôn anh.
Anh hôn tôi đáp
lại, sau đó tặng tôi một trong những nụ cười chậm rãi rực rỡ của mình. "Cảm
ơn em, coeur mon."
Quay trở lại với
Sept-Tours là quyết định đúng. Hy vọng rằng, không có điều không may nào sẽ phủ
bóng tối trên mặt bên kia chuyến hồi hương vui vẻ của chúng tôi.
Trong những
ngày trước lễ rửa tội, có vẻ như mong muốn của tôi đã được chấp nhận.
Sept-Tours đã rất
bận rộn với việc chuẩn bị cho lễ rửa tội của cặp song sinh đến nỗi tôi cứ mong
sẽ thấy Philippe xông vào trong phòng, đang hát và kể chuyện cười. Nhưng Marcus
mới là cuộc sống của gia đình hiện giờ, đi vơ vẩn khắp nơi như thể cậu ta là chủ
nhân của nó – điều mà tôi cho rằng, về mặt ngữ nghĩa, cậu ấy đã là như thế rồi
- và trêu ghẹo tất cả mọi người vào một tâm trạng lễ hội hơn. Lần đầu tiên, tôi
có thể thấy lý do tại sao Marcus nhắc Fernando nhớ đến cha của Matthew.
Khi Marcus ra lệnh
rằng tất cả các đồ nội thất trong đại sảnh phải được thay thế bằng chiếc bàn
dài và những băng ghế dài có khả năng cung cấp nhiều chỗ ngồi hơn, tôi đã có một
cảm giác chóng mặt của déjà vu là
Sept-Tours đã được chuyển trở lại thời trung cổ. Chỉ duy nhất phòng của Matthew
không thay đổi. Marcus đã tuyên bố nó nằm ngoài giới hạn kể từ khi các khách mời
danh dự đang ngủ ở đó. Tôi rút lui vào tháp Matthew đều đặn để cho ăn, tắm rửa,
và thay tã cho các em bé - và để nghỉ ngơi khỏi sự đổ xô đến liên tục của những
người được thuê mướn dọn dẹp, phân loại, và chuyển đồ đạc.
"Cảm ơn
bác, Marthe," tôi nói khi trở về từ một chuyến đi bộ nhanh trong vườn. Bà
đã vui vẻ rời khỏi nhà bếp đông đúc để giúp đỡ trong nhiệm vụ bảo mẫu và một thứ
khác trong những bí ẩn giết người yêu quý của bà.
Tôi đã cho cậu con
trai đang ngủ của tôi một cái vỗ nhẹ nhàng vào lưng và ẵm Rebecca lên khỏi chiếc
nôi. Đôi môi của tôi mím lại khi thấy trọng lượng của cô bé tương đối thấp so với
em trai.
"Cô bé
đói." Đôi mắt đen của Marthe gặp mắt tôi.
"Tôi biết."
Rebecca luôn đói và không bao giờ hài lòng. Suy nghĩ của tôi nhảy nhót không ngừng
trước những gợi ý. "Matthew nói vẫn còn quá sớm để lo lắng." Tôi chúi
mũi vào cổ Rebecca và hít vào mùi ngọt ngào của cô bé.
"Matthew
biết được gì nào?" Marthe khịt mũi. "Cô là mẹ cô bé."
"Anh ấy sẽ
không thích đâu," tôi cảnh báo.
"Matthew sẽ
thích ít hơn nữa nếu cô bé chết," Marthe nói thẳng thừng.
Tôi vẫn lưỡng lự.
Nếu tôi theo gợi ý rộng Marthe mà không tham khảo ý kiến của anh, Matthew sẽ giận
dữ. Nhưng nếu tôi hỏi Matthew về sự cấp dưỡng của anh, anh sẽ nói với tôi rằng
Rebecca không đang ở trong mối nguy trước mắt nào. Điều đó có thể đúng, nhưng
cô bé chắc chắn đã không được tràn đầy sức khỏe và có thể trạng tốt. Tiếng khóc
thất vọng của cô bé làm tan vỡ trái tim tôi.
"Matthew vẫn
đang đi săn à?" Nếu tôi phải làm điều này, nó phải được làm khi Matthew
không có mặt để truy vấn.
"Trong chừng
mực mà tôi biết."
"Suỵt,
không sao mà. Mommy sẽ sửa chữa nó.” tôi lẩm bẩm, ngồi xuống bên đống lửa và cởi
áo sơ mi của tôi bằng một tay. Tôi đặt Rebecca vào ngực phải của tôi, và cô bé
bám vào ngay lập tức, hút bằng tất cả sức lực của mình. Sữa lẹo ra ngoài các
góc miệng, và tiếng rên của cô bé biến thành một tiếng than khóc ngay.
Cô bé đã dễ
dàng cho ăn hơn trước khi sữa của tôi hình thành, như thể sữa non được chấp nhận
tốt hơn cho hệ thống của cô bé.
Đó là khi tôi lần
đầu bắt đầu lo lắng.
"Đây."
Marthe giơ ra một con dao mỏng, sắc bén.
"Tôi không
cần nó." Tôi đẩy Rebecca lên vai tôi và vỗ nhẹ vào lưng bé. Cô bé bật ra một
tiếng ợ giống như hơi, và một dòng chất lỏng màu trắng theo sau.
"Cô bé
không thể tiêu hóa sữa đúng cách," Marthe nói.
"Vậy chúng
ta hãy xem cô bé xử lý thứ này ra sao." Tôi dựa đầu của Rebecca trên cánh
tay tôi, búng đầu ngón tay của tôi trên làn da mềm có sẹo ở khuỷu tay trái, nơi
tôi đã cám dỗ cha của cô bé lấy máu của mình, và chờ đợi trong khi dòng chất lỏng
màu đỏ, sinh khí cuộc sống, dâng lên từ các tĩnh mạch.
Rebecca ngay lập
tức cảnh giác.
"Đây có phải
là những gì con muốn không?" Tôi cuộn cánh tay, ép miệng cô bé vào làn da
của mình. Tôi cảm thấy cùng một cảm giác hút mà tôi đã có khi cô bé nút núm vú
của tôi, ngoại trừ rằng bây giờ bé không cáu kỉnh, mà đang ăn say sưa.
Dòng máu tĩnh mạch
chảy tự do ấy chắc chắn đã bị phát hiện ra trong một ngôi nhà đầy những ma cà rồng.
Ysabeau có mặt trong khoảnh khắc. Fernando đã gần như nhanh chóng. Sau đó,
Matthew đã xuất hiện như một cơn lốc xoáy, mái tóc rối bời vì gió.
"Mọi người.
Biến. "Anh chỉ vào cầu thang. Không đợi để xem liệu họ tuân theo hay
không, anh quỳ xuống trước mặt tôi.
"Em đang làm gì thế?"
"Em đang
nuôi con gái của anh." Nnhững giọt lệ làm cay mắt tôi.
Tiếng nuốt mãn
nguyện của Rebecca nghe thấy rõ trong căn phòng yên tĩnh.
"Mọi người
đều đã băn khoăn trong nhiều tháng là các em bé sẽ là gì. Vâng, đây là một bí ẩn
đã được giải quyết: Rebecca cần máu để phát triển" Tôi nhẹ nhàng chèn ngón
út của tôi giữa miệng bé và làn da của tôi để phá vỡ sự hút bú và làm chậm dòng
chảy của máu.. "Và Philip?" Matthew hỏi, khuôn mặt anh đóng băng.
"Thằng có
vẻ ổn với sữa của em," tôi nói. "Có lẽ, theo thời gian, Rebecca sẽ có
một chế độ ăn uống đa dạng hơn. Nhưng bây giờ cô bé cần máu, và cô bé sẽ nhận
được nó."
"Có nhiều
lý do tốt đẹp khi chúng tôi không biến trẻ em thành ma cà rồng," Matthew
nói.
"Chúng ta
đã không biến Rebecca thành bất cứ gì. Cô bé đến với chúng ta theo cách này. Và
cô bé không phải là một ma cà rồng. Cô bé là một vampitch. Hoặc một
wimpire." Tôi không cố pha trò, mặc dù những cái tên mời gọi tiếng cười.
"Những người
khác sẽ muốn biết loại sinh vật nào mà họ đang làm việc cùng," Matthew
nói.
"Vâng,
chúng ta sẽ phải chờ đợi," tôi ngắt lời. "Quá sớm để nói, và em sẽ
không để cho ai ép buộc Rebecca vào một cái hộp nhỏ chật hẹp vì sự thuận tiện của
riêng mình."
"Và khi
răng cô bé hình thành thì sao? Điều gì sau đó?" Matthew hỏi, cao giọng.
"Em đã quên Jack rồi sao?"
Ah, thì ra chứng
cuồng máu, nhiều hơn việc là ma cà rồng hay phù thủy, mới chính là thứ đang làm
phiền Matthew. Tôi chuyển Rebecca đang ngủ ngon cho anh và cài nút áo sơ mi của
tôi lại. Khi tôi đã làm xong, anh đã ép cô bé thật chặt bên trái tim anh, đầu
cô bé nằm gọn giữa cằm và vai anh. Đôi mắt anh đã khép lại, như thể để ngăn chặn
khỏi những gì đã nhìn thấy.
"Nếu
Rebecca hay Philip có chứng cuồng máu, chúng ta sẽ đối phó với nó - cùng nhau,
như một gia đình," tôi nói, vén đi lọn tóc đã rơi trên trán anh. "Cố
đừng lo lắng quá nhiều nhé."
"Đối phó với
nó? Bằng cách nào? Em không thể lý luận với một đứa bé hai tuổi đang trong một
cơn giận dữ giết người.” Matthew nói.
"Thì em sẽ
ếm bùa trói lên cô bé." Đó không phải là điều chúng tôi đã thảo luận,
nhưng tôi sẽ làm điều đó mà không do dự. “Em cũng sẽ ếm bùa trói buộc Jack, nếu
đó là cách duy nhất để bảo vệ thằng bé."
"Em sẽ
không làm với con của chúng ta những gì cha mẹ em đã làm cho em, Diana. Em sẽ
không bao giờ tha thứ cho chính mình."
Mũi tên đang nằm
dọc theo xương sống của tôi châm vào vai tôi, và nút thắt thứ mười quằn quại
trên cổ tay của tôi như những sợi thừng cáu kỉnh đòi được chú ý. Lần này không
có chút do dự.
"Để cứu
gia đình của em, em sẽ làm những gì em cần phải làm."
"Thế là
xong," Matthew nói, đặt điện thoại của mình xuống.
Đó là ngày thứ
sáu của tháng mười hai, một năm và một ngày kể từ khi Philippe đánh dấu Diana với
lời thề máu của mình. Trên Isola della Stella, một hòn đảo nhỏ ở vịnh Venetian,
một chúc thư đã sờn về tình trạng của cô như một de Clermont đặt trên bàn làm
việc của một viên chức Đại Hội Đồng đang chờ đợi để được tham gia vào các phả hệ
gia đình.
"Vậy, Cô
Verin đã thông qua vào lúc cuối cùng," Marcus nói.
"Hoặc
Gallowglass." Fernando đã không từ bỏ hy vọng rằng con trai của Hugh sẽ trở
lại đúng lúc cho lễ rửa tội.
"Baldwin
đã làm điều đó." Matthew ngồi vào ghế của mình và lau bàn tay ngang qua
khuôn mặt.
Alain xuất hiện
với một lời xin lỗi cho sự gián đoạn, một chồng thư, và một ly rượu vang. Ông
liếc lo lắng vào ba ma cà rồng dồn đống xung quanh bếp lửa và rời đi mà không
bình luận gì.
Fernando và
Marcus nhìn nhau, sự thất kinh của họ thật hiển nhiên.
"Baldwin?
Nhưng nếu Baldwin đã làm nó. . . " Marcus đuối dần.
"Ông ấy lo
lắng cho sự an toàn của Diana hơn cả danh tiếng của nhà de Clermonts,"
Matthew kết thúc.
"Câu hỏi đặt
ra là, ông ấy biết điều gì mà chúng ta không biết?"
Ngày bảy của
tháng mười hai là kỷ niệm của chúng tôi, Sarah và Ysabeau trông coi cặp song
sinh để cho Matthew và tôi có một vài giờ cho riêng mình. Tôi chuẩn bị những
chai sữa cho Philip, máu hỗn hợp và một chút sữa cho Rebecca, và mang cả hai xuống
thư viện gia đình. Ở đó, Ysabeau và Sarah đã cho xây dựng một thế giới thần
tiên của chăn, đồ chơi, những thứ chuyển động để thết đãi chúng và đang mong chờ
buổi tối cùng với các cháu của mình.
Khi tôi đề nghị
chúng tôi sẽ chỉ đơn giản có một bữa tối yên tĩnh trong tháp Matthew để được ở
trong tầm gọi nếu có vấn đề, Ysabeau đưa cho tôi một chùm chìa khóa.
"Bữa tối
đang chờ đón con tại Les Revenants," bà nói.
"Les
Revenants?" Nó không phải là một nơi tôi từng nghe đến.
"Philippe
xây dựng lâu đài thành ngôi nhà Crusaders khi hồi hương từ Đất Thánh."
Matthew giải thích. "Nó thuộc về Maman.”
"Đó là nhà
của con bây giờ. Ta tặng nó cho con.” Ysabeau nói. "Chúc mừng kỷ niệm."
"Nó quá
nhiều, Ysabeau," tôi phản đối.
"Les
Revenants phù hợp với một gia đình hơn so với nơi này. Nó thực sự là khá ấm
cúng." Vẻ mặt của Ysabeau thoáng bâng khuâng. "Philippe và mẹ đã hạnh
phúc ở đó."
"Mẹ có chắc
chắn không?" Matthew hỏi mẹ của mình.
"Có. Và
con sẽ thích nó, Diana.” Ysabeau nói với một cái nhướng mày. "Tất cả các
phòng đều có cửa ra vào."
"Làm thế
nào ai đó có thể mô tả nơi này là ấm cúng?" Tôi hỏi khi chúng tôi đến ngôi
nhà bên ngoài vùng Limousin.
Les Revenants
nhỏ hơn so với Sept-Tours, nhưng không nhiều. Chỉ có bốn tháp, Matthew chỉ ra,
một trên mỗi góc của một khu điền sản vuông vức. Nhưng những con hào bao quanh
nó đủ lớn để được xem như một hồ nước, và khu phức hợp tráng lệ vững chãi cùng
sân trong xinh đẹp đủ để bác bỏ bất kỳ khiếu nại nào rằng nơi này quá khiêm tốn
cho người nhà de Clermont chính thức cư trú. Bên trong, tuy vậy, tạo một cảm
giác thân mật, bất chấp các phòng chung rộng lớn của nó ở tầng trệt.
Mặc dù lâu đài
đã được xây dựng vào thế kỷ thứ mười hai, nó đã được đổi mới triệt để và bây giờ
đã được cập nhật đầy đủ các tiện nghi hiện đại như phòng tắm, điện, và thậm chí
máy sưởi điện trong một số phòng. Bất chấp tất cả, tôi sẽ chỉ chống lại bản
thân mình khi từ chối món quà và bất kỳ ý tưởng nào rằng chúng tôi sẽ sống ở
đây khi người chồng thông minh của tôi cho tôi xem thư viện.
Phòng Gothic
Revival với trần nhà rạng rỡ, đồ gỗ chạm khắc, lò sưởi lớn, và những tấm khiên
huy chương trang trí đã được nhét vào góc phía tây nam của tòa nhà chính. Một
hàng cửa sổ lớn nhìn ra sân trong, trong khi một cửa sổ khác nhỏ hơn trông như
bức tranh vùng nông thôn Limousin. Những giá sách xếp hàng chỉ trên hai bức tường
thẳng, vươn cao đến trần nhà. Một cầu thang gỗ cây óc chó uốn cong dẫn đến một
thư viện có các kệ sách cao hơn. Nó nhắc nhở tôi một chút về phòng đọc sách của
Duke Humfrey, với đồ gỗ tối màu và ánh sáng tĩnh lặng.
"Tất cả
các món đồ này là gì?" Các kệ gỗ óc chó được lấp đầy với các hộp và sách sắp
xếp hết sức lộn xộn.
"Giấy tờ
cá nhân của Philippe," Matthew nói. "Maman đã chuyển chúng đến đây
sau chiến tranh. Bất cứ điều gì liên quan đến công việc thể thức của gia đình
de Clermont hoặc Knights of Lazarus vẫn còn ở Sept-Tours, tất nhiên."
Đây phải là lưu
trữ cá nhân rộng lớn nhất trên thế giới. Tôi ngồi phịch xuống, đột nhiên thông
cảm với cảnh ngộ của Phoebe khi đối mặt với các kho báu nghệ thuật của gia
đình, và tôi bịt miệng lại bằng bàn tay của mình.
"Anh cho rằng
em sẽ muốn phân loại chúng, tiến sĩ Bishop," Matthew nói, đặt một nụ hôn
lên đầu tôi.
"Tất nhiên
em muốn! Chúng có thể nói cho chúng ta về Sách Sự Sống và những ngày đầu của Đại
Hội Đồng. Có thể có những bức thư ở đây ám chỉ đến Benjamin và đứa con của phù thủy ở
Jerusalem." Đầu óc tôi quay cuồng với các khả năng.
Matthew trông
có vẻ nghi ngờ. "Anh nghĩ rằng em có nhiều khả năng tìm thấy thiết kế của
Philippe về những thiết bị vây hãm và hướng dẫn chăm sóc và cho ăn của ngựa hơn
là bất cứ điều gì về Benjamin."
Mỗi bản năng về
lịch sử nói với tôi rằng Matthew rõ ràng đã đánh giá thấp tầm quan trọng của những
thứ ở đây. Hai giờ sau khi anh đẩy tôi vào trong phòng, tôi vẫn còn ở đó, lục lọi
giữa các hộp, trong khi Matthew uống rượu và cười nhạo tôi bằng văn bản dịch
khi chúng ở trong dạng mật mã hoặc một ngôn ngữ mà tôi không biết. Alain và
Victoire đáng thương cuối cùng đã phục vụ bữa ăn tối lãng mạn kỷ niệm mà họ đã
chuẩn bị cho chúng tôi trên bàn thư viện chứ không phải trong phòng ăn tối.
Chúng tôi di
chuyển vào Les Revenants sáng hôm sau, cùng với những đứa trẻ, và không có phàn
nào thêm từ tôi về kích thước của nó, chi phí sưởi, hoặc số bậc cầu thang tôi sẽ
phải leo lên để đi tắm. Những lo lắng cuối cùng đã được tranh luận trong mọi sự
kiện, kể từ khi Philippe đã cài đặt một thang máy trục vít ổ đĩa trong tháp cao
sau một chuyến thăm Nga năm 1811. Hạnh phúc thay, thang máy đã được điện khí
hóa vào năm 1896 và không còn cần sức mạnh của một ma cà rồng để quay cánh tay
khuỷu nữa.
Chỉ Marthe đi
cùng chúng tôi đến Les Revenants, mặc dù Alain và Victoire có vẻ rất muốn tham
gia với chúng tôi trong Limousin và để căn nhà của Marcus lại trong sự chăm sóc
của những bàn tay khác trẻ trung hơn. Marthe nấu ăn và giúp Matthew và tôi về
những nhu cầu hậu cần trong việc chăm sóc hai trẻ sơ sinh. Khi Sept-Tours lấp đầy
với các hiệp sĩ, Fernando và Sarah sẽ tham gia cùng chúng tôi ở đây – Jack cũng
vậy, nếu cậu bé cảm thấy sự đổ xô tới của những người xa lạ quá áp đảo - nhưng
bây giờ chúng tôi được ở riêng cùng nhau.
Cho dù chúng
tôi bối rối xung quanh Les Revenants, rốt cuộc nó đã cho chúng tôi cơ hội được là một gia đình. Rebecca đang tăng cân
vì hiện giờ chúng tôi biết làm sao để nuôi dưỡng cơ thể nhỏ bé của cô bé đúng
cách. Và Philip đã vượt qua sự thay đổi thói quen và nơi ở mới với các biểu hiện
đăm chiêu thường lệ của mình, nhìn chằm chằm vào ánh sáng di chuyển trên bức tường
đá hoặc lắng nghe với sự mãn nguyện yên lặng những âm thanh khi tôi xáo trộn
các giấy tờ trong thư viện.
Marthe trông
nom những đứa trẻ bất cứ khi nào chúng tôi yêu cầu, để cho Matthew và tôi một
cơ hội tái hợp sau nhiều tuần chúng tôi ly thân và những căng thẳng cũng như niềm
vui từ sự ra đời của cặp song sinh. Trong suốt những khoảnh khắc quý giá riêng
tư ấy, chúng tôi đi bộ tay trong tay dọc theo các con hào và nói về kế hoạch của
chúng tôi cho ngôi nhà, bao gồm cả nơi tôi sẽ trồng tỉa khu vườn phù thủy của
tôi để tận dụng tốt nhất ánh nắng mặt trời và vị trí hoàn hảo để Matthew xây dựng
cho cặp song sinh một ngôi nhà trên cây.
Tuy nhiên, bất
luận việc được ở riêng tuyệt vời như thế nào, chúng tôi đã dành mọi khoảnh khắc
mà chúng tôi có thể cho những cuộc sống mới mà chúng tôi đã tạo ra. Chúng tôi
ngồi trước lò sưởi trong phòng ngủ và xem Rebecca và Philip nhích từng chút và
quằn quại để được gần nhau hơn, nhìn chằm chằm vào nhau với các biểu cảm say mê
khi bàn tay của chúng siết chặt. Hai bé luôn hạnh phúc nhất khi chúng chạm vào
nhau, như thể những ngày tháng chúng đã trải qua cùng nhau trong bụng của tôi
đã làm chúng quen với việc thường xuyên liên lạc. Chúng sẽ sớm trở nên quá lớn
để làm như thế, nhưng bây giờ chúng tôi đặt chúng ngủ trong cùng một nôi. Không
quan trọng chúng tôi đã sắp xếp chúng như thế nào, chúng luôn luôn kết thúc với
những cánh tay nhỏ bé quấn chặt quanh nhau và khuôn mặt áp sát vào nhau.
Cặp sinh đôi
thường ở cùng chúng tôi khi Matthew và tôi làm việc trong thư viện, tìm kiếm
manh mối về nơi ở của Benjamin hiện nay, người phù thủy bí ẩn ở Jerusalem và đứa
con bí ẩn không kém của cô ấy, và Sách Sự Sống. Philip và Rebecca đã sớm quen
thuộc với mùi giấy và giấy da.
Đầu của chúng
xoay theo âm thanh giọng nói của Matthew đang đọc to văn bản viết bằng tiếng Hy
Lạp, Latin, Tiếng Occitan, tiếng Pháp cổ, tiếng địa phương Đức cổ, tiếng Anh,
và thổ ngữ độc đáo của Philippe. Phong cách ngôn ngữ riêng của Philippe được lặp
lại trong bất cứ đồ án của tổ chức nào mà ông đã sử dụng để lưu trữ các tập tin
cá nhân và những cuốn sách của ông. Những nỗ lực phối hợp để xác định vị trí
tài liệu thời Crusade, chẳng hạn, mang lại một lá thư đặc biệt từ các giám mục
Adhemar biện minh về động cơ tinh thần cho cuộc thập tự chinh thứ nhất, được
đính kèm một cách kỳ quái một danh sách mua hàng những năm 1930s liệt kê các mục
mà Philippe muốn Alain gửi từ Paris: giày mới từ Berluti, một bản sao của La
Cuisine en Dix Minutes, và cuốn thứ ba của Khoa học Đời sống của HG Wells,
Julian Huxley, và GP Wells.
Thời gian chúng
tôi bên nhau như một gia đình cảm giác thật kỳ diệu. Có những cơ hội cho tiếng
cười và bài hát, cho nỗi kinh ngạc trước sự hoàn hảo nhỏ bé của các em bé của
chúng tôi, cho việc thú nhận cả hai chúng tôi đã lo lắng như thế nào về việc
mang thai và những biến chứng có thể của nó.
Mặc dù tình cảm
của chúng tôi dành cho nhau không bao giờ dao động, chúng tôi khẳng định lại
chúng một lần nữa trong những ngày tháng yên tĩnh hoàn hảo tại Les Revenants
ngay cả khi chúng tôi chuẩn bị tinh thần cho những thách thức mà những tuần sắp
tới sẽ mang lại.
"Đây là những
hiệp sĩ đã đồng ý tham dự." Marcus trao Matthew danh sách khách mời. Anh mắt
của cha cậu chạy xuống trang giấy.
"Giles.
Russell. Tuyệt vời." Matthew lật sang trang. "Addie. Verin. Miriam."
Anh nhìn lên.
“Con đã phong
cho Chris là một hiệp sĩ khi nào thế?"
"Trong khi
chúng tôi đang ở New Orleans. Nó có vẻ đúng đắn.” Marcus nói với một chút ngượng
ngùng.
"Tốt lắm,
Marcus. Với những người sẽ có mặt tại lễ rửa tội của những em bé, tôi không
hình dung bất cứ ai từ Đại Hội Đồng dám gây ra rắc rối.” Fernando nói với một nụ
cười. "Tôi nghĩ rằng bạn có thể thư giãn được rồi, Matthew. Diana sẽ có thể
tận hưởng những ngày như bạn hy vọng. "
Tuy vậy trông
Matthew không có vẻ thư giãn.
"Tôi ước
chi chúng ta đã tìm thấy Knox." Matthew nhìn ra ngoài cửa sổ nhà bếp vào
tuyết. Giống như Benjamin, Knox đã biến mất không một dấu vết. Những gì điều
này gợi ý thì quá đáng sợ để nói thành lời.
"Tôi có
nên hỏi Gerbert không?" Fernando hỏi. Họ đã thảo luận về những hậu quả có
thể nếu họ đã hành động theo cách cho thấy rằng Gerbert là một kẻ phản bội. Điều
đó có thể mang những ma cà rồng ở nửa phía nam của nước Pháp vào trong một cuộc
xung đột mở lần đầu tiên trong hơn một thiên niên kỷ.
"Chưa
đâu," Matthew nói, miễn cưỡng thêm vào khó khăn của họ. "Tôi sẽ tiếp
tục tìm kiếm thông qua các giấy tờ của Philippe. Phải có đầu mối nào đó về nơi
Benjamin đang trốn. "
"Giêsu,
Maria và Giuse. Không thể có thêm bất cứ điều gì chúng ta cần đóng gói cho ba
mươi phút lái xe đến nhà mẹ anh nữa đấy chứ." Trong tuần qua, Matthew đã tạo
ra những ám chỉ báng bổ đối với gia đình Thần Thánh và hành trình tháng mười
hai của họ, nhưng đặc biệt là ngày hôm nay, khi cặp song sinh được làm lễ rửa tội.
Một điều gì đó đang làm phiền anh, nhưng anh từ chối cho tôi biết đó là gì.
"Em muốn
chắc chắn Philip và Rebecca hoàn toàn thoải mái với số lượng người lạ mà chúng
sắp gặp gỡ," tôi nói, nảy Philip lên xuống trong một nỗ lực để cậu bé ợ
bây giờ hơn là ọc sữa trong nửa chừng chuyến đi .
"Có lẽ cái
nôi có thể ở lại chăng?" Matthew nói đầy hy vọng.
"Chúng ta
có rất nhiều chỗ để mang nó với chúng ta, và các bé sẽ cần ít nhất một giấc ngủ
ngắn. Bên cạnh đó, em có thông tin rất đáng tin cậy rằng đây là chiếc ô tô lớn
nhất trong Limousin, ngoại trừ chiếc xe chở cỏ khô của Claude Raynard".
Các dân địa phương đã ban cho Matthew biệt danh Gaston Lagaffe* theo nhân vật
truyện tranh lạc lõng đáng yêu, và đã nhẹ nhàng trêu chọc anh về những thứ to lớn
của anh kể từ khi anh chạy đến cửa hàng bánh mì và nhận thấy chiếc Range Rover
nằm chen giữa một Citroën nhỏ xíu và một Renault thậm chí còn nhỏ hơn.
* Gaston Lagaffe : Nhân vật chính Gaston trong bộ truyện tranh của Bỉ,
xuất bản năm 1957 bởi André Franquin trên tạp chí Spirou, trở thành biểu tượng
văn hoá Pháp vào những năm 1980. La gaffe trong tiếng Pháp có nghĩa là tên khờ,
hay kẻ hay mắc những sai lầm ngớ ngẩn. Năm 1996 Franquin được mời đến dự khánh
thành bức tượng Gaston Lagaffe trên đại lộ Pachéko ở Brussels. - Ct của Sẻ
Matthew đóng sầm
cửa sập đóng phía sau mà không bình luận.
"Đừng trừng
mắt, Matthew," Sarah nói, gia nhập chúng tôi ở phía trước nhà. "Các
cháu của tôi sẽ lớn lên với suy nghĩ cậu là một con gấu"
" Dì trông
đẹp quá," tôi nhận xét. Sarah đã chưng diện ngất trời trong một bộ vest
may đo xanh sẫm và một áo lụa màu kem ngọt ngào làm tôn lên mái tóc đỏ của dì. Nhìn
dì vừa quyến rũ vừa hội hè.
"Agatha đã
làm cho nó cho dì. Cô ấy biết các ngón nghề của mình.” Sarah nói, quay tròn để
chúng tôi có thể chiêm ngưỡng dì nhiều hơn nữa. "Oh, trước khi dì quên:
Ysabeau đã gọi. Matthew nên bỏ qua tất cả những chiếc xe đậu dọc theo lối đi và
đi thẳng tới cửa. Họ đã dành một chỗ cho các cháu trong sân."
"Những chiếc
xe? Đậu dọc theo lối đi?" Tôi nhìn Matthew choáng váng.
"Marcus
nghĩ rằng có thể là một ý tưởng tốt khi có một số các hiệp sĩ có mặt," anh
nói trơn tru.
"Tại
sao?" Bụng tôi đảo lộn khi bản năng của tôi đã cảnh báo tôi rằng mọi thứ
không phải như nó có vẻ.
"Phòng trường
hợp Đại Hội Đồng quyết định có ngoại lệ cho sự kiện này," Matthew nói. Mắt
anh gặp tôi, điềm tĩnh và yên bình như biển cả vào mùa hè.
Bất chấp cảnh
báo của Ysabeau, không điều gì có thể khả thi để chuẩn bị cho tôi về sự đón tiếp
nhiệt tình mà chúng tôi nhận được. Marcus đã biến Sept-Tours thành Camelot, với
cờ và biểu ngữ phấp phới trong cơn gió tháng mười hai khắc nghiệt, màu sắc tươi
sáng của chúng đối nghịch với băng tuyết và đá bazan địa phương sẫm màu. Trên đỉnh
toà lâu đài vuông vắn, cờ hiệu màu đen và bạc của gia đình de Clermont với
Ouroboros trên đó đã ở trên đỉnh bên cạnh một lá cờ vuông lớn mang con dấu vĩ đại
của Hội Hiệp Sĩ Lazarus.
Hai mảnh lụa vỗ
phần phật trên cùng một chiếc cột, tăng thêm chiều cao của ngọn tháp đã cao gần
ba mươi feet rồi.
"Chà, nếu trước
đây Đại Hội Đồng chưa biết điều gì đã xảy ra, thì bây giờ họ đã biết," tôi
nói, nhìn vào quang cảnh.
"Có vẻ như
không có nhiều điều còn đang được che dấu," Matthew nói. "Chúng ta sẽ
bắt đầu như chúng ta dự định. Và điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ không dấu các
đứa trẻ khỏi sự thật hoặc phần còn lại của thế giới."
Tôi gật đầu và
nắm lấy tay anh trong tay tôi.
Khi Matthew vào
trong sân, nó đã được lấp đầy với những người thiện chí. Anh cẩn thận di chuyển
trong đám đông, thỉnh thoảng dừng lại bởi một người bạn cũ, những người muốn bắt
tay và chúc mừng chúng tôi về sự may mắn của chúng tôi. Tuy nhiên, anh dậm thắng
gấp khi nhìn thấy Chris Roberts đang đứng với một nụ cười toe toét trên khuôn mặt
và một chiếc vại bạc trong tay.
"Này!"
Chris đập vào cửa sổ bằng chiếc cốc. "Tôi muốn nhìn thấy con gái đỡ đầu của
tôi. Ngay."
"Xin chào,
Chris! Tôi đã không nhận ra cháu sẽ tới.” Sarah nói, hạ thấp cửa sổ và trao cho
anh một nụ hôn. "Tôi là một hiệp sĩ mà. Tôi phải ở đây chứ." Nụ cười
của Chris rộng hơn.
"Tôi đã
nói như thế," Sarah nói. Đã từng có thành viên máu nóng khác trước Chris -
Walter Raleigh và Henry Percy trứ danh - nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc
liệt kê người bạn tốt nhất của tôi trong số họ.
"Yep. Tôi
sẽ bắt các học sinh của tôi gọi tôi là Sir Christopher học kỳ tiếp theo.” Chris
nói.
"Tốt hơn
St. Christopher," một giọng nữ cao vút nói. Miriam cười toe toét, hai bàn
tay chống lên hông. Tư thế khoe ra chiếc áo thun mà cô đang mặc bên dưới ngọn lửa
hải quân nghiêm trang. Nó cũng là lực lượng hải quân và cả khoa học: THIÊU RỤI
MỌI THỨ TỪ 1543 được viết trên ngực cùng với một con kỳ lân, một sự miêu tả của
Aristotle về các tầng trời, và những phác thảo về Thiên Chúa và Adam trên nhà
nguyện Sistine của Michelangelo. Một dải màu đỏ xấu xa đã phá huỷ mỗi hình ảnh.
"Xin chào,
Miriam!" Tôi vẫy tay.
“Hãy đậu xe để
chúng tôi có thể nhìn bọn nhóc," cô yêu cầu.
Matthew miễn cưỡng,
nhưng khi một đám đông bắt đầu hình thành, anh nói rằng trẻ sơ sinh cần ra khỏi
cái lạnh và tìm đường rút lui vội vã vào nhà bếp, cầm một túi tã và sử dụng
Philip như một lá chắn.
"Có bao
nhiêu người đã ở đây?" Tôi hỏi Fernando. Chúng tôi đã vượt qua hàng chục
chiếc xe đang đỗ.
"Ít nhất một
trăm," ông trả lời. "Tôi đã không dừng lại để đếm."
Dựa trên những
chuẩn bị sôi nổi trong nhà bếp, có nhiều hơn một vài máu nóng tham dự. Tôi đã
nhìn thấy một con ngỗng nhồi đi vào lò và một con lợn đi ra khỏi đó, sẵn sàng để
được phết rượu vang và các loại thảo mộc. Miệng tôi ứa nước trước những mùi
thơm.
Không lâu trước
mười một giờ sáng, tiếng chuông nhà thờ ở Saint-Lucien đã ngân lên. Vào lúc đó
Sarah và tôi đã thay cho cặp song sinh những chiếc áo dài đồng bộ màu trắng làm
bằng lụa và ren và những chiếc mũ chụp be bé được may bởi Marthe và Victoire.
Nhìn chúng giống mỗi em bé thế kỷ mười sáu đến từng inch. Chúng tôi bọc chúng
vào những tấm mền và đi xuống tầng dưới.
Đó cũng là lúc
các nghi lễ chuyển biến bất ngờ. Sarah leo lên một trong ATVs* của gia đình với
Ysabeau, và Marcus hướng chúng tôi đến chiếc Range Rover. Ngay khi chúng tôi đã
vào trong, Marcus không đưa chúng tôi đến nhà thờ mà đến đền thờ của nữ thần
trên núi.
*ATVs – All-Terrain-Vehicles : Xe địa
hình, phần lớn giống xe mô-tô phân khối lớn, có thể có 2-3-4-6 bánh xe lớn,
cũng có những xe có mui giống xe chạy trong sân golf. – Ct của Sẻ
Mắt tôi đầy
hình ảnh của những người thiện ý tụ tập bên dưới cây sồi và cây bách. Chỉ có một
số gương mặt quen thuộc với tôi, nhưng Matthew nhận ra nhiều hơn. Tôi phát hiện
Sophie và Margaret, với Nathaniel bên cạnh họ. Agatha Wilson cũng ở đó, nhìn
tôi một cách mơ hồ như thể bà nhận ra nhưng đã không thể nhớ tôi. Amira và
Hamish đứng bên nhau, cả hai trông hơi bị choáng ngợp bởi tất cả các nghi thức.
Nhưng việc có hàng tá ma cà rồng không quen thuộc có mặt làm tôi ngạc nhiên nhất.
Ánh mắt của họ lạnh, tò mò, nhưng không hiểm độc.
"Điều này
là gì thế?" Tôi hỏi Matthew khi anh mở cửa cho tôi.
"Anh nghĩ
chúng ta nên chia buổi lễ thành hai phần: một buổi lễ đặt tên ngoại giáo ở đây,
và một phép rửa tội Kitô giáo tại nhà thờ," anh giải thích. "Bằng
cách đó Emily có thể là một phần trong ngày lễ của bọn trẻ."
Sự chu đáo của
Matthew - và nỗ lực của anh để tưởng nhớ Em – đã khiến tôi tạm thời tắt tiếng.
Tôi biết anh luôn nghiền ngẫm các kế hoạch và tiến hành công việc trong khi tôi
ngủ. Tôi đã không tưởng tượng công việc về đêm của anh bao gồm giám sát những sự
xếp đặt cho lễ rửa tội.
"Gì thế, mon coeur?" Anh hỏi, lo lắng về sự
im lặng của tôi. "Anh muốn nó là một bất ngờ."
"Nó hoàn hảo,"
tôi nói khi tôi đã có thể. "Và sẽ có ý nghĩa rất nhiều với Sarah."
Những vị khách
hình thành một vòng tròn xung quanh bàn thờ cổ xưa dành riêng cho nữ thần.
Sarah, Matthew, và tôi lấy chỗ bên trong nó. Dì của tôi đã dự đoán rằng tôi sẽ
không nhớ một từ của bất kỳ nghi lễ đặt tên cho em bé nào mà tôi đã từng chứng
kiến hoặc tham gia, và dì đã chuẩn bị để hành lễ. Buổi lễ là một khoảnh khắc
đơn giản nhưng quan trọng trong cuộc sống của một phù thủy trẻ, vì nó là một sự
chào đón chính thức vào cộng đồng. Nhưng có nhiều điều hơn thế, như Sarah biết.
"Chào mừng,
bạn bè và gia đình của Diana và Matthew," Sarah đã bắt đầu, đôi má đỏ hồng
vì lạnh và phấn khích. "Chúng tôi đang tập hợp ở đây ngày hôm nay, để ban
tặng cho con cái của họ những cái tên sẽ đi cùng với chúng khi chúng bước vào
thế giới. Trong giới phù thủy, việc gọi thứ gì đó bằng tên riêng là sự công nhận
quyền lực của nó. Bằng cách đặt tên các em bé này, chúng tôi tôn vinh nữ thần,
người đã giao phó chúng vào sự chăm sóc của chúng tôi và biểu hiện lòng biết ơn
nhanh về những món quà mà Người đã trao cho chúng."
Matthew và tôi
đã sử dụng một công thức cho những cái tên của các đứa bé - và tôi đã phủ quyết
truyền thống ma cà rồng về năm cái tên đầu tiên trong sự thiên vị về bộ tứ
nguyên tố. Với một cái tên cuối cùng có nguồn gốc lai, có vẻ phong phú. Mỗi tên
đầu tiên của em bé đến từ một ông bà. Tên thứ hai vinh danh truyền thống nhà de
Clermont trong việc được ban cho tên của các tổng lãnh thiên thần trên thành
viên của gia đình. Chúng tôi đã lấy tên thứ ba từ một ông bà khác. Cho tên thứ
tư và cuối cùng, chúng tôi chọn một người đã từng rất quan trọng cho việc thụ
thai và sinh nở của các em bé.
Không ai biết
tên đầy đủ của các em bé cho đến bây giờ, ngoại trừ Matthew, Sarah, và tôi.
Sarah chỉ dẫn
Matthew giơ Rebecca lên để khuôn mặt của cô bé ngước lên bầu trời.
"Rebecca
Arielle Emily Marthe," Sarah nói, giọng dì ngân lên như tiếng chuông vang
qua trảng rừng trống. “chúng tôi chào đón bạn vào thế giới và vào trong trái
tim của chúng tôi. Hãy tiến tới với sự hiểu biết rằng tất cả ở đây sẽ nhận ra bạn
bởi danh hiệu này và giữ cuộc sống của bạn thiêng liêng."
Rebecca Arielle
Emily Marthe, cây cối và gió thì thầm lại. Tôi không phải là người duy nhất
nghe thấy nó. Mắt Amira mở to, và Margaret Wilson thủ thỉ và vẫy tay trong niềm
vui.
Matthew hạ
Rebecca xuống, vẻ mặt tràn tình yêu khi anh nhìn xuống người con gái rất giống
anh. Rebecca với tay lên và chạm vào mũi của anh với những ngón tay thanh tú để
đáp lại, một cử chỉ kết nối lấp đầy trái tim tôi.
Khi đến lượt
tôi, tôi nâng Philip lên trời, dâng bé cho nữ thần và các thành tố của lửa,
không khí, đất và nước.
"Philip
Michael Addison Sorley," Sarah nói.” chúng tôi chào đón bạn vào thế giới
và vào trái tim của chúng tôi. Hãy tiến lên khi biết rằng tất cả ở đây sẽ nhận
ra bạn bởi danh hiệu này và giữ cuộc sống của bạn thiêng liêng."
Các ma cà rồng
trao đổi ánh mắt khi nghe cái tên cuối cùng của Philip và tìm kiếm Gallowglass
trong đám đông. Chúng tôi đã chọn Addison vì nó là tên đệm của cha tôi, nhưng
Sorley thuộc về Gael vắng mặt. Tôi ước gì mình đã có thể nghe nó vang vọng qua
những hàng cây.
"Có lẽ
Rebecca và Philip sẽ mang những cái tên của họ một cách tự hào, phát triển
thành lời hứa của họ trong sự viên mãn của thời gian, và tin tưởng rằng họ sẽ
được ấp ủ và được bảo vệ bởi tất cả những người đã làm chứng cho tình yêu mà
cha mẹ đã dành cho họ. Ngợi khen.” Sarah nói, đôi mắt trong veo với những giọt
lệ không rơi.
Không thể tìm
thấy một con mắt khô trong khoảng rừng trống hoặc biết ai đã kích động nhất bởi
nghi lễ. Ngay cả cô con gái bình thường hay la hét của tôi cũng đã kinh ngạc bởi
sự kiện này và mút trầm ngâm bờ môi dưới của mình.
Từ trảng rừng
thưa chúng nhổ trại đến nhà thờ. Các ma cà rồng đi bộ, nện ầm ầm mỗi cơ thể xuống
ngọn đồi. Phần còn lại của chúng tôi sử dụng một sự kết hợp của ATVs và những
chiếc xe dẫn động bốn bánh, thứ đã dẫn đến nhiều sự chúc mừng tán thưởng
Matthew về sự khôn ngoan trong các sở thích ô tô của anh.
Tại nhà thờ,
đám đông các nhân chứng tăng lên bao gồm những người trong làng, và, như vào
ngày cưới của chúng tôi, vị linh mục đang chờ chúng tôi ở cửa.
"Có phải mọi
buổi lễ tôn giáo Công giáo đều diễn ra trong không khí cởi mở không?" Tôi
hỏi, lèn chăn của Philip vững chắc hơn xung quanh cậu bé.
"Một số ít
thôi", Fernando trả lời. "Nó không bao giờ có bất kỳ ý nghĩa nào với
tôi, nhưng rốt cuộc tôi là một người ngoại đạo."
"Suỵt,"
Marcus cảnh báo, dán ánh mắt vào vị linh mục với sự quan tâm. "Père
Antoine đáng ngưỡng mộ trên toàn thế giới và nhất trí thông qua nhẹ nhàng đối với
những thần chú bình thường, nhưng chúng ta đừng xô đẩy ông ấy quá. Nào, có ai
biết những lời của buổi lễ không?"
"Tôi,"
Jack nói.
"Tôi cũng
thế," Miriam nói.
"Tốt. Jack
sẽ mang Philip, và Miriam sẽ giữ Rebecca. Hai người có thể thực hiện việc nói.
Phần còn lại của chúng ta sẽ ra vẻ chu đáo và gật đầu khi điều đó có vẻ thích hợp.”
Marcus nói, vẻ thân thiện của cậu không chút dao động.
Cậu đã tặng cho
linh mục có một ngón tay cái chĩa lên. "Nous sommes prêts, Père Antoine!" (Chúng tôi đã sẵn sàng, cha Antoine!)
Matthew nắm lấy
cánh tay của tôi đưa tôi vào bên trong.
"Họ sẽ
không sao chứ?" Tôi thì thầm. Các cha mẹ đỡ đầu bao gồm chỉ một người theo
đạo Công Giáo, kèm theo một converso (người cải giáo), một Baptist,
hai Trưởng lão, một giáo phái Anh, ba phù thủy, một daemon, và ba ma cà rồng
không chắc chắn về tôn giáo.
"Đây là một
ngôi nhà nguyện, và tôi cầu xin Thiên Chúa quan phòng cho họ," Matthew thì
thầm khi chúng tôi lấy chỗ của mình gần bàn thờ. "Hy vọng rằng Ngài đang lắng
nghe."
Nhưng chúng tôi
không – cả Thiên Chúa cũng không - cần phải lo lắng. Jack và Miriam đã trả lời
tất cả các câu hỏi của linh mục về đức tin của họ và trạng thái tâm hồn của các
em bé trong tiếng Latin hoàn hảo. Philip đã cười nắc nẻ khi linh mục thổi vào
khuôn mặt của bé để trục xuất bất kỳ linh hồn quỷ dữ, và phản đối kịch liệt khi
muối được đưa vào cái miệng nhỏ xíu của bé.
Rebecca dường
như quan tâm đến những lọn tóc dài của Miriam nhiều hơn, một trong số đó đã được
siết chặt trong tay cô bé
Đối với phần
còn lại của cha mẹ đỡ đầu, họ là một nhóm kinh khủng. Fernando, Marcus, Chris,
Marthe, và Sarah (trong chỗ của Vivian Harrison, người đã không thể đến) phục vụ
cùng với Miriam như là cha mẹ đỡ đầu cho Rebecca. Jack, cùng với Hamish,
Phoebe, Sophie, Amira, và Ysabeau (đứng thay cho người cháu nội vắng mặt của
mình, Gallowglass) hứa sẽ hướng dẫn và chăm sóc cho Philip. Ngay cả đối với một
kẻ vô thần như chính bản thân tôi, những lời cổ xưa được nói bởi vị linh mục
làm cho tôi cảm thấy rằng những em bé này sẽ được chăm sóc và được quan tâm,
không có vấn đề gì có thể xảy ra.
Buổi lễ sắp kết
thúc, và Matthew nhẹ nhõm trông thấy. Père Antoine yêu cầu Matthew và tôi đi về
phía trước và đón nhận Rebecca và Philip từ cha mẹ đỡ đầu của họ. Khi chúng tôi
đối mặt với sự tụ họp, thoạt đầu có một sự cổ vũ tự phát, sau đó thêm một người
khác.
"Và một kết
thúc với giao ước!" Một ma cà rồng không quen nói lớn tiếng. "Về thời
gian đẫm máu cũng vậy."
"Nghe,
nghe nào, Russell", một vài thì thầm đáp lại.
Tiếng chuông
vang lên trên không. Nụ cười của tôi trở thành tiếng cười khi chúng tôi ngập
tràn niềm hạnh phúc của thời điểm này.
Như thường lệ,
đó là khi mọi thứ bắt đầu đi sai.
Cánh cửa phía
nam mở ra, cho phép một cơn gió lạnh ùa vào trong. Một người đàn ông đứng in
bóng lên ánh sáng. Tôi nheo mắt, cố gắng nhìn ra các đường nét của ông ta. Suốt
nhà thờ, các ma cà rồng dường như biến mất chỉ xuất hiện lại ở gian giữa của
giáo đường, ngăn cản sự xuất hiện mới tiến xa thêm nữa vào bên trong. Tôi tiến
lại gần Matthew, ôm chặt Rebecca. Những cái chuông im lặng, mặc dù không khí vẫn
âm vang tiếng vọng cuối cùng của chúng.
"Xin chúc
mừng, em gái." Giọng nói trầm trầm của Baldwin tràn ngập không gian.
"Tôi đến để chào đón những đứa bé của cô vào gia đình de Clermonts."
Matthew đã vươn
người đầy đủ chiều cao của mình. Không nhìn ra phía sau, anh trao Philip cho
Jack và bước xuống lối đi giữa hai hàng ghế để đến với anh trai.
“Những đứa trẻ
của chúng tôi không thuộc về nhà de Clermonts," Matthew nói lạnh lùng. Anh
thò tay vào trong áo khoác và đẩy một tập hồ sơ vào Baldwin. "Chúng thuộc
về tôi."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét