Chương 17
Tôi đứng phía
trước tủ lạnh, nhìn chằm chằm vào hình ảnh những đứa trẻ của chúng tôi với đôi
bàn tay nâng niu quanh bụng. Tháng Chín đã qua rồi sao?
Những hình ảnh
ba chiều siêu âm của Bé A và Bé B - Matthew và tôi đã chọn không tìm hiểu về giới
tính của hai đứa trẻ của chúng tôi – thật kỳ lạ. Thay vì hình chiếu lờ mờ quen
thuộc tôi đã nhìn thấy trong ảnh scan thai kỳ của bạn bè, những tấm ảnh này tiết
lộ hình ảnh chi tiết của khuôn mặt với đôi lông mày nhăn lại, ngón tay cái nhét
vào miệng, đôi môi hình cánh cung hoàn hảo. Ngón tay của tôi vươn ra, và tôi chạm
vào mũi bé B.
Đôi tay mát lạnh
trượt vòng quanh tôi từ phía sau, và một thân hình cao lớn, cơ bắp cơ cung cấp
một trụ cột vững chắc để tôi dựa vào. Matthew ép nhẹ vào vị trí cách một vài
inch trên xương mu của tôi.
"Mũi của bé
B ở đúng chỗ đó trong hình," anh nói nhẹ nhàng. Bàn tay khác của anh đặt cao
hơn một chút trên vùng bụng phồng lên của tôi. "Bé A đã ở đây."
Chúng tôi đứng
yên lặng khi sợi xích đã luôn nối kết tôi với Matthew mở rộng để chứa thêm hai kết
nối rực rỡ, mong manh. Trong nhiều tháng tôi đã biết rằng những đứa trẻ của Matthew
– những đứa trẻ của chúng tôi - đang phát triển bên trong tôi. Nhưng tôi không
cảm thấy điều đó. Tất cả mọi thứ đã khác vì giờ đây tôi đã nhìn thấy khuôn mặt
của chúng, nhăn lại trong sự tập trung khi chúng làm những công việc khó khăn để
thích nghi.
"Em đang
nghĩ gì thế?" Matthew hỏi, tò mò về sự im lặng kéo dài của tôi.
"Em không
nghĩ. Em cảm nhận." Và những gì tôi đang cảm thấy không thể mô tả được.
Tiếng cười của
anh thật nhẹ, như thể anh không muốn làm phiền giấc ngủ của trẻ sơ sinh.
"Cả hai đều
ổn," Tôi cam đoan với bản thân. "Bình thường. Hoàn hảo."
"Chúng
hoàn toàn khỏe mạnh. Nhưng không đứa nào trong số con cái chúng ta bình thường.
Và cảm ơn Chúa vì điều đó. "
Anh hôn tôi.
"Có chuyện gì với lịch trình của em ngày hôm nay?"
"Nhiều việc
hơn ở thư viện." Chỉ dẫn ban đầu, huyền diệu của tôi hứa hẹn sẽ tiết lộ số
phận của ít nhất một trong các trang bị thiếu của Sách Sự Sống đã biến thành nhiều
tuần chăm chỉ, miệt mài làm việc nghiên cứu. Lucy và tôi đã làm việc đều đặn để
khám phá bản thảo Voynich đã lọt tay Athanasius Kircher và sau đó thành sở hữu
của Yale chính xác như thế nào, hy vọng nắm bắt được dấu vết của hình ảnh cái cây
bí ẩn vẫn chồng lên Voynich trong một vài khoảnh khắc quý giá. Chúng tôi đã
đóng đô trong cùng một phòng riêng nhỏ nơi tôi đã làm phép để chúng tôi có thể
nói chuyện mà không làm ảnh hưởng đến số lượng ngày càng tăng của sinh viên và
giảng viên sử dụng phòng đọc liền kề của Beinecke. Hiện chúng tôi mải mê nghiên
cứu danh sách thư viện và lập chỉ mục các thư từ của Kircher, và chúng tôi đã
viết hàng tá thư cho nhiều chuyên gia khác nhau trong và ngoài nước Mỹ - không
có được kết quả cụ thể nào.
"Em có nhớ
những gì bác sĩ nói về thời gian nghỉ ngơi không?" Matthew hỏi. Với ngoại
lệ trong việc siêu âm, chuyến đi của chúng tôi đến văn phòng của bác sĩ rất
nghiêm túc. Bà ấy đã gõ liên hồi vào tôi những nguy hiểm của việc sinh non và
tiền sản giật, sự cần thiết của trạng thái ngậm nước, nhu cầu phụ thêm cơ thể của
tôi đối với việc nghỉ ngơi.
"Huyết áp
của em tốt." Điều này, tôi hiểu là một trong những rủi ro lớn nhất: rằng
thông qua sự kết hợp của mất nước, mệt mỏi và căng thẳng, huyết áp của tôi sẽ đột
nhiên tăng vọt.
"Anh biết."
Giám sát huyết áp của tôi là trách nhiệm của người chồng ma cà rồng, và Matthew
làm điều đó hết sức nghiêm túc. "Nhưng nó sẽ không còn được như thế nếu em
cứ thúc ép bản thân."
"Đây là tuần
thứ hai mươi lăm của thai kỳ, Matthew. Đã gần hết tháng Mười rồi. "
"Anh cũng
biết điều đó."
Sau ngày 01
tháng 10 các bác sĩ đã ghim chặt tôi vào mặt đất. Nếu chúng tôi vẫn ở New
Haven, nơi chúng tôi có thể tiếp tục làm việc, cách duy nhất để vào được thư viện
Bodleian sẽ là sự kết hợp của thuyền, máy bay, và ô tô. Ngay cả bây giờ tôi đã
hạn chế những chuyến bay không nhiều hơn ba giờ.
"Chúng ta
vẫn có thể đưa em đến Oxford bằng máy bay." Matthew biết các mối quan tâm
của tôi. "Nó sẽ phải dừng lại ở Montreal, và sau đó Newfoundland, Iceland
và Ireland, nhưng nếu em phải đến London, chúng ta có thể xoay sở được." Vẻ
mặt của anh gợi ý rằng tôi và anh có thể có những ý tưởng khác nhau về hoàn cảnh
nào có thể biện minh cho chuyến băng qua Đại Tây Dương của tôi trong cách thức
nhảy lò cò này. "Tất nhiên, nếu em muốn, chúng ta có thể đi đến châu Âu
bây giờ."
"Chúng ta
không theo đuổi rắc rối." Tôi kéo ra khỏi anh. "Hãy kể cho em về ngày
của anh."
"Chris và
Miriam nghĩ rằng họ có một cách tiếp cận mới để hiểu biết các gen cuồng
máu," anh nói.
"Họ đang lập
kế hoạch để tầm soát qua bộ gen của anh bằng cách sử dụng một trong các lý thuyết
của Marcus về DNA không mã hoá.
Giả thuyết hiện
tại của họ là nó có thể chứa những kích tố đã kiểm soát bằng cách nào và với
quy mô nào chứng cuồng máu biểu hiện ở một cá nhân nhất định. "
"Đây là
DNA bỏ đi của Marcus - chín mươi tám phần trăm các gen đó không có các protein
mã, đúng không?" Tôi lấy một chai nước ra khỏi tủ lạnh và bật nắp ra để
cho thấy cam kết của tôi trong việc giữ đủ nước.
"Đúng thế.
Anh vẫn chống lại khái niệm đó, nhưng những bằng chứng mà họ đang thu được rất
thuyết phục." Matthew nhăn nhó. "Anh thực sự là một kẻ lạc hậu kiểu
Mendel cũ, y như Chris đã nói."
"Phải,
nhưng anh là kẻ lạc hậu kiểu Mendel của em," tôi nói. Matthew cười.
"Và nếu giả thuyết của Marcus đúng, các giới hạn có ý nghĩa trong việc tìm
ra cách chữa trị là gì?"
Nụ cười của anh
tắt lịm. "Nó có thể mang ý nghĩa là không có cách chữa trị nào hết – rằng chứng
cuồng máu là một căn bệnh di truyền phát triển để đáp ứng với vô số các yếu tố.
Có thể dễ dàng nhiều hơn khi chữa một căn bệnh với một nguyên nhân rõ ràng, duy
nhất , giống như một loại vi trùng hoặc một loại gen đột biến duy nhất. "
"Có thể
các nội dung trong bộ gen của em giúp được thì sao?" Đã có nhiều cuộc thảo
luận về những đứa trẻ kể từ khi tôi có ảnh siêu âm, và những suy đoán về máu của
một phù thuỷ - đặc biệt là máu của thợ dệt - có thể có hiệu lực nào đó trên các
gen cuồng máu. Tôi không muốn các con tôi dính líu với những thí nghiệm khoa học,
đặc biệt sau khi nhìn thấy phòng thí nghiệm khủng khiếp của Benjamin, nhưng tôi
không phản đối sử dụng mẫu của tôi cho sự phát triển khoa học.
"Anh không
muốn DNA của em trở thành đối tượng của nghiên cứu khoa học chuyên sâu."
Matthew sừng sững đến bên cửa sổ. "Anh không bao giờ nên lấy mẫu từ em khi
trở lại Oxford."
Tôi nuốt xuống
một tiếng thở dài. Với mỗi sự tự do vất vả để có được mà Matthew ban cho tôi và
mỗi nỗ lực chủ tâm mà anh đã làm để không bóp nghẹt tôi với sự bảo bọc quá mức,
những đặc điểm độc đoán của anh đã phải tìm kiếm một lối thoát mới. Điều đó giống
như quan sát một người cố gắng đắp đập lên một dòng sông chảy xiết. Và sự bất lực
của Matthew trong việc xác định vị trí Benjamin và giải thoát người phù thủy bị
giam cầm chỉ làm cho điều đó tồi tệ hơn. Mỗi chỉ dẫn Matthew nhận được về vị
trí hiện tại của Benjamin biến thành một hẻm cụt, y như nỗ lực của tôi trong việc
theo dấu những trang sách mất tích của Ashmole 782. Trước khi tôi có thể cố giải
thích với anh, điện thoại của tôi reo. Đó là một tiếng nhạc chuông đặc trưng –
khúc dạo đầu của "Sympathy for the Devil" – thứ nhạc chuông tôi vẫn
chưa xoay sở được để thay đổi. Khi điện thoại được lập trình, ai đó đã gắn nó
vào một trong những địa chỉ liên lạc của tôi một cách không thể hủy bỏ.
"Anh trai
của em đang gọi." Giọng Matthew có khả năng đóng băng Old Faithful*.
(*Một trong những mạch nước phun nổi tiếng
nhất trong Công viên Quốc gia Yellowstone. Đó là vụ phun trào xảy ra mỗi 33 đến
90 phút và kéo dài khoảng bốn phút, gửi lên một cột nước nóng và hơi nước cao đến
116-175 bộ - Ct của Sẻ)
"Ông muốn
gì, Baldwin?" Không cần thiết cho lời mở đầu lịch sự.
"Sự thiếu
tin tưởng của cô làm tổn thương tôi, em gái." Baldwin cười. "Tôi đang
ở New York. Tôi nghĩ rằng tôi có thể đi đến New Haven và muốn biết chắc chắn chỗ
ở của cô phù hợp. "
Khả năng siêu
thính kiểu ma cà rồng của Matthew khiến cuộc nói chuyện của tôi với Baldwin
hoàn toàn có thể nghe rõ. Lời nguyền rủa anh thốt ra để đáp lại những lời của người
anh trai có thể gây phồng rộp.
"Matthew ở
cùng tôi. Gallowglass và Miriam ở cách một khối nhà. Lo cho sự nghiệp của chính
anh đi." Tôi kéo điện thoại ra khỏi tai, háo hức muốn ngắt kết nối.
"Diana."
Giọng Baldwin xoay sở để mở rộng đến cả khả năng nghe hạn chế kiểu con người của
tôi.
Tôi áp trở lại
điện thoại vào tai tôi.
"Còn có một
ma cà rồng làm việc trong phòng thí nghiệm của Matthew- Richard Bellingham là
tên của anh ta lúc này."
"Vâng."
Mắt tôi tìm Matthew, người đang đứng ở một vị trí dễ lầm lẫn là thoải mái ở
phía trước cửa sổ, chân dạng nhẹ, tay chắp sau lưng. Đó là một thế đứng sẵn
sàng.
"Hãy cẩn
thận xung quanh anh ta." Giọng nói của Baldwin dịu lại. "Cô không muốn
tôi phải ra lệnh cho Matthew tống khứ Bellingham. Nhưng tôi sẽ làm điều đó,
không chút do dự, tôi nghĩ anh ta sở hữu thông tin có thể chứng minh. . . khó
khăn. . . cho gia đình. "
"Ông ấy biết
tôi là một phù thủy. Và tôi đang mang thai." Thật rõ ràng rằng Baldwin đã biết
được rất nhiều về cuộc sống của chúng tôi tại New Haven. Chẳng ích gì để che dấu
sự thật.
"Mọi ma cà
rồng trong thị trấn tỉnh lỵ đó đều biết. Và họ đi du lịch đến New York. Thường
xuyên." Baldwin dừng lại. "Trong gia đình tôi, nếu cô tạo ra một mớ hỗn
độn, cô phải dọn sạch nó - hoặc Matthew phải làm. Đó là lựa chọn của cô. "
"Luôn là một
niềm vui khi được nghe từ anh, người anh em."
Baldwin chỉ cười.
"Đó có phải
là tất cả, my lord?"
"Là 'Sieur' thôi. Cô có cần tôi đến đó và
làm mới bộ nhớ của cô về luật lệ và nghi thức ma cà rồng không? "
"Không,"
tôi nói, phun ra từ đó.
"Tốt. Nói
Matthew ngừng chặn cuộc gọi của tôi, và chúng ta sẽ không phải lặp lại cuộc trò
chuyện này. "
Đường dây bị ngắt.
"Đó
f-" Tôi bắt đầu.
Matthew giật điện
thoại ra khỏi tay tôi và ném nó ngang qua phòng. Nó tạo ra một âm thanh khuây
khoả của kính vỡ khi chạm vào bề mặt của lò sưởi lò sưởi không còn sử dụng nữa.
Sau đó, đôi tay anh ôm lấy mặt tôi như thể khoảnh khắc bạo lực trước đó chỉ là
một ảo ảnh.
"Bây giờ
em sẽ phải có một điện thoại khác." Tôi nhìn vào đôi mắt giông bão của
Matthew. Chúng là một chỉ dẫn đáng tin cậy về tâm trạng của anh: màu xám trong
trẻo khi anh dễ chịu, xuất hiện màu xanh lá cây khi đồng tử mở rộng với cảm xúc
và xoá nhoà tất cả ngoại trừ viền màu xanh lá cây xung quanh mống mắt. Tại khoảnh
khắc này, màu xám và màu xanh lá cây chiến đấu giành ưu thế.
"Không hề
nghi ngờ Baldwin sẽ có một cái ở đây trước khi ngày trôi qua." Sự chú ý của
Matthew gắn chặt vào nhịp mạch trên cổ họng của tôi.
"Chúng ta
hãy hy vọng anh trai anh không cảm thấy cần đích thân đến đây."
Mắt Matthew
trôi dạt đến đôi môi tôi. "Ông ấy không phải anh trai của anh. Ông ấy là
anh trai của em. "
"Xin chào cả
nhà!" giọng nói như bom nổ, vui vẻ của Gallowglass dâng lên từ sảnh ở tầng
dưới.
Nụ hôn Matthew
dữ dội và đòi hỏi. Tôi trao cho anh những gì anh cần, cố ý làm mềm xương sống của
tôi và miệng của tôi để anh có thể cảm thấy, ít nhất trong thời điểm này, rằng
anh là người dẫn đầu.
"Oh. Xin lỗi.
Cháu có nên quay trở lại sau không?" Gallowglass nói từ cầu thang. Sau đó,
hai lỗ mũi của anh phập phồng khi phát hiện mùi đinh hương áp đảo của chồng
tôi. "Có chuyện gì thế, Matthew?"
"Không có
gì mà cái chết bất ngờ và có vẻ tình cờ của Baldwin không sửa chữa được." Matthew nói tăm tối.
"Vậy, đó
là chuyện thường ngày rồi. Cháu nghĩ chú có thể muốn cháu đưa Thím đến thư viện.
"
"Tại
sao?" Matthew hỏi.
"Miriam gọi.
Cô ấy đang rất tâm trạng và muốn chú 'ra
khỏi quần lót của Diana và vào phòng thí nghiệm của tôi.'" Gallowglass
xem xét lòng bàn tay của mình. Nó phủ đầy chữ viết. "Yep. Đó chính xác là
những gì cô ấy nói. "
"Tôi sẽ đi
lấy túi," tôi thì thầm, kéo ra xa Matthew.
"Xin chào,
Apple và Bean." Gallowglass nhìn chằm chằm, mê đắm vào những hình ảnh trên
tủ lạnh. Anh nghĩ gọi chúng là bé A và bé B làm giảm giá trị của chúng và do đó
đã ban tặng biệt danh cho chúng dựa theo đó.
"Bean có những
ngón tay của Granny. Chú có để ý không, Matthew?"
Gallowglass giữ
tâm trạng sáng sủa và đùa cợt suốt quãng đường đi bộ của chúng tôi đến trường.
Matthew đi cùng chúng tôi đến Beinecke, như thể mong đợi Baldwin mọc lên khỏi vỉa
hè phía trước chúng tôi với một chiếc điện
thoại mới và một cảnh báo nghiêm trọng khác.
Để lại chú cháu
nhà De Clermonts phía sau, thật nhẹ nhõm khi tôi mở cửa vào trong phòng nghiên
cứu của chúng tôi.
"Tôi chưa
bao giờ thấy một lai lịch rối rắm như thế!" Lucy kêu lên thời điểm tôi xuất
hiện. "Vậy, John Dee đã sở hữu Voynich ư?"
"Đúng vậy."
Tôi đặt xuống tập giấy và bút chì của tôi. Ngoài phép thuật, chúng là những thứ
duy nhất tôi mang theo. Thật may mắn, sức mạnh của tôi không bị phát hiện bởi
các máy dò kim loại. "Dee đã trao Voynich cho Hoàng đế Rudolf để đổi lấy
Ashmole 782." Điều đó, thật ra, phức tạp nhiều hơn một chút, như thường xảy
ra khi Gallowglass và Matthew tham gia vào việc chuyển nhượng bất động sản.
"Bản thảo
của Thư viện Bodleian đã bị mất ba trang đó sao?" Lucy ôm lấy đầu trong
tay và nhìn chằm chằm vào các ghi chú, các mảnh báo cắt xén, và thư từ nằm rải
rác trên bàn. "Edward Kelley đã xé rời những trang đó trước khi Ashmole
782 được gửi trở lại nước Anh. Kelley tạm thời đặt chúng bên trong Voynich để
giữ an toàn. Tại một vài thời điểm ông đã cho đi hai trong số các trang ấy. Tuy
nhiên, ông ta đã giữ lại một trang cho chính mình - trang với sự chiếu sáng của
một cây trên đó." Điều đó thực sự rối rắm không thể tin được.
"Vậy,
Kelley phải là người đã trao bản thảo Voynich - cùng với trang hình ảnh của cái
cây - cho nhà thực vật học của Hoàng đế Rudolf, Jacobus de Tepenecz, người có
chữ ký ở mặt sau của trang đầu tiên." Thời gian đã làm phai màu mực, nhưng
Lucy đã chỉ cho tôi thấy những bức ảnh chụp dưới ánh sáng cực tím.
"Có lẽ,"
tôi nói.
"Và sau
nhà thực vật học, một nhà giả kim sở hữu nó?" Cô làm một số chú thích trên
dòng thời gian Voynich của cô. Nó trông có vẻ hơi lộn xộn với những gạch xóa và
bổ sung liên tục của chúng tôi.
"Georg
Baresch. Tôi không thể tìm được nhiều về ông ta." Tôi nghiên cứu ghi chép của chính tôi.
"Baresch
là bạn của de Tepenecz, và Marci đã mua lại Voynich từ ông ấy."
"Hình minh
họa hệ thực vật kỳ lạ của bản thảo Voynich chắc chắn sẽ hấp dẫn một nhà thực vật
học - không kể đến sự chiếu sáng rực rỡ của cái cây từ Ashmole 782. Nhưng tại
sao một nhà giả kim lại quan tâm đến chúng?" Lucy hỏi.
"Bởi vì một
số hình ảnh minh họa của Voynich giống với thiết bị giả kim thuật. Các thành phần
và quá trình cần thiết để chế tạo viên đá của triết gia đã bị đố kỵ trong việc
canh giữ các bí mật, và nhà giả kim thuật thường giấu chúng trong các ký hiệu:
Thực vật, động vật, ngay cả con người" Sách Sự Sống chứa quyền năng tương tự pha trộn
giữa sự thực và tính biểu tượng.
"Và
Athanasius Kircher cũng đã quan tâm đến từ ngữ và biểu tượng. Đó là lý do tại
sao bạn nghĩ rằng ông ta sẽ luôn quan tâm đến sự chiếu sáng của cây cũng tương
đương với Voynich.” Lucy nói chậm rãi.
"Phải. Đó
là lý do tại sao các lá thư bị thất lạc mà Georg Baresch tuyên bố đã gửi cho
Kircher vào năm 1637 là rất quan trọng." Tôi trượt một thư mục theo hướng
của cô ấy. "Chuyên gia Kircher mà tôi biết từ Stanford ở tại Rome. Bà ấy
tình nguyện đi vào các kho lưu trữ Đại học Pontifical Gregorian, nơi phần lớn
các thư từ của Kircher được lưu giữ, và tìm tòi xung quanh. Bà ấy đã gửi cho
tôi một bản sao của bức thư cuối cùng từ Baresch gởi cho Kircher được viết năm
1639. Nó nhắc lại cuộc trao đổi của họ, nhưng các giáo sĩ dòng Tên đã nói với
bà ấy bức thư nguyên gốc không thể tìm thấy. "
"Khi các thủ
thư nói 'nó đã bị thất lạc’, tôi luôn luôn tự hỏi liệu điều đó có thực sự đúng
không.” cô ấy lầm bầm.
"Tôi cũng
thế." Tôi nhăn nhó nghĩ đến kinh nghiệm của tôi với Ashmole 782.
Lucy mở thư mục
và rên rỉ. "Thứ này bằng tiếng Latinh, Diana. Bạn sẽ phải cho tôi biết nó
nói gì. "
"Baresch
nghĩ Kircher có thể có khả năng giải mã bí mật của Voynich. Kircher đã làm việc
trên chữ tượng hình Ai Cập. Điều đó khiến cho ông ta trở nên vang danh thế giới,
và người ta đã gửi cho ông ta những văn bản và những bài viết bí ẩn từ rất xa
và rộng khắp.” tôi giải thích. "Để thu hút tốt hơn sự hứng thú của
Kircher, Baresch đã chuyển từng phần bản sao của Voynich đến Rome vào năm 1637
và một lần nữa trong năm 1639."
"Dù vậy, không
có đề cập cụ thể nào đến một bức tranh về một cái cây." Lucy nói.
"Không.
Nhưng vẫn có khả năng Baresch đã gửi nó cho Kircher như một mồi nhử bổ sung. Nó
có chất lượng cao hơn nhiều so với những bức tranh của Voynich." Tôi ngồi
vào ghế. "Tôi sợ rằng cho đến lúc này, đó là những gì tôi có thể có được.
Bạn phát hiện ra điều gì về việc bán cuốn sách, nơi Wilfrid Voynich mua lại bản
thảo đó? "
Ngay khi Lucy mở
miệng trả lời, một thủ thư gõ nhẹ trên cửa và bước vào.
"Chồng của
cô trên điện thoại, Giáo sư Bishop." Anh ta nhìn tôi với vẻ chê trách.
"Vui lòng nói với anh ta rằng chúng tôi không phải là một tổng đài khách sạn
và thường không nhận cuộc gọi cho khách hàng quen của chúng tôi."
"Xin lỗi,"
tôi nói, rời khỏi ghế. "Tôi đã có một tai nạn với điện thoại của tôi sáng
nay. Chồng tôi có hơi. . . er, bảo vệ quá mức." Tôi ra hiệu với vẻ xin lỗi
vào hình dạng tròn trĩnh của tôi.
Người thủ thư
trông có vẻ hơi dịu đi và chỉ vào một chiếc điện thoại trên tường có một ánh
sáng nhấp nháy. "Sử dụng cái đó."
"Làm thế
nào mà Baldwin đến đây nhanh như vậy?" Tôi hỏi Matthew khi chúng tôi được
kết nối. Đó là điều duy nhất tôi có thể nghĩ sẽ làm cho Matthew gọi đến số điện
thoại chính của thư viện. "Ông ấy đi bằng trực thăng ư?"
"Không phải
Baldwin. Bọn anh đã phát hiện ra thứ gì đó kỳ lạ về hình ảnh của đám cưới hóa học
từ Ashmole 782. "
"Lạ như thế
nào?"
"Hãy đến
mà xem. Anh không muốn nói về nó trên điện thoại. "
"Đến liền."
Tôi gác máy và quay sang Lucy. "Tôi rất xin lỗi, Lucy, nhưng tôi phải đi.
Chồng tôi muốn tôi giúp đỡ với một vấn đề trong phòng thí nghiệm của anh ấy.
Chúng ta có thể tiếp tục sau không? "
"Chắc chắn
rồi," cô nói.
Tôi do dự."Bạn
có muốn đi với tôi không? Bạn có thể gặp Matthew và thấy một trang từ Ashmole
782."
"Một trong
những mảnh đã chạy trốn ấy à?" Lucy ra khỏi chiếc ghế ngay lập tức.
"Hãy cho tôi một phút, và tôi sẽ gặp các bạn ở trên lầu."
Lao bổ ra bên
ngoài, chúng tôi chạy thẳng vào vệ sĩ của tôi.
"Chậm lại
nào, Thím. Thím không muốn xóc các em bé lên đâu." Gallowglass nắm chặt
khuỷu tay tôi cho đến khi tôi đã ổn định trên đôi chân, sau đó nhìn xuống người
đồng hành nhỏ nhắn của tôi. "Cô có sao không, cô gái?"
"T-tôi ư?"
Lucy lắp bắp, nghểnh cổ để giao tiếp bằng mắt với Gael lớn. "Tôi ổn."
"Chỉ để kiểm
tra," Gallowglass nói nhẹ nhàng. "Tôi bự như một thuyền buồm căng
gió. Đâm bổ vào tôi thì đến đàn ông to lớn hơn cô nhiều còn bị thâm tím nữa là."
"Đây là
cháu trai của chồng tôi, Gallowglass. Gallowglass, Lucy Meriweather. Cô ấy đi
cùng chúng ta." Sau màn giới thiệu vội vã, tôi lao theo hướng Kline
Biology Tower, túi xách của tôi đập vào hông tôi. Sau một vài bước vụng về,
Gallowglass cầm lấy cái túi và chuyển nó vào cánh tay mình.
"Anh ấy
mang sách cho bạn ư?" Lucy thì thầm.
"Và cả đồ
tạp phẩm," tôi thì thầm lại. "Anh ấy cũng sẽ bế tôi, nếu tôi để cho
anh ấy làm."
Gallowglass khịt
mũi.
"Nhanh
lên," tôi nói, giày thể thao mòn vẹt của tôi rít lên trên sàn nhà được đánh
bóng của tòa nhà nơi Matthew và Chris làm việc.
Ở cửa ra vào
phòng thí nghiệm của Chris, tôi quẹt thẻ ID của tôi và cánh cửa mở ra. Miriam
đã chờ đợi chúng tôi ở bên trong, đang nhìn vào đồng hồ của mình.
"Thời
gian!" Cô gọi. "Tôi đã thắng. Một lần nữa. Đó là mười đô la, Roberts.
"
Chris rên rỉ.
"Tôi đã chắc chắn Gallowglass sẽ làm cô ấy chậm lại." Phòng thí nghiệm
thật yên tĩnh hôm nay, chỉ có một số ít người làm việc. Tôi vẫy tay chào
Beaker. Scully cũng ở đó, đứng bên cạnh Mulder và chiếc cân kỹ thuật số.
"Xin lỗi
vì đã làm gián đoạn nghiên cứu của bạn, nhưng chúng tôi muốn bạn biết ngay những
gì chúng tôi phát hiện."
Matthew liếc
nhìn Lucy.
"Matthew,
đây là Lucy Meriweather. Em nghĩ Lucy nên thấy trang sách từ Ashmole 782, kể từ
khi cô ấy mất quá nhiều thời gian tìm kiếm các trang sách bị mất còn lại.” tôi
giải thích.
"Một niềm
vui, Lucy. Hãy xem những gì bạn đang giúp Diana tìm kiếm." Vẻ mặt của
Matthew chuyển từ thận trọng đến chào đón, và anh ra hiệu về phía Mulder và
Scully. "Miriam, cô có thể đăng nhập Lucy trong tư cách là khách không?"
"Đã xong."
Miriam vỗ Chris trên vai. "Cứ nhìn chằm chằm vào bản đồ nhiễm sắc thể chẳng
dẫn anh đến đâu được đâu, Roberts. Nghỉ ngơi một lát đi."
Chris ném bút
xuống. "Chúng ta cần nhiều dữ liệu hơn."
"Chúng ta
là nhà khoa học. Tất nhiên chúng ta cần nhiều dữ liệu hơn." Không khí giữa
Chris và Miriam ngân nga với sự căng thẳng. "Bất luận thế nào, hãy đến và
nhìn vào bức tranh thú vị này."
"Oh, được
rồi," Chris càu nhàu, trao cho Miriam một nụ cười bẽn lẽn.
Hình ảnh rực rỡ
của đám cưới giả kim thuật đặt trên một giá sách bằng gỗ. Bất luận tôi đã nhìn thấy
nó thường xuyên như thế nào, hình ảnh luôn làm tôi ngạc nhiên - và không chỉ vì
sự nhân cách hoá của lưu huỳnh và thuỷ ngân trông giống như Matthew và tôi. Quá
nhiều chi tiết bao quanh cặp đôi hóa học: các cảnh quan núi đá, các khách dự tiệc
cưới, những con quái vật thần thoại và biểu tượng chứng kiến hôn lễ, chim phượng
hoàng đã bao trùm khung cảnh trong đôi cánh rực lửa. Tiếp theo trang sách là thứ
gì đó giống như một mảnh bưu phẩm bằng kim loại phẳng với một mảnh giấy da trống
trơn trong khay.
"Scully sẽ
cho chúng ta biết những gì cô ấy phát hiện ra." Matthew đã trao cho nghiên
cứu sinh quyền phát biểu ý kiến.
"Trang chiếu
sáng này quá nặng", Scully nói, đôi mắt chớp chớp phía sau cặp kính dày. "Nặng
hơn một trang đơn lẻ có thể nặng, ý tôi muốn nói như thế."
"Sarah và
tôi đều nghĩ rằng nó có cảm giác nặng." Tôi nhìn Matthew. "Có nhớ khi
ngôi nhà lần đầu tiên đưa cho chúng ta trang sách ở Madison không?" Tôi thì
thầm nhắc anh.
Anh gật đầu."Có
lẽ đó là thứ mà ma cà rồng không thể cảm nhận được. Ngay cả bây giờ khi anh đã
nhìn thấy bằng chứng của Scully, trang sách vẫn có cảm giác hoàn toàn bình thường
đối với anh."
"Tôi đã đặt
mua một số giấy da trực tuyến từ một hãng sản xuất giấy da truyền thống,"
Scully nói. "Nó đến sáng nay. Tôi cắt tấm giấy da với cùng kích thước chín
inches nhân mười một inch rưỡi - và cân chúng. Ông có thể có phần còn lại, Giáo
sư Clairmont. Tất cả chúng ta có thể sử dụng một số thực hành với sự thăm dò mà
ông đã triển khai. "
"Cảm ơn bạn,
Scully. Ý tưởng tốt. Và chúng ta sẽ tiến hành một số mẫu lõi của giấy da hiện đại
vì lợi ích của sự so sánh.” Matthew nói với một nụ cười.
"Như các bạn
có thể thấy," Scully lại tiếp tục, “các tấm giấy da mới cân nặng hơn một
ounce rưỡi một chút. Khi tôi cân trang sách của giáo sư Bishops lần đầu tiên,
nó nặng mười ba ounce – bằng với khoảng chín tấm giấy da bình thường." Scully
loại bỏ mảnh giấy da bê mới và đặt trang sách Ashmole 782 vào chỗ nó.
"Trọng lượng
của mực in không thể giải thích sự khác biệt đó." Lucy đeo mắt kính lên để
có một cái nhìn kỹ hơn về các hiển thị kỹ thuật số. "Và các giấy da được sử
dụng trong Ashmole 782 trông cũng có vẻ mỏng hơn."
"Nó chỉ
khoảng một nửa độ dày của giấy da. Tôi đã đo nó." Scully đẩy mắt kính của
mình trở lại vào vị trí.
"Nhưng Sách
Sự Sống có hơn một trăm trang, có lẽ gần hai trăm." Tôi làm một số tính
toán nhanh chóng. "Nếu một trang duy nhất nặng mười ba ounce, toàn bộ cuốn
sách này sẽ nặng gần một trăm năm mươi pound."
"Đó không
phải là tất cả. Các trang sách không phải lúc nào cũng cùng một trọng lượng.” Mulder
nói. Anh ta chỉ vào bảng hiển thị kỹ thuật số của chiếc cân điện tử. "Nhìn
này, Giáo sư Clairmont. Trọng lượng đã giảm trở lại. Bây giờ đã xuống đến bảy
ounces." Anh ta cầm lên một tập bìa ghi chép và ghi nhận thời gian và trọng
lượng trên đó.
"Nó đã dao
động ngẫu nhiên suốt cả buổi sáng," Matthew nói. "Thật may là Scully
có cảm nhận tốt khi để lại trang sách trên chiếc cân. Nếu cô lấy nó ra ngay lập
tức, chúng ta đã bỏ lỡ điều đó."
"Đó không
phải là cố ý." Scully đỏ bừng mặt và hạ giọng. "Tôi đã phải sử dụng
nhà vệ sinh. Khi tôi trở lại, trọng lượng đã tăng thêm một pound đầy đủ. "
"Kết luận
của bạn là gì, Scully?" Chris hỏi trong giọng điệu nhà giáo của mình.
"Tôi chẳng
có được ý tưởng nào," cô nói, rõ ràng thất vọng. "Giấy da bê không thể
giảm cân nặng rồi lại đạt được nó lần nữa. Nó đã chết. Không có gì tôi quan sát
là có thể! "
"Chào mừng
bạn đến với thế giới của khoa học, bạn của tôi", Chris nói với một nụ cười.
Ông quay sang người đồng hành của Scully. "Bạn thì sao, Mulder?"
"Trang
sách rõ ràng là một loại vật chứa huyền diệu. Có những trang khác bên trong nó.
Trọng lượng của nó thay đổi bởi vì bằng cách nào đó nó vẫn kết nối với phần còn
lại của bản thảo." Mulder trượt một cái nhìn về phía tôi.
"Tôi nghĩ
bạn nói đúng, Mulder," tôi nói, mỉm cười.
"Chúng ta
nên để nó ở lại đó và ghi lại trọng lượng của nó mỗi mười lăm phút. Có lẽ sẽ có
một mô hình.” Mulder đề nghị.
"Nghe có vẻ
giống như một kế hoạch." Chris nhìn Mulder đồng tình.
"Vì vậy,
Giáo sư Bishop," Mulder thận trọng nói.” bạn có nghĩ rằng thực sự có những
trang khác bên trong nó không?"
"Nếu thế,
điều đó sẽ biến Ashmole 782 thành một palimpsest (bản viết trên da cừu nạo)," Lucy
nói, trí tưởng tượng của cô loé sáng. "Một palimpsest huyền diệu."
Kết luận của
tôi từ những sự kiện của ngày hôm nay trong phòng thí nghiệm đã cho thấy rằng
con người thông minh hơn nhiều so với chúng tôi, những sinh vật đã trao tặng
lòng tin cho họ.
"Nó là một
palimpsest," Tôi khẳng định. "Nhưng tôi không bao giờ nghĩ về Ashmole
782 như là - bạn đã gọi nó là gì nhỉ, Mulder?"
"Một vật
chứa huyền diệu," anh ta lặp lại, trông có vẻ hài lòng.
Chúng tôi đã biết
rằng Ashmole 782 có giá trị vì các văn bản và thông tin di truyền của nó. Nếu
Mulder nói đúng, chắc chắn phải có thứ gì đó khác không xác định được có thể ở bên
trong nó.
"Có kết quả
DNA phản hồi từ các mẫu anh đã lấy một vài tuần trước đây chưa, Matthew?"
Có lẽ nếu chúng ta biết mảnh giấy da đến từ sinh vật nào, nó sẽ làm sáng tỏ được
tình hình.
"Chờ đã. Bạn
gỡ bỏ một phần của bản thảo này và chạy một phân tích hóa học trên đó sao?"
Lucy trông có vẻ kinh hoàng.
"Chỉ có một
mảnh rất nhỏ từ trong lõi của trang. Chúng tôi đã đưa một que dò cực nhỏ vào
mép trang. Bạn không thể nhìn thấy cái lỗ nó đã tạo ra - không, ngay cả với một
kính lúp.” Matthew đảm bảo với cô.
"Tôi chưa
bao giờ nghe nói về một điều như vậy," Lucy nói.
"Đó là bởi
vì Giáo sư Clairmont đã phát triển công nghệ này, và ông ấy đã không chia sẻ nó
với phần còn lại của giới khoa học." Chris ném một ánh mắt chê trách vào Matthew.
"Nhưng chúng ta sẽ thay đổi điều đó, đúng không, Matthew?"
"Có vẻ thế,"
Matthew nói.
Miriam nhún
vai. "Từ bỏ đi thôi, Matthew. Chúng tôi đã sử dụng nó trong nhiều năm để lấy
DNA từ tất cả các loại mẫu mô mềm. Đó là thời gian người khác đã rất vui vẻ với
nó.” cô nói.
"Chúng tôi
sẽ để lại trang sách cho bạn, Scully." Chris nghiêng đầu về phía bên kia
phòng thí nghiệm trong một yêu cầu rõ ràng về một cuộc trò chuyện.
"Tôi có thể
chạm vào nó không?" Lucy hỏi, mắt cô dán chặt vào trang sách.
"Tất
nhiên. Sau rốt thì nó đã sống sót qua tất cả những năm tháng này,” Matthew nói.
"Mulder, Scully, các bạn có thể giúp cô Meriweather không? Cho chúng tôi
biết khi bạn đã sẵn sàng để rời đi, Lucy, và chúng tôi sẽ giúp bạn trở lại làm
việc."
Dựa trên biểu
hiện khao khát của Lucy, chúng tôi có nhiều thời gian để nói chuyện.
"Chuyện gì
vậy?" Tôi hỏi Chris. Bây giờ chúng tôi đã đi xa khỏi các sinh viên của
mình, Chris trông như thể anh có tin xấu.
"Nếu chúng
ta muốn tìm hiểu thêm bất cứ điều gì về chứng cuồng máu, chúng ta cần nhiều dữ
liệu hơn," Chris nói. "Và trước khi bạn nói bất cứ điều gì, Miriam,
tôi không phê phán những gì bạn và Matthew đã xoay sở để tìm ra. Điều đó tốt
như nó đã có thể có được, vì rằng hầu hết các mẫu DNA của bạn đến từ cái chết
đã lâu - hoặc không chết. Nhưng DNA bị thoái hóa theo thời gian. Và chúng ta cần
phải phát triển các bản đồ gen cho daemon và phù thủy và xâu chuỗi hệ gen của họ
nếu chúng ta muốn đạt được kết luận chính xác về những gì đã tạo cho bạn khác
biệt."
"Vì vậy,
chúng ta phải có được nhiều dữ liệu hơn," tôi nói, nhẹ nhõm. "Tôi
nghĩ điều này là rất nghiêm túc."
"Đó
là," Matthew nói dứt khoát, "một trong những lý do bản đồ di truyền
cho phù thủy và daemon thiếu hoàn chỉnh vì tôi không có cách nào tốt để có được
mẫu DNA từ các nhà tài trợ sống. Amira và Hamish vui vẻ tình nguyện hiến tặng mẫu
của họ, tất nhiên, cũng như một vài học viên thân thiết trong các lớp học yoga
của Amira tại Old Lodge."
"Nhưng nếu
bạn đòi hỏi trên các mẫu từ một phần lớn hơn các sinh vật, bạn sẽ phải trả lời
các câu hỏi của họ về cách các vật liệu sẽ được sử dụng." Bây giờ tôi đã
hiểu.
"Chúng ta
có một vấn đề khác", Chris nói. "Chúng ta chỉ đơn giản là không có đủ
DNA từ dòng máu của Matthew để thiết lập một phả hệ có thể nói cho chúng ta biết
chứng cuồng máu đã được di truyền như thế nào. Có mẫu từ Matthew, mẹ anh ấy, và
Marcus Whitmore - đó là tất cả. "
"Tại sao
không gửi Marcus đến New Orleans?" Miriam hỏi Matthew.
"Có chuyện
gì ở New Orleans?" Chris hỏi sắc xảo.
"Những đứa
con của Marcus," Gallowglass nói.
"Whitmore
có con sao?" Chris nhìn Matthew hoài nghi. "Bao nhiêu?"
"Một số
kha khá," Gallowglass nói, nghiêng đầu sang một bên. "Cả cháu chắt nữa.
Và Myra còn điên hơn cả sự chia sẻ khá kha về chứng cuồng máu, đúng không? Bạn
sẽ muốn DNA của cô ta, chắc chắn. "
Chris đập vào một
băng ghế dự bị trong phòng thí nghiệm, giá treo những ống nghiệm rỗng khua lách
cách như xương khô.
"Chết tiệt,
Matthew! Ông nói với tôi ông không có con cái còn sống khác. Tôi đã lãng phí thời
gian của tôi với kết quả dựa trên DNA và ba gia đình mẫu trong khi cháu và chắt
của ông đang chạy lên và xuống đường Bourbon ư? "
"Tôi không
muốn làm phiền Marcus," Matthew nói vắn tắt. "Anh ta có mối quan tâm
khác."
"Như là gì?
Một gã anh trai tâm thần khác? Chẳng có điều gì trên video của Hạt Giống Tồi trong
nhiều tuần, nhưng điều đó sẽ không kéo dài vô thời hạn. Khi Benjamin bật lên một
lần nữa, chúng ta sẽ cần nhiều hơn mô hình dự đoán và linh cảm để vượt trội hơn
hắn! " Chris kêu lên.
"Bình tĩnh
nào, Chris," Miriam nói, đặt một bàn tay lên cánh tay anh. "Bộ gen ma
cà rồng đã bao gồm dữ liệu tốt hơn so với bộ gen của phù thủy hoặc daemon rồi."
"Nhưng nó
vẫn còn run rẩy tại chỗ", Chris lập luận. “đặc biệt là bây giờ khi mà
chúng ta đang xem xét các DNA rác. Tôi cần thêm nhiều số liệu thống kê về DNA của
phù thủy, daemon, và ma cà rồng hơn nữa. "
"Game Boy,
Xbox, và Daisy tất cả đều tình nguyện được lấy mẫu thử," Miriam nói.
"Điều đó vi phạm các giao thức nghiên cứu hiện đại, nhưng tôi không nghĩ rằng
nó là một vấn đề không thể vượt qua miễn bạn trung thực về nó sau này,
Chris."
"Xbox đề cập
đến một câu lạc bộ trên phố Crown, nơi những daemons rong chơi." Chris xoa
đôi mắt mệt mỏi của mình. "Tôi sẽ đi xuống đó và tuyển dụng một số tình
nguyện viên."
"Bạn không
thể đi đến đó. Bạn sẽ dán nhãn như một con người - và một giáo sư.” Miriam nói
chắc chắn. "Tôi sẽ làm. Tôi đáng sợ hơn nhiều."
"Chỉ sau
khi trời tối." Chris bắn cho cô một nụ cười chậm rãi.
"Ý tưởng tốt,
Miriam," tôi nói vội vàng. Tôi không muốn có thêm thông tin về Miriam khi
mặt trời lặn.
"Bạn có thể
quẹt lấy mẫu trên tôi," Gallowglass nói. "Tôi không phải là dòng máu
của Matthew, nhưng nó có thể có ích. Và có rất nhiều ma cà rồng khác ở New
Haven. Cho Eva Jaeger một lời kêu gọi mà xem. "
"Eva của
Baldwin ư?" Matthew choáng váng. "Tôi chưa thấy Eva từ khi cô ấy phát
hiện ra vai trò của Baldwin trong thủ thuật làm sụp đổ thị trường chứng khoán của
Đức năm 1911 và rời khỏi ông ta."
"Cháu
không nghĩ ai trong số họ sẽ đánh giá cao việc chú trở nên thiếu thận trọng như
thế, Matthew," Gallowglass khiển trách.
"Hãy để
tôi đoán: Cô ấy là nhân viên mới cho khoa kinh tế," tôi nói. "Quá tuyệt
vời. Người xưa của Baldwin. Đó chính xác là những gì chúng ta cần."
"Và cháu định
tiến cử nhiều hơn những ma cà rồng New Haven ư?" Matthew hỏi gặng.
"Một vài
người" Gallowglass nói một cách mơ hồ.
Khi Matthew mở
miệng định hỏi thêm, Lucy làm gián đoạn chúng tôi.
"Các trang
từ Ashmole 782 thay đổi trọng lượng của nó ba lần trong khi tôi đang đứng
đó." Cô lắc đầu trong sự ngạc nhiên. "Nếu tôi không tự mình nhìn thấy,
tôi sẽ không tin điều đó. Tôi xin lỗi đã làm gián đoạn, nhưng tôi phải trở lại Beinecke.
"
"Tôi sẽ đi
với bạn, Lucy," tôi nói. "Bạn vẫn chưa nói với tôi những gì bạn đã biết
về Voynich."
"Sau tất cả
những phát hiện này, nó không còn mấy thú vị nữa", cô nói xin lỗi.
"Nó vẫn
thú vị đối với tôi." Tôi hôn Matthew. "Hẹn gặp lại ở nhà."
"Anh sẽ đến
đó vào cuối buổi chiều." Anh cuốn tôi vào cánh tay anh và ép miệng vào tai
tôi. Những lời tiếp theo nhỏ đến mức các ma cà rồng khác sẽ phải căng tai để
nghe. "Đừng ở lại quá lâu ở thư viện. Hãy nhớ những gì bác sĩ nói. "
"Em nhớ mà,
Matthew," Tôi hứa với anh. "Bye, Chris."
"Hẹn gặp lại."
Chris trao cho tôi một cái ôm và thả tôi ra một cách nhanh chóng. Anh nhìn xuống
vùng bụng nhô ra của tôi với vẻ quở trách. "Một trong những đứa trẻ của em
vừa huých khuỷu tay vào anh."
"Hoặc lên
gối anh." Tôi cười, vuốt tay qua những vết gồ lên. "Cả hai đều khá hoạt
động trong những ngày này."
Ánh mắt của Matthew
đậu trên tôi: tự hào, dịu dàng, một chút lo lắng. Nó có cảm giác như rơi vào một
đống tuyết vừa mới rơi xuống – xốp và mềm cùng một lúc. Nếu chúng tôi đã có mặt
tại nhà, thì anh đã kéo tôi vào vòng tay để anh cũng có thể cảm nhận được những
cú đá, hoặc quỳ xuống trước mặt tôi để xem những chỗ phình ra của bàn chân và
bàn tay hoặc khuỷu tay.
Tôi mỉm cười với
anh bẽn lẽn. Miriam hắng giọng.
"Hãy cẩn
trọng, Gallowglass," Matthew thì thầm. đó không phải lời chia tay bình thường,
mà là một mệnh lệnh.
Cháu trai của
anh gật đầu. "Như thể vợ của chú là của chính cháu vậy."
Chúng tôi quay trở
lại Beinecke với một nhịp bước cẩn trọng, trò chuyện về Voynich và Ashmole 782.
Lucy bây giờ thậm chí còn bị cuốn vào những bí ẩn nhiều hơn. Gallowglass khăng
khăng rằng chúng tôi phải kiếm gì đó để ăn, vì vậy chúng tôi dừng lại tiệm
pizza trên Wall Street. Tôi vẫy tay với một nhà sử học đồng nghiệp đang ngồi
trong một trong những gian hàng sứt sẹo với một chồng thẻ chỉ mục và một loại
nước giải khát rất lớn, nhưng cô ấy hầu như không nhận ra tôi.
Để lại
Gallowglass tại chốt của anh bên ngoài Beinecke, chúng tôi đến phòng nhân viên
với bữa ăn trưa muộn của chúng tôi. Mọi người khác đã ăn rồi, vì vậy chúng tôi
có được chỗ cho riêng mình. Trong giữa những miếng cắn, Lucy đã trao cho tôi một
cái nhìn tổng quan về những phát hiện của mình.
"Wilfrid
Voynich đã mua bản thảo bí ẩn của Yale từ dòng Tên năm 1912," cô nói, nhai
dưa chuột từ món xà lách lành mạnh của cô. "Họ đã lặng lẽ thanh lý bộ sưu
tập của họ tại Villa Mondragone bên ngoài Rome."
"Mondragone?"
Tôi lắc đầu, nghĩ đến Corra.
"Yep. Nó có tên đó từ huy chương của Giáo
hoàng Gregory XIII - người đã cải cách lịch. Nhưng có lẽ bạn biết về điều đó nhiều
hơn tôi."
Tôi gật đầu. Vượt
qua châu Âu vào cuối thế kỷ thứ mười sáu đã yêu cầu sự quen thuộc với các cải
cách của Gregory nếu tôi muốn biết đó là ngày nào.
"Hơn ba
trăm quyển sách từ Đại học Dòng Tên ở Rôma đã được chuyển đến Villa Mondragone vào
thời điểm nào đó trong những năm cuối thế kỷ XIX. Tôi vẫn còn một chút lờ mờ về
các chi tiết, nhưng có một số loại tài sản nhà thờ bị sung công trong thời gian
thống nhất nước Ý." Lucy đâm một quả
cà chua anh đào xanh xao bằng nĩa của cô. "Những cuốn sách gửi đến Villa Mondragone
được báo cáo là những quyển sách quý nhất trong thư viện Dòng Tên."
"Hmm. Tôi
tự hỏi liệu tôi có thể có được một danh sách không." Tôi nợ bạn tôi từ
Stanford thậm chí nhiều hơn, nhưng nó có thể dẫn đến một trong những trang bị
thiếu.
"Điều đó
đáng giá một chầu rượu. Voynich không phải là người mua duy nhất quan tâm, tất
nhiên.Việc bán Villa Mondragone là một trong những cuộc bán đấu giá sách tư
nhân lớn nhất của thế kỷ XX. Voynich gần như bị mất bản thảo cho hai người mua
khác. "
"Bạn có biết
họ là ai không?", Tôi hỏi.
"Vẫn chưa,
nhưng tôi đang làm việc trên nó. Một người từ Prague. Đó là tất cả tôi có thể
phát hiện ra. "
"Prague?"
Tôi cảm thấy muốn ngất.
"Bạn trông
có vẻ không khoẻ," Lucy nói. "Bạn nên về nhà và nghỉ ngơi. Tôi sẽ tiếp
tục làm việc trên đó và gặp bạn vào ngày mai.” cô nói thêm, đóng chiếc thùng xốp
rỗng của cô lại.
"Thím.
Thím về sớm” Gallowglass nói khi tôi ra khỏi khối nhà.
"Tình cờ gặp
một trở ngại nghiên cứu." Tôi thở dài. "Cả ngày đã có một vài mảnh của
sự tiến bộ kẹp giữa hai lát dày của nỗi thất vọng. Hy vọng rằng, Matthew và
Chris sẽ có được những khám phá xa hơn trong phòng thí nghiệm, bởi vì chúng ta
đang cạn kiệt thời gian rồi. Hoặc có lẽ tôi nên nói rằng tôi đang sắp hết thời
gian. "
"Tất cả sẽ
được giải quyết vào lúc cuối," Gallowglass nói với một cái gật đầu hiền hoà.
“Luôn luôn là thế."
Chúng tôi cắt
ngang qua thảm cỏ và đi xuyên qua khoảng trống giữa Tòa án và Tòa thị chính.
Trên Court Street chúng tôi vượt qua đường ray xe lửa và đi về phía nhà tôi.
"Anh mua
căn hộ trên Wooster Square khi nào thế, Gallowglass?" Tôi hỏi, cuối cùng
cũng kiếm được một trong nhiều câu hỏi về nhà de Clermonts và mối quan hệ của họ
với New Haven.
"Sau khi
thím đến đây như một giáo viên," Gallowglass nói. "Tôi muốn chắc chắn
rằng thím ổn với công việc mới, và Marcus luôn kể chuyện về một vụ cướp tại nhà
của cậu ta hay xe của cậu ấy đã bị phá hoại ra sao."
"Tôi nhận
thấy, Marcus đã không sống trong ngôi nhà của mình vào thời điểm đó," tôi
nói, nhướng một chân mày.
"Chúa ơi,
không. Cậu ta đã không ở New Haven nhiều thập kỷ rồi. "
"Chà,
chúng tôi hoàn toàn an toàn ở đây." Tôi nhìn xuống những người đi bộ - suốt
chiều dài của Court Street, một thân cây ngoằn ngoèo, vùng đất dân cư ở trung
tâm của thành phố. Như thường lệ, nó như bị bỏ hoang, ngoại trừ một con mèo đen
và một số cây trồng trong chậu.
"Có lẽ,"
Gallowglass nói ngờ vực.
Chúng tôi vừa đến
những bậc thang dẫn đến cửa trước, khi một chiếc xe sẫm màu tiến đến giao lộ của
Court và Olive Streets, nơi chúng tôi vừa ở chỉ vài phút trước đó. Chiếc xe ngừng
lại trong lúc một người thanh niên trẻ tuổi cao lêu nghêu với mái tóc vàng cát rời
khỏi ghế hành khách. Cậu ta trông như chỉ có toàn chân và cánh tay, bờ vai rộng
đáng ngạc nhiên cho một người quá mảnh mai. Tôi nghĩ rằng cậu ta chắc phải là một
sinh viên đại học, vì cậu ta mặc một trong những bộ đồng phục học sinh Yale
tiêu chuẩn: quần jean tối và một áo thun màu đen. Kính mát che mắt cậu, và cậu
cúi xuống, nói chuyện với người lái xe.
"Chúa lòng
lành." Gallowglass trông như thể vừa nhìn thấy một con ma. "Không thể
nào."
Tôi nghiên cứu
người sinh viên đại học mà không nhận ra. "Anh có biết cậu ta không?"
Đôi mắt của người
thanh niên gặp mắt tôi. Cặp mắt kính không thể ngăn chặn được tác động của cái
nhìn lạnh lẽo của một ma cà rồng. Anh ta lấy kính ra và trao cho tôi một nụ cười
méo mó. "Bà là một người phụ nữ thật khó tìm, Mistress Roydon."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét