Chương 14
"Nhóm coven
đã thất bại khi thử nghiệm." Vivian ném chiếc ví có kích thước của cái cặp
da lên đảo bếp và rót cho mình một tách cà phê.
"Bà ấy
cũng là một phù thủy à?" Chris hỏi tôi bằng một tiếng thì thầm.
"Đúng vậy,"
Vivian trả lời thay vào đó, nhận thấy Chris lần đầu tiên.
"Oh."
Anh nhìn bà với vẻ đánh giá. "Tôi có thể lấy một mẫu gạc má không? Nó
không đau."
"Có lẽ để
sau." Vivian nói nước đôi. "Tôi xin lỗi, nhưng anh là ai?"
"Đây là
Chris Roberts, Vivian, đồng nghiệp của tôi từ Yale. Anh ấy là một nhà sinh vật
học phân tử." Tôi chuyển cho anh ấy ít đường và véo nhẹ trên cánh tay christ
để giữ anh yên lặng. "Chúng ta có thể nói chuyện trong phòng gia đình
chăng? Đầu tôi đang giết tôi và chân tôi đang sưng lên như bong bóng."
"Ai đó đã phàn
nàn với Đại Hội Đồng về hành vi vi phạm giao ước tại Madison County,"
Vivian nói với chúng tôi khi chúng tôi ngồi thoải mái trong các ghế sofa và ghế
bành bố trí ở phía trước của TV.
"Bạn có biết
đó là ai không?" Sarah hỏi.
"Cassie và
Lydia." Vivian nhìn rầu rĩ vào ly cà phê của mình.
"Các đội
trưởng cổ vũ đã chỉ điểm chúng tôi sao?" Sarah là sửng sốt đến lặng người.
"Thật dễ
đoán", tôi nói. Họ đã không thể tách rời từ thời thơ ấu, không thể chịu đựng
từ thời niên thiếu, và không thể phân biệt từ thời trung học với những búp tóc xoăn
vàng và mắt xanh. Cả Cassie cũng như Lydia đều không cho phép tổ tiên phù thuỷ
giữ cô ta trong bóng tối. Cùng nhau họ đã là đồng đội trưởng đội cổ vũ và các
phù thủy ghi nhận công trạng cho họ qua việc trao cho Madison mùa bóng đá thành
công nhất trong lịch sử bằng cách chèn thần chú chiến thắng vào mỗi câu hát và
điệu nhảy.
"Và những lời
buộc tội chính xác là gì?" Matthew đã chuyển sang chế độ luật sư.
"Rằng
Diana và Sarah đang gian díu với với ma cà rồng", Vivian lẩm bẩm.
"Gian díu?"
Sự phẫn nộ của Sarah thật rõ ràng.
Vivian vung tay
lên trong không khí. "Tôi biết. Tôi biết. Nghe có vẻ tích cực dâm dục,
nhưng tôi đảm bảo với bạn đó là những từ chính xác của Sidonie. May thay,
Sidonie đang ở Las Vegas và không thể đích thân đến để điều tra. Các coven
Clark County lại quá mê mải đầu tư vào bất động sản, và họ đang sử dụng phép
thuật để cố gắng vực dậy thị trường nhà ở. "
"Vậy, điều
gì sẽ xảy ra đây?" Tôi hỏi Vivian.
"Tôi phải
trả lời. Bằng văn bản."
"Cám ơn nữ
thần. Điều đó có nghĩa là bà có thể nói dối.” Tôi nói, nhẹ nhõm.
"Không
cách nào, Diana. Bà ấy quá thông minh. Tôi đã thấy Sidonie hỏi các nhóm coven của
SoHo hai năm trước, khi họ mở ngôi nhà ma ám đó trên phố Spring, ngay nơi đội
hình diễu hành Halloween bắt đầu. Cực kỳ cao tay nhé." Vivian rùng mình.
"Bà ấy thậm chí đã bắt họ tiết lộ cách họ treo một cái vạc sủi bọt trên xe
diễu hành của họ trong sáu giờ. Sau chuyến thăm của Sidonie, các nhóm coven bị
đàn áp trong trọn một năm - không bay, không dụng cụ, và hoàn toàn không trừ tà.
Họ vẫn chưa hồi phục lại được. "
"Bà ta là
loại phù thủy nào?" Tôi hỏi.
"Một kẻ đầy
quyền năng," Vivian nói với một tiếng khịt mũi. Nhưng đó không phải là những
gì tôi muốn nói.
"Sức mạnh
của bà ấy là siêu nhiên hay thủ thuật phù thuỷ?"
"Bà ấy có
có được sự thấu hiểu tuyệt vời về các phép thuật, từ những gì tôi nghe thấy,"
Sarah nói.
"Sidonie
có thể bay, và bà ấy cũng là một nhà tiên tri đáng kính trọng nữa," Vivian
thêm vào.
Chris giơ tay
lên.
"Vâng,
Chris?" Sarah nghe như một bà giáo.
"Thông minh,
quyền năng, bay – điều đó không quan trọng. Bà không thể để bà ta phát hiện về
những đứa trẻ của Diana, những gì với dự án nghiên cứu mới nhất của Hạt Giống Tồi
và cái giao ước mà tất cả các bạn đang
lo lắng về. "
"Hạt Giống
Tồi?" Vivian nhìn Chris ngây người.
"Con trai
của Matthew làm cho một phù thủy có mang. Có vẻ như khả năng sinh sản truyền
trong gia đình Clairmont." Chris lườm Matthew. "Và về giao ước mà tất
cả bạn đã đồng ý. Tôi luận ra rằng phù thủy không được phép lang thang với ma
cà rồng?"
"Hoặc với
daemons. Nó làm cho con người không thoải mái.” Matthew nói.
"Không thoải
mái?" Chris nhìn hồ nghi. "Người da đen ngồi trên xe buýt bên cạnh những
người da trắng cũng thế. Sự phân biệt không phải là câu trả lời. "
"Con người
sẽ nhận ra những sinh vật nếu chúng tôi ở trong các nhóm hỗn hợp," tôi
nói, hy vọng sẽ xoa dịu Chris.
"Chúng tôi
nhận ra em, Diana, ngay cả khi em đang đi trên đường Temple Street lúc mười giờ
sáng," Chris nói, làm vỡ tan hy vọng mong manh cuối cùng của tôi rằng tôi
xuất hiện để được giống như mọi người khác.
"Đại Hội Đồng
được thành lập để thực thi các giao ước, để gìn giữ chúng tôi khỏi sự chú ý và
sự can thiệp của con người," tôi nói, dù sao cũng phải gắn bó với vũ khí của
mình. "Để trao đổi, tất cả chúng tôi đứng ngoài chính trị và tôn giáo của
con người."
"Cứ nghĩ
những gì em muốn, nhưng sự phân biệt chủng tộc ép buộc - hay các giao ước nếu
em muốn nói như thế - thường là về mối quan tâm cho sự thuần chủng." Chris
gác chân lên bàn cà phê. "Giao ước của em có thể đã được hình thành do chuyện
phù thủy đã từng sinh con với ma cà rồng. Làm cho con người 'thoải mái' hơn chỉ
là một cái cớ."
Fernando và
Matthew trao đổi ánh mắt với nhau.
"Tôi đã cho
rằng khả năng thụ thai của Diana là duy nhất – rằng đây là tác động của nữ thần,
không phải là một phần của một mô hình rộng hơn." Vivian thất kinh.
"Lợi thế của các sinh vật bất tử với quyền lực siêu nhiên sẽ rất đáng sợ."
"Không, nếu
bà muốn thiết lập một cuộc đua siêu đẳng. Sau đó, một sinh vật như vậy sẽ hoàn
toàn là một cuộc đảo chính di truyền.” Chris nhận xét. "Chúng ta có tình cờ
biết về bất kỳ hoang tưởng nào có dính líu với di truyền học ma cà rồng không
nhỉ? Oh, đợi đã. Chúng ta biết hai người trong số họ."
"Tôi thích
để lại những điều như vậy cho Thiên Chúa, Christopher." Một tĩnh mạch sậm
màu đập thoi thóp trên trán của Matthew. "Tôi không quan tâm đến thuyết ưu
sinh."
"Tôi quên
mất. Ông đang bị ám ảnh với sự tiến hóa các loài - nói cách khác, lịch sử và
hóa học. Đó là những quan tâm nghiên cứu của Diana. Thật là một sự trùng hợp."
Mắt Chris nheo lại. "Dựa trên những gì tôi đã nghe lỏm được, tôi có hai
câu hỏi, giáo sư Clairmont. Chỉ các ma cà rồng đang chết dần, hay cả phù thủy
và daemon cũng sắp tuyệt chủng? Và loài nào trong những loài này được coi là quan
tâm nhất đến giống nòi thuần chủng?"
Chris thực sự
là một thiên tài. Với mỗi câu hỏi sắc bén, anh đã đào bới sâu hơn vào những bí ẩn
trói buộc trong Sách Sự Sống, những bí mật của gia đình de Clermont, và những
bí ẩn trong máu của chính tôi và của Matthew.
"Chris nói
đúng," Matthew nói bằng giọng mập mờ. "Chúng ta không thể mạo hiểm để
Đại Hội Đồng khám phá ra sự mang thai của Diana. Nếu em không phản đối, mon coeur, anh nghĩ chúng ta nên đi đến
nhà của Fernando ở Seville không chậm trễ. Sarah có thể đi với chúng ta, tất
nhiên. Sau đó, danh tiếng của nhóm coven sẽ không phải mang tiếng xấu."
"Tôi nói rằng
ông không thể để cho Phù thuỷ xấu phát hiện về Diana, không phải là cô ấy nên
chạy đi," Chris nói, chán ghét. "Ông đã quên Benjamin rồi sao?"
"Hãy chiến
đấu chống cuộc chiến này trên một mặt trận tại một thời điểm,
Christopher." Vẻ mặt của Matthew hẳn phải tương xứng với tông giọng của
anh, bởi vì Chris ngay lập tức xìu xuống.
"Không sao
đâu. Em sẽ đi đến Seville." Tôi không muốn, nhưng tôi cũng không muốn các
phù thủy Madison phải chịu đựng.
"Không,
không phải là không sao đâu," Sarah nói, giọng nói của bà tăng cao. "Đại
Hội Đồng muốn câu trả lời ư? Phải rồi, tôi cũng muốn câu trả lời. Bà hãy nói
Sidonie von Borcke rằng tôi đã gian díu với ma cà rồng từ tháng Mười năm ngoái,
kể từ khi Satu Järvinen bắt cóc và tra tấn cô cháu gái của tôi trong khi Peter
Knox đứng đó và không làm gì. Nếu điều đó có nghĩa là tôi đã vi phạm giao ước,
thì quả là xấu xa đến chết tiệt. Không có nhà De Clermonts, Diana đã chết - hoặc
còn tệ hơn. "
"Đó là những
cáo buộc nghiêm trọng," Vivian nói. "Bà có chắc chắn bà muốn áp đặt
cho họ?"
"Phải,"
Sarah bướng bỉnh nói. "Knox đã bị trục xuất khỏi Đại Hội Đồng. Tôi muốn
cái mông của Satu cũng bị đá đi khỏi đó nữa."
"Họ đang
tìm kiếm người thay thế Knox bây giờ," Vivian báo cáo. "Có tin đồn rằng
Janet Gowdie sẽ rời khỏi nơi hưu trí để lấp vào chỗ trống."
"Janet
Gowdie đã chín mươi nếu bà ấy còn sung sức", Sarah nói. "Bà ấy có thể
không đủ khả năng đáp ứng được công việc."
"Knox
khăng khăng rằng đó là một phù thủy nổi tiếng về những năng lực phép thuật như
ông ta. Không ai – ngay cả Janet Gowdie - cũng không đánh bại được ông ta trong
cuộc biểu diễn phép thuật.” Vivian nói.
"Chưa thôi,"
Sarah nói một cách ngắn gọn.
"Có điều
gì đó khác, Sarah - và nó có thể làm cho bà tạm dừng trước khi bà thách thức các
phù thủy của Đại Hội Đồng." Vivian do dự. "Sidonie đã yêu cầu một báo
cáo về Diana. Bà ta nói đó là quy trình tiêu chuẩn để kiểm tra những phù thủy
đã không phát triển tài năng pháp thuật, để xem liệu họ có bất kỳ điều gì biểu
lộ sau này trong cuộc sống hay không. "
"Nếu sức mạnh
của tôi là thứ Đại Hội Đồng quan tâm, vậy thì yêu cầu của Sidonie thực sự không
liên quan gì đến việc Sarah và tôi gian díu với ma cà rồng", tôi nói.
"Sidonie
tuyên bố rằng bà ta có một đánh giá vào thời thơ ấu của Diana, đã cho thấy rằng
cô không được mong đợi sẽ biểu lộ bất kỳ quyền năng bình thường nào một cách truyền
thống liên quan với phù thủy," Vivian tiếp tục, trông có vẻ khổ sở.
"Peter Knox đã thực hiện nó. Rebecca và Stephen đã đồng ý với phát hiện của
ông ta và ký tắt vào đó."
"Hãy nói
cho Đại Hội Đồng rằng đánh giá của
Rebecca và Stephen về khả năng pháp thuật của con gái mình là hoàn toàn
chính xác, đến tận những chi tiết cuối cùng." Đôi mắt của Sarah lấp lánh với
sự tức giận. "Cháu gái của tôi không có những quyền năng bình thường."
"Làm tốt lắm,
Sarah," Matthew nói, sự ngưỡng mộ của anh dành cho sự thật được giữ gìn cẩn
trọng của bà thật hiển nhiên. "Câu trả lời đó xứng đáng sánh ngang với ông
anh Godfrey của tôi."
"Cảm ơn cậu,
Matthew," Sarah nói với một cái gật đầu nhẹ.
"Knox biết
được gì đó - hay nghi ngờ điều gì đó - về tôi. Ông ta đã như thế từ khi tôi là
một đứa trẻ." Tôi mong đợi Matthew sẽ tranh luận nhưng anh đã
không."Tôi nghĩ rằng chúng tôi đã phát hiện ra những gì cha mẹ tôi phải giấu:
rằng tôi là một thợ dệt, cũng như cha tôi. Nhưng bây giờ tôi đã biết về sự quan
tâm của mẹ trong phép thuật tối cao, tôi tự hỏi, liệu điều đó có, hay không có,
dính líu với sự quan tâm của Knox."
"Ông ta là
một kẻ thực hành tận tuỵ về phép thuật tối cao," Vivian trầm ngâm.
"Và liệu cô có khả năng dệt nên những phép thuật đen mới không? Tôi hình
dung rằng Knox sẽ sẵn sàng làm gần như bất cứ điều gì để đặt được bàn tay vào
chúng."
Ngôi nhà rên rỉ,
và âm thanh của tiếng đàn guitar tràn ngập căn phòng với một giai điệu dễ nhận
biết. Tất cả các ca khúc trong album yêu thích của mẹ tôi, “Landlide" là bài
tác động mạnh nhất vào trái tim tôi. Bất cứ khi nào nghe nó, tôi nhớ đến cảnh
bà ôm tôi vào lòng và ngâm nga.
"Mẹ yêu
bài hát này," tôi nói. "Bà biết rằng sự thay đổi sẽ đến, và bà sợ hãi
nó, giống như người phụ nữ trong bài hát. Nhưng chúng ta sẽ không còn sợ nữa."
"Cô đang
nói gì vậy, Diana?" Vivian hỏi.
"Sự thay đổi
mà mẹ tôi đã mong đợi? Nó ở đây.” Tôi nói đơn giản.
"Và thậm
chí có chiều hướng thay đổi nhiều hơn," Chris nói. "Các bạn sẽ không
thể giữ được bí mật về sự tồn tại của các sinh vật khỏi con người lâu hơn nữa
được. Ông đã khám nghiệm tử thi, hội nghị bàn luận về gen, một nhóm thử nghiệm di
truyền tại gia thì còn lâu mới bị bỏ sót."
"Vớ vẩn,"
Matthew tuyên bố.
"Tin Mừng
Phúc Âm. Ông có hai lựa chọn, Matthew. Ông muốn kiểm soát được tình hình khi nó
xảy ra, hay ông muốn bị nó đập vào đầu mình?" Chris chờ đợi. "Dựa
trên sự quen biết hạn chế của chúng ta, tôi đoán ông muốn lựa chọn A."
Matthew lùa
ngón tay trên da đầu của mình và trừng mắt nhìn Chris.
"Tôi cũng
nghĩ vậy." Chris nghiêng lưng ghế của mình. "Vậy, với tình thế gay go
của ngài, Đại học Yale có thể làm được gì cho ngài, Giáo sư Clairmont? "
"Không"
Matthew lắc đầu. "Cậu sẽ không sử dụng các nghiên cứu sinh và sau đại học
để phân tích DNA sinh vật."
"Điều đó thật
đáng sợ như địa ngục ấy, tôi biết", Chris tiếp tục trong một giọng điệu nhẹ
nhàng. "Tất cả chúng ta đều thích ẩn núp ở nơi nào đó an toàn và để cho
người khác thực hiện các quyết định khó khăn thay cho chúng ta hơn. Nhưng ai đó
sẽ phải đứng lên và chiến đấu cho lẽ phải. Fernando nói với tôi ông là một chiến
binh khá ấn tượng. "
Matthew nhìn
Chris, không chớp.
"Tôi sẽ đứng
cùng ông, nếu điều đó giúp được," Chris nói thêm. “Miễn là ông gặp tôi ở nửa
đường." Matthew không chỉ là một chiến binh ấn tượng mà còn là một người đầy
kinh nghiệm. Anh biết khi nào anh bị đánh bại.
"Cậu thắng,
Chris," anh lặng lẽ nói.
"Tốt. Vậy,
chúng ta hãy bắt đầu thôi nào. Tôi muốn nhìn thấy các bản đồ gen sinh vật. Sau
đó, tôi muốn sắp xếp trình tự và lắp ráp lại ba bộ gen sinh vật để có thể so
sánh chúng với hệ gen của con người." Chris đánh dấu hết mục này đến mục
khác. "Tôi muốn chắc chắn rằng các bạn đã xác định một cách chính xác các
gen chịu trách nhiệm cho chứng cuồng máu. Và tôi muốn các gen – thứ đã tạo ra
khả năng có thể cho Diana thụ thai con của ông - bị cô lập. Tuy vậy, tôi không
tin rằng ông đã thậm chí đã bắt đầu xem xét điều đó."
"Còn điều
gì khác tôi có thể giúp cho cậu không?" Lông mày Matthew đã nhướng cao.
"Thực ra
là có." Ghế của Chris dộng thịch xuống đất. "Hãy nói với Miriam
Shephard, tôi muốn cái mông của cô ấy trong Tháp Kline Biology vào sáng thứ
Hai. Nó nằm trên Science Hill. Ông không thể bỏ lỡ nó được. Phòng thí nghiệm của
tôi trên tầng năm. Tôi muốn cô ấy giải thích về kết luận của tôi trong khoa học
đã bị sai như thế nào trước khi cô ấy gia nhập với chúng tôi để họp nhóm đầu
tiên của chúng tôi lúc mười một giờ."
"Tôi sẽ chuyển
thông điệp đó." Matthew và Fernando liếc nhìn nhau, và Fernando nhún vai
như muốn nói rằng, đó là tang lễ của anh. "Chỉ một lời nhắc nhở, Chris.
Các nghiên cứu mà cậu đã vạch ra cho đến nay sẽ phải mất nhiều năm để hoàn
thành. Chúng tôi sẽ không ở Yale trong thời gian dài được. Diana và tôi sẽ phải
trở lại châu Âu vào tháng Mười, nếu chúng tôi muốn cặp song sinh chào đời ở đó.
Diana không nên đi xa sau đó."
"Mọi lý do
để có được càng nhiều người càng tốt làm việc trên dự án." Chris đứng lên
và đưa tay ra. "Thoả thuận chứ?"
Sau một hồi im
lặng, Matthew cầm lấy nó.
"Quyết định
thông minh," Chris nói, trao cho nó một cái lắc. "Tôi hy vọng ông có
mang theo sổ séc, Clairmont. Trung tâm Yale về Phân tích Gen và Phân tích DNA,
cả hai đều tính phí rất cao, nhưng nhanh chóng và chính xác." Anh nhìn đồng
hồ. "Túi của tôi nằm sẵn trong xe rồi. Mất bao lâu trước khi các bạn có thể
lên đường?"
"Chúng tôi
sẽ có một vài giờ sau bạn," Matthew nói. Chris hôn Sarah trên má và trao
cho tôi một cái ôm. Sau đó, ngón tay của anh giơ lên trong một cử chỉ cảnh báo.
"Mười một
giờ sáng ngày Thứ Hai, Matthew. Đừng muộn."
Với lưu ý đó,
anh rời khỏi.
"Tôi đã
làm gì thế này?" Matthew lẩm bẩm khi cửa đóng sầm lại. Trông anh có vẻ hơi
bàng hoàng.
"Sẽ ổn mà,
Matthew," Sarah nói với sự lạc quan đáng ngạc nhiên. "Tôi có một cảm
giác tốt về tất cả những điều này."
Một vài giờ sau
đó, chúng tôi leo lên xe. Tôi vẫy tay với Sarah và Fernando từ ghế hành khách,
chớp mắt giữ lại những giọt lệ. Sarah mỉm cười, nhưng cánh tay bà quấn chặt
quanh mình đến nỗi các đốt ngón tay trắng bợt. Fernando trao đổi vài lời với
Matthew và vỗ nhẹ vào anh, khuỷu tay với khuỷu tay, trong kiểu cách quen thuộc của
nhà de Clermonts.
Matthew trượt
phía sau bánh xe. "Tất cả xong xuôi rồi chứ?"
Tôi gật đầu. Ngón
tay anh chạm vào công tắc, và động cơ hoạt động.
Tiếng keyboard
và tiếng trống tuôn ra khỏi hệ thống âm thanh, kèm theo tiếng guitar lảnh lót.
Matthew dò dẫm các nút điều khiển, cố gắng giảm nhạc xuống. Khi thất bại, anh cố
gắng tắt nó đi. Nhưng bất kể anh đã làm gì, Fleetwood Mac vẫn cảnh báo chúng
tôi không ngừng suy nghĩ về ngày mai. Cuối cùng anh vung tay lên chịu thua.
"Ngôi nhà tiễn
đưa chúng ta có phong cách đấy nhỉ, anh đã thấy rồi." Anh lắc đầu và đặt
xe vào hành trình.
"Đừng lo lắng.
Nó sẽ không thể để giữ mãi các bài hát một khi chúng ta rời khỏi khu điền sản.
"
Chúng tôi lái
xe khỏi lối vào nhà hướng tới con đường, tất cả những cú xóc nảy nhưng không thể
nhận thấy nhờ vào bộ giảm xóc của chiếc Range Rover.
Tôi vặn vẹo
trên ghế khi Matthew bật tín hiệu rẽ để rời khỏi trang trại Bishop, nhưng những
lời cuối cùng của bài hát khiến tôi phải hướng mặt về phía trước một lần nữa.
"Đừng nhìn lại," tôi thì thầm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét