Chương 26
Một lát bánh
Battenberg với bên trong bánh ẩm ướt màu hồng và vàng kẻ caro và kem đường màu
hoàng yến đặt trước mặt tôi trên chiếc bàn riêng biệt của chúng tôi tại
Wolseley, cùng với trà đen lậu không sủi bọt. Tôi nhấc nắp của ấm trà và hít
vào hương thơm mạch nha của nó, thở dài một cách hạnh phúc. Tôi đã thèm trà và
bánh hơn bao giờ hết kể từ cuộc họp đột xuất của chúng tôi với Linda Crosby ở
Blackfriars.
Hamish, người
thường xuyên ăn sáng ở đó, đã trưng dụng một cái bàn lớn tại nhà hàng
Piccadilly nhộn nhịp cho toàn bộ buổi sáng và tiến hành xử lý không gian và các
nhân viên - như thể họ là văn phòng của ông. Cho đến lúc này ông đã lấy một tá
các cuộc gọi điện thoại, thực hiện một số cam kết ăn trưa (ba trong số chúng
cho cùng một ngày vào tuần tới, tôi ghi nhận với sự báo động), và đọc từng tờ
nhật báo London trong tổng số chúng. Ông cũng, Chúa chúc lành cho ông, đã phỉnh
phờ lấy được bánh của tôi từ đầu bếp trước khi nó được phục vụ trong giờ giấc
bình thường, với lý do tình trạng của tôi như là sự biện minh. Tốc độ mà các
yêu cầu đã được đáp ứng là một dấu hiệu cộng thêm cho thấy về tầm quan trọng của
Hamish, hoặc cũng có thể là một dấu hiệu cho thấy người đàn ông trẻ, người sử dụng
những cái cây đánh trứng và những con lăn, hiểu được về mối quan hệ đặc biệt giữa
phụ nữ mang thai và đường.
"Điều này
kéo dài mãi mãi," Sarah càu nhàu. Dì đã xem xét một quả trứng luộc bằng
bánh mì que nướng, tiêu thụ một đại dương cà phê đen, và đã phân chia sự chú ý
của dì cho đồng hồ đeo tay và cánh cửa tự bao giờ rồi.
"Khi nói đến
tống tiền, Granny không thích vội vàng." Gallowglass mỉm cười ân cần với
các phụ nữ tại một bàn gần đó, những người đang thả những cái liếc ngưỡng mộ
vào đôi cánh tay xăm trổ cơ bắp của anh.
"Nếu họ
không đến sớm, tôi sẽ đi bộ trở về Westminster với sự cố gắng của chính tôi nhờ
vào tất cả số caffeine." Hamish vẫy người quản lý. "Một ly cà phê
cappuccino, Adam. Tốt hơn là làm nó không caffein."
"Dĩ nhiên,
thưa ông. Thêm bánh mì nướng và mứt?"
"Xin vui
lòng," Hamish nói, đưa cho Adam khay bánh mì trống rỗng. "Dâu nhé. Bạn
biết tôi không thể cưỡng lại những trái dâu."
"Và nói lại
một lần nữa xem tại sao chúng ta không thể chờ đợi Granny và Phoebe ở
nhà?" Gallowglass chuyển động một cách lo lắng trên chỗ ngồi nhỏ xíu của
mình. Chiếc ghế này không được thiết kế cho một người đàn ông kích thước của
anh, mà là cho các nghị sĩ, nhà ngoại giao, những nhân vật truyền hình buổi
sáng, và những người khác mong manh kiểu như thế.
"Láng giềng
của Diana giàu có và hoang tưởng. Đã không có bất kỳ hoạt động nào tại ngôi nhà
trong gần một năm nay. Đột nhiên có những người lảng vảng đây đó trong mọi giờ
và Allens của Mayfair trở thành người giao hàng hàng ngày. "
Hamish dọn một
chỗ trên bàn cho tách cappuccino mới của mình. "Chúng tôi không muốn họ
nghĩ các bạn là một băng đảng ma túy quốc tế và gọi cảnh sát. Ga trung tâm West
End đầy các phù thủy, đặc biệt là các CID. Và đừng quên: Cô không nằm dưới sự bảo
vệ của Hubbard ở bên ngoài giới hạn thành phố ".
"Hừ. Ông
không lo lắng về bọn cớm đâu. Ông chỉ không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì
thôi." Gallowglass vẫy một ngón tay vào ông. "Tôi rành ông quá mà,
Hamish."
"Fernando
đây rồi," Sarah nói với giọng cho thấy sự giải thoát rốt cuộc đã đến.
Fernando cố gắng
giữ cửa mở cho Ysabeau, nhưng Adam đẩy ông vào nó. Mẹ chồng của tôi trông giống
như một ngôi sao điện ảnh trẻ trung, và mỗi cái đầu nam giới trong phòng quay lại
khi bà bước vào với Phoebe theo sát phía sau. Fernando nán lại, bộ đồ tây sẫm
màu của ông làm phông nền một cách hoàn hảo cho bộ đồ nổi bật màu trắng và mầu
nâu sẫm của Ysabeau.
"Không hề
thắc mắc là Ysabeau thích ở nhà," tôi nói. Bà vững vàng như một ngọn hải
đăng vào một ngày đầy sương mù.
"Philippe
luôn nói rằng thật dễ dàng để chịu được một cuộc bao vây hơn là vượt qua một
căn phòng ở bên cạnh Ysabeau. Ông đã phải chống lại những người hâm mộ của bà bằng
nhiều hơn một cây gậy, tôi có thể nói thế." Gallowglass đứng lên khi bà nội
của anh tiến đế. "Xin chào, Granny. Họ đã chịu thua yêu cầu của bà à?
"
Ysabeau chìa má
nhận nụ hôn. "Tất nhiên."
"Phần nào
thôi," Phoebe nói vội vàng.
"Đã có rắc
rối à?" Gallowglass hỏi Fernando.
"Không
đáng nhắc đến." Fernando kéo ra một cái ghế. Ysabeau trườn vào nó một cách
duyên dáng, bắt chéo đôi chân mảnh mai của bà.
"Charles
đã dễ dãi nhất rồi đó khi xem xét đến bao nhiêu chính sách công ty mà tôi đã mong
đợi anh ta vi phạm," bà nói, từ chối tờ thực đơn Adam chìa ra cho bà với một
chút chán ghét. "Champagne, xin vui lòng."
"Bức tranh
gớm guốc mà bà đã mang khỏi bàn tay của ông ta sẽ bù đắp cho điều đó nhiều
hơn", Fernando nói, sắp xếp Phoebe vào vị trí của cô ấy tại bàn. “Điều gì
đã làm bà mua nó vậy, Ysabeau?"
"Nó không
phải là gớm guốc, mặc dù chủ nghĩa biểu hiện trừu tượng là một khẩu vị tập nhiễm,"
bà thừa nhận. "Bức tranh gợi cảm đầy sống sượng và bí ẩn. Tôi sẽ đưa nó
cho bảo tàng Louvre và buộc người dân Paris mở rộng tâm trí của họ. Nhớ lời
tôi: thời gian này năm tới, Clyfford Still sẽ được ở trên cùng của danh sách
mong muốn của mỗi bảo tàng ".
"Mong đợi
một cuộc gọi từ Coutts," Phoebe thì thầm với Hamish. "Bà ấy sẽ không
mặc cả."
"Không cần
phải lo lắng. Cả Sotheby và Coutts đều biết tôi tốt cho nó." Ysabeau lấy một
tờ giấy từ chiếc túi da láng bóng của mình và mở rộng nó cho tôi. "Voilà." (Đây)
"TJ
Weston, Esquire." Tôi nhìn lên khỏi mảnh giấy. "Đây là người đã mua
trang giấy từ Ashmole 782 ư?"
"Có thể."
Câu trả lời của Phoebe là ngắn gọn. "Các hồ sơ không chứa gì ngoài một mảnh
giấy bán hàng – ông ta đã trả tiền mặt - và sáu mảnh thư sai địa chỉ. Không một
địa chỉ đơn lẻ nào mà chúng tôi có từ Weston là có giá trị."
"Sẽ không
quá khó khăn để xác định vị trí của ông ta. Có bao nhiêu TJ Westons có thể ở
ngoài kia nhỉ? "Tôi tự hỏi.
"Hơn ba
trăm," Phoebe trả lời. "Tôi đã kiểm tra các thư mục quốc gia. Và đừng
cho rằng TJ Weston là một người đàn ông. Chúng tôi không biết giới tính của người
mua hay quốc tịch. Một trong những địa chỉ là ở Đan Mạch. "
"Đừng quá
bi quan, Phoebe. Chúng ta sẽ thực hiện những cuộc gọi. Sử dụng các kết nối của
Hamish. Và Leonard là bên ngoài. Cậu ta sẽ đưa chúng ta đến tơi nơi chúng ta cần
phải đi." Ysabeau trông có vẻ hờ hững.
"Các kết nối
của tôi?" Hamish vùi đầu mình trong tay và rên rỉ. "Điều này có thể mất
vài tuần. Tôi hẳn là cũng sẽ sống ở Wolseley luôn, trao tặng tất cả các loại cà
phê tôi sẽ có với mọi người."
"Nó sẽ
không mất hàng tuần, và ông không cần phải lo lắng về việc tiêu thụ caffeine của
ông đâu." Tôi bỏ mảnh giấy vào trong túi, đeo túi chịu lực của tôi qua
vai, và kéo người đứng lên, gần như làm đảo lộn chiếc bàn trong quá trình.
"Chúa ban
phước cho chúng tôi, Thím. Thím đã trở nên lớn hơn theo từng giờ."
"Cảm ơn
anh đã nhận thấy, Gallowglass." Tôi đã xoay sở để nêm bản thân mình giữa một
giá treo áo khoác, bức tường, và ghế của tôi. Anh nhảy lên để giải thoát cho
tôi.
"Làm thế
nào con có thể chắc chắn như vậy?" Sarah hỏi tôi, trông có vẻ ngờ vực như
Phoebe.
Không nói lời
nào tôi giơ đôi bàn tay lên. Chúng nhiều màu và rực rỡ.
"Ah. chúng
ta hãy đưa Diana về nhà.” Ysabeau nói. "Tôi không nghĩ rằng các chủ sở hữu
sẽ đánh giá cao việc có một con rồng trong nhà hàng của họ bất kỳ nhiều hơn tôi
đã có trong nhà của tôi."
"Nhét tay
vào túi quần mau," Sarah rít lên. Chúng thực sự khá rực rỡ.
Tôi vẫn chưa ở
giai đoạn lạch bạch của thai kỳ, nhưng nó vẫn còn là một thách thức khi đi qua
những cái bàn ở gần, đặc biệt là với đôi bàn tay bị kẹt trong áo mưa.
"Hãy dọn
đường cho con dâu của tôi," Ysabeau nói một cách hống hách, nắm lấy khuỷu
tay tôi và kéo tôi đi cùng. Đàn ông đứng dậy, kéo ghế của họ, và xun xoe khi bà
đi ngang qua.
"Mẹ kế của
chồng tôi," tôi thì thầm với một người phụ nữ cảm thấy bị xúc phạm đang nắm
chặt cái nĩa của mình giống như một thứ vũ khí. Bà ta bị quấy rầy với ý tưởng rằng
tôi đã kết hôn với một cậu bé mười hai tuổi và mang thai bởi cậu bé, vì Ysabeau
quá trẻ để có con lớn tuổi hơn. "Cuộc hôn nhân thứ hai. Vợ trẻ hơn. Bạn biết
nó ra sao rồi đấy."
"Quá nhiều
cho việc hoà lẫn", Hamish lẩm bẩm. "Mỗi sinh vật trong W1 sẽ biết rằng
Ysabeau de Clermont đang ở trong thị trấn sau điều này. Bạn không thể kiểm soát
bà ấy sao, Gallowglass? "
"Kiểm soát
Granny ư?" Gallowglass cười phá lên và vỗ vào lưng Hamish.
"Đây là một
cơn ác mộng," Hamish nói khi nhiều cái đầu quay lại. Ông bước đến cửa trước.
"Hẹn gặp lại vào ngày mai, Adam."
"Bàn thường
lệ của ngài cho một người, thưa ngài?" Adam hỏi, trao cho Hamish chiếc ô của
ông.
"Vâng. Tạ
ơn Chúa." Hamish bước vào một chiếc xe hơi đang chờ đợi và quay trở lại
văn phòng của ông ở thành phố. Leonard nhét tôi vào phía sau của Mercedes với
Phoebe và Ysabeau, Fernando chiếm ghế hành khách.
Gallowglass
châm một điếu thuốc và đi thong thả dọc theo vỉa hè, xả khói còn nhiều hơn một
tàu hơi nước Mississippi. Chúng tôi mất bóng anh ấy bên ngoài quán Xe và Ngựa,
nơi Gallowglass ra hiệu thông qua một loạt các cử chỉ im lặng mà anh thường làm
để gọi một thức uống.
"Đồ nhát
cáy," Fernando nói, lắc đầu.
"Bây giờ
thì sao?" Sarah hỏi sau khi chúng tôi đã trở lại tại Clairmont House trong
căn phòng buổi sáng ấm cúng. Mặc dù phòng khách phía trước thoải mái và chào
đón, nơi ấm cúng này là căn phòng yêu thích của tôi trong nhà. Nó chứa một tập
hợp tạp nham các đồ nội thất, bao gồm một chiếc ghế mà tôi chắc chắn đã có mặt
tại nhà của chúng tôi ở Blackfriars, khiến cho căn phòng cảm thấy như thể nó đã
được sống trong đó hơn là để trang trí.
"Bây giờ
chúng ta tìm TJ Weston, Esquire, bất luận có thể là cô ta hay anh ta." Tôi
gác chân tôi lên chiếc ghế đẩu kiểu thời Elizabeth đen nhẻm vì tuổi tác với một
tiếng rên, để cho sự ấm áp từ chiếc lò sưởi đang nổ tanh tách thấm vào bộ xương
đang đau nhức của mình.
"Nó sẽ giống
như tìm kim đáy bể," Phoebe nói, cho phép bản thân thiếu lễ độ một chút bằng
một tiếng thở dài.
"Không, nếu
Diana sử dụng phép thuật của mình thì sẽ không," Sarah nói một cách tự
tin.
"Pháp thuật?"
Đầu Ysabeau quay ngoắt lại, và mắt bà lấp lánh.
"Tôi đã
nghĩ rằng bà không tán thành các phù thủy?" Mẹ chồng tôi đã bộc lộ những cảm
xúc của bà về vấn đề này từ khi bắt đầu mối quan hệ của tôi với Matthew.
"Ysabeau
có thể không thích phù thủy, nhưng bà ấy đã không có gì ngoại trừ sự ngưỡng mộ
đối với pháp thuật," Fernando nói.
"Bà đã vẽ
một ranh giới hùng mạnh, Ysabeau," Sarah nói với một cái nhăn mặt.
"Loại pháp
thuật nào thế?" Gallowglass đã trở lại, không được chú ý, và đang đứng
trong sảnh lắc sự ẩm ướt ra khỏi áo khoác của mình. Anh khá giống Lobero sau một
cuộc chạy dài ở Stag Moat của hoàng đế.
"Một thần
chú soi đường có thể hiệu quả khi bạn đang tìm kiếm một vật thể bị mất,"
Sarah nói đăm chiêu. Dì ấy là một chuyên gia về phép thuật nến, vì Em đã từng nổi
tiếng là thường xuyên để lạc những thứ của dì ấy đâu đó quanh nhà và Madison.
"Tôi nhớ một
phù thủy đã sử dụng năng lượng đất nào đó và một mảnh vải lanh thắt nút,"
Ysabeau nói. Sarah và tôi quay về phía bà, miệng hé mở trong sự ngạc nhiên. Bà
đã vươn thẳng dậy và nhìn chúng tôi với vẻ kiêu kỳ.
"Bạn không
cần phải trông có vẻ ngạc nhiên như thế đâu. Tôi đã được biết nhiều phù thủy vĩ
đại trong những năm qua. "
Fernando phớt lờ
Ysabeau và nói chuyện với Phoebe thay vì thế. "Cô đã nói một trong những địa
chỉ của TJ. Weston là ở Đan Mạch. Còn những cái khác? "
"Tất cả từ
Vương quốc Anh: bốn ở Anh và một ở Bắc Ireland," Phoebe nói. "Ở Anh
các địa chỉ đều ở phía nam-Devon, Cornwall, Essex, Wiltshire."
"Thím có
thực sự cần phải can thiệp bằng pháp thuật không Thím?" Gallowglass trông
có vẻ cân nhắc. "Chắc chắn có một cách cho Nathaniel sử dụng máy tính của
cậu ta và tìm ra người này. Bạn đã viết các địa chỉ ấy ra chưa, Phoebe? "
"Tất
nhiên." Cô đưa ra một biên nhận Boots nhàu nát đầy chữ viết tay.
Gallowglass nhìn nó ngờ vực. "Tôi không thể mang một máy tính vào phòng hồ
sơ. Nó sẽ gây nghi ngờ. "
"Rất thông
minh," Ysabeau đảm bảo với cô. "Tôi sẽ gửi cho các địa chỉ trên cho
Nathaniel để cậu ta có thể làm việc với chúng."
"Tôi vẫn
nghĩ rằng pháp thuật sẽ nhanh hơn, miễn là tôi có thể tìm ra thần chú nào để sử
dụng", tôi nói. "Tôi sẽ cần một cái gì đó trực quan. Tôi làm tốt với
hình ảnh hơn với nến. "
"Một bản đồ
thì sao?" Gallowglass đề nghị. "Matthew hẳn phải có một bản đồ hoặc
hai trong thư viện của mình trên lầu. Nếu không, tôi có thể đi xung quanh
Hatchards và xem họ có những gì." Anh chỉ vừa trở về, nhưng Gallowglass rõ
ràng mong muốn được ở ngoài trời trong cơn mưa lạnh lẽo hơn. Nó, tôi đoán, gần
với thời tiết ở giữa Đại Tây Dương hơn anh có thể tìm thấy.
"Một bản đồ
có lẽ hiệu quả, nếu nó đủ lớn," tôi nói. "Chúng ta sẽ không tốt hơn nếu
thần chú chỉ có thể xác định vị trí TJ Weston là ở đâu đó trong
Wiltshire." Tôi tự hỏi liệu có khả thi khi để Leonard lái xe đưa tôi xung
quanh các quận với một hộp nến hay không.
"Có một cửa
hàng bản đồ đáng yêu ngay ở Shoreditch," Leonard tự hào nói, như thể anh
ta phải chịu trách nhiệm cá nhân đối với vị trí của nó. "Họ làm ra những tấm
bản đồ lớn để treo trên tường. Tôi sẽ gọi cho họ. "
"Những gì
con sẽ cần bên cạnh bản đồ?" Sarah hỏi. "Một la bàn chăng?"
"Quá tệ là
con đã không có chiếc hộp toán học mà Hoàng đế Rudolf đã cho con," tôi
nói. "Nó luôn luôn lăng xăng xung quanh như thể nó đang cố gắng tìm ra một
cái gì đó." Lúc đầu tôi đã nghĩ chuyển động của nó chỉ ra rằng có ai đó
đang tìm kiếm Matthew và tôi. Qua thời gian tôi đã tự hỏi liệu có phải sự đu
đưa đi vào hành động bất cứ khi nào có ai đó đang tìm kiếm Sách Sự Sống hay
không.
Phoebe và
Ysabeau trao đổi một cái nhìn.
"Xin lỗi."
Phoebe trượt ra khỏi phòng.
"Đó có phải
là món đồ bằng đồng mà Annie và Jack đã gọi là đồng hồ của phù thủy?"
Gallowglass cười khúc khích. "Tôi nghi ngờ rằng nó sẽ giúp ích được nhiều,
Thím à. Nó thậm chí còn không thể giữ được thời gian chuẩn xác, và biểu đồ vĩ độ
ngài Habermel có một chút. . . er, huyền ảo. " Habermel đã hoàn toàn bị
đánh bại bởi yêu cầu của tôi để bao gồm một tham chiếu đến thế giới mới và chỉ
đơn giản là chọn một toạ độ, mà với tất cả tôi biết, sẽ làm đặt tôi ở vào
Tierra del Fuego.
"Bói toán
là cách để đi," Sarah nói. "Chúng tôi sẽ đưa ngọn nến trên bốn phương
chính của phía bắc, phía đông, phía nam, phía tây, sau đó đặt bạn ở trung tâm với
một bát nước và xem những gì xảy ra."
"Nếu cháu
bói nước, dì sẽ cần nhiều không gian hơn so với điều này." phòng ăn sáng sẽ
bị lấp đầy bởi nước phù thuỷ với một tốc độ đáng báo động.
"Chúng ta
có thể sử dụng các khu vườn," Ysabeau đề nghị. "Hoặc phòng khiêu vũ
trên lầu. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc chiến thành Troy là một chủ đề thích
hợp cho các bức bích họa, vì vậy sẽ không có thiệt hại lớn nếu chúng bị hư hại.
"
"Chúng tôi
có thể cũng muốn bật mở con mắt thứ ba của cháu trước khi bắt đầu," Sarah
nói, nhìn trách cứ vào trán tôi như thể đó là một đài phát thanh.
Phoebe trở lại
với một hộp nhỏ. Cô đưa cho Ysabeau. "Có lẽ chúng ta nên xem liệu thứ này
có thể giúp đỡ trước không." Ysabeau kéo hộp chỉ dẫn của Master Habermel ra khỏi hộp chứa.
"Alain đã đóng gói một số thứ của con từ Sept-Tours. Ông ấy nghĩ rằng
chúng sẽ làm cho con cảm thấy chỗ này gần như ở nhà nhiều hơn."
Hộp chỉ dẫn là
một công cụ tuyệt đẹp, được tạo hình một cách chuyên nghiệp từ đồng thau, mạ
vàng và mạ bạc để làm cho nó tỏa sáng, và dung nạp được tất cả mọi thứ từ một
khe lưu trữ cho giấy và bút chì đến một la bàn, bàn vĩ độ, và một đồng hồ nhỏ.
Tại thời điểm này các công cụ xuất hiện rối rắm, những đĩa số trên mặt của sơ đồ
đang quay tròn. Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng xoay đều đặn của các bánh
răng.
Sarah nhìn chăm
chú vào món đồ. "Hoàn toàn mê hoặc."
"Nó sẽ làm
mòn chính mình mất." Gallowglass vươn một ngón tay dày, sẵn sàng để cung cấp
cho các kim đồng hồ một cú chặn để làm chậm chúng lại.
"Không được
chạm vào," Sarah nói gay gắt. "Không bao giờ có thể dự đoán một vật
thể pháp thuật sẽ phản ứng với sự can thiệp không mong muốn như thế nào."
"Thím đã
bao giờ đặt nó ở gần hình ảnh của đám cưới hóa học chưa, Thím?"
Gallowglass hỏi. "Nếu thím nói đúng, và món đồ chơi của Master Habermel hoạt
động khi có ai đó đang tìm kiếm Sách Sự Sống, thì có lẽ việc tìm thấy trang
sách sẽ làm nó yên lặng."
"Ý tưởng tốt.
Hình ảnh của đám cưới hóa học ở trong phòng Trung Quốc cùng với hình ảnh của những
con rồng." Tôi ì ạch đứng dậy. "Tôi để chúng lại trên bàn đánh
bài."
Ysabeau đã biến
mất trước khi tôi có thể đứng thẳng lên. Bà đã trở lại một cách nhanh chóng, giữ
hai trang sách như thể chúng bằng thủy tinh và có thể vỡ bất cứ lúc nào. Thời
điểm tôi đặt chúng lên bàn, những cái kim trên mặt số hộp công cụ bắt đầu từ từ
xoay từ trái sang bên phải thay vì xoay tròn trung tâm của nó. Khi tôi cầm
trang sách lên, hộp sơ đồ bắt đầu quay tròn trở lại - mặc dù chậm hơn trước.
"Tôi không
nghĩ rằng hộp chỉ dẫn ghi nhận khi ai đó đang tìm kiếm Sách Sự Sống,"
Fernando nói. "Bản thân hộp chỉ dẫn dường như đang tìm kiếm cuốn sách. Lúc
này nó cảm nhận một số trang ở gần, nó đang thu hẹp trọng tâm của nó."
"Thật kỳ lạ."
Tôi đặt lại các trang lên bàn và quan sát say mê khi cây kim chậm lại và tiếp tục
đu con lắc của nó.
"Con có thể
sử dụng nó để tìm ra trang thiếu cuối cùng không?" Ysabeau nói, nhìn chằm
chằm vào hộp công cụ với sự say mê tương đương.
"Chỉ khi
con lái xe đi khắp nước Anh, xứ Wales, Scotland cùng với nó." Tôi tự hỏi sẽ
bao lâu để làm hỏng hộp dụng cụ tinh tế vô giá này khi giữ nó trong lòng tôi
trong lúc Gallowglass hoặc Leonard tăng tốc trên M40.
"Hoặc con
có thể nghĩ ra một câu thần chú định vị. Với một bản đồ và cái máy kỳ cục đó,
con có thể có thể lập lưới tam giác cho vị trí trang sách bị mất.” Sarah nói vẻ
trầm tư, gõ nhẹ trên môi bằng ngón tay.
"Loại phép
thuật định vị nào dì đang có trong tâm trí?" Điều này cũng đã đi xa hơn
chuông, sách, và nến hoặc viết một bùa ngủ trên vỏ của hạt moonwort.
"Chúng ta
phải thử một ít và xem - kiểm tra chúng để tìm ra cái nào là tốt nhất,"
Sarah trầm ngâm. "Sau đó, con sẽ cần phải thực hiện nó theo các điều kiện
thích hợp, với nhiều hỗ trợ mang tính pháp thuật để câu thần chú không bị uốn
cong ra khỏi hình dạng."
"Bà đi đâu
để tìm hỗ trợ phép thuật ở Mayfair?" Fernando hỏi.
"Linda
Crosby," dì của tôi và tôi nói cùng một lúc.
Sarah và tôi đã
dành nhiều hơn một tuần thử nghiệm và kiểm tra lại phép thuật trong tầng hầm của
ngôi nhà ở Mayfair cũng như nhà bếp nhỏ của căn hộ của Linda ở Blackfriars. Sau
khi gần như đã dìm chết đuối Tabitha và đội cứu hỏa xuất hiện hai lần trong
Playhouse Yard, cuối cùng tôi cũng xoay sở để đập nhỏ cùng nhau vài nút thắt và
một số thứ kỳ diệu đáng kể vào một thần chú định vị có thể - chỉ có thể thôi –
hoạt động.
Coven của
London gặp nhau trong một phần của hầm mộ Greyfriars từ thời trung cổ đã sống
sót sau một loạt các thảm họa trong lịch sử lâu dài của nó, từ việc giải thể của
các tu viện của Blitz. Trên đỉnh hầm mộ là nhà của Andrew Hubbard: cựu tháp
chuông của nhà thờ. Nó cao mười hai tầng và chỉ có một phòng lớn trên mỗi tầng.
Bên ngoài tháp, ông đã trồng một khu vườn thú vị trong một góc của sân nhà thờ
cũ đã cưỡng lại được sự cách tân đô thị.
"Thật là một
ngôi nhà kỳ lạ," Ysabeau lẩm bẩm.
"Andrew là
một ma cà rồng rất kỳ lạ," Tôi trả lời với một cơn rùng mình.
"Cha H
thích không gian cao, đó là tất cả. Ông nói rằng chúng làm cho ông cảm thấy gần
gũi hơn với Thiên Chúa hơn." Leonard gõ vào cửa một lần nữa.
"Tôi cảm
thấy chính xác một con ma đang đi theo," Sarah nói, kéo áo khoác sát hơn
xung quanh dì. Không thể nhầm được cảm giác ớn lạnh.
"Tôi không
cảm thấy bất cứ điều gì," Leonard nói với vẻ bất chấp ngạo mạn của một ma
cà rồng về một thứ hữu hình như sự ấm áp. Tiếng gõ nhẹ trở thành đập thình thịch.
"Thôi nào, ánh nắng mặt trời!"
"Kiên nhẫn,
Leonard. Không phải tất cả chúng ta đều là ma cà rồng hai mươi tuổi! "
Linda Crosby nói cáu kỉnh khi bà vật lộn để mở cửa. "Có một số lượng phi
thường các bậc thang để leo lên."
May mắn thay,
chúng tôi chỉ cần đi xuống một tầng từ cổng chính để đến được phòng mà Hubbard
đã dành riêng cho coven chính thức của thành phố London sử dụng.
"Chào mừng
bạn đến buổi hội họp của chúng tôi!" Linda nói khi bà dẫn chúng tôi xuống
cầu thang.
Nửa chừng, tôi
dừng lại với một tiếng thở hổn hển.
"Đó là. .
. con ư? " Sarah nhìn chằm chằm vào bức tường với sự ngạc nhiên.
Các bức tường
được bao phủ bằng những hình ảnh của tôi - đang dệt thần chú đầu tiên, gọi ra một
cây thanh lương trà, đang quan sát Corra khi cô bé bay dọc theo sông Thames, đứng
bên cạnh những phù thủy đã ấp ủ tôi dưới cánh của mình khi lần đầu tiên tôi được
học về phép thuật. Có Goody Alsop, người cao tuổi của coven, với hình dáng đẹp
đẽ của bà và đôi bờ vai khom xuống; bà đỡ Susanna Norman; và ba phù thủy còn lại
Catherine Streeter, Elizabeth Jackson, và Marjorie Cooper.
Về người hoạ
sĩ, thật rõ ràng mà không cần có một chữ ký. Jack đã vẽ những hình ảnh, làm lem
nhem các bức tường với thạch cao ướt và thêm các đường nét và màu sắc để chúng
trở thành một phần vĩnh viễn của tòa nhà. Lớp bồ hóng – đã bị hoen ố, lốm đốm
vì ẩm ướt, và nứt ra tuổi tác, bằng cách nào đó vẫn giữ lại được vẻ đẹp của
mình. "Chúng tôi may mắn có được một phòng như vậy để làm việc,"
Linda nói, tươi cười "Hành trình của cô từ lâu đã là nguồn cảm hứng cho
các phù thủy của London. Hãy đến và gặp gỡ chị em của cô nào. "
Ba phù thủy chờ
đợi ở phía dưới cầu thang nghiên cứu tôi với sự quan tâm, ánh mắt của họ lách
tách và châm chích trên da tôi. Họ có thể không có sức mạnh của việc thu thập
Garlickhythe vào năm 1591, nhưng các phù thủy này không thiếu tài năng.
"Đây là
Diana Bishop của chúng ta, đã trở lại với chúng ta một lần nữa," Linda
nói. "Cô ấy đã mang theo dì của cô ấy, Sarah Bishop, và mẹ chồng, người mà
tôi tin là không cần giới thiệu."
"Không
chút nào," người già nhất trong bốn phù thủy nói. "Tất cả chúng tôi đều
đã nghe những câu chuyện cảnh cáo về Mélisande de Clermont."
Linda đã cảnh
báo cho tôi nhóm coven có một số nghi ngờ về tiến trình của tối nay. Bà đã lựa
chọn cẩn thận các phù thủy sẽ giúp chúng tôi: phù thuỷ lửa Sybil Bonewits, phù
thuỷ nước Tamsin Soothtell, và phù thuỷ gió Cassandra Kyteler. Năng lực của
Linda dựa nhiều vào các yếu tố của đất.
Sarah cũng vậy.
"Thời đại
thay đổi," Ysabeau nói quả quyết. "Nếu các vị muốn tôi rời đi. . .
"
"Vớ vẩn."
Linda liếc cảnh cáo phù thủy đồng nghiệp của bà. "Diana đã yêu cầu bà ở
đây khi cô ấy hô thần chú của mình. Chúng tôi tất cả sẽ loay hoay không biết
làm sao. Đúng không, Cassandra? "
Người phù thủy
già gật đầu cộc lốc.
"Tránh đường
cho những tấm bản đồ, nếu các vị vui lòng, thưa các quý bà!" Leonard nói,
cánh tay anh chất đầy các ống. Cậu đổ chúng xuống chiếc bàn ọp ẹp nạm sáp và
tháo lui nhanh lên cầu thang. "Hãy gọi cho tôi nếu các vị cần bất cứ điều
gì." Cánh cửa hầm mộ đóng sầm lại phía sau cậu ta.
Linda chỉ đạo
các vị trí của các bản đồ, sau nhiều lần vô ích, chúng tôi đã nhận ra rằng các
kết quả tốt nhất đến từ việc sử dụng một bản đồ khổng lồ của nước Anh được bao
quanh bởi các bản đồ quận riêng lẻ. Tấm bản đồ của Vương quốc Anh một mình chiếm
một phạm vi sàn khoảng sáu nhân bốn feet.
"Điều này
trông giống như một dự án địa lý ở trường tiểu học tồi tệ", Sarah lầm bầm
khi dì vuốt thẳng một bản đồ của Dorset.
"Nó có thể
không đẹp, nhưng nó hiệu quả," tôi trả lời, kéo hộp dụng cụ của Master
Habermel ra khỏi túi. Fernando đã nghĩ ra một ống tay áo bảo vệ cho nó bằng
cách sử dụng một trong những chiếc vớ sạch của Gallowglass. Nó đã không bị hư hại
một cách thần kỳ. Tôi cũng lấy ra điện thoại của tôi, và chụp một vài bức ảnh của
những bức tranh trên tường. Chúng làm cho tôi cảm thấy gần gũi hơn với Jack - và
Matthew.
"Tôi nên đặt
các trang từ Sách cuộc sống ở đâu?" Ysabeau đã được trao quyền giám hộ cho
các tấm giấy da quý giá.
"Hãy đưa
hình đám cưới hóa học cho Sarah. Mẹ giữ
trang có hai con rồng.” Tôi nói.
"Mẹ
sao?" Đôi mắt Ysabeau mở to. Đó là một quyết định gây tranh cãi, nhưng cuối
cùng tôi đã chiếm ưu thế so với Sarah và Linda.
"Con hy vọng
mẹ không phiền. Trang hình ảnh đám cưới hóa học đến với con từ cha mẹ con. Các
con rồng thuộc về Andrew Hubbard. Con nghĩ chúng ta có thể cân bằng thần chú bằng
cách giữ chúng trong tay của phù thủy và ma cà rồng." Tất cả những bản
năng của tôi nói với tôi rằng đây là quyết định đúng.
"D-dĩ
nhiên." Lưỡi Ysabeau của trượt qua những lời quen thuộc.
"Nó sẽ ổn
cả thôi. Con hứa." Tôi siết nhẹ cánh tay bà. "Sarah sẽ đứng đối diện,
và Linda và Tamsin sẽ ở bên kia."
"Con nên
lo lắng về thần chú. Ysabeau có thể tự chăm sóc mình." Sarah đưa cho tôi một
bình mực đỏ và một cây bút lông được làm từ một chiếc lông vũ màu trắng với những
mảng màu nâu và màu xám nổi bật.
"Đến lúc rồi,
các quý bà," Linda nói với một tiếng vỗ tay nhanh. Bà phân phát nến màu
nâu cho các thành viên khác trong nhóm coven của London. Màu nâu là một màu thuận
lợi cho việc tìm kiếm đồ vật bị mất. Nó thêm lợi ích bổ trợ làm nền tảng cho các
thần chú – thứ mà tôi vô cùng cần đến với sự thiếu kinh nghiệm của tôi. Mỗi phù
thủy đã lấy chỗ của mình bên ngoài vòng tròn của những tấm bản đồ quận, và tất
cả họ đều thắp nến của mình lên bằng những
thần chú thì thầm. Những ngọn lửa đã bùng lên và sáng một cách phi tự nhiên –
những ngọn nến của các phù thuỷ đích thực.
Linda hộ tống
Ysabeau đến chỗ của bà ngay dưới bờ biển phía nam nước Anh. Sarah đứng đối diện
với bà như đã hứa, trên bờ biển phía bắc của Scotland. Linda đi theo chiều kim
đồng hồ ba lần vòng quanh sự sắp xếp cẩn thận các phù thủy, bản đồ, và ma cà rồng,
rắc muối để đúc một vòng tròn bảo vệ. Một khi tất cả mọi người đã ở vị trí
thích hợp, tôi tháo nút chặn khỏi lọ mực đỏ. Mùi hương đặc trưng của chất kết
dính máu rồng tràn ngập không gian. Cũng còn có những thành phần khác trong mực,
trong đó có hơn một vài giọt máu của tôi. Lỗ mũi Ysabeau loe ra trước mùi tanh của
đồng. Tôi nhúng bút lông vào mực và ép ngòi bạc chạm trổ vào một mảnh giấy da hẹp.
Tôi đã mất hai ngày để tìm ra ai đó sẵn sàng làm cho tôi một cây bút sử dụng một
chiếc lông từ một con cú kho thóc - dài hơn nó sẽ có trong London thời
Elizabeth.
Chữ nối chữ,
làm từ bên ngoài tấm giấy da đến trung tâm, tôi đã viết tên của người mà tôi
tìm kiếm.
T, N, J, O, W,
T, E, STJ WESTON
Tôi gấp cuộn giấy
da cẩn thận để che giấu cái tên. Bây giờ đến lượt tôi phải đi bộ bên ngoài vòng
tròn thiêng và làm một ràng buộc khác. Sau khi trượt hộp chỉ dẫn của Master
Habermel vào túi áo len của tôi cùng với tấm giấy da hình chữ nhật, tôi đã bắt
đầu chuyến đi vòng tròn từ vị trí giữa phù thuỷ lửa và phù thuỷ nước. Tôi đi
ngang qua Tamsin và Ysabeau, Linda và Cassandra, Sarah và Sybil.
Khi tôi về đến
nơi tôi bắt đầu, một đường lung linh chạy ra khỏi vòng tròn muối, soi rõ khuôn
mặt ngạc nhiên của các phù thủy. Tôi lật lòng bàn tay trái của tôi hướng lên.
Trong một khoảnh khắc có một tia màu trên ngón tay trỏ của tôi, nhưng nó đã biến
mất trước khi tôi có thể xác định nó là gì. Mặc dù không có màu sắc đã biến mất
ấy, bàn tay của tôi lấp lánh những dải vàng, bạc, đen, trắng và dòng năng lượng
rộn ràng bên dưới làn da. Các sợi xoắn lại và đan vào nút thứ mười mang hình
orobouros bao quanh các tĩnh mạch màu
xanh nổi bật tại cổ tay của tôi.
Tôi bước xuyên
qua một khe hẹp trong lằn sáng lung linh và kéo vòng tròn đóng lại. Sức mạnh gầm
gừ xuyên qua nó, rền rĩ và la thét được thả ra. Corra cũng muốn ra ngoài. Cô bé
đang rất hồi hộp, chuyển dịch và vươn dài bên trong tôi.
"Kiên nhẫn
nào, Corra," tôi nói, bước cẩn thận hơn qua muối và trên bản đồ của nước
Anh. Mỗi bước đưa tôi đến gần vị trí mà London đại diện. Cuối cùng chân tôi nghỉ
ngơi trong thành phố. Corra buông đôi cánh của mình với một cái búng trên da và
xương và một tiếng kêu thất vọng.
"Bay nào,
Corra!" Tôi ra lệnh.
Cuối cùng đã tự
do, Corra lượn quanh khắp phòng, những đốm lửa nhỏ chảy như suối từ cánh và lưỡi
lửa thoát ra từ miệng của cô bé. Khi đã đạt được độ cao và đã tìm thấy dòng
không khí sẽ giúp mang cô tới nơi muốn đến, nhịp đập của đôi cánh của cô bé chậm
lại. Corra bắt gặp cái nhìn từ bức chân dung của chính mình và thì thầm tán
thành, vươn ra để vỗ nhẹ vào tường bằng cái đuôi của mình.
Tôi kéo hộp chỉ
dẫn ra khỏi túi và giữ nó trong tay phải. Mảnh giấy da gấp lại đã ở trong tay
trái của tôi. Hai cánh tay tôi vươn rộng, và tôi chờ đợi trong khi các sợi chỉ
ràng buộc thế giới và điền đầy hầm mộ Greyfriars ngoằn ngoèo và trườn trên tôi,
tìm kiếm các sợi chỉ dệt đã được hấp thụ vào tay tôi. Khi chúng gặp nhau, sợi
chỉ dệt kéo dài và mở rộng, lấp đầy toàn bộ cơ thể của tôi với quyền lực. Chúng
thắt nút xung quanh khớp của tôi, tạo ra một mạng lưới bảo vệ xung quanh bụng
và trái tim tôi, và đi dọc theo tĩnh mạch và các con đường làm bởi dây thần
kinh và gân.
Tôi ngâm nga
câu thần chú của mình:
Trang bị mất
Mất và tìm thấy
Weston ở đâu
Trên mặt đất này?
Rồi, tôi đã thổi
vào mảnh giấy da, và cái tên Weston bắt ánh sáng, mực đỏ bùng nổ vào ngọn lửa.
Tôi khum lấy những chữ bốc lửa trong lòng bàn tay mình, nơi chúng tiếp tục cháy
sáng. Trên đầu, Corra đảo vòng phía trên bản đồ một cách thận trọng, đôi mắt sắc
sảo của cô bé cảnh giác. Các bánh răng của hộp chỉ dẫn quay tròn, và những cây
kim trên mặt số chính di chuyển. Một tiếng rền rĩ điền đầy tai tôi khi một sợi
chỉ vàng lấp lánh bắn ra từ hộp chỉ dẫn. Nó quay tròn hướng ra ngoài cho đến
khi gặp hai trang từ Sách Sự Sống. Một sợi khác đến từ mặt số mạ vàng của hộp
chỉ dẫn. Nó thắp sáng một điểm trên bản đồ của nước Anh, sau đó trườn ra một bản
đồ ở dưới chân của Linda.
Corra lao xuống
và vồ ngay vào vị trí, hò reo chiến thắng như thể cô bé đã bắt được một con mồi
xác thực. Tên của một thị trấn được chiếu sáng, một vụ bùng nổ sáng loà của ngọn
lửa đang rời khỏi đường viền cháy thành than của các chữ cái.
Thần chú hoàn
thành, tiếng gầm gào giảm bớt. Quyền năng rút khỏi cơ thể của tôi, nới lỏng những
sợi dệt đã thắt nút. Nhưng chúng đã không rút trở lại vào tay tôi. Chúng ở lại
nơi chúng đã ở, chạy xuyên qua tôi như thể chúng đã hình thành một hệ thống cơ
thể mới.
Khi quyền lực
đã rút lui, tôi lảo đảo nhẹ. Ysabeau bắt đầu tiến về phía trước.
"Không!"
Sarah hét lên. "Không phá vỡ vòng tròn, Ysabeau."
Mẹ vợ của tôi
rõ ràng đã nghĩ điều này là điên rồ. Không có Matthew đây bà đã chuẩn bị để bảo vệ quá mức, thay cho anh.
Nhưng Sarah đã đúng: Không ai có thể phá vỡ vòng tròn ngoài tôi. Kéo lê đôi
chân, tôi trở lại chỗ cũ, nơi tôi đã bắt đầu dệt thần chú của mình. Sybil và
Tamsin mỉm cười khích lệ khi các ngón tay trên bàn tay trái của tôi búng và cuốn
lại, giải thoát ràng buộc của vòng tròn. Tất cả những gì còn lại để làm sau đó
là mệt nhọc lê xung quanh vòng tròn ngược chiều kim đồng, huỷ bỏ pháp thuật.
Linda đã nhanh
hơn nhiều, thoăn thoắt bước đi con đường riêng của mình trong sự đảo ngược. Lúc
bà đã được thông qua, cả Ysabeau và Sarah chạy đến bên tôi. Các phù thủy London
chạy đến một bản đồ đã tiết lộ vị trí của Weston.
"Dieu, (Thánh Thần) ta đã không
nhìn thấy pháp thuật như thế trong nhiều thế kỷ. Matthew đã nói thật với ta khi
nói rằng con là một phù thủy ghê gớm.” Ysabeau nói với sự ngưỡng mộ.
"Hô thần
chú rất tuyệt, mật ong." Sarah tự hào về tôi. "Không một dao động ngờ
vực đơn lẻ hoặc khoảnh khắc do dự nào."
"Nó đã hiệu
quả à?" Tôi chắc chắn hy vọng như vậy. Một câu thần chú khác với cường độ
đó sẽ cần đến hàng tuần nghỉ ngơi trước tiên. Tôi gia nhập với các phù thủy tại
tấm bản đồ. "Oxfordshire?"
"Phải,"
Linda nói một cách ngờ vực. "Nhưng tôi sợ rằng chúng ta có thể đã không hỏi
một câu hỏi đủ cụ thể."
Ở đó, trên bản
đồ, được viền đen là tên của một ngôi làng rất Anh: Chipping Weston.
"Các chữ tắt
trên mảnh giấy, nhưng tôi quên bao gồm chúng trong những từ của câu thần
chú." Trái tim tôi thắt lại.
"Còn quá sớm
để chấp nhận thất bại." Ysabeau đã lấy điện thoại của mình và đã quay số.
"Phoebe? Có một TJ Weston sống ở Chipping Weston không?"
Khả năng TJ
Weston có thể sống trong một thị trấn tên là Weston đã không thoảng qua trong
suy nghĩ của bất kỳ ai trong chúng tôi.
Chúng tôi đợi
câu trả lời của Phoebe.
Mặt Ysabeau của
giãn ra trong sự khuây khoả đột ngột. "Cám ơn. Chúng ta sẽ được về nhà sớm.
Hãy nói với Marthe rằng Diana sẽ cần gạc chườm cho đầu và các loại khăn lạnh
cho đôi chân của cô ấy."
Cả hai đều đang
nhức nhối, và chân tôi bị sưng nhiều hơn với mỗi phút trôi qua. Tôi nhìn
Ysabeau với vẻ biết ơn.
"Phoebe
nói với tôi có một TJ. Weston ở Chipping Weston," Ysabeau báo cáo.
"Anh ta sống ở Manor House."
"Oh, làm tốt.
Làm tốt lắm, Diana." Linda cười rạng rỡ với tôi. Các phù thủy London khác
vỗ tay, như thể tôi vừa thực hiện một đơn tấu piano đặc biệt khó khăn mà không
sai một nốt nhạc.
"Đây không
phải là một đêm mà chúng tôi sẽ sớm quên," Tamsin nói, giọng bà run lên vì
xúc động. “Vì đêm nay, một thợ dệt đã trở lại London, mang quá khứ và tương lai lại với nhau để thế giới cũ có thể chết đi và
thế giới mới được sinh ra."
"Đó là lời
tiên tri của Mẹ Shipton," tôi nói, nhận ra các từ.
"Ursula
Shipton sinh Ursula Soothtell. Dì của bà ấy, Alice Soothtell, là tổ mẫu của
tôi.” Tamsin nói. "Bà ấy là một thợ dệt, giống như cô."
"Bạn có họ
hàng với Ursula Shipton!" Sarah kêu lên.
"Tôi
có," Tamsin trả lời. "Những người phụ nữ trong gia đình tôi đã giữ
cho kiến thức về những người thợ dệt còn sống, mặc dù chúng tôi chỉ có một thợ
dệt khác từng sinh ra trong gia đình trong hơn năm trăm năm. Nhưng Ursula đã
tiên tri rằng quyền năng không bị mất đi mãi mãi. Bà ấy đã nhìn thấy trước những
năm của bóng tối, khi phù thủy sẽ quên những thợ dệt và tất cả những gì họ đại
diện: hy vọng, sự tái sinh, sự thay đổi. Ursula cũng đã nhìn thấy đêm nay."
"Như thế
nào vậy?" Tôi đã nghĩ đến một vài dòng của lời tiên tri của Mother Shipton
mà tôi biết. Không ai trong số chúng dường như có liên quan đến các sự kiện tối
nay.
"'Và những người sống sẽ luôn sợ hãi
Đuôi của con rồng trong nhiều năm,
Nhưng thời gian sẽ xóa ký ức.
Bạn nghĩ rằng nó lạ lùng. Nhưng nó sẽ là '" Tamsin đọc.
Bà gật đầu, và
những phù thủy khác tham gia, nói chung một tiếng nói.
Và trước khi chủng tộc được xây dựng mới,
Một con rắn bạc đến để xem
Và khạc ra những người đàn ông chưa được biết đến
Để hòa mình cùng với đất giờ đây đã lạnh từ nhiệt của nó,
và những người này có thể soi sáng tâm trí của con người
trong tương lai.
"Con rồng
và con rắn sao?" Tôi rùng mình.
"Chúng báo
trước sự tiến tới của một thời đại hoàng kim mới cho các sinh vật," Linda
nói. "Đã quá lâu để chờ đợi sự tiến tới, nhưng tất cả chúng tôi rất vui được
sống để nhìn thấy nó."
Đó là quá nhiều
trách nhiệm. Đầu tiên là cặp sinh đôi, sau đó là con cháu của Matthew, và bây
giờ tương lai của các loài? Bàn tay tôi che vùng bụng căng phồng nơi bọn trẻ của
chúng tôi đang phát triển. Tôi cảm thấy bị lôi kéo vào quá nhiều hướng, các phần
là phù thủy của tôi đã chiến đấu với những phần là học giả, vợ, và bây giờ là mẹ.
Tôi nhìn vào
các bức tường. Trong năm 1591 tất cả các phần của tôi hoà hợp với nhau. Năm
1591 tôi đã có được bản thân mình.
"Đừng lo lắng,"
Sybil nói nhẹ nhàng. "Bạn sẽ có toàn bộ một lần nữa. Ma cà rồng của bạn sẽ
giúp bạn. "
"Tất cả
chúng tôi sẽ giúp bạn", Cassandra nói.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét