Chương 8.
Những
bông tuyết đầu tiên của mùa đông bay lượn trong bầu trời nặng trĩu xám xịt.
Chúng chao lượn và xoay tròn trong cơn gió buốt giá, bị bắt lại giữa những bờ
tường của lâu đài và trôi dạt vào trong sân trong. Những cánh cửa của Caerleon
đung đưa mở ra. Các hiệp sĩ và các quý bà được bọc chặt trong len và lông chồn
ermine tràn vào trong sân, tiếng cười của họ ngân vang như tiếng chuông trong bầu
không khí sảng khoái khi họ ngước mặt lên trên bầu trời. Những mảnh tuyết dễ vỡ
vỗ nhẹ vào gò má họ. Họ mở miệng một cách đói khát để hớp những bông tuyết trên
đầu lưỡi.
Khi
tuyết phủ lấm tấm lớp cỏ nâu rồi trải thảm chúng trong màu trắng xoá, những người
đàn ông lẻn ra phía sau người khác và nhét một nắm tuyết xuống dưới áo chẽn. Ai
đó đã tìm thấy chiếc hòm đựng những cây thương trong đấu trường và chẳng bao
lâu sau những cuộc tỉ thí chế nhạo đã giữ đám đàn ông trượt dài trên đám cỏ
trơn bên dưới tuyết.
Rowena
lẻn ra khỏi lâu đài phía sau những người khác. Nàng áp sát bản thân vào tường,
tự hỏi không biết liệu có gã quý tộc nào không mắc chứng điên rồ hay không. Tuyết
không bao giờ mang ý nghĩa thú vị đối với nàng. Tuyết có nghĩa là mùa đông đã bẫy
bên trong nó một lâu đài u ám, với những đụn tuyết chồng đống quá cao chống lại
những cánh cửa, đến mức chúng không thể mở ra được từ tháng mười hai đến tháng
ba. Tuyết có nghĩa là một mảnh khăn phủ tả tơi trải qua chín con người và không
có gì ngoài củ cải và những câu chuyện của Irwin để nhấm nháp qua những ngày ngắn
ngủi và những đêm dài bất tận. Tuyết có nghĩa là những tô soup đậm hương vị nước
lã nhiều hơn là lúa mạch.
Như
Gareth đã dự đoán, Blaine và bầu đoàn của gã ổn định bản thân tại Caerleon và
tiến hành tàn phá kho lương thực dự trữ của nhiều năm. Dunla đã lệnh cho các
nông nô thu gom từ làng, doạ họ sợ chết ngất với những tiếng rống của bà.
Gridmore đã dẫn một số các tiểu đồng đang hoảng sợ vào trong những bờ tường đá
trên bậu cửa sổ trước khi họ có thể được giải cứu. Blaine đi thơ thẩn quanh lâu
đài, dáng vẻ như một con mèo hài lòng, chưa từng đói khát các trò tiêu khiển mới
mẻ.
Những
gánh xiếc lưu động, nhanh chóng nghe thấy những tin đồn về tính hào phóng với
những đồng vàng của Blaine, lần lượt kéo đến lâu đài. Đoàn kịch câm được tiếp
theo sau bởi những người điều khiển rối, đoàn xiếc đu dây, và những kẻ hát rong
biểu diễn nuốt kiếm.
Tuyết
mang theo cùng nó một trò giải trí mới và truyền cho sân trong niềm vui thích.
Rowena ôm bản thân để làm dịu một cơn run. Nàng không có áo choàng nào để mặc
ngoài chiếc áo len màu trắng chẳng ra hình thù gì. Nàng đã học được rất nhiều về
giá trị của những quần áo đơn giản trong đêm yến tiệc đầu tiên rồi. Nàng chẳng
có chút khao khát nào trong việc đổ thêm dầu vào những lời thì thầm đàng sau ống
tay áo của các quý bà. Họ đã biết nàng chia sẻ phòng ngủ của Gareth rồi. Bất kể
nàng có là nhân tình của hắn hay một cô gái đang ca ngợi thì vẫn làm khuấy động ngọn lửa ấy lên thôi, chẳng ai biết
được hết. Gareth đối xử với nàng không gì ngoài sự xã giao xa cách trước mặt họ.
Ngay cả khi chỉ có một mình nàng.
Gareth
chỉ tỏ ra hứng thú với nàng vào những khi Sir Blaine tiến đến gần. Hắn sẽ nhảy
bật ra khỏi những bức tường để tra vấn nàng về những bài học viết lách hoặc hỏi
xem món cháo yến mạch có vừa miệng nàng sáng hôm đó hay không. Điều đó làm nàng
bối rối và khiến Blaine tức điên, sự nhã nhặn của gã đã tăng trưởng đến mức độ
đáng sợ khi gã giận dữ. Nàng sẽ lắp bắp một lời đáp bằng tất cả sự duyên dáng của
một kẻ ngốc quê mùa và va vấp trên chính chân nàng để trốn khỏi cả hai người bọn
họ.
Tuyết
đã dâng lên một bức màn dày trắng toát, đông cứng các ngạnh trên nóc các ngọn
tháp và đội mũ cho chúng bằng tấm mền long lanh như ngọc trai. Phía bên kia
sân, một luồng tuyết bắn vào trong không khí, khi Marlys gấu ó với một cận vệ
phúng phính. Những tiếng la hét xin khoan dung của cậu ta kéo được một nụ cười
từ Rowena. Tuyết mắc vào mí mắt nàng và tan chảy giống như những giọt nước mắt
xuống gò má. Nàng đã quan sát Gareth được vài phút với sự lo lắng đang lớn dần.
Quý
cô Alise khuỵu gối dưới chân hắn. Cô ta xúc một vốc tuyết vào trong đôi găng
tay bằng satin, Chiếc áo choàng viền lông chồn sương trải rộng quanh cô ta
trong những nếp xếp tao nhã. Cô ta ngước nhìn lên Gareth, vẻ mặt thanh tú ngời
sáng với tiếng cười. Hắn giơ tay cho cô ta, và cô ta nắm lấy. Hắn hụp đầu tránh
khi cô ta nhảy bật lên, ném tuyết giống như những hạt bụi trăng lóng lánh vào mặt
hắn. Rồi cô ta túm váy và chạy lắt léo phía sau một quý bà đang ré lên khi
Gareth lao theo sau với một tiếng gầm gừ. Ngang qua sân, ánh mắt hắn bắt gặp mắt
của Rowena.
Hắn
đứng thẳng người và nhấc bàn tay mang găng đen trong lời chào hỏi. Rowena xoay
sở được một nụ cười rúm ró trước khi lỉnh vào trong bóng tối của lâu đài. Đôi
chân đã đưa nàng vào bếp, nơi nàng buông người xuống chiếc ghế dài và đặt cằm
trên đôi bàn tay.
“Gần
tê cóng, đúng không?” Dunla rền rĩ trong tai nàng.
Rowena
thậm chỉ không nhảy lên khi Dunla dộng rầm một tô đậu lăng hầm trên bàn. Rowena
nhìn chằm chằm vào trong chiều sâu đang sủi bọt của nó, rồi đẩy ra xa. Nàng đã
thấy nụ cười của Gareth phai đi khi hắn nhìn nàng. Tại sao hắn lại giữ nàng ở
quanh nếu hắn ghét cay ghét đắng nàng đến thế? Nàng khoanh tay lại trên bàn và
đặt đầu trên chúng. Nàng không nhìn thấy Gareth ngừng lại ở ngưỡng cửa hoặc
Dunla ve vẩy một cái muỗng vào hắn. Khi nàng nhấc đầu lên, ngưỡng cửa đã trống
rỗng và Dunla đang rống lên một giai điệu về sự kết thúc kinh khủng của một hiệp
sĩ oai hùng.
Rowena
co ro trên bậc thang thấp nhất trong sảnh, quấn trong một tấm da có mùi mốc. Những
luồng gió băng giá khua lách cách những ô cửa chớp vào những phiến đá. Khi những
ô cửa chớp chống lại sự va đập liên hồi, gió chuyển qua rền rĩ quanh thành luỹ
trong sự phản đối dữ dội. Tiếng rền rĩ kỳ quái tăng lên thành tiếng hú, và
Rowena làm dấu thánh giá trên ngực nàng bên dưới tấm da thú.
Cuối
cùng, ngọn gió tự làm thoả mãn mình bằng cách bắn những luồng hơi lạnh lẽo
xuyên qua những khe hẹp hình mũi tên. Ngay cả sự giàu có trong lâu đài của
Gareth cũng không thể chặn đứng được sự tấn công của mùa đông nước Anh.
Cách
đó một tuần, bầu trời bắt đầu tuôn đổ tuyết mới. Rowena đã tụ tập trên vỉa hè
cùng những người khác để kinh ngạc với kích thước và sự xinh đẹp của những bông
tuyết. Trong nhiều phút, mọi toà tháp đã bị phủ trắng xoá cho đến khi chính toà
lâu đài cũng trông như thể được tạo hình bằng tuyết bởi một đứa bé khổng lồ có
bàn tay của một nghệ nhân. Chẳng bao lâu luồng gió đã thổi chúng vào bên trong.
Những người đàn ông hộ tống các quý bà xuống những bậc thang lộng gió với sự
vui vẻ gượng ép, nhưng bên dưới nụ cười của họ, Rowena nhìn thấy khuynh hướng
khó chịu. Tiếng lầm bầm “bão tuyết” sượt qua giữa họ giống như câu thần chú khủng
khiếp nào đó.
Vào
bình minh của ngày thứ bảy, Rowena không thể nhìn thấy nhiều hơn một chiều dài
sải tay phía trước nàng từ bất kỳ ô cửa sổ nào của lâu đài. Thế giới tối sẫm
trước sự khuấy đảo trắng xoá khi bầu trời vô hình ào ạt tuôn đổ tuyết vào trong
bàn tay tàn nhẫn của gió. Tuyết dâng cuồn cuộn quanh các thành luỹ, cuốn những
vật trôi dạt được phủ băng vào mọi bức tường. Các vị khách của Gareth đi vơ vẩn
đến đại sảnh mà không được mời, cố lờ đi những cử chỉ giận dữ cùng những giọng
nói tăng cao của Gareth và Blaine tại lò sưởi.
Cuối
cùng Blaine nhấc một ngón tay tập trung sự chú ý, nụ cười của gã ngọt ngào chết
người. “Chủ nhà của chúng ta đã nặn óc để tìm cách giảm bớt đi sự chán ngắt của
chúng ta và cung cấp cho chúng ta một trò tiêu khiển trong những ngày ác nghiệt
này. Mọi người đàn ông trong lâu đài đều tham gia vào một cuộc săn bắn để mang
thịt về cho bữa tiệc đêm nay.”
Một
tiếng cổ vũ không thật tâm từ những người đàn ông. Quý cô Alise nhấn chiếc khăn
mùi xoa vào bờ môi đang run rẩy. Gương mặt của Gareth chìm trong những đường
nét dữ tợn.
Những
chiếc xà cạp bằng len và áo khoác lông thú được tìm về hàng chồng và chất đống
trên thảm. Những người đàn ông di chuyển từ chân này đến chân kia giống như những
đứa trẻ bất an khi phụ nữ bọc họ vào trong áo choàng, thắt mũ trùm đầu cho họ.
Họ ném những lời thách thức và chế nhạo ngang qua sảnh để giữ sự im lặng không
kết thúc. Những tiếng cười the thé vang lên khi phụ nữ nhấn những nụ hôn chúc
may mắn trên những vầng trán lạnh giá. Một người phụ nữ đoan trang vỗ nhẹ vào
mông chồng khi ông ta quay người bước đi. Một cô gái lấm tấm tàn nhang không lớn
tuổi hơn Rowena nhấn chiếc khăn mùi xoa của cô ta vào bàn tay của một hiệp sĩ.
“Nàng
không có chút biệt đãi nào cho ta sao, Rowena ngọt ngào?” Blaine thì thầm. Gã lẻn
đến phía sau nàng lặng lẽ như một con mèo. Một chiếc nón lông thú lơ lửng vui
nhộn trên một tai.
“Những
biệt đãi này có thể ngụ ý điều gì?”
Blaine
đặt một bàn tay trên chỗ trái tim và chớp chớp mắt quyến rũ. “Đó là một vật tượng
trưng cho tình yêu bất diệt từ một quý cô mà ta ngưỡng mộ.”
Rowena
liếc xuống. Trang phục đơn giản của nàng không được tô điểm bằng thắt lưng hay
khăn mùi xoa. “Tôi sợ rằng tôi chẳng hề có biệt đãi nào như thế để trao tặng.”
“Ta
nài xin nàng đấy. Vậy có lẽ một nụ hôn chăng, một ký ức về bờ môi mềm mại của
nàng. Lời cầu nguyện không gởi ta vào một mộ phần băng giá cùng hư không.”
Màu
đỏ nhuốm hồng đôi gò má của Rowena. Nàng lùi lại khi gã nghiêng người về phía
trước.
“Tránh
sang một bên đi, Blaine, hoặc tớ sẽ tặng cậu biệt đãi bằng cây thương dộng vào
trán.” Một con gấu với một tiếng gầm gừ lầm bầm đang trèo xuống những bậc thang
giữa họ.
Blaine
nhảy lùi ra sau, nhường cho kẻ khổng lồ bờm xờm ấy một chỗ rộng. Một người phụ
nữ thét lên, và tất cả mọi con mắt đổ dồn vào chân cầu thang. Bị trói trong những tấm da xù xì từ mắt cá
chân đến tận mũi, Marlys dậm chân vào trong sảnh mang theo thứ chỉ có thể là những
chiếc khay nhà bếp bị mắc vào chân cô với những sợi dây da.
Gareth
băng ngang qua sảnh để gặp cô và một tiếng rít thay cho sự trao đổi nóng nảy tiếp
theo sau. Marlys kết thúc điều đó bằng cách phóng ngọn lao ngang qua sảnh. Một
tiểu đồng hụp đầu tránh, gương mặt cậu ta xám xịt khi ngọn lao xiên vào xà rầm
bằng gỗ sồi mà cậu ta đang dựa vào. Rowena nao núng khi Marlys tiếp tục nói
chuyện với Gareth lớn tiếng và thẳng thắn điều gì hắn có thể làm với chuyến đi
săn của hắn. Cô ấy túm lấy một bình rượu và lao sầm sầm ra khỏi sảnh, những lời
nguyền rủa của cô ngân vang phía sau.
Blaine
nhún đôi vai gầy guộc vào trong một chiếc áo ngắn. “Cậu ta mong đợi điều gì chứ?
Cậu ta đã để cho cô ấy hành xử hoang dã như một con thú hoang. Một trận đòn
hoàn hảo có thể chữa trị tâm trạng bệnh hoạn của cô ta.”
Một
cận vệ gần đó xướng theo. “Hoặc một trận…”
Rowena
tằng hắng. Người cận vệ bắt gặp ánh mắt thẳng thắn của nàng và lỉnh đi mất.
Rowena không có ý tưởng nào về việc tại sao nàng nên bênh vực Marlys, dù nàng
cho rằng Marlys và Gareth là gia đình duy nhất của nàng bây giờ.
Với
hiệu lệnh của Gareth, hai người đàn ông giật mạnh để mở cửa. Sự im lặng mà mọi
người đã sợ hãi phủ xuống sảnh. Một ụ trắng xoá rắn chắc che phủ ngưỡng cửa. tiếng
la thét bị bóp nghẹt của gió phía sau nó đã che lấp những nhịp đập lo lắng của
hàng trăm trái tim. Đám đàn ông đứng ngây ra như thể đã tự đông cứng cho đến
khi tiếng thét của Gareth đẩy họ vào chuyển động.
“Những
cây thương! Mang theo tất cả những cây thương mà các vị có thể tìm thấy.”
Những
cây thương được mang đến giữa những tiếng lúng búng kích động. Những người phụ
nữ đứng lùi lại với bàn tay siết chặt khi đám đàn ông đâm vào con quái thú tuyết.
Ụ tuyết đổ sập trong một trận lở thành bột. Một tiếng reo cổ vũ vang lên. Một
làn gió băng giá cuốn đến và bụi tuyết bắn vào trong sảnh. Những vòng ôm cuối
cùng được trao đổi. Sau đó, với Gareth dẫn đầu, những người đàn ông trèo lên ngọn
đồi tuyết đang đổ sụp vào ngưỡng cửa và biến mất trong không gian trắng xoá.
Rowena
quay người và chạy lên thang. Nàng lao theo những hành lang dài, xuyên qua sảnh
hình vuông, và lên một cầu thang xoắn ốc hẹp mà nàng nghĩ sẽ không bao giờ kết
thúc. Hơi thở thô ráp của nàng thổi những luồng sương vào không gian cũ kỹ.
Nàng
lao vào trong tháp bắc và lảo đảo khuỵu gối tại chân một ô cửa sổ hẹp. Những
ngón tay cứng đờ của nàng kéo giật vào then cài cửa chớp, nhưng chiếc then cửa
chốt chặt. Quá lạnh để cảm thấy những khớp ngón tay của nàng bị cào xước vào lớp
gỗ xù xì, nàng nện cả hai nắm đấm vào ô cửa chớp. Với một tiếng răng rắc phản đối,
nó đu đưa mở ra.
Sự
bùng nổ của không khí lạnh lẽo và độ cao choáng váng của ngọn tháp đã đánh bật
Rowena ra phía sau. Những hạt băng đã làm mất thị lực của nàng đang tan chảy
thành những giòng lệ bên dưới mí mắt nàng. Nàng chùi chúng đi. Túm chặt bệ cửa
đá băng giá bằng cả hai bàn tay, nàng nghiêng người vào trong trận bão tuyết.
Đôi mắt nàng nheo nheo chống lại luồng gió, và những ngón tay nàng tê dại. Chăm
chú nhìn đến lác mắt nàng có thể phát hiện ra những hình thể lờ mờ đang trườn
xuống chiếc cầu treo bên dưới. Người đàn ông dẫn đầu toán thợ săn chiếm toàn bộ
sự chú ý của nàng. Gió quất đến từ hướng bắc, che khuất hắn khỏi tầm nhìn của
nàng trong một khoảnh khắc khổ sở, trước khi hàng ngũ lộn xộn ấy tái xuất hiện.
Rowena nghiêng người ra xa hơn, ánh mắt khao khát của nàng dõi theo Gareth cho
đến khi mái tóc của nàng đông thành những dải đá và hình thể tối tăm cuối cùng
biến mất vào trong khu rừng phủ pha lê.
Run
rẩy, nàng kéo cánh cửa chớp đóng lại. Nó sập mạnh hoang dại khi nàng rời khỏi
ngọn tháp, kéo cánh cửa đóng lại phía sau nàng. Đôi dép của nàng không tạo ra
âm thanh nào trên nền đá. Nàng lướt vào trong phòng ngủ mà nàng chia sẻ cùng
Gareth. Ngọn lửa của buổi sáng đã tàn thành than hồng. Nàng xoè lòng bàn tay
trên sức nóng của chúng để tìm lại chút dấu tích ấm áp. Tuyết đóng băng trong
tóc và váy áo của nàng đang tan chảy và nhiểu giọt vào trong đôi giày da dê mềm
của nàng. Nàng xúc lên một tấm da từ chiếc tổ làm bằng những tấm da của nàng, rồi
để nó lăn khỏi những ngón tay khi ánh mắt của nàng khoá chặt trên khung giường
thống trị gian buồng. Nàng kéo một trong những tấm da của Gareth khỏi giường và
vùi mặt vào trong đó, nhắm mắt lại khi mùi xạ hương của hắn điền đầy các giác
quan của nàng. Đôi môi nàng di chuyển lặng lẽ trên tấm da thú. Ném tấm da nặng
nề qua vai, nàng đi đến cầu thang cùng phần còn lại của đám phụ nữ để chờ đợi
những người đàn ông của họ quay về.
Khi
buổi chiều nhạt đi thành chạng vạng, sự trò chuyện huyên thuyên của đám phụ nữ
sôi nổi lên, được mài bén bởi sự trôi qua của thời gian và những ánh liếc của họ
ra phía cửa trở nên thường xuyên hơn. Tuyết đã được quét ra ngoài bởi những cô
hầu gái vui vẻ, cánh cửa đã đẩy đóng lại để ngăn gió. Chỉ một vũng nước sẫm màu
còn lại để lộ sự vượt qua của nó.
Nhiều
giờ trôi qua. Sự im lặng trở nên dài hơn và tiếng cười trở nên khan hiếm hơn.
Các quý bà cúi đầu thêu thùa và giả vờ không giật mình với mỗi tiếng động.
Dunla lê bước giữa họ, mời chào bánh và rượu mật ong, nhưng chiếc dĩa còn y
nguyên không được chạm tới.
Trong
sự im lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng rú rít của gió, Mortimer nâng cây đàn luýt của
anh ta lên và gẩy nhẹ vào dây đàn. Anh ta là người đàn ông duy nhất ở lại, ngoại
trừ một số ít các cậu tiểu đồng cằm nhẵn thín. Mortimer chải nhẹ để bắt đầu những
nốt đầu tiên của một giai điệu và sau đó là những nốt khác, anh ta chơi nhạc để
an ủi chính bản thân mình nhiều hơn là tiêu khiển cho đám phụ nữ. Đầu của
Rowena bật lên khi nàng nghĩ nàng nghe thấy những thanh âm đầy ám ảnh của một bản
ballard mà nàng đã nghĩ sẽ không bao giờ nghe được lần nữa. Lời nhạc khuấy đảo
không cần gợi nhớ trong trí óc nàng, rồi những ngón tay của Mortimer chuyển đến
đoạn điệp khúc của một giai điệu khác. Rowena vùi mũi vào trong tấm da thú của
Gareth, tìm kiếm sự an ủi nào đó để làm mềm đi khía cạnh sắc bén trong nỗi niềm
tuyệt vọng của nàng.
Khi
nàng ngẳng đầu lên, ánh mắt của quý cô Alise đậu lại trên nàng, tọc mạch và lạnh
lẽo. Rowena đón gặp ánh mắt của cô ta mà không chớp mắt cho đến khi Alise cúi đầu
xuống chiếc khăn vải lanh trong lòng cô ta.
Marlys
sải bước vào sảnh giống như một con sói bị giam giữ. Các quý bà kéo chân lại mỗi
khi cô ấy vượt qua và cố không nao núng.
Một
phụ nữ phúng phính bó chặt giống như một thỏi xúc xích trong lớp len màu gạch
non trao ra một nụ cười rạng rỡ giả dối. “Không rõ ràng là Sir Gareth và Sir
Blaine đã tổ chức một cuộc đi săn sao? Đàn ông rất ghét bị giam hãm mà.”
Marlys
đảo người. Dáng vẻ nghêng ngang cố ý của cô mang cô quay lại với đám phụ nữ. Cô
nghiêng tới trước, đặt đôi bàn tay trên tay ghế của một quý bà.
Vẻ
mơn trớn của giọng cô có thể nghe được trong mọi góc của gian sảnh. “Đồ chồn
cái ngu ngốc nhà cô. Tin hay không thì tuỳ, việc đông cứng đến chết trong tuyết
giá là sự giam hãm tồi tệ hơn việc bị khoá chặt ở đây với thứ người ngờ nghệch
giống như cô. Cái bụng nhỏ bé đầy mỡ của cô có thể khao khát thức ăn trước khi
trận bão tuyết này kết thúc. Anh trai tôi đưa những người đàn ông ra ngoài đó để
những nông nô không tìm thấy một lâu đài đầy những bộ xương quý tộc khi mùa
xuân làm tan băng.”
Người
phụ nữ nhìn chằm chằm vào trong lòng mình, đôi môi run rẩy. Cây kim của bà ta
đâm vào mảnh khăn lanh và chìm vào trong tấm đệm mềm bên dưới móng tay cái của
mình. Bà ta vỡ oà trong nước mắt. Marlys lùi ra xa, chế nhạo chuyện bị xúc phạm
của bà ta.
Một
giai điệu gập ghềnh vang lên từ cây đàn luýt của Mortimer. Có vẻ như sẽ không
có thêm những cuộc trò chuyện huyên thuyên lười nhác để kềm nén nỗi sợ nữa.
Marlys sải bước đến cầu thang nơi Rowena co ro và chìm xuống bên cạnh nàng,
khua lách cách những khớp ngón tay cứng đơ vì lạnh. Rowena buông lỏng tâm da
thú bên dưới nàng và thả nó như một chiếc áo choàng qua vai Marlys. Nó bao bọc
cả hai người họ một cách dễ chịu.
Không
nói một lời, Marlys chuồi sát vào sự ấm áp của thân thể Rowena. Họ ngồi bao bọc
cùng nhau trong một lúc lâu trước khi đầu của Rowena gục vào vai Marlys trong
giấc ngủ chập chờn.
Rowena
thức giấc trong sự im lặng, một sự im lặng quá mức đến nỗi nàng nghĩ nàng đang
mơ. Nàng mở mắt và bắt gặp ánh mắt kỳ quặc của Marlys. Không một tiếng lầm bầm hoặc
tiếng lào xào của đồ len phá vỡ sự tĩnh lặng. Điều này còn nhiều hơn sự im lặng.
Đó là sự thiếu vắng đáng sợ của âm thanh, như thể ngay cả nhịp đập của trái tim
của họ cũng đã nghỉ yên. Marlys hất tấm da thú ra sau và họ nhìn chăm chú lên
trên cao. Những bóng tối bên dưới những xà rầm nhà thất bại với những câu trả lời.
“Gió,”
Một lời thì thầm nghẹn ngào vang lên. “Gió đã ngừng thổi.”
“Phải
không?” Người vừa nói là cô gái lấm tấm tàn nhang đã nhấn mảnh khăn mùi xoa vào
trong bàn tay của vị hiệp sĩ trẻ. “Nó thật sự đã ngừng hay chúng ta vừa điếc hết
rồi?” Giọng nói tăng cao với một cạnh bén hoảng loạn. “Có lẽ chúng ta đã bị
chôn sống và không thể nghe được điều gì nữa. Có lẽ những người đàn ông ở sau ụ
tuyết ngay bên ngoài cánh cửa, đang nài nỉ và cầu xin chúng ta cho họ vào bên
trong và chúng ta không thể nghe thấy họ. Có lẽ thân thể họ đã cứng và chết khi
chúng ta ngồi thêu thùa. Có lẽ…”
“Ngừng
lại.” Marlys băng qua khoảng cách giữa họ trong hai sải chân. Cái tát của cô
vang vang trong sự tĩnh lặng. Cô gái chìm vào trong đôi cánh tay của người phụ
nữ đoan trang.
Người
phụ nữ trừng mắt vào Marlys. “Tôi đã bảo chồng tôi chúng tôi không bao giờ nên
đến đây. Toàn nước Anh đều biết anh cô là một kẻ điên. Giải tán các thái ấp của
mình. Sống như một ẩn sĩ với không ai ngoài bọn què quặt và nông nô để phục vụ
hắn. Cho phép cô xử sự hoang dã như một con thú thay vì nhốt cô lại trong một
nhà tu kín như hắn nên làm. Caerleon đã bị nguyền rủa mà. Bị kết tội bởi những
hành vi đen tối của chủ nhân nó.”
Một
cảm xúc u ám làm đỏ thẫm lưng cổ của Marlys. Quý cô Alise nhào trộn chiếc khăn
lanh của cô ta giữa những ngón tay gầy guộc khi Rowena bước vào giữa Marlys và
người phụ nữ. Những người phụ nữ chưa bao giờ nghe nàng thốt ra một lời nào giờ
đang căng ra để nghe giọng nói êm ái của nàng.
“Bà
không có quyền nói như thế.”
“Cô
là ai mà bênh vực cho hắn. Chúng tôi biết hắn giữ cô ở đâu vào ban đêm. Bị xích
vào giường của hắn. Bị buộc phải thoả mãn những khao khát tăm tối nhất và phi tự
nhiên nhất của hắn. Cô nên ước hắn chết với mỗi hơi thở mới phải chứ.” Người phụ
nữ lơ đãng vỗ nhẹ mái tóc của cô gái đang thổn thức trong lòng bà ta.
Rowena
cảm thấy một khao khát phi lý muốn bật cười, nhưng những lời lẽ độc ác ấy phối
hợp với nhận thức choáng váng về những cảm giác thực của nàng đột ngột có vẻ
không đáng cười nữa.
Ngay
cả với đôi tai của chính nàng, giọng nàng nghe có vẻ mờ nhạt và xa xôi. “Bà vẫn
nợ Sir Gareth một lời tạ lỗi khi ngài ấy quay lại.”
Giọng
của Marlys nghẹn ngào với nỗi cay đắng. “Nếu anh ấy quay lại.”
Lời
của cô được tiếp theo sau bởi một âm thanh xa xôi, trầm sâu và rì rầm như đại
dương, Rowena ngiêng đầu sang một bên. Quý cô Alise đứng dậy. Những giọng nói.
Giọng đàn ông vươn cao trong bài hát, trầm lắng với tiếng rung. Và theo sau mỗi
hợp xướng trầm bổng là một tiếng sầm vang vọng, như thể tiếng cồng vang sâu bên
dưới nước.
Cô
gái tóc nâu vàng ngồi thẳng người lên. “Lạy đức mẹ chúa Trời xin gìn giữ cho
chúng con. Họ đã chết. Chúng ta nghe thấy những thiên sứ của họ.”
Mortimer
ném cây đàn luýt sang bên cạnh. “Nếu các thiên sứ hát một bài hát như thế, thì
thiên đàng không phải là nơi cư trú của họ.”
Dàn
hợp xướng ma quái vống lên:
Jenny của tôi là một cô nàng bốc lửa
Tình yêu của cô ấy không bao giờ quá nguội lạnh
Với cặp đùi ngọt ngào để bao bọc thanh gươm
của tôi
Tôi sẽ không bao giờ trở nên quá già…
Đôi
môi Rowena cong lên trong một nụ cười. Cánh cửa khổng lồ rung chuyển trong bộ
khung của nó khi phiến gỗ phá thành thổi tung băng đá và dộng ầm vào chỗ dừng
trên lớp gỗ rắn chắc.
“Các
quý bà xinh đẹp của chúng ta từ chối chúng ta tiến vào sao?” Một giọng nói vang
lên không thể lầm lẫn với ai khác ngoài Blaine.
Cánh
tay dẻo dai của Mortimer rắn lại với nỗ lực khi anh ta kéo cửa mở ra. “Họ có thể,
nhưng tôi thì không bao giờ.”
Anh
ta gần như bị giẫm đạp lên khi các quý bà tràn đến với những tiếng ré và vô khối
nước mắt. Những người đàn ông lướt vào trong để gặp họ. Băng và tuyết bám trên
mỗi sợi vải và râu tóc, biến họ thành những ngọn núi trắng toát kêu lách tách.
Lơ lửng trên những cái sào giữa mỗi hai người đàn ông treo lủng lẳng những con
lợn rừng hoang dã với máu đã đóng bánh và đông thành đá trên thân thể. Tiếng
hoan hô làm rung chuyển gian sảnh.
Rowena
đứng một mình trong giữa đám đồ nội thất. Những giọt lệ phủ mờ đôi mắt nàng khi
Marlys tung người trên cổ của một kẻ khổng lồ tuyết ngay bên trong cửa. Khi hắn
không thể giải thoát bản thân khỏi vòng ôm của cô, hắn hạ thấp cô xuống, lắc
tuyết khỏi mái tóc sẫm màu. Đôi gò má của hắn ửng đỏ với sức khoẻ sung mãn. Đôi
hàm răng loé sáng xuyên qua bộ râu tuyết phủ trong một nụ cười không lưu giữ
chút dấu vết cay đắng nào khi hắn chấp nhận những cái ôm của cả đàn ông và phụ
nữ. Đôi mắt sẫm của hắn lấp lánh khi hắn cuốn quý cô Alise dưới cánh tay.
Dạ
dày của Rowena nổi sóng khi những cảm giác của nàng về Gareth vỡ oà trên nàng
như một cơn bão. Tin rằng bản thân vô hình trong sự hỗn loạn hân hoan ấy, nàng
trườn lên cầu thang, kéo lê mảnh da thú của Gareth phía sau.
Cú
gõ của Dunla vang lên hai lần trên cánh cửa, rồi lần nữa trong một giờ khác. Mỗi
lần , Rowena đều trả lời cùng một cách. “Đi đi. Tôi bệnh.”
Làm
sao Dunla có thể nhớ ra nàng trong sự vui chơi bên dưới kia? Những khúc nhạc và
những tiếng la vui thích trôi dạt lên xuyên qua lớp sàn đá đến tai của Rowena.
Nàng vùi sâu hơn vào trong những tấm da thú và nhìn chằm chằm vào trong bóng tối
thăm thẳm. Tuyết đã ngừng rơi nhưng gió vẫn đang rền rĩ vào ô cửa chớp đã cài
then.
Rowena
bị bệnh thật. Cảm giác tự khinh miệt bản thân cuộn chặt như một nắm đấm sâu
trong bụng nàng. Làm sao nàng có thể ngốc đến thế khi để cho bản thân bị chiến
thắng bởi một cặp mắt sẫm màu buồn vời vợi và một tập hợp các bó cơ hoàn mỹ?
Nàng chẳng tốt đẹp gì hơn quý cô Alise. Nàng chập chờn vào trong giấc ngủ nhiều
hơn một lần, nhưng luôn bị đánh thức bởi cơn rùng mình không ngừng của một cơn
sốt và sự ẩm ướt của nước mắt trên gò má nàng.
Nàng
thậm chí không thèm nhúc nhích khi cánh cửa cọt kẹt mở ra.
“Tôi
nài xin bà, Dunla. Đi đi.” Nàng gắt gỏng nói. “Tôi bệnh. Tôi không đói.”
“Không
ngạc nhiên là em bị bệnh khi không có ngọn lửa nào trong lò. Ta có thể nhìn thấy
hơi thở của ta ở trong đây.”
Rowena
xoay người và ngồi dậy, mái tóc nàng xoã tung trên tấm da thú mà nàng kéo đến tận
cằm. Gareth đứng dựa vào cánh cửa đã đóng lại.
Hắn
giơ ra một gói màu trắng. “Ta mang cho em ít bánh nóng. Bánh táo. Món ưa thích
của em.”
Rowena
hít vào. “Nay. Tôi không muốn chúng.”
Nàng quay người xa khỏi hắn. Có một thoáng yên lặng bối rối, rồi tiếng thình thịch
nhẹ của những lóng gỗ bị ném vào vỉ lò. Tiếng tí tách nhịp nhàng của một ngọn lửa
tiếp theo sau, tạo ra một tiếng ồn dễ chịu nhưng chỉ làm ấm được chút ít cho bầu
không khí giá lạnh. Rowena chờ đợi tiếng đóng sầm của cánh cửa. Nó không đến.
Nàng
hé nhìn qua chiếc kén của nàng. Gareth đang đi qua đi lại trước lò sưởi, chà
sát đôi cánh tay. “Có vẻ như ta không thể tạo ra được sự ấm áp.”
Nàng
quan sát trong sự ngạc nhiên khi hắn kéo chiếc áo chẽn qua đầu. Những tiếng hét
cười cợt và những âm thanh vút cao trong bài hát vọng lên từ tầng dưới.
“Quả
là lối cư xử tệ hại khi chủ nhà bỏ rơi yến tiệc của chính mình, đúng không?”
Gareth
nhún vai. “Ta phát ngán với chuyện nâng cốc chúc mừng rồi. Quá không kiên định,
họ không như thế sao? Cứ tống cho họ những con lợn quay, họ sẽ hạ những cái liếc
mắt ngờ vực xuống và nâng ly của họ lên với em ngay thôi mà. Ta đến đây để tìm
kiếm một chiếc giường ấm áp. Ta e rằng ta đã đến nhầm chỗ.”
Lời
lẽ của hắn là lựa chọn tệ hơn hắn dự định nhiều. Đôi môi của Rowena mím lại khi
nàng giật tấm da thú qua đầu. Gareth cho thêm hai lóng gỗ nữa vào lửa, ăn một
trong những cái bánh mà hắn mang đến cho Rowena, rồi chìm sâu vào trung tâm giường
và trải tấm da thú qua hắn.
Cho
dù lửa đã tí tách thành ngọn, sự giá lạnh trong phòng vẫn ngập sâu. Gió rít lên
hân hoan với nhiệt độ bị nhận chìm đó. Ô cửa chớp run rẩy khi luồng gió bướng bỉnh
tự đẩy mình xuyên qua những khe hẹp. Chẳng bao lâu sau Rowena có thể cảm thấy
giá lạnh phát ra từ những phiến đá bên dưới tấm lông thú dày. Một cơn rùng mình
làm rung chuyển nàng. Nàng quấn cánh tay quanh người nhưng chỉ tìm thấy chút ít
dễ chịu trong hơi ấm của chính mình. Một đống da thú không thể so sánh với sự ấm
áp của chín thân thể cuộn tròn bên dưới một tấm đắp đơn lẻ. Nàng không có
Freddie Nhỏ, ấm áp và có mùi ngọt ngào, để ủ ấm chân nàng.
Nàng
trườn đến lò sưởi, kéo lê những tấm da thú phía sau. Nàng sắp xếp chúng tại
chân lò sưởi và trườn vào bên trong, run rẩy trong sự ấm áp hiếm hoi. Những chiếc
bóng nhảy múa trên tường ném ra một ảo ảnh của sự ấm áp, tất cả còn độc ác nhiều
hơn bởi sự ấm áp lừa bịp của nó. Sự giá lạnh thấm sâu đến tận xương nàng. Răng
nàng bắt đầu khua lách cách. Nàng quấn những tấm da thú. quanh người và trườn dậy
để ngồi trên chính lò sưởi, áp gò má vào những viên đá ấm áp.
Với
một tiếng sầm, gió bật tung cánh cửa chớp mở ra. Rowena giật mình khi cơn gió lạnh
giá ùa vào trong phòng ngủ, thổi lớp tuyết chồng đống trên bệ cửa sổ vào trong phòng
như một cơn lốc lấp lánh. Gareth lao đến và buộc cánh cửa chớp đóng lại với một
lời nguyền rủa. Hắn quay người, dộng ầm ầm bàn chân trên những viên đá lát, và
tìm thấy Rowena co ro bên lò sưởi. Duy chỉ có đôi mắt và chỏm tóc vàng óng của
nàng có thể nhìn thấy trên tấm da thú tối tăm.
Hắn
trèo lại vào trong giường. “Làm sao ta có thể ngủ được với tiếng lách cách quái
quỷ đó?” Hắn gầm gừ.
“Tôi
cúi đầu nài xin sự dung thứ của ngài, thưa ngài kính mến,” Rowena nghẹn ngào giữa
đôi hàm răng nghiến chặt. “Ngài có thể trục xuất tôi đến phòng của Marlys nếu
điều đó không đẹp lòng ngài. Tôi không quen với việc ngủ một mình trong mùa
đông.”
“Ta
có thể. Nhưng không với một nửa những tấm da của ta. Điều này thật vô lý. Chả
ích lợi gì cho cả hai chúng ta khi bị đông cứng đến chết ở cách xa nhau năm bộ.”
Hắn tách những tấm đắp của hắn ra trong một lời mời không thể nào nhầm lẫn được.
Đôi
mắt của Rowena mở rộng. Đỉnh mũi đỏ ửng của nàng thò ra khỏi những tấm da thú,
nhưng nàng vẫn chỉ ôm ghì những tấm da thú vào chặt hơn.
Gareth
đảo mắt. “Sự lưỡng lự của em hão huyền quá đấy, ta có thể cam đoan với em rằng,
bất kỳ phần nào của ta chịu trách nhiệm về việc quấy rầy em, thì cũng đã bị
đông cứng lại mất rồi.”
Rowena
nhìn hắn nghiêng nghiêng, vẫn thiếu chắc chắn. Hắn thổi phù một hơi thở mù
sương với vẻ bực dọc. Nàng nhắm tịt mắt rồi làm một cú lao điên khùng đến chiếc
giường, nảy lên bên cạnh hắn với một cú bật làm rung chuyển khung giường. Nàng
vùi sâu vào trong lớp bọc nệm lông ngỗng, quay lưng về phía hắn.
Gareth
nhìn chằm chằm vào đường cong thanh nhã của lưng nàng bên dưới lớp áo và tự hỏi
không biết hắn có hấp tấp quá không. Hắn chèn những tấm da thú được kết hợp
quanh cả hai, rồi nằm nghiêng và nhắm mắt lại.
Một
tiếng sột soạt đều đặn lay động lớp bọc nệm. Gareth mở mắt và xoay qua. Những
cơn run rung chuyển xương sống mảnh dẻ của Rowena.
“Chúa
nhân từ, phụ nữ! Nếu răng em không tạo ra sự huyên náo thì xương sống của em sẽ
làm ư.”
Rowena
nhú ra khỏi những tấm da thú trong một sự xáo động của màu vàng óng và lông chồn.
“Cầu xin hãy tha thứ cho tôi, thưa ngài kính mến.” Tài năng của nàng trong chuyện
chế nhạo đã cung cấp những từ ngữ chính xác mà nàng tìm kiếm. “Có lẽ ngài thích
xích tôi vào giường và ép buộc tôi phải thoả mãn những khao khát tăm tối nhất
và phi tự nhiên nhất của ngài hơn chăng?”
Gareth
vần vò mái tóc đã rối bời sẵn của hắn. Những từ ngữ mà nàng ném vào hắn là của
chính hắn, được thì thầm với một bá tước già phóng đãng ở London mà quý bà của
ông ta có thể được trông mong trong việc truyền bá những tin đồn hiểm độc đến bốn
góc của thế giới này.
Trí
óc của hắn nhói lên lời cảnh báo, nhưng đôi tay hắn lờ đi khi chúng khum vào cổ
của Rowena và kéo nàng lại gần cho đến khi chỉ còn duy nhất lòng bàn tay của
nàng nhấn vào bộ ngực trần của hắn giữ cho họ không va vào nhau.
“Quả
là một lời mời quyến rũ, thưa quý cô kính mến, nhưng chúng ta đều biết sẽ không
cần dây xích nào giữa chúng ta hết.”
Rowena
nao núng trước ánh sáng gian tà trong đôi mắt hắn, tự hỏi chứng ngu si nào đã
cám dỗ nàng chế nhạo hắn. Hắn đã hai lần đối nghịch với nàng ở ngoài giường và
thậm chí còn kềm chế nhiều hơn cả nàng trong chuyện đó. Nàng hạ mắt xuống. Đôi
bàn tay nàng trông có vẻ thô và thiếu duyên dáng trên lớp lông láng mượt của ngực
hắn.
Những
ngón tay của Gareth siết chặt trên gáy nàng. Sự chấp nhận nhu mì của nàng thổi
bùng cơn giận của hắn còn nhiều hơn sự nổi loạn. Đối với hắn, điều đó nói lên sự
chấp thuận suốt đời về bất cứ lời bào chữa ngu ngốc nào mà Papa của nàng đã chọn
để dâng tặng.
Hắn
muốn lắc nàng. Muốn thôi thúc nàng nói về bản thân, hoặc thậm chí đánh hắn. Hắn
muốn khuấy đảo đốm lửa tinh thần mà hắn đã thoáng thấy trong ánh mắt tự mãn của
nàng. Đôi tay hắn dịch lần đến lưng nàng trong lớp lông thú, khuấy đảo từ từ và
kiên nhẫn một đốm lửa khác vào trong ngọn lửa đang tí tách.
Lời
lẽ gay gắt của hắn vang vọng trong đầu nàng. “Một giấc ngủ thanh bình là tất cả
những gì ta khao khát. Điều đó là quá phi tự nhiên sao? Ta phải xích em lại để
có được điều đó sao?”
“Nay, thưa ngài.”
“Vậy
thì nằm quay lại đi.”
Rowena
quay người lại như thể nửa mong đợi cảm thấy sự day dứt của lòng bàn tay hắn áp
vào mông nàng. Thầm rên rỉ, hắn trượt cánh tay quanh eo nàng. Nàng chìm vào sự ấm
áp trong vòng tay của hắn mà không chống đối thêm.
Lâu
sau khi những cơn run của Rowena lắng dịu, nàng nằm cuộn tròn như một bức tượng
sát chiều dài thân thể rắn chắc của hắn, sưởi ấm trong sự gần gũi của hắn,
nhưng không dám di chuyển, vì sợ rằng sẽ phản bội bản thân với một cái vuốt ve
hoặc nói vớ vẩn trong khi nàng ngủ. Cuối cùng sự kiệt sức đã làm đều đặn hơi thở
của nàng vào nhịp điệu nhẹ nhàng của giấc ngủ. Gareth nhìn chằm chằm vào những
hình bóng của ánh lửa đang nhày múa trên tường, cằm hắn tỳ vào mái đầu mượt mà
của nàng, không dám nhúc nhích vì sợ nàng nhận ra hắn không đông cứng như hắn
đã tin. Nếu Lindsey Fordyce không đến sớm, hắn mới người cần được giải thoát khỏi
chiếc bẫy mượt mà của vòng tay nàng.
