Thứ Hai, 2 tháng 1, 2012

Phân vân... Lan man 3

TÔI CHỌN NGHỀ ???

Dạo này, cứ mỗi khi gặp tôi, ai cũng hỏi : chọn học ngành nào rồi ?

Câu hỏi còn hơn sự tra tấn vạn lần.

Thấy mặt mũi tôi cứ ngơ ngơ như ngỗng sắp ... ị , mẹ tôi khuyên : "Hãy nghe theo lời thì thầm của trái tim, con ạ !". Cha tôi nói : " Hãy chọn ngành nào xã hội đang thiếu mới dễ được trọng dụng ". Bạn bè kêu : " Chọn ngành nào sau này dễ làm giàu í " .

Tôi hoang mang như lạc vào mê cung.

Mẹ lại nhẹ nhàng : " Hãy chọn ngành mà con đam mê, vì con sẽ gắn bó với nó suốt đời ". Cha tôi thực tế hơn : " Phải dựa theo năng lực nữa con à, ôm đồm quá sức không làm con ng ta hạnh phúc đâu !" Bạn bè tán " Học ngành hot ấy, thế mới dễ nể !" .

Than ôi, càng nghe khuyên càng rối trí ! Thôi, cứ cắp gói làm ES 1 năm đi, nghe nói bên Mỹ hướng nghiệp tốt lắm , mỗi trường còn có hẳn 1 Counseler thông minh , giỏi giang , chuyên nghiệp ... giúp mình chọn trường nũa. Thế nhé ... Hãy an lòng, mẹ ơi ...!

Và đến nay, sát ngày deadline hồ sơ xin học college, tôi vẫn cứ ngơ ngơ ngáo ngáo... ( cô ngỗng ngố này chắc bị táo bón mất rùi...)

Thế là, mỗi ngày, sau khi vội vã thanh toán xong homework, tôi lùng sục các box du học xem các liền anh, liền chị học gì và làm gì.

Kết quả chẳng khả quan là mấy. Hình như chỉ có các bậc hào kiệt và anh thư võ công đầy mình mới tham gia 4 rùm thui. Các phó thường dân nhỏ bé sức hèn tài mọn như tôi chẳng ai dám huyênh hoang gì sất, chắc e ngại sẽ múa rìu qua mặt ... indian chăng?

Thôi thì ... cứ thử mơ đi ...

Chỉ là mơ, có nói ra với ai đâu mà sợ ...

...

Dân mình hay nói " nhất y , nhì dược ". Thử nhé ...

Oh, hoá ra bên Mỹ cũng như rứa hỉ !

Nhà mình vốn có truyền thống theo ngành y mà. Điểm lại lịch sử nhé : Ông nội mình là lương y, Ông ngoại cũng là lương y, cô mình là bác sĩ chuyên khoa tim mạch, cha mẹ mình kinh doanh dụng cụ y khoa ... Nên quá đi chứ ! Nhất trí nhé.

Đêm đó , tôi ngủ 1 đêm dễ nhất trong năm, không trằn trọc, trăn trở, trặt trẹo ...

Kha kha, hoá ra mơ mộng cũng có thể đem đến cho ng ta hạnh phúc dễ dàng thế đấy! Coi như bài toán đã có đáp án.

....

Tôi nằm mơ thấy mình bước qua sân trường đầy nắng để vào sảnh đường rộng lớn và cực kỳ tráng lệ của Medical school.

Trong sảnh đường , các bác sĩ tương lai đang qua lại, trên tay ôm những cuốn Harrison's dày cộm, lẩm nhẩm đọc lời thề Hippocrates , mặt mũi sáng láng thông minh, đẹp như thần Apollon . Chính giữa sảnh, nổi bật giữa các vị thần Apollon đẹp trai đó , là khuôn mặt quắc thước, nghiêm trang , râu tóc bạc phơ và cực kỳ thông tuệ : Thần Hippocrate, thuỷ tổ của ngành y; ngài đang hiền lành nhắc nhở các cháu chắt chút chít về y đức .

Cảnh tượng huy hoàng làm tôi choáng ngợp. Hít một hơi thật sâu, tôi nhấc chân toan bước vào thánh đường "của mình" ...

Bỗng..., Một tiếng quát như sấm rền làm tôi giật mình đặt vội chân xuống lại bậc thềm và cứng người hoảng hốt. Định thần lại , tôi thấy thần Hippocrate đang vẹt đám đông sải bước về phía tôi, mặt đỏ lên vì giận dữ. Sao thế nhỉ, tôi tự hỏi, chắc có thằng lưu manh cha căng chú kiết nào đó định làm ô uế thánh đường này chăng ? Oops , nếu có thì phải bước qua xác bản cô nương đã nhé. Hàhà, xem ta lập công trước mặt thần tượng đâyyyyyyy ...

Quay đầu nhìn quanh, sân trường vắng lặng, chỉ có tôi là người duy nhất ... Lẽ nào ... !

Khi còn cách tôi chừng 10 bước chân, vị thần đáng kính ngừng lại, từ hai lỗ mũi ngài, làn khói giận dữ tuôn ra mờ mịt như sương mù London buổi sáng , ngăn cách tôi và thần tượng của mình. Ngài chỉ thẳng vào tôi và quát :

- Hey, U, Ai cho phép ngươi xâm nhập nơi này ?

Tôi sợ tái xanh tái xám, lắp bắp :

- Dà...dà...Con muốn xin ngài cho con được học theo ngài, con muốn được trở thành bác sĩ chũa bệnh cho mọi người.

Chết thật, hình như không còn gì quấy hơn câu nói vừa rồi của tôi thì phải. Ngài tổ sư ngành Y còn la to hơn nũa :

- Huhm ! Bộ ngươi tưởng trường Y là nơi ai muốn học thì học được sao ? Người như ngươi văn dốt võ dát, óc thì bằng trái chanh, gan thì như trái cherry, thấy người ta quằn quại đau đớn thì sợ vãi mật, thấy máu chảy lai láng thì xỉu lên xỉu xuống, học thì lười biếng, giỏi tuỳ hứng, dốt tuỳ hỉ... Theo ngành y để mà giết người ah ... Cha chả ...hự hự...

Lửa giận của ngài ngày càng phừng phực, mặt ngài trở nên đỏ như trái dâu chín. Ngài hít một hơi thật sâu, và ... thổi vào tôi. Cuồng phong nổi lên ...và ... tôi bay qua tận bên Tàu !!!

Tôi rơi vào giữa đám Trệt con da vàng, bụng ỏng, tóc trái đào. Chúng trợn mắt , le lưỡi nhìn tôi . Thất kinh, tôi bỏ chạy...

Tỉnh dậy, 3 ngày sau vẫn còn hoảng hốt...

Thôi nhé, vĩnh biệt trường Y và giấc mộng Bác sĩ...

...

Còn ngành Dược thì sao nhỉ ?

May quá , có Uncle Lê tung cho cái phao trong thread " How to get..."

Tuyệt quá ấy chứ. Nào là 100% có việc ổn định, lương cao, dễ get visa status ... Bên Mỹ, pà kon cũa ba mẹ tôi có tới 3 người đang là dược sĩ cơ đấy...

Vậy nhé, my way đây rồi, cứ theo sát cẩm nang của Uncle Lê là đến đích thôi. Uncle Lê muôn năm ! Trường Dược muôn năm...

Lần này tôi lại sướng rơn với giấc mộng vào trường Dược. Trời trong xanh-nắng long lanh ...

Và đêm đó tôi lại chiêm bao...

Tôi thấy mình đi dạo trên tầng mây thứ chín với cụ Tuệ Tĩnh. Cụ nói chuyện với tôi thân mật như với ... chít nội của mình. Tôi ngất ngây sung sướng. Đấy nhé, cụ tổ ngành dược Việtnam chấp thuận tôi rồi, không thể là quyết định sai được nhé !

Cụ chỉ cho tôi cánh đồng thảo dược của cụ với muôn ngàn loài kỳ hoa dị thảo. Cụ nâng niu từng cái lá, từng cọng rễ non. Cụ đọc tên vanh vách rõ ràng từng loài dược thảo và đặc tính công dụng cứ như chúng là các đứa cháu thân iu.

Theo chân cụ chừng nửa ngày, tôi mới bật ra được 1 câu hỏi mà nếu được bình bầu sẽ là câu hỏi ngu nhất trong năm :

- Làm sao cụ có thể nhớ hết tên và công dụng của chúng mà không lẫn lộn ?

Cụ nhìn tôi xa lạ như chỉ mới nhìn thấy tôi lần đầu :

- Nếu không có trí nhớ siêu việt thì không thể học ngành Dược được đâu, cháu ạ ! Đây mới chỉ là tên và công dụng thôi, còn phải biết phối hợp chúng lại, biết các quy luật tương hỗ, đối kháng, liều lượng phối trộn với nhau để có được dẫn xuất tuyệt hảo nhất, phải biết liều lượng gây chết, liều lượng giới hạn, ... ( oh my God ! )

Cụ không chê bai gì tôi nhưng ánh mắt nheo nheo thương hại. Tôi choáng váng và... rơi...

Từ chín tầng mây tôi lao thẳng xuống đất ... Lạnh toát ...

Tỉnh dậy, mồ hôi vã như tắm. Nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết vẫn đang rơi ...

Thế là tan tành giấc mộng pharmacer doctor.

...

Hay là chọn Finance đi, VietNam mình đang thiếu nhân lực tài chính ngân hàng đấy, thế giới cũng cần nũa. Okie thui.

Và tôi vẩn vơ nghĩ đến tương lai... Tôi sẽ là 1 kinh kỹ tài giỏi ở phố Wall... Tôi thấy mình đang bắt tay Warren Buffet ở bữa trưa thân mật . Ông nói với tôi :

- Thương trường là chiến trường cháu ạ. Stock market là biển cả, tiềm ẩn nhũng con sóng thần. Các nhà tài phiệt là lũ cá mập, ăn thịt lẫn nhau , huống hồ miếng mồi ngây thơ như cháu. Về nhà đi. Đằng sau nhà tài phiệt là bóng dáng của tội ác đó. Về nhà đi cháu ngoan... Hãy ngoan ngoãn là nhân viên gương mẫu, mẫn cán của cái Bank nào đó cho yên thân...

Tôi rùng mình, thấy mình ảo tưởng giữa ban ngày...

...

Sau đó, ngày vẫn nối tiếp ngày , trĩu nặng hoang mang ...

Hay là cứ chọn đại major nào đó đi. Sau này, nếu thấy ko thích thì chọn lại ... So đo lắm chỉ khổ thân ... Đâu phải như ở VN , chọn sai chỉ có thể " tự do hay là chết ? " đâu mà lo...

Rưng mà, ngộ nhỡ chọn lần 2 vẫn sai thì sao ? Không lẽ cả tuổi thanh xuân cứ phí hoài trong cái chong chóng ấy à ? Suy nghĩ chín chắn chút đi. Mình thích làm gì nhỉ ? Mình muốn làm gì nhất ? Mình có khả năng về lĩnh vực nào nhất ? Việc gì làm cho mình wan tâm đến độ đam mê ?

Khổ quá, nếu trả lời được những câu hỏi này một cách dứt khoát thì đâu có gì phải bàn nũa...

Cứ thử trả lời xem sao...

Câu 1 : Tôi thích làm gì nhất ?

Câu này chỉ dám trả lời thầm thui. Ai nghe thấy mà ko ... pó tay, chít lìn á...

Tôi thích nhất là ngủ nướng thêm 1 chút mỗi sáng. Tôi thích ở nhà với gia đình, ko phải tha hương tầm sư học đạo thế này. Tôi thích sự ổn định và bình yên. Tôi thích được yêu thương và quý trọng. Tôi thích... Phùh!... Thích đủ thứ...

Câu 2 : Tôi muốn làm gì nhất ?

Câu này mới khó. Từ nhỏ đến giờ, có bao giờ được tự do phát biểu ý kiến đâu, lúc nào cũng làm theo lời người khác . Đền môn văn là môn có thể có ý riêng nhiều nhất vẫn phải làm đúng y như dàn bài mẫu, khác là bị trừ điểm. Riết rồi quen, đâu có "muốn" gì nũa đâu ! Cứ rập khuôn cho nhàn hạ khỏi mất công suy nghĩ.

Câu 3 : Tôi có khả năng về lĩnh vực nào nhất ?

Để coi ...

Một chút khiếu vẽ, nhưng không thích làm hoạ sĩ, chỉ thích trang trí cho bất kỳ cái gì tôi vớ phải . Chút tài vặt chỉ đủ cho bạn bè nhờ vả lấy chầu kem thui...

Mẹ hay khen tôi : nhỏ này ko lam thì thôi, làm gì cũng làm tới nơi tới chốn. Giao cho đi mua cái gì thì hoàn toàn yên tâm là lựa chọn tốt nhất. đàm phán tốt, có khiếu kinh doanh đó . ( ặc... ặc... xấu hổ muốn chit lun !)

Ngoài ra thì việc gì cũng dở tệ ...

Câu 4 : Việc gì làm tôi quan tâm đến độ đam mê ?

Chưa thấy... Nhưng cũng hơi lăn tăn điều này :

Ở Mỹ, lớp Art rất thoải mái, đồ dùng xài miễn phí, tài liệu tham khảo nhiều vô kể. Tôi có thể ở đó cả ngày, thậm chí cả tuần để ..."sáng tác" mà không thấy chán (mấy ông hoạ sĩ mà thấy những bản vẽ này bảo đảm lăn đùng ra xỉu liền á - dù thế , tôi rất thích ngắm "tác phẩm" của mình) .

Nhưng nhũng trẻ mẫu giáo cũng vậy, tụi nó cũng ngồi vẽ cả ngày , đâu thể nói đó là năng khiếu hoặc đam mê !

Ngày Homecoming trường tôi, tôi xung phong đi bán áo thun lưu niệm . Vui thiệt vui . Áo màu đen, in hình đầu bò màu trắng, xấu kinh dị lun. Trong vòng 2 giờ, tôi bán hết sạch, quên cả phần của mình . Cuối cùng phải năn nỉ mua lại 1 cái làm kỷ niệm của 1 bà phụ huynh. Họ mắc cười wá, tặng luôn cho tôi 2 cái. Thế có gọi là khiếu kinh doanh ko nhỉ ?

...

Huhm, Viết loăng quăng cả buổi vẫn chưa biết sẽ học gì...

Đau đầu quá...

Không có nhận xét nào: