Thứ Bảy, 30 tháng 9, 2017

Mật mã 3 - Chương 40

Sol trong Thiên Bình



Khi mặt trời đi qua Bảo Bình, nó báo hiệu một vận may lớn, những người bạn trung thành, và cận thần của các ông hoàng.

Vì vậy, đừng sợ hãi những thay đổi diễn ra khi Bảo Bình cai trị trái đất.

-Anonymous Tiếng Anh Phổ biến Book, c. 1590, Gonçalves MS 4890, f. 15r





Chương 40






Matthew chỉ nói một từ duy nhất trên chuyến bay: "Nhà"

Chúng tôi đến Pháp sáu ngày sau sự kiện ở Chelm. Matthew vẫn không thể đi được. Anh cũng không thể sử dụng đôi bàn tay. Không thứ gì ở lại trong dạ dày của anh quá ba mươi phút. Máu Ysabeau, như đã hứa, đã từ từ vá những xương bị vỡ, các mô bị hư hỏng, và những tổn thương trong các cơ quan nội tạng của Matthew. Sau khi bị bất tỉnh lúc đầu do sự kết hợp của các loại thuốc, đau đớn và kiệt sức, bây giờ anh từ chối nhắm mắt nghỉ ngơi.

Và hầu như anh không nói chuyện. Khi anh làm, thường là để từ chối thứ gì đó.

"Không," anh nói khi chúng tôi quay về hướng Sept-tour. "Nhà của chúng tôi."

Đối mặt với một loạt các lựa chọn, tôi đã nói Marcus đưa chúng tôi đến Les Revenants* (Những bóng ma – Tiếng Pháp). Nó là một cái tên rất lạ phù hợp cho chủ sở hữu hiện tại của nó, vì Matthew đã trở về nhà giống một con ma nhiều hơn một người đàn ông sau những gì Benjamin đã làm với anh.

Không ai từng mơ rằng Matthew sẽ thích đến Les Revenants hơn Sept-Tours, và ngôi nhà lạnh lẽo và thiếu sức sống khi chúng tôi đến. Anh ngồi trong tiền sảnh với Marcus trong khi anh trai của anh và tôi chạy quanh đốt lửa và chuẩn bị một chiếc giường cho anh. Baldwin và tôi đang thảo luận phòng nào sẽ là tốt nhất cho Matthew vì những giới hạn thể chất hiện tại của anh trong lúc đoàn xe hộ tống từ Sept-Tours đậu đầy sân. Không, ngay cả ma cà rồng cũng không thể đánh bật Sarah khỏi cửa, dì đã rất háo hức đến gặp chúng tôi. Dì tôi quỳ xuống trước Matthew. Gương mặt dì mềm đi với tình thương và sự quan tâm.

"Anh trông như địa ngục ấy", dì nói.

"Cảm thấy tồi tệ hơn." Giọng nói từng đẹp đẽ của Matthew giờ khắc nghiệt và the thé, nhưng tôi trân trọng từng lời ngắn gọn. "Khi Marcus nói rằng không sao, tôi muốn đặt một thuốc mỡ trên làn da của anh để giúp anh chữa lành cơ," Sarah nói, chạm vào da thô trên cánh tay của anh.

Tiếng khóc của một em bé tức giận, bị đói xé rách không gian.

"Becca." Trái tim tôi nhảy trước triển vọng được nhìn thấy cặp song sinh một lần nữa. Nhưng Matthew dường như không chia sẻ hạnh phúc của tôi.

"Không" đôi mắt của Matthew hoang dại, và anh run rẩy từ đầu đến chân. "Không. Không phải bây giờ. Không như thế này."

Kể từ khi Benjamin nắm quyền kiểm soát tâm trí và cơ thể của Matthew, tôi khẳng định rằng bây giờ Matthew đã được tự do, anh đã đòi hỏi phải có sự cho phép để thiết lập các điều khoản của đời sống hàng ngày và thậm chí điều trị y tế của anh. Nhưng còn điều này, tôi sẽ không làm thế. Tôi lấy Rebecca ra khỏi vòng tay của Ysabeau, hôn lên gò má mịn màng của cô bé, và hạ cô bé vào chỗ cong trên khuỷu tay của Matthew.

Khoảnh khắc Becca nhìn thấy khuôn mặt của Matthew, cô bé ngừng khóc.

Khoảnh khắc Matthew có con gái của mình trong vòng tay anh, anh ngừng run rẩy, giống như tôi đã như thế trong đêm cô bé được sinh ra. Mắt tôi rưng rưng trước biểu hiện sợ hãi, kinh hoàng của anh.

"Suy nghĩ tốt đấy," Sarah thì thầm. Dì cho tôi một sự kiểm tra sơ bộ. "Con trông cũng y như địa ngục."

"Mẹ ơi," Jack nói, hôn lên má tôi. Cậu đã cố gắng trao cho tôi Philip, nhưng em bé quằn quại tránh xa tôi, khuôn mặt cậu bé nhăn nhó và ngoảnh đi.

"Gì thế, chàng trai nhỏ?" Tôi chạm vào khuôn mặt của Philip với một ngón tay. Tay tôi lóe sáng với quyền lực, và các chữ cái đang chờ đợi dưới bề mặt da của tôi đã dâng lên, sắp xếp câu chuyện chưa được kể. Tôi gật đầu và tặng bé một nụ hôn trên trán, cảm giác râm ran trên đôi môi tôi xác nhận những gì Sách Sự Sống đã tiết lộ với tôi. Con trai tôi có rất nhiều quyền năng. "Hãy đưa thằng bé cho Matthew, Jack."

Jack biết rõ những kinh hoàng mà Benjamin có khả năng thực hiện. Cậu gồng mình để nhìn bằng chứng của chúng trước khi quay đi. Tôi thấy Matthew qua đôi mắt của Jack: người anh hùng của cậu, về nhà từ cuộc chiến, hốc hác và bị thương. Jack hắng giọng, và những âm thanh gầm gừ đã làm tôi quan tâm.

"Đừng đẩy Philip ra khỏi sự đoàn tụ, cha à." Jack nêm Philip an toàn vào chỗ cong trên của cánh tay kia của Matthew.

Đôi mắt của Matthew đu đưa kinh ngạc trước lời chào. Đó là một từ thật nhỏ nhoi làm sao - cha - nhưng Jack chưa từng gọi Matthew bất cứ điều gì ngoại trừ Ngài Roydon và Matthew. Mặc dù Andrew Hubbard đã nhấn mạnh rằng Matthew là cha thật sự của Jack, và mặc dù Jack đã nhanh chóng gọi tôi là "Mẹ", cậu đã miễn cưỡng kỳ lạ để ban phát một vinh dự tương tự trên người đàn ông mà cậu tôn thờ.

"Philip sẽ buồn khi Becca có được tất cả sự chú ý." Giọng nói của Jack thô ráp với cơn thịnh nộ bị đàn áp, và cậu đã cố tình làm cho những lời tiếp theo vui tươi và sáng sủa. "Granny Sarah có tất cả các loại tư vấn về cách đối xử với các em trai và em gái. Hầu hết nó liên quan đến kem và các chuyến đi đến sở thú." Lời nói đùa của Jack đã không đánh lừa được Matthew.

"Hãy nhìn vào ta." Giọng nói của Matthew yếu ớt và khàn khàn, nhưng không có sự lầm lẫn nào rằng đây là một mệnh lệnh.

Jack đón gặp ánh mắt của anh.

"Benjamin đã chết," Matthew nói.

"Con biết." Jack nhìn ra xa, di chuyển không ngừng nghỉ từ chân này đến chân khác.

"Benjamin không thể làm tổn thương con. Không còn nữa."

“Hắn đã làm tổn thương cha. Và cha sẽ làm tổn thương mẹ con." Jack nhìn tôi, và đôi mắt cậu đầy bóng tối.

Lo sợ rằng chứng cuồng máu sẽ nhấn chìm cậu, tôi đã tiến một bước theo hướng của Jack. Tôi dừng lại trước khi bước tiếp, bắt buộc bản thân mình để cho Matthew xử lý điều đó.

"Nhìn vào ta, Jack."

Da Matthew xám lại với nỗ lực. Anh đã nói nhiều kể từ khi Jack đến hơn anh đã nói trong suốt một tuần lễ, và chúng đã rút cạn sức mạnh của anh. Sự chú ý đang lang thang của Jack quay trở lại với người đứng đầu gia tộc của mình.

"Hãy ẵm Rebecca. Đưa cô bé cho Diana. Sau đó, quay trở lại."

Jack đã làm như yêu cầu, trong khi phần còn lại của chúng tôi theo dõi thận trọng, phòng trường hợp một trong hai người, Matthew hoặc cậu, bị mất kiểm soát. Với Becca an toàn trong vòng tay, tôi hôn cô bé và thì thầm rằng bé thật là cô gái tốt làm sao, đã không nhặng xị lên vì bị lấy khỏi cha mình.

Becca cau mày, cho thấy cô bé đang ngầm phản đối.

Trở lại bên cạnh Matthew, Jack vươn tay đến Philip.

"Không. Ta sẽ giữ thằng bé." Đôi mắt của Matthew cũng đã trở nên tăm tối đáng lo ngại. "Hãy đưa Ysabeau về nhà, Jack. Mọi người khác cũng sẽ ra đi."

"Nhưng, Matthieu," Ysabeau phản đối. Fernando thì thầm điều gì đó vào tai bà. Bà miễn cưỡng gật đầu. "Đi nào, Jack. Trên đường đến Sept-Tours, ta sẽ kể cho cháu một câu chuyện về thời Baldwin đã cố gắng xua đuổi ta khỏi Jerusalem. Nhiều người đàn ông đã chết."

Sau khi nói lời cảnh báo úp mở mong manh ấy, Ysabeau lùa Jack ra khỏi phòng.

"Cảm ơn, Maman," Matthew thì thầm. Anh vẫn đang chịu đựng trọng lượng của Philip, và cánh tay anh run lắc đáng báo động.

"Hãy gọi nếu cha cần con," Marcus thì thầm khi cậu hướng ra ngoài cửa.

Ngay sau đó chỉ còn bốn người chúng tôi ở trong nhà, tôi đỡ Philip từ lòng Matthew và thả cả hai em bé vào trong chiếc nôi bên cạnh lò sưởi.

"Quá nặng," Matthew nói mệt mỏi khi tôi cố gắng nhấc anh khỏi ghế. "Ở lại đây."

"Anh sẽ không ở lại đây." Tôi đã nghiên cứu tình hình và quyết định chọn một giải pháp. Tôi điều phối không khí để hỗ trợ thần chú bay được dệt vội vàng của tôi. "Sẵn sàng nhé, em sẽ thử làm pháp thuật." Matthew tạo ra một âm thanh mờ nhạt có thể là một nỗ lực trong tiếng cười.

"Đừng. Sàn nhà là được rồi.” anh nói, lời nói của anh líu nhíu vì kiệt sức.

"Giường vẫn tốt hơn," Tôi trả lời kiên quyết khi chúng tôi lướt qua sàn đến thang máy.

Trong tuần đầu tiên của chúng tôi tại Les Revenants, Matthew đã cho phép Ysabeau đến và cho anh ăn. Anh lấy lại được một phần sức mạnh của mình và di chuyển nhiều hơn một chút. Anh vẫn không thể đi, nhưng anh có thể đứng miễn là anh được hỗ trợ, hai cánh tay yếu ớt buông thỏng ở hai bên hông.

"Anh đang có tiến bộ nhanh," tôi nói với vẻ rạng rỡ, như thể tất cả mọi thứ trên thế giới đều mang màu hồng. Trong đầu tôi thực sự rất tăm tối. Và tôi đang hét lên trong tức giận, sợ hãi và thất vọng khi người đàn ông tôi yêu thương phải vật lộn để tìm đường xuyên qua những bóng ma của quá khứ đã phủ trên anh trong Chelm.


Không có nhận xét nào: