Chương 35
"Ông thảm
hại đến mức không thể tin được." Giọng nói của Benjamin xuyên qua làn
sương mù đã che phủ trên não của Matthew. "Tôi chỉ có thể cầu nguyện rằng
vợ của ông cũng dễ dàng thao túng tương đương."
Một cơn đau rát
bắn xuyên qua cánh tay anh, và Matthew kêu lên, không thể ngăn mình lại. Phản ứng
chỉ khuyến khích Benjamin hơn. Matthew nghiến đôi môi vào nhau, kiên quyết
không để cho con trai của mình hài lòng hơn nữa.
Một cây búa đập
vào sắt – một âm thanh giản dị quen thuộc anh nhớ từ thời thơ ấu của anh.
Matthew cảm thấy gọng kềm kim loại rung động trong tận cốt tủy của mình.
"Đó. Điều
đó sẽ giữ ông." Những ngón tay lạnh lẽo nắm chặt cằm anh. "Mở mắt ra,
Cha. Nếu không tôi sẽ phải mở ra cho ông, tôi không nghĩ rằng ông sẽ thích
nó."
Matthew buộc mi
mắt của mình mở ra. Khuôn mặt bí hiểm của Benjamin chỉ cách vài inch. Con trai
của anh đã thực hiện một âm thanh mềm mại, thương xót.
"Quá tệ.
Tôi đã hy vọng ông sẽ chống lại tôi. Tuy nhiên, đây chỉ là hành động đầu
tiên." Benjamin xoắn đầu Matthew xuống.
Một thanh sắt
dài, nóng đỏ đóng xuyên qua cánh tay phải của Matthew vào cái ghế gỗ dưới chân
anh. Khi nó đã nguội, mùi hôi của thịt và xương bị đốt cháy giảm đi phần nào.
Anh không cần phải nhìn cánh tay khác để biết rằng nó đã trải qua một xử lý
tương tự.
"Cười lên
nào. Chúng ta không muốn gia đình trở về nhà mà bỏ lỡ một phút trong cuộc hội
ngộ của chúng ta." Benjamin túm lấy tóc và giật mạnh đầu anh lên. Matthew nghe
tiếng kêu ro ro của một camera.
"Một vài cảnh
báo: Thứ nhất, cây cọc sắt đã được đặt cẩn thận giữa xương trụ và xương quay.
Kim loại nóng đã liên kết các xương xung quanh chỉ đủ để nếu ông vùng vẫy, nó sẽ
vỡ ra. Tôi đã được thuyết phục để tin rằng nó rất đau đớn." Benjamin đá
chân ghế, và hàm Matthew nghiến lại khi một cơn đau khủng khiếp lan toả bên
trong tay anh. "Thấy chưa? Thứ hai, tôi không có hứng thú trong việc giết
chết ông. Không có gì ông có thể làm, nói, hoặc đe dọa sẽ khiến tôi đặt ông vào
bàn tay nhẹ nhàng của cái chết. Tôi muốn tiệc tùng trên nỗi đau của ông và thưởng
thức nó."
Matthew biết rằng
Benjamin đã mong chờ anh hỏi một câu hỏi cụ thể, nhưng cái lưỡi dày thịch của
anh không tuân theo lệnh của bộ não. Tuy nhiên, anh vẫn kiên trì. Tất cả mọi thứ
phụ thuộc vào nó.
"Diana.Ở.Đâu?
"
"Peter nói
với tôi là cô ấy ở Oxford. Knox có thể không phải là phù thủy mạnh mẽ nhất từng
tồn tại, nhưng lão ta có cách theo dõi vị trí của cô ấy. Tôi sẽ cho phép ông
nói chuyện với lão trực tiếp, nhưng điều đó sẽ làm hỏng bộ phim mở ra cho khán
giả của chúng ta khi họ trở về nhà. Nhân tiện, họ không thể nghe thấy ông. Chưa
thể. Tôi đang để dành điều đó khi ông đã bị khuất phục và cầu xin."
Benjamin đã định vị bản thân một cách cẩn thận sao cho lưng hắn quay về phía
máy ảnh.
Bằng cách đó,
đôi môi của hắn không có thể đọc được.
"Diana.Không.Ở
đây? " Matthew hình thành từng âm tiết một cách cẩn thận. Anh cần ai đó có
thể đang xem nhận ra rằng vợ của anh vẫn đang tự do.
"Diana mà
ông đã thấy chỉ là một ảo ảnh, Matthew," Benjamin cười rú lên. "Knox
đã thả một thần chú, chiếu một hình ảnh của cô ấy vào căn phòng trống trên lầu.
Nếu ông được cho xem lâu hơn một chút, ông sẽ thấy nó đã lặp lại từ đầu, như một
bộ phim. "
Matthew đã biết
đó là một ảo ảnh. Hình ảnh của Diana có tóc vàng hoe, vì Knox đã không thấy vợ
anh kể từ khi họ trở về từ quá khứ. Thậm chí nếu màu tóc có đúng, Matthew cũng
đã biết đó không thực sự là Diana, không có tia sáng của sinh khí hoặc sự ấm áp
đã kéo anh đến với cô. Matthew đã đi vào trong tường rào của Benjamin, biết rằng
anh sẽ bị bắt. Đó là cách duy nhất để buộc Benjamin làm động thái tiếp theo của
hắn và mang trò chơi méo mó của hắn đến chỗ kết thúc.
"Giá như
ông miễn dịch với tình yêu, ông hẳn đã trở thành một người đàn ông tuyệt vời.
Thay vào đó ông bị chi phối bởi thứ cảm xúc vô giá trị." Benjamin nghiêng
người gần hơn, và Matthew có thể cảm nhận hương thơm của máu trên môi hắn.
"Đó là điểm yếu vĩ đại của ông, Cha à." Matthew siết chặt tay theo phản
xạ trước sự xúc phạm, và cánh tay của anh đã trả giá, xương trụ nứt như đất sét
khô cằn bên dưới một mặt trời đang nung cháy.
"Điều đó
thật ngu ngốc, phải không? Ông chẳng làm trọn vẹn được điều gì. Cơ thể của ông
đã chịu đựng sự căng thẳng rất lớn rồi, tâm trí của ông đầy những lo lắng về vợ
và con cái của ông. Ông sẽ mất gấp đôi thời gian để chữa lành trong điều kiện
này." Benjamin buộc hàm Matthew mở ra, nghiên cứu nướu răng và lưỡi của
anh. "Ông đang khát. Và đói nữa. Tôi có một đứa trẻ ở tầng dưới - một cô
gái, ba hoặc bốn tuổi. Khi ông đã sẵn sàng để ăn uống trên cô ta, hãy cho tôi
biết. Tôi đang cố gắng để xác định liệu máu của trinh nữ có cung cấp sự hồi phục
nhanh hơn máu của gái điếm không. Cho đến nay các dữ liệu không thuyết phục."
Benjamin thực hiện một ghi chú trên một biểu đồ y tế gắn trên một bảng kẹp.
"Không bao
giờ."
"Không bao
giờ là một thời gian dài. Cha của ông đã dạy tôi điều đó.” Benjamin nói.
"Chúng ta sẽ xem ông cảm thấy thế nào sau đó. Bất luận ông quyết định thế
nào, phản ứng của ông sẽ giúp tôi trả lời một câu hỏi nghiên cứu khác: Mất bao
lâu để cơn đói khát lấy đi các nguyên tắc về đạo đức ra khỏi một ma cà rồng khi
hắn ngừng tin rằng Đức Chúa Trời sẽ cứu hắn. "
Một thời gian rất dài, Matthew nghĩ.
"Các dấu
hiệu sống của ông vẫn còn mạnh mẽ đáng ngạc nhiên, xét đến tất cả các loại thuốc
tôi đã bơm vào hệ thống của ông. Tôi thích sự mất phương hướng và sự trì trệ mà
chúng kích động. Hầu hết các kinh nghiệm săn mồi nhạy bén một cách đang lo lắng
khi phản ứng và bản năng của họ bị làm nhụt đi. Tôi thấy một số bằng chứng cho
thấy điều đó ở đây, nhưng không đủ cho mục đích của tôi. Tôi sẽ phải tăng liều."
Benjamin ném bảng kẹp vào một cái tủ nhỏ bằng kim loại có bánh xe.
Nó trông như từ
Thế chiến II. Matthew lưu ý đến chiếc ghế kim loại bên cạnh tủ. Bộ lông trên đó
trông quen quen.
Lỗ mũi của anh
loe ra.
Peter Knox. Lão
đã không ở trong phòng bây giờ, nhưng lão đang ở gần đó. Benjamin đã không nói
dối về điều đó.
"Tôi muốn
biết về ông nhiều hơn, Cha à. Quan sát chỉ có thể giúp tôi khám phá ra sự thật
trên bề mặt. Ngay cả ma cà rồng thông thường cũng giữ rất nhiều bí mật. Và ông,
trưởng đàn của tôi, là bất cứ điều gì trừ thông thường." Benjamin tiến tới
trên anh. Hắn xé mở áo của Matthew, để lộ cổ và vai của anh. "Trong những
năm qua, tôi đã học được làm thế nào để tối đa hóa các thông tin tôi thu lượm
được từ máu của một sinh vật. Đó là mọi thứ về tốc độ, ông biết đấy. Người ta hẳn
không vội vàng. Hoặc là quá tham lam. "
"Không"
Matthew đã dự đoán rằng Benjamin sẽ xâm phạm tâm trí của anh, nhưng quả là
không thể không phản ứng theo bản năng để chống lại sự xâm nhập. Anh vùng vẫy
chống lại chiếc ghế. Một cánh tay bị gãy. Rồi một cái khác.
"Nếu ông
làm gãy xương hết lần này tới lần khác như thế, chúng sẽ không bao giờ lành.
Hãy suy nghĩ về điều đó, Matthew, trước khi ông cố gắng để thoát khỏi tôi một lần
nữa. Điều đó là vô ích. Và tôi có thể chọc những ngọn giáo vào giữa xương chày
và xương mác của ông để chứng minh điều đó. "
Móng tay sắc nhọn
của Benjamin ghi dấu trên da của Matthew. Máu trào lên bề mặt, lạnh và ẩm ướt.
"Trước khi
chúng ta kết thúc, Matthew, tôi sẽ biết tất cả mọi thứ về ông và phù thủy của
ông. Nếu có đủ thời gian, và ma cà rồng thì có thừa thãi thứ đó, tôi sẽ có thể
chứng kiến mọi cái chạm mà ông đã ban cho cô ta. Tôi sẽ biết điều gì mang lại
khoái cảm cho cô ta cũng như nỗi đau. Tôi sẽ biết quyền lực mà cô ta nắm giữ và
những bí mật của cơ thể cô ta. Những điểm nhạy cảm của cô ta sẽ mở ra cho tôi
như thể linh hồn của cô ta là một cuốn sách." Benjamin vuốt ve làn da của
Matthew, tăng dần lên đến cổ. "Tôi có thể ngửi được nỗi sợ hãi của cô ta
trong thư viện Bodleian, tất nhiên, nhưng bây giờ tôi muốn hiểu về nó. Quá sợ
hãi, nhưng cũng rất dũng cảm. Rất hồi hộp khi khuất phục được cô ta."
Trái tim không thể bị phá vỡ, Matthew tự nhắc
nhở mình.
"Khi tôi
tìm hiểu về người bạn đời của ông, tôi cũng sẽ khám phá ra rất nhiều về
ông," Benjamin tiếp tục. "Không có cách nào tốt hơn để biết một người
đàn ông bằng việc hiểu được người phụ nữ của anh ta. Tôi cũng học được điều đó
từ Philippe."
Các bánh răng
trong bộ não của Matthew nghiến ken két. Một sự thật khủng khiếp đang chiến đấu
để làm cho chính mình được biết đến.
"Philippe
có cho ông biết về thời gian ông ấy và tôi đã trải qua cùng nhau trong chiến
tranh không? Nó đã không đi theo kế hoạch của tôi. Philippe đã làm hỏng rất nhiều
trong số chúng khi ông ấy đến thăm mụ phù thủy trong trại - một phụ nữ Gypsy
già.” Benjamin giải thích. "Có người mách ông ta về sự hiện diện của tôi,
và như thường lệ Philippe đã vơ các vấn đề vào tay của chính mình. Mụ phù thủy
đã đánh cắp hầu hết suy nghĩ của ông ta, ném tung phần còn lại như ném trứng,
và sau đó treo cổ tự tử. Đó là một bước lùi, dám chắc là thế. Ông ấy đã luôn
luôn có một tâm trí có trật tự như vậy cơ mà. Tôi đã chờ đợi để được khám phá
nó, tất cả vẻ đẹp phức tạp của nó. "
Tiếng gầm chống
đối của Matthew buột ra như một tiếng ồm ộp, nhưng tiếng la hét trong đầu của
anh vang vọng mãi. Điều này anh đã không mong đợi.
Đó là Benjamin
- con trai của anh - người đã tra tấn Philippe trong cuộc chiến chứ không phải
là viên chức Đức Quốc xã nào đó.
Benjamin đánh
Matthew trên mặt, phá vỡ xương gò má của anh.
"Im lặng.
Tôi đang kể với ông một câu chuyện trước khi đi ngủ." Những ngón tay của
Benjamin nhấn vào vùng xương vỡ trên khuôn mặt của Matthew, chơi đùa trên chúng
như một nhạc cụ mà âm nhạc của nó chỉ là nỗi đau. "Vào lúc chỉ huy tại
Auschwitz thả Philippe vào tù của tôi đã là quá muộn. Sau khi mụ phù thủy chỉ để
lại duy nhất một thứ mạch lạc trong tâm trí một thời từng rực rỡ đó : Ysabeau.
Tôi đã phát hiện ra , bà ấy gợi cảm đáng kinh ngạc cho một người quá lạnh lẽo
như thế."
Matthew càng muốn
bịt đôi tai của mình chống lại những lời này, càng không có cách nào để làm như
vậy.
"Philippe
ghét sự yếu đuối của mình, nhưng ông ta không thể để bà ấy đi," Benjamin
tiếp tục. "Thậm chí ở giữa sự điên rồ của mình, khóc như một đứa trẻ, ông ấy
vẫn nghĩ về Ysabeau – dù biết rõ mọi lúc rằng tôi đang chia sẻ niềm vui của ông
ta." Benjamin mỉm cười, để lộ hàm răng sắc nhọn. "Nhưng bây giờ đã đủ
cho chuyện kể gia đình rồi. Chuẩn bị bản thân đi, Matthew. Thứ này sẽ đau đấy."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét