Sol trong Capricorn
Ngôi nhà thứ mười của zodiack là Ma Kết.
Nó biểu thị cho những người mẹ, người bà, và tổ tiên nữ giới.
Đó là dấu hiệu của sự sống lại và sự tái sinh.
Trong tháng này, hãy trồng những hạt giống cho tương lai.
-Anonymous Tiếng Anh Phổ biến Book, c. 1590, Gonçalves MS
4890, f. 14v
Chương 34
Andrew Hubbard
và Linda Crosby đã chờ đợi chúng tôi tại Old Lodge. Bất chấp những nỗ lực của
tôi để thuyết phục người dì của tôi ở lại Les Revenants, dì khăng khăng đòi đi
cùng Fernando và tôi.
"Con không
làm điều này một mình, Diana," Sarah nói trong một giọng điệu không mời gọi
tranh luận. "Dì không quan tâm rằng con là một thợ dệt hoặc con có Corra
giúp đỡ. Pháp thuật trên quy mô này đòi hỏi ba phù thủy. Và không chỉ có phù thủy.
Con cần người đúc thần chú."
Linda Crosby xuất
hiện với cuốn sách pháp thuật nghi thức của phù thuỷ London – một quyển sách cổ
xưa có mùi mờ nhạt của cà độc dược và cây bả sói. Chúng tôi trao đổi lời chào
trong khi Fernando chộp lấy Andrew theo cách Jack và Lobero đang được thết đãi.
"Bà có chắc
chắn bà muốn tham gia với điều này?" Tôi hỏi Linda.
"Tuyệt đối.
Cộng đồng phù thuỷ London đã không được tham gia vào bất cứ điều gì thú vị bằng
phân nửa từ khi chúng tôi được gọi đến để giúp chặn đứng nỗ lực năm 1971 nhằm
ăn cắp những viên ngọc quý." Linda xoa hai tay vào nhau.
Thông qua những
tiếp xúc với thế giới ngầm của những người đào huyệt ở London, kỹ sư đường ống,
và thợ lắp ráp ống, Andrew đã thu được sơ đồ chi tiết của đường hầm ngầm và bệ
đã tạo nên các công trình lưu trữ sách cho Thư viện Bodleian. Ông trải ra những
thứ đó trên bàn phòng ăn dài trong đại sảnh.
"Không có
sinh viên hoặc nhân viên thư viện ở đây vào thời điểm này vì kỳ nghỉ lễ Giáng
sinh,"
Andrew nói.
"Nhưng có những nhà xây dựng ở khắp mọi nơi." Ông chỉ vào sơ đồ.
"Họ đang chuyển đổi các kho lưu trữ sách dưới lòng đất trước đây vào trong
không gian làm việc cho người đọc."
"Đầu tiên
họ chuyển những cuốn sách hiếm cho Thư viện Khoa học Radcliffe và bây giờ là điều
này." Tôi nhìn chăm chú vào bản đồ. "Khi nào đội ngũ nhân công làm việc
kết thúc trong ngày?"
"Họ không
biết", Andrew nói. "Họ đã làm việc suốt ngày đêm để giảm thiểu sự
gián đoạn trong thời gian học tập."
"Nếu chúng
ta đi đến phòng đọc sách và bạn đặt một yêu cầu y như đó là một ngày bình thường
tại thư viện Bodleian thì sao?" Linda đề nghị. "Bạn biết đấy, điền
vào phiếu, nhét nó trong ống Lamson, và hy vọng điều tốt nhất. Chúng ta có thể
đứng cạnh băng tải và chờ. Có lẽ thư viện biết làm thế nào để thực hiện yêu cầu
của bạn, ngay cả khi không có nhân viên." Linda khịt mũi khi nhìn thấy cái
nhìn ngạc nhiên của tôi trước kiến thức của bà về thủ tục của thư viện
Bodleian. "Tôi đã từng đến thư viện của St Hilda, cô gái của tôi."
"Các hệ thống
khí nén trong ống đã bị đóng cửa hồi tháng Bảy vừa qua. Băng chuyền đã bị tháo
dỡ vào tháng Tám này." Andrew giơ tay lên. "Đừng làm hại sứ giả, các
quý cô. Tôi không phải là thủ thư của Bodley."
"Nếu thần
chú của Stephen đủ tốt, nó sẽ không quan tâm đến các thiết bị - chỉ khi Diana
yêu cầu một thứ cô ấy thực sự cần", Sarah nói.
"Cách duy
nhất để biết chắc chắn là đi đến Bodleian, tránh các công nhân, và tìm cách vào
Old Library." Tôi thở dài.
Andrew gật đầu.
"Stan của tôi đang ở trong nhóm khai quật. Được đào toàn bộ cuộc sống của
cậu ta lên. Nếu các vị có thể chờ đợi cho đến khi màn đêm buông xuống, cậu ta sẽ
cho các vị vào. Cậu ta sẽ gặp rắc rối, tất nhiên, nhưng nó không phải là lần đầu
tiên, và không nhà tù nào được xây dựng có thể giữ nổi cậu ta. "
"Chàng
trai tốt, Stanley Cripplegate," Linda nói với một cái gật đầu hài lòng.
"Luôn luôn như một sự trợ giúp trong mùa thu khi bạn cần trồng những bầu
thủy tiên."
Stanley
Cripplegate là một loại chó đua nhỏ của một người đàn ông với một môi dưới trề
ra rõ rệt và vẻ ngoài gân guốc của kẻ đã bị suy dinh dưỡng từ khi mới sinh. Máu
Ma cà rồng đã cho anh ta kéo dài tuổi thọ và sức mạnh, nhưng chẳng làm được gì
nhiều để có thể kéo dài xương. Ông đã phân phát mũ bảo hiểm màu vàng sáng cho bốn
người chúng tôi.
"Không phải
chúng ta có vẻ . . . er, dễ thấy trong đồ bảo hộ này sao?" Sarah hỏi.
"Với việc
là phụ nữ, bạn đã dễ thấy rồi," Stan nói mơ hồ. Anh huýt sáo. "Oy!
Dickie! "
"Im lặng,"
tôi rít lên. Điều này hoá ra là vụ trộm sách ầm ĩ nhất, dễ thấy nhất trong lịch
sử.
"Ổn mà.
Dickie và tôi, chúng tôi đi theo con đường trở lại." Stan quay sang đồng
nghiệp của mình. "Hãy đưa những phụ nữ này lên tầng đầu tiên,
Dickie."
Dickie đã sắp đặt
chúng tôi, mũ bảo hiểm và mọi thứ, trong phòng đọc sách Arts End của Duke
Humfrey giữa bức tượng bán thân của vua Charles I và của Sir Thomas Bodley.
"Có phải
tôi, hoặc là họ đang theo dõi chúng ta?" Linda nói, cau có nhìn vị quốc
vương không may, tay chống nạnh.
Vua Charles chớp
mắt.
"Phù thủy
đã làm nhiệm vụ an ninh kể từ giữa thế kỷ XIX. Stan đã cảnh báo chúng ta đừng
làm bất cứ điều gì chúng ta không nên làm xung quanh hình ảnh, tượng và tượng đầu
thú." Dickie rùng mình. "Tôi không bận tâm đến phần lớn họ. Họ là người
bầu bạn vào những đêm tối trời, nhưng một trong đó đúng là một đồ khốn rợn tóc
gáy."
"Bạn nên gặp
cha ông ta," Fernando nhận xét. Ông quét mũ của mình và cúi chào vị quốc
vương đang nhấp nháy. "Thưa Bệ hạ.."
Đó là ác mộng của
mọi người khách quen của thư viện – rằng bạn đang được bí mật quan sát bất cứ
khi nào bạn đưa một tiếng ho bị cấm ra khỏi phổi của bạn. Trong trường hợp của
Bodleian, hoá ra các độc giả có lý do để lo lắng. Trung tâm đầu não của một hệ
thống an ninh pháp thuật được ẩn đằng sau nhãn cầu của Thomas Bodley và vua
Charles.
"Xin lỗi,
Charlie." Tôi ném mũ bảo hiểm màu vàng của tôi trong không khí, và nó lướt
đến đậu trên đầu của nhà vua.
Tôi búng ngón
tay, và vành nón nghiêng xuống phủ qua mắt ông ta. "Không có nhân chứng
cho sự kiện tối nay."
Fernando đưa
cho tôi chiếc mũ bảo hiểm của mình.
"Sử dụng
cái của tôi cho người sáng lập. Xin vui lòng."
Một khi tôi đã
che khuất tầm nhìn của Sir Thomas, tôi bắt đầu nhổ và chỉnh các sợi dây đang
ràng buộc những bức tượng với phần còn lại của thư viện. Những nút thắt của thần
chú không phức tạp - chỉ ba lần - và bốn chéo ràng buộc - nhưng có rất nhiều
trong số chúng, tất cả xếp chồng lên nhau giống như một bảng điều khiển điện
quá tải nghiêm trọng. Cuối cùng tôi phát hiện ra nút trọng tâm, mà qua đó tất cả
các nút thắt khác đã được xâu vào, và cẩn thận tháo nó ra. Cảm giác kỳ lạ đang
bị quan sát biến mất.
"Tốt hơn rồi
đó", Linda thì thầm. "Giờ thì sao?"
"Tôi đã hứa
sẽ gọi Matthew một khi chúng ta ở bên trong," Tôi nói, rút ra điện thoại của
tôi. "Cho tôi một phút."
Tôi băng qua
các hàng rào mắt cáo và bước xuống trong im lặng, nghe tiếng vọng qua đại lộ
chính của Thư viện Duke Humfrey. Matthew nhấc máy ngay tiếng chuông đầu tiên.
"Được rồi,
mon coeur?" Giọng anh căng thẳng,
và tôi nhanh chóng lấp đầy anh với tiến trình của chúng tôi cho đến lúc này.
"Rebecca
và Philip thế nào sau khi em rời đi?" Tôi hỏi khi câu chuyện của tôi đã được
kể xong.
"Ngồi
không yên."
"Và anh?"
Giọng nói của tôi dịu lại.
"Nhiều hơn
ngồi không yên."
"Anh đang ở
đâu?", Tôi hỏi. Matthew đã chờ cho đến sau khi tôi rời nước Anh, sau đó bắt
đầu lái xe về phía bắc và phía đông hướng đến Trung Âu.
"Anh vừa rời
khỏi Đức." Anh sẽ không để cho tôi thêm chi tiết nào phòng trường hợp tôi
gặp một phù thủy tò mò.
"Cẩn thận.
Hãy nhớ những gì nữ thần đã nói." Cảnh báo của bà rằng tôi sẽ phải trao tặng
thứ gì đó lên nếu tôi muốn có Ashmole 782 vẫn còn ám ảnh tôi.
"Anh sẽ."
Matthew dừng lại. "Có một thứ anh cũng muốn em nhớ."
"Cái
gì?"
"Trái tim
không thể bị phá vỡ, Diana. Và chỉ có tình yêu mới làm cho chúng ta thật sự bất
tử. Đừng quên nhé, ma lionne. Bất kể
điều gì xảy ra." Anh ngắt kết nối.
Lời nói của anh
đã gửi một cơn rùng mình sợ hãi chạy dọc sống lưng của tôi, làm rung chuyển cây
tên bạc của nữ thần. Tôi lặp lại những lời thần chú mà tôi đã dệt để giữ anh an
toàn và cảm thấy sự kéo giật quen thuộc của sợi xích ràng đã buộc chúng tôi với
nhau.
"Tất cả đều
tốt chứ?" Fernando hỏi khẽ.
"Như mong
đợi." Tôi trượt điện thoại lại vào túi. "Chúng ta hãy bắt đầu."
Chúng tôi đã đồng ý rằng điều đầu tiên chúng tôi thử sẽ chỉ đơn giản là để nhân
rộng các bước mà Ashmole 782 đã đi vào bàn tay của tôi lần đầu tiên. Với Sarah,
Linda, và Fernando đang quan sát, tôi điền vào các ô trên phiếu gọi. Tôi đã ký
nó, đưa số thẻ người đọc của tôi vào chỗ trống thích hợp, và thực hiện nó đến vị
trí trong Arts End nơi ống khí nén đã được đặt.
"Các vật
chứa ở đây," tôi nói, loại bỏ các ngăn chứa rỗng. "Có lẽ Andrew đã
sai và các hệ thống phân phối vẫn còn làm việc." Khi tôi mở nó, vật chứa đầy
bụi. Tôi ho.
"Và có lẽ
không quan trọng với cách này hay cách khác," Sarah nói với một chút thiếu
kiên nhẫn. "Tải nó lên và để cho cô ấy mở."
Tôi đặt mẩu giấy
gọi sách vào trong vật chứa, đóng nó lại một cách an toàn, và đặt nó trở lại
trong khoang.
"Điều gì
tiếp theo?" Sarah nói một vài phút sau đó.
Vật chứa vẫn ở
đúng nơi tôi đã để nó.
"Hãy cung
cấp cho nó một cú hích tốt." Linda vỗ vào cuối khoang, làm cho thanh hỗ trợ
bằng gỗ gắn vào đó - và đưa lên các gallery bên trên – rung lắc đáng báo động.
Với một tiếng rít có thể nghe thấy rõ, vật chứa biến mất.
"Làm tốt lắm,
Linda," Sarah nói với sự ngưỡng mộ rõ ràng.
"Đó có phải
một trò lừa của phù thủy không?" Fernando hỏi, đôi môi ông giật giật.
"Không,
nhưng nó luôn luôn cải thiện tín hiệu Radio 4 trên dàn stereo của tôi,"
Linda rạng rỡ nói.
Hai giờ sau, tất
cả chúng tôi vẫn đang chờ đợi bên vành đai băng tải cho một bản thảo hoàn toàn
không có dấu hiệu sẽ đến.
Sarah thở dài.
"Kế hoạch B."
Lẳng lặng,
Fernando cởi cúc chiếc áo khoác đen của ông và trượt nó ra khỏi vai của mình. Một
vỏ gối đã được khâu vào lớp lót lưng. Bên trong, kẹp giữa hai miếng bìa cứng,
là ba trang mà Edward Kelley đã lấy ra khỏi Sách Sự Sống.
"Của cô
đây," ông nói, bàn giao các bưu kiện vô giá.
"Con muốn
làm điều đó ở đâu?" Sarah hỏi.
"Nơi duy
nhất đủ lớn là ở đó," tôi nói, chỉ tay vào vị trí ở giữa các cửa sổ kính
màu lộng lẫy và trạm bảo vệ. "Không- đừng chạm vào đó!" Giọng nói của
tôi buột ra trong một tiếng rít thì thầm.
"Tại sao
không?" Fernando hỏi, hai tay quấn quanh trụ gỗ của một chiếc ghế thang
lăn đã chặn đường chúng tôi.
"Đó là chiếc
ghế thang lâu đời nhất trên thế giới. Nó gần cổ bằng thư viện." Tôi áp các
trang bản thảo trên trái tim tôi. "Không ai chạm vào nó. Không bao giờ."
"Di chuyển
cái thang chết tiệt, Fernando," Sarah chỉ dẫn. "Tôi chắc chắn Ysabeau
có một thứ thay thế cho nó nếu nó bị hư hại. Đẩy cái ghế đó ra khỏi đường đi
trong khi bạn đang ở đó.”
Một vài khoảnh
khắc do dự sau đó, tôi xé một hộp muối mà Linda đã mang đến trong một túi mua
hàng Marks & Spencer. Tôi thầm cầu nguyện với nữ thần, xin bà giúp đỡ tìm vật
bị mất này trong khi tôi vạch một tam giác với các tinh thể màu trắng. Khi điều
đó đã được thực hiện, tôi phân phát các trang từ Sách Sự Sống, Sarah, Linda, và
tôi mỗi người đứng ở một trong những đỉnh của tam giác. Chúng tôi hướng các
hình minh họa vào trung tâm, và tôi nhắc lại câu thần chú tôi đã viết trước đó:
Trang bị mất
Mất rồi tìm thấy,
chỉ cho tôi
Nơi cuốn sách
được ràng buộc.
"Tôi vẫn
nghĩ rằng chúng ta cần một tấm gương," Sarah thì thầm sau một giờ im lặng
chờ đợi đã trôi qua. "Làm thế nào thư viện chúng ta bất cứ điều gì nếu
chúng ta không cung cấp cho cô ấy một vị trí hình chiếu?"
"Diana có
nên nói 'cho chúng tôi thấy nơi những cuốn sách được ràng buộc’, thay vì là
'cho tôi'?" Linda nhìn Sarah. "Có ba người chúng ta." Tôi bước
ra khỏi tam giác và đặt trang hình minh họa đám cưới hoá học trên bàn làm việc
của bảo vệ.
"Nó không
hoạt động. Tôi không cảm thấy bất cứ điều gì. Không về cuốn sách, không về bất
cứ quyền lực nào, không pháp thuật. Giống như toàn bộ thư viện đã chết."
"Chà,
không ngạc nhiên khi thư viện có cảm giác thiếu thốn." Linda tắc lưỡi cảm
thông. "Tội nghiệp. Tất cả những người này đang xới tung ruột gan của nó cả
ngày."
"Không sao
đâu, cưng à," Sarah nói. "Tiến hành kế hoạch C."
"Có lẽ con
nên cố gắng sửa lại thần chú trước." Bất cứ điều gì cũng tốt hơn so với kế
hoạch C. Nó vi phạm những mảnh còn lại cuối cùng của lời tuyên thệ với thư viện
mà tôi đã thực hiện khi là một sinh viên, và nó đặt ra một mối nguy hiểm rất thực
cho toà nhà, những cuốn sách và các trường cao đẳng gần đó.
Nhưng còn nhiều
điều hơn thế. Tôi do dự bây giờ cũng vì một số lý do tương tự tôi đã do dự khi
phải đối mặt với Benjamin ở nơi này. Nếu tôi sử dụng quyền năng đầy đủ của tôi ở
đây, trong thư viện Bodleian, các liên kết cuối cùng còn lại với cuộc sống của
tôi như là một học giả sẽ tan biến mất.
"Không có
gì phải sợ," Sarah nói. "Corra sẽ tốt đẹp."
"Cô ấy là
một rồng lửa, Sarah," Tôi vặn lại. "Cô ấy không thể bay mà không gây
ra lửa. Nhìn nơi này xem."
"Một mồi lửa",
Linda đồng ý. "Tuy nhiên, dì không thể thấy cách nào khác."
"Phải có một
cách khác", tôi nói, chĩa ngón tay trỏ của mình vào con mắt thứ ba của tôi
với hy vọng đánh thức nó dậy.
"Thôi nào,
Diana. Ngừng suy nghĩ về cái thẻ thư viện quý báu của cháu đi. Đã đến lúc đá
vào cái mông pháp thuật rồi."
"Cháu cần
một ít không khí trước đã." Tôi quay lại và đi xuống cầu thang. Không khí
trong lành sẽ ổn định thần kinh của tôi và giúp tôi suy nghĩ. Tôi lao xuống các
mặt gỗ được lát trên đá và xuyên qua các cửa kính và cửa chính của Old Schools
Quadrangle, bị nuốt chửng trong không khí lạnh lẽo, không chút bụi của Tháng Mười
Hai.
"Xin chào,
Thím."
Gallowglass hiện
ra từ bóng tối.
Sự hiện diện của
anh nói với tôi điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra.
Những lời điềm
tĩnh kế tiếp của anh xác nhận nó.
"Benjamin đã có Matthew."
"Hắn không
thể. Tôi vừa nói chuyện với anh ấy." Sợi xích bạc bên trong tôi rung lên.
"Điều đó
cách đây năm giờ," Fernando cho biết, kiểm tra đồng hồ của anh. "Khi
hai người nói chuyện, Matthew có nói nơi chú ấy đã ở không?"
"Chỉ là
anh ấy đã rời khỏi nước Đức," tôi thì thầm điếng người. Stan và Dickie tiếp
cận, vẻ cau có trên khuôn mặt của họ.
"Gallowglass,"
Stan nói với một cái gật đầu.
"Stan"
Gallowglass trả lời.
"Vấn đề?"
Stan hỏi.
"Matthew
đã biến mất khỏi lưới điện," Gallowglass giải thích. "Benjamin đã bắt
được ông ấy."
"Ah."
Stan có vẻ lo lắng. "Benjamin luôn luôn là một đồ khốn kiếp. Tôi không tưởng
tượng hắn đã cải thiện trong những năm qua."
Tôi nghĩ
Matthew của tôi đang nằm trong tay của con quái vật đó.
Tôi nhớ lại những
gì Benjamin đã nói về hy vọng của hắn rằng tôi sẽ sinh một cô gái.
Tôi thấy ngón
tay mỏng manh bé nhỏ của con gái tôi chạm vào chóp mũi của Matthew.
"Không có
con đường nào phía trước mà không có hắn ở trong đó," tôi nói.
Cơn giận dữ
cháy bùng trong tĩnh mạch của tôi, theo sau là một làn sóng cuồn cuộn của sức mạnh
- lửa, không khí, đất và nước – quét đi mọi thứ khác trước nó. Tôi cảm thấy một
sự thiếu thốn kỳ lạ, một sự trống rỗng nói với tôi rằng tôi đã mất đi thứ gì đó
cần thiết cho chính bản thân mình.
Trong một lúc
tôi tự hỏi liệu nó có phải là Matthew. Nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sợi
dây xích đã trói chúng tôi. Những gì cần thiết vẫn còn ở đó.
Sau đó, tôi nhận
ra tôi đã không đánh mất thứ gì đó thiết yếu mà là thứ gì đó quen thuộc, một
gánh nặng đã mang theo quá lâu đến nỗi tôi đã trở nên quen thuộc với sự nặng nề
của nó.
Bây giờ nó đã
biến mất – đúng như nữ thần đã tiên báo.
Tôi lảo đảo
xoay người, mụ mẫm tìm kiếm lối vào thư viện trong bóng tối. “Thím định đi đâu
thế, Thím?" Gallowglass nói, giữ cánh cửa đóng lại để tôi không thể vượt
qua.
“Anh không nghe
thấy sao? Chúng ta phải đuổi theo Matthew. Không còn thời gian để lãng phí đâu."
Các tấm kính
dày biến thành bột, các bản lề đồng và tay nắm cửa khua lách cách trên thềm đá.
Tôi bước qua các mảnh vỡ và nửa chạy, nửa bay lên cầu thang của Duke Humfrey.
"Thím
ơi!" Gallowglass hét lên.
"Diana
Bishop! Cháu đã bị mất trí à?" Nhiều tháng giảm tiêu thụ thuốc lá có nghĩa
rằng Sarah đã tiến triển tốt trong việc đuổi theo tôi.
"Không!"
Tôi hét lại. "Và nếu cháu đã sử dụng pháp thuật của mình, thì cháu cũng sẽ
không mất Matthew."
"Mất
Matthew?" Sarah trượt trên sàn nhà trơn trên đường vào Duke Humfrey, nơi
Fernando, Gallowglass, và tôi đang đợi. "Ai đã gợi ý một điều như vậy?"
"Nữ thần.
Bà ấy nói với cháu rằng cháu sẽ phải trao đi một cái gì đó nếu cháu muốn
Ashmole 782.” tôi giải thích. "Nhưng đó không phải là Matthew."
Cảm giác trống
vắng đã được thay thế bởi một cảm giác bùng nổ của sự phóng thích quyền năng đã
xua đi bất kỳ lo lắng nào còn sót lại.
"Corra, bay!"
Tôi dang rộng đôi tay, và rồng lửa của tôi rít lên vào trong phòng, bay vù vù
xung quanh phòng trưng bày và xuống lối đi dài kết nối Arts End và Selden End.
"Vậy, đó
là gì?" Linda hỏi. Bà đã leo cầu thang với nhịp độ nghiêm trang hơn và đến
đúng lúc để nhìn thấy đuôi của Cora vỗ nhẹ trên mũ bảo hiểm của Thomas Bodley.
"Nỗi sợ."
Mẹ tôi đã cảnh
báo tôi về sức mạnh của nó, nhưng tôi đã hiểu lầm, như bọn trẻ con vẫn thường
làm. Tôi đã nghĩ tôi cần phải đề phòng nỗi sợ hãi của những người khác, nhưng đó
là nỗi sợ của riêng tôi. Do sự hiểu lầm đó, tôi đã để cho sự sợ hãi nảy nở bên
trong tôi cho đến khi nó che khuất suy nghĩ của tôi và ảnh hưởng đến cách tôi
nhìn thế giới.
Sự sợ hãi cũng
đã bóp nghẹt bất kỳ mong muốn thực hiện pháp thuật nào. Nó đã trở thành trụ chống
của tôi và áo choàng của tôi, giữ tôi cách xa khỏi việc thực hành quyền lực của
tôi hoàn toàn. Sự sợ hãi đã che dấu tôi khỏi sự tò mò của người khác và cung cấp
một tù ngục bí mật, nơi tôi có thể quên tôi thực sự là ai : một phù thủy. Tôi
đã nghĩ rằng tôi đã để sự sợ hãi lại phía sau cách đây vài tháng khi tôi biết
được tôi là một thợ dệt, nhưng tôi vẫn đang bám chặt vào vết tích cuối cùng mà
không hay biết về nó.
Không còn nữa.
Corra hạ thấp
xuống trên một luồng không khí, mở rộng móng vuốt của mình về phía trước và đập
cánh để làm chậm bản thân. Tôi cầm lấy các trang từ Sách Sự Sống và giơ chúng
lên mũi cô. Cô đánh hơi.
Tiếng gầm phẫn
nộ của rồng lửa tràn ngập căn phòng, khua cách cách những ô kính màu. Mặc dù cô
đã hiếm khi nói chuyện với tôi kể từ cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi trong
ngôi nhà của Goody Alsop, thích giao tiếp bằng âm thanh và cử chỉ hơn, Corra đã
chọn để nói chuyện bây giờ.
"Cái chết
nằm nặng trên các trang này. Thợ dệt và bloodcraft."
Cô lắc đầu như thể để xua mùi hương khỏi mũi của mình.
"Cô ấy nói
bloodcraft à?" Sự tò mò của
Sarah là hiển nhiên.
"Chúng ta
sẽ hỏi các câu hỏi về quái thú sau," Gallowglass nói, giọng anh ảm đạm.
"Những
trang này đến từ một cuốn sách. Nó ở một nơi nào đó trong thư viện này. Tôi cần
phải tìm thấy nó." Tôi tập trung vào Corra nhiều hơn cuộc trò truyện phía
sau. "Hy vọng duy nhất của tôi để mang Matthew trở lại có thể ở bên trong
nó."
"Và nếu
tôi mang lại cho bạn cuốn sách khủng khiếp này, điều gì sau đó?" Corra chớp
mắt, đôi mắt màu bạc và đen. Nhắc tôi nhớ về Nữ thần, và ánh mắt của Jack trong
cơn cuồng máu.
"Bạn muốn
rời bỏ tôi," tôi nói với sự hiểu biết đột ngột. Corra là một tù nhân cũng
giống như tôi đã từng là một tù nhân, bị bùa trói buộc không có đường trốn
thoát.
"Giống như
sự sợ hãi của bạn, tôi không thể đi, trừ khi bạn thả tôi," Corra nói.
"Tôi là cận thân của bạn. Với sự giúp đỡ của tôi, bạn đã học được cách để
quay tơ, để dệt, và những nút mà bạn đã thắt. Bạn không còn cần tôi nữa."
Nhưng Corra đã ở
với tôi trong nhiều tháng và, cũng như sợ hãi của tôi, tôi đã trở nên dựa dẫm
vào cô.
"Sẽ ra sao
nếu tôi không thể tìm thấy Matthew mà không có sự giúp đỡ của bạn?"
"Sức mạnh
của tôi sẽ không bao giờ rời khỏi bạn." Vảy Corra toả sắc óng ánh rực rỡ,
ngay cả trong bóng tối của thư viện. Tôi nghĩ về những cái bóng mờ của
firedrake trên lưng tôi và gật đầu. Cũng giống như mũi tên của nữ thần và dây
thợ dệt của tôi, ái lực Corra về lửa và nước sẽ luôn ở trong tôi.
"Bạn sẽ đi
đâu?", Tôi hỏi.
"Những nơi
cổ xưa, bị lãng quên. Ở đó, tôi sẽ chờ đợi những người sẽ đến khi người thợ dệt
của họ phóng thích họ. Bạn đã mang pháp thuật trở lại, như nó đã được báo trước.
Bây giờ tôi sẽ không còn là người cuối cùng của loài của tôi nữa mà là người đầu
tiên." Hơi thở của Corra bốc hơi không khí trong giữa chúng tôi.
"Hãy mang
cho tôi cuốn sách, sau đó hãy ra đi với sự chúc lành của tôi." Tôi nhìn
sâu vào mắt cô ấy và thấy nỗi khao khát được trở thành sinh vật của chính mình
của cô. "Cảm ơn em, Corra. Tôi có thể đã mang pháp thuật trở lại, nhưng em
đã cho nó đôi cánh."
"Và bây giờ
đã đến lúc để bạn sử dụng chúng," Corra nói. Với ba nhịp đập của phần phụ
có màng, lấm chấm của mình, cô đã ở lên xà nhà.
"Tại sao
Corra bay vòng vòng ở đây?" Sarah rít lên. "Gửi cô ấy xuống trục băng
chuyền và tiến vào kho sách dưới lòng đất của thư viện. Đó là nơi mà cuốn sách ở."
"Hãy ngừng
cố gắng định hình các phép thuật, Sarah." Goody Alsop đã dạy cho tôi những
nguy hiểm của việc suy nghĩ bạn thông minh hơn quyền năng của chính mình.
"Corra biết cô ấy đang làm gì."
"Tôi hy vọng
như vậy," Gallowglass nói. “vì lợi ích của Matthew."
Corra ngân lên
các nốt nhạc của nước và lửa, và một cuộc trò chuyện trầm trầm, lập bập điền đầy
không khí.
"Các bạn
có nghe thấy không?" Tôi hỏi, nhìn quanh để tìm nguồn gốc. Đó không phải
là các trang trên bàn làm việc của bảo vệ, mặc dù cũng cũng đang bắt đầu thì thầm.
Dì tôi lắc đầu.
Corra vòng
quanh phần cổ nhất của Duke Humfrey. Những tiếng thì thầm lớn hơn với mỗi nhịp
đập của đôi cánh của cô.
"Tôi nghe
thấy nó," Linda nói, vui mừng. "Âm thanh của cuộc trò chuyện. Nó đến
từ hướng đó. "
Fernando nhảy
qua hàng rào lưới vào các lối đi chính của Duke Humfrey. Tôi theo sau ông.
"Sách Sự Sống
không có thể ở trên đây," Sarah phản đối. "Một người nào đó có thể sẽ
để ý."
"Không, nếu
nó đang trốn khỏi tầm mắt thường," Tôi nói, kéo cuốn sách vô giá khỏi một
kệ gần đó, mở chúng để kiểm tra nội dung, sau đó trượt trở lại chỗ của nó chỉ để
túm lấy một quyển khác. Những tiếng nói vẫn kêu lên, gọi tôi, nài xin tôi tìm
chúng.
"Thím ơi?
Tôi nghĩ Corra đã tìm thấy cuốn sách của thím." Gallowglass chỉ.
Corra đang đậu
trên chiếc lồng trần trụi của chỗ cất sách, nơi mà các bản thảo được khóa lại
và được lưu trữ cho khách hàng quen để sử dụng vào ngày hôm sau. Đầu cô nghiêng
như thể cô đang lắng nghe tiếng nói vẫn đang trò chuyện. Cô thì thầm và lục cục
đáp lại, đầu cô nhấp nhô lên xuống.
Fernando đã
theo sau âm thanh vào cùng vị trí và đang đứng phía sau bàn gọi sách mà Sean
làm việc hàng ngày. Ông nhìn lên một trong các kệ. Ở đó, bên cạnh một quyển
danh bạ điện thoại của Đại học Oxford, đặt một hộp các tông màu xám quá đỗi
bình thường đến mức phải nài xin sự chú ý - mặc dù nó khá bắt mắt tại thời điểm
này, với ánh sáng rỉ ra từ chỗ kết nối tại các góc. Ai đó đã ghim một lưu ý
quăn queo trên nó: "Đóng hộp. Quay trở lại ngăn xếp sau khi kiểm
tra."
"Điều đó
là không thể." Nhưng mọi bản năng đều đã nói với tôi là nó đã.
Tôi giơ tay
lên, chiếc hộp nghiêng về phía sau và hạ cánh trong lòng bàn tay của tôi. Tôi đặt
nó một cách cẩn thận trên bàn. Khi tôi lấy tay ra khỏi nó, chiếc nắp sập xuống,
hạ cánh xa vài feet. Bên trong, những cái móc kim loại căng lên để giữ cuốn
sách bị đóng lại.
Nhẹ nhàng, nhận
thức về nhiều sinh vật bên trong nó, tôi nâng Ashmole 782 ra khỏi thùng bảo vệ
và đặt nó xuống trên bề mặt gỗ. Tôi đặt tay của tôi phẳng trên trang bìa. Tiếng
rì rầm ngừng lại.
Hãy lựa chọn, nhiều giọng nói hợp thành một.
"Tôi chọn
bạn", tôi thì thầm với cuốn sách, mở các móc gài trên Ashmole 782. Kim loại
của chúng ấm áp và thoải mái khi chạm vào. Cha tôi, tôi nghĩ.
Linda đẩy các
trang từng thuộc về Sách Sự Sống theo hướng của tôi.
Từ từ, cố ý,
tôi mở trang đầu tiên của cuốn sách. Ba cuống còn sót lại từ nơi Edward Kelley
đã làm hư hại có thể nhìn thấy rõ. Tôi gắn hình minh họa của đám cưới hoá học
vào gáy sách, ép mép giấy vào cuống của nó. Nó tự đan lại với nhau trước mắt
tôi, Các sợi đã bị cắt đứt của nó kết hợp lại một lần nữa.
Các dòng văn bản
chạy trên trang sách.
Tôi lấy hình
minh hoạ về orobouros và firedrake đổ máu của mình để tạo ra cuộc sống mới và đặt
nó vào vị trí của nó.
Một tiếng than
khóc kỳ bí dâng lên từ cuốn sách. Corra kêu lầm rầm cảnh báo.
Không ngần ngại
và không sợ hãi, tôi trượt trang cuối cùng vào Ashmole 782. Sách Sự Sống một lần
nữa toàn vẹn và hoàn thiện.
Một tiếng rú
kinh hoàng xé toang phần còn lại của đêm thành hai mảnh Một cơn gió dâng lên từ
dưới chân tôi, bốc lên trên cơ thể của tôi và nâng mái tóc ra khỏi khuôn mặt và
vai của tôi giống như những sợi lửa.
Áp lực của
không khí tác động lên các trang của cuốn sách, lật chúng càng lúc càng nhanh
hơn. Tôi đã cố gắng ngăn lại tiến trình đó, đè những ngón tay của tôi trên
trang đã lộ ra để tôi có thể đọc các từ. Nhưng có quá nhiều để có thể thấu hiểu.
Học trò của Chris đã đúng. Sách Sự Sống không chỉ đơn giản là một văn bản.
Đó là một kho
lưu trữ khổng lồ các kiến thức về tên sinh vật và câu chuyện của họ, sự ra đời
và cái chết, lời nguyền và thần chú, phép lạ rèn bởi pháp thuật và máu.
Đó là câu chuyện
của chúng tôi - thợ dệt và các ma cà rồng mang chứng cuồng máu trong tĩnh mạch
của họ và những đứa trẻ phi thường sinh ra từ họ.
Nó nói với tôi
không chỉ về những người tiền nhiệm của tôi sẽ trở lại vô số thế hệ. Nó nói với
tôi về cách mà một sự sáng tạo kỳ diệu như vậy đã có thể.
Tôi đấu tranh để
hấp thụ các câu chuyện Sách Sự Sống đã kể khi các trang sách lật giở.
Ở đây bắt đầu nòi giống của một bộ lạc cổ xưa được gọi là
Bright Born. Cha của họ là Bất Diệt và mẹ của họ là Biến Đổi, và Thần Linh nuôi
dưỡng họ trong lòng bà. . . .
Tâm trí của tôi
chạy đua, cố gắng để xác định các văn bản giả kim thuật tương tự như vậy.
. . . khi ba đã trở thành một, sức mạnh của họ là vô biên
như đêm. . . .
Và đã xảy ra rằng sự vắng mặt của trẻ em là một gánh nặng
cho Athanatoi. Họ tìm kiếm những cô con gái. . . .
Con gái của ai?
Tôi cố gắng chặn lại trang sách, nhưng đã không thể.
. . . phát hiện ra rằng những bí ẩn của bloodcraft được biết
đến với những Nhà Thông Thái.
Bloodcraft là
gì?
Liên tu bất tận
những từ ngữ cứ tiếp tục, chạy đua, đan kết, vặn xoắn. Những từ ngữ chia đôi,
hình thành từ khác, biến đổi và tái tạo với một tốc độ rất giận dữ.
Có những cái
tên, những khuôn mặt, và những nơi ở bị xé từ những cơn ác mộng và dệt thành những
giấc mơ ngọt ngào nhất.
Tình yêu của họ bắt đầu với sự xa cách nhau và khao khát,
hai trái tim trở nên một. . . .
Tôi nghe một tiếng
thì thầm của khát vọng, một tiếng kêu của niềm vui, khi các trang tiếp tục lật.
. . . khi nỗi sợ hãi vượt qua họ, thành phố đã tắm trong máu
của Bright Born.
Một tiếng rú khủng
hoàng dâng lên từ trang sách, tiếp theo là tiếng rên rỉ sợ hãi của một đứa trẻ.
. . . các phù thủy phát hiện ra ai trong số họ đã ăn nằm với
Athanatoi. . . .
Tôi đặt tay che
kín đôi tai của tôi, muốn ngăn chặn những kinh cầu như tiếng trống của hết cái
tên này đến những cái tên khác.
Bị mất. . .
Đã quên . . .
Đáng sợ. . .
Bị ruồng bỏ. . .
Bị ngăn cấm. . .
Khi các trang
bay bay trước mắt tôi, tôi có thể thấy sự dệt phức tạp đã tạo nên cuốn sách, sợi
dây ràng buộc mỗi trang của dòng giống đã bám rễ từ trong quá khứ xa xôi.
Khi trang cuối
cùng quay lại, nó đã trống rỗng.
Sau đó, từ mới
bắt đầu xuất hiện ở đó như thể một bàn tay vô hình vẫn đang viết, công việc vẫn
chưa làm xong.
Và do đó Bright Born đã trở thành những đứa con của đêm tối.
Ai sẽ kết thúc sự lang thang của họ? Bàn tay vô
hình viết.
Ai sẽ mang máu của sư tử và chó sói?
Tìm kiếm người tạo ra nút thứ mười, để người cuối cùng sẽ một
lần nữa trở thành người đầu tiên.
Tâm trí của tôi
choáng váng, với những từ ngữ nhớ mang máng được nói bởi Louisa de Clermont và
Bridget Bishop, những đoạn thơ giả kim thuật từ Aurora Consurgens, và dòng thác
đều đặn các thông tin từ Sách Sự Sống.
Một trang mới
đã tăng trưởng trong gáy của cuốn sách, tự mở rộng giống như cánh của Corra,
vươn lên như một chiếc lá trên cành của một cây. Sarah thở hổn hển. Một hình
minh hoạ, màu sắc sáng lấp lánh với vàng, bạc, đá quý nghiền thành các sắc tố,
nở rộ từ trang.
"Biểu tượng
của Jack!" Sarah la lên.
Đó là nút thứ
mười, được hình thành từ một firedrake và một orobouros ràng buộc bất tận.
Phong cảnh chung quanh chúng xum xuê với hoa và cây xanh tươi tốt đến mức trông
nó như thể thiên đường.
Trang sách lật
qua, và từ nhiều hơn tuôn chảy ra từ nguồn bí ẩn của chúng.
Đây tiếp tục huyết thống của những Bright Born cổ xưa nhất.
Bàn tay vô hình
dừng lại, như thể đang nhúng cây bút vào trong mực mới.
Rebecca Arielle Emily Marthe Bishop-Clairmont, con gái của
Diana Bishop, người cuối cùng của dòng dõi của cô,
và Matthew Gabriel Philippe Bertrand Sébastien de Clermont,
người đầu tiên trong dòng dõi của anh. Sinh ra dưới sự cai trị của rắn.
Philip Michael Addison Sorley Bishop-Clairmont, con trai của
cùng Diana và Matthew.
Sinh ra dưới sự bảo vệ của cung thủ.
Trước khi mực
có thể có thể bị khô, các trang sách lật điên cuồng trở lại sự bắt đầu.
Trong khi chúng
tôi xem, một nhánh mới mọc ra từ thân cây ở trung tâm của hình ảnh đầu tiên.
Lá, hoa, quả nở
tràn dọc theo chiều dài của nó.
Sách Sự Sống vỗ
nhẹ để đóng lại, các móc gài lại với nhau. Tiếng rì rầm trò chuyện không còn, để
lại thư viện trong sự tĩnh lặng. Tôi cảm thấy sức mạnh trào dâng bên trong tôi,
tăng cao tới mức chưa từng thấy.
"Chờ
đã," tôi nói, trườn tới để mở cuốn sách một lần nữa để tôi có thể nghiên cứu
các hình ảnh mới kỹ lưỡng hơn.
Sách Sự Sống chống
lại tôi lúc đầu, nhưng nó đã tách mở ra một khi tôi vật lộn với nó.
Nó trống rỗng.
Trắng trơn. Cơn hoảng loạn tràn qua tôi.
"Tất cả đã
biến đi đâu hết mất rồi?" Tôi lật giở các trang. "Tôi cần cuốn sách để
mang Matthew trở lại!" Tôi ngước lên nhìn Sarah. "Cháu đã làm sai gì
rồi?"
"Oh, Chúa
Kitô." Gallowglass trắng nhợt như tuyết. "Đôi mắt cô ấy kìa."
Tôi vặn người để
liếc nhìn qua vai, mong đợi nhìn thấy người thủ thư ma mị đang nhìn trừng trừng
vào tôi.
"Không có
gì đằng sau con đâu, mật ong à. Và cuốn sách đã không biến đi đâu hết."
Sarah nuốt nước bọt. "Nó ở bên trong cháu."
Tôi là Sách Sự
Sống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét