Thứ Bảy, 23 tháng 9, 2017

Mật mã 3 - Chương 33

Chương 33






Các sinh vật tụ tập tại lễ rửa tội buột ra một tiếng thở hổn hển tập thể. Ysabeau hiệu cho Père Antoine, người nhanh chóng dắt dân làng ra khỏi nhà thờ. Sau đó, bà và Fernando tiến lên vị trí phòng vệ ở hai bên Jack và tôi.

"Chắc chắn chú không mong đợi tôi thừa nhận cái chi nhánh bệnh tật, xấu xa của gia đình này và trao cho nó lời chúc phúc và sự tôn trọng của tôi đấy chứ?" Baldwin vò nhàu tài liệu trong tay mình.

Đôi mắt của Jack đen kịt lại trước sự xúc phạm.

"Matthew giao phó Philip cho cậu. Cậu chịu trách nhiệm về con đỡ đầu của cậu.” Ysabeau nhắc nhở Jack. "Đừng để những lời của Baldwin khiêu khích cậu bỏ qua những mong ước của trưởng đàn của cậu."

Jack hít một hơi thở sâu run rẩy và gật đầu. Philip thủ thỉ đòi sự chú ý của Jack, và khi nhận được nó, bé thưởng cho cha đỡ đầu của mình một cái cau mày quan tâm. Khi Jack nhìn lên lần nữa, đôi mắt đã mang màu xanh lá cây và màu nâu trở lại.

"Điều này có vẻ không giống hành vi thân thiện đối với tôi, Bác Baldwin," Marcus nói một cách bình tĩnh. "Hãy đợi và thảo luận về công việc gia đình sau bữa tiệc."

"Không, Marcus. Chúng ta sẽ thảo luận về nó bây giờ và giải quyết cho xong.” Matthew nói, triệu tập con trai mình.

Trong một thời gian và địa điểm khác, cận thần của vua Henry VIII đã đưa tin về sự không chung thủy của người vợ thứ năm của Ngài trong nhà thờ để đức vua sẽ nghĩ hai lần trước khi giết người đưa tin. Matthew dường như tin rằng điều đó cũng có thể giữ Baldwin không giết anh.

Khi Matthew đột nhiên xuất hiện phía sau anh trai, chỉ trong một khoảnh khắc trước vẫn còn đang ở phía trước, tôi nhận ra rằng quyết định của anh trong việc ở lại đây thực sự nhằm bảo vệ Baldwin. Matthew, cũng như Henry, sẽ không làm đổ máu trên đất thánh.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là Matthew sẽ hoàn toàn khoan dung. Anh giữ người anh trai của mình trong một cái ôm không thể phá vỡ, với một cánh tay trái quấn quanh cổ Baldwin và túm vào cơ bắp tay bên phải của chính anh. Bàn tay phải giữ trên xương đòn của Baldwin với một lực đủ mạnh để bẻ gãy chúng làm đôi, vẻ mặt không có cảm xúc và đôi mắt anh là sự đồng đều cho hai màu xám và đen.

"Và đó là lý do tại sao đừng bao giờ để cho Matthew Clairmont đi đằng sau bạn," một ma cà rồng thì thầm với một người khác.

"Chẳng bao lâu nó cũng sẽ đau như địa ngục," người bạn của anh ta trả lời. "Trừ khi Baldwin ngất đi trước."

Lẳng lặng tôi trao Rebecca cho Miriam. Hai tay tôi ngứa ran với quyền năng, và tôi giấu chúng trong túi áo. Thân của mũi tên bạc cho cảm giác nặng nề trên cột sống của tôi, và Corra ở trong tình trạng cảnh giác cao, đôi cánh của cô sẵn sàng vùng ra. Sau vụ việc ở New Haven, cận thân của tôi đã không tin tưởng Baldwin nhiều hơn tôi chút nào.

Baldwin gần như đã thành công trong việc khuất phục Matthew - hoặc ít nhất tôi nghĩ ông ta đã có. Trước khi tôi có thể hét lên cảnh báo, thật rõ ràng rằng lợi thế trông có vẻ của Baldwin chỉ là một thủ thuật thông minh của Matthew để dụ ông ta thay đổi vị trí của mình. Khi ông ta đã làm, Matthew sử dụng trọng lượng của chính Baldwin và đá nhanh, mạnh đến gẫy xương vào cẳng chân của người anh trai và thả anh ta ngã khuỵu trên đầu gối. Baldwin buột ra một tiếng gầm gừ uất nghẹn.

Đó là một lời nhắc nhở sống động rằng mặc dù Baldwin có thể là người đàn ông to lớn hơn về chiều cao và sức nặng, nhưng Matthew mới chính là sát thủ.

"Bây giờ, Sieur." Cánh tay của Matthew nâng lên một chút để anh trai mình ngửa cằm, gây sức ép nhiều hơn vào cổ anh ta. "Sẽ rất vinh dự cho tôi nếu anh xem xét lại yêu cầu rất trân trọng của tôi về việc thiết lập một nhánh de Clermont."

"Không bao giờ," Baldwin ú ớ thốt ra. Môi anh ta đã chuyển sang màu xanh do thiếu oxy.

"Vợ tôi nói với tôi rằng từ 'không bao giờ' không sử dụng được ở nơi các Bishops-Clairmonts có liên quan." Cánh tay của Matthew chặt lại, và mắt Baldwin bắt đầu bị rút vào trong đầu. "Tôi sẽ không để cho anh ngất đi, nhân tiện, tôi cũng sẽ không giết anh. Nếu anh bất tỉnh hoặc chết, anh sẽ không thể đồng ý với yêu cầu của tôi. Vì vậy, nếu anh quyết tâm tiếp tục nói không, anh có thể mong đợi nhiều giờ như thế này."

"Hãy.để.Tôi.Đi." Baldwin vật lộn để buông ra được từng từ. Matthew cố tình để cho anh ta lấy một hơi thở hổn hển ngắn. Nó đủ để giữ cho ma cà rồng tiếp tục nhưng không cho phép anh ta phục hồi.

"Hãy để tôi đi, Baldwin. Sau tất cả những năm này, tôi muốn trở thành thứ gì đó nhiều hơn so với là một con cừu đen của gia đình de Clermont.” Matthew thì thầm.

"Không," Baldwin nói nghèn nghẹn.

Matthew điều chỉnh cánh tay để người anh trai có thể buông ra được nhiều hơn một từ hoặc hai tại một thời điểm, mặc dù điều này vẫn không loại bỏ các vết xanh trên đôi môi của anh ta. Matthew đã cẩn thận khôn ngoan hướng gót giày của mình vào mắt cá chân của anh trai để phòng hờ Baldwin lên kế hoạch lấy thêm oxy để chiến đấu trở lại. Baldwin tru lên.

"Hãy mang Rebecca và Philip trở về Sept-Tours," Tôi nói với Miriam, đẩy tay áo của tôi lên cao Tôi không muốn chúng nhìn thấy cha mình như thế này. Tôi cũng không muốn chúng nhìn thấy mẹ của mình sử dụng phép thuật để chống lại một thành viên của gia đình. Gió quấn xung quanh chân tôi, cuốn bụi trong nhà thờ vào một cơn lốc xoáy nhỏ. Những ngọn lửa trong đế nến nhiều ngọn nhảy nhót, sẵn sàng làm theo mệnh lệnh của tôi, và bình đựng nước thánh bắt đầu sủi bong bóng.

"Buông tha tôi và người của tôi, Baldwin," Matthew nói. "Dù sao thì anh cũng đâu có muốn chúng tôi."

"Có thể. . . cần. . . chú.. . . . sát thủ . . . sau. . . tất cả.” Baldwin trả lời.

Cả nhà thờ xôn xao trước lời tuyên bố choáng váng và thì thầm trao đổi khi bí mật của gia tộc de Clermont đã được đề cập một cách công khai, mặc dù tôi chắc chắn rằng số người có mặt đã biết vai trò của Matthew trong gia đình.

"Hãy làm công việc bẩn thỉu của chính anh để thay đổi," Matthew nói. "Chúa biết anh có khả năng giết người y như tôi."

"Chú. Khác. Cặp sinh đôi. Có cuồng máu không? " Baldwin cắn từng từ.

Các khách đã tụ tập rơi vào im lặng.

"Cuồng máu?" Giọng của một ma cà rồng cắt qua sự yên tĩnh, trọng âm Irish nhẹ nhưng đáng chú ý. "Anh ta đang nói gì thế, Matthew?" Các ma cà rồng trong nhà thờ trao đổi những ánh mắt lo lắng khi tiếng rì rầm của cuộc trò chuyện lại tiếp tục. Chứng cuồng máu rõ ràng nhiều hơn so với họ đã thoả thuận khi họ chấp nhận lời mời của Marcus. Chiến đấu với Đại Hội Đồng và bảo vệ các em bé vampire-witch là một chuyện. Một căn bệnh có thể biến bạn thành một con quái vật khát máu là chuyện hoàn toàn khác.

"Baldwin đã nói với bạn sự thật, Giles. Máu của tôi đang bị nhiễm độc.” Matthew nói. Đôi mắt anh khóa với mắt tôi, các đồng tử hơi mở rộng. Hãy rời đi trong khi em có thể, chúng âm thầm thúc giục.

Nhưng lần này Matthew sẽ không đơn độc. Tôi bước vượt qua Ysabeau và Fernando và đi về phía chồng tôi.

"Điều đó có nghĩa là Marcus. . . " Giles đuối dần. Mắt anh ta nheo lại. "Chúng tôi không thể cho phép Hội Hiếp Sĩ Lazarus được dẫn dắt bởi một người nào đó với chứng cuồng máu. Điều đó là không thể."

"Không phải là một ác thú đẫm máu như vậy," ma cà rồng bên cạnh Giles nói trong một giọng sinh động của Anh.

"Matthew từng là thống chế, và không ai trong chúng ta khôn ngoan hơn. Trong thực tế, nếu bộ nhớ phục vụ, Matthew là một chỉ huy tốt phi thường cho hội huynh đệ trong nhiều hơn một tình huống khó khăn. Tôi tin rằng Marcus, mặc dù một kẻ nổi loạn và một kẻ phản bội, cũng rất hứa hẹn." Ma cà rồng mỉm cười, nhưng cái gật đầu về phía Marcus đầy tôn trọng.

"Cảm ơn bạn, Russell," Marcus nói. "Đến từ bạn, đó là một lời khen."

"Hết sức xin lỗi về cú trượt huynh đệ, Miriam," Russell nói với một cái nháy mắt. "Và tôi không phải là bác sĩ, nhưng tôi tin rằng Matthew có ý định làm cho Baldwin bất tỉnh."

Matthew điều chỉnh cánh tay của mình một chút, và nhãn cầu Baldwin quay trở lại vị trí bình thường của chúng.

"Chứng cuồng máu của cha tôi đã được kiểm soát. Không có lý do để chúng ta hành động theo sự sợ hãi và mê tín dị đoan.” Marcus nói, hướng về tất cả mọi người trong nhà thờ. "Hội Hiệp Sĩ Lazarus được thành lập để bảo vệ kẻ yếu thế. Mỗi thành viên của hội đã lập một lời thề, nguyện sẽ bảo vệ tất cả các hiệp sĩ đồng nghiệp của mình cho đến chết. Tôi không cần phải nhắc nhở mọi người ở đây rằng Matthew là một hiệp sĩ. Và con cái của ông ấy cũng vậy."

Sự cần thiết phải phong tước cho Rebecca và Philip bây giờ đã có ý nghĩa.

"Vậy, ông nói sao, Bác?" Marcus sải bước xuống lối đi để đứng trước Baldwin và Matthew. "Ông vẫn còn là một hiệp sĩ chứ, hay sẽ trở thành một kẻ hèn nhát trong tuổi già của mình?"

Baldwin bầm tím và không phải do thiếu oxy.

"Cẩn thận, Marcus," Matthew cảnh báo. "Cuối cùng ta cũng sẽ phải thả ông ta đi."

"Hiệp sĩ". Baldwin nhìn Marcus với sự ghê tởm.

"Vậy thì, hãy bắt đầu hành xử như một hiệp sĩ và đối xử với cha tôi với sự tôn trọng mà ông ấy đáng được có." Marcus nhìn quanh nhà thờ. "Matthew và Diana muốn thiết lập một chi nhánh, và Hội Hiệp Sĩ Lazarus sẽ hỗ trợ họ khi họ thực hiện. Bất cứ ai không đồng ý được chào đón để chính thức thách thức sự lãnh đạo của tôi. Nếu không, vấn đề này không phải thảo luận. "

Nhà thờ là hoàn toàn im lặng.

Môi Matthew nhướng lên thành một nụ cười. "Cảm ơn."

"Đừng cảm ơn con," Marcus nói. "Chúng ta vẫn còn có Đại Hội Đồng để đối mặt."

"Một công việc khó chịu, chắc chắn, nhưng không phải là thứ không thể đối phó," Russell nói khô khan. "Thả Baldwin đi, Matthew. Anh trai của ông chưa bao giờ quá nhanh, và Oliver đang ở khuỷu tay trái của ông rồi kìa. Ông ấy đã khao khát dạy Baldwin một bài học kể từ khi anh ta phá vỡ trái tim của con gái ông ấy. "

Một số khách cười khúc khích và những cơn gió của dư luận bắt đầu thổi về hướng lợi ích của chúng tôi.

Chậm rãi, Matthew đã làm như Russell đề nghị. Anh đã không hề cố gắng để tránh xa anh trai của mình hoặc để che chắn cho tôi. Baldwin vẫn khuỵu trên đầu gối của mình trong một vài phút, sau đó gượng đứng lên. Ngay sau khi ông ta đã làm thế, Matthew quỳ trước mặt ông ta.

"Tôi đặt niềm tin vào ông, Sieur," Matthew nói, cúi đầu. "Tôi yêu cầu niềm tin của ông để đền đáp. Cả tôi lẫn gia đình của tôi sẽ không làm mất danh dự nhà de Clermonts."

"Chú biết tôi không thể, Matthew," Baldwin nói. "Một ma cà rồng với chứng cuồng máu là không bao giờ kiểm soát được, không hoàn toàn." Mắt anh ta liếc qua Jack, nhưng Benjamin là người ông ta đang nghĩ đến - và cả Matthew.

"Và nếu một ma cà rồng có thể làm được?" Tôi hỏi.

"Diana, không có thời gian để mơ tưởng đâu. Tôi biết rằng cô và Matthew đã hy vọng về việc chữa trị, nhưng… "

"Nếu tôi trao cho ông lời hứa của tôi, như con gái huyết thệ của Philippe, rằng bất cứ thân nhân nào của Matthew với chứng cuồng máu có thể ở dưới sự kiểm soát, ông sẽ thừa nhận anh ấy là người đứng đầu của gia đình của anh ấy chứ?" Tôi nhích dần cách xa Baldwin, và quyền năng của tôi đang rất náo động. Tôi ngờ rằng thần chú ngụy trang của tôi đã bị yếu đi, gây ra những cái nhìn tò mò mà tôi đã nhận được.

"Cô không thể hứa điều đó," Baldwin nói.

"Diana, đừng…" Matthew bắt đầu, nhưng tôi ngắt lời anh với một cái nhìn.

"Tôi có thể và tôi sẽ làm. Chúng tôi không cần phải chờ đợi khoa học tìm ra một giải pháp khi một giải pháp pháp thuật đã tồn tại rồi Nếu bất kỳ thành viên nào của gia đình Matthew hành động trên chứng cuồng máu, tôi sẽ trói buộc họ.” Tôi nói. "Đồng ý chứ?"

Matthew nhìn chằm chằm vào tôi sững sờ. Và với lý do chính đáng. Thời gian này năm ngoái tôi vẫn bám vào niềm tin rằng khoa học là vượt trội so với phép thuật.

"Không," Baldwin nói với một cái lắc đầu. "Lời hứa của cô không đủ tốt. Cô sẽ phải chứng minh điều đó. Sau đó, tất cả chúng ta sẽ phải chờ xem liệu phép thuật của cô có tốt như cô nghĩ không, phù thủy."

"Rất tốt," tôi nói ngay. "Thử thách của chúng tôi bắt đầu ngay bây giờ."

Baldwin mắt nheo lại. Matthew nhìn lên anh trai của mình.

"Nữ hoàng chiếu tướng," Matthew nói nhẹ nhàng.

"Đừng bước vội quá, người anh em." Baldwin nhấc bổng Matthew lên khỏi chân anh. "Trò chơi của chúng ta còn lâu mới kết thúc."









"Nó đã được để lại trong văn phòng Père Antoine," Fernando nói. "Không ai nhìn thấy người mang nó."

Matthew nhìn xuống thai nhi chết trong bụng mẹ được bảo quản. Một cô gái.

"Hắn thậm chí còn điên hơn tôi nghĩ." Baldwin trông nhợt nhạt, và không chỉ vì những gì đã xảy ra trong nhà thờ.

Matthew đọc lời nhắn một lần nữa.

"Chúc mừng sự ra đời cho những đứa trẻ của ông," nó nói. "Tôi muốn ông có con gái của tôi, vì tôi sẽ sớm có của ông." Tờ ghi chú được ký chỉ đơn giản là "con trai của ông."

"Một người nào đó đã báo cáo mỗi bước di chuyển của chú với Benjamin," Baldwin nói.

"Câu hỏi đặt ra là ai." Fernando đặt tay lên cánh tay của Matthew. "Chúng tôi sẽ không để cho anh ta bắt được Rebecca hay Diana."

Viễn cảnh gây ớn lạnh đến nỗi Matthew chỉ có thể gật đầu.

Bất chấp sự đảm bảo của Fernando, Matthew sẽ không biết đến một khoảnh khắc bình an cho đến khi Benjamin Fuchs đã chết.

Sau diễn biến đầy kịch tính của lễ rửa tội, phần còn lại của kỳ nghỉ mùa đông là công việc gia đình yên tĩnh. Khách của chúng tôi đã khởi hành, trừ gia đình Wilson mở rộng, họ vẫn ở Sept-Tours để tận hưởng những gì Agatha Wilson mô tả như là "tình trạng lộn xộn rất vui vẻ." Chris và Miriam trở về Yale, vẫn cam kết sẽ đạt được một sự hiểu biết tốt hơn về chứng cuồng máu và phương pháp điều trị. Baldwin đã đến Venice tìm kiếm cơ hội sớm nhất để cố gắng quản lý phản ứng của Đại Hội Đồng về bất kỳ tin tức nhỏ giọt từ Pháp nào.

Matthew ném mình vào việc chuẩn bị Giáng sinh, quyết định trục xuất bất kỳ mùi vị khó chịu nào còn nấn ná sau lễ rửa tội. Anh ra ngoài đi vào khu rừng ở phía bên kia của con hào và trở lại với một cây linh sam cao cho đại sảnh, mơi anh đã giăng những đèn trắng nhỏ xíu tỏa ánh sáng đom đóm.

Nhớ đến Philippe và sự trang trí của ông cho lễ Yule, chúng tôi cắt mặt trăng và các ngôi sao từ giấy nhũ màu bạc và vàng. Với sự kết hợp của một thần chú bay và một bùa ràng buộc, tôi tung chúng lên không trung và để chúng đậu vào các cành, nơi chúng nhấp nháy và lấp lánh trong ánh lửa.

Matthew đã đến Saint-Lucien dự lễ vọng Giáng sinh. Anh và Jack là hai ma cà rồng duy nhất tham dự, điều đó làm vui lòng Père Antoine. Sau lễ rửa tội, thật dễ hiểu rằng ông đã miễn cưỡng khi có quá nhiều sinh vật trong những băng ghế dài của ông.

Những đứa trẻ đã được cho ăn và ngủ ngon lành khi Matthew trở lại, dậm tuyết khỏi đôi giày của mình. Tôi đang ngồi bên lò sưởi trong sảnh lớn với một chai rượu yêu thích của Matthew và hai ly. Marcus đã đảm bảo với tôi rằng một ly mỗi lần và một lần nữa sẽ không ảnh hưởng đến trẻ sơ sinh, nếu tôi chờ đợi một vài giờ trước khi tôi cho con bú.

"Thanh bình, thanh bình hoàn hảo," Matthew nói, hất đầu ra dấu rằng bọn trẻ đang khuấy động.

"Đêm yên bình, đêm thánh thần*," Tôi đồng ý với một nụ cười, cúi xuống để tắt màn hình theo dõi em bé. Giống như còng huyết áp và các công cụ điện, thiết bị như vậy là tùy chọn trong một gia đình ma cà rồng. (Lời bài hát Silent night, thường hát trong đêm giáng sinh – Ct của Sẻ)

Trong khi tôi nghịch với các điều khiển, Matthew ôm ngang người tôi. Những tuần chia tách và việc đối phó với Baldwin đã lấy đi phần vui tươi của anh.

"Mũi của anh lạnh như băng", tôi nói, cười khúc khích khi anh kéo lê đỉnh của nó dọc theo làn da ấm áp bên cổ tôi. Tôi thở hổn hển. "Bàn tay của anh cũng vậy."

"Em nghĩ tại sao anh lại lấy một máu nóng làm vợ?" Những ngón tay lạnh giá của Matthew lục lọi vòng quanh bên dưới áo len của tôi.

"Không phải một chai nước nóng thì ít rắc rối hơn sao?" Tôi trêu chọc. Những ngón tay anh tìm thấy những gì chúng tìm kiếm, và tôi uốn cong người áp vào cái chạm của anh.

"Có lẽ." Matthew hôn tôi. "Nhưng sẽ không vui như thế này."

Rượu bị bỏ quên, chúng tôi đánh dấu những giờ cho đến nửa đêm trong nhịp đập con tim hơn là phút. Khi chuông của nhà thờ gần đó trong Dournazac và Châlus reo vang mừng sự ra đời của một đứa trẻ cách đây rất lâu và tại nơi Bethlehem xa xôi, Matthew dừng lại để lắng nghe những âm thanh trang nghiêm nhưng vẫn rộn rã.

"Anh đang nghĩ gì thế?" Tôi hỏi khi tiếng chuông đã tắt.

"Anh đang nhớ dân làng đã ăn mừng lễ Saturnalia như thế nào khi anh là một đứa trẻ. Không có nhiều Kitô hữu, ngoài cha mẹ anh và một vài gia đình khác. Vào ngày cuối cùng của lễ hội - ngày hai mươi ba tháng mười hai - Philippe đã đi đến từng nhà, ngoại giáo và Kitô giáo, và hỏi các em nhỏ về những gì chúng mong muốn cho năm mới." Nụ cười của Matthew bâng khuâng. "Khi bọn anh thức dậy vào sáng hôm sau, bọn anh phát hiện ra rằng ước nguyện của mình đã được thực hiện."

"Điều đó nghe có vẻ giống như cha của mình," Tôi nhận xét. “Anh đã ước gì?"

"Nhiều thức ăn, như thường lệ," Matthew nói với một tiếng cười. "Mẹ anh nói rằng cách duy nhất để giải thích cho số lượng mà anh đã ăn là chân rỗng. Một lần anh mong ước một thanh gươm. Mỗi cậu bé trong làng đều thần tượng Hugh và Baldwin. Bọn anh đều muốn được như họ. Như anh nhớ lại, thanh kiếm mà anh nhận được làm bằng gỗ và gãy ngay lần đầu tiên anh vung nó lên. "

"Và bây giờ?", Tôi thì thầm, hôn lên mắt, lên má, và miệng anh.

"Bây giờ anh không muốn gì hơn là được già đi cùng với em," Matthew nói.

Gia đình đến với chúng tôi vào ngày Giáng sinh, cứu chúng tôi khỏi phải bó Rebecca và Philip lại một lần nữa. Từ những thay đổi lề thói thường nhật của chúng, cặp song sinh đã nhận thức được rằng đây là không phải là ngày bình thường. Chúng đòi hỏi phải là một phần của mọi thứ, và cuối cùng tôi đã đưa chúng vào nhà bếp với tôi để giữ cho chúng được yên tĩnh. Ở đó, tôi đã xây dựng một pháp thuật chuyển động cho trái cây bay để làm chúng bận rộn trong khi tôi giúp Marthe lo liệu mọi việc cho một bữa ăn sẽ làm cho cả hai ma cà rồng và máu nóng hạnh phúc.

Matthew cũng là một mối phiền toái, đào bới dĩa quả hạch mà tôi đã đánh xốp từ công thức của Em. Tại thời điểm này, nếu còn lại bất kỳ chút nào kéo dài đến tối, nó sẽ là một phép lạ Giáng sinh.

"Chỉ một lần nữa," anh tán tỉnh, trượt bàn quanh eo tôi.

"Anh đã ăn một nửa cân rồi. Để lại một ít cho Marcus và Jack chứ." Tôi đã không chắc chắn liệu ma cà rồng có bị đường máu cao không, nhưng tôi không mong muốn tìm ra. "Vẫn còn thích món quà Giáng sinh của anh chứ?"

Tôi đã cố gắng tìm ra thứ gì phù hợp cho người đàn ông có tất cả mọi thứ kể từ khi các đứa bé được sinh ra, nhưng khi Matthew nói với tôi mong ước của anh là được già đi cùng với tôi, tôi biết chính xác nên tặng anh món quà gì.

"Anh yêu nó." Anh chạm vào thái dương, nơi một vài sợi bạc nổi lên trong các sợi màu đen.

"Anh luôn luôn nói rằng em sẽ tặng anh những sợi tóc màu xám." Tôi cười toe toét.

"Và anh đã nghĩ rằng điều đó là không thể. Đó là trước khi anh biết được rằng impossible n'est pas Diana.” anh nói, trích lời Ysabeau. Matthew lấy một nắm hạt và đã đi đến những đứa trẻ trước khi tôi kịp phản ứng. "Chào người đẹp." (Không thể không phải Diana)

Rebecca thủ thỉ đáp lại. Cô bé và Philip chia sẻ một vốn từ vựng phức tạp của thủ thỉ, làu bàu, và âm thanh mềm mại khác mà Matthew và tôi đã cố gắng để hiểu.

"Đó chắc chắn là một trong những âm thanh hạnh phúc của cô bé," Tôi nói, đặt một chảo bánh vào lò nướng. Rebecca yêu mến cha mình, đặc biệt là khi anh hát. Philip ít chắc chắn rằng ca hát là một ý tưởng tốt.

"Và con trông cũng hạnh phúc, chàng trai nhỏ?" Matthew ẵm Philip lên từ chiếc ghế bập bênh của bé, suýt đụng nhằm quả chuối bay mà tôi đã đặt bùa di chuyển vào phút cuối cùng. Nó giống như một sao chổi màu vàng sáng, xẹt qua quỹ đạo của trái cây khác. "Thật là một cậu bé may mắn, con có một người mẹ sẽ làm những điều kỳ diệu cho con."

Philip, giống như hầu hết các bé độ tuổi của mình, chăm chú nhìn vòng tròn cam và chanh mà tôi đã treo lơ lửng trong không trung.

"Cậu bé sẽ không luôn luôn nghĩ rằng có một phù thủy làm mẹ là tuyệt vời như vậy đâu." Tôi đi đến tủ lạnh và tìm kiếm các loại rau mà tôi cần cho các gratin (món bánh mì vụn bỏ lò để rắc). Khi tôi đóng cửa lại, tôi phát hiện ra Matthew đợi tôi phía sau nó. Tôi nhảy lên trong sự ngạc nhiên.

"Anh phải bắt đầu tạo một tiếng ồn hoặc cho em một manh mối để cảnh báo em rằng anh đang di chuyển chứ," tôi phàn nàn, ép tay chống lại trái tim của tôi đang nện như búa tạ

Đôi môi mím lại của Matthew nói với tôi rằng anh đang cảm thấy trái ý.

"Con có thấy người phụ nữ đó không, Philip?" Anh chỉ vào tôi, và Philip ngọ nguậy đầu của bé về hướng của tôi.

"Cô ấy là một học giả lỗi lạc và một phù thủy mạnh mẽ, mặc dù cô ấy không muốn thừa nhận nó. Và con có vận số may mắn tuyệt vời để được gọi cô ấy là Maman. Điều đó có nghĩa con là một trong số ít các sinh vật sẽ tìm hiểu bí mật sâu kín nhất của gia đình này." Matthew áp Philip sát vào anh và thì thầm điều gì đó vào tai bé.

Khi Matthew hoàn thành và giơ bé ra xa, Philip ngước lên nhìn người cha - và mỉm cười. Đây là lần đầu tiên một trong những đứa trẻ làm như vậy, nhưng tôi đã nhìn thấy biểu hiện hạnh phúc đặc biệt này trước đây.

Nó chậm và chân thành và thắp sáng toàn bộ khuôn mặt của anh từ bên trong.

Philip có thể có mái tóc của tôi, nhưng bé có nụ cười của Matthew.

"Đúng chính xác." Matthew gật đầu với con trai của mình với sự tán thành và trả lại Philip vào ghế bập bênh của mình. Rebecca nhìn Matthew với một cái cau mày, hơi khó chịu vì bị đẩy ra khỏi cuộc thảo luận của các chàng trai. Matthew cũng sốt sắng thì thầm vào tai cô bé, sau đó thổi một quả mâm xôi trên bụng cô.

Mắt và miệng của Rebecca mở tròn, như thể lời cha cô đã gây ấn tượng với cô - mặc dù tôi ngờ rằng quả mâm xôi có thể cũng có liên quan.

“Anh đã nói với chúng những điều vớ vẩn gì thế?" Tôi hỏi, tấn công một củ khoai tây với một cái dao bào. Matthew lấy cả hai khỏi những ngón tay của tôi.

"Đó không phải là vứ vẩn," anh nói một cách bình tĩnh. Ba giây sau, khoai tây hoàn toàn không còn vỏ. Anh lấy một củ khác ra khỏi tô.

"Nói với em."

"Hãy đến gần hơn," anh nói, vẫy tay gọi tôi với cái dao bào. Tôi bước vài bước về phía anh. Anh vẫy tay ra hiệu một lần nữa. "Gần hơn".

Khi tôi đang đứng ngay bên cạnh anh, Matthew cúi mặt về phía tôi.

"Điều bí mật rằng anh có thể là người đứng đầu của gia đình Bishop-Clairmont, nhưng em mới là trái tim của nó," anh thì thầm. "Và cả ba người bọn anh đều hoàn toàn đồng ý: Trái tim quan trọng hơn."





Matthew đã lướt qua cái hộp chứa những bức thư giữa Philippe và Godfrey nhiều lần.

Chì vì tuyệt vọng mà anh lật qua các trang giấy.

"Trưởng đàn tôn sùng nhất của tôi và cha của tôi," thư Godfrey bắt đầu.

"Kẻ nguy hiểm nhất trong số The Sixteen đã bị hành hình tại Paris, như ngài đã ra lệnh. Vì Matthew không có mặt cho công việc, Mayenne rất hạnh phúc được thừa hành, và cảm ơn ngài đã hỗ trợ các vấn đề của gia đình Gonzaga. Bây giờ anh ta đã cảm thấy an toàn, công tước đã quyết định tham gia cả hai bên, đàm phán với Henri Navarre và Philip của Tây Ban Nha cùng một lúc. Nhưng sự thông minh không phải là khôn ngoan, như ngài vẫn thường nói."

Cho đến giờ lá thư không có gì khác hơn là tài liệu tham khảo về những âm mưu chính trị của Philippe.

"Đối với các vấn đề khác," Godfrey tiếp tục. “Tôi đã tìm thấy Benjamin Ben-Gabriel, như những người Do Thái gọi anh ta, hoặc Benjamin Fuchs như hoàng đế biết anh ta, hoặc Benjamin Chân phước như hắn thích. Hắn ở phương Đông đúng như ngài đã lo sợ, di chuyển giữa các cung điện của hoàng đế, Báthory, Drăculeşti, và Imperial Majesty ở Constantinople. Có câu chuyện đáng lo ngại về mối quan hệ của Benjamin với Nữ bá tước Erzsébet, điều mà, nếu lưu hành rộng rãi hơn, sẽ dẫn đến Đại Hội Đồng yêu cầu bất lợi cho gia đình và những người thân yêu của chúng ta

"Nhiệm kỳ của Matthew trong Đại Hội Đồng đã gần kết thúc, khi anh ấy đã phục vụ nửa thế kỷ. Nếu ngài không bao hàm anh ấy trong công việc để quan tâm trực tiếp đến anh ấy và dòng máu của anh ấy, vậy thì tôi nài xin ngài hãy tự mình xem xét điều đó hoặc gửi một số người tin cậy đến Hungary thật nhanh.

"Ngoài những câu chuyện về ăn uống quá độ và giết người cùng với Countess Erzsébet, những người Do Thái ở Prague cũng nói tương tự về nỗi khiếp sợ mà Benjamin gây ra trong khu vực của họ, khi hắn đe dọa người giáo sĩ yêu quý của họ và một phù thủy từ Chelm. Bây giờ có những câu chuyện bất khả thi về một sinh vật bị phù phép làm bằng đất sét đi lang thang trên đường phố bảo vệ người Do Thái khỏi những kẻ sống bằng máu. Người Do Thái nói Benjamin cũng tìm kiếm một phù thủy khác, một phụ nữ Anh, người được xác nhận là đã được nhìn thấy lần cuối cùng với con trai của Ysabeau. Nhưng điều này không thể là sự thật, vì Matthew đang ở Anh và sẽ không bao giờ hạ mình kết giao với một phù thủy. "

Hơi thở của Matthew rít lên từ giữa bờ môi nghiến chặt.

"Có lẽ họ nhầm lẫn giữa phù thủy người Anh với daemon người Anh, Edward Kelley, mà Benjamin đã đến thăm trong cung điện của hoàng đế vào tháng năm. Theo người bạn Joris Hoefnagel của ngài, Kelley đã được đặt trong sự canh giữ của Benjamin một vài tuần sau đó, sau khi ông ta bị buộc tội giết một người làm công của hoàng đế. Benjamin đã đưa ông ta đến một lâu đài ở Křivoklát, nơi Kelley đã cố gắng trốn thoát và suýt chết.

Có thêm một mảnh tin tình báo tôi phải chia sẻ với ngài, thưa cha, mặc dù tôi rất miễn cưỡng để làm như vậy, vì nó có thể không có gì nhiều hơn những thứ tưởng tượng và sợ hãi. Theo thông tin của tôi, Gerbert đã ở Hungary cùng với nữ bá tước và Benjamin. Các phù thủy của Pozsony đã than phiền chính thức với Đại Hội Đồng về những người phụ nữ đã bị bắt và bị tra tấn bởi ba sinh vật khét tiếng này. Một phù thủy đã trốn thoát và trước khi cái chết bắt được mình, cô ta chỉ có thể nói được những lời này: 'Họ tìm kiếm bên trong chúng ta cho Sách Sự Sống' "

Matthew nhớ lại hình ảnh kinh hoàng của cha mẹ Diana, bị mở ra từ cổ họng đến háng.

"Những vấn đề đen tối này đặt gia đình vào quá nhiều nguy hiểm. Gerbert không thể được phép mê hoặc Benjamin với sức mạnh mà các phù thủy có, như hắn đã. Con trai của Matthew phải được giữ cách xa Erzsébet Báthory, vì sợ rằng bí mật của người bạn đời của ngài bị phát hiện. Và chúng ta hẳn sẽ không để cho các phù thủy theo đuổi Sách Sự Sống thêm nữa. Ngài sẽ biết làm thế nào tốt nhất để đạt được những mục tiêu này, cho dù bằng cách tự mình xem xét chúng hoặc bằng cách triệu tập các huynh đệ.

"Tôi vẫn là người tôi tớ khiêm tốn của ngài và phó thác linh hồn cho Thiên Chúa trong niềm hy vọng rằng Ngài sẽ thấy chúng ta an toàn cùng với nhau để chúng ta có thể nói nhiều về những vấn đề này hơn so với hoàn cảnh hiện tại. "

"Con trai yêu thương của ngài, Godfrey

"Từ Confrérie, Paris ngày 20 này của tháng 12 năm 1591"


Matthew gấp lá thư một cách cẩn thận.

Cuối cùng anh đã có một số ý tưởng về nơi để tìm. Anh sẽ đi đến Trung Âu và tự tìm kiếm Benjamin. Nhưng trước tiên anh phải nói với Diana những gì anh đã tìm được. Anh đã giữ những tin tức về Benjamin cách xa khỏi cô miễn là anh có thể.








Giáng sinh đầu tiên của các em bé đầy yêu thương và lễ hội mà bất cứ ai cũng mong muốn. Với tám ma cà rồng, hai phù thủy, một ma cà rồng dự bị, và ba con chó tham dự, nó thật sống động.

Matthew đã khoe hàng chục sợi tóc màu xám là kết quả từ thần chú Giáng sinh của tôi và giải thích một cách vui vẻ rằng mỗi năm tôi sẽ tặng cho anh nhiều hơn. Tôi đã ước một máy nướng bánh mì sáu lát, và tôi đã nhận được, cùng với một cây bút cổ xinh đẹp khảm bạc và xà cừ. Ysabeau đã chỉ trích những quà tặng như thế không đủ lãng mạn cho một cặp vợ chồng mới cưới, nhưng tôi không cần nhiều đồ trang sức, không có ích lợi gì trong việc đi lại, và không quan tâm đến quần áo. Một máy nướng bánh mì hết sức phù hợp với tôi.

Phoebe đã khuyến khích cả gia đình để nghĩ về món quà được làm thủ công hoặc đồ đã qua sử dụng, những thứ gây ấn tượng cho chúng tôi về cả hai phương diện ý nghĩa và thiết thực. Jack đã tạo mẫu áo len mà Marthe đã đan cho cậu và cặp khuy cài cổ tay áo từ bà ngoại của cậu, thứ đã từng thuộc về Philippe. Phoebe đeo một đôi ngọc lục bảo lấp lánh trên tai mà tôi cho rằng đến từ Marcus cho đến khi cô đỏ mặt giận dữ và giải thích rằng Marcus đã tặng cô một thứ làm bằng tay, mà cô đã để lại ở Sept-Tours cho an toàn hơn. Với màu sắc của cô, tôi quyết định không hỏi thêm. Sarah và Ysabeau hài lòng với những album ảnh chúng tôi đã trình bày như tài liệu về cuộc sống trong tháng đầu tiên của cặp song sinh.

Sau đó, những con ngựa con đã đến.

"Philip và Rebecca phải cỡi ngựa, tất nhiên," Ysabeau nói như thể điều này là hiển nhiên. Bà giám sát người giữ ngựa của bà, Georges, dẫn hai con ngựa nhỏ ra khỏi toa xe. "Bằng cách này, bọn nhóc có thể quen dần với những con ngựa trước khi con đặt chúng vào trong yên." Tôi ngờ rằng bà ấy và tôi hẳn phải có những ý tưởng khác nhau về cái ngày thần thánh ấy có thể xảy ra sớm như thế nào.

"Chúng là những con ngựa Paso Finos," Ysabeau tiếp tục. "Ta đã nghĩ một con Andalucia như của con có thể là quá nhiều đối với một người mới bắt đầu. Phoebe nói rằng chúng ta có nghĩa vụ phải cung cấp sự chuyển giao, nhưng ta chưa bao giờ là một nô lệ cho nguyên tắc." Georges dẫn một con vật thứ ba khỏi toa xe: Rakasa.

"Diana đã yêu cầu một con ngựa con kể từ khi con bé có thể nói chuyện. Bây giờ cuối cùng con bé cũng đã có một con.” Sarah nói. Khi Rakasa quyết định kiểm tra túi của dì về bất cứ điều gì thú vị như táo hoặc bạc hà, Sarah nhảy ra xa. "Ngựa có hàm răng lớn, phải không?"

"Có lẽ Diana sẽ may mắn trong việc dạy nó cách cư xử nhiều hơn tôi đã làm," Ysabeau nói.

"Đây, cứ giao cô ấy cho cháu," Jack nói, cầm lấy sợi dây dắt ngựa. Rakasa theo cậu, ngoan ngoãn như một con cừu.

"Tôi đã nghĩ rằng cậu là một chàng trai thành phố," Sarah nói với theo sau cậu.

"Công việc tốt đầu tiên của cháu, công việc lương thiện đầu tiên của cháu – từng là chăm sóc những của con ngựa cho các quý ông tại Cardinal’s Hat," Jack nói. "Bà quên rồi sao, Granny Sarah, thành phố đã từng đầy những con ngựa. Heo cũng vậy. Và sh- của chúng "

"Ở đâu có gia súc, ở đó có thứ đó," Marcus nói trước khi Jack có thể hoàn thành. Các bé Paso Fino cậu đang giữ đã chứng minh quan điểm đó. "Em đã có được con khác chứ, em yêu?"

Phoebe gật đầu, hoàn toàn thoải mái với phí tổn về ngựa của cô. Cô và Marcus theo Jack đến chuồng ngựa.

"Cô ngựa nhỏ, Rosita, đã tự phong là đầu đàn," Ysabeau nói. "Ta đã mang theo Balthasar rồi, nhưng khi Rosita tỏ ra say đắm cậu chàng, ta phải bỏ nó ở lại Sept-Tours- vào lúc này."

Ý tưởng cho rằng con ngựa giống khổng lồ của Matthew sẽ cố gắng hành động gợi tình với một con ngựa nhỏ như Rosita là không thể hình dung được.

Chúng tôi đang ngồi trong thư viện sau bữa ăn tối, được bao quanh bởi các kỷ vật về cuộc sống lâu dài của Philippe de Clermont, một ngọn lửa tanh tách trong lò sưởi bằng đá khổng lồ, khi Jack đứng và đi đến bên Matthew.

"Cái này dành cho ngài. Chà, thực ra là dành cho tất cả chúng ta. Grand-mère nói rằng tất cả các gia đình đều nên có chúng. "

Jack trao Matthew một mảnh giấy. "Nếu ngài thích nó, Fernando và con sẽ lấy nó làm thành một tiêu chuẩn cho ngọn tháp."

Matthew nhìn xuống tờ giấy.

"Nếu ngài không thích nó-" Jack vươn tay để đòi lại món quà của mình. Cánh tay của Matthew bắn ra và chụp vào cổ tay Jack.

"Ta nghĩ nó hoàn hảo." Matthew nhìn lên chàng trai sẽ luôn luôn như đứa con đầu lòng của chúng tôi, mặc dù tôi không liên quan gì đến sự ra đời con người của cậu và Matthew không chịu trách nhiệm cho sự tái sinh của cậu.

"Hãy cho mẹ của con xem. Để xem cô ấy nghĩ gì."

Mong đợi các mẫu tự cách điệu lồng vào nhau hoặc một lá chắn huy hiệu, tôi đã choáng váng khi nhìn thấy hình ảnh Jack đã nghĩ ra để tượng trưng cho gia đình chúng tôi. Đó là một biểu tượng orobouros hoàn toàn mới, được làm không phải từ một con rắn duy nhất với một cái đuôi trong miệng của nó mà là hai sinh vật bị khóa mãi mãi trong một vòng tròn không có điểm bắt đầu và điểm kết thúc. Một là con rắn de Clermont. Sinh vật kia là một con rồng lửa, hai chân áp sát vào cơ thể và đôi cánh mở rộng. Một vương miện đặt trên đầu của cô rồng lửa.

"Grand-mère nói rồng lửa nên đeo vương miện vì bà là một de Clermonts đích thực và ở cấp cao hơn phần còn lại của chúng tôi", Jack giải thích sự thật hiển nhiên . Cậu bé đào bới một cách lo lắng ở trong túi quần jean của mình. "Con có thể xoá vương miện đi. Và làm cho các đôi cánh nhỏ hơn."

"Matthew nói đúng. Nó hoàn hảo." Tôi nắm tay cậu và kéo cậu xuống để tôi có thể tặng cho cậu một nụ hôn. "Cảm ơn con, Jack."

Mọi người đều ngưỡng mộ biểu tượng chính thức của gia đình Bishop-Clairmont, và Ysabeau giải thích rằng đồ bạc mới và đồ sứ mới sẽ phải được đặt hàng, cũng như một lá cờ.

"Thật là một ngày đẹp trời," tôi nói, một cánh tay quấn quanh Matthew và tay khác vẫy từ biệt gia đình chúng tôi khi họ rời đi, ngón cái tay trái của tôi ngứa ran trong cảnh báo đột ngột.






"Tôi không quan tâm kế hoạch của chú hợp lý như thế nào. Diana sẽ không để cho chú đi đến Hungary và Ba Lan mà không có cô ấy đâu.” Fernando nói. "Chú đã quên điều gì đã xảy ra với chú khi chú bỏ lại cô ấy để đi đến New Orleans rồi sao?"

Fernando, Marcus, và Matthew đã trải qua những giờ từ giữa nửa đêm đến bình minh tranh cãi về những gì phải làm với lá thư của Godfrey.

"Diana phải đi đến Oxford. Chỉ có cô ấy có thể tìm Sách Sự Sống.” Matthew nói. "Nếu có điều gì sai và tôi không thể tìm thấy Benjamin, tôi sẽ cần bản thảo để nhử hắn."

"Còn khi cha tìm thấy hắn?" Marcus nói gay gắt.

"Công việc của con là chăm sóc Diana và những đứa trẻ," Matthew nói, gay gắt tương đương. "Để Benjamin cho ta."

Tôi đã xem cả trời những điềm báo và kéo giật mọi sợi tơ pháp thuật có thể ra khỏi vị trí để cố gắng dự đoán và khắc phục bất cứ điều xấu xa nào ở nước ngoài.

Nhưng những rắc rối không phi nước đại qua ngọn đồi như một kỵ sĩ khải huyền, hoặc dạo chơi trên lối vào, hoặc thậm chí gọi điện thoại.

Rắc rối đã ở sẵn trong nhà và đã được một thời gian rồi.

Tôi tìm thấy Matthew trong thư viện cuối một buổi chiều một vài ngày sau lễ Giáng sinh, một vài tờ giấy gấp lại trước mặt anh. Hai tay tôi xoay chuyển tất cả các màu trong cầu vồng, và trái tim tôi thắt lại.

"Cái gì thế?" Tôi hỏi.

"Một lá thư từ Godfrey." Anh trượt nó theo hướng của tôi. Tôi liếc nhìn nó, nhưng nó được viết bằng tiếng Pháp cổ.

"Hãy đọc nó cho em," tôi nói, ngồi xuống bên cạnh anh.

Sự thật còn tồi tệ hơn là tôi đã tự cho phép mình tưởng tượng. Sự ăn uống vô độ chết người của Benjamin đã kéo dài nhiều thế kỷ. Hắn đã săn phù thủy, và rất có thể là thợ dệt nói riêng. Gerbert đã gần như chắc chắn có liên quan. Và cụm từ đó - "Họ tìm kiếm bên trong chúng ta cho Sách Sự Sống" – đã chuyển máu của tôi thành lửa và băng.

"Chúng ta phải ngăn chặn hắn, Matthew. Nếu hắn phát hiện ra chúng ta có một cô con gái. .. " Tôi đuối dần. Những lời cuối cùng của Benjamin trong thư viện Bodleian đã ám ảnh tôi. Khi tôi nghĩ về những gì hắn có thể cố làm với Rebecca, sức mạnh chụp qua tĩnh mạch của tôi như một nhát roi quất.

"Hắn đã biết." Matthew gặp ánh mắt của tôi, và tôi thở hổn hển trước cơn thịnh nộ mà  tôi đã thấy ở đó.

"Kể từ khi nào?"

"Lúc nào đó trước lễ rửa tội," Matthew nói. "Anh sẽ đi tìm hắn, Diana."

"Anh sẽ tìm hắn thế nào?" Tôi hỏi.

"Không phải bằng cách sử dụng máy tính hoặc bằng cách cố tìm địa chỉ IP của hắn. Hắn quá thông minh cho điều đó. Anh sẽ tìm hắn bằng cách anh giỏi nhất: truy lùng dấu vết của hắn, mùi của hắn, dồn hắn vào chân tường.” Matthew nói. “Một khi anh  làm điều đó, anh sẽ xé hắn từng mảnh một. Nếu anh thất bại… "

"Anh không thể", tôi nói thẳng thừng.

"Anh có thể." Đôi mắt của Matthew gặp mắt tôi. Anh cần tôi nghe anh, không phải trấn an anh.

"Được rồi," tôi nói với sự điềm tĩnh mà tôi không hề cảm thấy. “Điều gì sẽ xảy ra nếu anh thất bại?"

"Em sẽ cần Sách Sự Sống. Đó là điều duy nhất có thể dụ Benjamin ra khỏi chỗ trốn để hắn có thể bị tiêu diệt - một lần và mãi mãi."

"Điều duy nhất ngoài em ra," tôi nói.

Đôi mắt tối thẫm của Matthew nói lên rằng việc sử dụng tôi làm mồi nhử để bắt Benjamin không phải là một lựa chọn.

"Em sẽ rời đi Oxford vào ngày mai. Thư viện đã đóng cửa cho kỳ nghỉ Giáng sinh. Sẽ không có bất kỳ nhân viên nào xung quanh ngoại trừ nhân viên an ninh.” tôi nói.

Trước sự ngạc nhiên của tôi, Matthew gật đầu. Anh ấy sẽ để tôi giúp đỡ.

“Anh sẽ ổn với những việc của anh chứ?" Tôi không muốn gây phiền phức cho anh, nhưng tôi cần phải biết. Matthew đã chịu khổ qua một lần bị chia tách rồi. Anh gật đầu.

"Chúng ta nên làm gì với những đứa trẻ?" Matthew hỏi.

"Chúng cần phải ở lại đây, với Sarah và Ysabeau và có đủ sữa và máu để nuôi chúng cho đến khi em trở về. Em sẽ chỉ đi cùng Fernando - không ai khác. Nếu ai đó đang theo dõi chúng ta và báo cáo lại cho Benjamin, thì chúng ta cần phải làm những gì có thể để làm sao trông y như chúng ta vẫn đang ở đây và mọi thứ đều bình thường."

"Ai đó đang theo dõi chúng ta. Không có nghi ngờ về điều đó." Matthew lùa ngón tay qua mái tóc của mình. "Câu hỏi duy nhất là liệu có ai đó thuộc về Benjamin hoặc Gerbert. Vai trò của lão khốn xảo trá đó trong việc này có thể lớn hơn chúng ta nghĩ."

"Nếu anh và con trai anh đã ở trong liên minh suốt thời gian này, không thể nói là họ biết được nhiều bao nhiêu," tôi nói.

"Vậy, hy vọng duy nhất của chúng ta là sở hữu những thông tin mà họ chưa có. Lấy cuốn sách. Mang nó lại ở đây và xem liệu em có thể sửa chữa nó bằng cách lắp lại các trang mà Kelley đã xé ra hay không ", Matthew nói. "Trong khi đó anh sẽ tìm Benjamin và làm những gì anh nên làm từ lâu rồi."

"Khi nào anh sẽ đi?" Tôi hỏi.

"Ngày mai. Sau khi em đi, vì thế anh có thể chắc chắn rằng em không bị theo dõi.” Anh nói, đứng lên.

Tôi quan sát trong im lặng khi các phần của Matthew mà tôi biết và yêu thương - nhà thơ và nhà khoa học, chiến binh và gián điệp, hoàng tử thời phục hưng và người cha - giảm đi cho đến khi chỉ còn lại phần đen tối nhất, xấu xa nhất. Bây giờ anh chỉ là sát thủ mà thôi.

Nhưng anh vẫn là người đàn ông tôi yêu.

Matthew nắm lấy vai tôi và chờ đợi cho đến khi tôi bắt gặp ánh mắt anh. "Hãy an toàn nhé."

Lời nói của anh đã nhấn mạnh, và tôi cảm thấy áp lực của chúng. Anh ôm lấy mặt tôi trong tay của mình, tìm kiếm mọi inch như thể cố gắng ghi nhớ nó.

"Anh có ý với những gì anh đã nói vào ngày Giáng sinh. Gia đình sẽ sống sót nếu anh không quay trở lại. Có những người khác có thể phục vụ như là người đứng đầu của nó. Nhưng em là trái tim của nó."

Tôi mở miệng để phản đối, và Matthew ép ngón tay lên môi tôi, giữ lại lời nói của tôi.

"Không có gì để tranh cãi với anh hết. Anh đã biết điều này từ kinh nghiệm", anh nói. "Trước khi gặp em, anh chẳng là gì ngoài bụi và bóng tối. Em đã đưa anh vào cuộc sống. Và anh sẽ làm bất cứ điều gì để giữ cho trái tim của anh an toàn khỏi bị tổn hại hơn nữa. "



Không có nhận xét nào: