Thứ Năm, 21 tháng 9, 2017

Mật mã 3 - Chương 31

Chương 31






"Thách bác dám nói là cháu là đừng rặn." Tôi đỏ mặt và đổ mồ hôi, và tất cả những gì tôi muốn là đưa được những đứa trẻ ra khỏi tôi càng nhanh càng tốt.

"Không. Rặn " Marthe lặp đi lặp lại. Bà và Sarah đã cho tôi đi bộ loanh quanh trong một nỗ lực để giảm bớt đau lưng và chân. Các cơn co thắt vẫn còn cách nhau khoảng năm phút, nhưng cơn đau đã trở nên dữ dội, lan tỏa từ cột sống vòng quanh bụng của tôi.

"Cháu muốn nằm xuống." Sau nhiều tuần chống lại việc nghỉ ngơi tại giường, bây giờ tôi chỉ muốn được bò trở lại giường, với tấm nệm bọc cao su và tấm trải  giường khử trùng. Sự trớ trêu đã không mất đi trên tôi, và những người khác trong phòng cũng không.

"Cháu không được nằm," Sarah nói.

"Ôi, Trời ơi. Một cơn đau khác lại đang đến." Tôi dừng lại giữa đường và nắm chặt bàn tay của họ. Cơn co kéo dài một lúc lâu. Tôi vừa đứng thẳng lên và bắt đầu hít thở bình thường khi một cơn khác lại đến. "Cháu muốn Matthew!"

"Anh đang ở ngay đây," Matthew nói, chiếm chỗ của Marthe. Anh gật đầu với Sarah. "Nó đã diễn biến nhanh."

"Sách nói những cơn co thắt được cho là gần nhau dần dần cơ mà." Tôi nghe như một bà giáo già cáu kỉnh.

"Trẻ con không đọc sách, cưng à," Sarah nói. "Chúng có những ý tưởng của riêng mình về  điều này."

"Và khi chúng không để tâm đến việc được sinh ra, trẻ sơ sinh cũng không hề tranh cãi về điều đó", bác sĩ Sharp nói, tiến vào phòng với một nụ cười. Bác sĩ Garrett đã được gọi tới một ca sinh đẻ khác vào phút cuối cùng, vì thế Bác sĩ Sharp đã nhận trách nhiệm về của đội ngũ y tế của tôi. Bà ép ống nghe vào bụng của tôi, di chuyển nó, và nhấn một lần nữa. "Bạn thật phi thường, Diana. Quả là sinh đôi. Không có dấu hiệu xấu nào. Tôi khuyên bạn chúng ta cố gắng để việc sinh sản theo cách bình thường."

"Tôi muốn nằm xuống," Tôi nói qua hàm răng nghiến chặt khi một dải thép khác bắn ra từ cột sống của tôi và đe dọa sẽ cắt cho tôi làm hai. "Marcus ở đâu?"

"Cậu ấy vừa qua đại sảnh," Matthew nói. Tôi lờ mờ nhớ đến việc đã đuổi Marcus khỏi phòng khi các cơn co thắt tăng cường.

"Nếu tôi cần mổ, Marcus có thể ở đây đúng lúc không?" Tôi hỏi.

"Dì cho gọi à?" Marcus nói, bước vào phòng với râu ria tua tủa. Nụ cười vui vẻ và thái độ bình tĩnh của cậu ta khiến tôi bình tâm ngay lập tức. Vì bây giờ cậu ấy đã trở lại, tôi không thể nhớ ra tại sao tôi đã muốn đá cậu ta ra khỏi phòng.

"Ai đã di chuyển cái giường chết tiệt vậy?" Tôi nói khò khè qua cơn co thắt khác. Chiếc giường dường như vẫn ở cùng một chỗ, nhưng điều này rõ ràng là một ảo ảnh vì mãi mãi mà tôi vẫn chưa tới được nó.

"Matthew đã làm đấy," Sarah nói hớn hở.

"Tôi không có làm," Matthew phản đối.

"Trong phòng sanh, chúng tôi hoàn toàn đổ lỗi tất cả mọi thứ trên người chồng. Điều đó giữ cho người mẹ tránh khỏi phát triển trí tưởng tượng giết người và nhắc nhở những người đàn ông rằng họ không phải là trung tâm của sự chú ý.” Sarah giải thích.

Tôi bật cười, vì thế bỏ lỡ làn sóng đang trào dâng của cơn đau đi kèm với sự co thắt ác liệt tiếp theo.

"Chết t… Sh… Chúa …" Tôi nghiến đôi môi của tôi lại với nhau.

"Dì sẽ không trải qua được sự kiện chính tối nay mà không chửi thề, Diana," Marcus nói.

"Tôi không muốn một chuỗi lời nói tục là những lời đầu tiên các em bé sẽ nghe." Bây giờ tôi nhớ ra lý do đã trục xuất Marcus: Cậu ta cho rằng tôi quá nghiêm trang ở giữa sự đau đớn của tôi.

"Matthew có thể hát - và cha hát rất là lớn nhé. Tôi chắc rằng cha có thể dìm chết đuối dì luôn."

"Chúa…thôi đi…nó đau," tôi nói, gập đôi người. "Di chuyển cái giường chết tiệt nếu anh muốn được hữu ích, nhưng dừng việc tranh cãi với tôi, đồ khốn nhà anh!"

Câu trả lời của tôi đã được đón nhận với sự im lặng choáng váng.

"Cừ lắm cô gái," Marcus nói. "Tôi biết dì đã có nó trong dì mà. Chúng ta hãy xem này."

Matthew đã giúp tôi lên giường, nơi đã bị tước bỏ lớp khăn phủ bằng lụa vô giá và hầu hết rèm trướng. Hai cái nôi đặt trước lò sưởi, chờ đợi cặp song sinh. Tôi nhìn chằm chằm vào chúng trong khi Marcus tiến hành sự kiểm tra của mình.

Cho đến lúc này đã là bốn giờ chịu đựng thể chất bậc nhất của cuộc đời tôi. Tôi đã có những thứ đâm chọc vào tôi và những thứ lấy ra khỏi tôi nhiều hơn tôi nghĩ là có thể. Thật là thiếu nhân tính kỳ lạ khi xem xét đến việc tôi chịu trách nhiệm mang cuộc sống mới đến với thế giới.

"Vẫn còn một chút thời gian để đi," Marcus nói. “nhưng mọi thứ đang tăng tốc một cách độc đáo."

"Thật dễ dàng cho anh để nói." Tôi đã đánh cậu ta, nhưng cậu ta đã ở giữa hai đùi của tôi và những đứa trẻ đã trên đường ra.

"Đây là cơ hội cuối cùng cho một gây tê ngoài màng cứng," Marcus nói. "Nếu dì nói không, và chúng ta tiến hành vết cắt C, chúng tôi sẽ phải đánh ngất dì hoàn toàn."

"Không cần phải trở thành anh hùng, ma lionne," Matthew nói.

"Em không phải là anh hùng," Tôi đã nói với anh lần thứ tư hoặc thứ năm. "Chúng ta không biết gây tê ngoài màng cứng có thể ảnh hưởng đến các em bé như thế nào." Tôi dừng lại, mặt tôi nhăn nhó trong một nỗ lực ngăn chặn cơn đau.

"Con cần phải giữ hơi thở, cưng à," Sarah đến bên cạnh tôi. "Cậu đã nghe thấy con bé rồi đấy, Matthew. Nó sẽ không gây tê ngoài màng cứng, và không tranh cãi với nó về điều đó. Bây giờ, về cơn đau. Tiếng cười sẽ giúp đấy, Diana. Vì vậy, đừng tập trung vào cái gì khác. "

"Khoái cảm cũng giúp ích," Marthe nói, điều chỉnh chân của tôi trên nệm theo cách mà lưng tôi ngay lập tức thoải mái.

"Khoái cảm ư?" Tôi nói, bối rối. Marthe gật đầu. Tôi nhìn bà trong nỗi kinh hoàng. "Bác không thể có ý đó."

"Bà ấy có," Sarah nói. "Nó có thể làm nên một sự khác biệt rất lớn."

"Không. Làm sao bác thậm chí có thể gợi ý một điều như vậy?” Tôi không thể nghĩ ra nổi một khoảnh khắc gợi tình ít ỏi. Đi bộ bây giờ dường như là một ý tưởng rất tốt, và tôi đong đưa đôi chân của tôi qua thành giường. Điều đó trong chừng mực tôi đã có được trước khi cơn co khác bắt giữ tôi. Khi nó đã qua, Matthew và tôi đã ở một mình.

"Thậm chí đừng nghĩ về điều đó," tôi nói khi anh đưa tay ôm tôi.

"Anh hiểu từ "không" bằng hai tá ngôn ngữ đấy." Vẻ kiên định của anh thật phiền nhiễu.

"Anh không muốn hét lên với em hay thứ gì đó à?" Tôi hỏi.

Matthew mất một chút thời gian để xem xét. "Có."

"Oh." Tôi đã mong đợi một bài hát và điệu nhảy về sự thiêng liêng của phụ nữ mang thai và cách anh sẽ làm bất cứ điều gì cho tôi. Tôi cười khúc khích.

"Nằm nghiêng bên trái và anh sẽ xoa bóp lưng cho em." Matthew kéo tôi xuống bên cạnh anh.

"Đó là thứ duy nhất anh sẽ xoa bóp," tôi cảnh báo.

"Anh hiểu mà," anh nói với sự kiểm soát tăng nặng hơn. "Nằm xuống. Ngay. "

"Thế nghe giống anh hơn đấy. Em đã bắt đầu nghĩ rằng họ gây tê màng cứng nhầm cho anh rồi." Tôi quay lại và áp cơ thể của tôi vừa khít với anh.

"Phù thủy", anh nói, cắn vào vai tôi.

Thật tốt là tôi đã nằm xuống khi cơn co tiếp theo đánh vào tôi.

"Chúng tôi không muốn em rặn, vì không nói được việc này sẽ mất bao lâu và các em bé chưa sẵn sàng để được sinh ra. Đã bốn giờ và mười tám phút kể từ khi các cơn co thắt bắt đầu. Có thể có thêm một ngày như thế này nữa. Em cần nghỉ ngơi. Đó là lý do anh muốn em ngăn chặn sự lo lắng." Matthew sử dụng ngón tay cái để xoa bóp lưng tôi.

"Chỉ mới bốn giờ và mười tám phút thôi ư?" Giọng nói của tôi yếu ớt.

"Mười chín phút bây giờ, nhưng phải." Matthew giữ tôi trong khi cơ thể của tôi bị hành hạ bởi một co dữ dội. Khi tôi đã có thể suy nghĩ ngay ngắn, tôi rên rỉ nhẹ nhàng và áp lưng vào bàn tay của Matthew.

"Ngón tay cái của anh đang ở một vị trí tuyệt đối thần thánh." Tôi thở dài nhẹ nhõm.

"Và chỗ này?" Ngón tay cái của Matthew đi thấp hơn và gần hơn với cột sống của tôi.

"Thiên đường" tôi nói, có thể thở qua cơn co tiếp theo tốt hơn một chút.

"Huyết áp của em vẫn bình thường, và cái lưng được xoa bóp có vẻ hữu ích. Chúng ta hãy làm nó chính xác nào. "

Matthew gọi Marcus để mang đến một chiếc ghế bọc da hình dạng kỳ quặc, với chỗ để đọc sách từ thư viện của mình và đặt nó bên cửa sổ, một chiếc gối nằm trên trụ chống đã được thiết kế để giữ một cuốn sách. Matthew giúp tôi ngồi dạng chân trên nó, đối diện với cái gối. Bụng của tôi căng phồng và tiếp xúc với lưng ghế.

"Cái ghế quái này thực sự để làm gì?"

"Xem đá gà và chơi bài suốt đêm," Matthew nói. "Em sẽ thấy nó dễ chịu hơn nhiều cho thắt lưng nếu em có thể nghiêng về phía trước một chút và ngả đầu trên gối."

Nó đã dễ chịu. Matthew bắt đầu massage triệt để bắt đầu từ hông của tôi và chuyển lên cho đến khi anh nới lỏng các bắp cơ ở chân hộp sọ của tôi. Tôi đã có ba cơn co thắt trong khi anh đang làm việc, và mặc dù chúng đã kéo dài, đôi tay mát rượi và các ngón tay mạnh mẽ của Matthew dường như đã làm dịu phần nào nỗi đau.

"Có bao nhiêu phụ nữ mang thai đã được anh giúp theo cách này?" Tôi hỏi, hơi tò mò về nơi anh đã nhận được kỹ năng này. Tay của Matthew đứng yên.

"Chỉ có em." Chuyển động nhẹ nhàng của anh tiếp tục.

Tôi quay đầu lại và thấy anh đang nhìn tôi, mặc dù ngón tay của anh không ngừng chuyển động.

"Ysabeau nói rằng em là người duy nhất được ngủ trong căn phòng này."

"Không ai anh gặp có vẻ xứng đáng với nó. Nhưng anh có thể hình dung em ở trong phòng này - với anh, dĩ nhiên - ngay sau khi chúng ta gặp nhau."

"Tại sao anh yêu em nhiều đến thế, Matthew?" Tôi không thể nhìn thấy sự hấp dẫn, đặc biệt là không khi tôi tròn trĩnh, úp mặt xuống, và thở hổn hển với cơn đau. Phản ứng của anh đến nhanh.

"Với mọi câu hỏi mà anh đã từng có, hay sẽ có, em là câu trả lời." Anh kéo tóc của tôi ra khỏi cổ tôi và hôn lên vùng da thịt mềm mại bên dưới tai. "Em có cảm thấy giống như có sự sắp đặt một chút không?"

Một cơn đau nhói đột ngột chạy xuyên qua những vùng bên dưới của tôi khiến tôi không trả lời. Tôi thở hổn hển thay vì thế.

"Có vẻ như sự giãn nở đã được mười centimet với anh," Matthew thì thầm. "Marcus?"

"Tin tốt, Diana," Marcus nói vui vẻ khi bước vào phòng. "Dì có thể rặn bây giờ!"

Tôi đã rặn. Cho thứ có vẻ giống như đã nhiều ngày.

Tôi đã thử nó theo cách hiện đại đầu tiên: nằm xuống, với Matthew siết chặt tay tôi, một cái nhìn tôn thờ trên khuôn mặt của anh.

Điều đó đã không hiệu quả.

"Nó không nhất thiết là một dấu hiệu của rắc rối," Bác sĩ Sharp nói với chúng tôi, nhìn Matthew và tôi từ vị trí thuận lợi giữa hai đùi của tôi. "Cặp sinh đôi có thể mất nhiều thời gian để có được sự di chuyển trong quá trình lâm bồn này. Đúng không, Marthe? "

"Cô ấy cần một chiếc ghế đẩu," Marthe cau mày nói.

"Tôi đã mang cái của tôi đến", tiến sĩ Sharp cho biết. "Nó ở trong phòng." Cô hất đầu về hướng đó.

Và như vậy, các em bé đã được hoài thai vào thế kỷ XVI đã chọn để tránh quy định y tế thời hiện đại và được sinh ra theo cách xưa cũ: trên một chiếc ghế gỗ đơn giản với một chỗ ngồi có hình móng ngựa.

Thay vì có một nửa tá người lạ chia sẻ những kinh nghiệm sinh nở, tôi được bao quanh bởi những người tôi yêu: Matthew phía sau tôi, ôm tôi về thể chất và cảm xúc; Jane và Marthe bên cạnh chân tôi, chúc mừng tôi về việc có những em bé rất chu đáo trình diện với thế giới bằng việc lao đầu ra trước.

Marcus đưa ra một gợi ý nhẹ nhàng lúc này lúc nọ; Sarah ở bên cạnh tôi, nói với tôi khi nào thở và khi nào rặn; Ysabeau đứng bên cửa, chuyển tiếp thông tin đến Phoebe đang chờ đợi trong sảnh và gửi một dòng suối các tin nhắn đến Pickering Place, nơi Fernando, Jack, và Andrew đang chờ đợi tin tức.

Đó là dữ dội.

Đó là mãi mãi.

Khi 11:55 đêm tiếng khóc đầy phẫn nộ đầu tiên rốt cuộc đã được nghe thấy, tôi bắt đầu khóc và cười. Một cảm giác bảo vệ quyết liệt đã bén rễ nơi con tôi đã ở chỉ vài phút trước đó, làm đầy tôi với mục đích.

"Liệu có ổn không?" Tôi hỏi, nhìn xuống.

"Cô ấy là hoàn hảo", Marthe nói, tươi cười nhìn tôi đầy tự hào.

"Cô ấy?" Matthew nghe có vẻ bàng hoàng.

"Đó là một cô gái. Phoebe, nói với họ Madame đã sinh hạ được một cô gái.” Ysabeau nói với sự phấn khích. Jane đã giơ cao sinh vật nhỏ bé lên. Cô bé màu xanh và nhăn nheo và dính láp nháp những chất trông có vẻ khủng khiếp mà tôi đã được đọc nhưng không chuẩn bị đầy đủ để nhìn thấy trên đứa trẻ của chính mình. Tóc cô bé đen nhánh, và đã có rất nhiều.

"Tại sao cô bé lại màu xanh? Có gì sai với cô ấy sao? Có phải cô bé đang chết? " Tôi cảm thấy nỗi lo lắng của tôi tăng cao.

"Cô bé sẽ chuyển sang đỏ như một củ cải ngay thôi," Marcus nói, nhìn xuống em gái mới của mình. Anh giơ ra một cây kéo và một cái kẹp cho Matthew. "Và chắc chắn không có gì sai với phổi của cô bé. Tôi nghĩ dì nên nhận huy chương."

Matthew đứng yên, bất động.

"Nếu anh ngất xỉu, Matthew Clairmont, tôi sẽ không bao giờ để anh quên được nó đâu," Sarah nói gắt gỏng. "Nhấc mông của anh đến đó và cắt dây rốn đi."

"Bà hãy làm điều đó đi, Sarah." Bàn tay của Matthew run rẩy trên vai tôi.

"Không. Tôi muốn Matthew làm điều đó.” tôi nói. Nếu anh không làm, anh sẽ phải hối tiếc sau này.

Lời nói của tôi khiến Matthew di chuyển, và anh đã khuỵu gối xuống bên cạnh Bác sĩ Sharp. Bất chấp sự miễn cưỡng ban đầu, ngay khi đã được giới thiệu với em bé và các thiết bị y tế thích hợp, các động tác của anh trở nên thành thạo và chắc chắn. Sau khi dây rốn đã được kẹp và cắt, Bác sĩ Sharp nhanh chóng bọc con gái chúng tôi trong một tấm chăn đang chờ đợi. Sau đó, bà đưa cả bọc này cho Matthew.

Anh đứng đó, chết lặng, ôm cơ thể nhỏ bé trong bàn tay to lớn của mình. Có điều gì đó kỳ diệu ở vị trí kề nhau của sức mạnh của một người cha với tính dễ tổn thương của con gái của anh ấy. Bé ngừng khóc trong một khoảnh khắc, ngáp, và tiếp tục la hét với sự trái ý lạnh lẽo với tình huống hiện tại của bé.

"Xin chào, người lạ bé nhỏ," Matthew thì thầm. Anh nhìn tôi kinh ngạc. "Con bé rất xinh đẹp."

"Lạy Chúa, chỉ lắng nghe cô ấy," Marcus nói. "Rắn chắc mức độ tám trên thang độ Apgar, đúng không, Jane?"

"Tôi đồng ý. Tại sao bạn không cân và đo lường cô bé trong khi chúng tôi dọn dẹp một chút và chuẩn bị sẵn sàng cho đứa kế tiếp? "

Đột nhiên nhận thức ra rằng công việc của tôi chỉ mới thực hiện được một nửa, Matthew trao em bé cho sự chăm sóc của Marcus. Sau đó anh đã tặng tôi một cái nhìn dài, một nụ hôn sâu, và một cái gật đầu. "Sẵn sàng chưa, ma lionne?"

"Như em đã từng," tôi nói, bị bắt giữ bởi một cơn đau.

Hai mươi phút sau, lúc 00:15 AM, con trai của chúng tôi được sinh ra. Cậu bé lớn hơn so với chị gái, về cả chiều dài và cân nặng, nhưng may mắn có một dung tích phổi mạnh mẽ tương tự. Điều này, tôi đã nói, là một điều rất tốt, mặc dù tôi đã tự hỏi liệu chúng tôi vẫn sẽ cảm thấy như vậy trong mười hai giờ nữa hay không. Không giống như đứa con đầu lòng, con trai của chúng tôi có mái tóc vàng hoe đỏ.

Matthew đã yêu cầu Sarah cắt dây rốn, vì anh đã hoàn toàn mê mải trong việc rì rầm một dòng suối những lời hài lòng vô nghĩa vào tai tôi về việc tôi xinh đẹp thế nào và mạnh mẽ ra sao, mọi thứ trong khi giữ cho tôi vững vàng.

Đó là sau khi em bé thứ hai được sinh ra, tôi bắt đầu run rẩy từ đầu đến chân.

"Có. gì. sai? "Tôi hỏi qua kẽ răng đang khua lách cách.

Matthew đã đem tôi ra khỏi ghế nhà bảo sanh và lên giường trong một chớp mắt.

"Mang các em bé qua đây," anh ra lệnh.

Marthe thả một em bé trên lòng tôi, và Sarah với đứa khác. Chân tay các em bé đang khua loạn xạ và khuôn mặt sẫm lại với sự cáu kỉnh. Ngay khi tôi cảm thấy trọng lượng của con trai và con gái của mình lên ngực, cơn run dừng lại.

"Đó là một nhược điểm của chiếc ghế sinh nở khi có anh em sinh đôi", bác sĩ Sharp nói, tươi cười.

"Các bà mẹ có thể bị một chút run rẩy từ sự trống rỗng đột ngột, và chúng tôi không có được một cơ hội để cho bạn liên kết với đứa bé đầu tiên trước khi đứa thứ hai cần sự chú ý của bạn."

Marthe đẩy Matthew sang một bên và bọc cả hai em bé trong những tấm chăn mà không có vẻ bận tâm đến vị trí của chúng, một chút trò ảo thuật của ma cà rồng mà tôi chắc chắn là vượt quá khả năng của hầu hết các nữ hộ sinh, bất kể họ có kinh nghiệm. Trong khi Marthe chăm sóc cho các em bé, Sarah nhẹ nhàng xoa bóp bụng của tôi cho đến khi cái nhau xổ ra với một cơn co thắt cuối cùng.

Matthew giữ các em bé một vài phút trong khi Sarah nhẹ nhàng làm sạch cho tôi. Một vòi sen, dì đã nói với tôi, có thể chờ đợi cho đến khi tôi cảm thấy có thể đứng dậy - mà tôi chắc chắn trong khoảng không bao giờ. Dì và Marthe loại bỏ các tấm trải và thay thế bằng những cái mới, tất cả mà không cần yêu cầu chuyển động. Chẳng bao lâu, tôi đã được dựng lên với những gối lông của giường, bao quanh bởi trải giường mới.

Matthew đưa các em bé trở lại vào vòng tay của tôi. Căn phòng trống rỗng.

"Anh không biết làm thế nào phụ nữ các em sống sót với nó," anh nói, nhấn môi mình lên trán tôi.

"Với việc bị đảo lộn từ trong ra ngoài ư?" Tôi nhìn một khuôn mặt nhỏ bé, sau đó một cái khác. "Em không biết nữa." Giọng nói của tôi chùng xuống. "Em muốn bố mẹ ở đây. Philippe nữa. "

"Nếu ông ấy ở đây, Philippe sẽ la hét trên đường phố và đánh thức hàng xóm," Matthew nói.

"Em muốn đặt tên bé là Philip, theo tên cha của anh," tôi nói nhẹ nhàng. Với những lời nói của tôi, con trai của chúng tôi mở hé một mắt. "Điều đó có ổn với con không, nhóc?"

"Chỉ khi chúng ta đặt tên cho con gái của chúng ta là Rebecca," Matthew nói, bàn tay anh khum trên mái đầu đen sẫm của cô bé. Cô hơi nhăn mặt cô chặt hơn.

"Em không chắc con bé chấp thuận," tôi nói, ngạc nhiên rằng một người quá nhỏ bé lại có thể khăng khăng như thế.

"Rebecca sẽ có rất nhiều cái tên khác để lựa chọn nếu cô bé tiếp tục phản đối," Matthew nói.

"Hầu như rất nhiều cái tên cũng như cha mẹ đỡ đầu, hãy suy nghĩ về nó."

"Chúng ta sẽ cần một bảng tính để tìm ra điều đó từ mớ hỗn độn," tôi nói, nâng Philip cao hơn trong vòng tay của tôi. "Thằng bé chắc chắn là một đứa nặng."

"Cả hai đều có kích thước rất tốt. Và Philip là dài mười tám inch." Matthew nhìn con trai của mình với niềm tự hào.

"Thằng bé sẽ cao lớn, giống như cha của mình." Tôi tựa sâu hơn vào chồng gối.

"Và tóc đỏ như mẹ và bà ngoại của mình," Matthew nói. Anh đi vòng quanh giường, cho ngọn lửa một sự chăm sóc, sau đó nằm bên cạnh tôi, chống lên trên một khuỷu tay.

"Chúng ta đã dành tất cả thời gian này tìm kiếm những bí mật cổ xưa và những cuốn sách pháp thuật đã mất từ lâu, nhưng chúng ta là đám cưới hóa học thật sự," tôi nói, quan sát trong khi Matthew đặt ngón tay của mình trong bàn tay bé tý xíu của Philip. Cậu bé nắm chặt nó với sức mạnh đáng ngạc nhiên.

"Em nói đúng." Matthew xoay bàn tay của con trai mình sang bên này rồi bên kia. "Một chút của em, một chút của anh. Một phần ma cà rồng, một phần phù thủy. "

"Và tất cả của chúng ta", tôi nói chắc chắn, niêm phong miệng anh bằng một nụ hôn.





"Tôi có một con gái và một con trai," Matthew nói với Baldwin. "Philip và Rebecca. Cả hai đều khỏe mạnh."

"Và mẹ của chúng?" Baldwin hỏi.

"Diana đã vượt qua điều đó một cách tuyệt vời." Bàn tay Matthew  run lên mỗi khi anh nghĩ về những gì cô đã trải qua.

"Xin chúc mừng, Matthew." Baldwin nghe không có vẻ hạnh phúc.

"Chuyện gì vậy?" Matthew cau mày.

"Đại Hội Đồng đã biết về sự ra đời này."

"Làm thế nào?" Matthew yêu cầu. Một người nào đó hẳn đang quan sát ngôi nhà - hoặc là một ma cà rồng với đôi mắt rất tinh, hoặc một phù thủy với cái nhìn thứ hai mạnh mẽ.

"Ai mà biết được?" Baldwin nói mệt mỏi. "Họ đang sẵn sàng sắp xếp để tạm hoãn lại các cáo buộc chống lại chú và Diana để đổi lấy một cơ hội được kiểm tra những đứa trẻ."

"Không bao giờ." Giận dữ của Matthew tăng lên.

"Đại Hội Đồng chỉ muốn biết cặp song sinh là gì," Baldwin nói ngay.

"Của tôi. Philip và Rebecca là con của tôi.” Matthew trả lời.

"Không ai có vẻ muốn tranh cãi về điều bất khả thi đó, cho dù nó được cho là như thế" Baldwin nói.

"Đây là cách làm việc của Gerbert." Mọi bản năng đều nói với anh rằng lão ma cà rồng là một cầu nối quan trọng giữa Benjamin và việc tìm kiếm Sách Sự Sống. Lão đã thao túng các hoạt động chính trị của Đại Hội Đồng trong nhiều năm.

"Có lẽ. Không phải tất cả ma cà rồng ở London đều là sinh vật của Hubbard.” Baldwin nói. "Verin vẫn có ý định đi đến Đại Hội Đồng vào ngày sáu tháng mười hai."

"Sự ra đời của những đứa trẻ sẽ không thay đổi bất cứ điều gì," Matthew nói, mặc dù anh biết rằng nó đã.

"Hãy chăm sóc của em gái tôi, Matthew," Baldwin nói lặng lẽ. Matthew nghĩ anh đã phát hiện một dấu vết lo lắng thực sự trong giọng của anh trai mình.

"Luôn luôn," Matthew trả lời.






Các người bà là khách viếng thăm đầu tiên của đôi trẻ sơ sinh. Nụ cười của Sarah kéo dài từ tai này sang tai kia, và khuôn mặt của Ysabeau tỏa sáng với hạnh phúc. Khi chúng tôi chia sẻ cái tên đầu tiên của bọn trẻ, cả hai đều xúc động khi nghĩ rằng di sản của các người ông, người bà vắng mặt của các bé sẽ được thực hiện trong tương lai.

"Bà có để ý là cặp sinh đôi thậm chí còn không được sinh ra trong cùng một ngày," Sarah nói, trao đổi Rebecca với Philip, người đang nhìn chằm chằm vào bà ngoại của mình với một cái cau mày mê hoặc. "Xem liệu bà có thể làm cô bé mở mắt hay không, Ysabeau."

Ysabeau thổi nhẹ trên khuôn mặt của Rebecca. Đôi mắt cô bé bật mở rộng, và cô bắt đầu la hét, vẫy bàn tay đeo găng vào bà nội của mình. "Đó. Bây giờ chúng ta có thể nhìn thấy cháu đúng cách rồi, cưng xinh đẹp của bà. "

"Chúng cũng sẽ có những dấu hiệu khác nhau về các cung hoàng đạo," Sarah nói, đu đưa nhẹ nhàng Philip trong vòng tay của mình.

Không giống như chị gái của mình, Philip hài lòng nằm yên và lặng lẽ quan sát môi trường xung quanh, đôi mắt đen của bé mở rộng.

"Là gì?" Tôi đã cảm thấy buồn ngủ, và câu chuyện huyên thuyên của Sarah quá phức tạp đối với tôi để dõi theo.

"Các em bé. Rebecca là một Hổ cáp, và Philip là một Nhân Mã. Con rắn và Cung thủ.” Sarah trả lời.

Các de Clermonts và các Bishops. Nút thắt thứ mười và nữ thần. Cái đuôi cài lông chim cú của mũi tên cù vào vai tôi, và đuôi của rồng lửa quấn chặt quanh hông của tôi. Một ngón tay báo điềm đã vẽ lên cột sống của tôi, để lại các dây thần kinh của tôi ngứa ran.

Matthew cau mày. "Có gì đó sai à, mon coeur?"

"Không. Chỉ là một cảm giác kỳ lạ." Thôi thúc bảo vệ bắt rễ từ khi sinh các em bé đã tăng trưởng mạnh mẽ hơn. Tôi không muốn Rebecca và Philip gắn liền với việc dệt pháp thuật quy mô lớn hơn nào đó, các thiết kế trong đó không bao giờ có thể hiểu được bởi một người nhỏ bé và tầm thường như là mẹ của chúng. Chúng là những đứa trẻ của tôi – con của chúng tôi - và tôi sẽ đảm bảo rằng chúng được phép tìm kiếm con đường riêng của mình, không đi theo thứ mà định mệnh và số phận đưa cho chúng.






"Chào cha. Ông đang xem à?"

Matthew nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của anh, điện thoại kẹp giữa vai và tai. Lần này Benjamin đã gọi để chuyển thông điệp. Hắn muốn nghe phản ứng của Matthew về những gì anh đã nhìn thấy trên màn hình.

"Tôi hiểu rằng chúc mừng là thủ tục." Giọng nói của Benjamin rin rít mệt mỏi. Cơ thể của một phù thủy đã chết nằm trên một bàn mổ phía sau hắn, bị mổ xẻ trong một nỗ lực vô ích để cứu đứa trẻ mà cô ấy đang mang. "Một cô gái. Một cậu bé nữa."

"Mi muốn gì?" Câu hỏi biểu lộ sự bình tĩnh, nhưng Matthew đã sôi sục tận bên trong. Tại sao không ai có thể tìm thấy thằng con trai khốn kiếp của anh?

"Vợ và con gái của ông, tất nhiên." Đôi mắt của Benjamin rắn đanh. "Phù thủy của ông thật là tốt giống. Tại sao vậy, Matthew?"

Matthew vẫn im lặng.

"Tôi sẽ tìm ra điều gì đã làm cho phù thủy của ông trở nên đặc biệt." Benjamin ngả người về phía trước và mỉm cười. "Ông biết đấy, tôi sẽ tìm ra. Nếu ông nói cho tôi những gì tôi muốn biết bây giờ, tôi sẽ không cần phải ép nó ra khỏi cô ta sau này."

"Mày sẽ không bao giờ chạm được vào cô ấy." Giọng nói của Matthew - và sự kiểm soát của anh – vỡ vụn. Tầng trên một em bé khóc.

"Ồ, nhưng tôi sẽ", ông Benjamin hứa nhẹ nhàng. "Hết lần này đến lần khác, cho đến khi Diana Bishop mang lại cho tôi những gì tôi muốn."






Tôi đã không thể ngủ nhiều hơn ba mươi hay bốn mươi phút trước khi tiếng khóc giận dữ của Rebecca đánh thức tôi.

Khi đôi mắt mơ màng của tôi tập trung, tôi thấy rằng Matthew đang đu đưa cô bé ở phía trước lò sưởi, thì thầm âu yếm những lời an ủi.

"Cha biết. Thế giới có thể là một nơi khắc nghiệt, một chút. Nó sẽ dễ dàng chịu đựng hơn theo thời gian. Con có thể nghe thấy những lóng gỗ đang nổ tí tách không? Có nhìn thấy những ánh sáng chơi đùa trên tường không? Đó là lửa đấy, Rebecca. Con có thể có nó trong tĩnh mạch của con, giống như mẹ của con. Suỵt. Nó chỉ là một cái bóng. Không có gì ngoài một cái bóng." Matthew ôm ấp em bé gần gũi hơn, ngâm nga một bài hát ru Pháp.

Chut! Plus de bruit, C’est la ronde de nuit, En diligence, faisons silence.
Marchons sans bruit, C’est la ronde de nuit.

(Suỵt! Không còn tiếng ồn nữa, đó là đêm, Về sự chăm chỉ, hãy im lặng.
Chúng ta hãy bước đi mà không có tiếng ồn, đó là đêm khuya. – Google Translate)

Matthew de Clermont đang yêu. Tôi mỉm cười trước biểu hiện tha thiết của anh.

"Dr. Sharp đã nói chúng sẽ đói.” Tôi bảo anh từ giường, dụi giấc ngủ ra khỏi đôi mắt. Môi của tôi bị bập vào răng. Bà cũng đã giải thích rằng trẻ sinh non có thể khó nuôi vì các cơ bắp mà chúng cần để bú chưa phát triển đầy đủ.

"Anh có thể tìm Marthe không?" Matthew hỏi bên trên tiếng khóc nài nỉ của Rebecca. Anh biết rằng tôi rất lo lắng về việc cho con bú.

"Chúng ta hãy tự mình thử trước," tôi nói. Matthew đặt một cái gối trên đùi của tôi và đưa cho tôi Rebecca.

Sau đó, anh đánh thức Philip đang ngủ ngon lành. Cả Sarah và Marthe đều đã nói đi nói lại với tôi tầm quan trọng của việc phải chăm sóc cả hai bé cùng một lúc, nếu không, tôi vừa mới cho đứa này ăn thì đứa kia sẽ lại bị đói rồi.

"Philip sẽ trở thành kẻ gây rắc rối cho xem" Matthew nói tự mãn, nâng cậu bé lên khỏi nôi.

Philip cau mày nhìn cha mình, đôi mắt khổng lồ của bé nhấp nháy.

"Làm sao anh có thể nói như thế?" Tôi nhấc Rebecca để nhường chỗ cho Philip.

"Thằng bé quá yên lặng," Matthew nói với một nụ cười.

Phải mất vài lần trước khi Philip bú được. Rebecca, tuy nhiên, không thể.

"Cô bé sẽ không ngừng khóc đủ lâu để bú," tôi nói trong thất vọng.

Matthew đưa một ngón tay vào miệng cô bé, và cô ngoan ngoãn ngậm nó. "Hãy đổi chỗ chúng. Có lẽ hương thơm của sữa non - và đứa em trai - sẽ thuyết phục Rebecca bú thử."

Chúng tôi thực hiện các điều chỉnh cần thiết. Philip gào lên như một nữ thần báo tử khi Matthew chuyển cậu bé, nấc cụt và gắt gỏng một chút ở vú khác chỉ để đảm bảo chúng tôi hiểu rằng việc làm gián đoạn như vậy sẽ không được dung thứ trong tương lai. Đã có một vài khoảnh khắc khụt khịt do dự khi Rebecca đào sâu xung quanh để xem co gì phiền phức không trước khi cô bé thận trọng nhận lấy vú của tôi. Sau khi lần nút vú đầu tiên, đôi mắt của cô bé bật mở rộng.

"Ah. Bây giờ cô bé đã hiểu. Không phải ta đã nói với con rồi sao, nhóc nhỏ?" Matthew thì thầm. "Maman là câu trả lời cho tất cả mọi thứ."



Không có nhận xét nào: