Thứ Tư, 20 tháng 9, 2017

Mật mã 3 - Chương 30

Chương 30






"Bạn không nên có bất kỳ vấn đề gì với nó bây giờ," Tôi nói với phù thủy trẻ ngồi trước mặt tôi. Cô đã đến theo gợi ý của Linda Crosby để xem liệu tôi có thể tìm ra lý do tại sao thần chú bảo vệ của cô ấy đã không còn hiệu quả.

Tình hình bên ngoài Clairmont House, tôi đã trở thành thầy thuốc chẩn bệnh pháp thuật trưởng của London, lắng nghe các liệt kê của phép trừ tà thất bại, các thần chú bị suy yếu đi, và phép thuật nguyên tố trên lỏng lẻo, và sau đó giúp đỡ những phù thủy tìm kiếm giải pháp. Ngay khi Amanda thả thần chú của cô ấy trên tôi, tôi đã có thể nhìn thấy các vấn đề: Khi cô đọc làu làu các từ, các sợi tơ màu xanh dương và màu xanh lá cây xung quanh cô ấy đã bị đan rối vào một dải đơn lẻ màu đỏ được kéo trên những nút thắt sáu vòng chéo ở cốt lõi của thần chú. Các gramarye đã trở nên phức tạp, các mục tiêu của thần chú mờ mịt, và bây giờ thay vì bảo vệ Amanda, nó lại mang tính pháp thuật tương đương với một con chó Chihuahua bị chọc giận, gầm gừ và cắn xé tất cả mọi thứ đến gần.

"Xin chào, Amanda," Sarah nói, ló đầu vào trong để xem cách chúng tôi đang làm việc. "Bạn đã có được những gì bạn cần chưa?"

"Diana thật lỗi lạc, cảm ơn", Amanda nói.

"Quá tuyệt vời. Hãy để tôi chỉ cho bạn ra ngoài.” Sarah nói.

Tôi ngả người trên những tấm đệm, buồn khi thấy Amanda đi. Kể từ khi các bác sĩ từ Harley Street đã bắt tôi phải nghỉ trên giường, các khách viếng thăm của tôi chỉ một vài người.

Tin tốt là tôi không mắc chứng tiền sản giật, ít nhất không phải vì nó thường phát triển ở những warmbloods. Tôi không có protein trong nước tiểu, và huyết áp của tôi thực sự dưới mức bình thường. Tuy nhiên, sưng phù, buồn nôn, và đau vai không phải là những triệu chứng vui vẻ mà bác sĩ Garrett hoặc người đồng nghiệp khéo đặt tên của ông, Bác sĩ Sharp, muốn bỏ qua, đặc biệt không, sau khi Ysabeau giải thích rằng tôi là người bạn đời của Matthew Clairmont.

Tin xấu là họ bắt tôi nghỉ dưỡng tại giường, và vì vậy tôi sẽ phải duy trì cho đến khi cặp song sinh được sinh ra, mà Bác sĩ Sharp đã hy vọng sẽ không nhiều hơn bốn tuần nữa, mặc dù cái nhìn lo lắng của bà cho thấy rằng đây là một dự báo khá lạc quan. Tôi được phép làm một số thứ co duỗi nhẹ nhàng dưới sự giám sát của Amira và hai mười phút đi bộ xung quanh khu vườn mỗi ngày. Cầu thang, đứng, nâng nhấc, bị cấm một cách khá triệt để.

Điện thoại của tôi rung lên trên bàn bên cạnh. Tôi nhặt nó lên, hy vọng nhận được một tin nhắn từ Matthew.

Một hình ảnh cửa trước của Clairmont House đang đợi tôi.

Đó cũng là lúc tôi nhận ra thật yên tĩnh làm sao, âm thanh duy nhất là tiếng tích tắc của những chiếc đồng hồ trong ngôi nhà.

Tiếng cọt kẹt của các bản lề ở cửa trước và tiếng cạo nhẹ của gỗ trên đá cẩm thạch đã phá vỡ sự im lặng.

Không nghĩ ngợi gì tôi bật dậy, đứng lảo đảo trên đôi chân đã yếu dần trong tình trạng kém hoạt động cưỡng bức.

Và rồi Matthew đã ở đó.

Tất cả những gì hai chúng tôi có thể làm trong những khoảnh khắc dài đầu tiên là uống lấy hình ảnh của nhau.

Tóc Matthew bù xù và hơi quăn nhẹ từ không khí ẩm ướt của London, anh đang mặc một chiếc áo len màu xám và quần jeans đen. Nếp nhăn xung quanh mắt cho thấy anh đã chịu nhiều căng thẳng.

Anh tiến về phía tôi. Tôi muốn nhảy lên và lao vào anh, nhưng điều gì đó trong biểu hiện của anh khiến tôi dán dính tại chỗ.

Khi cuối cùng Matthew cũng đã đến được chỗ tôi, anh ôm cổ tôi chỉ với những ngón tay và tìm kiếm đôi mắt của tôi.

Ngón tay cái của anh chải trên môi tôi, đưa máu dồn lên bề mặt. Tôi đã nhìn thấy những thay đổi nhỏ trong anh: sự kéo căng của quai hàm, vẻ siết chặt bất thường của miệng anh, các biểu hiện che dấu gây ra bởi việc hạ thấp mí mắt của anh.

Đôi môi của tôi tách ra khi ngón tay cái của anh lướt một đường nữa qua bờ môi đang nhức nhối của tôi.

"Anh nhớ em, mon coeur," Matthew nói, giọng anh dữ dội. Anh cúi xuống với sự thận trọng tương tự như khi anh băng qua căn phòng, và hôn tôi. Đầu óc tôi quay cuồng. Anh đã ở đây. Hai tay tôi nắm chặt chiếc áo len của anh như thể điều đó có thể giữ anh khỏi biến mất. Một âm thanh khàn khàn trong cổ họng của anh gần như là một tiếng gầm gừ giữ tôi đứng yên khi tôi chuẩn bị vươn lên và đón nhận vòng tay của anh. Bàn tay tự do của Matthew rong ruổi trên lưng, trên hông của tôi, và đậu lại trên bụng của tôi. Một trong những đứa trẻ trao tặng một cú đá mạnh quở trách. Anh mỉm cười trên miệng tôi, ngón tay cái thoạt đầu đã vuốt ve môi của tôi bây giờ lướt trên nhịp mạnh của tôi nhẹ như lông vũ. Sau đó anh gợi nhớ những cuốn sách, hoa và trái cây.

"Em hoàn toàn ổn. Em buồn nôn một chút và có một cơn đau ở vai, chỉ có vậy thôi.” tôi nói nhanh. Sự hiểu biết y tế của anh sẽ gửi trí óc của anh chạy đua với tất cả các loại chẩn đoán khủng khiếp. "Huyết áp của em tốt, và các em bé cũng vậy."

"Fernando đã nói với anh. Anh xin lỗi đã không ở đây.” anh thì thầm, ngón tay chà xát cơ cổ đang căng thẳng của tôi. Lần đầu tiên kể từ New Haven, tôi để mình thư giãn.

"Em nhớ anh quá." Trái tim tôi đã quá đầy để có thể nói được nhiều hơn.

Nhưng Matthew không muốn nói nhiều. Điều tiếp theo mà tôi biết là tôi đã bay, nằm gọn trong vòng tay của anh với bàn chân của tôi treo lơ lửng.

Trên lầu, Matthew đặt tôi vào chiếc giường cây lá bao quanh mà chúng tôi đã ngủ trong nhiều kiếp trước ở Blackfriars. Lặng lẽ anh cởi quần áo cho tôi, kiểm tra mỗi inch của da thịt lộ ra như thể anh được trao tặng cơ hội bất ngờ chiêm ngưỡng một thứ  hiếm có và quý giá. Anh đã hoàn toàn im lặng khi làm như vậy, để cho đôi mắt và sự dịu dàng từ cái chạm của anh nói thay cho anh.

Trong suốt vài giờ kế tiếp, Matthew khám phá tôi, những ngón tay anh tẩy xóa mọi dấu vết của những sinh vật khác mà tôi đã tiếp xúc kể từ khi anh rời khỏi. Tại thời điểm nào đó anh đã để cho tôi cởi quần áo của anh, cơ thể của anh đáp ứng cùng tôi với tốc độ hài lòng. Bác sĩ Sharp đã hoàn toàn rõ ràng về những rủi ro liên quan đến bất kỳ sự co bóp cơ tử cung của tôi. Sẽ không có sự buông thả căng thẳng tình dục nào đối với tôi, nhưng chỉ bởi vì tôi đã phải từ chối nhu cầu của cơ thể tôi, điều đó không có nghĩa là Matthew cũng vậy. Khi tôi vươn tay đến anh, tuy vậy, anh đã giữ yên tay tôi và hôn tôi chân thành.

Cùng với nhau, Matthew nói trong tâm trí. Cùng với nhau, hoặc không gì cả.






"Đừng nói với tôi anh không thể tìm thấy hắn, Fernando," Matthew nói, thậm chí không cố gắng để nghe có vẻ hợp lý. Anh đang ở trong bếp của Clairmont House, trộn trứng và làm bánh mì nướng. Diana đang nghỉ ngơi trên lầu, không biết gì về hội nghị diễn ra ở tầng trệt.

"Tôi vẫn nghĩ rằng chúng ta nên hỏi Jack," Fernando nói. "Ít nhất cậu bé cũng có thể giúp chúng ta thu hẹp các lựa chọn."

"Không. Tôi không muốn thằng bé tham gia." Matthew quay sang Marcus. "Phoebe có ổn không?"

"Dè xẻn sự an ủi quá đấy, Matthew," Marcus nói dứt khoát. "Con biết cha không tán thành việc Phoebe trở thành một ma cà rồng, nhưng…"

"Con có sự chúc phúc của ta," Matthew cắt ngang. "Chỉ cần chọn một người sẽ làm điều đó một cách chuẩn xác."

"Cảm ơn. Con đã có rồi. "Marcus do dự. "Jack đã được yêu cầu được gặp Diana."

"Gửi cậu ta đến tối nay." Matthew trượt trứng vào một cái đĩa. "Nói cậu ta mang theo những cái nôi. Khoảng bảy giờ. Chúng tôi sẽ chờ đợi cậu ta. "

"Con sẽ nói với cậu ta," Marcus nói. "Còn điều gì khác không?"

"Có," Matthew nói. "Ai đó hẳn đang cung cấp thông tin cho Benjamin. Vì con không thể tìm thấy Benjamin, con có thể tìm anh ta hay cô ta. "

"Và sau đó?" Fernando hỏi.

"Mang đến cho ta," Matthew trả lời khi anh rời khỏi phòng.







Chúng tôi ở một mình với nhau trong ba ngày, đan vào nhau, nói chuyện nhỏ, không bao giờ tách khỏi nhau hơn vài khoảnh khắc khi Matthew đi xuống cầu thang để làm cho tôi một cái gì đó để ăn hoặc để chấp nhận một bữa ăn được mang đến từ nhân viên của Connaught. Khách sạn dường như đã tiến hành một chương trình trao đổi thức ăn-rượu với Matthew. Một số hộp Château Latour năm 1961 đã rời khỏi nhà để đổi lấy những mẩu tinh tế của thực phẩm, chẳng hạn như trứng chim cút luộc chín trong một tổ của rong biển và bánh ravioli nhồi đầy nấm cèpes mà bếp trưởng đảm bảo với Mathew rằng đã bay đến từ Pháp chỉ sáng hôm đó.

Vào ngày thứ hai, Matthew và tôi đã tin tưởng chính mình để trò chuyện, và tương tự từng miếng nhỏ của từ ngữ được trao cho nhau và tiêu hóa cùng với các món ngon lần lượt không ngừng. Anh đã kể về những nỗ lực của Jack để tự quản trong một rừng hỗn tạp các con cháu của Marcus. Matthew nói với sự ngưỡng mộ về sự xử lý khéo léo của Marcus với đám con và cháu của mình, tất cả đều có những cái tên xứng đáng với các nhân vật trong những quyển tiểu thuyết rùng rợn rẻ tiền thế kỷ XIX. Và, miễn cưỡng, Matthew đã kể với tôi về cuộc đấu tranh của anh không chỉ mình với chứng cuồng máu mà cả với mong muốn được ở bên cạnh tôi.

"Anh sẽ phát điên nếu không có những tấm ảnh," anh thú nhận, mơn trớn lưng tôi bằng cách vùi cái mũi dài lạnh lẽo vào trong cổ tôi. "Những hình ảnh về nơi chúng ta đã sống, hoặc những bông hoa trong vườn hoặc những ngón chân của em trên thành bồn tắm giữ cho sự tỉnh táo của anh khỏi trượt đi hoàn toàn."

Tôi chia sẻ câu chuyện của riêng tôi với một sự chậm rãi xứng đáng với một ma cà rồng, đo lường phản ứng của Matthew để tôi có thể ngưng lại khi cần thiết và để anh hấp thụ những gì tôi đã trải qua ở London và Oxford.

Việc tìm thấy Timothy và trang sách bị thiếu, cũng như việc gặp Amira và được trở lại tại Old Lodge. Tôi cho Matthew xem ngón tay màu tím của tôi và chia sẻ sự tuyên bố của nữ thần rằng để có được Sách Sự Sống tôi sẽ phải từ bỏ một cái gì đó mà tôi ấp ủ. Và tôi không để lại chi tiết nào từ những đánh giá của tôi về việc gặp Benjamin – không phải thất bại của riêng tôi trong vai trò một phù thủy, cũng không phải những gì hắn đã làm với Phoebe, thậm chí lời đe doạ cuối cùng chia tay cũng không

"Nếu em không do dự, Benjamin hẳn đã chết rồi." Tôi đã lật qua lật lại những sự kiện hàng trăm lần và vẫn không hiểu tại sao ý chí của tôi đã thất bại. "Đầu tiên Juliette và bây giờ…"

"Em không thể tự trách mình vì đã lựa chọn không giết một ai đó," Matthew nói, ấn một ngón tay lên môi tôi. "Cái chết là một nhiệm vụ khó khăn."

"Anh có nghĩ rằng Benjamin vẫn còn ở đây không, trong nước Anh?", Tôi hỏi.

"Không phải ở đây," Matthew bảo đảm với tôi, tôi lăn người để đối mặt với anh. "Không bao giờ ở cùng nơi em đang ở nữa."

Không bao giờ là một thời gian dài. Lời cảnh cáo của Philippe dội lại với tôi một cách rõ ràng.

Tôi đẩy những lo lắng đi và kéo chồng tôi lại gần hơn.

"Benjamin đã hoàn toàn biến mất," Andrew Hubbard nói với Matthew. "Đó là những gì ông ấy đã làm."

"Đó không hoàn toàn đúng. Addie khẳng định cô ấy đã thấy hắn ở Munich.” Marcus nói. "Cô ấy đã cảnh báo cho các hiệp sĩ đồng nghiệp của mình."

Trong khi Matthew đang ở trong thế kỷ thứ mười sáu, Marcus đã nhận phụ nữ vào hội huynh đệ. Cậu đã bắt đầu với Miriam, và cô ấy đã giúp cậu định danh cho phần còn lại. Matthew không chắc liệu điều này là điên rồ hay thiên tài trong công việc, nhưng nếu nó giúp anh xác định được vị trí Benjamin, anh đã chuẩn bị để duy trì tính bất khả tri. Matthew đổ lỗi tư tưởng tiến bộ của Marcus cho người hàng xóm trước đây của anh, Catherine Macaulay, người đã chiếm một vị trí quan trọng trong cuộc sống của con trai anh khi cậu ta lần đầu tiên trở thành một ma cà rồng và đầy tai với những ý tưởng nữ học giả của bà.

"Chúng tôi có thể hỏi Baldwin," Fernando nói. "Anh ấy đang ở Berlin, sau tất cả."

"Chưa đâu," Matthew nói.

"Liệu Diana có biết cha đang tìm kiếm Benjamin không?" Marcus hỏi.

"Không," Matthew nói khi anh quay trở lại với người vợ của mình cùng một đĩa thức ăn từ Connaught.

"Chưa," Andrew Hubbard lẩm bẩm.

Buổi tối hôm đó, thật khó để xác định là ai vui mừng hơn tại cuộc hội ngộ của chúng tôi: Jack hoặc Lobero. Cặp đôi bị xoắn trong một mớ chân và bàn chân, nhưng Jack cuối cùng xoay sở để giải thoát bản thân khỏi con quái thú, kẻ vẫn đánh bại cậu ta trong việc giành chiếc ghế dài của tôi trong phòng Trung Quốc và nhảy lên gối với một tiếng sủa khải hoàn.

"Xuống, Lobero. Mày sẽ làm cho mọi thứ đổ sụp xuống." Jack khom người xuống hôn tôi trân trọng trên má. "Bà cố".

"Con không dám đâu!" Tôi cảnh báo, giữ tay của cậu bé trong tay tôi. "Để dành sự âu yếm bà cháu của con cho Ysabeau đi."

"Ta đã nói với con là cô ấy sẽ không thích điều đó mà," Matthew nói với một nụ cười. Anh búng ngón tay với Lobero và chỉ xuống sàn. Con chó trượt chân trước của mình ra khỏi chiếc ghế dài, để lại phía sau mình dựa vững vàng sát vào tôi. Phải mất một cái búng ngón tay nữa để cậu ta trượt xuống hoàn toàn. "Madame Ysabeau nói bà ấy có những tiêu chuẩn để duy trì, và con sẽ phải làm hai việc cực kỳ xấu xa trước khi bà ấy sẽ cho phép con gọi bà ấy là bà ngoại," Jack nói.

"Và con vẫn đang gọi bà ấy là Madame Ysabeau sao?" Tôi nhìn cậu bé ngạc nhiên. "Có gì đang giữ con lại thế? Con đã trở về London trong nhiều ngày rồi. "

Jack nhìn xuống, đôi môi cậu cong lên trước triển vọng nhiều trò tinh quái hay ho hơn sắp đến. "Vâng, Con đã cư xử tốt nhất rồi, madame."

"Madame?" Tôi rên rỉ và ném một cái gối vào cậu. "Điều đó còn tồi tệ hơn so với gọi ta là 'Bà cố.'"

Jack để cho chiếc gối đánh vào ngay mặt cậu.

"Fernando nói đúng," Matthew nói. "Trái tim của con biết nên gọi Diana là gì, cho dù cái đầu đặc sệt của con và khuôn phép ma cà rồng đang nói với con những thứ khác nhau. Bây giờ, giúp ta mang vào trong món quà của mẹ con nào."

Dưới sự giám sát cẩn thận của Lobero, Matthew và Jack mang vào trong cái đầu tiên, sau đó thêm một bó vải bọc khác. Chúng cao và dường như có hình chữ nhật, chứ không giống như những tủ sách nhỏ.

Matthew đã gửi cho tôi một bức ảnh về một chồng gỗ và một số công cụ. Cả hai hẳn phải làm việc trên các món đồ này cùng với nhau. Tôi mỉm cười với hình ảnh bất ngờ của họ, mái đầu màu tối và sáng cắm cúi trên một dự án chung.

Khi Matthew và Jack tháo mở dần dần hai đối tượng, thật rõ ràng rằng chúng không phải là tủ sách mà là những cái nôi: hai chiếc nôi bằng gỗ xinh đẹp, được chạm khắc và sơn giống hệt nhau. Những chân đế cong cong của chúng treo bên trong đó những thân nôi bằng gỗ vững chắc trên đôi chân thăng bằng. Bằng cách này, những cái nôi có thể đu đưa nhẹ nhàng trong không khí hoặc tháo khỏi giá đỡ của chúng và đặt trên sàn nhà để được đẩy nhẹ với một chân. Mắt tôi vương đầy lệ.

"Chúng được làm từ gỗ cây thanh lương trà. Ransome không thể tìm ra nơi địa ngục nào sẽ tìm thấy loại gỗ Scotland ở Louisiana, nhưng rõ ràng là ông ta không biết Matthew." Jack lướt những ngón tay của mình dọc theo một trong các cạnh trơn láng.

"Những cái nôi bằng gỗ thanh lương trà, nhưng chân đứng được làm từ gỗ sồi trắng Mỹ mạnh mẽ." Matthew nhìn tôi với vẻ hơi lo lắng. "Em có thích chúng không?"

"Em yêu chúng." Tôi ngước lên nhìn chồng mình, hy vọng biểu hiện của tôi sẽ nói cho anh chính xác là nhiều như thế nào. Nó hẳn đã làm được, vì anh ôm lấy một bên mặt của tôi một cách dịu dàng và biểu hiện của riêng anh hạnh phúc nhiều hơn tôi đã từng thấy kể từ khi chúng tôi trở về với hiện tại.

"Matthew đã thiết kế chúng. Ngài ấy nói cái nôi đã từng được chế tạo ra sao, để bà có thể nhấc được chúng lên khỏi sàn nhà và ra khỏi con đường của những con gà con.” Jack giải thích.

"Còn việc chạm khắc?" Một cái cây đã được khắc chạm vào lớp gỗ dưới chân mỗi cái nôi, rễ và cành của nó hòa quyện vào nhau. Khảm bạc cẩn thận và sơn thếp vàng làm nổi bật lá và vỏ cây.

"Đó là ý tưởng của Jack," Matthew nói, đặt tay lên vai chàng trai trẻ. "Anh nhớ thiết kế trên hộp thần kỳ của em và nghĩ rằng các biểu tượng phù hợp cho chiếc giường của em bé."

"Mỗi một phần trong những cái nôi đều có ý nghĩa ," Jack nói. "Thanh lương trà là một loại cây kỳ diệu, bà biết mà, và gỗ sồi trắng tượng trưng cho sức mạnh và sự bất tử. Các hình chạm đầu mũi trên bốn góc có hình dạng như những quả đấu - đó là may mắn - và những trái thanh lương trà khắc trên các thanh chống đỡ được cho là để bảo vệ chúng. Corra cũng có trên những cái nôi. Những con rồng bảo vệ cây thanh lương trà để giữ cho con người khỏi ăn trái cây".

Tôi nhìn kỹ hơn và thấy rằng một cái đuôi cong cong của con rồng lửa cung cấp cầu võng cho sự đu đưa của cái nôi.

"Vậy đây sẽ là hai em bé an toàn nhất trong cả thế giới," tôi nói. “chưa kể đến may mắn nhất, được ngủ trong những chiếc giường đẹp như vậy."

Quà tặng đã được trao và nhận được lòng biết ơn, Jack ngồi trên sàn với Lobero và nói những câu chuyện đầy màu sắc về cuộc sống ở New Orleans. Matthew thư giãn trong một chiếc ghế thoải mái được đánh bóng, quan sát nhiều phút trôi qua với Jack không có dấu hiệu nào của chứng cuồng máu.

Đồng hồ đã điểm mười tiếng khi Jack rời khỏi Pickering Place, mà cậu bé đã mô tả là đông đúc nhưng vui.

"Gallowglass có ở ngoài đó không?" Tôi đã không nhìn thấy anh từ khi Matthew trở lại.

"Ông ấy đã rời đi ngay sau khi chúng tôi đến London. Nói rằng ông ấy có một nơi nào đó phải đi và sẽ quay trở lại khi ông ấy có thể." Jack nhún vai.

Một cái gì đó hẳn đã bập bùng trong mắt tôi, khiến cho Matthew ngay lập tức cảnh giác. Tuy nhiên Anh không nói gì cho đến khi thấy Jack và Lobero xuống khỏi cầu thang và an toàn trên con đường của họ. "Điều đó có thể là tốt nhất," Matthew nói khi anh quay lại. Anh sắp xếp bản thân trong chiếc ghế dài sau lưng tôi để có thể phục vụ như là tựa lưng của tôi. Tôi ngả vào anh với một tiếng thở dài mãn nguyện khi anh vòng tay ôm tôi.

"Vậy là tất cả gia đình và bạn bè của chúng ta đang ở nhà của Marcus à?" Tôi khịt mũi. "Tất nhiên anh nghĩ đó là cách tốt nhất."

"Không. Là Gallowglass đã quyết định đi xa một thời gian." Matthew ép đôi môi anh lên tóc tôi. Tôi chợt rùng mình.

"Matthew. . . " Tôi cần nói với anh về Gallowglass.

"Anh biết, mon coeur. Anh đã nghi ngờ điều đó một thời gian, nhưng khi nhìn thấy cậu ấy với em ở New Haven, anh mới chắc chắn." Matthew đã làm đu đưa một trong những cái nôi với một cú đẩy nhẹ nhàng bằng ngón tay anh.

"Từ khi nào?", Tôi hỏi.

"Có lẽ ngay từ đầu. Chắc chắn từ đêm Rudolf chạm vào em ở Prague.” Matthew trả lời. Vị hoàng đế đã cư xử rất tệ trên Walpurgisnacht, trong đêm đó chúng tôi đã nhìn thấy Sách Sự Sống toàn vẹn và đầy đủ lần cuối cùng. "Thậm chí sau đó cũng chẳng hề bất ngờ, chỉ đơn giản là một khẳng định về một điều mà anh đã biết, ở một mức độ nào đó."

"Gallowglass đã không làm bất cứ điều gì không đúng," tôi nói nhanh.

"Anh biết điều đó. Gallowglass là con trai của Hugh và rất trọng danh dự." Cổ họng của Matthew di chuyển khi anh xóa đi cảm xúc trong giọng nói của mình. "Có lẽ một khi những đứa trẻ được sinh ra, cậu ấy sẽ có thể chuyển về với cuộc sống của mình. Anh muốn cậu ấy được hạnh phúc."

"Em cũng thế," tôi thì thầm, tự hỏi có bao nhiêu nút thắt và sợi tơ cần phải lấy để mang Gallowglass đến với người bạn đời của anh ấy.

"Gallowglass đi đâu?" Matthew trừng mắt nhìn Fernando, mặc dù cả hai đều biết rằng sự biến mất đột ngột của cháu trai của anh không phải là lỗi của Fernando.

"Bất cứ nơi nào, thằng bé nên ở đó hơn là ở đây chờ đợi cậu và Diana chào đón bọn trẻ của mình vào thế giới", Fernando nói.

"Diana không đồng ý." Matthew lật qua những e-mail của mình. Anh đã thực hiện việc đọc chúng ở tầng dưới, vì vậy mà Diana đã không biết về những tin tức tình báo mà anh đã thu thập được về Benjamin. "Cô ấy đã hỏi về cậu ta."

"Philippe đã sai lầm khi yêu cầu Gallowglass trông nom cô ấy." Fernando thả ly rượu xuống rượu.

"Anh nghĩ như vậy sao? Đó là những gì tôi sẽ làm.” Matthew nói.





"Hãy suy nghĩ, Matthew," Bác sĩ Garrett sốt ruột nói. "Những đứa trẻ của bạn có máu ma cà rồng trong chúng - mặc dù điều đó có thể xảy ra bằng cách nào thì tôi sẽ để lại cho bạn và Chúa Trời. Điều đó có nghĩa là ít nhất chúng có một số khả năng miễn dịch ma cà rồng. Bạn không muốn để vợ bạn sinh con ở nhà như phụ nữ đã làm trong nhiều thế kỷ ư?"

Bây giờ Matthew đã trở lại, anh dự định sẽ đóng một vai trò quan trọng trong việc quyết định cặp song sinh sẽ được đưa vào thế giới như thế nào. Trong chừng mực anh quan tâm, tôi nên được đưa đến bệnh viện. Sở thích của tôi là được sinh tại Clairmont House, với sự tham gia của Marcus.

"Marcus đã không thực hành sản khoa trong nhiều năm qua," Matthew càu nhàu.

"Quái quỷ, đồ đàn ông, bạn đã dạy anh ấy giải phẫu học. Bạn đã dạy tôi giải phẫu, hãy suy nghĩ về điều đó!" Bác sĩ Garrett đã rõ ràng đã ở cuối sợi dây thòng lọng. "Bạn cho rằng tử cung đột nhiên đi lang thang đến một vị trí mới sao? Nói phải trái với anh ta đi, Jane."

"Edward nói đúng," Bác sĩ Sharp nói. "Bốn người chúng tôi có hàng tá bằng cấp y khoa và hơn hai nghìn năm kinh nghiệm kết hợp. Marthe có khả năng mang đến những đứa bé nhiều hơn bất cứ ai hiện đang sống, và dì của Diana là một nữ hộ sinh được chứng nhận. Tôi cho rằng chúng ta sẽ ứng phó tốt."

Tôi ngờ bà nói đúng. Matthew cũng vậy, vào lúc cuối cùng. Quyết định xong về sự chuyển giao của cặp song sinh, anh rất háo hức để được ra khỏi phòng khi Fernando đến. Hai người biến mất ở tầng dưới.

Họ thường bàn bạc bí mật với nhau, nói về những công việc của gia đình.

"Matthew đã nói gì khi ông nói với anh ấy rằng ông đã tuyên thệ trung thành với gia đình Bishop-Clairmont?" Tôi hỏi Fernando khi ông lên lầu sau đó để chào.

"Cậu ấy nói với tôi rằng tôi bị điên," Fernando trả lời với một nháy mắt. "Tôi đã nói với Matthew tôi mong được làm cha đỡ đầu cho con trai cả của cô để đền đáp."

"Tôi chắc chắn điều đó có thể sắp xếp được," tôi nói, mặc dù tôi đã bắt đầu lo lắng về số lượng người đỡ đầu mà các em bé sắp có.

"Em hy vọng anh giữ được tất tất cả những lời hứa mà anh đã thực hiện," Tôi nhận xét với Matthew sau buổi chiều hôm đó.

"Anh có," anh nói. "Chris muốn đứa thông minh nhất và Fernando muốn con cả. Hamish muốn đứa có vẻ ngoài tốt nhất. Marcus muốn một em gái. Jack muốn có một em trai. Gallowglass bày tỏ sự quan tâm trở thành cha đỡ đầu của bất kỳ đứa trẻ tóc vàng nào trước khi rời khỏi New Haven." Matthew đánh dấu chúng trên ngón tay của mình.

"Em đang có một cặp song sinh, không phải cả một lứa chó con", tôi nói, choáng váng bới số lượng các bên quan tâm. "Bên cạnh đó, chúng ta không phải hoàng gia. Và em là người ngoại đạo! Cặp song sinh không cần quá nhiều cha mẹ đỡ đầu."

"Em có muốn anh liệt kê các bà mẹ đỡ đầu nữa không?" Matthew nhướn mày.

"Miriam," tôi nói vội vàng, trước khi anh có thể đề nghị bất kỳ người thân nữ giới đáng sợ nào của mình. "Phoebe, tất nhiên. Marthe. Sophie. Amira. Em cũng muốn hỏi Vivian Harrison."

"Xem kìa. Ngay khi em bắt đầu, họ nhanh chóng tăng lên.” Matthew nói với một nụ cười.

Vì rằng chúng tôi còn lại sáu người đỡ đầu cho mỗi đứa trẻ. Chúng tôi sắp chết đuối trong những cốc bạc em bé và gấu teddy, nếu những đống quần áo, những đôi giày ống tý hon, và chăn mền mà Ysabeau và Sarah đã mua là một dấu hiệu.

Hai trong số các cha mẹ đỡ đầu tiềm năng của cặp song sinh tham gia ăn tối cùng chúng tôi vào buổi tối. Marcus và Phoebe rất rõ ràng đang ở trong kiểu tình yêu mà không thể không cảm thấy lãng mạn trong sự hiện diện của họ. Không khí giữa họ lách tách với sự căng thẳng. Phoebe, về phần mình, vẫn điềm tính và tự chủ hơn bao giờ hết. Cô đã không ngần ngại thuyết giảng Matthew về tình trạng của các bức tranh tường trong phòng khiêu vũ và Angelica Kauffmann sẽ sốc ra sao khi thấy tác phẩm của mình bị bỏ quên như vậy. Phoebe cũng không dự định cho phép các kho báu của gia đình de Clermont được cất giữ tránh xa con mắt của công chúng vô thời hạn.

"Có nhiều cách để chia sẻ ẩn danh, và trong một khoảng thời gian cố định," cô nói với Matthew.

"Mong đợi sớm được thấy hình ảnh của Margaret More từ nhà vệ sinh trên tầng lầu của Old Lodge được trưng bày tại National Portrait Gallery." Tôi nắm chặt tay của Matthew khích lệ.

"Tại sao không có ai cảnh báo tôi rằng sẽ rất khó khăn khi có các sử gia trong gia đình?", Anh hỏi Marcus, trông có vẻ hơi choáng váng. "Và bằng cách nào chúng ta lại kết thúc với hai người trong số họ?"

"Khẩu vị tốt," Marcus nói, trao cho Phoebe cái nháy mắt cháy âm ỉ.

"Thật vậy." Matthew miệng giật giật với lời bóng gió nước đôi quá hiển nhiên.

Khi chỉ với bốn người chúng tôi như thế này, Matthew và Marcus sẽ nói chuyện hàng giờ về nhánh mới - mặc dù Marcus thích gọi nó là "gia tộc Matthew" vì những lý do liên quan đến người ông Scotland của cậu ngang bằng với sự không thích áp dụng các điều khoản trên thực vật và động vật với gia đình ma cà rồng.

"Các thành viên của nhánh Bishops-Clairmont - hoặc gia tộc nếu con khăng khăng như thế - sẽ phải đặc biệt cẩn thận khi họ kết đôi hoặc kết hôn," Matthew nói trong bữa tối vào một đêm. "Đôi mắt của mọi ma cà rồng sẽ theo dõi chúng ta."

Marcus đã khựng lại trước họ đôi. "Bishop-Clairmont?"

"Tất nhiên," Matthew nói với một cái cau mày. "Con đã mong đợi chúng ta được gọi là gì? Diana không sử dụng tên của ta, và con của chúng ta sẽ mang cả hai họ. Thật đúng đắn khi một gia đình bao gồm các phù thủy và ma cà rồng có một cái tên phản ánh được điều đó."

Tôi đã xúc động bởi sự chu đáo của anh. Matthew có thể là một sinh vật gia trưởng,  bảo vệ quá mức như thế, nhưng anh đã không quên truyền thống của gia đình tôi.

"Chà, Matthew de Clermont," Marcus nói với một nụ cười chậm. "Đó là tiến bộ vượt bậc cho một hóa thạch cổ lỗ như cha."

"Hừ." Matthew nhấm nháp ít rượu vang của mình.

Điện thoại của Marcus rung rừ rừ, và anh nhìn màn hình. "Hamish đang ở đây. Con sẽ đi xuống và đưa ông ta vào."

Cuộc trò chuyện bị bóp nghẹt vẳng lên cầu thang. Matthew đứng lên. "Ở lại với Diana, Phoebe."

Phoebe và tôi trao đổi ánh mắt lo lắng.

"Sẽ thuận tiện hơn rất nhiều khi tôi cũng là một ma cà rồng," cô nói, cố gắng trong vô vọng để lắng nghe những gì đang được nói ở tầng dưới. "Ít nhất thì chúng ta sẽ biết điều gì đang xảy ra."

"Sau đó, họ sẽ ra ngoài đi dạo," tôi nói. "Tôi cần phải nghĩ ra một thần chú - một thứ sẽ phóng đại các sóng âm thanh. Một thứ gì đó sử dụng không khí và một chút nước, có lẽ. "

"Suỵt." Phoebe nghiêng đầu và thực hiện một âm thanh thiếu kiên nhẫn. "Bây giờ họ đã hạ thấp giọng xuống. Thật là muốn phát điên.


Khi Matthew và Marcus xuất hiện trở lại với Hamish đi cùng, khuôn mặt của họ nói với tôi rằng có điều gì đó sai lầm nghiêm trọng.

"Có một tin nhắn từ Benjamin." Matthew cúi xuống trước tôi, đôi mắt ngang tầm với tôi. "Anh không muốn dấu em điều này, Diana, nhưng em phải giữ bình tĩnh."

"Chỉ cần cho em biết," tôi nói, trái tim tôi nhảy lên cổ họng.

"Người phù thủy mà Benjamin bắt đã chết. Con của cô ấy qua đời cùng với cô ấy." Đôi mắt của Matthew tìm kiếm mắt tôi, chúng đang chứa đầy những giọt lệ. Và không chỉ dành cho người phù thủy trẻ mà cho cả chính mình, và sự thất bại của riêng tôi. Nếu tôi đã không ngần ngại, phù thủy của Benjamin vẫn sẽ còn sống.

"Tại sao chúng ta không thể có thời gian chúng ta cần để sắp xếp mọi thứ và đối phó với mớ hỗn độn khổng lồ này mà dường như chúng ta đã thực hiện? Và tại sao con người lại phải tiếp tục chết trong khi chúng ta làm điều đó? " Tôi khóc.

"Không có cách nào ngăn chặn điều này," Matthew nói, vuốt mái tóc của tôi ra khỏi trán. "Không phải lần này."

"Điều gì về lần tiếp theo" Tôi hỏi.

Những người đàn ông khắc nghiệt và im lặng.

"Oh. Tất nhiên." Tôi hít không khí đầy buồng phổi, và các ngón tay của tôi râm ran. Corra vọt ra khỏi lồng ngực của tôi với một tiếng ré kích động và tung mình lên phía trên để đậu trên chiếc đèn chùm. "Anh sẽ ngăn chặn hắn. Bởi vì lần tiếp theo hắn sẽ đến với em."

Tôi cảm thấy một tiếng rơi bộp, một giọt chất lỏng.

Matthew nhìn xuống cái bụng tròn của tôi choáng váng. Những đứa trẻ đang trên đường của chúng


Không có nhận xét nào: