Thứ Ba, 19 tháng 9, 2017

Mật mã 3 - Chương 29

Mặt trời ở cung Hổ Cáp.



Khi mặt trời ở dấu hiệu của Hổ Cáp, hãy mong đợi cái chết, nỗi sợ hãi, và chất độc.
Trong thời gian nguy hiểm này, hãy cẩn thận những con rắn và tất cả các sinh vật có nọc độc khác.
Quy tắc Hổ Cáp trên thụ thai và sinh con, và trẻ em sinh ra dưới dấu hiệu này có may mắn với nhiều quà tặng.

-Anonymous Tiếng Anh Phổ biến Book, c. 1590, Gonçalves MS 4890, f. 13v





Chương 29






"Matthew đâu rồi? Cậu ta nên ở đây.” Fernando thì thầm, quay đi khỏi cảnh Diana ngồi trong căn phòng nhỏ, đầy nắng, nơi cô đã dành hầu hết thời gian của mình kể từ khi bị đưa vào một chế độ nghiêm ngặt của việc nghỉ ngơi tại giường.

Diana vẫn còn nghiền ngẫm về những gì đã xảy ra trong thư viện Bodleian. Cô đã không tha thứ cho mình vì đã cho phép Benjamin đe dọa Phoebe hoặc để cho cơ hội giết con trai Matthew trượt qua những ngón tay. Nhưng Fernando e ngại đây không phải là lần cuối cùng sự sợ hãi sẽ làm cô thất bại trong việc đối mặt với kẻ thù.

"Diana ổn." Gallowglass dựa lưng vào tường ở hành lang đối diện cửa, khoanh tay. "Các bác sĩ sáng nay cho biết như vậy. Bên cạnh đó, Matthew không thể trở về cho đến khi chú ấy sắp xếp được gia đình mới của mình."

Gallowglass là liên kết duy nhất của họ với Matthew trong nhiều tuần. Fernando nguyền rủa. Ông thoi mạnh, ép chặt miệng vào tai Gallowglass, bàn tay đặt trên khí quản của anh.

"Con đã không nói với Matthew," Fernando nói, hạ thấp giọng của mình để không có ai khác trong nhà có thể nghe thấy. "Cậu ấy có quyền được biết những gì đang xảy ra ở đây, Gallowglass:. Pháp thuật, việc tìm thấy trang Sách Sự Sống, sự xuất hiện của Benjamin, tình trạng của Diana - tất cả mọi thứ"

"Nếu Matthew muốn biết những gì đang xảy ra với vợ mình, chú ấy sẽ ở đây và không mang theo một đàn con cháu ngoan cố bám sát gót chân," Gallowglass nghẹn lời, túm lấy cổ tay Fernando.

"Và con tin điều này bởi vì con sẽ ở lại?" Fernando thả anh ra. "Con đang theo đuổi mặt trăng vào mùa đông đấy. Không quan trọng Matthew đang ở đâu. Diana thuộc về anh ta. Cô ấy sẽ không bao giờ là của con. "

"Con biết điều đó." Đôi mắt xanh Gallowglass không nao núng.

"Matthew có thể giết con vì điều này." Không có một dấu vết kịch tính trong tuyên bố của Fernando.

"Có những điều còn tồi tệ hơn việc bị giết," Gallowglass nói đều đều. "Các bác sĩ đã nói không có căng thẳng nào hoặc các em bé có thể bị chết. Cũng có thể là Diana. Không, ngay cả Matthew cũng sẽ không làm tổn hại họ trong khi con đang thở trong cơ thể của con. Đó là công việc của con - và con sẽ làm nó tốt. "

"Khi ta gặp lại Philippe de Clermont - và không nghi ngờ gì rằng ông ấy đang nướng chân của mình trước lửa địa ngục – ông ấy sẽ phải trả lời ta về việc đã yêu cầu con làm điều này." Fernando biết Philippe rất thích quyết định cho người khác. Ông ấy nên làm một cái khác nữa trong trường hợp này.

"Con sẽ làm điều đó bất chấp tất cả." Gallowglass bước đi. "Không có vẻ như con được lựa chọn."

"Con luôn luôn có một sự lựa chọn. Và con xứng đáng có cơ hội được hạnh phúc." Phải có một người phụ nữ dành cho Gallowglass, Fernando nghĩ - một trong những người sẽ làm anh quên Diana Bishop.

"Con có sao?" Vẻ mặt của Gallowglass chuyển thành đăm chiêu.

"Phải. Diana cũng có quyền được hạnh phúc." Lời của Fernando cố tình thô lỗ. "Họ đã xa cách nhau đủ lâu. Đã đến lúc Matthew trở về nhà."

"Không, trừ khi chứng cuồng máu của chú ấy đã ở dưới sự kiểm soát. Xa Diana quá lâu sẽ khiến chú ấy không đủ ổn định. Nếu Matthew phát hiện ra cái thai đang đặt cuộc sống của cô ấy trong tình trạng nguy hiểm, chỉ có Chúa biết chú ấy sẽ làm gì." Gallowglass đáp trả sự thô lỗ bằng sự thô lỗ. "Baldwin nói đúng. Mối nguy hiểm lớn nhất mà chúng ta phải đối mặt không phải là Benjamin, và cũng không phải là Đại Hội Đồng - đó là Matthew. Năm mươi kẻ thù ở bên ngoài cửa vẫn tốt hơn một ở bên trong."

"Vậy, Matthew bây giờ là kẻ thù của con à?" Fernando nói thì thầm. "Và con nghĩ rằng cậu ấy là một trong những người đã mất hết ý thức sao?"

Gallowglass không trả lời.

"Nếu con biết điều gì là tốt cho mình, Gallowglass, con sẽ bước ra khỏi ngôi nhà này ngay giây phút Matthew trở về. Bất cứ nơi nào con đi - và tận cùng của trái đất có thể không đủ xa để giữ con thoát khỏi cơn thịnh nộ của anh ta đâu - ta khuyên con nên dành nhiều thời gian quỳ gối cầu xin Chúa về sự bảo vệ của Ngài."






Câu lạc bộ Domino trên Phố Hoàng Gia đã không thay đổi nhiều kể từ khi Matthew lần đầu tiên bước qua cửa gần hai thế kỷ trước. Mặt tiền nhà ba tầng, tường màu xám, và màu sơn đen và trắng sinh động vẫn tương tự, chiều cao của các ô cửa sổ vòm so với mặt đường cho thấy một sự cởi mở với thế giới bên ngoài đã bị phản tác dụng bằng sự đóng chặt những ô cửa chớp nặng nề. Khi các cửa chớp mở rộng vào lúc 05:00, công chúng sẽ được hoan nghênh đến một quán bar được đánh bóng xinh đẹp và thưởng thức âm nhạc cung cấp bởi một loạt các nghệ sĩ địa phương.

Nhưng Matthew không quan tâm đến sự vui chơi giải trí của tối nay. Đôi mắt anh dán trên một lan can sắt trang trí công phu quấn quanh ban công tầng hai, thứ đã cung cấp một sự nhô ra che chở cho những khách bộ hành bên dưới. Tầng đó và một tầng bên trên được hạn chế cho các thành viên. Một phần đáng kể trong đội ngũ thành viên của Câu lạc bộ Domino đã được đăng ký khi nó thành lập vào năm 1839, hai năm trước câu lạc bộ Boston, câu lạc bộ các quý ông lớn tuổi nhất ở New Orleans chính thức mở cửa. Phần còn lại đã được lựa chọn cẩn thận theo ngoại hình, dòng dõi, và khả năng mất đi một số tiền lớn tại các bàn cờ bạc.

Ransome Fayrweather, con trai lớn tuổi nhất của Marcus và chủ sở hữu của câu lạc bộ, sẽ ở trên tầng thứ hai trong văn phòng của mình, quan sát từ chỗ ẩn náu. Matthew đẩy mở cánh cửa màu đen và bước vào quán bar mát mẻ và tối tăm

Nơi bốc mùi rượu bourbon* và kích thích tố, loại cocktail quen thuộc nhất trong thành phố. Gót giày của anh đã thực hiện một vết khía nhẹ trên sàn đá cẩm thạch kẻ ca rô.

* Bourbon : Một loại rượu whisky chưng cất từ ngô và một ít lúa mạch lên men, phổ biến ở Mỹ và Canada. Khác với whisky từ lúa mạch và malt của Scots. Dân bợm nhậu cho rằng thứ này uống phê hơn.

Đó là 4:00, và chỉ có Ransome và nhân viên của mình trên cơ ngơi kinh doanh.

"Ngài Clairmont?" Ma cà rồng phía sau quầy bar trông như thể đã nhìn thấy một bóng ma và bước một bước về phía quầy tính tiền. Một cái nhìn từ Matthew và anh ta bị đóng băng.

"Tôi đến đây để gặp Ransome." Matthew hiên ngang tiến về phía cầu thang. Không ai ngăn anh lại.

Cửa phòng của Ransome đã đóng, và Matthew mở nó mà không gõ cửa.

Một người đàn ông ngồi quay lưng lại và chân gác lên trên bậu cửa sổ. Anh ta mặc một bộ đồ màu đen, mái tóc xum xuê màu nâu giống như chiếc ghế gỗ gụ mà anh ta đang ngồi.

"Chà, chà. Nhà của ông nội mà.” Ransome nói trong một giọng lè nhè trầm sâu như nhúng qua rỉ mật đường. Anh ta không quay lại nhìn người khách của mình, và một quân cờ domino bằng gỗ mun-và-ngà voi di chuyển liên tục giữa các ngón tay nhợt nhạt của anh ta. "Điều gì đã đưa ông đến Phố Hoàng Gia vậy?"

"Ta hiểu anh muốn ổn định các lợi ích." Matthew lấy một chỗ ngồi đối diện, để lại chiếc bàn giấy nặng nề giữa anh và đứa cháu trai.

Ransome từ từ quay lại. Đôi mắt của người đàn ông là những mảnh thủy tinh lạnh lẽo màu xanh lá cây trong một khuôn mặt đẹp trai đến siêu thực và thoải mái. Sau đó cặp mi nặng nề của anh ta sụp xuống, che giấu tất cả những sự sắc xảo và tỏ ra một vẻ ngái ngủ đầy nhục cảm mà Matthew biết là không có gì nhiều hơn một tấm bình phong.

"Như anh đã biết, ta đang ở đây để đưa anh theo cùng. Anh chị em của anh đều đã đồng ý hỗ trợ ta và chi nhánh mới." Matthew ngồi vào ghế của mình. "Anh là người cuối cùng, Ransome."

Tất cả các con khác của Marcus đã quy phục một cách nhanh chóng. Khi Matthew nói với họ rằng họ mang gen đánh dấu di truyền về chứng cuồng máu, đầu tiên họ đã bị choáng váng rồi tức giận. Sau đó trở nên sợ hãi.

Họ đã được chỉ dạy đủ về pháp luật ma cà rồng để biết rằng dòng máu của họ khiến cho họ dễ bị tổn thương, rằng nếu có ma cà rồng khác biết về tình trạng của họ, họ có thể phải đối mặt với cái chết tức thời. Các con của Marcus cần Matthew cũng nhiều như anh cần họ. Nếu không có anh, họ sẽ không thể tồn tại được.

"Tôi có một trí nhớ tốt hơn so với họ," Ransome nói. Anh ta mở ngăn kéo bàn và lôi ra một cuốn sổ cái đã cũ.

Với mỗi ngày chia cắt khỏi Diana, sự bình tĩnh của Matthew đã bị rút ngắn lại và thiên hướng bạo lực gia tăng. Việc có được Ransome đứng về phía anh rất quan trọng . Và chính trong khoảnh khắc này, anh muốn bóp cổ đứa cháu này. Toàn bộ công việc thú nhận và tìm cách chuộc tội mất nhiều thời gian hơn anh đã dự đoán, và nó giữ anh cách xa nơi anh nên ở.

"Ta đã không có lựa chọn nào ngoài việc giết chúng, Ransome." Phải mất một nỗ lực để Matthew giữ cho giọng nói của mình điềm tĩnh. "Ngay cả bây giờ, Baldwin muốn tôi giết Jack hơn là nguy cơ để cậu ta làm lộ bí mật của chúng ta. Nhưng Marcus đã thuyết phục ta rằng có một lựa chọn khác."

"Marcus đã nói với ông lần cuối cùng ấy. Tuy nhiên, ông vẫn tiêu diệt chúng tôi, từng người một. Điều gì đã thay đổi thế?" Ransome hỏi.

"Ta."

"Đừng bao giờ thử lừa gạt hết lần này đến lần khác, Matthew," Ransome nói trong giọng lè nhè đều đều, lười biếng. "Ông vẫn còn cái nhìn đó trong mắt cảnh báo những sinh vật không dám ngáng đường ông. Nếu ông đánh mất nó, xác chết của ông sẽ được đặt trong phòng giải lao của tôi rồi. Các phục vụ quầy rượu đã được lệnh sẵn sàng bắn ông."

"Cho anh ta điểm công trạng đi, anh ta đã chạm đến khẩu súng săn nhanh như máy." sự chú ý của Matthew không bao giờ trôi dạt khỏi khuôn mặt của Ransome. "Hãy nói anh ta kéo con dao khỏi thắt lưng vào lần tới."

"Tôi chắc chắn sẽ vượt qua ngưỡng đó mà." Quân cờ Domino của Ransome dừng lại trong giây lát, bị kẹt giữa ngón tay giữa và ngón đeo nhẫn. "Điều gì đã xảy ra với Juliette Durand?"

Các cơ bắp ở hàm Matthew căng lại. Lần cuối cùng anh đến thành phố, Juliette Durand đã đi cùng anh. Khi cả hai rời New Orleans, gia đình náo nhiệt của Marcus đã nhỏ hơn đáng kể. Juliette là sinh vật của Gerbert và đã háo hức chứng minh tính hữu dụng của ả tại thời điểm Matthew đã trở nên mệt mỏi với việc giải quyết vấn đề của gia đình de Clermont. Ả đã giải quyết nhiều ma cà rồng ở New Orleans hơn Matthew đã làm.

"Vợ tôi đã giết ả." Matthew không nói chi tiết.

"Nghe như ông đã tìm thấy cho mình một người phụ nữ tốt," Ransome nói, giật  mở sổ kế toán trước mặt. Anh ta mở nắp của một cây bút gần đó, mũi của nó trông như thể đã bị nhai bởi một động vật hoang dã. "Chơi một trò chơi may rủi với tôi chứ, Matthew?"

Ánh mắt điềm tĩnh của Matthew gặp ánh mắt màu xanh lá cây sáng rực của Ransome. Đôi đồng tử của Matthew đã phát triển lớn hơn từng giây. Môi Ransome cong lại trong một nụ cười khinh bỉ.

"Sợ à?" Ransome hỏi. "Tôi sao? Tôi được tâng bốc quá đấy."

"Ta có tham gia trò chơi hay không còn tuỳ vào tiền đánh cược."

"Lời thề trung thành của tôi nếu ông chiến thắng," Ransome trả lời, nụ cười của anh ta quỷ quyệt như cáo.

"Và nếu ta thua?" Giọng lè nhè của Matthew đã không được bọc đường mà chỉ là sự giải giáp. "Đó là nơi mà cơ hội đến." Ransome gửi quân domino xoay tròn trong không khí.

Matthew bắt lấy nó. "Ta sẽ nhận cược của anh."

"Ông vẫn chưa biết trò chơi là gì mà," Ransome nói.

Matthew nhìn chằm chằm vào anh ta bình thản.

Đôi môi của Ransome nhếch lên ở các góc. "Nếu ông không phải là một tên khốn như thế, tôi có thể trở nên thích ông đấy," anh ta quan sát.

“Tương tự," Matthew nói quả quyết. "Trò chơi?"

Ransome kéo quyển sổ cái lại gần hơn. "Nếu ông có thể đọc tên cho mỗi chị em gái, anh em trai, cháu gái, cháu trai, và cháu của tôi mà ông đã giết ở New Orleans trong tất cả những năm trước đây, cũng như bất kỳ ma cà rồng khác mà ông đã giết trong các thành phố dọc theo đường đi - Tôi sẽ ném chính mình vào sự nghỉ ngơi."

Matthew nghiên cứu đứa cháu trai.

"Ước chi ông đã hỏi về các điều khoản trò chơi sớm hơn à?" Ransome cười toe toét.

"Malachi Smith. Crispin Jones. Suzette Boudrot. Claude Le Breton." Matthew dừng lại khi Ransome tìm kiếm những cái tên trong các đề mục của sổ cái. "Anh nên giữ chúng theo thứ tự thời gian thay vì chữ cái. Đó là cách ta nhớ về chúng. "

Ransome nhìn lên ngạc nhiên. Nụ cười Matthew nhẹ và y hệt chó sói, kiểu cười khiến cho bất kỳ con cáo nào cũng phải run sợ mà biến khỏi những ngọn đồi.

Matthew tiếp tục đọc làu làu những cái tên, lâu sau khi quầy bar ở tầng dưới mở cửa kinh doanh. Anh đã kết thúc ngay lúc thấy các con bạc đầu tiên đến vào lúc 09:00. Ransome đã tiêu thụ một phần năm chai bourbon ngay sau đó. Matthew vẫn nhấm nháp ly Château Lafite năm 1775 đầu tiên của mình, chai rượu mà anh đã trao cho Marcus vào năm 1789 khi Hiến pháp có hiệu lực. Ransome đã lưu trữ nó cho cha mình kể từ khi Câu lạc bộ Domino hoạt động.

"Ta tin rằng đã giải quyết xong các vấn đề, Ransome." Matthew đứng và đặt quân domino trên bàn làm việc.

Ransome ngơ ngơ ngác ngác. "Làm thế nào ông có thể có thể nhớ tất cả bọn họ?"

"Làm thế nào ta có thể quên được?" Matthew uống cạn phần rượu vang cuối cùng của mình. "Anh có tiềm năng đấy, Ransome. Ta mong được làm việc với anh trong tương lai. Cảm ơn đã thết đãi rượu vang."

"Chó má gì đâu," Ransome lẩm bẩm khi vị trưởng đàn của gia tộc rời đi.

Matthew đã mệt mỏi đến tận xương và sẵn sàng giết thứ đó khi anh trở về Quận Garden.

Anh muốn đi bộ từ các khu phố Pháp, hy vọng sẽ tiêu huỷ một số cảm xúc dư thừa. Danh sách bất tận những cái tên đã khuấy động quá nhiều ký ức, không thứ nào  trong số chúng dễ chịu. Tội lỗi đã đi theo sự thức dậy của chúng.

Anh lấy điện thoại của mình ra, hy vọng rằng Diana đã gửi cho anh một bức ảnh. Các hình ảnh cô đã gửi cho đến nay là sợi dây cứu sinh của anh. Mặc dù Matthew đã tức giận khi phát hiện ra từ chúng rằng vợ anh đã ở London thay vì Sept-Tours, đã có những khoảnh khắc trong tuần qua khi những cái nhìn thoáng qua vào cuộc sống của cô là tất cả những gì giữ anh tỉnh táo.

"Xin chào, Matthew." Trước sự ngạc nhiên của anh, Fernando ngồi trên những bậc thềm rộng trước hiên ngôi nhà của Marcus, đang chờ anh. Chris Roberts cũng ngồi gần đó.

"Diana?" Nghe có vẻ một phần giống tiếng hú, một phần buộc tội, và hoàn toàn sợ hãi. Đằng sau Fernando cánh cửa mở ra.

"Fernando? Chris? " Marcus giật mình. "Các vị đang làm gì ở đây?"

"Chờ Matthew," Fernando trả lời.

"Vào bên trong đi. Tất cả." Marcus vẫy tay ra hiệu cho họ về phía trước. "Quý nương Davenport đang quan sát đấy." Láng giềng của cậu đã già, quá nhàn rỗi, và tò mò.

Matthew, tuy nhiên, đã vượt ra ngoài tầm với của lý trí. Anh gần như đã như thế vài lần, nhưng sự xuất hiện bất ngờ của Fernando và Chris đã khiến anh như thế lần nữa. Lúc này, Marcus biết rằng cha mình đã ở trong cơn cuồng máu, cậu đã hiểu tại sao Matthew luôn ra đi - một mình - để phục hồi khi ông lâm vào trạng thái này.

"Ai ở với cô ấy?" Giọng Matthew giống như một phát súng hỏa mai: đầu tiên một âm thanh khàn khàn cảnh báo, sau đó là tiếng nổ lớn.

"Ysabeau, con mong là thế." Marcus nói. "Phoebe. Và Sarah. Và tất nhiên Gallowglass. "

"Đừng quên Leonard," Jack nói, xuất hiện phía sau Marcus. "Anh ấy là người bạn tốt nhất của con, Matthew. Leonard sẽ không bao giờ để bất cứ điều gì xảy ra với Diana. "

"Cha thấy đấy, Matthew? Diana ổn." Marcus đã nghe từ Ransome rằng Matthew đã đến Royal Street, đã đạt được mục tiêu đoàn kết gia đình. Marcus không thể tưởng tượng điều gì đã đặt Matthew vào tâm trạng tệ hại như vậy, nhất định có liên quan đến thành công của ông.

Cánh tay của Matthew di chuyển nhanh và đủ sức mạnh để đập nát xương của một con người. Thay vì chọn một mục tiêu mềm, tuy vậy, anh đâm sầm bàn tay vào một trong những trụ cột Ionic màu trắng chống đỡ cho thư viện bên trên ngôi nhà. Jack đặt tay trên cánh tay kia của anh.

"Nếu điều này tiếp tục, mình sẽ phải di chuyển trở lại Marigny," Marcus nói nhẹ nhàng, xem xét một vết lõm có kích thước bằng quả đạn súng thần công ở gần cửa trước.

"Hãy để ta đi," Matthew nói. Bàn tay Jack đã thả xuống bên lườn của cậu bé, và Matthew bắn lên những bậc thang và hành quân xuống hành lang dài dẫn đến phía sau của ngôi nhà. Một cánh cửa đóng sầm lại trong sự ngăn cách.

"Vâng, điều đó tốt hơn tôi mong đợi." Fernando đứng dậy.

"Ông ấy đã tệ hơn kể từ khi mẹ của t…" Jack cắn môi và tránh ánh mắt của Marcus.

"Cậu chắc là Jack," Fernando nói. Ông cúi đầu, như thể Jack là hoàng tộc và không phải là một đứa trẻ mồ côi nghèo xơ xác với một căn bệnh chết người. “Thật vinh dự được gặp bạn. Madame mẹ của bạn nói về bạn thường xuyên, và với niềm tự hào lớn."

"Bà ấy không phải là mẹ của tôi," Jack nói, nhanh như tia chớp. "Đó là một sự lầm lẫn."

"Đó không phải là sai lầm", Fernando nói. "Máu có thể nói chuyện lớn tiếng, nhưng tôi luôn thích những câu chuyện kể của trái tim."

"Ông vừa nói 'Madame?" Lá phổi của Marcus cảm thấy bị siết chặt, và giọng cậu có vẻ kỳ lạ. Cậu đã không cho phép mình hy vọng Fernando sẽ làm một điều vô ngã đến thế, và vẫn chưa. . .

"Vâng, milord." Fernando cúi chào một lần nữa.

"Tại sao ông ấy cúi chào anh?" Jack thì thầm với Marcus. "Và 'milord' là ai?"

"Marcus là 'milord," bởi vì cậu ấy là một trong những người con của Matthew.” Fernando giải thích. "Và tôi cúi đầu trước cả hai, bởi vì đó là cách các thành viên trong gia đình không cùng huyết thống đối xử với những người mang huyết thống - với sự tôn trọng và lòng biết ơn."

"Tạ ơn Chúa. Ông đã tham gia với chúng tôi." Không khí rời khỏi buồng phổi của Marcus trong một tiếng hò reo nhẹ nhõm.

"Tôi chắc chắn như địa ngục cầu mong có đủ rượu bourbon trong căn nhà này để rửa trôi đi tất cả những chuyện nhảm nhí", Chris nói. "'Milord' cái mông của tôi ấy. Và tôi sẽ không cúi chào bất cứ ai."

"Ghi nhận hợp lệ," Marcus nói. "Điều gì đã mang cả hai đến New Orleans thế?"

"Miriam đã gửi cho tôi", Chris nói. "Tôi đã có kết quả xét nghiệm về Matthew, và cô ấy không muốn gửi chúng qua mạng. Thêm nữa, Fernando không biết làm thế nào để tìm thấy Matthew. Điều tốt là Jack và tôi đã giữ liên lạc."

Anh mỉm cười với chàng trai trẻ. Jack cười đáp lại.

"Về phía mình, tôi ở đây để cứu cha của cậu khỏi chính mình," Fernando cúi chào một lần nữa, lần này với một dấu vết của sự nhạo báng. "Với sự cho phép của cậu, milord."

"Hãy là khách của tôi," Marcus nói, bước vào bên trong. "Nhưng nếu ông gọi tôi là 'milord' hay cúi đầu trước tôi một lần nữa, tôi sẽ nhận đầu ông xuống dòng kênh. Và Chris sẽ giúp tôi."

"Tôi sẽ chỉ cho ông nơi Matthew ở," Jack nói, háo hức được tái tham gia với thần tượng của mình.

"Còn tôi thì sao? Chúng tôi cần phải bắt kịp các thứ", Chris nói, nắm lấy cánh tay của cậu bé. "Bạn đã phác thảo chưa, Jack?"

"Quyển phác thảo của tôi ở trên lầu. . .. " Jack ném một cái nhìn lo lắng về phía khu vườn sau nhà. "Matthew không được khỏe. Ông ấy không bao giờ rời khỏi tôi khi tôi giống như thế này. Tôi nên…"

Hai bàn tay Fernando đặt trên đôi bờ vai căng thẳng của chàng trai trẻ. "Bạn nhắc nhở tôi về Matthew, khi ông ấy là một ma cà rồng trẻ tuổi." Điều đó làm tổn thương trái tim của Fernando khi nhìn thấy nó, nhưng đó là sự thật.

"Tôi sao?" Jack có vẻ kinh ngạc.

"Bạn có. Cùng một lòng trắc ẩn. Lòng can đảm, cũng vậy." Fernando nhìn Jack tư lự. "Và bạn cũng chia sẻ niềm hy vọng của Matthew rằng nếu bạn gánh vác những gánh nặng của người khác, họ sẽ yêu bạn bất chấp các bệnh tật chảy trong tĩnh mạch của bạn."

Jack nhìn xuống đôi chân của mình.

“Matthew có kể với bạn rằng, anh trai của ông ấy, Hugh, là người bạn đời của tôi không?" Fernando hỏi.

"Không," Jack thì thầm.

"Cách đây rất lâu, Hugh đã nói với Matthew điều gì là rất quan trọng. Tôi ở đây để nhắc nhở anh ta về nó." Fernando đợi Jack nhìn vào mắt mình.

"Điều gì ?" Jack hỏi, không thể giấu sự tò mò của mình.

"Nếu bạn thật sự yêu một ai đó, bạn sẽ trân trọng những gì họ coi khinh nhất về bản thân họ." Giọng nói của Fernando trầm xuống. "Lần sau Matthew quên điều đó, bạn nhắc nhở anh ta. Và nếu bạn quên, tôi sẽ nhắc nhở bạn. Một lần trước đây. Sau điều đó, tôi nói với Diana rằng bạn đang đắm mình trong sự tự thù ghét bản thân. Và mẹ của bạn thì gần như không độ lượng bằng tôi đâu."

Fernando thấy Matthew trong khu vườn hẹp sau nhà, dưới sự che phủ của một vọng lâu nhỏ. Cơn mưa đe dọa suốt buổi tối cuối cùng đã bắt đầu rơi. Anh đang chú tâm một cách kỳ lạ với điện thoại của mình.

Mỗi phút hoặc khoảng đó, ngón tay cái của anh di chuyển, theo sau là một cái nhìn cố định, rồi một chuyển động khác của ngón tay cái.

"Cậu cũng tệ bằng Diana, nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình mọi lúc mà không bao giờ gửi một tin nhắn."

Tiếng cười của Fernando dừng lại đột ngột. "Đó là cậu. Cậu đã liên lạc với cô ấy suốt từ đầu."

"Chỉ hình ảnh. Không có từ nào. Tôi không tin tưởng bản thân mình - hay Đại Hội Đồng – với những từ ngữ." Ngón tay cái của Matthew chuyển.

Fernando đã nghe Diana nói với Sarah. “Vẫn không có một lời từ Matthew." Nói đúng nghĩa đen, phù thủy không nói dối, thứ đã ngăn cản gia đình không biết bí mật của mình. Và miễn là Diana chỉ gửi hình ảnh, sẽ chỉ có một lối hẹp cho Matthew để biết mọi thứ đã trở nên sai trái tệ hại như thế nào trong Oxford.

Hơi thở của Matthew tơi tả. Anh đã cố giữ vững nó với một nỗ lực có thể nhìn thấy được. Ngón tay cái của anh di chuyển.

"Làm điều đó một lần nữa và tôi sẽ đập vỡ nó. Và tôi không nói về cái điện thoại đâu."

Những âm thanh phát ra từ miệng Matthew nghe giống tiếng sủa nhiều hơn tiếng cười, như thể phần con người của anh đã từ bỏ cuộc chiến và để cho phần con sói chiến thắng. "Anh nghĩ Hugh có thể làm gì với một chiếc điện thoại di động?" Matthew nâng niu chúng trong cả hai bàn tay như thể đó là liên kết quý giá cuối cùng của anh với thế giới bên ngoài cái tâm trí rối rắm của riêng anh.

"Không nhiều. Hugh sẽ không nhớ để sạc pin cho nó, khởi đầu là vậy. Tôi yêu anh ấy bằng tất cả trái tim mình, Matthew, nhưng anh ấy thật vô vọng khi dính líu đến cuộc sống hàng ngày."

Lần này tiếng trả lời khe khẽ của Matthew nghe đã ít giống âm thanh mà một động vật hoang dã có thể làm.

"Tôi nhận thấy, địa vị gia trưởng khó khăn nhiều hơn cậu đã dự đoán chăng?" Fernando không hề ghen tị với Matthew trong việc khẳng định sự lãnh đạo của anh trong đàn này.

"Không hẳn. Những đứa con của Marcus vẫn ghét tôi, và chúng có quyền làm thế." Những ngón tay Matthew vẫn gắn chặt vào chiếc điện thoại, đôi mắt của anh lạc lối trong màn hình như một con nghiện. "Tôi vừa gặp người cuối cùng của họ. Ransome bắt tôi liệt kê mỗi cái chết ma cà rồng mà tôi chịu trách nhiệm ở New Orleans - ngay cả những kẻ chẳng liên quan gì với sự thanh tẩy chứng cuồng máu khỏi thành phố."

"Điều đó chắc tốn kha khá thời gian," Fernando thì thầm.

"Năm giờ. Ransome đã rất ngạc nhiên, tôi nhớ tên tất cả chúng.” Matthew nói.

Fernando thì không.

"Bây giờ tất cả các con cháu của Marcus đã đồng ý hỗ trợ tôi và được bao gồm trong nhánh ghép, nhưng tôi sẽ không muốn thử nghiệm sự tận tâm của họ," Matthew tiếp tục. "Tôi có một gia đình được xây dựng trên sự sợ hãi - sợ hãi Benjamin, sợ Đại Hội Đồng, sợ những ma cà rồng khác, thậm chí sợ cả tôi. Nó không đặt cơ sở trên tình yêu hay sự tôn trọng."

"Nỗi sợ dễ dàng làm nền tảng. Tình yêu và sự tôn trọng mất nhiều thời gian hơn.” Fernando nói với anh.

Sự im lặng kéo dài, trở nên nặng nề.

"Cậu không muốn hỏi tôi về vợ mình sao?"

"Không" Matthew nhìn chằm chằm vào một cái rìu bị vùi trong một gốc cây lớn. Có những đống gỗ chẻ xung quanh nó.

Anh đứng lên và và nhặt một khúc gỗ tươi. "Không, cho đến khi tôi đủ tốt để đến với cô ấy và tự mình trông thấy. Tôi không thể chịu đựng được, Fernando. Không thể ôm cô ấy - quan sát bọn trẻ lớn lên bên trong cô ấy - biết cô ấy an toàn, điều đó thật là…"

Fernando đợi cho đến khi chiếc rìu bổ vào lóng gỗ trước khi nhắc Matthew tiếp tục. "Đó thật là gì, Mateus?"

Matthew kéo rìu ra. Anh bổ xuống lần nữa.

Nếu Fernando không phải là một ma cà rồng, anh sẽ không nghe thấy câu trả lời.

"Thật giống như trái tim của tôi bị xé toạc ra khỏi lồng ngực." Lưỡi búa của Matthew chẻ gỗ với một tiếng rắc hùng mạnh. "Từng phút của mỗi ngày."

Fernando để cho Matthew bốn mươi tám giờ để phục hồi từ thử thách với Ransome. Lời thú nhận những tội lỗi trong quá khứ không bao giờ là dễ dàng, và Matthew đặc biệt dễ bị áp đảo.

Fernando đã tận dụng thời gian đó để giới thiệu bản thân với con và cháu của Marcus.

Ông đã đảm bảo rằng họ hiểu các quy tắc gia đình và ai là người sẽ trừng phạt những người không tuân thủ luật, vì Fernando đã tự bổ nhiệm mình là người chấp pháp của Matthew – và là người hành quyết. Các nhánh New Orleans của gia đình Bishop-Clairmont đã phần nào khuất phục sau đó, và Fernando quyết định Matthew bây giờ đã có thể về nhà được rồi. Fernando đã ngày càng quan ngại về Diana. Ysabeau cho biết tình trạng sức khỏe của cô đã thay đổi, nhưng Sarah vẫn còn lo lắng. Có điều gì đó không đúng, bà nói với Fernando, và nghi ngờ rằng chỉ Matthew mới có thể sửa chữa nó.

Fernando tìm thấy Matthew trong vườn như thường lệ, đôi mắt tối đen và lông tóc dựng ngược. Anh vẫn còn trong sự kìm kẹp của chứng cuồng máu. Đáng buồn thay, không có nhiều gỗ hơn để cho anh chẻ thành củi trong Orleans Parish.

"Đây." Fernando thả một chiếc túi xuống chân Matthew.

Bên trong túi, Matthew tìm thấy chiếc rìu nhỏ và đục của mình, các mũi khoan có cán hình chữ T với các kích cỡ khác nhau, một cái cưa khung, và hai máy bay quý giá của anh. Alain đã cẩn thận bao bọc những chiếc máy bay trong vải dầu để bảo vệ chúng trong chuyến đi của họ. Matthew nhìn chằm chằm vào các công cụ hữu dụng, rồi vào đôi bàn tay anh.

"Đôi bàn tay đó không phải luôn luôn thực hiện những công việc đẫm máu," Fernando nhắc anh. "Tôi nhớ khi chúng trị thương, sáng tạo, chơi nhạc."

Matthew nhìn ông, chết lặng.

"Anh sẽ tạo ra chúng trên những cái chân thẳng hoặc với một chân đế cong được chạm khắc để chúng có thể đu đưa chứ?" Fernando hỏi như thể đang đàm luận.

Matthew cau mày. "Tạo ra cái gì?"

"Những cái nôi. Cho cặp song sinh." Fernando chờ cho lời nói của ông lắng xuống. "Tôi nghĩ rằng gỗ sồi là tốt nhất – rắn chắc và cứng cáp - nhưng Marcus nói với tôi gỗ anh đào là truyền thống ở Mỹ. Có lẽ Diana sẽ thích điều đó. "

Matthew nhặt cái đục của mình lên. Tay cầm đã mòn vẹt vừa vặn trong lòng bàn tay anh. "Thanh lương trà. Tôi sẽ làm chúng bằng gỗ thanh lương trà để bảo vệ."

Fernando siết chặt vai Matthew với sự tán thành và rời khỏi.

Matthew bỏ cái đục trở lại vào túi. Anh lấy điện thoại ra, do dự, và chụp một bức ảnh. Sau đó, anh đợi.

Hồi đáp của Diana rất nhanh và làm cho thân thể anh trống rỗng vì khao khát. Vợ anh đang tắm. Anh nhận ra những đường cong của bồn tắm bằng đồng trong nhà Mayfair. Nhưng không phải những đường cong này bắt được sự quan tâm của anh.

Vợ của anh – người vợ thông minh tinh quái của anh – đã chống chiếc điện thoại trên xương ức của cô và chụp một bức ảnh xuống chiều dài của cơ thể trần truồng của mình. Tất cả những gì được nhìn thấy là gò bụng của cô, làn da bị kéo căng không thể tin được, và các đầu ngón chân nghỉ ngơi trên gờ cong cong của thành bồn tắm.

Nếu tập trung, Matthew có thể tưởng tượng ra mùi hương của cô dâng lên từ mặt nước ấm áp, cảm thấy được mái tóc như lụa tóc của cô giữa những ngón tay anh, lướt theo những đường nét của đùi và vai cô. Chúa Ki-Tô, anh nhớ cô quá.

"Fernando nói rằng cha cần gỗ." Marcus đang đứng trước mặt anh, cau mày.

Matthew chuyển ánh mắt khỏi điện thoại. Những gì anh cần, chỉ Diana mới có thể cung cấp.

"Fernando cũng cho biết nếu có ai đánh thức ông ta trong bốn mươi tám giờ tiếp theo, sẽ phải trả bằng địa ngục."

Marcus nói, nhìn vào đống gỗ đã được chẻ. Họ chắc chắn sẽ không thiếu củi trong mùa đông này. "Cha biết Ransome yêu thử thách như thế nào rồi mà - chưa kể đến một cuộc chạm trán chớp nhoáng với ác quỷ - vì thế cha có thể tưởng tượng ra phản ứng của cậu ta."

"Nói đi," Matthew nói với một tiếng cười khô khốc. Anh đã không cười trong một thời gian, do đó, âm thanh nghe khàn khàn và thô ráp.

"Ransome đã nói chuyện trên điện thoại với Krewe của Muses rồi. Con hy vọng băng nhóm Ninth Ward Marching sẽ ở đây vào giờ ăn tối. Ma cà rồng hay không, họ sẽ đánh thức Fernando là chắc chắn." Marcus nhìn xuống cụ túi dụng cụ bằng da của cha mình. "Có phải cuối cùng cha sẽ dạy cho Jack chạm khắc?" Cậu bé đã van xin Matthew về những bài học kể từ khi anh đến.

Matthew lắc đầu. "Ta nghĩ rằng thằng bé có lẽ thích giúp ta chế tạo những cái nôi thay vì thế."

Matthew và Jack làm việc trên những cái nôi trong gần một tuần. Mỗi lát cắt gỗ, mỗi khớp nối được đục chuẩn xác để kết nối các mảnh với nhau, mỗi tay quay của máy bay giúp làm giảm chứng cuồng máu của Matthew.

Việc tạo tác một món quà cho Diana làm anh cảm thấy được kết nối với cô một lần nữa, và anh bắt đầu nói chuyện về những đứa trẻ và những hy vọng của mình.

Jack là một học trò giỏi, và các kỹ năng của cậu bé chẳng khác gì một nghệ sĩ khéo tay khi chạm khắc những thiết kế trang trí vào những cái nôi. Trong khi họ làm việc, Jack hỏi Matthew về thời thơ ấu của anh và anh đã gặp Diana tại thư viện Bodleian như thế nào. Không ai khác có thể thoát khỏi sự trừng phạt với những câu hỏi trực tiếp và riêng tư như vậy, nhưng các nguyên tắc luôn hơi khác biệt khi dính líu đến Jack.

Khi họ làm xong, những cái nôi là tác phẩm nghệ thuật. Matthew và Jack bọc chúng cẩn thận trong chăn mềm để bảo vệ chúng trên hành trình trở lại London.

Chỉ sau khi những cái nôi đã hoàn thành và sẵn sàng để đi, Fernando mới nói với Matthew về tình trạng của Diana.

Phản ứng của Matthew hoàn toàn như mong đợi. Thoạt tiên, anh bất động và im lặng. Sau đó, anh quay ngoắt vào hoạt động.

"Gọi điện thoại cho phi công. Tôi sẽ không chờ đợi đến ngày mai. Tôi muốn ở London vào buổi sáng "

Matthew nói, giọng anh cộc lốc và chính xác. "Marcus!"

"Có chuyện gì vậy?" Marcus nói.

"Diana không ổn." Matthew quắc mắt dữ dội với Fernando. "Tôi nên được biết."

"Tôi nghĩ rằng cậu đã được biết." Fernando đã không cần phải nói gì nữa. Matthew biết ai đã giữ điều này khỏi anh. Fernando nghi ngờ rằng Matthew cũng đã biết lý do tại sao. Gương mặt dễ biến đổi thường lệ của Matthew biến thành đá, và đôi mắt thường biểu cảm của anh rỗng trống.

"Những gì đã xảy ra?" Marcus nói. Cậu nói với Jack nơi tìm thấy cái túi y tế của mình và gọi cho Ransome.

"Diana đã tìm thấy trang sách còn thiếu từ Ashmole 782." Fernando giữ vai Matthew.

"Có nhiều thứ nữa. Cô ấy đã gặp Benjamin tại Thư viện Bodleian. Hắn biết về việc mang thai. Hắn đã tấn công Phoebe."

"Phoebe?" Marcus điên cuồng. "Cô ấy không sao chứ?"

"Benjamin?" Jack hít mạnh.

"Phoebe ổn. Và Benjamin lại biến vào hư không rồi.” Fernando trấn an họ. "Đối với Diana, Hamish gọi Edward Garrett và Jane Sharp. Họ đang giám sát trường hợp của cô ấy."

"Họ là một trong những bác sĩ tốt nhất trong thành phố, Matthew," Marcus nói. "Diana không thể được chăm sóc tốt hơn."

"Cô ấy sẽ," Matthew nói, nhặt lên một cái nôi và hướng ra cửa. "Cô ấy sẽ ở trong sự chăm sóc của tôi."


Không có nhận xét nào: