Thứ Tư, 13 tháng 9, 2017

Mật mã 3 - Chương 23

Thái Dương trong Cung Thiên Bình



Khi mặt trời đi qua Thiên Bình, đó là một thời điểm tốt cho những chuyến đi.
Cảnh giác với những kẻ thù mở, chiến tranh, và phe đối lập.


-Anonymous Tiếng Anh Phổ biến Book, c. 1590, Gonçalves MS 4890, f. 13R





Chương 23






"Hãy để tôi vào, Miriam, trước khi tôi phá cái cửa chết tiệt này." Gallowglass không có tâm trạng cho các trò chơi.

Miriam mở cửa. "Matthew có thể đã đi mất, nhưng đừng cố thử bất cứ điều gì lố bịch. Tôi vẫn theo dõi anh đấy. "

Điều đó không bất ngờ với Gallowglass. Jason đã từng nói với anh, việc học cách trở thành một ma cà rồng dưới sự hướng dẫn của Miriam đã thuyết phục cậu ấy rằng thực sự có một vị thần biết tuốt, nhìn thấu suốt, và đầy thù hận. Tuy nhiên, trái ngược với lời dạy trong Kinh Thánh, cô ấy là phái nữ và chua ngoa.

"Matthew và những người khác đã rời khỏi an toàn chứ?" Diana hỏi lặng lẽ từ phía trên cùng của cầu thang. Cô nhợt nhạt như một bóng ma, và một chiếc vali nhỏ đặt dưới chân cô. Gallowglass nguyền rủa và nhảy lên những bậc thang.

"Họ an toàn," anh nói, nắm lấy chiếc vali trước khi cô làm điều gì đó ngớ ngẩn và cố gắng thực hiện một mình.

Gallowglass thấy huyền diệu hơn với mỗi giờ trôi qua khi Diana đã không đổ nhào chỉ với gánh nặng của cặp song sinh.

"Tại sao em đóng gói một chiếc vali?" Chris hỏi. "Có chuyện gì vậy?"

"Thím chuẩn bị cho một hành trình." Gallowglass vẫn cho rằng rời New Haven là một ý tưởng tồi, nhưng Diana đã thông báo với anh rằng cô sẽ đi - cùng anh hay không có anh.

"Đi đâu?" Chris hỏi. Gallowglass nhún vai.

"Hứa với em, anh sẽ tiếp tục làm việc trên các mẫu DNA từ Ashmole 782 và vấn đề cuồng máu, Chris," Diana nói khi cô bước xuống cầu thang.

"Em biết là anh không để lại những vấn đề nghiên cứu còn dang dở." Chris quay sang Miriam. "Cô có biết Diana sắp đi không?"

"Làm thế nào tôi có thể không biết cơ chứ? Cô ấy gây đủ tiếng ồn khi lấy vali ra khỏi tủ và gọi cho phi công." Miriam giật lấy cà phê của Chris. Cô hớp một ngụm và nhăn mặt. "Quá ngọt."

"Lấy áo khoác đi, Thím." Gallowglass không biết Diana đã lên kế hoạch những gì - cô nói sẽ cho anh biết một khi họ đã ở trong không trung - nhưng anh nghi ngờ việc họ sẽ hướng tới một hòn đảo nào đó vùng Caribbean với hàng cọ đu đưa và những cơn gió ấm áp.

Ít nhất một lần Diana đã không phản đối sự lởn vởn của anh.

"Khóa cửa khi anh rời đi, Chris. Và hãy chắc chắn rằng bình pha café đã được tháo phích cắm." Cô đứng nhón chân và hôn lên má người bạn thân. "Hãy chăm sóc Miriam nhé. Đừng để cô ấy băng qua New Haven Green vào ban đêm, cho dù cô ấy là một ma cà rồng."

"Đây," Miriam nói, giơ ra một phong bì manila lớn. "Như yêu cầu."

Diana nhìn hé vào bên trong. "Cô có chắc là cô không cần đến chúng không?"

"Chúng tôi có rất nhiều mẫu," cô trả lời.

Chris nhìn sâu vào đôi mắt của Diana. "Hãy gọi nếu em cần anh nhé. Bất kể tại sao, bất kể khi nào, bất cứ nơi đâu - Anh sẽ có mặt trên chuyến bay tiếp theo. "

"Cảm ơn," cô thì thầm. “Em sẽ ổn. Gallowglass đi với em."

Trước sự ngạc nhiên của anh ta, những lời ấy khiến Gallowglass không vui.

Làm thế nào chúng có thể, khi chúng được thốt ra với vẻ nhẫn nhục như vậy?

Máy bay riêng của nhà de Clermont cất cánh từ sân bay New Haven. Gallowglass nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, đập nhẹ điện thoại vào chân. Chiếc máy bay nghiêng cánh, và anh hít không khí. Hướng bắc-đông bắc.

Diana đang ngồi bên cạnh anh, mắt nhắm và đôi môi trắng bợt. Một bàn tay đặt nhẹ trên Apple và Bean như thể để an ủi chúng. Có một vết ẩm trên má cô.

"Đừng khóc. Tôi không thể chịu đựng được đâu.” Gallowglass nói cộc cằn.

"Tôi xin lỗi. Tôi dường như không thể kềm được." Diana xoay trong chỗ ngồi của mình để đối mặt với phía cabin bên kia. Vai cô run lên.

"Quái quỷ thật, Thím. Nhìn hướng đó không tốt đâu." Gallowglass tháo đai an toàn và luồn xuống bên chiếc ghế tựa bằng da của cô. Anh vỗ nhẹ lên đầu gối Diana. Cô nắm lấy tay anh. Năng lượng rộn ràng bên dưới làn da cô. Nó đã dịu đi phần nào kể từ thời điểm đáng kinh ngạc khi cô bao bọc trưởng đàn của gia đình de Clermonts trong chiếc bẫy gai thạch nam, nhưng nó vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Gallowglass thậm chí vẫn nhìn thấy nó xuyên qua bùa ngụy trang Diana đã mang cho đến khi cô bước lên máy bay phản lực.

"Marcus với Jack thế nào?" Cô hỏi, mắt vẫn nhắm.

"Marcus đã chào cậu bé như một người chú nên làm và làm xao lãng cậu bé với những câu chuyện về những đứa con của anh ta và những trò hề của họ. Chúa biết họ là một bè lũ thú vị.” Gallowglass nói khẽ khàng. Nhưng đó không phải là những gì Diana thực sự muốn biết.

"Matthew đang chịu đựng tốt như có thể mong đợi", anh tiếp tục nhẹ nhàng hơn. Đã có một thời điểm khi chứng cuồng máu xuất hiện, Matthew đã định siết cổ Hubbard, nhưng dẫu vậy, Gallowglass không định lo lắng về thứ đã xảy ra, một ý định xuất sắc.

"Tôi rất vui vì anh và Chris đã gọi cho Marcus," Diana thì thầm.

"Đó là ý tưởng của Miriam," Gallowglass thừa nhận. Miriam đã bảo vệ Matthew trong nhiều thế kỷ, giống như anh đã chăm sóc Diana. "Ngay khi nhìn thấy kết quả xét nghiệm, Miriam biết rằng Matthew sẽ cần con trai ở bên cạnh."

"Phoebe đáng thương," Diana nói, một dấu vết lo lắng vương vào giọng cô. "Marcus không thể có thời gian để trao cho cô ấy một lời giải thích đầy đủ."

"Đừng băn khoăn về Phoebe." Gallowglass đã trải qua hai tháng với cô gái và hiểu rõ các phương sách của cô ấy. "Cô ấy có một cột sống cứng rắn và một trái tim kiên cường, giống như thím."

Gallowglass khăng khăng Diana phải ngủ. Cabin của máy bay được trang bị ghế có thể chuyển đổi thành giường. Anh đảm bảo Diana đã thiếp đi trước khi hành quân vào buồng lái và yêu cầu được biết điểm đến của họ.

"Châu Âu", phi công nói với anh.

"Ý anh là gì với 'Châu Âu'?" Đó có thể là bất cứ nơi nào, từ Amsterdam đến Auvergne đến Oxford. "Madame de Clermont đã không lựa chọn điểm đến cuối cùng của cô ấy. Cô ấy bảo tôi hướng đến châu Âu. Vì vậy, tôi đang hướng sang châu Âu."

"Cô ấy phải đi đến Sept-Tours. Vậy hãy tới Gander.” Gallowglass chỉ dẫn.

"Đó là kế hoạch của tôi, thưa ngài," phi công nói lạnh nhạt. "Bạn muốn lái chở bà ấy à?"

"Phải. Không." Những gì Gallowglass muốn là đấm vào thứ gì đó. "Quỷ thật, ông bạn. Bạn làm công việc của bạn và tôi làm của tôi."

Có những lúc Gallowglass ước bằng cả trái tim, rằng anh đã rơi vào trận chiến với ai đó khác không phải Hugh de Clermont.

Sau khi hạ cánh an toàn tại sân bay ở Gander, Gallowglass giúp Diana xuống cầu thang để cô có thể làm như bác sĩ đã dặn và duỗi đôi chân cô.

"Thím không mặc quần áo cho Newfoundland," anh nhận xét, đặt một chiếc áo khoác da đã sờn qua vai cô. "Gió sẽ cắt vụn lời bào chữa đáng thương của chiếc áo khoác thành những dải dây ru-băng."

"Cảm ơn anh, Gallowglass," Diana nói, run rẩy.

"Điểm đến cuối cùng là gì, Thím?" Anh hỏi sau vòng thứ hai của họ trên đường băng nhỏ.

"Có vấn đề gì sao?" Giọng của Diana đã mất đi vẻ cam chịu chuyển thành mệt mỏi và thứ gì đó tồi tệ hơn.

Vô vọng.

"Không, Thím. Đó là Nar-SAR-s'wauk – không phải NUR-sar-squawk.” Gallowglass giải thích, nhét lại một trong những chiếc chăn trĩu xuống quanh vai Diana. Narsarsuaq, nằm trên mũi phía nam của Greenland, trời lạnh hơn cả Gander. Dù vậy, Diana đã khăng khăng đòi đi bộ.

"Làm thế nào anh biết?" Cô hỏi dằn dỗi, môi cô hơi xanh.

"Tôi chỉ biết thôi." Gallowglass ra hiệu cho các tiếp viên hàng không, người đã đem lại cho anh một cốc trà đang bốc khói. Anh rót kha khá whisky vào nó.

"Không caffeine. Hoặc rượu.” Diana nói, đẩy tách trà đi.

"Mama của chính tôi uống whisky mỗi ngày mang thai của bà – và hãy nhìn xem tôi trở nên mạnh khoẻ và tráng kiện ra sao này," Gallowglass nói, giơ cái cốc về phía cô. Giọng nói của anh chuyển thành phỉnh phờ. "Nào, uống ngay đi. Một cốc nhỏ xíu sẽ không tổn hại thím chút nào đâu mà. Bên cạnh đó, điều đó không thể tệ hại cho Apple và Bean bằng bị tê cóng đâu. "

"Chúng ổn." Diana nói gay gắt.

"Oh, aye. Ổn hơn tóc của ếch nữa." Gallowglass chìa tay ra xa hơn và hy vọng rằng hương thơm của trà sẽ thuyết phục cô thưởng thức. "Đó là trà sáng của Scotland. Một trong những thứ yêu thích của thím."

"Cám dỗ tôi ư, đồ Satan," Diana càu nhàu, cầm cốc trà. "Và Mama của anh không thể uống whisky trong khi mang thai anh được. Không có bằng chứng về rượu whisky được chưng cất tại Scotland hoặc Ireland trước thế kỷ thứ mười lăm. Anh còn già hơn thế nữa."

Gallowglass nuốt lại hơi thở phào nhẹ nhõm trước sự soi mói lịch sử của cô.

Diana kéo ra một chiếc điện thoại.

"Thím định gọi điện thoại cho ai thế, Thím?" Gallowglass hỏi thận trọng.

"Hamish."

Khi người bạn thân nhất của Matthew nhận cuộc gọi, lời nói của ông ta là chính xác những gì Gallowglass mong đợi.

"Diana? Có chuyện gì vậy? Cô đang ở đâu?"

"Tôi không thể nhớ được nhà của tôi ở đâu," cô nói thay cho lời giải thích.

"Nhà của cô?" Hamish nghe có vẻ bối rối.

"Ngôi nhà của tôi," Diana lặp lại một cách kiên nhẫn. "Một trong những thứ Matthew đã tặng cho tôi ở London. Ông đã cho tôi ký tắt vào những hoá đơn bảo trì khi chúng ta ở Sept-Tours. "

London? Là một ma cà rồng không giúp đỡ được chút nào trong tình huống hiện tại của anh, Gallowglass nhận ra. Sẽ là tốt hơn nhiều khi được sinh ra là một phù thủy. Có lẽ sau đó anh có thể đoán ra được tâm trí của người phụ nữ này làm việc như thế nào.

"Nó ở Mayfair, trên một đường nhỏ gần Connaught. Tại sao?"

"Tôi cần chìa khóa. Và địa chỉ." Diana dừng lại một chút, cân nhắc điều gì đó trước khi cô nói. "Tôi cũng sẽ cần một người lái xe nữa, để đi loanh quanh thành phố. Daemons giống như thế giới ngầm, và ma cà rồng sở hữu tất cả các công ty taxi lớn."

Tất nhiên họ sở hữu các công ty taxi. Ai khác có thời gian để ghi nhớ ba trăm hai mươi tuyến đường, hai mươi lăm ngàn đường phố, và hai mươi ngàn địa danh nổi tiếng trong vòng sáu dặm của Charing Cross, thứ đã được yêu cầu để có một giấy phép?

"Một người lái xe?" Hamish lắp bắp.

"Phải. Và tài khoản Coutts hảo hạng mà tôi đã có đi kèm với một thẻ ngân hàng – loại có giới hạn chi tiêu cao nhé? "

Gallowglass chửi thề. Cô nhìn anh lãnh đạm.

"Vâng." Sự cảnh giác của Hamish tăng.

"Tốt. Tôi cần mua một số sách. Tất cả mọi thứ Athanasius Kircher đã từng viết. Ấn bản đầu tiên hoặc thứ hai. Ông nghĩ ông có thể gửi đi một vài sự điều tra trước cuối tuần không?" Diana cố tình né tránh cái nhìn xuyên thấu của Gallowglass.

"Athanasius gì?" Hamish hỏi. Gallowglass có thể nghe thấy một cây bút đang cào trên giấy.

"Kircher." Cô đánh vần cho ông ta, từng chữ. "Ông sẽ phải đi đến các đại lý sách hiếm. Phải có những bản sao trôi nổi xung quanh London. Tôi không quan tâm chúng có giá bao nhiêu."

"Nghe y như Granny," Gallowglass lẩm bẩm. Chỉ mỗi điều đó là lý do để lo lắng.

"Nếu ông không thể kiếm cho tôi các bản in đó vào cuối tuần tới, tôi cho rằng tôi sẽ phải đi đến Thư viện Bristish. Nhưng học kỳ mùa thu đã bắt đầu, và các phòng sách hiếm nhất định đầy các phù thủy. Tôi chắc chắn sẽ tốt hơn nếu tôi ở nhà."

"Tôi có thể nói chuyện với Matthew không?" Hamish nói hơi hổn hển một chút.

"Anh ấy không có ở đây."

"Cô đang một mình sao?" Ông có vẻ choáng váng.

"Tất nhiên là không. Gallowglass ở cùng tôi.” Diana trả lời.

"Và Gallowglass biết kế hoạch của cô về việc ngồi trong phòng đọc sách công cộng của Thư viện Anh và đọc những cuốn sách của – Tên ông ta là gì nhỉ? - Athanasius Kircher? Cô hoàn toàn điên rồi sao? Toàn bộ Đại Hội Đồng đang tìm kiếm cô!" Giọng Hamish tăng cao đều đặn với mỗi câu.

"Tôi nhận thức được sự quan tâm của Đại Hội Đồng, Hamish. Đó là lý do tại sao tôi yêu cầu ông mua những cuốn sách.”

Diana nói nhẹ nhàng.

"Matthew ở đâu?" Hamish yêu cầu.

"Tôi không biết." Diana bắt chéo những ngón tay khi cô nói dối.

Có một khoảng lặng dài.

"Tôi sẽ gặp các bạn tại sân bay. Hãy cho tôi biết khi bạn còn một giờ bay.” Hamish nói.

"Điều đó không cần thiết," cô nói.

"Một giờ trước khi hạ cánh, gọi cho tôi." Hamish dừng lại. "Và, Diana này? Tôi không biết cái quái gì đang xảy ra, nhưng có một điều tôi chắc chắn: Matthew yêu cô. Nhiều hơn cuộc sống của chính mình."

"Tôi biết," Diana thì thầm trước khi cô ngắt máy.

Bây giờ cô ấy đã chuyển từ vô vọng sang chết lặng.

Chiếc máy bay quay về phía nam và phía đông. Ma cà rồng tại phòng điều khiển đã nghe lỏm được cuộc nói chuyện và hành động phù hợp.

"Thằng hậu đậu đó đang làm gì thế?" Gallowglass gầm lên, bắn khỏi chỗ và làm xáo trộn khay trà đến nỗi những chiếc bánh bơ dòn tung rải trên sàn nhà. "Chú mày không thể hướng thẳng đến London!" Anh hét vào buồng lái. "Đó là một chuyến bay dài bốn giờ, và cô ấy không được ở trên không trung trong hơn ba tiếng được."

"Vậy, đi đâu?" Là câu trả lời nghèn nghẹt của phi công khi máy bay đổi hướng.

"Đặt lộ trình đến Stornoway. Đó là một cú sút thẳng, và ít hơn ba giờ. Từ đó, nó sẽ là một bước nhảy dễ dàng đến London.” Gallowglass trả lời.

Điều đó giải quyết được. Chuyến xe của Marcus với Matthew, Jack, Hubbard, và Lobero, dù địa ngục như thế nào cũng không thể so sánh với điều này.

"Nó thật đẹp." Diana vuốt tóc ra khỏi khuôn mặt cô. Đó là bình minh, và mặt trời chỉ vừa mới nhú trên rặng Minch. Gallowglass hít đầy phổi luồng không khí quen thuộc của quê nhà và sẵn sàng cho việc ghi nhớ quang cảnh mà anh vẫn thường mơ đến: Diana Bishop đứng ở đây, trên vùng đất của tổ tiên anh.

"Aye." Anh quay lại và bước về phía máy bay phản lực. Nó đang đợi trên đường lăn, đèn bật sáng và sẵn sàng khởi hành.

"Tôi sẽ ở đó trong một phút nữa thôi." Diana quét mắt qua đường chân trời. Mùa thu đã vẽ những ngọn đồi với màu nâu sẫm và các dải óng ánh vàng giữa màu xanh lá cây. Gió đã chẻ mái tóc màu đỏ của phù thủy thành những dải sáng rực rỡ như than hồng.

Gallowglass tự hỏi điều gì đã thu hút sự chú ý của cô. Chẳng có gì để xem, ngoại trừ một con diệc xám lạc lối, đôi chân dài màu vàng tươi sáng của nó quá mong manh để chống đỡ cho phần còn lại của cơ thể.

"Thôi nào, Thím. Thím sẽ chết cóng ngoài này mất." Kể từ khi chia tay với chiếc áo khoác da, Gallowglass đã mặc không gì khác hơn đồng phục thường lệ của anh với áo thun và quần jean rách. Anh không còn cảm thấy lạnh, nhưng anh nhớ không khí buổi sáng sớm trong phần này của thế giới có thể cắt vào tới xương như thế nào.

Con diệc nhìn Diana một lúc. Nó gục gặc đầu lên và xuống, duỗi rộng đôi cánh và la inh ỏi. Con chim vỗ cánh, bay vút về phía biển.

"Diana?"

Cô quay đôi mắt màu xanh-vàng về hướng Gallowglass. Lông tơ trên người anh dựng đứng. Có gì đó siêu nhiên trong cái nhìn của cô khiến anh nhớ lại thời thơ ấu của mình và một căn phòng tối, nơi ông nội anh thả những cổ ngữ rune và thốt ra những lời tiên tri.

Ngay cả sau khi máy bay cất cao trên bầu trời, Diana vẫn nhìn chằm chằm vào cảnh tượng vô hình, xa xăm nào đó.

Gallowglass nhìn ra ngoài cửa sổ và cầu nguyện cho một khả năng xuôi gió.

"Anh nghĩ liệu chúng ta có bao giờ ngừng chạy không?" Giọng nói của cô làm anh giật mình.

Gallowglass không biết câu trả lời và không thể chịu nổi khi nói dối với cô. Anh giữ im lặng.

Diana vùi mặt vào đôi bàn tay cô.

"Nào, nào." Anh đu đưa cô sát vào ngực anh. "Không nên nghĩ đến điều tồi tệ nhất, Thím à. Nó không giống như thím nghĩ đâu. "

"Tôi rất mệt mỏi, Gallowglass."

"Với lý do tốt. Giữa quá khứ và hiện tại, thím đã có một địa ngục của năm." Gallowglass nhét đầu cô dưới cằm anh. Cô có thể là sư tử của Matthew, nhưng ngay cả sư tử thỉnh thoảng cũng phải nhắm mắt lại và nghỉ ngơi đôi chút.

"Đó có phải là Corra không?" Những ngón tay của Diana lần theo  những nét phác thảo rồng lửa trên cánh tay anh. Gallowglass rùng mình. "Cái đuôi của cô bé đi đâu mất rồi?"

Cô vén tay áo của anh trước khi anh có thể ngăn lại. Đôi mắt cô mở to.

"Thím không muốn xem đâu," Gallowglass nói. Anh buông cô ra và kéo lớp vải mềm mại trở lại chỗ cũ.

"Cho tôi xem."

"Thím ơi, tôi nghĩ rằng tốt nhất…"

"Cho tôi xem," Diana lặp đi lặp lại. "Làm ơn."

Anh nắm lấy vạt áo của mình và kéo lên qua đầu. Hình xăm của anh kể một câu chuyện phức tạp, trừ một vài chương có liên quan đến vợ của Matthew. Bàn tay của Diana đưa lên miệng cô.

"Ôi, Gallowglass."

Một nàng nhân ngư ngồi trên một tảng đá bên trên trái tim anh, cánh tay mở rộng để bàn tay vươn đến cơ hai đầu phía bên trái của anh. Cô đang giữ một bó dây thừng. Những sợi dây trườn xuống cánh tay của anh, hạ dần xuống và vặn xoắn để trở thành chiếc đuôi uốn lượn của Corra, chiếc đuôi ấy quấn quanh khuỷu tay của anh cho đến khi nó gặp cơ thể của con rồng lửa.

Nàng nhân ngư mang gương mặt của Diana.

"Thím là một người phụ nữ khó tìm, nhưng lại là một kẻ thậm chí còn khó khăn hơn để quên được." Gallowglass kéo áo của anh trở lại qua đầu.

"Bao lâu rồi?" Đôi mắt của Diana xanh ngắt với sự tiếc nuối và cảm thông.

"Bốn tháng." Anh không nói với cô rằng đó là thứ mới nhất trong một loạt các hình ảnh tương tự đã được ghi dấu trên trái tim của mình. "Đó không phải là những gì tôi muốn nói," Diana nói nhẹ nhàng.

"Oh." Gallowglass nhìn chằm chằm giữa hai đầu gối của mình vào mặt sàn trải thảm. "Bốn trăm năm. Nhiều hơn hoặc ít hơn."

"Tôi rất tiê…"

"Tôi sẽ không để thím cảm thấy tiếc cho một thứ thím không thể ngăn chặn," Gallowglass nói, làm cô im lặng bằng một cái khoát tay. "Tôi biết thím không bao giờ có thể là của tôi. Điều đó không quan trọng."

"Trước khi tôi là của Matthew, tôi đã là của anh," Diana nói đơn giản.

"Chỉ vì tôi đã quan sát thím lớn lên thành vợ của Matthew," anh nói cộc cằn. "Ông nội luôn luôn có một khả năng xấu xa khi trao cho chúng tôi các công việc mà chúng tôi không thể từ chối cũng không thể thực hiện mà không mất đi một ít mảnh linh hồn của mình." Gallowglass lấy một hơi thở sâu.

"Cho đến khi tôi nhìn thấy câu chuyện trên báo về cuốn sách trong phòng thí nghiệm của Lady Pembroke", anh tiếp tục, “một phần nhỏ trong tôi đã hy vọng số phận có thể có một bất ngờ khác. Tôi tự hỏi liệu thím có thể khác khi quay lại, hoặc không có Matthew, hoặc không yêu chú ấy nhiều như chú ấy yêu thương thím."

Diana nghe mà không nói một lời.

"Vì vậy, tôi đã đi đến Sept-Tours để chờ đợi, như tôi đã hứa với ông nội. Emily và Sarah đã luôn luôn dựa vào những thay đổi mà chuyến du hành vượt thời gian của thím có thể đã thực hiện. Những bức tiểu hoạ và kính thiên văn chẳng hạn. Nhưng chỉ có duy nhất một người đàn ông đối với thím, Diana. Và  Chúa biết chỉ có một người phụ nữ duy nhất dành cho Matthew ".

"Thật kỳ lạ khi nghe anh gọi tên tôi," Diana nói nhẹ nhàng.

"Vậy, miễn là tôi gọi thím là Thím, tôi không bao giờ quên ai mới là người thực sự sở hữu trái tim của thím," Gallowglass nói thô lỗ.

"Philippe không nên mong đợi anh trông nom tôi. Điều đó thật độc ác.” cô nói.

"Không độc ác hơn những gì Philippe mong đợi từ thím," Gallowglass trả lời. "Và ít hơn rất nhiều so với những gì ông nội yêu cầu từ chính mình."

Thấy sự lúng túng của cô, Gallowglass tiếp tục.

"Philippe luôn đặt nhu cầu của chính ông xuống cuối cùng," Gallowglass nói. "Ma cà rồng là những sinh vật bị cai trị bởi mong muốn của họ, với bản năng tự sinh tồn mạnh hơn nhiều so với bất kỳ sinh vật máu nóng nào. Nhưng Philippe đã không bao giờ giống như phần còn lại của chúng tôi. Trái tim ông tan vỡ mỗi khi Granny bồn chồn và ra đi. Khi đó, tôi không hiểu tại sao Ysabeau cảm thấy cần thiết phải rời khỏi. Bây giờ tôi đã được nghe câu chuyện của bà, tôi nghĩ tình yêu của Philippe đã khiến cho bà sợ hãi. Nó quá sâu sắc và vị tha đến nỗi Granny đơn giản là không thể tin tưởng nó – không, sau những gì trưởng đàn của bà đã buộc bà phải trải qua. Một phần trong bà luôn chuẩn bị tinh thần cho việc Philippe sẽ quay lưng lại với bà, yêu cầu thứ gì đó cho bản thân ông mà bà không thể trao tặng."

"Ysabeau nói, chính Philippe là người đã gửi bà ấy đi."

"Chỉ một lần hoặc hai," Gallowglass nói. "Phần lớn là lựa chọn của Ysabeau. Bất cứ khi nào tôi nhìn thấy Matthew đấu tranh để trao tặng cho thím sự tự do mà thím cần - cho phép thím làm điều gì đó mà không có chú ấy – thím nghĩ chuyện ấy thật nhỏ nhoi, nhưng đó là một sự thống khổ của nỗi lo lắng và chờ đợi đối với chú ấy - nó nhắc tôi về Philippe."

"Chúng ta sẽ làm gì bây giờ?" Cô không có ý muốn nói là khi họ đến London, nhưng anh giả vờ là cô muốn nói như thế.

"Bây giờ chúng ta chờ Matthew," Gallowglass nói thẳng thừng. "Thím đã muốn chú ấy thiết lập một gia tộc. Chú ấy ra đi để làm điều đó."

"Tôi không thể để anh ấy giết Jack." Dưới bề mặt da, pháp thuật của Diana rộn ràng một lần nữa trong sự kích động óng ánh. Nó nhắc nhở Gallowglass về những đêm dài theo dõi các cực quang từ bãi cát dài của bờ biển bên dưới những vách đá, nơi cha và ông nội anh đã từng sống.

"Matthew sẽ không thể ở cách xa được lâu. Đi lang thang trong bóng tối và biết sẽ chẳng có khác biệt là một chuyện, nhưng khi đã từng được thưởng thức ánh sáng duy nhất chỉ có thể nhận được từ thím thì hoàn toàn khác.” Gallowglass nói.

"Nghe như anh có vẻ chắc chắn," cô thì thầm.

"Tôi có. Con cháu của Marcus chỉ có một số ít, nhưng chú ấy sẽ làm cho chúng theo sát gót." Gallowglass hạ giọng. "Tôi đoán có một lý do chính đáng để thím chọn London?"

Anh mắt của cô dao động.

"Tôi cũng nghĩ vậy. Thím không chỉ tìm kiếm các trang thiếu cuối cùng. Thím đang đi theo sau Ashmole 782. Và tôi không đang nói chuyện huyên thuyên.” Gallowglass nói, giơ tay lên khi Diana mở miệng định phản đối. "Vậy thì, thím sẽ muốn có mọi người xung quanh. Những người thím có thể tin tưởng cho đến chết, như Granny và Sarah và Fernando." Anh kéo điện thoại ra.

"Sarah đã biết tôi đang trên đường tới châu Âu rồi. Tôi nói với dì ấy rằng tôi sẽ cho dì ấy biết nơi tôi ở ngay khi tôi đã ổn định." Diana cau mày nhìn điện thoại. "Và Ysabeau vẫn là tù nhân của Gerbert. Bà ấy không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài."

"Oh, Granny có cách của bà," Gallowglass nói bình thản, những ngón tay chạy đua trên các phím. "Tôi sẽ chỉ gửi cho bà một tin nhắn và nói với bà nơi chúng ta hướng đến. Sau đó, tôi sẽ nói với Fernando. Thím không thể làm điều này một mình, Thím à. Không phải những gì thím đã lên kế hoạch."

"Anh đang xử lý chuyện này rất tốt, Gallowglass," Diana nói với lòng biết ơn. "Matthew sẽ cố tranh luận đến cùng với tôi về điều đó."

"Đó là những gì thím nhận được khi rơi vào tình yêu với người đàn ông sai," anh nói thầm, trượt điện thoại trở lại vào túi.







Ysabeau de Clermont nhặt điện thoại màu đỏ kiểu dáng đẹp đẽ của bà và nhìn vào màn hình hiển thị được chiếu sáng. Bà lưu ý thời gian - 7: 37 AM Sau đó, bà đọc tin nhắn vừa nhận. Nó bắt đầu với ba lần lặp lại của một từ duy nhất:

Mayday

Mayday

Mayday

Bà đã mong đợi Gallowglass liên lạc kể từ khi Phoebe thông báo với bà rằng Marcus đã khởi hành vào giữa đêm, bí ẩn và đột ngột, bỏ đi mất và tham gia với Matthew. Ysabeau và Gallowglass đã sớm quyết định rằng họ cần một cách để thông báo cho nhau khi các thứ hoá thành "hình quả lê", sử dụng vẻ mặt của cháu trai bà. Hệ thống của họ đã thay đổi trong những năm qua, từ các đèn hiệu và thông điệp bí mật viết bằng nước ép hành tây để mã hoá và thuật toán mã hóa, sau đó đến các đối tượng gửi qua thư mà không giải thích. Bây giờ họ sử dụng điện thoại.

Thoạt đầu, Ysabeau đã do dự về việc sở hữu một trong những cỗ máy kỳ cục di động, nhưng qua các sự kiện gần đây, bà rất vui khi nó được trả lại cho bà. Gerbert đã tịch thu nó trong thời gian ngắn sau khi bà đến Aurillac, với hy vọng hão huyền rằng việc không có nó sẽ làm cho bà dễ uốn hơn.

Gerbert đã trả lại điện thoại cho Ysabeau cách đây vài tuần. Bà đã bị bắt làm con tin để vừa lòng các phù thủy và để thực hiện một màn biểu diễn công khai về quyền lực và ảnh hưởng của Đại Hội Đồng. Gerbert không có chút ảo tưởng nào rằng tù nhân của ông ta sẽ chia tay với một mẩu thông tin sẽ giúp họ tìm được Matthew. Tuy vậy, ông biết ơn rằng Ysabeau đã sẵn sàng để chơi cùng trong trò đố chữ. Kể từ khi đến nhà Gerbert, bà là một tù nhân kiểu mẫu. Ông ta tuyên bố rằng việc trả lại điện thoại cho bà là một phần thưởng cho hành vi tốt, nhưng bà biết điều đó phần lớn dựa vào thực tế rằng Gerbert không thể tìm ra cách để làm im lặng rất nhiều các cảnh báo nghe có vẻ như suốt cả ngày.

Ysabeau yêu thích những lời nhắc nhở này về những sự kiện đã làm thay đổi thế giới của bà: ngay trước giữa trưa, khi Philippe và người của ông xông vào nhà tù của bà và bà cảm thấy được những tia sáng đầu tiên của hy vọng; hai giờ trước khi mặt trời mọc, khi Philippe lần đầu tiên thừa nhận rằng ông yêu bà; ba giờ chiều, giờ bà tìm thấy thi thể bị vỡ vụn của Matthew trong nhà thờ xây dở ở Saint-Lucien; 1:23, khi Matthew hút đi những giọt máu cuối cùng khỏi cơ thể bị tàn phá, đau đớn của Philippe. Những báo động khác đánh dấu giờ lâm tử của Hugh và của Godfrey, giờ khắc khi Louisa lần đầu tiên để lộ các dấu hiệu của chứng cuồng máu, giờ khắc khi Marcus chứng minh rõ ràng rằng chứng bệnh tương tự đã không chạm vào cậu. Phần còn lại của hệ thống báo động hàng ngày của bà được dành riêng cho các sự kiện lịch sử quan trọng, chẳng hạn như sự ra đời của các vị vua và hoàng hậu mà Ysabeau đã gọi là bạn bè, cuộc chiến tranh mà bà đã chiến đấu và chiến thắng, và trận chiến mà bà đã thua không thể giải thích được bất chấp kế hoạch cẩn thận của bà.

Chuông báo động vang lên suốt ngày và đêm, mỗi lần một bài hát khác nhau được lựa chọn một cách cẩn thận. Gerbert đặc biệt phản đối cảnh báo "Chant de Guerre pour l'Armée du Rhin"* vào lúc 5:30 PM - thời điểm chính xác khi các đám đông cách mạng quét qua cánh cổng của nhà ngục Bastille vào năm 1789. Tuy nhiên, những giai điệu này từng là aide-mémoire, để nhớ lại những khuôn mặt và những nơi chốn mà nếu không, chúng có thể phai mờ theo thời gian.

* Chant de Guerre pour l'Armée du Rhin hay La Marseillaise, quốc ca Pháp – Ct của Sẻ

Ysabeau đọc phần còn lại tin nhắn từ Gallowglass. Với bất cứ ai khác, nó xuất hiện không có gì nhiều hơn một sự kết hợp lộn xộn của dự báo vận chuyển, tín hiệu cấp cứu hàng không, và lá số tử vi, với những ám chỉ của nó về bóng tối, mặt trăng, Song Tử, Thiên Bình, và một loạt các kinh độ và vĩ độ.

Ysabeau đọc lại tin nhắn hai lần: một lần để chắc chắn rằng bà đã xác định chính xác ý nghĩa của nó và một lần thứ hai để ghi nhớ hướng dẫn của Gallowglass. Sau đó, bà nhắn lại lời đáp của bà.

Je Viens (Tôi đến)

"Tôi e rằng đã đến lúc để tôi đi, Gerbert," Ysabeau nói mà không một dấu vết tiếc nuối. Bà nhìn ngang qua nỗi kinh hoàng kiểu Gothic sai lạc của một căn phòng ở nơi cai ngục của bà ngồi trước một máy tính ở cuối một chiếc bàn chạm khắc công phu. Ở phía đối diện, một quyển Kinh Thánh nặng nề đặt trên một giá cao bên cạnh những ngọn nến trắng dày, như thể không gian làm việc của Gerbert là một bàn thờ. Môi Ysabeau cong lên với kỳ vọng, thứ sánh ngang được với đồ gỗ nặng nề thế kỷ XIX của căn phòng, băng ghế nhà thờ chuyển đổi thành ghế dài, và giấy dán tường sặc sỡ nền lụa màu lục và lam được trang trí với những lá chắn hiệp sĩ. Chi tiết xác thực duy nhất trong phòng là lò sưởi bằng đá khổng lồ và bộ cờ vua hoành tráng đặt trước nó.

Gerbert nhìn chăm chú vào màn hình máy tính và nhấn một phím trên bàn phím. Ông ta rên rỉ.

"Jean-Luc sẽ đến từ Saint-Lucien và giúp đỡ nếu ông vẫn gặp rắc rối với máy tính của ông," Ysabeau nói.

Gerbert đã thuê người đàn ông trẻ đẹp để thiết lập một mạng lưới máy tính ở nhà sau khi Ysabeau chia sẻ hai mẩu tin đồn của Sept-Tours lượm lặt từ cuộc trò chuyện quanh bàn ăn: niềm tin của Nathaniel Wilson rằng những cuộc chiến tranh trong tương lai sẽ được diễn ra trên Internet và kế hoạch của Marcus trong việc xử lý phần lớn công việc ngân hàng của hội Hiệp sĩ Lazarus thông qua kênh trực tuyến. Baldwin và Hamish đã bác bỏ ý tưởng phi thường của cháu bà, nhưng Gerbert không cần biết điều đó.

Trong khi cài đặt các thành phần của hệ thống thương mại vội vã của Gerbert, Jean-Luc đã cần gọi lại văn phòng nhiều lần để được tư vấn. Người bạn thân Nathaniel của Marcus đã thành lập một doanh nghiệp nhỏ ở Saint-Lucien để đưa dân làng vào thời kỳ hiện đại, và mặc dù cậu ta hiện đang ở Úc, cậu ta vui vẻ giúp đỡ nhân viên cũ của mình bất cứ khi nào kinh nghiệm lớn lao của mình được cần tới. Nhân dịp này Nathaniel đã dẫn dắt Jean-Luc thông qua các cấu hình bảo mật khác nhau mà Gerbert yêu cầu.

Nathaniel cũng thêm vào đó một vài sửa đổi của riêng mình.

Kết quả cuối cùng là Ysabeau và Nathaniel biết thêm về Gerbert của Aurillac nhiều hơn bà mơ là có thể, hoặc thực sự từng muốn biết. Thật đáng ngạc nhiên, thói quen mua sắm trực tuyến của một người tiết lộ nhiều về tính cách và các hoạt động của họ.

Ysabeau đã chắc chắn là Jean-Luc đã đăng ký Gerbert lên nhiều dịch vụ truyền thông xã hội để giữ cho gã ma cà rồng bận rộn và ra khỏi đường của bà. Bà không thể hình dung được tại sao tất cả các công ty này lại lựa chọn các sắc thái của màu xanh cho logo của mình. Xanh đã luôn gây ấn tượng với bà về như một màu sắc êm dịu, thanh thản, tuy nhiên tất cả phương tiện truyền thông xã hội được cung cấp thì lại không ngừng kích động và làm điệu bộ. Nó còn tồi tệ hơn so với các tòa án của Versailles. Với suy nghĩ đó, Ysabeau đăm chiêu, Louis-Dieudonné* cũng đã rất thích màu xanh.

* Louis-Dieudonné hay Vua Louis XIV (1643-1715).Louis Dieudonné là tên thời trẻ của ông. Một vị vua anh minh của nước Pháp, còn được biết là Vua Mặt Trời – Le Roi Solei, hay Louis Đại Đế - Louis Le Grand

Phàn nàn duy nhất của Gerbert về sự tồn tại ảo mới của lão là lão không thể bảo đảm "Pontifex Maximus" như một tên người dùng. Ysabeau nói với lão rằng nó có lẽ là tốt nhất, vì nó có thể tạo thành một vi phạm giao ước trong mắt của một số sinh vật.

Thật là buồn cho Gerbert - nhưng hạnh phúc cho Ysabeau - chứng nghiện Internet và sự hiểu biết về cách tốt nhất để sử dụng nó không luôn luôn đi đôi với nhau. Bởi vì trong những địa chỉ ông thường lui tới, Gerbert bị ám ảnh bởi virus máy tính. Ông ta cũng có xu hướng chọn các mật khẩu quá phức tạp và mất dấu vết các trang web mà ông ta đã ghé thăm và làm thế nào ông tìm ra chúng. Điều này dẫn đến nhiều cuộc gọi điện thoại với Jean-Luc, người sẵn sàng giải cứu Gerbert ra khỏi những khó khăn của ông ta và do đó giữ tất cả các cách thức truy cập thông tin trực tuyến của Gerbert kể từ đó. Với Gerbert bận rộn như thế, Ysabeau được tự do đi lang thang xung quanh lâu đài của lão, xem xét các đồ đạc và sao chép lại các mục đáng ngạc nhiên trong nhiều quyển sách khôn ngoan của ma cà rồng.

Cuộc sống như con tin của Gerbert thật sáng sủa hết mức.

"Đã đến lúc để tôi đi," Ysabeau lặp lại khi Gerbert cuối cùng đã rời mắt khỏi màn hình. "Không có lý do gì để giữ tôi ở đây lâu hơn nữa. Đại Hội Đồng đã thắng. Tôi vừa nhận được tin từ gia đình rằng Matthew và Diana không còn ở cùng nhau nữa. Tôi hình dung rằng sự căng thẳng là quá nhiều đối với cô ấy, cô gái đáng thương. Ông hẳn phải rất hài lòng."

"Tôi đã không nghe. Và bà thì sao?" Vẻ mặt của Gerbert ngờ vực. "Bà có hài lòng không?"

"Tất nhiên. Tôi đã luôn luôn xem thường phù thủy." Gerbert không cần phải biết cảm xúc của Ysabeau đã thay đổi hoàn toàn như thế nào.

"Hmm." Ông ta vẫn có vẻ cảnh giác. "Ả phù thủy của Matthew đã đi Madison sao? Chắc chắn Diana Bishop sẽ muốn ở với dì của cô ta nếu cô ta đã rời khỏi cho con trai bà."

"Tôi chắc chắn cô ấy ao ước về nhà," Ysabeau nói một cách mơ hồ. "Thật điển hình khi tìm về những thứ thân thuộc sau khi trái tim tan vỡ."

Dẫu vậy, Ysabeau nghĩ đó là một dấu hiệu đầy hứa hẹn, khi Diana đã chọn trở về với nơi mà cô và Matthew đã được vui hưởng một cuộc sống bên nhau. Về chuyện con tim tan vỡ, có rất nhiều cách để giảm bớt nỗi đau và sự cô đơn đi cùng việc được kết đôi với trưởng đàn của một thị tộc ma cà rồng vĩ đại mà Matthew sẽ sớm thiết lập nên. Ysabeau trông chờ được chia sẻ chúng với con dâu của bà, người được tạo nên từ vật liệu cứng rắn hơn so với hầu hết các ma cà rồng mong đợi.

"Ông có cần phải làm rõ sự ra đi của tôi với một người nào đó không? Domenico? Satu, có lẽ?" Ysabeau bồn chồn hỏi.

"Họ nhảy theo giai điệu của tôi, Ysabeau," Gerbert nói với một vẻ mặt cau có.

Thật dễ dàng đến thống thiết để thao túng Gerbert nếu có cái tôi của lão tham gia vào. Và nó luôn luôn liên quan.

Ysabeau giấu nụ cười hài lòng của bà.

"Nếu tôi thả bà, bà sẽ quay trở lại Sept-Tours và ở lại đó chứ?" Gerbert hỏi.

"Tất nhiên," bà nói ngay.

"Ysabeau," ông ta gầm gừ.

"Tôi đã không rời lãnh thổ de Clermonts kể từ sau chiến tranh," bà nói hơi thiếu kiên nhẫn. "Trừ phi Đại Hội Đồng quyết định bắt tôi làm tù nhân một lần nữa, tôi sẽ vẫn ở trong lãnh thổ de Clermonts. Chỉ Philippe mới có thể thuyết phục tôi làm khác."

"May mắn thay, ngay cả Philippe de Clermont cũng không có khả năng ra lệnh cho chúng ta từ dưới mộ," Gerbert cho biết,  “mặc dù tôi chắc chắn ông ấy sẽ tha thiết muốn làm như vậy."

Lão sẽ ngạc nhiên đấy, đồ cóc xấu xa, Ysabeau nghĩ.

"Vậy thì tốt thôi. Bà được tự do đi." Gerbert thở dài. "Nhưng hãy cố gắng nhớ rằng chúng ta đang có chiến tranh, Ysabeau. Để kịp thời xuất hiện."

"Oh, tôi sẽ không bao giờ quên chúng ta đang có chiến tranh, Gerbert." Không thể duy trì vẻ nghiêm chỉnh của mình thêm khoảnh khắc nào khác, và sợ rằng bà có thể tìm thấy một cách sử dụng sáng tạo cho cây sắt cời lò đang chống bên cạnh lò sưởi, Ysabeau đi tìm Marthe.

Người đồng hành đáng tin cậy của bà ở tầng dưới trong gian bếp ngăn nắp, đang ngồi bên lò sưởi với một bản sao của Tinker Tailor Soldier Spy* và một ly rượu vang hâm nóng bốc hơi nghi ngút. Gã đồ tể của Gerbert đứng gần đó đang bổ vào thớt, chặt rời chân tay một con thỏ cho bữa ăn sáng của chủ nhân. Gạch gốm trên các bức tường cung cấp một dấu vết vui vẻ, kỳ quặc.

* Tinker Tailor Soldier Spy – Trò chơi nội gián, một tác phẩm về thời chiến tranh lạnh của John le Carré xuất bản năm 1974, chuyển thể film năm 2011 bởi đạo diễn Tomas Alfredson và Working Title Films của Anh sản xuất đã đoạt giải BAFTA film Anh hay nhất và ba đề cử Oscar. BBC cũng chuyển thể truyện thành series film truyền hình cùng tên năm 1979

"Chúng ta sẽ về nhà, Marthe," Ysabeau nói.

"Cuối cùng." Marthe đứng dậy với một tiếng rên. "Tôi ghét Aurillac. Không khí ở đây thật tệ. Adiu siatz, Theo. " (Tạm biệt)

"Adiu siatz, Marthe," Theo càu nhàu, cắt khúc con thỏ không may mắn.

Gerbert gặp họ ở cửa trước để chào chia tay. Lão hôn Ysabeau trên cả hai má, hành động của lão được giám sát bởi một con lợn chết mà Philippe đã giết, đầu của nó được gìn giữ và gắn trên một tấm bảng bên trên lò sưởi. "Tôi cho Enzo lái xe chở bà nhé?"

"Tôi nghĩ chúng tôi sẽ đi bộ." Điều đó sẽ cho bà và Marthe cơ hội để thực hiện kế hoạch. Sau nhiều tuần tiến hành hoạt động gián điệp dưới mái nhà của Gerbert, thật khó để buông lỏng sự thận trọng quá mức của bà.

"Đó là tám mươi dặm đấy," Gerbert chỉ ra.

"Chúng tôi sẽ dừng lại ở Allanche để ăn trưa. Một đàn hươu lớn đã từng lang thang trong khu rừng đó." Họ sẽ không đi xa đến thế, vì Ysabeau đã gửi cho Alain một tin nhắn đến gặp họ ngoài Murat.

Alain sẽ chở họ từ đó đến Clermont-Ferrand, nơi họ sẽ lên một trong các máy bay chết tiệt của Baldwin và tới London. Marthe ghét cay ghét đắng du lịch hàng không, thứ bà tin là thiếu tự nhiên, nhưng họ sẽ không thể để Diana đi đến một ngôi nhà lạnh lẽo. Ysabeau trượt tấm thẻ của Jean-Luc vào trong bàn tay của Gerbert. "Hẹn lần sau."

Tay trong tay, Ysabeau và Marthe bước vào trong  buổi bình minh sảng khoái. Các tòa tháp của Château des Anges Déchus trở nên càng lúc càng nhỏ hơn phía sau họ cho đến khi biến mất khỏi tầm nhìn.

"Tôi phải thiết lập một báo thức mới, Marthe. Bảy giờ ba mươi bảy phút sáng. Đừng để tôi quên mất nhé. 'Marche Henri IV’* sẽ thích hợp nhất cho nó, tôi nghĩ thế," Ysabeau thì thầm khi bước chân của họ nhanh chóng chuyển về phía bắc, hướng đến những đỉnh núi im lìm của rặng núi lửa cổ xưa và tiến đến tương lai đang chờ họ.

* Marche Henri IV, hay Vive Henri IV, bài hát chào mừng vua Henri IV của nước Pháp. Giai điệu đến từ tác phẩm Cassandre của Thoinot Arbeau. Từ thế kỷ XIX được dùng rất nhiều trong những vở Opera tượng trưng cho hoàng gia Pháp. Rất nhiều ca từ được viết trên giai điệu này, ca từ của Marche Henri IV viết vào năm 1590 dành cho vị vua đầu tiên của triều đại Bourbon, người đã chấm dứt chiến tranh Tôn Giáo và khôi phục lại hoà bình cho nước Pháp. – Ct của Sẻ



Không có nhận xét nào: