Thứ Ba, 12 tháng 9, 2017

Mật mã 3 - Chương 22

Chương 22






Matthew hướng đến phía bắc và phía tây và ra khỏi thành phố với Diana bên cạnh. Anh lái xe nhanh bất thường, và trong vòng chưa đầy mười lăm phút họ đã ở trên một làn đường yên tĩnh len vào bóng của các đỉnh núi mà dân địa phương gọi là Gã Khổng Lồ Đang Ngủ (Sleeping Giant). Matthew lái vào một lối vào nhà sẫm tối khác và tắt máy xe. Một đèn hiên trước bật sáng, và một người đàn ông già chăm chú nhìn trong bóng tối.

"Đó là ngài sao, Mr. Clairmont?" Giọng nói của người đàn ông đã mờ nhạt và mảnh như sợi chỉ nhưng vẫn có một trí thông minh sắc bén trong đôi mắt.

"Phải, ông Phelps," Matthew nói với một cái gật đầu. Anh đi vòng quanh chiếc xe và giúp Diana xuống. "Vợ tôi và tôi định lên ngôi nhà nông thôn."

"Rất vui được gặp bà, thưa bà," ông Phelps nói, chạm vào trán bằng bàn tay của mình. "Ông Gallowglass đã gọi để cảnh báo cho tôi rằng ngài có thể ghé lại để kiểm tra các thứ. Ông ấy nói không phải lo lắng nếu tôi nghe thấy ai đó ở ngoài đây. "

"Tôi xin lỗi chúng tôi đánh thức ông," Diana nói.

"Tôi là một ông già, thưa bà Clairmont. Tôi không nhắm mắt nhiều trong những ngày này. Tôi đoán tôi sẽ ngủ khi tôi chết.” ông Phelps nói với một nụ cười khò khè. "Ngài sẽ tìm thấy mọi thứ ngài cần trên núi."

"Cảm ơn ông đã xem qua các nơi," Matthew nói.

"Đó là một truyền thống gia đình," ông Phelps trả lời. "Ông sẽ tìm thấy chiếc Ranger của ông Whitmore ở nhà kho, nếu ông không muốn sử dụng chiếc Gator già cỗi của tôi. Tôi không hình dung vợ ông lại muốn đi bộ để đến đó. Các cửa công viên đều đã đóng, nhưng ông đã biết làm thế nào để vào trong. Chúc một đêm tuyệt vời. "

Ông Phelps quay vào trong nhà, chiếc cửa lưới chạm vào khung cửa với tiếng khua lách tách của nhôm và lưới.

Matthew giữ khuỷu tay Diana và hướng cô về phía thứ trông giống như sự lai tạo giữa một chiếc xe đánh golf với những chiếc lốp xe gồ ghề một cách bất thường và một chiếc xe trượt cát. Anh buông cô chỉ đủ lâu để đi vòng qua chiếc xe và trèo vào.

Cổng vào công viên đã được ẩn đi rất tốt, nó hoàn toàn là một cái cổng nhưng vô hình, và lối mòn lầy lội được phục vụ như một con đường không được thắp sáng và không bảng chỉ dẫn, nhưng Matthew có được cả hai một cách dễ dàng. Anh làm một vài cú ngoặt đột ngột, leo cao dần khi họ đi lên sườn núi, vượt qua bìa của khu rừng rậm cho đến khi họ đến một cánh đồng mở với một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ giấu dưới những tán cây. Các ánh đèn đều ở bên trong nhà, làm cho nó như dát vàng và mời gọi như một ngôi nhà trong câu chuyện cổ tích.

Matthew ngừng chiếc Ranger của Marcus và hãm phanh. Anh hít thật sâu để uống lấy những mùi hương đêm của thông núi và đồng cỏ đẫm sương. Phía bên dưới, thung lũng nhìn ảm đạm. Anh tự hỏi liệu đó là do tâm trạng của anh hay ánh trăng bạc đã trao cho chúng sự thiếu thân thiện đến thế.

"Mặt đất là không bằng phẳng. Anh không muốn em bị ngã." Matthew giơ tay ra, trao cho Diana sự lựa chọn có nên cầm lấy nó hay không.

Sau một cái nhìn cân nhắc, cô đặt tay cô trong tay anh. Matthew nhìn khắp đường chân trời, không thể ngừng tìm kiếm các mối đe dọa mới. Sau đó, sự chú ý của anh trở lên bầu trời.

"Mặt trăng đêm nay sáng quá", anh trầm ngâm. "Ngay cả ở đây cũng thật khó để nhìn thấy những vì sao."

"Đó là vì hôm nay là ngày Mabon," Diana nói lặng lẽ.

"Mabon?" Matthew giật mình.

Cô gật đầu."Một năm trước đây, anh bước vào Thư viện Bodleian và đi thẳng vào trái tim em. Ngay khi cái miệng xấu xa đó của anh mỉm cười, ngay khoảnh khắc đôi mắt anh sáng lên với sự nhận biết, mặc dù chúng ta chưa bao giờ gặp nhau trước đây, em đã biết rằng cuộc đời của em sẽ không bao giờ còn như trước nữa."

Những lời của Diana đã trao cho Matthew sự ân xá tạm thời khỏi sự kích động tàn nhẫn mà mệnh lệnh của Baldwin và những tin tức của Chris đã xáo trộn trong anh, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi thế giới đã cân bằng giữa sự thiếu vắng ý thức và khao khát, giữa máu và nỗi sợ, giữa sự ấm áp của mùa hè và những chiều sâu buốt giá của mùa đông.

"Có chuyện gì vậy?" Diana tìm kiếm khuôn mặt anh. "Là Jack? Cơn cuồng máu? Baldwin? "

"Phải. Không. Đại khái thế." Matthew lùa tay qua mái tóc và quay đi để tránh ánh mắt sắc sảo của cô. "Baldwin đã biết rằng Jack đã giết những sinh vật máu nóng ở châu Âu. Ông ta đã biết rằng Jack là kẻ giết ma cà rồng."

"Chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên cơn khát của một ma cà rồng về máu đã dẫn đến những cái chết không mong đợi"

Diana nói, cố gắng xoa dịu tình hình.

"Lần này khác." Không có cách nào dễ dàng để nói điều đó. "Baldwin đã ra lệnh cho anh phải giết Jack."

"Không. Em cấm điều đó." Lời nói của Diana âm vang, và một cơn gió cuộn lên từ phía đông. Cô đảo người, và Matthew bắt lấy cô. Cô vùng vẫy trong tay anh, gửi một cơn lốc xoáy màu xám và màu nâu của không khí hú lên quanh chân anh.

"Đừng rời xa khỏi anh." Anh không chắc anh có thể kiểm soát bản thân nếu cô làm điều đó. "Em phải nghe lý do."

"Không" Tuy vậy, cô vẫn cố gắng tránh anh. "Anh không thể từ bỏ cậu bé. Jack không luôn luôn có chứng cuồng máu. Anh cũng sắp tìm ra được một cách chữa bệnh."

"Chứng cuồng máu không có thuốc chữa." Matthew sẽ cho đi cuộc sống của mình để thay đổi điều đó.

"Cái gì?" Cơn sốc của Diana thật rõ ràng.

"Chúng ta đã chạy các mẫu DNA mới. Lần đầu tiên, chúng ta có thể vạch ra một sơ đồ phả hệ nhiều thế hệ vượt xa khỏi Marcus. Chris và Miriam truy tầm gen cuồng máu từ Ysabeau qua anh và Andrew xuống Jack." Lúc này, Matthew đã có sự quan tâm đầy đủ của Diana.

"Cuồng máu là một sự bất thường về phát triển," anh tiếp tục. "Có một yếu tố di truyền, nhưng các gen cuồng máu xuất hiện khi được kích hoạt bởi một thứ gì đó trong DNA không mã hoá của bọn anh. Jack và anh có thứ đó. Maman, Marcus, và Andrew thì không."

"Em không hiểu," Diana thì thầm.

"Trong suốt sự tái sinh của anh, thứ gì đó có sẵn trong DNA con người không mã hoá của anh đã phản ứng với các thông tin di truyền mới đang tràn ngập hệ thống," Matthew kiên nhẫn nói. "Chúng ta đã biết rằng các gen ma cà rồng rất tàn bạo - chúng đẩy sang một bên những gì của con người để chiếm lĩnh các tế bào mới, sửa đổi chúng. Nhưng chúng không thay thế tất cả mọi thứ. Nếu chúng làm như thế, hệ gen của anh và của Ysabeau sẽ đồng nhất. Thay vì anh là con của bà - một sự kết hợp của các yếu tố di truyền mà anh đã thừa hưởng từ cha mẹ con người của anh cũng như những gì anh đã thừa hưởng từ bà."

"Vậy, anh đã có chứng cuồng máu trước khi Ysabeau biến anh thành ma cà rồng sao?" Diana bối rối.

"Không. Nhưng anh sở hữu gen kích hoạt mà chứng cuồng máu cần để bộc lộ chính nó.” Matthew nói.

"Marcus đã xác định DNA không mã hoá cụ thể mà cậu ấy tin rằng đã tham gia một vai trò."

"Trong những gì cậu ấy gọi là DNA rác?" Diana hỏi.

Matthew gật đầu.

"Vậy thì, một cách chữa bệnh vẫn là có thể," cô nhấn mạnh. "Trong một vài năm…"

"Không, mon coeur." Anh không thể cho phép hy vọng của cô tăng cao. "Chúng ta càng hiểu về các gen cuồng máu và tìm hiểu về các gen không mã hoá, cách điều trị có thể trở thành càng khả quan hơn, nhưng thứ này không phải là một căn bệnh mà chúng ta có thể chữa khỏi. Hy vọng duy nhất của chúng ta là ngăn chặn nó và, xin Chúa cứu rỗi, giảm bớt các triệu chứng của nó. "

"Cho đến khi anh làm được, anh có thể dạy cho Jack làm thế nào để kiểm soát nó." Khuôn mặt của Diana vẫn vương những nét bướng bỉnh. "Không cần phải giết thằng bé."

"Các triệu chứng của Jack còn tồi tệ hơn so với anh. Các yếu tố di truyền xuất hiện để kích hoạt căn bệnh hiện diện ở mức độ cao hơn trong anh." Matthew chớp mắt giữ lại những giọt nước mắt máu mà anh có thể cảm thấy đang hình thành.

"Thằng bé sẽ không phải chịu bất kỳ đau đớn hay sợ hãi nào. Anh hứa với em."

"Nhưng anh sẽ. Anh đã nói rằng em phải trả giá để đối phó với các vấn đề của cuộc sống và cái chết? Anh cũng vậy. Jack sẽ không còn, nhưng anh sẽ sống mãi, căm ghét chính mình.” Diana nói. "Hãy nghĩ về những gì mà cái chết của Philippe đã trả cho anh."

Matthew có thể nghĩ hơi khác. Anh đã giết các sinh vật khác kể từ cái chết của cha mình, nhưng chỉ để giải quyết các hoàn cảnh của riêng anh. Cho đến tối nay tộc trưởng cuối cùng của nhà de Clermont đã ra lệnh cho anh giết chóc là Philippe.

Và cái chết mà Philippe đã ra lệnh là với chính ông.

"Jack đang chịu đựng, Diana. Điều này sẽ có nghĩa là dấu chấm hết cho sự chịu đựng đó." Matthew sử dụng những lời tương tự Philippe đã nói để thuyết phục vợ anh thừa nhận điều không thể tránh khỏi.

"Đối với thằng bé, có lẽ. Không phải với chúng ta." Bàn tay của Diana đi lạc đến vùng bụng phồng lên của cô. "Cặp song sinh có thể có chứng cuồng máu. Anh cũng sẽ giết chúng sao?"

Cô chờ anh từ chối điều đó, chờ anh nói với cô rằng cô bị điên ngay cả khi chỉ nghĩ đến một điều như vậy. Nhưng anh đã không.

"Khi Đại Hội Đồng phát hiện ra những gì Jack đã làm - và đó chỉ là vấn đề thời gian trước khi họ biết - họ sẽ giết thằng bé. Và họ sẽ không quan tâm cậu ấy sợ hãi như thế nào hoặc họ sẽ gây ra bao nhiêu đau đớn. Baldwin sẽ cố gắng giết Jack trước khi điều đó đến, để giữ Đại Hội Đồng bên ngoài công việc gia đình. Nếu cậu ấy cố gắng chạy trốn, Jack có thể rơi vào tay của Benjamin. Khi ấy, Benjamin sẽ khăng khăng một sự trả thù khủng khiếp về sự phản bội của Jack. Cái chết sẽ là một phước lành sau đó." Khuôn mặt và giọng nói của Matthew bình thản, nhưng sự thống khổ lóe lên trong đôi mắt của Diana sẽ ám ảnh anh mãi mãi.

"Vậy thì, Jack sẽ biến mất. Cậu ấy sẽ đi thật xa, nơi không ai có thể tìm thấy. "

Matthew bóp chết sự thiếu kiên nhẫn của anh. Anh đã biết Diana rất bướng bỉnh khi lần đầu tiên anh gặp cô. Đó là một trong những lý do anh yêu cô - mặc dù không ít lần, điều đó đã khiến anh quẫn trí. "Một ma cà rồng đơn độc không thể tồn tại. Giống như chó sói, chúng tôi phải là một phần của một đàn hoặc chúng tôi sẽ phát điên. Hãy suy nghĩ về Benjamin, Diana, và những gì đã xảy ra khi anh bỏ rơi hắn."

"Chúng ta sẽ đi cùng cậu ấy," cô nói, túm chặt cọng rơm trong nỗ lực cứu Jack.

"Điều đó sẽ chỉ làm dễ dàng hơn cho Benjamin hoặc Đại Hội Đồng trong việc săn đuổi cậu ấy."

"Vậy thì, anh phải thiết lập một nhánh riêng ngay lập tức, như Marcus đã đề nghị," Diana nói. "Jack sẽ có toàn bộ một gia đình để bảo vệ cậu ấy."

"Nếu anh làm, anh sẽ phải thừa nhận Benjamin. Điều đó sẽ phơi bày không chỉ chứng cuồng máu của Jack mà còn của chính anh. Nó sẽ đưa Ysabeau và Marcus vào trong sự nguy hiểm đáng sợ - cặp song sinh cũng vậy. Và không chỉ mỗi bọn họ sẽ bị ảnh hưởng nếu chúng ta đứng lên chống lại Đại Hội Đồng mà không cần hỗ trợ của Baldwin." Matthew hít một hơi rời rạc. "Nếu em ở bên anh – người bạn đời của anh - Đại Hội Đồng sẽ yêu cầu sự quy phục của em cũng như của anh."

"Sự quy phục?" Diana nói yếu ớt.

"Đây là chiến tranh, Diana. Đó là những gì sẽ xảy ra với những người phụ nữ tham gia chiến đấu. Em đã nghe câu chuyện của mẹ anh. Em nghĩ rằng số phận của em sẽ có bất kỳ khác biệt nào trong bàn tay của ma cà rồng sao?"

Cô lắc đầu.

"Em phải tin anh: Chúng ta tốt hơn rất nhiều khi ở lại trong gia đình của Baldwin thay vì tách ra một nhánh riêng", anh nhấn mạnh.

"Anh sai rồi. Cặp song sinh và em sẽ không bao giờ được hoàn toàn an toàn dưới sự cai trị của Baldwin. Jack cũng không. Đứng trên đất của chúng ta là cách duy nhất có thể tiến về phía trước. Mọi con đường khác chỉ dẫn trở lại quá khứ.” Diana nói. "Và chúng ta biết từ kinh nghiệm rằng quá khứ là không bao giờ nhiều hơn việc hoãn thi hành án tạm thời."

"Em không hiểu các thế lực sẽ tập hợp chống lại chúng ta nếu anh làm điều này. Tất cả mọi thứ con cháu của anh đã làm hay sẽ làm, được đặt ở ngưỡng cửa nhà anh theo luật ma cà rồng. Các vụ giết ma cà rồng? Anh phải chịu trách nhiệm về chúng. Hành động tà ác của Benjamin? Anh phải chịu tội về chúng." Matthew đã phải làm cho Diana nhìn thấy những gì quyết định này có thể phải trả giá.

"Họ không thể đổ lỗi anh về những gì Benjamin và Jack đã làm," Diana phản đối.

"Nhưng họ có thể." Matthew nâng niu đôi bàn tay cô trong giữa tay anh. "Anh đã biến đổi Benjamin. Nếu anh không, không gì trong số những tội ác này sẽ xảy ra. Đó là công việc của anh, là trưởng đàn của Benjamin và tổ phụ của Jack, anh phải kiềm chế chúng nếu có thể, hoặc giết chúng, nếu không thể."

"Điều đó thật man rợ." Diana giật mạnh tay cô. Anh có thể cảm thấy sức mạnh thiêu đốt bên dưới làn da của cô.

"Không, đó là niềm vinh dự ma cà rồng. Ma cà rồng có thể sống sót trong đám những sinh vật máu nóng bởi vì ba hệ thống tín ngưỡng: pháp luật, danh dự, và công lý. Em đã thấy công lý ma cà rồng hoạt động tối nay.” Matthew nói. "Nó nhanh chóng và tàn bạo. Nếu anh đứng như trưởng đàn của một nhánh riêng, anh cũng sẽ phải xử lý điều đó."

"Anh tốt hơn Baldwin," Diana vặn lại. "Nếu ông ta là người phụ trách, em sẽ luôn luôn tự hỏi liệu có ngày nào đó anh sẽ trở nên mệt mỏi trong việc việc bảo vệ em và cặp sinh đôi và sẽ sắp đặt cái chết của bọn em hay không."

Vợ anh đã ghi điểm. Nhưng điều đó đặt Matthew trong một tình huống không thể. Để cứu Jack, Matthew sẽ phải bất tuân Baldwin. Nếu anh không tuân lệnh Baldwin, anh sẽ không có sự lựa chọn nào ngoài việc trở thành trưởng đàn của con cháu mình. Điều đó đòi hỏi phải thuyết phục một đàn ma cà rồng nổi loạn chấp nhận sự lãnh đạo của anh và có nguy cơ hủy diệt của chính mình bằng cách phơi bày chứng cuồng máu trong hàng ngũ của họ. Đó sẽ là một quá trình đẫm máu, bạo lực, và phức tạp.

"Làm ơn đi, Matthew," Diana thì thầm. "Em cầu xin anh: Đừng làm theo lệnh của Baldwin."

Matthew kiểm tra khuôn mặt của vợ. Anh lạc vào trong nỗi đau đớn và tuyệt vọng mà anh nhìn thấy trong mắt cô. Không thể nói không.

"Được rồi," Matthew trả lời miễn cưỡng. "Anh sẽ đi đến New Orleans - với một điều kiện."

Sự nhẹ nhõm của Diana thật rõ ràng. "Bất cứ điều gì. Cứ nói ra đi. "

"Em sẽ không đi cùng anh." Matthew giữ giọng nói bình thản, dù chỉ đề cập đôi chút đến việc xa cách người bạn đời cũng đủ để gửi cho chứng cuồng máu tăng cao trong huyết quản của anh.

"Anh không dám ra lệnh cho em phải ở lại đây đâu!" Diana nói, cơn giận của cô bừng bừng.

"Em không thể ở bất cứ nơi nào gần anh trong khi anh làm điều này." Nhiều thế kỷ thực hành đã làm Matthew có thể giữ những cảm xúc của chính anh trong kiểm soát, bất chấp sự kích động của vợ anh. "Anh không muốn đi bất cứ nơi nào mà không có em. Chúa Kitô, anh chỉ có thể cho phép em ra khỏi tầm nhìn của anh. Nhưng việc có em ở New Orleans trong khi anh chiến đấu với cháu chắt của chính anh sẽ đặt em vào sự nguy hiểm khủng khiếp. Và sẽ không phải là Baldwin hoặc Đại Hội Đồng đặt sự an toàn của em vào rủi ro. Đó sẽ là anh."

"Anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em." Diana đã bám vào niềm tin này từ đầu mối quan hệ của họ.

Đó là thời gian để nói sự thật.

"Eleanor đã từng nghĩ như thế. Sau đó, anh đã giết cô ấy trong một khoảnh khắc điên rồ và ghen tuông. Jack không phải là ma cà rồng duy nhất trong gia đình này mà chứng cuồng máu được tôn lên bởi tình yêu và lòng trung thành." Matthew gặp ánh mắt của vợ.

"Anh và Eleanor chỉ đơn thuần là tình nhân. Chúng ta là bạn đời." Vẻ mặt của Diana cho thấy sự hiểu biết sơ khai của cô. "Với tất cả những gì anh đã nói, em sẽ không tin anh đâu. Anh đã thề sẽ tự tay giết em trước khi để cho người khác chạm vào em."

"Anh đã nói với em sự thật." Những ngón tay của Matthew lần theo đường nét xương gò má của Diana, quét lên để bắt những giọt lệ đe doạ sẽ rơi khỏi khóe mắt cô.

"Nhưng không phải toàn bộ sự thật. Tại sao anh không nói với em rằng sự ràng buộc kết đôi của chúng ta đã làm chứng cuồng máu của anh tồi tệ hơn? " Diana rơi lệ.

"Anh nghĩ anh có thể tìm ra cách chữa bệnh. Cho đến lúc đó, anh cho rằng có thể kiểm soát cảm xúc của mình.” Matthew trả lời. "Nhưng em đã trở nên quan trọng với anh như hơi thở và máu. Trái tim anh không còn biết nơi nào anh kết thúc và nơi nào em bắt đầu. Anh biết rằng em là một phù thủy mạnh mẽ ngay từ giây phút nhìn thấy em, nhưng làm sao anh có thể hình dung được rằng em sẽ có nhiều quyền lực đến thế trên anh?"

Diana trả lời anh không phải bằng lời nói nhưng là một nụ hôn đáng giật mình về sự mãnh liệt của nó. Phản ứng của Matthew cũng tương tự. Khi họ tách nhau ra cả hai người đều chấn động. Diana chạm vào môi cô với những ngón tay run rẩy. Matthew gục đầu trên đỉnh đầu của cô, trái tim anh - trái tim cô – đập dồn dập với cảm xúc.

"Thành lập một nhánh mới sẽ đòi hỏi toàn bộ sự chú ý của anh, cũng như sự kiểm soát hoàn toàn," Matthew nói khi cuối cùng anh đã có thể nói chuyện. "Nếu anh thành công…"

"Anh phải," Diana nói chắc chắn. "Anh sẽ."

"Rất tốt, ma lionne. Khi anh thành công, vẫn sẽ có những lúc anh phải xử lý các vấn đề của chính anh.” Matthew giải thích. "Không phải là anh không tin tưởng em, mà là anh không thể tin tưởng bản thân mình."

"Giống như anh đối phó Jack," Diana nói. Matthew gật đầu.

"Việc bị xa cách khỏi em sẽ là một địa ngục trần gian, nhưng việc bị phân tâm sẽ là nguy hiểm không tả xiết. Vì sự kiểm soát của anh. . . chà, anh nghĩ chúng ta biết chính xác nó không đáng kể như thế nào khi em ở xung quanh." Anh chải lên môi cô bằng nụ hôn khác, lần này rất quyến rũ. Má của Diana ửng đỏ và Matthew mỉm cười.

"Em sẽ làm gì trong khi anh ở New Orleans?" Diana hỏi. "Phải có một cách nào đó để em có thể giúp anh."

"Tìm trang mất tích từ Ashmole 782," Matthew trả lời. "Chúng ta sẽ cần Sách Sự Sống để làm đòn bẩy – bất luận điều gì xảy ra với đám con cháu của Marcus." Thực ra việc tìm kiếm sẽ giữ Diana khỏi trực tiếp tham gia vào thảm họa khi kế hoạch liều lĩnh này thất bại là một lợi ích bổ sung.

"Phoebe sẽ giúp em tìm kiếm trang hình ảnh thứ ba. Hãy tới Sept-Tours. Đợi anh ở đó."

"Làm thế nào em biết được liệu anh có ổn không?" Diana hỏi. Sự thật về việc chia tách sắp xảy ra của họ đã bắt đầu lắng xuống. "Anh sẽ tìm ra cách. Nhưng không gọi điện thoại. Không email. Chúng ta không thể để lại dấu vết bằng chứng cho Đại Hội Đồng lần theo, nếu Baldwin - hoặc một trong những dòng dõi của riêng anh quay lưng với anh.” Matthew nói. "Em phải ở lại trong sự khoan dung của ông ta, ít nhất cho đến khi em được công nhận là một de Clermont."

"Nhưng điều đó phải mất hàng tháng!" Vẻ mặt của Diana chuyển thành tuyệt vọng. "Sẽ ra sao nếu những đứa trẻ được sinh ra sớm?"

"Marthe và Sarah sẽ giúp chúng," anh nói nhẹ nhàng. "Không thể nói được điều này sẽ mất bao lâu, Diana." Nó có thể là nhiều năm, Matthew nghĩ.

"Làm thế nào em làm cho các con hiểu tại sao cha của chúng không ở với chúng?" Cô hỏi.

"Em sẽ nói với cặp song sinh rằng anh phải đi xa vì anh yêu chúng, - và mẹ của chúng - với tất cả tấm lòng của anh." Giọng nói của Matthew đã vỡ vụn. Anh kéo cô vào trong vòng tay, ôm cô như thể điều đó có thể trì hoãn việc khởi hành không thể tránh khỏi của mình.

"Matthew?" Giọng nói quen thuộc vang lên trong bóng tối.

"Marcus?" Diana đã không nghe thấy sự tiến đến của cậu, mặc dù Matthew đã đón được mùi hương của cậu trước và sau đó âm thanh mềm mại từ những bước chân của con trai anh khi cậu leo lên núi.

"Xin chào, Diana." Marcus ra khỏi bóng tối và bước vào một vạt ánh trăng.

Cô cau mày quan tâm. "Có gì ở Sept-Tours sao?"

"Tất cả mọi thứ ở Pháp đều ổn. Con nghĩ Matthew cần con ở đây," Marcus nói.

"Và Phoebe?" Diana hỏi.

"Ở cùng Alain và Marthe." Marcus có vẻ mệt mỏi. "Con không thể không nghe lỏm được kế hoạch của hai người. Sẽ không có chuyện quay lại ngay khi chúng ta đặt mọi thứ vào guồng quay. Cha có chắc chắn về việc thành lập một nhánh mới không, Matthew?"

"Không," Matthew nói, không thể nói dối. "Nhưng Diana thì có." Anh nhìn vợ mình. "Chris và Gallowglass đang chờ đợi em dưới con đường. Giờ thì đi thôi, mon coeur. "

"Phút này sao?" Trong một khoảnh khắc, Diana trông có vẻ sợ hãi trước tính tàn ác của những gì họ sắp làm.

"Điều đó sẽ không bao giờ dễ dàng hơn chút nào. Em sắp phải xa anh. Đừng nhìn lại. Và vì Chúa đừng chạy." Matthew sẽ không bao giờ có thể kiểm soát bản thân nếu cô làm thế.

"Nhưng…" Diana mím môi vào nhau. Cô gật đầu và gạt lưng bàn tay qua má, xua đi những giọt nước mắt đột ngột.

Matthew đặt nhiều hơn một ngàn năm khát khao vào một nụ hôn cuối cùng.

"Em sẽ không bao giờ…" Diana bắt đầu.

"Suỵt." Anh làm cô im lặng bằng lần chạm khác của đôi môi. "Không có chuyện ‘Không Bao Giờ’ với chúng ta, nhớ không?"

Matthew đẩy cô ra. Tuy chỉ là một vài inch, nhưng nó có thể là một ngàn dặm. Ngay khi anh làm điều đó, máu của anh rít lên. Anh quay cô lại để cô có thể nhìn thấy hai vòng tròn mờ nhạt của ánh sáng từ đèn pin của các bạn bè của họ.

"Đừng làm cho điều này khó khăn hơn với ông ấy," Marcus nói với Diana nhẹ nhàng. "Giờ hãy đi đi. Chậm thôi."

Trong một vài giây, Matthew đã không chắc chắn cô có thể làm được điều đó. Anh có thể thấy các sợi tơ màu vàng và bạc lơ lửng trên những đầu ngón tay cô, loé sáng và lung linh như thể đang cùng nhau cố gắng kết hợp thứ gì đó đã bị vỡ vụn một cách đột ngột, khủng khiếp. Cô lấy một bước thăm dò. Rồi một bước nữa. Matthew nhìn thấy các bó cơ trên lưng cô run rẩy khi cô cố giữ bình tĩnh. Đầu cô cúi thấp. Sau đó, cô vươn vai và chầm chậm đi theo hướng ngược lại.

"Tôi đã biết ngay từ lúc ban đầu chết tiệt là ông sẽ làm tan vỡ trái tim cô ấy," Chris nói với Matthew khi cô đến bên anh ta. Anh ta kéo Diana vào trong vòng tay.

Nhưng trái tim của Matthew cũng đang tan vỡ, lấy đi cùng nó sự điềm tĩnh của anh, sự tỉnh táo của anh, và những vết tích cuối cùng của con người.

Marcus nhìn anh không chớp mắt khi Gallowglass và Chris dẫn Diana đi. Khi họ biến mất khỏi tầm mắt, Matthew lao về phía trước. Marcus giữ anh lại, hy vọng với Chúa rằng cậu sẽ có thể kiềm chế được cha của mình.

"Cha sẽ làm điều đó mà không có cô ấy chứ?" Marcus hỏi anh. Cậu đã đi xa khỏi Phoebe trong chưa đầy mười hai giờ và đã rất khó chịu.

"Ta phải làm thế," Matthew cho biết, mặc dù lúc đó anh không thể hình dung sẽ như thế nào. "Liệu Diana có biết việc chia tách này sẽ tác động như thế nào lên cha không?" Marcus vẫn gặp ác mộng về Ysabeau và việc bà đã phải chịu đựng nhiều như thế nào trong suốt quá trình bị bắt giữ và cái chết của Philippe. Nó giống như đang quan sát ai đó trải qua sự rút lui tồi tệ nhất có thể tưởng tượng – khuấy động, các hành vi bất hợp lý, những nỗi đau thể xác.

Và ông bà của cậu là một trong số ít ma cà rồng may mắn, những người - dù đã kết đôi - có thể chia tách trong một khoảng thời gian. Chứng cuồng máu của Matthew khiến điều đó thành không thể. Ngay cả trước khi Matthew và Diana ghép đôi trọn vẹn, Ysabeau đã cảnh báo Marcus rằng, sẽ không thể tin tưởng được cha cậu nếu điều gì đó đã xảy ra với Diana.

"Cô ấy có biết không?" Marcus lặp lại.

"Không hoàn toàn. Dù vậy, cô ấy biết điều gì sẽ xảy ra với ta nếu ta ở lại đây và vâng lời anh trai ta."

Matthew lắc người ra khỏi cánh tay của con trai anh. "Con không cần phải đi cùng với điều này - với ta. Con vẫn có một sự lựa chọn. Baldwin sẽ chấp nhận con, miễn là con cầu xin sự tha thứ ".

"Con đã thực hiện sự lựa chọn của con trong năm 1781, nhớ không?" Đôi mắt của Marcus bàng bạc dưới ánh trăng. "Tối nay cha đã chứng minh điều đó là đúng".

"Chẳng có gì đảm bảo điều này sẽ hiệu quả," Matthew cảnh báo. "Baldwin có thể từ chối thừa nhận nhánh ghép. Đại Hội Đồng có thể đánh hơi được về những gì chúng ta đang làm trước khi chúng ta hoàn thành. Chúa biết con cháu của con có lý do để phản đối điều đó."

"Họ sẽ không làm điều đó dễ dàng cho cha, nhưng các con của con sẽ làm những gì con nói họ làm. Cuối cùng. Bên cạnh đó,” Marcus nói, “ giờ đây cha ở dưới sự bảo vệ của con."

Matthew nhìn cậu ngạc nhiên.

"Sự an toàn của cha, của người bạn đời của cha, và cặp sinh đôi mà cô ấy đang mang, bây giờ là ưu tiên hàng đầu của hội Hiệp sĩ Lazarus," Marcus giải thích. "Baldwin có thể đe dọa mọi thứ ông ta muốn, nhưng con có hơn một ngàn ma cà rồng, daemons, và vâng, thậm chí phù thủy, ở dưới sự chỉ huy của con."

"Họ sẽ không bao giờ tuân theo con," Matthew nói. “không, khi họ phát hiện ra con đang yêu cầu họ chiến đấu vì điều gì."

"Cha nghĩ ngay từ lúc đầu con đã tuyển dụng họ bằng cách nào?" Marcus lắc đầu. "Cha thực sự nghĩ rằng chỉ có hai sinh vật trên hành tinh có lý do để không thích những giới hạn của giao ước ư?"

Nhưng Matthew đã quá phân tâm để đáp lại. Anh đã cảm thấy lần đầu tiên, sự thôi thúc không ngừng nghỉ đi theo sau Diana. Chẳng bao lâu nữa anh sẽ không thể ngồi yên trong hơn một vài phút trước khi bản năng yêu cầu anh đến với cô. Và nó sẽ chỉ tồi tệ hơn kể từ đó.

"Thôi nào." Marcus choàng tay qua vai cha mình. "Jack và Andrew đang chờ đợi chúng ta. Con cho rằng con chó chết tiệt ấy cũng sẽ đến New Orleans."

Matthew vẫn không trả lời. Anh đang lắng nghe tiếng nói của Diana, bước chân đặc biệt của cô, nhịp tim của cô. Chỉ có sự tĩnh lặng, và những ngôi sao quá mờ nhạt để chỉ cho anh đường về nhà.


Không có nhận xét nào: