Thứ Hai, 11 tháng 9, 2017

Mật mã 3 - Chương 21

Chương 21






"Di chuyển", Baldwin chỉ huy, giữ gáy Jack. Matthew đã nhìn thấy bàn tay đó xé đầu của ma cà rồng khác ra khỏi cổ.

Jack đã không chứng kiến tình tiết tàn bạo đó, nhưng cậu biết mình ở bên dưới lòng thương xót của Baldwin chính xác y như thế.

Cậu nhóc trắng nhợt và đôi mắt mở to, với con ngươi đen khổng lồ. Không ngạc nhiên, cậu vâng lời Baldwin mà không do dự.

Lobero cũng biết điều đó. Gallowglass vẫn giữ sợi dây xích, nhưng con chó đi vòng quanh chân của Gael với đôi mắt gắn chặt vào ông chủ của mình.

"Không sao đâu, Giẻ lau," Jack cam đoan với con chó trong một tiếng thì thầm, nhưng Lobero chẳng nghe được từ nào trong số đó.

"Rắc rối à, Matthew?" Chris đã đến gần đến mức Matthew có thể cảm thấy hơi thở của anh ta.

"Luôn luôn có những rắc rối," Matthew nói thẳng thừng.

"Về nhà đi," Jack kêu gọi Chris. "Mang Giẻ Lau theo nữa, và…" Jack dừng lại với một nhăn mặt. Máu tràn ngập trên da cổ của cậu, nơi những ngón tay của Baldwin để lại một vết bầm tím sẫm màu.

"Họ sẽ ở lại," Baldwin rít lên.

Jack đã tạo ra một sai lầm chiến lược. Baldwin thích thú trong việc phá hủy những gì người khác yêu thương. Một vài trải nghiệm trong quá khứ của ông ta hẳn đã tạo ra động lực, nhưng Matthew chưa bao giờ phát hiện ra đó là gì.

Baldwin sẽ không bao giờ để cho Chris hoặc Giẻ Lau đi vào lúc này. Không cho đến khi ông ta nhận được những gì ông đã đến vì chúng.

"Và cậu không đưa ra các mệnh lệnh. Cậu nhận chúng." Baldwin đã cẩn thận giữ cậu bé ở giữa ông ta và Matthew khi đẩy cậu về phía phòng khách. Đó là một chiến thuật phá huỷ đơn giản và hiệu quả, thứ đã mang trở lại những ký ức đau đớn.

Jack không phải là Eleanor, Matthew nói với chính mình. Jack cũng là một ma cà rồng. Nhưng cậu bé là máu của Matthew, và Baldwin có thể sử dụng cậu để đặt Matthew xuống gót chân.

"Trò phô trương mà cậu đã cố gắng làm trong quảng trường sẽ là lần cuối cùng cậu thách thức ta, đồ chó lai." Áo Baldwin cho thấy vết răng ở vai, và có những giọt máu trên lớp vải rách.

Chúa Kitô. Jack đã cắn Baldwin.

"Nhưng tôi không phải của ông." Jack nghe tuyệt vọng. "Nói với ông ta rằng con thuộc về ngài đi, Matthew!"

"Và cậu nghĩ  Matthew thuộc về ai?" Baldwin thì thầm vào tai cậu, lặng lẽ đe dọa.

"Diana," Jack gầm gừ, văn vẹo khỏi người bắt giữ mình.

"Diana?" Tiếng cười của Baldwin nhạo báng, và cú đánh ông ta giáng xuống Jack có thể san phẳng một sinh vật máu nóng gấp hai lần kích thước và trọng lượng của cậu. Đầu gối của Jack đập vào sàn gỗ cứng. "Lên đây, Matthew. Và đóng mõm con chó lại."

"Khước từ Jack trước trưởng tộc nhà de Clermont và tôi sẽ đích thân nhìn thấy ông xuống địa ngục," Hubbard rít lên, nắm lấy tay áo của Matthew khi anh đã đi qua.

Matthew nhìn ông lạnh lùng, và Hubbard bỏ cánh tay của anh ra.

"Buông cậu bé ra đi. Cậu ấy là máu của tôi.” Matthew nói, đi hiên ngang vào phòng. "Sau đó, quay trở lại Manhattan nơi ông thuộc về, Baldwin."

"Oh," Chris nói trong một giọng điệu cho thấy cuối cùng anh ta cũng nhìn thấy ánh sáng. "Tất nhiên. Ông sống ở Central Park, phải không? "

Baldwin không trả lời. Trong thực tế, ông ta sở hữu hầu hết sự vươn dài của Fifth Avenue và thích giữ một mắt đóng trên những khoản đầu tư của mình. Gần đây, ông ta đã phát triển phạm vi săn bắn sang quận Meatpacking, làm đầy nó với các câu lạc bộ đêm để bổ sung cho các cửa hàng bán thịt, nhưng như một quy luật, ông ta không thích cư trú tại nơi ông ta ăn.

"Không ngạc nhiên khi ông là đồ khốn được trao quyền như thế," Chris nói. "Chà, ông bạn, bạn đang ở New Haven bây giờ. Chúng tôi chơi theo các quy luật khác ở đây. "

"Quy luật?" Baldwin dài giọng. "Ở New Haven?"

"Yeah. Mọi người vì một người và mọi người cùng jazz." Đó là lời kêu gọi của Chris với những cánh tay. Matthew ở gần đến mức có thể cảm thấy những bó cơ của Chris và đã chuẩn bị sẵn sàng khi con dao nhỏ sượt qua tai anh. Lưỡi dao mỏng rất không đáng kể đến mức sẽ chẳng làm hỏng nổi làn da của một con người, không bao giờ làm phiền nổi lớp da ngoan cố của Baldwin. Matthew với tay  lên và kẹp nó giữa những ngón tay của anh trước khi nó có thể đạt được mục tiêu của mình. Chris cau mày nhìn anh trách móc, và Matthew lắc đầu.

"Đừng." Matthew hẳn phải để cho Chris nhận một cú đấm rắn, nhưng Baldwin có những quan điểm hẹp hòi hơn khi dính líu đến những đặc quyền nên được ban tặng cho các sinh vật máu nóng. Anh quay sang Baldwin. "Bỏ qua đi. Jack là máu của tôi và là vấn đề của tôi."

"Và bỏ lỡ tất cả những niềm vui sao?" Baldwin ấn đầu Jack sang một bên. Jack nhìn lên Baldwin, vẻ mặt đen tối và chết chóc. "Khá tương đồng, Matthew."

"Tôi thích nghĩ như vậy," Matthew nói lạnh lùng, trao cho Jack một nụ cười kín đáo. Anh lấy dây dẫn Lobero từ Gallowglass. Con chó im lặng ngay lập tức. "Baldwin hẳn đang khát. Mời ông ấy đồ uống, Gallowglass. "

Có lẽ điều đó sẽ làm dịu tâm trạng của Baldwin đủ lâu để Jack tách ra một cách an toàn. Matthew có thể gửi cậu bé đến nhà của Marcus với Hubbard. Đó là một lựa chọn tốt hơn so với nhà của Diana trên Court Street. Nếu vợ anh nghe phong phanh về sự hiện diện của Baldwin, cô sẽ vào Wooster Square với một con rồng lửa và một tia chớp.

"Tôi đã có một tủ thức ăn đầy," Gallowglass nói. "Cà phê, rượu, nước, máu. Tôi chắc rằng tôi có thể thu lượm nhanh một số cây độc cần và mật ong nếu ông muốn, Chú à."

"Những gì tôi yêu cầu chỉ duy nhất chàng trai có thể cung cấp." Không hề cảnh báo hoặc mào đầu, răng của Baldwin xé toạc cổ của Jack. Vết cắn của ông ta dã man, cố ý.

Đây là công lý ma cà rồng - nhanh chóng, cứng rắn, không thương xót. Đối với những lỗi nhỏ, sự trừng phạt của trưởng đàn sẽ chỉ bao gồm bằng chứng quy phục công khai. Thông qua máu trưởng đàn nhận được một dòng chảy mảnh của những suy nghĩ và những ký ức thầm kín nhất bên trong con cháu của ông ta. Nghi thức ấy sẽ bóc trần linh hồn của một ma cà rồng, làm cho anh ta dễ bị tổn thương một cách đáng hổ thẹn. Việc tiếp thu những bí mật của sinh vật khác, bằng bất cứ phương tiện nào, để chống lại một ma cà rồng khá giống với cách thức tương tự việc săn đuổi đã làm, với dự tính rằng một phần linh hồn của anh ta mãi mãi tìm cách sở hữu nhiều hơn. Nếu các hành vi phạm tội có ý nghĩa hơn, nghi thức quy phục sẽ được theo sau bởi cái chết. Giết ma cà rồng khác sẽ bị tổn hại về  thể chất, rút cạn cảm xúc, và tàn phá tâm linh. Đó là lý do tại sao hầu hết các trưởng đàn ma cà rồng chỉ định một trong những thân nhân của họ làm điều đó cho họ. Mặc dù Philippe và Hugh đã đánh bóng bề mặt huy hoàng của nhà de Clermonts qua nhiều thế kỷ, Matthew là người đã biểu diễn tất cả các trò bảo lưu bẩn thỉu của gia tộc.

Có hàng trăm cách để giết một ma cà rồng, và Matthew biết tất cả. Bạn có thể uống một ma cà rồng khô cạn như anh đã làm với Philippe. Có thể làm suy yếu thể chất một ma cà rồng bằng cách cho chảy máu từ từ và đặt anh ta trong trạng thái sợ hãi của hệ thống treo được gọi là nô lệ. Không thể để chiến đấu chống lại, ma cà rồng có thể bị tra tấn để sa vào một lời thú nhận hay xin khoan hồng cho phép được chết. Có chặt đầu và mổ bụng, mặc dù một số ưa thích các phương pháp cổ điển hơn như đâm xuyên qua lồng ngực và vặn xoắn trái tim. Có thể cắt đứt động mạch cảnh và động mạch chủ, một phương pháp mà táy sát thủ đáng yêu của Gerbert, Juliette, đã thử và thất bại khi sử dụng trên anh.

Matthew đã cầu nguyện rằng việc lấy máu của Jack và những ký ức của cậu sẽ đủ cho Baldwin tối nay.

Quá trễ, anh nhớ ra rằng những ký ức của Jack giữ những câu chuyện hay nhất còn chưa kể.

Quá trễ, anh bắt được mùi hương của hoa kim ngân và những cơn bão mùa hè.

Quá trễ, anh đã nhìn thấy Diana thả Corra ra ngoài.

Cô rồng lửa của Diana đã bay lên từ vai của chủ nhân và vào trong không trung. Corra nhào xuống trên Baldwin với một tiếng thét, giương móng vuốt mở rộng và đôi cánh lửa rực cháy. Baldwin nắm lấy chân cô rồng lửa bằng bàn tay tự do còn lại, vặn mạnh cơ thể của cô bé ra xa. Corra bị đập vào tường, chiếc cánh sụp xuống trong sự va chạm. Diana khom xuống gấp đôi, nắm lấy cánh tay của chính mình trong cơn đau đột ngột, nhưng điều đó không lay chuyển được quyết tâm của cô.

"Bỏ tay ông. Khỏi. Con. Trai. Tôi." Làn da của Diana sáng lấp lánh, quầng hào quang huyền ảo luôn hiện hữu khi không có thần chú nguỵ trang giờ đây xuất hiện như một ánh sáng đặc biệt rực rỡ. Những cầu vồng màu sắc bắn ra từ bên dưới da - không chỉ trên bàn tay mà từ cả cánh tay -  dọc theo những đường gân trên cổ cô, vặn vẹo và xoắn ốc như thể các sợi dây bện trong những ngón tay của cô đã mở rộng suốt toàn bộ cơ thể của cô.

Khi Lobero nhào đến làm căng sợi dây xích, cố gắng để đến bên Corra, Matthew để cho con chó đi. Lobero cúi xuống trên cô rồng lửa, liếm vào mặt cô bé và dùng mũi để đẩy cô bé đi khi cô phải vật lộn để vươn dậy và đến trợ giúp Diana.

Nhưng Diana không cần sự giúp đỡ, không phải từ Matthew, không phải từ Lobero, thậm chí không từ Corra. Vợ anh đứng thẳng lên, xòe ra tay trái với lòng bàn tay úp xuống, và hướng những ngón tay xuống sàn nhà.

Các tấm ván gỗ vỡ tung và tách ra, tái tạo thành những cây gậy dày vươn dậy và quấn quanh chân Baldwin, giữ anh ta đứng yên tại chỗ. Những chiếc gai nhọn, dài, chết người mọc ra các chồi, đào bới xuyên qua quần áo và vào trong da thịt của ông ta.

Diana gắn chặt ánh mắt vào Baldwin, vươn bàn tay phải của cô ra, và kéo. Cổ tay Jack giật ra và đến bên cạnh như thể cậu bị buộc vào cô. Phần còn lại của cậu theo sau, và trong khoảnh khắc cậu đang nằm trên một đống trên sàn nhà, ngoài tầm với của Baldwin.

Matthew thực hiện một tư thế tương tự như Lobero đã làm, đứng trên cơ thể của Jack để che chắn cho cậu bé.

"Đủ rồi, Baldwin." Bàn tay của Matthew cắt qua không khí.

"Con xin lỗi, Matthew," Jack thì thầm, nằm lại trên sàn nhà. "Ông ta đến từ hư không và đi thẳng vào Gallowglass. Khi con bị ngạc nhiên… " Cậu dừng lại với một cái rùng mình, đầu gối kéo sát vào ngực. "Con không biết ông ta là ai."

Miriam bước vào phòng. Sau khi nghiên cứu hiện trường, cô ấy nhận trách nhiệm. Cô ra hiệu Gallowglass và Hubbard theo hướng của Jack và ném một cái nhìn lo lắng vào Diana, cô đang đứng bất động và không chớp mắt, như thể đã bắt rễ trong phòng khách.

"Liệu Jack có ổn không?" Chris hỏi, giọng căng thẳng.

"Cậu ấy sẽ ổn thôi. Mỗi ma cà rồng còn sống đều bị cắn bởi trưởng đàn của họ ít nhất một lần.” Miriam nói, cố gắng làm anh an lòng. Chris dường như không thấy dễ chịu trước tiết lộ này về cuộc sống gia đình ma cà rồng.

Matthew đã giúp Jack đứng lên. Các vết cắn trên cổ của cậu nông và có thể chữa lành nhanh chóng, nhưng tại thời điểm ấy trông nó có vẻ khủng khiếp. Matthew chạm nhẹ vào nó, hy vọng sẽ trấn an Jack rằng cậu sẽ ổn, như Miriam đã hứa.

"Cô có thể xem xét Corra?" Matthew hỏi Miriam khi anh trao Jack cho Gallowglass và Hubbard.

Miriam gật đầu.

Matthew băng qua phòng, quấn bàn tay quanh cổ họng của Baldwin.

"Tôi muốn lời hứa từ ông rằng nếu Diana để cho ông đi, ông sẽ không động tới cô ấy vì những gì đã xảy ra ở đây tối nay." Những ngón tay của Matthew siết chặt. "Nếu không, tôi sẽ giết ông, Baldwin. Không nên lầm lẫn về điều đó. "

"Chúng ta không kết thúc ở đây, Matthew," Baldwin cảnh báo.

"Tôi biết." Matthew khóa mắt người anh trai cho đến khi người đàn ông gật đầu.

Sau đó, anh quay sang Diana. Những màu sắc chộn rộn bên dưới làn da của cô nhắc anh nhớ đến quả bóng năng lượng lấp lánh mà cô đã tặng anh trong Madison trước khi biết cô là một thợ dệt. Màu sắc rực rỡ nhất ở trên những ngón tay của cô, như thể pháp thuật của cô đã đợi ở đó, sẵn sàng để được phát ra. Matthew biết tính không thể dự đoán mà chứng cuồng máu của anh có thể trở thành khi nó quá gần với bề mặt ra sao, và anh đối xử với vợ một cách thận trọng.

"Diana?" Matthew vuốt tóc ra khỏi khuôn mặt của cô, tìm kiếm trong tròng mắt màu xanh và vàng của cô các dấu hiệu của sự nhận biết. Thay vào đó, anh đã nhìn thấy vô tận, đôi mắt cô vẫn dán chặt vào một viễn cảnh vô hình nào đó. Anh thay đổi chiến thuật, cố gắng đưa cô trở lại tại đây và bây giờ.

"Jack ở với Gallowglass và Andrew, ma lionne. Baldwin sẽ không làm hại thằng bé tối nay." Lời nói của Matthew được lựa chọn cẩn thận. "Em nên đưa thằng bé về nhà."

Chris bắt đầu, sẵn sàng lên tiếng phản đối.

"Có lẽ Chris sẽ đi cùng em," Matthew tiếp tục một cách trôi chảy. "Corra và Lobero cũng vậy."

"Corra." Diana cất giọng khàn khàn. Đôi mắt cô chớp chớp, nhưng thậm chí sự quan tâm đến cô rồng lửa của cô cũng không thể phá vỡ cái nhìn chằm chằm như bị thôi miên ấy. Matthew tự hỏi cô nhìn thấy điều gì mà phần còn lại của họ đã không thấy, và tại sao nó giữ sự thu hút mạnh mẽ đến thế đối với cô. Anh cảm thấy một tia ghen tuông quấy rầy.

"Miriam ở với Corra." Matthew thấy mình không thể rời mắt khỏi chiều sâu xanh thăm thẳm trong đôi mắt cô.

"Baldwin. . . làm tổn thương cô bé." Diana nghe có vẻ bối rối, như thể cô đã quên rằng ma cà rồng không giống như các sinh vật khác. Cô lơ đãng cọ xát vào cánh tay cô.

Ngay khi Matthew nghĩ bất cứ điều gì đã đã giam giữ cô hẳn đã nhường chỗ cho lý trí, sự tức giận của Diana bị bắt lại một lần nữa. Anh có thể ngửi được nó - nếm được nó.

"Ông ta làm tổn thương Jack." Những ngón tay của Diana mở rộng trong một co thắt đột ngột. Không còn cân nhắc khôn ngoan trong việc đứng giữa một thợ dệt và quyền năng của cô ấy, Matthew bắt lấy chúng trước khi chúng có thể sử dụng pháp thuật.

"Baldwin sẽ cho em mang Jack về nhà. Để đáp lại em có thể thả Baldwin. Chúng ta không thể để hai người có chiến tranh. Gia đình sẽ không sống sót." Dựa trên những gì anh nhìn thấy đêm nay, Diana mang suy nghĩ đơn giản như Baldwin khi nó liên quan đến việc phá hủy các chướng ngại vật trên đường của cô.

Matthew nâng tay cô lên và chải trên các đốt ngón tay với đôi môi anh. "Có nhớ khi chúng ta nói chuyện về con cái của chúng ta ở London không? Chúng ta đã nói chuyện về những gì chúng cần sau đó."

Điều đó thu hút được sự chú ý của Diana. Cuối cùng. Đôi mắt cô tập trung vào anh.

"Tình yêu", cô thì thầm. "Một người trưởng thành để gánh vác trách nhiệm cho chúng. Một nơi êm ái để dựa vào."

"Đúng vậy." Matthew mỉm cười. "Jack cần em. Thả Baldwin khỏi thần chú của em đi"

Pháp thuật của Diana đã quyết định nhường chỗ trong một cái rùng mình xuyên suốt qua cô từ chân đến đầu. Cô búng ngón tay về hướng Baldwin. Gai rút khỏi làn da của ông ta. Những chiếc gậy nới lỏng, rút lại vào trong những tấm ván sàn bị vỡ vụn xung quanh ma cà rồng. Ngay sau đó ông ta được tự do và ngôi nhà của Gallowglass đã trở lại với trạng thái bình thường của nó.

Trong khi bùa chú của cô dần dần được tháo gỡ, Diana đến bên Jack và ôm lấy gương mặt của cậu. Da trên cổ của cậu đã bắt đầu khít lại với nhau, nhưng sẽ mất vài ngày để chữa lành hoàn toàn. Khuôn miệng đầy đặn của cô đã mím thành một đường mỏng.

"Đừng lo lắng," Jack nói với cô, che vết thương lại một cách có chủ ý.

"Thôi nào, Jackie. Diana và tôi sẽ đưa cậu đến Court Street. Cậu hẳn phải đói khát lắm." Gallowglass vỗ lên vai Jack. Jack đã kiệt sức nhưng cố gắng để trông ít yếu ớt vì lợi ích của Diana.

"Corra," Diana nói, vẫy tay gọi cô rồng lửa. Corra khập khiễng về phía cô, thu thập sức mạnh khi đến gần hơn với chủ nhân. Khi thợ dệt và rồng lửa gần như chạm vào nhau, Corra phai nhạt thành vô hình khi cô bé và Diana đã trở thành một.

"Hãy để Chris giúp em về nhà," Matthew nói, cẩn thận giữ cho khung người rộng lớn của anh chắn giữa vợ và những hình ảnh đáng lo ngại trên các bức tường. Cô ấy, may mắn thay, đã quá mệt mỏi để làm nhiều hơn một cái liếc vào chúng.

Matthew hài lòng nhận thấy rằng Miriam đã lăng xăng với mọi người trong nhà trừ Baldwin.

Họ đã túm tụm ở lối vào - Chris, Andrew, Lobero, và Miriam - chờ  Diana, Gallowglass, và Jack. Càng nhiều sinh vật ở đó để hỗ trợ cho cậu bé, thì càng tốt hơn.

Việc quan sát họ lấy đi mỗi ounce kiểm soát mà Matthew có. Anh buộc mình phải vẫy khích lệ với Diana khi cô quay lại lấy thêm một cái nhìn thoáng qua vào anh. Ngay khi họ biến mất giữa những ngôi nhà trên Court Street, anh quay lại với Baldwin.

Anh trai của anh đang nhìn chằm chằm vào phần cuối cùng của bức tranh tường, chiếc áo lấm tấm với những vết bẩn sẫm màu, nơi răng của Jack và những chiếc gai thạch nam của Diana đã xuyên qua da.

"Jack là kẻ giết ma cà rồng. Tôi thấy nó trong suy nghĩ của cậu ta, và bây giờ tôi thấy nó ở đây, trên các bức tường. Chúng tôi đã tìm cậu ta trong hơn một năm. Làm thế nào cậu ta lẩn tránh được Đại Hội Đồng trong suốt thời gian qua?" Baldwin hỏi.

"Thằng bé ở với Benjamin. Sau đó, nó đã chạy trốn." Matthew cố tình tránh nhìn vào những hình ảnh kinh hoàng bao quanh những đường nét quái gở của Benjamin. Chúng, anh nghĩ, không ghê tởm hơn nhiều hơn những hành vi tàn bạo khác mà các ma cà rồng đã gây ra trong những năm qua. Điều khiến chúng không thể chịu đựng được là chính Jack đã làm.

"Jack đã ngừng lại." Giọng Baldwin là vấn đề của thực tế.

"Thiên Chúa tha thứ cho tôi." Matthew cúi đầu xuống.

"Philippe nói đúng. Kitô giáo của chú thực sự khiến chú hoàn hảo cho công việc của chú." Baldwin khịt mũi.

"Những gì đức tin khác hứa hẹn sẽ rửa sạch tội lỗi của anh chỉ cần anh thú nhận chúng thôi sao?"

Đáng buồn thay, Baldwin chưa bao giờ nắm được khái niệm của sự chuộc tội. Quan điểm của ông ta về đức tin của Matthew hoàn toàn chỉ là sự giao dịch - bạn đi nhà thờ, bạn thú tội, và bước ra khỏi đó là một người đàn ông trong sạch. Nhưng sự cứu rỗi thì phức tạp hơn nhiều. Philippe đã thấu hiểu được điều đó vào lúc cuối đời, mặc dù ông đã muốn tìm thấy sự tìm kiếm liên tục của Matthew về sự tha thứ thật khó chịu và bất hợp lý.

"Chú biết rất rõ không có chỗ cho cậu ta trong nhà de Clermonts –không, nếu căn bệnh của cậu ta nghiêm trọng như những hình ảnh này đã cho thấy." Baldwin nhìn thấy ở Jack những gì Benjamin đã thấy: một vũ khí nguy hiểm, một kẻ có thể uốn nắn và xoắn vặn để giết chóc ghê gớm nhất có thể. Không giống như Benjamin, Baldwin còn có lương tâm. Ông ta sẽ không sử dụng vũ khí bất ngờ lọt vào tay của ông ta, nhưng ông ta cũng sẽ không cho phép nó được sử dụng bởi một người khác.

Đầu của Matthew vẫn cúi khom, nặng trĩu với những ký ức và tiếc nuối. Những lời tiếp theo của Baldwin đã được dự kiến, nhưng tuy vậy Matthew vẫn cảm thấy chúng như một cú đánh.

"Giết hắn," người đứng đầu của gia đình de Clermont hạ lệnh.







Khi Matthew trở về ngôi nhà với cánh cửa sơn màu đỏ rực rỡ với viền trắng và trán tường màu đen, nó đã mở rộng.

Diana đang đợi. Cô đã thay đồ để có thể tránh khỏi cái lạnh và quấn trong chiếc áo len cũ của anh, làm giảm đi mùi hương của những người khác mà cô đã tiếp xúc đêm hôm đó. Mặc dù vậy, nụ hôn chào mừng của Matthew vẫn dữ dội và chiếm hữu, và anh chỉ miễn cưỡng kéo ra.

"Có chuyện gì vậy?" Những ngón tay của Diana tìm đến đầu mũi tên của Philippe. Nó đã trở thành một tín hiệu đáng tin cậy khi sự lo lắng của cô leo thang. Các vệt màu trên đầu ngón tay cũng kể câu chuyện tương tự, càng lúc càng rõ ràng hơn với từng giây phút trôi qua.

Matthew nhìn lên trời, hy vọng sẽ tìm thấy một vài hướng dẫn nào đó. Thay vào đó, những gì anh thấy là một bầu trời hoàn toàn vắng bóng các ngôi sao. Hợp lý thôi, một phần con người trong anh biết rằng điều này là do ánh đèn rực rỡ của thành phố và vầng trăng tròn tối nay. Nhưng phần ma cà rồng bên trong lại báo động một cách bản năng. Không có gì định hướng cho anh ở một nơi như thế, không có dấu hiệu nào dẫn lối cho anh.

"Đi nào." Matthew nhặt áo khoác của Diana khỏi chiếc ghế trong sảnh trước, nắm lấy ta vợ anh, và dẫn cô xuống cầu thang. "Chúng ta đang đi đâu vậy?", Cô nói, đấu tranh để theo kịp. "Đến một nơi mà anh có thể nhìn thấy những vì sao," Matthew trả lời.



Không có nhận xét nào: