Chương 20
Matthew ngồi trong
chiếc ghế dễ chịu đã bị võng xuống đối diện với giường Diana đang ngủ, cày xuyên
qua một loạt kết quả xét nghiệm không xác định khác để anh và Chris có thể đánh
giá lại chiến lược nghiên cứu của mình tại cuộc họp ngày mai. Với giờ giấc muộn
màng này, anh đã hết sức ngạc nhiên khi màn hình điện thoại của anh sáng lên.
Cẩn thận để không
đánh thức vợ, Matthew lặng lẽ ra khỏi phòng và xuống cầu thang đến nhà bếp, nơi
anh có thể nói chuyện mà không bị nghe lén.
"Chú cần
phải đến," Gallowglass nói, giọng nói cộc cằn và thấp. "Ngay."
Da thịt Matthew
nổi gai, và đôi mắt của anh ngước lên trần nhà như thể anh có thể nhìn xuyên
qua các lớp thạch cao và sàn nhà vào trong phòng ngủ. Bản năng đầu tiên của anh
là luôn luôn bảo vệ cô, mặc dù nó rõ ràng rằng nguy hiểm nằm ở nơi khác.
"Để lại
Thím ở nhà," Gallowglass nói thẳng thừng, như thể anh ta có thể chứng kiến
hành động của Matthew.
"Miriam
đang trên đường." Điện thoại đã bị ngắt.
Matthew nhìn chằm
chằm vào màn hình hiển thị một lúc, màu sắc tươi sáng của nó mang lại một dấu
hiệu phấn khởi sai lạc vào đầu giờ buổi sáng trước khi chúng mờ dần thành màu
đen.
Cửa trước cọt kẹt
mở.
Matthew đã ở
trên cùng của cầu thang cùng lúc Miriam đi qua nó. Ông nghiên cứu cô kỹ lưỡng.
Không có một giọt
máu nào trên cô, cảm ơn Chúa. Mặc dù vậy, đôi mắt của Miriam mở to và khuôn mặt
cô mang một vẻ hôn ám. Rất ít thứ đe doạ được người bạn lâu năm và là đồng nghiệp
của anh, nhưng cô rõ ràng đang sợ hãi. Matthew nguyền rủa.
"Có chuyện
gì vậy?" Diana xuống từ tầng thứ ba, mái tóc màu đồng của cô dường như nắm
bắt tất cả các ánh sáng có sẵn trong nhà. "Là Jack sao?"
Matthew gật đầu.
Nếu không thì Gallowglass sẽ không gọi.
"Em sẽ chỉ
mất một phút thôi," Diana nói, đảo ngược hướng để cô mặc quần áo.
"Không,
Diana," Miriam nói lặng lẽ.
Diana đóng
băng, bàn tay vịn vào thành cầu thang. Cô xoay nửa người để gặp ánh mắt của
Miriam.
"Cậu bé c-chết?"
Cô thì thầm điếng người. Matthew đã ở bên cạnh cô trong khoảng một nhịp tim của
con người.
"Không, mon coeur. Cậu bé không chết" Matthew
biết đây là cơn ác mộng tồi tệ nhất của Diana: Rằng người mà cô yêu thương sẽ bị
lấy khỏi cô trước khi họ có thể nói một lời từ biệt thích hợp. Nhưng bất cứ điều
gì được nói đến trong căn nhà ở Quảng trường Wooster bằng cách nào đó có thể tồi
tệ hơn.
"Ở lại với
Miriam." Matthew ép một nụ hôn lên đôi môi cứng nhắc của cô. "Anh sẽ
về nhà ngay."
"Cậu ấy đã
làm rất tốt," Diana nói. Jack đã có mặt tại New Haven được một tuần, và chứng
cuồng máu của cậu đã suy giảm về cả tần số lẫn cường độ. Ranh giới nghiêm ngặt
của Matthew và kỳ vọng phù hợp đã làm nên được một sự khác biệt.
"Chúng ta
biết sẽ có những thất bại," Matthew nói, nhét một lọn tóc mượt mà ra phía
sau tai Diana. "Anh biết em sẽ không ngủ được, nhưng hãy cố gắng nghỉ
ngơi." Anh lo lắng cô sẽ không làm gì, ngoài dạo bước và nhìn chằm chằm ra
ngoài cửa sổ cho đến khi anh trở lại với tin tức.
"Bạn có thể
đọc những thứ này trong khi bạn chờ đợi." Miriam kéo một chồng dày những
bài báo ra khỏi túi xách. Cô ấy đang nỗ lực để nghe có vẻ hoạt bát và thực tế,
mùi hương ngọt đắng của cô ấy với galbanum và hồng lựu mạnh hơn bây giờ.
"Đây là tất cả mọi thứ bạn yêu cầu, và tôi thêm một số bài báo khác mà bạn
có thể quan tâm: tất cả các nghiên cứu Matthew về sói, cũng như một số tác phẩm
cổ điển về sói nuôi dạy con và đóng hành vi bầy đàn. Đó là cơ bản Tiến sĩ Spock
dành cho phụ huynh ma cà rồng hiện đại. "
Matthew quay
sang Diana trong sự ngạc nhiên. Một lần nữa, vợ anh đã làm anh ngạc nhiên. Má
cô ửng đỏ, và cô ấy lấy các bài viết từ Miriam.
"Em cần phải
hiểu cách thức gia đình ma cà rồng này hoạt động như thế nào. Đi đi. Nói với
Jack em yêu cậu ấy." Giọng của Diana vụn vỡ. "Nếu anh có thể."
Matthew siết chặt
tay cô mà không trả lời. Anh sẽ không hứa hen với tình cảnh đó. Jack phải hiểu
rằng quyền viếng thăm Diana của cậu ta phụ thuộc vào hành vi của chính cậu – và
sự phê chuẩn của Matthew.
"Chuẩn bị
cho chính mình nhé," Miriam thì thầm khi anh đi qua cô. "Và tôi không
quan tâm liệu Benjamin có là con trai của anh hay không. Nếu anh không giết hắn
sau khi nhìn thấy điều này, tôi sẽ làm."
Bất chấp thời
khắc muộn màng, nhà của Gallowglass không phải là căn duy nhất trong khu phố vẫn
còn sáng đèn. New Haven là một thị trấn đại học, sau tất cả. Hầu hết các con cú
đêm của Wooster Square đã tìm kiếm một tình bạn kỳ lạ, làm việc trong tầm nhìn
đầy đủ với những tấm màn cửa và rèm cửa để mở. Những gì phân biệt với nhà của
ma cà rồng là các màn cửa được đóng kín và chỉ có những khe sáng màu vàng xung
quanh các cạnh cửa sổ phản bội một thực tế rằng ai đó vẫn còn thức.
Bên trong ngôi
nhà những chùm đèn thả những quầng sáng ấm áp trên một vài đồ dùng cá nhân. Nếu
không thì nó cũng được trang trí thưa thớt với nội thất hiện đại của Đan Mạch
được làm từ gỗ vàng được làm điểm nhấn với những món đồ cổ thỉnh thoảng và sự bắn
toé của những mảng màu đậm. Một trong những tài sản sở hữu quý giá nhất của
Gallowglass – Một mảnh cờ hiệu của Anh từ thế kỷ mười tám mà anh ta và Davy
Hancock đã tước được từ chiếc tàu chở hàng Bá tước Pembroke yêu quý của họ trước
khi nó được tân trang lại và đổi tên thành Endeavour - được cuộn lại trên sàn
nhà.
Matthew ngửi.
Ngôi nhà lấp đầy mùi hương cay đắng, hăng hắc mà Diana đã ví như một ngọn lửa
than, và giai điệu mờ nhạt của Bach đầy không gian. The St Matthew Passion –
cùng bản nhạc mà Benjamin đã chơi trong phòng thí nghiệm của hắn để tra tấn tù
nhân phù thủy. Dạ dày của Matthew xoắn thành một nút thắt nặng nề.
Anh vòng qua
góc của phòng sinh hoạt chung. Những gì anh nhìn thấy đã khiến anh dừng lại
ngay lập tức. Những bức tranh tường nổi bật trong các sắc thái đen và xám bao
phủ mỗi inch của các bức tường vải màu. Jack đứng trên đỉnh một giàn giáo xây dựng
tạm từ những mảnh vỡ của đồ nội thất, cầm một loại bút vẽ của nghệ sĩ. Sàn nhà
rải rác với những mẩu bút chì và vỏ giấy mà Jack đã xé đi để lộ ra chì than mới.
Đôi mắt của
Matthew quét qua các bức tường từ sàn đến trần nhà. Những cảnh quan chi tiết,
các nghiên cứu về động vật và thực vật mà hầu như độ chính xác cực kỳ tinh vi,
và những bức chân dung nhạy cảm đã được liên kết với nhau với những mảng ngoạn
mục của đường nét và hình thể bất chấp các lôgic hình họa. Hiệu quả tổng thể là
đẹp tuy đáng lo ngại, như thể Sir Anthony van Dyck đã vẽ bức Guernica của
Picasso. "Chúa Kitô." Tay phải của Matthew tự động làm dấu thánh giá.
"Jack đã
tuôn trào trên giấy từ hai giờ trước," Gallowglass nói dứt khoát, chỉ vào những
giá vẽ trong cửa sổ phía trước. Mỗi cái lúc này mang một bức duy nhất, nhưng sự
trôi dạt giấy xung quanh chân chống của chúng cho thấy rằng đây chỉ đơn thuần
là một sự lựa chọn từ một số lớn các bản vẽ.
"Matthew."
Chris đến từ các nhà bếp, nhâm nhi một tách cà phê đen, mùi thơm của hạt cà phê
rang trộn với mùi hương cay đắng của Jack.
"Nơi này
không có chỗ cho một máu nóng, Chris," Matthew nói, giữ một con mắt cảnh giác về Jack.
"Tôi đã hứa
với Miriam tôi sẽ ở lại." Chris ngồi vào một chiếc ghế nông trại mòn vẹt và
đặt cốc cà phê của mình trên chỗ tựa tay rộng. Khi anh di chuyển, chiếc ghế mây
bên dưới anh kêu cọt kẹt như một con tàu buồm no gió. "Vậy, Jack của một một
trong những đứa chắt khác của ông à?"
"Không phải
lúc, Chris. Andrew đâu rồi?" Matthew nói, tiếp tục quan sát Jack làm việc.
"Ông ấy lên
lầu kiếm thêm bút chì" Chris hớp một ngụm cà phê, đôi mắt đen của anh thu
nhận các chi tiết của những gì Jack đang vẽ phác bây giờ: một người phụ nữ trần
truồng, đầu cô bị ném ra sau trong đau đớn. "Tôi ước chi cậu ấy sẽ quay trở
lại với việc vẽ hoa thuỷ tiên vàng."
Matthew lau tay
qua miệng anh, hy vọng sẽ loại bỏ các vị chua dâng lên từ dạ dày của anh. Cảm
ơn Chúa rằng Diana đã không đi với anh. Jack sẽ không bao giờ có thể nhìn vào mắt
cô một lần nữa nếu cậu bé biết cô đã
nhìn thấy thứ này.
Ít phút sau,
Hubbard trở lại phòng khách. Ông ta đặt một hộp đồ dùng mới trên bậc thang nơi
Jack giữ thăng bằng. Hoàn toàn lạc trong công việc, Jack đã không phản ứng với
sự hiện diện của Hubbard nhiều hơn chút nào so với sự viếng thăm của Matthew.
"Ông nên gọi
điện cho tôi sớm hơn." Matthew cố ý giữ giọng bình tĩnh. Bất chấp nỗ lực của
anh, Jack quay đôi mắt thủy tinh, mụ mị về phía anh khi chứng cuồng máu của cậu
đáp ứng lại sự căng thẳng trong không khí.
"Jack đã
làm điều này trước đây," Hubbard nói. "Cậu ấy vẽ trên tường phòng ngủ
của mình và trên các bức tường trong hầm ở dưới nhà thờ. Nhưng cậu ấy không bao
giờ được thực hiện rất nhiều hình ảnh một cách nhanh chóng như thế. Và không
bao giờ. . . là hắn." Ông nhìn lên. Mắt, mũi, miệng của Benjamin thống trị
một bức tường, đang nhìn xuống Jack với một biểu hiện tham lam và ác ý tương
đương. Nét mặt hắn không thể nhầm lẫn trong những đường nét tàn ác ấy, và bằng
cách nào đó còn đáng ngại nhiều hơn vì không được chứa trong những phác thảo về
một khuôn mặt con người.
Jack đã chuyển
một vài feet khỏi chân dung của Benjamin và bây giờ đang làm việc trên đoạn trống
cuối cùng của bức tường. Những hình ảnh xung quanh căn phòng đi theo một trình
tự liên tục của các sự kiện dẫn dắt từ thời gian Jack ở London trước khi
Hubbard biến cậu thành ma cà rồng tất cả các cách cho đến ngày nay. Các giá vẽ
trong cửa sổ là điểm khởi đầu cho chu kỳ hình ảnh khổ ải của Jack.
Matthew kiểm
tra chúng. Mỗi hình chứa đựng những gì các nghệ sĩ gọi là một đối tượng nghiên
cứu - một yếu tố duy nhất của một cảnh lớn hơn giúp họ hiểu các vấn đề cụ thể về
bố cục hoặc phối cảnh. Cái đầu tiên là một bản vẽ bàn tay của người đàn ông, làn
da nứt nẻ và thô sần qua đói nghèo và lao động chân tay. Hình ảnh của một cái
miệng độc ác với răng bị mất chiếm giá vẽ khác. Cái thứ ba cho thấy các dây dọc
ngang trên chiếc quần ống túm của một người đàn ông, cùng với một ngón tay móc
vào đó và sẵn sàng để kéo chúng ra. Cuối cùng là một con dao, nhấn vào xương
hông gồ lên của một cậu bé cho đến khi mũi dao trượt vào bên trong da.
Matthew ghép những
hình ảnh đơn độc lại với nhau trong tâm trí anh – bàn tay, cái tai, quần ống chẽn,
con dao - trong nền nhạc St.Matthew
Passion vang rền. Anh nguyền rủa quang cảnh ngược đãi đã đập vào tâm trí ngay lập
tức.
"Một trong
những ký ức sớm nhất của Jack," Hubbard nói.
Matthew nhớ về
cuộc gặp gỡ đầu tiên của mình với Jack, khi anh sẽ lấy tai của cậu bé nếu không
có sự can thiệp của Diana. Anh vẫn còn là một sinh vật khác sẽ cung cấp cho Jack
bạo lực thay vì lòng từ bi.
"Nếu không
có nghệ thuật và âm nhạc của mình, Jack sẽ hủy diệt chính mình. Chúng tôi thường
cảm ơn Chúa vì món quà của Philippe." Andrew ra hiệu về phía cello dựng
trong góc phòng.
Matthew đã nhận
ra đường xoắn ốc đặc biệt của nhạc cụ lúc anh để mắt vào nó. Anh và Signor
Montagnana, hãng sản xuất nhạc cụ Venetian, đã đặt tên cho cây cello là "Nữ
công tước Marlborough" vì màu sắc tươi thắm của nó, tuy thế trông nó vẫn
thanh lịch, các đường cong. Matthew đã học để chơi đàn trên Nữ Công Tước khi đàn
luýt không còn được ưa thích và bị thay thế bởi violin, viola, và cello. Nữ
công tước đã biến mất một cách bí ẩn trong khi anh ở New Orleans thanh lọc những
đứa trẻ của Marcus. Khi Matthew trở về, anh đã hỏi Philippe điều gì đã xảy ra với
các nhạc cụ. Cha anh đã nhún vai và lẩm bẩm điều gì đó về Napoleon và nước Anh chẳng
có ý nghĩa gì cả.
"Jack luôn
nghe Bach khi cậu bé vẽ sao?" Matthew thì thầm.
"Cậu ấy
thích Beethoven. Jack bắt đầu nghe Bach sau khi. . . ông biết đấy." Miệng
Hubbard xoắn.
"Có lẽ những
bản vẽ của cậu ấy có thể giúp chúng ta tìm ra Benjamin," Gallowglass nói.
Đôi mắt của
Matthew lướt trên nhiều gương mặt và những nơi chốn có thể cung cấp manh mối
quan trọng.
"Chris đã
chụp ảnh," Gallowglass đảm bảo với anh.
"Và một đoạn
video," Chris nói thêm, “ngay khi cậu ấy vẽ… ờ, hắn." Chris, cũng vậy,
tránh nói tên của Benjamin và đơn giản vẫy tay vào nơi Jack vẫn phác thảo và
ngâm nga gì đó khe khẽ.
Matthew giơ tay
lên để giữ im lặng.
"'Tất cả những con ngựa của nhà vua và tất cả
những hiệp sĩ của nhà vua / Không thể đưa Jack trở lại với nhau một lần nữa.’"
Cậu rùng mình và buông rơi mẩu bút chì còn lại. Andrew đưa cho cậu một cái khác
thay thế, và Jack bắt đầu một bản vẽ chi tiết khác về một bàn tay nam giới, bàn
tay này vươn ra trong một cử chỉ cầu khẩn.
"Tạ ơn
Chúa. Cậu bé gần đến cuối cơn điên cuồng của mình rồi." Một ít căng thẳng
trong vai Hubbard tan bớt. "Chẳng bao lâu Jack sẽ trở lại với đầu óc sáng
suốt của cậu ấy."
Muốn tận dụng lợi
thế của khoảnh khắc này, Matthew di chuyển lặng lẽ đến cây cello. Anh nắm chặt
cổ đàn và nhặt cây cung vĩ từ sàn nhà, nơi Jack đã bất cẩn đánh rơi nó.
Matthew ngồi
trên cạnh của một chiếc ghế gỗ, giữ tai ở gần nhạc cụ trong khi anh nhấn phím
và kéo cung vĩ trên dây đàn, vẫn có thể nghe thấy những âm thanh vòng của cello
trên nền nhạc Bach om sòm từ các loa trên một kệ sách gần đó.
"Tắt âm
thanh đi", anh nói với Gallowglass, làm một điều chỉnh cuối cùng với các
núm so dây trước khi anh bắt đầu chơi. Trong một vài nhịp, âm nhạc của cello
mâu thuẫn với đội hợp xướng và dàn nhạc. Sau đó, tác phẩm hợp xướng lễ ca tuyệt
vời của Bach rơi vào im lặng. Lấp đầy chỗ khuyết, Matthew tuôn đổ loại âm nhạc
là một bước trung gian giữa các giai điệu thuộc về kịch của cuộc Khổ Nạn và thứ
gì đó mà anh hy vọng sẽ giúp Jack lấy lại được phương hướng cảm xúc của cậu.
Matthew đã chọn
bản nhạc một cách cẩn thận: Lacrimosa từ Lễ Cầu Hồn của Johann Christian Bach.
Mặc dù vậy,
Jack giật mình với sự thay đổi trong âm nhạc đi kèm, bàn tay cậu giữ yên vào tường.
Khi âm nhạc tràn qua cậu, hơi thở của cậu trở nên chậm hơn và thường xuyên hơn.
Khi cậu lại tiếp tục phác họa, đó là để vẽ những phác thảo về Westminster Abbey
thay vì một sinh vật trong đau đớn.
Trong khi chơi
đàn, Matthew cúi đầu xuống trong sự cầu khẩn. Đã có một đội hợp xướng hiện diện,
như nhà soạn nhạc đã dự định, họ sẽ hát Thánh ca bằng tiếng Latin cho người chết.
Vì anh chỉ có một mình, Matthew đã đưa âm thanh thê lương của cello phỏng theo giọng
người vắng mặt.
Lacrimosa chết illa, tiếng cello của Matthew hát.
"Khóc thương sẽ là ngày hôm đó,
Từ đó tro hồi sinh
Người đàn ông tội lỗi là người được đánh giá. "
Tha thứ cho cậu
bé vì thế, Chúa ơi, Matthew cầu nguyện khi anh chơi đoạn nhạc tiếp theo, đặt niềm
tin và nỗi thống khổ của mình vào mỗi nhát đẩy của cây vĩ.
Khi anh đến cuối
khúc Lacrimosa, Matthew chọn bản Sonata số 1 cung Fa trưởng dành cho Cello của
Beethoven. Beethoven đã viết giai điệu dành cho piano cũng như cho cello, nhưng
Matthew hy vọng Jack đã quen thuộc đủ với âm nhạc để điền vào các nốt nhạc còn
thiếu.
Các nét than
chì của Jack chậm lại hơn nữa, trở thành hiền lành với mỗi nhịp trôi qua.
Matthew nhận ra
ngọn đuốc của tượng Nữ thần Tự do, gác chuông của nhà thờ Trung tâm ở New
Haven.
Chứng mất trí tạm
thời của Jack hẳn phải đang chầm chậm kết thúc khi cậu chuyển đến thời kỳ hiện
tại, nhưng Matthew biết cậu vẫn chưa được giải thoát.
Một hình ảnh vẫn
còn thiếu.
Để giúp thúc đẩy
Jack đi theo, Matthew chuyển sang một trong những bài nhạc yêu thích của anh:
Fauré’s inspiring, có triển vọng hơn Requiem (Lễ Cầu Hồn). Rất lâu trước khi
anh gặp Diana, một trong những niềm vui lớn của anh là đi đến New College và lắng
nghe các ca đoàn thực hiện các bản hợp xướng.
Mãi đến khi các
giai điệu đến phần cuối, In Paradisum, thì hình ảnh Matthew đang chờ đợi mới được
hình thành dưới bàn tay của Jack. Vào thời điểm đó, Jack đang phác thảo đúng nhịp
với loại âm nhạc trang nghiêm, cơ thể của cậu lắc lư theo bài hát yên bình của
cello.
"Có thể đội ngũ các thiên thần tiếp nhận bạn, và với
Lazarus,
Một người đàn ông nghèo khi trước, bạn có thể yên nghỉ đời đời.
"
Matthew biết những
câu này bằng trái tim, vì chúng hộ tống các thi hài từ nhà thờ tới mộ - một sự
bình yên quá thường xuyên từ chối một sinh vật giống như anh. Matthew đã hát những
lời tương tự trên xác của Philippe, khóc với chúng khi Hugh chết, trừng phạt bản
thân với chúng khi Eleanor và Cecilia bị tiêu diệt, và lặp đi lặp lại chúng cho
mười lăm thế kỷ khi anh thương tiếc Blanca và Lucas, người vợ máu nóng và con
trai anh.
Tối nay, tuy vậy,
những lời quen thuộc đã dẫn dắt Jack - và Matthew đi cùng cậu - đến một cơ hội
thứ hai. Matthew quan sát, nhìn chăm chú khi Jack mang khuôn mặt đáng yêu, quen
thuộc của Diana với cuộc sống lên bề mặt màu kem của bức tường. Đôi mắt cô mở
to và đầy niềm vui, đôi môi hé mở trong sự ngạc nhiên và nâng lên khi bắt đầu một
nụ cười. Matthew đã bỏ lỡ những khoảnh khắc quý giá khi Diana đầu tiên nhận ra
Jack. Anh chứng kiến chúng bây giờ.
Nhìn thấy bức
chân dung của cô khẳng định những gì Matthew đã nghi ngờ: Diana là người có sức mạnh để mang lại cuộc sống
đầy đủ chu trình của Jack. Matthew có thể làm cho Jack cảm thấy an toàn theo cách
một người cha có thể, nhưng chính Diana mới làm cho cậu bé cảm thấy được yêu
thương.
Matthew tiếp tục
di chuyển cây vĩ trên các dây đàn, những ngón tay anh ấn và trượt để kéo ra những
thang âm. Cuối cùng, Jack dừng lại,mẩu bút chì rơi xuống khỏi bàn tay không có
khí lực của cậu và kêu lanh canh trên sàn nhà.
"Cậu là địa
ngục của một nghệ sĩ, Jack," Chris nói, nghiêng người về phía trước chỗ ngồi
của anh để xem được tốt hơn hình ảnh của Diana.
Vai Jack sụp xuống
kiệt sức, và cậu nhìn quanh tìm Chris. Mặc dù đã mờ đục vì kiệt sức, không có dấu
hiệu của chứng cuồng máu trong mắt cậu. Một lần nữa chúng có màu nâu và xanh lá
cây.
"Matthew."
Jack nhảy ra khỏi đỉnh dàn giáo, bay vút qua không khí và hạ cánh với sự lặng lẽ
của một con mèo. "Chào buổi sáng, Jack." Matthew đặt cây cello sang một
bên.
"Âm nhạc –
là ngài chơi sao?" Jack hỏi với một cái cau mày bối rối.
"Tôi nghĩ
rằng cậu hẳn sẽ được lợi từ thứ gì đó ít chất Baroque hơn," Matthew nói, đứng
lên. "Thế kỷ XVII có thể có một chút khoa trương cho ma cà rồng. Tốt hơn
nên lấy những liều nhỏ thôi." Ánh mắt của anh lướt qua bức tường, và Jack
kéo một bàn tay run run trên trán khi nhận ra những gì cậu đã làm.
"Tôi xin lỗi,"
cậu nói, thua cuộc. "Tôi sẽ sơn đè trên nó, Gallowglass. Hôm nay. Tôi hứa."
"Không!"
Matthew, Gallowglass, Hubbard, và Chris đồng thanh nói.
"Nhưng các
bức tường," Jack phản đối. "Tôi đã bị hủy hoại chúng."
"Không có
nhiều hơn so với da Vinci hay Michelangelo đã làm," Gallowglass nói nhẹ
nhàng. "Hoặc Matthew, cứ đến mà xem, những thứ nguệch ngoạc của chú ấy trên cung điện
của hoàng đế ở Prague."
Vẻ hài hước chiếu
sáng đôi mắt của Jack trong một khoảnh khắc trước khi ánh sáng mờ đi một lần nữa.
"Một con hươu chạy là một chuyện. Nhưng không ai lại có thể muốn xem các
hình ảnh này – không, ngay cả tôi.”
Jack nói, nhìn
chằm chằm vào một bản vẽ đặc biệt khủng khiếp của một xác chết đang phân hủy nổi
lềnh phềnh ngửa mặt trên sông.
"Nghệ thuật
và âm nhạc phải đến từ trái tim," Matthew nói, nắm vai chắt của mình.
"Ngay cả những nơi tối tăm nhất cũng cần phải được đưa vào ánh sáng ban
ngày, nếu không chúng sẽ phát triển cho đến khi chúng nuốt một con người toàn
diện."
Biểu hiện của
Jack ảm đạm. "Điều gì xảy ra nếu chúng đã làm điều đó rồi?"
"Cậu sẽ
không cố gắng cứu người phụ nữ đó nếu cậu ở trong bóng tối mọi lúc"
Matthew chỉ vào một hình dáng cô độc đang ngước nhìn lên một bàn tay dang ra.
Bàn tay đồng bộ với của Jack, ngay đến cả vết sẹo ở gốc ngón cái.
"Nhưng
cháu đã không cứu được cô ấy. Cô ấy quá sợ hãi để cho con giúp. Sợ con đấy!"
Jack cố gắng giật tay ra, khuỷu tay cậu kêu lách cách với sự căng thẳng, nhưng
Matthew từ chối buông cậu ra.
"Đó là sự
đen tối của cô ấy đã dừng cô ấy lại – nỗi sợ hãi của cô ấy - không phải của con,"
Matthew nhấn mạnh.
"Con không
tin ngài," Jack nói, ngoan cố bám chặt vào quan điểm cho rằng cơn cuồng máu
của cậu đã khiến cậu có tội, bất luận là gì. Matthew nếm được một hương vị nhỏ
của những gì Philippe và Ysabeau đã phải chịu đựng với sự từ chối kiên định của
chính anh để chấp nhận sự xá tội.
"Đó là bởi
vì bạn đã có hai con sói đang chiến đấu bên trong bạn. Tất cả chúng ta đều thế"
Chris gia nhập cùng Matthew.
"Ý anh là
gì?" Jack hỏi, vẻ mặt cảnh giác.
"Đó là một
huyền thoại Cherokee xưa, mà bà tôi, Nana Bets, học được từ bà của mình."
"ông trông
không giống một người Cherokee," Jack nói, đôi mắt thu hẹp.
"Bạn sẽ ngạc
nhiên với những gì trong máu của tôi. Tôi chủ yếu mang máu Pháp và châu Phi, với
một chút Anh, Scotland, Tây Ban Nha, và người Mỹ bản địa trộn lẫn vào nhau. Tôi
thực sự khá giống bạn. Kiểu hình có thể gây hiểu lầm.” Chris nói với một nụ cười.
Jack có vẻ bối rối, và Matthew thầm ghi nhớ để mua cho cậu một cuốn sách giáo
khoa sinh học cơ bản.
"Uh-huh,"
Jack nói một cách hoài nghi, Chris cười. "Và những con sói?"
"Theo người
dân của bà tôi, hai con sói sống trong mọi sinh vật: một ác và một thiện. Chúng
dành tất cả thời gian của chúng để cố gắng tiêu diệt lẫn nhau."
Điều đó,
Matthew nghĩ, là lời mô tả của chứng cuồng máu tuyệt vời nhất mà anh từng nghe
được từ một người không bị ảnh hưởng với chứng bệnh.
"Con sói xấu
xa của tôi đã chiến thắng." Jack trông có vẻ buồn bã.
"Nó không
thắng," Chris hứa. "Nana Bets nói con sói chiến thắng là con sói bạn
nuôi dưỡng. Con sói ác được nuôi bằng sự tức giận, cảm giác tội lỗi, nỗi buồn,
những lời nói dối, và hối tiếc. Con sói tốt cần một chế độ ăn uống của tình yêu
và sự trung thực, được thêm gia vị với những muỗng lớn của lòng từ bi và đức
tin. Vì vậy, nếu bạn muốn con sói tốt giành chiến thắng, bạn sẽ phải bỏ đói con
sói kia. "
"Điều gì xảy
ra nếu tôi không thể ngưng cho con sói xấu ăn?" Jack có vẻ lo lắng.
"Nếu tôi thất bại?"
"Con sẽ
không thất bại," Matthew nói chắc chắn.
"Chúng tôi
sẽ không cho phép bạn", Chris nói, gật đầu đồng ý. "Có năm người
chúng ta trong căn phòng này. Con Sói lớn xấu xa của bạn không có cơ hội đâu."
"Năm?"
Jack thì thầm, nhìn quanh Matthew và Gallowglass, Hubbard và Chris. "Tất cả
sẽ giúp tôi?"
"Mỗi người
cuối cùng của chúng tôi", Chris hứa, nắm lấy tay của Jack. Khi Chris hất đầu
nhìn anh, Matthew ngoan ngoãn đặt tay của mình lên.
"Mọi người
vì một người và mọi người jazz nào." Chris quay sang Gallowglass.
"Anh đang chờ đợi điều gì? Qua đây và tham gia cùng chúng tôi. "
"Hừ. Những
người lính ngự lâm đều quậy tưng.” Gallowglass nói, cau có khi anh lừng lững tiến
về phía họ. Bất chấp những lời thô bạo ấy, cháu trai của Matthew đặt móng vuốt
khổng lồ của anh trên đỉnh của họ. "Đừng nói với Baldwin về điều này, nhóc
Jack, hoặc tôi sẽ cung cấp cho con sói xấu xa của cậu đôi ba sự trợ giúp của bữa
ăn tối."
"Ông thì
sao, Andrew?" Chris gọi ngang qua phòng.
"Tôi tin rằng
câu nói ấy là 'Un pour tous, tous pour
un,' không phải 'mọi người jazz nào.'"
Matthew nhăn mặt.
Những lời nói đủ chính xác, nhưng trọng âm vùng Cockney của Hubbard khiến chúng
gần như không thể hiểu được. Philippe nên chuyển giao một gia sư tiếng Pháp đi cùng
với cây cello.
Bàn tay gầy guộc
của Hubbard là thứ cuối cùng tham gia vào trò chồng tay ấy. Matthew nhìn ngón
tay cái của ông ta di chuyển từ trên xuống dưới, sau đó từ phải sang trái, khi vị
linh mục ban phước lành cho hiệp ước kỳ lạ của họ. Họ là một nhóm chẳng có nhiều
hứa hẹn, Matthew nghĩ: ba sinh vật có quan hệ huyết thống, người thứ tư bị ràng
buộc bởi lòng trung thành, và người thứ năm tham gia với họ không có lý do rõ
ràng nào khác hơn rằng anh ấy là một người đàn ông tốt.
Anh hy vọng rằng,
cùng nhau, họ sẽ đủ để giúp Jack lành bệnh.
Với hậu quả của
hoạt động tức giận của cậu, Jack muốn nói chuyện. Cậu ngồi với Matthew và
Hubbard trong phòng khách, bao quanh bởi quá khứ của cậu, và chuyển gánh nặng của
một số trải nghiệm đau đớn của cậu lên vai của Matthew. Về đối tượng của
Benjamin, tuy nhiên, cậu lặng câm. Matthew không ngạc nhiên.
Làm thế nào từ ngữ
có thể truyền đạt được nỗi kinh hoàng mà Jack đã phải chịu đựng dưới tay của
Benjamin?
"Thôi nào,
Jackie," Gallowglass cắt ngang, tay cầm dây xích của Lobero. "Cái giẻ
lau này cần đi dạo."
"Tôi cũng muốn
một chút không khí trong lành." Andrew vươn người từ một chiếc ghế màu đỏ
kỳ lạ trông giống như một kiểu ghế điêu khắc hiện đại nhưng Matthew phát hiện nó
thoải mái đáng ngạc nhiên. Khi cánh cửa đóng lại phía trước, Chris ung dung bước
vào phòng khách với một tách cà phê mới. Mathew đã không biết làm thế nào người
đàn ông này sống sót được với quá nhiều caffeine trong huyết quản của mình.
"Tôi đã
nói chuyện với con trai ông tối nay – người con trai khác của ông,
Marcus." Chris ngồi xuống chỗ thường lệ của anh trong chiếc ghế kiểu nông
trại. "Chàng trai tốt. Cũng thông minh nữa. Ông hẳn phải rất tự hào về cậu
ấy. "
"Tôi có,"
Matthew nói một cách thận trọng. "Tại sao Marcus gọi?"
"Chúng tôi
gọi cậu ấy." Chris nhấm nháp cà phê. "Miriam nghĩ cậu ấy nên xem
video. Ngay khi xem xong, Marcus đồng ý chúng ta nên lấy thêm một ít máu từ
Jack. Chúng tôi đã lấy hai mẫu. "
"Bạn đã gì
cơ?" Matthew kinh ngạc.
"Hubbard
đã cho phép tôi. Ông ấy là thân nhân gần nhất của Jack.” Chris điềm tĩnh trả lời.
"Bạn nghĩ
rằng tôi đang lo lắng về sự đồng ý à?" Matthew hầu như không thể giữ bình
tĩnh trong sự kiểm soát. "Trích máu từ một ma cà rồng trong sự chi phối của
chứng cuồng máu – bạn có thể đã bị giết."
"Đó là một
cơ hội hoàn hảo để theo dõi những thay đổi diễn ra trong hóa học cơ thể của một
con ma cà rồng vào lúc khởi phát chứng cuồng máu", Chris nói. "Chúng
tôi sẽ cần thông tin nếu chúng ta muốn có một cú bắn đạt đến gần với một loại
thuốc có thể làm giảm các triệu chứng."
Matthew cau
mày. "Giảm bớt các triệu chứng? Chúng tôi đang tìm kiếm một cách chữa bệnh."
Chris cúi xuống
và nhặt lên một bìa hồ sơ. Anh trao nó cho Matthew. "Những phát hiện mới
nhất."
Cả Hubbard và
Jack đều đã quẹt tăm bông bên trong má và lấy mẫu máu. Họ đã vội vã thông qua tiến
trình phân tích và báo cáo bộ gen của họ đã đến vào lúc nào đó. Matthew nhận
bìa hồ sơ với các ngón tay không có khí lực, e ngại những gì anh có thể tìm thấy
bên trong nó.
"Tôi xin lỗi,
Matthew," Chris nói với hối tiếc chân thành.
Đôi mắt của
Matthew lướt trên các kết quả, lật các trang.
"Marcus đã
xác định chúng. Không ai khác có thể làm. Chúng tôi đã không tìm kiếm đúng chỗ",
Chris nói.
Matthew không
thể hấp thụ những gì anh nhìn thấy. Điều đó đã thay đổi. . . tất cả mọi thứ.
"Jack có
nhiều bộ kích hoạt trong DNA không mã hoá của mình hơn của ông." Chris dừng
lại. "Tôi phải hỏi, Matthew. Ông có chắc chắn rằng ông có thể tin tưởng
Jack quanh Diana không? "
Trước khi
Matthew có thể trả lời, cửa trước mở ra. Không có sự huyên thuyên thường lệ
luôn đi kèm với sự xuất hiện của Jack, hoặc tiếng huýt sáo vui vẻ của Gallowglass,
hoặc lời thuyết giáo ngoan đạo của Andrew.
Âm thanh duy nhất
là tiếng rên rỉ thấp của Lobero.
Lỗ mũi của
Matthew phập phồng, và anh cuồng chân chạy, những kết quả kiểm tra tung rải
xung quanh anh. Sau đó, anh đi mất, di chuyển đến ngưỡng cửa trong nháy mắt.
"Cái quái
gì vậy?" Chris nói sau lưng anh.
"Chúng tôi
đã gặp một người trong khi chúng tôi ra ngoài đi dạo," Gallowglass nói, dẫn
một Lobero miễn cưỡng vào trong nhà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét