Thứ Bảy, 9 tháng 9, 2017

Mật mã 3 - Chương 19

Chương 19






Matthew mang Jack lên tầng ba, nâng niu cơ thể của cậu như thể cậu là một đứa bé. Lobero và Corra đi cùng chúng tôi, cả hai con thú nhận thức được công việc mà chúng phải làm. Trong khi Matthew lột chiếc áo ướt đẫm máu của Jack, tôi lục lọi trong tủ quần áo phòng ngủ tìm thứ gì đó cậu ấy có thể mặc thay thế. Jack dễ dàng cao sáu feet, nhưng cậu có tạng người gầy gò hơn nhiều so với Matthew. Tôi tìm thấy một chiếc áo sơ mi ngoại cỡ của đội Yale mà đôi khi tôi mặc ngủ, hy vọng nó sẽ vừa. Matthew trượt cánh tay dường như không xương của Jack vào nó và kéo nó qua cái đầu đang nghiêng ngả của cậu. Thần chú của tôi đã đánh gục cậu ấy.

Cùng nhau chúng tôi ổn định cậu ấy trên giường, cả hai chúng tôi chỉ nói những gì hoàn toàn cần thiết. Tôi kéo tấm đắp lên trên vai của Jack trong khi Lobero dõi theo từng cử động của tôi từ sàn nhà. Corra đậu trên ngọn đèn, chu đáo và không chớp mắt, trọng lượng của cô bé uốn bóng tối đến một mức độ đáng báo động.

Tôi chạm vào mái tóc màu cát của Jack và dấu đen trên cổ của cậu, sau đó áp bàn tay của tôi trên trái tim cậu.

Mặc dù cậu đang ngủ, tôi có thể cảm thấy các bộ phận của cậu đang chiến đấu giành kiểm soát : tâm trí, cơ thể, linh hồn. Dù Hubbard đã đảm bảo rằng Jack sẽ ở trong tuổi hai mươi mãi mãi, cậu có một sự mệt mỏi đã khiến cậu trông có vẻ như một người đàn ông gấp ba lần tuổi đó.

Jack đã trải qua nhiều thứ. Quá nhiều, nhờ Benjamin. Tôi muốn gã điên đó bị xóa sạch khỏi mặt đất. Các ngón tay trên bàn tay trái của tôi loe rộng, cổ tay tôi đau nhói nơi nút thắt vòng quanh mạch đập. Pháp thuật không là gì khác hơn mong muốn tạo nên hiện thực, và quyền lực trong tĩnh mạch của tôi đáp lại mong muốn trả thù không lời của tôi.

"Jack là trách nhiệm của chúng ta, và chúng ta đã không có ở đó vì cậu bé." Giọng nói của tôi trầm thấp và dữ dội. "Và Annie. . . "

"Chúng ta ở đây vì Jack bây giờ." Đôi mắt của Matthew giữ nỗi buồn và giận dữ tương tự như tôi biết có trong của chính tôi. "Không có gì chúng ta có thể làm cho Annie, ngoại trừ cầu nguyện rằng linh hồn của cô bé tìm thấy được sự an bình."

Tôi gật đầu, kiểm soát cảm xúc của mình một cách khó khăn.

"Đi tắm vòi sen nhé, ma lionne. Cái chạm của Hubbard và máu của Jack. .. " Matthew không thể chịu đựng lâu khi da tôi mang hương thơm của sinh vật khác. "Anh sẽ ở lại với thằng bé trong khi em tắm. Sau đó, em và anh sẽ đi xuống cầu thang và nói chuyện với. . . cháu nội của anh." Những lời cuối của anh chậm và có chủ ý, như thể anh phải kiểm soát lưỡi của mình để sử dụng chúng.

Tôi siết chặt tay anh, hôn Jack nhẹ trên trán, và miễn cưỡng đứng vào phòng tắm trong một nỗ lực vô ích để rửa bản thân sạch sẽ các sự kiện của buổi tối.

Ba mươi phút sau, chúng tôi thấy Gallowglass và Hubbard ngồi đối diện nhau ở bàn ăn tối bằng gỗ thông đơn giản. Họ trừng mắt với nhau. Họ nhìn nhau chằm chằm. Họ gầm gừ. Tôi rất vui khi Jack không tỉnh táo để chứng kiến điều đó.

Matthew buông tay tôi và bước vài bước vào bếp. Anh lấy ra một chai nước lấp lánh cho tôi và ba chai rượu vang. Sau khi phân phối chúng, anh đi trở lại lấy một cái mở nút chai và bốn chiếc ly.

"Ông có thể là người anh em họ của tôi, nhưng tôi vẫn không thích ông, Hubbard." Tiếng gầm gừ của Gallowglass lắng xuống thành một âm thanh tàn bạo còn đáng lo ngại nhiều hơn nữa.

"Điều đó là có qua có lại." Hubbard nhấc chiếc cặp màu đen của ông lên bàn và để nó trong tầm tay.

Matthew đã mở nút chai của mình, đang quan sát cháu trai và Hubbard phỉnh phờ nhau giành vị trí mà không bình luận. Anh rót cho mình một ly rượu và uống hết trong hai ngụm.

"Ông sẽ không phù hợp để trở thành một phụ huynh," Gallowglass nói, đôi mắt thu hẹp.

"Vậy ai mới phù hợp?" Hubbard bắn trở lại.

"Đủ rồi." Matthew không cao giọng, nhưng có một âm sắc trong nó khiến những sợi lông măng trên cổ tôi dựng đứng và ngay lập tức làm Gallowglass và Hubbard im bặt. "Chứng cuồng máu luôn luôn  ảnh hưởng Jack theo cách này à, Andrew, hay nó trở nên tồi tệ kể từ khi thằng bé gặp Benjamin?"

Hubbard ngồi vào ghế của mình với một nụ cười chua chát. "Đó là nơi ông muốn bắt đầu, phải không?"

"Nếu ông bắt đầu bằng cách giải thích tại sao ông biến Jack thành một ma cà rồng khi ông biết nó có thể truyền cho thằng bé chứng cuồng máu thì thế nào!" Sự tức giận của tôi thiêu cháy thẳng thừng bất kỳ lịch sự nào mà tôi đã từng dành cho ông ta.

"Tôi đưa cho cậu ta một sự lựa chọn, Diana," Hubbard vặn lại. “không được cho là một cơ hội."

"Jack đang chết dần vì bệnh dịch hạch!" Tôi kêu lên. "Cậu bé không có khả năng đưa ra một quyết định sáng suốt. Ông là người trưởng thành. Jack là một đứa trẻ."

"Jack đã hơn hai mươi, một người đàn ông, không phải là cậu bé mà cô đã bỏ lại với Đức ngài Northumberland. Và cậu ấy đã trải qua địa ngục chờ đợi trong vô vọng cho sự trở về của cô!” Hubbard nói.

Sợ chúng tôi có thể đánh thức Jack, tôi hạ thấp giọng. "Tôi để lại cho ông rất nhiều tiền để giữ cho cả Jack và Annie tránh khỏi con đường nguy hiểm. Không ai trong số chúng phải mong muốn về bất cứ điều gì."

"Cô nghĩ rằng một chiếc giường ấm áp và thức ăn trong bụng có thể hàn gắn trái tim tan vỡ của Jack sao?" Đôi mắt siêu nhiên của Hubbard lạnh băng. "Thằng bé đã chờ cô mỗi ngày trong mười hai năm. Đó là mười hai năm đi đến bến cảng để đón các chuyến tàu từ Châu Âu với hy vọng rằng cô sẽ ở trên tàu; mười hai năm hỏi thăm mọi người nước ngoài mà cậu ấy có thể tìm thấy ở London để hỏi xem liệu cô có được nhìn thấy ở Amsterdam, hoặc Lubeck, hoặc Prague; và mười hai năm đi bộ đến bất cứ ai cậu nghi ngờ là một phù thủy để cho người đó thấy một bức tranh cậu ấy vẽ phù thủy nổi tiếng Diana Roydon. Thật kỳ diệu khi bệnh dịch hạch lấy đi mạng sống của cậu ấy và không phải là các thẩm phán của nữ hoàng!"

Tôi tái nhợt.

"Cô cũng đã có một sự lựa chọn,", Hubbard nhắc tôi. "Vậy, nếu cô muốn đổ lỗi cho việc Jack trở thành một ma cà rồng, hãy đổ lỗi cho bản thân hoặc đổ lỗi cho Matthew. Thằng bé là trách nhiệm của cô. Cô đã biến thằng bé thành của tôi."

"Đó không phải là thoả thuận của chúng ta, và ông biết điều đó!" Những lời nói tuột ra khỏi miệng của tôi trước khi tôi có thể ngăn chặn chúng. Tôi sững người, một vẻ kinh hoàng trên khuôn mặt của tôi. Đây là một bí mật khác mà tôi đã giấu Matthew, một bí mật tôi nghĩ đã an toàn phía sau tôi.

Hơi thở của Gallowglass rít lên vì ngạc nhiên. Ánh mắt băng giá của Matthew phân tán trên làn da của tôi. Sau đó, căn phòng rơi vào im lặng hoàn toàn. "Tôi cần nói chuyện với vợ tôi và cháu nội của tôi, Gallowglass. Riêng.", Matthew nói. Sự nhấn mạnh ông đặt trên "vợ tôi" và "cháu nội của tôi" thật tinh tế nhưng không thể nhầm lẫn.

Gallowglass đứng lên, gương mặt anh hằn sâu những nếp nhăn chê trách. "Tôi sẽ ở trên lầu với Jack."

Matthew lắc đầu. "Về nhà và đợi Miriam. Tôi sẽ gọi khi Andrew và Jack đã sẵn sàng để tham gia cùng. "

"Jack sẽ ở lại đây," tôi nói, giọng tôi tăng cao trở lại, “với chúng ta. Nơi thằng bé thuộc về. "

Ánh mắt kinh khủng của Matthew chỉa thẳng vào tôi làm im lặng tôi ngay lập tức, mặc dù hai mươi thế kỷ đầu tiên không có chỗ cho một hoàng tử Renaissance và một năm trước đây tôi đã có thể phản đối khuynh hướng cao tay của anh. Bây giờ tôi biết rằng chồng tôi đang treo sự kiểm soát của anh bằng một sợi chỉ rất mảnh.

"Tôi không ở lại dưới cùng một mái nhà với một de Clermont. Đặc biệt không phải là anh ta.” Hubbard nói, chỉ tay về hướng Gallowglass.

"Ông quên sao, Andrew," Matthew nói. “Ông là một de Clermont. Jack cũng vậy. "

"Tôi chưa bao giờ là de Clermont," Hubbard nói hằn học.

"Một khi ông đã uống máu của Benjamin, ông không bao giờ là bất cứ điều gì khác." Giọng nói của Matthew đã được cô đọng. "Trong gia đình này, ông làm những gì tôi nói."

"Gia đình?" Hubbard chế giễu. "Ông là một phần của bè lũ Philippe, và bây giờ ông phải trả lời Baldwin. Ông không có gia đình riêng của mình."

"Rõ ràng tôi có." Miệng của Matthew xoắn lại với vẻ hối tiếc. "Đến lúc đi rồi đó, Gallowglass."

"Được thôi, Matthew. Cháu sẽ để chú đuổi cháu đi – vào lúc này - nhưng cháu sẽ không đi xa. Và nếu bản năng của cháu cho cháu biết có rắc rối, cháu sẽ quay lại và xuống địa ngục cùng với các phong tục và luật lệ ma cà rồng." Gallowglass đứng dậy và hôn lên má tôi. "Hét lên nhé, nếu cần tôi, Thím."

Matthew chờ cho đến khi cửa đóng lại trước khi anh quay về Hubbard. "Chính xác thoả thuận nào ông đã thực hiện với người bạn đời của tôi?" Anh hỏi.

"Đó là lỗi của em, Matthew. Em đã đi đến Hubbard… " Tôi bắt đầu, muốn xưng tội và làm cho xong.

Chiếc bàn dội lại bên dưới sức mạnh cú đánh của Matthew. "Trả lời tôi, Andrew."

"Tôi đồng ý bảo vệ bất cứ ai thuộc về cô ấy, thậm chí cả ông", Hubbard nói vắn tắt. Ở khía cạnh này, ông là một de Clermont đến tận xương – không tình nguyện bất kỳ điều gì, chỉ để lộ những gì ông phải làm.

"Và để trao đổi?" Matthew hỏi gay gắt. "Ông sẽ không thực hiện  một lời thề như vậy mà không nhận được một cái gì đó quý giá tương đương để đền đáp."

"Người bạn đời của ông đã cho tôi một giọt máu - một giọt duy nhất," Hubbard nói, giọng bực bội. Tôi đã lừa ông ta, tuân thủ các từ ngữ yêu cầu của ông ta chứ không phải là tinh thần của nó. Rõ ràng Andrew Hubbard giữ mối hận thù.

"Lúc đó ông có biết tôi chính là ông nội của ông không?" Matthew hỏi. Tôi không thể tưởng tượng được tại sao điều này lại quan trọng.

"Có," Andrew nói, nhìn hơi xanh.

Matthew lôi ông ta qua bàn để họ mũi đụng mũi. "Và ông đã biết được những gì từ một giọt máu đó?"

"Tên thật của cô ấy là Diana Bishop. Không có gì hơn, tôi thề. Phù thủy đã sử dụng phép thuật để làm chắc chắn điều đó." Trên lưỡi Hubbard, từ" phù thủy "nghe có vẻ bẩn thỉu và khiêu dâm.

"Không bao giờ tận dụng lợi thế trên bản năng bảo vệ của vợ tôi nữa, Andrew. Nếu ông làm thế, tôi sẽ phải lấy đầu ông," Cú túm của Matthew siết chặt, "vì sự tò mò thái quá của ông, không một ma cà rồng còn sống nào sẽ chê trách tôi khi làm như vậy."

"Tôi không quan tâm những gì hai người đã làm đằng sau cánh cửa đóng, mặc dù những người khác sẽ, vì người bạn đời của ông rõ ràng đang mang thai và không có một chút mùi hương của người đàn ông khác trên cô ấy." Hubbard mím môi chê bai.

Cuối cùng tôi đã hiểu câu hỏi trước đó của Matthew. Bằng việc cố ý lấy máu của tôi và tìm kiếm những suy nghĩ và những ký ức của tôi, việc Andrew Hubbard đã thực hiện tương đương với việc gã ma cà rồng quan sát ông bà nội của mình quan hệ tình dục. Nếu như tôi không tìm ra cách để làm chậm dòng chảy của máu để ông ta chỉ có được duy nhất giọt máu mà ông ta yêu cầu và không có gì hơn, Hubbard đã dòm ngó vào cuộc sống riêng tư của chúng tôi và có thể đã biết được bí mật của Matthew cũng như của chính tôi. Mắt tôi nhắm nghiền chống lại việc nhận thức về các thiệt hại có thể đã là kết quả. Một tiếng rì rầm gây xao lãng đến từ chiếc cặp của Andrew. Nó nhắc nhở tôi về tiếng ồn đôi khi tôi nghe trong một bài giảng, khi điện thoại của học sinh bị đi tắt đột ngột.

"Ông để điện thoại của ông mở loa ngoài kìa," tôi nói, sự chú ý của tôi bị kéo vào tiếng líu lo trầm trầm. "Ai đó đang để lại lời nhắn."

Cả Matthew và Andrew đều cau mày.

"Tôi không nghe thấy bất cứ điều gì," Matthew nói.

"Và tôi không sở hữu một chiếc điện thoại di động", Hubbard nói thêm.

"Vậy thì nó đến từ đâu?" Tôi hỏi, nhìn xung quanh. "Có ai mở radio sao?"

"Thứ duy nhất ở trong cặp của tôi là thứ này." Hubbard mở hai móc đồng của chiếc cặp và rút ra thứ gì đó.

Tiếng rì rầm tăng lớn hơn khi một cú xóc của quyền lực xâm nhập vào cơ thể của tôi. Mỗi giác quan của tôi được tăng cường thêm, và các sợi tơ thợ dệt ràng buộc thế giới ngân lên những rung động đột ngột, cuộn và xoắn lại trong không gian giữa tôi và mảnh giấy da mà Andrew Hubbard giữ trong các ngón tay. Máu của tôi đáp lại những vết tích mờ nhạt của pháp thuật đã bám chặt vào trang đơn độc này từ Sách Sự Sống, và cổ tay của tôi bị thiêu đốt khi một mùi hương quen thuộc, mờ nhạt, của meo mốc và thời gian tràn ngập căn phòng.

Hubbard đã lật trang sách để nó đối mặt với tôi, nhưng tôi đã biết những gì tôi sẽ thấy: hai con rồng giả kim thuật khóa lại với nhau, máu từ vết thương của chúng rơi vào một cái chậu mà từ đó những bóng hình trần truồng, xanh xao vươn dậy. Nó mô tả các giai đoạn trong quá trình giả kim thuật sau cuộc hôn nhân hoá học của nữ hoàng mặt trăng và đức vua mặt trời: sự thụ thai, khi một thực thể mới và quyền năng mọc ra từ sự kết hợp các mặt đối lập - nam và nữ, ánh sáng và bóng tối, mặt trời và mặt trăng.

Sau khi trải qua nhiều tuần trong Beinecke tìm kiếm những trang bị thiếu của Ashmole 782, tôi không mong bất ngờ gặp phải một trong số chúng trong phòng ăn của chính tôi.

"Edward Kelley đã gửi nó cho tôi vào mùa thu sau khi cô rời đi. Ông ta nói tôi không được để cho nó ra khỏi tầm nhìn của tôi."

Hubbard trượt trang sách về phía tôi.

Chúng tôi đã chỉ thoáng nhìn thấy ảnh rạng rỡ này trong cung điện của Rudolf. Sau Matthew và tôi đã suy đoán rằng những gì chúng tôi nghĩ là hai con rồng thực ra có thể là một firedrake và một Ouroboros. Một trong những con rồng của giả kim thuật thực sự là một firedrake, với hai chân và cánh, và thứ kia là một con rắn với cái đuôi trong miệng của nó. Dấu hiệu Ouroboros ở cổ tay của tôi quằn quại trong sự nhận biết, màu sắc của nó tỏa sáng với sự có thể. Hình ảnh thật mê hoặc, và bây giờ tôi đã có dịp để nghiên cứu nó đúng cách, những điều nhỏ bé đập vào tôi: biểu hiện say mê của các con rồng khi chúng nhìn vào mắt nhau, những vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt thế hệ con cháu của họ khi chúng trồi lên từ chiếc chậu nơi chúng được sinh ra, sự cân bằng gây ấn tượng giữa hai sinh vật quyền năng như vậy.

"Jack đã bảo đảm để bức hình của Edward được an toàn bất luận là gì. Dịch hạch, hỏa hoạn, chiến tranh, cậu bé không bao giờ để bất cứ điều gì chạm vào nó. Cậu ta tuyên bố nó thuộc về cô, Mistress Roydon.” Hubbard nói, cắt ngang sự mơ màng của tôi.

"Thuộc về tôi?" Tôi chạm vào góc của mảnh giấy da, và một trong cặp song sinh đã đưa ra một cú đá mạnh mẽ. "Không. Nó thuộc về tất cả chúng ta. "

"Và cô có một kiểu kết nối đặc biệt nào đó với nó. Cô là người duy nhất từng nghe nó nói." Andrew nói. "Cách đây rất lâu, một phù thủy trong sự chăm sóc của tôi nói rằng, ông ta nghĩ nó đến từ cuốn sách phép đầu tiên của phù thủy. Tuy nhiên, một ma cà rồng già đi qua London cho biết đây là một trang từ Sách Sự Sống. Tôi cầu nguyện với Đức Chúa Trời rằng chẳng chuyện nào là sự thật."

"Ông biết gì về Sách Sự Sống?" Giọng nói của Matthew đã âm vang tiếng sấm sét.

"Tôi biết rằng Benjamin muốn nó", Hubbard nói. "Ông ấy nói với Jack khá nhiều. Nhưng đó không phải là lần đầu tiên trưởng đàn của tôi đề cập đến cuốn sách. Benjamin đã tìm kiếm nó ở Oxford từ cách đây rất lâu - trước khi hắn biến tôi thành một ma cà rồng."

Điều đó có nghĩa là Benjamin đã tìm kiếm Sách Sự Sống từ giữa thế kỷ thứ mười bốn – lâu hơn nhiều khi Matthew quan tâm đến nó.

"Trưởng đàn của tôi nghĩ hắn có thể tìm thấy nó trong thư viện của một thầy phù thủy Oxford. Benjamin đã đưa cho lão phù thủy một món quà để trao đổi với cuốn sách: Một cái đầu bằng đồng được cho là đã nói lời sấm truyền." mặt Hubbard đầy nỗi buồn. "Luôn thật đáng tiếc khi thấy một người đàn ông khôn ngoan sa chân vào thói cuồng hư danh và mê tín dị đoan. 'Đừng biến thành thần tượng, hoặc khiến bản thân thành bất kỳ vị thánh đúc bằng kim loại nào' , Chúa đã phán truyền như thế. "

Gerbert của xứ Aurillac đã được đồn thổi là sở hữu chính xác một thiết bị kỳ diệu như vậy. Tôi đã nghĩ rằng Peter Knox, một thành viên của Đại Hội Đồng, là người quan tâm nhất đến Ashmole 782. Có khả năng Gerbert đã liên minh với Benjamin tất cả những năm qua và ông ta là người đã tìm ra sự giúp đỡ của Peter Knox chăng?

"Phù thủy ở Oxford đã nhận cái đầu bằng đồng nhưng không từ bỏ cuốn sách," Hubbard tiếp tục. "Nhiều thập kỷ sau, trưởng đàn của tôi vẫn nguyền rủa ông ta vì trò hai mang đó. Tôi chưa bao giờ khám phá ra tên của người phù thủy. "

"Tôi tin rằng đó là Roger Bacon - một nhà giả kim và một nhà triết học cũng như một phù thủy." Matthew nhìn tôi. Bacon từng sở hữu Sách Sự Sống, và đã gọi nó là "bí mật thực sự của các bí mật."

"Thuật giả kim là một trong rất nhiều những thói phù phiếm của phù thủy ", Hubbard nói với thái độ khinh thị. Biểu hiện của ông ta chuyển thành lo lắng. "Các con tôi cho tôi biết Benjamin đã trở lại nước Anh."

"Hắn đã. Benjamin đang xem xét phòng thí nghiệm của tôi ở Oxford." Matthew không đề cập đến thực tế là Sách Sự Sống hiện ở cách một vài khối nhà từ phòng thí nghiệm chính. Hubbard có thể là cháu trai của anh, nhưng điều đó không có nghĩa là Matthew tin tưởng ông.

"Nếu Benjamin ở Anh, làm thế nào chúng ta giữ được hắn tránh xa Jack?" Tôi hỏi Matthew khẩn trương.

"Jack sẽ quay lại London. Trưởng đàn của tôi không được chào đón ở đó nhiều hơn so với ông đâu, Matthew." Hubbard đứng lên. "Vậy, miễn là thằng bé vẫn ở với tôi, Jack sẽ được an toàn."

"Không ai an toàn khỏi Benjamin. Jack sẽ không trở lại London." Dấu hiệu mệnh lệnh đã trở lại trong giọng của Matthew. "Cũng không phải là ông, Andrew. Chưa được."

"Chúng tôi đã làm rất tốt mà không có sự can thiệp của ông", Hubbard vặn lại. "Có hơi muộn một chút để ông quyết định có muốn làm chúa tể đối với con cháu của ông giống như một vài người cha La Mã cổ đại."

"Các trưởng tộc. Một truyền thống hấp dẫn." Matthew ngồi lại trên ghế, cốc uống rượu khum trong tay. Anh nhìn không còn giống một hoàng tử mà giống một vị vua. "Hãy tưởng tượng việc trao cho một người đàn ông quyền lực của cuộc sống và cái chết trên người vợ, các con, các hầu cận, bất cứ ai mà ông ta đã nhận vào gia đình, và thậm chí cả những người họ hàng gần gũi, những người thiếu một người cha mạnh mẽ của riêng họ. Nó nhắc nhở tôi một chút về những gì ông đã cố gắng thực hiện tại London."

Matthew nhấm nháp ít rượu vang của mình. Hubbard trông có vẻ khó chịu hơn với mỗi giây trôi qua.

"Các con tôi vâng lời tôi một cách tự nguyện", Hubbard nói một cách cứng nhắc. "Họ tôn vinh tôi, như những đứa trẻ sùng đạo nên làm."

"Như một kẻ duy tâm," Matthew nói, chế giễu nhẹ. "Ông biết ai đã theo kịp các trưởng tộc, tất nhiên."

"Những người La Mã, như tôi đã nói," Hubbard trả lời gay gắt. "Tôi có học, Matthew, bất chấp những nghi ngờ của ông về điểm này."

"Không, đó là Philippe." Mắt Matthew ánh lên vẻ thích thú. "Philippe nghĩ xã hội La Mã có thể đem lại lợi ích từ một liều thuốc lành mạnh của kỷ luật gia đình ma cà rồng, và một nhắc nhở về tầm quan trọng của người cha."

"Philippe de Clermont đã phạm tội kiêu ngạo. Thiên Chúa là Cha thật sự duy nhất. Ông là một Kitô hữu, Matthew. Chắc chắn ông đồng ý." Vẻ mặt Hubbard biểu lộ sự tha thiết của một đức tin thực sự.

"Có lẽ," Matthew nói, như thể anh đang nghiêm túc xem xét lập luận của người cháu nội. "Nhưng cho đến khi Chúa kêu gọi chúng ta đến với Ngài, tôi sẽ phải được đáp ứng. Dù muốn hay không, Andrew, trong con mắt của ma cà rồng khác tôi trưởng tộc của ông, người đứng đầu gia tộc của ông, alpha của ông – cứ gọi nó là những gì ông thích. Và tất cả các con của ông - bao gồm cả Jack và tất cả các kẻ đi lạc khác mà ông đã được nhận nuôi, bất kể là daemon, ma cà rồng, hay phù thủy – đều là của tôi theo luật ma cà rồng."

"Không" Hubbard lắc đầu. "Tôi không bao giờ muốn là một phần của gia đình de Clermont."

"Những gì ông muốn không quan trọng. Không còn nữa." Matthew đặt xuống ly rượu của mình và nắm lấy tay tôi trong tay anh.

"Để làm chủ lòng trung thành của tôi, ông sẽ phải công nhận kẻ tái tạo tôi – Benjamin - như con trai của ông. Và ông sẽ không bao giờ làm điều đó", Hubbard nói gay gắt. "Là người đứng đầu của de Clermonts, Baldwin mất danh dự và vị trí của gia đình một cách nghiêm túc. Ông ấy sẽ không bao giờ cho phép ông lập chi nhánh  với tai họa trong máu của ông."

Trước khi Matthew có thể đáp lại thách thức của Andrew, Corra thốt ra một tiếng quàng quạc cảnh báo. Nhận ra rằng Jack hẳn đã tỉnh dậy, tôi đứng lên khỏi chỗ ngồi của tôi để đến với cậu bé. Những căn phòng không quen thuộc đã đe doạ cậu khi là một đứa trẻ.

"Hãy ở lại đây," Matthew nói, cú túm của anh trên tay tôi siết chặt lại.

"Thằng bé cần em!" Tôi phản đối.

"Jack cần một bàn tay mạnh mẽ và những ranh giới phù hợp," Matthew nói nhẹ nhàng. "Thằng bé biết em yêu nó. Nhưng cậu ta không thể xử lý các cảm xúc mạnh mẽ như thế vào lúc này."

"Em tin tưởng thằng bé." Giọng nói của tôi rung lên với sự tức giận và tổn thương.

"Anh thì không", Matthew nói gay gắt. "Không chỉ sự tức giận có thể tạo nên chứng cuồng máu trong người thằng bé. Tình yêu và lòng trung thành cũng thế. "

"Đừng yêu cầu em phớt lờ thằng bé." Tôi muốn Matthew ngừng đóng vai gia trưởng đủ lâu để cư xử như một người cha thực sự.

"Anh xin lỗi, Diana." Một bóng tối đậu lại trong đôi mắt của Matthew, thứ tôi nghĩ đã ra đi mãi mãi. "Em phải đặt những nhu cầu của Jack lên trước tiên."

"Nhu cầu gì?" Jack đứng ở cửa. Cậu ngáp dài, những chùm tóc dựng đứng lên trong cảnh báo rõ ràng.

Lobero đẩy qua chủ của mình và đi thẳng vào Matthew, tìm kiếm sự thừa nhận của một công việc đã được thực hiện tốt.

"Con cần phải đi săn. Có một mặt trăng tròn đầy, than ôi, nhưng thậm chí như thế tôi vẫn không thể kiểm soát các tầng trời." Lời nói dối của Matthew chảy từ lưỡi của anh như mật ong. Anh vò tai Lobero. "Tất cả chúng ta cùng đi - con, ta, cha con, thậm chí cả Gallowglass. Lobero cũng có thể đi cùng. "

Jack nhăn mũi. "Không đói."

"Vậy đừng ăn. Nhưng tuy thế con vẫn sẽ đi săn. Hãy sẵn sàng vào lúc nửa đêm. Ta sẽ đón con."

"Đón con ư?" Jack nhìn từ tôi đến Hubbard. "Con đã nghĩ rằng chúng ta sẽ ở lại đây."

"Con sẽ chỉ ở quanh một góc phố với Gallowglass và Miriam. Andrew sẽ ở đó với con.”

Matthew đảm bảo với cậu bé. "Ngôi nhà này không đủ lớn cho một phù thủy và ba ma cà rồng. Chúng ta là những sinh vật sống về đêm, Diana và các em bé cần giấc ngủ của họ." Jack nhìn vào bụng của tôi đăm chiêu. "Con luôn muốn có một người anh em bé."

"Con cũng có thể nhận được hai anh chị em thay vào đó," Matthew nói, cười khẽ.

Bàn tay tôi hạ xuống tự động trên bụng khi một trong cặp song sinh cho một cú đá mạnh mẽ khác. Chúng đã hoạt động bất thường kể từ khi Jack xuất hiện.

"Có phải chúng đang di chuyển không?" Jack hỏi tôi, mặt cậu háo hức. "Con có thể chạm vào chúng không?"

Tôi nhìn Matthew. Ánh mắt của Jack trượt theo cùng một hướng.

"Hãy để ta chỉ cho con làm thế nào." Giọng của Matthew ung dung, mặc dù đôi mắt anh sắc nhọn. Anh nắm lấy tay của Jack và ép nó vào bên cạnh bụng của tôi.

"Con không cảm thấy bất cứ điều gì," Jack nói, cau mày với sự tập trung.

Một cú đá đặc biệt mạnh mẽ, theo sau là một khuỷu tay nhọn, nện thịch vào thành tử cung của tôi.

"Whoa!" Khuôn mặt của Jack dịch khỏi của tôi vài inch, đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên. "Chúng đá như thế cả ngày ư?"

"Có cảm giác giống như thế." Tôi muốn xoa dịu những lọn lộn xộn của mái tóc Jack. Tôi muốn ôm cậu bé vào vòng tay và hứa với cậu bé rằng sẽ không bao giờ để ai làm tổn thương cậu một lần nữa. Nhưng tôi chẳng thể trao tặng cậu bé bất kỳ sự an ủi nào.

Cảm nhận được chiều hướng tâm trạng người mẹ của tôi, Matthew nhấc tay Jack ra . Khuôn mặt của Jack sa sầm, chịu đựng điều đó như là sự từ chối. Điên tiết với Matthew, tôi đưa tay giật mạnh tay của Jack trở lại. Trước khi tôi có thể, Matthew đặt tay vào eo tôi và kéo tôi lại bên cạnh anh. Đó là một cử chỉ sở hữu không thể nhầm lẫn.

Đôi mắt của Jack thẫm lại.

Hubbard lao về phía trước để can thiệp, và Matthew đóng băng ông ta tại chỗ bằng một cái nhìn.

Trong khoảng năm nhịp tim, đôi mắt của Jack trở lại bình thường. Khi chúng có màu nâu và màu xanh lá cây một lần nữa, Matthew trao cho cậu bé một nụ cười tán thành.

"Bản năng của con trong việc bảo vệ Diana là hoàn toàn phù hợp," Matthew nói với cậu. "Việc tin rằng có thể bảo vệ cô ấy khỏi ta thì không."

"Con xin lỗi, Matthew," Jack thì thầm. "Nó sẽ không xảy ra lần nữa."

"Ta chấp nhận lời xin lỗi của con. Đáng buồn thay, nó sẽ xảy ra lần nữa. Học cách kiểm soát bệnh tật của con sẽ không dễ dàng hay nhanh chóng." Giọng của Matthew chuyển thành hoạt bát. "Hôn tạm biệt Diana đi, Jack, và nghỉ ngơi tại nhà của Gallowglass. Đó là một nhà thờ cũ quanh góc phố. Con sẽ cảm thấy như ở nhà."

"Nghe thấy không, Cha H?" Jack cười toe toét. "Tự hỏi, liệu nó có dơi trong tháp chuông không, như của ông."

"Tôi không còn gặp vấn đề với lũ dơi nữa," Hubbard nói chua chát.

"Cha H vẫn sống trong một nhà thờ ở thành phố", Jack giải thích, đột nhiên phấn khởi. "Nó không tương tự như nơi bà đã đến thăm. Cái đống cũ kỹ đó đã bị cháy rụi. Phần lớn của nơi đó cũng thế, hãy đến để suy nghĩ về nó."

Tôi bật cười. Jack đã luôn thích kể những câu chuyện và cũng có một tài năng về điều đó.

"Bây giờ chỉ có cái tháp chuông vẫn còn lại. Cha H đã làm cho nó độc đáo đến mức bà khó nhận thấy nó chỉ là một đống rác." Jack cười toe toét với Hubbard và trao cho tôi một nụ hôn chiếu lệ trên má, tâm trạng của cậu đu đưa từ chứng cuồng máu đến hạnh phúc trong một khoảng thời gian rất ngắn. Cậu bé đẩy xuống cầu thang. "Thôi nào, Lobero. Hãy đi vật lộn với Gallowglass nào. "

"Nửa đêm," Matthew gọi cậu. "Hãy sẵn sàng. Và hãy tử tế với Miriam, Jack. Nếu con không làm thế, cô ấy sẽ khiến con ước chưa bao giờ được tái sinh."

"Đừng lo lắng, con đã quen đối phó với phái nữ khó nhằn!" Jack trả lời. Lobero sủa vang phấn khích và quay quanh chân của Jack để khuyến khích cậu ra bên ngoài.

"Giữ bức hình nhé, Mistress Roydon. Nếu cả Matthew và Benjamin thèm muốn nó, vậy thì tôi muốn được càng xa nó càng tốt.” Andrew nói.

"Thật hào phóng làm sao, Andrew." Bàn tay của Matthew bắn ra và đóng xung quanh cổ họng của Hubbard. "Ở lại trong New Haven cho đến khi tôi cho phép ông rời đi."

Mắt họ đấu với nhau, màu đá phiến và màu xám xanh. Andrew là người đầu tiên nhìn đi chỗ khác.

"Thôi nào, Cha H!" Jack gầm lên. "Tôi muốn nhìn thấy nhà thờ của Gallowglass, và Lobero cần đi dạo."

"Nửa đêm, Andrew." Lời nói của Matthew hoàn toàn thân mật, nhưng có một cảnh báo trong đó. Cánh cửa đóng lại, và âm thanh của tiếng sủa Lobero dịu dần. Khi nó đã phai nhạt hoàn toàn, tôi xoay nhìn Matthew.

"Làm sao anh có thể…"

Hình ảnh của Matthew, đầu vùi trong đôi tay, khiến tôi đột ngột tắt tiếng. Sự tức giận của tôi, vốn đang cháy bừng bừng, từ từ xẹp xuống. Anh nhìn lên, khuôn mặt bị tàn phá bởi cảm giác tội lỗi và nỗi buồn. "Jack. . . Benjamin. .. " Matthew rùng mình. "Chúa giúp anh, anh đã làm gì thế này?"


Không có nhận xét nào: