Thứ Sáu, 8 tháng 9, 2017

Mật mã 3 - Chương 18

Chương 18






Giọng nói ấy. Khi lần cuối tôi nghe nó, nó cao hơn, mà không có tiếng trầm trầm thấp ở phía sau cổ họng.

Đôi mắt ấy. Màu nâu ánh vàng bắn xuyên qua với sắc vàng kim và xanh lục thẫm. Chúng vẫn trông già hơn so với tuổi của mình.

Nụ cười của cậu bé. Khoé bên trái vẫn luôn nâng cao hơn bên phải.

"Jack?" Tôi nghẹn lại với cái tên khi trái tim tôi siết lại.

Một con chó trắng nặng cả trăm pound thò chân ra khỏi băng ghế sau của chiếc xe, nhảy qua hộc sang số và lao xuyên qua cánh cửa mở, mái tóc dài bay bay và chiếc lưỡi hồng thè ra khỏi miệng. Jack túm lấy gáy nó.

"Đứng yên, Lobero." Jack vò rối vùng lông trên đỉnh đầu bờm xờm của con chó, để lộ cái nhìn thoáng qua của đôi mắt hạt nút màu đen. Con chó nhìn chằm chằm vào cậu ta trìu mến, đập đuôi, và ngồi thở hổn hển để chờ hướng dẫn thêm.

"Xin chào, Gallowglass." Jack bước chầm chậm về phía chúng tôi.

"Jackie." Giọng Gallowglass dày lên với cảm xúc. "Tôi tưởng cậu đã chết."

"Tôi đã chết. Sau đó, thì không." Jack nhìn xuống tôi, không chắc về sự chào đón. Không có chỗ cho sự nghi ngờ, tôi vung đôi cánh tay quanh cậu ta.

"Ôi, Jack." Jack có mùi lửa than và những buổi sáng sương mù chứ không phải là bánh mì nóng, như khi còn là một đứa trẻ. Sau một lúc do dự, cậu bao bọc tôi trong đôi cánh tay dài, khẳng khiu. Cậu đã lớn tuổi và cao hơn, nhưng vẫn cho cảm giác mong manh, như thể vẻ bên ngoài trưởng thành của cậu là không có gì nhiều hơn một cái vỏ.

"Con nhớ bà," Jack thì thầm.

"Diana!" Matthew vẫn còn cách đó hơn hai khối nhà, nhưng anh đã phát hiện ra chiếc xe chặn lối vào Court Street, cũng như người đàn ông lạ đang ôm tôi. Từ góc nhìn của anh, tôi hẳn có vẻ bị mắc bẫy, thậm chí với Gallowglass đứng gần đó. Bản năng dẫn dắt và Matthew chạy, cơ thể anh như một vệt khói.

Lobero chồm lên với tiếng sủa cảnh báo. Giống chó chăn cừu Komondors khá giống ma cà rồng: được nhân giống để bảo vệ những người chúng yêu thương, trung thành với gia đình, đủ lớn để hạ những con con sói, gấu, và sẵn sàng chết chứ không chịu khuất phục trước sinh vật khác.

Jack cảm nhận được mối đe dọa, mà không nhìn thấy nguồn gốc của nó. Cậu đã biến đổi trước mắt tôi thành một sinh vật của những cơn ác mộng, răng để trần, đôi mắt vô hồn và tối đen. Cậu túm lấy tôi và ôm tôi thật chặt, che chắn cho tôi khỏi bất cứ thứ gì lờ mờ hiện ra phía sau. Nhưng cậu cũng đã bóp nghẹt dòng chảy của không khí vào phổi tôi.

"Không! Không phải con cũng vậy.” tôi thở hổn hển, lãng phí hơi thở cuối cùng của tôi. Bây giờ không có cách nào để tôi cảnh báo Matthew rằng ai đó đã truyền cho cậu bé rạng rỡ dễ bị tổn thương của chúng tôi  chứng cuồng máu.

Trước khi Matthew có thể xông qua mui xe của chiếc xe, một người đàn ông leo ra khỏi chỗ ngồi của lái xe và túm lấy anh. Ông ta hẳn cũng là một ma cà rồng, tôi choáng váng nghĩ, nếu ông ta có sức mạnh để ngăn chặn Matthew.

"Dừng lại, Matthew. Đó là Jack." Giọng nói trầm, sâu, mang trọng âm đặc biệt của London gợi lên những ký ức không mong muốn về một giọt máu đơn lẻ rơi vào trong khuôn miệng đang chờ đợi của một ma cà rồng.

Andrew Hubbard. Nhà vua ma cà rồng của London đang ở New Haven.  Những ngôi sao lung linh ở các khoé mắt của tôi.

Matthew gầm gừ và vùng vẫy. Cột sống của Hubbard đập vào khung kim loại của xe với một tiếng uỵch vỡ xương.

"Đó là Jack," Hubbard lặp đi lặp lại, nắm chặt cổ Matthew và buộc anh phải lắng nghe.

Lần này thông điệp được ghi nhận. Mắt của Matthew mở to, và anh nhìn về phía chúng tôi.

"Jack?" Giọng nói của Matthew khàn khàn.

"Master Roydon?" Mặc dù không quay lại, Jack nghiêng đầu sang một bên khi tiếng nói của Matthew thâm nhập vào đám mây đen của chứng cuồng máu. Cái ôm của cậu giãn ra.

Tôi hít không khí đầy buồng phổi, đấu tranh đẩy lùi bóng tối đầy sao. Tay tôi ôm lấy bụng theo bản năng, nơi tôi cảm nhận một cú hích làm yên lòng, rồi một cái khác. Lobero ngửi bàn chân và bàn tay tôi như thể cố gắng tìm ra mối quan hệ của tôi với ông chủ của nó, sau đó ngồi trước mặt tôi và gầm lên với Matthew.

"Đây có phải là một giấc mơ khác?" Có một dấu vết của đứa trẻ lạc lối mà cậu bé đã từng là trong giọng nói trầm trầm, và Jack nhắm nghiền mắt lại không thích mạo hiểm thức dậy.

"Không có giấc mơ nào hết đâu, Jack," Gallowglass nói nhẹ nhàng. "Bước khỏi Mistress Roydon ngay. Matthew không gây nguy hiểm cho người bạn đời của mình."

"Ôi, Chúa ơi. Tôi đã chạm vào bà ấy." Jack nghe có vẻ kinh hoàng. Chậm rãi, cậu bé quay lại và giơ tay lên đầu hàng, sẵn sàng chấp nhận bất cứ hình phạt nào Matthew thấy phù hợp để xử lý. Đôi mắt của Jack, vốn đã trở lại bình thường, tối lại một lần nữa. Nhưng cậu không tức giận. Vậy tại sao chứng cuồng máu lại nổi lên?

"Suỵt," tôi nói, nhẹ nhàng hạ cánh tay của cậu xuống. "Con đã chạm vào ta cả ngàn lần rồi. Matthew không quan tâm đâu."

"Con đã không. . . thế này. . . trước đây." Giọng nói của Jack bị kéo căng với vẻ tự ghê tởm.

Matthew từ từ tiến lại gần hơn để không làm Jack giật mình. Andrew Hubbard đóng sầm cửa xe và đi theo anh. Các thế kỷ đã chẳng được gì nhiều trong việc thay đổi vị ma cà rồng London nổi tiếng trong phong cách linh mục và bầy đàn những  sinh vật được nhận nuôi với tất cả các loài và lứa tuổi. Trông ông y như xưa: mày râu nhẵn nhụi, khuôn mặt nhợt nhạt, và mái tóc vàng. Duy chỉ đôi mắt màu đá phiến của Hubbard và quần áo ảm đạm cung cấp vẻ trái ngược với sự xuất hiện tái nhợt ấy. Và cơ thể của ông vẫn cao và gầy, với lưng hơi khom xuống, đôi vai rộng.

Khi hai ma cà rồng đến gần, tiếng gầm gừ của con chó đe dọa nhiều hơn và phô bày hàm răng.

"Nào, Lobero," Matthew ra lệnh. Anh cúi xuống và kiên nhẫn chờ đợi trong khi con chó cân nhắc những lựa chọn.

"Nó là loại chó một người chủ", Hubbard cảnh báo. "Sinh vật duy nhất mà nó lắng nghe là Jack."

Cái mũi ướt của Lobero đẩy vào tay tôi, và sau đó ngửi chủ của mình. Mõm của con chó nghểnh lên để nhận các mùi hương khác trước khi nó chuyển về phía Matthew và Hubbard. Lobero chấp nhận Cha Hubbard, nhưng Matthew nhận được một đánh giá toàn diện hơn. Khi anh đã được thông qua, đuôi Lobero của chuyển từ trái sang phải. Đó không chính xác là một cái vẫy đuôi, nhưng con chó đã theo bản năng thừa nhận alpha trong đàn này.

"Chó ngoan." Matthew đứng lên và chỉ vào gót chân của anh. Lobero ngoan ngoãn đảo quanh và theo sau khi Matthew tham gia với Jack, Gallowglass, và tôi.

"Ổn chứ, mon coeur?" Matthew thì thầm.

"Tất nhiên," tôi nói, vẫn còn một chút hổn hển.

"Và con, Jack?" Matthew đặt một tay lên vai Jack. Đó không phải là cái ôm điển hình nhà de Clermont. Đây là một người cha chào đón con trai của mình sau khi một cuộc chia ly dài - một người cha lo sợ rằng con mình đã trải qua địa ngục.

"Bây giờ con đã tốt hơn rồi," Jack luôn luôn trả lời xa với việc nói sự thật khi được hỏi một câu hỏi trực tiếp. "Con phản ứng thái quá khi tôi ngạc nhiên."

"Ta cũng vậy" Cú nắm của Matthew vào cậu chặt thêm một chút. "Ta xin lỗi. Con đã quay lưng lại, và ta đã không hy vọng còn được gặp lại con."

"Điều đó thật. . . khó khăn. Ở cách xa như thế." Những âm rung rung mờ nhạt trong giọng nói của Jack đã cho thấy điều đó còn nhiều hơn khó khăn.

"Ta có thể hình dung được. Tại sao chúng ta không đi vào bên trong và con có thể kể cho chúng ta câu chuyện của mình?" Đây không phải là một lời mời đơn giản; Matthew đã yêu cầu Jack vạch trần linh hồn của mình. Jack trông có vẻ lo lắng trước viễn cảnh.

"Hãy nói lựa chọn của con là gì, Jack," Matthew đảm bảo với cậu. "Không kể gì, hay cho chúng ta biết tất cả mọi thứ, nhưng chúng ta hãy đi vào bên trong khi con làm điều đó. Lobero mới nhất của con không yên lặng hơn so với con đầu tiên nhỉ. Nó sẽ khiến những người hàng xóm gọi cho cảnh sát nếu cứ tiếp tục sủa như thế."

Jack gật đầu.

Đầu Matthew nghiêng sang một bên. Cử chỉ ấy làm cho anh trông giống như Jack. Anh mỉm cười."Cậu nhóc bé nhỏ của chúng ta biến đi đâu mất rồi? Ta không phải cúi mình xuống để nhìn vào đôi mắt của con nữa."

Sự căng thẳng còn lại rời khỏi cơ thể của Jack với lời trêu chọc nhẹ nhàng của Matthew. Cậu cười toe toét ngượng ngùng và gãi tai Lobero.

"Cha Hubbard sẽ đi cùng chúng ta. Cháu có thể lấy xe không, Gallowglass, và đậu nó vào nơi nào đó mà nó không chặn đường?" Matthew hỏi.

Gallowglass chìa tay ra, và Hubbard đặt chìa khoá vào đó.

"Có một chiếc cặp trong thùng xe," Hubbard nói. "Mang nó trở lại cùng với bạn."

Gallowglass gật đầu, đôi môi anh mím thành một đường mỏng. Anh bắn cho Hubbard một cái nhìn sắc bén trước khi sừng sững tiến về phía chiếc xe.

"Anh ta không bao giờ thích tôi." Hubbard vuốt thẳng ve áo trên chiếc áo khoác màu đen khắc khổ của ông, thứ ông máng trên chiếc áo sơ mi đen. Thậm chí sau hơn sáu trăm năm, ma cà rồng vẫn là một giáo sĩ từ trong tim.

Ông gật đầu với tôi, thừa nhận sự hiện diện của tôi lần đầu tiên. "Mistress Roydon."

"Tên tôi là Bishops." Tôi muốn nhắc nhở ông ta về lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau và thỏa thuận mà ông sẽ thực hiện - và đã phá vỡ, dựa trên các bằng chứng trước mắt tôi.

"Vậy thì, Dr. Bishop."  đôi mắt đa sắc, kỳ lạ của Hubbard nheo lại.

"Ông đã không giữ lời hứa của mình," Tôi rít lên. Ánh mắt bối rối của Jack đậu lại trên cổ tôi.

"Hứa gì?" Jack hỏi từ phía sau tôi.

Chết tiệt. Jack đã luôn luôn có thính giác tuyệt vời, nhưng tôi quên mất bây giờ cậu cũng đã có được quà tặng với các giác quan siêu phàm.

"Tôi đã thề rằng tôi sẽ chăm sóc cậu và Annie cho Mistress Roydon," Hubbard nói.

"Cha Hubbard có giữ lời, bà chủ à," Jack nói lặng lẽ. "Nếu không thì con sẽ không ở đây."

"Và chúng tôi rất biết ơn ông ấy." Matthew có vẻ bất cứ điều gì ngoại trừ điều đó. Anh quăng cho tôi chìa khóa nhà.

Gallowglass vẫn giữ túi của tôi, và không có nó tôi không có cách nào để mở cửa.

Hubbard bắt lấy chúng thay vào đó và xoay chìa khóa trong ổ khóa.

"Hãy mang Lobero lên lầu và lấy cho nó một ít nước, Jack. Nhà bếp trên tầng đầu tiên." Matthew rứt chìa khoá khỏi nắm tay của Hubbard khi anh đi qua và đặt chúng vào một cái bát trên bàn ngoài sảnh.

Jack gọi Lobero và ngoan ngoãn bắt đầu bước lên những bậc thang đã mòn, được quét sơn. "Ông là một người đã chết, Hubbard - và  kẻ đã biến Jack thành một ma cà rồng cũng thế." Giọng nói của Matthew không hơn một tiếng thì thầm trống rỗng. Tuy vậy Jack vẫn nghe thấy.

"Ông không thể giết ông ấy, Master Roydon." Jack đứng ở đầu cầu thang, những ngón tay quấn chặt quanh vòng cổ của Lobero. "Cha Hubbard là cháu nội của ông. Ông ấy cũng là người tạo ra con."

Jack quay đi, và chúng tôi nghe những cánh cửa tủ mở, sau đó tiếng nước chảy từ một vòi nước. Các âm thanh giản dị đến kỳ quặc xét đến rằng một quả bom đàm thoại vừa nổ tung.

"Cháu trai của tôi?" Matthew nhìn Hubbard bàng hoàng. "Nhưng điều đó có nghĩa. . . "

"Benjamin Fox là trưởng đàn của tôi." Nguồn gốc của Andrew Hubbard đã luôn luôn được bao phủ trong sự tối tăm.

Truyền thuyết London nói rằng ông là một linh mục khi cái chết đen đầu tiên viếng thăm Anh vào 1349. Sau khi tất cả các giáo dân của Hubbard đã qua đời vì bệnh tật, Hubbard đã đào mộ cho chính mình và trèo vào trong đó.

Ma cà rồng bí ẩn nào đó đã mang Hubbard trở lại từ bờ vực của cái chết, nhưng hình như không ai biết là ai.

"Trong chừng mực con trai của ông quan tâm, tôi chỉ là một công cụ - một người mà hắn tạo ra cho mục tiêu xa hơn của hắn tại Anh. Benjamin đã hy vọng tôi sẽ nhiễm chứng cuồng máu", Hubbard tiếp tục. "Hắn cũng hy vọng tôi sẽ giúp hắn tổ chức một đội quân để chống lại nhà de Clermonts và các đồng minh của họ. Nhưng hắn đã thất vọng về cả hai dự tính, và tôi đã xoay sở để giữ ông cách xa khỏi tôi và con chiên của tôi. Cho đến bây giờ. "

"Chuyện gì đã xảy ra?" Matthew hỏi cộc cằn.

"Benjamin muốn Jack. Tôi không thể để cho hắn có được cậu bé một lần nữa.” là câu trả lời cộc cằn tương đương của Hubbard.

"Một lần nữa?" Gã điên đó đã ở với Jack. Tôi quay người một cách mù quáng về phía cầu thang, nhưng Matthew bắt lấy cổ tay tôi và  bẫy tôi sát vào ngực anh.

"Chờ đã," anh ra lệnh.

Gallowglass bước qua cánh cửa với một chiếc cặp màu đen lớn và túi sách của tôi. Anh quan sát hiện trường và thả những gì anh đang mang xuống.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Anh hỏi, nhìn từ Matthew đến Hubbard.

"Cha Hubbard đã biến Jack thành một ma cà rồng," tôi nói trung lập như tôi có thể. Rốt cuộc thì Jack cũng đã nghe rồi. Gallowglass đâm sầm Hubbard vào tường. "Đồ khốn. Tôi có thể cảm nhận mùi hương của ông trên cậu bé. Tôi đã nghĩ…"

Đến lượt Gallowglass bị ném vào thứ gì đó - trong trường hợp của anh ấy đó là sàn nhà. Hubbard ép một chiếc giày đen bóng vào xương ức của Gael lớn. Tôi ngạc nhiên rằng một người trông như một bộ xương khô lại có thể là mạnh mẽ đến thế.

"Nghĩ gì, Gallowglass?" Giọng Hubbard đe dọa. "Rằng tôi muốn xâm phạm một đứa trẻ ư?"

Tầng trên, sự kích động tăng cao của Jack làm vấy bẩn bầu không khí. Cậu đã học được từ khi còn nhỏ rằng những cuộc tranh cãi thông thường có thể trở thành bạo lực nhanh như thế nào. Khi là một cậu bé, cậu đã thấy đau khổ ngay cả với một dấu hiệu bất đồng giữa Matthew và tôi.

"Corra!" Tôi kêu lên, theo bản năng muốn sự hỗ trợ của cô bé.

Vào lúc cô rồng lửa của tôi sà xuống và hạ cánh trên trụ lan can cầu thang, Matthew đã ngăn chặn bất kỳ sự đổ máu tiềm năng nào bằng cách túm lấy Gallowglass và Hubbard vào gáy của họ, đẩy họ ra xa nhau, và lắc cho đến khi răng của họ kêu lách cách.

Corra đã rít lên kích động và chĩa cái nhìn ác ý vào Cha Hubbard, nghi ngờ một cách hoàn toàn đúng đắn rằng ông ấy chịu trách nhiệm cho giấc ngủ bị gián đoạn của mình.

"Tôi sẽ bị nguyền rủa." Mái đầu vàng hoe của Jack lén nhìn qua lan can. "Không phải tôi đã nói với ông Corra sẽ sống sót qua chuyến du hành vượt thời gian sao, Cha H?" Cậu phát ra một kêu vui sướng và đập trên gỗ sơn. Hành vi của Jack nhắc nhở tôi về cậu bé vui vẻ trước đây mãnh liệt đến nỗi tôi đã phải chống lại những giọt nước mắt.

Corra thốt ra một tiếng kêu trả lời chào mừng, theo sau là một dòng suối lửa và bài hát điền đầy lối vào với sự hạnh phúc. Cô bé bay lên, phình lớn và khóa đôi cánh xung quanh Jack. Sau đó, cô bé đặt đầu mình trên đỉnh đầu của cậu và bắt đầu rên rỉ, cái đuôi của cô bao quanh xương sườn của cậu sao cho đầu nhọn hình át bích có thể vỗ nhẹ nhàng vào lưng cậu. Lobero đảo quanh ông chủ của mình và cho Corra một cái đánh hơi nghi ngờ. Cô bé chắc phải có mùi giống như gia đình, và do đó là một sinh vật phải được bao gồm trong số rất nhiều trách nhiệm của nó. Nó nằm xuống bên cạnh Jack, gác đầu trên bàn chân đầy móng vuốt nhưng đôi mắt vẫn đầy cảnh giác.

"Lưỡi của bạn thậm chí còn dài hơn của Lobero," Jack nói, cố gắng không cười khúc khích khi Corra cù vào cổ. "Tôi không thể tin rằng cô bé nhớ tôi."

"Tất nhiên cô bé nhớ con! Làm sao cô bé có thể quên một người đã làm cô bé hư hỏng bằng bánh nho nhỉ? " Tôi nói với một nụ cười.

Vào lúc chúng tôi đã ổn định trong phòng khách nhìn ra Court Street, cơn cuồng máu đã rút khỏi tĩnh mạch của Jack. Nhận thức được vị trí thấp của mình trong trật tự của ngôi nhà, cậu đợi cho đến khi tất cả mọi người khác lấy một chiếc ghế trước khi lựa chọn chỗ ngồi của mình. Cậu đã sẵn sàng để tham gia cùng con chó trên sàn khi Matthew vỗ nhẹ vào đệm ghế sofa.

"Ngồi với ta, Jack." Lời mời của Matthew mang dấu hiệu mệnh lệnh. Jack ngồi, kéo đầu gối của chiếc quần jean.

"Con nhìn vào khoảng hai mươi," Matthew quan sát, với hy vọng sẽ thu hút cậu bé vào cuộc trò chuyện.

"Hai mươi, có lẽ hai mươi mốt," Jack nói. "Leonard và con - Ngài nhớ Leonard không?" Matthew gật đầu. "Chúng con đoán ra điều đó bởi vì những ký ức của con về Armada. Không có gì cụ thể,  ngài biết đấy, chỉ là nỗi sợ hãi của cuộc xâm lược Tây Ban Nha ở các đường phố, ánh sáng của đèn hiệu, và các lễ kỷ niệm chiến thắng. Con hẳn mất ít nhất năm năm kể từ năm 1588 để nhớ điều đó."

Tôi làm một vài tính toán nhanh chóng. Điều đó có nghĩa là Jack đã biến thành một ma cà rồng trong năm 1603. "Bệnh dịch hạch."

Bệnh đã quét qua London hoàn toàn vào năm đó. Tôi nhận thấy một miếng vá lốm đốm trên cổ cậu bé, ngay dưới tai. Nó trông giống như một vết bầm tím, nhưng nó phải là một dấu ấn để lại bởi một thương tổn của bệnh dịch hạch. Vì nó vẫn có thể nhìn thấy ngay cả sau khi Jack đã trở thành một ma cà rồng đã nói lên rằng cậu bé đã ngấp nghé cái chết khi Hubbard biến đổi cậu.

"Aye," Jack nói, nhìn xuống bàn tay mình. Cậu xoay chúng qua lại. "Annie đã chết vì nó mười năm trước, ngay sau khi Master Marlowe bị giết trong Deptford."

Tôi đã tự hỏi điều gì xảy ra với Annie của chúng tôi. Tôi đã hình dung về cô bé, một thợ may thịnh vượng với doanh nghiệp của riêng mình. Tôi hy vọng cô bé sẽ kết hôn với một người đàn ông tốt và có những đứa con. Nhưng cô bé đã chết khi vẫn còn là một thiếu niên, cuộc sống của cô bé bị dập tắt trước khi nó thực sự bắt đầu.

"Đó là một năm khủng khiếp, 1593, Mistress Roydon. Những người chết ở khắp mọi nơi. Vào lúc Cha Hubbard và con biết cô ấy bị ốm, nó đã quá muộn.” Jack nói, vẻ mặt của cậu xa xăm.

"Con đã đủ tuổi để gọi ta là Diana," Tôi nói nhẹ nhàng.

Jack kéo giật vào quần jean của mình mà không trả lời. "Cha Hubbard đã thu nhận con trong khi bà. . .rời đi.” Cậu tiếp tục. "Sir Walter đã gặp rắc rối, và Lord Northumberland quá bận rộn tại tòa án để chăm sóc tôi."

Jack cười với Hubbard với vẻ rõ ràng yêu mến. "Đó là khoảng thời gian tốt đẹp, chạy quanh London với các băng đảng."

"Tôi đã rất quen thuộc với các điều khoản của cảnh sát trong cái gọi là thời gian tốt đẹp của cậu", Hubbard nói lạnh nhạt. "Cậu và Leonard nghịch ngợm hơn bất kỳ hai chàng trai nào đã từng sống."

"Nah," Jack nói, cười toe toét. "Rắc rối duy nhất thực sự nghiêm trọng là khi chúng tôi lẻn vào tháp để lấy những cuốn sách của Sir Walter và lưu lại để chuyển một lá thư từ ông ấy đến Lady Raleigh."

"Con đã -" Matthew rùng mình và lắc đầu. "Chúa Kitô, Jack. Con không bao giờ có thể phân biệt giữa một tội phạm lặt vặt và một hành vi phạm tội treo cổ. "

"Bây giờ con có thể rồi," Jack nói vui vẻ. Sau đó, biểu hiện của cậu trở nên lo lắng một lần nữa. Đầu Lobero ngóc lên, và đặt mõm vào đầu gối Jack.

"Đừng nổi giận với Cha Hubbard. Ông ấy chỉ làm những gì con yêu cầu, Master Roydon. Leonard đã giải thích về các sinh vật với con lâu trước khi con trở thành một, vì vậy con biết ngài và Gallowglass và Davy là gì. Những điều có ý nghĩa nhiều hơn sau đó." Jack dừng lại. "Con cần phải có đủ can đảm để đối mặt với cái chết và chấp nhận nó, nhưng con không thể đi đến mộ của mình mà không nhìn thấy hai người một lần nữa. Cuộc đời của con. . . chưa hoàn thành. "

"Và bây giờ nó có cảm giác như thế nào?" Matthew hỏi.

"Dài. Cô đơn. Và khó khăn nhiều hơn con hình dung." Jack xoắn tóc Lobero xoay tròn cho đến khi chúng được tạo thành một sợi dây thừng. Cậu bé hắng giọng."Nhưng tất cả đều rất đáng giá cho ngày hôm nay," cậu tiếp tục nhẹ nhàng. "Từng chút của nó."

Cánh tay dài của Matthew vươn đến vai Jack. Anh siết chặt nó, sau đó nhanh chóng buông ra một lần nữa. Trong một khoảnh khắc, tôi nhìn thấy vẻ hiu quạnh và đau buồn trên khuôn mặt của chồng tôi trước khi anh mang lại chiếc mặt nạ điềm tĩnh của mình một lần nữa. Đó là phiên bản thần chú nguỵ trang kiểu ma cà rồng. "Cha Hubbard nói với con rằng máu của ông ấy có thể làm cho con bị bệnh, Master Roydon." Jack nhún vai. "Nhưng con đã bị bệnh sẵn rồi. Khác biệt có là gì khi chuyển từ căn bệnh này sang một căn bệnh khác chứ?"

Không có sự khác biệt nào, tôi nghĩ, ngoại trừ một thứ sẽ giết bạn và thứ kia có thể biến bạn thành một kẻ giết người.

"Andrew đã đúng khi nói với con," Matthew nói. Cha Hubbard trông có vẻ ngạc nhiên trước thú nhận này.

"Ta không tưởng tượng tổ phụ của con sẽ để cho con sự cân nhắc tương tự." Matthew đã cẩn thận sử dụng ngôn từ mà Hubbard và Jack đã sử dụng để mô tả mối quan hệ của họ với Benjamin.

"Không. Ông ta sẽ không làm thế. Tổ phụ của con không tin rằng ông ta nợ bất kỳ ai một lời giải thích về những hành động của mình." Jack đứng bật dậy và đi vơ vẩn quanh phòng, Lobero theo sau. Cậu kiểm tra các đường gờ xung quanh cánh cửa, chạy các ngón tay của mình dọc theo lớp gỗ. "Ngài cũng mang chứng bệnh trong máu của ngài, Master Roydon. Con nhớ nó từ Greenwich. Nhưng nó không kiểm soát được ngài, như nó kiểm soát tổ phụ của con. Và con."

"Nó đã từng như thế trước đây." Matthew nhìn Gallowglass và trao cho anh một cái gật đầu nhẹ.

"Tôi nhớ khi Matthew hoang dã như ma quỷ và gần như bất khả chiến bại với một thanh kiếm trong tay. Ngay cả những người đàn ông dũng cảm nhất cũng bỏ chạy trong nỗi kinh hoàng." Gallowglass nghiêng người về phía trước, bàn tay siết chặt và đầu gối mở rộng.

"Tổ phụ của con đã nói với con về quá khứ của Master-Matthew." Jack rùng mình. "Ông ta nói rằng tài năng của Matthew trong việc giết chóc cũng có ở trong con, và con phải trung thành với nó hoặc ngài sẽ không bao giờ công nhận con mang dòng máu của ngài."

Tôi đã nhìn thấy sự tàn ác không kể xiết của Benjamin trên camera, cách hắn vặn xoắn hy vọng và sợ hãi thành một vũ khí để tiêu diệt ý thức của chính bản thân sinh vật. Biết rằng hắn cũng đã làm như vậy với những cảm xúc của Jack dành cho Matthew làm tôi giận dữ đến mờ mắt. Tôi nắm chặt tay thành những nắm đấm, siết chặt những sợi tơ thợ dệt ở các ngón tay cho đến khi pháp thuật đe dọa phá vỡ làn da của tôi.

"Benjamin không biết về ta như hắn đã nghĩ." Cơn giận đã được đắp cao bên trong Matthew, mùi hương cay của anh ngày càng gay gắt hơn. "Ta sẽ công nhận cháu là của ta trước toàn bộ thế giới, và tự hào – ngay cả khi cháu không mang dòng máu của ta."

Hubbard trông có vẻ thiếu thoải mái. Sự quan tâm của ông chuyển từ Matthew đến Jack. "Ngài sẽ khiến con trở thành con trai bằng lời thề máu của ngài ư?" Jack từ từ quay lại Matthew. "Giống như Philippe đã làm với Mistress Roydon – Ý con là, Diana?"

Mắt Matthew mở to một chút khi anh gật đầu, cố gắng nắm bắt thực tế là Philippe đã biết đến những đứa trẻ của Matthew trong khi Matthew thì không. Một vẻ ngỡ ngàng thoáng qua khuôn mặt anh.

"Philippe thăm con bất cứ khi nào ông đến London," Jack giải thích, chú ý đến sự thay đổi trong Matthew. "Ông ấy nói con hãy lắng nghe lời thề máu của ông, bởi vì nó lớn và con có lẽ sẽ nghe về Mistress Roydon trước khi con nhìn thấy bà. Và bà nói đúng, Miss…Diana. Cha của Matthew thực sự to lớn như con gấu của hoàng đế."

"Nếu con đã gặp cha ta, vậy thì ta chắc chắn con đã nghe rất nhiều chuyện về hành vi xấu xa của ta." Các bắp cơ ở hàm của Matthew đã bắt đầu cho thấy sự ngỡ ngàng đã chuyển sang cay đắng, đôi đồng tử của anh đang phát triển lớn hơn theo từng giây và cơn thịnh nộ của anh tiếp tục lấn chiếm.

"Không," Jack nói, sự bối rối làm nhăn trán cậu. "Philippe chỉ nói về sự ngưỡng mộ của ông và nói rằng ngài sẽ dạy con phớt lờ những gì máu của con thôi thúc con làm."

Matthew giật nảy như thể anh bị đánh trúng.

"Philippe luôn khiến con cảm thấy gần gũi hơn với ngài và bà chủ Roydon. Cũng như bình tĩnh hơn." Jack trông có vẻ lo lắng lần nữa. "Nhưng đã một thời gian dài kể từ khi con nhìn thấy Philippe."

"Ông ấy bị bắt trong chiến tranh," Matthew giải thích. “và chết như một kết quả của những gì ông phải chịu đựng."

Có một nửa sự thật được giữ gìn.

"Cha Hubbard đã nói với con. Con rất vui vì Philippe không còn sống để thấy…" Lần này cơn rùng mình đi xuyên qua Jack từ tủy xương đến bề mặt của làn da. Đôi mắt của cậu chuyển thành tuyền đen mà không cảnh báo, lấp đầy với nỗi kinh hoàng và sợ hãi.

Đau khổ hiện tại của Jack còn tồi tệ vượt xa hơn so với những gì Matthew đã phải chịu đựng. Với Matthew chỉ duy nhất sự giận dữ cay đắng đã mang chứng cuồng máu đến bề mặt. Với Jack một phạm vi rộng hơn của cảm xúc đã kích hoạt nó.

"Sẽ ổn thôi" Matthew đã ở bên cậu ngay lập tức, một tay kẹp quanh cổ và tay kia đặt trên gò má. Lobero cào vào chân Matthew như thể muốn nói, muốn làm gì đó. "Đừng chạm vào con khi con như thế này," Jack gầm gừ, đẩy vào ngực Matthew. Nhưng như thể cậu đang cố gắng di chuyển một ngọn núi. "Ngài sẽ làm cho nó tồi tệ hơn."

"Con nghĩ mình có thể ra lệnh cho ta sao, nhóc con?" Lông mày của Matthew cong lên. "Bất kể con nghĩ là quá khủng khiếp thế nào, cứ nói đi. Con sẽ cảm thấy tốt hơn ngay khi làm thế."

Với sự khuyến khích của Matthew, sự thú nhận của Jack trăn trở từ một số nơi tối tăm bên trong, nơi cậu chất chứa mọi thứ xấu xa và đáng sợ.

"Benjamin tìm thấy con cách đây một vài năm. Hắn nói rằng hắn đang đợi con. Tổ phụ hứa sẽ đưa con đến với ngài, nhưng chỉ sau khi con chứng minh được rằng con thực sự là người mang máu của Matthew de Clermont. "

Gallowglass chửi thề. Đôi mắt của Jack phóng qua anh, và một tiếng gầm gừ vỡ ra.

"Giữ mắt của con trên ta, Jack." Giọng của Matthew đã làm rõ ràng rằng bất kỳ kháng cự nào sẽ được đáp lại bằng một sự trả thù nhanh chóng và khắc nghiệt. Chồng tôi đã thực hiện một hành động cân bằng không thể làm được, một điều đòi hỏi tình yêu vô điều kiện đi cùng với một sự khẳng định vững chắc của sự thống trị. Thuộc tính bầy đàn vẫn luôn lấp đầy.

Với chứng cuồng máu chúng có thể chuyển thành chí tử ngay lập tức.

Jack kéo sự chú ý của mình khỏi Gallowglass, và bờ vai cậu hạ thấp xuống một chút.

"Sau đó, điều gì đã xảy ra?" Matthew nhắc.

"Con giết chóc. Lặp đi lặp lại. Càng giết chóc nhiều, con càng muốn giết thêm nữa. Máu đã làm nhiều hơn việc nuôi dưỡng con – nó cũng nuôi dưỡng chứng cuồng máu nữa."

"Thật thông minh khi con hiểu ra điều đó nhanh chóng như thế," Matthew nói với vẻ đồng tình.

"Đôi khi con giữ được các giác quan đủ lâu để nhận ra rằng những gì con đã làm là sai. Sau đó con cố gắng để cứu các sinh vật máu nóng, nhưng con không thể ngừng uống.” Jack thú nhận. "Con xoay sở để biến hai con mồi của con thành ma cà rồng. Benjamin đã hài lòng với con sau đó. "

"Chỉ có hai?" Một bóng tối thoáng qua dáng vẻ của Matthew.

"Benjamin muốn con cứu nhiều hơn, nhưng điều đó mất quá nhiều sự kềm chế. Bất luận con đã làm gì, hầu hết trong số họ đều đã chết." Đôi mắt đen như mực của Jack đầy những giọt lệ máu, đôi đồng tử tiếp nhận sắc đỏ huy hoàng ấy.

"Những cái chết này xảy ra ở đâu?" Matthew nghe có vẻ chỉ hơi tò mò, nhưng giác quan thứ sáu của tôi nói với tôi rằng câu hỏi rất quan trọng để hiểu những gì đã xảy ra với Jack.

"Khắp mọi nơi. Con phải tiếp tục di chuyển. Có rất nhiều máu. Con phải tránh xa cảnh sát, và các tờ báo. . . . " Jack rùng mình.

VAMPIRE ON THE LOOSE IN LONDON. Tôi nhớ lại những tiêu đề sinh động và tất cả những mẩu báo về "kẻ sát nhân ma cà rồng" mà Matthew đã thu thập từ khắp nơi trên thế giới. Tôi cúi đầu, không muốn Jack nhận ra tôi biết cậu là kẻ giết người mà các nhà chức trách châu Âu đang tìm kiếm.

"Nhưng những người sống sót là những người phải chịu đựng nhiều nhất," Jack tiếp tục, giọng nói yếu dần với mỗi từ. "Tổ phụ của con đoạt con cái khỏi con và nói rằng để chắc chắn họ được nuôi dưỡng đúng cách."

"Benjamin đã lợi dụng con." Matthew nhìn sâu vào mắt cậu, cố gắng để tạo một kết nối. Jack lắc đầu.

"Khi con tạo ra những đứa con, con đã phá vỡ lời thề của con với Cha Hubbard. Ông ấy cho rằng thế giới không cần có thêm ma cà rồng – đã có rất nhiều rồi - và nếu con thấy cô đơn, con có thể chăm sóc các sinh vật mà gia đình không muốn họ nữa. Tất cả những gì Cha Hubbard yêu cầu là không tạo ra thêm con cái, nhưng con đã thất hứa với ông ấy hết lần này đến lần khác. Sau điều đó, con không thể quay trở lại London – không, với rất nhiều máu trên tay của mình.

Và con cũng không thể ở lại với tổ phụ. Khi con nói với Benjamin con muốn bỏ đi, hắn đã sa vào một cơn thịnh nộ khủng khiếp và giết chết một trong những đứa con của con để trả thù. Con trai của hắn đè con xuống và buộc con phải nhìn." Jack cắn lại một âm thanh khắc nghiệt. "Và con gái của con. Con gái của con. Chúng…- "

Cậu nôn khan. Cậu kẹp chặt một bàn tay trên miệng, nhưng đã quá muộn để giữ cho máu thoát ra ngoài khi cậu nôn ra. Nó chảy thành giòng qua cằm, ướt sũng chiếc áo sơ mi màu đen. Lobero nhảy lên, sủa mạnh và gãi vào lưng cậu.

Không thể ở cách xa lâu thêm chút nào được nữa, tôi chạy đến bên Jack.

"Diana!" Gallowglass hét lên. "Thím không được…-"

"Đừng nói tôi phải làm gì. Hãy lấy cho tôi một chiếc khăn!" Tôi ngắt lời.

Jack sụp xuống trên tay và đầu gối, sự rơi xuống của cậu được làm dịu đi bằng cánh tay mạnh mẽ của Matthew. Tôi quỳ xuống bên cạnh khi cậu tiếp tục thanh lọc dạ dày với chất chứa của nó. Gallowglass đưa cho tôi một chiếc khăn. Tôi sử dụng nó để lau mặt và tay của Jack, thứ đã dính đầy máu. Chiếc khăn sớm ướt sũng và lạnh như đá từ những nỗ lực điên cuồng của tôi để cầm máu, sự tiếp xúc với quá nhiều máu ma cà rồng khiến tay tôi tê cóng và vụng về.

"Sức mạnh của việc nôn mửa hẳn đã phá vỡ một số mạch máu ở dạ dày và cổ họng của cậu ấy," Matthew nói. "Andrew, ông có thể lấy  một bình nước không? Đặt nhiều đá ở đó. "

Hubbard đi vào nhà bếp và trở lại trong khoảnh khắc.

"Đây," ông nói, đẩy chiếc bình vào Matthew.

"Nhấc đầu lên, Diana," Matthew chỉ dẫn. "Hãy giữ cậu ta, Andrew. Cơ thể cậu ta sẽ thét lên đòi máu, và cậu ta sẽ chiến đấu chống lại việc nhận nước. "

"Cháu có thể làm gì?" Gallowglass nói, giọng nói cộc cằn.

"Lau sạch bàn chân Lobero trước khi nó bôi máu khắp ngôi nhà. Jack sẽ không cần bất kỳ nhắc nhở nào về những gì đang xảy ra." Matthew nắm chặt cằm của Jack. "Jack!"

Đôi mắt đen như thủy tinh của Jack xoay về phía Matthew.

"Uống đi," Matthew ra lệnh, nâng cằm Jack lên một vài inches. Jack lắp bắp và gầm gừ trong một nỗ lực để ném anh đi. Nhưng Hubbard giữ Jack bất động đủ lâu để làm trống chiếc bình.

Jack nấc lên, và Hubbard nới lỏng sự giam giữ.

"Tốt lắm, Jackie," Gallowglass nói.

Tôi vuốt tóc của Jack khỏi trán khi cậu cúi về phía trước một lần nữa, siết chặt vào vùng bụng đang phập phồng rõ ràng của mình.

"Con đã dây máu trên bà," cậu thì thầm. Áo sơ mi của tôi đã bị kẻ sọc với máu.

"Con cũng vậy" tôi nói. "Đây không phải lần đầu tiên một ma cà rồng bị chảy máu vào ta, Jack."

"Hãy cố gắng nghỉ ngơi bây giờ," Matthew nói với cậu. "Con đang kiệt sức."

"Con không muốn ngủ." Jack nuốt mạnh khi một cục nghẹn dâng lên lần nữa trong cổ họng.

"Suỵt." Tôi xoa gáy cậu. "Ta có thể hứa sẽ không có những cơn ác mộng."

"Làm thế nào bà có thể chắc chắn?" Jack hỏi.

"Pháp thuật". Tôi bắt nguồn từ mô hình của nút thứ năm trên trán cậu và hạ thấp giọng thành một lời thì thầm.

"Gương lung linh, quái vật rung chuyển, xua đuổi những cơn ác mộng cho đến khi cậu bé tỉnh lại."

Đôi mắt của Jack từ từ đóng lại. Sau một vài phút, cậu cuộn tròn một bên, ngủ một cách yên bình.

Tôi đã dệt một thần chú khác – thứ chỉ có ý nghĩa với cậu ấy. Nó đòi hỏi lời chú, không ai có thể sử dụng nó, ngoài tôi. Các sợi tơ thợ dệt xung quanh Jack là một sự rối bời giận dữ của màu đỏ, đen, và màu vàng. Tôi kéo sợi màu xanh lục chữa bệnh bao quanh tôi, cũng như các sợi màu trắng giúp phá vỡ lời nguyền và thiết lập sự khởi đầu mới. Tôi xoắn chúng lại với nhau và cột chúng xung quanh cổ tay của Jack, cố định sợi dây bện với một nút thắt an toàn, sáu đường chéo.

"Có một phòng dành cho khách trên lầu," tôi nói. "Chúng ta sẽ để Jack ngủ ở đó. Corra và Lobero sẽ cho chúng ta biết nếu cậu ấy bị khuấy động. "

"Như thế có ổn không?" Matthew hỏi Hubbard.

"Khi nói đến Jack, ông không cần sự cho phép của tôi," Hubbard trả lời.

"Có chứ. Ông là cha cậu ấy.” Matthew nói.

"Tôi chỉ là trưởng đàn của cậu ấy", Hubbard nói nhẹ nhàng. "Ông mới là cha của Jack, Matthew. Ông luôn luôn có quyền."



Không có nhận xét nào: