Thứ Tư, 6 tháng 9, 2017

Mật mã 3 - Chương 16

Chương 16






"Tin xấu, tôi e là thế." Môi của Lucy Meriweather xoắn lại trong một cái nhăn mặt thương cảm. Cô là một trong những thủ thư của Beinecke, và cô đã giúp tôi trong nhiều năm, cả với nghiên cứu của riêng tôi và vào những dịp khi tôi đưa học sinh của tôi đến thư viện để sử dụng những cuốn sách hiếm có. "Nếu bạn muốn nhìn vào bản thảo 408, bạn sẽ phải đi vào một căn phòng riêng với một người phụ trách. Và có một giới hạn không quá ba mươi phút. Họ sẽ không cho phép bạn ngồi trong phòng đọc sách với nó. "

"Ba mươi phút? Với một người phụ trách?" Tôi đã choáng váng bởi các quy định, sau khi trải qua mười tháng cuối cùng với Matthew, người không bao giờ chú ý đến những hạn chế đó. "Tôi là một giáo sư đại học Yale. Tại sao một người phụ trách phải ngồi trông trẻ cho tôi?"

"Đó là quy tắc áp dụng cho tất cả mọi người, ngay cả giảng viên của chúng tôi. Toàn bộ sự việc đều trực tuyến.” Lucy nhắc tôi.

Nhưng một hình ảnh máy tính, bất luận độ phân giải cao bao nhiêu, sẽ không cung cấp cho tôi những thông tin mà tôi cần. Lần cuối tôi nhìn thấy bản thảo Voynich - bây giờ là Beinecke Library MS 408 – là vào năm 1591, khi Matthew mang các cuốn sách từ thư viện của Tiến sĩ Dee cho tòa án của Hoàng đế Rudolf ở Prague, với hy vọng rằng chúng tôi có thể trao đổi nó với Sách Sự Sống. Bây giờ tôi hy vọng nó sẽ làm sáng tỏ những gì Edward Kelley có thể đã thực hiện với những trang bị thiếu.

Tôi đã tìm kiếm manh mối về nơi cất giữ của chúng kể từ khi chúng tôi đến Madison. Một trang bị thiếu có một hình ảnh của hai sinh vật có vảy, đuôi dài đang chảy máu vào trong một bình chứa tròn. Hình ảnh khác là một bản vẽ phối cảnh lộng lẫy của một cái cây, nhánh của nó mang một sự kết hợp không thể có của hoa, trái, lá và thân cây tạo thành từ những hình dạng con người quằn quại. Tôi hy vọng rằng việc xác định vị trí hai trang sách này sẽ khá đơn giản trong thời đại của tìm kiếm Internet và hình ảnh được số hóa. Cho đến nay chẳng có chút nào giống như thế.

"Có lẽ nếu bạn có thể giải thích lý do tại sao bạn cần phải xem cuốn sách thực sự. . . " Giọng Lucy nhỏ dần.

Nhưng làm thế nào tôi có thể nói với Lucy rằng tôi cần cuốn sách để tôi có thể sử dụng phép thuật trên nó?

Đây là Thư viện Beinecke, vì Chúa.

Nếu bất kỳ ai phát hiện ra, điều đó sẽ làm hỏng sự nghiệp của tôi.

"Tôi sẽ xem xét Voynich vào ngày mai." Hy vọng, tôi sẽ có một kế hoạch khác sau đó, vì tôi không thể cứ thế mà lôi cuốn sách của mẹ tôi về bóng tối và dệt nên phép thuật mới ở trước mặt một người phụ trách. Việc tự tung hứng giữa phù thủy-học giả là một thử thách khó khăn. "Phải chăng các cuốn sách khác mà tôi yêu cầu đã đến?"

"Chúng đã đến." Lông mày của Lucy nhướng lên khi cô trượt bộ sưu tập các bản văn pháp thuật thời trung cổ qua bàn làm việc, cùng với một số cuốn sách được in thời kỳ đầu. "Thay đổi trọng tâm nghiên cứu của cô sao?"

Trong một nỗ lực để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống pháp thuật nào có thể xảy ra khi cuối cùng đến lúc để triệu tập Ashmole 782 và đoàn tụ với các trang bị mất của nó, tôi đã gọi những cuốn sách có thể truyền cảm hứng cho những nỗ lực của tôi trong việc dệt nên những phép thuật tối cao mới. Mặc dù cuốn sách phép của mẹ tôi là một nguồn tài nguyên có giá trị, tôi biết từ kinh nghiệm của riêng tôi rằng các phù thủy hiện đại đã suy tàn xa như thế nào khi so sánh với các phù thủy của quá khứ.

"Giả kim thuật và pháp thuật không hoàn toàn khác biệt," Tôi nói với Lucy một cách phòng thủ. Sarah và Em đã cố làm cho tôi thấy điều đó trong nhiều năm qua. Cuối cùng tôi đã tin họ.

Ngay khi tôi ổn định chỗ ngồi trong phòng đọc sách, các bản thảo pháp thuật hấp dẫn y như tôi đã hy vọng, với những ký hiệu nhắc nhở tôi về những nút thắt và gramarye của thợ dệt, những thứ chính xác và hiệu nghiệm. Những cuốn sách hiện đại đầu tiên về thuật phù thủy mà hầu hết trong số đó tôi chỉ biết tiêu đề và danh tiếng, tuy vậy, thật đáng kinh hoàng. Mỗi quyển đều tràn ngập sự căm ghét – dành cho phù thủy và bất cứ ai khác biệt, nổi loạn, hoặc từ chối trở nên phù hợp với mong đợi của xã hội.

Vài giờ sau đó, vẫn còn sôi sục với khăng khăng cay độc của Jean Bodin rằng tất cả các ý kiến kinh tởm về phù thủy và những việc làm xấu xa của họ đã được chứng thực, tôi trả lại những cuốn sách và bản thảo cho Lucy và hẹn chín giờ sáng hôm sau để xem bản thảo Voynich với người phụ trách chính.

Tôi cuốc bộ lên cầu thang tới tầng chính của thư viện. Ở đây, những quyển sách cất trong tủ kính tạo nên cột sống của Beinecke, cốt lõi của kiến thức và ý kiến xung quanh mà bộ sưu tập được xây dựng. Hàng nối hàng các sách hiếm được xếp trên kệ, tắm trong ánh sáng. Thật là một cảnh ngoạn mục, một trong đó nhắc nhở tôi về mục đích của tôi như là một nhà sử học: tái khám phá những sự thật quan trọng chứa trong những quyển sách cũ kỹ, phủ bụi đó.

Matthew đang đợi tôi bên ngoài. Anh đang uể oải dựa vào bờ tường thấp nhìn ra khu vườn điêu khắc hoang vắng của Beinecke, chân xếp chéo ở mắt cá chân, lật qua các tin nhắn trên điện thoại của anh. Cảm nhận được sự hiện diện của tôi, anh nhìn lên và mỉm cười.

Không một sinh vật sống nào có thể kháng cự lại nụ cười hay cái nhìn tập trung của đôi mắt màu xám xanh đó.

"Ngày của em thế nào?" Anh hỏi sau khi trao cho tôi một nụ hôn. Tôi đã yêu cầu anh đừng nhắn tin cho tôi liên tục, và anh đã hợp tác một cách bất thường. Kết quả là anh thực sự không biết.

"Một chút vỡ mộng. Em cho rằng các kỹ năng nghiên cứu của em nhất định đã bị hoen rỉ sau nhiều tháng. Bên cạnh đó," – giọng của tôi chùng xuống – “những cuốn sách đều trông có vẻ kỳ lạ đối với em. Chúng rất cũ và mòn so với cách chúng trông như thế nào trong thế kỷ thứ mười sáu."

Matthew ngửa đầu ra sau và cười. "Anh đã không nghĩ về điều đó. Môi trường xung quanh của em cũng  đã thay đổi, từ lần cuối cùng em làm công việc giả kim thuật ở lâu đài của Baynard." Anh nhìn qua vai của mình vào Beinecke. "Anh biết thư viện là một kho tàng về kiến trúc, nhưng anh vẫn nghĩ nó trông giống như một khay nước đá viên."

"Nó là thế mà" Tôi đồng ý với một nụ cười. "Em cho rằng nếu anh xây dựng nó, Beinecke sẽ trông giống như một pháo đài Norman hoặc tu viện Romanesque."

"Anh đang nghĩ đến một thứ gì đó Gothic – hiện đại hơn nhiều", Matthew trêu chọc. "Sẵn sàng để về nhà chưa?"

"Hơn cả sẵn sàng," tôi nói, muốn để lại Jean Bodin phía sau tôi.

Anh ra hiệu vào cặp sách của tôi. "Anh có thể chứ?"

Thường khi Matthew không hỏi. Anh đã cố gắng để không làm tôi ngột ngạt, cũng giống như anh đã cố gắng để kiềm chế sự bảo bọc thái quá của mình. Tôi thưởng cho anh một nụ cười và trao nó không nói một lời.


***

"Roger đâu?" Tôi hỏi Lucy, nhìn xuống đồng hồ của mình. Tôi đã được cấp chính xác ba mươi phút với các bản thảo Voynich, và người phụ trách không thấy đâu trong tầm nhìn.

"Roger gọi báo ốm, y như ông ấy luôn luôn làm vào ngày đầu tiên của lớp học. Ông ghét sự cuồng loạn và tất cả các tân sinh viên hỏi đường. Bạn sẽ mắc kẹt với tôi." Lucy nhặt chiếc hộp lưu giữ Beinecke MS 408.

"Nghe có vẻ tuyệt." Tôi đã cố gắng giữ lại sự hưng phấn trong giọng nói của tôi. Điều này hẳn phải chính xác là sự giải lao mà tôi cần.

Lucy dẫn tôi đến một phòng riêng nhỏ với cửa sổ nhìn ra phòng đọc sách, ánh sáng kém, và một giá để sách bằng nhựa xốp. Camera an ninh được gắn cao trên tường sẽ ngăn chặn bất kỳ người đọc muốn ăn cắp hoặc làm hư hỏng một trong những cuốn sách vô giá của Beinecke.

"Tôi sẽ không bắt đầu đồng hồ cho đến khi bạn mở nó." Lucy đưa cho tôi bản thảo được đóng hộp. Đó là tất cả những gì cô đang mang. Không có giấy tờ, vật liệu cho việc đọc, hoặc thậm chí một điện thoại di động để bị lạc hướng khỏi công việc giám sát tôi.

Dù vậy, tôi lật bản thảo mở ra để nhìn vào những hình ảnh một cách bình thường, tôi muốn dành thời gian của tôi với Voynich. Tôi trượt lớp da mềm mại được kết lại của bản thảo - tương đương với sách giấy vào đầu kỳ hiện đại - qua những ngón tay của tôi. Hình ảnh tràn ngập tâm trí của tôi, cái chạm của phù thủy tiết lộ rằng lớp bìa hiện nay được đưa vào cuốn sách vài thế kỷ sau khi nó đã được viết và ít nhất là năm mươi năm sau khi tôi cầm nó trong thư viện của Dee.

Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt và kiểu tóc thế kỷ mười bảy của người đóng sách khi tôi chạm vào gáy sách.

Tôi cẩn thận đặt Voynich trong bệ đỡ bằng nhựa đang chờ đợi và mở quyển sách ra. Tôi hạ mũi của tôi xuống cho đến khi nó gần như chạm vào trang có màu màu đầu tiên,

"Cô đang làm gì vậy, Diana? Ngửi nó ư? "Lucy cười dịu dàng.

“Quả thực tôi có ngửi." Nếu Lucy sẽ hợp tác với các yêu cầu kỳ lạ của tôi sáng nay, tôi cần phải trung thực nhất có thể.

Công khai tò mò, Lucy đến xung quanh bàn. Cô cũng cho Voynich một cái ngửi tốt.

"Mùi giống như một bản thảo cũ đối với tôi. Rất nhiều mọt sách gây huỷ hoại." Cô hạ kính đọc sách xuống và nhìn gần hơn nữa. "Robert Hooke đã kiểm tra con mọt sách dưới kính hiển vi của mình trong thế kỷ XVII. Ông ta gọi chúng là 'răng của thời gian.’"

Nhìn vào những trang đầu tiên của Voynich, tôi có thể thấy lý do tại sao. Thật là khó hiểu với những lỗ ở góc trên bên phải và lề dưới, cả hai đều đã được nhuộm màu. "Tôi nghĩ rằng những con mọt sách hẳn phải bị thu hút bởi dầu mà ngón tay của độc giả chuyển nó vào các lớp giấy".

"Điều gì làm cho bạn nói như vậy?" Lucy hỏi. Đó chính xác là  phản ứng tôi đã hy vọng đến.

"Thiệt hại tệ nhất ở nơi người đọc đã chạm vào để chuyển sang các trang tiếp theo." Tôi đặt ngón tay của tôi trên các góc của trang, như thể tôi đang chỉ vào một cái gì đó.

Tiếp xúc ngắn đó kéo ra một sự bùng nổ khác của các khuôn mặt, cái này tiếp nối cái khác: biểu hiện tham lam Hoàng đế Rudolf; một loạt các người đàn ông vô danh mặc quần áo từ các thời kỳ khác nhau, hai trong số đó là các giáo sĩ; một người phụ nữ ghi chép cẩn thận; một người phụ nữ đóng gói lên một hộp sách. Và daemon Edward Kelley, len lén nhét cái gì đó vào bìa của Voynich.

"Cũng có nhiều sự huỷ hoại trên cạnh đáy, nơi các bản thảo đã có thể nằm tựa vào cơ thể nếu bạn mang nó." Không biết gì về loạt hình ảnh đang dạo chơi trước con mắt thứ ba phù thủy của tôi, Lucy chăm chú nhìn xuống trang sách. "Bộ quần áo thời đó có lẽ là khá nhờn. Hầu hết mọi người không mặc đồ len sao? "

"Len và lụa." Tôi do dự, sau đó quyết định mạo hiểm mọi thứ - thẻ thư viện, danh tiếng, có lẽ ngay cả công việc của tôi nữa. "Tôi có thể yêu cầu một đặc ân không, Lucy?"

Cô ấy nhìn tôi một cách thận trọng. "Điều đó còn tuỳ."

"Tôi muốn đặt bàn tay của tôi phẳng trên trang sách. Điều đó sẽ chỉ trong một lúc thôi.” Tôi quan sát cô ấy một cách cẩn thận để phán đoán xem liệu cô đang lên kế hoạch kêu gọi nhân viên bảo vệ để tăng viện hay không.

"Bạn không thể chạm vào các trang, Diana. Bạn biết điều đó. Nếu tôi cho phép bạn, tôi sẽ bị sa thải. "

Tôi gật đầu. "Tôi biết. Tôi xin lỗi đã đưa bạn vào một tình huống khó khăn như vậy."

"Tại sao bạn cần phải chạm vào nó?" Lucy hỏi sau một lúc im lặng, nỗi tò mò của cô bị đánh thức.

"Tôi có một giác quan thứ sáu khi nói đến những cuốn sách cũ. Đôi khi tôi có thể phát hiện các thông tin về chúng, thứ không thể nhìn thấy bằng mắt thường." Điều đó nghe có vẻ lạ hơn tôi đã dự định.

"Bạn đại loại là một kiểu phù thủy sách à?" Đôi mắt của Lucy thu hẹp.

"Đó chính xác là những gì tôi làm," tôi nói với một nụ cười.

"Tôi muốn giúp bạn, Diana, nhưng chúng ta đang ở trên camera mặc dù không có âm thanh, cảm ơn Chúa. Mọi việc xảy ra trong căn phòng này đều được ghi hình, và một người nào đó có nghĩa vụ  xem các màn hình bất cứ khi nào căn phòng có người." Cô lắc đầu. "Điều đó là quá mạo hiểm."

"Nếu không ai có thể nhìn thấy những gì tôi đang làm?"

"Nếu bạn ngắt các camera hoặc đặt kẹo cao su đã nhai trên ống kính - và đã có ai đó đã cố gắng làm thế - an ninh sẽ ở đây trong năm giây," Lucy trả lời.

"Tôi sẽ không sử dụng kẹo cao su, nhưng thứ gì đó như thế này." Tôi kéo thần chú nguỵ trang quen thuộc của tôi xung quanh tôi. Nó sẽ làm cho bất kỳ pháp thuật tôi hoạt động hoàn toàn nhưng vô hình. Sau đó, tôi quay bàn tay phải của tôi lên và chạm vào đầu ngón đeo nhẫn với ngón tay cái, ép các sợi màu xanh và vàng lấp đầy căn phòng thành một bó nhỏ. Cùng nhau hai màu sắc pha trộn  không tự nhiên màu vàng-xanh rất tốt cho phép thuật mất phương hướng và sự lừa dối. Tôi lên kế hoạch buộc chúng trong nút thứ năm - vì các camera an ninh chắc chắn đủ điều kiện như là một thách thức. Hình ảnh của nút thứ năm đã thiêu đốt ở cổ tay phải của tôi với dự đoán.

"Những dải đăng ten đẹp tuyệt" Lucy nhận xét, nhìn vào bàn tay của tôi. "Tại sao bạn lại chọn mực màu xám?"

Màu xám? Khi pháp thuật ở trong không khí, bàn tay của tôi là mọi màu sắc của cầu vồng. Thần chú ngụy trang của tôi hẳn đang làm việc.

"Bởi vì màu xám đi với tất cả mọi thứ." Đó là điều đầu tiên đi qua tâm trí của tôi.

"Oh. Suy nghĩ tốt." Cô ấy vẫn có vẻ bối rối.

Tôi quay trở lại thần chú của tôi. Nó cần một ít màu đen trong đó, cũng như các màu vàng và màu xanh lá cây. Tôi búng tách các sợi màu đen mịn bao quanh tôi trên ngón cái tay trái rồi trượt chúng qua một thòng lọng được làm bằng ngón tay cái của tôi và ngón đeo nhẫn. Kết quả trông giống như một mudra-one không chính thống của các vị trí tay trong yoga.

"Với nút thắt thứ năm, thần chú sẽ phát triển mạnh," Tôi lẩm bẩm, hình dung việc dệt đã hoàn thành bằng con mắt thứ ba của tôi. Sợi xoắn màu vàng-xanh lá cây và màu đen tự cột thành một nút thắt không thể phá vỡ với năm đường chéo.

"Bạn vừa bỏ bùa mê quyển Voynich à?" Lucy thì thầm hoảng hốt.

"Tất nhiên là không." Sau những kinh nghiệm của tôi với bản thảo bị bỏ bùa mê, tôi sẽ không làm một điều như vậy. "Tôi bỏ bùa mê không khí xung quanh nó."

Để cho Lucy thấy những gì tôi ngụ ý, tôi chuyển bàn tay của tôi trên trang đầu tiên, lơ lửng khoảng hai inch trên bề mặt. Phép thuật đã làm cho nó xuất hiện rằng những ngón tay của tôi dừng lại ở dưới cùng của cuốn sách.

"Um, Diana? Bất kể thứ gì bạn đang cố gắng làm có vẻ không hiệu quả rồi. Bạn chỉ cần chạm vào các cạnh của trang như bạn đang nghĩ tới.” Lucy nói.

"Trên thực tế tay của tôi là ở đây." Tôi ngọ nguậy ngón tay của tôi để chúng ló đầu qua cạnh trên của cuốn sách. Có một chút giống như trò lừa ảo thuật cũ, nơi một người phụ nữ đã được đặt trong một chiếc hộp và chiếc hộp được xẻ làm đôi. "Thử đi. Đừng chạm vào trang nào - chỉ di chuyển bàn tay của bạn để nó bao phủ các văn bản. "

Tôi trượt tay của tôi ra để rộng chỗ cho Lucy. Cô theo chỉ dẫn của tôi và trượt tay của mình giữa quyển Voynich và thần chú lừa dối. Tay cô ấy có vẻ dừng lại khi nó đến cạnh một cuốn sách, nhưng nếu bạn nhìn một cách cẩn thận, bạn có thể thấy rằng cánh tay của cô đã trở nên ngắn hơn. Cô ấy nhanh chóng rụt tay lại , như thể cô chạm phải một cái chảo nóng. Cô quay sang tôi và nhìn chằm chằm.

"Bạn là một phù thủy." Lucy nuốt xuống, rồi mỉm cười. "Thật là nhẹ nhõm. Tôi luôn nghi ngờ bạn đang che giấu điều gì đó, và tôi sợ rằng nó có thể là một cái gì đó không lành mạnh hoặc thậm chí bất hợp pháp." Cũng giống như Chris, cô dường như không xa ngạc nhiên khi khám phá ra rằng thực sự có phù thủy.

"Cô sẽ cho tôi phá vỡ các quy tắc chứ?" Tôi nhìn xuống Voynich.

"Chỉ khi bạn cho tôi biết những gì bạn nghiên cứu. Bản thảo chết tiệt này là nguyên nhân sự tồn tại của chúng tôi. Chúng tôi nhận được mười yêu cầu một ngày để nhìn thấy nó và lần lượt giảm xuống hầu như chỉ còn một." Lucy trở về chỗ ngồi của mình và chọn một vị trí canh gác. "Nhưng hãy cẩn thận. Nếu ai đó nhìn thấy bạn, bạn sẽ bị mất đặc quyền thư viện. Và tôi không nghĩ rằng bạn sẽ sống sót nếu bạn bị cấm khỏi Beinecke. "

Tôi hít một hơi thật sâu và nhìn xuống cuốn sách mở. Chìa khóa để kích hoạt pháp thuật của tôi là sự tò mò. Nhưng nếu tôi muốn nhiều hơn một màn hình hiển thị choáng váng của những khuôn mặt, tôi sẽ cần phải xây dựng một câu hỏi cẩn thận trước khi đặt tay lên cuộn giấy da. Tôi đã chắc chắn hơn bao giờ hết rằng Voynich giữ những manh mối quan trọng về Sách Sự Sống và các trang bị mất của nó. Nhưng tôi chỉ có được một cơ hội để tìm hiểu những gì chúng giữ.

"Edward Kelley đã làm gì bên trong Voynich, và những gì xảy ra với nó?" Tôi thì thầm trước khi nhìn xuống và nhẹ nhàng tựa tay lên trang đầu tiên của bản thảo.

Một trong những trang bị thiếu từ Sách Sự Sống xuất hiện trước mắt tôi: sự rực rỡ của cây với thân của nó quằn quại, mang hình dạng con người. Nó màu xám và ma quái, đủ rõ ràng để tôi có thể nhìn xuyên qua nó đến bàn tay tôi và các chữ viết trên trang đầu tiên của Voynich.

Một trang mờ ảo thứ hai xuất hiện trên đỉnh trang đầu tiên: hai con rồng đổ máu của chúng rơi vào một chiếc chậu bên dưới.

Một trang không có thực thứ ba ngả lên hai trang trước đó: sự chiếu sáng của đám cưới giả kim thuật.

Trong một khoảnh khắc các lớp văn bản và hình ảnh vẫn xếp chồng lên nhau trong một bản viết trên giấy da huyền diệu nằm trên đỉnh lớp da nhuộm màu của Voynich. Sau đó, đám cưới giả kim tan biến, tiếp theo là hình ảnh của hai con rồng. Nhưng trang với cáí cây vẫn còn lại.

Hy vọng rằng hình ảnh sẽ trở thành sự thật, tôi nâng bàn tay của tôi khỏi trang sách và rút lại. Tôi tập hợp các nút ở trung tâm của thần chú và nhét nó trên cục tẩy bút chì của tôi, khiến nó tạm thời vô hình và tiết lộ Beinecke MS 408. Trái tim tôi thắt lại. Không có trang thiếu từ Sách Sự Sống ở đó.

"Không phải những gì bạn mong đợi để xem ư?" Lucy nhìn tôi thông cảm.

"Không. Thứ gì đó đã từng ở đây -  một vài trang từ một bản thảo khác - nhưng chúng đã qua lâu rồi." Tôi véo mũi tôi.

"Có lẽ các hồ sơ bán hàng có đề cập đến chúng. Chúng tôi có hộp giấy tờ về việc mua lại của Voynich. Bạn có muốn nhìn thấy chúng không?" Cô hỏi.

Những ngày tháng của việc mua bán sách và tên của những người mua và bán những cuốn sách có thể được lắp ráp thành một phả hệ mô tả lịch sử và hậu duệ của một cuốn sách xuống đến hiện tại. Trong trường hợp này nó cũng có thể cung cấp manh mối về việc ai đã một lần có thể đã sở hữu những hình ảnh của cây và những con rồng mà Kelley đã lấy khỏi Sách Sự Sống.

"Chắc chắn!" Tôi trả lời.

Lucy đóng hộp Voynich và trả lại ngăn lưu trữ bị khóa. Cô trở lại ngay sau đó với một xe đẩy chất đầy các hồ sơ, hộp, những quyển sổ tay khác nhau, và một cái ống.

"Đây là tất cả mọi thứ trên Voynich, trong tất cả vinh quang khó hiểu của nó. Nó được chọn qua hàng ngàn lần bởi các nhà nghiên cứu, nhưng không ai đang tìm kiếm ba trang bản thảo bị mất tích." Cô đi về phía phòng riêng của chúng tôi. "Thôi nào. Tôi sẽ giúp bạn sắp xếp thông qua tất cả. "

Phải mất ba mươi phút, chỉ đơn giản là để sắp xếp các tài liệu trên bàn dài. Một số sẽ không sử dụng chút nào: ống và sổ lưu niệm đầy đủ của những bài báo được lựa chọn, những bản sao chụp cũ, các bài giảng và bài viết về bản thảo sau khi nhà sưu tập Wilfrid Voynich mua nó vào năm 1912. Điều đó vẫn còn để lại các thư mục đầy đủ các thư từ, ghi chú viết tay, và một bó sổ tay được giữ bởi vợ của Wilfrid, Ethel.

"Đây là một bản sao của các phân tích hóa học của bản thảo, một bản in của các thông tin biên mục, và một danh sách của tất cả mọi người được cấp quyền truy cập vào các bản thảo trong ba năm qua." Lucy đưa cho tôi một xấp giấy tờ. "Bạn có thể giữ chúng. Dù vậy, đừng nói với bất cứ ai tôi đã cho bạn thấy danh sách các khách thư viện. "

Matthew sẽ phải xem xét các chất hóa học với tôi, đó là tất cả về các loại mực được sử dụng trong các bản thảo, một chủ đề gây hứng thú với cả hai chúng tôi. Danh sách những người đã nhìn thấy bản thảo ngắn đáng ngạc nhiên. Hầu như không còn ai nhìn vào nó nữa. Những người đã được cấp quyền truy cập chủ yếu là các học giả, một nhà sử học của khoa học từ Đại học Nam California và một từ Cal State Fullerton, một nhà toán học-mật mã từ Princeton, một từ Úc. Tôi đã uống cà phê với một trong những vị khách đó trước khi đến Oxford: một nhà văn hư cấu nổi tiếng quan tâm đến thuật giả kim. Dù vậy, một cái tên đã nhảy ra ngoài trang giấy.

Peter Knox đã nhìn Voynich tháng vừa qua, trước khi Emily qua đời. "Đồ con hoang." Những ngón tay của tôi râm ran, và các nút thắt trên cổ tay của tôi bị đốt cháy trong cảnh báo.

"Cái gì sai?" Lucy hỏi.

"Có một tên trên danh sách tôi đã không mong đợi để thấy."

"Ah. Một đối thủ học thuật." Cô gật đầu nghiêm trang.

"Tôi đoán bạn có thể nói như vậy." Nhưng sự phản đối của tôi với Knox còn nhiều hơn một tranh luận mang tính ganh đua. Đây là chiến tranh. Và nếu tôi muốn giành được chiến thắng, tôi sẽ cần phải tiến lên phía trước hắn với một sự thay đổi.

Vấn đề là tôi đã có chút ít kinh nghiệm lần theo dấu vết bản thảo và thiết lập nguồn gốc của chúng. Các giấy tờ tôi biết rõ nhất thuộc về nhà hóa học Robert Boyle. Tất cả bảy mươi tư tập sách đã được trình bày trước Hội Hoàng gia vào năm 1769, và cũng giống như mọi thứ khác trong kho lưu trữ Royal Society, chúng đã được xếp vào mục lục một cách tỉ mỉ, lập chỉ mục, và tham chiếu chéo.

"Nếu tôi muốn theo dõi chuỗi sở hữu của Voynich, tôi nên bắt đầu từ đâu?" Tôi suy nghĩ thành lời, nhìn chằm chằm vào những món đồ.

"Cách nhanh nhất là một trong chúng ta bắt đầu từ nguồn gốc của bản thảo và tiến tới trước trong khi người kia bắt đầu tại những sự mua lại của Beinecke, và đi lùi lại. Với chút may mắn chúng ta sẽ gặp nhau ở giữa." Lucy đưa cho tôi một thư mục. "Bạn là một sử gia. Bạn nên chọn những thứ cũ."

Tôi mở thư mục, hy vọng nhìn thấy thứ gì đó liên quan đến Rudolf II. Thay vào đó tôi tìm thấy một lá thư từ một nhà toán học ở Prague, Johannes Marcus Marci. Nó được viết bằng tiếng Latin, từ năm 1665, và gửi đến một người nào đó ở Rome gọi là "Reverende et Eximie Domine in Christo Pater." Người nhận là một giáo sĩ, có lẽ một trong những người đàn ông tôi đã nhìn thấy khi tôi chạm vào các góc của Trang đầu tiên của Voynich.

Tôi nhanh chóng quét các phần còn lại của văn bản, lưu ý rằng vị giáo sĩ là Cha Athanasius và bức thư của Marci được kèm theo một cuốn sách bí ẩn cần giải mã. Có lẽ là Sách Sự Sống chăng?

Marci nói rằng những nỗ lực đã được thực hiện để liên lạc với Cha Athanasius trước đó, nhưng các bức thư đã được đáp lại bằng sự im lặng. Vui mừng, tôi tiếp tục đọc. Tuy thế, khi đoạn thứ ba tiết lộ danh tính của Cha Athanasius, sự phấn khích của tôi trở thành mất tinh thần.

"Các bản thảo Voynich đã từng thuộc về Athanasius Kircher sao?" Nếu các trang mất tích đã lọt vào tay Kircher, chúng có thể ở bất cứ nơi nào.

"Tôi sợ rằng như thế," Lucy trả lời. "Tôi hiểu ông khá là. . . er, mở rộng phạm vi thích thú của mình. "

"Đó là một cách nói," tôi nói. Mục tiêu khiêm tốn của Athanasius Kircher không có gì ít hơn là kiến thức về vũ trụ. Ông đã xuất bản bốn mươi cuốn sách và là một tác giả sách bán chạy nhất thế giới cũng như một nhà phát minh. Bảo tàng về các đối tượng hiếm và cổ xưa của Kircher là một điểm dừng chân nổi tiếng trên những chuyến du lịch lớn thời tiền châu Âu, phạm vi của các thông tín viên của ông bao quát, và thư viện của ông ta rộng mênh mông. Tôi không đủ những kỹ năng ngôn ngữ để làm việc thông qua các tác phẩm của Kircher. Quan trọng hơn, tôi thiếu thời gian.

Điện thoại của tôi rung lên trong túi, làm tôi giật mình.

"Xin lỗi, Lucy." Tôi trượt điện thoại ra và kiểm tra màn hình hiển thị. Trên đó là một tin nhắn từ Matthew.

Em đang ở đâu? Gallowglass đang chờ em. Chúng ta có hẹn với bác sĩ trong chín mươi phút nữa.

Tôi nguyền rủa thầm. Em vừa định rời khỏi Beinecke, tôi nhắn lại.

"Chồng tôi và tôi có một cái hẹn, Lucy. Tôi sẽ phải đào bới những thứ này một lần nữa vào ngày mai.” tôi nói, đóng lại thư mục chứa thư của Marci gởi cho Kircher.

"Một nguồn tin đáng tin cậy nói với tôi bạn ở trong khuôn viên trường với người cao, đen và đẹp trai." Lucy cười toe toét.

"Đó là chồng tôi đấy mà." Tôi mỉm cười. "Tôi có thể xem xét những thứ này vào ngày mai không?"

"Hãy để lại mọi thứ với tôi. Mọi thứ đều khá chậm quanh đây vào lúc này. Tôi sẽ thấy những gì tôi có thể ráp lại với nhau. "

"Cám ơn sự giúp đỡ của bạn, Lucy. Tôi chịu áp lực một thời hạn chặt chẽ và không thể điều đình được." Tôi thu nhặt bút chì, máy tính xách tay, và tập giấy rồi vội vã đến gặp Gallowglass. Matthew đã phái cháu trai của anh hoạt động như chi đội an ninh của tôi. Gallowglass cũng chịu trách nhiệm đối với nguồn cấp dữ liệu Internet giám sát của Benjamin, nhưng cho đến nay các màn hình vẫn trống rỗng.

"Xin chào Thím. Trông thím xinh tươi đấy. " Anh hôn lên má tôi.

"Tôi xin lỗi. Tôi trễ."

"Tất nhiên thím đang trễ. Thím đã ở cùng những cuốn sách của thím mà. Tôi đã không mong gặp thím trong ít nhất một giờ nữa.”

Gallowglass nói, gạt bỏ lời xin lỗi của tôi.

Khi chúng tôi đến phòng thí nghiệm, Matthew đã có bức ảnh của đám cưới giả kim thuật từ Ashmole 782 ở trước mặt anh và đã say mê đến mức thậm chí không nhìn lên khi cánh cửa gõ ‘ping’. Chris và Sherlock đang đứng bên vai anh, xem chăm chú. Scully ngồi trên một chiếc ghế xoay gần đó. Game Boy có một dụng cụ nhỏ bé trong tay và cô đã giữ nó gần trang bản thảo một cách nguy hiểm.

"Anh có gàu mọi lúc, Gallowglass. Anh chải tóc lần cuối cùng là khi nào thế?" Miriam quẹt thẻ qua đầu đọc tại cửa. Nó được đánh dấu KHÁCH. Chris đã áp dụng việc bảo mật một cách nghiêm túc.

"Hôm qua." Gallowglass vỗ nhẹ vào phía sau và hai bên đầu của anh. "Tại sao? Có con chim nào làm tổ ở trong đó sao? "

"Một con có thể được đấy." Miriam gật đầu về phía tôi. "Hi, Diana. Matthew sẽ đến với cô ngay."

"Anh ấy đang làm gì thế?", Tôi hỏi.

"Đang cố gắng dạy cho một sinh viên sau đại học không có chút kiến thức về sinh học hoặc phòng xét nghiệm chuẩn mực làm như thế nào để thu thập các mẫu DNA từ giấy tờ". Miriam nhìn nhóm đang vây quanh Matthew với vẻ chê bai. "Tôi không biết lý do tại sao các quỹ Roberts lại cấp bằng tốt nghiệp cho các sinh viên, những người thậm chí không biết làm thế nào để vận hành gel agarose, nhưng tôi chỉ là người quản lý phòng thí nghiệm thôi."

Bên kia phòng Game Boy thốt ra một lời nguyền rủa thất vọng.

"Kéo ghế ngồi đi. Thứ này có thể mất một lúc đấy. "Miriam trợn mắt.

"Đừng lo lắng. Chỉ cần thực hành thôi mà.” Matthew nói với Game Boy, giọng nhẹ nhàng. "Tôi không có gì ngoại trừ những ngón tay cái với trò chơi máy tính của bạn. Thử lại lần nữa đi."

Một lần nữa? Miệng tôi khô rang. Làm những cú đâm lặp đi lặp lại trên trang sách của Ashmole 782 có thể làm hỏng bản giấy da. Tôi bắt đầu tiến về hướng chồng tôi, và Chris phát hiện ra tôi.

"Hey, Diana." Anh chặn tôi lại bằng một cái ôm. Anh nhìn Gallowglass. "Tôi là Chris Roberts. Bạn của Diana. "

"Gallowglass. Cháu trai của Matthew." Gallowglass khảo sát căn phòng, và nhăn mũi.

"Thứ gì đó bốc mùi."

"Các sinh viên sau đại học chơi đùa một chút với Matthew." Chris chỉ vào khu vực máy tính, được trang trí bằng một vòng tỏi. Một cây Thánh giá thiết kế cho bảng điều khiển xe được gắn vào mouse pad với một cốc có ống hút. Chris chuyển sự chú ý của mình đến cổ của Gallowglass với một cường độ gần như ma cà rồng. "Bạn có đấu vật không?"

"Weeell, tôi khá nổi tiếng trong thể thao." Gallowglass nhìn xuống bẽn lẽn, hai má hằn sâu đôi lúm đồng tiền.

"Không phải Greco-Roman với bất kỳ cơ hội nào đấy chứ?" Chris hỏi. "Đối tác của tôi bị chấn thương đầu gối và sẽ cần phục hồi chức năng trong nhiều tháng. Tôi đang tìm kiếm một sự thay thế tạm thời. "

"Nó phải là Hy Lạp (Greco). Tôi không chắc chắn về phần La Mã (Roman). "

"Anh đã học được ở đâu?" Chris hỏi.

"Ông tôi đã dạy tôi." Gallowglass nhăn mặt khi sự tập trung sâu hơn. "Tôi nghĩ rằng ông ấy đã từng đấu vật với người khổng lồ trước đây. Ông ấy là một chiến binh dữ dội. "

"Có phải là một người ông ma cà rồng?" Chris hỏi.

Gallowglass gật đầu. "Cuộc đấu vật Ma cà rồng hẳn phải rất thú vị để xem." Chris cười toe toét. "Cũng giống như cá sấu đấu vật, nhưng không có đuôi."

"Không đấu vật. Tôi nghiêm túc đấy, Chris." Tôi không muốn chịu bất kỳ trách nhiệm nào, bất kể cách gián tiếp quanh co như thế nào, đối với việc gây tổn hại thân thể cho một thiên tài MacArthur.

"Đồ phá đám." Chris bật ra một tiếng huýt lanh lảnh. "Người sói! Vợ của ông ở đây nè. "

Người sói?

"Tôi đã nhận thức được điều đó rồi, Christopher." Giọng của Matthew thật băng giá, nhưng anh tặng cho tôi một nụ cười ấm áp đến mức làm cho ngón chân của tôi cong lại. "Xin chào, Diana. Anh sẽ đến bên em ngay sau khi xong việc với Janette."

"Tên Game Boy là Janette à?" Chris thì thầm. "Ai biết nào?"

"Tôi biết. Matthew cũng thế. Có lẽ anh có thể cho tôi biết tại sao cô ấy ở trong phòng thí nghiệm của tôi?" Miriam hỏi. "Học vị Tiến sĩ của Janette thuộc lĩnh vực computational bioinformatics (ngành khoa học thu thập, phân tích, thống kê các dữ liệu sinh học phức tạp như mã di truyền). Cô ấy thuộc về một căn phòng đầy đủ các thiết bị máy tính, không phải các ống nghiệm. "

"Tôi thích cách trí não cô ấy làm việc," Chris nói với một cái nhún vai. "Cô ấy là một gamer và nhìn thấy các mô hình trong những kết quả thí nghiệm mà phần còn lại của chúng ta bỏ lỡ. Vì thế, cô ấy không bao giờ làm được công việc có nhiều lợi thế trong ngành sinh học. Ai quan tâm chứ? Tôi đã có đủ các con mắt của các nhà sinh học rồi."

Chris nhìn Matthew và Game Boy làm việc cùng nhau và lắc đầu.

"Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi.

"Matthew thật lãng phí khi ở trong một phòng thí nghiệm nghiên cứu. Chồng của em thuộc về một lớp học. Anh ấy là một giáo viên bẩm sinh." Chris vỗ vào cánh tay Gallowglass. "Hãy gọi cho tôi nếu bạn muốn gặp nhau ở phòng tập thể dục. Diana có số của tôi."

Chris trở lại công việc của mình và tôi chuyển sự chú ý của tôi đến Matthew. Tôi từng nhìn thấy sự loé sáng này của chồng tôi, khi anh tương tác với Annie hay Jack ở London, nhưng Chris nói đúng. Matthew đang sử dụng tất cả các công cụ trong chiếc túi thủ thuật của một giáo viên: mô hình, các thiết bị tăng cường tích cực, kiên nhẫn, chính xác số lượng hợp lý của các lời khen ngợi, và một chút hài hước.

"Tại sao chúng ta không thể chỉ quẹt mẫu trên bề mặt một lần nữa?" Game Boy hỏi. "Tôi biết nó được đặt ra với DNA chuột, nhưng nếu chúng ta chọn được một chỗ còn tốt, nó có thể sẽ khác."

"Có lẽ," Matthew nói, “nhưng đã có rất nhiều con chuột trong thư viện thời trung cổ. Tuy nhiên, bạn sẽ cảm thấy tự do để quẹt lại một lần nữa sau khi bạn đã lấy mẫu này. "

Game Boy thở dài và giữ vững bàn tay.

"Thở sâu, Janette." Matthew trao cho cô một cái gật đầu khích lệ. "Hãy thoải mái nào."

Với sự thận trọng tuyệt vời, Game Boy chèn một cây kim mảnh đến mức gần như vô hình vào cạnh của tấm giấy da.

"Được rồi đó," Matthew nói nhẹ nhàng. "Chậm và chắc."

"Tôi đã làm được!" Game Boy hét lên. Bạn có thể nghĩ rằng cô ấy vừa tách được hạt nguyên tử. Có những tiếng reo hò ủng hộ, năm cao, và một lẩm bẩm "Kịp thời hạn" từ Miriam. Nhưng phản ứng của Matthew mới quan trọng. Game Boy quay sang anh chờ đợi.

"Eureka", Matthew nói, bàn tay anh trải rộng. Game Boy cười toe toét hết cỡ. "Tốt lắm, Janette. Chúng ta sẽ đánh bật được một nhà di truyền học ra khỏi bạn cho xem."

"Không đời nào. Tôi thà lắp ráp một máy tính từ các món phụ tùng hơn làm điều đó một lần nữa." Game Boy lột găng tay ra một cách nhanh chóng.

"Chào cưng. Ngày của em thế nào?" Matthew đứng lên và hôn tôi. Một lông mày nâng lên khi anh nhìn Gallowglass, người âm thầm chuyển tải rằng tất cả đều tốt đẹp.

"Chúng ta hãy xem. . . Em đã làm một vài phép thuật trong Beinecke. "

"Anh có nên lo lắng không?" Matthew hỏi, rõ ràng đang nghĩ về sự tàn phá mà gió và lửa phù thuỷ có thể gây ra.

"Không," tôi nói. "Và em có một chỉ dẫn đến một trong những trang bị thiếu từ Ashmole 782."

"Thật nhanh chóng. Em có thể kể với anh về nó trên đường đến văn phòng bác sĩ.” Anh nói, quẹt thẻ của anh qua máy quét thẻ.

"Hãy cứ dành thời gian của anh cho Diana. Không có gì bức xúc nào ở đây hết đâu. Một trăm hai mươi lăm gen ma cà rồng đã được xác định và chỉ còn có bốn trăm gen để tiến hành.” Miriam gọi theo khi chúng tôi rời đi. "Chris sẽ đếm từng phút cho mà xem."

"Năm trăm gen để tiến hành!" Chris hét lên.

"Dự đoán gen của anh hơi thừa đấy," Miriam trả lời.

"Một trăm đô nói nó không phải." Chris nhìn lên từ một báo cáo.

"Đó là điều tốt nhất anh có thể làm à?" Miriam bĩu môi.

"Tôi sẽ dốc hết ngân hàng heo của tôi khi tôi về nhà và cho em biết, Miriam," Chris nói. Môi Miriam giật giật.

"Đi thôi," Matthew nói, “trước khi họ bắt đầu tranh cãi về thứ gì đó khác."

"Oh, họ không đang tranh cãi," Gallowglass nói, giữ cửa mở cho chúng tôi. "Họ đang tán tỉnh nhau."

Hàm của tôi trễ xuống. "Điều gì làm anh nói như thế?"

"Chris thích đặt biệt danh cho mọi người." Gallowglass quay sang Matthew. "Chris đã gọi chú là Wolfman. Anh ta gọi Miriam là gì? "

Matthew suy nghĩ một lúc. "Miriam."

"Chính xác." Gallowglass cười toe toét đến tận mang tai.

Matthew chửi thề.

"Đừng băn khoăn, Chú à. Miriam đã không đổ nhào trước bất kỳ người đàn ông nào kể từ khi Bertrand bị giết chết."

"Miriam. . . và một con người?" Matthew nghe có vẻ choáng váng.

"Không có gì xảy đến hết," Gallowglass nói dịu dàng khi cửa thang máy mở ra. "Cô ấy sẽ làm tan vỡ trái tim của Chris, tất nhiên, nhưng chúng ta không thể làm được gì về điều đó."

Tôi biết ơn sâu sắc đối với Miriam. Bây giờ Matthew và Gallowglass sẽ có người để lo lắng ngoài tôi.

"Cậu bé khốn khổ." Gallowglass thở dài, đẩy nút đóng cửa thang máy. Khi chúng tôi đi xuống, anh bẻ các khớp ngón tay. "Có lẽ cháu sẽ vật lộn với cậu ta, sau tất cả. Một trận đòn tốt luôn làm đầu óc minh mẫn."

Một vài ngày trước, tôi đã lo lắng liệu các ma cà rồng có sống sót được ở Yale khi các sinh viên và giảng viên vây xung quanh hay không. Bây giờ tôi tự hỏi liệu Yale sẽ tồn tại được với những ma cà rồng hay không.


Không có nhận xét nào: