Sol ở Xử Nữ
Khi mặt trời ở cung Xử Nữ, hãy gửi con đến trường.
Dấu hiệu này biểu thị một sự thay đổi vị trí.
-Anonymous English Commonplace Book, c. 1590, Gonçalves MS
4890, f. 12v
Chương 15
"Thêm trà
nhé, Giáo sư Bishop?"
"Hmm?"
Tôi ngước lên nhìn người sinh viên trẻ mang vẻ mặt mong đợi. "Oh. Vâng. Tất
nhiên. Cảm ơn em."
"Có
ngay." Cậu ta lấy nhanh ấm trà bằng sứ trắng khỏi bàn.
Tôi nhìn về
phía cửa, nhưng vẫn không có dấu hiệu của Matthew. Anh đã đến Phòng Nhân Sự để
nhận thẻ nhận diện trong khi tôi chờ trong bầu không khí loãng của New Haven
Lawn Club gần đó. Sự hạn chế tĩnh lặng của tòa nhà chính làm nản lòng cú ném đặc
biệt của quả bóng tennis và những đứa trẻ la hét thưởng thức các hồ bơi trong
tuần cuối cùng của kỳ nghỉ hè. Ba cô dâu tương lai và mẹ của họ đã được hộ tống
qua căn phòng nơi tôi đang ngồi để xem xét các điều kiện thuận lợi mà họ sẽ thích
thú nếu họ nên kết hôn ở đây.
Đây có thể là
New Haven, nhưng không phải là New Haven của tôi.
"Của cô
đây, Giáo sư." Người phục vụ chu đáo của tôi đã trở lại, cùng với hương
thơm tươi của lá bạc hà. "Trà bạc hà."
Sống ở New
Haven với Matthew sẽ đòi hỏi một số điều chỉnh. Ngôi nhà phố nhỏ của tôi trên
con đường rợp bóng cây vắng ngắt, chỉ là một sự duỗi dài của Phố Court, khắc khổ
vượt xa hơn bất kỳ nơi cư trú nào mà chúng tôi đã ở trong năm qua, cho dù trong
hiện tại hay quá khứ. Nó được trang bị đơn giản với những đồ chợ trời, nội thất
gỗ thông giá rẻ còn lại từ thời sinh viên của tôi, và những chiếc kệ dùng như
giá sách và tạp chí. Giường của tôi không có bục để chân hoặc ván đầu giường
nói chi đến màn trướng. Nhưng tấm nệm lại rộng rãi và chào đón, và vào cuối chuyến
lái xe dài từ Madison, hai chúng tôi đã sụp đổ vào nó với tiếng rên rỉ nhẹ
nhõm. Chúng tôi đã dành hầu hết các ngày cuối tuần dự trữ cho ngôi nhà những thứ
cần thiết như bất kỳ cặp đôi bình thường New Haven nào: rượu vang từ các cửa
hàng trên Đại lộ Whitney cho Matthew, đồ tạp phẩm cho tôi, và đủ thiết bị điện
tử để trang bị một phòng thí nghiệm máy tính. Matthew đã kinh hoàng khi tôi sở
hữu chỉ có một máy tính xách tay. Chúng tôi rời khỏi cửa hàng máy tính trên
Broadway với hai trong số mọi thứ - một cho anh và một cho tôi. Sau đó chúng
tôi đi dạo những con đường của riêng các phân khoa trong khi điệu nhạc chuông
vang lên trong Harkness Tower. Trường đại học và thị trấn chỉ mới bắt đầu sôi động
lên với các sinh viên đang quay trở lại, những kẻ hét lên chào mừng ngang qua
khu học xá và chia sẻ những lời phàn nàn về việc đọc các danh sách và lịch học.
"Thật tốt
khi được trở lại," tôi thì thầm, bàn tay móc vào cánh tay anh. Cảm thấy
như chúng tôi đã bắt tay vào một cuộc phiêu lưu mới, chỉ có hai chúng tôi.
Nhưng hôm nay
thì khác. Tôi cảm thấy ở ngoài tầm với và ở ngoài những lựa chọn.
"Em đây rồi."
Matthew xuất hiện bên khuỷu tay tôi và trao cho tôi một nụ hôn kéo dài.
"Anh nhớ em."
Tôi bật cười.
"Chúng ta mới xa nhau trong một giờ rưỡi."
"Chính
xác. Quá lâu." Sự chú ý của anh vẩn vơ ngang qua bàn, vào bình trà chưa được
chạm đến, tập pháp lý màu vàng để trống của tôi, và những bản in chưa mở ra của
Tạp chí Lịch sử Mỹ mới nhất mà chúng tôi đã cứu khỏi hộp thư căn hộ đầy ứ của
tôi trên đường đến Science Hill. "Buổi
sáng của em thế nào?"
"Họ đã rất
quan tâm em."
"Họ nên thế."
Trên đường vào tòa nhà gạch lớn, Matthew đã giải thích rằng Marcus là một trong
những thành viên sáng lập của câu lạc bộ tư nhân và rằng cơ sở được xây dựng
trên thửa đất cậu ấy từng sở hữu.
"Tôi có thể
mang cho Ngài thứ gì đó chăng, Giáo sư Clairmont?"
Tôi mím môi lại
với nhau. Một vết nhăn nhỏ xuất hiện trên làn da mịn màng giữa đôi mắt sắc bén
của chồng tôi.
"Cảm ơn bạn,
Chip, nhưng tôi tin rằng chúng tôi đã sẵn sàng để đi rồi."
Đó không phải
là một thời điểm quá sớm. Tôi đứng dậy và thu thập những thứ của tôi, nhét
chúng vào chiếc túi lớn dưới chân.
"Bạn có thể
đặt những chi phí vào tài khoản của Tiến sĩ Whitmore không?" Matthew thì
thầm, kéo ghế cho tôi.
"Nhất định
rồi", Chip nói. "Không vấn đề gì. Luôn luôn vinh dự được chào đón một
thành viên của gia đình Tiến sĩ Whitmore. "
Ít nhất một lần
tôi đánh bại Matthew bên ngoài.
"Chiếc xe
đâu rồi?" Tôi nói, tìm quanh bãi đậu xe.
"Nó đậu
trong bóng râm." Matthew nhấc chiếc túi xách khỏi vai tôi. "Chúng ta
sẽ đi bộ đến phòng thí nghiệm, không lái xe. Các thành viên được tự do để lại
xe của họ ở đây, và nó rất gần với các phòng thí nghiệm." Anh tỏ ra thông
cảm. "Điều này thật kỳ lạ cho cả hai chúng ta, nhưng sự lạ lùng sẽ vượt
qua thôi mà."
Tôi hít một hơi
thật sâu và gật đầu. Matthew mang túi của tôi, giữ nó bằng tay cầm ngắn trên đỉnh
túi.
"Sẽ tốt
hơn ngay khi em ở trong thư viện," tôi nói, vì lợi ích của tôi hơn là của
anh. "Chúng ta sẽ bắt đầu làm việc chứ?"
Matthew giơ bàn
tay còn lại của anh ra. Tôi cầm lấy nó, và biểu hiện của anh dịu lại. "Dẫn
đường đi", anh nói.
Chúng tôi băng
qua Đại lộ Whitney với những khu vườn đầy những tượng khủng long, đi tắt phía
sau Peabody, và đến gần các tháp cao, nơi phòng thí nghiệm của Chris toạ lạc. Bước
chân tôi chậm lại. Matthew nhìn lên, và lên cao thêm nữa.
"Không.
Làm ơn đừng ở đó. Nó còn tồi tệ hơn so với Beinecke." Mắt anh dán mắt vào
những đường nét hấp dẫn của Kline Biology Tower, hoặc KBT như nó đã được biết đến
trong khuôn viên trường. Anh so sánh với Beinecke, với những bức tường bằng đá
cẩm thạch trắng được khắc vào hốc vuông, đến một khay đá viên khổng lồ.
"Nó nhắc anh nhớ về…"
"Phòng thí
nghiệm của anh ở Oxford không to lớn cũng không đẹp, theo như em nhớ," Tôi
nói, cắt lời anh trước khi anh có thể trao
cho tôi thêm một nét tương đồng sinh động khác sẽ ở lại với tôi mãi mãi.
"Đi nào."
Lúc này đến lượt
Matthew miễn cưỡng. Anh càu nhàu khi chúng tôi bước vào tòa nhà, từ chối đặt dải
dây Yale màu xanh-trắng treo tấm thẻ nhận dạng bằng nhựa được từ hóa quanh cổ
khi các nhân viên bảo vệ yêu cầu anh, tiếp tục phàn nàn trong thang máy, và quắc
mắt khi chúng tôi tìm kiếm cửa phòng thí nghiệm của Chris. "Sẽ ổn thôi mà,
Matthew. Sinh viên của Chris sẽ vui mừng được gặp anh.” Tôi cam đoan với anh.
Matthew là một
học giả nổi tiếng thế giới và là thành viên của các giảng viên trường Đại học
Oxford. Có rất ít các học viện gây ấn tượng với Yale, nhưng đó là một trong số
chúng.
"Lần cuối
cùng anh bị các sinh viên vây quanh là khi Hamish và anh là nghiên cứu sinh tại
All Souls." Matthew nhìn đi chỗ khác trong một nỗ lực che giấu sự lo lắng
của mình. "Anh thích hợp nhiều hơn với một phòng thí nghiệm nghiên cứu."
Tôi kéo cánh
tay anh, buộc anh phải dừng lại. Cuối cùng anh bắt lấy ánh mắt của tôi.
"Anh đã dạy
Jack tất cả mọi thứ. Annie cũng vậy” tôi nhắc anh nhớ lại cách anh đã dạy hai đứa
trẻ sống cùng chúng tôi trong thời Elizabeth London.
"Điều đó
khác. Chúng. . . " Matthew tắt dần, một bóng tối chớp qua đôi mắt anh.
"Gia
đình?"
Tôi đợi phản ứng
của anh. Anh miễn cưỡng gật đầu.
"Các sinh viên
muốn những điều tương tự như Annie và Jack đã muốn: sự chú ý của anh, sự trung
thực của anh, và niềm tin của anh vào họ. Anh sẽ sáng chói ở đây. Em hứa."
"Anh sẽ giải
quyết thỏa đáng," Matthew lẩm bẩm. Mắt anh quét qua hành lang. "Đó là
phòng thí nghiệm của Christopher. Chúng ta nên đi. Nếu anh đến trễ, anh ta dọa
sẽ lấy lại thẻ nhận dạng của anh."
Chris đẩy cánh
cửa mở, rõ ràng kiệt sức. Matthew bắt lấy nó và giữ nó mở bằng chân của mình.
"Một phút
nữa, Clairmont, và tôi sẽ bắt đầu mà không có ông. Chào, Diana.” Chris nói, hôn
lên má tôi. "Anh đã không mong đợi gặp em ở đây. Sao em không ở Beinecke?"
"Giao hàng
đặc biệt." Tôi ra hiệu về phía cặp tài liệu, và Matthew giơ nó lên.
"Các trang từ Ashmole 782, nhớ không?"
"Oh. Phải."
Chris đã không tỏ ra chút thích thú nào. Anh ấy và Matthew rõ ràng đã tập trung
về câu hỏi khác.
"Hai người
đã hứa," tôi nói.
"Đúng vậy.
Ashmole 782." Chris khoanh tay. "Miriam đâu?"
"Tôi đã đưa
cho Miriam lời mời của cậu và sẽ tha cho cậu câu trả lời của cô ấy. Cô ấy sẽ ở
đây khi - và nếu - cô ấy chọn." Matthew giơ thẻ ID của mình. Ngay cả phòng
nhân sự cũng không thể có một bức ảnh xấu của anh. Anh trông như một người mẫu.
"Tôi chính thức, hoặc họ với tôi thế."
"Tốt. Đi
thôi." Chris lấy một chiếc áo choàng trắng ra khỏi giá đỡ gần đó và khoác
nó trên vai của mình. Anh ấy đưa một cái khác cho Matthew.
Matthew nhìn nó
ngờ vực. "Tôi không mặc một trong những thứ đó."
"Tự thích
nghi đi. Không áo choàng, không tiếp xúc với các thiết bị. Tuỳ ông chọn." Chris
quay lại và bước đi.
Một người phụ nữ
tiếp cận anh ấy với một xấp giấy tờ. Cô ta mặc một chiếc áo khoác phòng thí
nghiệm với tên Connelly thêu trên đó và "Beaker" được viết bên trên bằng
mực đỏ.
"Cảm ơn,
Beaker." Chris nhìn qua chúng. "Tốt. Không ai từ chối. "
"Đó là những
gì thế?", Tôi hỏi.
"Văn bản
không tiết lộ. Chris nói không ai trong hai vị phải ký tên vào." Beaker
nhìn Matthew và gật đầu chào. "Chúng tôi rất hân hạnh có ông ở đây, Giáo
sư Clairmont. Tôi là Joy Connelly, chỉ huy thứ hai của Chris. Chúng tôi tạm quản
lý phòng thí nghiệm vào lúc này, vì vậy tôi được bổ nhiệm cho đến khi Chris tìm
thấy hoặc là Mẹ Teresa hoặc là Mussolini. Xin vui lòng quẹt thẻ để chúng tôi có
một báo cáo khi các bạn đến. Và bạn phải quẹt thẻ khi rời đi. Nó giữ cho các hồ
sơ đúng đắn." Cô chỉ vào hộp đọc thẻ cạnh cửa.
* Mẹ Teresa 1910-1997, nữ tu và nhà truyền giáo của Công Giáo, người
sáng lập Dòng Thừa Sai Bác Ái hoạt động trên 127 quốc gia nổi tiếng toàn thế giới
về những hoạt động nhân đạo, cứu giúp những người nghèo có hoàn cảnh tuyệt vọng.
Bà được trao giải Nobel Hoà Bình năm 1979.
* Benito Mussolini 1883-1945: Thủ tương thứ 27 của Ý, nhà độc tài thời
Phát xít Ý nổi tiếng khắc nghiệt.
"Cảm ơn cô,
Tiến sĩ Connelly." Matthew ngoan ngoãn quẹt thẻ. Dù vậy, anh vẫn không mặc
chiếc áo khoác phòng thí nghiệm.
"Giáo sư
Bishop cũng cần quẹt thẻ. Quy định phòng thí nghiệm. Và xin vui lòng gọi tôi là
Beaker. Mọi người đều gọi thế."
"Tại
sao?" Matthew hỏi trong khi tôi lấy ID của tôi ra khỏi túi. Như thường lệ,
nó đã chuồn xuống tận đáy túi.
"Chris thấy
biệt danh dễ nhớ hơn," Beaker nói.
"Anh ấy có
mười bảy Amys và mười hai Jareds trong bài giảng đại học đầu tiên của
mình," tôi nói thêm. "Tôi không nghĩ anh ấy sẽ hồi phục."
"May thay,
tôi nhớ rất tuyệt, Tiến sĩ Connelly. Nhân tiện, công việc của cô trên RNA xúc
tác ra sao rồi."
Matthew mỉm cười.
Tiến sĩ Connelly trông có vẻ hài lòng. "Beaker!" Chris gầm lên.
"Đến ngay!"
Beaker gọi với ra. "Tôi hy vọng anh ấy sẽ sớm tìm ra Mẹ Teresa," cô
thì thầm với tôi. "Chúng tôi không cần một Mussolini."
"Mẹ Teresa
đã chết rồi", tôi thì thầm, quẹt thẻ của tôi qua đầu đọc.
"Tôi biết.
Khi Chris viết mô tả công việc cho người quản lý phòng thí nghiệm mới, nó đã liệt
kê 'Mẹ Teresa và Mussolini' bên dưới các phẩm chất yêu cầu. Chúng tôi đã viết lại
nó, tất nhiên. Nếu không thì Phòng Nhân Sự sẽ không chấp thuận bổ nhiệm."
"Chris đã
yêu cầu người quản lý phòng thí nghiệm cuối cùng của anh ấy điều gì?" Tôi
đã gần như sợ không dám hỏi.
"Caligula*".
Beaker thở dài. "Chúng tôi thực sự nhớ cô ấy."
*Caliguta (Đôi giày nhỏ của chiến binh nhỏ), biệt danh của Gaius
Julius Caesar Germanicus (12-41), hoàng đế thứ 3 của La Mã từ năm 37-41, một
hoàng đế trẻ con trong thời đại chiến tranh liên miên, ông chết năm 19 tuổi,
cai trị khá tàn bạo trong 4 năm.
Matthew đã đợi
chúng tôi vào phòng trước khi buông cánh cửa ra. Beaker trông có vẻ bị bối rối
bởi sự lịch sự ấy. Cánh cửa đóng lại sau lưng chúng tôi.
Một nhóm các nhà
nghiên cứu mặc áo choàng trắng mọi lứa tuổi và dáng vẻ đã đợi chúng tôi ở bên
trong, bao gồm các nhà nghiên cứu cấp cao như Beaker, một số nghiên cứu sinh
sau tiến sĩ trông có vẻ kiệt sức, và một loạt các sinh viên sau đại học. Hầu hết
ngồi trên ghế đẩu nhô lên từ những chiếc bàn phòng thí nghiệm; một số tựa vào bồn
rửa hoặc tủ. Một bồn rửa mang dấu hiệu viết tay trên nó khá là đáng ngại BỒN RỬA
NÀY DÀNH CHO HAZMAT. Tina, trợ lý hành chính phiền nhiễu vĩnh viễn của Chris,
đang cố gắng giải thoát những thứ không biết là gì tràn ra từ bên dưới một lon
soda mà không làm phiền chiếc máy tính xách tay mà Chris đã khởi động. Tiếng rì
rầm trò chuyện dừng lại khi chúng tôi bước vào.
"Oh. Chúa.
Đó là… " Một sinh viên đại học nhìn chằm chằm vào Matthew và bịt một tay
lên miệng.
Matthew đã được
nhận ra.
"Hey, Giáo
sư Bishop!" Một sinh viên sau đại học đứng lên, vuốt phẳng chiếc áo khoác
phòng thí nghiệm. Cậu ta trông có vẻ lo lắng hơn cả Matthew. "Jonathan
Garcia. Nhớ tôi không? Lịch sử hóa học? Hai năm trước?"
"Tất
nhiên. Bạn thế nào, Jonathan?" Tôi cảm thấy một ánh mắt thúc nhẹ khi sự
chú ý trong phòng chuyển về phía tôi. Có daemon trong phòng thí nghiệm của
Chris. Tôi nhìn quanh, cố gắng tìm ra đó là ai. Sau đó, tôi bắt gặp ánh mắt lạnh
lùng của một ma cà rồng. Ông ta đang đứng cạnh một chiếc tủ bị khóa cùng Beaker
và một phụ nữ khác. Matthew đã nhận ra anh ta.
"Richard,"
Matthew nói với một cái gật đầu lạnh nhạt. "Tôi không biết ông đã rời
Berkeley."
"Năm
ngoái." Vẻ mặt của Richard không chút dao động.
Chưa bao giờ
nháng qua tâm trí tôi rằng sẽ có các sinh vật trong phòng thí nghiệm của Chris.
Tôi đã đến thăm anh chỉ một hoặc hai lần, khi anh làm việc một mình. Túi tài liệu
của tôi đột nhiên cảm thấy nặng nề với những bí mật và thảm họa có thể.
"Sẽ có thời
gian đoàn tụ với Clairmont sau, Shotgun," Chris nói, móc nối các máy tính
xách tay với máy chiếu. Có một làn sóng những tiếng cười tán thưởng. "Ánh
sáng, cảm phiền, Beaker."
Tiếng cười im lặng
khi ánh đèn mờ đi. Nhóm nghiên cứu của Chris nghiêng người về phía trước để xem
những gì anh chiếu trên tấm bảng trắng. Những thanh màu đen và trắng sóng đôi trên
đầu trang, và phần còn lại được bố trí bên dưới. Mỗi thanh - hay ký tự tượng
hình ideogram, như Matthew đã giải thích cho tôi đêm qua - đại diện cho một nhiễm
sắc thể.
"Học kỳ
này chúng tôi có một dự án nghiên cứu hoàn toàn mới." Chris dựa vào bảng
trắng, làn da sẫm màu và áo choàng màu trắng làm cho anh trông giống như một
ideogram trên màn hình. "Đây là chủ đề của chúng ta. Ai muốn cho tôi biết
nó là cái gì? "
"Liệu nó
còn sống hay đã chết?" Một giọng nữ điềm tĩnh hỏi.
"Câu hỏi
hay, Scully." Chris cười toe toét.
"Tại sao
cô lại hỏi như thế?" Matthew nhìn người sinh viên sắc xảo. Scully lúng
túng.
"Bởi
vì," cô giải thích. “nếu anh ta đã chết - oh, nhân tiện, đối tượng là nam
giới - nguyên nhân cái chết có thể có một yếu tố di truyền."
Các sinh viên
sau đại học, háo hức để chứng minh giá trị của họ, bắt đầu tung ra các rối loạn
di truyền hiếm gặp và gây tử vong, nhanh hơn họ có thể ghi lại vào máy tính
xách tay của họ.
"Được rồi,
được rồi." Chris giơ tay lên. "Vườn thú của chúng tôi không còn chỗ
cho ngựa vằn. Trở lại vấn đề cơ bản, xin vui lòng. "
Đôi mắt của
Matthew nhảy múa thích thú. Khi tôi nhìn anh với vẻ bối rối, anh giải thích.
"Các sinh viên có xu hướng ngả về các lời giải thích kỳ lạ hơn là những thứ
hiển nhiên - như việc thích nghĩ một bệnh nhân bị nhiễm SARS chứ không phải là
một chứng cảm lạnh thông thường. Chúng tôi gọi họ là 'ngựa vằn,' vì họ nghe được
tiếng móng guốc và kết luận ngay là ngựa vằn hơn là ngựa."
"Cảm
ơn." Giữa các biệt danh và các động vật hoang dã, tôi đã hiểu mất phương
hướng là thế nào
"Đừng cố gắng
gây ấn tượng với nhau nữa và hãy nhìn vào màn hình. Bạn thấy những gì?" Chris
nói, kêu gọi ngưng các cuộc cạnh luận đang leo thang.
"Đó là nam
giới," một người đàn ông trẻ tuổi trông có vẻ ốm yếu mang cà vạt nơ, người
sử dụng một cuốn sổ tay phòng thí nghiệm thay một máy tính cho biết. Shotgun và
Beaker đảo mắt nhìn nhau và lắc đầu.
"Scully đã
luận ra điều đó rồi." Chris nhìn họ thiếu kiên nhẫn. Anh búng tách ngón
tay. "Đừng gây xấu hổ cho tôi trước Đại học Oxford, hoặc tất cả các bạn sẽ
nâng tạ với tôi trong suốt tháng Chín."
Mọi người rên rỉ.
Mức độ tập thể dục thể chất của Chris là một huyền thoại, cũng như thói quen của
anh về việc mặc chiếc áo của đội bóng cũ Harvard của mình bất cứ khi nào Yale thi
đấu. Anh cũng là giáo sư duy nhất, công khai và thường xuyên, la ó trong lớp.
"Bất cứ
anh ta là gì, anh ta cũng không phải là con người", Jonathan nói.
"Anh ta có hai mươi bốn cặp nhiễm sắc thể."
Chris nhìn xuống
đồng hồ. "Bốn phút rưỡi. Hai phút lâu hơn tôi nghĩ rằng nó sẽ mất, nhưng
nhanh hơn nhiều so với giáo sư Clairmont mong đợi."
"Touché, Giáo sư Roberts," Matthew
nói nhẹ nhàng. Đội của Chris trượt những ánh mắt theo hướng của Matthew, vẫn
đang cố gắng đoán ra một giáo sư Oxford làm gì trong phòng nghiên cứu của Yale.
(Ấn
tượng đấy)
"Đợi một
lát. Gạo có hai mươi bốn nhiễm sắc thể. Chúng ta đang nghiên cứu lúa chăng?"
Một người phụ nữ trẻ tôi đã nhìn thấy khi ăn tối ở Branford College hỏi.
"Tất nhiên
chúng ta không nghiên cứu gạo", Chris nói với vẻ bực tức. "Kể từ khi
nào lúa có một quan hệ tình dục vậy, Hazmat?" Cô ấy phải là chủ sở hữu của
cáí bồn rửa đặc biệt được gắn nhãn kia.
"Tinh
tinh?" Người đàn ông trẻ đề xuất gợi ý này rất đẹp trai, kiểu hiếu học, với
áo sơ mi oxford màu xanh và mái tóc nâu lượn sóng.
Chris khoanh vòng
một trong những ideograms ở trên cùng của màn hình hiển thị với một cây bút dạ Magic
Marker màu đỏ. "Thứ đó trông giống nhiễm sắc thể 2A của một con tinh tinh
sao?"
"Không,"
người đàn ông trẻ trả lời, ngỡ ngàng. "Các nhánh phía trên quá dài. Nó có
vẻ giống như nhiễm sắc thể số 2 của con người."
"Nó là nhiễm
sắc thể số 2 của người." Chris xóa dấu đỏ của mình và bắt đầu đánh số các
ideograms.
Khi tới số hai
mươi bốn, anh khoanh tròn nó. "Đây là những gì chúng ta sẽ tập trung vào học
kỳ này. Nhiễm sắc thể số 24, từ rày về sau được gọi là CC để nhóm nghiên cứu đang
nghiên cứu lúa biến đổi gen trên Osborn không cảm thấy lo ngại. Chúng ta có rất
nhiều việc phải làm. Các DNA đã được sắp xếp theo trình tự, nhưng rất ít chức
năng gen đã được xác định."
"Có bao
nhiêu cặp cơ sở?" Shotgun hỏi.
"Đâu đó
trong khoảng gần bốn mươi triệu," Chris trả lời.
"Cảm ơn
Chúa," Shotgun thì thầm, nhìn thẳng vào Matthew. Nó có vẻ kinh khủng nhiều
hơn đối với tôi, nhưng tôi rất vui vì anh hài lòng.
"CC đại diện
cho điều gì?" Một người phụ nữ châu Á nhỏ nhắn hỏi.
"Trước khi
tôi trả lời điều đó, tôi muốn nhắc nhở bạn rằng tất cả mọi người ở đây đã trao
cho Tina một thỏa thuận không tiết lộ đã được ký," Chris nói.
"Chúng ta
đang làm việc với điều gì đó sẽ dẫn đến một bằng sáng chế sao?" Một sinh
viên sau đại học cọ xát hai tay vào nhau. "Tuyệt vời."
"Chúng ta
đang làm việc trên một dự án nghiên cứu rất bí mật, nhạy cảm cao, với những tác
động sâu rộng. Điều gì xảy ra trong phòng thí nghiệm này sẽ ở lại trong phòng
thí nghiệm này. Không nói với bạn bè của bạn. Không nói với cha mẹ của bạn.
Không khoe khoang trong thư viện. Nếu bạn nói, bạn ra đi. Hiểu điều đó chứ?"
Những cái đầu gật
ngay lập tức.
"Không máy
tính xách tay cá nhân, không điện thoại di động, không máy chụp ảnh. Một thiết
bị ở cuối phòng thí nghiệm sẽ có thể truy cập Internet, nhưng chỉ Beaker,
Shotgun, và Sherlock có mã truy cập.” Chris tiếp tục, hướng đến các nhà nghiên
cứu cấp cao. “Chúng ta sẽ giữ trong phòng thí nghiệm những quyển sổ tay theo
cách cũ, viết bằng chữ viết thường trên giấy, và tất cả sẽ được chuyển đến
Beaker trước khi các bạn cà thẻ rời khỏi. Đối với những người đã quên làm thế
nào để sử dụng một cây bút, Bones sẽ chỉ cho."
Bones, người
thanh niên gầy gò với quyển sổ tay bằng giấy, nhìn có vẻ tự mãn. Với một chút
miễn cưỡng, các sinh viên chia tay với điện thoại di động, gửi chúng trong một
cái xô nhựa mà Beaker mang đi xung quanh căn phòng.
Trong khi đó
Shotgun thu thập các máy tính xách tay và khoá chúng vào trong tủ. Ngay khi
phòng thí nghiệm đã được dọn sạch các thiết bị điện tử không được phép, Chris
tiếp tục.
"Khi, với
sự viên mãn của thời gian, chúng tôi sẽ quyết định công bố những phát hiện, và
phải, Giáo sư Clairmont, chúng sẽ có ngày được công bố, vì đó là những gì các
nhà khoa học làm", Chris nói, nhìn Matthew sắc nhọn “- không ai trong các bạn
sẽ phải lo lắng về sự nghiệp của mình nữa."
Có tất cả những
nụ cười xung quanh.
"CC là viết
tắt của Creature Chromosome - 'nhiễm sắc thể sinh vật'"
Những khuôn mặt
tươi cười trước đây trở nên trống rỗng.
"C-c-sinh
vật?" Bones hỏi.
"Tôi đã
nói với các bạn là có người ngoài hành tinh mà", một người đàn ông ngồi
bên cạnh Hazmat nói.
"Ông ấy
không phải từ không gian bên ngoài, Mulder," Chris nói.
"Tên hay đấy,"
Tôi nói với Matthew, người trông có vẻ hoang mang. Rốt cuộc thì anh đã không sở
hữu một TV. "Em sẽ nói cho anh biết lý do tại sao sau đó."
"Một người
sói?" Mulder nói đầy hy vọng. Matthew cau có.
"Không
đoán thêm nữa", Chris nói vội vàng. "Được rồi, cả đội. Hãy giơ tay
lên nếu bạn là một daemon. "
Hàm Matthew bớt
căng thẳng.
"Anh đang
làm gì thế?" Tôi thì thầm với Chris.
"Nghiên cứu,"
anh trả lời, nhìn quanh căn phòng. Sau một vài phút im lặng sững sờ, Chris búng
ngón tay. "Thôi nào. Đừng e ngại. "
Người phụ nữ
châu Á giơ tay lên. Một người đàn ông trẻ, trông giống như một con hươu cao cổ
với mái tóc màu vàng gừng và cái cổ dài cũng giơ tay.
"Nên đoan
được đó sẽ là Game Boy và Xbox," Chris thì thầm. "Ai khác nữa?"
"Daisy,"
người phụ nữ nói, chỉ vào một sinh vật mắt mơ màng, mặc quần áo màu vàng và trắng
sáng đang ngâm nga và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
"Bạn có chắc
chắn không, Game Boy?" Chris có vẻ hoài nghi. "Cô ấy quá. . .um, có tổ
chức. Và đúng mực. Cô ấy không có gì giống như bạn và Xbox. "
"Daisy
không biết điều đó, chưa biết." Game Boy thì thầm, trán nhăn lại với sự
quan tâm "như vậy sẽ dễ dàng cho cô ấy hơn. Việc phát hiện ra mình thực sự
là ai có thể khiến bạn thất kinh hồn vía."
"Hoàn toàn
dễ hiểu," Chris trả lời.
"Một
daemon là gì?" Beaker hỏi.
"Một thành
viên có giá trị cao của nhóm nghiên cứu này, người có màu da nằm ngoài các giới
hạn". Phản ứng của Chris nhanh như chớp. Shotgun mím môi thích thú
"Oh,"
là phản ứng nhẹ của Beaker.
"Vậy thì tôi
hẳn cũng là một daemon" Bones tuyên bố.
"Muốn là"
Game Boy lẩm bẩm.
Môi Matthew giật
giật.
"Wow. Daemons.
Tôi biết Yale* là một lựa chọn tốt hơn so với Johns Hopkins* mà.” Mulder nói.
"Đây là DNA của Xbox sao?"
· Johns Hopkins University : trường đại học tư thục
thuộc các trường đại học nghiên cứu hàng đầu thế giới thành lập năm 1876, tại
thành phố Baltimore, bang Maryland, US. Cho đến 2011 đã có 36 giải Nobel có
liên quan đến trường này.
· Yale University : trường đại học tư thục lâu đời thứ ba
nước Mỹ, sau Havard và trường William&Mary, được thành lập năm 1701 tại New
Haven, bang Conecticut, US. Trường này nhận được số tiền hiến tặng 19.4 tỷ
dollars, đứng thứ 2 nước Mỹ. Có 51 quán quân Nobel liên quan đến trường này và
5 tổng thống Mỹ, 19 tối cao pháp viện và nhiều nguyên thủ quốc gia khác từng học
ở đây.
Xbox nhìn
Matthew trong sự cầu khẩn im lặng. Daisy dừng ngâm nga và giờ đây đã đặt sự chú
ý đầy cảnh giác vào cuộc đàm thoại.
Matthew,
Shotgun, và tôi là những người hiểu rõ tình huống này. Việc nói với con người về
những sinh vật không nên để cho các sinh viên. Tôi mở miệng định trả lời, nhưng
Matthew đặt một bàn tay lên vai tôi.
"Nó không
phải DNA của đồng nghiệp của bạn," Matthew nói. "Nó là của
tôi."
"Ông cũng
là một daemon ư?" Mulder nhìn Matthew thích thú.
"Không,
tôi là một ma cà rồng." Matthew bước về phía trước, tham gia cùng Chris dưới
ánh sáng của máy chiếu. "Và trước khi bạn hỏi, tôi có thể đi ra ngoài vào
ban ngày và tóc của tôi không bắt lửa trong ánh sáng mặt trời. Tôi theo đạo Công
Giáo và có một cây Thánh giá. Khi tôi ngủ, điều không thường xuyên lắm, tôi
thích một chiếc giường hơn là một chiếc quan tài. Nếu bạn cố gắng để đóng cọc
tôi, gỗ sẽ có khả năng vỡ vụn trước khi nó xâm nhập vào da của tôi."
Anh nhe răng.
"Cũng không có răng nanh. Và một điều cuối cùng: tôi không, và sẽ không
bao giờ, lấp lánh".
Khuôn mặt của
Matthew tối tăm khi nhấn mạnh vào các trọng điểm.
Tôi đã từng tự
hào về Matthew nhiều lần trước đó. Tôi đã nhìn thấy anh đứng lên đương đầu với
một nữ hoàng quyền lực, một hoàng đế hư hỏng, và người cha khơi dậy nỗi kinh sợ
của chính anh. Sự can đảm của anh – cho dù chiến đấu bằng kiếm hoặc đấu tranh với
con quỷ của chính mình – khắc sâu tận xương tuỷ. Nhưng không có gì so với cách
tôi cảm thấy khi quan sát anh đứng trước một nhóm sinh viên và các đồng nghiệp
khoa học của mình và thừa nhận anh là gì.
"Ông bao
nhiêu tuổi?" Mulder hỏi không kịp thở. Giống như tên gọi của mình, Mulder
là một người thực sự tin tưởng vào tất cả những điều kỳ diệu và lạ thường.
"Ba mươi bảy."
Tôi nghe tiếng
cảm thán thất vọng. Matthew cảm thấy thương hại họ.
"Hãy thêm
hoặc bớt khoảng một ngàn năm trăm năm."
"Thánh Thần
ơi!" Scully buột miệng, nhìn như thể thế giới hợp lý của cô đã bị đảo lộn
từ trong ra ngoài.
"Còn già
hơn cả tuổi. Tôi chỉ không thể tin rằng có một ma cà rồng ở Yale."
"Bạn rõ
ràng là không bao giờ đến bộ phận thiên văn học," Game Boy cho biết.
"Có bốn ma cà rồng trên khoa đó. Và giáo sư mới trong khoa kinh tế - người
phụ nữ họ thuê được từ MIT – dứt khoát là một mà cà rồng. Có tin đồn là có một
vài người trong bộ phận hóa học, nhưng họ giữ cho bản thân."
"Cũng có
những phù thủy tại Yale nữa." Giọng nói của tôi nhỏ nhẹ, và tôi tránh ánh
mắt của Shotgun. "Chúng tôi đã sống bên cạnh con người trong nhiều thiên
niên kỷ. Chắc chắn các bạn sẽ muốn nghiên cứu cả ba nhiễm sắc thể sinh vật, đúng
không Giáo sư Roberts? "
"Tôi sẽ."
Nụ cười của Chris chậm rãi và chân thành. "Bạn sẽ tình nguyện hiến DNA của
bạn chứ, Giáo sư Bishop?"
"Chúng ta
sẽ lấy một nhiễm sắc thể sinh vật tại một thời điểm." Matthew trao cho
Chris một cái nhìn cảnh báo. Anh có thể sẽ để cho sinh viên nghiền ngẫm thông
tin di truyền của mình, nhưng Matthew vẫn chưa bị thuyết phục về việc cho phép
họ xoi mói vào của tôi.
Jonathan nhìn
tôi dỗ dành. "Vậy, phù thủy là người sáng lấp lánh?"
"Nó thực sự
nhiều hơn le lói một chút," tôi nói. "Không phải tất cả các phù thủy
đều có. Tôi là một trong những người may mắn, tôi đoán vậy. "
Việc được nói
ra có cảm giác giải thoát, và khi không ai chạy la hét khỏi căn phòng, tôi đã
tràn ngập một làn sóng nhẹ nhõm và hy vọng. Tôi cũng có một thôi thúc điên rồ
muốn cười khúc khích.
"Ánh sáng,
xin vui lòng." Chris nói.
Các đèn bật
sáng lên dần dần.
"Bạn nói rằng
chúng ta sẽ làm việc trên một số dự án?" Beaker nhắc.
"Bạn cũng sẽ
được phân tích thứ này." Tôi thò tay vào cặp tài liệu và rút ra một phong
bì manila lớn. Nó cứng đờ với những tấm giấy bìa được chèn vào để các vật chứa
bên trong không bị uốn cong và bị hư hỏng. Tôi cởi dây và kéo ra trang giấy từ Sách
Sự Sống. Hình minh họa màu sắc rực rỡ về sự kết hợp huyền bí của Sol và Luna (Mặt trời và mặt trăng) tỏa sáng trong ánh đèn huỳnh quang
của phòng thí nghiệm. Một người nào đó huýt sáo. Shotgun vươn thẳng người, đôi
mắt gắn chặt vào trang sách.
"Này, đó
là đám cưới hóa học của thủy ngân và lưu huỳnh," Jonathan nói. "Tôi
nhớ đã thấy điều đó trong lớp học, Giáo sư Bishop."
Tôi trao cho học
trò cũ của tôi một cái gật đầu chấp thuận.
"Thứ đó không
phải nên ở trong Beinecke sao?" Shotgun hỏi Matthew. "Hoặc ở một nơi
nào đó an toàn?"
Sự nhấn mạnh
ông đặt trên từ "an toàn" nhẹ đến mức tôi nghĩ rằng tôi hẳn đã tưởng
tượng ra nó. Những biểu hiện trên khuôn mặt của Matthew nói với tôi rằng tôi đã
không.
"Chắc chắn
nó sẽ được an toàn ở đây chứ, Richard?" Vẻ Hoàng tử-sát thủ đã trở lại
trong nụ cười của Matthew. Nó khiến tôi không thoải mái khi nhìn thấy nụ cười gây
chết người của Matthew trong đám bình và ống nghiệm.
"Chúng ta
phải làm gì với nó?" Mulder hỏi, công khai tò mò.
"Phân tích
DNA của nó," tôi trả lời. "Soi rọi trên giấy da. Tôi muốn biết mảnh
giấy da cũ như thế nào – và được tạo ta từ những loại sinh vật nào."
"Tôi chỉ
được đọc về loại nghiên cứu này," Jonathan nói. "Họ đang làm phân
tích mtDNA trên sổ sách thời trung cổ. Họ hy vọng điều đó sẽ giúp xác định niên
đại của chúng và xác định nơi chúng đã được thực hiện."
Mitochondrial
DNA ghi lại những gì một sinh thể được thừa hưởng từ tất cả các tổ tiên phía
người mẹ.
"Có lẽ bạn
có thể mang những bài báo cho các đồng nghiệp của bạn, phòng trường hợp họ
không đọc như bạn." Matthew trông có vẻ hài lòng rằng Jonathan đã được cập
nhật các tài liệu. "Nhưng chúng ta sẽ chiết xuất DNA nhân tế bào cũng như
mtDNA."
"Đó là điều
không thể," Shotgun phản đối. "Mảnh giấy da đã trải qua một quá trình
hóa học để biến da thành một bề mặt để viết lên. Cả tuổi của nó cũng như những
thay đổi nó đã trải qua trong quá trình sản xuất sẽ huỷ hoại DNA - nếu bạn thậm
chí có thể trích xuất đủ để làm việc."
"Thật khó
khăn, nhưng không phải không thể," Matthew chỉnh lại. "Tôi đã làm việc
rất nhiều với DNA cũ, mong manh, và bị hư hỏng. Phương pháp của tôi cũng sẽ hiệu
quả với mẫu này."
Có những ánh mắt
phấn khích xung quanh phòng khi những gợi ý của hai kế hoạch nghiên cứu chìm lắng
xuống.
Cả hai dự án đại
diện cho loại công việc mà tất cả các nhà khoa học hy vọng được làm, bất kể họ
đang ở phạm vi nào trong sự nghiệp của mình.
"Bạn không
nghĩ rằng bò hoặc dê lẩn khuất trong trang sách đó, đúng không, Tiến sĩ
Bishop?" Giọng nói khó chịu của Beaker lam im lặng cả phòng.
"Không.
Tôi nghĩ đó là một daemon, một con người, một ma cà rồng, hoặc một phù thủy."
Tôi khá chắc chắn rằng nó không phải là da của con người nhưng không thể loại
trừ nó ra khỏi hoàn toàn.
"Con người?"
Đôi mắt Scully muốn bật ra ngoài với ý tưởng đó. Viễn cảnh các sinh vật khác bị
lột da để làm một cuốn sách không có vẻ tác động đến cô.
"Anthropodermic
bibliopegy," Mulder thì thầm. "Tôi nghĩ rằng nó là một huyền thoại."
(Kỹ thuật lữu trữ sách da người)
"Về mặt kỹ
thuật nó không phải anthropodermic bibliopegy," tôi nói. "Cuốn sách
này được tạo nên không chỉ giới hạn trong những phần thừa của sinh vật mà nó
hoàn toàn được tạo nên từ đó."
"Tại
sao?" Bones hỏi.
"Tại sao
không?" Daisy đáp một cách kỳ bí. "Thời kỳ tuyệt vọng tìm đến các biện
pháp tuyệt vọng."
"Chúng ta
hãy tiến lên vì chính bản thân chúng ta," Matthew nói, lấy trang sách khỏi
những ngón tay của tôi. "Chúng ta là những nhà khoa học. ‘Tại sao’, đến
sau ‘Cái gì’. "
"Tôi nghĩ
vậy là đủ cho ngày hôm nay rồi," Chris nói. "Tất cả các bạn trông có
vẻ cần nghỉ ngơi."
"Tôi cần một
ly bia," Jonathan lẩm bẩm.
"Điều đó
có hơi sớm trong ngày, nhưng tôi hoàn toàn hiểu được. Chỉ cần nhớ, bạn nói chuyện,
bạn ra đi.” Chris nói nghiêm khắc. "Điều đó cũng có nghĩa là không nói
chuyện với nhau ở bên ngoài các bức tường này. Tôi không muốn bất cứ ai tình cờ
nghe được."
"Nếu ai đó
đã tình cờ nghe được chúng tôi nói chuyện về phù thủy và ma cà rồng, họ chỉ
nghĩ rằng chúng tôi đã chơi D & D," Xbox nói. Game Boy gật đầu.
"Không.
Nói. Chuyện” Chris lặp lại.
Cánh cửa cọt kẹt
mở ra. Một người phụ nữ nhỏ bé trong chiếc váy ngắn màu tím, đôi giày đỏ, và một
áo thun màu đen cho biết STAND BACK-I’M GOING TO TRY SCIENCE đi xuyên qua.
Miriam Shephard đã đến. (Lùi lại – Tôi đang thử nghiệm khoa học)
"Cô là
ai?" Chris hỏi.
"Cơn ác mộng
tồi tệ nhất của anh - và quản lý phòng thí nghiệm mới. Hi, Diana." Miriam
chỉ vào lon soda. "Của ai vậy?"
"Của tôi",
Chris nói.
"Không có
thức ăn hoặc thức uống trong phòng thí nghiệm. Điều đó gấp đôi đối với anh,
Roberts.” Miriam nói, xỉa ngón tay theo hướng của Chris.
"Phòng Nhân
sự đã không nói với tôi rằng họ sẽ gởi đến một ứng viên," Beaker nói, bối
rối.
"Tôi không
phải là một ứng viên. Tôi điền các giấy tờ buổi sáng này, được thuê, và được
đeo vòng cổ chó rồi đây này. "
Miriam giơ thẻ
ID của mình ra, thứ đã, bắt buộc, gắn liền với dây đeo.
"Nhưng tôi
phải phỏng vấn. .. " Chris bắt đầu. "Cô nói cô là ai?"
"Miriam
Shephard. Và phòng nhân sự huỷ bỏ các cuộc phỏng vấn sau khi tôi cho họ xem thứ
này." Miriam rút điện thoại di động của cô ra khỏi dây thắt lưng.
"Tôi xin trích dẫn nguyên văn nhé: ‘Mang cái mông của cô vào phòng thí
nghiệm của tôi lúc 09:00, và chuẩn bị giải thích sai lầm của tôi trong hai giờ -
không bào chữa’" Miriam lấy ra hai tờ giấy từ cặp tài liệu của mình, thứ
đã được nhồi chặt với các máy tính xách tay và các tập tin giấy . "Tina là
ai?"
"Tôi."
Một Tina tươi cười bước về phía trước. "Xin chào, Dr. Shephard."
"Xin
chào.Tôi đã có văn tự thuê mướn hoặc văn bản từ bỏ bảo hiểm y tế của tôi hoặc
thứ gì đó cho bạn. Và đây là hình thức khiển trách chính thức cho Roberts về
tin nhắn không phù hợp của anh ta. Tập tin đó đây rồi." Miriam bàn giao
các giấy tờ.
Cô lấy túi khỏi
vai và ném nó vào Matthew. "Tôi mang đến tất cả mọi thứ anh yêu cầu,
Matthew."
Toàn bộ phòng
thí nghiệm theo dõi, hàm trễ xuống, khi chiếc túi đầy các máy tính lướt qua
không khí. Matthew bắt được nó mà không gây tổn hại một máy tính xách tay nào,
và Chris nhìn cánh tay vung lên của Miriam với sự ngưỡng mộ không che đậy.
"Cảm ơn cô,
Miriam," Matthew thì thầm. "Tôi tin rằng cô đã có một chuyến hành
trình yên ổn." Giọng nói và sự lựa chọn của các từ của anh trang trọng,
nhưng không hề che dấu sự nhẹ nhõm của anh khi nhìn thấy cô.
"Tôi ở đây
rồi, đúng không?" Cô nói châm chọc. Miriam kéo một mảnh giấy ra khỏi túi
sau của chiếc váy ngắn. Sau khi kiểm tra nó, cô nhìn lên. "Ai trong ba vị
là Beaker?"
"Đây."
Beaker đi về phía Miriam, tay mở rộng. "Joy Connelly."
"Oh. Xin lỗi.Tất
cả những gì tôi có là một danh sách ngớ ngẩn của các nickname rút ra từ những cặn
bã của văn hóa bình dân, cùng với một số từ viết tắt." Miriam lắc tay
Beaker, kéo một cây bút ra khỏi giày ống, và gạch bỏ đi thứ gì đó. Cô viết vội
gì đó bên cạnh nó. "Rất hân hạnh được biết bạn.Tôi thích công việc trên
RNA của bạn. Nghe có vẻ vớ vẩn. Rất hữu ích. Chúng ta hãy đi lấy cà phê và đoán
ra những gì cần phải làm để biến nơi đây thành phù hợp."
"Cà phê
khá tươm tất gần nhất mất một chút lặn lội đường xa," Beaker nói xin lỗi.
"Không thể
chấp nhận." Miriam làm một lưu ý khác trên giấy của mình. "Chúng tôi
cần một quán cà phê ở tầng hầm càng sớm càng tốt. Tôi đã nghiêng ngó tòa nhà
trên đường lên đây, và không gian đó lúc này đang bỏ không."
"Tôi có
nên đi với cô?" Chris hỏi, đứng lên.
"Không phải
bây giờ," Miriam nói với anh. "Chắc chắn anh có thứ gì đó quan trọng
hơn để làm. Tôi sẽ trở lại lúc một giờ. Đó là khi tôi muốn gặp… " - Cô dừng
lại và xem xét kỹ lưỡng danh sách của cô - “Sherlock, Game Boy, và Scully."
"Còn tôi,
Miriam?" Shotgun hỏi.
"Chúng ta
sẽ bắt kịp sau, Richard. Rất vui được nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc."
Cô nhìn xuống danh sách của cô. "Roberts hiện gọi anh là gì?"
"Shotgun."
Miệng Richard giật giật.
"Tôi tin đó
là vì trình tự nhanh chóng của anh, không phải vì anh đã thực hiện chuyện săn bắn
như con người." Miriam mắt nheo lại. "Những gì chúng ta đang làm ở
đây có sẽ gặp rắc rối gì không, Richard?"
"Không thể
hình dung được tại sao," Richard nói với một cái nhún vai nhẹ. "Đại Hội
Đồng và mối quan tâm của họ nằm vượt trên mức lương của tôi."
"Tốt."
Miriam khái quát sự hiếu kỳ của cô một cách công khai về các nhiệm vụ mới.
"Chà? Các bạn còn chờ gì nữa? Nếu các bạn muốn một thứ gì đó để làm, các bạn
luôn có thể chạy một số gel. Hoặc mở các hộp đồ cung cấp. Có rất nhiều trong số chúng
chất đống trong hành lang."
Mọi người trong
phòng thí nghiệm phân tán đi
"Cũng nghĩ
thế." Cô mỉm cười với Chris. Anh có vẻ lo lắng. "Đối với anh,
Roberts, tôi sẽ gặp anh vào 2:00. Chúng ta có những bài viết của anh để thảo luận.
Và giao thức của anh để xem xét. Sau đó, anh có thể đưa tôi đi ăn tối. Một nơi
nào đó đẹp, với thịt bò và một danh sách rượu vang ngon. "
Chris ngơ ngơ
ngác ngác nhưng gật đầu.
"Anh có thể
cho chúng tôi một phút được không?" Tôi hỏi Chris và Beaker. Họ di chuyển
sang một bên, Beaker cười toe toét hết cỡ và Chris véo vào sống mũi của anh.
Matthew tham gia cùng chúng tôi.
"Trông anh
tốt đáng ngạc nhiên đối với người từng đến thế kỷ thứ mười sáu và trở lại,
Matthew. Và rõ ràng là Diana đang enceinte.”
Miriam nói, bằng cách sử dụng từ tiếng Pháp cho từ "mang thai."
"Cảm ơn.
Cô có ở chỗ Marcus không?" Matthew hỏi.
"Chỗ kỳ quái
trên Orange Street đó ư? Không có cơ hội. Đó là một vị trí thuận tiện, nhưng nó
khiến tôi sởn tóc gáy." Miriam rùng mình. "Quá nhiều gỗ gụ."
"Cô được
chào đón ở cùng chúng tôi trên Court Street," tôi đề nghị. "Có một
phòng ngủ dự phòng trên tầng ba. Cô sẽ có sự riêng tư. "
"Cảm ơn,
nhưng tôi ở góc phố kia thôi. Tại căn hộ của Gallowglass.” Miriam trả lời.
"Căn hộ
nào?" Matthew cau mày.
"Căn hộ
anh ấy đã mua trên Wooster Square. Nhà thờ nào đó cải tạo lại. Nó rất đẹp – hơi
quá nhiều chất Đan Mạch trong thiết kế nội thất, nhưng đáng ưa chuộng hơn thời
kỳ đen tối và ảm đạm của Marcus." Miriam nhìn Matthew sắc xảo.
"Gallowglass
có nói với anh rằng anh ấy sẽ đến không?"
"Không,
tôi không biết." Matthew lùa những ngón tay qua mái tóc của mình.
Tôi biết chồng
tôi cảm thấy như thế nào: Các de Clermonts đã bật chế độ bảo vệ quá mức. Chỉ là
bây giờ họ không chỉ bảo vệ cho tôi. Họ cũng đang bảo vệ cả Matthew.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét