Chương 13
Khi điện thoại
reo, bên ngoài trời đã tối đen. Tôi lắc mình ra khỏi giấc ngủ, với tay ngang
qua giường để đẩy Matthew tỉnh dậy. Anh không có ở đó.
Tôi lăn qua và
nhặt điện thoại di động từ bàn cạnh giường ngủ. Tên MIRIAM được hiển thị, cùng
với thời gian. Ba giờ sáng thứ Hai. Trái tim tôi đập thình thịch báo động. Chỉ
có một trường hợp khẩn cấp có thể khiến cô ấy gọi vào một giờ như thế.
"Miriam?"
Tôi nói sau khi nhấn nút trả lời.
"Anh ấy
đâu?" Giọng nói của Miriam run rẩy. "Tôi cần nói chuyện với
Matthew."
"Tôi sẽ
tìm anh ấy. Anh ấy hẳn ở tầng dưới, hoặc săn bắn bên ngoài." Tôi đẩy khỏi
những tấm đắp. "Có chuyện gì không ổn sao?"
"Vâng,"
Miriam nói đột ngột. Sau đó, cô ấy chuyển sang một ngôn ngữ khác mà tôi không
hiểu. Dù vậy, ngữ điệu không thể nào nhầm lẫn được. Miriam Shephard đang cầu
nguyện.
Matthew phá vỡ
cửa, Fernando phía sau.
"Đây là
Matthew." Tôi nhấn nút loa và đưa cho anh điện thoại. Anh sẽ không có cuộc
trò chuyện này một cách riêng tư.
"Gì thế,
Miriam?" Matthew nói.
"Có một lời
nhắn. Trong hộp thư. Một địa chỉ web đã được đánh máy trên đó." Có một lời
nguyền rủa, một tiếng nấc thổn thức, và lời cầu nguyện của Miriam được lập lại.
"Nhắn tin
cho tôi địa chỉ, Miriam," Matthew nói một cách bình tĩnh.
"Đó chính
là hắn, Matthew. Đó là Benjamin.” Miriam thì thầm. "Và không có tem trên
phong bì. Hắn phải vẫn đang ở đây. Trong Oxford. "
Tôi nhảy ra khỏi
giường, run rẩy trong bóng tối trước rạng đông.
"Nhắn tin
cho tôi địa chỉ," Matthew lặp lại.
Một ánh sáng đến
trong hành lang.
"Có chuyện
gì vậy?" Chris gia nhập Fernando ở ngưỡng cửa, cọ xát giấc ngủ khỏi đôi mắt
của mình.
"Đó là một
trong những đồng nghiệp của Matthew từ Oxford, Miriam Shephard. Thứ gì đó đã xảy
ra tại phòng thí nghiệm.” Tôi nói với anh ấy.
"Oh,"
Chris nói với một cái ngáp. Anh lắc đầu để giũ khỏi sự mơ màng và cau mày.
"Không phải là Miriam Shephard đã viết các bài báo kinh điển về cách giao
phối cận huyết giữa các động vật trong sở thú dẫn đến một sự mất mát của các dị
hợp tử đấy chứ?" Tôi đã dành rất nhiều thời gian xung quanh các nhà khoa học,
nhưng điều đó hiếm khi giúp tôi hiểu rõ những gì họ đang nói.
"Cùng một
người," Matthew thì thầm.
"Tôi nghĩ
rằng cô ấy đã chết", Chris nói.
"Không hẳn,"
Miriam nói bằng giọng nữ cao bén ngót của mình. "Tôi đang nói với ai thế
nhỉ?"
"Chris - Christopher
Roberts. Đại học Yale.” Chris lắp bắp. Anh có vẻ giống như một sinh viên sau đại
học giới thiệu về mình tại hội nghị đầu tiên.
"Oh. Tôi
thích bài mới viết của bạn về khoa học. Mô hình nghiên cứu của bạn rất ấn tượng,
dù kết luận đều sai." Bây giờ Miriam nghe đã có vẻ giống cô ấy nhiều hơn, vì
cô ấy đang phê bình một nghiên cứu của đồng nghiệp. Matthew cũng nhận thấy những
thay đổi tích cực.
"Giữ cô ấy
nói," Matthew khuyến khích Chris trước khi ban hành một lệnh yên tĩnh với
Fernando.
"Có phải
đó là Miriam?" Sarah hỏi, đẩy cánh tay qua ống tay của chiếc áo choàng tắm.
“Ma cà rồng không có đồng hồ sao? Đó là ba giờ sáng đấy! "
"Có gì sai
với kết luận của tôi?" Chris hỏi, vẻ mặt anh đầy giông tố.
Fernando đã trở
lại, và ông trao cho Matthew máy tính xách tay của anh. Nó đã sẵn sàng, ánh
sáng của màn hình chiếu sáng căn phòng. Sarah với tay quanh khung cửa và bật
công tắc đèn, xua đuổi bóng tối còn lại. Mặc dù vậy, tôi có thể cảm thấy những
bóng đen đang phủ xuống ngôi nhà. Matthew ngồi trên mép giường, máy tính xách
tay trên đầu gối. Fernando ném cho anh một chiếc điện thoại di động khác, và
Matthew kết nối nó vào máy tính.
"Anh đã thấy
tin nhắn của Benjamin?" Miriam có vẻ bình tĩnh hơn so với trước, nhưng sự
sợ hãi giữ giọng nói của cô the thé.
"Tôi đang xem
nó ngay lúc này," Matthew nói.
"Không sử
dụng kết nối Internet của Sarah!" Sự kích động cô có thể sờ thấy được. "Hắn
đang theo dõi lưu lượng truy cập đến trang web. Hắn có thể xác định vị trí của
anh từ địa chỉ IP này. "
"Sẽ ổn
thôi mà, Miriam," Matthew nói, giọng nhẹ nhàng. "Tôi đang sử dụng điện
thoại di động của Fernando. Và người máy tính Baldwin đã chắc chắn rằng không
ai có thể theo dõi vị trí của tôi từ đó. "
Bây giờ tôi đã
hiểu tại sao Baldwin lại cấp cho chúng tôi điện thoại di động mới khi chúng tôi
rời Sept-Tours, thay đổi tất cả những chương trình điện thoại của chúng tôi, và
hủy bỏ dịch vụ Internet của Sarah.
Hình ảnh một
căn phòng trống xuất hiện trên màn hình. Nó được lát gạch màu trắng và trơ trụi
ngoại trừ một bồn rửa cũ với hệ thống ống nước phơi trần và một chiếc bàn khám
nghiệm. Có một lỗ thoát nước ở nhà sàn. Ngày tháng và thời gian nằm ở góc dưới
bên trái, các con số trên đồng hồ chuyển động về phía trước với mỗi giây trôi
qua.
"Cái đống
lùm lùm đó là gì?" Chris chỉ vào một đống giẻ rách trên sàn nhà. Nó nhúc
nhích.
"Một người
phụ nữ," Miriam nói. "Cô ta đã nằm đó từ lúc tôi vào trang web cách
đây mười phút." Ngay khi Miriam nói điều đó, tôi có thể nhận ra những cánh
tay và đôi cẳng chân gầy guộc, các đường cong của ngực và bụng của cô ấy. Mớ giẻ
và quần áo trên người không đủ để bảo vệ cô ấy khỏi lạnh. Cô ấy rùng mình và
rên rỉ.
"Và Benjamin?"
Matthew nói, mắt dán mắt vào màn hình.
"Hắn đi
qua phòng và nói điều gì đó với cô ấy. Rồi hắn nhìn thẳng vào camera - và mỉm
cười. "
"Hắn có
nói gì nữa không?" Matthew hỏi.
"Có. ‘Xin
chào, Miriam. '"
Chris nghiêng
người qua vai Matthew và chạm trackpad của máy tính. Những hình ảnh lớn dần.
"Có máu trên sàn nhà. Và cô ấy bị xích vào tường." Chris nhìn chằm chằm
vào tôi. "Ai là Benjamin?"
"Con trai
tôi." Ánh mắt Matthew lướt qua Chris, sau đó quay trở lại màn hình.
Chris khoanh
tay trước ngực và nhìn chằm chằm, không chớp mắt, vào hình ảnh.
Những chuỗi nhạc
êm ái vang lên trong loa máy tính. Người phụ nữ cuộn người vào tường, mắt mở
to.
"Không,"
cô ấy rên rỉ. "Đừng lập lại. Làm ơn. Đừng mà." Cô ta nhìn thẳng vào
camera. "Giúp tôi."
Đôi tay tôi lóe
sáng các màu sắc, và các nút thắt trên cổ tay của tôi thiêu đốt. Tôi cảm thấy một
sự râm ran, mờ nhạt nhưng không thể nhầm lẫn.
"Cô ấy là
một phù thủy. Người phụ nữ đó là một phù thủy." Tôi chạm vào màn hình. Khi
tôi rê ngón tay, một sợi chỉ mỏng màu xanh lá cây gắn trên đỉnh ngón tay.
Sợi chỉ bị đứt
phựt.
"Cô ấy có
thể nghe thấy chúng ta không?" Tôi hỏi Matthew.
"Không,"
Matthew nói dứt khoát. "Anh không tin như vậy. Benjamin muốn anh lắng nghe
hắn ta."
"Không nói
chuyện với khách của chúng tôi." Không có dấu hiệu của con trai Matthew,
nhưng tôi biết giọng nói lạnh lùng đó. Người phụ nữ ngay lập tức nằm xuống, ôm
lấy cánh tay xung quanh cơ thể của mình.
Benjamin tiếp cận
camera cho đến khuôn mặt của hắn đầy hết màn hình. Người phụ nữ ấy vẫn có thể
nhìn thấy qua vai hắn. Hắn đã dàn dựng buổi trình diễn này một cách cẩn thận.
"Những khách
khác đã gia nhập với chúng ta - Matthew, không nghi ngờ gì. Cách ông che dấu vị
trí mới thông minh làm sao. Và tôi biết Miriam thân yêu vẫn ở với chúng ta."
Benjamin mỉm cười một lần nữa. Không có gì ngạc nhiên khi Miriam bị rung chuyển.
Đó là một cảnh tượng kinh hoàng: đôi môi cong và đôi mắt chết chóc đó đã ám ảnh
tôi từ Prague. Ngay cả sau hơn bốn thế kỷ, Benjamin vẫn có thể nhận ra là người
đàn ông mà Rabbi Loew đã gọi là Herr
Fuchs.
"Ông thấy
phòng thí nghiệm của tôi thế nào?" Cánh tay của Benjamin quét qua phòng.
"Không được trang bị tốt như của ông, Matthew, nhưng tôi không cần nhiều.
Kinh nghiệm mới thực sự là người thầy tốt nhất. Tất cả những gì tôi cần là một
đề tài hợp tác nghiên cứu. Và bọn máu nóng thì tiết lộ nhiều hơn so với thú vật."
"Chúa
Ki-Tô," Matthew thì thầm.
"Tôi hy vọng
lần kế tiếp chúng ta nói chuyện, đó sẽ là thảo luận về thí nghiệm thành công mới
nhất của tôi. Nhưng mọi thứ không đạt được hoàn toàn như kế hoạch." Benjamin
quay đầu, và giọng nói của hắn trở nên đáng sợ. "Đúng không?"
Âm nhạc tăng
lên lớn hơn, và người phụ nữ trên sàn nhà rên rỉ và cố gắng bịt tai lại.
"Cô ả đã từng
yêu Bach," Benjamin phát biểu với nỗi buồn giả vờ. "Đặc biệt là The
St. Matthew Passion. Tôi cẩn thận cho phát bản nhạc đó bất cứ khi nào tôi chiếm
đoạt cô ta. Bây giờ ả phù thủy trở nên đau khổ không thể giải thích được ngay
khi cô ta nghe thấy giai điệu đầu tiên." Hắn ngân nga theo những thang âm
kế tiếp của bản nhạc.
"Liệu hắn
có ý như những gì tôi nghĩ hắn đã ngụ ý?" Sarah hỏi một cách bực dọc.
"Benjamin
đã cưỡng hiếp người phụ nữ đó rất nhiều lần," Fernando nói, gần như không
kiểm soát được cơn giận dữ. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chất ma cà rồng bên
dưới vẻ ngoài thoải mái của ông.
"Tại
sao?" Chris hỏi.
Trước khi bất cứ
ai có thể trả lời, Benjamin đã tiếp tục.
"Ngay sau
khi cô ta cho thấy dấu hiệu của việc có thai, âm nhạc dừng lại. Đó là phần thưởng
cho ả phù thủy khi thực hiện công việc của mình và làm hài lòng tôi. Dù vậy, đôi
khi tự nhiên lại có những ý tưởng khác."
Ẩn ý trong những
lời của Benjamin bị chìm sâu. Cũng như ở Jerusalem cách đây rất lâu, phù thủy
này phải là một thợ dệt. Tôi bịt miệng tôi kín như bưng.
Các tia sáng
lóe lên trong mắt của Benjamin mãnh liệt hơn. Hắn điều chỉnh góc của máy ảnh và
phóng to trên vết máu nhuộm bẩn đôi chân của người phụ nữ và sàn nhà.
"Thật
không may, ả phù thủy đã bị sảy thai." Giọng nói của Benjamin có sự lãnh đạm
của các nhà khoa học khi báo cáo kết quả nghiên cứu của mình. "Đây là
tháng thứ tư – thời gian dài nhất mà cô ta có thể duy trì một thai kỳ. Cho đến
bây giờ. Con trai tôi đã thụ tinh cô ả vào cuối tháng mười hai, nhưng lần đó cô
ả bị sẩy thai ở tuần thứ tám."
Matthew và tôi cũng
đã cưu mang đứa con đầu tiên của chúng tôi trong tháng mười hai. Tôi đã bị sẩy
thai sớm trong kỳ thai đó, khoảng thời gian tương tự như phù thủy của Benjamin.
Tôi bắt đầu run rẩy trước mối liên quan mới này giữa tôi và người đàn bà trên
sàn nhà. Cánh tay của Matthew vòng xung quanh hông tôi, trấn an tôi.
"Tôi đã rất
chắc chắn khả năng của mình trong việc làm cha một đứa trẻ đã được liên kết với
chứng cuồng máu mà ông đã truyền cho tôi - một món quà mà tôi đã chia sẻ với
nhiều người trong các con tôi. Sau khi ả phù thủy bị sẩy thai lần đầu tiên, con
trai của tôi và tôi đã cố gắng thụ thai cho daemons và con người mà không thành
công. Tôi kết luận hẳn phải có một số mối quan hệ sinh sản đặc biệt giữa ma cà
rồng với chứng cuồng máu và phù thủy. Nhưng những thất bại này có nghĩa là tôi
sẽ phải xem xét lại giả thuyết của tôi." Benjamin kéo một cái ghế đẩu đến
máy ảnh và ngồi xuống, không để tâm đến sự kích động ngày càng tăng của người
phụ nữ phía sau hắn. Trong phông nền, nhạc của Bach vẫn tiếp tục chơi.
"Và đó là
một mảnh thông tin khác mà tôi cũng sẽ phải coi là một yếu tố cho những tính
toán của tôi: cuộc hôn nhân của ông. Người vợ mới có thay thế được Eleanor
trong các cảm xúc của ông không? Juliette điên dại? Celia đáng thương? Đó là cô
phù thủy hấp dẫn mà tôi đã gặp ở Prague à?" Benjamin búng ngón tay như thể
cố nhớ lại điều gì đó. "Tên cô ấy là gì nhỉ? Diana? "
Fernando rít
lên. Da của Chris ửng đỏ lên. Anh nhìn chằm chằm vào Fernando và bước tránh đi.
"Tôi đã nói
người vợ mới của ông cũng là một phù thủy. Tại sao ông không bao giờ chia sẻ ý
tưởng của ông với tôi? Ông phải biết tôi sẽ hiểu." Benjamin nghiêng người
gần hơn như thể chia sẻ một bí mật. "Rốt cuộc, cả hai chúng ta đang bị thúc
đẩy bởi những điều tương tự: Ước vọng quyền lực, một khao khát không thể dập tắt
được về máu, một mong muốn trả thù"
Âm nhạc đạt đến
một cao trào, và người phụ nữ bắt đầu đu đưa qua lại trong một nỗ lực làm dịu bản
thân mình.
"Tôi không
thể không tự hỏi ông đã biết về sức mạnh trong máu của chúng ta bao lâu rồi.
Các phù thủy chắc chắn biết. Có bí mật gì khác mà Sách Sự Sống có thể chứa đựng
chứ?" Benjamin dừng lại như thể chờ đợi một câu trả lời. "Không định
nói với tôi, hử? Chà, Vậy thì. Tôi không có lựa chọn nào ngoài trở lại thí nghiệm
của riêng tôi. Đừng lo. Cuối cùng rồi tôi cũng sẽ tìm ra cách để gây giống ả
phù thủy này – hoặc giết cô ta để thí nghiệm. Sau đó, tôi sẽ tìm một phù thủy mới.
Có lẽ của ông sẽ phù hợp đấy."
Benjamin mỉm cười.
Tôi trườn khỏi Matthew, không muốn anh cảm nhận được sự sợ hãi của tôi. Nhưng
biểu hiện của anh nói với tôi rằng anh đã biết.
"Bye cho
bây giờ nhé." Benjamin đã đưa ra một cái vẫy tay vui vẻ. "Đôi khi tôi
để cho mọi người xem tôi làm việc, nhưng tôi không ở trong tâm trạng có khán giả
ngày hôm nay. Tôi chắc chắn sẽ cho ông biết nếu có bất kỳ tiến triển thú vị nào.
Trong khi đó ông có thể muốn suy nghĩ về việc chia sẻ những gì ông biết. Điều
đó hẳn sẽ cứu tôi khỏi phải hỏi vợ của ông."
Với điều đó,
Benjamin tắt camera và âm thanh. Nó để lại một màn hình đen tối, với đồng hồ vẫn
tích tắc từng giây trong một góc.
"Chúng ta
sẽ làm gì?" Miriam hỏi.
"Giải cứu
người phụ nữ đó," Matthew nói, cơn giận dữ của anh là hiển nhiên.
"Benjamin
muốn chú lao vào chỗ trống và bộc lộ bản thân", Fernando cảnh báo.
"Cuộc tấn công của chú sẽ phải được lên kế hoạch và hành động một cách hoàn
hảo."
"Fernando
nói đúng," Miriam nói. "Anh không thể theo sau Benjamin cho đến khi
chắc chắn rằng anh có thể tiêu diệt hắn. Nếu không, anh sẽ đặt Diana vào nguy
hiểm."
"Phù thủy
đó sẽ không sống sót được lâu hơn nữa!" Matthew kêu lên.
"Nếu anh vội
vàng và thất bại trong việc bám sát gót Benjamin, đơn giản là hắn sẽ chỉ cần bắt
một người khác và cơn ác mộng sẽ bắt đầu một lần nữa, không nghi ngờ gì là với
một sinh vật nào đó khác," Fernando nói, bàn tay ông siết chặt quanh cánh
tay của Matthew.
"Cô nói
đúng." Matthew rời mắt khỏi màn hình. "Cô có thể cảnh báo Amira không,
Miriam? Cô ấy cần phải biết rằng Benjamin đã có một phù thủy rồi và sẽ không ngần
ngại bắt thêm một người nữa."
"Amira
không phải là một thợ dệt. Cô ấy sẽ không thể thụ thai con của Benjamin.” Tôi
nhận xét.
"Anh không
nghĩ Benjamin biết về thợ dệt. Chưa biết." Matthew cọ xát vào cằm.
"Và anh không bao giờ cho rằng chứng cuồng máu cũng có thể đóng một vai
trò trong sự sinh sản ma cà rồng-phù thủy."
"Thợ dệt
là gì?" Miriam và Chris nói cùng một lúc. Tôi mở miệng định trả lời, nhưng
Matthew lắc đầu nhẹ làm tôi ngậm miệng lại.
"Tôi sẽ
nói với cô sau, Miriam. Cô sẽ làm những gì tôi yêu cầu chứ? "
"Chắc chắn,
Matthew," Miriam đồng ý.
"Hãy gọi
cho tôi sau và nhớ kiểm tra nhé." Anh mắt lo lắng của Matthew đậu lại trên
tôi.
"Hãy cứ
bao bọc kỹ Diana bằng sự quan tâm quá mức của anh nếu anh phải làm, nhưng tôi
không cần một người giữ trẻ. Bên cạnh đó, tôi có công việc để làm." Miriam
gác máy. Một giây sau Chris giáng một cú đấm móc rất mạnh vào quai hàm của
Matthew. Anh ấy bồi thêm một cú móc bên trái. Matthew chặn đòn với một lòng bàn
tay giơ lên.
"Tôi nhận
một cú đấm, vì lợi ích của Diana." Matthew đóng nắm tay của mình quanh nắm tay của Chris. "Sau tất cả, vợ tôi
thường lôi kéo bản năng bảo vệ trong mọi người. Nhưng đừng thúc ép vận may của
anh. "
Chris không
nhúc nhích. Fernando thở dài.
"Hãy bỏ qua
đi, Roberts. Bạn sẽ không giành chiến thắng một cuộc thi thể lực với một ma cà
rồng được đâu." Fernando đặt tay lên vai Chris, chuẩn bị sẵn sàng để kéo
anh ấy đi nếu cần thiết.
"Nếu ông để
cho tên khốn đó trong vòng năm mươi dặm quanh Diana, ông sẽ không nhìn thấy một
ma cà rồng mới sinh hay không có ma cà rồng nào khác hết đâu. Chúng ta có thấu
suốt về điều đó không hả? " Chris hỏi, sự chú ý của anh khóa chặt trên
Matthew.
"Trong suốt
như pha lê", Matthew trả lời. Chris kéo tay lại, và Matthew buông nắm tay
của anh ấy ra.
"Không ai
ngủ nghê gì nữa đêm nay. Không phải sau tất cả những thứ này.” Sarah nói.
"Chúng ta cần phải nói chuyện. Và rất nhiều cà phê, và cháu không được đụng
đến caffein đâu đấy, Diana. Nhưng trước tiên tôi sẽ ra ngoài để có một điếu thuốc,
bất kể Fernando đã nói gì." Sarah bước ra khỏi phòng. "Hẹn gặp lại
trong nhà bếp," bà bắn qua vai.
"Giữ trang
web trực tuyến đó. Khi Benjamin bật camera, hắn có thể đã nói hoặc làm gì đó sẽ
để lộ vị trí của hắn." Matthew trao laptop và điện thoại di động vẫn còn gắn
liền cho Fernando.
Vẫn không có
gì, ngoại trừ một màn hình tối đen và ký hiệu đồng hồ đáng sợ đang đánh dấu sự
trôi qua của thời gian. Matthew nghiêng đầu về phía cửa, và Fernando theo sau
Sarah.
"Vậy, hãy
để tôi tóm gọn nhé. Hạt giống tồi của Matthew có mắc mớ với một số nghiên cứu
di truyền học tại gia liên quan đến một điều kiện di truyền, một phù thủy bị bắt
cóc, và một số ý tưởng nửa vời về thuyết ưu sinh." Chris khoanh tay trước
ngực. Có một vài chi tiết còn thiếu, nhưng anh đã ước lượng nó trong tình huống
chẳng có chút thời gian nào. "Em đã để một số chi tiết quan trọng lạc ra
khỏi câu chuyện cổ tích mà em đã kể với anh hôm qua, Diana."
"Cô ấy
không biết về những hứng thú đối với khoa học của Benjamin. Không ai trong
chúng tôi biết." Matthew nhẫn nhịn.
"Ông phải
biết rằng Hạt giống tồi cũng điên khùng y như một con chuột nhà phiền toái. Hắn
là con trai của ông." Đôi mắt Chris nheo lại. "Theo lời hắn, cả hai đều
chia sẻ chứng cuồng máu này. Điều đó có nghĩa cả hai đều là mối nguy hiểm cho
Diana."
"Tôi biết
hắn không ổn định, có biết. Và tên của hắn là Benjamin." Matthew đã chọn
không trả lời nửa thứ hai trong nhận xét của Chris.
"Không ổn
định? Người đàn ông đó là một kẻ tâm thần khốn kiếp. Hắn đã cố gắng sắp đặt một
cuộc chạy đua tổng thể của phù thủy và ma cà rồng. Vậy, tại sao Benjamin xấu xa
không bị nhốt lại? Bằng cách đó hắn không thể đưa việc bắt cóc và hãm hiếp theo
cách của hắn vào danh sách của những nhà khoa học điên cùng với Sims, Verschuer,
Mengele, và Stanley."
*James Marion Simes
1813-1883 : Một bác sĩ Mỹ, nhà tiên phong phẫu thuật, được coi là cha đẻ của
khoa học phụ khoa hiện đại. Ông bị lên án vì đã dùng nô lệ da đen làm đối tượng
thí nghiệm.
*Otmar Freiherr von
Verschuer 1896-1969 : nhà sinh học và di truyền học nổi tiếng, người Đức, đã
đóng góp rất lớn về sự thừa kế di truyền và biến dị di truyền. Ông không bị kết
tội, nhưng có bằng chứng ông sử dụng tài liệu của J.Mengele và khuyến khích ông
này thử nghiệm trên tù nhân.
*Josef Mengele, biệt
danh Thiên thần của thần Chết hay Bác sĩ Tử Thần, tiến sĩ nhân chủng học và y học
từ đại học Munich, tham gia quân đội Hitler và dùng tù nhân cho các thí nghiêm
trên con người.
*Stanley :???
"Chúng ta
hãy đi vào nhà bếp." Tôi đẩy cả hai theo hướng cầu thang.
"Sau em",
Matthew thì thầm, đặt tay trên thắt lưng tôi. Nhẹ nhõm trước sự ưng thuận dễ
dàng của anh, tôi bắt đầu xuống thang.
Có một tiếng thịch,
một lời nguyền rủa bị bóp nghẹt.
Chris bị ghim
chặt vào cánh cửa, bàn tay Matthew quấn quanh khí quản của anh.
"Dựa trên
những lời báng bổ đã buột ra khỏi miệng của cậu trong hai mươi bốn giờ qua, tôi
chỉ có thể kết luận rằng cậu đã nghĩ về Diana như một trong những người khác."
Matthew trao cho tôi một cái nhìn cảnh báo khi tôi định can thiệp. "Cô ấy
không như thế. Cô ấy là vợ tôi. Tôi sẽ đánh giá cao nếu cậu hạn chế sự thô tục
của cậu khi có sự hiện diện của cô ấy. Có phải chúng ta đã rõ ràng rồi không?
"
"Trong suốt
như pha lê." Chris nhìn anh với sự ghê tởm.
"Tôi rất
vui khi nghe điều đó." Matthew đã ở bên cạnh tôi trong nháy mắt, bàn tay
anh một lần nữa đặt trên cột sống của tôi, nơi bóng mờ của rồng lửa đã xuất hiện.
"Coi chừng cầu thang, mon coeur,"
anh thì thầm.
Khi chúng tôi đến
tầng trệt, tôi lén nhìn lại tại Chris. Anh ấy đang nghiên cứu Matthew như thể
anh là một sự sống mới mẻ kỳ lạ - một hình thái – là thứ mà tôi cho rằng anh ấy
đang nghĩ. Trái tim tôi thắt lại. Matthew có thể đã thắng được vài hiệp đầu,
nhưng cuộc chiến giữa người bạn thân nhất của tôi và chồng tôi đã đi xa hơn.
Vào lúc Sarah
tham gia cùng chúng tôi trong nhà bếp, mái tóc của bà toát ra mùi của thuốc lá
và cây hoa bia đã được trồng bên lan can hiên trước nhà. Tôi vẫy bàn tay qua mũi
- khói thuốc lá là một trong số vài thứ
vẫn gây ra chứng buồn nôn muộn trong kỳ mang thai của tôi - và pha cà phê. Khi
đã sẵn sàng, tôi đổ chất chứa đang bốc hơi của bình café vào cốc cho Sarah,
Chris, và Fernando. Matthew và tôi bị mắc kẹt với nước thường. Chris là người đầu
tiên phá vỡ sự im lặng.
"Vậy,
Matthew, ông và bác sĩ Shephard đã nghiên cứu về di truyền học ma cà rồng trong
nhiều thập kỷ với nỗ lực để hiểu chứng cuồng máu à."
"Matthew
biết Darwin. Anh ấy đã nghiên cứu nguồn gốc và sự tiến hóa sinh vật trong nhiều
hơn một vài thập kỷ." Tôi không định nói với Chris nhiều hơn như thế,
nhưng tôi cũng không muốn anh ấy bị ngỡ ngàng với tuổi tác của Matthew, như tôi
đã từng.
"Chúng tôi
có. Con trai tôi đã làm việc với chúng tôi." Matthew trao cho tôi một cái
nhìn đàn áp.
"Phải, tôi
đã thấy điều đó," Chris nói, một cơ bắp giật giật trong má anh.
"Không phải thứ tôi sẽ muốn khoe khoang về bản thân mình."
"Không phải
Benjamin. Con trai khác của tôi, Marcus Whitmore. "
"Marcus
Whitmore." Chris tạo ra một âm thanh thích thú. "Dựa trên tất cả các
căn cứ, tôi đã thấy. Ông đang nghiên cứu về sự tiến hoá của sinh thể và khoa học
thần kinh, Miriam Shephard là một chuyên gia về di truyền quần thể, và Marcus
Whitmore được biết đến với nghiên cứu về hình thái chức năng và những nỗ lực để
vạch trần về kiểu hình dẻo. Đó là một nhóm nghiên cứu cực kỳ mà ông đã tập hợp
được đấy, Clairmont. "
"Tôi rất
may mắn," Matthew nói nhẹ nhàng.
"Chờ một chút."
Chris nhìn Matthew ngạc nhiên. "Sinh học tiến hóa. Sinh lý học tiến hóa.
Di truyền quần thể. Việc tìm hiểu cách chứng cuồng máu được di truyền không phải
là mục tiêu nghiên cứu duy nhất của ông. Ông đang cố gắng lập biểu đồ nguồn gốc
tiến hóa. Ông đang làm việc trên Cây Sự Sống - và không chỉ với chi nhánh con
người."
"Đó là thứ
mà cái cây trong lò sưởi được gọi à?" Sarah hỏi.
"Tôi không
nghĩ vậy." Matthew vỗ nhẹ vào tay bà.
"Sự tiến
hoá. Tôi sẽ bị nguyền rủa mất thôi." Chris đẩy người ra khỏi đảo bếp.
"Vậy, ông có phát hiện được tổ tiên chung cho con người và mọi người các
ông không?" Anh ấy vẫy tay về phía chúng tôi.
"Nếu 'mọi người các ông' của cậu có nghĩa là các sinh
vật - daemons, ma cà rồng, và phù thủy - thì không." Chân mày của Matthew
cong lên.
"Đuợc rồi.
Khác biệt di truyền chủ chốt đã tách biệt chúng ta là gì? "
"Ma cà rồng
và phù thủy có thêm một cặp nhiễm sắc thể," Matthew giải thích.
"Daemons có một nhiễm sắc thể duy nhất thêm vào."
"Ông đã có
bản đồ di truyền về các nhiễm sắc thể của các sinh vật ư?"
"Phải,"
Matthew nói.
"Vậy, hẳn
là ông đã làm việc trên dự án nho nhỏ này từ trước năm 1990, chỉ để dấu khỏi
con người."
"Đúng vậy,"
Matthew nói. "Và tôi đã làm việc từ năm 1968 về cách chứng cuồng máu đã di
truyền, nếu cậu muốn biết."
"Tất
nhiên. Ông đã phỏng theo cách sử dụng gia phả gia đình của Donahue để xác định việc
truyền gen giữa các thế hệ." Chris gật đầu. "Yêu cầu tốt đấy. Ông đã
đi xa được bao nhiêu trong tiến trình rồi? Có định vị được gen cuồng máu chưa?
"
Matthew nhìn chằm
chằm vào anh ta mà không trả lời.
"Sao nào?"
Chris hỏi.
"Tôi đã từng
có một giáo viên giống như cậu một lần trước đây," Matthew nói lạnh lùng.
"Ông ta khiến tôi phát điên."
"Và tôi
cũng có những sinh viên như ông. Họ không kéo dài lâu trong phòng thí nghiệm của
tôi." Chris chồm qua bàn. "Tôi biết rằng không phải tất cả mọi ma cà
rồng trên hành tinh này có được điều kiện của ông. Ông có xác định được chính
xác chứng cuồng máu đã di truyền như thế nào không, và lý do tại sao một số bị
nhiễm chứng đó và một số thì không? "
"Không hoàn
toàn," Matthew thừa nhận. "Điều đó phức tạp nhiều hơn một chút đối với
ma cà rồng, xét đến việc chúng tôi có ba cha mẹ."
"Ông cần
phải đẩy nhanh tốc độ, bạn của tôi. Diana đang mang thai. Với cặp song sinh."
Chris nhìn tôi châm chọc. "Tôi giả sử ông đã vẽ được hồ sơ di truyền đầy đủ
cho hai người và đưa ra dự đoán cho các mẫu thừa kế giữa con cái, bao gồm nhưng
không bị giới hạn với chứng cuồng máu?"
"Tôi đã ở
trong thế kỷ thứ mười sáu trong giai đoạn tốt nhất trong năm." Matthew thực
sự không thích bị tra hỏi. "Tôi thiếu cơ hội."
"Vậy đã đến
lúc chúng ta bắt đầu", Chris nhận xét ôn tồn.
"Matthew
đã làm việc trên vài thứ." Tôi nhìn Matthew để xác nhận. "Nhớ không?
Em đã thấy trang giấy phủ kín với X’s và O’s. "
"X’s và O’s?
Chúa Toàn Năng." Điều này dường như xác nhận những lo lắng tồi tệ nhất của
Chris. "Ông cho tôi biết ông có ba cha mẹ, nhưng ông vẫn kết hôn với một
mô hình thừa kế kiểu Mendel. Tôi cho rằng đó là những gì sẽ xảy ra khi ông già
như bụi và quen biết Darwin. "
"Tôi cũng đã
gặp Mendel trước đây rồi," Matthew nói quả quyết, nghe có vẻ giống như một
giáo sư đang bực mình. "Bên cạnh đó, chứng cuồng máu có thể là một đặc điểm
Mendel. Chúng ta không thể loại trừ chúng ra được. "
"Không có
khả năng nhiều lắm," Chris nói. "Và không chỉ vì vấn đề có ba cha mẹ
này - tôi sẽ phải xem xét chuyện này một cách chi tiết hơn. Nó hẳn phải tạo ra
sự tàn phá trong các dữ liệu."
"Giải
thích đi." Matthew chĩa ngón tay ra phía trước khuôn mặt của anh.
"Tôi phải
đưa ra một cái nhìn khái quát về di truyền không Mendel với một thành viên của
All Souls à?" Lông mày của Chris nhướng lên. "Ai đó cần phải xem xét lại
các chính sách bổ nhiệm tại Đại học Oxford."
"Cháu có
hiểu một lời nào họ đang nói không?" Sarah thì thầm.
"Một trong
ba", tôi nói với vẻ xin lỗi.
"Tôi muốn
nói là hoán vị gen. Di truyền lây nhiễm. Ảnh hưởng gen. Khảm nhiễm thể." Chris
đánh dấu chúng trên ngón tay của mình. "Hãy rung bất kỳ cái chuông nào,
Giáo sư Clairmont, hay ông muốn tôi tiếp tục với các bài giảng mà tôi đã cung cấp
cho các sinh viên của tôi?"
"Không phải
khảm nhiễm thể là một hình thức của chimerism
sao?" Đó là từ duy nhất tôi nhận ra.
(Chimera : quái vật trong thần thoại Hy lạp
: Đuôi rắn, mình dê, đầu sư tử, chimerism là hiện tượng ghép gen di truyền khác
vào trong một cơ thể, do cấy ghép hoặc thụ tinh, hoặc song thai bị kết hợp giai
đoạn phôi nang… )
Chris gật đầu với
tôi tán thành
"Em là một
chimera - nếu điều đó giúp được."
"Diana,"
Matthew gầm gừ.
"Chris là
người bạn tốt nhất của em, Matthew," tôi nói. "Và nếu anh ấy định
giúp anh xác định chứng cuồng máu có tác động đến con lai của ma cà rồng-phù
thuỷ như thế nào – chưa kể đến việc tìm ra cách cứu chữa cho chứng bệnh đó –
anh ấy cần phải biết tất cả mọi thứ. Điều đó bao gồm kết quả xét nghiệm di truyền
của em, nhân tiện. "
"Thông tin
đó có thể gây chết người nếu lọt vào không đúng người," Matthew nói.
"Matthew
nói đúng," Chris đồng ý.
"Tôi rất
vui vì cậu nghĩ như vậy." Lời nói của Matthew ăn mòn như axit.
"Đừng kẻ cả
với tôi, Clairmont. Tôi biết những nguy hiểm của việc nghiên cứu trên chủ thể
con người. Tôi là một người đàn ông da đen đến từ Alabama và lớn lên trong bóng
tối của Tuskegee." Chris quay sang tôi. "Đừng trao thông tin di truyền
của em cho bất cứ ai bên ngoài phòng này - ngay cả khi họ đang mặc áo choàng trắng.
Đặc biệt nếu họ đang mặc một chiếc áo choàng trắng, hãy suy nghĩ về điều đó.
"
"Cảm ơn vì
dữ liệu đầu vào của cậu, Christopher," Matthew nói một cách cứng nhắc.
"Tôi chắc chắn sẽ chuyển những ý tưởng của cậu cho phần còn lại trong đội
của tôi."
"Vậy,
chúng ta sẽ làm gì về tất cả những điều này?" Fernando hỏi. "Có lẽ đã
không có chút cấp bách nào trước đây, nhưng bây giờ…" Ông nhìn Matthew để
được hướng dẫn.
"Chương
trình nhân giống của Hạt Giống Tồi đã làm thay đổi tất cả mọi thứ," Chris
tuyên bố trước khi Matthew thể nói. "Đầu tiên chúng ta phải tìm ra liệu chứng
cuồng máu có thực sự là thứ đã khiến cho sự thụ thai trở nên có thể có hoặc nó
có phải một sự kết hợp của các yếu tố không. Và chúng ta cần phải biết khả năng
về việc nhiễm bệnh của những đứa trẻ của Diana. Chúng ta sẽ cần các bản đồ di
truyền của phù thủy và ma cà rồng cho điều đó. "
"Anh sẽ cần
DNA của em," tôi nói khẽ. "Không phải tất cả các phù thủy đều có thể
mang thai con của ma ca rồng."
"Em cần có
một phù thủy tốt? Một phù thủy xấu?" Trò đùa ngớ ngẩn của Chris thường làm
tôi cười, nhưng không phải đêm nay.
"Anh cần có
một thợ dệt," tôi trả lời. "Anh sẽ cần phải xác định trình tự bộ gen
của em nói riêng và so sánh nó với các phù thủy khác. Và anh sẽ cần phải làm
tương tự cho Matthew và ma cà rồng có chứng cuồng máu. Chúng ta phải hiểu chứng
cuồng máu đủ để chữa trị nó, hoặc Benjamin và các con của hắn sẽ tiếp tục là một
mối đe dọa."
"Vậy thì được
rồi." Chris vỗ vào đùi anh. "Chúng ta cần một phòng thí nghiệm. Và sự
giúp đỡ. Rất nhiều dữ liệu và thời gian cho máy tính. Tôi có thể đưa người của
tôi làm điều này. "
"Hoàn toàn
không." Matthew bật đứng dậy. "Tôi cũng có một phòng thí nghiệm.
Miriam đã đang làm việc trên các vấn đề của chứng cuồng máu và các bộ gen sinh
vật trong một thời gian."
"Vậy thì
cô ấy nên đến đây ngay lập tức và mang công việc của cô ấy theo cùng. Các học
sinh của tôi rất giỏi, Matthew. Giỏi nhất đấy. Họ sẽ thấy những điều ông và tôi
bị ước định là không nhìn thấy."
"Phải. Giống
như ma cà rồng. Và phù thủy." Matthew lùa những ngón tay qua mái tóc.
Chris có vẻ lo lắng trước sự biến đổi về ngoại hình gọn gàng của anh. "Tôi
không thích ý tưởng nhiều người biết về chúng tôi."
Những lời của Matthew
nhắc nhở tôi đến người cần phải biết về thông báo mới nhất của Benjamin.
"Marcus. Chúng ta cần phải nói với Marcus."
Matthew bấm số
điện thoại.
"Matthew?
mọi thứ có ổn không?" Marcus nói ngay khi cậu nhận cuộc gọi.
"Không
hẳn. Chúng ta có một tình huống." Matthew nhanh chóng nói với cậu ấy về
Benjamin và phù thủy mà hắn đã bắt giữ. Sau đó, anh nói với Marcus lý do tại
sao.
"Nếu ta gửi
cho con địa chỉ web, con sẽ nói Nathaniel tìm ra cách để theo dõi kết nối của Benjamin
24/7 chứ? Và nếu anh ta có thể tìm thấy nơi các tín hiệu ấy bắt nguồn, điều đó
sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.” Matthew nói.
"Để xem nó
thực hiện đã," Marcus trả lời.
Matthew ngắt kết
nối không sớm hơn khi điện thoại di động của tôi reo.
"Giờ thì
ai nữa đây?" Tôi nói, liếc nhìn đồng hồ. Mặt trời chỉ vừa mới mọc.
"Xin chào?"
"Tạ ơn
Chúa là cô đã thức" Vivian Harrison nói, nhẹ nhõm.
"Có chuyện
gì vậy?" Ngón tay cái màu đen của tôi râm ran.
"Chúng ta
gặp rắc rối rồi," bà nói một cách dứt khoát.
"Loại vấn
đề gì?" Tôi hỏi. Sarah áp tai vào ống nghe sát bên cạnh tôi. Tôi đã cố gắng
để xua dì ấy đi.
"Tôi đã nhận
được một thông điệp từ Sidonie von Borcke," Vivian nói.
"Sidonie
von Borcke là ai?" Tôi chưa bao giờ nghe tên này trước đây.
"Một trong
những phù thủy của Đại Hội Đồng," Vivian và Sarah đồng thanh nói.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét