Thứ Bảy, 2 tháng 9, 2017

Mật mã 3 - Chương 12

Chương 12






Tôi thức dậy với bàn tay mát lạnh của Matthew trượt bên dưới áo pajama, đôi môi anh dỗ dành trên vùng cổ ẩm ướt của tôi.

"Chúc mừng sinh nhật," anh thì thầm.

"Điều hòa không khí riêng của em," tôi nói, rúc vào người anh. Một người chồng ma cà rồng mang lại sự nhẹ nhõm đáng hoan nghênh trong điều kiện nhiệt đới. "Thật là một món quà chu đáo."

"Còn thêm nhiều nữa," anh nói, đem lại cho tôi một nụ hôn chậm rãi, xấu xa.

"Fernando và Sarah?" Tôi đã gần như vượt qua được việc quan tâm đến việc ai đó có thể nghe thấy chuyện ái ân của chúng tôi, nhưng không hoàn toàn.

"Bên ngoài. Trong chiếc võng ngoài vườn. Với một tờ báo."

"Vậy, Chúng ta phải nhanh lên." Các tờ báo địa phương ngắn về tin tức và dài với các quảng cáo.

Họ mất mười phút để đọc - mười lăm nếu đang khảo giá hoặc muốn biết liệu ba chuỗi cửa hàng tạp hóa có thoả thuận tốt nhất về thuốc tẩy hay chưa.

"Anh đã đi ra ngoài để kiếm tờ New York Times sáng nay," anh nói.

"Luôn luôn chuẩn bị sẵn sàng, phải không?" Tôi cúi xuống và chạm vào anh. Matthew chửi thề. Bằng tiếng Pháp.

"Anh y như Verin. Ngoan như một Hướng Đạo Sinh."

"Không phải lúc nào cũng thế", anh nói và nhắm mắt lại. "Không phải bây giờ, chắc chắn."

"Cũng cực kỳ chắc chắn về bản thân nữa." Miệng của tôi trượt dọc trên anh trong một nụ hôn trêu chọc. "The New York Times. Điều gì xảy ra nếu em mệt mỏi? Cáu kỉnh? Hoặc nội tiết tố? Vậy thì các tài liệu về Albany* sẽ nhiều hơn là đủ để giữ cho họ bận rộn rồi."

(*Albany : Thành phố thủ phủ của bang New York, nằm ở mạn Tây sông Hudson, một nơi định cư lâu đời nhất còn tồn tại trong 13 thuộc địa Anh ban đầu. Nói về New York, người ta nghĩ ngay đến thành phố New York chứ không mấy ai để ý đến các thành phố còn lại của bang này – Sẻ)

"Anh đang trông mong những món quà của anh sẽ giữ em ngọt ngào."

"Chà, em không biết." Một cú vặn quanh co của bàn tay tôi moi ra được một lời nguyền rủa bằng tiếng Pháp khác. "Tại sao anh không kết thúc việc mở gói quà này đi? Sau đó, anh có thể chỉ cho em những thứ khác mà anh có. "

Vào 11:00 sáng ngày sinh nhật của tôi, nhiệt kế thủy ngân đã tăng lên trên chín mươi độ. Các đợt nắng nóng tháng Tám không cho thấy dấu hiệu sa sút nào.

Lo lắng về khu vườn của Sarah, tôi ghép bốn ống tưới nước lại với nhau bằng cách sử dụng một thần chú ràng buộc mới và một số băng keo, để tôi có thể vươn tới được tất cả những luống hoa. Tai nghe cài trên tai, và tôi lắng nghe Fleetwood Mac. Ngôi nhà đã lại rơi vào sự im lặng kỳ quái, như thể nó đang chờ đợi điều gì đó xảy ra, và tôi thấy mình nhớ nhung nhịp điệu của ban nhạc yêu thích của bố mẹ tôi.

Trong khi kéo ống băng qua bãi cỏ, sự chú ý của tôi đã tạm thời bị bắt bởi những chong chóng gió bằng sắt lớn gắn trên đỉnh của kho hoa bia. Nó không có ở đó vào hôm qua. Tôi tự hỏi tại sao ngôi nhà được chắp vá với những nhà phụ. Trong khi tôi cân nhắc các câu hỏi, thêm hai chong chóng gió nữa bật ra khỏi nóc nhà. Chúng run rẩy một lúc giống như cây non mới mọc, sau đó xoay điên cuồng. Khi chuyển động dừng lại, tất cả đều chỉ về hướng bắc. Thật phấn khởi, vị trí của chúng là một dấu hiệu cho thấy mưa đang trên đường đến. Cho đến lúc đó, các ống sẽ phải có đủ.

Tôi đang mang lại cho các cây trồng một trận ướt sũng tốt đẹp khi có ai đó nhấn chìm tôi trong vòng tay.

"Cảm ơn Chúa! Anh đã rất lo lắng cho em." Giọng nói trầm sâu bị lấn át bởi âm thanh của guitar và trống, nhưng tôi vẫn nhận ra nó. Tôi tháo tai nghe khỏi tai và xoay người đối mặt với người bạn thân nhất. Đôi mắt nâu sâu hun hút của anh đầy lo lắng.

"Chris!" Tôi quăng tay quanh bờ vai rộng lớn của anh. "Anh đang làm gì ở đây?" Tôi tìm kiếm những thay đổi trong dáng vẻ của anh nhưng không tìm thấy. Vẫn cùng một mái tóc xoăn hớt sát, vẫn cùng nước da màu nâu thẫm, vẫn cùng khung xương gò má cao cao nghiêng xuống bên dưới cặp lông mày thẳng, vẫn cùng chiếc miệng rộng ấy.

"Anh đang tìm em!" Chris trả lời. "Cái quái gì đang diễn ra vậy? Em hoàn toàn biến mất từ cuối tháng mười một năm ngoái. Em không trả lời điện thoại hoặc e-mail. Rồi anh xem lịch trình giảng dạy của học kỳ mùa thu và em không có trên đó! Anh đã phải ngồi lì ở khoa lịch sử đó chịu đựng cho đến khi ông ta phun ra rằng em được nghỉ phép y tế. Anh đã nghĩ rằng em sắp chết cơ đấy - không phải là đang mang thai." Chà, đó là một điều ít ỏi tôi phải nói cho anh ấy.

"Em xin lỗi, Chris. Không có sóng điện thoại di động tại nơi em đã ở. Hoặc Internet."

"Em có thể gọi cho anh từ đây," anh nói, chưa sẵn sàng buông tha cho tôi. "Anh đã để lại tin nhắn cho các bà dì của em, gửi nhiều thư nữa. Không có ai trả lời."

Tôi có thể cảm thấy ánh mắt của Matthew, lạnh và đòi hỏi. Tôi cũng cảm thấy sự quan tâm của Fernando nữa.

"Ai thế, Diana?" Matthew hỏi lặng lẽ, đến bên cạnh tôi.

"Chris Roberts. Anh là kẻ quái nào?" Chris hỏi.

"Đây là Matthew Clairmont, thành viên của All Souls College, Đại học Oxford." Tôi do dự. "Chồng em."

Miệng Chris trễ xuống.

"Chris!" Sarah vẫy tay từ cổng sau. "Hãy đến đây và trao cho tôi một cái ôm nào!"

"Hi, Sarah!" Bàn tay Chris giơ lên trong sự chào mừng. Anh quay lại và trao cho tôi một cái nhìn trách móc. "Em đã kết hôn sao?"

"Cháu đang ở đây cho kỳ nghỉ cuối tuần, phải không?" Sarah gọi.

"Điều đó còn tuỳ, Sarah." Cái nhìn sắc sảo của Chris chuyển từ tôi Matthew và ngược lại.

"Tuỳ gì?" Chân mày của Matthew nhướng lên trong thái độ khinh thị quý tộc.

"Tuỳ vào việc phải mất bao lâu tôi để tìm ra lý do tại sao Diana kết hôn với một người như anh, Clairmont, và anh có xứng với cô ấy không. Và đừng lãng phí hành động ‘lãnh chúa của thái ấp’ của anh trên tôi. Tôi đến từ một hàng dài những bàn tay nhà nghề đấy. Tôi không dễ bị ấn tượng đâu." Chris nói, bước hiên ngang về phía ngôi nhà. "Dì Em đâu rồi?"

Sarah đóng băng, mặt trắng bợt. Fernando nhảy lên bậc thềm hiên nhà đến gặp bà.

"Tại sao chúng ta không đi vào bên trong nhỉ?" Ông thì thầm, cố gắng dẫn bà xa khỏi Chris.

"Tôi có thể có một lời không?" Matthew hỏi, đặt tay lên cánh tay của Chris.

"Ổn mà, Matthew. Tôi đã nói với Diana. Tôi cũng có thể nói với Chris." Cổ họng của Sarah chuyển động. "Emily đã có một cơn đau tim. Bà ấy đã qua đời vào tháng Năm."

"Lạy Chúa, Sarah. Cháu rất xin lỗi." Chris bao bọc bà trong một phiên bản ít gãy xương hơn cái ôm mà anh dành cho tôi. Anh đu đưa nhẹ trên đôi chân, đôi mắt nhắm nghiền. Sarah di chuyển cùng anh, cơ thể của bà thả lỏng và cởi mở nhiều hơn là thít chặt và đầy đau buồn. Dì tôi vẫn chưa vượt qua được cái chết của Emily -  giống như Fernando, bà hẳn sẽ không bao giờ vượt qua được sự mất mát này – nhưng có những dấu hiệu nhỏ cho thấy bà đang bắt đầu tiến trình chậm chạp của việc học để sống một lần nữa.

Đôi mắt đen của Chris mở ra và tìm kiếm tôi qua vai Sarah. Chúng chứa đựng sự tức giận và tổn thương, cũng như nỗi buồn và những câu hỏi chưa được trả lời. Tại sao không nói với tôi? Bạn đã ở đâu? Tại sao không để tôi giúp đỡ?

"Cháu muốn nói chuyện với Chris," Tôi nói nhẹ nhàng. "Một mình".

"Cháu sẽ được thoải mái nhất trong phòng sách." Sarah kéo người khỏi Chris và lau mắt. Cái gật đầu mà dì trao cho tôi khuyến khích tôi nói cho anh bí mật của gia đình tôi. Dựa vào sự nghiến chặt trên quai hàm, Matthew có vẻ không được rộng lượng như thế.

"Anh sẽ ở đây nếu em cần anh." Matthew đưa tay tôi lên môi. Có một cái bóp nhẹ cảnh báo, một cái nhói nhỏ trên các khớp đốt ngón tay của ngón đeo nhẫn của tôi, như để nhắc nhở tôi - và anh ấy – rằng chúng ta là chồng và vợ. Matthew miễn cưỡng thả tôi ra.

Chris và tôi đi xuyên qua nhà đến phòng sách. Ngay khi đã vào bên trong, tôi trượt cánh cửa đóng lại.

"Em đã kết hôn với Matthew Clairmont?" Chris đã bùng nổ. "Kể từ khi nào?"

"Khoảng mười tháng. Tất cả diễn ra rất nhanh chóng.” Tôi nói với vẻ xin lỗi.

"Anh sẽ nói!" Chris hạ giọng. "Anh đã cảnh báo em về danh tiếng của anh ta với phụ nữ. Clairmont có thể là một nhà khoa học lớn, nhưng anh ta cũng là một tên khốn khét tiếng! Bên cạnh đó, anh ta quá già đối với em. "

"Anh ấy mới có ba mươi bảy tuổi, Chris." Hơn hoặc kém một ngàn năm trăm năm. "Và em phải cảnh báo anh, Matthew và Fernando đang lắng nghe từng lời chúng ta nói đấy." Với ma cà rồng xung quanh, một cánh cửa khép kín không bảo đảm được chút nào cho sự riêng tư.

"Bằng cách nào? Bạn trai - chồng - của em gắn rệp trong nhà sao?” Giọng của Chris gay gắt.

"Không. Anh ấy là một ma cà rồng. Họ có thính giác đặc biệt." Đôi khi sự trung thực thực sự là sách lược tốt nhất.

Một chiếc nồi nặng nề rơi loảng xoảng trong nhà bếp.

"Một ma cà rồng." Christ nhìn tôi như thể tôi đã bị mất trí. "Giống như trên TV ấy à?"

"Không hẳn," tôi nói, thận trọng hơn. Việc nói với con người rằng thế giới thực sự vận hành như thế nào có khuynh hướng làm họ bất an. Tôi đã làm điều đó một lần trước đây và đó là một sai lầm rất lớn. Bạn cùng phòng thời sinh viên năm nhất của tôi, Melanie, đã ngất đi.

"Một ma cà rồng", Chris lặp lại chầm chậm, như thể anh đang suy nghĩ cặn kẽ.

"Anh tốt hơn nên ngồi xuống." Tôi ra hiệu về phía chiếc ghế sofa. Nếu anh ấy ngã, tôi không muốn anh ấy bị đập vào đầu.

Bỏ qua đề nghị của tôi, Chris ngồi buông người vào trong một chiếc ghế bành thay vì thế. Nó thoải mái hơn, chắc chắn, nhưng nổi tiếng về hành vi đẩy khỏi nó những vị khách mà nó không thích bằng bạo lực. Tôi nhìn nó một cách thận trọng.

"Em cũng là ma cà rồng ư?" Chris hỏi.

"Không!" Tôi ngồi rón rén trên cạnh chiếc ghế bập bênh của bà ngoại tôi.

"Em có chắc chắn rằng Clairmont là như thế không? Em đang mang đứa trẻ của anh ta, phải không?" Chris chồm về phía trước, như thể có một cuộc dàn xếp lớn phụ thuộc vào câu trả lời.

"Những đứa trẻ." Tôi giơ hai ngón tay trong không khí. "Sinh đôi".

Chris vung tay vào không khí. "Chà, chưa từng có ma cà rồng nào làm một cô gái mang thai trên Buffy*. Không, ngay cả Spike*. Và Chúa biết anh ta không bao giờ thực hành tình dục an toàn."

(*Bufy the vampire Slayer : Buffy Khắc tinh ma cà rồng, bộ phim truyền hình nhiều tập của Mỹ trình chiếu từ 3/1997 đến 5/2003, được xếp là một trong những film truyền hình hay nhất mọi thời đại (Thế mà mình chưa xem, chắc tại ko thích coi film kinh dị) và Spike là nhân vật vampire phản diện trong film do James Masters đóng – Ct của Sẻ)

Bộ phim Bewitched đã cung cấp cho thế hệ của mẹ tôi với mồi lửa siêu nhiên của chúng. Đối với tôi nó là Buffy the Vampire Slayer. Bất luận sinh vật nào đã giới thiệu Joss Whedon đến với thế giới của chúng tôi, có rất nhiều câu trả lời cho điều đó. Tôi thở dài.

"Em hoàn toàn quả quyết rằng Matthew là người cha."

Sự chú ý của Chris  dạt đến cổ tôi.

"Đó không phải là nơi anh ấy cắn em đâu."

Đôi mắt anh mở to. "Ở đâu. . .? "Anh lắc đầu. "Không, đừng cho anh biết."

Đó là, tôi nghĩ, một nơi kỳ lạ để vạch ra giới hạn. Chris thường khi không khó tính, hay kiểu cách. Tuy nhiên, anh đã không bất tỉnh. Đó là điều đáng khích lệ.

"Anh đang tiếp nhận điều này rất tốt," tôi nói, biết ơn sự điềm tĩnh của anh.

"Anh là một nhà khoa học. Anh được đào tạo để tạm hoãn sự hoài nghi và giữ trí óc cởi mở cho đến khi thứ gì đó bị bác bỏ." Bây giờ Chris đang nhìn chằm chằm vào Cây Thần Kỳ. "Tại sao lại có một cái cây trong lò sưởi thế?"

"Câu hỏi hay. Bọn em thực sự không biết. Có lẽ anh có câu hỏi khác mà em có thể trả lời, dù vậy." Đó là một lời mời vụng về, nhưng tôi vẫn lo rằng anh có thể ngất xỉu.

"Một vài." Một lần nữa Christ gắn chặt đôi mắt đen vào tôi. Anh không phải là một phù thủy, nhưng thật khó khăn để nói dối anh trong tất cả các năm qua. "Em nói Clairmont là một ma cà rồng, nhưng em không phải. Vậy em là gì, Diana? Trong một vài dịp, anh đã biết em không giống như những người khác."

Tôi không biết phải nói gì. Làm thế nào để bạn giải thích cho người bạn yêu quý rằng bạn đã không đề cập đến một đặc tính của chính mình?

"Anh là bạn thân nhất của em – hoặc đã là cho đến khi Clairmont dính líu đến. Chắc chắn em tin tưởng anh đủ để bộc lộ với anh", Chris nói. "Bất luận vấn đề là gì, nó sẽ không thay đổi bất cứ điều gì giữa chúng ta."

Xa phía sau vai Chris, một vệt màu xanh lục nhỏ dần về phía Cây Thần Kỳ. Các vệt xanh trở thành một hình thể mờ nhạt của Bridget Bishop, với vạt áo thêu và váy phồng.

Hãy khôn ngoan, con gái. Gió thổi từ phía bắc, một dấu hiệu của một cuộc chiến sắp tới. Ai sẽ đứng cùng với con, và ai sẽ chống lại con?

Tôi có khá nhiều kẻ thù. Tôi không thể mất một người bạn duy nhất được

"Có thể em không tin tưởng anh đủ", Chris nói nhẹ nhàng khi tôi không trả lời ngay.

"Em là một phù thủy." Lời nói của tôi hầu như không nghe được.

"Được rồi." Chris chờ đợi. "Và?"

"Và gì?"

"Vậy thôi sao? Đó là những gì em đã thấy sợ hãi khi nói với anh sao?"

"Em không nói Dị Giáo thời hiện đại, Chris - mặc dù em là kẻ Dị Giáo, tất nhiên. Em đang nói về thần chú, về việc hô phép thuật, thuốc nước -  những thứ tạo nên phù thủy." Trong trường hợp này tình yêu của Chris với TV vào giờ cao điểm thực sự có thể hữu ích.

"Em có một cây đũa phép à?"

"Không. Nhưng em có một con rồng lửa. Đó là một loại rồng. "

"Tuyệt". Chris cười toe toét. "Rất, rất tuyệt. Có phải đó là lý do tại sao em rời khỏi New Haven? Em đã ghi danh nó cho lớp huấn luyện rồng hay gì đó à?"

"Matthew và em đã phải rời thành phố thật nhanh, đó là tất cả. Em xin lỗi  đã không nói với anh."

"Em đã ở đâu?"

"Trong năm 1590."

"Em có làm bất kỳ nghiên cứu nào không?" Chris trông có vẻ trầm ngâm. "Anh cho rằng nó sẽ gây ra tất cả các loại vấn đề về trích dẫn. Em sẽ đặt những gì vào trong chú thích của em? 'Trò chuyện cá nhân với William Shakespeare' chăng? " Anh cười.

"Em chưa bao giờ gặp Shakespeare. Bạn bè của Matthew không ủng hộ anh ta." Tôi dừng lại. "Em đã gặp nữ hoàng."

"Thậm chí còn tốt hơn," Chris nói, gật đầu. "Tuy nhiên, không thể sánh ngang với chú thích được."

"Anh đang được cho là phải bị sốc đấy!" Không giống chút nào với những gì tôi mong đợi. "Anh không muốn chứng cứ sao?"

"Anh đã không bị sốc bởi bất cứ điều gì kể từ khi MacArthur Foundation gọi cho anh. Nếu điều đó có thể xảy ra, bất cứ điều gì là đều có thể." Chris lắc đầu. "Ma cà rồng và phù thủy. Wow."

"Có cả daemons nữa. Nhưng đôi mắt của họ không hề phát sáng và họ không ác. Ờ, không nhiều hơn so với bất kỳ loài nào khác."

"Các loài khác?" Giọng của Chris được mài sắc với sự thích thú. "Có người sói sao?"

"Tuyệt đối không!" Matthew hét lên ở phía xa.

"Chủ đề nhạy cảm." Tôi trao cho Chris một nụ cười thăm dò. "Vậy, anh đang thực sự ổn với điều này?"

"Tại sao anh không thể? Các chính phủ chi ra hàng triệu để tìm kiếm người ngoài hành tinh trong không gian bên ngoài, và hoá ra nó đang ở ngay đây. Hãy nghĩ về tất cả số tiền khổng lồ này có thể không cần phải chia trả nữa mà xem." Chris đã luôn tìm kiếm một cách để giảm bớt tầm quan trọng của khoa vật lí.

"Anh không thể nói với bất cứ ai," tôi nói vội vàng. "Không nhiều người biết về chúng tôi, và chúng tôi cần phải giữ nó như vậy."

"Cuối cùng chúng tôi chắc chắn cũng sẽ tìm ra thôi," Chris nói. "Bên cạnh đó, hầu hết mọi người sẽ sướng run."

"Anh nghĩ thế sao? Trưởng khoa của Yale sẽ sướng run khi biết rằng họ có được một phù thủy sao?" Tôi nhướng mày. "Phụ huynh học sinh của em sẽ hạnh phúc khi khám phá ra rằng con em yêu quý của họ đang học về cuộc Cách Mạng Khoa Học, một ngành khoa học được cách mạng từ một phù thủy ư? "

"Chà, có lẽ không phải là trưởng khoa." Giọng nói của Chris giảm thấp. "Matthew sẽ không cắn anh để giữ anh yên lặng đấy chứ?"

"Không," tôi bảo đảm với anh.

Fernando chèn chân vào giữa hai cánh cửa phòng sách và đẩy nhẹ chúng mở ra.

"Tôi rất hạnh phúc được cắn bạn thay thế, nhưng chỉ nếu bạn yêu cầu một cách tử tế." Fernando đặt một khay trên bàn. "Sarah nghĩ rằng bạn thích cà phê. Hoặc thứ gì đó mạnh hơn. Hãy gọi cho tôi nếu bạn cần bất cứ điều gì khác. Không cần phải hét lên đâu." Ông trao cho Chris nụ cười rực rỡ, cùng kiểu ông trao tặng  cho các thành viên nữ của nhóm coven tại bữa tiệc Lughnasadh.

"Đóng yên sai ngựa rồi, Fernando," tôi cảnh báo khi ông rời đi

"Anh ấy cũng là một ma cà rồng sao?" Chris thì thầm.

"Yep. Anh rể của Matthew." Tôi giơ chai rượu whisky và bình cafe. "Cà phê? Whiskey? "

"Cả hai", Chris nói, với tay lấy một cốc. Anh nhìn tôi lo lắng. "Em không giữ công việc phù thủy này khỏi các dì của em, phải không?"

"Sarah cũng là một phù thủy. Em cũng vậy." Tôi rót một ít whisky lành mạnh vào trong cốc của anh và hoàn thiện nó với một chút cà phê. “Đây là bình thứ ba hay thứ tư trong ngày, vì vậy nó hầu hết là loại đã bị khử caffein. Nếu không, chúng tôi phải cạo Sarah ra khỏi trần nhà."

"Cà phê làm cho bà ấy bay sao?" Chris nhấp một ngụm, ngẫm nghĩ một thoáng, rồi thêm rượu vào.

"Chỉ là một cách nói thôi," tôi nói, mở nắp bình và nhấp một hớp. Các em bé vùng vẫy, và tôi vỗ nhẹ lên bụng.

"Anh không thể tin rằng em đang mang thai." Lần đầu tiên, Chris có vẻ ngạc nhiên.

"Anh vừa mới biết được rằng em đã dành phần lớn năm vừa qua ở thế kỷ thứ mười sáu, em có một con rồng làm vật cưng, và rằng anh được bao quanh bởi daemon, ma cà rồng, và phù thủy, nhưng việc mang thai của em lại khiến anh thấy bất hợp lý ư?"

"Hãy tin anh, mật ngọt à" Chris nói, kéo dài tốt nhất chất giọng Alabama của anh. "Đó là cách bất hợp lý hơn nhiều."



Không có nhận xét nào: