Thứ Sáu, 1 tháng 9, 2017

Mật mã 3 - Chương 11

Chương 11






Matthew nhận tin tức về sự thành thạo của mẹ tôi với phép thuật tối cao tốt hơn so với dự kiến. Từ lâu anh đã nghi ngờ rằng có gì đó tồn tại giữa các công việc giản dị của nghề phù thuỷ và cặp mắt kính tươi sáng của pháp thuật siêu phàm. Anh không ngạc nhiên chút nào rằng tôi, một bằng chứng khác ở trong khoảng giữa, có thể thực hành một pháp thuật như vậy. Điều khiến anh giật mình là tài năng này đã truyền qua máu của mẹ tôi.

"Anh sẽ cần phải xem xét kỹ hơn vào biểu đồ mtDNA của em, sau tất cả," anh nói, hít ngửi một trong những loại mực của mẹ tôi.

"Có vẻ tốt." Đây là lần đầu tiên Matthew thể hiện đôi chút mong muốn trở lại với những nghiên cứu di truyền của mình. Nhiều ngày đã trôi qua mà không có bất kỳ đề cập nào đến Oxford, Baldwin, Sách Sự Sống, hoặc chứng cuồng máu.

Và trong khi anh có thể đã quên về thông tin di truyền chứa đựng trong Ashmole 782, tôi thì không. Một khi chúng tôi có lại bản thảo ấy trong tay, chúng tôi sẽ cần những kỹ năng khoa học của anh để giải mã nó.

"Em nói đúng. Chắc chắn có máu trong nó, cũng như nhựa cây và keo acacia." Matthew lắc mực xoay vòng quanh. Keo acacia, tôi đã học được sáng nay, là nguồn gốc của nhựa cây arabic, làm cho mực ít bị chảy.

"Em cũng nghĩ  như thế. Các loại mực được sử dụng trong Ashmole 782 cũng có máu trong đó. Nó hẳn phải là một cách thực hành phổ biến nhiều hơn em nghĩ.” tôi nói.

"Có cả một số trầm hương ở trong đó." Matthew nói, bỏ qua đề cập của tôi về Sách Sự Sống.

"Ah. Đó là thứ đã làm cho nó mang mùi hương kỳ lạ đó." Tôi lục lọi chai còn lại, hy vọng tìm được thứ gì đó khác để thu hút sự tò mò sinh hóa của anh.

"Thứ đó và máu, tất nhiên," Matthew nói khô khan.

"Nếu đó là máu của mẹ em, nó thậm chí có thể làm sáng tỏ nhiều hơn về DNA của em," tôi nhận xét. "Tài năng của em đối với phép thuật tối cao cũng vậy."

"Hmm," Matthew nói không chút hứa hẹn.

"Thứ này thì sao?" Tôi kéo nút của một chai chất lỏng màu xanh lam pha lục, và mùi hương của một khu vườn mùa hè điền đầy không khí.

"Thứ đó làm từ cây diên vỹ," Matthew nói. "Có nhớ nghiên cứu của em về mực màu xanh lá cây ở London?"

"Vậy, đây là những gì mà loại mực kỳ diệu đắt giá của Master Platt trông có vẻ giống à!" Tôi bật cười.

"Được làm từ rễ cây nhập khẩu từ Florence. Hoặc ông ta nói thế. " Matthew xem xét chiếc bàn và những bình chất lỏng màu xanh lam, đỏ, đen, xanh lục, tím, tía của nó. "Có vẻ như em có đủ mực để giữ chân em được một thời gian."

Anh nói đúng, tôi có đủ để bận rộn trong một vài tuần tới. Và sẽ là thế cho đến khi tôi đã sẵn sàng lập kế hoạch, cho dù ngón út bên tay trái của tôi đang đập rộn ràng với dự đoán về tương lai.

"Thứ này hẳn có thừa, ngay cả với tất cả các công việc mà Sarah dành cho em," Tôi đồng ý. Mỗi lọ để mở trên bàn có một phiếu giấy nhỏ bên dưới với một ghi chú bằng chữ viết tay nguệch ngoạc của dì. Một ghi chú "Muỗi cắn,". Ghi chú khác "Tiếp nhận điện thoại di động tốt hơn,". Yêu cầu của bà làm tôi cảm thấy giống như một nhân viên phục vụ tại một nhà hàng thức ăn nhanh. "Cảm ơn về sự giúp đỡ của anh."

"Bất cứ lúc nào," Matthew nói, hôn tôi chào tạm biệt.

Trong vài ngày kế tiếp, các thói quen của cuộc sống hàng ngày bắt đầu neo chúng tôi vào ngôi nhà Bishop, và với nhau, ngay cả khi không có sự hiện diện điềm tĩnh của Em, người đã luôn luôn là trung tâm trọng lực của ngôi nhà.

Fernando là một bạo chúa việc nhà - tồi tệ vượt xa hơn dì Em từng là - và những thay đổi của ông trong chế độ ăn uống và kế hoạch tập thể dục của Sarah hết sức cực đoan và không linh hoạt. Ông đã đăng ký cho dì tôi một chương trình CSA* chuyển giao một hộp rau kỳ lạ như cải xoăn và củ cải mỗi tuần, và ông đi bộ đến ranh giới hàng rào của khu điền sản với bà bất cứ khi nào bà cố gắng hút lén một điếu thuốc. Fernando nấu nướng và dọn dẹp và thậm chí đập những tấm nệm - tất cả những điều đó đã khiến tôi băn khoăn về cuộc sống của ông với Hugh.

(*CSA program : Community Supported Agriculture Program : Chương trình nông nghiệp hỗ trợ cộng đồng. Một mô hình kết nối nhà nông và người tiêu dùng trong phân phối thực phẩm và các rủi ro nuôi trồng nhằm tăng cường ý thực cộng đồng thông qua thị trường địa phương. Chương trình này bắt đầu từ Mỹ, Canada, giờ đã lan rộng trên thế giới – Ct của Sẻ)

"Khi chúng tôi không có những người hầu - và đó là trường hợp thường xuyên - tôi trông nom ngôi nhà," ông giải thích, treo quần áo lên dây. "Nếu tôi đợi Hugh làm điều đó, chúng tôi đã sống trong nghèo khổ. Ông ấy không chú ý đến các vấn đề trần tục như làm sạch những tấm trải giường hay chúng tôi có hết rượu hay không. Hugh hoặc là làm thơ hoặc lập kế hoạch một cuộc bao vây ba tháng. Không có thời gian nào trong ngày của ông ấy cho những việc vặt trong nhà. "

"Và Gallowglass?" Tôi hỏi, đưa cho ông một cái kẹp áo.

"Gallowglass còn tệ hơn. Không, ngay cả đồ nội thất, cho dù có thiếu hay không cũng chẳng là vấn đề với cậu ta. Chúng tôi đến nhà một đêm nọ và thấy căn nhà của chúng tôi bị cướp và Gallowglass ngủ trên bàn như một chiến binh Viking đã sẵn sàng để được gửi ra biển." Fernando lắc đầu. "Bên cạnh đó, tôi yêu thích công việc nhà. Giữ gìn nhà cửa cũng thú vị như chuẩn bị vũ khí cho cuộc chiến. Nó lặp đi lặp lại và rất dễ chịu." Lời thú nhận của ông làm tôi cảm thấy bớt tội lỗi về việc đã để ông làm tất cả công việc nấu nướng.

Lãnh vực khác của Fernando, ngoài nhà bếp, là kho dụng cụ. Ông dọn dẹp những gì bị hỏng, làm sạch và mài sắc những gì còn lại, và mua những món đồ ông cảm thấy bị mất, chẳng hạn như một lưỡi hái. Các cạnh trên chiếc kéo cắt tỉa hoa hồng giờ đã bén đến mức bạn có thể cắt một quả cà chua với chúng. Tôi được nhắc nhở về tất cả các cuộc chiến tranh đã nổ ra bằng cách sử dụng các dụng cụ gia dụng thông thường và tự hỏi liệu có phải Fernando đang lặng lẽ trang bị vũ khí cho chúng tôi cho cuộc chiến.

Sarah, về phần mình, càu nhàu với chế độ mới, nhưng thuận theo nó. Khi bà đứng lắc lư – chuyện thường xuyên – bà càu nhàu ngôi nhà. Nó vẫn còn chưa hoàn toàn thức giấc, nhưng những hoạt động bất bình theo chu kỳ nhắc nhở chúng tôi rằng giấc ngủ đông tự áp đặt của nó đã sắp kết thúc. Hầu hết năng lượng của nó nhắm vào Sarah. Một buổi sáng tôi thức dậy để thấy rằng tất cả rượu trong ngôi nhà đã bị đổ xuống bồn rửa và một điện thoại di động tạm thời bằng vỏ chai rỗng và đồ bạc được gắn vào ngọn đèn cố định trong nhà bếp.

Matthew và tôi bật cười, nhưng trong chừng mực Sarah quan tâm, đây là chiến tranh. Từ thời điểm đó dì của tôi và ngôi nhà ở trong một cuộc chiến toàn lực để dành ưu thế.

Ngôi nhà chiến thắng, nhờ vào vũ khí chính của nó: Fleetwood Mac. Sarah đã đánh vào radio cũ của mẹ hai ngày sau khi chúng tôi tìm thấy nó trong suốt buổi hòa nhạc bất tận của "The Chain." Ngôi nhà đã trả đũa bằng cách loại bỏ tất cả các giấy vệ sinh cuộn từ tủ phòng tắm và thay thế chúng bằng một loạt các thiết bị điện tử có khả năng chơi nhạc. Nó tạo nên một báo thức buổi sáng hết sức cuồng nhiệt.

Không có gì ngăn cản được ngôi nhà ngừng chơi những lựa chọn đầu tiên của ban nhạc từ hai album - thậm chí việc Sarah vứt bỏ ba máy hát, một máy cát-sét tám băng, và một máy ghi cổ xưa cũng không thể.

Ngôi nhà chỉ đơn giản phát nhạc thông qua lò sưởi, những nốt bass vang vọng trong đường ống trong khi các nốt treble toả từ các lỗ thông hơi sưởi ấm.

Với tất cả sự giận dữ hướng vào ngôi nhà, Sarah đã kiên nhẫn và nhẹ nhàng đáng kinh ngạc với tôi. Chúng tôi đã lục tung phòng pha chế từ trong ra ngoài để tìm kiếm cuốn sách phép của mẹ tôi, cho đến khi dọn sạch tất cả các ngăn kéo và kệ tủ. Chúng tôi đã tìm thấy một số bức thư tình sinh động đáng ngạc nhiên từ những năm 1820  ẩn bên dưới đáy giả của một ngăn kéo và một bộ sưu tập rùng rợn của hộp sọ động vật gặm nhấm được sắp thành hàng trật tự sau một cửa trượt ở phía sau của các kệ, nhưng không có cuốn sách phép. Ngôi nhà sẽ trao tặng nó khi nó đã sẵn sàng.

Khi âm nhạc và những kỷ niệm của Emily và cha mẹ tôi đã trở nên quá áp đảo, Sarah và tôi trốn trong vườn hoặc vào rừng. Hôm nay dì tôi đã đề nghị chỉ cho tôi thấy nơi những thực vật độc hại có thể được tìm thấy. Mặt trăng sẽ tối nhất vào đêm nay, khởi đầu cho một chu kỳ tăng trưởng mới. Đó sẽ là một thời điểm thuận lợi cho việc thu thập các vật liệu cho phép thuật tối cao. Matthew theo sau chúng tôi như một cái bóng khi chúng tôi đi xuyên qua các vạt rau xanh và khu vườn giảng dạy. Khi chúng tôi đến khu vườn của phù thủy, Sarah tiếp tục bước đi. Một dây leo Moonflower khổng lồ đánh dấu ranh giới giữa khu vườn và khu rừng. Nó vươn dài theo mọi hướng, che khuất hàng rào và cánh cổng bên dưới.

"Cho phép tôi, Sarah." Matthew bước về phía trước để bật chốt cổng. Cho đến bây giờ anh nhàn tản phía sau chúng tôi, dường như thích thú với những bông hoa. Nhưng tôi biết rằng, việc ở phía sau đặt anh vào vị trí phòng thủ hoàn hảo. Anh bước qua cánh cổng, để chắc chắn không có gì nguy hiểm lẩn quất đâu đó, và kéo dây leo ra để Sarah và tôi có thể đi vào một thế giới khác.

Có nhiều nơi huyền bí trong vườn sồi nhà Bishop dành riêng cho nữ thần, những con đường dài giữa cây thủy tùng trước đây từng là con đường cũ và vẫn còn cho thấy những vết lún sâu của toa xe thồ chất đầy gỗ và sản vật cho thị trường, thậm chí nghĩa địa cũ của nhà Bishop. Nhưng vườn sồi nhỏ nằm giữa khu vườn và rừng này là nơi yêu thích của tôi.

Ánh mặt trời lốm đốm vỡ xuyên qua trung tâm khu vườn, di chuyển qua những cây bách bao quanh vườn cây. Trong những thời đại đã qua, nó có thể được gọi là một khu vườn cổ tích, bởi vì mặt đất dày đặc với nấm mũ và các loại nấm. Khi là một đứa trẻ, tôi đã bị cấm lấy đi bất cứ thứ gì mọc lên ở đó. Bây giờ tôi đã hiểu tại sao: Mỗi cây trồng ở đây đều hoặc là độc hại hoặc liên đới với các khía cạnh tăm tối của nghề phù thuỷ. Có hai con đường giao nhau ở giữa các lùm cây.

"Một ngã tư đường." Tôi đông cứng.

"Những giao lộ đã ở đây lâu hơn cả ngôi nhà. Một số người nói những con đường đã được tạo ra bởi thổ dân Oneida trước khi người Anh định cư ở đây." Sarah ra hiệu cho tôi tiến về phía trước. "Hãy đến và nhìn những cây trồng này. Đó là cây cà độc dược hay cây kỳ nham nào? "

Thay vì lắng nghe, tôi đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi chữ X trong giữa vườn cây.

Có quyền năng ở đó. Kiến thức nữa. Tôi cảm thấy sự thúc đẩy và lôi cuốn quen thuộc của khao khát và sợ hãi, khi tôi nhìn khoảng rừng thưa qua con mắt của những người đã từng đi trên những con đường này trước đây.

"Chuyện gì vậy?" Matthew hỏi, bản năng của anh đã cảnh báo cho anh biết có gì đó sai.

Nhưng những tiếng nói khác, mặc dù mờ nhạt, đã bắt được sự chú ý của tôi: mẹ tôi và Emily, cha tôi và bà tôi, và những người khác không quen biết. Bả sói, tiếng nói thì thầm. Xương sọ. Đồng tiền của Quỷ. Lưỡi của Adder. Chổi của phù thủy. Nhịp điệu trầm bổng của họ được nhấn mạnh với những cảnh báo và gợi ý, và kinh cầu nguyện của họ về phép thuật bao gồm các loại thực vật được mô tả trong những câu chuyện cổ tích.

Thu thập cây ỷ lăng khi trăng tròn để mở rộng phạm vi quyền lực của bạn.
Cây lê lư làm cho lời nguyền nguỵ trang hiệu quả hơn.
Cây tầm gởi sẽ mang lại cho bạn tình yêu và nhiều trẻ em.
Để nhìn thấy tương lai rõ ràng hơn, sử dụng cây kỳ nham đen.

"Diana?" Sarah đứng thẳng lên, hai tay chống hông.

"Đến ngay", tôi thì thầm, kéo sự chú ý của tôi khỏi những tiếng nói yếu ớt và ngoan ngoãn đến bên cạnh dì tôi. Sarah đã cho tôi tất cả các loại hướng dẫn về các cây trồng trong khu rừng. Những lời của dì đi vào trong tai này và ra tai kia, chảy qua tôi theo một cách sẽ có thể khiến cha tôi tự hào. Dì tôi có thể đọc tất cả các tên thông thường và tên khoa học cho mỗi hoa dại, cỏ dại, rễ, và thảo mộc cũng như công dụng của chúng, cả lành tính và độc hại. Nhưng sự tinh thông của dì được sinh ra từ việc đọc và nghiên cứu. Sarah không có cảm giác bản năng về những gì sinh trưởng ở đây. Tôi đã học được về những giới hạn của kiến thức sách vở trong phòng thí nghiệm giả kim thuật của Mary Sidney, khi tôi phải đối mặt lần đầu tiên với những thách thức về việc thực hiện những gì tôi đã trải qua nhiều năm để đọc và viết về chúng như một học giả. Ở đó, tôi đã phát hiện ra rằng, việc có thể để trích dẫn các văn bản giả kim thuật không là gì khi đem ra so với kinh nghiệm. Nhưng mẹ tôi và Emily  không còn ở đây để giúp tôi. Nếu tôi định bước đi trên con đường đen tối của pháp thuật tối cao, tôi sẽ phải làm điều đó một mình.

Viễn cảnh khiến tôi hoảng sợ.

Ngay trước khi trăng lên, Sarah đề nghị tôi trở ra bên ngoài để thu thập các thảo mộc bà sẽ cần cho công việc của tháng này.

Tôi năn nỉ được nghỉ, tuyên bố rằng tôi đã quá mệt mỏi để đi cùng. Nhưng đó là vì cuộc gọi thôi thúc của những giọng nói ở giao lộ khiến tôi từ chối.

"Sự miễn cưỡng đi vào rừng tối nay của em có dính líu gì với chuyến đi của em chiều nay không?" Matthew hỏi.

"Có lẽ," tôi nói, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. "Sarah và Fernando đang trở lại."

Dì của tôi đã mang theo một giỏ đầy cây xanh. Màn che bếp đóng sầm lại sau lưng bà, và sau đó cánh cửa phòng pha chế cọt kẹt mở. Một vài phút sau đó, bà và Fernando leo lên cầu thang. Sarah đã thở khò khè ít hơn vào tuần trước. Chế độ sức khỏe của Fernando đã có công hiệu.

"Về giường thôi," Matthew nói, lật mở những tấm khăn trải.

Đêm tối sẫm, chỉ được chiếu sáng bởi các ngôi sao. Chẳng bao lâu nữa sẽ là nửa đêm, thời điểm giữa ngày và đêm. Những giọng nói tại giao lộ tăng lên lớn hơn.

"Em phải đi." Tôi vượt qua Matthew và đi xuống cầu thang.

"Chúng ta cùng đi," anh nói điềm tĩnh. "Anh sẽ không dừng em lại hoặc can thiệp vào. Nhưng em sẽ không đi vào rừng một mình. "

"Có quyền năng ở đó, Matthew. Quyền năng đen tối. Em có thể cảm thấy nó. Và nó đang gọi em từ khi mặt trời lặn! "

Anh nắm lấy khuỷu tay và đẩy tôi ra cửa trước. Anh không muốn bất cứ ai nghe được phần còn lại của cuộc trò chuyện này.

"Vậy thì trả lời các cuộc gọi của nó," anh cáu kỉnh. "Nói có hoặc nói không, nhưng đừng mong anh sẽ lặng lẽ ngồi đây và chờ đợi em  quay trở lại."

"Và nếu em nói không?" Tôi hỏi.

"Chúng ta sẽ phải đối mặt với nó. Cùng nhau."

"Em không tin anh. Anh đã nói với em trước đây rằng anh không muốn em dính líu vào những chuyện liên quan đến sự sống và cái chết. Đó là loại sức mạnh đang đợi em, nơi các đường chéo nhau trong rừng. Và em muốn nó!" Tôi giựt khuỷu tay ra khỏi tay anh và chọc một ngón tay vào ngực anh. "Em ghét bản thân vì muốn nó, nhưng em muốn!"

Tôi quay khỏi sự ghê tởm mà tôi biết sẽ có trong mắt anh. Matthew xoay gương mặt tôi trở lại với anh.

"Anh đã biết bóng tối ở trong em từ khi anh gặp em trong thư viện Bodleian, ẩn khỏi các phù thủy khác trên Mabon."

Hơi thở tôi bị bắt lại. Đôi mắt anh giữ ánh mắt tôi.

"Anh đã cảm thấy sự lôi cuốn của nó, và bóng tối trong anh đã trả lời. Vậy, anh có nên ghét bản thân mình không?" Giọng nói của Matthew giảm xuống thì thầm vừa đủ nghe. "Có nên không?"

"Nhưng anh nói…"

"Anh nói anh không muốn em can thiệp vào cuộc sống và cái chết, không phải là em không thể làm như vậy." Matthew nắm bàn tay tôi. "Anh đã bị bao phủ trong máu, nắm giữ tương lai của một người trong tay anh, quyết định xem liệu trái tim của người phụ nữ có sẽ đập trở lại một lần nữa hay không. Từng chút trong tâm hồn của riêng em sẽ chết đi mỗi lần em thực hiện một lựa chọn vì một người khác. Anh đã thấy những gì cái chết của Juliette đã làm với em, và Champier cũng vậy. "

"Em đã không được lựa chọn trong những trường hợp đó. Không thực sự." Champier đã có thể lấy đi tất cả những ký ức của tôi và làm tổn thương những người đã cố gắng giúp đỡ tôi. Juliette đã cố gắng giết Matthew và sẽ thành công nếu không gọi được nữ thần.

"Có, em đã làm." Matthew ép một nụ hôn trên đốt ngón tay của tôi. "Em đã chọn cái chết cho họ, cũng giống như em đã chọn cuộc sống cho anh, cuộc sống cho Louisa và Kit mặc dù họ đã cố gắng làm hại em, cuộc sống của Jack khi em đưa thằng bé đến nhà chúng ta ở Blackfriars thay vì để mặc nó chết đói trên đường phố, cuộc sống cho Grace khi em giải cứu cô bé khỏi đám cháy. Cho dù em có nhận ra hay không, em phải trả một giá cho mỗi lần đó. "

Tôi biết cái giá tôi đã trả cho sự sống còn của Matthew, mặc dù anh thì không: cuộc sống của tôi thuộc về nữ thần miễn là bà ấy thấy phù hợp.

"Philippe là sinh vật khác duy nhất mà anh từng biết đã thực hiện những quyết định về sự sống và cái chết một cách nhanh chóng và bản năng giống như em. Cái giá mà Philippe phải trả là sự cô đơn khủng khiếp, cái giá ấy lớn dần theo thời gian. Không, ngay cả Ysabeau cũng không thể xua đuổi nó." Matthew tựa trán vào tôi. "Anh không muốn điều đó là số phận của em."

Nhưng số phận của tôi không phải là của riêng tôi. Đã đến lúc kể  cho Matthew như thế.

"Đêm em đã cứu anh. Anh có nhớ không? "Tôi hỏi.

Matthew gật đầu. Anh không thích nói về đêm đó, đêm mà cả hai chúng tôi gần như đã chết.

"Nàng trinh nữ và bà già đã ở đó - hai khuôn mặt của nữ thần." Trái tim tôi đập dồn dập.

"Chúng ta gọi Ysabeau sau khi anh sửa sang cho em, và em nói với mẹ rằng em đã nhìn thấy họ." Tôi tìm kiếm các dấu hiệu hiểu biết trên khuôn mặt anh, nhưng anh vẫn nhìn ngơ ngác. "Em đã không cứu được anh, Matthew. Nữ thần đã làm. Em đã yêu cầu bà ấy làm điều đó. "

Những ngón tay anh bấu vào cánh tay tôi. "Nói cho anh biết em đã không cố mặc cả với bà ấy để trao đổi đi."

"Anh sắp chết, và em không có đủ sức mạnh để chữa lành cho anh." Tôi nắm chặt áo anh, sợ hãi cách anh sẽ phản ứng trước điều tiết lộ tiếp theo của tôi. "Máu của em sẽ không đủ sức. Nhưng nữ thần đã hút sự sống ra khỏi cây sồi cổ thụ đó để em có thể truyền nó cho anh qua tĩnh mạch của em. "

"Và để đáp lại?" Bàn tay của Matthew siết chặt, nâng tôi lên cho đến khi đôi chân của tôi gần như chỉ vừa chạm mặt đất. "Thần và nữ thần của em không ban phát ân huệ mà không nhận được thứ gì đó đáp lại. Philippe đã dạy anh điều đó."

"Em đã nói bà ấy có thể có bất cứ ai, bất cứ điều gì, miễn là cứu được anh."

Matthew buông tay đột ngột. "Emily?"

"Không!" Tôi lắc đầu. "Nữ thần muốn một cuộc sống đổi một cuộc sống - không phải một cái chết - đổi một cuộc sống. Bà ấy đã chọn em." Mắt tôi đầy lệ trước vẻ bị phản bội tôi thấy trên khuôn mặt anh. "Em không biết quyết định của bà ấy cho đến khi em dệt thần chú đầu tiên. Sau đó em thấy bà ấy. Nữ thần cho biết bà ấy vẫn có việc cần em làm."

"Chúng ta sẽ sửa chữa điều này." Matthew gần như kéo tôi về hướng cổng vườn.

Dưới bầu trời tối đen, những đoá hoa mặt trăng bao phủ là những biển chỉ dẫn duy nhất thắp sáng con đường của chúng tôi. Chúng tôi đi đến giao lộ một cách nhanh chóng. Matthew đẩy tôi đến trung tâm.

"Chúng ta không thể," tôi phản đối.

"Nếu em có thể dệt nút thứ mười, em có thể huỷ bỏ bất cứ lời hứa nào mà em đã thực hiện với nữ thần," anh nói cộc cằn.

"Không!" Bụng tôi siết chặt, và ngực tôi bắt đầu thiêu đốt. "Đây là nữ thần. Em không thể chỉ vẫy tay và khiến thỏa thuận ấy biến mất."

Những nhánh chết của một cây sồi cổ đại, cây sồi mà nữ thần đã hy sinh để Matthew được sống, hầu như không nhìn thấy được. Dưới chân tôi mặt đất dường như động đậy. Tôi nhìn xuống và thấy rằng tôi đang đứng giữa trung tâm của giao lộ. Cảm giác thiêu đốt trong trái tim tôi mở rộng xuống cánh tay và vào các ngón tay.

"Em sẽ không trói buộc tương lai của em với một vị thần thất thường nào đó. Không phải vì lợi ích của anh.” Matthew nói, giọng anh run lên vì giận dữ.

"Đừng nói xấu nữ thần ở đây," tôi cảnh báo. "Em đã không đi đến nhà thờ của anh và chế diễu Chúa của anh."

"Nếu em không phá vỡ lời hứa của em với nữ thần, vậy thì hãy sử dụng phép thuật của em để triệu tập bà ấy." Matthew tham gia cùng tôi, nơi các con đường hội tụ.

"Hãy ra khỏi giao lộ, Matthew." Gió đang cuộn quanh chân tôi trong một cơn bão pháp thuật.

Corra rít lên xuyên qua bầu trời đêm, quét ra những lằn lửa như một ngôi sao chổi. Cô bé đảo vòng tròn bên trên chúng tôi, hét lên cảnh báo.

"Không, cho đến khi em gọi cho bà ấy." Đôi chân của Matthew đứng yên tại chỗ. "Em sẽ không phải trả giá cho cuộc sống của anh bằng cuộc sống của chính em."

"Đó là lựa chọn của em." Tóc tôi kêu lách tách quanh gương mặt, những tua lửa quằn quại trên cổ tôi. "Em chọn anh."

"Anh sẽ không cho phép em."

"Nó đã được làm rồi." Trái tim tôi nện thình thịch, và trái tim của anh vọng lại nó. "Nếu nữ thần muốn em hoàn thành một mục đích nào đó của bà ấy, em sẽ làm điều đó, vui vẻ. Bởi vì anh là của em, và em vẫn chưa xong việc với anh."

Những lời cuối cùng của tôi gần giống hệt với những gì nữ thần đã từng nói với tôi. Chúng ngân lên đầy sức mạnh, làm tĩnh lặng gió và bịt miệng tiếng kêu của Corra. Đám cháy trong huyết quản của tôi lắng xuống, cảm giác thiêu đốt trở thành một sức nóng âm ỉ khi kết nối giữa Matthew và tôi siết chặt, những mắt xích đã kết nối chúng tôi tỏa sáng và mạnh mẽ.

"Anh không thể khiến em thấy hối tiếc về những gì em đã yêu cầu nữ thần, hoặc bất kỳ giá nào em sẽ phải trả vì nó," tôi nói. "Em cũng sẽ không phá vỡ lời hứa của em với bà ấy. Anh nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu em làm thế? "

Matthew vẫn im lặng, lắng nghe.

"Không có anh, em sẽ không bao giờ biết Philippe hoặc nhận được lời thề máu của ông. Em sẽ không được hoài thai những đứa trẻ của anh. Em sẽ không gặp lại cha em hoặc biết được em là một thợ dệt. Anh không hiểu sao?" Bàn tay của tôi nâng lên ấp ủ khuôn mặt của anh. "Khi cứu cuộc sống của anh, em cũng cứu cả cuộc sống của em nữa."

"Bà ấy muốn em làm điều gì?" Giọng nói của Matthew thô ráp vì cảm xúc.

"Em không biết. Nhưng có một điều em dám chắc: Nữ thần cần em còn sống để làm điều đó ".

Mặt Matthew đậu lại ở khoảng giữa hông của tôi, nơi những đứa trẻ của chúng tôi đang ngủ.

Tôi cảm thấy một rung động êm ái. Thêm một cái khác nữa. Tôi nhìn anh hoảng hốt.

Bàn tay anh cong lại trên da tôi, ép nhẹ, và có một chuyển động đu đưa mạnh hơn trong bụng của tôi.

"Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi.

"Không có gì. Các em bé. Chúng thật nhanh nhẹn." Vẻ mặt của Matthew kinh sợ cũng ngang bằng với nhẹ nhõm.

Chúng tôi chờ đợi cùng nhau cho loạt tiếp theo của hoạt động bên trong tôi. Khi nó đến, Matthew và tôi đều bật cười, bị cuốn vào những niềm vui bất ngờ. Tôi ngửa đầu nhìn trời. Những ngôi sao có vẻ sáng hơn, giữ bóng tối của vầng trăng non cân bằng với ánh sáng.

Giao lộ tĩnh lặng, và nhu cầu mạnh mẽ phải ra ngoài dưới vầng trăng đen mà tôi cảm thấy giờ đã không còn.

Không phải cái chết đã mang tôi đến đây mà là sự sống. Tay trong tay, Matthew và tôi trở lại ngôi nhà.

Khi tôi bật đèn bếp, một điều bất ngờ đang đợi tôi.

"Có hơi sớm một chút để ai đó tặng cho em một món quà sinh nhật", tôi nói, chú ý đến bưu kiện kỳ lạ được bọc kín. Khi Matthew tiến đến để xem xét kỹ hơn, tôi đưa tay ra và ngăn anh lại.

"Đừng chạm vào nó."

Anh nhìn tôi bối rối.

"Nó có đủ sự canh giữ pháp thuật để đẩy lùi một đội quân," tôi giải thích.

Cái gói mỏng và hình chữ nhật. Một loại giấy gói kỳ lạ được vá lại với nhau để bao phủ nó: giấy màu hồng với những con cò, giấy được phủ những con sâu đo mang các màu cơ bản tạo thành hình dạng của các số bốn, giáy gói quà cây thông Giáng Sinh sặc sỡ, và giấy nhôm với những chiếc chuông đám cưới dập nổi. Một bó nơ rực rỡ phủ bề mặt của nó.

"Nó đến từ đâu vậy nhỉ?" Matthew hỏi.

"Ngôi nhà, em nghĩ thế." Tôi chọc ngón tay vào nó. "Em nhận ra một số giấy gói quà từ những sinh nhật trong quá khứ."

"Em có chắc là nó dành cho em không?" Trông anh có vẻ ngờ vực.

Tôi gật đầu. Cái gói chắc chắn dành tôi. Thận trọng, tôi nhặt nó lên. Những cái nơ, tất cả trong số đó đã được sử dụng trước đây và do thiếu chất kết dính, trượt khỏi và trút xuống trên đảo bếp.

"Anh có nên kiếm Sarah?" Matthew hỏi.

"Không. Em đã kiểm soát được nó rồi." Hai tay tôi ngứa ran, và mỗi sọc cầu vồng là bằng chứng khi tôi loại bỏ các giấy gói. Bên trong là một phần cuốn sách ghi chép – loại có bìa màu đen và trắng và các trang kết lại với nhau bằng chuỗi dày. Một người nào đó đã dán một đoá cúc màu tía trong ô màu trắng để viết tên, và tiêu đề WIDE RULE đã được chỉnh sửa thành WITCHES RULE. (Quyền lực mở rộng – Quyền lực thống trị - Không biết nên dịch là Quyền lực hay là Luật nữa – Sẻ)

"'Sách Bóng Tối của Rebecca Bishop" tôi nói, đọc to những dòng chữ viết bằng mực đen đậm trên bông cúc. "Đây là cuốn sách phép bị mất tích của mẹ em, quyển sách bà đã sử dụng cho các phép thuật tối cao."

Tôi mở bìa sách. Sau tất cả các vấn đề của chúng tôi với Ashmole 782, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho bất cứ điều gì từ hình minh họa bí ẩn đến những mô tả được mã hóa. Thay vào đó, tôi tìm thấy tuồng chữ viết tay trẻ con, tròn trĩnh của mẹ tôi.

"Để triệu tập một tinh thần vừa chết gần đây và đặt câu hỏi với nó" là thần chú đầu tiên trong cuốn sách.

"Mẹ chắc chắn tin tưởng việc bắt đầu với một vụ nổ," tôi nói, chỉ cho thấy Matthew các từ trên trang.

Các ghi chú bên dưới là các bùa phép ghi lại những ngày khi bà và Emily cố gắng thực hành pháp thuật, cũng như các kết quả. Ba nỗ lực đầu tiên của họ đã thất bại. Lần thử thứ tư, họ đã thành công.

Cả hai đều mới mười ba tuổi vào thời điểm đó.

"Chúa ơi," Matthew nói. "Họ là những đứa trẻ. Họ có việc gì với người chết thế nhỉ? "

"Rõ ràng là họ muốn biết liệu Bobby Woodruff có thích Mary Bassett hay không," tôi nói, nhìn chăm chú vào những dòng chú thích khó đọc.

"Tại sao họ không chỉ cần hỏi Bobby Woodruff?" Matthew tự hỏi.

Tôi lật qua các trang. Phép thuật trói buộc, phép thuật xua đuổi, phép thuật bảo vệ, bùa triệu hồi các các quyền năng siêu nhiên - tất cả đều có trong đó, cùng với bùa yêu và những bùa phép cưỡng chế khác.

Ngón tay tôi dừng lại. Matthew hít hà.

Thứ gì đó mỏng và gần như trong suốt được ép vào một trong các trang trong phần sau của cuốn sách.

Được viết nguệch ngoạc trên nó trong một phiên bản trưởng thành hơn của cùng một bàn tay tròn trĩnh là những dòng chữ:

Diana:

Chúc mừng sinh nhật! Mẹ giữ lại thứ này cho con.
Đó là dấu hiệu đầu tiên của chúng ta rằng con sẽ là một phù thủy vĩ đại.
Có lẽ ngày nào đó con sẽ cần nó.

Rất nhiều tình yêu,
Mom

"Đó là màng thai của em." Tôi ngước lên nhìn Matthew. "Anh có nghĩ rằng nó có ý nghĩa là em đã nhận lại nó trong cùng một ngày các em bé đập nhanh hơn?"

"Không," Matthew nói. "Rất nhiều khả năng rằng ngôi nhà đã đưa nó lại cho em tối nay bởi vì cuối cùng em đã ngừng chạy khỏi những gì mẹ và cha của em đã biết từ rất sớm."

"Đó là gì thế?" Tôi cau mày.

"Đó là em sẽ có một sự kết hợp đặc biệt của những năng lực phép thuật rất khác biệt của cha mẹ mình," anh trả lời.

Nút dệt thứ mười thiêu đốt trên cổ tay tôi. Tôi xoay tay lên và nhìn vào hình dạng đang quằn quại của nó.

"Đó là lý do tại sao em có thể dệt được nút thắt thứ mười," tôi nói, lần đầu tiên hiểu ra quyền năng ấy đến từ đâu. "Em có thể sáng tạo bởi vì cha em là một thợ dệt, và em có thể phá hủy bởi vì mẹ em có những tài năng với phép thuật hắc ám, cao cấp hơn."

"Một sự liên kết các mặt đối lập," Matthew nói. "Cha mẹ của em cũng là một đám cưới giả kim thuật. Một kiểu kết hợp đã sản sinh ra một đứa trẻ phi thường."

Tôi đóng cuốn sách phép một cách cẩn thận. Sẽ phải mất nhiều tháng - năm, có lẽ - để học hỏi từ sai lầm của mẹ tôi và tạo ra phép thuật của riêng tôi, thứ có thể đạt được các mục đích tương tự. Với một tay nhấn cuốn sách phép của mẹ tôi vào xương ức và tay khác ép vào bụng, tôi ngả người ra sau và lắng nghe nhịp đập chậm rãi của trái tim Matthew.

""Đừng từ chối tôi bởi vì tôi tối tăm và vô hình.” tôi thì thầm, nhớ lại một dòng từ một văn bản giả kim thuật tôi đã nghiên cứu trong thư viện của Matthew. "Dòng này từ Aurora Consurgens, được sử dụng để nhắc em nhớ về anh, nhưng bây giờ nó làm cho em nghĩ về cha mẹ em, cũng như phép thuật của riêng em và cách em đã chống lại nó dữ dội như thế nào." Ngón tay cái của Matthew vuốt ve cổ tay tôi, khiến nút thứ mười trở nên sống động rực rỡ, đầy màu sắc.

"Điều này nhắc anh nhớ về một phần khác của Aurora Consurgens," anh thì thầm. ""Vì tôi kết thúc, để người tôi yêu được bắt đầu. Tôi bao gồm toàn bộ công trình sáng tạo, và tất cả các kiến thức tiềm ẩn trong tôi.'"

"Anh nghĩ nó có nghĩa gì?" Tôi quay đầu lại để có thể nhìn thấy biểu hiện của anh.

Anh mỉm cười, và cánh tay anh vòng qua eo tôi, một bàn tay bây giờ đặt trên những đứa trẻ. Chúng chuyển động như thể nhận ra cái chạm của người cha. "Rằng anh là một người rất may mắn," Matthew trả lời.


Không có nhận xét nào: