Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2018

Roses 22

Chương 22





Mary Rose đánh thức Harrison khoảng một giờ sáng khi cô cố gắng nhẹnhàng rakhỏi giường. 

"Em đi đâuthế?" anh hỏi trong tiếng thì thầm ngáingủ. 

"Xuốngdưới lầu. Em thấyđói.Em không định đánh thức anh.Ngủ lạiđi." 

Harrison quyết định rằnganh cũng đói. Anh mặc quần vào,vấp ngón chântrong tiến trình ấy,và nhảy quanh căn phòng lẩm bẩm những lời nguyềnrủa

"Xuỵt" cô thì thầm trong tiếng cười. "Em không muốn làm phiền cácanh mình." 

Đã quá muộn. Harrison đã tạonên quánhiều tiếng phàn nàn ồnào về chân của mình, anh đã làm mọi người thứcgiấc. 

Cole là người đầu tiên tham gia cùng họ tại bàn bếp.Mary Rose đang cắt lát phô mai trong lúc ngồi trong lòng của Harrison.

Cô lỉnhnhanhvào ghế của mình ngay khi anh trai côbước vào. 

"Tôi không thể ngủ," anh ấygiải thích. Anh ấyngồi dạng chânlên chiếcghế đốidiệnHarrison và nhìn anh. "Cậu sẽ có thể khắc phục điều nàychứ?

"Nếu anh muốn mộtsự bảo đảm, tôi không thể trao nó cho anh, Cole." 

"Vậy cậu phải giúp tôi thuyết phục Adam chạytrốn

"Tôi không thể làm điều đó, quyết định đó phải là của anhấy,và một mình anh ấythôi. Hãy hỗ trợ anh ấy về điều này,Cole. Anh ấycũng sẽ làm như vậy cho anh." 

Ngườianh trai lắc đầu. "Anh ấysẽ không đứng yênvà nhìn tôi chết.Tôi đangnói với cậu ở đây và bây giờ.Nếu anh ấybị xử tử, tôi sẽ đưa anh ấy đi". 

Mary Rose đã nhanh chóng đánhmất sự thèm ăn của mình. Nỗisợ đã siếtdạ dày củacô thànhmột nút thắt. "Em nghĩ chúng ta cần có niềm tin vào Harrison, Cole. Hãytin tưởng anh ấy làm mọi thứ có thể để cứu Adam."

Harrison vươn tay quavà nắm lấy tay côtrong tay anh. "Anh không phải là người tạoraphép lạ, nhưng cảm ơn emvì đã có lòng tin." 

"Chết tiệt với lòng tin," Cole lẩm bẩm. 

Douglas thamgia cùng với họ đúnglúcđể nghe nhận xét của em trai. Anh ấymặc quần và áo sơ mi flannel dài tay. Anhấy đã cài sai tất cả các nút. Mary Rose mỉm cười khi nhận thấyđiều đó. 

"Cậu đã tìm ra một kế hoạch chưa?" anh hỏi Harrison. 

"Tôi sẽ gửi một điện tín vào ngày mai cho luật sư tôi đã từnglàm việcở St. Louis.Ôngấylàm việc với một công ty lớn. Ông ấycó thể biết tên của một luật sư ở Nam Carolina.Tôi sẽ tìm ramột luật sư, ngay cả khi tôi phải tựmình đi đến đó. " 

"Cho mục đích gì?" 

"Để có được lời tuyên thệ từ Livonia và Rose. Thời gian hiện giờ rất cấp bách. Dù vậy, nó sẽ hiệu quả. Tôi sẽ làm cho nó hiệu quả.”

"Những lời tuyên bố của họ sẽ làm đượcgì?" Douglas hỏi. 

"Họ sẽ xác nhận những gì Adam đã nói với tôi. Ngaybây giờ là hai người đàn ông chống lại một.Tôisẽ san bằng sự chênh lệch.Tôi hy vọng với Chúa làsẽ Livonia hợp tác.tacó lẽ đãquá sợ hãi." 

Các ngườianh gật đầu. "Adam sẽ dodự với điềunày.Anh ấybiết điều gì sẽ xảy ra với người phụ nữ khi những đứa con trai trởvề nhà. Tôi không nghĩ anh ấysẽ để cậu đi theo bàấy để lấy đượclời tuyên thệ." 

Harrison đã không tranh cãi với những người đàn ông. Anh sẽ làm những gì anh phải làm để chắcchắnAdam được xét xử công bằng. 

"Chúng ta hãy nói về điều gì đókhác.Mary Rose đang trở nên buồnkhổ." 

"Không, em không phải." 

"Em không ăn."

Cô nhún vai. "Cácanhmuốn nói về chuyện gì?" Travis bướcvàovà trả lời thaycho Harrison. "Điều gì đã xảy ra sau khi cô ấyrời khỏi London?Cả địa ngục đã được tháo cũi chăng? Có phải bàCô đóđã gọi cô ấylà vô ơn?Mary Rose đãnghĩ bàấycó thể.

Mary Rose nhìn chằm chằm vào đĩa của cô. "Em đãlàm tổn thương chaem, đúng không?" 

Harrison đã không làm dịu sự thật. "Phải." 

"Em ước ôngấycó thể hiểu được," cô thì thầm.

"Em yêu, ôngấy đãcó thừathãithời gian để thử.Ôngấychưa bao giờ cho em mộtcơ hội.Anh nghĩ cólẽ anhđã làmmột cuộc tranh luận đến nơi đến chốn. Ông ấycó vẻ hiểu khi anh kết thúc. Anhvẫn không chắc chắn. Anh không muốn chờ đợi xung quanh để tìm ra."

"Tại sao họ không thích côấy?" Cole hỏi.

"Họ muốn Victoria trở lại.Không ai trong số họ chấp nhận sự thật rằng Mary Rose không phải là mộtnạn nhân trong tất cả những năm đó.Trong suy nghĩ của họ, họ tin rằng cô ấyđã bị tước đoạt bởi vì cô ấyđã không được vây quanh bởi sựgiàu có. Khôngai trong số họ chịu bỏthời gian để tìm hiểu côấy. Họ đã quá bận rộn để tạo ra một người khác.Toànbộ mọi thứ thật là điên rồHọ vẽnênhình ảnh của những gì cô ấyđã có thể là, và họ cố gắng đúckhuôn cô ấytheonhững gì họ muốn cô ấytrở thành."

"Kiệt tác của họ," Mary Rose nói. 

"Tại sao em không đấm Côcủaemkhi bàấybảo emhãynghĩ vềbản thân nhưmột tấm vải trắng?" Harrison hỏi. 

Làm một điều táobạonhư thế thậtlà vô lý đối với cô. Cô bật cười khi nghĩ về điềuđó.

"Thím Barbara đã đưa cho em gợiý đó.Em không bao giờ có thể làm tổn thương thímấy. Thím ấyđã đặt nhữnglợi íchtốt nhất của em trong tim." 

"Cậucó địnhsẽ đưa cô ấytrở về Anh và thử lại không, Harrison?" Douglas hỏi. 

"Không." 

Các ngườianh mỉm cười. Họ không cần biết kế hoạch cụthểtối nay. 

Họ ở lại bàn thêmmột nửa giờ hoặc lâu hơn đểnói chuyện. Cuộc thảo luận cuối cùng đã quay trở lại Adam, nhưng Mary Rose đã ăn xong vàolúcđó. 

"Chúng tôi có thể giúpđược điều gì không?"

"Khá nhiều," Harrison trả lời. “Tôi sẽ trao cho các anh tất cả những chi tiết khi chúng ta tiến hành. Khi chúng ta đivào phòng xử án, tôi không muốn Mary Rose ngồi cạnh Adam.Cole, anhsẽngồi bên phải Adam và tôi sẽ ngồi bên trái.Travis và Douglas sẽ đMary Rose ngồigiữa họ ở hàng đầu tiên phía sau bàn. Nếu có một thờigian tạm hoãn phiên toà được loan báo,khi cácanhngồi xuốnglạilần nữa,hãyngồi trongvị trí tương tự. "

"Tại sao em không thể ngồi cạnh Adam?" cô hỏi.

"Anh muốn em tách mình ra khỏi anh ấycàng nhiều càng tốt," anh trả lời. Sự thẳngthừng của anhđã làm họ ngạc nhiên. Dùvậy, không có ngườianh nào trôngcó vẻgiận dữ. Họ trông rất tò mò muốn tìm ra lý do của anh.

"Nếu em đặt tay lên anhấy hoặc ôm hoặc vỗ nhẹ vào anhấy,tất cả mọi người sẽ chỉnhìn thấy là một người phụ nữ da trắng chạm vào một người đàn ông da đen.Mọi người biết tất cả về gia đình này, và họ chấp nhận Adam bây giờ.Đừng xôđẩy họ, Mary Rose.Anh không muốn bất cứ ai quên anh ấylà anh trai của em.Chúng takhông chỉ chiến đấu cáobuộcgiết người lúcnày.Chếttiệt, nếuchỉ có thế hẳn đãdễ dàng.Chúng tacũngđang chiến đấu chống lại định kiến ​​nữa. Anhkhông muốn nghe bất kỳ tranh luận nàovề điều này", anh nói thêm khi trông nhưcô muốn không đồng ý với anh. "Tất cả các anh sẽ ủng hộ Adam như một gia đình, nhưng không phải là những cá nhân."

"Tại sao cậu lại chọn Cole ngồi cạnh Adam chứ không phải Travis hay tôi?" Douglas hỏi. 

"Với mục đích hăm dọa. Anh ấykhiến mọi người lo lắng." 

Cole cười. "Tôi có, phải không?" 

“Vâng, anh có. Bồithẩm đoànsẽ nghe tất cả các bằng chứng, và Cole sẽ nhìn chằm chằm vào từngngườitrong sốmười hai gươngmặt đó và hành động như thể anh ấysẽ ghi nhớ mỗi phản ứng." 

"Không thể tácdụng ngược sao?" Douglas hỏi.

“Trong một phòng xử án tinh tế hơn, điều đó có thể bị phản ứng ngược, nhưng không phải ở ngoài đây. Mary Rose đã từng nói với tôi rằng mọi người ở đây quan tâm đến việc sống sót hơn là lo lắng về những gì người khác làm.Tôi muốn bồi thẩm đoàn nghĩ về việc sống sót trướcsự phẫn nộ của Cole nếu họ để cho định kiến củahọ ​​chiphối quyết địnhcủahọ. "

"Cậuchơibẩn," Cole nói. "Tôi thích điềuđó." 

"Tôi hẳnphảinhắc nhở tất cả các anh rằng những gì tôi nói bây giờ là thông tinđặc quyền. Hiểu điều đó chứ?” 

Mary Rose ngáp. Harrison ngay lập tức đưa cô trở lại phòng ngủcủa họ.

"Anh có một ngạc nhiên dànhcho em. Hãyngồi xuống giường và nhắm mắt lại." 

Cô đã làm theo lệnh của anh. Cô hémắtmột lần và thấy anh kéo quần áo ra khỏi túi xách. 

"Nhắmmắt chưa?" anh hỏi. 

nhắm chặt mắt. Cô cảm thấy anh chải tóc ra khỏi khuôn mặt của cô, và sau đó cảm thấy cái gì đó lànhlạnh trên cổ. 

Cô biết nó là gì trước khi cô mở mắt ra. 

"Cái mề đay của Mama," cô lalên. "Nơinào anh đã..." 

Cô không thể tiếp tục. Cô lại bắt đầu khóclần nữa.

"Nó nằm giữa nệm và tấmván đầu giường." 

Cô quăng mình vào vòng tay anh và liêntục cảm ơn anh. Anh đã không mất chútthời giannào để hammuốncô lầnnữa. Họ ngãxuốngtrên tấmphủ giườngvà làm tình đam mêcuồng nhiệt. 

Anh biết rằng thờigian hạnh phúc nàysẽ phảiđủcho họ trongmột thời gian dài. 

Cơn bão đang đến.



Mary Rose rất ít gặpHarrison trong suốttuần kếtiếp. Anh đã dành hầu hết thời gian của mình tại nhà của Belle, xàoxáonhững bức thư họ đãgửi cho Mama Rose mà các con trai củaAdderley đã lấyđi. Vào ban đêm, anh ngồi trong thư viện và đọc những lá thư mà mẹ của họđã viết cho họ. Anh lậthếttrang này quatrang khác, và khi anh không làm việc, anh ngồi trên hiên nhà để suy nghĩ và lên kế hoạch.

Cô không cần phải hỏi anh có tiến triển gìkhông. Biểu hiện khắcnghiệtcủa anh đãnói với cô tất cả những gì cô cần biết. Cô cảm thấy hoàn toàn vô dụng và bất lực. Cô hỏi anh mỗi buổi sáng liệu có điều nhonhỏ nào đó cô có thể làm để giúp anhkhông. Câu trả lời của anh luôn giống nhau. Nếu anh nghĩ ra điều gì đó, anh sẽ để cô biết.

Càng gần ngàyxử án anhcàng trở nên bận rộn hơn. Cô không cảm thấy bịxem nhẹ chút nào, thậm chí khi anh đi ngủ mà không nói chúc cô ngủ ngon. Anh đã suy nghĩ về vụán, và đó là tất cả những gì cô muốn từ anh.

Họ đến với nhau như một gia đình vào chủ nhật để ăn tối. Cô đãhứa rằng bấtkể thế nào, bữa ăn cũngsẽ vuivẻ, và vìthế, mỗi khi ai đó đề cập đến bất cứ điều gì liên quan đến vụán, cô nhanh chóng thay đổi chủ đề.

Mọi người bịcuốn theotrò chơi của cô. Họ cũng thamgia cùng cô, và chẳngbao lâu, Travis thậm chíđãcó thể mỉm cười về điều gìđó cô đã nói với anh. 

"Cole, anh chưa bao giờ hỏi em về Eleanor. Anhkhông tòmò muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy sao?

Anh nhún vai. "Cô ấycó hạnh phúc không?" 

"Có," Mary Rose trả lời. "Cô ấy làm việccho Cô Lillian của em." 

“Đại đầu lĩnh á? Eleanor can đảm nhiềuhơn anh nghĩ.Tốt cho côấy.

Harrison cười. "Anh gọi Cô của côấylà một đạiđầu lĩnh à?" 

"Bàấyđãhành động y như thế mà," Mary Rose thừa nhận. "Corrie để lại cho em một ghichúngày hôm qua. Cácanhcó muốn em đọc nó cho cácanh không?" 

"Không." Cả bốn anh em đều la lên đồngloạt. Rồi họ bật cười. Cô không đểbị bỏ quabởi sự thô bạo của họ. "Em sẽ rất vui được đọc nócho anh, Harrison."

"Em yêu, anh đã nghe nó ba lầnrồi.Corrie muốn em mang cho bàấymột quyển sách khác." 

"Và?" 

"Bàấyhạnh phúc thấyem trởvề nhà. Emrất xinhkhi đỏ bừngnhư thế

"Em không đỏ mặt.Em không thấyphiền chuyện cácanh của em cười cợtem. Họkhông thể kềmđược việc cư xử thiếuvăn minh ở bàn. Cứ phớt lờ họ đi là xong chuyện." 

"Anh nghĩ anhđã bỏ quên phần lớn cách cư xử thiếu văn minh trong khi chúng taở Anh." 

"Ôi, Chúa ơi, conđãcưới một người giốngnhư cácanh củacon sao?" 

"Anh hy vọng như vậy. Đólà lời khen tuyệt nhất mà em có thể tặnganh." 

"Anh đã nói với emlà cậu ấy giốngchúngta mà," Cole lènhè , ngượng ngùng vì phản ứng của mình đối với lời khen ngợi của Harrison. 

"Ai đó đang đến nhà," Douglas tuyên bố.“Ông ta mặc âu phục và lái một chiếc xe độc mã.”

Harrison đứng dậy. "Đó là Alfred Mitchell," anh đoán. "Cậutalà luật sư mà chúng ta đãthuê làm một số công việc cho chúng ta. Các anh hãyđợi ở đây," anh nói với các ngườianh trai khi họ bắt đầu đứng dậy. "Tôi muốn nói chuyện mộtmình với cậuấytrước, và cácanhcó thể gặp cậutasau đó."

Anh rời khỏi phòng trước khi Adam có thể yêu cầu anh giải thích công việc mà anh bạn Mitchell nàyđang làm cho họ. Anh ấyđã hướngcâu hỏi vào Cole.

"Harrison muốn lấy một số thông tin về con trai của Livonia. Cậu ấy đãgửi điện tíncho một luật sư ở St. Louis, yêu cầu một sựtiến cử, và Mitchell đã được đề nghịNgười đàn ông hẳnđã phải dongruổingày đêm để đến được đây sớmnhư thế. Em khôngthể tưởng tượng anh tađã làm điềuđó như thế nào. "

"Chúng ta cónên lắng nghe ở cửa không?" Travis hỏi. 

"Chúng ta sẽ không làm gì cả," Adam nói. "Chúng tasẽ cho Harrison sự riêng tư." 

Tất cả họ đều nghe tiếng cánhcửa lưới mở ra một lần nữa. Vài giây sau, Harrison trở lại phòng ăn. 

Anh trôngcó vẻ choáng váng

Lý do đứng ngay phíasau anh. 

Mary Rose lảo đảo đứng dậy. "Cha?" 

Các anh của cô đều đứng lên. Sự chú ý của họ tập trung vào Lord Elliott. 

Harrison đang quan sát vợ mình. Da cô đã chuyểnthành trắng nhợt, và anh nghĩ cô sắpngất

Anh vội vã đến bên cô và nắm lấy cánh tay cô.

Elliott đứng trong lối vào nhìn chằm chằm vào gia đình. Ông vẫn không biết mình sẽ nói gì với họ. Ông đã lo lắng về mọithứở đây. Ôngcó thể nói cho cácanh traicủa côbiết ôngđãchấp nhận họ như một phần của gia đình ông và hy vọng họ cũngsẽ chấp nhận ôngnhư thế nào đây?

Harrison nhìn thấy sựlo lắng trong mắt ôngvà quyết định giúp cuộchội ngộ suôn sẻ. Anh cúi xuống gần tai vợ mình và thì thầm, "Cha của emđangrất lo lắng." 

Anh biết anh sẽ không phải nói thêm một từ nàonữa. Trái tim của Mary Rose ngay lập tức nghiêngvềcha cô. Cô vội vã đếnbên ông, nhónchân, và hôn lên má ông. 

"Con rất hạnhphúcđược gặp lại ngài." 

Ông gitmình thoátkhỏi trạng thái sữngsờ. Ông nắm lấy tay cô. "Con có thể nàotha thứ cho ta không, con gái? Tarấttiếcvì tất cả nỗi đau mà ta đãgây ra cho con." 

Nước mắt rungrưngtrong mắt cô. Cha cô đã nói bằng giọngtha thiếtđến nỗi cô biết những lời ấy đến từ trái tim ông.

"Ôi, cha ơi, con yêu ngài.Tất nhiên là con tha thứ cho ngài. Conyêu Harrison, và conđãphải tha thứ cho anh suốt. Anh ấycũng tha thứ cho con nữa. Đólà điều gia đình làm cho nhau mà. Con xin lỗi đã làm tổn thương ngài bằng cách rời đi." 

"Không, không, conđãkhiếnta cảnh tỉnh. Con đã làm điềuđúngđắn.

Cácanh trai củacô đãnghe thấy mọi lời xin lỗi của ông. Không ai trong số họ biểu lộ bất kỳphản ứng nàora ngoài. Harrison nghĩ rằng vẻmặtcủa họ có lẽ đã đóngbăng

"Cha ơi, con đượcgọi là Mary Rose ở đây." 

"Được rồi." 

"Được rồi ... Cónghĩa là không sao chăng?" Cô quăngmìnhvào trongvòng tay ôngvà ôm chặtông

"Khi con đến Anh để thăm ta,thỉnhthoảng ta sẽ lỡ miệng gọi con là Victoria. Conphiềnlòngkhông?" 

"Không, không, con sẽ không phiền gìđâu."

Elliott vỗ vềvai cô, một nụ cười nhẹlan toảtrên khuôn mặt. Sự lo lắng của ôngđã dịuđi. Ông đã làm đúng. 

Mary Rose cuối cùng nhớ lại cách cưxử của mình. Cô kéo ngườikhỏi cha mình ra và mỉm cười với ông. 

"Cha ơi, con muốn ngài gặp cácanh củacon." cô tuyên bố, giọng đầy tự hào.

Elliott nghiên cứu kỹlưỡngtất cả bọnhọ. Harrison di chuyển để đứng cùngvới cácngười anhtrai. Elliott nhận ra lýdo tại sao anh làm nhưthế. Anh đang giúp ông nhớ lại thứ tự ưutiêntrong trái tim Mary Rose. Chồng cô trướctiên,sau đó là cácanh trai cô, và cuối cùng mớilà cha cô. Ông không bận tâm đến việcbị xếp cuối cùng trong danh sách của cô bởivì bâygiờ ông đãbiết cô có đủ tình yêu dànhchotất cả họ.

Thờiđiểm đểông thừa nhận cácanhtrai của cô nhưgia đìnhcuối cùng đã đến. Ông không cảm thấy vội vàng. Ông nhìn chằm chằm vào những chàngtrai trẻ vạm vỡ và đột nhiên cảm thấy như thể ông đang đứng trước mặt những người khổng lồ. Anh cảmthấy nhỏ bécũngnhưsợ hãi về họ.

Họ là câu trả lời củaChúa cho nhữnglời cầu nguyện của ông. Những năm tháng đầy đau khổ và kinh hoàngấy,trong những giờ tăm tối củađêm,khi nỗiphiền muộnđe doạ nuốt chửng tâm hồn mình, ông đã cầu xin một phép lạ.

Và ngaytừ đầuChúa đã cho ông tới bốn. 

Ông thật sự đượcban ân phước. Ông có một người con gái tuyệt vời, một người con rể caoquý, và bây giờ ... 

"Có vẻ như tôi có bốn người con trai." 




Ngày 28 tháng 11 năm 1877 

Mama Roseyêu quý,

Vì đã được biểuquyết nêncon phảiviếtlá thư này để cầu xin máhãy ngừng lại. Mama, chúng con nghĩ rằng máđãsai khi liêntục hối thúc chúng con kết hôn. Chúng con biết má nghĩ rằng Adam nên kết hôn trước vì anhấylớn tuổi nhất, nhưng anh ấysẽ không làm điều đó, và đó là cáchsẽ xảy ra. Adam thích mọithứtốt đẹpđúng y như chúng đang làvà chúng con cũng thế, vì vậy xin hãy buông tha ý tưởng của má về những đứa cháuđi nhé.

Tất cả chúng ta đều mong đợi Mary Rose kết hôn vào ngày nào đó. Bây giờ emđã đi họcrồi,chúng con có thể buônglỏng sự bảo vệ của mình một chút. Những người đàn ông ở quanhđây liên tục đấu tranh dành sự chú ý của em. Không ai trong số họ phiềnlòng vớimiệng lưỡiláu lỉnhcủa em. Chúng con nhớ em,nhiều hơn chúng con nghĩ rằng mình sẽ. Má không phải lo lắnggì hết đâu. Con đã dạy emcách tự chăm sóc bảnthânnếu có người đàn ông nàoở St Louis cố gắng làm phiền. Em đã mang theokhẩusúng lụcvà hai hộp đạn. Nhưvậylà đủ.

Con hy vọng má không tức giận với conbởivì đã phải nóithẳng thừngvới má như vậy. Tất cả chúng conđềuyêu má và ướcmong mácó thể đến đây và sống với chúng con. 

Cole.

Không có nhận xét nào: