Thứ Năm, 14 tháng 6, 2018

Chinh Phục 6

Chương 6.



Những hình ảnh nhảy nhót giống như sương mù trong những hành lang củacácgiấc mơ. Cao, mạnh mẽ, một lưỡi kiếm ngùn ngụt oán thù nắm chặt trong tay, nàng đứng sừng sững như ngọn tháp bên trên những kẻ thù, bờ vai rắn chắc của anh trai nàng bị quấn chặt bởi đôi chân nàng. Sử dụng thanh kiếm Vengeance đã trở thành giống như sự vươn dài tự nhiên của bàn tay nàng, vung nó lên hết lần này đến lần khác, chém và đâm vào đám chiến binh mắt xanh lơ không có hình thù rõ nét cho đến khi máu chảy giống như giòng sông trên sàn hang động. Quá nhiều máu. Tiếng la xung trận hả hê của nàng biến thành thứ gì đó khác khi Rodney lảo đảo bên dưới nàng, chân anh ấy trượt trong lớp máu đông. Không. Rodney không bao giờ lảo đảo, không bao giờ loạng choạng. Anh ấy đã mang trọng lượng của nàng giống như của chính anh ấy trong nhiều giờ, trong nhiều ngày và trong nhiều năm. Anh ấy chưa từngvà sẽkhông bao giờ làm ngã nàng.

Nền tảng của cuộc đời nàng đã biến mất, và nàng đang rơi. Rơi xuống, xuống mãi, cả ngàn dặm vào trong bóng tối, một khoảnh khắc ngưng đọng cho đến khi dòng sông máu ấyhút nàng vào trong một thế giới mù sương, phơn phớt hồng.

Anh trai nàng đung đưa nàngvòng quanh, vòng quanh mãi. Đôi mắt tối tăm loé sáng, mái tóc đen như quạ. Đôi bàn tay ấm áp siết chặt tay nàng khi họ khiêu vũ trong đại sảnh lâu đài của cha họ. Anh ấy xoay nàng nhanh hơn, nụ cười toe roét rộng mở với mỗi lượt quay. Nàng mười tuổi và nàng sợ hãi.

Nàng muốn nài nỉ anh ấy ngừng lại nhưng biết anh sẽ bật cười và la rầy nàng về việc trẻ con. Nàng cũng biết rằng lưng bàn tay anh ấy sẽ vươn ra và nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt dosựmắng nhiếc của anh ấy đãgây ra và gần như khiến cho chúngxứng đáng với điều đó.Nhưng không hoàn toàn. Vì thế đôi bàn chân trần bé nhỏ của nàng níu lại trên sàn, nỗi sợ lớn lên với mỗi bước chân. Căn phòng xoay tròn trong một vòng xoáy của màu sắc và ánh sáng, đôi bàn tay của Rodney là thứ rắn chắc duy nhất trong một quang cảnh biến đổi tráo trở. Một làn sóng chóng mặt tấn công nàng, và đôi mắt nàng tìm kiếm sàn nhà trong một lời cầu nguyện thầm lặng để ngừng sự đảo lộn trong dạ dày nàng

Những dậpdềnh của sàn nhàcó mùi ngọt ngào đã biến mất. Xương người, bạc trắng và cổ xưa, trải thảm khắpnơi, những mảnh vỡ dòn sụm cắt bànchân nàngthành những dải máu.

Một tiếng thét xé toang cổ họng nàng khi những khúc xương vươn dậy và kết hợp với nhau trong vũ điệu láchcáchkhủng khiếp của cái chết cho đến khi một quân đoàn các chiến binh xương khô đứngđi mặt với nàng, những thanh gươm nhiểu máu đượcgiữ chặt trong những ngón tay xương. Đôi mắt nàng lần theo đường dẫn từ cánh tay nàngđến những ngón tay của Rodney,nhưng nhậnthấybàn tay mà nàng đang túm chặt chỉ là phầnxương trơtrụi không da thịt. Xương hàm của anh trai nàng hạ xuống mở ra và tiếng cười the thé tuôntràora, khiến gai ốc nổidọc trên cánh tay nàng. Đôi mắt màu xanh lơ tăm tối sáng long lanh từ sâu trong hốc mắt trỗng rỗng và nàng thét lên, thét lên mãi,không thể ngừng lại.

Conn đang sải bước ra khỏi phòng anh, bật cười với những câu đùa cợt của hai người lính đi hai bên cạnh khi những tiếng thét đáng sợ vươn đến tai anh. Anh ngừng bước, rồi cuồng chân chạy. Những người của anh theo sau, rút gươm sẵn sàng.

Anh lao vào trong phòng, đôi mắt anh ràsoátquanhững bóngtối. Ánh sáng lờ mờ của nửa vầng trăng chiếuxuyên qua ô cửa sổ mở để lộ một chiếc giường trống rỗng, một tấm khăn trải giường xoắn vặn. Đôi mắt anh tìm thấy Gelina, và anh thoáng nghĩ rằng anh sẽ trao tặng cả vương quốc của anh để không bao giờ nhìn thấy biểuhiệnđó trên gương mặt củanàng lần nữa.

Nàng cuộn người trong một góc xa nhất, đôi mắt mở rộng nhưng vôhồn, một cây nến dài làm từ mỡ độngvật túm chặt trong đôi bàn tay giống như chuôi của một thanh kiếm.

“Để chúng tôi ở lại,” Anh ra lệnh cộc lốc với người của mình.

Họ trao đổi một cái nhìn, tra gươm vào vỏ với đôi chút miễn cưỡng, và lùi ra khỏi phòng. Conn không dành cho họ cái liếc mắt thứ hai. Anh biết họ sẽ tuân lệnh.

“Gelina,” anh nói nhẹ nhàng, tiến đến với một tay giơ ra.

Đôi mắt nàng tập trung trên anh với tất cả nỗi tuyệt vọng của một con thú bị mắc bẫy. Nỗi sợ hãi của nàng là thứ kinh khủng có thể sờ được và anh chớp mắt với sự nhận biết về nó.

Nàng vung cây nến bằng cả hai tay, và anh nghĩ với một cơn rùng mình rằng,nếu nó là một thanh kiếm, nó sẽ cắt phăng cánh tay mà anh vừagiơ ra. Trong hai sải chânanh thu ngắn khoảng cách giữa họ và bắt lấy cổ tay nàng trong tay anh, nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh. Anh muốn tránh một trận cãi vã bằng mọi giá. Người của anh đã rút lui khỏi phòng, nhưng anh biết họ đangchờ đợi trong hành lang bên ngoài, ước đoán về hành vi kỳ lạ của cô gái.

Sự trống rỗng trong đôi mắt nàng cảnh báo anh rằng nàng nhìn vàoanh nhưng không thấy anh. Trước khi nàng có thể mở miệng để thét lên lần nữa, anh kéo mặt nàng vào trong vai anh và đu đưa ngườitới lui bằng đầugối cho đến khi anh cảm thấy sự kháng cự rời khỏi thân thể nàng. Hơi thở rời khỏi thân thể của chính anh khi đôi cánh tay nàng trườn lên để quấn quanh cổ anh. Anh vuốt ve vai nàng, cảm nhận những bắp cơ căng thẳng đãdịulạibên dưới đầu những ngón tay anh.

Từ ngữ của nàng bị bóp nghẹt trong ngực anh. “Tôi sợ lắm.”

“Ác mộng nữa sao?” Anh thì thầm.

Nàng gật đầu. Anh xốc nàng lên trong đôi cánh tay và đặt nàng trên tấm nệm lông vũ, sự nhẹ bẫng của thân thể nàng so với chiều cao khiến anh ngạc nhiên lần nữa. Nàng lách khỏi anh ngay khi thân thể chạm xuống nệm. Những dấu vết kinh hoàng đã rời khỏi mắt nàng, và vẻ phiền muộn phủ trên vầng trán cuối cùng cũng bị thay thế bởi nét sợ hãi đáng thương ẩn dấu. Một khao khát muốn bảo vệ không quen thuộc trộn lẫn với sự cáu tiết khi anh nhìn thấy chiếc đầm mà nàng mặc trong đêm đã bị thay thế bởi một chiếc áo chẽn bạc màu và quần chẽn đã mòn xơ.

“Tôi cảm thấy tốt hơn rồi. Cám ơn ngài. Ngài có thể đi.” Nàng nói, nụ cười lịch sự không chạm đến mắt nàng.

Conn nhướng một chân mày. “Ta đang bị thải hồi sao?”

Nàng nhún vai. “Người ta có thể thải hồi một vì vua mà không gặp rủi ro bị hành hình sao?”

Anh nén lại một tiếng thở dài. “Nếu ta định hành hình em vì đã thải hồi ta hoặc tránh né ta, ta đã có vô số cơ hội trong vài tuần vừa qua rồi.”

“Tôi đã thề hứa lòng trung thành, thưa bệ hạ, không phải là tình cảm của tôi.” Nàng nói, giọng nàng nghe có vẻ trẻ con và run rẩy. Nàng tằng hắng.

Conn nghiêng người về phía trước bằng đôi tay chống lên một bên chân.Việc lách người tránh sang bên cạnh sẽ chỉ mang nàng đến gần hơn với đôi cánh tay đầy cơ bắp ấy mà thôi. Gelina nhận thấy thật không thể chống lại ánh mắt kiên định của anh. Ánh trăng đã xoá đi những vẻ nguy hiểm hơn trên khuôn mặt anh, làm mềm đi những đường nét linh động thành một vẻ quan tâm đáng yêu đã khiến trái tim nàng đập dồn dập trong lồng ngực.

“Tamuốn trở thành em của em, Gelina,” anh nói nhẹ nhàng.

Nàng nhìn chằm chằm vào một chỗ ngay bên dưới bộ râu của anh. "Và tôi cho rằng ngài đã quen với việc có đượcnhững gì ngài muốn."

Conn nao núng trướcgiọng điệu chua ngoa của nàng bằng một âm thanh nghe như tiếng gầm gừ và lồng một bàn tay qua máitóc anh. Nàng miễn cưỡng nằm lại xuống gốikhi anh không có động thái nào cho thấy muốn rời đi. Khóa hai bàn tay lại với nhau, nàng quan sát anh qua bức rèm mi, sự rực rỡ của đôi mắt đã bị che khuất bởi hàng lông mi dày viền quanh chúng.

“Tôi không có ý xúc phạm, thưa bệ hạ. Nhưng tôi khó có thể mong đợi ngài bỏ bê việc hãm hiếp và cướp bóc của ngài để phỉnh phờ một kẻbơ vơvô gia cư.”

Conn thở ra qua đôi môi mím chặt, bị giằng xé giữa khát khao muốn bật cười và thôi thúc muốn bạt tai nàng.“Trất tiếc đã làm nàng thất vọng, nhưng cả ta lẫn Fianna đều không thích thú gì chuyện cưỡng hiếp hoặc cướp bóc. Cướp bóc và ức hiếp, buồn thay, đã mất đi sự quyến rũ của chúng đối với Fianna rồi.

"Thật bi thảm cho ngài làm sao!"

Conn buông rơi tất cả sự giả vờ của phép lịch sự bắt buộc và bật cười. "Em quả thực là một cô bé bướng bỉnh, đúng không?"

Gelina chớp mắt ngọt ngào.“Nếu nghĩ về tôi như thế làm đứcvua của tôi hài lòng. Đức Hoàng Thượng có tin rằng ông ta có thể sửa chữa một lỗi lầm như vậy không?”

“Chà.” Conn vuốt bộ râu của mình. “Tdám nói rằng tkhông thể đánh bật nó ra khỏi em được,vì điều đó sẽ chỉ làm tăng thêm ước vọng kinh khủng của em đối với taLàm ơn nằm úp bụng xuống nào.

Mắt nàng mở to cảnh báo trước mệnh lệnh bất ngờ của anh. "Xin thứ lỗi?"

“Đừng lo. Tkhông có ý định đặt tay lên mông của em đâu, tuy nhiên em có lẽ khá là xứng đáng với điều đó đấy. Tmuốn xem xét vết thương của em.

Cau, Gelina lăn người lật úp và tựa đầu lên cánh tay nàng. Bàn tay của Conn khéo léo tuột chiếc áo chẽn ra khỏi vai nàng. Gelina nao núng trước cái chạm của anh, nhận thức rõ về cặp đùi đầy cơ bắp đang ép vào hông nàng. Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng chải qua vai nàng, và nàng tự hỏi đôi bàn tay mạnh mẽ đó đã trấn áp bao nhiêu kẻ thù.

"Em run rẩy như một con thỏ đang hoảng sợ phải không?"

Nàng lườm anh qua vai. Anh đón nhận ánh mắt nàng và giữ cho đến khi nàng buộc phải quay đi.

“Tôi không sợ gì cả,” nàng nói, cằm nàng nhô ra đáng ngại. "Đặc biệt không phải ngài."

Conn giấu nụ cười của mình sau cơn ho. Những ngón tay anh nhẹ nhàng lần theo vết sẹo đang hình thành đã từ từ phai nhạt thành màu hồng khỏe mạnh.

“Txém chút đã đâm xuyên quatrái tim em, Gelina. Trùng mình đến tận xương tuỷ khi nghĩ về nó.anh thì thầm, với chính mình nhiều hơn với nàng.

Gelina nhắm mắt lại một lúc, run rẩy. Trong thỏa thuận không thành lời, không ai trong số họ từng đề cập đến hang động. Bất kỳ ai dám hỏi nàng về quá khứ của nàng đều nhanh chóng nuốt lại lời nói của họ, bị làm cho im lặng bởi màu xanh băng giá trong đôi mắt Conn.

Những ngón tay anh dịu dàng xoa bóp làn da bị kéo căng xung quanh vết sẹo. “Nếu anh trai của em không quay lưng lại với tkhi ta làm anh ta bị thương, em đã có thể né được cú đâm của ta, phải không? Làm thế nào em nhìn thấy được xuyên qua chiếc áo choàng? ”Anh hỏi.

“Tôi đã đập chiếc áo choàng vào những tảng đá cho đến khi nó mỏng dính. Chúng tôi giữ ngọn đuốc phía trước chúng tôi. Và ngài đã không làm anh trai tôi bị thương.Ngài đã giết anh ấy,” nàng nói thẳng thừng.

“Nàng rất giỏi dùng kiếm,” Conn nói, phớt lờ câu nói cuối cùng của nàng. Những ngón tay anh lướt qua nhánh xương đòn đang mất đi những góc nhọn lồ lộ để trở nên tròn trịa hơn. "Phải mất nhiều năm thực hành để có được điều đó."

“Thời gian không bao giờ là thứ chúng tôi thiếu.” Gelina đẩy một lọn tóc đi lạc ra khỏi mắt và nhìn chằm chằm vào anh qua vai nàng. "Tôi đã luyện tập và luyện tập mãi cho đến khi tin rằng mìnhcó thể đánh bại bất kỳ chiến binh nào kể cả không có ảo giác về một con quái vật hay một người khổng lồ."

"Em vẫn tin điều đó ư?"

Nàng không thể chắc chắn có phải nàng đã nhìn thấy một vẻ thách thức trong ánh mắt điềm tĩnh đó của anh hay không, nhưng nàng đã đáp trả bằng sự bộc trực. "Vâng, thưa ngài."

Một làn gió mát từ ô cửa sổ mở đã nâng mái tóc của Gelina lên.Sự im lặng thấu hiểu giữa họ càng trở nên sâu hơn khi lòng bàn tay của Conn cọ xát đi những dấu vết căng thẳng cuối cùng của cơn ác mộng ra khỏi gáy nàng. Bàn tay anh lang thang vẩn vơ xuống lưng nàng với một ý chí riêng của riêng , lần theo từng vết lồi lõm trên cột sống của nàng bằng ngón tay cái. Làn da mượt mà như lụa nâng lên hạ xuống bên dưới bàn tay anh. Anh biết nàng đã trôi dạt trở lại giấc ngủ. Các nếp gấp của chiếc áo chẽn đã lưu lại sự thám hiểm mụ mị đó của anh, và anh đang vươn tay để kéo nó xuống thêm nữa khi anh nhận ra mình đang làm gì.Anh nhìn chằm chằm vào đôi tay đang run rẩy của mình.

Anh bật dậy như thể bị đẩy ra khỏi tấm nệm lông vũ. “Không cần phải nói chuyện với ta như với một quý tộc thế đâu,” anh nói, giọng anh nghe có vẻ căng thẳng và độc đoán ngay cả với đôi tai của anh. "Em có thể gọi tlà Conn."

Gelina lật người lại, tính khí của nàng không được cải thiện khi bị bật dậy khỏi sự hứa hẹn của một giấc ngủ không bị quấy rầy bởi những cơn ác mộng và được bảo vệ bởi sự ấm áp dịu dàng của bàn tay anh. “Tôi làm ngài thất vọng bất cứ điều gì khác nữa sao, thưa ngài? Có lẽ là ăn hay thở chăng?”

Tiếng cười của anh trào ra vui vẻ, xua tan sự căng thẳng giữa họ. “Từ những gì tthấy, em ăn giốngnhư một con heo con. Em đã bắt đẫy đà ra rồi đấy.

Anh vuốt mu bàn tay qua gò má mềm mại của nàng, và nàng cố gắng che giấu một nụ cười chân thực. “Ngài có Nimbus để cảm ơn. Anh ấy đe dọa tôi bằng một bài hát và khiêu vũ trừ khi tôi ăn một tá bánh yến mạch mỗi ngày. ”

"Tsẽ tự vỗ béo chính mình để tránh bị cậu ta quấy rầy và hờn dỗi," anh đồng ý.

Mắt anh du hành khắp phòng, và anh nhíu mày như thể không hài lòng với chiếc bàn sứt sẹo và chiếc ghế thẳng lưng mà anh tìm thấy. Tàn tro tích tụ từ những mùa đông lạnh giá trước đây chồng chất trong khung lò sưởi bụi bặm. Mạng nhện đã giăng đầy những rầm mái nhà. Chân anh nhịp vào sàn gỗ để che giấu sự căng thẳng không quen thuộc đangkéo căng cơ thể anh.

“Tối mai,” anh nói, “gặp tở đại sảnh. Tsẽ dạy em chơi cờ. Ttin rằng em sẽ thích nó. Nó liên quan nhiều đến chiến tranh và chinh phục.”

“Tôi quen thuộc trò chơi đó.Cha tôi là một kỳ thủ ghê gớm.”

Từ đâu đó trong sương mù của kí ức, Conn nhớ lại một đôi mắt xanh nhỏ bé tò mò nhìn chăm chú vào một bàn cờ được chạm trổ công phu. “Ông ấy đã như thế,” anh thì thầm, siết chặt tay nàng trước khi bước ra cửa.

Anh mở cửa. Những ngọn đuốc từ hành lang bao phủ gương mặt anh trong ánh sáng khi anh quay lưng lại với nàng.

“Em không thể bóp nghẹt nụ cười của em mãi mãi được, Gelina. Sự quyến rũ của tgần như nổi tiếng bằng khả năng chiến đấu của ta. ”

"Và sự khiêm tốn của ngài thì sao?"

“Thần kỳ tương đương.” Anh cúi chào thật sâu từ thắt lưng và bước vào hành lang với một cái nháy mắt, kéo cánh cửa đóng lại sau lưng anh.

Conn hẳnsẽ hài lòng khi thấy nụ cười chơi đùa quanh góc môi nàng khi nàng lăn người sang bên cạnh và kéo chiếc khăn phủ lên vai nàng. Anh dựa vào cánh cửa phòng nàng trong một lúc lâu, chờ đợi một tiếng rên rỉ hay than van từ căn phòng im lặng và sợ phải thừa nhận rằng anh đã thất vọng khi không có gì xảy ra.


Gelina thức dậy vào sáng hôm sau với một cái ngáp mãn nguyện và một cáivươn vai giống như một chú mèo đã kéo các bắp cơ của nàngvượt qua ranh giới của sự thoải mái và ngược lại. Nàng không bao giờ ngừng ngạc nhiên rằng hơi thở thức giấc đầu tiên lấp đầy phổi của nàng đã không nồng nặckhông khí ẩm ướt tù đọng của hang động. Căn phòng tràn ngập ánh sáng rực rỡ với những tiếng hót líu lo đón ban mai của những chú chim chiền chiện và chào mào cổ đỏ.

Nàng ngồi dậy và ném đôi chân dài quathành giường, giật nảy mình khi chân nàng được lót êm trên lớp len mềm thay vì gặp sự kháng cự lạnh lẽo của lớp gỗ cứng.

Chà mắt, nàng nhìn quanh phòng, tự hỏi liệu có phải giấc mơ vẫn theo đuổi nàng không.

Một ngọn lửa reo vui trong lò sưởi, sự rét buốt buổi sớm mai đã bị xua đi bởi những khúc gỗ đang cháy bừng bừng. Nàng đứng dậy khỏi giường, nhấn chìm những ngón chân vào tấm thảm xa hoa. Bàn chân nàng dẫn nàng đến cái bàn gỗ ở góc phòng và nhận thấy bề mặt nứt nẻ của nó đã được phủ một chiếc khăn trải bàn thêu hoa rực rỡ. Những chiếc bánh nóng hổi nhồi táo và đào và bôi đầy mật ong đặt trên một chiếc đĩa vàng. Nàng chọc một ngón tay tò mò vào một chiếc bánh ngọt và đưa nó lên miệng, thưởng thức vị ngọt bao phủ đầulưỡi nàng.

Trên chiếc tủ thấp bên cạnh chiếc chậu bằng đất nung và bình nước đặt một bàn chải và lược bằng ngà mà nàng chưa bao giờ thấy trước đây. Nàng nhấc chiếc bàn chải lên và kéo nó qua mái tóc rối bời vừa bắt đầu cuộn tròn lại ở gáy nàng.

Nhìn vào đằng sau bức màn trang trí công phu ngăn qua một góc của căn phòng, nàng phát hiện ra một bồn tắm đầy nước ấm, toả hương thơm ngát đã được đổ đầybởi một người hầu lặng lẽ trong khi nàng ngủ. Không chút do dự, nàng cởi chiếc áo chẽn và bước vào bồn tắm, nhăn mũi trước mùi hương nồng nàn của hoa dành dành. Nàng chìm xuống nước, mắt nhắm lại.

Một bàn tay vòngra sau để chạm vào vết thương trên lưng nàng vô tình mô phỏng sự âu yếm của Conn. Nàng vặn người để nhìn vào hình ảnh của mình trong gương. Vết sẹo đã phai nhạt đi giống như những kỷ ức về cơn ác mộng của nàng. Chỉ có lòng tốt của Conn dường như hữu hình trong ánh nắng ban mai rực rỡ của gian phòng ngủ ấm cúng.

Nàng lau khô bản thân và mặc một trong những chiếc váy bông đơn giản treo đằng sau một tấm rèm khác. Làn vải đung đưa duyên dáng trên khung người cao ráo của nàng. Nàng gấp chiếc quần chẽn bằng mà da Nimbus đã đánh cắp từ một người lính đang ngủ và đặt chúng dưới gối. Nàng không làm điều đó để làm hài lòng Conn, nàng tự nhủ một cách nghiêm khắc, mà để Nimbus vui.

Nàng băng qua hành lang của pháo đài. Mặt trời chiếu xuyên qua các cửa sổ không cửa chớp tạo ra những hoa văn tinh tế trên những bức tường quét vôi trắng. Nàng ngâm nga khe khẽ và quay người, thích thú với cách thức lạ lẫm mà chiếc váy bồng bềnh quanh mắt cá chân của nàng. Giai điệu bị bẫy lại trong cổ họng nàng khi một bóng người vạm vỡ xuất hiện trước mặt nàng.

Khuôn mặt đang ở trong bóng tối nhưng không thể lầm lẫn khi những bím tóc lởm chởm cuồn cuộn khỏi đầu anh ta.Anh đứng cao hơn sáu feet và bảy inch(~2m),với một nắm tay dơ ra. Gelina tựa lưng vào tường, câm lặng trong nỗi kinh hoàng.

Bước từ bóng tối vào trong khu vực được che nắng của hành lang, bóng hình ấy nói. “Đừng sợ, cô gái. Tôi mang đến cho em những thứ này. ”

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy thứ được nắm chặt trong bàn tay lông lá ấy là một bó hoa đỗ quyên thanh nhã.

Nàng đưa tay bàn tay đang run rẩy ra để nhận chúng khi anh ta nói, “Tên tôi là Goll MacMorna. Tôi là thủ lĩnh của Fianna. Nhớ tên tôi nếu em cần tôi.” Hụp đầu xuống một cách ngượng ngùng, anh ta biến mất trên hành lang lặng lẽ như khi anh ta xuất hiện.

“Cảm ơn,” nàng lẩm bẩm khi nàng trượt xuống bức tường trong tư thế ngồi, tay nàng nắm chặt những bông hoa dại thơm ngào ngạt.


Nàng nằm tỉnh dậy trong phòng của mình đêm đónhìn chằm chằm vào bóng tối một cách mụ mẫm. Ký ức về cơn ác mộng của nàng đang vươn những ngón tay băng giá để nhổ bật lên những đầu mối tội lỗi của nàng. Rodney, đôi mắt đen của anh ấy đầy cáo buộc và giận dữ, dường như nhìn chằm chằm lại từ bóng tối.

Nàng được bao quanh bởi đội Fianna, được nuôi ăn và mặc bởi chính người đàn ông mà họ đã thề sẽ tiêu diệt. Những ngày của nàng đã trải qua cùng với Nimbus trong sự vui vẻ và chơi đùa cho đến khi nàng ngã nhào kiệt sức vào chiếc giường gỗ gụ chạm khắc được nhập khẩu từ một vùng đất mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy.

Và Conn. Con quái vật mắt xanh mà họ đã căm ghét cho đến khi họ bị mụ mẫm và phát ốm với điều đó. Anh đã hiện diện ở khắp mọi nơi mà nàng đã quay cuồng trong suốt ngày dài đó, tìm kiếm nàng vì một chuyến tham quan chuồng ngựa, thoái thác với Sheela để trao cho nàng một bài học cờ vua vội vàng. Tâm trạng của nàng càng cáu kỉnh, anh càng vui thích được trêu chọc nàng. Vẻ cau có bướng bỉnh của nàng chỉ thách thức anh cố gắng hơn nữa để dỗ dành đượcmột nụ cười miễn cưỡng từ đôi môi của nàng. Gelina gần như có thể cảm thấy sự hận thù của nàng đang tan chảy dưới sự ấm áp không thể cưỡng lại trong sự quyến rũ của anh.

“Rodney sẽ nói gì?” Nàng thì thầm với bóng tối. Nàng trả lời câu hỏi ấytheo cách duy nhất nàng biết. “Anh ấy sẽ không bao giờ biết. Anh ấy sẽ không bao giờ biết. Anh ấy đã chết rồi."

Mùi hương ngọt ngào, nồng nàn của hoa đỗ quyên thoảng qua căn phòng khi nàng chìm vào giấc ngủ.


Từ ngọn đồi nhìn xuống vùng sân trong, Barron Ó Caflin quan sát quang  cảnh bên dưới, mũi hắn nhăn nhó vì ghê tởm. Âm thanh của tiếng cười trôi dạt lên khi hắn di chuyển vị trí trên lưng ngựa. Gã lùn và con nhóc đã dựng lên một cái đu ngoài trời từ một cột gỗ nặng nề trải dài trên sân. Thứ đồ ngốc ấy điên cuồng ra hiệu bằng hai bàn tay của mình, cố dụ dỗ cô nàng nhảy khỏi chỗ đậu an toàn xuống đống cỏ khô bên dưới.

Vẻ cau có của Barron càng hằn sâu thêm khi ánh mắt hắn rơi vào người đàn ông tóc đen, đứng dựa vào một đống cỏ khô với hai tay khoanh lại, đầu anh ngửa lên để cười. Áo chẽn bị vứt bỏ trong đống cỏ khô. Anh chỉ mặc chiếc quần bằng da. Với hàm răng trắng loé sáng trên bộ râu sẫm và làn da ngăm đen, đức vua của Erin trông như một người nông dân vào một ngày hè nóng nực.

Barron quan sát khi cô gái đang tươi cười kia thu đủ động năng, chiếc đu bay lên cao hơn trong không trung với mỗi đường chuyền. Hắn ước sợi dây thừng sẽ đứt, để cô nàng bay vèo trong không khí và đâm sầm vào cạnh chuồng ngựa cho rồi.Cô nàng để lỡ cơ hội một lần, kềm giữ bản thân bằng đầu gối để ngăn chặn lại cú nhào lộn. Người lùn kéo mạnh tóc của mình trong sự thất vọng. Conn chế nhạo gã cho đến khi gã mỉm cười. Bắt đầu một lần nữa, cô gái đã hoàn thành cú nhảy, tiếp đất trong đống cỏ mềm mại bằng chân một thoáng rồi lảo đảo quỳ xuống, hầu như không bỏ lỡ gã người lùn. Conn vỗ tay tán thưởng và nói điều gì đó khiến cả hai bật cười.

Barron thúc ngựa về phía bắc, ghê tởm quang cảnh ấm cúng bên dưới. Hắn không để mắt đến vẻ đẹp của ngày. Những bông hoa kim tước màu vàng đã bị dẵm đạp bên dưới vó ngựa mà không một lần được liếc qua. Hắn đã quan sát đứa trẻ mồ côi phát triển từ một kẻ vô gia cư gầy gò, hiếm khi mỉm cười thành một cô gái tươi cười có đôi má căng đầy đang ửng hồng lên với màu sắc.

Hắn khịt mũi ghê tởm. Có điều gì đó không ổn với đứa trẻ bị bỏ rơi, và hắn biết điều đó. Sự căng thẳng lạ lùng giữa nàng ta và Conn vào đêm nàng ta ra mắt trước cung đình đã gửi những nhát đâm ngờ vực dọc cột sống của hắn. Chỉ một tên ngốc mới bỏ lỡ điều đó. Conn đã nói rõ rằng nàng ta sẽ được đối xử như con gái mình. Tên khốn kiêu ngạo không hề giải thích gì hết.

Barron đã hiến dângmột lời cầu nguyện cho các vị thần Druid mà hắn thỉnh thoảng thờ phượng. Hắn cảm ơn rằng đứa bé mồ côi bí ẩn của Conn là một cô gái. Nếu cô ta là một chàng trai và đủ mạnh mẽ, cô tacó thể đã phải biểu thị một thách thức cho ngai vàng một khi Conn gặp nghiệp chướng sắp tới của mình. Như vốn dĩ là thế, cô nàng chỉ là một mối phiền toái. Hắn cũng cảm ơn rằng không có tên khốn nào đã trườn ra khỏi vùng sân trong để tuyên bố nhà vua như thượng hoàng của họ.

Từ khi Mer-Nod đã để lộ sự nhận biết của ông ta về những chuyến đi này, Barron đã sắp xếp cho người của Eoghan gặp hắn ở phía bắc tại ngôi làng nhỏ Ballybay. Hắn đi vào làng với một cái gật đầu hống hách ban cho những nông dân mà hắn vượt qua. Mặt trời thả rơi sự ấm áp trên mái tóc vàng óng của hắn khi hắn xuống ngựa trước quán rượu quét vôi. Một biển hiệu treo trên mái hiên kêu lách cách trong gió. Đầu của một con sói, bộ lông bờm xờm bết lại với máu, cười toe toét với hắn từ biển hiệu. Hắn mỉm cười đáp lại, nụ cười của hắn không khác gì của con sói.

Quăng dây cương lên một cái cột, hắn nghênh ngang bước vào quán rượu và chậm rãi tiến tới cái bàn xa nhất, cho phép đôi mắt của hắn điều chỉnh với bóng tối. Chóp mắt ngạc nhiên, hắn nhìn thấy hai bóng người ngồi ở bàn thay vì một. Mắt hắn lo lắng lướt qua chiếc áo choàng dài và mũ trùm đầu bao quanh người lạ mặt. Hắn liếc nhìn người đàn ông mà hắn biết, có một câu hỏi trong mắt hắn.

Đứng dậy, người đàn ông to lớn ra hiệuvề phía người lạ mặt vẫn đang giữ đầu cúi thấp. “Eoghan đã gửi cậu ta đến. Ngài ấy muốn hai người gặp nhau. Các vị sẽ làm việc cùng nhau trong vài tháng tới. ”

Hình dáng gầy nhom đẩy chiếc mũ trùm đầu ra sau, và Barron thấy mình đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt tăm tối nhất mà hắn từng thấy.


Không có nhận xét nào: