Thứ Năm, 26 tháng 4, 2018

Roses 13

Chương 13




Họ sẽ không để cô ra khỏi tầm nhìn của mình. Travis, Douglas, và Cole phải tổ chức một lịch trình để từng người sẽ biết chính xác khi nào thì đến lượt củamình lảngvảngquanh Mary Rose hoặc đeo bám Harrison. Hành vi của các người anh là thái quá, đặc biệt khi Harrison bận rộn từ sáng sớm đến tối mịt và hiếm khi nhìn thấy em gái họ. Anh hiểu rõ hành vi của những người anh và làm đúng với nhiệm vụ của mình.

Adam nghĩ rằng em cáctrai của mình hành động như trẻ con. Ông nói với họ rằng họ đang bảo vệ em gái của họ khỏi người đàn ông đã có trong tay cam kết với cô rồi. Harrison đã thề trước bốn nhân chứng làsẽ yêu thương và bảo vệ cô. Anh sử dụng từ "mãi mãi" và Adam đã diễndịch nó thành cho đến khi cái chết chia lìalứa đôi’. Trong tâm trí của ông, cam kết đã được thực hiện.

Travis nói với ông rằng ông điên rồi. Mary Rose đã không thực hiện bất kỳ cam kết nào như vậy.

"Chỉ bởi vì các chú không cho em ấy đủ thời gian ở một mình với Harrison để em ấy làmthôi," Adam đáp. "Không có mục sư nào ở đây, các chú định sẽ đi tới Salt Lake để kiếm về một người sao? Má Rose đã kết hôn với cha tôi trước mặtgia đình của bà mà cha tôi thậm chí còn không có mặt ở đó. Một tháng sau, ông ấy mới nói lời thề."

"Ông ấy có bị một nòng súng lục ấn vào lưng không?" Travis hỏi. 

"Không, ông ấy không. Ông ấy muốn tự ước thệ với bà ấy. Hãy để Harrison và Mary Rose một mìnhvới nhau đi."

Lý lẽ của Adam có thể có ý nghĩa với Travis nếu Mary Rose không phải là em gái của anh ta. Tuy nhiên cô ấy là như thế và điều đó làm thay đổi mọi thứ. Anh ta không quan tâm ai đã hứa sẽ làmđiều gì. Ý tưởng về việc em gái của mình đang thân mật với một người đàn ông chỉ làcó gì đó không đúng. Anh ta thậm chí không thể nghĩ về nó mà không trở nên buồn nôn.


Mary Rose biết rằng có điều gì đó không ổn, nhưng không ai thèm nói cho cô biết đó là gì. Có rất nhiều căng thẳng trong không khí. Ba người anh của cô đều đang hành động quá đỗi lạ thường. Trong khi cô vui lòng có sự bầu bạn của họ, cô không thể hình dung được tại sao họ cần phải ở bên cô mọi lúc như thế.

Họ sẽ không để cô dành bất kỳ thời gian nào ở riêng với Harrison. Cô đã yêu cầu Cole nói với cô lý do tại sao mọi người đều căng thẳng như thế. Anh lẩm bẩm điều gì đó về vấn đề tiền bạc. Cô nói với Cole rằng anh nên có thêm niềm tin vào Thiên Chúa và với chính mình. Họ đã xoay sở được trong những thời gian khó khăn trước đây và họ sẽ làm như vậy một lần nữa.

Đốivới cô, nỗi thất vọng về cuộc trò chuyện mà Harrison đã muốn có với các anh trai cô thật khó để vượt qua. Ước đoán của Eleanor rằng anh sẽ yêu cầu được tìm hiểu Mary Rose hoá ra đã sai. Travis đã bảo cô, Harrison chỉthảo luận về các vấn đề kinh doanh. Tuy nhiên,anh ấy đã không thể đưacho cô bất cứ lý do nào khiến cô bị loại khỏi cuộc họp, và cô đoán Harrison là người duy nhất có thể nói cho cô biết tại sao anh không muốn cô ở đó. Anh dường như cũngđang né tránh cô. Anh đã nháy mắt với cô khi anh thỉnh thoảng đi ngang qua, nhưng anh đã không nói nhiều hơn mười từ với cô trong gần một tuần. Cô đã buồn phiền về anh và cuối cùng âm thầm quyết định sẽ tìm ra cách để có được anh một mình. Eleanor sẽ giúp cô. Bây giờ cô ấy đã mềm mỏng với gia đình và mở lòng hơn, cô ấy đã trở thành một người bạn tốt.

Mary Rose đến thăm Corrie ba lần trong tuần. Cô đã lấy chuyến đi thường xuyên hơn cô cần, nhưng cô hy vọng các anh em của cô sẽ quá bận rộn để hộ tống cô, và Harrison sẽ đi cùng. Cho đến giờ, kế hoạch đã không hiệu quả. Tuy nhiên, cô sẽ không từ bỏ.

Mỗi lần trở lại từ chuyến thăm, cô lại có mộttin tuyệt vời để báo cáo cho gia đình. Khi cô đến cabin của Corrie hôm thứ Hai, cô tìm thấy một chiếc ghế đá đã được đặt ở giữa sân. Cô nghĩ Corrie thật chu đáo khi quan tâm đến sự thoải mái của cô. Hôm thứ tư,cô tìm thấy chiếc ghế đá được dờiđến trước cửa sổ bên cạnh các bậc thềm. Corrie đã để cô đến gần hơn với mỗi lần viếng thăm. Bây giờ khi ghé thăm, Mary Rose sẽ không phải hét lênvới mỗi từnữa.

Thứ sáu là chuyến thăm tuyệthơntất thảy. Chiếc ghế xích đu đang ở hiên nhà, ngay bên ngoài cửa sổ. Ghế đặt đối diện sân. Mary Rose đã thú nhận lúc ăn tốirằngcô hơi hồi hộp khi bước lên bậc thềm. Không có khẩu súng săn nào có thể nhìn thấy qua cửa sổ mở, và cô nghĩ có lẽ Corrie đang thử lòngcô để xem cô có đủ can đảm để ngồi quay lưng lại với bà không.

Sự kềm chế của Harrison biến mất khi cô kể với mọi người những gì đã xảy ra. Trái tim anh gần như ngừng đập. Anh đứng bật dậy và bắt đầu rống lên. 

“Em đã mất trí rồi sao? Travis, anh đã đi cùng cô ấy, phải không? Làm sao anh lại có thể để em gái của mình đến quá gần ..." 

"Bình tĩnh nào," Travis nói. "Tôi đã giương súng của tôi sẵn sàng. Sẽ không tốn chút thời gian nào để tôi đi đến hiên nhà." 

"Cô ấy có thể đã chết vào lúc đó rồi," Harrison hét lên. Sự giận dữ của anh dường như không có bất kỳ giới hạn nào.

Trước khi Travis nhận ra anh muốn làm gì, Harrison đã với một tay qua, túm lấy anh ta và nhấc ra khỏi chỗ ngồi. Chiếc ghếbị hấtbay ra sau. Cole liếc xuống, thấy bàn chân của Travis không chạm vào sàn nhà, và nhìn lại Harrison lần nữa.

Có một sự ngưỡng mộ trong ánh mắt của Cole trước sự phô diễn sức mạnh mà Harrison đang cho thấy. Travis không phải là một người nhẹ cân theo bất kỳ cách hình dung nào, nhưng Harrison dường như không chút gắng sức. "Chà, Harrison, đó là cách cư xử phải phép ở bàn ăn à?" Cole lè nhè.

Harrison phớt lờ anh ta. Anh ghim chặt ánh mắt trên Travis. "Corrie có thể đã thọc một con dao vào lưng cô ấy hoặc cứa cổ họng của cô ấy hay chỉ có Chúa mới biết được điều gì khác nữa. Anh có nghĩ đến bất cứ khả năng nào như thế trong khi anh giương khẩu súng săn chết tiệt của anh và sẵn sàng không hả, Travis?"

"Bỏ chú ấy ra, Harrison." Adam ban hành mệnh lệnh. 

Harrison cuối cùng đã nhận ra những gì anh đang làm và ngay lập tức buông người anh trai ra. Travis hết sức bàng hoàng. Anh ta vẫn còn quá ngạc nhiên vì phản ứng dữ dội của Harrison để có thể đẩy lên bất kỳ sự tức giận thực sự nào.

Cole nhấc ghế cho anh ta. Anh đợi cho đến khi Travis định ngồi xuống, rồi cố kéo cái ghế đikhỏi. Travis đã quá quen thuộc với trò lừa cũ rích. Anh ta đẩy mạnh vào vai Cole và lấy chỗ ngồi lại.

"Vì cậu đã nổi nóng và buồn bực về sự an toàn của Mary Rose, nêntôi sẽ không đánh cậu. Cậu may mắn vì đã không xé rách áo tôi", anh ta lẩm bẩm. "Tôi sẽ phải đánh cậu sau đó." 

"Tôi sẽ rất vui lòng vá lại cho anh nếu Harrison xé rách nó," Eleanor buột miệng nói. "Đúng không, Mary Rose?" 

Cô giữ ánh mắt của cô trên Harrison khi trả lời Eleanor. "Vâng, dĩ nhiên bạn sẽ."

Harrison đã lại như thế nữarồi. Mary Rose không biết phải làm gì với anh. Người đàn ông ngọt ngào và dịu dàng mà cô thích ở bên cạnh rất nhiều một lần nữa đã biến thành một kẻ man rợ. Điều đó đã xảy ra thường xuyên hơn trong những ngày này, cô nhận ra. Cô nên dùng lời nguyền của anh bây giờ. Nhưng cô đã không. Ít nhất anh cũng không làm cô sợ hãi, cô cân nhắc, anh chỉ làm cô choáng váng đến nín thở thôi.

Cô quyết định làcô không thích sự không thể đoán trước của anh một chút. Anh đã trở nên cực kỳ hung hăng. Điều gì đã gây ra sự thay đổi ấy? 

Cô nhìn quanh bàn xem ai nêbị đổ lỗi. Ánh mắt cô rơi trên Cole. Anh ấynháy mắt với cô. 

"Harrison chắc chắn đã có được sự chú ý của em," anh ấynói. "Em trông có vẻ ngạc nhiên." 

Cô không đánh giá cao sự hài hướcấy. Cô cau mày với sự không hài lòng và chỉ ngón tay vào anhấy. "Đây là lỗi của anh, Cole Clayborne. Anh đã gây ảnh hưởng xấu đến Harrison kể từ ngày anh ấy đến đây. Anh ấy từng là một quý ông hoàn hảo. Bây giờ hãy nhìn vào anh ấy xem. Nếu anh đã hủy hoại anh ấy, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu."

"Mary Rose, không chỉ chỏ ngón tay của em vào bất cứ ai," Adam chỉdẫn. Nỗ lực của ông trongviệcđiều chỉnh cách cư xử của cô khá miễn cưỡng. Ông đang cố gắng không cười em gái mình bởi vì ông không muốn làm tổn thương những cảm xúc của cô. Nếu cô tin rằng Cole đã hủy hoại Harrison, Adam sẽ không cố gắng thay đổi suy nghĩ ấy.

Cole không có sựkềm chế, hoặc nhạy cảm như thế đối với cảm xúc của em gái. Anh tabật cười. "Cậu ta chỉ giả vờ là một quý ông thôi, cậu ta giống y changnhư phần còn lại của chúng ta, Mary Rose." 

"Anh ấy có thể giống Adam, nhưng chắc chắn anh ấy không giống anh hay Douglas hay Travis." 

"Có gì khôngđúng với bọn anh sao?" Douglas muốn biết. Cô lờ đi câu hỏi của anh ta. Cô quay sang Harrison. Anh vẫn đứng ở cạnh cuối bàn. 

"Em nghĩ anh nên tránh xa Cole từ giờ trở đi, anh ấy đang cố mài nhẵn anh đấy, Harrison. Anh đã nhiễm phải một số thói quen xấu." 

"Như là?" Harrison hỏi. 

"Như là thô lỗ," cô trả lời. 

"Đến đây nào, Mary Rose."

Cô thở dài. Ánh mắt anh nói với cô rằng không có gì để tranh luận. Cô đặt khăn ăn xuống, đứng lên khỏi ghế, và bước đến bên anh. 

Cô đặt bàn tay lên cánh tay anh. "Thật thô lỗ khi anh kéo Travis ra khỏi ghế của anh ấy." 

"Phải," anh đồng ý. "Thật là thô lỗ." 

Cô hài lòng rằng anh đã nhận ra điều đó. "Và anh rất tiếc," cô nói, nghĩ rằng để giúp anh nói lời xin lỗi của anh. 

"Không, anh không tiếc chút nào." 

"Ôi, lạy Chúa trên trời, Harrison. Em ước anh không còn mắcphảilời nguyền này nữa. Chúng rất đáng lo ngại." 

"Cậu ta chỉ hành động như một người bình thường thôi mà, Mary Rose," Douglas nói. "Anh nghĩ điều đó có chút mới lạ." 

"Anh đang giúp cậu ta tống khứ cung cách thành thị của mình", Cole thêm vào. "Em lẽ ra nên cảm ơn anh mới phải, em gái à."

"Về Corrie," Harrison bắt đầu, lờ đi tất cả các cuộc nói chuyện về tính khí của mình. 

Cô siết tay anh. "Em ước anh sẽ làm theo lời khuyên của em, Harrison, nó sẽ giúp íchcho anh nhiều khiở quanh đây." 

"Điều này hẳn là sẽ tuyệt đây," Travis thì thầm đủ để mọi người nghe thấy. 

"Để tâm đến công việc của chính mình đi, Travis," Mary Rose nói. 

"Em có thể cho anh lời khuyên của em sau khi chúng ta nói về Corrie," Harrison khăng khăng. 

Cô thở dài. "Em biết anh muốn gì. Anh muốn em xin lỗi vì đã bước lên những bậc thềm đó, đúng không?" 

"Anh muốn em sử dụng cái trí tuệ mà Đức Chúa Trời đã ban cho em. Đừng làm như vậy lần nữa." 

Cô không tranh luận với anh ta. "Em sẽ cẩn thận." 

Sự căng thẳng rời khỏi vai anh. “Cám ơn em.”

Anh nghiêng xuống và hôn cô. Đó là một nụ hôn ngọt ngào, dịu dàng, không đòi hỏi, đã kết thúc trước khi cô có thời gian để phản ứng. 

"Ngừng hôn em gái của chúng tôiđi." Douglas ra lệnh, mặc dù giọng của anh ta thiếu đi sự chua cay thật sự. 

Harrison đáp lại mệnh lệnh ấy bằng cách hôn Mary Rose lần nữa. Rồi anh đặt tay quanh vai cô và kéo cô lên áp bên cạnh sườn anh. Anh cố tình thể hiện sở hữu của mình. 

Anh quay sự chú ý sang Travis. "Nếu tôi không thể tin tưởng anh về việc bảo vệ cô ấy ..." 

"Nếu cậu không thể tin tưởng tôi á? Nếu đó không phải là tình thế khó xử ..." 

"Hãy bỏqua đi, Travis," Adam gợi ý. "Harrison, ngồi xuống. Mary Rose, trở về ghế của em."

Cô đi trở lại chỗ ngồi trong sự hoài nghi mơ màng. Có chuyện gì với Harrison thế nhỉ? Anh chưa bao giờ thể hiện tình cảm rành rành như thế trước các anh trai của cô trước đây. 

"Ai đã làm những cái bánh quy này thế?" Travis hỏi. 

"Tôi đã làm," Eleanor trả lời. "Sao thế? Anh không thích chúng à?" 

"Tôi thích chúng rất nhiều. Chúng rất ngon". 

Cô ta mỉm cười vui thích. "Tôi mừng vì anh thích chúng. Tôi sẽ làm nhiều hơn vào ngày mai nếu anh muốn tôi làm. Thậm chí tôi có thể nướng một cái bánh cake, tôi rất khéo tay, phải không, Mary Rose?" 

"Vâng, đúng vậy," cô trả lời. 

"Cô chắc chắn đang thích nghi," Douglas nói. 

"Tôi cố gắng làm thế," Eleanor trả lời. 

"Lời khuyên mà em định sẽ trao cho Harrison là gìvậy?" Cole hỏi em gái. 

"Anh hỏi gì ...? Lời khuyên? Oh, vâng, bây giờ em nhớ rồi."

Cô vẫn còn bối rối bởi nụ hôn của Harrison và cố gắng lấy lại bình tĩnh. "Em định đề nghị Harrison làm theo lời khuyên của em." 

"Chà, nó là thứ quái gì thế?" Cole hỏi. 

"Xem ngôn ngữ của anh kìa, Cole," Mary Rose nói với anh ta. "Đầu tiên bằng tâm trí, sau đó bằng trái tim. Anh ấy nên suy nghĩ mọi thứ trước khi hành động." 

Cole quay sang Harrison. "Tôi đã nghe điều đó từ đâu trước đây ấy nhỉ?" 

Harrison trông như thể muốn đập đầu vào thứ gì đó cứng. "Có thể từ em gái của anh chăng," anh nói khô khan. "Mary Rose?" 

"Vâng?"

"Em khiến anh phát điên." 

Adam bắt đầu bật cười. "Đừng có tức giận, em gái. Harrison không có ý xúc phạm emđâu. Cậu ta chỉ đang mắc phải lời nguyền của mình một lần nữa thôi."

Eleanor vỗ nhẹ vào tay Mary Rose. "Anh ta vẫn thô lỗ, phải không?" 

Mary Rose không trả lời cô ấy. Cô để cho các anh trai có được sự cười cợt của họ, sau đó quyết định thay đổi chủ đề. 

"Mọi người có muốn nghe về phần còn lại của chuyến thăm của em với Corrie không?" Mary Rose hỏi. 

"Anh không nghĩ Harrison có đủ sức chịu đựng để nghe thêm nữa đâu." Cole nói. 

"Tiếp đi, em gái. Hãy kể phần còn lại nào," Adam khuyến khích.

"Corrie chạm vào em, em đã kể với bà ấy tất cả những tin tức, đu đưa tới lui trên chiếcghế của bà ấy, và sau đó em đột nhiên cảm thấy bàn tay của bà trên vai em. Nó nhẹ như một cánh bướm. Bà ấy thậm chí còn vỗ nhẹ. Bà ấy cũng cấu em nữa, nhưng chỉ một lần thôi."

Douglas cười. "Tại sao bà ấy làm vậy?" 

"Mary Rose làm sao mà biết được cơ chứ?" Travis hỏi. "Người phụ nữ vẫn không nói chuyện với em ấy." 

"Ồ, em tin rằng em biết tại sao bà ấy lại cấu em, nhưng em không muốn làm mọi người chán với những chi tiết đó. Eleanor, vui lòng chuyển bánh quy cho tôi. Chúng trông ngon quá". 

"Chúng cũng có vị ngon nữa. Travis đã nói thế" Eleanor nói. Cô đưa đĩa cho Mary Rose và đưa ra gợi ý rằng cô nên lấy hai cái. 

"Em sẽ không làm bọn anh chán," Cole nói. "Nói cho bọn anh biết lý do tại sao bà ta cấu em."

"Ồ, được rồi," cô đồng ý. Cô biết anh trai của cô sẽ không ngừng hỏi cho đến khi cô giải thích. "Em đã phàn nàn một chút, và em đoán bà ấy đã mệt mỏi khi lắng nghe. Em đã dừng phàn nàn ngay khi bà ấy cấu em."

"Bọn anh nên bắt đầu cấu em cách đây nhiều năm," Adam trêu chọc. "Nếu bọn anh biết nó sẽ có hiệu quả như thế." 

"Bạn thật sự không nên phàn nàn, Mary Rose," Eleanor chỉ dẫn. "Mọi người không thích nó." 

"Bạn đã nhận ra điều đó khi nào vậy?" cô hỏi. 

"Chắc chắn bạn đã nhận thấy tôi đã hết phàn nàn rồi chứ." 

"Vâng, thực sự tôi đã nhận ra," Mary Rose khẳng định với bạn của mình. 

"Tôi đã nhận ra hành vi của tôi mệt mỏi thế nào khi tôi đang đi bộ từ nhà xuống thị trấn. Bạn không nhớ những vết rộp trên ngón chân của tôi sao? Vâng, đơn độc và mọi thứ, tôi đã có thời gian để suy nghĩ về thái độ của mình." 

"Tôi chắc chắn rất thích nghe cô cười, Eleanor. Bây giờ cô đang tử tế quanh đây rồi, và cô giúp ích rất nhiều, tôi đang bắt đầu tự hỏi chúng tôi sẽ xoay sở thế nào nếu không có cô.”

“Cám ơn ông, Adam.”

“Bạn đã ở một mình khi nào?” Mary Rose hỏi.

Cô tình cờ nhìn Cole và nhận thấy anh ấy đang cố gắng để không mỉm cười. 

"Tôi đã nói tôi ở một mình sao? Tôi đã không.", Eleanor buột miệng nói. "Hãy quên tôi đã đề cập đến nó, Mary Rose." 

Cô sẽ không làm bất kỳ điều gì như thế. Điều gì đó đã xảy ra trên đường trở về từ Blue Belle, và cô quyết tâm tìm hiểu xem đó là gì. 

"Eleanor, cậu sẽ giúp tôi dọn bàn và mang cà phê chứ?" 

"Chắc chắn," Eleanor trả lời. "Tôi cố gắng hữu ích. Tôi hy vọng bạn sẽ nhớ điều đó." 

Mary Rose thu gom một số dĩa và đi vào bếp. Eleanor theo sau cô một phút sau đó với những đồ ăn còn thừa. Cô đặt những chiếc đĩa xuống trên tủ chén, sau đó quay lại để thu thập các bình cafe.

Mary Rose sẽ không để cô ấy rời khỏi bếp. Cô vội vã đi qua để chặn đường, rồi quay người lại, khoanh tay lại trước ngực và nói, "Bắt đầu kể đi, Eleanor, chuyện gì đã xảy ra trên đường trở về nhà từ thị trấn? Điều gì đó đã diễn ra tốt đẹp."

"Không, thành thật mà nóithì tôi không bao giờ một mình, tôi rất chân thànhđấy,làm ơn đừng làm điều gì hấp tấp". Eleanor phản đối.

"Như là gì?" 

"Đừng bắt tôi rời đi. Đừng bỏ phiếu chống lại tôi." 

"Thiên Đường ơi, bạn đang nói cái gì thế?" 

Eleanor tiếp tục kể với cô mọi thứ.

Mary Rose trở nên tức giận. Thật là độc ác và tàn nhẫn khi Harrison và Cole đe dọa Eleanor. Cô đã dành trọn mười phút tốt đẹp để xoa dịu bạn mình. Sự tức giận của cô sủi bọt trong suốt thời gian đó. Eleanor rất vui khi có sự thông cảm và thấu hiểu của bạn mình, cô ta đã kể lại kinh nghiệm khủng khiếp một lần nữa, tô điểm các chi tiết. Đến lúc kết thúc, cô ta lại mô tả tỉ mỷ lần nữa.


Douglas biết ơn em gái anh đã rời phòng ăn vì anh muốn nói về Corrie mà không có sự can thiệp.

"Tôi đã có thời gian để suy nghĩ về những gì Harrison nói," anhtatuyên bố trong một giọng thấp để Mary Rose sẽ không nghe thấy. "Corrie Khùng có thể đã làm tổn thương Mary Rose, chú không nên để em ấy đi lên hiên nhà, Travis."

"Bà ta không có gì nguy hiểm cả. Corrie thích Mary Rose. Bà ấy để lạichăn trong hang cho em ấy, phải không?" 

"Làm thế nào mà chú biết đó là chăn của Corrie Khùng?" Douglas hỏi. 

"Ồ, vì Chúa, Douglas, nếu anh muốn bắt đầu kiếm chuyện với em thì cứ làm đi, đừng dùng các lập luận ngu ngốcthế chứ.

"Bà ấy điên," Cole xen vào. 

"Làm thế nào anh biết điều đó?" Travis hỏi.

"Những người bình thường không chào đón khách viếng thăm quan bằng một khẩu súng săn chỉa ra ngoài cửa sổ của họ. Tôi theo phe Douglas. Anh ấy nói đúng ..." 

"Không, tôi đã sai.” Harrison tuyên bố. 

Mọi người quay nhìn anh. Anh thở dài. "Tôi đã phản ứng thái quá. Tôi vẫn sẽ không để cô ấy đi lên trên hiên nhà, nhưng tôi không nên nổi xung theo cách tôi đã làm trong bữa ăn tối."

“Vậy tại sao cậu làm thế?”

Harrison nhún vai. "Gần đây tôi hơi dễ nổicáu một chút." 

Adam tựa lưng vào ghế. "Tôi thấy tò mò", ông nhận xét không đặc biệt với ai.

"Tò mò điều gì?" Cole hỏi. 

"Bọn nhóc các chú có thể rất lặng lẽ khi các chú muốn, nhưng Harrison vẫn biết khi chú đang ở trong gian nhà tranh lục lọi đồ đạc của cậu ta. Chú đã nghĩ cậu ta đang ngủcơ đấy.

"Sao nữa?" Cole thúc giục.

"Tôi thấy tò mò vềviệcCorrie có thể vào trong hang động, đắp mền cho Mary Rose, và sau đó rời đi, trong khi Harrison say ngủ. Yes, sir," ông nói với một nụ cười. "Tôi rất tò mò." 

Cole quay sang Harrison. "Cậu đã nhìn thấy bà ấy, đúng không?"

"Vâng, tôi đã nhìn thấy bà ấy." 

"Tại sao cậu không nói với chúng tôi?" Travis hỏi.

"Tôi không nói gì vì tôi không muốn Mary Rose biết.Cô ấy đang ngủCorrie đã không hề điên trong đêm đó, đôi mắt bà ấy dịu dàng khi đứng trên Mary Rose và nhìn xuốngcô ấy. Tuy nhiên, tôi không biết liệu tâm trạng của bà ấy có thay đổi như gió không, hoặc liệu thực sự có thể biến thành nguy hiểm không. Vì tôi chỉ nhìn thấy bà ấy trong vài phút, tôi chưa sẵn sàng đặt cuộc sống của Mary Rose vào tay bà ấy. Tôi vẫn tin rằng em gái của anh cần phải duy trì cảnh giác."

"Bà ấy trông như thế nào?" Douglas hỏi. 

"Giống như ai đó đã đẽo bà ấy bằng rìu." 

Travis rùng mình. "Thật đáng thương," anh thì thầm. 

"Sao bà ấy không nói chuyện?" Cole hỏi. 

"Tôi không chắc làấy có thể." 

"Ý cậu là cổ họng của bà ấy ..." Travis không thể tiếp tục. Anh ta bị rúng động bởi hình ảnh người phụ nữ mà anh đang nghĩ đến. 

Cole là ngườianh trai duy nhất có vẻ như chẳng hề suy suyển. "Tại sao cậu không nói với Mary Rose rằng cậu đã nhìn thấy Corrie?" 

"Tôi cảm thấy làm thế là xâm phạm. Corrie thuộc về cô ấy, cô ấy nên là người đầu tiên nhìn thấy bà ấy." 

"Cậu có nghĩ Corrie sẽ để em ấy nhìnthấy không?" 

"Tôi nghi ngờ điều đó, nhưng bà ấy có thể," Harrison thừa nhận. 

“Mary Rose có lẽ sẽ ngất đi, hoặc thét lên.” Travis nói. “Quỷ thật, tôi sẽ làm thế.”

Harrison lắc đầu. "Không, em gái của anh sẽ gạt mọi thứ qua một bên." 

Adam gật đầu. "Cậu hiểu rõ em ấy, Harrison." 

"Có một cơn bão đang tích tụ," Douglas nhận xét. 

"Anh nghe thấytiếng sấm à?" Cole hỏi. 

"Chếttiệt. MacHugh ghét sấm sét." 

Các anh em cười vang. "Chàng ta ghét mọi thứ," Travis nói. 

"Chàng ta chắc chắn thích Adam," Douglas nhận xét. "Anh đã làm gì để khiến nó theo đuôi anh như một chú chó con sau khi anh cưỡi nó hôm nay thế?" 

"Tôi đã theo lời khuyên của Harrison và ca ngợi cu cậu.Chàng ta thích nghe ca cẩm rằngmình tốt nhưthế nào. Chúng tôi là nhữnglinh hồn đồng điệu, Douglas." 

"Anh sẽ chăm sóc nó cho tôi khi tôi rời đi chứ?" Harrison hỏi Adam. 

"Cậu không đưa nó đi cùng à?" Douglas hỏi. 

"Hành trình vượt đại dương sẽ là quá nhiều cho chàngta."

"Để tôi đoán," Cole xen vào. "MacHugh ghét nước, phải không?" 

Biểu hiện của Harrison trở nên nghiêm túc. "Hãy hứa với tôi vài thứ. Bất kể thế nào, đừng bán nó. Nếu tôi không thể quay lại đây, anh sẽ giữ nó." 

Adam đồng ý. "Cậu có nghĩ cậu sẽ trở lại không?" 

Trước khi Harrison có thể trả lời, Travis đã hỏi anh một câu hỏi khác. "Cậu vẫn địnhrờiđi trong một tuần nữa à?" 

"Không," Harrison trả lời. "Tôi đã quyết định rời đi sau ngày mai." 

"Tại sao cậu lại thay đổi ý định?" Cole hỏi. 

"Mary Rose."

Anh không nghĩ anh cần phải nói thêm, nhưng Douglas không chịu buông tha. Anh ta yêu cầu chi tiết. "Cậu đang cố gắng đẩy chúng tôi nói chuyện với cô ấy sớm hơn à? Đó là cuộc nói chuyện của chúng tôi, Harrison, không phải của cậu. Tại sao cậu không thể đợi lâu hơn?"

"Em nghĩ cậu ấy nên sớm rời đi," Travis xen vào. "Em mệt mỏi với việc theođuôiMary Rose rồi, em ấy sẽ an toàn hơn khi cậu ta đã đi khỏi." 

"Để cậu ấy nói cho chúng ta biết tại sao cậu ta lại đổi ngày hẹn sớm lên," Douglas dai dẳng.

Harrison quyết định nói thẳng thừng. "Thật đơn giản, thưa các quý ông,tôi đã đạt đến tậncùnggiới hạn chịu đựng của mình rồi. Tôi không thể ở trong cùng một phòng với cô ấy và không ..." 

"Cậu không cần phải đi vào chi tiết đâu," Cole vội vàng nói. "Chúng tôi hình dung được rồi." 

"Và đó là một thứ thật đáng ghê tởm," Travis lẩm bẩm, vì nó liên quan đến em gái anh ta. 

"Lại nữa rồi," Douglas nói. 

"Gì?" Travis hỏi. 

"Sấm sét", Douglas trả lời. "Nó đang đến từ nhàbếp." 

“Anh đang nói về thứ quái gì thế?” Cole hỏi.

Douglas không cầnphải giải thích. Harrison đã được lệnh đến nhà bếp. Mary Rose hét lớn tên anh. Eleanor gào lên tên Cole. 

Hai người đàn ông vừa được triệu tập nhìn nhau. 

"Tôi đoán có lẽ họ đã nói chuyện với nhau," Cole nói. 

"Có lẽ?" Harrison trả lời khô khốc. 

Cole miễn cưỡng di chuyển. Harrison đặt khăn ăn của mình xuống với một vẻ cam chịu và đứng lên. 

"Cậu sẽ đi vào đó à?" Travis hỏi. 

"Tất nhiên," Harrison trả lời. 

"Những cơn bộc phát đó là về điều gì thế nhỉ?" 

"Để đóng băng địa ngục," Harrison nói. "Đứng dậynào, Cole. Anh sẽ đi cùng tôi." Cole ném khăn ăn vào Travis và đi theo Harrison vào trongbếp. 

Mary Rose bắt đầu trước. "Sao các anh có thể tàn nhẫn như thế? Thật nhẫn tâm và đáng xấu hổ khi làm Eleanor sợ hãi như cách các anh đã làm. Em không thể tin anh đã ném bạn ấy ra khỏi đường giữa hư không. Các anh đang nghĩ gì thế?”

Harrison không có thời gian để tự vệ. Eleanor đã vội vã chạy tới đứng bên cạnh Mary Rose. Cô tabắt chước tư thế quân sự bằng cách khoanh tay giữa ngực.

"Tôi có vết rộp trên những ngón chân của mình. Chúng đã chảy máuđấy,ơn Chúa. Cole cũng tham gia việc này sao? Anh ấy đã, đúng không?” Cô quay lại nhìn chằm chằm vào anh trai của Mary Rose. "Tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ tha thứ cho anh."

"Hai người đã để bạn ấy một mình. Bất cứ điều gì cũngcó thể xảy ra với bạn ấy. Có những loài động vật hoang dã đang sống trên núi. Các anh đã quên về chúng sao? Eleanor đã có thể ... Bạn có súng không?" cô hỏi bạn mình.

Eleanor lắc đầu. "Không, tôi không có. Nếu tôi có súng, Mary Rose, tôi đã bắn Harrisonrồi. Anh sẽ cảm thấy thế nào nếu có điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra với tôi?" Eleanor hỏi Cole. 

Anh bước tới bàn bếp và dựa vào đó. "Không có gì xảy ra với em hết," anh nói bằng một giọng bình tĩnh và hợp lý. 

"Chưa hề có cuộc bỏ phiếu nào hết," Eleanor kêu lên. "Tôi đãphải tử tế mà không vì lý do gì cả. Tôi thậm chí đã làm bánh quy, chết tiệt nó." 

Cole nhún vai. "Đó là những cái bánh quy rất ngon," anh tanói. "Em không chết vì đã trở nên tử tế, Eleanor. Vậy hãy thôi hành động như thế đi." 

"Luôn luôn có người quan sát cô tamà." Harrison xen vào. Anh cũng nghe có vẻ hợp lý. 

“Ai đã quan sát bạn ấy?” Mary Rose hỏi.

"Dooley đã nhận lượt của mình, sau đó đến phiên Ghost, và rồi Henry cuối cùng," Cole giải thích. 

"Ghost? Chúa nhân từ, không phải Ghost chứ, liệu ông ấy có uống không?" 

"Có, ông ấy có," Eleanor trả lời. "Người đàn ông rõ ràng đã nốc saybí tỉ." 

"Ông ấy đã gì cơ?" Cole hỏi. 

"Say rượu," cô nói. "Ông ta không thể đến cứu tôi nếu tôi gặp rắc rối." 

"Em không thể biết được điều đó," Cole lập luận. 

"Ông ấy đã nghĩ tôi là một thiên thần cơ đấy, vì Chúa." 

"Ông ấy hẳnđã say thậtrồi." Cole bật cười. Harrison kềm chế hơn. Anh chỉ cườimỉm.

Eleanor tuyệt vọng muốn Cole thú nhận rằng anh sẽ thương tiếc cô nếu cô bị giết. Cô biết cô đang quá thống thiết nhưng cô không quan tâm. Anh đã hôn cô, sau tất cả. Anh phải cảm thấy điều gì đó với cô, đúng không? Cô nghĩ rằng sẽ thật đáng yêu nếu anh thừa nhận điều đó.

"Anh sẽ làm gì nếu tôi bị giết?" 

"Điều đó đã không xảy ra. Em chắc chắn đáng ngắm nhìn khi gò má em bừng đỏ." 

"Trả lời câu hỏi của tôi," Eleanor khăng khăng. 

"Được thôi, tôi sẽ trả lời. Tôi đoán là tôi sẽ chôn em." 

"Anh sẽ chôn tôi." 

Trông cô không có vẻ quá hạnh phúc với anh. Anh quyết định rằng đó không phải là câu trả lời mà cô đang tìm kiếm. "Tôi sẽ chọn một vị trí tuyệt vời." 

Harrison vòng tay quanh Mary Rose. "Anh cũng sẽlàm điều tương tự cho em," anh hứa với cô. 

Cô có thể nhìn thấy nét cười cợt trong mắt anh. "Anh thật chu đáo làm sao," cô thì thầm. 

Eleanor tiến gần Cole hơn. "Và sau đó anh sẽ làm gì?" 

"Em có cần phải nâng cao giọng lên như thế không? Em đang làm tôi đau đầu đấy.”

Cô đã xin lỗi trước khi cô nhận ra cô đang làm gì. "Tôi xin lỗi. Vui lòng hãy cho tôi biết anh sẽ làm gì sau khi chôn tôi trong một vị trí tuyệt vời." 

Cole giả vờ phải ngẫm nghĩ về điều đó. 

"Chà, tôi phải đào sâu khi tôi chôn em, để những con thú sẽ không tìm thấy em. Và trời thì nóng trong năm nay", anh nói. 

"Vâng," cô đồng ý. "Trời nóng." 

"Tôi đoán tôi sẽ trở về nhà và kể với Mary Rose chuyện gì đã xảy ra. Cô ấy sẽ cảm thấy buồn, phải không, Harrison?" 

"Vâng, cô ấy sẽ," Harrison đồng ý. 

Cả Eleanor lẫn Mary Rose đều không thể giữ được sự tức giận của họ nữa. Cách Cole đang nói theo kiểu lè nhè của những chàng cao bồi khiến cả hai người phụ nữ đều muốn bật cười. 

"Và rồi anh sẽ làm gì?" Eleanor hỏi. 

"Tôi đoán tôi sẽ lấy một ly bia."

Cô quay người và bước ra khỏi bếp. Cô biết cô sẽ mỉm cười. Cô không muốn Cole nhìn thấy nó. 

Anh bắt kịp cô ở hành lang ngay khi cô đang mở cánh cửa xoay để cô có thể đi vào phòng ăn. 

Anh túm lấy cô quanh eo và buộc cô quay lại. 

"Chính xác thì em mong tôi nói tôi sẽ làm gì?" 

"Tôi mong anh nói rằng anh sẽ cảm thấy tiếc cho sự qua đời của tôi. Thực hiện bất kỳ sự tiếc thương thật lòng nào sẽ là quá nhiều để yêu cầu từ một người như anh." 

"Chắc chắn tôi sẽ thương tiếc." 

"Anh không thấy tiếc chút nào vì đã nói dối tôi sao?" 

"Không." 

"Tại sao không?"

"Bởi vì em đang đau đớn thực sự ở tronglòng, Eleanor. Tôi thích em tốt đẹp hơn như bây giờ. Em ngọt ngào hơn nhiều khi em không la hét mọi lúc. Bên cạnh đó, tôi đã hôn em. Tôi sẽ không làm thế nếu Harrison không bỏ rơi em trên con đường mòn. Nhân tiện, tất cả kế hoạch là của cậu ấy. Muốn tôi hôn em một lần nữa không?”

"Vâng,làm ơn." 

Bàn tay của Cole di chuyển đến phía sau cổ cô. Anh đã rấtdữ dội khi kéo cô sát vào với anh. 

"Có một ngọn lửa đang cháy bên trong em, Ellie. Em làm cho một người đàn ông muốn đến gần ngọn lửa hơn. Thật sự gần. Tôi đã nghĩ về việc hôn em lần nữa suốt cả tuần dài." 

"Cole?" Giọng cô là một tiếng thì thầm mơ màng. 

"Vâng?" 

"Anh sẽ vui lòng tiến hành điều đó chứ?"

Anh đang cười khi miệng của anh đòi hỏi của cô. Một nụ hôn là không đủ. Anh quyết định muốn nhiều hơn. Anh đang có một cơhội quá đỗi vừa lòng, anh quên mọithứvề việc để lại Mary Rose trong nhà bếp cùng với người đàn ông quyết tâm quyến rũ cô.



Em gái của anh rất biết ơn về khoảnh khắc riêng tư khỏi gia đình. Cô muốn nói chuyện với Harrison và tìm hiểu tại sao anh lại tránh cô. Có chuyện gì đó đã sai, đúng vậy, và cô không còn muốn buồn phiền vì điều đó thêm nữa.

Khi Cole rời phòng, Harrison đi đến cửa sau và nhìn vào màn đêm. 

Một làn gió mát lọc xuyên qua ô cửa lưới. "Anh đang nhìn gì vậy?" cô hỏi. 

"Thiên đường." 

Anh quay lại và thấy cô đang đứng cách anh một bước chân. Anh không nói một lời với cô. Anh chỉ nắm lấy tay cô, quay người và đi ra ngoài.

Cô ngoan ngoãn đi theo anh. Cô mong anh dừng lại ở hiên sau nhà, nhưng anh tiếp tục đi xuống những bậc thang và băng qua sân. Bước đi của anh dài, có chủ đích. Anh muốn đặt khoảng cách giữa cô và các anh trai để anh có thể nói chuyện với cô. Anh buông tay cô nửa đường băng qua sân và tiếp tục đi tới khu bãi quây. Anh quay sang cô, khoanh tay trước ngực, và dựa lưng vào thành lan can bằng gỗ.

Cô đứng cách anh ít nhất mười feet. Cô muốn chạy về phía anh, quàng cánh tay quanh anh và ôm anh thật chặt. Thay vào đó, cô đứng yên và chờ đợi một dấu hiệu cho thấy anh muốn cô chạm vào anh.

Anh có vẻ hài lòng khi nhìn cô. Cô không cảm thấy thiếu thoải mái dưới cái nhìn chăm chú của anh. Ánh mắt anh giờ đây tràn ngập sự ấm áp. Có sự dịu dàng trong ánh nhìn của anh khiến cô cảm thấy như thể anh đang vuốt ve cô. Cô tiến lại gần anh hơn theo bản năng, ánh mắt cô khoá chặt trên anh, và cô thậm chí còn không cố gắng dấu tranh với phản ứng của mình đối với anh. Anh không chạm vào cô, nhưng cô vẫn cảm thấy hụt hơi,ấm áp và bồn chồn với khao khát.

Cô nhớ việc được hiểu thấu bởianh. Cô thấy mình đang tự hỏi liệu anh có nhận ra anh đã thay đổi biết bao nhiêu kể từ khi anh đến Montana không. Giờ đây đã có một nét hoang dã trong anh, một vẻ vạm vỡ mà cô không nhận thấy vào ngày cô gặp anh. Anh luôn có cơ bắp và cao lớn, nhưng bây giờ anh trông như dũng sĩ Herculean đối với cô. Mặt trời đã làm cho da anh trở nên sẫm màu hơn. Mặc dù không thể,nhưng mắt anh cũng có vẻ sẫm hơn, và mái tóc dài hơn, gần như đến vai. Tuy vẫn sẫm màu, nhưng ánh trăng đã khiến cho nó có vẻ như được kẻ sọc bởi vàng.

Càng nhìn anh lâu, cô càng khó giữ hơi thở của mình hơn.

Anh nhận thấy sự thay đổi tinh tế trong cô. Đôi mắt cô đã chuyển sang màu xanh da trời sẫm. Cô có một vẻ bối rối trên khuôn mặt. Cô đã khuấy động anh như quỷ địa ngục.

Anh nhận ra cái nhìn ấy. Mắt cô luôn chuyển sang màu này khi anh hôn cô. Sự đam mê đã gây ra phản ứng đó. Lý do bây giờ là gì? 

Anh nghĩ anh biết, nhưng dẫu sao thì anh cũng sẽ bắt cô nói với anh. 

"Em đang nghĩ gì vậy?" Giọng anh sâu thẳm, khàn khàn, lôi cuốn của người vùngCao Nguyên. 

"Anh đẹp làm sao," cô thì thầm. "Anh biết đấy, em đã nghĩ anh đẹp trai khi lần đầu gặp anh, nhưng bây giờ chỉ nhìn anh thôi cũng làm cho hơi thở em bị bẫy lại trong cổ."

Cô không thể tin rằng cô đã có can đảm để nói với anh sự thật, đặc biệt khi anh đã lảng tránh cô suốt cả tuần. 

"Em cũng nghĩ rằng anh đã lảng tránh em. Anh đã cảm thấy mệt mỏi với em sao?" 

Câu hỏi làm anh ngạc nhiên. Anh không thể tưởng tượng được tại sao cô lại lo lắng về một điều không thểnhư thế. 

"Anh không bao giờ cảm thấy mệt mỏi với em. Anh nghĩ về em từ phút anh thức dậy cho đến giây anh chìm vào giấc ngủ. Địa ngục, anh thậm chí con mơ về em." 

"Anh có ư?" cô hỏi một tiếng thở dài. 

"Vâng, anh có." 

Sự âuyếmđã chuyển vào trong giọng nói của anh. Cô bước thêm một bước nữa. "Em cá là chúng ta nghĩ về những điều tương tự."  Như là hôn nhau,ôm ấpnhau,chia sẻ những bí mật và những ước mơ.

Tiếng cười của anh nhạo báng. "Anh nghi ngờ điều đó. Em không biết nhiều về đàn ông, phải không?" 

"Em nghĩ là em có. Em có bốn người anh trai. Em thường biết họ đang nghĩ gì." 

"Có đúng không? Em có thực sự muốn biết anh đang nghĩ về điều gì ngay bây giờ không?"

Cô chầm chậm gật đầu. Rồi cô tiến thêm một bước về phía anh. "Vâng, làm ơn, anh làm em rất tò mò." 

“Anh đang nghĩ em sẽ nóng lên như thế nào khi anh ânáivới em. Anh hình dung em đang nằm duỗi dài trên tấm chăn của anh, làn da mềm mại và óng ánh vàng, mái tóc hoang dã và rối bời, bờ môi sưng phồng và đỏ hồng vì những nụ hôn dài của anh. Đôi mắt em mang màu của bầu trời như chúng đang có ngay bây giờ. Anh đang suy nghĩ về những âm thanh nhonhỏ em sẽ tạo ra từ sâu trong cổ họng khiến anh phát điên và trở nên cứng đến nỗi nhức nhối muốn ở bên trong em. Anh đang nghĩ cuộc làm tình của chúng ta sẽ hoang dã và mãnh liệt như thế nào, và cách em sẽ bấm sâu móng tay vào vai anh khi chúng ta cuộn chặt với nhau và anh đang rộn ràng bên trong em, và em sẽ chật khít và ẩm ướt ra sao. Đó là khá nhiều những gì anh đang nghĩ.”

Cô dường như không thể thở nổi. Cô rất ngạc nhiên vì cô vẫn có thể đứng. Những hình ảnh gợi tình anh vẽ racho cô khiến đầu gối cô yếu ớt.

Anh vẫn chưa nói xong. Anh từ từ mở rộng cánh tay ra và nói, “Anh sẽ không nhẹ nhàng, em sẽ không muốn anh như thế. Hãy hiểu anh, Mary Rose. Anh sẽ có em, mãi mãi. Có muốn anh tiếp tục không?"

Cô không thể trả lời anh. Cô cảm thấy như thể anh vừa đặt cô trên lửa. Cô có thể cảm thấy mặt cô đang bừng cháy và đột nhiên hết sức khao khát vềmột chiếc quạt hoặc một ly nước mát lạnh. 

Cô cúi đầu xuống để anh không nhìn thấy mặt cô đỏ lên như thế nào. Anh sẽ nghĩ cô ngượng ngùng. Tuy nhiên, cô không hề ngượng ngùng và điều đó làm cô ngạc nhiên hơn bất cứ điều gì khác.

Người đàn ông chắc chắn rất giỏi với ngôn từ. Anh rất thẳng thừng và hoàn toàn trung thực với cô. Anh xứng đáng được đáp trả bằng sự trung thực. Cô sẽ không giả vờ rằng cô không thích những gì anh vừa nói. Cô nghĩ rằng một phụ nữ đúng mực có lẽ sẽ quay người và chạy trở lại nhà vìsựan toàn. Có lẽ đó là lý do anh không giữ cô. Anh trao cho cô tự do để quyết định xem cô có nênđúng mực hay không. Những lời nói của anh là những từ của người yêu và không nên nhạo bángmà nênchấp nhận, và cô đã làm chính xác điều đó.

Cô nhìn anh, nhìn thẳng vào trong mắt anh, và thì thầm, "Đó khá nhiều là những gì em đang nghĩ." 

Anh trông cóvẻ hài lòng một cách ngạo mạn. Cô nhanhchóng khép lại khoảng cách giữa họ. Cô đứng tronggiữa hai chân anh, với hai cánh tay vòng quanh eo của anh, và tựa vào anh. 

"Tuy nhiên em vẫn đang mặc quần áo trong suy nghĩ và những giấc mơ của em. Em đang mặc gì trong suy nghĩ và giấc mơ của anh?" cô hỏi. 

"Anh." 

Từ đơn lẻ ấy làm tràn ngập tâm trí cô với tất cả các loại hình ảnh gợi tình. Cô trở nên khó thở khi nghĩ về hai người họ ở trên giường cùng nhau mà không có một mảnh quần áo ngăn cách họ. 

"Harrison, khi anh nói những điều như ... anh khiến em cảm thấy ..." 

"Nóng toàn thân?"

"Vâng," cô thì thầm. "Nóng toàn thân. Em thật trơ tráo khi thú nhận điều đó, đúng không? Em không tin em sẽ hành động như thế này nếu như bất kỳ ai khác nói với em theo cách anh vừa làm". 

"Địa ngục, anh hy vọng là không."

"Anh khiến em cảm thấy mìnhxinh đẹp," cô thì thầm với sự ngạc nhiên trong giọng cô. 

"Em xinh đẹp," anh nói. "Em không trơ tráo, cưng yêu dấu. Em đang thành thật với anh. Mặc dù em đã không nói thật về chuyện nghĩ và mơ theo cách của anh."

"Làm sao anh biết em đã không?" Chúa ơi, sao cô yêu âm sắc thô ráp trong giọng nói của anh quá chừng. Nó làm cho toàn thân cô run rẩy với khao khát. 

"Em không có bất kỳ kinh nghiệm nào để rút ra những suy nghĩ như vậy. Em không có bất kỳ ý tưởng nào rằng điều đó sẽ tuyệt như thế nào giữa chúng ta hết." 

Cô nghiêng người ra sau để có thể nhìn vào mắt anh. "Chính xác anh có bao nhiêu kinh nghiệm?" 

"Đủ."

Anh sẽ không nói thêm chi tiết, và cô quyết định không theo đuổi vấn đề. Đó chỉ đơn giản là những cuộc chinh phục trong quá khứ của anh. Quá khứ. Hiện tại thuộc về cô. Bên cạnh đó, cô thậm chí không thể nghĩ đến việc Harrison làm tình với một người phụ nữ khác mà không bị nhói buốt vì đau đớn và ghen tị.

"Thật tổn thương khi nghĩ về anh với một người phụ nữ khác." 

"Anh không thể thay đổi quá khứ vì em. Anh chưa từng yêu bất kỳ người phụ nữ nào mà anh đã đưa lên giường, và họ chắc chắn cũngkhông yêu anh. Bọnanhđã chỉ lợi dụng lẫn nhau bởi vì cùng muốn điều tương tự." 

"Anh đã muốn gì?" 

"Sự thoả mãn thể xác", anh trả lời. "Anh không tự hào về hành vi của mình. Sử dụng bất cứ ai theo cách anh đã làm là sai. Tuy nhiên anh phải trưởng thành trước khi anh hiểu ra mọi thứ." 

Cô gật đầu để anh biết là cô hiểu. "Cole và Travis và Douglas vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành." 

"Sao em biết là họ không?" 

"Tần suất các chuyến đi của họ đến Hammond." 

Harrison cười. "Em biết về ngôi nhà bên ngoài thị trấn sao?"

"Với những người phụ nữ à?Dĩ nhiên. Em biết từ lâu rồi. Adam đã giải thích mọi thứ cho em. Bây giờ anh giải thích những gì có thể giống như thế trên giường với anh, em tin rằng em sẽ bắt đầu có những suy nghĩ và giấc mơ tương tự như anh. Dù vậy, em sẽ không nói với Adam về chúng đâu."

"Không phải những gì có thể giống như trên giường của anh, mà là nó sẽ như thế. Anh muốn có em, Mary Rose." 

"Anh muốn ư?" 

"Anh yêu em, em yêu dấu".

Cô tràn ngập niềm vui. Những giọt lệ rưng rưng trong mắt cô, và tất cả những gì cô muốn làm là ném mình vào vòng tay anh và giữ anh thật chặt trong suốt quãng đời còn lại. Cô không nhận ra rằng cô đã khao khát nghe những lời đó như thế nào.

Anh sẽ không để cô ôm anh. Anh giữ vai cô và siết nhẹ để cô chú ý đến những gì anh muốn giải thích với cô.

"Anh muốn em lắng nghe một cách cẩn thận. Anh yêu em, và anh sẽ tiếp tục yêu em cho đến ngày anh chết. Anh muốn dành cả đời để bảo vệ và yêu thương em. Anh đặt toàn bộ niềm tin vào em. Anh biết rằng một khi em vượt qua được cơn giận của mình, em sẽ nhận ra rằng chúng ta dành cho nhau Đó là điều không thể tránh khỏi. Không ai có thể yêu em như cách anh yêu em. Anh muốn em cố gắng nhớ điều đó khi em ghét anh. Hãy nhớ rằng anh chưa bao giờ, không bao giờ có ý định làm tổn thương em. "

"Em không hiểu những gì anh đang cố gắng nói với em. Em sẽ không bao giờ có thể ghét anh." 

"Ôi, tình yêu, em sẽ ghét anh," anh hứahẹn. "Anh ước với Chúarằnganh có thể ngăn chặn nỗi đau mà em sẽ phải chịu đựng, nhưng anh không thể. Giờ đây, nó đãở ngoài tầm tay củaanhrồi." 

Cô không sợ hãi bởi dự đoán tăm tối của anh. Anh yêu cô. Không điều gì khác quan trọng đối với cô.

"Anh nói với em rằng anh có niềm tin vào em, nhưng anh mâu thuẫn với bản thân bằng cách gợi ý rằngem sẽ có thể ghét anh. Em có nhiều niềm tin vào anh hơn anh có với em, Harrison. Không điều gì anh từng làm, hay sẽ làm, có thể làm cho em ghét anh. Em yêu anh nhiều hơn em hình dung được là em có thể. Tình yêu của em đi cùng với sự tin tưởng hoàn toàn. Em không trao tặng điều đó một cách dễ dàng. Khi em đến giường của anh, đó sẽ là với một trái tim đầy yêu thương. Em không quan tâm điều đau lòng nào đang chờ đợi em. Nếu anh ở bên cạnh em, em sẽ chịu đựng được bất kỳ điều gì."

Anh nắm chặt vai cô. "Hãy suy nghĩ thật lâu và thật kỹ trước khi em trao cho anh ước hẹn tình yêu của em. Hãy thấu hiểu và ghi nhớ mọi từ anh vừa nói với em. Sau đó hãy đi và nói chuyện với các anh trai của em. Hãy nghe những gì họ phải nói trước khi em nói với anh rằng em yêu anh lần nữa."

Cô lắc đầu. "Em không cần phải nói chuyện với họ. Em đã biết điều gì đang có trong trái tim em rồi. Không gì họ nói có thể thay đổi cách em cảm nhận về anh."

Anh run rẩy vì sự tin cậycủa cô. "Em đang cám dỗ anh bất chấp những hậu quả. Anh cần em, Mary Rose, và anh biết anh không thể tiếp tục chờ đợi lâu hơn được nữa. Anh sẽ không bao giờ ép buộc em. Em sẽ trao thân cho anh một cách tự nguyện. Đừng nói với anh rằng em yêu anh lần nữa, vì nếu em làm thế, từ giây phút đó, em sẽ thuộc về anh. Anh sẽ không để em thay đổi ý định đâu."

Bàn tay anh ôm lấy hai bên mặt cô. Những vết chai thô ráp của anh đốilập vớilàn da mềm mại của cô làm nổi bật sự khác biệt kỳ diệu giữa chúng. Cô đắm chìm trong sứcnóngtoả ra từ anh, sức mạnh trong bàn tay anh, sự rắn chắc trong cơ thể anh, cách hoàn hảo anh cao vượt trên cô. Cô không cảm thấy nhỏ bé bởi vì anh có sức mạnh thể lực vợt xa hơn cô. Cô thấy được tôn vinh trong tất cả các sự tương phản kỳ diệu giữa họ. Cô bình đẳng với anh trong tất cả những cách quan trọng nhất đối với cả hai. Trong tâm trí cô, và trong trái tim cô.

"Anh yêu em, Mary Rose." 

Sự dịu dàng trong giọng nói của anh là bằng chứng anh đã nói từ trái tim mình. 

Ngón tay cái của anh vuốt ve vành môi dưới của cô. Cô cảm nhận sự ấm áp của cái vuốt ve ấy xuống đến tận những ngón chân. 

"Em là tất cả những gì anh có thể mong muốn tmột người bạn đời, và nhiều hơn nữa. Anh đã bị cuốn hút bởi sự tử tế, sức mạnh và trái tim tinh khiết của em. Bây giờ, hãy trở vào bên trong nhà đi, trước khi anh quên mấtlời hứa của mình."

Tay anh thõng xuống hai bên. Cô hiểu rõ những gì anh mong đợi cô làm. Anh đã trao cho cô một lối thoát vì anh muốn cô chắc chắn. Có lẽ sẽ không còn đường lui một khi cô thực hiện cam kết của mình với anh.

Ồ, vâng, cô hiểu. Cho dù anh không hiểu. Đã quá muộn rồi, vì trái tim cô đã được trao đi rồi. 

"Em yêu anh, Harrison." 

Anh trở nên hoàn toàn bất động. Cô lặp lại lời cam kết. 

"Chúa ơi, Mary Rose, em có hiểu rằng anh..." 

"Em yêu anh." 

Anh kéo cô vào trongvòng tay anh. Hai bàn tay anh khum vào mông cô, và anh nâng cô lên áp chặt vào anh cho đến khi xương chậu của cô chạm vào háng anh.

Cô quàng tay quanh cổ anh. Cô bắt đầu run rẩy với ước đoán, vì bây giờ sức nóng và sức mạnh của anh đã bao trùm cô. Cô yêu mùi hương và cảm giác anh áp sát vào cô, và Chúa ơi, nếu anh không hôn cô sớm, cô nghĩ cô sẽ mất trí mất thôi.

Anh đợi cho đến khi cơn đói của anh thiêu đốt anh. Và rồi anh nghiêng xuống,bắt đầu làm tình vớicô bằng miệng anh. Lưỡi của anh vuốt ve đôi môi cô, rồi chìm sâu vào bên trong để kết đôi với lưỡi của cô.

Hương vị của cô làm anh say sưa. Miệng anh trở nên đòi hỏi nhiều hơn, nghiêng trên cô hết lần này đến làn khác cho đến khi anh trở nên hoang dã với nhu cầu rộn ràng của mình. Chỉ có Mary Rose, niềm đam mê của cuộc đời anh, tình yêu vĩnh hằng của anh. Anh quấn mình trong sự mềm mại của cô và tin rằng anh đã chạm tới thiên đường.

Nụ hôn sâu, nóng bỏng, ẩm ướt, đã trở nên khẩn cấp hơn bởi vì đáp ứng không giới hạn của cô đã ápđảoanh. Cô dường như không thể có đủ của anh. Cô muốn chạm vào và vuốt ve anh ở khắp mọi nơi. Sự vươn dậy của anh được ôm ấp giữa hai hông cô. Cô có thể cảm thấy vật cứng rắn của anh ép vào cô và bắt đầu cọ xát vào anh theo bản năng.

Sự cám dỗ muốn tiến xa hơn đã bắt đầu lnáp tất cả các mối quan tâm khác. Harrison đột ngột nhận ra tình thế khó khăn của mình. Và của cô. Nếu anh không dừng lại bây giờ, anh sẽ chiếm đoạt trinh tiết của cô ngay trong sân sau. Chúa giúp anh, ý nghĩ đó đã không đẩy lùi anh.

Anh đột ngột kéo người ra khỏi cô. Hơi thở của anh tả tơi và rời rạc. Tất cả các dây thần kinh trong cơ thể của anh đều hét lên đòi hoàn thành. Anh rùng mình phản ứng với nhu cầu cuồng nhiệt đang tuônchảy qua anh và nghiến chặt hàm khi anh âm thầm cố gắng tách bản thân cách xa khỏi cô.

Cô cảm thấy như thể chiếc neo của cô vừa bị tách khỏi cô. Sức mạnh của cô đã bỏ rơi cô, và cô đổ sập vào anh, run rẩy với nhu cầu của chính mình. 

Cô muốn anh vòng cánh tay anh quanh cô lần nữa và ôm cô thật chặt. 

"Trở vào trong nhà đi." 

Sự khắc nghiệt trong mệnh lệnh của anh đã cắt ngang sự mơ màng của cô. Cô cố gắng hiểu. "Vào trong nhà? Em không muốn rời xa anh. Hãy hôn em lần nữa đi. Em yêu anh, Harrison. Em muốn anh ôm em." 

"Trở vào trong nhà." 

Anh không đangra lệnhcô rời khỏi, anh đang nói với cô. Cô hít một hơi thật sâu và từ từ kéo tay ra khỏi anh. 

Cô bối rối vì sự thay đổi đột ngột của anh. Cô đã làm điều gì đó sai chăng, và nếu cóthìđólà gì? Cô không đang ở trong trình trạng tốt để cố gắng tìm ra bất cứ điều gì ngay bây giờ. Cô sẽ phải đợi cho đến sau đó, sau khi trái tim cô ngừng đập như điên dại và cô có thể lấy được hơi thở của mình mà không hổn hển, và rồi cô sẽ suy nghĩ thông suốt mọi thứ.

Tuy nhiên, anh sẽ không cầnphải nói cô để anh lại một mình nữa. Dù sững sờ thếnào, cô vẫn hiểu rõ ý nghĩa của từ ‘không’, ngay cả khi nó được che dấu như một mệnh lệnh. 

Cô quay người và bắt đầu đi trở lại ngôi nhà. Sự bực bội và thất vọng đã không bắt được cô cho đến khi cô đi được nửa đường về nhà. 

Sự rút lui đột ngột của anh thật quá sức thô lỗ, phải không? Anh sẽ chết khi nói với người phụ nữ anh yêu rằngtại sao anh lại vội vã ngừng hôn cô sao? 

Cô nghĩ rằng anh ở sau cô. "Anh có tính khí y như con ngựa của mìnhấy," cô lẩm bẩm đủ lớn để anh nghe. 

Anh không trả lời cô. Cô quay lại để lặp lại sự xúc phạm và nhận ra rằng anh không thể nghe. Anh đangđi theo hướng ngược lại.

"Anh đi đâu thế?" cô gọi. 

"Đi ngủ." 

Đã muộn, nhưng không muộn đến thế. "Anh sẽ không trở lại nhà tối nay à?" 

"Không." 

"Vậy chúc ngủ ngon." 

Anh không đáp lại lời chia tay của cô. Cô chờ đợi một phút nữa, và khi anh đi đến lối vào của ngôi nhà tranh và đẩy cánh cửa mở ra, cô đánh mất sự kiên nhẫn. 

"Chúc ngủ ngon," cô hét lên. Cô lặng lẽ thêm ‘đồchết tiệt’. 

Cuối cùng anh quay lại và nhìn cô. "Mary Rose?" Giọng của anh đủ sức mạnh để nhấc cô lên khỏi mặt đất. 

Ý niệm kỳ cục và không tưởng đã khiến cô mỉm cười. "Vâng?" 

"Đừng để anh đợinhé.





Ngày 4 tháng 5 năm 1867 

Mama Rose kính mến,

Tất cả chúng con đều đau lòng sau khi chúng con đọc thư của má. Chúng con có hàng trăm câu hỏi để hỏi má. Tại sao má không nói cho chúng con biết những gì Livonia đã làm sớm hơn? Má không nên phải lo lắng một mình. Bây giờ chúng con là gia đình của má, và má không nên giấu chúng con bất cứ điều gì.

Livonia đã tống tiền để má ở lại với bàta bao lâu rồi? Vâng, chúng con biết và chúng con hiểu người phụ nữ lớn tuổi ấy sợ hãi như thế nào. Bị mù thật là khủng khiếp, dĩ nhiên, và gánh nặng với hai người con trai tự cho mình là trung tâm, những kẻ đang cố gắng bán mọi thứ không thông qua bà ấy,cũng thật đáng sợ, nhưng, Mama Rose à, không có gánh nặng nào của bà ấy có thể biện minh cho những gì bà ấy đang làm với má.

Má có thực sự tin là bà ấy sẽ nói với con trai của mình rằng Adam đã giết cha của họ không hay bà ấy chỉ đang lừa gạt? Bà ấy hoàn toàn quên là anh ấy đang cố gắng bảo vệ má và Livonia khỏi cơn thịnh nộ của người chủ rồi sao? Có nhớ tất cả những lần ông ta đã đánh bà ấy không? Livonia chắc chắn đã chịu đau khổ, nhưng không gì trong những điều đã xảy ra với bà ấy có thể làm cho tội lỗi của bà ấy khi chống lại má dễ dàng chịuđựng hơn cho chúng con. Lincoln đã muốn má đượcgiải phóng, và hàng ngàn thanh niên hy sinh cuộc sống của mình trong cuộc chiến đã làm như vậy để đảm bảo sự tự do của má.

Bây giờ Mistress Livonia lại ràng buộc má trong cảnh nô lệ một lần nữa ... 

Thiên Chúa bảo vệ tất cả chúng ta, 
Con trai yêu thương của má, Douglas.


Không có nhận xét nào: