Thứ Tư, 25 tháng 4, 2018

Roses 12

Chương 12




Họ không muốn tin anh. Cole đã nhấn mạnh sự phủ nhận của mình. Mary Rose không phải là Victoria. Cô không thể. Adam hợp lý hơn. Ông đã đặt những câu hỏi, cố tìm ra sự thiếu nhất quán. Travis xé vụn mọi lời giải thích mà Harrison đưa ra. Douglas im lặng một cách bất thường. Anh ta cứ nhìn chằm chằm vào ly của mình và lâu lâu lại lắc đầu. Dường như anh ta quá sửng sốt để nói chuyện.

"Sự trùng hợp ngẫu nhiên," Cole nói. Anh ta dộng nắm đấm trên mặt bàn để nhấn mạnh quan điểm của mình. 

"Victoria được sinh ra khi nào?" Adam hỏi bằng giọng run lên với cảm xúc. 

Harrison đã trả lời câu hỏi ấy ba lần. Anh kiên nhẫn trả lời lần nữa. "Ngày mồng hai Tháng Giêng năm 1860". 

"Lạy Đức Mẹ Chúa Trời," Adam thì thầm. 

"Rất nhiều người đã được sinh ra vào ngày mồng Hai tháng Giêng," Travis lập luận. 

"Xin hãy hợp lý," Harrison khẩn khoản. 

"Giải thích xem làm sao cậu đi đến kết luận rằng Mary Rose của chúng tôi là người phụ nữ mà cậu đang tìm kiếm." 

"Travis, tôi đã giải thích rồi." 

"Tôi không hiểu quái gì hết, Harrison, giải thích lại đi."

"Được thôi," anh đồng ý. "Người phụ nữ nhìn thấy Mary Rose ở trường nội trú đãbáo cáo sự việc với người của Elliott. Tôi tình cờ đã ở Chicago vào thời điểm ấy vì công việc. Người phụ nữ này sống cách đó một chuyến tàu lửa ngắn, nên tôi đã đi đến nhà để nói chuyện với bà ta."

"Làm thế nào cậu nghe về người phụ nữ? Elliott có người làm việc cho ông ta ở Mỹ à?" Travis hỏi. 

"Có, nhưng đó không phải là cách tôi phát hiện ra. Tôi nhận được một điện tín từ London, tôi đã yêu cầu được thông báo. Elliott đã bỏ cuộc.”

"Nhưng cậu thì không," Travis nhận xét. Anh ta nghe có vẻ tức giận về sự bền bỉ của Harrison. 

“Không. Tôi không bỏ cuộc, và nhân viên của ông ấy cũng không. Họ đã thông báo cho tôi. Tôi đã thuê một luật sư ở St. Louis để phỏng vấn Mary Rose". 

"Các luật sư dai dẳng như đám bọ chét và những con đỉa, phải không nào?" Cole nói. 

Harrison không đáp lại lời xúc phạm. "Những gì người luật sư khám phá ra làm tôi tò mò nhiều hơn." 

"Con bé đã không nói với ông ta bất kỳ điều gì," Cole lập luận. "Con bé sẽ không."

"Anh nói đúng, cô ấy đã không nói với ông ta bất cứ điều gì. Chính những gì mà vị luật sư không thể tìm ra đã khuấy động tôi. Bà hiệu trưởng đã nói mẹ của Mary Rose sống ở miền Nam, tôi đã tự hỏi tại sao, tất nhiên, nhưng tôi không thấy điềuđóbất thường để theo đuổi. Các chị em gái thích khoe khoang về các anh trai của họ, hoặc phàn nàn về họ. Ít nhất tôi đã nghĩ là họ như thế. Nhưng Mary Rose không nói một lời về bốn anh em các vị. Người luật sư này nói cô ấy giữ sự cảnh giác, có vẻ sợ hãi và hơi bị kích động."

"Con bé không tin tưởng luật sư cũng nhiều y như chúng tôi," Travis nói với anh. 

"Vâng, tôi hiểu," Harrison nói. "Phản ứng của các anh khi phát hiện ra những gì tôi đã làm để kiếm sống là một đầu mối khác về việc một trong số các vị có thể đang gặp rắc rối." 

"Chúng tôi đã nói với Mary Rose rằng không nên nói về chúng tôi. Chúng tôi không muốn mọi người xem xét những vấn đề không liên quan đến họ." 

"Như tôi đã nói, bây giờ tôi đã hiểu rồi, lúc đó tôi không hiểu." 

"Cậu đã không hiểu gì?" Cole hỏi. 

"Tất cả các anh đã vi phạm pháp luật trong quá khứ. Dù sao, sự kín đáo của em gái các anh làm tôi tò mò nhiều hơn." 

"Và sau đó?" Travis hỏi.

Harrison bám chặt sự kiên nhẫn của anh. Anh biết lý do tại sao họ bắt anh phải giải thích một lần nữa. Họ đang tìm kiếm những sai sót. Anh không thể trách họ. Ở vị trí của họ, anh cũng làm điều tương tự.

"Có hàng trăm báo cáo trong nhiều năm về những phụ nữ trông giống như mẹ của Victoria, hoặc cô dì, chị em họ, hoặc họ hàng xa. Mặc dù người phụ nữ đã nhìn thấy Mary Rose đã nhấn mạnh về sự giống nhau, tôi vẫn không đến Montana ngay chỉ bởi vì sự giống nhau trong vẻ ngoài. Không, tôi đến đây vì các báo cáo tôi đã đọc đượcvề cuộc phỏng vấn em gái của các anh."

Harrison lấy ly của mình và uống. Anh thực sự không muốn rượu brandy, nhưng cổ họng của anh khô khốc. 

"Có một bức chân dung treo trong thư viện của Elliott," anh bắt đầu. 

“Gì nữa? Cậu đã không đề cập đến chân dung nào trước đây hết,” Travis nói. Anh đoán là anh đã không. 

"Ngay sau khi Elliott kết hôn với Agatha, ông ta đã ủy nhiệm cho một họa sĩ nổi tiếng vẽ nên bức ảnh của vợ mình. Khi Mary Rose đi xuống lối đi trong cửa hàng của Morrison, trong một thoáng tôi đã nghĩ Agatha vừa bước ra khỏi bức chân dung sơn dầu và đến chào tôi. Sự tương đồng của em gái các anh với Agatha thật đáng kinh ngạc. Các anh đã biết phần còn lại rồi đó. Không ai trong số các anh làm cho công việc của tôi dễ dàng.”

"Tôi vui mừng khi biết rằng chúng tôi đã làm điều đúng", Cole cắt ngang.

"Tất cả các anh đã cho tôi những câu trả lời kỳ quặc, vô nghĩa với các câu hỏi của tôi. Sự chống đối của các anh đã nuôi dưỡng trí tò mò của tôi. Chỉ những người có bí mật mới hành xử theo cách đó. Các anh nói với tôi nhiều lần rằng, thật là nguy hiểm cho bất cứ ai khi đặt câu hỏi ở ngoài đây, nhưng các anh đã công kích dồn dập tôi với hàng trăm câu hỏi. Các anh cũng không tin vào bất cứ ai liên quan đến luật pháp. Tin hay không, các luật sư phục vụ cho một mục đích, mà lại còn là một thứ tốt đẹp chết tiệt. Chúng tôi không phải là kẻ thù của các anh, nhưng các anh đã cư xử như thể tin rằng chúng tôi là như thế. Thật quá rõ ràng với tôi rằng các anh có điều gì đó che giấu. Sai lầm của tôi là nghĩ rằng các anh đãcố gắng giữ tôi tránh xa việc tìm ra sự thật về vụ bắt cóc. Tôi không tin các anh đã lên kế hoạch đánh cắp, nhưng tôi nghĩ rằng các anh đang bảo vệ người đàn ông hoặc phụ nữ đã bắt cô ấy. Bây giờ tôi đã hiểu được về tất cả các anh, tôi nhận ra các anh tự lực cánh sinh ở đây. Các anh chỉ có nhau để dựa vào."

Harrison dừng lại để thu thập những ý nghĩ của mình. Các anh em kiên nhẫn chờ đợi anh tiếp tục. 

"Các anh đã quyết định liên kết lại và trở thành một gia đình, rồi đưa em bé đi về miền tây. Mary Rose là Lady Victoria, phải không?" 

Adam nhắm mắt lại. Trông ông như bị đánh. "Chúa kính yêu, cô ấy chắchẳn là thế". 

Travis vươn tới cái chai. Harrison nhận thấy tay anh ta run rẩy. Ly của anh tađã đầy, nhưng người anh trai dường như không để ý. 

Cole đang nhìn Harrison. Anh ta trông thật sầu muộn.

Harrison quay sang nhìn Adam. "Nhân danh các em trai của ông, nhân danh em gái của ông, và nhân danh chính ông, hãy trao cho tôi một đô la." 

Lời yêu cầu không tạo nên được ý nghĩa gì với bất kỳ ai trong số họ. Adam không cử động. Harrison lại đưa ra yêu cầu của mình lần nữa bằng một giọng cứng rắn hơn.

Người anh trai vươn tay vào túi áo, rút ​​ra một đồng bạc và ném nó cho Harrison. Anh bắt lấy nó trong không trung. 

"Như vậy để làm gì?" Travis hỏi. 

"Đó là một tín vật. Tôi không quan tâm liệu các anh có thích luật sư hay là không, bây giờ tôi đại diện cho các anh. Mọi người có hiểu và đồng ý không?" 

Anh bắt tất cả bọn họ phải thể hiện sự bằng lòng thành lời trước khi tiếp tục. Sau đó anh chuyển vị trí, kiểm tra một vòng các khán giả của mình, và nói, "Ai sẽ bắt đầu giải thích?" 

"Cậu nghĩ chúng tôi đã đánh cắp cô ấy à?" Cole hỏi. 

Travis nói "Chúng tôi đã không làm vậy. Ai đó khác đã làm. Bất kỳ kẻ nào đã làm thếhẳn phải có tráitim bằng đá.”

"Chúng tôi tìm thấy cô ấy," Cole nói. 

"Ở đâu?" Harrison hỏi. 

"Trong đống rác," Cole trả lời.

"Ở đâu cơ?" Anh không định cao giọng, nhưng sự bất ngờ đã làm anh phản ứng quá mức. 

"Cậu đã nghe tôi nói, chúng tôi tìm thấy cô ấy trong đống rác trong con hẻm cụt của chúng tôi. Bốn chúng tôi đã thành lập băng đảng riêng. Chúa ơi, chúng tôi còn trẻ và ngu ngốc." 

"Các anh đều là những đứa trẻ," Harrison trả lời. "Có sự an toàn về số lượngmà.

"Phải," Cole đồng ý một cách mệt mỏi. Anh ta quay sang Adam. "Anh hãy kể với cậu ta những gì đã xảy ra đi."

Adam gật đầu. "Chúng tôi đã thành lập một băng hỗn hợp. Tất cả chúng tôi đều sống trên đường phố, tôi đã được đưa đến thành phố New York với sự trợ giúp của thế giới ngầm, nhưng tôi sẽ không ở đó. Tôi đã hứa với mẹ tôi là tôi sẽ đến miền Tây. Bà ấy đã nghĩ rằng tôi sẽ an toàn ở đó, cho đến khi mọi thứ thay đổi."

"Điều gì?" Harrison hỏi.

"Má vẫn bắt kịp các tin tức. Lincoln đã nói về việc kết thúc chế độ nô lệ. Phong trào ở miền Bắc đang phát triển và bà biết rằng một cuộc chiến đang đến. Nếu điều đó ủng hộ chúng tôi, chúng tôi sẽ được giải phóng. Tôi bám lấy ý tưởng đó.”

"Anh em của tôi và tôi sống trong con hẻm. Chúng tôi ngủ gần nhau để có thể giữ ấm. Trời tháng Năm, nhưng đêm vẫn còn lạnh vào năm đó, và chúng tôi không có nhiều chăn." 

"Năm 1860?"

"Phải, 1860," Adam nói. "Có những băng đảng trẻ con di tản khác đi lang thang trên đường phố tìm kiếm thức ăn và rắc rối. Ngõ hẻm là nhà của chúng tôi, và chúng tôi quyết tâm bảo vệ nó. Mỗi người chúng tôi thay phiên đứng canh gác ở lối vào. Đêm đó là phiên của Douglas. Travis,Cole và tôi đang ngủ say, chú ấy huýt sáo báo hiệu cho chúng tôi và chỉ vào đống rác, rồi chú ấy đi mất. Chú ấy tò mò về điều gì đó và muốn điều tra.”

"Tôi nghe thấy tiếng ồn," Adam tiếp tục. "Douglas nói với tôi sau đó, chú ấy đã nghĩ có một con mèo bên trong. Travis, theo tôi nhớ, đã lo lắng đó có thể là một con rắn." 

"Bên trong cái gì?" Harrison hỏi. 

"Một cái giỏ mây," Adam trả lời. "Dù sao đi nữa, tôi cũng đã nghĩ rằng có một con vật bên trong. Tôi đã đi đến để có được một cái nhìn tốt hơn, tôi đã thấy những con chuột." 

"Chúa ơi…"

“Chúng đã nhung nhúc trên chiếcgiỏ. Tôi phải thắp một ngọn đuốc để xua đuổi chúng đi. Một con đã bò lên đỉnh và đang nhai nắp giỏ. Nếu tôi chậm thêm một phút nữa, con chuột đã có được cô ấy."

Harrison hình dung những gì chắc chắn sẽ xảy ra với Mary Rose và tái nhợt trước phản ứng. 

"Tôi đã có được cô ấy đúng lúc, và đó là tất cả những gì có ý nghĩa. Chúng tôi đã nghĩ cô ấy là một cậu bé. Chúng tôi đặt tên cho nó là Sidney." 

"Cô ấy biết mọi thứ, phải không?" Harrison hỏi. 

"Ồ, vâng, cô ấy biết chúng tôi đã tìm thấy cô ấy như thế nào. Chúng tôi chưa bao giờ giữ bí mật gì vớicô ấy. Cô ấy cũng biết tất cả mọi thứ về chúng tôi". 

Harrison mỉm cười. "Bây giờ tôi đã hiểu tại sao cô ấy rất buồn khổ khi ngheCole gọi mình là Sidney." 

"Phải," Cole nói. "Đó là một lời nhắc nhở rằng cô ấy không tốt hơn bất cứ ai khác, mặc dù cô ấy đúng là như thế. Cô ấy có trái tim trong sáng và cao quý và ..." Giọng của Cole phủ nhận vẻ bề ngoài chai đá của anh ta.

Adam hắng giọng và tiếp tục. "Chúng tôi đã làm một bản hiệp ước vào khuya hôm đó về việc sẽ làm điều tốt nhất chúng tôi có thể cho cô ấy. Chúng tôi không nghĩ rằng cô ấy có thể có được điều đó nếu chúng tôi đưa cô ấy đến một trong những cô nhi viện của thành phố. Travis là người duy nhất biết chắc rằng không ai đang tìm kiếm mình, tất cả chúng tôi đều trở thành người nhà Claybornes và hướng về phía Tây. Chúng tôi mất một thời gian dài, rất dài, để đến được đây và xây dựng một ngôi nhà".

"Nhưng chúng tôi đã làm được." Cole nói. "Bây giờ nghĩ về điều đó, tôi đoán có lẽ cha của Mary Rose đã giúp chúng tôi." 

"Như thế nào?" Harrison hỏi.

"Douglas lấy tiền từ người phụ nữ đã ném cái giỏ đi. Anh ấy rất giỏi móc túi. Số tiền đã chu cấp cho chúng tôi trong một thời gian dài. Bất kỳ ai đã bắt đứa trẻ hẳn cũng đã lấy cắp số tiền." 

"Các anh bao nhiêu tuổi khi ấy?"

Travis trả lời anh. "Tôi thực sự chỉ chín tuổi, sắp được mười tuổi, nhưng tôi nói với mọi người rằng tôi đã gần mười một tuổi. Tôi sợ rằng họ sẽ không chấp nhận tôi nếu tôi còn quá nhỏ. Tôi muốn họ nghĩ tôi có thể giữ gìn chính mình trong một cuộc chiến. Douglas và tôi biết cuộc sống trong một trại trẻ mồ côi lànhư thế nào. Chúng tôi không muốn quay trở lại đó. Tôi đoán tôi đủ thông minh để nhận ra tôi cần sự bảo vệ. Adam đã lớn và trông có vẻ ghê gớm đối với tôi, và vì vậy tôi đã chọn cách theo đuôi anh ấy ngày và đêm cho đến khi cuối cùng anh ấy chịu để tôi ở lại với anh ấy. Anh ấy đã 13 tuổi. Douglas và Cole mười một tuổi."

"Các anh chỉlà những đứa trẻ," Harrison nói. "Nhưng ngay cả như thế, các anh không từng thoáng nghĩ rằng đứa trẻ có thể đã bị đánh cắp sao?" 

"Tại sao chúng tôi phải nghĩ như thế?" Cole hỏi. "Chúng tôi chỉ cho rằng cha mẹ cô ấy không muốn cô ấy nữa." 

"Các anh tin rằng họ đã ném cô ấy đi sao? Làm sao các anh có thể tin một điều như thế?" 

Cole và Douglas nhìn nhau, rồi quay lại Harrison lần nữa. 

"Tại sao không?" Douglas hỏi. "Chúng tôi cũng bị như thế mà."

Cole không thể hiểu được sự ngờ vực của Harrison. "Vậy cậu nghĩ thành phố bị nhồi nhét quá nhiều trẻ con như thế bằng cách nào? Cậu có thực sự cho rằng tất cả bọn chúng chỉ bị đi lạc thôi không? Các nhà chức trách biết rõ sự thật. Cứ cách một khoảng thời gian, họ thộp cổ bọn chúng càng nhiều càng tốt, hốt chúng lên những chuyến tàu, và đưa chúng đi khỏi. Không ai biết những chuyến tàu hỏa đó đã đi về đâu."

Douglas thở dài. "Không ai muốn bọn chúng hết," anh nói. "Và cũng không ai muốn cả ba chúng tôi. Adam thì khác, mẹ anh ấy đã gởi anh ấy đi để giữ cho anh ấy an toàn. Bà đã không từ bỏ anh ấy."

"Tôi không biết mẹ tôi có ném tôi đi hay là không", Cole nhận xét. Giọng anh bây giờ không còn cảm xúc. "Tôi nghe nói bà là một phụ nữ đẹp. Bà ấy đã chết để cho tôi cuộc sống. Tên của bà là Mary, và tôi đã nghĩ tôi có thể trả ơn bà bằng cách đặt tên ấy cho Mary Rose của chúng tôi. Adam có cùng một ý tưởng về Mama Rose. Douglas đã quyết định chúng tôi nên kết hợp những cái tên."

"Còn cha của anh thì sao, Cole? Anh có biết gì về ông ấy không?" Harrison hỏi. 

"Ông ấy đã giữ tôi ở quanh trong một khoảng thời gian. Cuối cùng ông ấy bắt đầu ủng hộ rượu whisky và gin nhiều hơn. Ông ấy đã cố bán tôi. Tôi đã nghe thấy ông ấy thương lượng đổi tôi lấy hai chai rượu và tôi chuồn mất." 

Harrison quá choáng váng để có thể nói. Anh không thể tưởng tượng được những cuộc sống ảm đạm như vậy. Và rồi anh bắt đầu nhìn thấy sự kỳ diệu trong tất cả. 

Anh nhìn các người anh trai trong một ánh sáng hoàn toàn khác. Sự ngưỡng mộ và tôn trọng đã thể hiện rõ ràng trên vẻ mặt của anh. 

Họ đã làm điều bất khả thi và đã toả sáng bất chấp sự bất công. 

"Các anh là những người can đảm."

Douglas không chấp nhận sự phê chuẩn của Harrison. Anh ta lắc đầu. "Không, chúng tôi chỉ là những người đàn ông làm điều tốt nhất chúng tôi có thể. Chúng tôi là những cậu bé đầysợ hãi khi ấy, những người muốn thấy Mary Rose có ai đó chăm sóc. Không ai trong chúng tôi thực sự tin rằng cô ấy sẽ được như thế. Tôi không nghĩ rằng bất kỳ ai trong số chúng tôi sẽ được như thế. Tuy nhiên, cô ấy đáng được một cú ăn may với cuộc sống, phải không?"

"Điều đó không dễ dàng đâu." 

"Thay đổi quần đùi cho con bé thật sự kinh khủng." Cole mỉm cười khi anh nhận xét. 

"Làm thế nào các anh biết được ngày sinh thật sự của cô ấy? Mary Rose nói với tôi rằng cô ấy có giấy tờ. Chúng là gì?"

"Có hai tờ giấy nhét trong phong bì cùng với số tiền," Douglas giải thích. "Adam giữ chúng trong thư viện. Một trong số các giấy tờ có rất nhiều con số ghi nguệch ngoạc trên đó. Tờ giấy khác trông giống như một trang từ một cuốn sách. Ngang trên đầu trang là ngày sinh của một bé gái. Cân nặng và chiều cao của cô bé cũng được viết ở đó."

"Trang sách từ quyển Kinh Thánh của gia đình." 

"Nó ư?" 

"Phải," Harrison nói. "Hai trang đã bị xé ra, một trang đã được trả lại với ghi chú tiền chuộc, đó là bằng chứng cho thấy họ thực sự có Victoria, tên đầy đủ của cô ấy được ghi trên dòng dưới cùng."

"Tôi đã nói với các anh emcủa tôi về các giấy tờ, nhưng chúng tôi tò mò nhiều hơn về số tiền đó. Adam là người duy nhất có thể đọc được. Anh ấy đã nhìn sơ qua tờ giấy và nói với chúng tôi những chữ đó là gì. Chúng tôi đã giữ các giấy tờ cùng chiếc giỏ trongnhiều năm. Chúng tôi lưu giữ chúng để Mary Rose có một cái gì đó từ quá khứ của mình. "

"Ai dạy các anh cách đọc?" Harrison hỏi Douglas. 

"Adam đã dạy tất cả chúng tôi." 

"Cậu có biết ai đã bóp cổ người giữ trẻ không?" Cole hỏi. 

"Không," Harrison nói. "Nhưng Elliott không bao giờ tin rằng cô ta hành động một mình. Cô ta không đủ thông minh để lên kế hoạch bắt cóc. Cô ta cũng rất nhút nhát nữa. Người phụ nữ đó phải có một người đồng lõa." 

"Có lẽ bây giờ hắn đã chết rồi," Douglas nói. 

"Có thể đó là một người phụ nữ", Harrison lý luận. 

"Đó là một người đàn ông." 

"Làm sao anh biết?" 

"Tôi đã nhìn thấy ông ta." 

Harrison làm đổ ly rượu của mình. Anh thậm chí còn không để ý đến những gì anh đã làm.

"Anh đã thấy hắn?" Giọng anh run lên vì cảm xúc. 

Douglas gật đầu. "Tôi đoán đã đến lượt mình giải thích, phải không?" anh nói. "Một người đàn ông đã ra khỏi một chiếc xe ngựa trông có vẻ đắt tiền, có một huy hiệu trên cánh cửa. Ông ta mặc chiếc áo choàng đen, giống như những người đàn ông giàu có tử tế mặc để đi xem opera. Ông ta đội một chiếc mũ với vành mũ kéo xuống qua trán. Tôi vẫn nhìn thấy khuôn mặt của ông ta. Ông ta đứng ngay bên dưới ngọn đèn đường và quay mặt về hướng của tôi. Dù vậy, ông ta không nhìn thấy tôi. Ông ta nghĩ rằng đã nghe một tiếng động và đó là lý do tại sao ông ấy quay nhìn.Dù thế nào, tôi đã có một cái nhìn tốt về ông ta. Cậu có muốn tôi mô tả ông ta cho cậu không?" 

"Làm sao anh có thể nhớ? Anh mới có mười một tuổi, Douglas. Những kýức của chúng ta bị vặn xoắn và lẫn lộn qua nhiều năm. Đã là một thời gian rất dài rồi."

"Kể với cậu ấy về vết sẹo của em đi, Cole," Douglas gợi ý. 

Người anh trai mỉm cười. "Chúng tôi khoảng mười lăm tuổi, đúng không, Douglas? Lúc đó tôi vẫn còn ngu ngốc. Tôi đã xen vào việc kinh doanh của một người khác, nghĩ rằng tôi có thể xoáy đánh một số tấm da thú. Chúng tôi cần áo khoác cho mùa đông. Tôi thực sự kín đáo, phải không, Douglas? "

"Không đủ kín đáo, Cole."

"Phải có đến hai mươi kẻ phản bội trong trại của họ. Họ đang gây tai hoạ cho khu vực, trộm cắp, giết chóc và đốt cháy mọi người, trong một khoảng thời gian. Mọi người đều sợ họ. Tôi cũng vậy, nhưng tôi muốn những tấm da và tôi hình dung tôi phải có chúng, bất luận tôi có sợ hãi thế nào. Mọi kẻ chết tiệt bọn chúng đều đuổi theo sau tôi. Tôi bị chém ngang qua bụng. Nó đau như lửa địa ngục ấy. Tôi nhớ cơn đau rất rõ. Adam đã phải khâu cho tôi. Mary Rose đã khóc suốt thời gian anh ấy làm việc trên tôi. "

"Con bé đã nắm tay anh, nhớ không?" Travis nói. Cole cười. Anh nhớ chứ. "Cô ấy nghĩ rằng điều đó sẽ giúp tôi ở lại với cô ấy. Cô ấy khoảng ba hoặc bốn tuổi khi đó, ngọt ngào và xấc xược y như nhau."

"Làm sao anh thoát khỏi những người da đỏ?" Harrison hỏi. 

"Tôi đã không tự mình làm điều đó. Tôi bận rộn với việc bỏ chạy và sau đó chiến đấu vì cuộc sống của tôi, và tôi đã không kịp nhìn vào một trong những người đã chém tôi. Nhưng Douglas thì có. Douglas đã cưỡi ngựa về phía tôi với khẩu súng săn giương lên và sẵn sàng. Anh ấy nhìn thấy khuôn mặt của hai người đã giữ tôi và kẻ thứ ba chém tôi. Gã con hoang định moi ruột của tôi ra. Douglas bắt đầu bắn chỉ trong một tích tắc, và bọn chúng bắt đầu nháo nhào chạy đi tìm súng của mình. "

Cole dừng lại để nghĩ về vụ việc trước khi tiếp tục. Harrison bị cuốn hút bởi câu chuyện, nhưng anh không thể hình dung chuyện đó thì có liên quan gì với cuộc thảo luận về những kẻ bắt cóc Mary Rose. Anh đợi để tìm ra.

"Chúng tôi đã quay về. Mùa đông đã đến và chúng tôi phải chờ đợi. Chúng tôi không quên, và ngay khi tuyết tan, chúng tôi truy tìm chúng." 

"Chúng tôi đã buộc họ thừa nhận họ là những người đó". 

"Bằng cách nào? Họ nói được tiếng Anh sao?" 

"Một người biết một ít. Nhưng đó không phải là vấn đề. Douglas không bao giờ,chưa bao giờ quên một khuôn mặt." 

"Họ đã khoe khoang về việc chém anh, phải không, Cole?" 

"Họ nghĩ rằng bạn bè của họ đã có được chúng tôi." 

"Chúng tôi đã bảo đảm rằng họ không thể," Travis nói. 

Harrison không hỏi điều gì đã xảy ra với những người da đỏ. Anh đã biết rồi. 

"Bộ lạc đã xua đuổi những người không phù hợp ấy đã nghe về nó. Họ đã tránh xa chúng tôi kể từ khi đó", Cole giải thích. "Bây giờ cậu có muốn nghe mô tả của Douglas không?" 

Harrison gật đầu. "Vâng."

"Người đàn ông mà tôi nhìn thấy ở thành phố New York có một bộ ria mép màu sáng, tôi không thể nhìn thấy màu mắt của hắn. Hắn cao khoảng 6 feet và rất gầy. Đôi gò má hõm sâu giống như một bộ xương. Mũi nhọn và môi mỏng. Hắn mang một đôi giày màu đen sáng bóng, không phải giày ống. Tôi nhận ra đôi giày bởi vì tôi đã nghĩ đến việc ăn cắp chúng. Người đàn ông mặc lễ phục trang trọng tuyền đen dành cho buổi tối.

"Người phụ nữ không muốn lấy chiếc giỏ từ hắn. Cô ta liên tục lắc đầu. Tôi không ở đủ gần để nghe những gì họ nói với nhau. Hắn kéo chiếc phong bì ra khỏi túi và đưa cho cô ta. Cô ta giật lấynó rất nhanh và sau đó nhận cái giỏ."

"Người đàn ông đã ra khỏi xe cùngvới cái giỏ?" 

"Phải." 

"Cô ta đã đứng sẵn ở đó, trên góc phố, chờ đợi hắn ta?" 

"Phải." 

"Còn người lái xe thì sao? Anh có nhìn qua ông ta không?"

"Không, khi tôi nhìn thấy cái phong bì, tôi để mắt tới nó. Cô ta đã cất nó vào trong túi áo khoác của mình. Người đàn ông bước vào trong xe và rời đi. Cô ta đợi cho đến khi ông ta ra khỏi tầm nhìn rồi bắt đầu nhìn quanh để tìm chỗ tống khứ Mary Rose. Cô ta đã chọn con hẻm của chúng tôi. Cô ta chạy vào trong đó, ném cái giỏ, và sau đó bỏ đi. Tôi đợi cho đến khi cô ta đến góc phố một lần nữa, huýt sáo thu hút sự chú ý của Adam để anh ấy chú ý đến cái giỏ, rồi đuổi theo cô ta. Tôi lấy phong bì ra khỏi túi của cô ta ngay khi cô ta lên chuyến tàu nửa đêm."

Harrison tựa vào lưng ghế. Mắt anh chuyển thành lạnh lẽo bởi cơn thịnh nộ. 

Cole quan sát anh chăm chú. "Cậu có biết người đàn ông đó là ai không?" 

Harrison gật đầu. "Tôi nghĩ thế. Tôi sẽ phải chắc chắn trước." 

"Ông ta vẫn còn sống chứ?" Douglas hỏi. 

"Phải ... nếu ông ta là kẻ đó, thì phải, ông ta vẫn còn sống." 

"Cậu có theo sau gã thổ dân của cậu theo cách chúng tôi đã làm không?" Cole hỏi. 

Harrison hiểu Cole đang hỏi gì. Anh ta muốn biết Harrison sẽ đi xa đến đâu trong việc trả thù. Liệu anh có trả đũa theo cùng cách mà anh em họ đã chống lại kẻ thù của mình không? 

Câu trả lời của anh đến ngay lập tức. "Có." 

"Cậu đã quên cậu là một luật sư sao?" Adam hỏi.

“Tôi không quên. Dù cách này hay cách khác, công lý phải được thực thi. Douglas, nói với tôi những gì đã xảy ra thêm một lần nữa. Bắt đầu ngay từ đầu". 

Douglas đồng ý. Harrison đợi cho đến khi anh ta hoàn thành, sau đó tấn công anh ta với nhiều câu hỏi hơn. Cuối cùng anh hài lòng khi biết tất cả mọi thứ họ có thể nói với anh.

"Giờ thì sao?" Travis hỏi. "Cậu định khi nào sẽ nói với cô ấy?"

"Tôi sẽ không nói với cô ấy," Harrison trả lời. "Tôi nghĩ ..." 

Travis không để anh tiếp tục. "Tại sao chúng tôi nên tin cậu? Cậu đã không làm gì ngoài việc nói dối chúng tôi ngay từ ban đầu. Cậu không bao giờ thực sự muốn học cách làm nông trại, đúng không?"

"Có, tôi muốn học", anh trả lời. "Tôi đã nghĩ rằng cuối cùng tôi sẽ trở lại Cao Nguyên, nhưng bây giờ tôi biết chính xác nơi tôi sẽ định cư suốt quãng đời còn lại của mình. Cuối cùng, tôi sẽ có một trang trại của riêng tôi. Công việc pháp luật sẽ giúp tôi vượt qua những khoảng thời gian tồi tệ hơn.Tất cả các kế hoạch của tôi đã thay đổi." anh nói thêm. "Khi lần đầu tiên đến đây, tôi thậm chí còn không chắc Mary Rose là Victoria. Phải, tôi đã nhìn thấy sự giống nhau, nhưng điều đó là không đủ. Cô ấy cũng có chút giống anh đấy, Cole. Mắt xanh, tóc vàng. Mặc dù cô ấy xinh đẹp hơn nhiều. Càng phát hiện nhiều tôi càng trở nên bối rối hơn. Cô ấy lẽ ra không nên có bất kỳ lý do nào để trở nên quá e dè với tôi.Tất cả tất cả các anh đã làm sáng tỏ những bí ẩn cho tôi. Như tôi đã đề cập trước đó, cách các anh đã phản ứng khi phát hiện ra tôi là một luật sư chắc chắn đáng tò mò. Một đêm Mary Rose hỏi tôi tại sao tôi dành cả buổi tối nói chuyện với Adam. Cô ấy có vẻ lo lắng, và khi cô ấy hỏi tôi liệu tôi có hỏi anh ấy về quá khứ của anh ấy không, tôi kết luận rằng cô ấy không muốn tôi tìm hiểu về một điều gì đó anh ấy đã làm. Nếu tôi dành cả buổi tối với Travis hoặc Cole hoặc Douglas, cô ấy cũng sẽ rất lo lắng, phải không?"

"Có thể," Cole trả lời. "Chúng tôi đã nói với cô ấy tất cả những gì chúng tôi đã làm. Cô ấy biết tất cả về những tội lỗi của chúng tôi."

"Vâng," Harrison đồng ý. "Vậy, các anh đã nói với tôi. Không mất nhiều thời gian để tôi đoán ra tất cả các anh đã đồng lòng tạo thành gia đình riêng của mình, nhưng tôi không thể chấp nhận thực tế là các anh đã tự mình đi đến vùng lãnh thổ Montana. Tôi không có lý do để tin tưởng vào bất cứ ai trong các anh, cũng như các anh không có lý do để tin tưởng tôi. Tất cả chúng ta đều có lý do của mình. Tôi đã mắc một số sai lầm trong quá trình làm việc. Hai điều đã làm tôi hết sức ngạc nhiên.”

"Những sai lầm của cậu là gì?" Douglas hỏi. 

"Một, tôi trì hoãn. Tôi đã có thể tìm ra những gì tôi cần biết sớm hơn nhiều, nhưng tôi đã kềm lại. Tôi đã không tận dụng những cơ hội, và điều đó, các anh biết đấy, không giống tôi chút nào. Tôi chưa bao giờ là người lần lữa bất cứ điều gì ... "

"Cậu có ở đây lâu đâu nào. Mới có sáu hay bảy tuần thôi," Cole nhắc nhở anh.

"Nó có vẻ lâu hơn nhiều đối với tôi. Tôi đã không nhận ra tôi đang rề rà cho đến gần đây.Tôi lớn lên một thânmột mình, và tôi chưa bao giờ thực sự biết một gia đình đúng nghĩa là như thế nào. Mỗi người trong các anh sẽ trao đi cuộc sống của chính mình để giữ cho những người khác được an toàn. Tình yêu và lòng trung thành như thế là những khái niệm xa lạ đối với tôi. Tôi yêu cha tôi và tôi trung thành với ông ấy và với chính phủ của tôi. Lòng trung thành của tôi cũng mở rộng với Elliott. Có một sự liên kết giữa chúng tôi vì những gì cả hai đã trải qua, nhưng nó không tương tự như thế chút nào. "

"Tương tự như gì?" Cole hỏi, cố gắng hiểu.

"Mối liên kết giữa các anh chị em", Harrison giải thích. "Các anh liên tục làm tôi kinh ngạc. Các anh xúc phạm lẫn nhau. Các anh lớn tiếng và mạnh bạo. Các anh tranh cãi mọi lúc, đẩy và xô nhau, và, Chúa chứng giám, tôi ghen tị với các anh biết bao. Suốt tất cả những năm qua, tôi đã hình dung Lady Victoria như một nạn nhân. Dùvậy,Thiên Chúa chắc chắn đã quan phòng chocô ấy. Ngài đã trao cô ấy cho bốn người các anh."

Harrison dừng lại để hít một hơi sâu. "Cole, mỗi khi anh xô đẩy tôi theo cách tôi đã thấy anh xô đẩy Travis và Douglas, và mỗi khi anh đe dọa tôi hoặc cười cợt tôi, tôi đã cảm thấy như tôi là một phần của gia đình anh."

Các anh em đã bị xúc động bởi sự trung thực của Harrison. Tuy nhiên, Cole hiểu những gì Harrison nói tốt hơn những người khác nhiều. Anh vẫn nhớ về sự cô đơn và cách biệt mà anh đã trải nghiệm trước khi Adam ấp ủ anh dưới cánh của mình.

"Sai lầm lớn kia của cậu là gì?" Adam hỏi. "Cậu nói cậu đã thực hiện một số trong quá trình làm việc, nhưng hai điều đã thực sự làm cậu ngạc nhiên." 

Harrison gật đầu. Anh nhớ lại những gì anh đã nói. "Tôi vương vào tìnhyêu với em gái của các anh." 

Cole lắc đầu. "Cô ấy sẽ ghét cậu bởi vì cậu đãlừa dối cô ấy." 

"Trong một khoảng thời gian ngắn, tôi hình dung cô ấy sẽ làm thế", Harrison đồng ý. "Nhưng đó không phải là vấn đề. Tôi muốn tất cả các anh hiểu ý định của tôi ở đây và bây giờ. Tôi sẽ có cô ấy." 

Sức mạnh trong lời nói của anh đã thu hút sự chú ý đầy đủ của họ. Không ai biết phải làm gì với tuyên bố gay gắt của anh. 

"Chính xác ý cậu là gì?" Cole hỏi. 

"Tôi là một người đàn ông trọng danh dự," Harrison bắt đầu. "Ít nhất tôi muốn tin tôi là thế." 

"Và?" Cole dai dẳng. 

"Tôi đang nói với các anh ý định của tôi."

"Nhưng chính xác cậu đang nói với chúng tôi điều gì?" Travis hỏi.

"Tôi đã bảo vệ em gái của các anh và gần như đã để cô ấy yên. Tôi sẽ tiếp tục bảo vệ cô ấy, nhưng từ giờ phút này trở đi, tôi cam đoan với các anh rằng tôi không có ý định để cô ấy một mình nữa đâu. Tôi đã tự thuyếtphục chính mình mọi lý do tại sao tôi không xứng đáng với cô ấy, và không gì trong số chúng còn là vấn đề nữa. Tôi sẽ không bao giờ có đủ tiền. Travis, một ngày nào đó tôi nghĩ rằng anh cũng sẽ hiểu được sự thật đó. Elliott sẽ gả cô ấy cho ai đó xứng đáng với tiêu chuẩn của xã hội thượng lưu, nhưng không phải với của tôi. Không ai sẽ yêu cô ấy theo cách tôi đã yêu. Cô ấy thuộc về tôi."

Miệng của Cole trễ xuống. Anh chưa bao giờ nghe thấy Harrison bộc lộ sự đam mê như thế. Douglas trông như bị sét đánh. "Cậu đang nói cậu sẽ dụ dỗ em gái chúng tôi à?" 

"Vâng." 

"Cậu không thể nghiêm túc ..." Travis bắt đầu. 

"Tôi nghiêm túc với mọi từ mà tôi vừa nói. Cô ấy sẽ thuộc về tôi. Mãi mãi. Cô ấy sẽ mang tên tôi và sinh những đứa trẻ của tôi." 

Travis lắc đầu. "Tôi không thể tin rằng cậu có can đảm để nói với chúng tôi những gì cậu đang lên kế hoạch để làm." 

"Cậu thực sự nghĩ rằng chúng tôi sẽ cho phép cậucốchạm vào cô ấy sao?" Cole hỏi.

Harrison mất kiên nhẫn. "Cố ư? Tôi chưa từng cố gắngbất cứ điều gì. Tôi làm chính xác những gì tôi nói tôi sẽ làm." 

Douglas mỉm cười. "Cậu nghĩ Mary Rose có nên cóý kiếnvề việc quyến rũ cô ấy không? Chúng ta đều biết cậu sẽ không ép buộc cô ấy."

"Không, tôi sẽ không bao giờ ép buộc cô ấy làm bất cứ điều gì cô ấy không muốn làm. Cô ấy yêu tôi, cô ấy vẫn chưa biết gì về điều đó. Nhưng cô ấy sẽ. Cô ấy là một người phụ nữ rất thông minh. Cô ấy sẽ trao cho tôi sự cho phép trước khi tôi ngủ với cô ấy, và tôi sẽ ngủ cô ấy."

"Cậu nói vậy thôi," Cole gắt. "Adam, anh nghĩ gì về điều này?" 

"Cô ấy yêu cậu ta," Adam đáp. "Harrison nói đúng về điều đó." 

"Harrison, cậu chưa ..." Travis định hỏi liệu cậu ta đã quyến rũ Mary Rose rồi chưa,nhưng dừng lại. Cái nhìn Harrison trao cho anh ta khiến cho tóc sau gáy anh ta dựng đứng lên. 

Cole bậtcười. "Quái quỷ, Travis, cậu ta sẽ không ở trong tâm trạng cáu bẳn như thế nếu cậu ta đã ngủ với cô ấy." 

"Cậu đang nói về em gái của chúng tôi đấy, tôi sẽ bắt cậu phải nhớ" Travis lầm bầm. 

"Còn Lord Elliott thì sao?" Adam hỏi. "Cậu nói rằng ông ấy sẽ gả cô ấy cho một người nào đó đẹp lòng hơn. Điều đó có nghĩa là cậu đang chuẩn bị nói cho ông ấy biết cậu đã tìm thấy con gái của ông ấy hay cậu định giữ điều đó lại?”

"Dĩ nhiên, tôi sẽ nói với ông ấy," Harrison trả lời. "Ông ấy có quyền biết, Adam. Sự đau đớn của ông ấy cuối cùng cũng chấm dứt. Người đàn ông ấy đã chịu đựng đủ lâu rồi." 

Không ai nói một lời trong một phút dài. Các người anh trai đều nghĩ đến cha của Mary Rose và cố gắng tưởng tượng những gì đã xảy ra cho ông khi để mất con gái của mình.

Adam cuối cùng đã phá vỡ sự im lặng. "Vâng, ông ấy đã chịu đựng đủ lâu. Tôi sẽ không ngừng tìm kiếm con gái tôi. Tôi chắc chắn tôi sẽ bị ám ảnh bởi việc tìm cô ấy như Elliott đã có. Chúa nhân từ, sự đau đớn mà ông ấy và vợ đã phải chịu đựng. Nghĩ đến điều đó khiến trái tim tôi đau đớn. Sự khốn khổ của ông ấy đã trở thành phước lành của chúng tôi", anh nói thêm với một cái gật đầu. "Tôi tự hỏi liệu ông ấy có thấu hiểu không."

"Tôi sẽ làm cho ông ấy hiểu," Harrison đảm bảo với người anh trai. "Ông ấy sẽ không đổ lỗi cho các anh hoặc gửi ai đó theo sau các anh. Mary Rose có một gia đình ở Anh, có những cô dì chú bác và anh em họ nhiều không đếm xuể. Em gái của các anh có một tước vị và giàu có. Elliott sẽ không đến đây để gặp cô ấy. Ông ấy sẽ không phải đến. Cô ấy sẽ đến với ông ấy."

"Làm thế nào cậu có thể chắc chắn như vậy?" Douglas hỏi. "Cậu đã nói vài phút trước đây rằng cậu sẽ không nói với cô ấy. Cậu đã đổi ý sao?" 

"Không, tôi không thay đổi ý định." 

"Vậy làsao?" Cole hỏi. 

"Tôi sẽ không nói với cô ấy. Các anh sẽ nói." 

Không ai nói một lời trong một lúc lâu. Harrison nghĩ rằng các người anh trai đang bận đấu tranh với lương tâm của mình. 

Họ cuối cùng sẽ làm điều đúng. Anh đã sống với họ đủ lâu để biết mà không chút nghi ngờ rằng họ sẽ làm điều chính trực. 

Adam đã quyết định cho những người khác. "Vâng, chúng tôi sẽ nói với cô ấy." 

"Cô ấy sẽ không muốn rời đi," Cole lập luận. 

"Không phải là mãi mãi," Adam phản bác. “Tuy nhiên, cô ấy có nghĩa vụ phải làm.”

“Cô ấy sẽ không nhìnnhậntheo cách đó.” Travis nói.

"Các anh hiểu em gái của mình cũng y như tôi. Các anh có tin rằng cô ấy sẽ để Elliott đau đớn thêm nữa không?" 

"Chết tiệt, cô ấy thậm chí còn không biết ông ấy," Douglas nói. 

“Cô ấy sẽ đi và gặp ông ấy. Cô ấy sẽ muốn xoa dịu tâm trí của ông ấy. Với sự thúc đẩy nhẹ nhàng, Mary Rose sẽ làm điều đúng đắn. Có lẽ cô ấy sẽ muốn trì hoãn, nhưng chúng ta sẽ không để cô ấy làm thế. Anh biết tôi nói đúng, Douglas. Tôi không thích điều này cũng nhiều như các anh." Harrison tỏ ra thông cảm. "Các anh không có ai để đổ lỗi ngoài chính mình," anh nói. "Các anh nuôi nấng cô ấy trở nên cao quý." 

"Khi nào cậu đi?" Douglas hỏi. 

"Sớm thôi," Harrison trả lời. "Tôi đã ở lại quá lâu.” Anh nói thêm. “Elliott phụ thuộc vào tôi để tiếp nhận các cuộc đàm phán cho một vụ sáp nhập mà ông ấy đã hợp nhất."

"Cậu càng đi sớm càng tốt trong chừng mực tôi quan tâm.” Travis nói. “Cậu không cần phải nói với chúng tôi về Elliott, cậu biết đấy, ông ấy là một ông già, phải không? Và ông ấy đã bỏ cuộc rồi. Tại sao cậu phải kế tục sự săn lùng của ông ấy?"

"Bởi vì tôi cảm thấy bổn phận của tôi là kế tục ông ấy. Nếu anh biết ông ấy, anh sẽ hiểu." 

"Tôi nghĩ cậu nên rời đi trước khi chúng tôi nói với Mary Rose," Adam nói. 

"Tại sao?". 

"Như thế sẽ dễ dàng hơn cho mọi người," Adam trả lời. 

"Chính xác nó sẽ dễ dàng hơn như thế nào?" Harrison hỏi. Adam từ chối giải thích. Vẻ sắt đá trên khuôn mặt của ông nói với Harrison rằng không còn gì để tranh cãi.

"Các anh sẽ nói với cô ấy khi nào?" anh hỏi. 

"Khi chúng tôi đã sẵn sàng. Anh em của tôi và tôi sẽ thảo luận về tình huống trước. Chúng tôi sẽ quyết định thực hiện điều gì và khi nào. Tuy nhiên, tôi chưa muốn cậu rời đi ngay. Tôi chắc chắn rằng tôi sẽ có nhiều câu hỏi mà tôi muốn có câu trả lời trước khi Mary Rose phát hiện ra bất cứ điều gì." 

Harrison đẩy ghế ra và đứng lên. "Tôi biết các anh đã hoàn toàn bị thổi tung. Nếu tôi có thể thay đổi mọi thứ, tôi sẽ làm. Elliott đã không yêu cầu bị ném vào luyện ngục, các anh đã có cô ấy đủ lâu, đã quan sát cô ấy lớn lên. Cha của cô ấy chưa bao giờ trải qua bất kỳ niềm vui nào về thời thơ ấu của cô ấy. Hãy để ông ấy gặp cô ấy sớm. Ông ấy cần phải nhìn thấy cô ấy, để biết rằngcô ấy ổn."

"Tôi đã giải thích rằngMary Rose sẽ muốn làm điều đó rồi mà," Adam trả lời.

"Đừng trì hoãn nữa," Harrison nhấn mạnh. "Tôi sẽ cho các anh một tuần, hai, nếu tôi có thể chờ đợi lâu như thế. Tôi hy vọng với Thiên Chúa các anhquyết định nói với cô ấy sớm.Tôi nghĩ các anh đã sai khi muốn tôi ra đi trước khi các anh nói chuyện với cô ấy, nhưng quyết định là của các anh và tôi sẽ tôn trọngTôi sẽ đợi mười bốn ngày.Nếu các anh không có được tất cả các câutrả lời cho các câu hỏi của mình vào lúc đó, thì sẽ là quá muộn. Anh không dám hỏi tôi một lần nữa đâu, Cole." anh nói thêm khi nhìn thấy khuôn mặt của người anh trai. "Tôi đã cho các anh lời hứa của tôi. Tôi sẽ không nói với Mary Rose về cha của cô ấy bây giờ, và tôi sẽ không nói với cô ấy trong mười bốn ngày tới. Tôi sẽ chỉ đơn giản là rời đi. Tôi sẽ trở lại London, và tôi sẽ nói với Elliott ngay giây phút tôi gặp lạiông ấy."

Harrison bắt đầu rời khỏi phòng. "Các anh có khá nhiều điều để bàn luận, tôi sẽ để các anh làm điều đó." 

"Chờ một chút," Cole gọi. "Cái kế hoạch dụ dỗ em gái của chúng tôi là trước hay sau khi chúng tôi nói với cô ấy về cha củacô ấy?" 

"Tôi nên đợi, nhưng tôi sẽ không." 

"Đồ ch ..." Cole thì thầm. 

Harrison cắt ngang anh ta trước khi anh ta hoàn thành lời báng bổ. "Tôi đã trao cho các anh ý định của tôi và các điều khoản của tôi.Tôi đề nghị các anh chấp nhận chúng." 

Anh kéo cánh cửa đóng lại sau lưng anh. 

Các em trai quay sang Adam. Cole hỏi, "Chúng ta sẽ làm gì?" 

"Chúng ta không phải làm gì cả," Douglas lập luận. "Chú đã nghe Harrison nói rồi đấy. Cậu ta nói rằng Elliott sẽ không đến đây." 

“Cậu ta cũng nói rằng ông ấy không phải đến,” Travis xen vào. “Mary Rose sẽ đến với ông ấy.”

"Tôi muốn ghét cậu ta," Cole thì thầm, giọng anh thô ráp vì lo lắng. 

"Làm sao mà chú có thể ghét Elliott?" Adam hỏi. 

"Em nói về Harrison cơ," Cole nói. "Cậu ta đang cố gắng xé nát gia đình này." 

Travis nói: "Cậu ấy không phải đang cố gắng, cậu ấy đã làm xong rồi.”

"Chúng ta phải làm điều đúng," Douglas thì thầm. Ôi, anh ghét phải thú nhận điều đó làm sao. "Cô ấy phải đi gặp ông ta." 

Travis và Cole trao đổi một cái nhìn lo lắng. Trong bốn anh em, họ là những người dễ bị tổn thương nhất và sợ hãi nhất. Tương lai đầy những điều chưa biết, và mỗi người đều nghĩ rằng sẽ phải đối mặt với nó một mình. 

Mary Rose là lý do họ gắn bó với nhau và trở thành một gia đình. Cô ấy là sức mạnh đoàn kết tất cả cùng nhau. Khi cô rađi, phải chăngmục tiêu của họ trong việc trở thành một gia đình sẽ chấm dứt? Cole biết ngày này sẽ đến khi cô kết hôn và chuyển đi. Anh đã kiên quyết từ chối suy nghĩ về nó. Tuy nhiên, nước Anh là cả một đại dương xa cách, và khả năng anh sẽ không bao giờ nhìn thấy em gái của mình một lần nữa lấp đầy anh vớinỗi đau đớn.

"Em gái của chúng ta đã hoàn toàn trưởng thành rồi," anh nói. "Điềuđó đãxảy ra chỉ như vừa chớp mắt, đúng không? Tôi biết cô ấy sẽ rời khỏi một ngày nào đó, nhưng tôi không ..." 

Anh bỏ lửng câu nói còn chưa hoàn thành. "Đã đến lúc tất cả chúng ta phải tiếp tục tiến lên sao?" 

"Quá sớm để nghĩ về những kế hoạch như thế", Douglas nói. "Cole, chú đã muốn mua mảnh đất gần rặng núinốiliền với của chúng ta. Chú không nghĩ đến việc xây dựng nơi của chính mình ở đó đấy chứ?" 

"Anh biết rằng em đã," Cole nói. "Em không thấy bất cứ điều gì thay đổi. Travis di chuyển liên tục, anhcũngkhông ở nhà nhiều. Ngay cả khi gia đình tan rã, chúng ta vẫn làm việc cùng với nhau." 

Adam để anh em mình lo lắng trong mộtlúc lâu. Cuối cùng ông đã có đủ những tự sự của họ, và buộc họ phải trở lại với vấn đề trước mắt. "Việc nói về kế hoạch tương lai của chúng ta có thể đợi sau đi. Mary Rose là mối quan tâm của chúng ta bây giờ. Cô ấy sẽ bị suy sụp về tất cả những điều này. Anh không tin cô ấy sẽ có thời gian lo lắng về điều đó. Cô ấy có thể quen thuộc với ý tưởng về một người cha trên đường tới nước Anh."

"Anh đang có nói là cô ấy nên ra đi càng sớm càng tốt à?" Travis hỏi. 

Adam gật đầu. "Phải." 

Cole miễn cưỡng đồng ý. "Càng đi sớm, càng trở lại sớm." 

"Nếu cô ấy trở lại," Travis nói. 

Mọi người lo lắng về khả năng này một lần nữa. Adam nói, "Các chú đã nghe Harrison nói Elliott là một người rất giàu có, Mary Rose đã bị dẫn dắt vào một cuộc sống ru rú ở đây." 

"Cô ấy đã đi học ở St. Louis," Douglas xen vào. "Cô ấy đã nhìn thấy một phần thế giới." 

"Trường nội trú bị cô lập khỏi thành phố, cô ấy cũng ru rú ở đó", Adam nói. 

"Anh đang lo lắng về điều gì?" Cole hỏi. "Anh nghĩ rằng đầu cô ấy sẽ bị xoay chuyển bởi tất cả những thứ lấp lánh sao?"

"Không," Adam đáp. "Anh không biết cô ấy sẽ xử lý những thay đổi như thế nào. Anh không muốn tình cảm của cô ấy ... dễ bị tổn thương." 

"Cô ấy dễ dàng kết bạn," Douglas nói. 

"Anh không thích ý tưởng về bất cứ ai làm tổn thương tình cảm của cô ấy. Anh không muốn cô ấy nghĩ rằng cô ấy không thích hợp," Adam nói. 

"Ai sẽ đi với cô ấy?" Travis hỏi. 

"Tất cả chúng ta," Cole trả lời. 

"Hãy hợp lý," Douglas nói. "Chúng ta không thể rời khỏi. Chúng ta có những trách nhiệm ở đây." 

"Chúng ta là quá khứ của cô ấy," Adam nói. "Thật đau lòng khi nói điều đó, không ai trong chúng ta có thể đi cùng cô ấy." 

"Anh đang gợi ý chúng ta sẽ gởi cô ấy đi một mình sao?" Travis hỏi. Cậu đã kinh hoàng bởi ý tưởng. "Harrison có thể đưa cô ấy đi.” Travis nói.

Không ai trong số các anh em khác thích gợi ý của ông. Adam cuối cùng đã đưa ra một gợi ý khác mà họ thấy dễ chấp nhận hơn. "Eleanor có thể đi cùng cô ấy. Họ có thể chăm lo cho nhau. Bây giờ họ đã hoà thuận rồi, phải không? Mary Rose có một cái đầu tốt, cô ấy sẽ làm điều đúng. Anh không chút nghi ngờ về điều đó." 

"Cô ấy đã trở lại từ St. Louis một mình," Cole nói. "Cô ấy biết làm thế nào để tự mình đối phó với người lạ, tôi chắc chắn rằng cô ấy cũng có thể sử dụng súng nữa, Adam nói đúng, cô ấy sẽ ổn thôi."

"Nhà Cohens sắp đi về phía đông cho một số lễ kỷ niệm gia đình.Tôi phải đi đến Hammond một lần nữa để bán hai con ngựa. Tôi sẽ lưu lại và tìm hiểu các chi tiết. Có lẽ nó sẽ hiệu quả, và Eleanor và Mary Rose có thể đi cùng họ."

"Chắc chắn sẽ tốt nếu nó thành công, tôi tin John Cohen.” Cole nói.

"Chúng ta phải trả lại tiền." 

Douglas thông báo. Mọi người quay sang anh ta. "Tiền gì?" Cole hỏi.

"Tiền của Elliott," Douglas giải thích. "Bất cứ ai bắt cóc Mary Rose hẳn cũng đã lấy tiền. Chúng ta đã sử dụng mọi thứ trong phong bì, và bây giờ chúng ta phải trả nó lại. Adam, chúng ta có đủ để trả không?"

"Vâng," Adam nói. "Và tôi đồng ý. Số tiền có lẽ đã bị đánh cắp từ Elliott, và chúng ta nên trả lại. Chúng ta sẽ hạn hẹp trong một khoảng thời gian. Tôi rất tiếc vì bây giờ chúng ta đã mua gia súc, nhưng chúng ta đã trả tiền rồi và đã quá muộn để hồi lại."

Các anh em tiếp tục thảo luận về những mối quan tâm của họ gần suốt đêm. Adam cuối cùng đã quyết định đi ngủ. "Chúng ta sẽ cùng nói với cô ấy," ông nói.

"Khi nào?" Cole hỏi. Anh đứng dậy và duỗi cơ bắp. 

"Hãy suy nghĩ đến 'khi nào' vào ngày mai,” Adam gợi ý. 

Travis và Cole đều hành động như thể họ vừa được hoãn án treo cổ. Họ có ít nhất 24 giờ để giả vờ là mọi thứ đều ổn.

"Chúng ta sẽ làm gì với Harrison? Tại sao anh không muốn cậu ấy ở lại cho tới sau khi chúng ta nói với Mary Rose?" Douglas hỏi Adam. 

"Anh cần hỏi cậu ta về Elliott," Adam giải thích. "Anh phải tìm hiểu cô ấy sắp bước vào điều gì. Anh muốn biết tất cả về Elliott và loại cuộc sống nào mà ông ta đang sống. Anh phải chuẩn bị cho Mary Rose. Harrison là người duy nhất có thể cung cấp cho anh những thông tin anh cần."

Travis nhấn mạnh "Chúng ta sẽ phải đảm bảo rằng cậu ta tránh xa em gái của chúng ta.”

Cole lắc đầu. "Khốn kiếp mọi thứ, một người đàn ông lẽ ra phải nói lời thề trước khi hắn tuyên bố cô dâu làcủa mình chứ." 

Adam tựa lưng vào ghế. "Anh tin rằng đó chính xác là những gì Harrison vừa làm." 





Ngày 7 tháng 2 năm 1867 

Mama Rose kính mến,

Chúng con có một bất ngờ cho má. Anh em con và con đã được kiếm một ít tiền cho ngày tốt đẹp này. Chúng con tin rằng giờ đây chúng con đã cóđủ để Cole và Douglas đến đón má. Nghe con này, Mama, trước khi má bắt đầu lắc đầu. Trước hết, nếu má đang lo lắng về chi phí, thì hãy đừng. Chúng con đã sắp xếp mọi thứ và một khi má đã định cư ở đây, má sẽ thấy chúng con đang làm tốt. Trời vẫn đang mùa đông, tất nhiên, và anh em chúng con sẽ không thể rời đi cho đến sau cuộc dồn gia súc mùa xuân. Con phải cười khúc khích về đàn giasúc của chúng con. Chúng con bắt đầu với hai con bò cái và bây giờ chúng con đã có mười. Chúng con sẽ có thêm năm con nữa sau mùa sinh sản. Sẽ không mất nhiều thời gian để chúng con thu gom chúng lại, nhưng hàng xóm giúp hàng xóm, và vì vậy chúng con sẽ giúp một tay cho gia đình Pearlman. Họ hiện có khoảng tám mươi bò tơ. Họ đã rất hào phóng với chúng con. Họ không tính phí cho các dịch vụ bò giống của họ. Chúng con đã hứa sẽ mua một con cho riêng mình, và khi chúng con có được nó, chúng con sẽ đền đáp sự tử tế ấy.

Má lo lắng về Livonia, phải không? Con biết bà ấy bị mù, Mama, và phụ thuộc vào má về mọi thứ nhỏ nhoi, nhưng chúng con cũng cần má. Nếu má đào tạo người khác tiếp quản công việc của má, Livonia sẽ xoay sở được. Bà ấy có hai con trai để chăm sóc cho mình. Con biết họ xấu tính, nhưng họ là con trai của bà ấy và do đó chịu trách nhiệm về bà ấy. Livonia sẽ hiểu. Xin đừng tranh cãi với chúng con. Chúng con đã chờ đợi đủ lâu và muốn có má. Tâm trí của chúng con đặt vào má. Trừ phi chúng con nghe được từ má, Cole và Douglas sẽ gõ cửa của má vào khoảng ngày đầu tháng Sáu.

Yêudấu,John Quincy Adam Clayborne.


Không có nhận xét nào: