Thứ Năm, 14 tháng 5, 2015

Miền Đất Dấu Yêu 4

Chương 4.





Hoàng hôn buông xuống, và cùng với chúng là viễn cảnh hạnh phúc của chuyến trở về nhà. Summer đã mệt, nhưng phấn khích lạ thường. Tuổi trẻ có khả năng phục hồi kỳ diệu. Ngay cả đến sự cáu kỉnh của Bulldog cũng không làm nhụt đi được sự hăng hái đó của cô.

Chiếc xe quẹo lên một đường dốc. Ngôi nhà đã ở trong tầm nhìn. Summer không thể nào diễn tả được những gì cô đang cảm thấy trong khoảnh khắc đó, hay liệu cô có chút cảm giác nào hay không. Ngôi nhà, không cao hơn mặt đất nhiều, hoà lẫn vào trong những thứ xung quanh như thể nó được sinh ra ở đó. Được xây dựng từ những những lóng gỗ lớn, trông nó có vẻ rắn chắc và vĩnh cửu. Một mái hiên trước mới được thêm vào gần đây, những cột trụ lớn cho thấy lớp vỏ mới vừa được lột bỏ. Hai cánh cửa dẫn vào trong ngôi nhà từ bên dưới mái hiên, và hai ống khói bằng đá vươn lên từ mỗi cạnh của ngôi nhà; một cái đang toả ra một luồng khói mảnh. Đôi mắt của Summer thu lấy mọi thứ, từ bãi quây súc vật phía sau đến khu vườn đã được cày xới bên hông nhà, toàn bộ đều nằm dưới bóng mát của những cây sồi già bao quanh ngôi nhà.

Họ đang men theo con suối. Dòng nước róc rách sẫm màu trên những tảng đá và lượn quanh một nhánh cây vươn ra khỏi bờ cỏ dài. Summer vừa vặn nhận ra nó, đôi mắt cô miễn cưỡng rời khỏi ngôi nhà.

“Đây là nơi chúng ta sẽ sống sao, Summer?” John Austin nắm vai cô để giữ vững bản thân trong chiếc xe thồ đang lắc lư.

“Phải, John Austin. Chúng ta đã về nhà.”

Các kỵ sĩ, ngoại trừ Jack, đột ngột chuyển hướng, băng ngang qua con lạch và biến mất xuống lối đi đã mòn vẹt.

“Ông có nói Racoon thắp đuốc bắp* lên ở đó và xem xét cái con la ngu ngốc bướng bỉnh đó không?” Bulldog bắn câu hỏi vào Jack ngay khi ông đến bên cạnh chiếc xe.

(*Light a shuck : Thuật ngữ này dùng trong các trang trại thời xưa khi chưa có điện. Các nông dân dùng phế phẩm của nông sản như lõi và vỏ bắp để thắp sáng sân và hiên nhà trong những dịp cần thiết hoặc cho ng thân tìm thấy đường về nhà. Ngày nay từ này chẳng mấy ai biết nữa. – Ct của Sẻ.)

“Có, tôi đã bảo lão rồi.”

“Đôi khi lão già đó chẳng tháo vát chút nào.”

“Sự kiêu hãnh của cậu ấy đã tạo nên con người của cậu ấy. Cậu ta sẽ chẳng muốn bất kỳ sự chiều chuộng nào đâu.”

“Hẳn là còn kiêu hãnh hơn cả một con gà trống chọi, nhưng dù sao thì đó cũng là máu của cậu ta mà.” Bulldog làu bàu.

“Đã có ai đó… bị thương ở ngoài đó sao?” Summer hỏi.

“Cô có thể nói là ở ngoài đó hoặc cách đây rất lâu rồi.” Bulldog khạc xuống bãi cỏ và kéo nón xuống chặt hơn trên mái đầu bạc.

Lúc này đã đến gần ngôi nhà hơn, Summer có thể thấy một đống lớn gỗ đốt lò vừa mới cắt và một con ngựa cột vào cọc lan can. Nhịp tim cô tăng nhanh. Sau rốt, có lẽ Sam McLean đang đợi để chào đón họ.

Phía sau chiếc xe thồ, Sadie đang lay Mary thức dậy. Summer nhìn ra sau và bắt gặp đôi mắt xanh lục đang nhảy múa của cô gái.

“Đây là nơi đẹp nhất tôi từng thấy, Summer. Đây là nơi đẹp nhất trong toàn Texas. Nhìn đi, có một cái đu làm bằng bao tải cột trên cái cây đó kìa.”

Đôi mắt của Summer dõi theo ngón tay chỉ dẫn và trái tim cô tròng trành lần nữa bởi một ký ức xa xôi, thân thuộc.

Cô nghe thấy giọng nói : “Giữ chặt nào, cô gái mùa hè.” Hạnh phúc, cô đã không được biết trong một thời gian dài, tuôn tràn trong cô. Đây là nhà, nơi những ký ức thấp thoáng đã ám ảnh cô trong nhiều năm.

Khi cô nhìn trở lại vào ngôi nhà, Pud đã đến bên cửa. Cậu ta đứng cạnh con ngựa và đợi họ đến gần.

“Đưa ngựa của cậu vào bãi quây đi, Pud,” Jack gọi.

“Cậu sẽ ở lại và hãy tự làm cho bản thân hữu dụng với những người phụ nữ trong thời gian đó.”

Chàng trai quăng chiếc nón đầy bụi của mình vào không trung. “Yaaaa… Hoooo! Tôi sẽ không gây thù chuốc oán với mọi tay bá vơ trên trang trại này đấy chứ?”

“Đóng cái miệng như họng súng của cậu lại, chàng trai, và bắt đầu dỡ hàng khỏi xe đi. Các quý cô đã mệt rã rời rồi.”

Summer đứng trong sân, lần đầu tiên quên mất em trai cô. Không hiểu sao, việc Sam McLean không ở đó để chào đón họ không còn quan trọng nữa. Trang viên nhiều hơn rất nhiều so với hy vọng của cô. Sau tất cả, thật tuyệt khi có một nơi của chính mình. Giờ đây, trong trái tim cô, cô thì thầm lời cám ơn Sam McLean đã đưa họ đến đây.

Ngôi nhà được phân thành hai nơi : Một cho việc nấu nướng và ăn uống, nơi khác dành để ngủ. Phía cuối nơi dùng để nấu nướng, một cầu thang dẫn lên gác xép và một phòng kích thước với kích thước tiêu chuẩn ngay bên dưới mái nhà. John Austin đã vượt qua cửa và đi ngay lên thang, không thèm nhìn phần còn lại của ngôi nhà.

“Em sẽ ngủ ở đây, Summer. Có hai cái gường với đầy đủ chăn nệm.”

Trên một cái giường đôi ghim chặt vào tường trong bếp, Sadie đặt những gói hành lý của cô lên đó.

“Chỗ này sẽ tốt cho tôi và Mary.”

Summer nhìn vào trong một căn phòng khác với chiếc giường bện dây thừng rộng lớn và lớp nệm dày bằng vỏ đậu, lớp khăn trải sạch sẽ và chiếc mền bông bạc màu xếp gọn ghẽ dưới cuối giường. Đây là chiếc giường nơi cô đã sinh ra! Cô cảm thấy một cơn đau sắc nhọn của nỗi nhớ thương người mẹ thân yêu, bà đã chịu đựng khổ sở tại đây để cô có thể sống.

“Tôi không cần toàn bộ căn phòng này cho chính tôi.”

“Chà, cô chỉ phải kiếm cho chính mình một ông chồng thôi,” Sadie bật cười. “Tôi ngờ rằng cô sẽ chẳng gặp bất kỳ rắc rối nào hết đâu.”

Dấu đi nét ửng đỏ, Summer đi để giúp dỡ đồ xuống khỏi xe. Cô nhấc lên một chiếc hộp, nhưng nó bị lấy khỏi tay cô.

“Này, nhóc,” Jack gọi John Austin. “Đây là công việc của đàn ông.”

“Tôi có thể mang nó mà.” Summer nói. “Thằng bé đang suy nghĩ về nhiều thứ và không nghe thấy ông gọi đâu.”

Jack cau mày. “Nhóc!” Giọng ông sắc nhọn và lớn. John Austin quay người và nhìn chằm chằm vào người đàn ông đã nhấc nón ra khỏi đầu và đang đập nó vào đùi khi ông gọi. “Qua đây, nhóc. Giúp chị cậu nào. Đàn ông không la cà loanh quanh trong lúc phụ nữ làm việc.”

John Austin không vội vã đến đón chiếc hộp, nhưng việc cậu làm chẳng khiến chị cậu ngạc nhiên chút nào.

“La cà là gì, Jack?”

“La cà là khi một người đàn ông đứng loanh quanh với cái đầu của hắn đặt trên mông đít của hắn và để cho phụ nữ làm việc.” Jack nhấc một bao tải lớn trên vai và bắt đầu tiến đến ngôi nhà.

John Austin liếc nhanh vào gương mặt đỏ bừng của Summer và cười khúc khích.

“Sao vậy nhỉ,” Cô lầm bầm khi rút lui vào trong nhà, “Rồi thằng bé luôn nghe những thứ mình không muốn nó nghe ư?”

Bulldog đang vội vã đi xuyên qua cửa.

“Ai đang sống ở đây thế?” Summer hỏi.

“Nó chỉ thỉnh thoảng được sử dụng thôi. Teresa dọn dẹp nó đôi chút.”

“Vợ của Mr.McLean?”

Ông xoay quanh kinh ngạc. “Chưa kết hôn. Teresa là một phụ nữ Mexico lo việc nấu nướng và dọn dẹp cho… ờ ông chủ.”

Summer quan sát ông vội vã đi đến chiếc xe thồ cho một chuyến bốc dỡ khác. Ông đang nôn nóng đi khỏi đó.

Cô và Sadie đang lấy những thứ vật dụng ra khi Jack thò đầu qua khe cửa.

“Ma’am, Tôi sẽ đi bây giờ. Bulldog đã thắp đuốc bắp lên cho Keep rồi. Pud sẽ ở lại đây. Cậu ta là một cậu bé rất tuyệt cho tất cả những công việc chặt đốn.”

“Keep… có xa nơi này lắm không?” Vì lý do nào đó gương mặt của Summer đỏ bừng khi cô hỏi.

“Nó không nhiều hơn một tiếng cú kêu và một tiếng hò. Cô đi thẳng xuống dưới con lạch ngoài đó và nhìn qua bên kia.” Ông chỉ vào bụi cây bị che khuất một phần bởi chỗ dốc. “Và cô có thể thấy nóc của ngôi nhà. Không có gì cần cô phải lo lắng đâu. Pud sẽ bắn một phát súng hiệu nếu có bất cứ điều gì xảy ra.”

“Chúng tôi rất biết ơn là Pud sẽ ở lại cùng chúng tôi.” Summer mỉm cười với chàng trai và giơ bàn tay ra với Jack. “Cám ơn ông đã mang chúng tôi đến đây.”

Sadie bám chặt lấy khung cửa, ngượng ngùng, vẫn chưa chắc chắn làm sao để tỏ lòng kính trọng. Jack mỉm cười với chị ấy, lớp da phong sương quanh mắt ông nhăn lại. Trong cơn bốc đồng, chị ấy giơ bàn tay ra.

“Tôi cũng thế.”

Nụ cười của Jack hằn sâu thêm, và Summer nghĩ gương mặt phong trần ấy là gương mặt tử tế nhất mà cô từng thấy. Giống như Sam McLean mà cô đã hình dung.

Jack quay nhìn chàng trai. “Cậu phải cư xử cho phải phép với phụ nữ đấy nhé.” Ông đấm nhẹ vào bụng cậu ta. Pud gập người như thể đau đớn. “Cô sẽ phải cho cậu ta ăn, ma’am. Điều đó chắc chắn đủ cho công việc lặt vặt và khiến cho đôi chân của cậu ta không hò reo.”

Họ đứng bên dưới mái hiên mới và quan sát ông làm bắn toé nước trên con rạch và biến mất trên chỗ dốc.

“Ông ấy không tử tế sao, Summer? Ông ấy không phải là người đàn ông tử tế nhất mà cô từng gặp sao?” Sadie thở dài, “Thật đáng tiếc là tất cả đám đàn ông đều không giống ông ấy.”

~*~


Suốt đêm thao thức, Summer quyết định cô không thể ở lại ngôi nhà này thêm một ngày nữa mà không gặp Sam McLean và cám ơn ông về sự giúp đỡ. Giữa sáng, cô rời khỏi sự an toàn của ngôi nhà gỗ và đi xuống con lạch, nơi hai thân cây lớn buộc lại với nhau để tạo thành một cây cầu cạn. Cô đã bỏ nhiều công sức cho vẻ ngoài của cô – Cô đang mặc chiếc váy bằng vải trúc bâu màu xanh với đầy đủ vạt áo và đường viền cổ áo. Mái tóc đen cuộn trên đỉnh đầu để làm cô trông già giặn hơn, từng trải hơn.

Tại cây cầu cạn, cô ngừng lại, và mắt cô tìm kiếm nóc ngôi nhà nơi cô hướng đến. Cô biết cô hẳn đã từng đến đó trước đây, nhưng cô không nhớ được nhiều hơn ngôi nhà cô đã sống trong đó cho đến khi cô gần lên bốn tuổi. Cô bước chân lên trên lóng gỗ lớn nứt nẻ. Dòng nước lên cao đã dạt vào bờ xa, khiến những lóng gỗ nghiêng xuống dưới và vừa vặn khoảng trống cho dòng nước chảy.

“Đừng sợ, anh sẽ nắm tay em,”

Lời thì thầm của giọng nói trong quá khứ. Cảm giác nhớ thương về một thời gian xa xăm khiến cô ngừng lại trên cây cầu cạn và nhìn lại ngôi nhà.

Tiếng cười của Sadie và tiếng ré của Mary trôi dạt đến với cô. Trước buổi bình minh, Sadie đã xuống bếp như thể chị ấy đã tìm thấy thiên đường. Chị làm bánh mì và ca hát với vẻ hạnh phúc để tiêu khiển cho con gái. John Austin đang vẽ một bức tranh trên đất cho Pud. Cảnh tượng về em trai nhỏ của cô mang Summer trở về hiện tại. Và cô cần phải nói chuyện với Sam McLean.

Lối mòn dẫn đến ngôi nhà trang trại rải cát và hướng lên đồi. Vào lúc Summer lên đến đỉnh và ngôi nhà đã ở trong tầm nhìn, trán cô đã lấm tấm mồ hôi. Đám cỏ dại cockleburr* vướng vào diềm váy cô và cô ngừng lại để gỡ chúng ra, lau mặt, và đẩy những lọn tóc xoăn ẩm ướt khỏi gò má. Ngừng bước, cô đứng yên lắng nghe một con chim bluejay* cáu kỉnh và nghiên cứu ngôi nhà trang trại. Đó là một toà nhà vuông vắn được làm bằng đá vững chắc theo phong cách đồn điền Tây Ban Nha. Một hàng hiên rộng được cố định bởi những cột trụ gỗ đẽo bằng búa treo những giỏ hoa buông những bông hoa rực rỡ của chúng từ những xà rầm mái. Những cây sồi khổng lồ che mát cho ngôi nhà khỏi ánh nắng mặt trời chói chang, soi bóng của chúng trên những bức tường đá. Nó thật xinh đẹp, thật thanh bình.

(*cockleburr : Ké đầu ngựa, là một cây thân thảo thuộc họ Cúc, cùng chi với hướng dương, ra hoa và kết trái và mùa hè và thu, trái thành chùm có nhiều gai. Thường được dùng pha chế thuốc nhuộm màu vàng. Thuốc Tàu dùng trị viêm xoang mũi.
* Bluejay : chim giẻ cùi lam. Một loại chim sẻ Bắc Mỹ nhỏ màu xanh rất đẹp, khá ồn ào, huyên náo. Được đánh giá là loài chim thông minh và tò mò, tiếng hét của nó cảnh báo nguy hiểm cho các loài thú khác trong khu vực.)

Cô bước đi chậm rãi, cảm thấy mặt trời thiêu đốt trên lưng và cổ cô. Sự phấn khích khuấy đảo bên trong cô. Bình tĩnh nào! Cô ra lệnh cho bản thân. Cô phải tỏ ra bình tĩnh.

Sàn của hàng hiên được lát đá ăn sâu vào trong đất. Bóng mát của hàng hiên, sàn và tường đá mát lạnh, khiến việc rời khỏi bên ngoài nóng nực để đi vào bên trong là một cuộc rút lui tuyệt vời. Một cánh cửa bằng gỗ nặng nề với những bản lề bằng sắt rèn để mở, và cô có thể thấy một căn phòng rộng lớn chạy suốt chiều rộng của ngôi nhà. Vượt lên trên cao, khổng lồ, trông có vẻ cổ xưa, những lóng gỗ chống đỡ trần nhà kết nối với những bức tường đá, hướng sự chú ý đến một lò sưởi đồ sộ. Những tấm thảm kiểu Mexico sặc sỡ rải rác trền sàn đá, và những chiếc ghế lớn, sâu, một ghế trường kỷ, vài cái bàn và một bàn viết mặt kính được trang bị cho căn phòng.

Cô do dự tại ngưỡng cửa. Nơi này yên lặng đến mức kỳ quái. Cô lấy một hơi thở sâu.

“Mr.McLean.” Giọng cô không đủ lớn và cô gọi lần nữa. “Mr.McLean.”

Không có gì phá vỡ sự yên lặng ngoài giọng nói của cô. Cô di chuyển vào trong phòng và hướng đến cánh cửa phía xa. Cô nhìn xuống một hành lang dài vào cánh cửa hé mở đầu tiên. Một chiếc bàn kê bằng ván to lớn và những chiếc tủ đẹp đẽ chứa đầy những chiếc dĩa và đồ bạc bảo đảm với cô rằng Mr.McLean không nghèo chút nào.

Một bếp nấu màu đen lớn thống trị gian bếp. Phía sau nó, được sắp xếp ngăn nắp, treo một hàng những chiếc xoong và chảo. Từ rui nhà treo hàng chùm những gia vị khô, ớt tiêu và những trái bầu đủ màu sắc. Một chiếc xoong nhỏ có cán cầm đang cháy trong ngọn lửa, mùi dầu mỡ toả đầy không gian.

Theo bản năng, Summer đi đến bếp lò, đôi mắt cô tìm kiếm thứ gì đó để túm lấy tay cầm nóng của chiếc xoong nhỏ. Không tìm thấy gì, cô túm lấy váy trong hai tay và di chuyển chiếc xoong đến chỗ mát hơn trên bếp. Đứng lùi lại, cô thả chiếc váy xuống lại quanh mắt cá chân. Bất chấp sự yên lặng, cô có thể cảm thấy cô không có một mình. Xoay quanh, cô giật bắn người ngạc nhiên, bàn tay đưa lên miệng.

Ai đó đang đứng trong bóng tối phía cuối phòng, đứng lặng lẽ bất động và đang quan sát cô. Trong lúc cô nhìn chằm chằm, bóng hình ấy di chuyển và từ từ hiện ra, trở thành một người đàn ông cao dong dỏng với trang phục sẫm màu, mái tóc đen thẳng và gương mặt gầy, ngăm đen, gò má bên phải có những vết sẹo xấu xí. Có gì đó trong đường nét của anh, cách anh ngẩng cao đầu, khiến chân của Summer run rẩy và trái tim cô đập dồn dập theo một cách đáng sợ nhất. Chính là anh. Người đàn ông dưới phố Hamilton và cũng là người ở cửa hàng nơi họ chất những vật dụng.

“Tôi đang tìm Mr.McLean.” Giọng cô có vẻ hết sức lớn.

“Cô đã tìm thấy.” Anh không nhìn cô, nhưng di chuyển hướng đến bếp lò.

“Ý tôi là… Sam McLean.” Summer nhìn vào lưng anh. Anh đã kéo chiếc xoong trở lại ngọn lửa và thả một mảnh thịt vào trong dầu nóng. Tiếng ồn duy nhất phá vỡ sự im lặng là tiếng xèo xèo của thịt đang được nấu. Anh không trả lời.

“Tôi là Summer Kuykendall, từ bên kia con lạch. Tôi đến để cám ơn Mr.McLean về… đã cho người của ông ấy hộ tống chúng tôi từ thị trấn. John Austin và tôi… John Austin là em trai tôi. Chúng tôi đến từ Piney Woods. Anh thấy đấy, mẹ của chúng tôi vừa mới qua đời và bà đã bảo tôi rằng…” Đột ngột, cô không thể chịu được âm thanh giọng nói của chính cô. Những từ ngữ có vẻ như quá sáo mòn, quá thừa thãi. Người đàn ông đang phớt lờ cô, giữ gương mặt anh quay đi khỏi cô, và điều đó khiến cô giận dữ. “Có nơi nào đó tôi có thể đợi Mr. McLean không? Đó là… đó chỉ là không phải bản chất của tôi khi chịu ơn ai đó và không thể nói lời cám ơn họ.”

“Không cần thiết phải cảm thấy chịu ơn đâu.” Giọng cộc lốc của người đàn ông sánh ngang với giọng cô.

Summer đã định nói một câu trả miếng sắc sảo khi người đàn ông di chuyển. Chân anh gần như bị oằn bên dưới anh. Đó là lúc cô nhận ra anh đi chân trần.

“Ngồi xuống đi. Tôi sẽ sửa chữa miếng thịt của anh trong lúc tôi đợi.”

Cô mong đợi anh sẽ phản đối nhưng anh khập khiễng vượt qua cô đến chiếc bàn và thả người vào trong một chiếc ghế, duỗi chân ra phía trước. Summer di chuyển nhanh chóng và hiệu quả giữa quầy làm việc và bếp nấu. Nhấc miếng thịt ra khỏi xoong, cô đập hai quả trứng vào trong mỡ; trong lúc chúng đang nấu, cô lấy bánh biscuit khỏi lò hâm nóng.

Không nhìn vào mái đầu đen cúi xuống, cô đặt dĩa thức ăn trên bàn và quay lại bếp lò để rót hai cốc café. Với hai bàn tay khum lại quanh chiếc cốc nóng, cô ngồi lặng lẽ và quan sát anh ăn. Ánh nắng từ ô cửa sổ dát vàng ngang qua gò má phải của anh, lộ rõ một vết sẹo trắng bợt xấu xí cong từ giữa tai lên trên gò má và chạy xuống góc miệng anh. Bờ mi dày đen nhánh dấu đi đôi mắt xanh thăm thẳm, khi anh ngước lên và thấy cô đang nhìn anh. Có một sự yên lặng lạ thường căng thẳng khi họ nhìn vào nhau.

“S. McLean?” Summer nói thận trọng, như thể những từ lạ lẫm và cô sợ chúng kinh khủng.

“Slater McLean.” Giọng anh nhuốm vẻ ân hận.

“Anh đã viết thư sao?” Mắt của Summer bắt giữ mắt anh.

“Phải.” Anh nhìn xuống dĩa của mình. “Đó là những gì Pa sẽ làm nếu ông còn sống.”

“Sam McLean đã chết rồi sao?”

“Năm năm rồi. Nhưng ngay cả khi đó, ông vẫn muốn em về nhà.”

“Tại sao anh không nói với tôi? Hoặc gặp tôi ở Hamilton?”

“Em sẽ đi với tôi sao?”

Cô nghiên cứu gương mặt anh; một bên mặt láng mượt và thật đẹp, bên kia dúm dó, méo mó. Phần lớn đàn ông, cô nghĩ, ít nhất sẽ để râu để dấu đi phần bị biến dạng.

“Tôi không hiểu ý anh là gì,” Cuối cùng cô nói. “Mẹ tôi bảo tôi tìm Sam McLean và tôi…”

“Đừng nói thêm nữa,” anh sẵng giọng cắt ngang. “Tôi hiểu.”

“Điều gì đã xảy ra với gương mặt của anh thế?” Từ ngữ buột ra trước khi cô có thể ngừng chúng lại.

Có một khoảnh khắc im lặng kinh khủng trong lúc tính tàn nhẫn của câu hỏi khiếm nhã ấy khiến cô xấu hổ. Bờ mi dày sẫm màu của anh khép lại che đi ánh sáng dữ dội trong đôi mắt anh, và góc miệng còn lại của anh cong lên khi anh cười.

“Em được cho là sẽ không đề cập đến nó. Em được cho là phải nhìn đi nơi khác và giả vờ là nó không ở đó. Nó xấu xí và gớm guốc, những anh biết ơn là nó ở đó mà không nhích thêm hai inch đến phần còn lại, nơi nó sẽ cắt ngang qua mắt anh, mũi và miệng. Anh vẫn có thể nhìn, ngửi và ăn, và anh còn sống. Và đó là điều quan trọng đối với anh.”

Vẻ nhạo báng của anh tác động đến cô nhiều hơn cô đã chuẩn bị đón nhận.

“Tôi xin lỗi. Thật quá khiếm nhã khi hỏi như thế, nhưng tôi không có ý tưởng nào về việc anh quá nhạy cảm với nó. Chẳng có số lượng giả vờ nào đủ để nó biến mất, anh biết đấy.”

“Nghĩ lại thì,” anh nói lãnh đạm, “Tôi nghĩ tôi thích sự bộc trực của em hơn là những cái liếc kín đáo.” Anh đứng lên. “Thêm café không?”

Khi anh ngồi xuống lại, cô hỏi. “Tại sao anh không cưỡi ngựa cùng chúng tôi?”

“Trên đường xuống thị trấn, tôi phát hiện những dấu hiệu của thổ dân. Chúng tôi đã không bị thổ dân quấy rối trong một hoặc hai năm. Đoán là tốt hơn tôi nên trinh sát trước.”

“Tôi sợ chết khiếp.” Cô thú nhận.

“Chỉ kẻ ngốc mới không sợ người Apache,” Anh nói lạnh nhạt.

“Anh là người đã khiến Bulldog lo lắng.” Cô nói điều đó như một lời tuyên bố. “Ông ấy đã gọi anh là đồ con la ương bướng.”

Anh gần như mỉm cười. “Ông ấy là con gà mái mẹ.”

“Tôi không phiền với tính cộc cằn của ông ấy đâu. Tôi thích ông ấy. Cả Jack nữa.” Cô bật cười, nhớ lại Bulldog đã kinh ngạc ra sao khi gặp cô ở khách sạn. “Ông ấy không biết là tôi đã lớn lên sao? Ông ấy đã nghĩ là sẽ gặp hai đứa trẻ cơ.”

Đôi mắt của Slater không hề rời khỏi gương mặt cô. Sự vui tươi của cô thật dễ lây. Anh đã mỉm cười, phô bày hàm răng trắng đều đặn, và cô kinh ngạc trược sự biến đổi đã khiến cho gương mặt anh tàn nhẫn.

“Thời gian không có ý nghĩa nhiều với Bulldog.” Anh tiếp tục quan sát cô.

“Tôi đã mời Sadie và cô con gái nhỏ của cô ấy đến sống cùng chúng tôi sau khi Bulldog nói chúng tôi sẽ đến một điền trang. Tôi có ý nghĩ là John Austin và tôi sẽ sống hoàn toàn trên thảo nguyên, nhiều dặm cách biệt khỏi những người khác.”

Cô ngừng lại. Với một cảm giác bàng hoàng, cô nhận ra anh đang đợi cô nói thêm nhiều hơn. Cô vươn thẳng lưng và không nói thêm gì nữa, những đôi mắt cô lướt qua anh, và anh bắt giữ chúng, thăm dò chúng, trước khi di chuyển khỏi mắt cô đến mái tóc và xuống hết chiều dài của thân thể cô. Gò má cô bốc cháy.

Khi cô nói, giọng cô điềm tĩnh, vững vàng; điều đó khiến cô ngạc nhiên.

“Chúng tôi định trồng một khu vườn ngay bây giờ. Và có một thứ khác…” Giọng cô lịm dần chỉ bởi vì cô không biết làm thế nào để nói rằng tiền mặt của họ đã cạn kiệt và cô cần tìm cách để kiếm thêm.

“Và… gì?” anh nhắc.

Cô xếp đôi tay trong lòng và cúi đầu, bờ mi rũ xuống che đi đôi mắt đột ngột ẩm ướt, lòng can đảm đã bỏ rơi cô.

“Tôi muốn thảo luận về hoá đơn tại cửa hàng.” Cô hy vọng, một cách tuyệt vọng, rằng anh không biết cô đã trở nên lo lắng như thế nào. Nhìn thẳng vào đôi mắt anh, cô nói thêm, “Anh không cần cảm thấy anh phải chịu trách nhiệm về chúng tôi.”

“Em không phải một trường hợp từ thiện, nếu đó là những gì em đang nghĩ. Vùng đất này là của mẹ em. Chúng tôi chỉ sử dụng chúng trong tất cả những năm này. Chỉ dẫn của Sam rất rõ ràng. Ông ấy muốn em trở về nhà và có được những gì là của em. Ông ấy… rất yêu quý mẹ em.”

Tinh thần của cô tăng lên một chút. Nhưng cô ước chi anh nói đó là những gì anh muốn, không phải là những gì Sam muốn.

“Sam đã để lại cho em một ít tiền mặt. Tôi sẽ giữ gìn nó, nếu em muốn, cho đến khi em cần đến nó. Trong lúc đó, nếu em cần bất kỳ điều gì, hãy cho tôi biết. Nơi ở của em là một phần của Keep, và chúng tôi chăm sóc những gì thuộc về chúng tôi.”

Đôi mắt họ gặp nhau trong sự đánh giá thầm lặng. Anh đã biết mọi câu hỏi và câu trả lời đã khuấy động tâm trí cô; cô có thể thấy điều đó trong mắt anh. Cằm của Summer bắt đầu nghếch cao và cô hất đầu ra sau như thể để lắc cho tóc rời khỏi mặt cô. Cô biết đây là dấu hiệu bề ngoài để giấu đi nội tâm đang dằn vặt, sợ hãi, thiếu chắc chắn. Cô muốn nhớ đến một thời gian khác, nhưng đôi mắt anh đã xua đi tất cả những suy nghĩ mạch lạc khỏi trí óc cô, và cô hỏi khá lơ đãng.

“Tại sao ông ấy đặt tên cho trang trại là McLean’s Keep?”

Nụ cười hiếm hoi xuất hiện lần nữa. “Với người Scots, từ ‘keep’ có nghĩa là pháo đài, lâu đài, đất đai, tài sản. Sam McLean yêu mọi điều về xứ Scottish. Ông xây dựng ngôi nhà phong cách Tây Ban Nha này bởi vì nó thích hợp với vùng đất và các vật liệu có sẵn, nhưng mọi thứ khác trên Keep đều theo Scottish. Ông đã làm việc chăm chỉ và căn cơ y như một người Scot có thể làm. Nơi này là minh chứng cho những gì một người đàn ông quyết tâm có thể xây dựng trong suốt một cuộc đời. Với lòng quyết tâm, tôi có ý định giữ nó cho thế hệ kế tiếp của nhà McLeans.”

Summer mang những chiếc cốc và dĩa đến quầy bếp để dấu đi gương mặt đỏ bừng đáng ngạc nhiên của cô. Anh đã đứng lên khi cô quay đi, và cô thấy anh nhăn mặt khi anh đặt sức nặng trên chiếc chân bị thương.

“Anh sẽ không chống đỡ cho cái chân đó sao?” Cô hếch mặt lên nhìn vào anh, và gần như vô thức, anh quay bên gò má trơn láng hướng về phía cô.

“Có.” anh tán thành với vẻ thèm muốn. Mắt anh thoáng loé sáng khi anh nhìn vào đôi mắt mở to màu tím của cô. “Đừng nói với Bulldog là tôi thú nhận điều đó nhé.”

Đôi mắt cô tìm đến gương mặt anh, tay cô đặt trên lưng ghế để giữ vững cô.

“Tôi đến để cám ơn Sam McLean,” Cô nói lặng lẽ.

Anh cười toe toét với cô. “Xem như điều đó đã làm xong.”

Cô mỉm cười đáp lại, không hiểu sao không muốn rời đi, nhưng vì anh không nói thêm bất kỳ điều gì nữa nên cô đi đến cửa. Anh đi theo, và họ đi xuyên qua phòng ăn tối và vào trong phòng lớn phía trước nhà. Nhịp bước của anh chậm lại và anh giữ chân đứng yên.

“Ngôi nhà thật đẹp,” Summer nói đầy ngưỡng mộ.

“Em không nhớ chút nào sao?”

Cô nhìn quanh phòng và lắc đầu.

“Em không nhớ đã trốn đàng sau ghế trường kỷ và nhảy vào anh khi anh đi qua cửa sao?”

Điều đó khiến cô ngước nhìn anh, đôi mắt cô mở rộng. Cô nghiên cứu gương mặt anh. Nó không gợi cho cô điều gì ngoại trừ rằng anh đã bị mê hoặc bởi vẻ mặt của cô.

“Và chiếc đu mà anh đã làm cho em?” Nụ cười rời khỏi gương mặt anh. “Và em đã sợ khi vượt qua cầu nhiều như thế nào?” Với Summer, có vẻ như anh quan sát cô bằng toàn bộ cơ thể anh, không chỉ đôi mắt, mà tất cả những bắp cơ của anh cuộn chặt, căng thẳng trong sự ước đoán câu trả lời của cô.

Cô làm ẩm bờ môi khô. Cô cảm thấy như thể cô đã ở trong chân không, đang bị hút về phía anh.

“Anh… Anh đã hứa sẽ đến… và đem em về nhà.” Đôi mắt cô ngập đầy nước mắt và bờ môi run rẩy.

“Và anh đã làm, cô gái mùa hè.” Từ ngữ được nói quá đỗi êm ái, chúng chỉ vừa vặn đến được tai cô.

Summer mở miệng, nhưng không âm thanh nào thoát ra. Cô nhìn chằm chằm vào anh như thể bị choáng, trí óc cô rối tung và không thể hình thành nổi một ý tưởng hợp lý nào. Khao khát được bám vào anh bừng cháy trong cô dữ dội đến mức cô không chút mong muốn kháng cự đôi cánh tay anh khi chúng vòng quanh cô và anh ôm cô thật chặt. Những cảm xúc kỳ lạ luồn lách dọc theo những sợi dây thần kinh của cô, và những ngón tay cô xoè ra trên lưng anh khi cô ôm đáp lại anh. Cuối cùng, cô nhấc đầu lên và nhìn vào gương mặt anh.

“Anh là cậu bé đó sao? Người đã gọi em là cô gái mùa hè – em đã cố và cố nhớ lại mãi.” Giọng cô run rẩy với nỗi hân hoan.

Anh buông lỏng cánh tay và cô bước lui lại, gương mặt cô rạng rỡ.

“Phải.” Anh nói khoan thai. “Anh cỡ tuổi của em trai em bây giờ khi em được sinh ra trong căn nhà đó. Em thuộc về nơi này.”

“Cám ơn anh đã mang em về.”

“Cám ơn em vì đã trở về, cô gái mùa hè.”

Ánh mắt họ gặp nhau và đo lường nhau lần nữa. Đầu cô quay cuồng và cô trao anh những gì cô hy vọng là một nụ cười.

“Em phải đi.” Cô nói hụt hơi. “Em tốt hơn nên để mắt đến John Austin. Thằng bé… thỉnh thoảng có hơi khó khăn.”

“Bulldog cũng nói thế.” Anh miễn cưỡng để cô đi. “Giao thằng bé cho Jack đi. Ông ấy là người tốt nhất mà anh từng thấy đối với mấy cậu nhóc. Cũng giống y như chúng. Ông ấy sẽ cho em trai em ăn uống tuỳ hứng bất kể thời gian nào.”

Summer trấn tĩnh lại. “John Austin là một trong những lý do em đến đây. Sau khi anh biết thằng bé nhiều hơn, anh sẽ hiểu. Nó thông minh cực kỳ nhưng những gì khiến mama lo lắng và làm em lo lắng là nó không có thứ mà người ta gọi là… khả năng phán đoán thông thường.” Đôi mắt họ bám chặt vào nhau trong một khoảnh khắc nín thở, rồi cô hạ thấp mi mắt xuống và tiếp tục, “Mama nói Sam McLean sẽ biết cách đối phó với thằng bé.”

“Và ông ấy sẽ có.” Giọng anh khàn khàn. “Bây giờ anh sẽ thấy điều đó.”

Trái tim của Summer đột ngột nhảy lên và bắn vào cổ họng cô. Cô đã khổ sở nhận ra rằng anh muốn cô ở lại, nhưng suy nghĩ của cô đang không vận hành theo cách chúng nên làm, có vẻ như chúng va vấp trong nỗi hoang mang kinh sợ. Cô quay lưng, rồi dừng lại ngay bước kế tiếp. Tiếng gót giày ống vang lên trên sàn đá của hàng hiên, và Bulldog xuất hiện tại ngưỡng cửa. Ông nhìn từ người này đến người kia, rồi kéo giật mũ ra khỏi đầu.

“Đã có được sự bầu bạn ở chỗ khác rồi cơ đấy.” Bất chấp cách xử sự điềm tĩnh của ông, sự căm phẫn lộ ra ở đôi môi mím chặt.

“Bầu bạn?” Slater di chuyển ra khỏi nơi anh đang dựa người vào tại khung cửa. “Ai?”

“Miz Ellen, chứ còn ai! Miz Ellen và bè lũ của bà ta!” Bây giờ Bulldog đã xù lông hệt như một con nhím đang nổi điên. “Cưỡi ngựa đến trong bộ dạng làm như xinh đẹp lắm ấy, với cái tên vụng về to lớn kèm sát sườn, và cái thứ vô lại mà bà ta gọi là ‘con trai’. Cùng một lũ đã gặp trong thị trấn ấy. Bây giờ cậu nói với tôi xem bọn chúng đến đây là vì cái gì chứ, sau tất cả những thứ như là không bao giờ đặt chân đến nơi này nữa?”

Đôi mắt của Slater hẹp lại. “Ai đã xuống dưới đó?”

“Jack.” Bulldog vung tay cáu kỉnh. “Chúng tôi nhìn thấy bụi mù mịt và đi đến để xem thử. Rồi chúng tôi cong đuôi chạy đến cái ‘chốn tầm thường’ ấy để đợi họ.”

Sự thích thú của Summer tăng lên với mỗi giây trôi qua.

“Bà ta không lãng phí chút thời gian nào.” Slater đặt ánh mắt sắc sảo của anh ngang tầm mắt Summer và cô nhìn vào mắt anh. Cảm nhận rằng bằng cách nào đó cơn khủng hoảng này có dính líu đến cô, cô cảm thấy buộc phải hỏi :

“Những người khách đó đến nhà của mẹ tôi sao?”

Slater buông người xuống ghế và ngồi thẳng lãnh đạm. Anh nghiên cứu cô một lúc trước khi nói.

“Ellen McLean và con trai bà ta đến để thăm em.” Anh nhả ra từng từ một cách lạnh lẽo. “Hãy vui thú với khách mời của em đi. Họ không được chào đón ở đây.” Đột ngột, anh nhấc người lên khỏi ghế và khập khiễng rời khỏi phòng.

Summer đứng như thể anh vừa đánh cô. Cô xoay ánh mắt thắc mắc đến Bulldog, nhưng ông dộng sầm chiếc mũ vào đầu và bước tránh khỏi cô. Cô đi đến cửa mà Slater vừa đi qua.

“Slater.” Anh đang đi xuống hành lang và ngừng lại khi cô gọi anh, nhưng không quay lại. “Tại sao anh nổi giận? Đó là vì Ellen McLean sao? Tại sao bà ta lại tìm đủ mọi cách để đến thăm em?”

Anh xoay qua, phô bày với cô chỉ phía có sẹo của gương mặt anh.

“Bà ta muốn em trong vai con dâu.” Anh nghiến ra từng từ bằng giọng trầm khàn. “Và Ellen thường có được những gì bà ta muốn.”

Summer quay đầu đi trước khi anh nhìn thấy sự đau đớn trong đôi mắt cô, và khi cô nhìn lại anh đã đi mất rồi.


~*~