Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2015

Miền đất dấu yêu - Mở đầu


Gởi Lindy

Hãy tự hào về bản thân con. Con thật sự là một người xinh đẹp, với một lòng can đảm đặc biệt.

Mom.




McLean’s Keep, trang trại Rocking S và tất cả những nhân vật trong cuốn sách này chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của tôi, ngoại trừ gia đình Kuykendall – tổ tiên của tôi – người đã đến Texas cùng Stephen F. Austin năm 1823 và giúp kiến lập nên San Felipe, khu định cư đầu tiên của người Mỹ gốc Anh.

Thị trấn của vùng thung lũng Hamilton, tên sau này là Burnet, không xa lạ gì với Hamilton ngày nay, khu thị tứ của hạt Hamilton, nằm ở phía bắc hạt Burnet được kiến lập năm 1858.

Dorothy Garlock






Mở đầu.




“Sam! Sam…!” Cô gái trong trang phục rộng thùng thình, giản dị chạy xuống lối đi rợp bóng sồi, nhảy nhẹ nhàng qua nhánh cây gãy và quăng mình vào cánh tay người đàn ông. Khép chặt mắt, cô biết cô đang bừng bừng với cơn run chạy xuyên qua người khi cô cảm nhận thân thể vạm vỡ sung mãn của anh áp sát vào cô.

“Cô gái điên rồ của anh!” Anh giữ cô cách xa khỏi anh một chút. “Và anh đã nói với em bao nhiêu lần là không được chạy và nhảy loi choi như một con ếch rồi hả? Ach, em sẽ bị ngã và làm đau chính mình… hoặc tổn hại em bé.” Giọng nói dữ dội và nam tính, đầy nhạc điệu của trọng âm vùng Scottish.

“Sam,” Cô thì thầm cấp bách, “Em quá hạnh phúc! Em hạnh phúc đến nỗi em thấy sợ hãi, Sam.”

“Sợ ư?” Anh thì thầm bên tai cô.

“Em sợ điều gì đó kinh khủng sẽ xảy ra. Đây là mùa hè kỳ diệu nhất trong cuộc đời em, Sam. Quá tuyệt vời những cũng quá sai trái…” Giọng cô bị bóp nghẹt bên cổ họng anh. “J.R đang chiến đấu với người Mexico, và em lại hạnh phúc vô cùng. Một người vợ thì nên buồn bã khi chồng mình đi vắng. Ôi, Sam ơi, có lúc em thấy bản thân hy vọng rằng anh ta sẽ không trở lại nữa.”

Một tiếng ậm ừ phản đối vang lên từ cổ họng anh. “Nye à, cô gái ngọt ngào, đừng ao ước như thế chứ.”

“Sau đó em nghĩ về Libby và cậu bé, Sam. Thứ gì đó đáng sợ sẽ xảy ra với em vì điều xấu xa em đã làm với Libby.”

“Suỵt, em yêu dấu. Libby an toàn trong thế giới mơ màng của cô ấy. Cô ấy không bao giờ có thể thật sự là vợ anh, và anh không trách cô ấy vì đó không phải lỗi của cô ấy. Anh yêu thằng nhỏ, và anh cũng yêu đứa bé này.” Anh đặt bàn tay to lớn trên vùng bụng căng phồng của cô. “Nếu người đàn ông của em không đến vì em, cô gái ngọt ngào của anh, anh sẽ chăm sóc em và đứa bé.”

Anh ôm cô thật chặt, bàn tay anh mơn trớn lưng cô với những cái vuốt ve dài, chậm rãi cho đến khi cô đúc khuôn vào anh, sát đến nỗi cô không thể thở vì sự phấn khích đập dồn dập trong cô.

“Em muốn mùa hè này kéo dài mãi mãi.” Một tiếng thở dài hổn hển vang lên, nửa dò hỏi, nửa hân hoan, khi thân thể cô nhức nhối tỳ sát vào anh, đột ngột vượt khỏi sự kiểm soát của cô,.

“Anh không thể bị thiêu cháy với tình yêu như thế này,” Anh thì thầm hụt hơi, đột ngột nhấc cô lên và mang cô đến nơi mà họ có thể cùng nằm trên thảm cỏ êm ái, môi kề môi, ngực kề ngực. Anh hôn cô dịu dàng, yêu thương, không ngừng. “Đừng suy nghĩ về việc đúng-sai. Hãy nghĩ đến lúc này, và cách anh yêu em.”

Tất cả những ý nghĩ tội lỗi rút khỏi tâm trí của Nannie, trước khi sức mạnh của ngọn thác khao khát đáp trả nỗi đam mê của anh rộn ràng trong cô. Và rồi, như thể một con đập, với lượng nước hoang dã, dữ dội, bị kềm giữ, đã vỡ tung và tuôn tràn qua cô. Miệng cô ngấu nghiến miệng anh, đến nỗi việc thở gần như là điều không thể, sức nặng của anh ghim chặt cô trên thảm cỏ nồng hương và cô cuốn theo dòng xoáy của dục vọng như một kẻ chết đuối. Cuối cùng, niềm vui sướng đột ngột, tăm tối, bùng cháy, giống như một ánh chớp chói loà, nổ tung trong cô. Sau đó, khi cô đổ sụp trong cánh tay anh, những giọt lệ loang ướt trên gương mặt cô và gương mặt anh, dư chấn của đam mê và nồng ấm lan toả trong họ. Cô áp má vào bờ vai rắn chắc, mượt mà của anh. Nằm bất động trong sự thanh bình chỉ có được khi ở bên anh, cô rơi vào giấc ngủ…



Khi thức giấc, bà cảm nhận sự yên tĩnh khác thường, và trong một thoáng, nằm yên với đôi mắt khép chặt, bà tự hỏi tại sao bà lại mệt đến thế, tại sao bà chỉ có một mình. Không có cánh tay nào ôm bà dỗ dành, không có bờ vai rắn chắc, vạm vỡ nào bên dưới gò má ướt.

Trời đã vào khuya. Bà có thể cảm nhận sự rạng rỡ của ngọn đèn xuyên qua đôi mi khép chặt. Đã không còn bờ cỏ ngát hương; bà có thể cảm thấy tấm trải giường thô ráp trên làn da trần. Thứ duy nhất không thay đổi là đôi gò má ướt đầm của bà. Mọi thứ khác đều không giống. Bà đã khác. Cảm thấy nhẹ hơn cả không khí, bà bồng bềnh giống như một chiếc lông vũ, hạnh phúc bởi vì không bao lâu nữa bà sẽ được giải thoát. Bà đã biết được thiên đường sẽ giống như thế nào rồi.

Nannie mở mắt và thấy con gái đang khom người bên trên bà.

“Mama, mẹ lại mơ nữa rồi.”

“Summer.” Bà cười nhẹ. “Summer xinh đẹp của mẹ.”

“Con có thể lấy cho mẹ thứ gì đó không, Mama?” Những ngón tay dịu dàng, lo lắng chạm vào những giọt lệ trên gương mặt người mẹ.

“Không.” Đó là một lời thì thầm kiệt sức. Bà không thể kềm được ước muốn được chìm đắm bản thân vào một thời gian khác, không gian khác. Bà khép mắt lại lần nữa, hy vọng tìm lại được cảm giác ấm áp, mê đắm khi nghe những lời thì thầm đam mê ấy. Với một tiếng rên nhỏ thống khổ, bà biết thời khắc ấy đã không còn. Nhưng sớm thôi… không lâu nữa đâu. Đôi mắt bà lấp đầy những âu lo và bà nhấc một bàn tay để giật  khẽ váy của con gái. “Sớm thôi,” Bà thì thầm yếu ớt. “Chẳng bao lâu nữa con sẽ còn lại một mình với John Austin. Mẹ muốn con đến với Sam McLean. Hãy tìm Sam, Summer, và bảo ông ấy con là ai. Ông ấy sẽ giúp con. Ông ấy sẽ chăm sóc con và John Austin. Trong ngực mẹ có một bức thư sẽ nói cho con biết nơi để tìm ông ấy.”

“Mama…” Nước mắt dâng ngập đôi mắt tím. “Mama… đừng mà…”

“Hứa với mẹ, Summer. Hứa với mẹ là con sẽ tìm Sam. Sam…” Giọng nói yếu ớt lịm dần, và Nannie Kuykendall khép mắt, không bao giờ mở ra nữa.