Thứ Hai, 25 tháng 12, 2017

Roses 6.

Chương 6




Harrison tử tế, bản chất ngọt ngào đã biến thành một kẻ điên giận dữ ngay trước mắt Mary Rose. Cô không thể tin ngày hôm ấy đã biếnthànhkinh hoàng thế nào. Vào bữa ăn tối hôm đó, cô kể với Adam về trọn ngày như một cơn ác mộng của cô.

Và tất cả là lỗi của Harrison. Cô quá sức điên tiết với người đàn ông nên vẫn không thể nói chuyện với anh. Buổi sáng bắt đầu đủ dễ chịu. Cô đã trải qua một giờ tốt đẹp để sẵn sàng đi xuống thị trấn. Cô đã muốn trông xinh nhất có thể vì Harrison. Cô không tin cô đang hão huyền, và thường những gì cô mặc chỉ là thiết thực để cô thấy vui vẻ. Tuy nhiên hôm nay thì khác, bởi vì người đàn ông trong những giấc mơ của cô đã hôn cô đêm trước, và cô muốn trông xinh đẹp vì anh. Cô biết cólẽ mìnhhơi ngốc nghếch, nhưng cô không quan tâm. Sau khi thử ba bộ trang phục khác nhau, cuối cùng cô chọn mặc một chiếc váy cưỡi ngựa màu xanh nhạt cùng chiếc áo trắng. Cô cột gọn tóc ra sau bằng một giải ru-băng màu xanh và trắng. Cô không quá rộn ràng về ngoại hình của mình, nhưng đó là điều tốt nhất cô có thể làm với dáng vẻ mà Chúa đã ban tặng cho cô.

Cô sớm nhận ra rằng cô không cần vướng vào mọi rắc rối. Ngoại trừ câu chào buổi sáng ngắn ngủi, Harrison không dành cho cô bất kỳ sự chú ý nào. Mọi người,trừ Adam,đều đi xuống thị trấn cùng cô. Travis muốn nhận một kiện hàng, Cole và Harrison sẽ đi lấy những yên ngựa mới, và Douglas cưỡi ngựa cùng để anh ấy có thể nói chuyện với người thợ rèn về việc đóng móng cho một cặp ngựa. Mary Rose có một danh sách mua những đồ vật phẩm mà cô nghĩ rằng người bạn mới, Corrie, có thể cần.

Bị phớt lờ bởi vị khách ngoan cố cũng ổn với cô. Cô đã nổi giận với anh bởi vì anh từ chối lắng nghe lý do. Anh khăng khăng mang đai đeo và súng và trao cho Cole lời tranh cãi lố bịch rằng anh đã nạp đạn cho khẩu súng cũ, đáng tin câỵ của mình và sẽ hoàn toàn ổn nếu rắc rối ngáng đường họ. Cô không thể tin anh cứng đầu cứng cổ đến thế. Cứ cho rằng các anh trai của cô có trang bị vũ khí, nhưng họ đều có đủ kỹ năng và mang theo vũ khí để tự vệ. Tay súng dốt nát có tên Webster và vài đồng sự bá vơ của hắn, vẫn còn đang lảng vảng ở đó, và cho đến khi nhà Clayborne chắc chắn rằng tất cả họ đã rời khỏi lãnh thổ, các anh em trai cần giữ nguyên sự cảnh giác của mình.

Vì đó là ngày thứ Năm, không ai trong thị trấn mong đợi gặp bất kỳ ai trong số họ. Mary Rose sốt sắng cầu nguyện rằng Catherine Morrison ở lại nhà hôm nay và không ở trong cửa hàng để giúp đỡ cha của cô ta. Mary Rose không muốn nhìn thấy người phụ nữ tán tỉnh Harrison với những chiến thuật rành rành chắc chắn khiến cô kinh tởm. Harrison quá ngờ nghệch. Phần lớn đàn ông đã khi điều đó dẫn đến những cuộc trác táng-bị lợi dụng bởi những người phụ nữ nào đó. Harrison không biết Catherine có khả năng làm gì, nhưng Mary Rose thì biết. Phụ nữ hiểu nhau mà. Catherine muốn cài bẫy Harrison. Tìm được một người đàn ông không phải là việc khó khăn trong thung lũng. Họ đông hơn phụ nữ gấp trăm lần. Tìm được một người đàn ông tốt là một vấn đề hoàn toàn khác. Họ quý hiếm như kim cương.

Mary Rose không tin là mình ghen tuông. Cô chỉ vừa mới tìm được Harrison. Anh là khách của cô, sau tất cả. Catherine sẽ phải tìm người nào đó khác để theo đuổi. Trên đường vào thị trấn, Mary Rose hẳn đã yêu cầu Cole và Douglas ít nhất năm lần về việc chăm lo cho Harrison. Hai người anh trai nhanh chóng phát mệt với chuyện hứa hẹn rằng họ sẽ làm. Họ đã nói cô ngừng mè nheo đi. Cô hẳn sẽ yêu cầu cả Travis, nhưng anh ấy và Harrison đang cưỡi ngựa sóng đôi cùng nhau, và cô không muốn người đàn ông mà cô muốn bảo vệ biết cô không nghĩ là anh có thể chăm sóc cho chính mình. Anh không thể, dĩ nhiên, nhưng cô không muốn anh biết cô nhận ra điều đó.

May mắn đã theo phe cô, Catherine không có mặt trong cửa hàng. Mary Rose thấy Harrison nói chuyện với cha của Catherine, nhưng cuộc trò chuyện chỉ kéo dài một hoặc hai phút, rồi Harrison được giới thiệu với Floyd Penneyville, một dân địa phương khác, và chủ đề chuyển sang cuộc dồn đuổi gia súc hàng năm vừa mới kết thúc ba tuần trước. Cả Floyd và Harrison đều thấy tiếc đã bỏ lỡ tất cả sự náo nhiệt ấy.

Dooley bắt kịp ngay khi cô vừa rời khỏi cửa hàng. Cô đã đang trên đường đến khu chuồng trại để tìm Douglas. Cole, Travis, và Harrison đều đang nói chuyện với Floyd.

“Chào buổi sáng, Miss Mary. Chà, hôm nay trông cô xinh quá.”

“Cám ơn ông, Dooley.”

“Henry đã xua tôi đi.” Ông nói rồi nhớ ra cách hành xử của mình và ngay lập tức giở nón ra. “Chúng tôi đã nhắn cho Cole rằng Webster có vài người bạn thân thiết. Tôi đoán, từ việc nhìn thấy các anh em trai, hắn đang gặp rắc rối.”

“Người ta phải luôn chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào,” Mary Rose nói với bạn cô. Cô đang trích dẫn Adam, dĩ nhiên. Ông luôn bảo cô phải biết chuẩn bị.

Dooley đi theo cô ra bên ngoài và đi bộ bên cạnh cô xuống lối đi lát ván.

“Dù sao thì, Henry bảo tôi cô đang lấy những đồ dùng cho Corrie Khùng. Ông ấy đang bịa chuyện hay nói với tôi sự thực vậy?”

“Ông ấy đang nói sự thực.” Cô nói. “Corrie không điên. Tôi sẽ rất mang ơn nếu ông đừng nói về bạn tôi như thế. Bà ấy là bạn tôi, Dooley.”

“Đó chính xác là điều Henry nói cô sẽ nói. Tôi có vài tin xấu cho cô, Miss Mary. Bickley và vài người bạn dân vệ của hắn sẽ đến rặng núi để đốt lửa xua Corrie ra ngoài. Họ nghĩ rằng bà ấy là một mối nguy hiểm cho các cư dân.”

Mary Rose thất kinh. “Sao họ dám.” Cô la lên. Cô túm chặt cánh tay của Dooley. “Họ đã đi chưa?”

“Chưa, nhưng họ đã sẵn sàng rồi,” Dooley giải thích. “Henry và Ghost đang giữ chân họ bận rộn với việc khoác lác. Cô biết Bickley như thế nàomà.Hắn ta thích khoe khoang về chính mình. Hắn có họ hàng với quỷ dữ đấy. Tôi ước chi hắn trở lại Hammond nơi hắn thuộc về. Hắn chẳng được việc gì khi cố trở thành ông lớn ở đây. Vài người bạn của hắn xấu xa từ trong cốt lõi rồi. Con người gì mà tệ đến mức khiến tôi muốn nôn mửa ngay khi nhìn vào. Gọi chính mình là dân vệ, cứ như thể họ là thứ gì đó đặc biệt lắm vậy.”

Ông già ngừng lại để khụt khịt. Lão muốn khạc nhổ nhưng không cho rằng Miss Mary sẽ đánh giá cao điều đó.

“Bây giờ họ ở đâu?”

“Bên trong quán rượu. Dù vậy, họ đang nôn nóng để rời đi. Henry đang cạn kiệt các câu hỏi để hỏi rồi, và cô biết Ghost thế nào rồi đấy. Kể từ khi ông ấy bắt đầu chế tạo rượu ủ của chính mình, ông ấy đã hành động thực sự vui nhộn. Mất rất lâu để ông ấy đoán ra các cư dân đang nói về chuyện gì. Ông ấy không thể tập trung được đó là gì, bởi vì ông ấy nghe các linh hồn đang nói chuyện với mình suốt mọi thời gian. Dĩ nhiên, bị sét đánh trúng cũng không giúp được gì cho ông ấy, nhưng tôi đang nói rằng ông ấy có thể tỉnh táo nếu ông ấy tránh xa khỏi rượu. Miss Mary, cô đang kéo tôi đi đâu thế?”

“Đến quán rượu.”

“Cô không đang nghĩ đến việc đi vào bên trong đấy chứ, đúng không nào?”

“Nếu tôi phải làm như thế, tôi sẽ làm,” Cô nói. “Tôi phải dừng điều này lại.”

Họ chạy xuống lối đi bộ. Dooley nhanh chóng hụt hơi. “Hãy để tôi tìm kiếm các anh của cô, Miss Mary,” ông lão nài nỉ giữa sự hổn hển. “Cô hãy đợi ở ngay chỗ này nhé.” Mary Rose nghĩ sẽ khôn ngoan nếu tìm kiếm vài sự trợ giúp. Cô đồng ý đợi và chỉ mới vừa ngồi xuống trên một băng ghế đặt bên ngoài kho hàng khi Bickley và đội quân cuat hắn khệnh khạng đi ra. Những con ngựa của họ đang đợi, dây cương cột quanh cột trụ phía trước quán rượu.

Cô không dám liều đợi thêm chút nào nữa. Cô cầu xin Chúa những người đàn ông chưa chếch choáng hơi men. Cô không quen Bickley nhưng cô đã nghe những câu chuyện về hắn, và không gì trong số chúng đáng để lập lại. Vẻ ngoài của hắn xứng với mọi mảnh kinh tởm về tính cách của hắn. Hắn có mái tóc màu nâu, dài, bết thành dải và đôi mắt nhỏ sáng quắc. Hắn trông giống một tên trộm hèn hạ, cô nhủ thầm, và từ tất cả những sự tương đồng, hắn chính xác đúng là như thế. Bickley chỉ cao hơn năm feet một đôi inchs. Adam đã nói hắn là một gã nhỏ bé cố tỏ ra to lớn.

“Bickley? Tôi có thể có vài lời với ông không?”

Mary Rose đứng trên góc của lối đi bộ và đợi người trưởng nhóm nhận ra cô. Cô đã hy vọng hắn ta sẽ đơn độc đi đến với cô và bạn bè của hắn sẽ đợi bên cạnh cửa của quán rượu.

Hắn quay người khi nghe giọng cô. Hắn trao cho cô một nụ cười toe toét, chớp mắt chống lại ánh sáng, và thong dong đi về phía cô. Cô hối tiếc khi thấy bạn bè hắn đi theo.

“Tôi có thể làm gì cho cô, Miss Mary?” Bickley chua lè với mùi rượu và mồ hôi cũ. Cô không ngạc nhiên khi hắn biết tên cô. Chỉ có vài phụ nữ sống trong Blue Belle đến nỗi tất cả đàn ông sống trong thị trấn và vùng lân cận đều biết về họ. Cô thậm chí còn nổi tiếng vượt xa khỏi Hammond.

“Ông và đội của ông định đến Rặng Boar sao?”

“Đó là nơi chúng tôi hướng đến, đúng vậy. Chúng tôi sẽ đốt lửa để xua người đàn bà điên ra trước khi mụ ta giết ai đó. Chúng tôi tôn trọng pháp luật, và vì Blue Belle không có cảnh sát, tôi đoán nhiệm vụ của chúng tôi là quan tâm đến các thứ quanh đây.”

“Tôi không thể hình dung tại sao ông nghĩ bất kỳ ai quanh đây là nhiệm vụ của các ông,” Cô nói. “Ông sống ở Hammond, không phải Blue Belle.  Chúng tôi quan tâm đến những gì của chính chúng tôi ở đây.”

Cô muốn bảo hắn trở lại nơi hắn thuộc về và bắt đầu lưu tâm đến công việc của chính hắn, nhưng cô đã không nói vì sợ cô sẽ gây hiềm khích khiến hắn hành động liều lĩnh.

“Có một cảnh sát ở Hammond,” Hắn nói. “Ông ta không muốn sự giúp đỡ của tôi. Các cư dân quanh đây sẽ … đánh giá cao hơn.”

Một trong những đồng bọn của hắn cười khúc khích. Mary Rose cố kiểm soát cơn giận của mình. Cô lấy một hơi thở sâu rồi cố nói lý lẽ với những kẻ đê tiện. “Chỉ mới ngày hôm qua, tôi đã đi lên rặng núi và có một cuộc thăm viếng lâu với người phụ nữ đáng mến đó. Corrie không bị điên. Bà ấy xấu hổ. Bà ấy không thích người lạ cố tọc mạch vào cuộc đời mình. Chẳng ai thích điều đó hết. Corrie cũng giống như mọi người khác sống ở quanh Blue Belle này thôi.”

“Cô đang cố cản trở chúng tôi làm nhiệm vụ của mình, đúng không?”

“Corrie là bạn của tôi. Tôi muốn các ông để bà ấy yên.” Giọng cô đã trở nên gay gắt.

“Tôi chẳng việc gì phải nghe cô. Tôi đã quyết làm thế đấy. Đúng không, các chàng trai?”

Mary Rose không thể kềm sự tức giận của cô thêm một giây nào nữa. “Nếu các ông làm phiền người phụ nữ ngọt ngào đó, tôi sẽ đích thân đi gặp Thẩm phán Burns và ký đơn kiến nghị. Tôi sẽ buộc tội từng người các ông với tội danh nỗ lực giết người, và các bạn bè của tôi ở Blue Belle sẽ rất tán thưởng khi thấy các ông bị treo cổ.”

Brickley không thích bị đe doạ. Đặc biệt bởi phụ nữ. Rượu đã khiến hắn quên về các anh em nhà Clayborne. Đã đến lúc ai đó dạy cho con chó cái trịch thượng một bài học. Hắn chính là người đàn ông sẽtận mắt thấy nhiệm vụ ấy được thực hiện. Hắn sẽ lắc cho ý thức đập vào đầu cô ả và khiến cô ả thét lên sợ hãi ngay lập tức.

“Cô nghĩ mình là ai mà dám nói với tôi như thế?” Hắn hỏi lớn tiếng đến nỗi nước bọt nhiễu xuống cằm.

“Tôi là một phụ nữ biết một kẻ ngốc dốt nát khi nhìn thấy hắn.” Cô đáp. Bickley không thông minh cho lắm nhưng hắn rất nhanh. Trước khi cô nhận ra ý định của hắn, hắn đã túm lấy cánh tay cô, siết mạnh, và cố kéo cô về hướng của hắn. Cô đá vào cẳng chân hắn, ngay bên dưới đầu gối. Cơn đau lan lên đùi hắn. Hắn sử dụng lưng bàn tay và bt ngang qua mặt cô, và khi cô không thét lên, hắn dùng nắm đấm để đánh cô lần nữa.

“Ông điên quá hoá rồ rồi sao, Bickley?” Một trong những người bạn của hắn thì thào lo lắng. “Buông cô ấy ra trước khi các anh trai của cô ta bt đầu nổ súng.”

“Tao không buông cho đến khi nào cô ta nài xin thật sự tử tế. Tao thực sự đang làm đau cô ta. Tao biết thế. Tao sẽ tiếp tục siết cánh taycô ta cho đến khi bẻ gãy xương cô ta thành hai mảnh nếu cô ta không bắt đầu nói cô ta hối tiếc thế nào vì đã hỗn xược với tao. Nếu các anh trai của cô ta cố ngừng tao lại, tao sẽ bắn từng người trong số họ. Cứ thử xem nếu liệu tao có làm thế không.”

Mary Rose tạm thời choáng váng vì sự tấn công, nhưng cô nhanh chóng hồi phục. Cô có thể nếm được vị máu trong miệng cô và biết góc môi của mình đã bị rách. Cằm của cô cũng có cảm giác bị ướt, và cô nghĩ máu đã chảy xuống từ vết thương. Cô không lãng phí thời gian lo lắng về điều đó. Trí óc cô đã đủ sáng suốt để nhớ đến những gì cô đã dự định. Cô định ngăn Bickley không đi lên rặng núi, bất luận phải trả giá thế nào. Cô đá người đàn ông kinh khủng đó lần nữa, lần này mạnh hơn nhiều, và khi hắn gập đôi người lại, cô dùng nắm đấm đánh bật hắn ngã xuống. Adam đã luôn bảo cô có cú móc trái rất cừ. Cô có ý định chứng minh cô xứng đáng với lời bình luận đó.

Cô đã mong đợi Bickley buông cô ra, nhưng hắn giữ chặt cho đến khi gần như bị đánh ngã ra đất. Rồi hắn ném cô bay vào một trong những chiếc cọc cột ngựa. Cô bị đập vào một bên đầu và đổ sập xuống đất.

Cô bị bất tỉnh. Cô tỉnh dậy một hoặc hai phút sau đó, với cơn đau bùng nổ bên trong đầu. Cô nhắm mắt và cố tập trung để làm cho sự rộn ràng bên trong sọ cô ngừng lại. Có âm thanh gầm rống đáng sợ reo vang trong tai cô.

Cô không thể làm cho chúng biến đi được. Âm thanh càng mạnh hơn, ngay cả sau khi cô mở mắt ra và tầm nhìn của cô bắt đầu rõ ràng. Cô nghĩ cô đang cảm thấy tốt hơn bởi vì cô không nhìn thấy những ánh sáng lung linh ở bất kỳ đâu nữa. Những người đàn ông thình lình bước qua cô để đến với những con ngựa của họ. Một người đàn ông đá vào bụng cô. Cô thét lên và gập đôi người lại và lăn qua bên cạnh. Một người đàn ông khác đã sử dụng hông cô như một bệ bước trong sự vội vàng của mình để trèo lên con ngựa. Hắn đã xé rách váy của cô bằng những cây đinh thúc ngựa.

Cô vẫn còn quá choáng váng để có thể bảo vệ bản thân. Thật kỳ diệu khi cô không bị dày xéo đến chết bởi đám ngựa hoặc lũ người hèn nhát đang cố bỏ chạy. Cô dường như không thể khiến mắt mình mở ra nổi nữa. Cô cảm thấy có ai đó nhấc cô lên, và rồi trí óc cô tối đen lần nữa. Cô trôi bồng bềnh giữa bóng tối và ánh sáng trong vài phút, và khi cô tỉnh lại, mọi người đang bỏ chạy. Cô ngồi dậy đúng lúc để kịp nhìn thấy Bickley thúc con ngựa của hắn phi nước đại. Cô cố đứng lên, nghĩ rằng cô phải đi theo hắn trước khi hắn làm tổn thương Corrie, và cô đã gần như khiến mình khuỵu gối xuống, nhưng điều xảy ra kế tiếp làm cô hết sức kinh ngạc, cô đã ngã ngửa ra lần nữa.

Harrison ngọt ngào và tốt bụng đã biến thành một kẻ man rợ. Anh xuất hiện như một thiên thần báo oán giữa thinh không và đang lao thật lực để tấn công Bickley. Tiếng gầm rống thịnh nộ mà cô đang nghe thấy xuất phát từ Harrison.

Anh đang nổi điên. Anh kéo phăng Bickley ra khỏi yên ngựa và ném hắn nửa đường xuống đất. Rồi anh lao theo sau hắn. Mọi người đều đang hét lên cùng một lúc. Mary Rose cầu Chúa cho sự om xòm ngừng lại. Tiếng ồn khiến đầu óc cô cực kỳ đau đớn. Bây giờ Harrison không còn tạo ra bất kỳ tiếng ồn nào nữa. Anh hoàn toàn bận rộn với việc giết Bickley bằng đôi bàn tay trần của mình. Từ vẻ điềm tĩnh chết người trên gương mặt anh, cô không có bất kỳ nghi ngờ nào về ý định của anh. Nếu ai đó không ngừng anh lại, anh sẽ giết chết người đàn ông đã tấn công cô.

Cô đã choáng váng đến nỗi không nói nên lời. Vẻ mặt của Harrison gởi một cơn run dọc theo sống lưng cô. Anh trông có vẻ quá… cókỹ năng. Anh chắc chắn đã không chiến đấu như một quý ông. Về phương diện đó, Bickley cũng không. Hắn đã cố kéo súng ra và bắn kẻ đang hành hạ hắn, nhưng Harrison đã đá khẩu súng văng khỏi tay hắn. Sau đó Bickley với tay đến con dao của hắn. Harrison dường như hài lòng với thủ đoạn này. Anh thật sự mỉm cười. Anh đợi cho đến khi Bickley tấn công mình, rồi di chuyển nhanh như tia chớp và giật con dao khỏi tay hắn.

Một tiếng súng trường vang lên phía xa. Mary Rose nhận ra Douglas đang đi về phía cô. Anh ấy có một khẩu súng trường chống vào một bên hông và khẩu súng lục đã lên đạn và sẵn sàng bắn trong bàn tay kia. Những người đàn ông cố bỏ chạy bây giờ đã không còn ở trên lưng ngựa nữa. Họ đang trở lại quán rượu đốidiệncác anh trai của cô. Douglas hẳn sẽ bắt được họ phía trước chuồng ngựa, Mary Rose kết luận.

Cole đã đứng ngay phía sau Harrison. Anh ấy khoanh tay trước ngực và mỉm cười với vẻ hài lòng khi quan sát Bickley cố giở những thủ đoạn bẩn thỉu nhất có thể.

Travis bất ngờ khuỵu gối xuống bên cạnh Mary Rose. Anh nhẹ nhàng nâng cô vào trong vòng tay và đứng dậy.

“Lạy Chúa lòng lành, em gái. Em có ổn không?”

Anh nghe có vẻ sợ hãi. Cô không gật đầu vì sợ sự chuyển động sẽ làm cô đầu cô đau thêm. “Em ổn, thật mà. Anh có máu vương trên áo của anh này. Anh có sao không?”

“Máu của em, không phải của anh. Đẫm hết một bên mặt của em kìa. Hắn thật sự đã hạ gục em, phải không?”

“Travis, điều gì đã khiến các anh lâu đến thế? Em cứ đợi và đợi mãi.”

“Mary Rose, mọi thứ chỉ vừa mới xảy ra thôi mà. Em hẳn đã bị đánh đau đến mất ý thức rồi. Em có chắc là mình ổn không vậy?”

“Tại sao Harrison đánh Bickley dữ dội vậy? Anh ấy được cho là không biết cách đánh nhau cơ mà. Hãy đi và ngừng anh lấy lại trước khi anh ấy bị đau. Bickley đủ cừ để giết anh ấy đấy, Travis.”

“Chà, tại sao anh lại muốn làm điều đó nhỉ? Tất cả chúng ta đều đã thấy điều gã con hoang đó đã làm với em. Harrison nhanh đấy chứ, đúng không? Cậu ta đã thượng lên trên Bickley trước khi Cole hoặc anh thậm chí đến được góc phố.”

“Làm ơn đặt em xuống. Em có thể tự đứng được mà.”

“Em sẽ chạy ngay đến Harrison nếu anh đặt em xuống. Cậu ta sẽ không giết Bickley đâu,” Anh hứa. “Dù Cole chắc chắn sẽ làm. Chỉ cần đợi cho đến khi anh ấy thả con ngỗng đực ấy xuống trước mặt em. Em sẽ có món thịt nhừ thật sự đấy, em gái bé bỏng. Em đang rỉ máu từ trán và nhiều máu hơn nữa chảy từ khoé miệng của em kìa.”

Henry và Dooley lởn vởn như những bà cô già phía sau cặp đôi. Travis quay nhìn hai người đàn ông. “Chăm sóc em gái tôi trong lúc tôi đi giúp Harrison, được không?”

“Giao cô ấy cho chúng tôi,” Henry nói. “Chúng tôi sẽ bảo vệ cô ấy, đúng không Dooley?”

“Dĩ nhiên chúng ta sẽ,” Bạn ông ta hứa. Ông ấy vẫn đang thở hổn hển. Ông ấy chỉ vừa mới đến được cửa hàng gia dụng để kiếm các người anh trai khi Bickley đi ra ngoài và bắt đầu làm tổn thương Mary Rose của ông. “Mọi thứ xảy ra quá nhanh.”

“Thực vậy.” Henry đồng ý. “Cực nhanh luôn.”

Henry nâng Mary Rose vào trong vòng tay và ôm chặt cô vào ngực ông. Trong nỗ lực an ủi và che chở cô, ông đã vô tình khiến cô gần chết ngạt.

“Cô ấy không nặng hơn một cái lông vũ.” Ông nhận xét.

“Làm ơn đặt tôi xuống. Hãy để tôi dựa vào ông và Dooley.”

“Được rồi,” Ông đồng ý. “Nhưng nếu cô cảm thấy hoa mắt, tôi sẽ ẵm cô lên lại.”

“Làm cô ấy hứa ở lại đây đi.” Dooley gợi ý.

Henry nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời và bắt con tin của ông trao cho ông lời hứa của cô. Ghost đã ra bên ngoài quán rượu và đang đứng cạnh cửa ra vào. Henry quay sang ông ta. “Hãy đi và tìm một cái ghế cho Miss Mary, được không, Ghost? Chúng tôi sẽ để cô ấy ngồi dựa vào tường. Rồi lấy cho chúng tôi một thau nước và vài cái khăn sạch. Chúng ở phía sau quầy rượu ấy. Chúng ta sẽ làm sạch Mary Rose trước khi Cole nhìn thấy cô ấy.”

“Tôi nghĩ ông nên quan tâm đến ông bạn Harrison nhiều hơn. Cậu ta đáng để lo lắng hơn Cole nhiều.”

“Cậu ta đã nhìn thấy cô ấy rồi,” Henry nói. “Chứ ông nghĩ tại sao cậu ta lại nổi điên như thế?”

“Trông như thể cậu ta có ý định kết liễu Binkley ấy. Có nghĩ cậu ta giết hắn không?”

“Không. Bickley vẫn còn đang ngọ nguậy trong đống dơ bẩn kìa.”

“Có thể đang quằn quại hấp hốichăng.” Dooley gợi ý. Ông ta xoa cằm và lắc mắt nhìn người đàn ông đang quằn quại trên mặt đất.

“Biết Harrison và cách cậu ta cảm thấy về luật pháp, tôi không nghĩ Bickley là một kẻ chết rồi đâu.”

Dooley không đồng ý. “Dám cược một đồng bạc không nào.”

“Được thôi.”

“Nếu Bickley chết, tôi thắng.” Henry gật đầu. Mary Rose thành tâm hy vọng những người đàn ông ngừng nói chuyện. Cô giữ sự chú ý của cô tập trung vào đội quân của Bickley. Douglas đang ép buộc năm người đàn ông đi về phía Harrison. Họ vẫn có đầy đủ vũ khí, và cô lo rằng một hoặc hai người trong số họ có thể quyết định thử bắn Harrison hoặc Cole.

“Tôi đã nhìn thấy một trong những kẻ đó đá Mary Rose của chúng ta vào bụng,” Henry thì thầm. “Một người khác đã bước lên trên cô ấy, mạnh. Vâng, sir, hắn đã làm thế. Chẳng đáng xấu hổ sao khi một người đàn ông đối xử với một quý cô như thế?”

Dooley đồng ý đó là một điều đáng xấu hổ. Ông ngẫm nghĩ về điều đó thêm vài giây và rồi cảm thấy buộc phải nói với các anh trai của cô và người trả thù cho cô về điều những người đàn ông đã làm. Ông vội vã vượt qua lề của lối đi bộ. “Harrison? Cole? Một trong những ông bạn kia đã đá Mary Rose của chúng ta ngay vào giữa bụng. Kẻ xấu xí kia đã đạp lên cô ấy. Rất mạnh. Hắn gần như đã giết cô ấy. Một kẻ khác đã xé rách chiếc váy xinh đẹp của cô ấy. Vâng, sir, đó là tất cả những gì họ đã làm.”

Mary Rose muốn bóp cổ Dooley. Ông ấy cố tình kích động Harrison và các anh trai cô. Trước khi cô có thể suỵt Dooley im miệng thì đã quá trễ. Harrison đã nghe thấy mọi từ. Anh không nói bất kỳ điều gì. Anh không cần phải nói. Vẻ mặt của anh đã nói lên tất cả.

“Tại sao ông đi và nói với Harrison? Cole bắn súng tốt hơn,” Henry nhận xét gần như lơ đãng. Ông đã nửa kéo Mary Rose đến gần đường để ông có được một ví trí tốt hơn trong việc quan sát cuộc chiến sắp nổ ra.

“Tôi đã nói với Harrison và Cole,” Dooley nói. “Nhưng tôi nghĩ Harrison chiến hơn. Ông đã thấy cách cậu ta xử Bickley đấy thôi. Hơn nữa, Cole đã nghe những gì tôi phải nói. Những kẻ đó có làm bất kỳ điều gì khác với cô nữa không, Miss Mary?” 

Cô trao cho Dooley một ánh mắt khiển trách. Nếu bè lũ của Bickley có làm bất kỳ điều gì khác với cô, cô không có ý định kể với anh mõ làng của thị trấn. Cô kéo người ra khỏi Henry và vượt qua Dooley trước khi họ nhận ra cô đã đi mất.

“Giữ cô ấy,” Henry gọi theo. “Nếu có bắn nhau, cô ấy sẽ làm bản thân bị chết khi cố can thiệp. Cô ấy vẫn còn choáng váng, Dooley. Ông có thể thấy cô ấy như thế mà.”

Dooley ôm được ngang người cô và kéo cô trở lại đứng cạnh Henry.

“Tôi được cho là phải tìm những gì thế?” Ghost hỏi từ ngưỡng cửa. Henry kiên nhẫn nhắc nhở công việc vặt của ông ấy là gì trong lúc Mary Rose dịch lần lần đến góc phố lần nữa.

Cô không bao giờ rời sự chú ý khỏi Harrison. Anh đứng cách mười đến mười lăm feet trước Cole và Travis. Các người anh trai bảo vệ phía sau cho anh và đặt sự chú ý của họ trên những người đàn ông đang tiến đến.

Kẻ xấu xí nhất trong nhóm vươn tay đến khẩu súng của hắn. Cole bắn vũ khí văng khỏi tay hắn trước khi nó hoàn toàn rời khỏi thắt lưng.

Những người đàn ông khác lập tức giơ tay lên cao. Có vẻ như họ không muốn bị kéo vào một trận đấu súng.

Harrison quay sang Cole. “Ở ngoài chuyện này,” anh ra lệnh. “Tất cả bọn chúng là của tôi.”

Cole cười nhăn nhở. Travis lắc đầu. “Cậu sẽ bị giết và Mary Rose sẽ tè ra quần,” Anh thì thầm chỉ để Harrison và Cole có thể nghe được.

Harrison đã quay lại với bè lũ của Bickley rồi. “Tháobỏsúng của các người,” anh ra lệnh. Anh đợi cho đến khi họ tuân theo lệnh của anh, sau đó tháo đai đeo và súng của mình rồi ném cả hai cho Travis. Cole giữ khẩu súng lục của anh nhắm vào cả nhóm. Anh vẫn còn lại năm viên đạn, và đó là tất cả những gì anh cần để giết từng người bọn chúng nếu chúng cố thử bất cứ điều gì lén lún. Anh sẽ không để những sinh vật tởm lợm này qua mặt bất kỳ điều gì. Những kẻ rất có thể có một khẩu súng khác được giấu kín. Anh cầu Chúa là kẻ nào đó đã làm thế. Anh đã thật sự muốn bắn ít nhất là một trong số chúng.

Anh đã bị từ chối cơ hội. Harrison đã ra hiệu những người đàn ông tiến đến với cậu ta.

“Cậu ta định đấu với tất cả bọn họ cùng lúc à?” Travis hỏi anh trai.

Harrison trả lời. “Khốn kiếp đúng vậy.”

Cole mỉm cười lần nữa. Cả anh và Travis đều bước lùi lại để Harrison có thêm chỗ trống.

“Điều này hẳn sẽ hay ho đây.” Cole lè nhè. Mary Rose đột ngột ước cô có khẩu súng của chính mình. Nếu nó vừa tay, cô chắc chắn sẽ bắn mọi người trên đường, bao gồm cả các anh trai cô và Harrison. Cole thật sự trông như thể đang rất thích thú. Cô sẽ bắn anh ấy trước.

Cô từ chối quan sát thêm chút nào nữa. Harrison đã biến mất trong giữa đám những người đàn ông. Rồi những thân thể bắt đầu bay. Cô đã thấy đủ ác mộng cho cả tuần. Cô quay người và đi vào bên trong quán rượu. Cô ngồi xuống một trong những chiếc ghế gần cửa sổ nhưng từ chối ngay cả chỉ liếc ra bên ngoài. Ghost đang đứng trước quầy rượu, uống một ly rượu. Khi nhận ra cô, ông đặt chai rượu xuống, gãi đầu, và cố trông có vẻ bối rối thay vì tội lỗi.

“Tôi được cho là phải tìm thứ gì, Miss Mary?”

“Đừng bận tâm, Ghost. Thưởng thức đồ uống của ông đi.” 

“Nó tốt hơn hẳn rượu ủ của tôi.”

“Ông không muốn quan sát sự náo nhiệt như mọi người khác trong thị trấn sao?”

“Tôi sắp sẵn sàng để quan sát rồi,” Ghost nói. Mary Rose nhắm mắt. Cô đau ở khắp mọi nơi. Cô muốn khóc. Thánh Thần ơi, cô đã thật sự mong chờ cuộc đi chơi hôm nay. Ôi chao, ít nhất mọi thứ không thể tệ hơn chút nào được nữa. Cô tìm thấy đôi chút an ủi với sự tin tưởng đó.

Dù thế, cô đã sai. Cô vẫn chưa trải qua hết sự thống khổ.

“Cô có thể ra ngoài bây giờ, Miss Mary. Cô thật sự không nên ở trong quán rượu. Adam sẽ nghĩ gì?” Dooley hỏi từ ngưỡng cửa. “Ghost, ông không tìm thấy…”

“Tôi được cho là phải tìm thứ gì?”

“Nước, thau, những cái khăn,” Mary Rose mệt mỏi cung cấp.

Ghost mỉm cười. “Bây giờ tôi nhớ rồi,” Ông rót cho chính mình một ly rượu khác trong lúc gật đầu. “Vâng, sir, tôi nhớ rồi.”

“Ra ngoài đây với Harrison và các anh trai của cô đi.” Dooley nói. 

Nếu có một cửa sau, cô sẽ dùng nó. Cô không mong bất kỳ ai trong số họ trông thấy cô như thế này. Ít nhất đó là lời bào chữa mà cô tự trao cho bản thân. Cô không muốn nghĩ về lý do thật sự. Harrison đã thay đổi hoàn toàn cách cư xử của anh. Cô không biết cô cảm thấy thế nào về điều đó. Trông anh có vẻ quá tàn nhẫn. Chúa nhân từ, cô không thể nghĩ rằng anh có điều đó trong người.

“Tôi không muốn Harrison nhìn thấy tôi, Dooley. Hãy làm anh ấy đợi ở bên ngoài.”

Dooley vội vã đến bên cô. “Cậu ta đã thấy cô rồi, Miss Mary. Cô nghĩ ai đã di chuyển cô? Cậu ta đã muốn chắc chắn cô vẫn còn thở và mọi thứ, rồi cậu ấy mới đuổi theo Bickley.”

Cole và Travis đi vào quán ngay khi Dooley kết thúc lời giải thích. Harrison theo sau.

“Tôi không nhớ,” Cô thú nhận. Cô giữ ánh mắt nhìn vào trong lòng mình, vẫn không chắc nên phản ứng thế nào khi cô nhìn Harrison lần nữa.

“Em đã bị đánh ngất xỉu, Mary Rose. Dĩ nhiên là em không nhớ. Cậu nên giết gã, Harrison, hay ít ra để tôi làm,” Cole lầm bầm.

“Harrison đã bẻ gãy tay Bickley,” Mary Rose nói.

“Không, cậu ấy đã không làm thế. Cậu ấy chỉ xoắn vặn nó khác thường một chút,” Henry bảo cô. “Douglas đã kéo tất cả bọn chúng vào trong kho hàng trong lúc Morrison đi kiếm dây thừng.”

“Sao thế?” Dooley hỏi. “Chúng ta sẽ treo cổ một số à?”

“Không.” Henry đáp. “Một số người dân sẽ kéo chúng trở về Hammond. Cảnh sát ở đó sẽ nhốt chúng lại.”

“Có bác sĩ nào quanh đây mà chúng ta có thể đưa Mary Rose đến không?” Harrison hỏi.

Cole lắc đầu. “Người gần nhất sống ở Hammond.”

“Nó quá xa,” Travis xen vào. “Chúng ta hãy mang con bé đến nhà Morrison. Bà Morrison sẽ chăm sóc cho con bé.”

“Em muốn về nhà.”

“Một lúc thôi,” Cole hứa. Anh ngồi xổm xuống bên cạnh em gái. Khẽ thì thầm, anh hỏi, “Tại sao em không nhìn bọn anh thế?”

“Em không muốn,” Cô trả lời. “Em muốn về nhà. Ngay.”

“Em giận bọn anh sao?”

Cô gật đầu, rồi lập tức nhăn mặt với cơn đau do sự chuyển động gây nên. Cô lẽ ra không nên ngồi xuống, cô nhận ra. Cô đã cứng đờ hết cả người. Cô thậm chí còn không chắc chân cô có thể hoạt động được.

“Vậy tại sao em không la hét hay làm gì đó?”

“Điều đó quá nhiều đau đớn,” Cô thú nhận. Cô cố đứng lên và lập tức buột ra tiếng rên rỉ.

Cole ngay lập tức bị đẩy văng. Harrison đã ẵm Mary Rose vào trong vòng tay. Anh dịu dàng không thể tin được đối với cô. Khi sự việc đó được tâm trí cô ghi nhận, cô gần như đã có thể nhìn anh.

“Có chuyện gì với con bé thế?” Travis hỏi. “Con bé sợ à?”

“Không, con bé giận điên.” Cole bảo anh. “Anh không muốn ở quanh khi sự tức giận của con bé bùng nổ đâu.”

“Tôi cá là cậu chưa bao giờ thấy bất kỳ điều gì như thế, Harrison,” 

Cả Travis và Cole đều bật cười. Mary Rose bị tổn thương trước thái độ nhẫn tâm của họ. “Em không thể hình dung hai người các anh tìm thấy điều gì hứng thú như thế,” Cô cáu kỉnh.

“Bọn anh cười bởi vì bọn anh hạnh phúc thấy em không bị giết chết,” Travis nói. Có vẻ như cô không tin anh. Cole cố xoa dịu cô, “Hãy nhìn điều đó theo cách này. Ngày đã trở nên tốt hơn rồi, đúng không?” Cô túm chặt lấy hy vọng. Phải, mọi thứ hẳn phải trở nên tốt hơn. Trừ phi Harrison bắt đầu phô trương lần nữa.




Ngày 1 tháng chín năm 1863

Mama Rose kính yêu, con gái của mẹ thật sự có một cái miệng ghê gớm. Sáng hôm qua, cô bé đã bảo Cole im miệng, và chỉ mới vài phút trước, cô bé đã bảo Travis hãy quan tâm đến việc của chính mình. Chúng con luôn hết sức kinh ngạc khi nghe cô bé nói chuyện như thế, chúng con đã phải hết sức cố gắng để không cho cô bé biết chúng con nghĩ điều đó vui nhộn thế nào. Cô bé yêu thích việc cố chỉ huy chúng con, và mới đây cô bé lập lại lời nguyền rủa mà cô bé đã nghe Cole nói. Tất cả chúng con đều học được một bài học quan trọng, dĩ nhiên, và chúng con đang rất cố gắng để không nói bất kỳ điều gì không phù hợp. Cô bé đã trải qua khá nhiều thời gian ngồi một mình, và lạy Trời, cô bé có thể la hét. Cô bé hoàn toàn có thể là một kẻ đáng ghét bé nhỏ,

Chúng con đang bắt đầu lần lượt dạy cô bé các chữ cái. Cô bé vẫn còn quá nhỏ để hiểu ý nghĩa của điều đó, nhưng cô bé thích được chú ý. Travis đã kiếm được cho cô bé một cái bảng đen và hai hộp phấn. Cô bé đã ăn một mẩu phấn, và nó làm cô bé ốm. Con không nghĩ cô bé sẽ ăn chúng thêm nữa.

Mọi người đều lo cho má, Mama Rose. Với cuộc chiến đang diễn ra và không ai trong hai người viết thư cho chúng con, chúng con thấy lo lắng. Chúng con cầu nguyện cho má và Misstress Livonia được an toàn. Điều đó sẽ giúp chúng con trải qua đượcnhững ngày tháng không nhận được thư của má. Chúng con biết má có viết thư, nhưng bưu điện đang phục vụ trong sự hỗn loạn như thế lúc này, chúng con thậm chí không chắc má có nhận được thư của chúng con không nữa. Con tin Chúa sẽ quan phòng cho má, và khi chuyện này quađi, má sẽ là một phụ nữ tự do, và má có thể đoàn tụ với gia đình của má. Đứa bé cần má…

Mong Chúa bảo vệ cho má, Douglas.




1 nhận xét:

Angelika nói...

Tôi không thể cảm ơn Tiến sĩ EKPEN TEMPLE đủ để giúp tôi khôi phục lại cuộc hôn nhân của mình với niềm vui và sự an tâm của nhiều vấn đề gần như dẫn đến ly hôn. Cảm ơn Chúa, tôi đã tổ chức Tiến sĩ EKPEN TEMPLE đúng giờ. Hôm nay tôi có thể nói với bạn rằng Tiến sĩ EKPEN TEMPLE là giải pháp cho vấn đề này trong hôn nhân và mối quan hệ của bạn. Liên lạc với anh ấy tại (ekpentemple@gmail.com)