Thứ Năm, 4 tháng 1, 2018

Roses 7.

Chương 7.




Cô lẽ ra không bao giờ nên khiêu khích số phận. Mọi thứ diễn tiến từ tệ hơn đến kinh hoàng. Mười phút sau khi chịu đựng cuộc tấn công đáng xấu hổ ấy, cô thấy bản thân ở trong tình huống lố bịch bậc nhất. Cô bị ngồi trong một chiếc ghế,với đôi chân gác trên một chiếc ghế đẩu,trong phòng khách nhà Morrison. Cô chỉ ở đó có một mình. Mọi người khác đã biến vào trong bếp. Mẹ của Catherine đã đi kiếm quần áo và nước để bà có thể lau sạch cho gương mặt của Mary Rose, trong lúc con gái bà tiếp đãi khách khứa bên chiếc bàn bếp.

Mary Rose tự nhủ cô đáng với sự khốn khổ mà cô đang phải chịu đựng. Cô đã có những lời nhận xét thiếu tử tế về Catherine, và cho dù phần lớn các ý kiến khắc nghiệt đó là sự thật, cô không nên phàn nàn khi Catherinexứng đáng với mỗi triển vọng ấy. Thoạt đầu – đại khái là khi Mary Rose đi vào trong nhà – Catherine đã làm bộ thương cảm. Cô ta đã có được khán giả sau đó. Cô ta đã làm một màn trình diễn tuyệt hảo. Chà, cô ta thậm chí đã trở nên sướt mướt về thứ cô ta liên tục gọi là tình trạng gớm guốc của người bạn thân yêu. Mary Rose không ngốc. Cô đã phát hiện về Catherine nhiều năm trước đây. Từ khi còn là một cô gái nhỏ, Catherine đã giả vờ là một đứa bé hoàn hảo trước mặt cha mẹ và các anh trai của Mary Rose, nhưng giây phút họ quay lưng đi, cô ta đã túm chặt Mary Rose và cắn cô. Thời gian, thật không may, chẳng cải thiện tâm tính hoặc hành vi của cô ta được chút nào. Sự thương cảm mà cô ta dành cho Mary Rose kết thúc ngay thời điểm bà Morrison dẫn các chàng trai vào trong bếp. Catherinetình cờ vỗ một cái khăn mà mẹ của cô ta đã đưa cho cô ta vào ngay mặt Mary Rose và đuổi theo sau Harrison.

Travis, Cole và Harrison đều đã yên vị quanh bàn bếp đang ăn phần bánh ga tô nhân việt quất mà bà Morrison vừa mới lấy khỏi lò nướng. Dooley tham gia cùng với họ. Từ nơi Mary Rose đang ngồi, cô có thể nhìn thấy Harrison rõ ràng. Và Catherine nữa, dĩ nhiên. Cô ta đang lượn lờ quanh anh. Khi cô ta mời anh một ít món tráng miệng, cô ta đặt bàn tay trên cánh tay anh và chồm bản thân qua vai anh đến cái tô phía trước. Cô ta mất một khoảng thời gian bất tận để vươn thẳng dậy. Harrison dường như không để ý.

Việc phải quan sát Catherine ve vãn và không thể làm được bất kỳ điều gì là một sự trừng phạt đối với cô. Travis không có ý định bị bỏ qua. Anh ấy ganh đua giành sự chú ý của Catherine, buông ra lần lượt những lời bình luận hoàn toàn ngốc nghếch. Catherine làm dáng giống như một con mèo.

“Cách cậu nổi điên thật là tuyệt cú mèo, Harrison,” Dooley tán dương. “Tôi đã nghĩ cậu mất trí khi đấu với tất cả bọn họ, và tôi dám cá là cậu thậm chí không cảm thấy những cú đấm trời giáng mà cậu đã làm.”

Harrison lắc đầu. “Không, tôi không mất trí. Tôi biết chính xác mình đang làm.”

Dooley không ngừng nói về sự kích động trong thị trấn. “Ai mà nghĩ được điều đó là có thể chứ,” ông nhận xét. “Một luật sư cảnh vẻ như cậu lại có thể chiến đấu cừ như thế.”

Cole trở nên hoàn toàn bất động. “Cậu ta là một luật sư sao?”

“Chắc chắn.” Dooley nói.

Cole chầm chậm đặt chiếc muỗng của anh xuống và quay nhìn Harrison. Rồi anh ta tung cú đấm vào cạnh hàm anh.

Harrison nao núng trước phản ứng ấy. Cú thụi đau khiếp.Anh chà sát quai hàm và trừng mắt nhìn Cole. “Anh làm thế vì thứ quái gì vậy?”

“Vì cậu là một luật sư.” Cole trả lời. Anh nhặt muỗng lên, quay lại với tô bánh ga tô của mình,rồi nói, “Tại thế quái nào cậu đã không nói với chúng tôi cậu là một luật sư?”

“Điều đó không phải là một bí mật,” Dooley buột ra. Ông đã đi đến bếp lò và dựa vào cạnh của nó. Không còn chỗ ngồi nào còn trống trừ phi ông đi vào trong phòng khách, và ông không có ý định rời khỏi nhà bếp vì sợ sẽ bỏ lỡ vài mẩu chuyện quan trọng.

Ông già xúc một muỗng đầy món tráng miệng khác và nói, “Mọi người trong thị trấn đều biết Harrison làm gì để kiếm sống mà, Cole. Chúng tôi thậm chí đã gợi ý cậu ấy mở một văn phòng bên kia đường trước cửa hàng vật dụng nữa kìa. Yes, sir, chúng tôi đã nói thế đấy.”

“Anh mà đánh tôi lần nữa thì tôi sẽ dát mỏng anh,” Harrison nói.

“Tôi ghét luật sư”

“Có vẻ thế.” Harrison nói sẵng. “Có phiền nói với tôi tại sao không?”

“Tôi sẽ tự mình đấm cậu, nhưng Cole đã nhanh hơn,” Travis lầm bầm.

“Cole gần như ghét mọi người, Harrison. Cậu vẫn chưa đoán ra được điều đó à?” Dooley nói. 

Travis cuối cùng cũng trả lời câu hỏi của Harrison. “Chúng tôi ghét luật sư bởi vì họ luôn thò mũi vào những nơi họ không thuộc về. Ai đó nên trói gô và treo họ lên. Chúng tôi sẽ có một buổi picnic sau đó.”

“Chúng ta gần như đã có một loạt vụ treo cổ sáng nay, Miss Catherine,” Dooley nói.

Harrison nhìn vào trong phòng khách để xem Mary Rose đang làm gì. Anh đã nhìn mỗi phút chỉ để chắc là cô ổn. Bà Morrison đã đi,dườngnhưlà mãi mãi,tìm kiếm những vật dụng để bà có thể chăm sóc Mary Rose, và Harrison đã vận dụng mọi sự kiên nhẫn của anh trong việc chờ đợi ai đó giúp cô.

“Cậu đang nhìn gì thế?” Cole hỏi anh.

“Em gái anh.” Anh thú nhận. Anh đã bắt đầu đứng lên. “Tôi nghĩ tôi sẽ đi xem liệu tôi có thể giúp…”

“Hãy để phụ nữ nhà Morrison xem xét cô ấy,” Travis khuyên. “Phụ nữ thích phụ nữ khác săn sóc mình.”

Harrison ngồi xuống lại. Trong một giọng thì thào thấp, anh nói, “Người phụ nữ lâu như quỷ ấy, đúng không?”

“Không lâu lắm đâu, Harrison.” Travis nói. Anh ta liếc qua vai để nhìn em gái, rồi quay lại bàn. “Con bé ổn. Đừng lo lắng về con bé.”

“Ai đó phải lo chứ,” Harrison khăng khăng đầy bướng bỉnh. “Anh và Cole hành động như thể cô ấy chỉ bị trầy đầu gối. Cô ấy đã bị đánh bất tỉnh đấy, Chúa thương xót. Cô ấy có thể bị…”

“Đừng để con bé biết là cậu quan tâm.”

Cole trao tặng lời cảnh báo. Travis cười nhăn nhở. “Nghe lời khuyên đi, Harrison. Cậu tốt hơn nên ghi nhớ điều đó.”

Harrison không thể tin được các người anh trai lại nhẫn tâm như thế. Cole đoán ra được những gì anh đang nghĩ khi anh ta thấy anh trông có vẻ ngờ vực ra sao.

“Cô ấy bé nhỏ, nhưng cô ấy cứng cỏi lắm đấy.”

“Cố ấy chắc chắn đang cảm thấy như địa ngục.”

“Vì Chúa, đừng có hỏi con bé cảm thấy thế nào nhé.” Travis cảnh báo.

“Tại sao không?”

“Cậu là một luật sư mà, cậu phải đoán ra chứ,” Cole trả lời. “Cậu thật sự đang nghĩ về việc từ bỏ nghề luật và học chăn nuôi gia súc à?”

“Phải,” Harrison đáp. “Đó chính xác là điều tôi đang nghĩ đến.”

“Mr. MacDonald, tôi rất thích cách anh nói chuyện,” Catherine Morrison nói. Cô ta nghiêng tới trước dựa vào vị khách của mình trong lúc đặt một chiếc khăn ăn bằng vải lanh phía trước anh. “Nó quá khác thường. Đúng không, Travis?”

“Tôi nghĩ cậu ta nghe có vẻ giống như có gì đó mắc trong cổ họng.” Travis lầm bầm. Anh ta không hạnh phúc chút nào khi nghe Catherine nói bất kỳ điều gì tốt đẹp về người đàn ông kểtừ khianh tanghĩ đến việc có hứng thú với cô ta trong tương lai.

“Ôi Travis, anh thật đáng yêu khi trêu chọc như thế.” 

Cole và Harrison chia sẻ một ánh mắt cáu tiết. Harrison nghĩ người phụ nữ trẻ đã nâng sự điệu đà lên một tầm cao mới. Cô ta cực kỳ dễ nhìn thấu. Quan điểm của Cole kém tử tế hơn. Anh tacho rằng Catherine đang hành động giống như một cô gái già tuyệt vọng trong việc săn chồng.

Travis nghĩ cô ta là thứ bé nhỏ ngọt ngào nhất trong Blue Belle. 

Catherine không ngừng ve vãn, nhưng Mary Rose không còn lắng nghe. Cô không còn bụng dạ  ngồi trong phòng khách thêm chút nào nữa. Cô muốn về nhà và có được đôi chút an ủi và sự chăm sóc. Nếu những vết cắt trên trán và trên góc miệng cô không tự ngừng chảy máu, cô đoán là giờ đây cô đã chết với tất cả sự quan tâm mà cô đang có được. Chắc chắn không ai thậm chí nhận ra là cô đã chết, ít ra là không cho đến khi họ ăn hết bánh ga tô. Cô biết là cô đang cảm thấy thương tiếc cho chính mình. Điều đó cũng ổn thôi. Cô thậm chí đã quyết định đầm mình trong sự tự thương xót trong phần còn lại của ngày.

Việc ngồi trong ghế đã làm cô cứng đờ. Cô đứng lên và gần như mất thăng bằng. Cô lảo đảo về phía trước, vươn thẳng người, rồi quay nhìn vào trong bếp xem liệu có ai nhận ra không. Chẳng ai hay biết. Cô không ngạc nhiên, dĩ nhiên, vì ai cũng đang bận ngấu nghiến món bánh ga tô của mình mà.

Cô đi ra bên ngoài và thấy những con ngựa bị cột vào hàng rào. Douglas đang cưỡi ngựa đến ngay khi cô bước khỏi hiên trước.

“Em đáng nhìn thật đấy, Mary Rose.”

“Có gì ngạc nhiên đâu chứ? Em đã bị tấn công mà, Douglas. Khi em nghĩ về tất cả…”

Anhngừng cô lại trước khi cô có thể thật sự dông dài về cái danh sách phát ốm của mình. “Nào, nào, không phàn nàn nhé.”

Anh trai cô xuống ngựa và bắt đầu hướng đến hàng hiên. “Mọi người đâu rồi?”

“Bên trong, có một ít món bánh ga tô ngon tuyệt của Mrs Morrison. Em không biết, dĩ nhiên. Không ai mời em hết.”

“Tiến lên thôi. Phàn nàn sẽ không làm em cảm thấy tốt hơn đâu.”

Anhchoàng tay ôm cô và vụng về vỗ nhẹ trên vai cô.

“Có, nó sẽ,” Cô cam đoan với anh. “Em thích phàn nàn.”

“Anh biết.” Anhnghe có vẻ nhẫn nhịn.Rồi anhmỉm cười với cô. Sự thích thú của anh làm cô giận trở lại. Chúa trên thiên đường ơi, cô phải làm gì để có được một chút thương cảm ở quanh đây nhỉ?

“Khi em nghĩ về mọi thứ em đã trải qua hôm nay, em…”

“Em định đi đâu một mình thế?”

“Nhà.” Cô trả lời. “Và thách anh dám cản em.” 

Rốt cuộc cũng đã rõ ràng với anh rằng cô đang cảm thấy khốn khổ. Cô có vẻ sắp khóc. “Được rồi,” Anh xoa dịu. “Chúng ta sẽ về nhà. Đợi ngay ở đây nhé. Anh sẽ tìm những người khác. Tất cả chúng ta sẽ cưỡi ngựa cùng nhau. Anh sẽ đi nhanh thôi, anh hứa đấy.”

Cô giả vờ đồng ý để anh để cô lạimột mình. Cô biết điều gì sẽ xảy ra. Lời hứa của Douglas là thật tâm, nhưng ngay khi anh ấy đi vào trong bếp của bà Morrison, anh sẽ quên hết mọi thứ về việc đưa cô đi bất kỳ nơi đâu.

Đàn ông. Họ quá dễ dàng xoay chuyển đến không thể tin được. Vỗ nhẹ vào đầu họ, cho họ thứ gì đó để ăn, và họ sẽ theo bạn đi bất kỳ đâu. Thêm một nụ cười và vài lời bình luận ngu ngốc, và họ ngay lập tức quên mất mọi trách nhiệm khác của mình.

Chẳng hạn như một người em gái sắp chết trên hiên trước, cô tự nhủ.

Vì Chúa, ai đó sẽ an ủi cô, cho dù cô phải tìm mọi cách đến Hammond và thuê một kẻ hoàn toàn xa lạ để có được sự thương cảm. Mất một lúc lâu để có có được sự thoải mái trên yên ngựa. Sau đó cô bắt đầu về nhà. Cô ép bản thân xua đi tâm trạng xấu. Cô không cảm thấy tệ nữa. Mary Rose có một sự tin tưởng lớn lao trong việc đo lường mỗi vụ việc tình cờ kinh khủng với điều kinh khủng khác đã xảy ra trong cuộc đời cô. Mỗi sự chấn thương đau đớn hoặc đáng xẩu hổ ngay lập tức được phân loại trong trí óc cô như là tệ bằng, không tệ bằng, hoặc tệ hơn thứ gì đó khác. Và tệ bằng việc bị tấn công bởi Bickley thì vẫn không tệ bằng bị tấn công bởi lũ ong. Theo ngày tháng, thậm chí còn chẳng gần chút nào.

Cô gần như đã chết vì bị ong chích, ít nhất Adam đã kể với cô rằng cô đã đứng tại ngưỡng cửa thiên đàng rồi. Cô không nhớ chút gì về trận ốm đó. Cô chỉ nhớ sự đau đớn. Cô đã không phàn nàn, ngay cả khi các anh trai của cô nài nỉ cô làm.

“Mary Rose, chậm lại và đợi bọn anh nào.” Douglas quát to mệnh lệnh. Cô đã làm như anh yêu cầu, nhưng khi anh đến bên cạnh cô và cô nhận ra anh vẫn còn vương một ít bánh ga tô trên góc miệng, cô trao cho anh một cái cau mày gay gắt rồi lờ anh đi.

“Cô ấy có thể tự cưỡi ngựa sao?” Harrison hỏi các anh trai cô từ phía sau.

“Cô ấy đang cố.” Mary Rose trả lời.

“Em có sẽ cảm thấy tốt hơn không nếu anh cưỡi ngựa cùng với em?” Cole hét lên câu hỏi.

“Em nghi ngờ điều đó. Lưng của em đang giết em. Anh rõ ràng đã quên mất điều gì đã xảy ra rồi.”

“Và em đang nhắc nhở anh, đúng không?” 

Cô đã gần như mỉm cười. Cô kềm bản thân lại đúng lúc. Cô không muốn bất kỳ người anh trai nào của cô nắm được chiêutròcủa cô. Sẽ thật mất vui nếu họ nhận ra rằng một trong những lý do cô phàn nàn là bởi vì họ ghét điều đó.

“Em đã bị đá một cách hung bạo và…”

“Đừng lợi dụng điều đó như thế, Mary Rose.”

Cole đến bên cạnh cô và kéo cô vào trong lòng anh. “Đó. Giờ em sẽ cảm thấy tốt hơn cho xem.” 

Cô xém chút đã đồng ý nếu như anh không nghe có vẻ phấn khởi chết tiệt đến thế. Anh đang hành động như thể chẳng có gì ngoài chuyện thông thường đã xảy ra. Tất cả đàn ông đều thế, ngay cả kẻ phô trương Harrison. Cô quyết định sẽ làm Cole khốn khổ và ngay lập tức bắt đầu phàn nàn lại. Các anh trai của cô đã thật sự bị cô lừa. Cô có thể rền rĩ mọi thứ cô muốn, và các anh ấy không thể làm bất cứ gì về điều đó. Thông thường, ngay giây phút cô bắt đầu danh sách than phiền của mình, mọi người sẽ lủiđimất. Cô đã đoán ra điều đó nhiều năm về trước. Và đó chính xác là lý do tại sao cô đã bắt đầu trò chơi của mình. Bất cứ khi nào cô muốn được riêng tư, cô sẽ bắt đầu phàn nàn, rồi ngồi xuống và quan sát các anh trai vấp vào nhau trong sự cuống cuồng chạy khỏi cô. Mánh khoé của cô rất hiệu quả, và khi thứ gì đó hiệu nghiệm, sẽ không aimuốn làm hỏng nó.

Mục tiêu của cô lúc này là được trở lại với con ngựa của cô và được ở một mình. Cô cần sự riêng tư để cô có thể nghĩ về cách cư xử khó hiểu của Harrison. Chỉ trong chớp mắt, tính cách của anh đã hoàn toàn thay đổi. Cứ như thể anh bị mắc vào một lời nguyền nào đó. Chúa chứng giám, điều gì đã xảy ra với người đàn ông tốt bụng mà cô rất thích? Cô sẽ phải sắp xếp mọi thứ trong đầu trước khi có thể nhìn anh lần nữa mà không nổi giận.

Cole không muốn để cô tự cỡi ngựa một mình, nhưng anh nhanh chóng phát ngán với danh sách kêu ca bất tận của cô. Anh trao cô cho Douglas. Anh ấy thậm chí không trụ nổi tới năm phút. Rồi Travis bị mắc kẹt với cô.

Ba đã xong chỉ còn một, cô nghĩ với một chút tự mãn. “Nghe này, Mary Rose, em khiến răng anh đau khi lắng nghe em đấy,” Travis lầm bầm. “Tại sao em không đợi cho đến khi chúng ta về nhà rồi ngồi xuống và viết một bức thư dài cho mama của mình nhỉ. Em có thể nói với mámọi thứ về chuyện em đang cảm thấy đáng thương ra sao.”

“Không, em không thể.” Cô đáp. “Mama không muốn nghe điều đó đâu. Má đã bảo em việc phàn nàn thật không đúng mực cho một quý cô trẻ, ngay cả khi cô ấy thích thú với nó thế nào.”

Travis bật cười. “Em đã từng viết và kể lể với má về bọn anh rồi, đúng không?”

“Khi đó em còn rất trẻ mà,” Cô phòng thủ. “Mama đã làm em ngừng lại. Má nói em đã không trung thành với các anh của mình và rằng em không bao giờ nên ba hoa. Mama sẽ thương cảm em nếu má có thể thấy em bây giờ. Sao nào, em đã bị đấm và…”

“Harrison, cậu có muốn nhận lượt của mình không?” Travis quát lên.

“Đừng bận tâm.” Mary Rose thì thầm. “Em hết phàn nàn rồi.”

Travis không tin cô. Anh gần như ném cô vào trong lòng của Harrison. Cô buột ra một tiếng rên lớn khi hạ cánh trên cặp đùi rắn chắc của anh. Anh bảo cô dựa vào anh. Ngay khi cô được điều chỉnh với khung người rắn như thép ấy, cô cuối cùng cũng thư giãn đôi chút. Cô tập trung ánh mắt vào con đường mòn phía trước và nghĩ về cách dịu dàng mà anh đang ôm cô trong vòng tay.

Tâm trí cô bắt đầu lang thang. Cô đột ngột nhận ra cô hẳn trông có vẻ hoảng sợ. Bây giờ đó là một điều thật kỳ lạ để bận tâm đến, cô quyết định. Nỗi lo lắng ngốc nghếch của cô về vẻ ngoài của mình là một mâu thuẫn khác nữa bồng bềnh quanh đầu cô. Cô biết cô chẳng hợp lý chút nào về Harrison. Cô vẫn không thể khiến mình nhìn anh. Cứ cho là anh gần như đã doạ cô sợ chết khiếp khi anh đuổi theo Bickley và bè lũ của hắn, nhưng rồi mười phút sau đó, cô đã không thể đành lòng nhìn Catherine tán tỉnh anh.

Cô hẳn vẫn còn bị mụ mị vì bị cây cọc cột ngựa đập vào đầu.

Harrison không thể chịu đựng cách cư xử lặng lẽ lâu hơn nữa. Anh vén mái tóc cô và nghiêng người xuống gần cô hơn. “Em có đau không, Mary Rose?”

“Không.”

“Em cần một thầy thuốc,” anh loan báo. “Anh có thể cỡi ngựa đến Hammond và tìm một người.”

“Em không cần bác sĩ,” Cô cam đoan với anh. “Em cảm thấy ổn, thật mà.”

Anh trao cho cô một cái siết nhẹ. “Cố thư giãn đi nhé.”

Vài phút sau anh thì thầm tên cô lần nữa với chất giọng Irish lè nhè của mình, và cô đột ngột muốn thở dài và run lên cùng lúc. Cô cần mẫn kháng cự cả hai thôi thúc ấy.

Cú đánh vào đầu hẳn đã khiến cô phát rồ rồi. Cô đang giận dữ với Harrison cơ mà, có đúng không nhỉ?

“Tại sao em không nhìn anh? Anh đã làm em sợ sao?”

Anh nghe có vẻ thích thú. Lúc này anh đang tử tế và quan tâm và rất mực ngọt ngào. Cô muốn đá anh.

Cô sẽ không trả lời anh. Harrison thở dài. “Hãy quên anh đã hỏi.” anh nói. “Anh hẳn đã phạm sai lầm rồi.”

Thêm vài phút trôi qua trong yên lặng. Sự hối lỗi rốt cuộc đã buộc cô phải nói với anh sự thật.

“Anh không hoàn toàn có lỗi. Em không sợ anh. Em sợ điều sẽ xảy ra cho anh. Anh đã bảo em là anh có thể tự chăm sóc bản thân, nhưng em đã không tin anh. Em không thích những người đàn ông đánh nhau.”

“Vậy thì em hẳn phải ghét các anh trai của mình.”

“Em yêu các anh trai của em. Em không yêu anh.”

Anh biết cô không yêu anh. Dĩ nhiên là cô không. Tuy vậy, nghe cô nói với anh như thế làm phiền anh nhiều hơn anh dám thừa nhận.

“Anh vẫn không chắc điều gì đã xâm chiếm anh,” anh nói.

“Anh có bị mắclời nguyền không, Harrison?” Cô nghe chừng quan tâm chân thành. Anh cố không bật cười. “Anh không nghĩ thế. Khi anh ẵm em vào trong vòng tay, thứ gì đó đã nổ tung bên trong anh. Anh không thể giải thích. Em đã mềm rũ và chảy máu, và anh không thể nói liệu em có còn thở hay không. Anh không biết…”

Cô kinh ngạc trước những gì anh đang nói. Cô không thể kềm bản thân không cắt ngang. “Anh đã ẵm em lên sao? Dooley nói anh đã làm thế, nhưng em đã không tin ông ấy.”

“Em đã lạnh ngắt,” anh giải thích. “Vì thế em không thể nhớ được. Em đang có nguy cơ bị dẫm đạp bởi những con ngựa. Anh phải làm điều gì đó để bảo vệ em. Anh biết, anh đã hơi trễ khi đến với em, đúng không? Em đã nằm sãi dài trên mặt đất và em thậm chí còn không cố bảo vệ đầu mình, tạơnChúa.”

Hồi tưởng trông thấy cô trong trạng thái vô thức như thế khiến anh rùng mình. 

Theo bản năng anh siết chặt vòng tay trên cô, và cô nhận ra Harrison đã rất sợ hãi. “Sau khi anh ẵm em lên, anh đã làm gì?”

“Anh nhận ra em vẫn còn thở trước khi anh nhấc em lên khỏi mặt đất. Anh lẽ ra nên bình tĩnh lại sau đó, nhưng anh đã không. Thứ gì đó đã bùng nổ bên trong anh. Anh đã đặt em xuống nơi anh biết em được an toàn, và rồi anh đuổi theo gã khốn đó.”

Cô chỉ chú ý đôi chút vnhững gì anh đang nói. Cô quá bận rộn với việc hả hê. Cô đã không nói với anh là họ giống nhau sao? Và, ôi chao, anh đã tranh cãi với cô ra sao. Cô nhớ mọi từ anh đã nói. Cô cũng nhớ rấtrõ ràng anh trông có vẻ thất kinh thế nào.

Cô tự hỏi không biết có khiếm nhã không khi nói cô đã bảo anh như thế rồi. Đã đến lúc anh thừa nhận là cô đúng.

“Thế nên, thật sự là anh đã không dành thời gian cân nhắc về tình huống? Anh chỉ hành động, đúng không?”

Anh biết chính xác cô nhắm vào đâu với câu hỏi ấy. Anh khẽ nhún vai và cố không bật cười. Chúa ơi, cô thật trong suốt.

“Anh không nói anh đã…”

“Có, anh đã nói. Anh đã áp dụng triết lý của mình hơi vòng vo một chút, đúng không? Anh nhớ mà. Đầu tiên là bằng trái tim, sau đó bằng lý trí.”

“Đó là đường vòng khác.”

“Em biết.” Cô trả lời, có tiếng cười trong giọng cô. “Em nghĩ anh hẳn đã quên. Anh có nhận ra mình vừa trao cho em một lời bình luận đáng yêu thế nào không?”

“Thật sao? Em vừa làm tổn thương anh đấy.” 

Cô bật cười. Cô rõ ràng chẳng chút ăn năn. Âm thanh vui thích của cô vang đến anh trai Cole của cô. Anh thúc ngựa tiến đến để cưỡi bên cạnh họ. Anh lập tức nhận ra Harrison đang giữ em gái mình gần như thế nào. Có vẻ như cậu ta đang ôm ấp cô.

“Cậu không đanggiữ Mary Rose hơi quá chặt vì sự tôn trọng đấy chứ?”

“Hãy để tâm đến việc của chính mình ấy, Cole” Harrison nói. Mary Rose mỉm cười. Cole trông có vẻ giật mình. Anh ấy không quen bị một người đàn ông khác hỗn xược. Tất cả các vị khách khác của cô đều quá nhút nhát để nói chuyện với bất kỳ người anh nào của cô. Harrison không như bất kỳ ai cô từng biết trước đây.

Cole quyết định không đặt nặng vấn đề. Anh quay sang em gái, tặng cô một nụ cười rộng. Cô nghĩ anh ấy đang cố trở nên ngọt ngào, một điều thật hiếm hoi đối với anh ấy. Khi anh ấy tiếp tục cười, cô nhận ra nguyên do hẳn là điều gì đó khác.

“Tại sao anh cười toe toét với em như thế?” Cô hỏi ngờ vực. 

Anh không định nói với cô sự thật. Cô em gái ngốc của anh trông có vẻ cực kỳ đáng thương. Mái tóc cô gần như dựng đứng. Dải ru băng xanh trắng treo lơ lửng trước cổ. Máu khô đóng thành bánh trên trán và cằm. Có nhiều hơn nữa trên cổ cô. Cô hẳn sẽ hết hồn khi nhìn thấy chính mình trong gương.

“Anh hạnh phúc vì em đã cảm thấy tốt hơn.” Anh bảo cô.

Anh tiếp tục cưỡi ngựa đi bên cạnh họ. Mary Rose muốn anh để lại cô và Harrison một mình. Cô chưa làm xong việc khiến Harrison kể với cô anh đã cảm thấy thế nào. Anh sẽ không thể nói thêm gì khác khi Cole đang lởn vởn quanh họ. Cô cần sự riêng tư, và chỉ có một cách duy nhất để chắc chắn có được điều đó.

“Em không đang cảm thấy tốt hơn.”

“Em vừa mới cười. Anh đã nghe thấy mà.”

“Em đã mê sảng đấy. Em đang đau kinh khủng. Anh đã quên những gì đã xảy ra với em à? Đầu em vẫn đang rộn ràng và hông em…”

Cô không cần phải nói thêm. Cole đã lỉnh mất. Cô quan sát anh ấy tiếp quản việc dẫn đầu và để Travis đuổi theo sau anh. Douglas ở lại phía sau cả nhóm để anh ấy có thể bảo vệ sau lưng họ khỏi bất kỳ sự ngạc nhiên nào.

“Nào, bây giờ anh định nói gì với em nhỉ?”

“Mary Rose, anh thật sự lo lắng cho em. Em đang đau kinh khủng sao? Em cần một bác sĩ,” Một lần nữa anh khăng khăng.

Cô vỗ nhẹ vào tay anh. “Em ổn, thật đấy. Bây giờ em nhớ ra rồi,” Cô tiếp tục, “Anh chỉ không thể kềm được điều đó, đúng không, Harrison?”

“Em có chắc là em ổn không? Em trông có vẻ quá yếu nhược và đau ốm khi em nói với Cole em cảm thấy đáng thương thế nào. Anh thật sự muốn em gặp bác sĩ.” Anh nói lần nữa.

Cô vỗ nhẹ vào tay anh. “Anh thật ngọt ngào khi lo lắng như thế. Em ổn thật mà. Anh không thể kềm được điều đó, đúng không?”

“Kềm cái gì? Trở nên ngọt ngào á?” 

Cô mỉm cười. “Không, anh không thể kềm được quan tâm em.” Giờ anh sẽ nói với cô những gì anh cảm thấy trong trái tim anh. 

“Dĩ nhiên là anh quan tâm em. Anh cũng quan tâm các anh trai của em nữa. Tất cả các vị đã đưa anh về nhà và nuôi anh. Các vị đã cho anh một cái giường và…”

“Vỗ về và nuôi dưỡng họ và họ sẽ mãi mãi ghi nhớ.”

“Em vừa nói gì?”

“Đừng bận tâm.”

“Em sẽ nhìn anh chứ?”

“Em đã sẵn sàng rồi,” Cô nói, “Hứa với em vài thứ trước.”

“Đó là gì?”

“Đừng có thêm bất kỳ lời nguyền nào nữa. Hãy là người mà em đã nghĩ anh là, được không?”

“Anh không mắc lời nguyền nào hết, Mary Rose, và anh sẽ phải đoán ra em nghĩ anh là gì trước khi anh có thể dàn xếp với em.”

Cô tin điều đó đủ công bằng. Cuối cùng cô quay nhìn anh. Cô nhanh chóng ước chi cô đã không bận tâm. Harrison trông có vẻ bị giật mình, nhưng chỉ trong một hoặc hai giây. Rồi anh trao cho cô một nụ cười toe toét ngớ ngẩn tương tự Cole đã làm chỉ vài phút trước.

Anh giải thích hành vi của mình trước khi cô có thể hỏi. “Em có phần nhắc anh nhớ đến Ghost.”

“Tệ thế ư?” Cô thì thầm.

Anh cố sắp xếp những lọn tóc loăn xoăn của cô. Có vẻ như chúng ở mọi nơi. Cô với tay để giúp anh. “Em không trông giống như thế này trong thị trấn sao? Anh có cười vào lúc ấy đâu?”

“Anh đã bị lật nhào trong thị trấn. Bây giờ anh không bị nữa. Hơn nữa, tóc em…”

“Có chuyện gì với tóc em sao?”

Cô đẩy tay anh đi để cô có thể vuốt những lọn tóc của mình cho ngay ngắn. “Nó dựng đứng lên sao? Ôi Chúa ơi, em thật sự trông giống như Ghost ư?”

“Không, tóc của ông ấy có phần ngả sang bên cạnh. Của em thì không.”

“Mary Rose? Em không bao giờ đoán được ai đang chờ chúng ta đâu,” Cole hét lên. “Clive Harrington đang đứng trong sân trước của chúng ta kìa.”

Cole hét lên tin tức từ chỗ quan sát bên trên nông trại. Cô lập tức quên về diện mạo của mình. Cô bảo Harrison vội lên để bắt kịp các anh trai của cô.

“Clive hẳn lại bị ốm rồi.” Cô gọi theo.

Cole lắc đầu. “Anh không nghĩ ông ấy ốm.”

Travis là người kế tiếp vươn đến đỉnh dốc. “Chà, xe khách của ông ấy đang làm gì trong sân của chúng ta thế nhỉ?”

Điều gì đó hẳn đã xảy ra. Mary Rose chắc chắn như thế. Clive có một chính sách rất nghiêm. Ông không bao giờ lái phương tiện của mình vào trong lãnh địa của bất cứ ai. Ông nói điều đó chống lại những nguyên tắc của ông. Ông thả những hành khách xuống các giao lộ dọc theo lộ trình. Họ phải tự tìm ra cách để về đến nhà. Các hành khách đều nhận được cùng một cách đối xử. Clive không quan tâm đến việc họ có thể bị lạc đường. Ông cũng không lo lắng về hành lý của họ. Ông đã kể với Mary Rose ông có nhiều vấn đề quan trọng hơn để nghĩ đến.

Ông đã bóng gió rằng ông thay đổi luật của ông chỉ với mình cô, dĩ nhiên, nhưng cô khăng khăng đòi ông đối xử với cô y như mọi người khác. Cô không muốn được quan tâm đặc biệt. Clive đã nghĩ cô là một thiên thần, được gởi xuống từ thiên đàng để giúp ông gìn giữ những tiêu chuẩn của mình.

Cô và Harrison rốt cuộc đã vươn đến được vị trí thuận lợi bên trên thung lũng. Cô nhận ra Clive ngay lập tức, đang đi qua đi lại phía trước con ngựa của mình.

“Điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra,” Cô loan báo, “Nhìn cách Clive đáng thương bị kích động kìa.”

“Adam ở đâu nhỉ?” Travis băn khoăn.

“Anh ấy hẳn phải ở bên trong nhà.” Douglas đoán từ phía sau. “Thật là đáng sợ.”

“Đừng ngả theo rắc rối, Mary Rose,” Harrison khuyên. “Có thể ngược lại thì sao. Điều gì đó tuyệt diệu vừa xảy ra và người đánh xe đang lo lắng để kể với em mọi thứ.”

Cô đã quay nửa người trong lòng anh để anh có thể thấy cô đã bực tức thế nào với lời gợi ý lố bịch ấy.

“Cõ lẽ ông ấy đã bị cướp.” Travis suy đoán.

“Anh nghi ngờ điều đó,” Cole đáp. “Mọi người quanh đây đều biết ông ấy không bao giờ chuyên chở bất cứ thứ gì có giá trị.”

“Làm ơn nhanh lên,” Mary Rose nài nỉ. “Em phải giúp Clive. Ông ấy gặp rắc rối rồi.”

“Đó có thể không phải tin xấu,” Cole tranh cãi. “Harrison có thể đúng.”

“Sau buổi sáng mà em đã trải qua ư. Dĩ nhiên đó là tin xấu. Em đáng bị như thế.”

“Em lại bắt đầu đấy à?”

“Em đã nói vài điều khó chịu về Catherine,” Cô bảo anh trai. “Mọi thứ em nói đều là sự thật, nhưng em vẫn không nên nói ra. Để biện hộ cho mình, em sẽ nói với anh rằng nếu anh có bất kỳ ý tưởng nào về những gì em đã phải chịu đựng khi lớn lên cùng với cô ấy như sự bầu bạn duy nhất, anh sẽ phải quỳ gối xuống và nài xin sự tha thứ của em. Phải, anh sẽ làm thế đấy. Tại sao anh không chỉ cần đưa cho em một con rắn chuông để chơi cùng chứ? Em sẽ an toàn hơn nhiều.”

Travis mỉm cười với Harrison. “Mary Rose vẫn nổi điên vì Catherine đã cắt tóc con bé. Con bé thích giữ sự hiềm thù mà.”

“Cắt tóc là điều nhỏ nhất trong số đó. Hoặc là xuống đồi, hoặc là tránh đường cho em.”

Những người anh trai cuối cùng cũng chịu di chuyển. Họ đến nông trại vài phút sau đó. Clive lao đến để giúp cô xuống đất. “Trời, Trời, chuyện gì đã xảy ra với cô thế, Miss Mary?”

“Bickley đã đấm tôi.”

Clive nổi trận lôi đình nhân danh cô. “Tôi sẽ giết gã cho cô. Cứ nhìn xem liệu tôi có làm thế không đi.”

“Chà, Clive, đừng tức giận thế chứ. Điều đó sẽ không tốt cho sự tiêu hoá của ông. Bickley và bè lũ của hắn đã bị đưa về Hammond rồi. Cảnh sát sẽ quan tâm họ. Thật ngọt ngào khi ông quan tâm đến tôi như thế. Ông là một người bạn yêu quý xiết bao.”

“Cô có đau không, Miss Mary?” Clive hỏi. Ông không bị thuyết phục nên bỏ qua vấn đề.

“Không, không chút nào,” Cô cam đoan với ông. “Ngay khi tôi rửa mặt và thay quần áo, ông sẽ không thể nói có bất kỳ điều gì đã xảy ra với tôi.”

“Và chải tóc cô nữa,” ông gợi ý. Cô lập tức vuốt những lọn tóc loăn xoăn của cô lần nữa. “Giờ hãy nói với tôi tại sao ông ở đây. Có điều gì đó sao?”

“Có gì đó rất không đúng,” ông trả lời. “Tôi rất biết ơn là cuối cùng cô đã về nhà. Cô không việc gì phải đi đến Blue Belle hôm nay hết, Miss Mary. Có phải là thứ Bảy đâu. Cô đã quên sao?”

“Không, tôi cần các vật dụng để mang đến cho một người bạn khác. Đó là một tình huống rất đặc biệt.”

“Vậy thì không sao, nếu điều đó là đặc biệt,” Ông lầm bầm. Tâm trí ông quay về với tình huống khó xử của chính mình. “Cho dù trông cô có vẻ như vừa bị xe cán, cô phải nhìn qua tình cảnh đáng buồn này. Tôi cần sự giúp đỡ của cô đến tuyệt vọng. Chỉ có cô mới giúp được tôi thôi. Chỉ có cô thôi.”

Cô bắn cho các anh trai một ánh mắt em-đã bảo-là-rắc-rối-rồi-mà trước khi trao cho Clive sự chú ý đầy đủ lần nữa. “Dĩ nhiên tôi sẽ giúp. Chỉ cần nói với tôi có chuyện gì.”

“Cô sẽ phải đưa cô ta ra khỏi xe của tôi. Cô ta không chịu nhúc nhích. Cô ta thậm chí không cho Adam đến gần cánh cửa. Cô ta bắt đầu la hét cậu ấy. Cô ta nói cô ta sẽ không cho phép kẻ làm thuê đón chào mình. Điều đó không hợp cách. Đó chính xác là những gì cô ta đã nói. Tôi đã cố bảo cô ta là mọi thứ quanh đây khác thế nào nhưng cô ấy không thèm lắng nghe. Cô ta không tin Adam là anh trai của cô. Tôi có thể hiểu sự nghi ngờ ấy. Cô ta không đến từ quanh đây nên không quen thuộc với các thứ. Adam cuối cùng đã bỏ cuộc và đi trở vào trong nhà rồi. Cậu ấy không muốn bị ăn đạn. Cô ta đã đe doạ sẽ bắn cậu ấy nếu cậu ấy dám đến gần cánh cửa lần nữa. Anh trai cô đã mời tôi một cái ghế dễ chịu và một cốc nước mát. Dù vậy tôi đã không dám nhận lời mời của cậu ấy. Tôi không dám rời đi bỏ lại cô ta ở ngoài đây một mình. Chưa kể đến những gì cô ta sẽ làm với chiếc xe của tôi nếu tôi quay lưng đi. Tôi đã cố nói chuyện mềm mỏng với cô ta, Miss Mary. Không thứ gì hiệu quả hết. Cô ta yêu cầu một sự tiếp đón long trọng, và nói sẽ không ra ngoài cho đến khi có được những gì cô ta muốn. Cô ta đã cố thủ bên trong xe suốt hai giờ rồi. Cô ta thật lạ lùng quá, Miss Mary.”

“Ông đang có ai ở trong xe thế?” Douglas hỏi. Anh đã cố nhìn qua cửa sổ, nhưng màn che sẫm màu đã khoá tầm nhìn của anh.

“Miss Border.” Ông lão rùng mình khi thì thầm cái tên ấy.

“Eleanor?” Mary Rose sửng sốt. Cô không tin nổi những gì Clive vừa nói với cô. Chúa trên thiên đường, Eleanor đang làm gì trong sân nhà cô nhỉ?

Douglas đảo quanh để nhìn chằm chằm vào em gái. “The Eleanor á?”

Clive túm lấy cánh tay cô trước khi cô có thể trả lời anh trai.

“Cô phải đưa cô ta đi khỏi tôi. Tôi thề là sẽ làm bất cứ điều gì cô yêu cầu. Tôi thậm chí sẽ nài xin nếu cô muốn tôi làm.”

Cole là người duy nhất thấy thú vị trước sự việc. Đôi mắt anh lấp lánh vui thích. “Ông đang nài xin rồi đấy thôi,” anh nói. Rồi bắt đầu bật cười. Người bạn cùng phòng trứ danh mà họ đã nghe đủ mọi câu chuyện kể ác liệt, người phụ nữ đã khiến Mary Rose khốn khổ trong nhiều năm, bây giờ đã tìm đến để đòi lại sự tôn trọng của mình.

“Cô ấy đang làm gì ở đây thế?” Travis hỏi. Anh đã hồi phục lại và giận dữ.

“Em đã mời cô ấy à?” Douglas hỏi.

“Phần nào,” cô rào đón. 

“Thứ quái ấy có nghĩa là gì?” Douglas hỏi. Anh dậm mạnh chân khi đứng trước em gái. “Sao?”

“Em có mời cô ấy nhưng chỉ vì em chắc chắn là cô ấy sẽ không bao giờ nhận lời mời của em. Cô ấy không thích vùng biên giới. Cô ấy nghĩ ở đó man rợ và thiếu văn minh. Douglas, ngừng trừng mắt với em đi. Cái gì đã làm thì đã làm rồi.”

“Người phụ nữ đó có từng đến phía tây St, Louis bao giờ chưa?” Travis hỏi.

“Chưa, những cô ấy vẫn không thích nó.” Mary Rose giải thích.

“Anh muốn em nói với anh rằng cô ấy không phải là cùng cái cô Eleanor mà chúng ta đã nói đến trong suốt những năm qua,” Douglas yêu cầu. Anh khoá cánh tay còn lại của cô và không định buông cô ra cho đến khi cô trao cho anh những gì anh muốn.

“Anh biết rất rõ cô ấy là cùng cô Eleanor đó mà,” Em gái anh thì thầm. Cô cố thoát khỏi tay anh để cô có thể đi và đón vị khách của gia đình cô.

“Anh có thể vặn cổ em vì đã mời cô ta đấy, Mary Rose.” Travis lầm bầm.

“Các anh đang hành động giống như một đứa trẻ ấy,” cô nói. “Và hạ thấp giọng của các anh xuống. Em không muốn cô ấy nghe được chúng ta đang nói chuyện về cô ấy đâu. Cô ấy có những cảm xúc rất mong manh.”

Cole buột ra một tràng cười lần nữa.

“Clive, mang cô ấy về lại Blue Belle đi,” Douglas gợi ý. “Cô ấy có thể ở lại một trong những căn phòng phía trên quán rượu.”

“Hãy hợp lý chút đi mà, vì ơn Chúa. Chỉ những kẻ say mới ở lại bên trên quán rượu. Eleanor là một quý cô tính tế và tao nhã.”

“Tôi không nghĩ các vị hiểu được chút nào về vấn đề của tôi ở đây.” Clive khóc thét. “Tôi phải tống khứ được cô ta nếu tôi muốn đến ngã tư ga Morton trước khi đêm xuống. Người ta đang đợi tôi.”

“Vâng, dĩ nhiên.” Mary Rose đấu dịu. “Chúng tôi sẽ giúp ông.”

Clive không lắng nghe. Ông đang lắc lư và không định ngừng lại. Ông đã tích tụ sự tuyệt vọng của mình trong suốt hai giờ dài đăng đẳng. Đã đến lúc chúng tuôn trào.

“Nếu dân chúng quanh đây phát hiện ra tôi đã phá vỡ nguyên tắc của chính mình và đã đưa cô ta đến ngay chính cửa nhà các vị, tôi sẽ không còn có thể giữ đầu mình ngẩng cao được nữa.” Ông quay nhìn các người anh trai. “Tôi đang nói với các vị đấy, những người đàn ông, cô ta rất khác thường. Tôi không dám chống đối lại cô ta đâu. Cô ta đã làm lủng một lỗ trên cái nón đẹp nhất của tôi rồi. Tạ ơn Chúa là nó không nằm trên đầu tôi vào lúc đó. Cô ta đã bảo tôi là cô ta sẽ hạ gục tôi như một con chó nếu tôi cư xử không phải phép. Tôi không biết cô ta có tinh tế hay không, Miss Mary. Tôi chỉ biết là cô nên làm gì đó nhanh nhanh lên. Tôi muốn rời khỏi đây.”

“Tôi sẽ đón cô ấy ra chỉ trong một phút,” Cô hứa hẹn. “Douglas, làm ơn hãy buông em ra. Chúng ta phải hiếu khách chứ. Chúng ta đã thô lỗ khi bắt cô ấy chờ đợi rồi.”

Harrison đứng bên cạnh MacHugh và quan sát. Anh ngạc nhiên bởi phản ứng của mọi người đối với vị khách không mong muốn. Khỏi cần nói, Eleanor Border đã có được sự hiếu kỳ của anh.

“Em nghĩ anh sẽ cho phép em chào đón cô ta sau khi cô ta thô lỗ với anh trai của anh sao?” Douglas hỏi.

“Cô ấy không hiểu mà.”

“Chính xác thì cô ấy không hiểu điều gì?” Travis hỏi. “Em nghe Clive nói rồi đấy. Ông ấy đã bảo cô ấy Adam là anh trai của em còn gì.”

“Cô ấy rõ ràng đã không tin ông ấy.” Cô phản đối.

“Cô ấy cũng đe doạ sẽ bắn cả cậu ấy nữa.” Clive xen vào.

Cole ngưng cười. “Cô ta gì cơ?” Anh nói gần như quát. 

“Em chưa từng nói với bất kỳ ai về gia đình mình hết. Cole, hãy bình tĩnh lại nào. Anh đã khăng khăng là em phải giữ yên lặng với bất kỳ ai. Nhớ không? Tất cả các anh đã nói đi nói lại với em là không được đề cập đến bất kỳ chi tiết nào về gia đình mình.” Cô hạ thấp giọng xuống khi nói thêm, “Eleanor chắc chắn đã nghĩ Clive đang cố hạ gục cô ấy.”

“Tôi đang cố hạ gục cô ấy à.” Clive hét lên. Mary Rose nhắm mắt lại. Douglas vẫn giữ chặt cánh tay cô, và Clive bên tay kia. Chúa trên thiên đường, cô đã có đủ cho ngày hôm nay rồi. Cô đang đau ở khắp người, và cô không muốn lãng phí thời gian để cố gắng sửa chữa điều không thể sửa chữa. Họ bị mắc kẹt với Eleanor Border bất kể họ có thích điều đó hay không.

“Cô ấy sẽ phải tạ lỗi với Adam,” Cô hứa.

“Hoặc gì?” Travis hỏi.

“Hoặc cô ấy sẽ phải rời đi.” Mary Rose hứa. 

“Tôi thì sao, Miss Mary? Cô ta đã gọi tôi là một con la ngu dốt đấy. Cô ta nói tôi không biết tắm táp là gì. Cô ta còn nói nhiều thứ khác kinh khủng về tôi nữa, những tôi sẽ không lặp lại đâu. Cô ta có ngòi của một con ong bắp cày trong miệng thì phải, tôi nói thế đấy. Và vì điều gì cơ chứ? Tất cả những gì tôi đã cố làm là thả cô ấy xuống ngã tư đường. Đó là một tội ác sao, tôi hỏi cô? Cô biết tôi có những tiêu chuẩn của mình mà.”

“Vâng, tôi biết. Sẽ không ai phát hiện ra ông đã phá vỡ giao ước để mang cô ấy đến đây đâu. Không ai trong chúng tôi sẽ nói với bất kỳ ai. Eleanor cũng sẽ tạ lỗi với ông, Clive. Cô ấy sẽ trả tiền cho một cái nón mới. Điều đó có khiến ông cảm thấy tốt hơn chút nào không?”

Clive trông có vẻ muốn chảy nước mắt vì biết ơn. Mary Rose vỗ về ông. “Ông là một người tốt khi dung thứ cho cô ấy. Tôi biết cô ấy có thể như thế nào. Cô ấy là bạn cùng phòng với tôi ở trường học. Tôi rất tiếc khi thấy ông bất tiện thế này.”

Clive nghiêng người tới trước. “Và bị khủng bố nữa, Miss Mary. Tôi không ngại phải thú nhận điều đó.”

Cole đảo mắt lên trời. “Tôi nói chúng ta cứ đốtquáchchiếc xe ngựa. Cô ta sẽ chạy ra ngoài cực nhanh luôn. Tôi sẽ mua cho ông một chiếc xe mới, Clive.”

Mary Rose nhắm mắt lần nữa. Cô quyết định không lãng phí thêm chút thời gian nào để xoa dịu bất kỳ ai nữa. Cô vùng khỏi anh trai và chạy đến bên cạnh chiếc xe khách.

Clive đã ngang đường đến các bậc cấp dẫn đến hiên trước.

Mary Rose gõ cửa rồi cố mở nó. Nó không hề nhúc nhích.

“Eleanor, tôi về nhà rồi đây. Làm ơn mở cửa ra đi.” Cô gọi.

“Đúng là Mary Rose rồi.”

Cô nghe tiếng then cài khua lách cách khi nó được mở. Cô mở cửa rồi trèo vào trong. Trước khi bất kỳ ai có thể nhìn được phía bên trong, cô đã đóng cánh cửa lại phía sau. Có một khe hở giữa tấm màn đủ để ánh sáng xuyên vào bên trong chiếc xe khách. Mary Rose nhìn Eleanor và ngay lập tức cảm thấy tràn ngập tội lỗi về tất cả những câu chuyện đã từng kể về cô ấy. Người bạn cùng phòng cũ của cô trông có vẻ thật kinh hoàng. Cô ấy cuộn tròn trong một góc xe và run rẩy thấy rõ vì sợ hãi. Nước mắt chảy thành dòng trên gương mặt cô ấy.

Mary Rose ngồi xuống trên băng ghế đối diện và bắt đầu nghiêng tới trước để nắm tay cô ấy. Rồi cô nhận ra khẩu súng. Eleanor đang giữ nó trên lòng mình. Nòng súng chỉa thẳng vào Mary Rose.

Cô đã không cảnh báo. Chỉ lo sợ. Eleanor đang nhìn vào cô, nhưng Mary Rose không nghĩ là cô ấy thật sự nhìn thấy cô.

“Bạn đã có khẩu súng khi nào thế?” Cô hỏi.

“Tuần trước.”

“Bạn có biết cách sử dụng nó không?”

“Vẫn chưa. Tôi sẽ học.”

“Súng ống rất nguy hiểm, Eleanor. Bạn không nên mang chúng.”

“Tôi đã cắt tóc. Bạn có thích nó không?”

Mary Rose không ngạc nhiên chút nào trước câu hỏi. Eleanor đã luôn có khuynh hướng thu mình lại. Vẻ ngoài của cô ấy được đặt lên trên mọi thứ khác – dường như còn trên cả nỗi sợ.

Người phụ nữ đáng thương đang sợ chết khiếp, đôi tay run rẩy. Cô ấy mang một vẻ hoang dại trong ánh mắt, và Mary Rose đột nhiên nhớ đến một con nai bị mắc bẫy trong bụi thạch nam.

Eleanor là một phụ nữ xinh đẹp nổi bật với mái tóc nâu sẫm và đôi mắt xanh rạng rỡ. Mái tóc thường khi dài chấm vai của cô giờ đây chỉ phủ qua tai. Nó loăn xoăn mọi hướng và rất đẹp.

“Có, tôi rất thích tóc của bạn. Nó thật đáng yêu.” Cô giữ giọng nhỏ nhẹ êm ái. Cô không muốn làm Eleanor giật mình, và chuyển động của cô cũng chậm rãi và cẩn trọng khi cô vươn tay sang để xoay khẩu súng cho đến khi nòng súng chỉa xuống sàn. Sau đó cô nhẹ nhàng lấy khẩu súng khỏi tay Eleanor. Bạn cô quan sát những gì cô đang làm nhưng không cố ngăn cô lại.

“Bạn không phải sợ hãi nữa đâu. Giờ bạn đã an toàn rồi. Mọi thứ sẽ ổn cả thôi.”

“Không đâu, không ổn đâu. Không điều gì còn có thể như trước được nữa. Tôi đã không muốn đến đây. Bạn biết là tôi không thích những môi trường sống nguyên sơ mà.”

“Nếu bạn đã không muốn đến đây, vậy tại sao bạn lại đến?”

“Tôi không còn bất kỳ nơi nào khác để đi hết.”

Cuối cùng cô ấy cũng thật sự nhìn Mary Rose. Đôi mắt cô ấy tràn ngập những giọt lệ mới. Eleanor trông có vẻ khốn khổ và vẫn còn rất sợ hãi. Mary Rose quyết định tìm hiểu xem điều gì đã khiến cô ấy trở nên hoảng sợ như thế. Bạn cô luôn rất thiếu cảm xúc tại trường học và khá lãnh đạm. Ngoại trừ lúc đêm khuya, Mary Rose nhớ lại. Cô đã nghe thấy Eleanor khóc nức nở lúc ấy.

“Bạn thật mâu thuẫn, Eleanor,” Cô nhận xét. “Kể với tôi về cha bạn đi. Bạn không đi Châu Âu với ông ấy sau khi kết thúc khoá học sao?”

“Mọi thứ đều là dối trá,” Eleanor trả lời. “Cha đã chạy trốn rồi. Ông ấy thậm chí còn không nói với tôi là sẽ đi. Ông ấy chỉ… bỏ chạy.”

“Tại sao?”

“Các nhà chức trách đã đến trường để thẩm vấn tôi. Tôi phát hiện ra những gì Cha đã làm. Tôi phải rời khỏi trường, tất nhiên. Cô hiệu trưởng đã nổi giận. Dường như Cha đã hứa với bà sẽ tài trợ để xây một toà nhà mới.”

“Bà ấy không thể cứ thế đẩy bạn ra đường,” Mary Rose phản đối. 

“Bà ấy đã làm,” Eleanor khăng khăng. “Lần thu họcphí cuối cùng đã không được thanh toán. Các điều tra viên đã kể với tôi rằng Cha đã chiếm đoạt tiền của người khác. Tất cả những năm qua ông đã ăn cắp tiền từ các khách hàng của mình bằng đủ mọi cách. Ông đã sống rất phong lưu. Ông luôn hoàn hảo trong cách ăn mặc, luôn khăng khăng theo đuổi mốt thời trang mới nhất. Ông ấy phải có đến trên năm mươi bộ trang phục trong tủ đồ của mình. Cha luôn có một phụ nữ trẻ bám trên cánh tay ông.”

“Và?” Mary Rose hối thúc khi cô ấy không tiếp tục.

“Ông ấy không muốn tôi làm mất vui trong vị trí xã hội của mình. Tôi là một lời nhắc nhở thường xuyên với những người khác rằng ông đã trở nên già như thế nào. Ông đã nhốt tôi vào trong trường nội trú để không có tôi loanh quanh cạnh.”

“Bạn không thể biết liệu ông ấy có muốn bạn hay là không.”

“Có, tôi có biết. Ông ấy đã nói với tôi rất nhiều lần rồi, tôi phát ốm khi nghe điều đó. Ông ấy không bao giờ muốn tôi. Mẹ tôi đã gài bẫy ông ấy kết hôn bằng việc mang thai. Bà ấy đã chết khi sinh tôi, nhưng bà ấy có được một chiếc nhẫn trên ngón tay, nên bà ấy rất hài lòng.”

Mary Rose thất kinh bởi điều cô đang nghe. Trái tim cô thổn thức vì Eleanor. Cô thận trọng không để lộ sự thương cảm công khai, vì Eleanor chắc chắn sẽ nghĩ cô đang cảm thấy tiếc cho cô ấy.

Mary Rose cảm thấy tiếc cho người phụ nữ đáng thương, nhưng cô không muốn cô ấy biết điều đó. Lòng kiêu hãnh. Thứ chắc chắn sẽ chắn đường các giải pháp khả thi.

“Tôi đã nghĩ bạn và cha bạn có một cuộc sống thật lý thú. Có phải bạn đã đi đến tất cả những nơi ngoại quốc đó trong các kỳ nghỉ…”

“Không, tôi chẳng đi bất kỳ đâu. Tôi ở lại với người giúp việc tại nhà mình.”

“Nhưng những câu chuyện bạn đã kể với tôi về…”

“Tôi đã đọc về tất cả những nơi đó. Thế thôi. Tôi muốn gây ấn tượng với bạn.”

“Tại sao?”

Eleanor nhún vai. “Tôi không biết.”

“Tại sao bạn không chỉ kể với tôi sự thật?”

“Tôi có thể diện cần phải gìn giữ mà,” cô lầm bầm. “Cha nào, con nấy, tôi đoán thế. Hơn nữa, bạn sẽ thấy tội nghiệp tôi.”

“Điều gì đã xảy ra với cha bạn? Giờ ông ấy đang ở đâu?”

“Tôi không có bất kỳ ý tưởng nào. Không ai biết. Các nhà chức trách vẫn đang tìm kiếm ông ấy. Tôi nên biết ơn là ông ấy đã thanh toán một số học phí, nhưng tôi không. Ông ấy đã sử dụng tiền của người khác. Ông ấy đã không để lại cho tôi một lời nhắn cho biết nơi ông ấy đến. Cảnh sát đã không tin tôi. Tôi đã bị bắt giam và ở lại đó trong hai đêm. Điều đó thật kinh hoàng. Cuối cùng họ thả tôi ra. Đó là một vụ tai tiếng lớn, dĩ nhiên. Dân chúng trong phạm vi Chicago ghét tôi bởi vì tôi có họ hàng với ông ấy. Dường như mọi người nghĩ tôi biết ông ấy đang trốn ở đâu. Các nhà chức trách đang theo dõi ngôi nhà cả ngày lẫn đêm. Điều đó thật không thể chịu đựng nổi. Tôi trốn ở phía sau những bức màn và cố giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.”

“Tôi rất tiếc,” Mary Rose thì thầm. Eleanor có vẻ như không nghe thấy cô. “Tôi đã nghĩ chúng tôi làm chủ ngôi nhà, những chúng tôi không phải. Bà chủ nhà đã ném tôi ra khỏi nhà. Tôi không biết nơi nào khác để đi. Bạn đã bảo tôi có thể đến với bạn nếu tôi cần bạn. Bạn đã có ý như thế mà?”

“Phải, dĩ nhiên. Tôi có ý đó.”

“Bạn sẽ không đuổi tôi đi chứ?”

“Không, tôi sẽ không đuổi bạn đi.” Cô hứa. “Bạn đã lo lắng rằng tôi sẽ không cho bạn ở lại vì bạn và tôi không luôn thuận hoà với nhau sao?”

“Bạn là người duy nhất trong trường khoan dung với tôi. Tôi biết tôi có thể là nỗi khó chịu. Tôi đã căm hờn bạn bởi vì tôi biết bạn cảm thấy tiếc cho tôi.”

“Tôi không tiếc cho bạn. Bạn đã sẵn sàng ra khỏi xe chưa?”

“Rồi.”

Eleanor với đến tay nắm cửa. Mary Rose giữ tay cô ấy lại. “Đợi một chút.” Cô yêu cầu. “Tôi muốn nói với bạn về các anh trai của tôi trước khi bạn gặp họ. Adam…”

“Người đàn ông với làn da đen á?”

“Phải.” Cô trả lời.

“Bạn sẽ không tin những gì người lái xe đáng sợ ấy đã nói với tôi đâu. Ông ta bảo người đàn ông da đen đó là anh trai của bạn. Bạn có thể tin một sự xúc phạm như thế…”

“Adam là anh trai của tôi. Vì anh ấy là người lớn tuổi nhất trong gia đình, anh ấy cũng là người đứng đầu gia đình.”

Miệng Eleanor trễ xuống. “Bạn không thể nghiêm túc được.”

“Tôi hoàn toàn nghiêm túc. Bạn sẽ phải tạ lỗi với anh ấy trước khi bạn có thể bước vào trong nhà của chúng tôi.”

Eleanor sững sờ đến chết lặng. Cô ấy dựa lưng vào những tấm đệm và nhìn chằm chằm vào Mary Rose. “Chúa trên thiên đường, bằng cách nào…”

“Bằng cách nào không quan trọng,” Mary Rose khăng khăng. “Adam là anh trai của tôi, và tôi yêu anh ấy bằng tất cả trái tim mình.”

“Anh ta không thể là anh trai của bạn được,”

Mary Rose đã mệt mỏi với việc cố thuyết phục. “Anh ấy là anh trai tôi,” Cô khăng khăng một cách gay gắt, vì điều cô đã quyết định là lần cuối. “Adam và các anh trai của tôi đã nuôi dưỡng tôi từ khi tôi là một em bé sơ sinh. Chúng tôi là một gia đình, Eleanor, và gia đình đặt trên mọi thứ khác.”

“Người dân quanh đây chấp nhận tất cả các bạn à?”

“Dĩ nhiên,”

“Tại sao?”

Mary Rose thở dài. “Chúng tôi đã ở đây đủ lâu. Tôi đoán là mọi người đã quen với chúng tôi. Sao nào? Bạn sẽ tạ lỗi chứ?” 

Eleanor gật đầu. “Tôi không có ý định xúc phạm ông ấy. Tôi đã không nói điều gì có ý nghĩa hết, Mary Rose. Tôi đã nghĩ là người đánh xe đang nói dối tôi. Ông ấy đã cố quăng tôi ra ngoài giữa một con đường dơ bẩn. Bạn có thể hình dung nổi không?”

“Tên người đánh xe là Clive Harington. Ông ấy là một người tốt. Bạn cũng sẽ phải xin lỗi ông ấy nữa. Bạn lẽ ra không nên bắn ông ấy.”

Eleanor nhún vai. Cô ta rõ ràng không quá ăn năn. “Tôi không định bắn ông ấy, nhưng tôi không nghĩ tôi muốn bạn nói với ông ấy điều đó. Ông ấy hẳn sẽ nổi giận nếu ông ấy biết khẩu súng chỉ tự phát nổ.”

“Ông ấy đã nổi giận rồi.”

“Đó là một tai nạn,” Eleanor khăng khăng. “Tại sao tôi phải xin lỗi ông ấy về điều tôi không có ý định làm?”

“Bạn có thể đã giết chết người đàn ông.”

“Tôi không có.”

“Bạn cũng đã gây phiền phức cho ông ấy nữa.” Mary Rose bảo cô ấy. “Và bạn đã làm tổn thương cảm xúc của ông ấy. Tôi đã hứa với ông ấy là bạn sẽ nói bạn xin lỗi. Tôi cũng đã hứa rằng bạn sẽ mua đền ông ấy một cái nón mới. Bạn đã đặt một cái lỗ trên chiếc nón duy nhất mà ông ấy sở hữu.”

“Tôi không thể mua cho ông ấy một cái nón được. Tôi không có đủ tiền.”

“Thì tôi sẽ cho bạn đủ,” Mary Rose nói. “Chỉ cần đừng để Clive biết. Hãy giả vờ là bạn mua bằng tiền của bạn.”

“Tại sao bạn quan tâm về cảm xúc của ông ấy?”

“Clive là bạn của tôi.”

“Ồ, được rồi.” Eleanor lầm bầm. “Tôi có thể thấy bạn rất bướng bỉnh về điều này. Tôi sẽ xin lỗi và tôi sẽ mua cho ông ấy một cái nón mới. Tại sao bạn đã không kể với tôi về Adam? Bạn sợ tôi sẽ kể với những cô gái khác sao?”

Mary Rose lắc đầu. “Tại sao tôi phải quan tâm liệu bạn có kể với người khác hay là không?”

“Bởi vì bạn sẽ bị xa lánh.”

Sự kiên nhẫn của Mary Rose đã bị bào mòn. Tất cả những gì cô muốn là một bồn tắm nóng và một chút an ủi. Cô biết cô sẽ không có được những điều đó cho đến khi vị khách của cô đã được sắp xếp ổn thoả. “Chúng tôi biết mọi thứ về thành kiến, Eleanor. Bị xa lánh bởi một nhúm những cô gái ngu ngốc chẳng có ý nghĩa gì với tôi. Thẳng thắn mà nói, các anh trai của tôi và tôi đã học được rằng đừng lãng phí thời gian với những kẻ không thích mình. Tất cả các người anh của tôi đều là những người đàn ông tuyệt vời, đáng để tự hào. Tôi không xấu hổ về gia đình của mình.”

“Vậy tại sao bạn không nói gì hết?”

“Gia đình là chuyện riêng tư.” Mary Rose giải thích, lập lại những gì cô đã được bảo hết lần này đến lần khác bởi các anh trai. “Chúng tôi là ai và chúng tôi làm gì chẳng liên quan gì đến bất kỳ ai khác.”

“Giờ nghĩ về điều đó, bạn cũng không bao giờ kể với tôi về những người anh khác,” Eleanor nói. “Tôi biết bạn có bốn anh trai, nhưng đó là tất cả những gì tôi từng biết. Họ có giống… Adam không?”

“Có.” Mary Rose đáp. “Họ tử tế và nhân hậu y như thế. Dù Douglas và Cole có hơi bướng bỉnh một chút.”

Eleanor dường như không thể hiểu được sự hóm hỉnh của cô. Cô ta vẫn đang quay cuồng với cú sốc mà Mary Rose vừa trao cho mình.

“Giờ chúng ta có thể ra ngoài rồi.”

“Đợi một chút.” Eleanor thì thầm. “Mọi thứ rất khác ở đây, đúng không?”

“Các điều kiện sống ở đây khác với thành phố,” Mary Rose đáp. “Nhưng gia đình là gia đình, bất kể là ở đâu.”

“Lạy chúa trên cao, điều đó có nghĩa là gì?”

“Giờ đây tôi đã biết về cha bạn và cuộc sống gia đình bạn như thế nào, tôi đã có thể hiểu được lý do tại sao bạn không hiểu. Ngay khi bạn đã quen thuộc với chúng tôi, tôi nghĩ bạn sẽ thích sống ở đây. Trong đây thật ngột ngạt quá, Eleanor. Chúng ta không thể ra bên ngoài sao?”

“Adam là người dẫn đầu gia đình bạn, và vì lý do đó, tôi sẽ tôn trọng ông ấy. Tôi trao cho bạn lời hứa của tôi.”

Mary Rose lắc đầu. “Không, bạn sẽ tôn trọng anh ấy bởi vì bạn nên làm. Vị trí của anh ấy trong gia đình không quan trọng. Hãy gặp anh ấy đi, Eleanor. Tôi hứa với bạn rằng ngay khi bạn biết về anh ấy, bạn sẽ tôn trọng anh ấy vì anh ấy là ai, không phải vì anh ấy là gì.”

“Thành thực mà nói, Mary Rose, bạn đang cố làm tôi rối tung. Adam là người duy nhất có thể khiến tôi phải rời đi, đúng không?”

Mary Rose chịu thua việc nói lý lẽ với người phụ nữ. “Ôi, Ơn Chúa,” cô lầm bầm. “Tôi muốn tắm táp một chút. Bạn sẽ ngừng tranh cãi với tôi và ra ngoài chứ?”

Rốt cuộc Eleanor cũng nhận ra Mary Rose trông đáng sợ ra sao, “Điều gì đã xảy ra với bạn thế?”

“Một sự khác biệt về quan điểm.” Cô đáp.

“Các anh trai của bạn đã không…”

“Dĩ nhiên không. Thành thật mà nói, Eleanor, chúng tôi không phải là những kẻ man rợ. Tôi sẽ ra ngoài trước khi tôi ngất xỉu đây.”

“Trời ở đây thật nóng, đúng không?”

Mary Rose với tay đến then cài cửa. “Bạn sẽ khoan hoà với mọi người, đúng không?” Cô sẽ không yêu cầu lời hứa nếu cô không biết chính xác những gì bạn cô có thể làm. “Bạn không dám thử làm bất kỳ điều vô lý nào của bạn với các anh trai của tôi đâu. Họ sẽ không dung thứ cho điều đó.”

“Điều vô lý nào?”

“Bạn biết tôi muốn nói về điều gi mà.”

“Cho tôi một ví dụ đi.”

“Vẻ khinh khỉnh mà bạn làm với mọi người ấy,” Mary Rose nói, “và…”

“Ồ, được rồi. Tôi sẽ tử tế. Thánh thần ơi, tôi chỉ mong là tôi biết cách.”

Mary Rose cũng đang tự hỏi điều tương tự. Cuối cùng cô mở cửa và cố bước ra bên ngoài. Sức nóng đã khiến cô kiệt sức, và bước vào trong không khí trong lành thì khoan khoái dễ chịu như khi uống một cốc nước mát lạnh sau một ngày làm việc trong vườn.

Cánh cửa đập vào Harrison, Anh đang đứng cạnh đó, đợi để xem liệu Mary Rose có cần đến sự trợ giúp của anh không. Anh đã đưa tay và giúp cô bước xuống đất.

Anh trông có vẻ lo lắng. Cô mỉm cười để anh biết mọi thứ vẫn ổn. Cô vẫn đang giữ khẩu súng của Eleanor trong tay, nhưng giữ cho mũi súng chỉa xuống đất cho đến khi Harrison phát hiện ra và lấy nó khỏi tay cô. Anh ném nó cho Cole, anh ấy lập tức nhét nó vào trong dây đai của mình.

Eleanor trèo xuống khỏi chiếc xe khách một phút sau và đứng bên cạnh Mary Rose. Cô ấy nheo mắt chống lại ánh nắng và giữ ánh mắt gắn trên bạn mình.

Vì Harrison đứng gần nhất, Mary Rose giới thiệu anh với Eleanor trước. Rồi cô gọi các anh trai đến để gặp vị khách mới của gia đình.

Clive đang đứng bên các bậc cấp. Ông vẫn trông như thể muốn treo Eleanor lên nhánh cây gần nhất.

Eleanor và Mary Rose tiến đến để đối mặt với người đánh xe. Eleanor rốt cuộc cũng đã thì thầm một lời tạ lỗi.

Clive không hài lòng. “Cô phải nói to và rõ ràng để mọi người có thể nghe thấy, và cô phải gọi tôi là Mr. Harrington, thật sự kính cẩn cơ.”

Mary Rose phải thúc Eleanor làm theo. Clive không bao giờ cười, nhưng Mary Rose có thể nói ông ấy đã vui thích trước sự tạ lỗi của Eleanor bởi vì vẻ cau có của ông ấy đã không còn u ám nữa.

“Miss Mary, cô ấy sẽ giữ lời về việc mua cho tôi một cái nón chứ?”

“Phải,” Mary Rose hứa. Clive gật đầu. Ông khệnh khạng trở lại chiếc xe ngựa, lầm bầm khe khẽ suốt mọi lúc. Mary Rose biết sự phô trương của ông tất cả chỉ vì tự ái đàn ông. Clive không thể ra vẻ nhẹ nhõm, không, nếu ông muốn duy trì danh tiếng cứng cựa của mình.

Người đánh xe trèo lên chỗ ngồi, cầm dây cương trong tay, rồi gọi theo Mary Rose. “Tôi đã cảm thấy một chút khó ở lúc sớm trong tuần, nhưng bây giờ…” Ông ngừng giải thích để trừng mắt với Eleanor. “Bây giờ tôi không chắc mình cảm thấy thế nào nữa rồi. Cô ta sẽ ở lại bao lâu?”

“Trong một thời gian,” Mary Rose trả lời. “Luôn có chỗ cho ông mà, Clive. Ông biết điều đó.”

“Tôi đang cảm thấy tốt hơn rồi,” ông nói. “Tôi có lẽ có khả năng chiến đấu với cơn bệnh này… trong một thời gian. Giờ tạm biệt nhé, Miss Mary.”

“Tất cả những điều đó là gì thế?” Eleanor hỏi. Mary Rose vẫy chào bạn mình trước khi trả lời. “Ông ấy đang nói ông ấy sẽ không ốm nữa cho đến khi bạn rời khỏi. Tại sao bạn không đến và ngồi vào một trong những chiếc ghế bên hiên trước trong lúc tôi vào trong nhà và nói chuyện với Adam. Điều đó sẽ mất một lúc đấy.” Cô tiên đoán. “Anh ấy sẽ chào mừng bạn trước khi bạn có thể đặt chân vào trong nhà.”

“Nếu ông ấy không chào mừng tôi thì sao?”

Mary Rose không muốn nghĩ về khả năng đó. “Adam là người rất thông hiểu. Tôi sẽ nói với anh ấy những gì đã xảy ra với bạn. Bạn có phiền không?”

“Ông ấy sẽ nói với mọi người sao?”

“Không đâu.” Cô cam đoan với cô ấy.

Eleanor đồng ý. “Tôi sẽ phải ngồi ở ngoài đây một mình sao?” Mary Rose nhìn quanh để tìm xem ai nên bầu bạn với Eleanor. Harrison trở thành ứng viên duy nhất cho nhiệm vụ, nhưng chỉ bởi vì anh là người chậm chân nhất thôi. Cole đã đến nhà kho chính rồi, cả Travis và Douglas đều bám theo sát gót.

Harrison không đặc biệt muốn nhiệm vụ ấy, nhưng anh đủ hào hiệp để làm như Mary Rose yêu cầu.

Tuy nhiên, anh đã bắt cô phải nài nỉ trước, điều cô cho rằng cực kỳ thô lỗ đối với anh.

Cô cũng phải đuổi theo anh nữa. “Anh sẽ chậm lại chứ?” Cô ra lệnh khi cuối cùng cũng bắt kịp anh. “Tại sao anh lại cau có như thế?”

“Anh đã lo lắng cho em.” Anh thú nhận. “Em không nên đi vào trong xe. Cô ta có một khẩu súng đấy, Mary Rose. Em có thể bị thương. Cô ta đã bắn Clive rồi.” Anh nhắc nhở cô.

“Eleanor sẽ không làm tổn thương em, hay bất kỳ ai khác. Cô ấy đã sợ hãi, Harrison. Cô ấy đã có một thời kỳ rất tệ gần đây. Hãy tử tế với cô ấy nhé.”

Harrison biết anh sẽ phải cư xử như một quý ông lần này. Anh gọi Douglas đến và nhận MacHugh, khi người anh trai đến, anh đi theo Mary Rose đến hiên trước.

Cuối cùng cô đã có thể vào trong nhà. Adam đang ở trong thư viện, ngồi phía sau chiếc bàn của ông. Ông đang cần mẫn làm việc trên một trong những quyển sổ cái và không nhận ra cô đang đứng trong ngưỡng cửa trong một hoặc hai phút.

Cô kiên nhẫn đợi, và suốt lúc ấy cô chiến đấu với những giọt lệ đã tụ lại trong mắt. Cuối cùng cô từ bỏ việc cố gắng duy trì vẻ đĩnh đạc. Chung cuộc thì cô đang chiến đấu với một điều không thể tránh khỏi. Trong một thời gian dài như cô có thể nhớ, cô đã cực kỳ dễ đoán trước. Không kể đến vài sự tổn thương hoặc những vết thương đã làm với cô, cô luôn có thể kiểm soát bản thân và duy trì phẩm giá của mình cho đến khi cô về nhà và ở bên người anh trai lớn nhất.

Rồi cô sẽ đổ sập xuống.

Hôm nay cô đã chứng minh mình dễ đoán trước như một trận mưa rào trong một buổi picnic. Tất cả những gì phải làm là đợi Adam nhận ra cô.

“Ôi, em gái, điều gì đã xảy ra với em thế?”

Mary Rose lập tức nổ tung trong nước mắt và ném bản thân vào trong vòng tay của người anh trai to lớn.



Ngày 13 tháng 2 năm 1864.

Mama Rose yêu dấu, con vừa nghiền ngẫm xong một tờ báo cũ cả tháng mà Travis đã trao đổi một ít da thú gần Perry, một quý ông tên Benson đã in lại bài diễn văn mà Lincoln đã phát biểu ở Gettyburg. Chúng con đã đọc về trận đánh ở đó vào tháng bảy rồi, nơi quá nhiều những người đàn ông can trường đã hy sinh cuộc sống của họ. Benson nói tổng thống của chúng ta đã đọc diễn văn tại nghĩa trang nơi ông ấy dành để tưởng nhớ cho vị trí của chiến trường. Adam đã khóc khi anh ấy đọc bài diễn văn, và anh ấy đã sao chép lại chính xác để chúng con có thể gởi nó cho má.

Cole nghĩ má có thể đã đọc nó rồi, Mama, nhưng tất cả chúng con đều nghĩ nó quá quan trọng để đọc ít nhất hai lần.

Má và Lincoln ở trong lời cầu nguyện của chúng con, Douglas.




Không có nhận xét nào: