Thứ Sáu, 15 tháng 12, 2017

Roses 3

Chương 3





Douglas cực kỳ thích thú với biệt danh em trai anh dành cho dự án từ thiện mới nhất của Mary Rose, nhưng tâm trạng của anh thay đổi trầm trọng khi anh nhìn vào con ngựa đực của Xấu-Hổ-Phát-Khóc. Anh đột ngột muốn giết người đàn ông. Bất kể rằng MacDonald có lẽ không thể tự bảo vệ bản thân trước anh. Nếu đồ khốn đó chịu trách nhiệm về tình trạng đáng thương của con ngựa đựcthì, vì Chúa, cậu ta đáng phải chết.

Cole đã đuổi theo đến chuồng ngựa trên chiếc xe thồ cùng với anh trai. Người chủ, một gã khổng lồ, tóc đỏ, bụng phệ tên là Simpson, bảo họ rằng Mary Rose và người lạ đã ra bãi quây ngoài sau. Cole đã đi để lấy ngựa của anh và Mary Rose nhưng Simpson đã tử tế đề nghị đóng yên cho con ngựa thiến và con ngựa cái và mang chúng ra ngoài, và vì thế Cole đánh xe cùng với Douglas vòng qua góc nhà, nơi con ngựa của MacDonald đang ở. Họ chỉ vừa mới đến chỗ dừng khi Douglas ném dây cương cho Cole và vươn tay đến khẩu súng của anh. Khẩu súng được chống trên chỗ ngồi giữa hai người đàn ông. Cole đã nhanh tay hơn anh trai. Anh vồ lấy khẩu súng khỏi bàn tay của Douglas và ném nó ra phía sau thùng xe thồ.

Anh biết anh trai anh đang nghĩ gì. “Tìm hiểu trước đã,” Anh gợi ý bằng một giọng thấp. “Rồi anh có thể bắn cậu ta sau.”

Douglas đồng ý với một cái gật đầu cộc lốc, rồi nhảy xuống đất. Anh lao qua bãi quây, nơi Mary Rose và MacDonald đang đứng quan sát con thú. Cô kinh hoàng không nói nổi khi thoạt nhìn vào con ngựa nhưng đã nhanh chóng hồi phục. Cô giữ sự chú ý trên con ngựa đực trong lúc cô cố hiểu tại sao có người nỡ đối xử với nó tàn ác đến thế. Những vết sẹo trắng dã, nhăn nhúm phủ gần như mọi inch trên da con vật. Cô không thể hình dung con vật đáng thương đã xoay sở để sống sót bằng cách nào.

Cô quyết định tốt hơn nên biết chi tiết. “Anh đã làm chủ con ngựa này bao lâu rồi?” Cô hỏi bằng giọng căng thẳng vì lo lắng.

“Gần ba tuần rồi.”

“Tạ ơn Chúa.” Cô thì thầm. Cô định hỏi anh một câu hỏi khác nhưng phát hiện ra Douglas đang tiến đến chỗ họ và ngay lập tức vội vàng đẩy bản thân vào giữa hai người đàn ông. Cô có thể nhìn thấy cơn thịnh nộ trên gương mặt của anh trai mình.

“Anh ấy chỉ mới làm chủ con ngựa được ba tuần, Douglas. Chỉ mới có ba tuần thôi.”

Harrison thấy hành vi của cô thật khó hiểu. “Tại sao cô lại hét lên?”

“Rất quan trọng để Douglas nghe thấy tôi. Tôi không muốn anh ấy giết anh.” 

Nếu như anh cóbị giật mình bởi sự thẳng thừng của cô, anh cũng không cho phép lộ ra. Sự chú ý của anh quay trở lại với anh trai cô. Anh nhận ra gương mặt đỏ bừng và vằn vện của Douglas và hiểu ra ngay lập tức. Douglas đang nhìn chằm chằm vào con ngựa, giận điên thay cho con thú.

“Douglas đã trở thành chuyên gia trong việc chăm sóc hầu hết những con thú,” Mary Rose nói. “Những nông trại từ nhiều dặm quanh đây rất coi trọng lời khuyên của anh ấy. Anh trai tôi đặc biệt yêu mến những con ngựa. Anh ấy cũng bảo vệ thái quá, và khi anh ấy nhìn thấy những vết sẹo trên con vật của anh…”

“Anh ta chỉ nhìn thấy những vết sẹo.”

“Phải.” Cô đồng ý. “Kẻ nào đó đã quất roi lên nó, đúng không? Anh biết không, tôi đã nghĩ da của nó màu trắng cho đến khi đến gần hơn, rồi tôi nhận ra có những vệt màu vàng óng ánh. Ai đã làm điều này với nó thế?” Douglas đã đến được chỗ hai người bọn họ và lúc này đang đứng với hai nắm tay siết thành nắm đấm ở hai bên sườn trong lúc nghiên cứu con thú và lắng nghe cuộc trò chuyện. Anh ấy đang cố dằn xuống cơn giận điên và thấy đó gần như là điều không thể.

“Tôi không biết ai chịu trách nhiệm,” Harison đáp. “Tôi đã hỏi, nhưng không ai biết. Tôi đã quên về những vết sẹo rồi. Tôi chỉ nhìn thấy MacHugh thôi.”

“MacHugh? Thật là một cái tên khác thường,” Cô nói trước khi nhận ra cô hẳn đang xúc phạm anh. “Ý tôi muốn nói thật là một cái tên đẹp.” Cô vội vàng điều chỉnh lại. “Khác thường và đẹp.” Cô kết thúc, với một cái gật đầu để anh tin rằng cô thành thật.

Cô sẽ không bao giờ làm tổn thương cảm xúc của anh. Anh mỉm cười trước phản ứng. Cô thật sự có một trái tim ngọt ngào và dường như hoàn toàn thuần khiết. Nếu đúng là như thế, thì cô là một sự thay đổi tươi mát so với tất cả những phụ nữ khác anh từng biết trong quá khứ.

Anh băn khoăn không biết cô có nhận ra cô đáng yêu đến kinh ngạc như thế nào không.

Anh kéo bản thân trở lại với chủ đề đang bàn đến. “Tôi đặt tên cho cậu ta theo tên của một người tổ tiên cáu kỉnh của mình. Tôi thấy những sự tương đồng chắc chắn.”

“Anh đã làm thế sao?”

“Đó là một con ngựa xấu điên.” Cole nhận xét từ phía sau. Harrison không quay khi anh trả lời anh ta. “Hãy bỏ qua những vết sẹo và anh sẽ thấy nó là một con ngựa tốt.”

“Anh nghĩ nó là một con ngựa tốt ư?” Mary Rose thì thầm câu hỏi.

“Phải.”

Cô buột ra một tiếng thở nhẹ vừa vặn có thể nhận ra. Harrison là một người đàn ông tốt và đứng đắn. Thật hiếm có người đàn ông nào nhìn thấy xa hơn vẻ bề ngoài, ít nhất đó là kết luận mà cô có được sau khi cô đẩy lùi vài kẻ cầu hôn ngạo mạn, ngoan cố, và cô chỉ có thể nêu tên bốn người đàn ông khác, những người có khả năng nhìn sâu hơn vào trong trái tim của người khác. Các anh trai của cô đều tốt và đứng đắn, ngay cả khi họ không muốn trở thành như thế. Và dĩ nhiên Harrison cũng vậy. Chúa ơi, Cô hy vọng là cô đúng. Những người đàn ông tốt rất khó tìm thấy trong những ngày này, đặc biệt trong vùng lãnh thổ Montana.

Họ cũng có khuynh hướng chết trẻ nữa. Những tiêu chuẩn cao của họ và giá trị của họ đã khiến họ bị giết. Nhưng không phải là người này, cô thề. Bất kể thiên đường hay địa ngục, cô đã quyết chí giúp anh học cách xoay sở để sống còn trong vùng hoang dã. Bên cạnh đó, cũng không thật sự quá khó ngay khi người ta hiểu rõ về nó.

MacHugh đang bận rộn gây chú ý cho các khán giả của nó. Cậu ta lồng lên và khịt mũi và hành động như thể vừa bị cho ăn một xô đầy cỏ dại. Harrison đã quen thuộc với trò hề của nó. Anh biết MacHugh đang cố để chọc tức họ, và từ vẻ lo lắng trên gương mặt Mary Rose khi con ngựa đực lao về hướng rào chắn, anh kết luận là cô đã có đủ ấn tượng rồi. Cô di chuyển về phía anh trai Douglas của cô, tìm kiếm sự bảo vệ mà thậm chí còn không nhận ra.

Harrison phát hiện ra bản thân đang ước ao phải chi cô di chuyển đến với anh.

“Nó có để cho anh cưỡi nó không?” Cô hỏi.

Douglas đã bình tĩnh đủ để tham gia cuộc trò chuyện. “Tại sao cậu ta lại mua nó nếu cậu ta không thể cưỡi nó chứ, Mary Rose? Sử dụng cái đầu của em đi nào, vì Chúa.” Douglas chỉ bảo cô.

“Tôi vẫn sẽ mua nó ngay cả nếu tôi không thể cỡi nó,” Harrison nói.

“Chà, chà, điều đó nghe ngu ngốc phết.” Cole nhận xét.

Harrison chẳng mảy may kích động. “Có lẽ.”

“Bởi vì những sự tương đồng mà anh đã thấy ư?” Cô hỏi.

Anh gật đầu.

“Hãy nói với tôi đó là gì đi.” Cô yêu cầu.

“Con ngựa có mọi kiểu ngoan cố ynhư danh tiếng của tổ tiên của tôi đã có.” Harrison nói. “Có lửa trong đôi mắt nó, nhưng cũng có một điều gì đó khác nữa. Kiên nhẫn, tôi đoán thế, dành cho những người đàn ông không hiểu nó.”

Cô thở dài lần nữa. “Kiên nhẫn.” Cô thì thầm.

Harrison gật đầu. Anh không thể hình dung điều gì đã xảy đến với cô. Đôi mắt cô trở nên mơ màng, ánh nhìn xa xăm. Anh băn khoăn không biết cô đang nghĩ về điều gì.

Cô nghĩ hẳn cô đã vương vào lưới tình mất rồi. Thật là một ý tưởng kỳ quặc, non nớt. Cô không quan tâm. Miễn là cô không nói với bất kỳ ai những gì cô đang mơ mộng, nó sẽ ổn thôi, đúng không?

“Tôi đoán là tôi có thể học được vài thứ từ anh,” Harrison bảo Douglas. “Tôi đã cạn kiên nhẫn rồi.”

Anh thật sự sẽ là một người chồng tuyệt vời, Mary Rose quyết định. Anh muốn kiên nhẫn.

“Nó có những cái chân khoẻ mạnh,” Douglas nói. Anh di chuyển gần hàng rào hơn. “Hiện thời cậu ta lặng lẽ quá. Anh đã kiểm tra nó chưa? Vào miệng nó ấy?”

“Rồi.”

“Không căn bệnh nào cậu biết đến à?”

“Không.”

“Cậu có được nó từ đâu thế?”

“Ngay bên ngoài Hammond, ở chỗ của Finley. Anh có nghe về nơi đó chưa?”

Đôi mắt Mary Rose mở rộng. “Anh đã đến chỗ của Finley ư? Chúa nhân từ, lão chỉ mua những con ngựa mà lão định giết thịt đem bán thôi. Anh đã trả cho lão bao nhiêu thế?”

“Mười hai dollar.” Harrison đáp.

“Vậy thì cậu bị ăn cướp rồi, MacDonald.” Cole tự nguyện đưa ý kiến một cách vui vẻ.

Douglas đồng ý với em trai. “Anh không chắc cậu ta bị như thế, Cole. Cậu ta hẳn phải có một cuộc thương lượngchứ.”

“Tôi đã có thương lượng mà.” Harrison khăng khăng. “Và tôi đã rất may mắn. Nếu tôi đến trễ hơn một giờ, MacHugh đã chết rồi.”

“Và đó là lý do tại sao anh mua nó ngay cả khi anh không thể cỡi được nó à?”Mary Rose mỉm cười với kết luận của cô. Cô quay sang Cole. “Anh ấy không ngọt ngào sao?” Cô thì thầm.

“Ngu ngốc thì có.” Cole thì thầm đáp lại. Harrison nghe được sự trao đổi. Anh nhún vai và sau đó đi vòng qua cổng. MacHugh theo sau anh. Con ngựa hành động như thể muốn xé Harrison thành nhiều mảnh, nhưng khi anh đi vào bên trong bãi quây, MacHugh chỉ trao cho anh một cái đẩy nhẹ trước khi ổn định lại.

Cậu ta trở nên ngoan ngoãn và dễ bảo cho đến khi Douglas cố lại gần nó. Harrison túm lấy dây cương và xoa dịu cơn hoảng loạn.

Anh trai của Mary Rose đóng cánh cổng lại phía sau anh và tiến về phía trước. Con ngựa lập tức bắt đầu nhặng xị lần nữa.

“Đứng yên ở nơi anh đứng.” Harrison nói vọng ra. “Hãy để nó đến với anh. Nếu anh không di chuyển nó sẽ không làm tổn thương anh.” Douglas đồng ý bằng một cái gật đầu. Anh đứng với đôi chân tách ra và đợi xem con ngựa giống sẽ làm gì.

Anh không phải đợi lâu. Ngay khi Harison thả dây cương, con ngựa lao ngang qua bãi quây. Mary Rose đã chắc chắn con ngựa sẽ giết anh trai cô. Cô muốn thét lên cảnh báo, và phải dùng tất cả sự kềm chế để giữ im lặng. Cole chắc chắn cũng đã thấy lửa trong đôi mắt của con ngựa đực và ngay lập tức vươn tới khẩu súng. Lạy Chúa, anh sẽ bắn con ngựa chết tiệt đó trước khi nó đạp anh trai anh đến chết.

“Anh đã mất hết ý thức rồi sao, Douglas?” Cole thì thầm.

MacHugh dừng lại chỉ cách Douglas vài inch. Tuy thế cậu chàng đã không làm trọn thủ đoạn khủng bố của mình, và phải lồng lên hai lần trước khi rốt cuộc cũng quyết định cư xử cho phải phép.

Đầu gối của Mary Rose trở nên yếu ớt. Cô di chuyển đến gần Cole hơn và dựa vào anh.

“Bây giờ anh có thể chạm vào nó, nếu anh muốn.” Harrison bảo Douglas. Anh đi đến để đứng cạnh con ngựa đực. “Tôi đã bảo anh là nó sẽ không làm tổn thương anh. Cậu ta chỉ thích làm bộ làm tịch một chút. Anh có ổn không?”

Anh thêm câu hỏi khi nhận ra nước da của Douglas đã xanh xao như thế nào. Anh trai của Mary Rose phải nuốt xuống trước khi có thể trả lời. “Cậu quên đề cập rằng cậu ta sẽ doạ tôi chết khiếp.” Anh tavươn tay ra vỗ nhẹ vào con ngựa. MacHugh nhanh nhẹn đẩy anh ra sau một bước chân. Douglas buột ra một tràng cười. Rồi cậu ta thử lần nữa. “Được rồi, tôi có thể thấy cậu ta thật sự tuyệt ra sao rồi. Tôi chỉ phải vượt qua những vết sẹo trước. Cậu ta là một trong những con vật chiến nhất tôi từng gặp trong một thời gian dài.” Có một sự ngưỡng mộ miễn cưỡng trong giọng nóikhi anh tathêm vào. “Cậu chọn khá đấy.”

Harrison không thể nhận công trạng. “Tôi đâu có làm. Nó chọn đấy chứ.”

Anh không nói chi tiết, và Douglas cũng không hỏi. Có vẻ như anh ấy hiểu.

“Nó cao gần mười bảy sải (hand=4inchs), đúng không? – và dịu dàng đáng kinh ngạc đối với một con ngựa giống.” Douglas nhận xét.

“Chúng tôi có những con to lớn hơn ở Scotland.” Harrison đáp.

“Cậu đến từ nơi đó à?”

Harrison gật đầu. “Tôi biết anh là người Irish,” Anh nói, hy vọng anh trai của Mary Rose sẽ nói cho anh biết về nguồn gốc của mình.

Douglas trông có vẻ ngạc nhiên, “Ai bảo với cậu điều đó?”

“Em gái anh.”

Người anh trai mỉm cười. “Vậy tôi đoán tôi… thỉnh thoảng làthế.” Điều đó được cho là có ý nghĩa quái gì được nhỉ? Harrison muốn hỏi, những anh khôn ngoan chọn quay trở lại chủ đề về con ngựa giống, vì anh có thể thấy người anh trai đã lại xa cách với anh rồi. Nụ cười vừa loé sáng đã tàn đi nhanh như khi nó xuất hiện. Bây giờ anh ta trông có vẻ cảnh giác.

“Đừng để MacHugh lừa phỉnh anh. Cậu ta chỉ dịu dàng khi cậu ta muốn. Cậu ta có thể gây chết người, đặc biệt khi bị dồn vào đường cùng.”

Douglas kéo thông tin thành hàng. “Một số đàn ông cũng cảm thấy theo cách tương tự.” Anh ta giới thiệu bản thân và bảo Harrison anhtakhông phiền có anh đến nhà ăn tối. Một mối liên kết mong manh đã hình thành giữa hai người đàn ông. Tình yêu của Douglas dành cho những con thú và ảnh hưởng hiển nhiên của Harrison trên MacHugh đã trao họ một thứ gì đó chung.

Cole đã đứng vẩn vơ trong thời gian lâu nhất anh có thể. Anh không có ý định để anh trai mình trên cơ. Nếu Douglas có thể đến gần con vật khủng khiếp đó, thì anh cũng có thể.

Một vài phút sau đó anh chịu đựng thử thách tồi tệ tương tự Douglas đã trải qua. Cole mất lâu hơn một chút để hoàn hồn.

Mary Rose muốn là người kế tiếp. Cả hai người anh ra lệnh cô phải ở lại bên ngoài bãi quây.

“MacHugh rất thiên vị với phụ nữ.” Harrison đề cập tỉnh rụi lời nhận xét, thứchẳng gây được chút ảnh hưởng nào với Cole hoặc Douglas. Cả hai bọn họ đều cần mẫn lắc đầu khi em gái của họ hành quân vào bên trong. 

“Con bé chẳng bao giờ lắng nghe chúng ta,” Cole lầm bầm.

Douglas nghĩ anh tanên bênh vực cô. “Con bé có ý kiến riêng của mình.” Anh tabảo Harrison.

“Tôi thấy là cô ấy có.”

Mary Rose ngừng lại ngay bên trong cánh cổng và cố không tỏ ra sợ hãi. Cô muốn nhắm mắt lại, nhưng cô không dám. Các anh trai của cô sẽ cười cho xem, và cô sẽ bị mất thể diện bởi vì Harrison đang quan sát.

Con ngựa giống phớt lờ cô. Cô đợi vài phút trước khi di chuyển đến gần hơn.

MacHugh cuối cùng cũng chạy lóccóc sang chỗ cô. Cô vỗ nhẹ và thủ thỉ với nó, đối xử với nó giống như một đứa bé, và cậu ta đáp lại y như thế. Rõ ràng là cậu ta thích mùi hương của cô, và có vẻ khao khát tình cảm của cô.

“Mày sẽ thích Rosehill,” Cô thì thầm. “Mày thậm chí có thể muốn ở lại đó cùng bạn củamình, Harrison, trong một thời gian rất, rất dài.” Cô biết mình đang mơ mộng về những điều không thể. Cô chỉ mới biết người đàn ông trong khoảng hai mươi hoặc ba mươi phút, và một trong những điều đầu tiên anh nói với cô là anh có ý định ngụ cư trong vùng. Anh có thể sẽ quyết định rằng cuộc sống ở đây quá vất vả và cuốn gói rời đi trước khi mùa đông đến.

Cô nhìn trộm vòng qua con ngựa giống vào Harrison. Rồi cô gần như quên thở một lần nữa. Cô không thể hình dung ra có điều gì với cô.

Cô không tin phản ứng kỳ lạ của cô đối với người đàn ông là vì vẻ đẹp trai của anh. Giả dụ như vậy, cô đã thấy anh hấp dẫn, nhưng đó không phải là điều đã bẫy hơi thở của cô trong cổ họng.

Đó là vì anh là một người đàn ông hết sức tốt. Cô chẳng mất chút thời gian nào để đi đến kết luận ấy. Anh cũng có một trái tim cực kỳ nhân hậu. MacHugh là bằng chứng sống cho điều đó. Cô không thể ngăn mình nhìn chằm chằm vào anh. Chẳng lẽ sự mê đắm tấn công nhanh đến vậy sao? Tất cả các cô gái trong trường nội trú đều khăng khăng là như thế, nhưng cô đã không tin vào sự ngốc nghếch của họ.

Bây giờ cô không chắc chắn nữa. Các anh trai cô đã khăng khăng rằng cuối cùng cô sẽ kết hôn, và trong trái tim mình, cô biết họ nói đúng. Tuy vậy, cho đến hôm nay, khả năng bị cột chặt bởi cùng một người đàn ông hết ngày này qua ngày khác trong phần còn lại của cuộc đời đã luôn làm cô cảm thấy chán ngán. Tuy vậy, bây giờ cô không cảm thấy phát ốm trong dạ dày nữa. Mọi thứ đột nhiên khác đi. Không người đàn ông nào từng khiến cô cảm thấy hụt hơi. Cô cho rằng, rõ ràng tình trạng ấy là một yêu cầu mà người ta phải trải qua khi họ vương vào trong sự mê đắm.

Cách cô sẽ cảm thấy nếunhư, và khinào,anh có bao giờ hôn cô là một yêu cầu khác, cô nghĩ. Cô đã hôn chỉ một đôi lần. Những trải nghiệm đó mang đến sự hài lòng y như khi được hôn bởi một con cá. Cô đã hoàn toàn thất vọng.

Mary Rose quyết định cô sẽ tìm ra Harrison hôn như thế nào. Cô buông một hơi thở dài khe khẽ khác ngay khi nghĩ về điều đó. Cô biết cô thật đáng xấu hổ. Cô không quan tâm.

Cô trao cho MacHugh một cái vỗ nhẹ cuối cùng rồi quay người và ra khỏi bãi quây. Con ngựa giống ngoan ngoãn đi theo sau cô.

Cả hai người anh trai đều nhận ra em gái mình đang đăm đắm nhìn Harrison. Anh cũng nhận ra và đang cố hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô.

Rồi tất cả đều nghe thấy cô đang hát.

“Có chuyện quái quỷ gì với con bé thế?” Cole hỏi anh trai.

“Con bé đang mơ mộng,” Douglas suy đoán. Harrison không nói bất kỳ điều gì. Anh tiếp tục đứng trong giữa bãi quây và quan sát Mary Rose. Cô đang hành động hết sức khác lạ. Khi cô nhìn vào anh, cô có một vẻ sững sờ trên gương mặt. Cô đang nghĩ về điều gì thế nhỉ? Thực đáng buồn rằng anh không biết.

Cô đang bắt đầu biểu lộ những dấu hiệu không thể đoán được. Harrison không thích dáng vẻ đó trên bất kỳ ai.

Việcbiết được người khác đang nghĩ gì rất cần thiết trong công việc của anh. Anh không phải là người đọc được suy nghĩ, nhưng anh là người rất am hiểu tính cách và thường có thể đoán trước được những phản ứng.

“Từ bỏ đi, MacDonald,” Cole nói trước khi tiến đến khu chuồng ngựa. Anh đã đợi đủ lâu về việc Simpson già nhấc mông lên và đóng yên cương con ngựa của anh. Anh sẽ tự mình quan tâm đến việc vặt ấy.

“Từ bỏ cái gì?” Harrison hỏi Cole.

Douglas đi về phía chiếc xe thồ. “Cố hiểu con bé,” Anh tanói qua vai. “Cậu sẽ không bao giờ hiểu được Mary Rose đâu.”

Cole quay người khi anh đến cửa sau của khu chuồng ngựa. “Harrison, cậu không nghĩ tốt hơn làcậu nên bắt kịp con ngựa của mình à? Nó đang cố đi theo em gái của tôi về nhà kìa.”

Harrison buột ra một lời rủa và bắt đầu chạy. Có chuyện quái quỷ gì với anh thế nhì? Anh thậm chí còn không nhận ra MacHugh đã rời khỏi. 

Từ vẻ ngạc nhiên trên gương mặt của Harrison, Cole biết cậu ta đã không nhận ra. Anh bật cười trước anh chàng MacDonald Xấu-Hổ-Phát-Khóc, và anh hầu như không để tâm chút nào rằng anh đang trở nên cực kỳ khiếm nhã.

Cole chắc chắn không bị ngạc nhiên trước sự chuyển hướng lòng trung thành của MacHugh. Con ngựa giống hành động chẳng có gì khác biệt với phần lớn những sinh vật khác đi lang thang trong vùng. Bọn họ biết một điều tốt đẹp khi họ nhìn thấy nó.

Những người đàn ông hoặc bọn quái vật, có vẻ như chẳng thành vấn đề. Tất cả đều đi theo Mary Rose về nhà. Cô sống trong trung tâm của thiên đường. 

Harrison ngừng lại khi anh đến con dốc bên trên điền sản nhà Clayborne. Anh nhìn xuống thung lũng bên dưới trong sự mê hoặc và kinh ngạc. Đồng cỏ mùa xuân tốt tươi trải thảm cho thung lũng và vươn dài đến những ngọn núi phía xa xa. Màu xanh quá rạng rỡ và đầy sức sống, gần như quá nhiều để mắt thường có thể thu nhận, và anh thấy bản thân nheo mắt theo bản năng để chống lại. Trông cứ như thể mặt trời đã rơi xuống trái đất và biến thành những mảnh ngọc lục bảo. Mọi nơi anh nhìn, cỏ lấp lánh sương. Điểm xuyết trên tấm thảm rực rỡ là những bông hoa dại màu hồng và vàng, đỏ và cam, tím và xanh, nhiều đến mức không ai có thể đếm nổi. Tất cả hoa cỏ đều bừng bừng với màu sắc phong phú của riêng mình. Hương thơm ngọt ngào trộn lẫn với không khí tươi mát của thung lũng.

Những ngọn núi già cỗi như thời gian đứng trang nghiêm và kiêu hãnh phía bắc và tây của thung lũng, một con suối rộng, màu xanh trong vắt uốn khúc xuống triền đồi phía đông.

Vùng đất đẹp đến nín thở giống như vùng khe lũng của anh ở Cao Nguyên, anh đột ngột nhớ thương da diết Scotland và tổ ấm mà anh đãbuộc phải rời khỏi.

Bằng cách nào một mảnh của thiên đường này có thể nhắc anh nhớ quá nhiều đến một nơi khác như thế? Anh sẽ không tin điều đó là có thể, nhưng nó đã như thế, trải rộng trước anh giống như chiếc áo choành thanh nhã của Chúa Trời.

Nỗi nhớ thương tan nhanh như khi nó đến, và anh đột ngột cảm thấy cực kỳ bình an và mãn nguyện.Sự thanh bình quấn quanh anh như một tấm mền ấm áp. Anh cảm thấy được an ủi, được xoa dịu và tràn trề. Sự nhớ nhung quê nhà dịu xuống với mỗi hơi thở anh hít vào.

Anh có thể ở lại nơi này mãi mãi. Sự nhận biết làm anh chấn động. Anh lập tức ép buộc bản thân khoá ngay suy nghĩ phản bội ấy lại. Trái tim anh thuộc về Scotland, và một ngày không xa, khi anh đã đủ giàu có và đủ quyền lực, anh sẽ trở về và chiếm lại những gì thuộc về anh.

Anh cuối cùng cũng xoay sự chú ý về lại trang trại nhà Clayborne. Anh đã hình dung rằng họ sống trong một căn nhà nhỏ bằng gỗ khúc, tương tự phong cách tất cả những căn nhà khác anh đã thấy trong chuyến du hành của anh, nhưng giađìnhClayborne sống trong một căn nhà lợp ván màu trắng hai tầng. Đó là một căn nhà rất hiện đại về tầm vóc cũng như thiết kế, tuy vậy anh vẫn thấy nó khá là vương giả.

Một hàng hiên, được chống bởi những cây cột màu trắng, vòng quanh ba mặt của ngôi nhà. Mọi thứ dường như vừa được sơn mới.

Có hai nhà kho lớn phía sau ngôi nhà, Dù hơi cách xa nhau một chút. Những toà nhà cách nhau khoảng năm mươi hoặc sáu muơi yards và được vây quanh bởi những bãi quây. Anh đếm được cả thảy năm cái. 

“Các vị có bao nhiêu con ngựa vậy?”

“Có vẻ như hàng trăm con mỗi lần.” Cô trả lời. “Thu nhập của chúng tôi tuỳ thuộc vào ngựa. Chúng tôi nuôi dưỡng chúng và bán chúng. Chúng tôi thực sự có không nhiều hơn sáu mươi đến bảy mươi con, tôi nghĩ thế, và thỉnh thoảng xuống chừng ba mươi. Cole mang những con ngựa hoang về lúc này lúc khác. Chúng tôi cũng có gia súc nữa, dĩ nhiên, nhưng không gần với số lượng mà Travis nghĩ chúng tôi nên có.”

“Và Travis là người anh trẻ tuổi nhất?”

Cô nghĩ anh thật ngọt ngào khi cố nhớ chính xác mọi người trong tâm trí.

“Vâng, anh ấy là người anh trẻ nhất.”

“Anh ấy bao nhiêu tuổi khi cô ra đời?”

Cô trao cho anh một ánh mắt hiếu kỳ. “Anh ấy lên chín, hoặc gần mười. Tại sao anh hỏi?”

Anh nhún vai. “Tôi chỉ tự hỏi,” Anh đáp. “Không biết Travis trông giống Douglas, hay anh ấy tương tự cô và Cole?”

“Anh ấy trông giống… Travis. Anh hỏi quá nhiều câu hỏi, Harrison.”

“Tôi đã làm thế ư?” Anh đáp vì chẳng biết nóigì hơn.

Cô gật đầu. “Anh nghĩ sao về nhà tôi?” Anh quay nhìn quang cảnh một lần nữa trước khi trả lời. Chỉ đơn giản nói với cô thung lũng của cô thật xinh đẹp sẽ không phải là sự mô tả tương xứng với cảm giác kỳ diệu mà vùng đất đã trao cho anh. Anh không hiểu tại sao việc tìm ra đúng từ ngữ lại quan trọng với anh đến thế, nhưng bằng cách nào đó nó đã rất quan trọng, và anh quyết định mô tả chính xác nhất có thể. Thiên đường xứng đáng nhiều hơn một sự ngẫm nghĩ chốc lát. Nó đòi hỏi sự nhận biết.

Và vì thế anh nói từ trái tim mình. “Vùng đất của cô nhắc tôi nhớ về Scotland, và đó là lời khen cao nhất mà một người Cao Nguyên có thể trao tặng.”

Cô mỉm cười hài lòng. Đôi mắt của Harrison cho thấy anh nói thật lòng. Cô đột nhiên cảm thấy muốn thở dài lần nữa. Chúa trên thiên đường, cô thích người đàn ông dịu dàng này quá chừng.

Cô nghiêng người bên cạnh yên ngựa để cô có thể gần anh hơn một chút. “Anh có biết tôi đang nghĩ gì không?” Cô thì thầm.

Anh cũng nghiêng người về phía cô. “Không,” anh thì thầm đáp lại. “Cô đang nghĩ gì?”

“Anh và tôi rất giống nhau.”

Anh lập tức thất kinh. Cô hẳn đã mất trí nếu cô tin rằng họ có bất kỳ điều gì giống nhau. Chà, họ hoàn toàn trái ngược theo đánh giá của anh. Anh đã đoán ra là cô rất giàu cảm xúc. Anh chắc chắn như quỷ rằng anh không thế. Anh hiếm khi để người khác biết những gì anh đang nghĩ hoặc đang cảm thấy. Anh cũng cực kỳ ngăn nắp với mọi thứ anh dự định làm. Anh ghét sự ngạc nhiên; trong phạm vi công việc của anh chúng có thể gây chết người, và vì thế anh thận trong suy tính mọi phương án và mọi hành động trước khi anh tạo nên bất kỳ quyết định nào. Anh đòi hỏi trật tự trong cuộc đời anh, và từ những gì anh nghe về Mary Rose, anh có kết luận duy nhất rằng cô đã lớn lên trong sự hỗn loạn. Cô cũng rất dịu dàng, cựckỳ ngây thơ, và mở rộng lòng mến khách với những kẻ xa lạ. Và tin cậy – Chúa toàn năng trên trời, người phụ nữ dường như tin cậy mọi người mình gặp. Không mất đến năm phút để côquyết định đưa anh về nhà cùngvới cô. Với tất cả những gì cô biết, anh có thể là một kẻ giết người máu lạnh.

Ôi, không.Họ chẳng có gì giống nhau hết. Anh không tin tưởng bất kỳ ai. Anh là một kẻ hoài nghi bẩm sinh và được đào tạo. Tuy nhiên, có lẽ côkhông thể hiểu mình đã đánh giá sai về anh như thế nào, bởi vì cô không biết chút gì về anh. Cô ngây thơ chấp nhận những gì anh đã kể với cô, và miễn là anh cứ giả vờ là một chàng trai thành thị ngờ nghệch, kẻ mang một khẩu súng chỉ bởi vì anh ta cho rằng nên làm, thì cô sẽ tiếp tục tin họ thật sự có tâm hồn đồng điệu.

“Anh không thắc mắc tại sao tôi nghĩ chúng ta giống nhau sao?” Cô hỏi.

Anh khích lệ bản thân, “Tại sao?”

“Anh nhìn mọi thứ tương tự như tôi,” cô trả lời. “Hãy thôi cau mày đi, Harrison. Tôi đâu có sỉ nhục anh đâu nào.”

Địa ngục nếu cô đã không. “Không, dĩ nhiên là không,” anh đồng ý, “Chính xác thì chúng ta nhìn mọi thứ như thế nào?”

“Anh nhìn bằng trái tim.”

“Tôi đã học được từ cách đây rất lâu rằng nên đặt tính hợp lý và lý trí vượt trên cảm xúc,” Anh bắt đầu. “Triết lý của đời tôi thật sự rất đơn giản.”

“Và triết lý của anh có thể là gì?”

“Đầu tiên là trí não, sau đó bằng trái tim.”

Cô không hề ấn tượng. “Vậy anh không bao giờ cho phép bản thân chỉ… cảm nhận thôi sao? Anh phải nghĩ về điều đó trước tiên chứ?” 

“Dĩ nhiên,” Anh đồng ý. Anh hài lòng là cô hiểu. Cô có lẽ sẽ tốt khi theo luật của anh, anh nghĩ.

“Anh mới chính xác làm sao, Harrison.”

Anh mỉm cười, “Cảm ơn.”

“Và cứng ngắc.”

“Phải.”

Cô đảo mắt lên trời. “Adam sẽ thích anh cho xem,” cô tiên đoán.

“Tại sao lại thế?”

“Anh trai tôi chia sẻ triết lý của anh. Tôi tin là đôi khi tôi đã khiến anh ấy phát điên. Tôi rất tiếc đã làm anh ấy lo lắng như thế, nhưng tôi không thể kềm bản thân được. Khi tôi nhìn vào thung lũng của mình…”

Cô đột ngột ngừng lại. Và sau đó bắt đầu đỏ bừng.

“Sao thế?” anh hỏi. “Cô nghĩ tôi cũng sẽ phát điên ư.”

“Tôi không có.”

Cô lấy một hơi thở.  “Anh có thể cười nếu anh muốn, nhưng thỉnh thoảng tôi cảm thấy một mối liên kết với đất đai, và nếu tôi thật sự yên lặng và chỉ để bản thân lắng nghe và cảm nhận, tôi gần như có thể nghe được nhịp mạch cuộc sống vây bọc quanh tôi.”

Cô quan sát anh chăm chú. Anh không mỉm cười, nhưng cô nghĩ trông anh như thể muốn làm thế. Cô cảm thấy cần phải bênh vực bản thân.

“Tôi đã nghĩ anh cũng cảm thấy điều đó, Harrison. Tôi vẫn không chắc chắn anh…”

“Mary Rose, em có định đi tiếp không thì bảo? Chúa lòng lành, anh đã lãng phí cả ngày để đợi em rồi đấy.”

Cole gầm lên ra lệnh từ phía sau. Mary Rose lập tức thúc con ngựa của cô tiến tới.

“Anh trai tôi không kiên nhẫn nhiều với việc la cà. Anh ấy thật sự rất vô tâm. Anh ấy thích che dấu điều đó.” Điều đó quả là sự nghịch thường của năm. Harrison không cho rằng Cole có bất kỳ chút kiên nhẫn nào. Anh thấy bản thân đang tự hỏi tại sao cho đến bây giờ chưa có ai giết được người đàn ông. Anh trai cô không chỉ nóng tính; anh ta cũng là một con người khó nhằn nhất Harrison từng gặp phải.

Và đó dường như là phẩm chất tốt hơn của anh ta. 

Người anh trai trẻ nhất gặp họ bên ngoài nhà kho chính nhưng phải đợi một sự giới thiệu. Harrison đã xuống ngựa và đang bận rộn cố dụ MacHugh vào trong khu chuồng ngựa. Con ngựa giống không có tâm trạng hợp tác. Cậu chàng lồng lên vài lần rồi sau đó bắt đầu khịt mũi và dậm chân và húc đầu vào vai của Harrison.

Harrison ra lệnh cho MacHugh cử xử đàng hoàng. Con thú hẳn không thích nghe giọng anh. MacHugh đẩy anh lần nữa, nhưng đặt nhiều sức hơn. Harrison ngã ngửa trong đám mây bụi. Sự thiếu kiểm soát của anh với con thú khiến anh bẽ mặt kinh khủng. Mary Rose rất cảm thông. Cô liên tục nài nỉ các anh trai làm gì đó để giúp đỡ. Họ đủ thông minh để tránh xa con quái vật. Douglas đang cười. Anh ấy đủ lịch sự để không cười thành tiếng, ngay cả khi Harison hạ cánh bằng lưng lần thứ hai.

Cole thì không dè dặt như thế. Anh ta cười cho đến khi chảy nước mắt. Harrison thật sự muốn giết anh ta. Anh không thể, dĩ nhiên, ít ra là không nếu anh muốn ở lại ăn tối và tìm ra những kẻ quái quỷ này thật sự là ai. Anh đã đoán ra người anh trai tóc đỏ đang đứng đàng sau Mary Rose là Adam hoặc Travis.

Tiếng cười của Cole bắt được sự chú ý của anh lần nữa. Có lẽ Harrison có thể chỉ tung nắm đấm vào gương mặt người anh trái đáng ghét đó và, hy vọng rằng,sẽ làm vỡ vài cái xương. Có tổn hại gì với điều đóđâu cơ chứ? Harrison phải lấy hết sức để từ bỏ thôi thúc đó. Lý trí đã thắng thế. Mary Rose chắc chắn sẽ suy sụp nếu anh đập cho địa ngục văng ra khỏi anh trai cô. Cô cũng sẽ nhận ra là anh có thể tự chăm sóc chính mình.

Chúa ơi, anh ghét sự lừa dối quá đi, và ngay giây phút này, anh ghét Cole Clayborne cũng nồng nhiệt y như thế. Harrison đã có đủ cơn tam bành khó ưa của MacHugh rồi. Anh để cho con ngựa giống thắng. Anh buông dây cương và đi qua bãi quây. MacHugh buột ra một tiếng khịt mũi rõ ro khác, dậm chân đôi chút rồi đi theo anh.

Con ngựa chạy nước kiệu vào trong trung tâm của vành đai và đứng yên như tượng đá trong khi Harrison cởi bộ yên khỏi nó.

“Nếu mày nhảy qua hàng rào, MacHugh, mày sẽ tự chịu trách nhiệm với chính mình đấy. Mày có hiểu điều đó không hả?”

“Harrison, hãy đến gặp Travis nào,” Mary Rose gọi.

“Kiểu tên gì mà lại là Harrison nhỉ?” Travis hỏi với một giọng đủ lớn cho Harrison nghe thấy.

“Một cái tên gia đình,” Harrison đáp lại. Anh đã vắt bộ yên cương và cái mền trên hàng rào, đóng cánh cổng phía sau anh, và đi đến để gặp người anh trai trẻ nhất của Mary Rose.

“Kiểu tên gì mà lại là Travis nhỉ? Irish chăng?”

Travis mỉm cười. “Có thể.” Anh ta đáp trong một giọng phấn khởi trêu ngươi. Đó là câu trả lời kiểu quái quỷ gì thế? Anh không thể hỏi bởi vì Mary Rose đã xen vào để giải thích cách cô đã gặp Harrison như thế nào và cách tử tế và ân cần khi anh cảnh báo Cole về cuộc phục kích ra sao.

Harrison quan sát Travis trong suốt lời giải thích lằng nhằng của cô, và một ý tưởng chạy qua tâm trí anh. Không có cách nào khác. Người đàn ông này không thể có quan hệ họ hàng được. Anh ta chẳng có chút gì giống bất kỳ ai trong số họ, Harrison càng nghĩ về điều đó, anh càng thấy sự không giống nhau là một đặc điểm mà tất cả bọn họ chia sẻ. Quỷ thật, Travis còn trông giống MacHugh nhiều hơn.

Sự so sánh khiến Harrison mỉm cười. Travis có mái tóc màu nâu đỏ và đôi mắt xanh lá. Gương mặt anh ta vuông vắn. Mary Rose có gương mặt hình trái xoan hoàn hảo. Travis có chiều cao tương tự Douglas, nhưng không có tầm vóc to lớn. Người anh trai trẻ nhất của cô gầy như một cây sậy, và thiếu sự cơ bắp như Cole.

Harrison quyết định không còn điều gì khiến anh ngạc nhiên thêm nữa. Nếu cô thử nói với anh rằng Travis tình cờ có một người anh sinh đôi là người lai Crow, anh cũng sẽ không hề chớp mắt. Anh thậm chí còn có thể giữ gương mặt tỉnh rụi khi hỏi người anh sinh đôi ấy có tình cờ là người Irish không nữa kìa.

Anh bắt đầu chú ý đến cuộc trò chuyện khi Mary Rose kể với Travis anh sẽ ở lại ăn tối. Anh trai cô không mảy may khó chịu về lời loan báo. Thay vì thế, anh ta trông có vẻ cam chịu.

Harrison chỉ mới vừa quyết định rằng người anh trai này gần như không khó nhằn như Cole, thì người đàn ông nhanh chóng làm anh đổi ý.

“Cậu thật gan góc khi cưỡi một con ngựa xấu tính như thế.”

“Travis, đừng thô lỗ thế.” Mary Rose ra lệnh. 

“Anh có định thô lỗ đâu,” Anh ta đáp, “Anh chỉ đưa cho Harrison một lời bình luận thôi mà. Điều đó phải rất can đảm đấy.” Anh ta quay lại với người khách của mình. “Xin lỗi nhé nếu anh cảm thấy bị xúc phạm.”

“Harrison, cậu sẽ thắng yên cho MacHugh vào ngày mai à?” 

Cole quát to câu hỏi từ phía sau chiếc xe thồ. Harrison lập tức nghi ngờ. “Thì sao?” anh quát lại.

Người anh trai nhấc bao bột mì lên vai trước khi trả lời. “Tôi muốn xem.”

Harrison biết anh sẽ hối tiếc nếu anh nói bất kỳ điều gì vào lúc này, thế nên anh buộc bản thân giữ im lặng. Điều đó gần như giết anh. Anh quan sát Cole đi đến hiên trước và vào bên trong nhà, và nhận ra một người đàn ông da đen, cao lớn đang đứng dựa vào cây cột trụ. Người lạ mang dáng vẻ cực kỳ ấn tượng, với bờ vai rộng, mái tóc điểm bạc, đôi mục kỉnh tròn gọng vàng khiến ông ta có vẻ thông thái. Ông ta mặc áo ca rô sọc màu đỏ để hở cổ và quần màu nâu sẫm. Ông ta trông có vẻ rất thư thái và tự nhiên như ở nhà.

Harrison tự hỏi không biết liệu ông ta có phải là một linh hồn lạc lối khác mà Mary Rose thâu nhận dưới đôi cánh ấp ủ của cô và mời về nhà ăn tối hay không. Nếu điều đó là đúng thì người đàn ông này rõ ràng đã quyết định ở lại lâu dài.

“Đừng để tâm đến Cole, Harrison. Anh ấy rất thích trêu chọc mà. Chỉ vậy thôi. Anh ấy không có ý định làm tổn thương cảm giác của anh đâu. Anh ấy thực sự là một người rất tử tế, thấu hiểu.”

Cô mỉm cười với anh để anh biết cô thật sự mong anh tin điều vớ vẩn đó. Phải mất khá nhiều sức mạnh ý chí để không cười vào mặt cô. “Chúa trên thiên đường, Mary Rose, Harrison là một người đàn ông, không phải một đứa trẻ.”  Travis buông một lời chỉ trích mang tính anh em và bước đến bên cạnh người khách của họ. “Rồi cậu sẽ quen với tính cách của em gái tôi, nhưng điều đó sẽ mất một thời gian. Con bé luôn lo lắng về cảm xúc của người khác. Con bé không thể kềm được điều đó. Chỉ cần lờ cô ấy đi. Chúng tôi làm thế suốt.”

Sau khi cho anh lời khuyên khôn ngoan ấy, anh ta chạy lên phía trước.

“Còn một người anh trai nữa anh cần phải gặp, và rồi anh sẽ biết được mọi người. Mau lên, Harrison. Adam đang đợi chúng ta.”

Mary Rose chạy lên những bậc thềm, nhưng ngừng lại cạnh người lạ. Harrison đoán là cô muốn giới thiệu với anh với một người khách khác trước khi họ vào bên trong để gặp Adam.

Anh đã phạm sai lầm vì tính ngạo mạn của mình.

“Adam, Em muốn anh gặp bạn em, Harrison MacDonald. Anh ấy đến từ Scotland.”

Adam rời khỏi cây cột và quay người đối mặt với Harrison. “Thật vậy sao?” Ông đáp. “Chào mừng đến với Rosehill, Mr. MacDonald.” Harrison quá choáng váng để nói. Anh liếc nhìn Mary Rose, rồi nhìn Adam. Anh không biết nên làm gì hoặc nói gì lúc này, và chẳng ai trong hai người họ trao cho anh bất kỳ manh mối nào. Họ đơn giản chỉ nhìn anh và đợi xem anh sẽ phản ứng với lời loan báo ấy ra sao.

Anh rất muốn có được một lời giải thích chi tiết rằng tại sao một người đàn ông da đen lại đang tự gọi mình là anh trai của cô, và tại sao cô lại chấp nhận ông ta là như thế. Cuối cùng anh cũng tìm lại được trí khôn của mình. Đây không phải là nơi của anh để hỏi bất kỳ câu hỏi nào, và họ chắc chắn không cần giải thích. Anh chỉ cầu nguyện với Chúa là có ai đó sẽ cho anh lời giải thích.

“Rất hân hạnh được gặp ông, Sir. Em gái ông rất tử tế mời tôi ở lại dùng bữa tối. Tôi hy vọng đó không phải là một sự bất tiện.” Harrison giơ bàn tay ra trong lời chào. Adam có vẻ ngạc nhiên trước cử chỉ ấy. Ông ta lưỡng lự trong một giây hoặc hai, và cuối cùng bắt tay anh.

“Điều đó không phiền chút nào. Chúng tôi đã quen với việc Mary Rose mời những người lạ về nhà ăn tối.” Ông ngừng lại để mỉm cười với em gái. “Scotland là một quãng đường dài để đến đây.”

Harrison đồng ý bằng một cái gật đầu.

“Bữa tối đang đợi.” Adam loan báo. “Cậu có thể rửa ráy bên trong.”

Adam dẫn đường. Mary Rose theo sau. Harrison đứng yên và cố sắp xếp tất cả những khả năng nhiễu loạn đang xô đẩy xuyên qua trí óc anh.

Chẳng nghĩa lý gì hết. Chúa ơi, bằng cách nào cô lại gắn kết với bốn người anh trai đa dạng, không thể có khả năng có quan hệ họ hàng đến thế được nhỉ?

Mary Rose giữ cửa mở và kiên nhẫn đợi anh.

Cuối cùng anh lắc bản thân ra khỏi trạng thái mê mụ.

“Về Adam…” Cô bắt đầu.

“Vâng?” Anh khích lệ bản thân vì một trong những sự ngạc nhiên khác của cô, mong đợi sẽ bị chưng hửng lần nữa.

“Anh vẫn chưa hỏi, nhưng dù sao tôi nghĩ mình cũng nên nói với anh.”

Anh cảm thấy muốn reo mừng. Rốt cuộc. Anh sắp có được một lời giải thích thực sự, thành tâm với Chúa.

“Vâng?”

Cô mỉm cười với anh. “Anh ấy không phải là người Irish.”




Ngày 1 tháng 7 năm 1862.

Mama Rose kính yêu, 

Chúng con đang có một thời gian kinh khủng khi cố dạy em bé thôi làm ướt quần của mình. Là những đứa con trai giống như bọn con, chúng con làm chuyện đó khác. Em bé túm được Travis vào một buổi chiều, và bé đứng lên kể từ khi đó. Chúng con cố giải thích rằng, các bé gái không làm điều ấy theo cách đó, nhưng bé không chịu lắng nghe lý do, và bây giờ chúng con đang bắt đầu nghĩ rằng có lẽ bé không hiểu mình là con gái. Adam thề rằng con bé thông minh như một nghị sĩ, nhưng cô bé cũng bướng bỉnh y như Cole, và má biết cậu ta có thể là thứ đầu bò như thế nào rồi đấy. Chúng con đoán là chúng con cần một người phụ nữ để giúp chúng con trong vấn đề này. Adam nghĩ anh ấy nên mang đứa bé đến lán của Belle, vì bà ấy là người phụ nữ duy nhất trong toàn vùng. Cole đã nổi tam bành với ý tưởng đó. Cậu ta không muốn Mary Rose bé bỏng đi loanh quanh với một ả điếm, nhưng con nghĩ việc Belle là người tốt bụng cũng đáng để tính tới. Bên cạnh đó, mọi người đều biết bà ấy ghét những gì mình đã làm để có được thức ăn trên bàn. Chà, bà ấy ghét việc làm điếm rất nhiều, bà ấy nói mọi người đàn ông tìm đến bà đều nói bà buồn bã và xanh như thế nào. Điều đó khiến các cư dân không còn gọi bà ấy là ả điếm nữa. Không, họ gọi bà ấy là Blue Belle…

Con trai yêu quý của má, 
Douglas Clayborne.

Không có nhận xét nào: