Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2015

Miền đất dấu yêu 2


Chương 2





Trong lúc em trai nàng nghiêng người trên bậu cửa sổ, không chú đến mọi thứ ngoại trừ những quang cảnh, âm thanh và mùi từ con đường, Summer rửa mặt và tay. Đôi lúc nàng nghĩ đã nghe thấy âm thanh gì đó đến từ phía bên kia bức tường mỏng manh, và nàng khẽ nghiêng đầu, cố lắng nghe âm thanh ấy.

Thoạt đầu nàng không nghe thấy gì. Rồi âm thanh lại vang lên và nàng biết đó là gì. Một đứa bé đang khóc. Nàng liếc nhìn John Austin. Dường như từ cách đây rất lâu rồi, cậu bé đã không còn là một đứa trẻ mà tiếng khóc là thứ duy nhất để nói lên những gì làm tổn thương cậu hoặc những gì cậu cần. Thật khó để tin rằng cậu em trai bé nhỏ của nàng chỉ mới tám tuổi. Cậu thậm chí không khóc khi mẹ của họ qua đời. Thay vì thế, cậu đã an ủi nàng, nói với nàng rằng Mama đã đi đến Thiên Đàng để gặp Papa. Bà sẽ có khả năng đi lại được ở đó và sẽ hạnh phúc.

Một tiếng đập dồn vào cửa khiến nàng giật mình, và nàng đi đến đó. Người chủ khách sạn đứng trước cửa với một thố thịt hầm, những cái chén, một dĩa thiếc đựng bánh mì trắng và một bình sữa, tất cả được giữ thăng bằng trên một chiếc khay nặng. Hắn đặt chiếc khay trên bàn.

“Hãy để thứ này ở bên ngoài cửa khi hai vị dùng xong, nếu không thì phải trả riền cho chúng.” Đôi mắt trơ tráo của hắn đánh giá nàng.

“Tôi sẽ để lại chúng trong hành lang,” Nàng nói cứng, và di chuyển đến gần cửa ngay khi hắn đi qua. Những giây sau đó, nàng nghe thấy một tiếng thịch lớn, và kéo cửa mớ hé ra. Người đàn ông đang đá một cách dữ tợn vào một cánh cửa trên đường xuống sảnh.

“Im cái miệng của mày lại ngay! Tao không cho phép thứ oang oang chết tiệt đó, nghe không hả? Bọn mày đang làm phiền các khách trọ có trả tiền của tao đấy.” Một tiếng khóc lớn hơn vang lên từ căn phòng, như thể đứa trẻ đột ngột bị hoảng sợ bởi giọng nói lớn của người đàn ông.

“Đứa trẻ đó chỉ có một mình sao?” Summer hỏi, bước ra ngoài, vào trong một hành lang sáng lờ mờ. Người đàn ông quay nhìn nàng giận dữ. “Cô ta leo lẻo giỏi hơn cả quỷ sứ! Tôi không cho phép đồ điếm làm việc trong khách sạn của tôi! Tôi không phải thứ vô lương tâm để ngăn cản cô ta để lại đứa bé thò lò mũi xanh ấy ở đây. Tôi không bao giờ đoán ra là nó lại oang oang cả đêm như thế.”

“Mẹ nó ở đâu?”

“Tại phòng khiêu vũ hoặc quán rượu. Một con điếm là những gì cô ta làm!”

Môi của Summer mím lại. “Chà… đó không phải là lỗi của đứa trẻ. Mở cửa đi, và tôi sẽ nói chuyện với cô bé.”

“Cô ả đã khoá cửa ngoài để chuồn đi cả đêm rồi.”

“Tôi không thể tin một người mẹ lại làm một điều như thế. Điều gì… điều gì sẽ xảy ra nếu toà nhà này bị bắt lửa?”

“Tôi đã kiếm được cho mình một ý kiến,” Hắn ta gầm gừ, lờ đi câu hỏi, “cứ việc lôi đứa trẻ náo loạn đó khắp phòng khiêu vũ. Tôi sẽ không cho phép thêm nữa.”

“Đó không phải là nơi dành cho một đứa bé, và ông biết điều đó. Hãy mở cửa, tôi sẽ chăm sóc cô bé cho đến sáng.” Cơn giận của Summer tăng cao.

“Tôi phải đi kiếm chìa khoá.” Hắn phản đối.

“Vậy hãy đi kiếm đi!” Nàng vươn thẳng hết mức chiều cao năm feet bốn inch (~1.63m – Ct của Sẻ.) của mình và trừng mắt nhìn hắn.

Hắn giương mắt nhìn một lúc như thể định phản đối, nhưng nhận thấy nàng không định chùn bước, hắn gầm gừ thứ gì đó bên dưới hơi thở và quay bước. Tại đầu cầu thang, hắn nhìn lại, thấy nàng đang đứng kiên quyết bên cánh cửa, đôi cánh tay xếp lại, quan sát hắn.

“May mắn chết tiệt cho cô là tôi không muốn gặp rắc rối với đồ con hoang mà Bulldog đang làm việc cùng.” Vẫn càu nhàu với chính mình, hắn huỳnh huỵch đi xuống cầu thang.

Summer giữ lưng thẳng và hếch cằm lên cho đến khi người đàn ông khuất khỏi tầm mắt. Sẽ chẳng gây hiệu quả nổi nếu hắn biết được rằng nàng thật sự cảm thấy mệt mỏi và nhỏ bé thế nào. Nàng áp tai vào cánh cửa. Tiếng nức nở của đứa trẻ giờ đã tả tơi.

Căn phòng tối tăm như màn đêm khi nàng mở cửa. Quầng sáng lờ mờ của ngọn đèn trong sảnh cho thấy đường nét của một chiếc giường và một đống nho nhỏ cuộn tròn trên đó. Một cặp mắt mở to, đẫm lệ, ngước nhìn Summer từ gương mặt mũm mĩm được viền quanh bởi một mái tóc xoăn dài.

Đôi môi nhỏ bé run rẩy khi cô bé nhìn lén qua Summer vào người chủ khách sạn đang đứng bên cạnh cửa.

“Hãy ở với cô cho đến khi mama của cháu trở lại.” Summer giơ tay và cô gái nhỏ nhào vào giữa chúng một cách hăm hở và vùi gương mặt trong vai nàng. Summer đứng lên vẫn ôm chặt cô bé.

“Tôi sẽ chăm sóc cô bé.” Nàng nói với người đàn ông vẫn đang sưng xỉa khi nàng đi ngang qua hắn.

Về tới phòng, nàng đá cánh cửa đóng lại, và dõi mắt tìm kiếm em trai. Cậu bé vẫn đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, và nàng nghi ngờ việc cậu biết nàng vừa đi mất.

Đôi mắt lớn buồn bã của đứa trẻ làm tim nàng đau nhói. Cô bé không thể nhiều hơn ba tuổi. Và quả thật là một đứa bé xinh đẹp, ngay cả trong bộ đồ ngủ thùng thình chẳng ra hình dạng gì. Mái tóc cô bé mang màu nâu đồng và loăn xoăn thành từng lọn. Vài đốm tàn nhang rải rác trên chiếc mũi nhỏ bé xấc xược. Cô bé nhìn quanh phòng thích thú và ánh mắt cô bé bị hút vào John Austin bên cạnh cửa sổ.

“Tên cháu là gì?” Summer hỏi khi nàng đổ nước vào trong chậu rửa. Nàng làm ướt một cái khăn và lau mặt cho đứa trẻ.

Cô gái nhỏ nấc cụt, “Mary Evelyn.”

Summer vừa vặn nghe được giọng nói bẽn lẽn của cô gái nhỏ.

“Tên cô là Summer và cậu bé đó là em trai cô. Tên cậu ấy là John Austin.”

Lắc người khỏi sự mơ màng, John Austine quay lại nhìn vào cô gái nhỏ đang ngồi trên chiếc giường xếp với vẻ ngạc nhiên.

“Cô bé ở đâu ra thế?”

“Từ phòng kế bên. Cô bé sẽ ở cùng chúng ta đến khi Mama của cô bé trở về.”

Hai đứa trẻ nhìn nhau chăm chú.

Một nụ cười vui vẻ trải rộng trên gương mặt Austine. Cậu bé đi đến chiếc giường xếp, ngồi xuống và cầm lấy bàn tay của cô gái nhỏ. “Cô bé xinh thật, Summer. Hãy nhìn mái tóc loăn xoăn này xem.” Cậu bé vươn tay và đẩy mái tóc ra khỏi mặt cô bé. “Cô bé đang khóc vì chuyện gì thế?”

Summer đã nghĩ không điều gì mà em trai làm sẽ khiến nàng ngạc nhiên thêm chút nào nữa, nhưng nàng không chuẩn bị cho sự thích thú và lòng trắc ẩn cậu dành cho cô gái nhỏ. Những giọt nước mắt bất ngờ của lòng yêu thương dâng ngập mắt nàng, và nàng cố nuốt xuống cục nghẹn trong cổ họng.

“Chị ngờ rằng cô bé đói.” Nàng mở nắp thố thịt hầm. “Hãy rửa tay đi, cưng à, và chị sẽ dọn món thịt hầm.”

Vào lúc bữa ăn đã xong, đôi mắt của cô gái nhỏ đã khô, chỉ đôi mi tua tủa vẫn còn ướt. Cô bé rất hay cười. Trước đây nàng cũng hay bật cười trước những trò hề của John Austin như thế

Nhìn những đứa trẻ ở bên nhau, Summer nhớ về một thời gian khác khi một đứa trẻ nhỏ bé nhìn chằm chằm mê đắm vào một cậu bé; một cậu bé cao, mảnh dẻ, mái tóc sẫm màu, người đã nắm tay và đi bộ cùng cô bé trên một lóng gỗ bắc qua một con lạch nhỏ. Cậu bé đã nói cô bé đừng sợ; và bởi vì cậu đã yêu cầu như thế nên cô bé đã không sợ. Đứa trẻ ấy là nàng, nhưng còn cậu bé…? Cậu chỉ là một ảo ảnh trong trí tưởng tượng của nàng thôi sao?

Những hình ảnh này quá ngắn ngủi – nàng không thể chắc chắn được liệu đó có phải là một ký ức hay chỉ là một giấc mơ đầy mong ước.

Nàng sắp xếp John Austin ngủ trên giường xếp và nằm với đầy đủ quần áo trên giường, bên cạnh Mary. Đứa bé rúc vào nàng và ngủ ngay sau đó. Nỗi oán giận nhắm vào mẹ đứa trẻ cuộn sâu trong dạ dày của Summer. Nàng và John Austin sẽ ra đi vào ngày mai, và sau đó điều gì sẽ xảy đến với cô gái bé nhỏ này?

Chẳng mấy chốc, nỗi lo lắng quấy rầy về việc làm thế nào nàng và em trai có thể sống sót được trên điền trang ấy mà không lệ thuộc vào Sam McLean về từng mẩu lương thực sẽ đi vào trong miệng họ, đã xô đẩy tất cả các suy nghĩ khác khỏi tâm trí nàng. Không quá muộn để thực hiện một khu vườn. Nàng có thể chắc chắn làm được điều đó. Nhưng nàng cần tiền cho nhiều thứ khác; giày, vải vóc, một áo choàng ấm cho John Austin. Họ không nên đến đây! Tiền chi trả cho chuyến hành trình sẽ đủ cho họ sống một thời gian dài nếu ở lại Piney Woods. Có một điều chắc chắn, nàng không thể yêu cầu Sam McLean thêm bất kỳ sự giúp đỡ nào nữa. cho dù lá thư của ông hứa hẹn không nhiều hơn một trang ấp đang đợi họ, nàng đã mong đợi nhiều hơn. Bây giờ nàng chỉ có thể tự trách bản thân.

Summer không thể giữ được mi mắt khỏi rũ xuống. Nàng quá mệt mỏi và ân hận, bất chấp lời hứa đã cam kết với người mẹ đang hấp hối. Họ đã du hành suốt cả ngày đêm trong nhiều ngày, và thân thể nàng đau nhức từ chuyến xe xóc nảy. Chẳng mấy chốc giấc ngủ đã ùa đến, dù nàng không biết điều đó.



Một tiếng thét inh tai và tiếng đóng cửa sầm sầm đánh thức Summer dậy. Nàng cố tập hợp lại trí óc của mình. Nàng lắc đầu, duỗi dài tấm lưng cứng ngắc, và lấy lại được các giác quan. Đó hẳn là mẹ của đứa bé.

Summer vội vã lao đến cửa và lóng ngóng với chiếc chìa khoá. Ngay khi nàng bước vào trong hành lang, một cánh cửa khác đã bật mở và một người đàn ông lao ra. Summer gần như bật cười. Ông ta chỉ mặc mỗi cái quần ống túm cùng một cái nón và hai khẩu súng lục lớn trong hai tay.

“Cái quái quỷ gì thế?”

Một người phụ nữ tóc vàng to béo, chẳng tỏ ra chút nỗ lực nào để che phủ đôi bầu vú khêu gợi, chạy ra khỏi phòng của người đàn ông.

“Trở lại phòng đi, cục cưng.” Bà ta bám chặt lấy cánh tay ông ta và chà đôi nụ hoa trần trụi của bà ta vào đấy.

Với gương mặt đỏ bừng và ánh mắt ngoảnh đi, Summer lách người vượt qua họ.

Một giọng phụ nữ vang lên từ cầu thang và tăng cao đến mức gần như hoảng loạn.

“Graves! Graves, đồ con hoang nhà ông! Đứa bé của tôi đâu rồi? Nếu ông để cho bất kỳ điều gì xảy ra với nó, tôi sẽ… Tôi sẽ đóng đinh ông! Mary Everlyn! Mar…ry!”

Summer vội vã bắt kịp người phụ nữ trước khi chị ta lao xuống dưới cầu thang.

“Con gái nhỏ của chị ở với tôi,” nàng gọi, nhưng người phụ nữ đã đến chân cầu thang rồi và không nghe thấy.

Người chủ khách sạn trở dậy từ chiếc giường xếp phía sau quầy quản lý.

“Câm cái miệng khốn kiếp của cô lại! Cô đang đánh thức toàn bộ nơi này đấy.”

“Ông… ông… cái đồ chồn hôi chết nhát! Mar…ry!” Lúc này người phụ nữ đang khóc nức nở.

“Con bé ở với tôi,” Summer gọi lần nữa.

Người phụ nữ quay lại. Chị ta không lớn hơn một cô gái. Đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm vào Summer từ đôi hốc mắt tô đen. Khối tóc xoăn viền kín khít khao một gương mặt gầy với chiếc mũi ngắn xấc xược. Chiếc váy satin màu hồng, hơi quá lớn cho một tầm vóc mảnh dẻ, rũ xuống sàn trên một cạnh và cao đến nửa bắp chân trên một cạnh khác. Chị ta lao trở lại cầu thang.

“Con bé ở đâu?”

“Cô nhận đứa con hoang bé nhỏ đó và cút ra khỏi đây!” Người chủ khách sạn đứng dưới chân cầu thang, gương mặt ông ta vặn xoắn vì thịnh nộ. “Đồ điếm! Đồ đàn bà bẩn thỉu! Cút… Có nghe không hả? Cút!”

“Cô giữ Mary sao? Ôi, Ôi, Tạ ơn Chúa! Tôi quá sợ hãi! Tôi đã sợ rằng cái đồ thối tha đó đã làm gì đó với con bé. Tôi sẽ giết hắn! Tôi thề, nếu hắn làm tổn thương đứa trẻ của tôi, tôi sẽ giết hắn.”

“Con bé ổn. Nó đang ngủ trong phòng tôi. Đi nào, tôi sẽ cho chị thấy.”

Người đàn ông với khẩu súng đã trở lại phòng của hắn và đóng sầm cánh cửa khi Summer đi qua mà không thèm để mắt đến. Vào trong phòng, nàng đóng cửa cẩn thận và xoay chìa khoá. Cô gái khuỵu gối bên cạnh giường. Đứa trẻ đã thức giấc, vươn tay ra và quấn đôi cánh tay bé bỏng quanh cổ mẹ.

“Mama… Mama…”

“Ôi, bé con! Ôi Chúa ơi, bé con, mẹ sợ chết khiếp! Mẹ đã không thể tìm thấy con, cưng của mẹ.”

Summer đứng dưới cuối giường. Ánh sáng từ ngọn đèn bập bùng chơi đùa trên đôi vai và cánh tay gầy gò đáng thương của cô gái. Khi chị nhìn lên, đôi mắt bơi trong dòng lệ, miệng chị trông có vẻ bị sưng phồng và thâm tím, và có những dấu răng trên cổ.

“Cám ơn cô,” Chị nói đơn giản.

“Không lời cám ơn nào cần thiết hết. Tôi nghĩ em trai tôi đã say mê cô bé rồi,” Nàng nói, ra hiệu vào cậu bé đang say ngủ. “Chúng sáp vào nhau ngay tức thì.”

Cô gái nhìn Summer đoán định, rồi nhìn cậu bé trên chiếc giường xếp. Chị đắp mền cho cô gái nhỏ rồi run rẩy đứng dậy.

“Tôi đang đứng ở cuối đoạn dây thòng lọng rồi,” Chị buột miệng. “Tôi chỉ không biết tôi sẽ làm gì.” Nước mắt chảy thành dòng trên gương mặt bợt bạc mệt mỏi, và môi chị  run rẩy. “Tôi không phải một con điếm, ma’am. Chưa phải! Những tôi cũng sắp là như thế… bởi vì tôi không biết làm sao để có thể cầm cự thêm nữa mà không lên giường với họ! Tôi không quan tâm về tôi, không còn nữa, nhưng tôi phải tìm ra một nơi cho Mary Evelyn. Cô thích con bé, đúng không? Con bé ngọt ngào và thật sự… tuyệt.” Chị chìm xuống cạnh giường và vùi mặt vào đôi bàn tay.

Summer đặt cánh tay quàng lên bờ vai đang run rẩy và câu chuyện của cô gái tuôn tràn trong những tiếng thổn thức, vỡ vụn.

Tên chị là Sadie Irene Bratcher; kết hôn khi mười bốn, làm mẹ ở tuổi mười lăm và trở thành goá phụ khi mười bảy. Chị đã kết hôn với một người đánh cá trẻ và họ đã cố xây dựng một tổ ấm, nhưng sự quyến rũ của thị trấn là quá nhiều cho một người chồng trẻ. Anh ta đã chết trong một cuộc đọ súng vì trò cờ bạc, Sadie và cô con gái bé bỏng đã ở nhà riêng của họ trong gần một năm. Chị đến Halmilton cách đây khoảng một tháng. Công việc duy nhất có thể tìm được là trong phòng khiêu vũ, và phần lớn số tiền kiếm được dùng để chi trả cho người chủ khách sạn.

“Tôi sẽ trở thành điếm, nếu đó là cách duy nhất để tôi có thể nuôi đứa trẻ của tôi,” Chị nói dứt khoát, rồi run rẩy dữ dội. “Ôi, Chúa ơi, ma’am, cô không thể biết nó như thế nào đâu… bị đánh đập… bị bôi nước dãi… và họ hôi hám, nồng nặc mùi thuốc lá và khạc nhổ phì phì! Nhưng tôi có thể làm điều đó nếu tôi có một nơi tử tế cho Mary ở.” Cô gái đu đưa người tới lui trong sự khổ sở.

Summer đi đến cửa sổ và nhìn xuống dưới. Đường phố trống trải, ngoại trừ một con ngựa bị cột vào thanh chắn phía trước quán rượu. Con ngựa đứng, đầu cúi xuống, thỉnh thoảng gõ móng hoặc cào xuống đường để làm dịu đi sự tẻ nhạt của chờ đợi. Summer cảm nhận sự hiện diện phi thực của Sam McLean rõ ràng nhiều hơn bao giờ hết kể từ khi mẹ cô chết. Ông đã ở trong sâu thẳm của trí óc nàng như một người để nương tựa. Ông giữ nàng đứng được vững vàng để không trở thành như cô gái khốn khổ đáng thương này. Cô gái đã đến bước đường cùng, và Summer biết chị định hướng câu chuyện đến đâu; lời cầu xin mà chị muốn nói là gì. Nàng không thể nhận lãnh chăm sóc thêm một đứa trẻ nữa. Nàng không thể. Nhưng… Bulldog đã nói gì đó… điều gì đó về việc nếu nàng muốn một người phụ nữ…

Không phải kiểu người do dự khi ra quyết định, Summer đi trở lại giường và đối mặt với cô gái.

“Tôi có một giải pháp, nếu chị muốn đi đến một điền trang với tôi và em trai tôi.” Nàng ngồi xuống giường. “Chúng tôi có một điền trang cách đây khoảng ba mươi dặm về hướng Nam. Tôi không biết nơi đó trông ra sao, nhưng nó nằm gần một trại chăn nuôi lớn sở hữu bởi… người bảo trợ của chúng tôi. Chúng tôi sẽ đến đó vào ngày mai. Chị và Mary được chào đón đi cùng chúng tôi. Tôi thật sự không mong chờ việc trở thành người phụ nữ da trắng duy nhất trong nhiều dặm quanh đây. Thêm một điều nữa, Sadie, chúng tôi không có nhiều tiền, nhưng chúng ta sẽ có một nơi để sống. Chúng ta sẽ phải làm việc chăm chỉ, điều đầu tiên là phải sắp đặt một khu vườn và…”

Sadie không nói nổi, đờ đẫn vì nhẹ nhõm. Rồi từ ngữ buột ra khỏi chị.

“Ôi, ma’am! Cô sẽ đưa tôi và đứa trẻ của tôi theo cùng ư?”

“Tại sao không? Và tên tôi là Summer.”

Một cô gái bật cười, cô gái khác khóc. Summer cảm thấy như thể một gánh nặng đã được nhấc lên khỏi vai. Đây là người nàng sẽ có thể kể mọi thứ, hy vọng thế, một người sẽ làm việc bên cạnh nàng. Nhu cầu của cô gái thậm chí còn lớn hơn cả của chính nàng. Họ bắt đầu nói chuyện, lập kế hoạch, và cuối cùng thiếp ngủ khi bình minh lên chỉ sau đó vài giờ ngắn ngủi.

Vào lúc mặt trời mọc, thị trấn đã trở dậy.

Xuyên qua khe cửa, Summer quan sát chiếc lưng đang rút lui của người chủ khách sạn. Nàng đóng cửa nhẹ nhàng và mỉm cười trấn an Sadie. Đôi mắt xanh lục ấy đang nhìn nàng với vẻ trang nghiêm. Những đốm tàn nhang nổi bật lên, mỗi đốm giỗng như một hạt đường nâu trên làn da không tỳ vết. Cô gái đứng đó, giữ chặt bàn tay của cô con gái bé bỏng, không một chút dấu vết tương đồng nào với cô gái nhảy của đêm hôm trước. Một chiếc váy bằng vải cotton đã mòn xơ che phủ từ cổ cho đến tận mu bàn chân, nhưng vạt áo phía trước rộng thùng thình và chiếc dây thắt lưng cho thấy rõ ràng một sự mất trọng lượng gần đây. Vẻ can đảm giả bộ của đêm trước khi nhìn thấy con gái biến mất, đã không còn; nỗi sợ về những gì người chủ khách sạn sẽ làm khi hắn khám phá ra chị không có tiền để trả cho chỗ trọ đêm vừa qua đã thế vào chỗ đó.

Khi Summer mở cửa cho Bulldog, ông ta đứng và há hốc miệng trước hai người phụ nữ và hai đứa trẻ đang chờ ông.

“Cô Bratcher đây sẽ đi cùng chúng ta.” Summer nói, như một cách giới thiệu. Sáng hôm nay giọng nàng đầy vẻ tự tin. Nàng đã sắp đặt một lộ trình, và cảm thấy sẽ lại được chỉ huy tương lai của họ một lần nữa.

Bulldog nhấc hết chân này đến chân kia. “Chu choa… chà chà…” Rõ ràng là ông ta không biết phải nói gì.

Summer nghĩ tốt nhất nên kể cho ông nghe toàn bộ câu chuyện.

“Và chúng ta sẽ không trả cho hắn dù chỉ một xu!” Nàng nói dứt khoát. “Hắn đã bắt chị ấy trả một dollar một ngày!”

Lão cao bồi mang ria mép lắc đầu. “Một dollar! Chà chà, … Hắn ta nhận tiền chi trả phụ trội à, Sadie?”

Cô gái gật đầu.

Summer nhìn từ người này đến người kia. Dĩ nhiên Bulldog sẽ biết chị ấy là ai. Chẳng có nhiều phụ nữ trong thị trấn để mà Saddie không bị lưy ý.

“Tui sẽ quay lại ngay.” Dộng mạnh chiếc mũ đầy bụi vào đầu, lão cao bồi già thu thập một ôm những chiếc hộp.

Chuyến đi từ căn phòng thuê đến chiếc xe thồ đậu phía trước khách sạn khá êm ả. Người chủ khách sạn không ở tại bàn, và khi Summer hỏi về hắn, Bulldog nhổ toẹt một cách khinh bỉ vào trong đống rác.

Mặt trời chỉ vừa ló dạng được nửa giờ bên trên đường chân trời khi chiếc xe thồ không tải của họ rẽ vào một điểm dừng trước một cửa hàng và chất lên xe các vật phẩm đổ thành đống trên sàn bốc dỡ. Người khuân vác gọi với ra hết sức tự nhiên với Bulldog khi ông nhấc những bao tải và những thùng nặng vào trong thùng xe.

Từ khi rời khói khách sạn, Sadie thư giãn, và đôi môi chị chao nghiêng liên tục trong một nụ cười. Summer hết sức vui mừng với sự hiện diện của chị. Hai đứa trẻ đứng phía sau họ, quan sát tất cả những gì đang diễn ra với đôi mắt mở to, phấn khích.

“Tôi rất vui có chị đi cùng” Summer vỗ nhẹ vào bàn tay của Sadie.

“Cô vui ư! Ôi Chúa ơi… ồ, ý tôi là… Tôi vẫn không thể tin chúng tôi đã thoát khỏi… nơi đó. Tôi sẽ làm việc chăm chỉ, thưa cô. Tôi sẽ làm việc cho dù những ngón tay của tôi có mòn đến tận xương!”

“Chị sẽ không làm việc gì như thế hết. Chúng ta sẽ làm việc cùng nhau. Và vì thánh Peter, hãy gọi tôi là Summer.”

“Tôi phải gọi cô là thiên thần của tôi, đó là những gì tôi nên làm.”

Với âm thanh tràng cười của Summer, tất cả những người phu khuân vác trước cửa hàng đều quay đầu đồng loạt để nhìn cô gái đáng yêu, mái tóc đen tuyền. Nàng đã bới tóc thành một búi lỏng lẻo trên đỉnh đầu vì sức nóng, và những tua loăn xoăn ấy cứ bập bềnh quanh gương mặt và bám chặt lấy gáy nàng. Chiếc váy cotton sẫm màu đang mặc làm nổi bật thêm đôi mắt màu xanh tím, và với sự bừng bừng phấn khích đang lan toả trên làn da không tỳ vết, nàng hết sức xinh đẹp. Nhưng nàng hoàn toàn không nhận thức về hình ảnh nàng đã tạo ra, và những đôi mắt dường như không thể nhìn đi nơi khác khi nàng trao chiếc nón rộng vành chống nắng cho Sadie.

“Chị sẽ trở lại ngay, John Austin. Sadie, đừng để thằng bé rời khỏi xe nhé. Khi chị biết cậu bé nhiều hơn, chị sẽ hiểu lý do tại sao. Tôi sẽ kiếm cho chúng ta ít hạt giống cho khu vườn.”

Summer ngừng lại tại ngưỡng cửa của kho hàng và để cho đôi mắt điều chỉnh ánh nắng rạng rỡ bên ngoài với bóng tối bên trong nhà. Kho hàng chất đầy những hàng hoá cần thiết để chịu đựng cuộc sống trên những trại chăn nuôi gia súc mênh mông bao quanh thị trấn. Những thùng bột mì, đường, thịt heo muối và bột ngô chồng chất hai bên lối đi; những chiếc bình, các dụng cụ, rổ, dây thừng và yên cương treo lơ lửng từ xà nhà. Đôi mắt nàng đậu lại trên một chiếc bàn bày những tấm vải sặc sỡ, và khi đi đến đó, nàng đi ngang qua sau lưng một người đàn ông đang đếm một chồng những đồng dollar óng ánh như bạc cho người bán hàng.

Người đàn ông rất cao, gầy như một sợi roi da, nhưng có bờ vai rộng và đôi cánh tay dài. Chiếc nón sẫm màu của anh kéo xuống thấp, vành nón rộng dấu đi gương mặt, một điếu xì gà xén đầu dài, mảnh trong miệng toả ra một làn khói thoảng khá dễ chịu. Quần áo của anh sẫm màu và vương đầy bụi, áp sát bên đùi là một khẩu súng trong đai da. Nhưng Summer đã không nhận ra những vẻ ấn tượng này cho đến sau đó. Nàng chỉ lờ mờ nhận ra rằng người đàn ông đã ngừng xủng xoẻng các đồng bạc cho đến khi nàng vượt qua khỏi anh.

Sau khi xem qua mớ vải vóc và nghĩ chúng sẽ đẹp biết bao nếu nàng có thể có khả năng mua tấm vải màu xanh cho chính mình, màu xanh lục cho Sadie, và màu vàng ánh nắng cho Mary, nàng đẩy những ý tưởng đó ra khỏi trí óc và di chuyển đến quầy hàng hiện đang bỏ trống.

“Chào buổi sáng, thưa cô.” Một nhân viên bán hàng khá trẻ, với một trái táo của Adam* lớn trên cổ họng, đứng lên và nghiêng người khi anh ta nói, rồi chùi đôi tay vào chiếc tạp dề màu trắng.

(*Trái táo Adam : từ dân dã VN gọi là trái khế, đó là cục u trên cổ họng người nam. Theo kinh thánh Cựu ước của Công giáo, cặp đôi đầu tiên Adam & Eva được Chúa Trời tạo nên, được Chúa yêu thương và sống vô ưu tại vườn địa đàng Eden. Các Thiên thần sa ngã đã ghen tỵ với họ và cố tình cám dỗ họ phản lại Chúa. Eva bị cám dỗ trước tiên và muốn Adam cùng ăn trái cấm với mình. Adam mới cắn một miếng dở chừng thì nhớ đến điều răn cấm và mắc nghẹn miếng táo ở cổ họng. Vì thế kể từ đó người nam có một cục u lồi lên ở cổ họng được gọi là “trái táo của Adam”. Dù vẫn chưa nuốt, nhưng tội đã phạm và cả hai bị đuổi khỏi vườn điạ đàng, xuống trần gian làm người và gánh chịu mọi tai ương của kiếp người để đền tội. Tội này mang tên “tội tổ tông truyền” và phải được thanh tẩy bởi bí tích rửa tội. Nghi thức này thường được thực hiện khi đứa trẻ mới sinh đầy tháng hoặc người mới gia nhập đạo. – Ct của Sẻ, theo trí nhớ. Logo hình trái táo cắn dở của Apple mà ai cũng biết ấy có lẽ cũng có dính líu đến điển tích này…)

“Chào buổi sáng. Có bao nhiêu loại hạt giống thế?”

“Hạt giống? Ồ… loại đó giá mười xu cho một xẻng.”

“Mười xu?” vẻ thất vọng và thiếu chắc chắn phủ lên giọng nàng. “Ông chỉ phải trả hai xu cho một xẻng tại Piney Woods nơi tôi đến từ đó. Ông nói mười xu à? Chà… cho tôi một xẻng đầy hạt đậu, củ cải đường, củ cải, bắp và mướp tây. Tôi cũng cần ít mầm khoai tây nữa.”

Người bán hàng nhìn qua đầu nàng. “Nếu cô là quý cô mà Bulldog đã đến để nhận các vật dụng, ma’am, cô sẽ không cần gì hết đâu. Bulldog nói cô không… ông ấy nói rằng… chà, ông ấy đưa cho tôi một danh sách cho những thứ phải chuẩn bị, và không có khoai tây trong danh sách. Ông ấy không nói cô sẽ cần…”

“Tất cả những thứ ở ngoài đó là dành cho chúng tôi ư?”

Gương mặt người bán hàng chuyển thành màu đỏ như củ cải đường. “Ồ… Tôi được bảo phải chuẩn bị cả một kho hàng; tôi được đưa một danh sách dài dăng dặc.”

“Tôi không thể chi trả cho những thứ đó.” Giọng nàng thẳng thừng, giận dữ. “Tôi không thể chi trả cho chúng bây giờ, và có lẽ không bao giờ!”

“Chúng đã được thanh toán rồi, thưa cô.” Người bán hàng mỉm cười hào phóng, nhưng Summer thì không.

“Bulldog chi trả cho những vật liệu của chúng tôi à?”

“Mr. McLean trả, thưa cô.” Vì lý do nào đó gương mặt của người bán hàng bừng cháy và đỏ thẫm lần nữa, và giữ ánh mắt chú mục trên đôi bàn tay.

Đôi môi của Summer mím lại. “Tôi muốn một bản sao cái danh sách ấy, xin vui lòng.” Nàng đứng thẳng kiêu hãnh, nhìn kiên quyết vào người bán hàng đang bồn chồn đứng yên như thể đã bị đúc bê tông tại chỗ. “Danh sách.” Summer giơ tay ra.

Đôi mắt của người bán hàng lang thang quanh kho hàng, nhìn vào mọi chỗ, trừ nàng.

“Tôi sẽ sao nó ra và đưa cho Bulldog – sau này.” Anh ta bắt đầu xúc hạt giống, bọc mỗi xẻng xúc trong một mảnh giấy màu nâu.

Summer ân hận với những bình luận vội vàng của mình. Nàng không chút nghi ngờ rằng câu chuyện sẽ lan khắp thị trấn trước buổi trưa – nếu không lan truyền bởi người bán hàng thì chắc chắn bởi người khách cao cao kia. Giả bộ nhìn gần vào thùng hạt đậu khô và gạo phía sau, nàng để ánh mắt vơ vẩn cho đến khi định vị được anh. Anh đang đứng quay lưng về phía nàng, và có điều gì đó trong thế đứng của anh, trong cách anh cúi đầu, đã lôi kéo ánh mắt nàng về phía anh hết lần này đến lần khác. Anh khom đầu để đốt một điếu xì gà cắt đầu khác, và nàng biết. Anh là người đàn ông cao trên phố, người Bulldog đã nói chuyện cùng trong đêm hôm trước. Nàng xoay mặt trở lại quầy hàng; trái tim bắt đầu đập với tốc độ cảnh báo và gương mặt đột ngột đỏ bừng.

“Hai que kẹo the, xin vui lòng.” Vì lý do nào đó nàng hạ thấp giọng xuống chỉ như một lời thì thầm.

Khi Summer rời khỏi bóng tối lờ mờ của kho hàng, nàng nhận ra đám đông những người khuân vác đã gia tăng. Nàng cũng nhận ra mặt trời đã cao hơn, và trời đã bắt đầu ấm hơn. Tất cả những điều này nàng đã biết, nhưng không quan trọng, vì sự chú ý của nàng đã bị hút vào một chiếc xe độc mã hào nhoáng, được hộ tống bằng nửa tá kỵ sĩ, đang kéo đến phía trước kho hàng. Người đánh xe đã buông lỏng chiều dài của ông ta ra khỏi chỗ ngồi, và vươn một tay ra để giúp người phụ nữ đang ngồi bên trong xe. Bà ta rất đáng yêu, và trang phục của bà là thứ đẹp nhất Summer từng thấy. Tất cả đều màu xám, từ đôi giày mềm mại đóng nút cao đến chiếc nón rộng vành đặt trên những lọn tóc loăn xoăn màu vàng óng ả bới cao. Bà ta nhấc đôi tay đeo găng màu xám, khéo léo xếp ra phía sau lớp mạng sa màu xám lên trên và phủ qua vành nón, và cười êm ái với người đàn ông đang đợi để giúp đỡ. Gã giơ tay và đặt đôi bàn vòng quanh vòng eo nhỏ xíu nhẹ nhàng nhấc bà ta xuống đất. Gã nâng niu như thể bà ta là một mảnh đồ sứ vô giá, và Summer kinh ngạc bởi vì gã là một người đàn ông thân hình to lớn với một gương mặt khắc nghiệt, nghiêm nghị.

Summer tiến đến những bậc cấp, hy vọng lẻn qua được đám rước ấy mà không bị chú ý. Trước sự ngượng ngùng của nàng, người phụ nữ ngừng lại và mỉm cười với nàng.

“Xin chào.”

Giọng bà nghe như tiếng nhạc và có vẻ là âm thanh đúng khi đến từ một tạo vật xinh đẹp như thế. Thật khó để xác định tuổi của bà, cho dù gương mặt láng mượt, đôi mắt rực rỡ và mái tóc sáng bóng, bà có vài nếp nhăn bên khoé mắt và quanh cổ, nơi diềm đăng ten của chiếc váy được ghim chặt bằng một chiếc ghim cài chạm khắc thanh nhã.

“Ah… Xin chào.” Summer xấu hổ với âm thanh lắp bắp của giọng mình, và di chuyển để vượt qua họ.

Người phụ nữ vươn một bàn tay đeo găng ra và đặt nó trên cánh tay nàng.

“Cô vừa đến thị trấn ư?” Bà ta mỉm cười hết sức ngọt ngào và giọng nói thân thiện đến mức Summer không thể không cảm thấy như được tâng bốc trước sự thẩm tra ấy.

“Từ hôm qua.”

“Ta cũng nghĩ thế.” Bà ta mỉm cười với người đàn ông gương mặt khắc nghiệt. “Tôi đã đúng, Jesse. Tôi nghĩ tôi biết tất cả những quý cô trẻ đáng yêu trong nhiều dặm quanh đây cơ đấy.”  Summer cảm thấy một ánh chớp vui thích khi nghe lời thăm hỏi. “Ta là Ellen McLean, cưng à. Và đây là con trai ta, Travis.” Nhìn quanh, bà đặt bàn tay lên cánh tay của một người đàn ông khác đang đứng ngay sau lưng. Hắn có mái tóc vàng và đôi mắt xanh nhảy nhót, công khai nháy mắt với Summer khi nàng liếc nhìn hắn. Nàng có thể cảm thấy màu sắc dâng lên từ cổ. Nàng giơ một bàn tay chào người phụ nữ.

“Tôi là Summer Kuykendall.” Nàng loan báo và chờ đợi.

Cái tên không mang lại dấu hiệu nhận biết nào từ người phụ nữ, và Summer chợt nghĩ rằng có lẽ Sam McLean đã không kể với gia đình ông về nàng và John Austin.

“Rất vui được gặp cô, Summer.” Quý bà McLean đặt cả hai tay quanh cánh tay của người đàn ông có gương mặt khắc nghiệt. “Đây là người bạn tốt của tôi và quản lý trại của tôi, Jesse Thurston.”

Summer nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo nhất mà nàng từng thấy. Chúng có màu xám nhạt, gần như màu váy của người phụ nữ, và hoàn toàn vô cảm. Gã giơ tay lên lên vành nón, đôi mắt chú mục vào nàng như thể gã có thể ghim nàng vào tường. Summer nghiêng đầu và đôi mắt nàng chuyển đến Travis McLean đang cười toe toét với vẻ ngưỡng mộ công khai. Hắn ta trẻ hơn những người đàn ông kia một chút, nhưng tuy vậy lại có vẻ quá già để là con trai của một tạo vật đẹp như cổ tích mặc váy xám này

“Và cô, có bất kỳ cơ hội nào, là họ hàng với gia đình Kuykendall có điền trang ở đây vài năm gần đây chăng?” Quý bà McLean cười với người đàn ông to lớn lần nữa. “Tôi không thích nghĩ về con số bao nhiêu năm gần đây đâu, Jesse, thật sự không thích!” Đôi mắt cười cợt của bà chuyển trở lại Summer. “Cô không thể là con gái của Nannie Kuykendaal được!”

“Nhưng đó là tôi. Bà biết mẹ tôi sao?”

“Có, thật thế, cưng à. Mẹ cô đã sống gần trại chăn nuôi của McLean. Chồng của ta, anh trai Sam, đã tiếp nhận vùng đất xa hơn về phía Tây một chút.”

Một thoáng hối tiếc bập bùng qua tâm trí của Summer, và đồng thời cũng nhẹ nhõm rằng đây không phải là gia đình của Sam McLean. Nàng cảm thấy vẫn chưa đủ sức trước nhiệm vụ gặp gỡ gia đình McLean.

“Cô sẽ sống hoàn toàn trên điền trang sao? Ta đã không ở đó trong nhiều năm. Ta có thể được cô mời không?” Không đợi cho câu hỏi được trả lời, bà ta tuôn ào ào. “Ta đã không thăm viếng mẹ cô thường xuyên như ta muốn, nhưng ta sẽ thăm con gái bà ấy.” Đôi mắt bà tìm kiếm gương mặt khắc nghiệt. “Không tuyệt vời với tôi sao khi có một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp để thăm viếng, Jesse?” Người đàn ông nhìn xuống gương mặt có đôi mắt to tròn của bà và bàn tay gã giơ lên vỗ nhẹ vào bàn tay mang găng đặt trên cánh tay gã.

Trong lúc câu chuyện ngừng lại, Summer đã di chuyển đến những bậc cấp.

“Tôi sẽ mong chờ sự viếng thăm của bà, thưa bà McLean.”

“Ta sẽ gọi cho cô sớm thôi. Tạm biệt, cưng của ta.”

Travis McLean lướt qua chiếc nón của hắn và móc vào khuỷu tay của Summer để giúp nàng xuống những bậc cấp.

“Tôi sẽ nhắc mẹ tôi gọi.” Giọng hắn hạ thấp và nhấn mạnh từ đầu tiên. Bàn tay hắn siết nhẹ cánh tay nàng.

Cố không lưu ý đến sự thân mật ấy, và cực kỳ nhẹ nhõm rằng người đàn ông này không phải là con trai của Sam McLean, Summer đi nhanh đến chiếc xe thồ. Nàng nắm tay Bulldog và trèo lên qua bánh xe và ngồi bên cạnh Sadie. Rồi nàng nhận ra con đường hoàn toàn tĩnh lặng như thế nào. Tất cả mọi hoạt động, có vẻ thế, đã ngừng lại trong lúc nàng trò chuyện với quý bà McLean. Thậm chí cả đến nhân viên bán hàng đứng trong ngưỡng cửa cũng thế, đôi tay anh ta xếp lại quanh tạp dề. Đột ngột, Summer muốn đi khỏi nơi này, tránh khỏi những cặp mắt đang quan sát. Lúc này, Bulldof và Sadie cũng hoàn toàn yên lặng, một sự chê trách không lời, và Summer cảm thấy thiếu thoải mái.

Bulldog vỗ nhẹ đầu dây cương vào mông những con ngựa, và chiếc xe lăn bánh xuống con đường đầy vệt bánh xe. Ngay cả John Austin cũng không nói năng gì. Summer quay sang mỉm cười với cậu bé, nhưng cậu đang nhìn ra phía sau, giống như Mary, vào nhóm người đang quan sát họ từ hiên trước của kho hàng.