Chương 1.
Trời
nóng đến không thể chịu đựng được trên chuyến xe ngựa chật như nêm, và ký ức về
sự mát mẻ của quê nhà – vùng Piney Woods – khiến Summer còn cảm thấy nóng hơn nữa
bên dưới lớp áo choàng lông màu xanh đen. Nàng thật xinh xắn khi ngồi đó trong
chiếc váy cotton, ánh nắng mặt trời lấp lánh xuyên qua mái tóc. Nhỏ bé, xinh xắn
và quyết tâm; nàng đã mười chín tuổi và đang trên đường đến miền Tây cùng đứa
em trai lên tám.
Gương
mặt của cô gái đã lộ ra những nét mệt mỏi, nhưng đôi mắt màu tím viền đen từ chối
khép lại. Nàng đã quyết tâm giữ tỉnh táo, dùng chiếc nón thay quạt để làm dịu
gương mặt đỏ bừng của đứa bé đang say ngủ trong lòng.
Cậu bé là người vô cùng yêu quý của nàng, đứa em trai bé nhỏ.
Nàng đã nuôi dưỡng cậu bé gần như một mình.
Khi
cậu bé lên ba, cha họ đã bị tử nạn – một bánh xe thồ mà ông lái đã đổ sập, ném
ông và mẹ của họ xuống một con dốc sâu. Lưng của người mẹ bị chấn thương, và
sau đó bà không bao giờ rời khỏi giường được nữa cho đến ngày bà ra đi. Trách
nhiệm nuôi nấng cậu bé và chăm sóc cho người mẹ tàn phế đã chất nặng trên vai
cô bé mười bốn tuổi.
Summer
nhìn gương mặt lấm tấm mồ hôi của đứa trẻ đang say ngủ với đôi mắt bối rối,
kiên nhẫn, khi làn gió nhẹ tạo ra từ chiếc mũ thổi lọn tóc ẩm ướt ra khỏi trán
cậu. Họ đã đi một lộ trình dài rời khỏi Piney Woods.
Ngồi
đối diện nàng là một phụ nữ trong độ tuổi bốn đến năm mươi; thật khó để đoán tuổi
của phụ nữ trong vùng quê này, nơi gió và bụi thấm sâu trong da, khiến nó già
đi và nhăn nheo sau chỉ vài năm. Người phụ nữ luống tuổi hít vào và nhìn ra
ngoài cửa sổ. Summer biết cử chỉ đó mang ý nghĩa gì. Bà ta giận dỗi vì nàng đã
không mở lòng và kể lể với bà về lịch sử gia đình nàng. Người phụ nữ đã rất dứt
khoát với những chất vấn của bà, và Summer kể với bà không nhiều hơn việc một
người bạn của gia đình đang đợi họ trong Hamilton.
“Đó
là một việc tốt. Hamilton không phải là nơi dành cho một cô gái đơn độc.”
Summer
không kể với bà về bức thư mà nàng đã nhận, được ký đơn giản bởi S. McLean, hoặc
bức thư chứa những tin tức đáng sửng sốt rằng nàng và em trai làm chủ một mảnh
đất với một mái nhà trên đó. Bức thư ngắn và súc tích, không một chút ấm áp hoặc
chào đón, nhưng tuy vậy, nó vẫn là một bức thư, và hy vọng của Summer bám chặt
lấy tính bảo đảm của những từ đã được viết.
Chuyến
đi vẫn tiếp tục diễn ra trong sự yên lặng, cũng tĩnh mịch ngang bằng vùng đất
mà họ đi qua. Vùng đất trông có vẻ trơ trọi, Summer nghĩ với vẻ bâng khuâng, bởi
vì nàng cũng thường trơ trọi như thế trong những tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Và đã có một tình huống khó xử tương tự. Mỗi ngày. Phải làm gì đây trong đêm đầy
gió rét buốt khi nàng nghĩ mẹ sắp chết? Nàng nên chạy đi tìm sự giúp đỡ, và bỏ
lại đứa em trai năm tuổi trông coi người mẹ đang hấp hối của họ sao? Người mẹ với
những ngày còn lại có thể đếm được, hay đứa em trai bé nhỏ với cuộc đời còn ở
phía trước? Chẳng thể nào là một quyết định dễ dàng. Nàng đã ở lại, và mẹ nàng
đã sống – để rồi chết ba năm sau đó dưới tình cảnh tương tự. Người mẹ ngọt
ngào, kiên nhẫn, người cam chịu trong im lặng, đã rời bỏ nàng và John Astine mới
vừa cách đây ba tháng.
Summer
vuốt tóc khỏi gương mặt cậu bé bằng những ngón tay dài, thanh mảnh. Cậu bé chẳng có ai ngoài mình, nàng buồn
bã nghĩ. Rồi mắt nàng bừng mở và nỗi buồn được thay thế bằng hy vọng. Không ai ngoài mình và Sam McLean.
Một
hồi tưởng khó chịu về vùng núi đồi, nơi nàng sống khi còn trẻ thơ cùng với mẹ
cho đến khi papa của nàng trở lại từ cuộc chiến, cứa vào ký ức. Nàng nhớ mơ hồ
có ai đó đang ngồi xổm trước mặt và nói: “Đừng
khóc, cô gái mùa hè. Em sẽ ở cùng mẹ và lớn lên, rồi anh sẽ đến. Anh sẽ đến và
đưa em về nhà.”
Những
bóng tối đổ dài ngang qua đường khi những con ngựa lướt xuyên qua đám mây bụi
mù của chính chúng và đi vào trong thị trấn mới của Hamilton, một thị trấn được
công nhận từ năm 1850, chỉ mới vừa cách đây hai năm ngắn ngủi. Một người cỡi ngựa
đã chạy đua về hướng họ xuống con đường mòn, hú lên để loan báo sự tiến đến của
chuyến xe. Chiếc Concord to lớn đã cọt kẹt đến được một điểm dừng phía trước một
chái nhà lợp tôn thiếc sáng lấp lánh. Những người đàn ông ăn mặc nhếch nhác túm
tụm quanh chiếc xe ngựa tất cả các hướng, rướn cổ để nhìn hành khách bên trong
xe.
“Đây
là Hamilton, John Austin,” Nàng thì thầm với cậu bé bù xù.
Cậu
bé không đáp. Cậu nhìn đám bụi mù khi nó bốc lên và bị thổi ra xa, tự hỏi tại
sao cậu không nhìn thấy gió mang nó đi. Hẳn phải có một lý do. Cậu ước chi có
ai đó để hỏi. Summer quá bận rộn trong việc chăm sóc cho họ để nghĩ ngợi về
gió. Cậu bé chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình đến nỗi không nghe thấy những
gì chị gái đang nói. Giọng nàng bập bềnh qua đầu cậu giống như làn gió thoảng,
nhưng cậu biết đủ rõ những gì nàng đang nói : “Ở sát bên chị nhé, đưa tay em
cho chị nào.”
Summer
đứng bên cạnh chiếc xe đầy bụi và đợi cùng những hành khách khác để nhận hành
lý từ người phụ lái. Nàng giữ chặt bàn tay của John Austin, phòng trường hợp cậu
bé nhìn thấy điều gì đó thích thú và lang thang đi mất. Nàng bẽn lẽn liếc nhìn
những người sắp thành hàng để đón chuyến xe : Những chàng cao bồi, thuỷ thủ, những
người lính từ pháo đài Croghan. Không ai tiến lên để nói chuyện với nàng, nhưng
vẻ thích thú của họ gây ngượng ngùng đến mức nàng quay ánh mắt trở lại người
đánh xe và giữ chúng ở đó. Với cái nhìn thoáng qua về những kẻ ngoài cuộc đó,
nàng không thấy ai có thể là Sam McLean.
Người
đánh xe trèo xuống, rồi vươn tay và thả hành lý của họ xuống lối đi lát ván.
“Có
ai đón cô không, thưa cô?”
“Tôi
không biết. Ah… những sự sắp đặt đã được chuẩn bị sẵn cho chúng tôi ở lại khách
sạn.” Giọng nàng, ban đầu mạnh mẽ, điềm tĩnh, đã đượm nét ngập ngừng vào lúc cuối
dưới ánh mắt chăm chú kiên định của người đánh xe.
Summer
hạ thấp mí mắt xuống và thất bại trong việc che dấu biểu hiện yếu đuối trên
gương mặt mệt mỏi.
“Đợi
ngay đây. Tôi sẽ đích thân đưa cô đến đó ngay khi tôi làm xong. Không thể nào để
cô và đứa trẻ tự mình đi bộ đến đó được.”
Summer
không biết nàng đã sợ hãi ra sao cho đến khi nhận ra những lời của ông ấy đã
xoa dịu nàng nhiều như thế nào. Sự kiêu hãnh đã khiến nàng lấp liếm nhanh.
“Cám
ơn ông. Những sự sắp xếp đã được thực hiện cho chúng tôi,” Nàng lập lại, nghếch
cằm lên, lắc đầu nhẹ.
Thị
trấn Hamilton, hạt Burnet, Texas, không hẳn là một nơi ở thích đáng từ những gì
nàng có thể thấy. Gió thổi tung những đám bụi mù xuyên qua sự sụp tối đến sớm,
và bay cát vào trong đôi mắt nàng, khiến chúng càng khó nhìn hơn. Nhưng khi họ
đợi người đánh xe, nàng đã có thể lấy một cái liếc nhanh xung quanh và gương mặt
chợt chùng xuống. Nàng đã đi qua vài thị trấn mới trên chuyến hành trình về hướng
Tây nhưng chưa thấy một nơi sơ khai như thế này. Đó là những toà nhà hỗn tạp
không sơn phết và đứng thành hàng dọc theo một con đường mòn, giống như người
ta thường làm khi chuyến xe khách dừng lại. Một vài ngọn đèn toả sáng trên con
đường nhung nhúc những người đàn ông, một đội ngũ xe thồ hàng, những con ngựa đầy
đủ yên cương và những người lính.
Người
đánh xe gật đầu với Summer và vác rương hành lý của nàng lên vai. Nàng nhặt chiếc
va li lên và kéo John Austin đang đứng bên cạnh đi theo sát nàng hơn, khi cậu
bé bước ra khỏi lối đi lát ván vào trong con đường đầy bụi. Thật hết sức mới mẻ
với nàng – sự nguyên sơ, hoang dã, tinh khôi này. Âm nhạc, được chơi từ một chiếc
piano lạc điệu, rọt rẹt trôi dạt đến từ một trong những toà nhà mà họ đi qua, một
phòng khiêu vũ nơi những người đàn ông có thể có một vòng nhảy nhót hào hứng
quanh sàn nhà lát ván với một trong những cô gái làm thuê ở đó. Chỉ có ba hoặc
bốn con ngựa được cột phía trước toà nhà; nhưng đêm chỉ vừa mới bắt đầu.
Cái
nhìn đầu tiên vào khách sạn đã cho Summer biết tại sao người đánh xe cứ nhất quyết
đòi hộ tống họ. Là một trong bốn hoặc năm toà nhà bằng gỗ của thị trấn, thật
khó để phân định đó có phải là quán rượu hay không. Những bậc cấp bằng gỗ
nguyên lóng nứt nẻ dẫn lên hiên trước lát ván được xếp hàng những chiếc ghế
dài, đã bị chiếm cứ bởi những người đàn ông đủ mọi độ tuổi, mà nếu xét theo
trang phục thì cũng đủ mọi nghề nghiệp.
Một
người đàn ông ăn mặc bảnh bao trong áo choàng đen và áo sơ mi trắng diềm đăng
ten nhấc chiếc nón quả dưa của ông ta lên khi nàng đi qua. Đôi mắt tối tăm của
hắn chu du trên thân thể nàng một cách trâng tráo, thậm chí hắn còn phô bày bộ
răng trắng ởn bên dưới bộ ria mép đen nhánh tỉa tót cẩn thận khi hắn mỉm cười đầy
dụng ý trước màu đỏ thắm bừng trên gương mặt nàng. Hắn tiến đến gần nàng, khom
người nhẹ, rồi nhanh chóng lảng ra xa, như thể đột ngột đổi ý.
Có
hai cánh cửa đu đưa bằng những song gỗ mỏng chắn trên hiên trước dẫn vào một
quán rượu và một khung cửa cao và hẹp mở vào trong hành lang khách sạn dài,
nghèo nàn. Một người đàn ông với gương mặt béo núc ngồi phía sau quầy đang ăn một
tô thịt hầm nồng nặc mùi ớt bột. Ông ta chùi miệng bằng ống tay áo và đứng lên.
“Dẫn
khách à, Bill?”
“Ông
có phòng cho họ không?”
“Nếu
họ là những đứa trẻ nhà Kuykendall thì tôi có.” Ông ta cười toe toét với
Summer, phô bày hàm răng trước đã rụng gần hết.
“Chà,
một trong bọn họ không còn là một đứa trẻ nữa rồi, thế nên hãy chú ý đến cách
cư xử cho phải phép.”
“Họ
là nhà Kuykendall sao, Bill?” Một người đàn ông thấp bé, chân vòng kiềng với
tóc mài dài màu xám đang lập bập đi xuyên qua cửa quán rượu. “Cậu đến hơi sớm đấy
nhỉ?’
“Không,
tôi không đến sớm. Và ông cũng không.” Bill buông rương hành lý khỏi vai và hạ
nó xuống sàn. “Ông có bao giờ đến đúng giờ trong suốt cuộc đời ông đâu nào,
Bulldog.”
“Chà…
Tôi…” Vẻ mặt của Bulldog kinh ngạc, rồi khoái trá, khi ông ta ngừng nói và nhìn
vào Summer.
Summer
nhìn trả lại với sự thích thú, rồi lắc đầu, một thói quen vô thức của nàng khi
đương đầu với những đôi mắt tọc mạch. Ánh đèn bắt lấy sự chuyển động, và mái
tóc nàng hắt màu xanh đen lóng lánh trên những bức tường của quán rượu. Bụi bám
đầy trên gương mặt và trên váy, tóc nàng rối bời, nhưng không ai lưu tâm, ít nhất
là người có tên Bulldog. Ông ta hẳn đã nghĩ nàng là người phụ nữ xinh đẹp nhất
ông từng thấy.
“Ông
đã mong gặp những đứa trẻ sao? Mr.McLean không nói về tôi và em tôi sao?”
“Chà,
có, thưa cô, anh ta có nói. Nhưng anh ta không nói gì về việc một trong hai người
đã lớn rồi.”
“Một
trong chúng tôi thực sự trưởng thành rồi, như ông đã thấy.” Sự kiêu hãnh tăng
thêm đôi chút kiêu kỳ cho giọng cô.
“Vâng,
thưa cô. Ông ấy đã nói với tôi là một cậu bé và một quý cô trẻ. Tôi chỉ không
bao giờ thêm vào điều đó một chút ý tưởng nào rằng cô đã lớn và thuần khiết đến
thế.”
“Ông
có phòng hay là không đây?” Người đánh xe đã mất kiên nhẫn trước sự dây dưa của
ông ta.
“Họ
có một phòng. Đưa cho tôi chìa khoá.” Bulldog nhận chìa khoá, nhấc chiếc rương
lên và bắt đầu lên cầu thang.
“Ông
ta sẽ trông chừng cho cô, cô gái. Đừng bao giờ bận tâm đến cách ông ta nhìn,
nhưng hãy lắng nghe những gì ông ta nói.” Người đánh xe cười lục cục.
“Cám
ơn ông,” Summer gọi với theo hình dáng đang bước đi thong dong của người đánh
xe.
Căn
phòng nằm tại cuối hành lang tầng trên tuy nhỏ nhưng có một chiếc giường kích
thước đủ lớn và một chiếc giường phụ. Một chiếc bàn viết và một chỗ rửa mặt với
một chiếc bình đựng nước tráng men xanh, và một cái tô là món đồ dùng cuối
cùng.
Bulldog
đặt rương hành lý xuống sàn cạnh giường, và John Austin ngay lập tức đi đến cửa
sổ để nhìn xuống đường phố tấp nập bên dưới.
“Ma’dam.
Tôi rất tiếc đã không đến đó để gặp cô.”
Summer
mỉm cười. Trái tim nàng nhẹ đi sau nhiều tháng nặng trĩu. Người đàn ông này, gã
cao bồi tóc hoa râm này, là kết nối đầu tiên của nàng với Sam McLean, người sẽ
chăm sóc cho họ. Mẹ nàng đã nói, tất cả những gì phải làm là kể với ông ấy nàng
là ai. Ông ấy sẽ chịu trách nhiệm về John Austin.
“Sẽ ổn
thôi. Người đánh xe đã chăm lo cho chúng tôi.” Miệng nàng cong lên trong một nụ
cười đáng yêu, ngọt ngào và đôi mắt lấp lánh với sự phấn khích. “Mr. McLean sẽ
đến vì chúng tôi chứ?”
Bulldog
trông có vẻ thiếu thoải mái. “Không, ma’am.”
Đó
là một biểu hiện mà không từ ngữ nào có thể diễn tả. Nàng hoàn toàn bất động,
như thể đột ngột bị rút kiệt tất cả sức mạnh. Đôi tay nàng thõng xuống hai bên
lườn váy.
“Ông
sẽ đưa chúng tôi đến gặp ống ấy sao?”
“Không,
ma’am… phải, ma’… không có gì ngoài một con lạch nhỏ giữa hai nơi. Nơi của cô
đã được sửa chữa thật sự tốt cho cô, và cô có thể có một người phụ nữ Mexico đến
và ở lại nếu cô muốn.” Đôi tay thô kệch của ông ta xoắn vặn chiếc nón. Ông ta cảm
nhận sự thất vọng của nàng và không biết phải nói gì.
Thất
vọng không chính xác là từ diễn tả được những gì Summer cảm thấy. Chán nản có lẽ
mô tả cảm giác của nàng tốt hơn, hoặc giận dữ với bản thân về những giấc mơ
không thể có. Và nàng đã có những giấc mơ, bởi vì nàng cần hy vọng đến tồi tệ.
Nàng đã tô vẽ một hình ảnh tưởng tượng; một người chủ nông trại cao, mạnh mẽ,
được tôi rèn khắc nghiệt từ cuộc sống trên thảo nguyên, nhưng tử tế. Ông sẽ là
người dành riêng cho họ… một người cha thứ hai, một người bạn. Có khả năng nào
mẹ nàng đã sai không? Rằng Sam McLean không muốn chịu trách nhiệm về họ? Làm sao nàng và John Austin tạo dựng được một
cuộc sống trên một thái ấp, cho dù nó chỉ cách nơi ở của Sam McLean một con lạch?
Summer
nuốt xuống cục nghẹn trong cổ họng và chớp mắt. Chiếc cằm tròn trĩnh, nhỏ bé
nghếch lên, vẻ đĩnh đạc của nàng quay trở lại trong lớp vỏ bọc của thái độ kiêu
hãnh cứng nhắc.
“Có
lẽ Mr.McLean sẽ gặp chúng tôi tại… à… trang ấp. Vui lòng gởi đến lời cảm kích của
chúng tôi, và nói với ông ấy rằng chúng tôi sẽ cố không trở thành một mối phiền
toái.” Môi Summer mím lại, bộc lộ trong im lặng nhiều hơn lời nói.
Bulldog
gãi đầu và nhìn xuống dưới chân.
“Tôi
có thể phiền ông thêm một điều nữa không?” Bây giờ Summer đã hối tiếc, không dung thứ cho chính mình vì những lời
nói mát mẻ ấy. “Em trai tôi đói, và tôi không biết liệu chúng tôi có nên xuống
dưới phố một mình hay không nữa.”
“Không,
ma’am, cô đừng đi thì tốt hơn. Bất kỳ điều gì xảy ra với cô là tui sẽ bị lột da
sống ngay.” Đôi mắt xanh mờ xỉn của ông nhăn lại khi ông toét miệng cười. “Tui
nghĩ tốt nhất nên đi kiếm ít đồ ăn gởi cho cô và em cô. Và… ma’am, tui sẽ đến
đây vào buổi sáng để đưa cô đến Keep. Không xa chỗ này quá hai mươi lăm hoặc ba
mươi dặm đâu. McLean’s Keep trải dài qua núi Spider. Bây giờ đó là một nơi
thanh bình rồi.”
“McLean’s
Keep? Đó có phải là trại chăn nuôi của nhà McLean không?”
“Phải.”
Thật
rõ ràng là ông ta không định tiết lộ thêm thông tin về người chủ hơn những gì
phải nói.
“Tôi
xin lỗi, Mr.Bulldog. Không phải lỗi của ông khi Mr.McLean lựa chọn không gặp
chúng tôi. Hẳn phải có một lý do, và tôi mong ông ấy không biết đến nỗi thất vọng
của tôi và cho rằng chúng tôi vô ơn đối với những gì ông ấy đã làm cho chúng
tôi.”
John
Austin, đang nghiêng người tới trước chống khuỷu tay trên bậu cửa sổ và khum cằm
trong đôi bàn tay, không lắng nghe cuộc trò chuyện. Cậu bé đang quan sát con đường,
và đặc biệt là một cuộc tranh cãi đang diễn ra phía trước quán rượu. Cậu bé
luôn phó mặc mọi thứ cho Summer. Summer sẽ biết cách đối phó với mọi thứ. Nàng
đã luôn làm thế.
“Người
có ria sẽ thắng,” Cậu loan báo đột ngột.
“Thắng
cái gì, John Austin?” Summer vui mừng rằng em trai đã nói gì đó.
Họ
di chuyển đến cửa sổ và nhìn qua đầu cậu bé xuống đường phố bên dưới. Bulldog
cười lục cục.
“Không,
cậu ấy sẽ không thắng đâu, nhóc tỳ à. Dưới đó là Cal Hardy già. Lão là đồ khốn
thích uýnh lộn. Lão có thể lao tấm thân nặng nề ấy vào mấy mụ mèo cái hoang dã
trước bữa điểm tâm cơ. Phải rồi, còn kia là thằng con hoang thích tranh cãi của
lão Cal già đó.”
Summer
nghiến chặt răng để kềm giữ từ ngữ khỏi tuôn trào khỏi bờ môi. Không gì có thể
thoát khỏi tai và mắt của John Austin được.
“Ông
ấy sẽ không thắng lần này đâu, Mr. Bulldog. Người kia không mạnh bằng ông ấy,
nhưng khi anh ta ra đòn, anh ta đã đặt tất cả trọng lượng vào một cú đánh,
trong lúc ông Cal đó chỉ sử dụng cánh tay của ông ấy thôi, và ông ấy cũng đang
tự khiến cho mình mệt khi đi khệnh khạng loanh quanh như thế. Người kia không
lãng phí sức mạnh của anh ta chút nào. Nhìn xem, có thấy cách anh ta tiến lên một
chân khi ra đòn không?”
“Bỏ
cha rồi! Chú mày hẳn là có tiềm năng đa!” Bulldog vỗ vào lưng John Austin. “Đã
đến lúc có người uýnh lão con hoang đó dập mông rồi.”
“Làm
ơn…”
Bulldog
bị bao bọc trong sự phấn khích trước cuộc chiến đến mức không nghe thấy lời nào
được thốt ra từ môi Summer.
“Làm
sao ông biết mẹ của Cal đã không kết hôn với cha của ông ấy, Mr. Bulldog?”
“John
Austin!” Gương mặt của Summer đỏ thẫm. Nàng đã quen thuộc với tính hiếu kỳ vô độ
của em trai, tính cách đã khiến những người lạ đôi khi lảng tránh cậu. Nhưng
nàng không cần phải lo lắng về Bulldog. Ông ấy đã quá hào hứng với cuộc chiến để
lưu ý đến những gì cậu bé nói.
John
Austin ngước nhìn chị gái, dò hỏi, không biết điều gì đã khiến nàng quở trách.
“Con
hoang là đứa trẻ của một phụ nữ chưa kết hôn, Summer. Em đã đọc chúng trong từ
điển. Em chỉ muốn biết liệu Mr. Bulldog có phải là một người bạn của mẹ Cal
không.”
Summer
không nói gì khi vuốt mái tóc sẫm màu ra khỏi vầng trán của đứa trẻ và áp đầu của
cậu bé vào nàng. John Austin sáng dạ phi thường. Vào tuổi lên ba, cậu bé đã biết
tất cả chữ cái, đã có thể viết được tên cậu và vẽ tranh. Khi lên năm, cậu bé có
thể đọc tất cả các quyển sách mà gia đình họ sở hữu, và bất kỳ thứ gì có thể đọc
kiếm được từ những người qua đường gần nhà của họ, từ những trang báo đến áp
phích truy nã. Summer đã nhận ra tài năng của cậu bé trong việc vẽ tranh sau
khi cậu bé có một chuyến đi tàu ngắn ngủi. Cậu đã làm một bức phác hoạ về
chúng, với đầu máy, các toa xe và khoang đốt lò. Nàng đã kinh ngạc trước khả khả
năng nhớ từng chi tiết của em trai. Tuy vậy, về mặt khác, những thứ đơn giản,
những thứ trẻ thơ, cậu bé lại hoàn toàn lạc lõng.
Bulldog
dỡ nón xuống và đập vào chân. “Nhóc đoán ngay chóc luôn, anh bạn trẻ. Cal già
thực sự bị đập cho dập mông luôn rồi kìa! Lần này lão bị vặt lông đến mức kêu
quang quác ấy chứ lỵ. Lão sẽ hết bi bô trong một thời gian cho xem.”
Đôi
mắt của John Austin lấp lánh khi cậu liếc nhìn chị. Đây là một cuộc trò chuyện
thô tục, và người có giáo dục không được nói chuyện theo cách này, Summer đã
nói như thế. Chị cậu đang nhìn ra ngoài cửa sổ, vì thế cậu mỉm cười bao dung với
tay cao bồi tóc hoa râm. Cậu khá thích ông ta.
“Nếu
chúng ta đánh cá, thật dị thường, cậu hẳn sẽ lột sạch đến cả quần đùi của tui
luôn rồi ấy chứ lỵ! Tui sẽ không đánh cá dù chỉ là cái ghim kẹp bấc đèn cho anh
chàng còm nhom đó.” Đôi mắt của Bulldog chuyển xuống dưới và ông ta lùi khỏi ô
cửa sổ. “Phải đi thôi. Tui sẽ biểu Graves mang ít đồ ăn đến.” Ông ta đi đến cửa.
“Tui sẽ trở lại vào buổi sáng để đưa hai người về nhà.”
“Đưa em về nhà.” Từ ngữ chớp qua tâm trí
Summer, và một hình ảnh thấp thoáng sau ký ức mơ hồ. Một gian nhà nhỏ bên dưới
tán sồi trải rộng. Một cái đu bằng dây thừng được làm từ một chiếc bao tải tầm
thường… Đôi chân nàng được bọc trong chiếc bao tải và ai đó đang đẩy nàng tới
lui. Gió thốc vào gương mặt khi nàng càng lúc càng lên cao hơn. Nàng được ra lệnh
phải giữ chặt với cùng giọng nói đã nói, “…lớn
lên, rồi anh sẽ đến và đưa em về nhà.” Hình ảnh tàn đi và nàng quay nhìn
người đàn ông đang đợi bên cạnh cửa.
“Chúng
tôi sẽ sẵn sàng.”
Nàng
không nghe tiếng cánh cửa đóng lại hoặc tiếng gót giầy ống gõ trên những bậc
thang lót ván. Nàng đang tìm kiếm bên ngoài cửa sổ xem thứ gì đó đã bắt lấy sự
chú ý của nàng khi Bulldog nói. Anh đã ở đó, dựa người bên sườn toà nhà. Anh
cao và đầy sức mạnh, cho dù thân hình không vạm vỡ. Có điều gì đó trong dáng dấp
của anh thu hút ánh mắt nàng. Chúng đã gắn chặt trên anh và dường như không thể
ngoảnh đi. Nàng nhận thấy anh đi bên rìa đám đông bao quanh cuộc chiến. Anh là
người duy nhất trên đường không ngừng lại để quan sát. Anh đứng lặng lẽ và đốt
một điếu thuốc. Vành mũ kéo thấp và ánh lửa từ que diêm hầu như không tạo nên nổi
đốm sáng bằng đầu đinh ghim trong đôi tay khum khum.
Anh
rời khỏi toà nhà và sải bước băng qua đường. Summer quan sát. Anh bước đi như
thể anh làm chủ cả trái đất! Bulldog ló ra từ bên dưới hiên trước của khách sạn
và vội vã đến gặp anh. Ông ta nói gì đó. Người đàn ông cao nghiêng đầu như thể
chăm chú lắng nghe. Bulldog giơ tay hướng lên trên cửa sổ của khách sạn. Người
đàn ông đứng yên như tượng đá, không hề nhấc đầu hoặc liếc mắt lên. Cuối cùng,
anh bắt đầu đi bộ xuôi theo con đường. Đôi chân ngắn ngủi của Bulldog phải làm
việc tích cực để theo kịp anh. Hai người họ khuất khỏi tầm nhìn của Summer và
nàng cảm thấy trống trải và lo âu, biết rằng điều gì đó sắp xảy ra – điều gì đó
ngoài cuộc sống mới trên điền trang cũ của họ. Điều gì đó, nàng cảm thấy thật sự
mới mẻ và dị thường đối với nàng.