Thứ Ba, 27 tháng 2, 2018

Roses 10

Chương 10





Một gã khốn nào đó đã bắn vào họ trên đường về nhà. Harrison đã rất cảnh giác. Anh cưỡi ngựa bên cạnh Mary Rose, và giây phút anh phát hiện tia sáng của kim loại xuyên qua các cây thông hướng thẳng vào họ ngay tại nơi khúc cong của đường mòn bắt đầu rẽ, anh đẩy Mary Rose ra khỏi ngựa, kéo khẩu súng lc ra, và bắn chậmhơn chưa đầy một giây nhưng đã quá muộn.

Viên đạn của kẻ thù đã sượt xuyên qua sườn bên phải của anh. Harrison hầu như không phản ứng với cơn đau. Anh nghiêng người gần vào yên ngựa của Mary Rose, ánh mắt anh tập trung hướng về khu rừng phía trước. Nếu cô đang cưỡi trênngựa của mình, viên đạn anh đã nhận chắc chắn sẽ giết cô.

Và nhận thức đó đó đã đẩy anh vượt khỏi giới hạn 

"Cứ ngồi xuống," anh ra lệnh. 

Anh không dành thời gian để tìm ra nơi cô đã hạ xuống. Anh thúc MacHugh vào nước đại. Quyết tâm duy nhất của Harrison là tìm ra tên khốn đó và tiêu diệt hắn bằng đôi tay trần của mình.

Anh lấy được một cái nhìn tốt vào khuôn mặt của đồ hèn đó, nhưng khi anh đến được khúc quanh kế tiếp của đường mòn, thủ phạm đã biến mất. Harrison lần theo các lối mòn và thất vọng khi thấy chúng kết thúc gần vách đá phía trên dòng sông. Đồ hèn nhát rõ ràng đã nhảy. Harrison chỉ hy vọng hắn bị chết đuối.

Anh quay trở lại và thấy Mary Rose ngồi trên một hòn đá với khẩu súng trong tay. Cô dường như không phải là người thất vọng nhất bởi những gì đã xảy ra. 

"Em ổn chứ?" Giọng anh thô ráp, tức giận. 

"Vâng, cảm ơn anh." Giọng cô mát như nước uống. "Anh có vui lòng tìm lại Millie cho em không?" 

Harrison gật đầu, rồi đi tìm con ngựa cái. Khi anh trở lại, Mary Rose đang đứng giữa đường. Cô đã bỏ súng ra và đang cố gắng vuốt mượt mái tóc. 

Anh đưa cho cô dây cương, sau đó bắt đầu xuống ngựa để có thể giúp cô, nhưng cô đã nhanh hơn anh. Cô đã ngồi vững trong yên ngựa, mỉm cười với Harrison, và sau đó thúc Millie di chuyển.

Chúa lòng lành, cô làm như thể phục kích làchuyện xảy ra hàng ngày.

"Em có thực sự ổn không?" Anh hỏi lần nữa. "Vâng, dù vậy, lưng của em sẽ có màu đen và xanh như của anh. Em đã ngã rất mạnh. Anh đã ném em vào bụi cây, Harrison. Em đề nghị anh lần tới chỉ đơn giản là nói em hụp đầu xuống tránh thôi nhé."

Harrison để cô đi trước. Anh không muốn cô để ý thấy anh đang nhìn qua vết thương của mình. Anh có thể cảm thấy sự ẩm ướt bên dưới lớpáo, và khi anh nhìn xuống, một dòng máu đang rỉ xuống. 

Dù vậy, nó không có cảm giác tổn thương nhiều lắm đối với anh. Máu không phun trào, và anh coi đó như một dấu hiệu tốt. Anh biết ơn là viên đạn đã đi xuyên qua.

Anh dành thời gian để lấy chiếc áo khoác da ra khỏi chiếc túi yên. Anh mặc nó lên nhanh nhất có thể. Anh nhăn nhó với cơn đau bắn lên từ bên lườn khi di chuyển cánh tay, rồi gắng gượng mỉm cười bởi vì Mary Rose quay người lại trong yên ngựa để nhìn anh. Anh thúc MacHugh để có thể bắt kịp và đi bên cạnh cô. 

"Anh lạnh sao? Anh có thể dùng chăn của Corrie nếu anh thấy lạnh", cô gợi ý.

"Anh ổn mà," anh trả lời. "Em không lạnh à?" 

"Không, quần áo của em đã khô, chúng nhăn nheo nhưng ấm áp. Anh có bắt được kẻ đang cố giết chúng ta không?" 

"Không." Anh trao cho cô một cái nhìn nghiêm khắc. Anh không thể không nhận xét về sự bình tĩnh của cô. "Em hành động như thể điều này xảy ra mọi lúc, phải vậykhông?" 

"Không. Tất nhiên là không." 

"Vậy tại sao em lại hành động điềm tĩnh như vậy?" 

Cô chờ anh bắt kịp cô trước khi trả lời. "Bởi vì anh đã không." 

"Anh không gì cơ?" 

"Điềm tĩnh." 

Anh đã chorằnganh trông và nghe có vẻ hoàn toàn điềm tĩnh. Anh đoán là anh đã không. 

"Biểu hiện trong mắt anh không ăn khớp với giọng nói của anh."

“Có gì không đúng với biểu hiện trong mắt anh?”

"Lạnh ... tức giận ... anh nổi điên vì không bắt được người đàn ông, phải không?" 

"Hắn đã nhảy qua vách đá. Anh hy vọng hắn bị chết đuối." 

"Có lẽ anh ta đã." 

"Em không sợ chút nào sao?" 

"Có. Em đã." 

"Vậy thì anh nhiệt liệt tán dương em đấy, em che giấu cảm xúc tốt hơn anh. Anh đã nghĩ mình là bậc thầy của trò chơi đó. Anh đoán là anh không phải". 

"Việc trở thành bậc thầy quan trọng sao?" 

"Trong một phòng xử án thì như thế." 

Cô mỉm cười và vươn tay vỗ nhẹ vào đầu gối anh. "Em chắc chắn anh làm rất tốt trong một phòng xử án." 

"Em thì khác, Mary Rose. Chúa nhân từ, với em thì khác." 

Cô không biết liệu anh có đang khen ngợi cô hay là không. Dù vậy, anh đang mỉm cười, và vì thế cô quyết định xem lời nhận xét của anh là một lời khen.

"Sống với Cole đã dạy tất cả chúng tôi sẵn sàng cho những điều ngạc nhiên. Nó là một phần cuộc sốngcủa chúng tôiở đây." 

"Các anh trai em sẽ ở nhà vào lúc này." 

"Có lẽ, chúng ta sẽ đến nông trại trong vòng nửa giờ nữa hoặc hơn." 

"Em nghĩ hắn muốn gì?" 

"Ai cơ?" 

"Đồ hèn nhát đã cố giết chúng ta." 

"Ngựa của chúng ta hoặc tiền, có thể hắn hy vọng cả hai." 

"Địa ngục." 

Hãy thôi bực dọc về hắn đi. Bây giờ hắn đã đi rồi. Chúng ta hãy nói về điều gì đó khác. Em vẫn không thể vượt qua được sự chu đáo của Corrie, bà ấy đã phải đi bộ một quãng xa để mang chăn cho chúng ta. Phải can đảm lắm, anh có nghĩ thế không?" 

"Bà ấy muốn em có chăn, không phải anh," anh sửa lại. 

“Anh không thể chắc chắn về điều đó,” Cô cãi.

Harrison mỉm cười. Anh biết Corrie đã đắp mền cho Mary Rose, nhưng anh không thừa nhận anh đã nhìn thấy người đàn bà đó. Lý do của anh có lẽ là ngớ ngẩn. Corrie thuộc về Mary Rose. Anh muốn cô là người đầu tiên nhìn thấy bạn của mình ... nếu và khi Corrie đã sẵn sàng tự giới thiệu.

"Anh vẫn trông có vẻ giận dữ, Harrison." 

Anh không thể kềm được điều đó. "Chết tiệt, Mary Rose, em có thể đã bị giết. Anh có quyền nổi giận. Nếu có chuyện gì xảy ra với em ..." 

Cô quay lại nhìn anh. "Vâng?" 

Anh thở dài. "Các anh trai của em sẽ giết anh." 

"Thừa nhận là anh sẽ nhớ em sẽ giết anh sao?" 

"Không, điều đó sẽ không giết anh. Tất nhiên là anh nhớ em."

Cô cực kỳ hài lòng. Cô thay đổi chủ đề một lần nữa. "Em đã cân nhắc những gì anh nói về Travis, và em đã quyết định sẽ có một cuộc nói chuyện với anh ấy. Em không muốn anh ấy trở nên quá xáo trộn về Eleanor. Em cũng sẽ có một cuộc nói chuyện kiên quyết với bạn ấy. Bạn ấy không thể sai khiến các anh trai em vòng vòng được. Travis sẽ lắng nghe em. Eleanor có lẽ không. Tuy vậy, em sẽ cố gắng. Ngày sinh nhật của Travis sắp đến rồi, anh ấy sẽ cư xử tốt nhất để em sẽ tặng cho anh ấy một món quà tuyệt vời."

"Khi nào là sinh nhật anh ấy?"

"Mười một tháng bảy" cô trả lời. "Em đã gần như đã hoàn thành việc đan một chiếc áo len cho anh ấy. Em nghĩ anh ấy sẽ thích nó. Màu sắc bổ sung cho đôi mắt của anh ấy. Anh ấy sẽ không quan tâm đến điều đó, tất nhiên, anh ấy sẽ yêu nó bởi vì nó sẽ giữ cho anh ấy ấm áp. Sinh nhật của anh khi nào? "

"Mười bảy tháng hai," anh trả lời. 

Anh đã không yêu cầu cô cho anh biết ngày sinh nhật của cô. Anh cho rằng cô không biết ngày sinh thật sự và các anh trai của cô ta đã phịa ra một ngày nào đó để cô có được lễ kỷ niệm riêng của mình. 

Hơn nữa, anh đã biết ngày sinh của Lady Victoria, ngày mồng hai tháng giêng.

"Ngày Hai tháng Giêng." Cô nói những từ ấy chưa tới một giây sau khi anh nghĩ đến chúng. Anh không thể tin anh đã nghe đúng. Sau đó anh nghĩ anh đã vô tình nói ra thành lời.

"Em vừa ... em đã nói gì vậy?" 

"Ngày hai thángGiêng," cô lặp lại. "Sinh nhật của em, có gì sai với ngày Hai tháng Giêng sao? Trông anh có vẻ hơi choáng váng. Trung thực mà nói thì anh đúng là như thế."

Anh không thể trả lời cô. Cổ họng của anh đã nghẹn cứng. Bị choáng váng ư? Đó phải là một cách nói giảm nhẹ đi rất nhiều. Tâm trí của anh đang quay cuồng với tất cả những khả năng không thể. Vì danh Chúa, làm thế nào cô có thể biết được sinh nhật thực sự của mình chứ?

"Ngày sinh nhật của Adam là ngày 20 tháng 11, Cole là ngày 15 tháng 4, mặc dù hoàn toàn thành thật với anh, anh ấy thực sự không chắc là ngày đó vì anh ấy không có bằng chứng nào, nhưng một người hàng xóm nhớ anh ấy và nghĩ anh ấy đã được sinh ra ngày đó, vì vậy anh ấy đã quyết định sử dụng nó như ngày kỷ niệm sinh nhật của mình, và ngày sinh nhật của Douglas là ngày cuối cùng của tháng 3. Em đã không bỏ qua ai hết, đúng không? "

Anh lắc đầu một lần nữa. "Em đã bịa ngày sinh nhật của em hay em có bằng chứng là em được sinh ra vào ngày Hai tháng Giêng?" 

"Em có bằng chứng," cô trả lời. "Em đến cùng các giấy tờ." 

Harrison nghiêng người ra sau trong yên ngựa. Những từ đó lặp đi lặp lại trong đầu anh. 

Cô đi kèm với các giấy tờ. 



Mọi người đang chờ đợi họ. Eleanor đi tới đi lui trên hiên nhà, Adam đang đứng ở ngưỡng cửa, Douglas và Travis đều đang ngồi trên lan can hiên nhà, dựa vào các cây cột.

Cole vừa bước ra khỏi nhà kho chính khi Douglas hét gọi anh tavà chỉ về phía họ. 

Bàn tay của người anh trai nóng tính, Harrison nhanh chóng nhận ra, ngay lập tức chạm vào khẩu súng. Biểu hiện cho thấy anh ta đang nghĩ rất nghiêm túc về việc sử dụng nó. Harrison buột ra một tiếng thdài mệt mỏi. Chúa lòng lành, anh không có thời gian cho điều dớdẩnnày. Anh đangcảm thấy như địa ngục. Bên sườn anh đang nóng như lửa lúc này. Dù vậy, ngày của anh sẽ chẳng tốt hơn chút nào, bởi vì anh cuối cùng đã quyết định không chờ đợi lâu thêm nữa. Dù cách này hay cách khác, tương lai của Mary Rose sẽ được quyết định trước khi anh đi ngủ. Anh sẽ nói với các người anh về em gái của họ. Anh sẽ nhận được thông tin anh cần trước, dĩ nhiên, và nếu anh phải bắn vài người trong số họ để tìm ra điều anh muốn biết, vậy thì vì Chúa, đó là chính xác những gì anh sẽ làm.

Anh sẽ không trì hoãn thêm nữa. Anh sẽ kết hôn và cósáu đứa trẻ nếu anh không làm gì đó sớm. 

"Harrison, đừng cau mày." 

"Xin lỗi, anh đang nghĩ về việc bắn các anh của em." 

"Làm ơn đừng," cô thì thầm. "Cười lên, vì danh Chúa."

"Họ trông giống như một đám hành hình ấy." Cô quay lại nhìn các anh củamình lần nữa. Harrison đã nói đúng. Ba trong số bốn người trông giống như muốn treo Harrison lên nhánh cây gần nhất. Eleanor dường như đã sẵn sàng đi kiếm sợi dây thừng. Tay cô ấy đang chống trên hông, và cô đang trừng mắt nhìn họ.

"Adam trông hạnh phúc khi nhìn thấy chúng ta. Em chắc chắn anh ấy sẽ biết lý lẽ. Chỉ cần đưa ra lời giải thích của anh một cách nhanh chóng trước khi Cole ..." 

"Cưng yêu dấu, chúng ta đã không làm bất cứ điều gì sai trái hết." 

"Vậy tại sao em cảm thấy như thể chúng ta đã làm?" 

Anh mỉm cười khi nhận ra anh cũng cảm thấy như vậy. "Anh sẽ đốiphó vớiCole, Em bắt đầu với những người khác." 

"Anh đốiphó vớiCole, và em với bốn người sao? Nghe có vẻ khá công bằng với em đấy nhỉ.” Cô trêu chọc. 

Cô quay người để quan sát anh đi đến nhà kho. Millie muốn theo, nhưng Mary Rose buộc con ngựa cái đi về phía ngôi nhà. 

"Cởi súng ra," cô đề nghị với Harrison bằng một tiếng thì thầm. "Cole thường không thích bắn một người đàn ông không vũ trang."

Harrison lắc đầu và đi tiếp. Anh trượt khỏi MacHugh khi anh đến gần Cole khoảng một yard hoặc hơn. Con ngựa giống tiếp tục đi vào trong chuồng. Harrison sẽ quan tâm những nhu cầu của nó sau khi anh xử lý người anh trai.

Cole lao như cơn bão tới để đối mặt với anh. "Cậu là thứ đồ khốn hạ cấp, nếu cậu ..." 

Anh ta đã vươn tới Harrison trước khi kết thúc sự đe dọa và quyết định đấm anh thay vì thế. 

Harrison đã sẵn sàng cho anh ta lần này. Anh bắt lấy nắm tay của Cole trong lòng bàn tay trái và giữ chặt. Rồi anh bắt đầu tăng áp lực. 

"Nếu tôi sao?" anh thách thức bằng một tông giọng lạnh như tháng Giêng. 

Biểu hiện của Cole chuyển từ sự thịnh nộ đến kinh ngạc chỉ trong chớp mắt. 

"Nếu cậu ... Chết tiệt, cậu nhanh nhẹn đấy chứ, hãy buông tôi ra, cậu đang siết chặt ngón tay bóp cò súng của tôi." 

"Anh sẽ cố gắng đánh tôi một lần nữa à?" 

"Không, tôi đang nghĩ về việc bắn cậu bây giờ, rồi tôi sẽ bắn Mary Rose." 

"Tôi sẽ giết anh trước." 

“Quái quỷ.”

"Không có gì xảy ra hết, Cole, chúng tôi bị mắc mưa, đó là tất cả. Đi cùng tôi vào nhà kho nào, tôi bị bắn. Tôi muốn tìm ra thiệt hại như thế nào mà không để cho Mary Rose biết". 

Harrison buông nắm đấm của Cole ra và bước vào trong. Chân anh cảm thấy yếu ớt, nhưng anh chắc chắn là thức ăn liên quan đến điều đó. 

"Chuyện gì đã xảy ra với cậu thế? Cậu đã thử làm điều gì đó với Mary Rose à? Con bé đã bắn cậu sao?" 

"Tất nhiên là không," anh gắt. Anh dừng lại gần ngọn đèn dầu hỏa và đợi cho đến khi Cole thắp được ngọn lửa. 

"Cậu đã bị bắn trúng ở đâu?" 

"Ở bên sườn, viên đạn chỉ cắt vào tôi và nó đi xuyên qua." 

"Để tôi nhìn xem nào." 

Lúc này Cole bận rộn làm việc. Anh ta di chuyển cánh tay của Harrison quamột bênvà từ từ kéo áo của anh lên. Rồi khom người xuống để nhìn gần hơn vào vết thương.

Anh ta thầm tái nhợt khi thấy vết thương nghiêm trọng đến mức nào. 

"Nó chỉ là một vết cào, phải không?" 

Cole đứng thẳng lên. Anh ta tự hỏi liệu Harrison có biết giọng nói của anh ta nhẹ bẫng như thế nào không. Anh đang nhanh chóng lả đi và cần được chăm sóc ngay lập tức. 

"Chỉ là một vết cào," anh tađồng ý. 

Harrison bắt đầu nhét chiếc áo trở lại trong quần của mình. "Gã hèn nhát nào đó đã cố gắng phục kích chúng tôi gần sườn núi. Tôi đã đuổi theo hắn, nhưng hắn đã nhảy xuống sông." 

"Cậu đã có nhìn được khuôn mặt của hắn không?" 

Harrison gật đầu. Rồi anh bắt đầu đi ra ngoài. "Tôi nên nói chuyện với Adam trước khi tôi lau rửa." 

Cole di chuyển sang bên trái anh và đặt cánh tay của Harrison quanh vai mình. Anh tabuộc anh phải dựa vào anh ta. Giọng anh ta nhẹ nhàng. "Anh ấy sẽ cho cậu thứ gì đó để đặt lên vết cắt nho nhỏ của cậu. Cậu là một quý ông, phải không? Tôi chắc chắn sẽ không phải nếu tôi được ở cùng một cô gái xinh đẹp. Dĩ nhiên em gái tôi thì khác. Tôi sẽ phải giết chết cậu nếu cậu đã chạm vào con bé. "

"Tôi chắc chắn sẽ cho anh biết nếu tôi làm," Harrison trả lời. 

Cole nghĩ thật kỳ lạ khi Harrison dường như không nhận thấy anh đang đỡ cậu ta lên. Lo lắng của anh tăng cao. Sự dễ chịu như thế thật không giống với Harrison.

"Tôi đang đưa cậu đến gian nhà tranh. Adam sẽ đến để sửa sang cho cậu. Vết xước nho nhỏ thực sự sâu hơn tôi đã nói. Nó vẫn không to tát gì, tất nhiên, nhưng cậu là một cậu bé thành phố và mọi thứ, chà, nên được xem xét, tôi sẽ cứu Mary Rose lần này. Cậu đã có lượt với con dao găm rồi."

"Anh định cứu cô ấy khỏi cái gì thế?"

"Anh em của tôi. Cậu nghĩ tất cả mọi người đều cảm thấy buồn bã là vì sao nào? Cậu đã đưa Mary Rose đi mất và để lại cho chúng tôi mụ phù thuỷ. Tôi không biết liệu tôi có thể tha thứ cho cậu vì điều đó hay không. Cô ta đã bắn Douglas. Cô ta đã nói rằng đó là một tai nạn (accident) nhưng tôi không tin cô ta, không phải sau khi cô ta "vô tình" (accidentally) bắn vào người lái xe ngựa. Không ai trong chúng tôi tin cô ta, chúng tôi sẽ đá cô ta đi trước khi cô ta giết chết một trong số chúng tôi.”

Harrison xoay sở được một nụ cười yếu ớt. "Vậy anh đã không lo lắng về đức hạnh của em gái của mình à?" 

Dĩ nhiên anh đã lo lắng, nhưng anh không muốn thừa nhận điều đó. Anh đã nhìn thấy cách Harrison nhìn chằm chằm vào em gái mình. Mary Rose cũng bận rộn nhìn chằm chằm Harrison y như thế.

"Không, tôi không lo lắng cho hai người. Tôi đang nói nếu cậu đi cùng Mary Rose và bỏ chúng tôi lại với Eleanor lần nữa, chúng tôi sẽ lần lượt giết cậu. Đó là những gì tôi định nói. Tôi đã quyết định đấm cậu thay vào đó. Tôi đoán một cú đấm tốt sẽ lấy được điểm của tôi nhanh hơn nhiều."

Harrison lảo đảo, lấy lại cân bằng, và tiếp tục lảo đảo. Anh nghĩ anh đã bước lên một tảng đá và làm anh bị vấp. 

"Ah, địa ngục, cậu đang bắt tôi mang cậu đi, phải không?" 

Harrison không trả lời Cole. Anh không thể. Anh đã bất tỉnh trong vòng tay anh ta rồi. 

Mary Rose buột ra tiếng hét, túm váy lên và chạy về phía họ. Mọi người theo sau cô. 

"Anh đã làm gì anh ấy, Chúa nhân từ, anh đã làm gì thế?" 

"Anh không làm gì cả," Cole hét lại. 

Cô không tin anh ta. "Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy?" 

Cô cúi xuống và nhìn vào gương mặt Harrison. Cô thấy anh tái nhợt và nhanh chóng bật khóc. 

Douglas là người tiếp theo vươn đến họ. "Chú đã giết cậu ta sao, Cole?" anh ta yêu cầu. 

"Không."

Vết thương nghiêm trọng, nhưng nó không đe dọa đến tính mạng, và trong tâm trí của Cole có nghĩa là Harrison vẫn phải chơi công bằng. 

"Chuyện gì đã xảy ra?" Adam hỏi. 

Nụ cười của Cole thật gian tà. "Cậu ta bị ngất." 





Ngày 15 tháng 1 năm 1866 

Mama Rose kính mến, 

Những con trai của má đã thật xấu xa với con. Adam bắt con ngồi một mình tại bàn chỉ vì con đã đá Travis. Adam là một chàng trai xấu. Hãy nói với anh ấy rằng con không phải ngồi ở đó một mình. Con đã làm một bức tranh cho má. 

Mary Rose.


Không có nhận xét nào: