Thứ Sáu, 15 tháng 4, 2016

Shadows 19

Chương 19.






Mặc dù Rowena đã mong sự tán tỉnh của nàng với Blaine sẽ khiêu khích được loại phản ứng nào đó của Gareth, nàng không mong đợi thái độ hoàn toàn khinh khỉnh đó. Đối xử với nhau như những người khách đến từ những lâu đài riêng biệt là tất cả sự chú ý mà hắn dành cho nàng đêm đó. Chẳng còn sự say đắm mê hoặc mà hắn đã thực hiện hết sức tuyệt vời trong suốt hành trình của họ từ Caerleon. Chẳng còn sự quan tâm dịu dàng đến sự thoải mái của nàng. Chẳng còn kẻ xấu xa thích càu nhàu với ánh mắt ghen tuông nữa. Những đường nét của hắn rắn như viên kim cương được đẽo ra từ một tảng đá kỳ lạ nào đó, cực kỳ hấp dẫn nhưng vắng bóng tất cả những cảm xúc của con người. Một cách cáu kỉnh, Rowena thích được kết tội về tính lãnh đạm của hắn hơn.

Mỗi giờ trôi qua dường như càng biến đổi hắn trở lại thành vị lãnh chúa tăm tối của Caerleon, người đã đánh cắp nàng khỏi Revelwood. Tâm trạng của hắn đều đặn tệ đi kể từ khi đến Ardendonne. Đám đông xung quanh hắn càng nhã nhặn bao nhiêu thì hắn càng trở nên cáu kỉnh bấy nhiêu. Hắn trả lời mọi nỗ lực lịch sự trong cuộc trò chuyện bằng một lời đáp cộc lốc hoặc một lời nhận xét mỉa mai đến nỗi khiến người khác đau đớn thậm chí trước cả khi họ biết mình vừa bị đâm. Nếu những cảm giác tổn thương có thể gây chết người, đại sảnh của Blaine đã la liệt những những thi thể rồi.

Tại chiếc bàn hắn ngồi gần Blaine, bên trên hầm muối, cùng các lãnh chúa có thứ bậc cao nhất. Rowena ngồi ở cuối bàn, bị nhồi nhét giữa một quý bà phốp pháp và người con trai mắt láo liêng của bà ta. Nàng khốn khổ nhận ra rằng Gareth là người hiệp sĩ duy nhất không có một quý bà để chia sẻ thớt ăn của hắn. Tiểu thư Alise phân chia thời gian của cô ta giữa việc uống cạn ly của Blaine và nhón những trái nho khô tẩm đường từ bánh lúa mì của Gareth. Khi ánh mắt của Gareth tình cờ lướt qua Rowena, ánh mắt ấy nấn ná trong một khoảnh khắc như thể hắn đang cố nhớ ra nàng. Rồi chúng ngoảnh đi như thể không hài lòng với ký ức đó.

Rowena chơi đùa với quả lê tẩm mật ong, làm dập nát nó cho đến khi lớp mật ong phủ bơ chảy thành một cái hồ trong giữa trung tâm của nó. Khi Alise đứng lên để tham gia khiêu vũ, Rowena đã hơn cả sẵn sàng trượt vào chỗ của cô ta.

“Chào buổi tối, Sir Gareth. Em hy vọng món gà gô làm ngài hài lòng.”

Giọng hắn lạnh băng. “Với tuổi tác của ta, ta nên dính chặt với bánh quế. Ta chưa tìm được cho em một người chồng, nếu đó là những gì em đang định mè nheo. Có lẽ thằng nhóc mặt mụn ngồi bên cạnh em kia sẽ phù hợp đấy. Anh ta vẫn chưa hết quấn tã.”

Nụ cười mê hoặc của Rowena trái ngược với những từ ngữ nàng rít lên bên dưới hơi thở. “Hãy ngừng độc ác như thế đi. Mang em cho người khác là ý của ngài cơ mà.”

Gareth tỳ trên khuỷu tay như thể không nghe nàng nói, sự duyên dáng của hắn mang vẻ chết chóc như của một con rắn. Rowena cảm thấy mình giống như một con chuột tội nghiệp đang chờ bị nuốt. Những ánh mắt hiếu kỳ của những người khác quanh bàn châm chích da nàng giống như những ngón tay vô hình. Nàng đã tiếp cận hắn. Cả hai đều biết, sẽ là một sự xúc phạm nếu hắn không mời nàng thứ gì đó từ thớt ăn của hắn. Hắn cắn một nửa thanh xúc-xích và đưa nửa kia cho nàng.

“Ta có thể cám dỗ em không?”

Rowena cắn lại lời đáp rõ ràng khi nàng với tay nhận nó. Hắn kéo nó trở lại. “Cho phép ta. Một quý cô không nên làm vấy bẩn những ngón tay thanh nhã.”

Hắn nghiêng người tới trước, mẩu xúc-xích đặt giữa ngón cái và ngón trỏ. Hương thơm ngon lành của thịt thoảng đến lỗ mũi nàng. Gareth được tưởng thưởng bằng tiếng sôi ùng ục quấy rầy của con quái thú mà nàng nghĩ đã được thuần hoá trong hõm dạ dày của nàng. Rowena thầm co rúm lại.

Con quái thú đánh thức một cảm xúc khác – giận dữ. Nếu Gareth muốn giở trò, thì nàng sẽ chơi cùng.

Đôi môi nàng tách ra trong một nụ cười chất phác. “Làm sao em có thể chống lại sự ân cần của ngài được, thưa ngài?”

Nàng nhận mảnh cám dỗ ấy giữa hai hàm răng. Môi nàng đóng quanh những ngón tay của Gareth và nấn ná. Nàng liếm láp chất dịch của miếng thịt giống như một con mèo lười biếng, đưa những ngón tay của hắn vào trong miệng nàng theo đủ mọi hướng đến tận lóng tay thứ hai, nhấm nháp hương vị của da thuộc trong những cọng lông nhỏ xíu phủ trên những ngón tay hắn.

Môi của chính hắn tách ta, nhưng không một từ nào buột ra. Ánh mắt bực bội của Rowena đã bị bào mòn. Ánh mắt của Gareth khoá chặt trên môi nàng, bị bỏ bùa bởi câu thần chú xoa dịu của vật mềm mại đỏ như san hô trên da thịt hắn. Một sự hân hoan xấu xa ca hát bên trong nàng. Hãy để hắn bị bắt trong chiếc bẫy của chính hắn.

Nàng lùi lại và nghiêng đầu, ban cho hắn sự loé sáng của một má lúm đồng tiền.

“Ngon tuyệt,” nàng thì thầm. “Ngài có chút phô mai nào không, Chú Gar…”

Hắn đặt những ngón tay ẩm ướt trên môi nàng. “Không.”

Chiếc bẫy đã sập xuống, đã đóng lại với một tiếng lao xao của cặp hàm bọc nhung. Quá trễ, Rowena nhận ra đầu nàng đã lặng yên từ bên trong. Những kẻ quan sát tọc mạch đã bị quên lãng, Gareth ghì bờ môi dưới của nàng giữa ngón trỏ và ngón cái và áp miệng hắn trên miệng nàng. Sự kháng cự của nàng tan chảy như kẹo bông đường dưới sự thúc ép tinh tế của môi hắn. Sự chế ngự của hắn nhanh nhưng mãnh liệt.

Hắn buông nàng ra. Rowena choáng váng đặt khuỷu tay nàng trong thớt ăn của hắn. Miếng bánh lúa mì bị vỡ vụn, bắn mật ong nhiểu nhão vào trong lòng nàng.

Gareth đứng lên với một cái cúi chào hoàn hảo. “Ngủ ngon nhé, tiểu thư của ta.” Khi hắn bắt đầu lên những bậc thang, Alise cáo lỗi rời khỏi cuộc khiêu vũ và theo sau hắn. Không ai có thể bỏ lỡ ánh mắt đắc thắng mà cô ta ném lại cho Rowena.






Ngay sau nửa đêm, Rowena nằm trên chiếc nệm nhồi lông vũ, lắng nghe tiếng ngáy đứt quãng của Marlys. Quả cầu bạc của vầng trăng lén nhìn qua khe hẹp của ô cửa sổ.

Nàng đau đớn vì Gareth với một nỗi đau thể chất khiến nàng hoảng sợ. Tồi tệ hơn nỗi đau đớn ấy là nỗi lo sợ kinh khủng rằng nếu nàng đến với hắn bây giờ, nàng sẽ thấy hắn không ở một mình.

Nàng đẩy tấm đắp mỏng ra. Thứ nào tồi tệ hơn? Nằm cô đơn trong sự khắc khoải thiếu quả quyết này? Hay đi đến phòng Gareth, đẩy cửa mở và tìm thấy hắn khoá chặt trong một khối những lọn tóc vàng nhạt? Rowena không thể quyết định, vì thế nàng nằm đó cho đến khi nhịp điệu tiếng ngáy rời rạc của Marlys ru nàng vào một giấc ngủ chập chờn. Nàng thức giấc, ngay lập tức nhận ra rằng tấm đắp đã được phủ trên nàng và nhét ngay ngắn bên dưới cằm nàng. Nàng lăn người sang bên cạnh trong chiếc kén ấm áp, tin rằng nàng đã mơ thấy cái chạm dịu dàng của đôi bờ môi trên vầng trán nàng. Giường của Marlys trống rỗng.

~*~



Blaine vắt một trong đôi chân dài của gã qua tay ghế và dán lên mặt một nụ cười nhân từ khi những người nông nô của gã lố nhố đi qua, việc chịu đựng truyền thống tặng trứng cho thấy ngày cuối cùng của tuần chay đã trôi qua và bắt đầu yến tiệc linh đình cho lễ Phục Sinh tại Ardendonne.

Gã móc một giỏ đan trên một ngón tay và nhìn vào bên trong. “Ôi Trời, những quả trứng! Một ý tưởng độc đáo làm sao! Các vị tự mình đột kích nó à?”

Người nông dân nở nụ cười toe toét không răng và lúc lắc đầu thừa nhận. Blaine với tay vào trong chiếc túi da treo lủng lẳng từ thắt lưng. Những ngón tay thanh mảnh búng đồng xu bạc xoáy tròn xuyên qua không trung, bắt lấy ánh nắng chiều khi nó kêu leng keng trên sàn nhà và lăn tròn bên dưới chiếc bàn. Người nông dân chống hai tay và đầu gối xuống và trườn theo sau nó.

Blaine đợi cho đến khi người đàn ông bắt dính đồng tiền một vài lần và rút lui, cúi chào mọi hướng, trước khi ném chiếc giỏ đan ra phía sau gã cho một tiểu đồng đang cười điệu.

“Mùi nào tệ hơn? Đám nông dân hay mớ trứng?” Gã thì thầm với Gareth.

“Nông dân.” Gareth đáp không chút lưỡng lự, chỉ lắng nghe một nửa.

Gareth chống chân trên ghế khi một đoàn các cô hầu đang cười khúc khích đẩy một chiếc bàn dài vào sát tường.

Tiếng khúc khích của họ phát triển thành câu chuyện khi họ nhìn lén qua vai vào hắn, rồi vùi những gương mặt ửng hồng vào trong chiếc áo yếm bằng vải lanh của mình. Trong suốt những tuần lễ vui thú điền viên của hắn cùng Rowena tại Caerleon, hắn đã quên mất việc bị sợ hãi và chế diễu thì như thế nào. Những ngón tay của hắn siết chặt trên vùng tay ghế chạm trổ.

Vành môi của Blaine cong lại trong một nụ cười quý phái. Chỉ duy nhất sự phập phồng nhẹ của lỗ mũi đã phản bội gã khi một phụ nữ luống tuổi nhăn nheo với bàn chân quấn trong da bò khập khiễng tiến tới. Ngay khi bà quay lưng, Blaine tung túi trứng của bà qua vai cho một tiểu đồng khác, người chắc chắn sẽ sử dụng chúng để ném loạn xạ người cận vệ bất ngờ đầu tiên dám lấy làm vui vẻ trước thân phận thấp kém hơn của cậu ta.

Một tiếng huýt trầm trầm thoát khỏi môi của Blaine khi một hình dáng bẽn lẽn lướt về phía họ. Gareth ngồi thẳng lên. Cô gái có lẽ không nhiều hơn mười ba tuổi. Mái tóc vàng vẫn chưa đánh mất vẻ đẹp đẽ bé thơ lơ lửng qua gương mặt. Vết bẩn bám trên mũi cô bé. Tuy thế vẫn hứa hẹn một vẻ đẹp trong đôi mắt xếch và vành môi dưới đầy đặn.

Cô bé nhún gối chào một cách ngượng nghịu. Lưỡi cô chơi đùa một hốc răng khuyết trong vùng hàm dưới. “Tứng, thưa hịp sĩ Blaine. Mẹ tui đưa chúng cho tiệc Phục Thinh.”

Blaine vuốt má cô bé. “Chúa phù hộ cho linh hồn ngọt ngào của cô.” Từ khoé môi, gã nói, “Cậu nói sao, Gareth? Cậu sẽ cân nhắc tham gia với tớ trong việc mang cô bé này lên tầng trên và giới thiệu cho cô ấy về một yến tiệc thật sự chứ?”

Nếu như trước đây, gợi ý của Blaine chỉ làm Gareth khó chịu thôi. Bây giờ, hắn cảm thấy một nút thắt chán ghét siết chặt ruột hắn. “Cho dù sa đoạ đến thế nào, các vị khách của cậu hẳn cũng sẽ nghĩ như tớ, chiếm đoạt đứa trẻ mang những trái trứng Phục Sinh đến không nằm trong các thói hư tật xấu của tớ.”

Blaine hít vào với vẻ bực bội. “Đồ đạo đức giả. Cô gái không trẻ hơn kẻ cậu đang đắm chìm vào. Hơn nữa, tớ không bao giờ dùng đến cách chiếm đoạt. Tớ không bao giờ phải làm như thế.” Cô gái nhìn qua nhìn lại hai người họ, không hiểu một từ tiếng Pháp liến láu của họ. Blaine liếm ngón tay và dịu dàng chùi đi vết bẩn trên mũi cô gái. “Cô thích tắm táp một chút không, nhóc?”

Nay. Cô bé sẽ không tắm.” Gareth chụp ba đồng hào bạc từ chiếc túi của chính hắn và ném chúng vào trong bàn chân bẩn thỉu của cô gái. Hắn trao cho cô bé một cái đẩy nhẹ về hướng cửa. “Đi đi.” Hắn ra lệnh. “Và giữ bản thân ngốc nghếch của cô tránh xa trong năm tới. Và cả năm sau đó.” Hắn thêm vào như một ý tưởng muộn màng. Cô gái tuân theo, cười toe toét một cách ngọt ngào qua vai với Gareth trong một dáng vẻ nói lên rằng cô bé đã quên mất sự tồn tại của Blaine.

Blaine hất giỏ trứng nhỏ bé ra phía sau hắn với lực đủ mạnh để làm rạn vỡ những trái trứng lốm đốm vào thái dương của cậu tiểu đồng. “Thứ gì làm cậu khó ở thế, Gareth? Đang hình dung cô nhóc cứu tế nhỏ bé của chính cậu trong sự khoan dung của một lãnh chúa chư hầu dâm đãng à? Sao cậu có thể mong đợi tìm thấy một người chồng cho cô ta khi món quà cưới duy nhất mà hắn có thể mong đợi từ cậu là một con dao găm ngang qua cổ họng của hắn chứ?”

Gareth tỳ lưng vào ghế và khép mắt. “Cậu đã loanh quanh bên Mortimer quá lâu. Cậu đang biến thành đồ chó đẻ chính hiệu đấy.”

“Quả là một lời buộc tội tuyệt hảo từ một gã đàn ông có tâm trạng chẳng khác gì quỷ dữ. Cậu đến Ardendonne chỉ để khủng bố khách của tớ và phủ bóng tối âm u của cậu qua niềm vui của bọn tớ thôi sao? Vẻ mặt ủ ê của cậu có lẽ hấp dẫn đối với các quý bà, nhưng tớ đã phát hiện vẻ quyến rũ đáng ngờ của nó đang bắt đầu lu mờ đi rồi.”

Gareth mở mắt. Bóng dáng một nụ cười lướt qua môi hắn. “Cậu chỉ nhặng xị lên là bởi vì Alise đã đến phòng tớ đêm qua trước khi cô ta đến phòng cậu.”

“Vì tất cả sự tốt đẹp cô ta đã làm. Tớ không phải đồ ngốc, Gareth. Cô ta không ám mùi của cậu khi trườn vào trong giường của tớ.”

“Cậu cũng sẽ chẳng từ chối nếu như cô ta có.”

Khi những từ ấy buột ra, Gareth ước chi hắn đã cắn chúng lại. Blaine đứng lên. Miệng gã mang một vẻ nhợt nhạt, mím chặt mà Gareth đã nhận thấy từ thời thơ ấu. Đôi mắt của Blaine hẹp lại khi Rowena lướt xuống cầu thang trong một đám mây nhung màu tím. Vành môi gã dát mỏng trong một nụ cười vui vẻ một cách hung hiểm.

“Blaine, tớ…” Gareth bắt đầu.

“Đừng bận tâm với lời tạ lỗi. Tớ cũng sẽ cáu kỉnh, nếu tình nhân của tớ đang ngủ trong phòng của em gái tớ. Đặc biệt nếu em gái tớ là Marlys.”

Với nhát đâm từ biệt đó, Blaine băng qua sảnh và giơ cánh tay gã cho Rowena. Các khớp ngón tay của Gareth trắng bợt khi hắn đẩy bản thân ra khỏi ghế. Đường của hắn đã bị chặn mất khi một hình thể bờm xờm đang lảo đảo vào trong sảnh, đẩy cậu tiểu đồng nằm dài trong ngưỡng cửa.

Cậu tiểu đồng trèo dậy bằng đầu gối chỉ để bị đánh ngã lần nữa khi một sinh vật đang gầm rống vấp vào sau người đầu tiên. “Kẻ cắp! Trả lại những trái trứng cho tôi, đồ ăn cắp trời đánh kia!”

Một miếng vá đáng ngại che phủ một mắt của kẻ săn đuổi. Con mắt khác của hắn ánh lên vẻ nguy hiểm  chết người khi hắn nâng một cây dùi cui trong một tay mang duy nhất một vết sẹo xấu xí ở nơi hai ngón tay nhỏ nhất nên ở. Rowena thụt lùi một bước khi người đàn ông đầu tiên ném bản thân phủ phục dưới chân Blaine, hạ cánh trên chiếc bao tải mà ông ta mang theo bằng một tiếng độp kinh khủng.

Những ngón tay của ông ta níu chặt vào chiếc giày ống của Blaine. “Xin khoan dung, thưa đức ngài! Tôi nài xin ngài. Tôi chỉ cố gắng để vinh danh ngài với những món quà khi kẻ đê tiện giết người này ngã vào tôi bên ngoài cánh cửa của ngài.”

Người đàn ông thứ hai thắng kít lại tại một điểm dừng. Gareth túm lấy cổ tay rậm lông của gã trước khi gã có thể giáng cây vồ xuống và làm vấy bẩn váy của Rowena bằng bộ óc thiếu may mắn của người đàn ông kia.

Người nông dân chống cự, nhưng sau khi liếc qua vai và thấy người hiệp sĩ đã cản trở mình, gã hạ thấp chiếc vồ với một động tác cúi chào kính cẩn. “Ông ta là đồ khốn dối trá, thưa đức ngài,” Gã nói với Blaine. “Tôi đang đứng bên ngoài để đợi đến lượt mình tặng quà khi đồ chó đáng khinh vồ lấy bao tải của tôi khỏi bàn tay tôi và phóng đi. Tôi đã biết ngài từ khi ngài là một chàng trai trẻ, Sir Blaine. Chính tôi cũng quen thói tán gái và cướp bóc, nhưng tôi không phải kẻ dối trá.” Gã giơ cao chiếc vồ. “Cho phép tôi và tôi sẽ đập lủng sọ hắn.”

Blaine giơ một bàn tay ngăn lại. “Nay, Jack. Để lại người này cho ta.” Gã làm trầm sâu thêm giọng gã một cách cố ý. “Đây là nhiệm vụ của lãnh chúa để phân phát công lý nơi nó xứng đáng.”

Gareth đảo tròn mắt. Người đàn ông phủ phục dưới chân Blaine đã bôi bẩn những nụ hôn khắp đôi giày ống của gã.

“Đi đi, Jack,” Blaine nói với vẻ đấu dịu. “Trước khi chúng ta kết án bất kỳ người đàn ông nào tội treo cổ, Tốt nhất nên tra xét những động cơ đã hướng anh ta đến sự liều lĩnh như thế. Đặc biệt trong ngày lễ Phục Sinh,” Gã thêm vào với một nụ cười độ lượng với Rowena.

Nghe thấy sợi dây treo cổ, người đàn ông bắt đầu phủ phục xuống một lần nữa. Những vỏ trứng kêu răng rắc bên dưới ông ta khi ông ta trườn về phía Rowena và bắt đầu hôn gấu váy bằng lụa Damask* của nàng. Gareth bắt đầu tự hỏi không biết liệu Blaine có trả công cho người đàn ông về màn trình diễn xoay người bằng bụng này hay không.

(*Damask : tên này có nguồn gốc Ả-rập để chỉ loại lụa dệt bằng tơ tằm cùng với những hoa văn trên đó. Người Việt mình cũng có loại tương tự gọi là gấm hoa – Ct của Sẻ)

“Tôi cầu xin bà, thưa quý bà của tôi,” Người lạ rên rỉ. “Xin nói giúp với người chồng cao quý của bà. Tôi giao bản thân tôi tuỳ thuộc vào sự tử tế và lòng khoan dịu dàng của bà.” Ông ta níu váy của Rowena và ngẩng đầu lên.

Sự thay đổi sắc diện của Rowena lẽ ra nên cảnh báo Gareth. Đôi mắt hắn mở rộng khi nàng giật gấu váy ra khỏi bàn tay của người đàn ông. Bàn chân nàng hạ xuống trên những ngón tay của ông ta với một lực đủ mạnh để gây ra một tiếng la ăng ẳng bị bóp nghẹt. Người đàn ông hối hả thụt lùi. Miệng của Blaine rớt xuống khi Rowena oai vệ đuổi theo ông ta, đạp trên bất kỳ phần nào nàng có thể vươn tới như thể người đàn ông là một con nhện bò ra khỏi ván ốp tường.

“Tôi sẽ trao cho ông sự dịu dàng,” Rowena rít lên. “Tôi sẽ trao cho ông sự tử tế. Tôi sẽ cho ông thấy lòng khoan dung tương tự như ông đã cho tôi thấy khi tôi bò lết đến với ông, gần như chết đói và nài xin được vào nhà.”

Gareth túm lấy gáy áo chẽn của người đàn ông và nhấc ông ta ra khỏi tầm với của Rowena. Người đàn ông chầm chậm xoay lại cho đến khi ông ta đối mặt với người hiệp sĩ. Gareth nở một nụ cười ớn lạnh, tất cả những suy nghĩ cao quý của hắn đã bị lãng quên.

Khi Lindsey Fordyce đảo qua lại giữa nụ cười của Gareth và đôi mắt toé lửa của Rowena, ông ta nghẹn ngào với Blaine, “Treo cổ tôi đi, thưa ngài. Làm ơn.”



Không có nhận xét nào: