Mở đầu.
Nước Anh năm 1279 .
Chàng
trai lẻn vào trong nhà không một tiếng động. Bước chân hắn ngập ngừng khi mùi
hương thoang thoảng của lá hương thảo như những chiếc móng vuốt tinh vi cào nhẹ
vào xương sống hắn. Hắn nhắm mắt một thoáng, để cho hương thơm bao phủ hắn như
đêm hôm trước, khi mẹ kế của hắn nhún chào hắn trong phòng khiêu vũ. Sự mềm mại
của những lọn tóc loăn xoăn đen nhánh của bà ta chải nhẹ vào má hắn khi bà ta dạy
hắn từng bước của vũ điệu mừng Giáng Sinh với sự kiên nhẫn ngọt ngào nhất đã
làm hắn thối chí. Hắn mở mắt; đôi bờ mi sẫm màu viền quanh đôi hố sâu ảm đạm.
Hắn
không nên đến đây. Việc viết nhạc có thể học tại bàn của cha hắn. Bài học về
tác phong nhã nhặn có thể học trong sảnh lớn. Hắn có thể học kỹ năng hiệp sĩ
nào trong phòng ngủ của mẹ kế của hắn được chứ? Cha hắn sẽ trở về từ cuộc chiến
trong khoảng hai tuần nữa. Hắn chỉ muốn gặp bà – để nói lời cám ơn về sự tử tế
và những chăm sóc của bà khi cha hắn vắng mặt.
Những
ngọn giáo va loảng xoảng bên ngoài ô cửa sổ để mở, tiếp theo sau là tiếng cười ầm
ĩ. Khu vực sân sau bên dưới, nơi những
người cận vệ đang đấu thương, dường như là một thế giới tách biệt. Trước mắt hắn,
ánh nắng thấm đẫm căn phòng ngủ trống trải. Thất vọng và nhẹ nhõm cùng lúc chụp
lấy hắn khi hắn lướt về phía trước với một vẻ duyên dáng vượt xa hơn lứa tuổi
mười bốn.
Những
tấm màn lụa màu xanh lộng lẫy, thăm thẳm, tương tự màu mắt của bà, bị kéo khỏi
chiếc giường lộn xộn. Hắn nép vào bên dưới bức trướng chạm trổ, bàn tay hắn run
rẩy khi chạm vào chỗ hõm trên chiếc gối lông vũ nơi đầu bà đã nghỉ ngơi.
Một
âm thanh nho nhỏ vang lên từ hốc tường phía sau. Hắn cộp đầu vào bức trướng và
quay nhìn quanh, mắt mở to vì tội lỗi. Vầng trán phẳng của hắn nhăn lại bực bội.
Hắn
đã quên mất đứa bé. Em gái kế của hắn đứng trong chiếc nôi bằng gỗ sồi, phần
còn lại của chiếc tã rối bời lơ lửng quấn quanh đôi chân bé xíu giống như một tấm
vải liệm. Ánh nắng hôn lên những lọn tóc xoăn vàng như vầng hào quang trên đầu
cô bé. Bờ môi dưới run rẩy và đôi mắt to tròn, xanh ngăn ngắt đầm đìa nước mắt,
nhưng cô bé không khóc. Với sự chịu đựng ấy, dường như cô bé đã đứng ở đó từ
mãi mãi rồi, chờ đợi ai đó tình cờ đến và ẵm cô bé lên. Hắn tin rằng hắn đã tìm
thấy cô bé trước khi cô ngã nhào ra khỏi nôi và làm vỡ cái đầu ngốc nghếch ấy.
Khi
hắn tiến lại gần chiếc nôi, cô bé giơ đôi cánh tay nhỏ bé mũm mĩm lên và mỉm cười
qua màn nước mắt. Sẽ thế nào nếu tã của cô bé bị ướt nhỉ? Hắn nhìn quanh để chắc
chắn rằng không có ai đang quan sát trước khi rón rén nhấc cô bé lên. Cô bé chắc
nịch, nặng như một chú heo con trong đôi cánh tay hắn. Thật không thể nào hình
dung nổi người mẹ kế yểu điệu, duyên dáng, tăm tối của hắn lại sinh ra một sinh
vật vụng về đến thế. Hắn lóng ngóng giơ cô bé ra hết sải tay như thể cô bé sẽ cắn
hắn. Hắn biết làm gì với cô bé bây giờ?
Cô
bé biết phải làm gì với hắn. Thủ thỉ êm ái, cô bé tựa đầu vào ngực hắn. Nắm tay
của cô bé cuộn quanh một dải tóc sẫm màu của hắn, giật nhẹ như thể để nhắc nhở
hắn về sự hiện diện của mình.
Không
chút cảnh báo, nước mắt chợt rưng rưng trong mắt hắn. Hắn đã không khóc từ rất
lâu như hắn có thể nhớ được, không ngay cả khi mẹ hắn chết. Hắn vùi gương mặt
vào trong những lọn tóc xoăn thơm ngát ngọt ngào của đứa bé khi một cục nghẹn mắc
giữa cổ họng hắn. Cô bé quá tươi tắn và thanh khiết, quá hào phóng với vết nhơ
tội lỗi về cảm giác của hắn đối với mẹ cô bé. Điều đó khiến hắn cảm thấy méo mó
và xấu xí khi ôm ấp một vẻ ngây thơ đến thế trong vòng tay.
Cánh
cửa mở ra và mẹ kế của hắn bước vào trong, đôi mắt bà tối sầm một cách khó hiểu
trước cảnh tượng mái đầu vàng óng sát bên cạnh mái đầu sẫm màu.
Bà
giật đứa bé khỏi đôi tay hắn. “Đứa trẻ ngốc nghếch này quấy rầy cậu sao? Thứ lỗi
cho tôi. Tôi không biết nó xoay sở bằng cách nào để thoát ra khỏi chiếc tã như
thế.”
Hắn
quan sát, đôi cánh tay hắn trống trải khi bà nhồi nhét đôi chân bụ bẫm trở lại
mớ vải lanh trói buộc ấy. Đôi môi của đứa trẻ run rẩy, nhưng cô bé không khóc.
Đôi mắt cô bé không nhìn vào mẹ. Chúng nhìn hắn. “Cô bé không đủ lớn để đi chập
chững được rồi sao?” Hắn nói nhỏ.
“Đi
thẳng vào những trò quỷ quái thì có! Những chàng trai thì biết gì về trẻ con
nào? Việc quấn tã sẽ giúp chân của đứa bé thẳng và mạnh mẽ.” Mẹ kế của hắn để lộ
một núm đồng tiền lanh lợi. “Và góp phần cho cách hành xử ngọt ngào mà mọi người
đàn ông đều đánh giá cao ở một người vợ.” Bà nắm tay hắn, những ngón tay màu
ngà mềm mại của bà chơi đùa với những khớp ngón tay hắn. “Thôi nào. Hãy quên
con nhóc ấy đi. Cậu có nhiều thứ để học trước khi cha cậu quay về. Tôi vẫn chưa
thấy cậu quỳ gối nghi thức.” Bà kéo hắn tránh xa chiếc nôi. “Giờ hãy giả vờ tôi
là nữ hoàng của cậu nào.”
Hắn
không giả vờ khi hắn hắng giọng một cách ngượng nghịu và khuỵu một gối xuống. Hắn
vươn đến bàn tay đang duỗi dài của bà. Ngón tay giữa nặng trĩu những viên hồng
ngọc và bích ngọc trên chiếc nhẫn đính hôn của cha hắn. Đầu hắn cúi thấp. Hắn
có thể không chạm vào bà. Đôi tay hắn siết thành nắm đấm hai bên sườn. Hắn gần
như không dám thở khi bà chạm vào hắn, những móng tay lần nhẹ vành tai hắn bên
dưới mái tóc dày, sẫm màu.
“Người
của ta,” Bà ngâm nga. “Chàng trai trẻ trung, ngọt ngào của ta. Ta có quá nhiều
thứ để dạy cậu.”
Hắn
khép mắt khi bà kéo gương mặt hắn ấp vào lớp nhung thơm ngát mùi hương thảo giữa
ngực bà. Nhưng khi hắn vùi gương mặt vào vùng đồi mềm mại ấy, hắn không nhìn thấy
bóng tối mà là sự quở trách trong đôi mắt to tròn, xanh ngắt sắc màu của bầu trời
mùa xuân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét