Thứ Ba, 16 tháng 1, 2018

Roses 8

Chương 8.




Mary Rose ném bản thân vao trong vòng tay của Adam và nức nở giống như một cô gái nhỏ. Ông đã ôm cô và vỗ về cho đến khi cô dịu xuống. Mất vài phút để hồi phục được sự kiểm soát, rồi cô ngồi trên cạnh bàn và dốc trọn trái tim của mình ra. Cô đã kể với ông từng chi tiết kinh hoàng về mọi thứ đã xảy ra với cô trong thị trấn. Cô hơi ngập ngừng với đoạn về Catherine Morrison. Adam kiểm tra những vết thương của cô trong lúc ông lắng nghe, làm cô bình tĩnh với chất giọng ôn tồn của mình khi ông nói, “Là thế ư?” hết lần này đến lần khác. Chẳng bao lâu cô đã cảm thấy tốt đẹp trở lại.

Anh trai cô đưa cô vào bếp và rửa mặt cho cô để ông có thể nhìn rõ hơn những vết thương và quyết định liệu những miếng dán có cần thiết hay không. Cô nín thở cho đến khi nghe được lời phán quyết, rồi mỉm cười nhẹ nhõm với quyết định của ông. Rốt cuộc, những miếng dán là không cần thiết.

Cuối cùng cô đã sẵn sàng để đương đầu với các sự kiện trong ngày. Cô đã bắt đầu trả lại cho Adam chiếc khăn tay, rồi nhận ra nó đã thấm đẫm nước mắt và máu khô, nên đã ném nó vào giỏ đồ giặt thay vì thế.

Anh trai cô gợi ý cô nên lên lầu và tắm rửa. Ông quay lại thư viện để hoàn tất công việc của mình. “Hãy thư giãn chiều nay, Mary Rose. Em đã có đủ sự phấn kích rồi.” Cô đuổi theo sau ông. Cô không thể nuông chiều bản thân trong bồn tắm khi Eleanor đang ngồi mòn mỏi trong hiên trước. Cô cần sắp xếp ổn thoả cho bạn cô, rồi sau đó cô sẽ đi lấy những vật dụng mà cô đã mua cho Corrie. Cô đã hứa với người phụ nữ là sẽ trở lại hôm nay, và Mary Rose không muốn phá vỡ lời hứa của mình.

“Em đã nuông chiều bản thân trong sự tự thương tiếc trẻ con đủ lâu rồi,” Cô bảo anh trai. Cô đứng trong ngưỡng cửa và quan sát Adam lấy chỗ ngồi của ông phía sau chiếc bàn làm việc lần nữa. Cô nhận ra những quyển sổ cái đã mở ra, biết rằng cô đang xen ngang công việc của ông, những quyết định rằng ông sẽ phải kiên nhẫn thêm một chút nữa. Những cuốn sách có thể đợi, Eleanor thì không.

“Đừng quên bôi thuốc lên những vết cắt đó nhé.”

“Em sẽ không quên đâu.” Cô nói. “Chúng ta cần nói chuyện về Eleanor bây giờ. Bạn ấy đang đợi trên hiên trước. Em đã nói bạn ấy không thể vào trong nhà cho đến khi anh cho phép. Anh sẽ nói chuyện với bạn ấy… riêng tư chứ? Bạn ấy muốn nói với anh về những gì đã xảy ra trước khi anh quyết định cho phép bạn ấy ở lại hay không.”

Adam bị ngạc nhiên bởi yêu cầuấy. “Trong suốt cuộc đời em, có bao giờ em đã từng thấy anh xuađuổi bất kỳ ai đi chưa?”

“Không, nhưng Eleanor là một tình huống khác. Bạn ấy sẽ đẩy gia đình ta vào sự hỗn loạn chỉ trong một thời gian ngắn ngủi. Anh có vui lòng chứa chấp bạn ấy không?”

“Các anh trai khác của em thì sao? Họ cũng nên có ý kiến chứ?”

“Họ sẽ đồng ý bất cứ điều gì anh cho là đúng,” Cô tranh luận. “Cole sẽ gặp khó khăn một chút, dĩ nhiên, nhưng anh ấy sẽ tìm ra cách để tránh mặt bạn ấy cho đến khi bạn ấy đi vào nề nếp.”

Adam dựa lưng vào ghế và trao cho em gái một ánh mắt đánh giá, “Eleanor sẽ ở cùng chúng ta chính xác bao lâu?”

Cô không nhìn ông khi cô trả lời. “Trong một khoảng thời gian.”

“Thế à? Và ‘một khoảng thời gian’ ấy chính xác là bao lâu, Mary Rose?”

Cô nhún vai. “Em ước là em biết,” Cô thì thầm. “Hãy nói chuyện với bạn ấy nhé, làm ơn? Bạn ấy đã bị hoảng sợ. Bạn ấy cần một nơi an toàn.”

Adam thở dài. Ông đứng lên và đi vòng qua bàn. “Được rồi,” ông đồng ý. “Giờ thì hãy lên lầu đi. Anh sẽ quan tâm đến Eleanor. Họ của cô ấy là…?”

“Border” Mary Rose trả lời. “Em có nên ở lại dưới đây trong lúc anh nói chuyện với bạn ấy không?”

Adam lắc đầu. “Điều đó không cần thiết.”

Cô bắt đầu đi lên cầu thang đến tầng hai. Adam đã gần đến cửa trước khi cô quay lại và gọi ông. “Em muốn chắc chắn là bạn ấy…”

Ông quay lại và ngước nhìn cô, “Cô ấy sao?”

“Tạ lỗi với anh. Bạn ấy đã xúc phạm anh, Adam, và em không muốn bạn ấy vào trong nhà mình cho đến khi nói với anh là bạn ấy xin lỗi.”

“Ôi, vì danh Chúa. Hãy đi lên lầu đi. Em đang khiến anh đau đầu đấy. Anh sẽ thoả thuận với Eleanor mà.” 



Adam mở khung cửa lưới. Eleanor đang ngồi ở một trong những chiếc ghế mây nói chuyện với Harrison. Vị khách gia đình kia của họ không ngồi. Cậu ta đang dựa người vào trụ cột, cánh tay khoanh trước ngực, trông có vẻ vừa cáu tiết vừa chán chường.

Adam đợi cho đến khi Eleanor phàn nàn xong với Harrison về sức nóng.

“Miss Border, cô sẽ vào trong thư viện với tôi chứ? Tôi muốn nói chuyện với cô.” Ông nhướng một bên chân mày trước phản ứng của cô với yêu cầu đó. Ông không nâng cao giọng, nhưng cô ta hành động như thể ông vừa quát tháo cô. Cô bật đứng dậy rất nhanh, lật đổ chiếc ghế của mình trong tiến trình ấy.

Harrison vươn tay và dựng chiếc ghế lên lại. Eleanor bắt đầu tiến về hướng Adam, rồi đột ngột ngừng lại. Cô tasiết chặt hai bàn tay lại với nhau. “Tôi không thể vào trong nhà, Mr. Clayborne.”

“Cô không thể ư? Tại sao không?” Adam hỏi. 

“Mary Rose đã bảo là tôi không thể vàonhà cho đến khi tôi tạ lỗi với ông. Tôi rất tiếc, thật sự rất tiếc, nếu như ông đã cảm thấy bị xúc phạm. Tôi đã không tin người đánh xe kinh khủng đó. Tôi đã nghĩ là ông ta nói dối tôi để ông ta có thể đuổi tôi đi. Tôi chắc chắn không mong muốn trao cho ông cảm tưởng rằng bởi vì ông là… ông biết đấy, chà, rằng tôi không thể… bởi vì hoàn toàn không phải như thế. Tôi thậm chí còn không tin người đàn ông đó đã đưa tôi đến nhà của Mary Rose nữa kìa.”

Cuối cùng cô phải ngừng lại để thở. Adam không hề chớp mắt trong suốt lời giải thích lằng nhằng ấy. Harrison rất ấn tượng. Anh không thể ngừng mỉm cười. Anh muốn yêu cầu cô giải thích chính xác Adam là gì, chỉ để quan sát sự lúng túng của cô, nhưng vì anh là một quý ông, anh không thể nhượng bộ những ước muốn được.

Cole chẳng quan tâm đến những sự tiết chế như thế. Việc là một quý ông rõ ràng không được đánh giá cao trong danh sách của anh ta. Anh ta vừa đến được những bậc cấp dẫn đến hiên trước ngay lúc Eleanor bắt đầu lời tạ lỗi lòng vòng của mình.

“Adam là một ‘ông biết đấy’ ư? Đó là gì thế?” Anh ta hỏi cô. 

Cô taquay sang cau mày với người anh trai. “Tôi đang tạ lỗi bởi vì tôi đã không tin Adam là anh trai của Mary Rose. Bạn ấy chỉ kể với tôi là bạn ấy có bốn người anh trai và một mama sống ở nơi nào đó trong miền Nam, nhưng không từng cho tôi bất kỳ chi tiết nào. Tôi thừa nhận là tôi cũng chưa bao giờ hỏi.” Cô ngừng lại để nhìn Cole từ trên xuống dưới. “Em gái anh rõ ràng đã chế nhạo tôi trong chiếc xe khách khi bạn ấy nói anh và hai người khác nữa giống y như Adam. Anh đâu có giống, dĩ nhiên.”

Cô gạt bỏ người anh trai ra khỏi suy nghĩ của mình và quay lại với Adam, “Tôi vẫn có thể vào trong nhà chứ, Sir?”

“Xinvui lòng.” Adam nói, “Cô được chào đón ở lại cùng chúng tôi.”

“Đợi đã. Tôi vẫn muốn biết…”

“Thôi đi, Cole,” Adam gợi ý. Tông giọng củaông không chừa chỗ cho sự tranh luận.

Eleanor đi đến cửa trước. Cô tavẫy tay về hướng Harrison, cử chỉ nhắc anh về nữ hoàng của nước Anh.

“Lấy những cái túi của tôi khỏi chỗ dơ bẩn kia và mang chúng lên phòng tôi.” Cô ta ra lệnh.

Cole cười nhăn nhở với Harrison. Anh mỉm cười đáp lại người anh trai, rồi quay sang Eleanor. “Rất tiếc, miss, nhưng tôi không thể lấy đồ cho cô,” anh loan báo. “Tôi không được phép lên tầng hai.”

Harrison đi xuống những bậc cấp. “Đoán là việc đi lấy đồ nhường lại cho anh đấy,” anh dài giọng trên đường vượt qua người anh trai.

“Hãy chắc chắn là chúng đã sạch bụi trước khi anh mang chúng vào trong nhà đấy, Kyle,” Cô ta ra lệnh. Harrison nghe thấy một lời nguyền rủa khẽ và quyết định ngày đang bắt đầu có vẻ sáng sủa hơn rồi. Anh nhận ra Douglas đang chạy ra khỏi chuồng ngựa. MacHugh đuổi theo sau. Con ngựa giống rõ ràng đang ở một trong những tâm trạng bất thường và đang tống tính khí xấu xa ấy trên người anh trai. Yes, sir, ngày đang trở nên càng lúc càng tốt hơn.

“Adam, em muốn nói chuyện với anh về một điều rất quan trọng,” Cole gọi. Anh đã phải hét lớn với anh trai để ông có thể nghe thấy anh vượt trên tiếng cười của Harrison.

Adam để Eleanor đi vượt qua ông trước khi trả lời Cole. “Anh sẽ không lâu đâu,” Ông hứa.

“Anh cần phải làm gì thế?”

“Nói chuyện với Miss Border,” ông trả lời. “Nó không tốn nhiều thời gian đâu.”

Adam khá đúng với ước đoán của ông. Cuộc trò chuyện với Eleanor đã không tốn nhiều thời gian. Nó chiếm trọn ba giờ đồng hồ. Cuộc thảo luận riêng tư đã bắt đầu chuyển hướng. Một giờ sau đó, Adam tìm thấy bản thân ở trong một tình huống lố bịch nhất đã khiến cho chiếc áo sơ mi của ông bị ướt thêm lần nữa. Eleanor đã biến thành một cô gái nhỏ y như Mary Rose. Sau khi kịch liệt khăng khăng rằng cô takhông bao giờ, chưa bao giờ khóc, cô tađã nức nở mọi thứ với ông.

Cole đã phát chán với việc đợi Adam kết thúc. Anh đã quyết định nói chuyện với ông về Harrison. Việc tìm ra vị khách của họ là một luật sư đã làm anh rúng động. Anh muốn có được sự chấp nhận của Adam về tình huống trước khi anh đặt vấn đề thực sự vào sự tìm hiểu.

Anh đã nghe hết mọi sự rung chuyển bên trong thư viện, cửa đang mở nên chẳng khó để thấy điều gì đang diễn ra, và rồi đứng lặng ở đó quan sát trong sự kinh ngạc đến choáng váng. Cánh tay của Eleanor đang quấn quanh eo của Adam khi cô tanức nở và cố nói cùng lúc. Cole không thể đoán ra được bất kỳ từ nào. Chúng nghe như những lời lắp bắp đối với anh. Phản ứng của Adam cũng hết sức thú vị để quan sát. Ông đứng đó, trong trung tâm của thư viện, với hai tay giơ lên không trung, trông như thể ông đang nói chuyện với bầu trời. Anh trai của Cole dường như thiếu thoải mái kinh khủng, và hoàn toàn vô dụng.

Cuối cùng Adam cũng buông một tay xuống và vụng về vỗ nhẹ vào vai Eleanor. Ông nhận ra Cole đang quan sát từ ngưỡng cửa, trừng mắt với anh bởi vì anh đang cười, rồi ra hiệu anh rời khỏi.

Cole ngay lập tức đóng cửa. Người anh trai cũng không đả động đến vviệc trong suốt bữa ăn tối. Eleanor đã chọn ở lại trong phòng. Mary Rose đã mang một khay thức ăn lên cho cô ấy và một bình trà tươi mà cô hy vọng sẽ làm dịu người phụ nữ rã rời.

Cô là người cuối cùng tham gia với mọi người tại bàn ăn. “Xin lỗi, em đến trễ,” Cô nói. “Eleanor sẽ không xuống và ăn cùng chúng ta tối nay, bạn ấy rất mệt.”

Cô lấy chỗ ngồi kế bên Adam. “Bạn ấy rất thích anh,” Cô thì thầm với người anh trai lớn nhất. “Dĩ nhiên là bạn ấy chưa nhận ra anh có thể bướng bỉnh thế nào.”

“Anh không tin cô ta thích Adam chút nào,” Douglas cắt ngang. “Thật ra, anh nghĩ cô ấy nặng thành kiến.”

Cole lắc đầu. Anh đã nghĩ điều tương tự cho đến khi nhìn thấy cô ấy quàng tay quanh Adam. Cô ấy sẽ không ôm người mà cô ấy ghét. “Không, cô ấy chỉ khiếm nhã thôi.” Anh nói với gia đình.

“Chú có chắc không?” Douglas hỏi. “Anh không muốn cô ấy ở quanh đây nếu chú không chắc chắn.”

“Em chắc chắn.”

“Em có một con ong trong mũ của em đấy à, Mary Rose. Em đang cau mày giống như đang khó chịu với thứ gì đó hoặc ai đó.” Travis hỏi.

“Anh đã từ chối cho phép con bé lên rặng núi chiều nay,” Adam nói.

“Em không phải là một đứa trẻ. Em không hiểu tại sao anh nghĩ…”

“Chúng ta có một vị khách,” Adam nói. “Vui lòng nhớ điều đó.”

Cô ngay lập tức ngậm miệng lại và quay sang Harrison.

“Chúng ta có thể bắt đầu được chưa? Em sắp chết đói rồi.” Douglas hỏi. Anh vươn tay đến tô khoai tây nhưng ngừng lại khi Adam yêu cầu anh đợi thêm một phút nữa.

“Harrison? Cậu có tình cờ nói được tiếng Pháp không?”

“Có. Tại sao anh hỏi?”

“Tôi muốn cậu chiều lòng chúng tôi trong tối nay.”

“Chắc chắn.” Harrison đồng ý mà không có được ý tưởng mơ hồ nhất nào về điều người anh trai vừa hỏi.

Adam quay lại với gia đình. “Chúng ta đã chểnh mảng những tuần lễ vừa rồi và lạc khỏi thói quen nói lời tạ ơn của chúng ta. Mary Rose, em có muốn dẫn dắt chúng ta trong lời cầu nguyện không?”

Cô gật đầu đồng ý, rồi cúi đầu và chắp tay cầu nguyện.

Au nom du Pere…” Một lần nữa Harrison sững sờ trước gia đình Clayborne. Từng người trong gia đình họ nói tiếng Pháp trong suốt bữa ăn. Mary Rose, anh nhận ra, có vốn từ vựng phong phú nhất, và anh cho rằng cô đã học ngôn ngữ trong khi theo học trường nội trú. Hiểu được tiếng Pháp và tiếng Latin là những yêu cầu bắt buộc. Tuy nhiên, cô không chỉ có kỹ năng đơn giản. Cả trọng âm và sự thoải mái của cô khi nói ngôn ngữ ấy cho anh thấy rằng cô đã được học trong một thời gian rất rất dài.

Travis cũng rất thú vị để lắng nghe, cho dù anh tanói lưu loát, có âm mũi đáng chú ý trong giọng nói. Anh tanuốt một số âm. Một người Pháp sẽ phải chào thua khi nghe chúng.

Lời kinh Mary Rose đọc thuộc lòng trước bữa ăn rất quen thuộc với Harrison, nhưng anh không thể nhớ được anh đã nghe thấy chúng trước đây ở đâu và khi nào.

“Tôi có thể hỏi một câu hỏi không?”

“Nữa ư? Giờ là gì, Harrison?” Cole hỏi. 

Harrison lờ đi lời châm chọc của người anh trai. “Lời cầu nguyện vừa rồi nghe rất quen, nhưng tôi không thể nhớ tôi đã nghe thấy nó trước đây ở đâu.”

“Đó là một bài kinh cầu Công Giáo, được gọi là kinh sáng danh.” Mary Rose trả lời. “Chúng ta đọc trước bữa ăn.”

“Chúa Toàn Năng, các vị là người Công Giáo.”

Anh không nhận ra đã nói suy nghĩ của mình thành lời cho đến khi thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào anh. Họ trông có vẻ sửng sốt và bối rối.

“Cậu có điều gì chống lại đạo Công Giáo à?”

“Không có gì.” Harrison trả lời. “Tôi chỉ ngạc nhiên thôi. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi đã nghĩ các vị là … ờ… khác.”

“Đúng là thế mà.” Mary Rose bảo anh.

“Đúng gì cơ?” Harrison hỏi.

“Khác. Chúng tôi chỉtheo đạo Công Giáomột số thời gian

Anh dựa lưng vào ghế. Trí óc anh vẫn đang quay cuồng vì thông tin ấy. Đức ngài Elliott chắc chắn sẽ kinh hoàng. Gia đình họ không chỉ thuộc về Nhà Thờ Anh Quốc. Họ còn làm chủ hàng ghế danh dự ở đó.

Và tại sao, trong danh thánh Chúa, Harrison lại nghĩ nhà Claybornes sẽ tham gia Giáo Hội Anh nhỉ?

Anh mỉm cười trước phản ứng đầu tiên của mình khi nghe tin ấy. Đức ngài Elliott sẽ yêu Mary Rose rất nhiều. Tuy nhiên ngài ấy sẽ hết sức cố gắng để cải đạo cô.

Cuối cùng điều Mary Rose vừa nói về việc chỉ là người Công Giáo một số thời gian cũng được ghi nhận trong tâm trí anh. Cô nóinghe chẳng hợp lý chútnào.

“Đợi một phút nữa thôi,” anh nói. “Em không thể là người Công Giáo một số thời gian được. Phải là hoàn toàn hoặc không gì hết. Anh biết mà. Bạn thân nhất của anh là người Công Giáo.”

“Tuy vậy cậu vẫn không ưa…” Cole bắt đầu.

Harrison không để anh ta nói xong lời bình luận. “Tôi không phải không ưa Công Giáo. Tôi ngạc nhiên khi biết các vị là người Công Giáo. Không có gì ngoài điều đó hết.”

“Tại sao chúng tôi không thể đôi lúc là người Công Giáo?” Travis hỏi.

“Chúng ta là thế mà,” Mary Rose khăng khăng.

Harrison quyết định chơi cùng. Anh sẽ từ từ ép buộc họ bằng lý luận và sự kiên nhẫn để chứng tỏ rằng họ không thể đùa giỡn với anh.

“Được rồi, hãy giả sử rằng các vị là người CôngGiáomột số thời gian. Có phiền nói với tôi là khi nào không?”

“Tháng Tư, tháng Năm và tháng Sáu,” Cô đáp. 

Anh không chớp mắt. “Thế còn tháng Bảy, tháng Tám và tháng Chín?”

“Lutheran*,” Travis bảo anh.(*Tin Lành theo Luther Martin – Ct của Sẻ.)

Harrison rất ấn tượng. Người anh trai không hề hé môi cười.

“Và ba tháng kế tiếp thì sao?”

“Chúng tôi lại đổi sang đạo khác. Chúng tôi theo đạo Baptits*, hoặc ít ra cố tuân theo luật của họ.”(*Một nhánh khác của Tin Lành với thuyết baptizing bằng cách ngâm mình trong nước cho người có đức tin chứ không phải lễ rửa tội trên trẻ sơ sinh – Ct của Sẻ.)

Harrison đã có đủ. “Mary Rose, em có định kết thúc…”

Anh đang hỏi cô xem liệu cô có định kết thúc việc đùa giỡn anh không. Tuy nhiên, cô không để anh nói xong câu hỏi.

“Không, em chưa xong,” Cô cắt ngang. “Giờ chúng ta đến đâu rồi?”

“Tháng một.” Cole nhắc cô.

“Jewish vào tháng Một, tháng Hai, tháng Ba, và trong tháng Tư…”

“Jewish vào tháng Một ư?” Anh gần như hét lên từng từ.

“Giờ cậu chống lại cả Do Thái Giáo à?” Cole hỏi. “Có vẻ như cậu giữ khá nhiều hiềm thù chống lại cực kỳ nhiều người.”

Harrison nhắm mắt và đếm đến mười. Rồi một lần nữa anh cố lội qua vũng lầy rối rắm mà nhà Clayborne vừa ném anh vào để tìm ra một lời giải thích hợp lý. “Tôi không có bất kỳ sự hiềm thù nào,” anh cáu kỉnh. “Tôi chỉ đang cố có được đôi chút hiểu biết về các vị. Không ai trong các vị có thể theo hết tất cả các tôn giáo đó được. Đó là sự chế nhạo cho mỗi và mọi niềm tin nếu như các vị chỉ tin lý thuyết thiêng liêng của họ ba tháng trong năm.”

Adam cuối cùng cũng thương xót anh. “Chúng tôi nghiên cứu mọi thứ chúng tôi có thể về những tôn giáo khác nhau, Harrison. Chúng tôi tin rằng hiểu và tôn trọng đức tin của người kháclà điều quan trọng. Cậu có tin vào sự hiện hữu của Đức Chúa Trời không?”

“Có, Tôi tin.”

“Chúng tôi cũng thế,” Adam đáp. “Tuy vậy chúng tôi không thuộc về một nhà thờ có tổ chức nào hết.”

“Có lẽ bởi vì chẳng có bất kỳ cái nào trong Blue Belle,” Douglas xen ngang. “Các cư dân đang bàn về việc xây dựng một nhà thờ, nhưng rồi họ bắt đầu tranh cãi đó sẽ là loại nhà thờ nào, và vì thế chẳng có gì được thực hiện.”

“Cậu chắc chắn đã được nuôi dưỡng như một thành viên của nhà thờ của cha cậu, đúng không?” Travis hỏi.

“Phải, tôi đã.” Harrison đồng ý.

“Khi là một đứa trẻ, không hề có ý tưởng thoáng qua nào để cậu nghĩ về việc gia nhập bất kỳ nhà thờ nào khác. Không ai trong chúng tôi có người cha nào ở bên để hướng dẫn chúng tôi hết. Chúng tôi làm những gì chúng tôi có thể, Harrison.”

Anh không thể chê trách lý do của họ. “Tự giáo dục” anh nói.

“Và sựhiểu biết” Adam cung cấp.

Harrison gật đầu. “Có nhiều tôn giáo khác nhau. Các vị sẽ thử nghiên cứu tất cả ư?”

“Ngay cả sau khi chúng tôi phó thác tâm trí và trái tim và linh hồn của mình cho một tôn giáo đặc biệt, chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục giữ một quan niệm cởi mở với niềm tin của những người khác. Kiến thức là tự do, và tự do đi cùng hiểu biết.”

“Có vài gia đình Do Thái sống ở Hammond. Chúng tôi thăm viếng họ thường xuyên nhất có thể. Một số cư dân không thích họ. Cũng lố bịch như nó có vẻ, họ có khuynh hướng không ưa những gì họ không hiểu. Một số thậm chí còn chế diễu. Sự ngu dốt của họ thật đáng xấu hổ. Không ai trong chúng ta sinh ra là người Do Thái, và do đó chúng ta không thể trở thành người Do Thái; ít nhất là từ thông tin mà những gia đình đó đã chia sẻ với chúng tôi để chúng tôi đi đến kết luận đó. Những truyền thống của họ phong phú và rất có ý nghĩa đối với họ, và chúng tôi nhận ra rằng, chúng tôi càng biết nhiều về niềm tin của họ, chúng tôi càng phong phú hơn. Bất kỳ ai sống với niềm tin của mình đều đáng ngưỡng mộ, không phải chế giễu. Bây giờ cậu đã hiểu chưa?”

“Rồi,” Harrison đáp. “Bây giờ hãy cho tôi biết tại sao các vị nói tiếng Pháp,” Anh tiếp tục. “Các vị muốn hiểu được người ta sống ở Pháp như thế nào sao?”

Mặc dù ngồi ở đầu bàn đối diện với người chủ nhà, Harrison vẫn có thể nhìn thấy ánh lấp lánh thích thú trong đôi mắt của Adam.

Anh đã chuẩn bị cho sự bất ngờ một lần nữa.

“Chúng tôi nói tiếng Pháp vì hôm nay là thứ Năm.”

“Và?” Harrison thúc giục với một nụ cười toe toét.

Mary Rose mỉm cười với anh. “Và chúng tôi luôn nói tiếng Pháp vào các ngày thứ Ba, thứ Năm và Thứ Bảy.”

Lại thế nữa rồi, anh tự nhủ. Anh biết chính xác cuộc trò chuyện sẽ dẫn tới đâu. “Cuộc thảo luận này sẽ giống như lần chúng ta nói về người Irish à?”

“Có lẽ,” Cô thừa nhận.

“Cậu ta có ý gì với người Irish vậy?” Travis hỏi.

Mary Rose quay qua anh trai cô để giải thích. “Harrison muốn tất cả chúng ta đều là người Ai-len. Em không thể hình dung ra tại sao điều đó lại quan trọng với anh ấy, nhưng đúng là như thế. Em đơn giản là cố dàn xếp thôi. Sau tất cả, anh ấy là khách của chúng ta. Em muốn anh ấy cảm thấy được chào đón.”

“Thế nên đó là lý do tại sao em đã bảo với cậu ta anh là người Irish,” Travis nói với một cái gật đầu.

“Em là người Irish mà, Travis.”

“Em biết điều đó, Cole. Em chỉ băn khoăn tại sao điều đó quan trọng với cậu ta. Cậu ta là một gã kỳ lạ, đúng không?”

Cole gật đầu. Rồi quay sang Harrison. “Có thể cậu ta muốn chúng ta là người Irish, và rồi một lần nữa, có thể cậu ta không. Hãy nghĩ xem, vớiviệc đến từ Scotland và mọi thứ, cậu ta sẽ muốn chúng ta là người Scots, và rốt cuộc không phải người Irish. Chính xác thì cậu chống Irish vì điều gì thế, Harrison? Họ đã làm gì cậu à?”

Harrison đột ngột có một thôi thúc muốn đập đầu mình vào thứ gì đó thật cứng. Anh không thể hình dung bằng cách nào cuộc trò chuyện lại bị xuyên tạc thành ra chống lại người Irish như thế.

Anh lấy một hơi thở sâu và cố nói lý lẽ một lần nữa. “Tôi không quan tâm các anh có phải là người Irish hay là không,” anh nói.

“Tại sao không?” Cole hỏi gặng

Harrison trừng mắt với người anh trai đáođể. Anh quyết định rằng việc cố gắng có một cuộc trò chuyện bình thường với bất kỳ ai trong nhà Clayborne chỉ đơn giản là quá khó khăn với anh. Anh đã sẵn sàng thừa nhận thất bại.

“Tôi cầu xin Chúa là tôi không bao giờ phải thấm vấn bất kỳ ai trong các anh tại toà án.” Anh nhận xét khô khan.

“Giờ lại có gì không ổn với chúng tôi à?” Douglas hỏi. “Chúng tôi thật sự rất mến khách, đúng không?”

“Các vị hoàn toàn phi lý, đó là điều không ổn với các vị,” Harrison loan báo. Anh không quan tâm liệu anh có xúc phạm họ hay không. Sự ê chề, sau rốt, đã đến giới hạn của nó rồi.

“Có lẽ chúng tôi chỉ hơi quá hợp lý với cậu thôi.” Cole lý luận. “Có từng nghĩ về khả năng đó không?”

“Tôi đơn giản chỉ tự hỏi tại sao các vị nói tiếng Pháp ba ngày trong tuần thôi mà.” Anh đáp.

“Các ngày thứ Ba, thứ Năm, và Thứ Bảy,” Cole trơ tráo nhắc anh với một nụ cười nhăn nhở.

Các người anh trai đều thích thú với sự ê chề của anh. Harrison đã chậm chạp theo kịp trong tối nay, nhưng anh không hoàn toàn mờ nhạt. Anh quyết định họ đã có đủ trò thể thao rồi.

Anh thận trọng thay đổi chủ đề. “Mary Rose, em có cảm thấy khoẻ không?”

“Có, cám ơn anh,” Cô trả lời.

“Cô ấy nhận kha khá đòn sáng hôm nay.” Harrison bảo Adam.

“Có vẻ như thế,” Adam đồng ý. Giọng ông ôn hoà, dễ chịu.

“Con bé trông có vẻ tốt hơn.” Douglas nhận xét. 

‘Tốt hơn’ không phải mô tả phù hợp với vẻ ngoài của cô đối với Harrison. Anh nghĩ cô rất xinh đẹp, bất kể những vết bầm và mọi thứ. Trán cô có một cục u gần thái dương có kích cỡ của một viên đá nhỏ. Tuy thế, anh không nhìn thấy vết cắt, bởi vì những lọn tóc loăn xoăn của cô đã che phủ nó. Khoé miệng cô cũng bị sưng phồng. Nó hẳn nhức nhối lắm, anh nghĩ. Nó không phải là vấn đề với anh. Anh vẫn muốn hôn cô.

“Cậu ta lại làm thế nữa kìa, Cole.”

“Ai đang làm gì cơ, Douglas?”

“Harrison đang trố mắt nhìn Mary Rose.”

“Tôi đơn giản chỉ đang đánh giá các vết thương của cô ấy.” Harrison phòng thủ. “Em có khả năng hồi phục rất nhanh, Mary Rose. Em sẽ được ca tụng về khả năng chịu đựng của em đấy.”

“Em không thanh nhã chút nào.” Cô đáp. Cô trao cho Adam một cái nhăn mặt nhanh trước khi thêm vào, “Các anh trai của em có vẻ không thể hiểu được sự việc đó.”

“Đừng bắt đầu với bọn anh, Mary Rose.” Cole cảnh báo.

“Đừng bắt đầu cái gì cơ?” Cô hỏi, trông ngọt ngào và ngây thơ như một em bé.

“Em thanh nhã mà.” Harrison thú nhận thành lời.

“Chà, em không có, vì thế đừng có ý tưởng rằng anh có thể bảo em phải làm gì. Em đã có đủ điều vô lý đó quanh đây rồi.”

Harrison nhướng một bên chân mày trước sự dữ dội trong giọng cô. Mary Rose rõ ràng đang ở trong tâm trạng khó chịu. Anh không chắc điều gì đã khiêu khích cô, nhưng anh đủ thông minh để không yêu cầu cô nói với anh vấn đề là gì. Cô trông như thể muốn bứt đứt đầu ai đó. Đầu của anh, anh quyết định, nên ở nguyên tại chỗ.

“Đừng có hỏi con bé câu hỏi nào,” Cole nói với một giọng thì thầm nghe rõ.

“Tôi sẽ không dám đâu.” Harrison đáp.

“Em đã muốn nói với anh về điều gì?” Adam hỏi Cole.

“Harrison.” Cole trả lời. “Em muốn nói với anh về người khách của chúng ta. Em đã phát mệt trong việc chờ đợi anh nói chuyện xong với Eleanor, vì thế em trở lại làm việc. Đại khái là bây giờ em đã biết tại sao Harrison lại hỏi quá nhiều câu hỏi. Cậu ta chỉ không kềm được điều đó. Anh đã nghe thấy điều cậu ta nói về việc thẩm tra chúng ta tại toà rồi đấy, thế nên hẳn anh đã đoán ra vào lúc này…”

“Cậu ta là một luật sư,” Travis xen vào trước khi anh trai có thể nói xong.

Cole cau mày với em trai vì đã đánh xoáy mất sự sự bất ngờ của mình. Rồi bỏ qua sự khiếm nhã ấy và tiếp tục. “Cậu ta nghĩ đã nói với chúng ta, nhưng em nghĩ có lẽ cậu ta đã cố tình quên. Cậu ta hẳn đã nghĩ chúng ta sẽ không cho phép cậu ta ở lại nếu chúng ta biết cậu ta làm gì để kiếm sống. Chúng ta có những tiêu chuẩn của mình mà, sau tất cả.”

Douglas trông có vẻ choáng váng với tin tức. Cole bối rối trước phản ứng của anh trai. “Anh đã không lắng nghe cậu ta nói vài phút trước à? Chỉ có luật sư mới thẩm vấn người ta thôi.” Cole nói.

“Anh đã không chú ý.” Douglas thú nhận. “Tại sao cậu ta không thú nhận với chúng ta? Cậu ta đã có thừa cơ hội.”

“Thật quá sức khiếm nhã khi nói chuyện về một vị khách khi cậu ta đang ở trong phòng.” Harrison xen ngang.

“Điều đó không tốt hơn là đợi cậu ta rời đi rồi nói về cậu ta sau lưng à?” Cole hỏi.

“Không nên nói về cậu ta chút nào hết.” Harrison chỉ dẫn.

“Tại sao cậu không nói với chúng tôi?” Douglas hỏi.

“Cậu ta nghĩ rằng cậu ta đã đề cập đến điều đó rồi,” Cole nói. “Mọi người trong thị trấn đều biết, ngay cả Dooley.”

“Chà, chúng ta không biết, giờ thì sao?” Douglas nói. “Chúa lòng lành, tôi đủ điên để đấm cậu ta.”

“Em đã làm rồi,” Cole khoe khoang.

“Phải, anh ấy đã làm.” Mary Rose nói. Cái cau mày của cô như thiêu đốt. “Ngay trong bếp nhà Morrison. Các em trai anh đã cư xử quanh bàn ăn tuyệt vời luôn, Adam. Anh không đồng ý sao, Harrison?” 

Mọi người tại bàn đều quay nhìn để xem anh sẽ theo phe nào. Harrison quyết định hoàn toàn thành thật với câu trả lời của anh. “Có lẽ.” anh công nhận. “Tuy nhiên, anh phải thú nhận là đã định đánh trả, nhưng rồi anh nhận ra là em đang nhìn.”

“Anh biết là em đang nhìn ư?” Cô hỏi.

Anh gật đầu. Cái cau mày của cô hằn sâu thêm. “Tuy vậy anh vẫn để Catherine đeo bám anh à?”

“Cô ấy đâu có đeo bám anh, đúng không, Cole?”

Vì người khách của họ vừa bảo vệ cho anh một phút trước, Cole cảm thấy phải làm điều tương tự. “Không, cô ấy không. Cô ấy chỉ đang lịch sự thôi, đúng không, Travis?”

“Có lẽ hơi quá lịch sự một chút với ý thích của em,” Travis nói. “Nhưng cô ấy cũng thật sự lịch sự với em, vì thế em đoán điều đó ổn.”

“Nói cách khác, cô ta đeo bám tất cả các anh,” Mary Rose gầm gừ.

Harrison tình cờ nhìn vào Adam. Anh ngạc nhiên nhận ra ông đang mỉm cười. Phản ứng của Mary Rose với Catherine rõ ràng làm ông thích thú.

“Tại sao em quan tâm cô ấy làm gì với Harrison?” Cole hỏi.

“Em tình cờ tin rằng bà chủ nhà thì nên ít mến khách đi một chút.” Cô lầm bầm.

“Em cũng rất mến khách còn gì.” Cole đáp. “Mary Rose, nếu em thôi bướng bỉnh và bỏ qua mối hiềm thù của em với Catherine vì những điều cô ấy đã làm khi em còn bé, em sẽ thấy cô ấy đã trở thành một phụ nữ tử tế thế nào. Chà, cô ấy ngọt ngào, và ngây thơ, và tốt bụng.”

Adam đột ngột thay đổi chủ đề. “Anh có một câu hỏi mà anh muốn hỏi tất cả các em,” Ông loan báo. Ông đợi cho đến khi có được sự chú ý trọn vẹn của mọi người, rồi nói, “Anh tò mò muốn biết về nơi tất cả các em đã ở trong lúc Mary Rose bị đánh đập. Có ai cảm phiền nói với anh không?”

Mọi người bắt đầu giải thích cùng lúc. Cole quá bối rối bởi những gì anh tacảm thấy bao hàm sự chỉ tríchnênđã quên nói tiếng Pháp trong lúc trao danh sách các lý do vì sao anh tađã không trông nom cho em gái của họ.

Mary Rose ở chính giữa cuộc chiến ngôn từ ấy. Cô liên tục khăng khăng rằng cô hoàn toàn có khả năng tự chăm sóc chính mình. Không ai chú ý đến một từ cô nói. Harrison bị mê hoặc bởi sự thay đổi đã phủ qua Adam. Ông đã, như một người Anh thường nói, giận sôi sùng sục. Đó là lần đầu tiên người anh lớn nhất từng để lộ cảm xúc thật của mình. Cái nhìn trong đôi mắt ông mang mọi mảnh lạnh lẽo y như giọng nói. Travis đã nêu được vài cứu cánh cho lý do tại sao anh ta đã không trông nom em gái của mình. Cole không tạo ra nổi nhiều ý nghĩa cho lắm, và Douglas vẫn đang cố gắng có được lời bào chữa.

Điều đáng kinh ngạc y như thế với Harrison là hành vi của chính anh. Anh không chỉ đơn giản đã tham gia vào cuộc tranh luận. Anh còn ở trong giữa chúng. Anh cũng to miệng và lo lắng y như Cole mỗi lần anh cố để người khác nghe anh nói.

Anh đang có cơ hội cho cuộc đời anh. Những bữa tối ở quê nhà luôn trang nghiêm. Và chán ngắt. Không ai từng nói lớn hơn một lời thì thầm, và không ai cắt ngang lời người khác để được chú ý. Chỉ những vấn đề không quan trọng mới được thảo luận, và cho đến lúc này Harrison đã không nhận ra cuộc đời anh thật buồn tẻ đến kinh hoàng thế nào, và cực kỳ kềm chế ra sao.

“Adam, anh sẽ vui lòng lắng nghe em nói chứ?” Mary yêu cầu gần như hét lên. Cô gõ rầm rầm bàn tay xuống bàn để có được sự chú ý của ông. “Em muốn các anh nhận thức rõ ràng rằng em đã là một phụ nữ hoàn toàn trưởng thành và có thể tự chăm sóc bản thân. Các anh không nhận thấy rằng cuộc thảo luận này đã làm tổn thương em thế nào sao?”

Cô không thích câu trả lời của ông. “Em có thể được miễn thứ vào lúc này, em gái. Tại sao em không đi vào trong phòng khách và rèn luyện âm nhạc của em đi? Anh đã không nghe thấy em chơi nhạc trong một thời gian dài.”

Cô muốn phản đối. Vẻ mặt của anh trai khiến cô đổi ý.

Mọi người đều đứng lên khi cô rời khỏi phòng ăn. Họ đang đi theo sự dẫn dắt của Harrison. Ngay khi em gái họ khuất khỏi tm nhìn, họ ngồi xuống và bắt đầu la hét lại.

Harrison không tiếp tục tranh giành sự chú ý của Adam nữa. Anh dựa lưng vào ghế và quan sát các anh em trai chiến đấu với nhau.

Cole đã bình tĩnh đủ để nói tiếng Pháp trở lại. Bây giờ anh ta đang nguyền rủa bằng ngôn ngữ này. Có vẻ như anh ta biết mọi lời báng bổ đầy màu sắc trong từ vựng tiếng Pháp.

“Chúa chứng giám, con bé có được một phút, rồi con bé đi mất. Tất cả những gì em đã làm là quay người, và con bé biến khỏi em.” Lời giải thích của anh ta là thứ duy nhất có được chút ý nghĩa. Travis vẫn đang vòng vo với lời bào chữa của mình, và không thứ gì anh ta nói nghe có chút hợp lý. Douglas bận rộn trong việc kết tội Cole đã không chú ý. Anh ta nhắc người em trai rằng anh ta đang ở bên trong chuồng ngựa do đó không thể đặt kỳ vọng cho việc trông nom Mary Rose được. Không ai có thể ở hai nơi cùng một lúc.

“Vậy tại sao anh lại trông mong em vừa ở bên trong cửa hàng gia dụng lại vừa ở bên ngoài cùng một lúc thế?” Cole hỏi.

“Được rồi, được rồi,” Travis hét lên. “Em đã đang trên đường đến gặp Catherine. Em lẽ ra nên ở lại trong thị trấn, nhưng em đã nghĩ anh đang trông nom emấy, Douglas.”

Adam chuyển ánh mắt của ông sang Harrison. “Và cậu thì đang làm gì?”

Anh không đưa ra được bất kỳ lời bào chữa nào. “Tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm. Tôi đã bị lôi kéo vào cuộc thảo luận về dồn đuổi gia súc và đơn giản là không nhận ra cô ấy đã rời khỏi cửa hàng.” 

Adam gật đầu. Ông rà soát qua mọi khuôn mặt trước khi nói tiếp. “Điều này không thể xảy ra lần nữa. Mary Rose có thể tự chăm sóc bản thân. Anh đã nhận ra emấykhông cần người trông nom. Emấycũng phải chia sẻ lỗi lầm bởi vì đã đi tìm rắc rối. Emấy lẽ ra nênbiết tốt hơn. Emấythậm chí còn không mang theo một khẩu súng,” Ông thêm vào với một cái lắc đầu. “Em gái của chúng ta đã để cho sự giận dữ vượt qua chính mình. Tuy nhiên, giờ đây emấyđã ở bên trong phòng khách và không thể phản đối. Anh sẽ nhắc nhở các em rằng emấythật sự mong manh. Emấycó thể không thích sự hạn chế về thể chất của mình, nhưng điều đó không quan trọng với chúng ta. Emấyđã có thể bị giết.”

“Phải, emáyđã có thể.” Cole đồng ý. “Bickley tuy lùn, nhưng hắn nặng gấp đôi emấyvà đầy cơ bắp.”

“Các bạn của hắn cũng đô con nữa.” Douglas nói.

“Các bạn của hắn? Có những người đàn ông khác nữa làm tổn thương emấysao?”

Các người anh trai chớp mắt với tiếng gầm tức giận của Adam. Cole và Travis quay nhìn Harrison cầu cứu. Douglas trừng mắt với ly cà phê của mình.

“Không ai đánh cô ấy hết,” Harrison giải thích. “Tôi đã có thể thuyết phục Bickley đừng chạy trốn. Các em trai của anh cũng sẽ làm điều tương tự. Tôi chỉ tình cờ là người đầu tiên có được cô ấy.”

“Cậu đã thuyết phục Bickley như thế nào?” Adam hỏi. Ông đã bình tĩnh đủ để nói bằng tông giọng bình thường.

“Bằng nắm đấm của tôi.” Harrison thú nhận. “Tôi đã mất bình tĩnh. Tôi không hối tiếc về điều đó đâu. Tôi có thể giết tất cả bọn chúng, nhưng tôi đã không làm thế. Những người đàn ông ấy đã bị đưa về lại Hammond. Các nhà chức trách sẽ giải quyết chúng.”

“Cậu nghĩ người cảnh sát sẽ làm điều gì đósao?” Adam hỏi.

“Anh đang nói là ông ấy sẽ không làm ư?”

“Đáng ngờ lắm. Chúng ta đang sống trong Blue Belle. Người dân Hammomd quan tâm đến công việc của chính họ. Chỉ Chúa mới biết, người cảnh sát đã có đủ chuyện để đối phó rồi. Ông ta có lẽ sẽ chỉ vỗ nhẹ vào tay họ rồi để họ đi.”

“Anh có nghĩ họ sẽ trở lại Blue Belle không?”

“Cuối cùng thì,” Adam nói, “rác rưởi luôn trôi nổi qua thị trấn của chúng tôi. Dù vậy, tôi không nghĩ Bickley sẽ đuổi theo Rose. Cậu mới là mục tiêu của hắn, Harrison. Tôi tin là tất cả chúng ta nên giữ sự cảnh giác.” Các anh em trai không thể đồng ý đủ nhanh. Adam mỉm cười. “Tôi vui mừng thấy chúng ta đã làm sạch bầu không khí. Harrison, khoảng một tháng trước, chúng tôi đã mua ba trăm đầu gia súc từ một nông trại gần những ngọn thác. Cậu sẽ ở lại đủ lâu để giúp chúng tôi mang chúng đến Rosehill chứ?”

Anh không đủ thời gian để nêu kịp một câu trả lời. Douglas đã nêu quan điểm của mình trước, “Cậu ta không biết cách quăng dây bắt một con bê, Adam. Đúng thế không, Harrison?”

“Không, nhưng tôi…”

“Để tôi đoán nhé,” Cole lè nhè. “Nó không thể quá khó, đúng không? Đó không phải là những gì cậu đã nói về việc thuần hoá ngựa sao?”

“Tôi có lẽ đã hơi dớ dẩn một chút” Harrison thừa nhận. “Tuy nhiên, tôi chắc chắn rằng nếu các anh đưa cho tôi một sợi dây thừng và chỉ cho tôi cách sử dụng, tôi sẽ theo kịp không tốn mấy thời gian đâu.”

“Cậu ta rất thích ăn đòn, đúng không?” Douglas nhận xét.

“Khi nào cậu mới nhận ra là cậu hoàn toàn ở ngoài môi trường của mình hả?” Cole hỏi.

“Ngay khi tôi đấm vào mặt anh, Cole.”

Mọi người đều bật cười. Họ không nghĩ rằng anh nghiêm túc. “Yes, sir, cậu chắc chắn rất dễ để yêu mến,” Cole nói.

“Tại sao thế?” Harrison hỏi.

“Cậu là người duy nhất dám đương đầu với chú ấy,” Douglas giải thích. “Đó là lý do tại sao chú ấy thích cậu. Cậu có thể không quá thông minh, nhưng chắc chắn rất cam đảm. Cole không thường có người dám cãi lại chú ấy.”

Harrison nhún vai. “Những gia súc mà các anh đã mua ở cách nông trại này bao xa?”

“Khoảng hai ngày cưỡi ngựa,” Cole trả lời. “Cậu có thể bắt đầu làm việc với sợi dây thừng sau ngày mai. Cậu phải xong việc với những con ngựa hoang trước. Cậu vẫn còn lại một con bướng bỉnh để thuần đấy. Nhớ không?”

Harrison thở dài. “Tôi nhớ. Một con đốm. Nó vẫn chưa sẵn sàng nghe lệnh. Dù vậy nó sắp đến được đó rồi. Tôi có thể cảm thấy nó đã quen với ý tưởng ấy. Nó rất giống anh đấy, Cole. Cực kỳ ngoan cố. Tôi chắc chắn sẽ có nhiều may mắn với nó vào ngày mai.”

“Cậu đã làm xong rồi nếu như cậu không lãng phí quá nhiều thời gian để nói mọi thứ với con ngựa trước. Chúng không hiểu một từ cậu nói với chúng. Cậu hẳn đã nhận ra điều đó.”

“Tôi để cho chúng quen với giọng nói của tôi,” Harrison giải thích. “Chúng bướng bỉnh, phải, nhưng cũng bị hoảng sợ nữa. Tôi không phải là người duy nhất nói chuyện với những con ngựa. Tôi đã nghe thấy Douglas nói.”

“Cậu ấy nói đúng,” Douglas thú nhận. “Tôi nói chuyện với chúng.”

“Douglas, em sẽ vui lòng đi và nhắc Mary Rose đến lượt em ấy dọn bàn chứ? Harrison, cậu có thể nhận nhiệm vụ tối mai.”

“Chắc chắn rồi. Nhiệm vụ liên quan đến gì thế?”

“Cậu đã bao giờ từng dọn dẹp chén dĩa trước đây chưa?” Cole hỏi.

“Không, tôi chưa từng.”

“Cậu chắc chắn đã được nuông chiều, đúng không?” Travis nhận xét.

“Tôi nghĩ là tôi đã.”

Douglas rời khỏi ghế và đi đến cửa. Anh ta ngừng lại tại ngưỡng cửa, rồi quay người, vội vã trở lại bàn.

“Anh không vào trong đó đâu. Em đi mà gọi emấy, Travis.”

Douglas ngồi xuống ngay khi Travis đứng dậy. “Emấyđang chơi nhạc Beethoven đấy,” Douglas cảnh báo.

“Bài nào?” Travis hỏi.

“Bài Số Năm.”

Anh ta ngồi xuống lại. “Hãy gởi Harrison đi.”

Tất cả các người anh trai đều bật cười. Cole giải thích điều đã gây thích thú. “Cậu sẽ không muốn lộn xộn với Mary Rose khi con bé đang chơi nhạc Beethoven đâu.”

“Nghĩa là gì?”

“Con bé đang ở trong tâm trạng thật sự kinh khủng,” Cole giải thích. “Bất cứ khi nào chúng tôi nghe thấy bản Số Năm, chúng tôi chạy theo lối khác ngay. Cậu sẽ an toàn nếu đó là Mozart hay Chopin,” Anh ta thêm vào. “Con bé đang thật sự đập dồn dập nó tối nay, đúng không, Adam?”

Anh trai anh ta mỉm cười. “Phải, emấyđã.” Ông đồng ý. “Harrison, cậu có sẵn lòng đi vào thư viện không?”

Harrison đồng ý với một cái gật đầu và đứng dậy. Anh đi theo sau Adam ra khỏi phòng. Hai người đàn ông đã sa vào thói quen trải qua mỗi buổi tối bằng một cuộc tranh luận chính trị hăng say. Harrison đã mong chờ một sự chia sẻ tinh thần. Đôi lần đầu tiên anh đã để cho Adam thắng, hay ít ra anh tin rằng anh đã để cho ông ấy thắng, nhưng cuối cùng bản tính thích đua tranh của chính anh đã đòi hỏi anh cũng phải giành được vài lần thắng.

Tranh luận với Adam là một thử thách. Harrison hết sức thích thú với điều đó, gần như nhiều bằng Adam.

Anh lấy chỗ ngồi tại một trong hai chiếc ghế da êm ái trước lò sưởi và nhặt một quyển sổ tay từ cạnh bàn. Anh di chuyển bình mực và bút gần tầm với của anh hơn.

Adam rót cho mỗi người một ly rượu brandy đầy đến vành ly. Ông trao đồ uống cho Harrison và ngồi đối diện với vị khách của mình.

Harrison gác chân lên chiếc ghế đẩu. “Chủ đề tối nay là gì?”

“Tôi đã cânnhắc, và quyết định là cuộc xâm lăng Cathage cuối cùng*.” Ông có vẻ hứng thú với mỗi từ ông nói.

(*Tunic Wars : Cathage là một thành phố lớn bên bờ biển Tusinia hiện đại. Được thành lập bởi người Poenicia vào thế kỷ IX trước CN, là một cường quốc có hải quân mạnh nhất thời Cổ Đại. Trong những thành phố lớn thuộc Địa Trung Hải, chỉ có Rome mới có thể sánh ngang về sự giàu có, sức mạnh và dân số, nhưng Hải quân không mạnh bằng. Khi quân đội La Mã ngày càng lớn mạnh, họ tiến hành ba cuộc chiến xâm lược Cathage. Lần 1 vào 264-241 TCN. Lần 2 vào 218-201 TCN. Lần 3 vào 149-146 TCN. Sau hơn 100 năm, hai lần thất bại, với cuộc chiến cuối cùng, Rome đã chinh phục được đế chế Cathage và phá huỷ hoàn toàn thành phố. – Ct của Sẻ)

“Chúng ta không thể nói về sự kết thúc cho đến khi chúng ta đã xem xét từ khởi nguồn.” Harrison đáp.

Adam vỗ nhẹ đầu gối anh. “Hoàn toàn chính xác.” Ông nói. “Người Hy Lạp, cậu hẳn đã nhận ra, là một dân tộc kiêu hãnh và rất thông minh.” Lời phát biểu mở màn này đã thiết lập vị trí của ông. Harrison phản đối bằng luận thuyết của anh. “Cũng như người Spartans*. Họ là những chiến binh bất bại, với kỹ năng siêu đẳng về mọi mặt, bao gồm cả những kế hoạch tác chiến. Sự vượt trội của họ là không thể bàn cãi.”

(*Sparta: Một thành phố bên bờ sông Eurotas ở Laconia. Năm 650 TCN trở thành vùng đất quân sự thống trị ở Hy Lạp Cổ Đại. Là nơi duy nhất trong thời Cổ Đại có hệ thống xã hội phân cấp rõ rệt và luật pháp. Cấu hình xã hội của Sparta để tối ưu hoá quân sự, tập trung vào sự đào tạo quân sự và những chiến binh xuất sắc. Thất bại trong trận Leuctra với Thebes năm 371 TCN đã chấm dứt sự nổi bật của Sparta ở Hy Lạp. – Ct của Sẻ)

Thế là cuộc tranh luận bắt đầu. Hai người đàn ông tranh luận trong hơn một giờ. Khi Adam cuối cùng gợi ý nghỉ giải lao, Harrison kiểm tra lại từng luận điểm mà mỗi người thừa nhận với người kia. Anh và Adam đã thất vọng khi thấy buổi tối đã kết thúc bằng một trận đấu hoà.

Adam ở lại trong thư viện để đọc sách trước khi đi ngủ. Harrison nói lời chúc ngủ ngon và bắt đầu trở lại gian nhà tranh.

Mary Rose đang đợi anh trên hiên trước. Mái tóc óng ánh vàng của cô lấp lánh trong ánh trăng.

“Sao em chưa đi ngủ? Trời đã khuya rồi.”

“Em cần ít không khí trong lành,” Cô trả lời. “Anh sẽ đi dạo cùng em chứ?”

Harrison đợi cô bên dưới những bậc cấp. Họ đi bộ sóng đôi ngang qua sân.

“Em rất bất an đêm nay.”

“Beethoven không giúp em tống khứ được cơn giận sao?”

Cô có thể nghe thấy sự thích thú trong giọng anh. Cô mỉm cười đáp lại. “Em không giận dữ. Chỉ thất vọng ê chề. Các anh trai của em có thể vượt quá sức chịu đựng. Họ luôn cố can thiệp.”

“Anh không nghĩ họ đã can thiệp đủ,” Anh bảo cô. “Quá nhiều nguy hiểm ở ngoài đây.”

“Và em là một phụ nữ nhỏ bé, yếu ớt, đúng không?”

Anh lắc đầu. “Anh không muốn bị kéo vào trong cuộc thảo luận đó đâu. Anh không có một cây đàn piano trong gian nhà tranh, nên anh sẽ chẳng có gì để trút giận hết.”

“Vậy anh tin rằng em không có khả năng…”

“Anh không có ý kiến gì hết đâu nhé,” anh nói, “Em có một thói quen khiến anh phát cáu, Mary Rose. Em luôn nhảy ngay đến kết luận trước khi em có được mọi thứ.”

Bàn tay cô chảy nhẹ trên tay anh. “Em có sao?” Cô hỏi.

“Phải, em có.” 

Cô cố tình chải nhẹ qua anh lần nữa. Anh không nhận ra dấu hiệu. Người đàn ông này hoặc là nhút nhát hoặc là đần độn, cô quyết định. Sự tinh tế thật lãng phí đối với anh. Cô đoán là cô sẽ phải trơ tráo nếu cô muốn có được sự hợp tác của anh, và quyết định đó làm cô cáu điên.

Cô túm chặt bàn tay anh và di chuyển đến gần bên cạnh anh hơn. Harrison sẽ phải ném cô sang một bên hoặc là đẩy cô ra, và anh chỉ đơn giản làquá nhiều tính cách của một quý ông để cư xử theo cách không lịch sự như thế. Anh bị mắc kẹt với cô, bất kể anh có thích hay không.

Sự thể hiện tình cảm của cô làm anh ngạc nhiên. Anh không kéo tay anh ra. Anh nắm tay cô và siết chặt. 

"Anh dành nhiều thời gian khủng khiếp để nói chuyện với Adam," cô nhận xét với những gì cô hy vọng là một giọng điệu bình thường. Cô rất lo lắng khi đưa ra đề tài, và cô không muốn anh chú ý. "Anh có nghĩ thế không?" 

"Vâng, anh đồng ý." 

Anh đã không nói thêm một lời nào nữa. Cô vẫn hy vọng anh sẽ giải thích tại sao, và khi anh vẫn giữ im lặng, cô quyết định thúc đẩy anh. 

"Em tự hỏi tại sao anh nói chuyện với anh ấy mỗi đêm," cô bắt đầu lần nữa. 

Giọng cô căng thẳng. Anh nhìn xuống để tìm hiểu xem liệu cô có lo lắng về điều gì đó hay thực sự sợ hãi.

Tất cả những gì anh có thể thấy là đỉnh đầu cô. Cô đang nhìn chằm chằm xuống đất và không nhìn anh. Dù vậy, tay cô run rẩy, cho thấy cô rất quan tâm đến thứ gì đó hay cái gì khác. 

Anh biết tốt hơn nên tiếp cận trực tiếp để tìm hiểu xem có gì không ổn. Cách duy nhất để hiểu được Mary Rose là đi theo đường vòng. 

"Anh thích nói chuyện với anh ấy." 

"Em cũng đã nghĩ như thế." 

"Vâng." 

"Cácanh đang nói về điềugì vậy?" 

"Điều này điều kia." 

"Hãy cụ thể hơn." 

"Tại sao? Em muốn biết điều gì?" 

"Em tò mò." 

"Chúng tôi nói về mọi thứ." 

"Như là gì?"

"Như là cuộc chiến giữa các tiểu bang, và tại sao không ai từng gọi nó là một cuộc chiến trong khi nó đang diễn ra. Em nghĩ gì bọnanhđã bàn luận điều gì?" 

"Em đã nghĩ anh có thể hỏi anh ấy những câu hỏi, anh có khuynh hướng tò mò quá nhiều bẩm sinh." 

"Anh sẽ hỏi anh ấy những câu hỏi gì?" 

"Nền tảng của anh ấy." 

"Không, anh không hỏi anh ấy về nền tảng của anh ấy."

Mãi cho đến khi vấn đề được nhắc đến, anh nhận ra nó chưa được thực hiện. Anh đã không hỏi anh trai cô một câu hỏi nào về quá khứ của ông ấy. Anh đã cố tình lãng phí những cơ hội hoàn hảo để tìm hiểu thêm về gia đình.

Anh ngạc nhiên trước hành vi của mình. Anh đã không giữ những ưu tiên của mình đúng hướng, và sự nhận biết làm anh kinh hoàng. Anh đã đến lãnhthổ Montana để tìm kiếm sự thật, nhưng bây giờ, khi có một thông tin quan trọng cần thiết để xâu chuỗi toàn bộ các sự kiện và tìm ra thủ phạm chịu trách nhiệm về vụ bắt cóc, anh đã dừng lại và bỏ qua.

Anh hiểu lý do cho sự miễn cưỡng ấy. Sự thật sẽ phá vỡ gia đình Clayborne. Chúa nhân từ, chỉ nghĩ đến nỗi đau anh sẽ gây ra cho tất cả bọn họ thôiđã xé anh thành nhiều mảnh rồi. Bây giờ Mary Rose đang nắm giữ bàn tay của anh để choanh cảm nhận đượctình cảm của cô đối với anh, nhưng anh biết rằng,khi cô khám phá ra lý do tại sao anh lại ở lại với gia đình, cô sẽ khinh ghét anh. 

Anh không muốn cô ghét anh; anh muốn và cần tình yêu của cô.

Harrison bước nhanh. Anh đột nhiên tức giận với chính mình. Anh cần thời gian để suy nghĩ thông suốt mọi thứ và giải quyết một số vấn đề. Anh đã trở nên gắn bó tình cảm với gia đình Clayborne mà thậm chí không hề nhận ra điều gì đang xảy ra với mình. Anh thích tất cả, quan tâm đến họ, lo lắng về họ. Địa ngục ơi, thậm chí anh còn thích cả anhchàng Cole khó ưa.

Oh, vâng, anh đã có rất nhiều suy nghĩ về buổi tối hôm nay. 

"Harrison, em không có ý xúc phạm anh với gợi ý khiến anh lo lắng," Mary Rose thì thầm. 

"Anh không nghĩ thế," anh trả lời. 

"Anh không giận ư?" 

"Tất nhiên là không rồi." Anh chậm bước và cố gắng bình tĩnh. 

"Vậy đừng siết chặt tay em nữa." 

Anh liền buông cô ra. "Trời rất lạnh tối nay, em nên trở về nhà." anh đột ngột nói. 

"Em không lạnh," cô nói. Cuối cùng cô chợt nhận ra, có lẽ anh đang cố gắng thoát khỏi cô. 

Cô thành tâm hy vọng rằng cô đã sai. "Anh đã lo lắng về điều gì sao?" 

"Như là gì?" anh hỏi. 

"Rằng em có thể hôn anh lần nữa." 

Nhận xét của cô thật kỳ cục. Anh không thể không cười. "Anh hôn em chứ," anh nhắc cô.

"Em đã hỗ trợ mà." 

"Được rồi, cả hai chúng ta đều có tội." 

"Có tội", cô lặp lại. "Anh đúng là một luật sư. Em ước chi anh không phải." 

"Giải thích đi." 

"Các luật sư làm phiền bọnem." 

"Tại sao?" 

Cô nhún vai. Cô sẽ không giải thích thêm nữa. Harrison không bỏ quacâu hỏi của mình. Anh quyết định đã đến lúc anh phải có câu trả lời thích đáng. 

"Em đã lo lắng anh sẽ hỏi Adam những câu hỏi về gia đình hay về nền tảng của anh ấy sao?" 

Họ đã ngừng đi bộ và bây giờ đang đối mặt nhau. Ánh trăng thả bức màn óng ánh vàng xung quanh họ. 

"Em không muốn anh làm phiền anh ấy. Adam không thích nói về những năm tháng trưởng thành của anh ấy, anh ấy đã ở trong cảnh nô lệ, Harrison. Đó là tất cả những gì anh cần biết.”

"Anh ấy thích nói về điều gì?" anh hỏi. "Có phải thời gian anh ấy ở thành phố New York cũng nằm ngoài giới hạn trò chuyện không?" 

"Không." 

"Về thời gian anh ấy đã trải qua để đến đây thì sao? Liệu anh ấy sẽ nói về cuộc hành trình, hay anh nên tránh chủ đề này hoàn toàn?" 

"Em không tin anh ấy sẽ thấy phiền khi nói chuyện về hành trình ấy. Các anh trai của em khá tự hào về những gì họ đã hoàn thành." 

Harrison không thể ngăn mình không nắm lấy cô và kéo cô lại gần anh hơn. Lần này không phải là phản ứng thể chất đối với cô. Anh chỉ muốn giữ cô ở gần đến chừng nào có thể. 

Cô có vẻ hiểu anh cần gì, vì cô vòng tay quanh hông anhvà ôm chặt. 

"Anh đã rất cô đơn khi lớn lên, đúng không?"

"Nếu anh là vậy, anh cũng không biết," anh trả lời. Cằm anh hạ thấp nghỉ ngơi trên đầu cô. Anh nhắm mắt lại và cho phép mình cảm nhận được hạnhphúcmà cô mang đến cho anh. 

"Cho đến bây giờư?" cô thì thầm vào cổ áo của anh. 

"Phải, cho đến bây giờ."

Cô đã cố gắng an ủi anh. Harrison gần như bị choáng ngợp bởi sự dịu dàng và thấu hiểu của cô. Cô có rất nhiều tình yêu bên trong cô. Cô làm anh cảm thấy ... trọn vẹn,bằng cách nào đó. Cuộc sống đã trống rỗng, vô định, lạnh lẽo biết bao. Mary Rose, Mary Rose ngọt ngào đáng yêu. Vì danh Chúa, anh đang làm gì với cô thế này?

Cuối cùng, anh buộc mình buông cô ra. Việc để cô buông anh ramất một lát. Anh phải rút tay cô khỏi anh. 

"Em sẽ không yêu cầu anh hôn em đâu. Anh không cần phải lo lắng về điều đó." 

"Em cần về nhà, Mary Rose. Thôi nào, anh sẽ đi cùng em." 

"Nhưng em vừa đưa anh về nhà mà." 

"Vậy thì chúc ngủ ngon." 

"Chúc ngủ ngon."

Cô quay người rời khỏi, Harrison chắp tay sau lưng và nhìn cô. Anh hoàn toàn mất cảnh giác khi cô đột nhiên quay lại và quăng mình vào vòng tay anh. Cô vòng tay quanh cổ anh, nhón chân, và trao cho anh một nụ hôn dài, hoàn toàn không thích hợp.

Anh không thể ngăn bản thân không tiếp nhận. Tay anh quấn quanh cô trong một vòng ôm không rời, và rồi anh chỉ cho cô thấy anh muốn được hôn như thế nào. Miệng anh nóng, cởi mở, ngấu nghiến. Lưỡi anh di chuyển bên trong để kết đôi với của cô, và thiên đường giúp anh, anh dường như không thể có đủ cô.

Nụ hôn biến thành nhục dục. Anh không bao giờ muốn dừng lại. Âm thanh khàn khàn nho nhỏ mà cô tạo ra ở sâu trong cổ họng làm say đắm anh. Mọi thứ về cô đều kỳ diệu đối với anh, và khi anh nhận ra anh muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa từ cô, anh đột ngột rút lui. 

Cô nhìn chằm chằm vào anh, đôi môi hồng hào và sưng lên từ những nụ hôn của anh, đôi mắt cô mơ màng với nỗi đam mê, và tất cả những gì anh muốn nghĩ đến là kéo cô trở lại vào trong vòng tay anh. 

"Chúc ngủ ngon." Giọng cô thì thầm khàn khàn.

Cô đã không di chuyển. Harrison hết sức hài lòng với trạng thái choáng váng của cô. Anh hiểu rằng nỗi đam mê là mới mẻ đối với cô, và vì cô không có trải nghiệm nào để hướng dẫn, cô rất dễ bị tổn thương vì cô tin tưởng anh. Mary Rose là một phụ nữ mạnh mẽ. Cô sẽ không cho phép bất kỳ người đàn ông nào lợi dụng mình. Cô có những giá trị và đạo đức cao, nhưng cô vẫn dễ bị tổn thương vì anh. Do đó, nhiệm vụ của anh là giữ cho cô khỏi bị tổn thương.

Harrison nhìn theo cho đến khi cô về đến nhà và đi vào bên trong. Và anh vẫn không cử động. Lạy Đức Chúa Trời, anh nên làm gì? Mary Rose đã vương vấn tình yêu với anh. Anh lẽ ra đã có thể ngăn cản sự mê đắm trước khi nó nghiêm túc hơn. Tuy nhiên, anh đã không làm bất cứ điều gì để khiến cô nản chí.

Tại sao không? Harrison bàng hoàng trước sự thật. Nó đã nhìn chằm chằm ngay giữa mặt anh trong hơn một tuần nay. Anh biết chính xác tại sao anh đã không làm nản lòng cô. 

Anh yêu cô. 





2 tháng 8 năm 1864 


Mama Rose kính yêu,

Chúng con đã đọc trong bài báo của Hammond về một trận chiến khác đã diễn ra ngay nơi má và Mistress Livonia sống. Tất nhiên tất cả chúng con bắt đầu lo lắng. Chúng con đã nghe rất nhiều câu chuyện khủng khiếp về những cuộc bạo động giành thức ăn và vật phẩm y tế. Một tuần sau khi chúng con đọc bài báo, thư của má đã đến nói với chúng con nói rằng má không sao. Có thể má đang lắc đầu trước sự ngu ngốc của chúng con. Má đã liên tục nói chúng con phải có niềm tin vào Chúa và để cho Ngài quan phòng, nhưng đôi khi rất khó để phó thác mọi thứ cho Ngài. Chúng con đã cố gắng, Mama. Con đoán điều đó đáng được tính.

Chúng con rất tiếc khi nghe sự điều trị mới đã không cải thiện đôi mắt của Mistress Livonia. Má không nghĩ rằng tất cả những sự đánh đập mà chồng bà ấy đã gây ra có thể có liên quan đến chứng mắt mờ của bà ấy bây giờ sao? Con nhớ đã nhìn thấy bà ấy thâm tím và chảy máu. Xin hãy nói với bà ấy rằng chúng con đang nghĩ về bà ấy và cầu nguyện cho sự phục hồi từ thập tự giá mà bà ấy đã được trao.

Con hy vọng các con trai của bà ấy sẽ để yên cho hai người. Một số điều họ đã làm cho mẹ của chính họ làm cho chúng con phát bệnh. Làm sao các con trai của bà ấy có thể tàn nhẫn như thế? Cole đã lo lắng các chàng trai sẽ cố gắng làm phiền má như cha họ đã làm, nhưng con bảo cậu ấy phải có thêm niềm tin vào má. Chừng nào má còn giữ gìn sự cảnh giác của má và ở gần mẹ của họ, họ sẽ không dám rình mò má. Con cầu nguyện là con đúng.

Có một bài diễn văn tuyệt vời khác của Lincoln được in lại trên báo. Ông ấy đã diễn thuyết cách đây vài năm, Mama. Má có biết ông ấy đã gọi chúng ta là Black Men thay vì nô lệ không? Người da đen với con nghe có vẻ đàng hoàng hơn một số tên khác mà con đã nghe. Cole tự hỏi tại sao mọi người không thể chỉ được gọi là nam giới và phụ nữ. Cậu ấy không thấy lý do gì cần phải cụ thể hơn. Con ước chi mọi thứ đơn giản như thế, nhưng mọi người có những quan niệm kỳ lạ về bất cứ ai không giống mình. Tại sao việc mang màu da khác lại làm cho mọi người ghét?

Một đêm tất cả anh em chúng con đã có một cuộc thảo luận về sự khác biệt chủng tộc. Con đã hỏi Travis, liệu cậu ấy có nghĩ những người đã viết Tuyên ngôn Độc lập cho chúng ta có bận tâm về màu da của một người hay không. Hiến pháp của chúng ta đã nói rằng tất cả mọi người đều được tạo ra bình đẳng. Con nói với các anh em của mình rằng con không tin Jefferson đã nghĩ đến việc bao gồm những người da đen khi ông viết ra những điều luật cho chính phủ, nhưng Douglas nói điều đó không thành vấn đề. Bình đẳng là bình đẳng, bất luận màu da của bạn là gì hay bạn đang theo tôn giáo nào, và vân vân. Tất cả chúng con rốt cuộc đã đồng ý về một điều. Rất nhiều người miền Nam không bao giờ dành thời gian đọc Hiến pháp.

Mary Rose thích giúp với các chén dĩa bây giờ. Cô bé nâng niu hai tách sứ mà Travis đã kiếm được cho cô bé. Cậu ấy hứa với cô bé rằng ngay khi có thể trao đổi thêm được một cặp nữa, cậu ấy sẽ chỉ cho cô bé cách tổ chức một bữa tiệc trà đúng đắn. Cậu ấy đang cố tìm một ấm trà, và biết Travis, cậu ấy sẽ không thất bại. Cậu ấy không biết gì về chuyện đúng đắn, tất nhiên, nhưng cậu ta chắc chắn rằng Mrs. Morrison sẽ vui vẻ chỉ dẫn điều đó được thực hiện như thế nào và sau đó chúng con có thể dạy em gái của chúng con. Cole thề là cậu ấy sẽ không tham gia vào bất kỳ buổi tiệc trà nào, nhưng cậu ấy sẽ thay đổi suy nghĩ thôi. Cậu ấy luôn làm vậy.

Cole cuối cùng đã bắt đầu làm việc về ngôi nhà của chúng con. Hết thứ này đến thứ khác đã ngăn cản cậu ấy bắt đầu dự án từ năm ngoái. Đầu tiên là chuồng trại của Douglas, sau đó mùa đông bắt đầu trước khi cậu ấy có thể sắp đặt tầng hầm, và mùa xuân năm sau, cậu ấy đã phải dành tất cả thời gian để đi săn tìm thức ăn và những con ngựa để trao đổi hàng hoá. Chúng con đã bán từng con ngựa hoang mà cậu ấy đã bắt được. Những ngọn núi đầy những cơ hội. Cole không thể làm việc về ngôi nhà trong khi anh em của mình làm việc luyện ngựa. Cậu ấy biết thu nhập của chúng con phụ thuộc vào việc đánh bắt những con thú hoang dã và huấn luyện chúng trước khi bất cứ ai khác làm. Douglas đã có được tiếng tăm quanh Blue Belle. Các cư dân từ nhiều dặm xung quanh đã đến để xin ý kiến ​​của cậu ấy về những gì nên được thực hiện cho một con bò ốm yếu hoặc một con gà mái bỏ ăn. Em trai của con được trao tặng một món quà để biết điều gì nên làm.

Chúng con đã bắt đầu nỗ lực chăm chỉ để dọn sạch ngôn ngữ của chúng con bởi vì bây giờ Mary Rose đã chửi rủa mọi lúc. Cole đã đề xuất ý tưởng viết một từ mới trên bảng phấn mỗi sáng. Tất cả chúng con đều phải sử dụng từ đó trong ngày. Cậu ấy nghĩ rằng điều đó sẽ tốt cho tất cả chúng con trong việc tăng vốn từ vựng, và tất nhiên em gái nhỏ cũng sẽ được hưởng lợi. Cô ấy không muốn bị bỏ lại khỏi bất cứ thứ gì.

Con đính kèm thư cá nhân của mọi người gởicho má Con sẽ viết lần nữa thật sớm, Mama. 

Chúa giữ an toàn cho má, Adam.



1 nhận xét:

Angelika nói...

Tôi không thể cảm ơn Tiến sĩ EKPEN TEMPLE đủ để giúp tôi khôi phục lại cuộc hôn nhân của mình với niềm vui và sự an tâm của nhiều vấn đề gần như dẫn đến ly hôn. Cảm ơn Chúa, tôi đã tổ chức Tiến sĩ EKPEN TEMPLE đúng giờ. Hôm nay tôi có thể nói với bạn rằng Tiến sĩ EKPEN TEMPLE là giải pháp cho vấn đề này trong hôn nhân và mối quan hệ của bạn. Liên lạc với anh ấy tại (ekpentemple@gmail.com)