Thứ Sáu, 8 tháng 12, 2017

Roses - Mở đầu


No man is an island, entire of it self; every man is a piece of the continent, a part of the main; if a clod be washed away by the sea, Europe is the less, as well as if a promontory were, as well as if a manor of thy friends or of thine own were; any man's death diminishes me, because I am involved in mankind; and therefore never send to know for whom the bell tolls; it tolls for thee.

(Không ai hoàn toàn là một hòn đảo; mỗi người là một mảnh của lục địa, một phần của tổng thể; nếu một mẩu đất bị biển cả cuốn đi, thì Châu Âu nhỏhơn đi, cũng như mũi đất, cũng như nhà của bạn bè các ngươi hoặc của chính các ngươi; bất kỳ cái chết của ai cũng đều thu nhỏ ta, bởi vì nhân loại bao hàm ta, và do đó không bao giờ biết được chuông sẽ nguyện hồn ai; nó có thể ngân lên vì ngươi…)

—John Donne
Devotions upon Emergent Occasions Meditation XVII







MỞ ĐẦU



Thành phố New york, năm 1860.


Chúng tìm thấy cô bé trong đống rác. May mắn thuộc về phía các chàng trai; đám chuột chưa tìm thấy cô. Hai trong số bọn gậm nhấm đã trèo lên đỉnh chiếc giỏ picnic đậy kín và cào điên cuồng vào đó, trong lúc ba con khác đang cắn xé các cạnh giỏ bằng những chiếc răng sắc như dao cạo. Bọn chuột đang phấnkhíchvì chúng ngửi được mùi sữa và hương thơm ngọt ngào của da thịt non tơ.

Ngõ hẻm là nhà của bọn nhóc. Có bacậuđang ngon giấc trong chiếc giường tự chế bằng những chiếc thùng gỗ nhồi đầy rơm cũ. Chúng đã nhọc nhằn suốt cả buổi tối để ăn cắp, lừa bịp và đánh nhau. Chúng đơn giản là quá kiệt sức để nghe được tiếng khóc của đứa trẻ sơ sinh.

Douglas là vị cứu tinh của cô bé. Thành viên thứ tư của băng đảng đang đảm nhiệm phiên canh gác của mình tại đầu con hẻm nhỏ. Cậu đã lặng lẽ quan sát một người phụ nữ mặc áo choàng sẫm màu được một lúc rồi. Khi bà ta vội vã hướng đến đầu con hẻm với một cải giỏ trên cánh tay, cậu đã cảnh báo cho các thành viên khác của băng nhóm về rắc rối có thể xảy ra bằng một tiếng huýt nhẹ, trầm thấp, rồi rút lui vào trong chỗ ẩn nấp của mình đàng sau một chồng thùng rượu whisky cong vênh. Người phụ nữ ngừng lại tại khúc quanh, lén lút nhìnquavai về hướng con đường, rồi chạy vào trung tâm của con hẻm. Bà ta ngừng lại đột ngột đến nỗi chiếc váy lượn quanh mắt cá chân. Túm chặt tay cầm của chiếc giỏ, bà ta vung cánh tay ra phía sau để thu thập đủ động năng và ném chiếc giỏ vào đống rác cao ngất chồng chất dựa vào bờ tường đối diện. Nó đậu lại trên một cạnh, gần đỉnh. Người đàn bà lầm bầm khekhẽmọi lúc ấy. Douglas không thể nghe được từ nào bởi vì âm thanh mà bà ta tạo ra bị lấn áp bởi một tiếng ồn khác đến từ bên trong chiếc giỏ. Nó nghe giống như tiếng meo meo của một con mèo đối với cậu. Cậu chỉ dành cho chiếc giỏ một cái liếc duy nhất, sự chú ý của cậu gắn chặt vào kẻ xâm nhập.

Người phụ nữ rõ ràng đã hoảng sợ. Cậu nhận thấy đôi bàn tay run rẩy khi bà ta kéo chiếc mũ trùm của chiếc áo choàng sâu xuống trán. Cậu nghĩ bà ta hẳn đã cảm thấy có lỗi vì đã tống khứ một con thú nuôi của gia đình. Con vật chắc đã già và ốm yếu, và không ai muốn nó ở bên cạnhmình thêm nữa. Người ta vẫn thường như thế, Douglas nghĩ. Họ không muốn bị làm phiền bởi sự già nua cũng như bé bỏng. Quá nhiều rắc rối, cậu đoán vậy. Cậu nhận ra bản thân đang lắc đầu và gần như chế diễu thành lời về tình trạng đáng buồn của những sự vụ nói chung, đặc biệt là sự hèn nhát của người phụ nữ này. Nếu không muốn con vật nuôiấy nữa, tại sao bà ta không chỉ cần cho nó đi? Cậu không mất thời gian để nghiền ngẫm một câu trả lời khả dĩ, vì người phụ nữ đột ngột quay người và chạy trở lại con đường. Bà ta không hề nhìn lại phía sau. Khi bà ta gần đến góc đường, Douglas tạo ra một tiếng huýt khác. Một tiếng to, rung chuyển. Thành viên lớn nhất của băng nhóm, một nô lệ chạy trốn tên Adam, bật dậy với sự nhanh nhẹn và tốc độ của một con thú ăn thịt. Dougla chỉ vào chiếc giỏ, rồi đuổi theo người phụ nữ. Cậu bé đã nhận ra một phong bì dày thò ra khỏi túi áo choàng của bà ta và nghĩ đã đến lúc quan tâm đến công việc nho nhỏ của mình. Cậu, rốt cuộc, là tay móc túi mười một tuổi cừ nhất trên Phố Chợ cơ mà.

Adam quan sát Douglas rời khỏi, rồi quay lại với cái giỏ. Đó không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Những con chuột không muốn từ bỏ món mồi béo bở của mình. Adam đánh thẳng vào đầu một con bằng một hòn đá lởm chởm. Sinh vật hèn hạ buột ra một tiếng ré trước khi nhốn nháo chạy trở lại con phố. Adam thắp chiếc đuốc bên cạnh và vẫy nó tới lui trên chiếc giỏ để doạ những con vật xấu xa khác đi khỏi. Khi cậu chắc chắn tất cả bọn chúng đã đi hết, cậu nhấc cái giỏ khỏi đống rác và mang nó về chiếc giường tự chế, nơi những thành viên khác vẫn đang say ngủ.

Cậu gần như thả rơi món đồ khi nghe thấy những âm thanh mơ hồ vẳngratừ bên trong.

“Travis, Cole, dậy mau. Douglas đã tìm thấy thứ gì đó nè.” Adam tiếp tục đi vượt qua khỏi chiếc giường đến cuối con hẻm cụt. Cậu ngồi xuống, khoanh gọn đôi chân dài khẳng khiu, và đặt chiếc giỏ xuống đất. Cậu nghiêng người ra sau dựa vào bức tường gạch đợi những cậu bé khác tham gia cùng.

Cole ngồi xuống bên cạnh Adam, và Travis, đang ngáp lớn, ngồi xổm xuống bên cạnh kia.

“Anh tìm thấy gì thế, đại ca?” Travis hỏi, giọng cậu nhừa nhựavì ngáy ngủ. Cậu hỏi Adam. Ba thành viên của nhóm đã tôn người nô lệ chạy trốn lên vị trí lãnh đạo cách đó một tháng. Chúng dùng cả lý do lẫn cảm xúc để đi đến quyết định này. Adam là cậu bé lớn tuổi nhất, gần mười bốn lúc này, và do đó thật hợp lý khi cậu lãnh đạo cả nhóm. Cậu cũng là người thông minh nhất trong bốn đứa. Với hai lý do mạnh mẽđó, vẫn có một lý do khác thúc ép hơn. Adam đã liều mạng sống của chính mình để cứu từng người trong bọn họ khỏi cái chết chắc chắn. Những con hẻm ẩnsâu trongthành phố New York, nơi sự sống còn củakẻ dữ dằnnhất là điều răn duy nhất mà bất kỳ ai cũng phải lưuý, đơn giản là không có chỗ cho thói kiêu hãnh. Đói khát và bạo lực là những chủ nhân của đêm, và cả hai đều bị mù màu.

“Đại ca?” Travis thì thầm, thúc giục chàng trai trả lời.

“Tao không biết đó là cái gì,” Adam trả lời.

Cậu định nói thêm là chưa nhìn vào bên trong, những Cole đã cắt ngang. “Đó là một cái giỏ, vậy thôi.” Cậu bé lầm bầm. “Cái then cài giống như bằng vàng thật ấy. Có nghĩ thế không?”

Adam nhún vai. Travis, cậu bé nhỏtuổinhất, bắt chước hành động đó. Cậu bé nhận cây đuốc Adam trao cho và giơ nó đủ cao để tất cả cùng nhìn.

“Có nên đợi Douglas trước khi chúng ta mở thứ này ra không?” Travis hỏi. Cậuliếc qua vai về đầu con hẻm. “Anh ấy đi đâu thếnhỉ?”

Adam với tay đến chiếc móc cài. “Nó sẽ tham gia cùng ngay thôi mà.”

“Đợi đã, đại ca.” Cole thận trọng. “Có tiếng ồn từ bên trong.” Cậu bé chạm vào con dao của mình. “Mày có nghe thấy nó không, Travis?”

“Em có nghe thấy,” Travis trả lời. “Có thể thứ gì đó bên trong sẽ cắn chúng ta. Nghĩ rằng có thể là một con rắn.”

“Dĩ nhiên nó không thể là một con rắn rồi.” Cole trả lời, sự bực bội hiện rõ trong giọng cậu. “Mày không có não à, nhóc. Những con rắn không rên rỉ giống như… như là những con mèo con.”

Đau đớn bởi lời chỉ trích, Travis hạ thấp ánh mắt. “Chúng ta sẽ không bao giờ tìm ra nếu chúng ta không mở thứ này.” Cậulầm bầm. Adam gật đầu đồng ý. Cậu đẩy chiếc móc cài sang bên cạnh và nhấc chiếc nắp lên một inch. Không thứ gì nhảy ra vào họ. Cậu buột ra hơi thở mà cậu đã nén lại, rồi đẩy nắp giỏ mở bung. Bản lề rít lên, và chiếc nắp vung xuống cạnh sau của chiếc giỏ.

Cả ba cậu nhóc đã áp sát vai vào tường. Giờ chúng nghiêng tới trước để nhìn vào bên trong. Và rồi cùng buột ra tiếng hổn hển tập thể. Chúng không thể tin được những gì chúng đang nhìn. Một em bé, hoàn hảo và xinh đẹp như thiên thần trên trời,đang ngủ say. Đôi mắt khép chặt, một nắm đấm nhỏ tý xíu trong miệng, đứa bé sơ sinh thỉnh thoảng bú mút và thút thít, đó là âm thanh mà các cậu bé đã nghe thấy.

Adam là người đầu tiên hồi phục khỏi sự kinh ngạc. “Chúa kính yêu trên thiên đàng,” Cậu thì thầm. “Làm sao ai đó có thể chủ tâm ném đi một thứ quý giá như thế này?” Cole khuỵu gối xuống khi cậu phát hiện ra em. Lúc này cậu đang vươn tay đến nó, nhận ra bàn tay của mình vẫn đang run rẩy với nỗi lo lắng có thứ gì đó đang ẩn nấp bên trong chiếc giỏ, và lắc đầu với thứ mà cậu xem là hành vi nhát cáy. Cậu làm cho giọng mình nghe có vẻ mạnh mẽ để che đi sự ngượng ngùng. “Dĩ nhiên người ta có thể ném đi một đứa trẻ. Họ làm điều đó suốt còn gì. Người giàu cũng như như người nghèo. Chẳng có gì khác biệt. Họ thấy mệt mỏi với thứ gì đó và chỉ quăng nó đi giống như hất nước bẩn vậy thôi. Đúng không, Travis?”

“Đúng vậy.” Travis đồng ý.

“Đại ca, anh không lắng nghe bất kỳ câu chuyện nào về trại trẻ mồ côi mà Douglas và Travis đãkểsao?”

“Em đã thấy nhiều em bé ở đó.” Travis thông báo trước khi Adam có thể trả lời câu hỏi của Cole. “Ồ, có lẽ không nhiều lắm, nhưng một vàiđứa.” Cậu bé dè dặt trong nỗ lực điều chỉnh chính xác. “Họ giữ chúng trên tầng ba. Chẳng đứa nào trong đám nhóc ấy làm em nhớ hết. Họ đặt chúng ở khu vực đó, và đôi khi họ chỉ hoàn toàn quên mất chúng có ở đó. Ít nhất em nghĩ đó là điều đã xảy ra.” Giọng cậurun run với những ký ức về thời gian đã trải qua tại một trong những trung tâm bị lãng quên của thành phố dành cho những đứa trẻ vô gia cư. “Đứa bé nhỏ xíu này sẽ không bao giờ có thể sống nổi ở đó,” Cậu bé thêm vào, “Thằngquá nhỏ.”

“Tao đã nhìn thấy đứa nhỏ hơn trên Phố Chính. Cô điếm Nelly có một đứa. Sao mày nghĩ đứa bé này là con trai thế?”

“Nó trọc lóc, đúng không? Chỉ con trai mới hói đầu thôi.” Lập luận của Travis hoàn hảo với Cole. Cậu gật đầu đồng ý. Rồi quay lại với người trưởng nhóm. “Chúng ta sẽ làm gì với nó?”

“Chúng ta sẽ không ném nó đi.” Douglas tuyên bố. Cả ba cậu nhóc giật mình phản ứng trước vẻ gay gắt trong giọng cậu bé. Douglas gật đầu để chúng biết cậu có ý đúng như những gì cậu nói và thêm vào. “Tao đã thấy toàn bộ sự việc. Một người đàn ông ăn mặc bảnh bao trong chiếc áo choàng có đuôi trèo ra khỏi chiếc xe ngựa trông có vẻ đắt tiền. Ông ta có chiếc giỏ này móc trên cánh tay. Ông ta đứng bên dưới đèn đường nên dĩ nhiên tao có thể nhìn thấy mặt ông ta rất rõ. Tao cũng thấy mặt người phụ nữ. Bà ta đợi ông ta ở góc đường, tao đoán thế, khi ông ta ra khỏi xe đi thẳng về phía bà ta. Bà ta liên tục dấu đi khuôn mặt mình bằng cách kéo chiếc mũ trùmchephủ qua đầu, và cách bà ta hành động khiến tao nghĩ bà ta tử tế và sợ hãi. Người đàn ông bắt đầu nổi giận, và không mất thời gian lâu để tao đoán ra tại sao.”

“Vậy, sao ông ta nổi giận?” Cole hỏi gặng để biết khi Douglas không tiếp tục ngay lập tức. 

“Bà ta không muốn lấy cái giỏ, đó là lý do,” Douglas giải thích. Cậu ngồi xổm xuống bên cạnh Travis trước khi tiếp tục. “Bà ta liên tục lắc đầu, rồi nhìn, hết lần này đến lần khác. Người đàn ông quát tháo và chỉ một ngón tay vào mặt bà ta. Rồi ông ta kéo ra một phong bì dày và giơ nó ra trước mặt bà ta. Bà ta lại gần, giật nó ra khỏi tay ông ta nhanh như chớp.Điều đó khiến tao nghĩ bất luận thứ gì ở bên trong phong bì thì cũng quan trọng.Rồi cuối cùng bà ta cũng nhận chiếc giỏ. Ông ta trèo trở lại vào xe trong lúc bà ta nhét món đồ vào trong túi.”

“Rồi điều gì xảy ra sau đó?” Travis hỏi. 

“Bà ta đợi cho đến khi chiếc xe ngựa vòng qua góc phố,” Douglas bảo cậu. “Sau đó lén lút đi vào con hẻm của chúng ta và ném cái giỏ đi. Tao không dành cho cái giỏ chút chú ý nào. Tao đã nghĩ có thể có một con mèo già ở bên trong. Không bao giờ nghĩ ra đó có thể là một em bé. Đừng nghĩ tao có thể rời đi nếu như tao biết…”

“Mày đã đi đâu?” Cole xen ngang để hỏi.

“Tao khá là tò mò về cái phong bì ở trong túi của bà ta, vì thế tao đi theo bà ấy.”

“Anh có thó được nó không?” Travis muốn biết. Douglas cười khúc khích. “Dĩ nhiên tao thó được nó. Tao không nổi danh là tay móc túi giỏi nhất Phố Chợ mà không vì điều gì, đúng không? Người đàn bà đang rất vội vã, nhưng tao đã thò tay vào trong túi bà ta giữa đám đông đang xô đẩy nhau lên chuyến tàu nửa đêm. Bà ta không bao giờ biết tao đã chạm vào bà ta. Người phụ nữ ngu ngốc. Cá là bà ta chỉ vừa mới đoán ra được điều gì đã xảy ra.”

“Cái gì ở bên trong phong bì thế?” Cole hỏi.

“Mày sẽ không tin nổi đâu.”

Cole đảo mắt lên Trời. Douglas thích quan trọng hoá mọi thứ. Điều đó khiến người khác phát điên. “Chúa nhân từ, Douglas, nếu mày không…” 

Travis cắt ngang lời đe doạ của Cole. “Em có vài thứ quan trọng cần nói,” Cậu bé buột miệng. Cậu chẳng chút hứng thú với thứ chứa đựng trong chiếc phong bì. Mọi suy nghĩ của cậu đều đặt trên đứa bé. “Tất cả chúng ta đều đồng ý là sẽ không ném anh bạn bé nhỏ này đi. Vì thế bây giờ em đang tự hỏi chúng ta sẽ trao đứa bé cho ai.”

“Tao không biết bất kỳ ai muốn một đứa bé hết,” Cole thú nhận. Cậu xoa quai hàm láng mướt của mình theo cách cậu đã thấy đám côn đồ lớn hơn, sành sỏi hơn làm. Cậu nghĩ hành động đó khiến cậu trông có vẻ lớn hơn và khôn ngoan hơn. “Nó làm tốt điều gì nhỉ?”

“Có lẽ không gì cả.” Travis đáp. “Ít ra là chưa. Dù vậy, có lẽ khi nó lớn hơn…”

“Gì?” Douglas hỏi, hiếu kỳ trước sự phất khích đột ngột trong giọng của Travis. 

“Em đang nghĩ chúng ta có thể dạy bảo thằng bé một hoặc hai điều.”

“Như làgì?” Douglas hỏi. Cậu vươn tay chạm nhẹ vào trán của đứa bé bằng ngón tay trỏ. “Da nó mượt như satin ấy.” 

Travis đang ấm áp với khả năng về việc dạy dỗ đứa bé. Điều đó khiến cậu bé cảm thấy mình quan trọng… và được cần đến. “Douglas, anh có thể dạy thằng bé mọi thứ về móc túi. Anh thực sự giỏi điều đó. Và anh, Cole, anh có thể dạy thằng bé trở nên đỉnh của đỉnhluôn. Em đã nhìn thấy ánh nhìn đó trong mắt anh khi anh nghĩ ai đó đối xử bất công với mình. Anh có thể dạy anh bạn bé nhỏ này cũng có dáng vẻ giống như thế. Nó thật đáng sợ lắm đấy.”

Cole mỉm cười. Cậu bé khoái chí khi nghe lời bình luận. “Tao đã ăn cắp một khẩu súng,” Cậu thì thầm.

“Khi nào?” Douglas hỏi.

“Hôm qua.” Cole trả lời.

“Em đã nhìn thấy nó rồi,” Travis khoe khoang.

“Tao sẽ bắn giỏi ngay khi tao ăn cắp được một ít đạn. Tao sẽ trở thành tay súng nhanh nhất Phố Chợ. Tao tin là sẽ dạy cho anh bạn bé nhỏ này thành kẻ giỏi thứ nhì.”

“Em sẽ dạy nó cách để lấy được các thứ.” Travis tuyên bố. “Em giỏi tìm thấy những gì chúng ta cần, đúng không đại ca?”

“Phải.” Adam đồng ý. “Em rất giỏi.” 

“Chúng ta sẽ có thể là băng giỏi nhất trong thành phố New York. Chúng ta có thể khiến cho mọi người e sợ chúng ta,” Travis thì thầm. Cậu bé say sưa với các khả năng có thể, đôi mắt cậu bé sáng lấp lánh. Giọng cậu chìm trong sự mơ màng. “Kể cả Lowell và đám bạn khốn kiếp của hắn.” Cậu thêm vào, ám chỉ đến những thành viên của băng đảng đối thủ mà họ âm thầm sợ hãi.

Các cậu bé đều mơ màng với bức tranh đẹp đẽ mà Travis vừa vẽ cho họ. Cole xoa cằm lần nữa. Cậu thích những gì cậu đang hình dung. Cậu phải dằn xuống sự hăm hở trong giọng mình khi cậu nói. “Đại ca, anh có thể dạy nó mọi thứ mà những cuốn sách của mẹ anh đã dạy anh. Anh có thể làm cho thằng bé thông minh y như anh.”

“Anh có thể dạy nó cách đọc, và anh sẽ không quất roi lên lưng để bắt nó học như cách anh đã bị.” Travis cắt ngang.

“Nếu chúng ta giữ thằng bé, điều đầu tiên chúng ta phải làm là cởi thứ quần áo yếu đuối của nó ra,” Douglas tuyên bố. Cậu bé trừng mắt với cái áo dài màu trắng và lắc đầu. “Sẽ không ai được cười cợt thằng bé. Chúng ta sẽ quan tâm điều đó.”

“Tao sẽ giết bất kỳ ai dù chỉ cười khúc khích.” Cole hứa.

“Tất cả các em bé đều mặc thứ đó mà.” Travis nói. “Em đã nhìn thấy chúng trước đây. Nó là thứ chúng ngủ trong đó.”

“Sao thế?” Douglas hỏi.

“Chúng không cần quần áo đi bộ bởi vì chúng vẫn chưa biết cách đi.”

“Chúng ta sẽ cho nó ăn thế nào?” Cole hỏi.

“Anh có thể thấy chai sữa mà ai đó đã đặt vào trong giỏ. Khi nó trống rỗng, em sẽ kiếm thêm cho thằng bé.” Travis hứa hẹn. “Thằng bé hẳn là chưa có răng, vì thế nó không thể ăn thức ăn thực sự được. Sữa là đủ vào lúc này. Và có những tã khô nữa này – em sẽ tìm thêm một ít nữa cho nó.”

“Sao mày biết nhiều về các em bé thế?” Cole hỏi.

“Chỉ biết thôi.” Travis trả lời với một cái nhún vai.

“Ai sẽ thay tã khi cậu bé tè dầm?” Douglas hỏi.

“Tao nói chúng ta sẽ luân phiên.” Cole gợi ý. 

“Em đã thấy những chiếc tã phơi trên dây sau nhà của McQueen. Cũng có những quần áo bé xíu phơi ở đó nữa. Em có thể thó cho anh bạn bé nhỏ một ít. Nói xem, chúng ta sẽ gọi nó là gì?” Travis hỏi. “Có ai có ý tưởng gì không?”

“Cole Bé thì sao?” Cole gợi ý. “Nghe ngon lành phết.”

“Douglas Nhỏ thì sao?” Douglas hỏi. “Nghe ngân nga khiếp ấy chứ.”

“Chúng ta không thể đặt tên đứa bé theo tên của một trong chúng ta được,” Travis nói. “Chúng ta sẽ đánh nhau về điều đó mất thôi.”

Cole và Douglas cuối cùng cũng đồng ý với Travis. “Được rồi.” Cole nói. “Cái tên phải là thứ gì đó nghe thật sự quan trọng.”

“Tên của cha tao là Andrew.” Douglas cắt ngang.

“Thì sao?” Cole hỏi. “Ông ấy đã vứt bỏ mày ở trại mồ côi sau khi mẹ mày chết, đúng không?”

“Phải.” Douglas thú nhận, đầu cậu cúi gằm. 

“Chúng ta sẽ không đặt tên anh bạn nhỏ này theo tên của người sẽ ném một đứa trẻ đi. Điều đó không đúng đắn. Chúng ta có những chuẩn mực, đúng không? Đứa bé này đã bị ném vào đống rác rồi. Không cần nhắc nhở thằng bé bằng tên của cha mày treo lơ lửng trên đầu nữa đâu. Tao nói chúng ta gọi nó là Sydney, theo tên anh bạn kỳ lạ, người đã từng chạy những con số bên trên phố Summit. Ông ta là một tay thật sự ghêgớm, anh chàng Sydney này ấy. Mày nhớ ông ta, đúng không, Douglas?” Cole hỏi.

“Tao nhớ rõ ông ta.” Douglas đáp. “Ông ta rất được tôn trọng.”

“Mày nhớ đúng đấy.” Cole nói. “Và ông ta đã chết vì nguyên nhân thông thường. Điều đó quan trọng đúng không? Chẳng ai rình rập và làm hại ông ta hết.”

“Em thích âm thanh của cái tên.” Travis cắt ngang. “Chúng ta hãy biểuquyếtcho nó nào.”

Douglas giơ bàn tay phải lên. Nó phủ đầy cáu ghét và bùn đất.

“Thuận chứ?” Cole và Travis cùng giơ tay lên. Adam không nhúc nhích. Có vẻ như Cole là người duy nhất nhận ra đại ca của họ đã không tham gia nhiều vào cuộc trò chuyện trong vài phút vừa qua. Cậu quay người để nhìn trưởng nhóm. “Có chuyện gì sao, đại ca?”

“Mày biết chuyện gì mà,” Adam trả lời. Cậu nghe có vẻ già nua, mệt mỏi. “Tao phải rời đi. Tao không có lấy một cơ may sống sót trong thành phố. Tao đã ở quá lâu rồi. Nếu tao được tự do và không lo lắng về việc các con trai của chủ nhân sẽ tìm ra và bắt tao lại, tao phải đi về miền Tây. Tao không thể sống kiểu sống trốn chui trốn lủi trong những con hẻm cho đến khi đêm xuống. Một người đàn ông có thể biến mất ngoài vùng hoang dã. Tụi bay có thể hiểu mà, đúng không? Tao không nên bỏ phiếu về em bé. Tao sẽ không ở đó để giúp nuôi dưỡng nó.”

“Bọn em không thể làm điều đó mà không có anh, Adam.” Travis la lên. “Anh không thể rời khỏi bọn em.” Cậu nghe có vẻ giống một đứa bé đang hoảng sợ. Giọng cậu nghẹn ngào rồi vỡ thành tiếng nức nở. Nỗi sợ về việc bị người bảo vệ bỏ rơi khiến cậu kinh hoàng. “Làm ơn ở lạiđi.” Cậu nài nỉ gần như hét lên.

Tiếng ồn khuấy động em bé. Đứa trẻ sơ sinh chớp mắt đáp lại và buột ra tiếng thút thít.

Adam với tay vào trong chiếc giỏ và lúng túng vỗ vào bụng đứa bé. Một cái chạm và cậu rụt tay lại ngay lập tức. “Nó ướt sũng rồi.”

“Ướt sũng với cái gì?” Cole hỏi. Cậu bắt đầu với tay đến cái chai để nhìn xem liệu nó có bị vỡ không.

“Nước tiểu.” Travis trả lời. “Tốt nhất là cởi tã của nó ra, đại ca. Nếu không lưng của nó sẽ bị lở loét.”

Đứa vé vùng vẫy thức dậy. Các cậu bé nhìn chằm chằm say mê. Không ai trong chúng từng nhớ về việc ở gần bất kỳ thứ gì nhỏ bé như thế.

“Thằng bé đầy những nếp nhăn khi cứ vặn vẹo gương mặt của mình như thế.” Douglas thì thầm với một cái khịt mũi. “Nó là một đồ khốn nhỏ bé xinh xắn, đúng không?”

Cole gật đầu rồi quay lại với Adam. “Bây giờ anh là đại ca, Adam. Anh phải thay tã.”

Người lớn nhất không rũ bỏ trách nhiệm. Cậu lấy một hơi thở sâu, nhăn mặt, rồi trượt đôi bàn tay bên dưới cánh tay của đứa bé và chầm chậm nhấc nó ra khỏi giỏ.

Đứa bé mở mắt. Trong ánh sáng của ngọn đuốc Travis đang giơ cao, bọn nhóc có thể thấy chúng xanh ngắt như thế nào. “Nó có thể là em trai nhỏ của mày đấy Cole. Cả hai đều có chính xác cùng màu mắt.” Đôi cánh tay của Adam giơ thẳngraphía trước. Cậu có một biểu hiện đau đớn trên gương mặt. Mồ hôi tụ trên vầng trán cậu. Rõ ràng cậu hoảng sợ với việc giữ một đứa bé sơ sinh. Cậu không biết cần ôm chặt bao nhiêu là đủ, và Chúa giúp cậu nếu anh bạn bé nhỏ này bắt đầu khóc. Cậu không biết mình sẽ làm gì.

Với tiếng thì thầm khàn khan,cậu yêu cầu Cole vui lòng nhấc chiếc áo dài và cởi tã.

“Sao lại là tao chứ?” Cole phàn nàn. 

“Travis đang giữ đuốc và Douglas không đủ xa để với vòng qua cánh tay tao.” Adam trả lời. “Nhanh lên nào. Nó sắp vặn vẹo lần nữa rồi kìa. Tao sợ là sẽ làm rớt nó. Nó quá nhẹ, cứ như đang gikhông khí ấy.”

“Anh bạn bé nhỏ là một kẻ tò mò, đúng không?” Travis nhận xét với Douglas. “Xem cách cậu ta đang nghiên cứu từng người chúng ta kìa. Quá nghiêm nghị đối với một thứ bé tí xíu như thế.”

“Douglas, với tayvòng qua và chùi trán cho tao,” Adam yêu cầu. “Tao không thể nhìn thấy được gì khi mồ hôi chảy vào mắt.”

Douglas chụp lấy miếng giẻ và làm như được yêu cầu. Adam hành động như thể cậu đang giữ một khối thuốc nổ mong manh. Sự tập trung của cậu căng thăng và gần như đau đớn để nhìn.

Travis là người duy nhất nhìn thấy sự hài hước trong phản ứng của người nhóm trưởng. Cậu bé buột ra một tràng cười. “Thằng bé sẽ không nổ đâu, đại ca. Nó giống y như anh, chỉ nhỏ hơn thôi.” 

Cole không chú ý đến sự huyên náo quanh cậu. Cậu nín thở trong lúc làm việc với cái tã. Việc chạm vào lớp vải bông sũng nước khiến cậu muốn nôn oẹ. Khi thứ ấy cuối cùng cũng được cởi ra, nó rơi thành một đống trên mặt đất cạnh chiếc giỏ. Tất cả các chàng trai ngừng lại để nhìn xuống và cau mày với đống vải bốc mùi. Cole chùi bàn tay vào ống quần, rồi với tay để kéo chiếc áo dài xuống qua cặp đùi mũm mĩm của đứa bé. Cậu hoàn tất công việc trước khi sự thật loé lên trong trí cậu.

Và rồi cậu nhìn lại lần nữa, chỉ để chắc chắn. Sidney là một bé gái. Một bé gái trọc đầu, cậu nhấn mạnh. Cậu ngay lập tức xác nhận và nổi giận. Chính xác thì họ sẽ làm quái gì được với một bé gái vô dụng, vô giá trị, chẳng đáng kể gì cơ chứ? Cậu bắt đầu lắc đầu. Trí óc cậu sắp xếp lại mọi thứ. Cậu sẽ chẳng dính líu gì với cô bé hết. Không, thưa ngài, không phải tôi, không bao giờ. Chà, họ phải ném đứa bé trở lại đống rác thôi.

Cô bé khiến cậu đổi ý chỉ trong chưa đầy một cáichớp mắt. Cậu đang trong tiến trình cau có khi cậu tình cờ liếc nhìn lên mặt đứa bé. Cô bé đang nhìn cậu. Cậu nghiêng người tránh khỏi tầm mắt của cô bé. Cô bé nhìn theo cậu với ánh mắt tin cậy, to tròn. Cole cố nhìn đi chỗ khác. Cậu không muốn tiếp tục nhìn cô bé, nhưng dường như cậu không thể kềm được bản thân.

Rồi cô bé tung tuyệt chiêu chết người. Cô bé mỉm cười với cậu.

Cậu lạc lối. Mối liên kết đã hình thành trong khoảnh khắc ấy.

Các cậu bé khác cũng đổ nhào như những quân cờ domino.

“Chúng ta sẽ phải làm cho thích đáng.” Giọng Cole chỉ như tiếng thì thầm. Các cậu bé khác quay nhìn cậu.

“Làm cái gì thích đáng?” Travis hỏi câu hỏi mà các cậu bé khác đang nghĩ.

“Chúng ta không thể nói thêm về việc trở thành băng đảng dữdằnnhất thành phố New York nữa rồi. Chúng ta không thể giữ đứa bé ở đây được. Điều đó sẽ không thích đáng. Cô bé cần một gia đình, không phải một đám côn đồ đường phố điều khiển lòng vòng quanh mình.”

“Cô bé á?” Adam gần như làm rớt đứa bé. “Mày đang nóimàynghĩ đứa bé là một bé gái sao?”

“Em không nghĩ, em biết chắc.” Cole loan báo với một cái gật đầu. “Con bé không có những bộ phận cần thiết của một bé trai.”

“Chúa giúp chúng ta.” Adam thì thào. Cole không biết điều gì làm cậu thích thú hơn, vẻ kinh hoàng trên gương mặt Adam khi cậu ấy cầu khẩn sự trợ giúp từ Đấng Tạo Hoá của mình, hay âm thanh kỳ lạ cậu ấy tạo ra sâu trong cuống họng khi phều phào lời nài xin ấy. Nghe như thể cậu ấy đang mắc nghẹn với thứ gì đó lớn, một cái chân gà chẳng hạn.

“Em không muốn có cô gái nào loanh quanh bên cạnh hết.” Travis lầm bầm. “Bọn họ chẳng tốt cho bất kỳ điều gì. Em ghét đến tận người cuối cùng của họ. Họ chỉ là một đám những kẻ phàn nàn và khóc lóc.”

Các cậu bé khác phớt lờ Travis. Douglas và Cole đang quan sát Adam. Đại ca của chúng trông muốn phát bệnh.

“Có vấn đề gì sao, đại ca?” Cole hỏi.

“Một người da đen không nên chạmvàomột bé gái trắng như bông hoa lily.” Adam nói.

Cole khịt mũi. “Em đã quan sát đại ca cứu cô bé khỏi bị lũ chuột ăn thịt. Nếu cô bé lớn hơn và hiểu biết, cô bé hẳn sẽ cực kỳ cảmkích.”

“Cực kỳ cảmkích.” Douglas đồng ý với một cái gật đầu.

“Bên cạnh đó,” Cole nói. “Cô bé đâu có biết đạicađen hay trắng đâu chứ.”

“Anh đang nói cô bé bị mù à?” Travis hỏi, choáng váng với khả năng. 

“Cô bé không bị mù.” Cole lầm bầm. Cậu để cho thành viên bé nhất băng thấy sự bức tức của mình. “Chỉlà nócòn quá nhỏ để hiểu về chuyện kỳ thị. Những em bé không được sinh ra để ghét bỏ bất kỳ điều gì. Chúng phải được dạy như thế. Khi cô bé nhìn vào Adam, tất cả những gì cô bé nhìn thấy là một… một người anh trai. Phải, đó là những gì cô bé nhìn, đúng thế. Và các anh lớn bảo vệ các em gái nhỏ của mình, đúng không? Đó không phải điều luật thiêng liêng hay gì gì đó sao? Có lẽ cô em bé bỏng này đã biết điều đó rồi.”

“Tao đã hứa với mama của tao,” Adam nói với các cậu bé một lần nữa. “Tao đã hứa với bà rằng sẽ chạy về miền Tây xa nhất có thể cho đến khi tìm thấy một nơi an toàn. Mama đã bảo rằng chiến tranh đang đến, và khi nó chấm dứt và mọi thứ đã được quyết định, sẽ có một cơ hội tốt để bà được tự do. Bà hứa sau đó sẽ đi theo tao. Tao chỉ phải giữ cho bản thân sống sót cho đến khi ngày đó đến. Tao đã hứa với bà là tao sẽ sống sót, và một người con trai thì không phá vỡ lời hứa với mẹ của mình. Tao phải bỏ chạy vì bà.”

“Hãy mang đứa bé theo anh.” Cole bảo cậu.

“Họ sẽ treo cổ tao vì điều đó.” Adam chế diễu.

“Quỷ thật, dù sao thì họ cũng sẽ treo cổ anh vì đã giết gã khốn chủ nhân của mình, nhớ không?” Cole nói.

“Nếu họ bắt được anh, Adam.” Douglas xen vào. “Và anh quá thông minh để cho phép điều đó xảy ra.”

“Em cũng cảm thấy sức mạnh tình anh em với đứa bé này nữa,” Cole thông báo. Các cậu bé khác ngay lập tức chú mục vào cậu. Cậu trở nên ngượng ngùng với cách họ nhìn cậu. “Không có chút nhát cáy nào khi thú nhận điều đó hết,” Cậu nói vội. “Tao mạnh mẽ, và cô bé chỉ là một thứ nhỏ bé yếu ớt, kẻ cần những người anh trai như Adam và tao để trông coi cô bé lớn lên đúng mực.”

“Đúng mực? Mày thì biết cóc khô gì về đúng mực chứ?” Douglas hỏi. Có một chút cười nhạo không tin trong giọng cậu. 

“Không gì hết.” Cole thú nhận. “Tao chẳng biết cóc khô gì về việc trở nên đúng mực hết,” Cậu thêm vào, “Nhưng Adam biết mọi thứ về điều đó, đúng không, Adam? Anh nói chuyện hay, anh biết đọc và viết như một quý ông. Mama của anh đã dạy anh, và bây giờ anh có thể dạy em. Em không muốn là một kẻ ngu dốt trước mặt em gái bé nhỏ của em. Điều đó không đúng mực.”

“Anh có thể dạy tất cả bọn em,” Douglas nói. Cậu không muốn bị bỏ lại.

“Em không nghĩ là em sẽ ghét cô bé nếu em là anh trai lớn của cô bé,” Travis làu bàu. “Em sẽ trở nên thực sự mạnh mẽ khi em lớn hoàn toàn. Điều đó không đúng sao, Douglas?”

“Phải, nó hoàn toàn đúng,” Douglas xác nhận. “Bọn bây có biết tao nghĩ gì không?”

“Nghĩ gì?” Adam hỏi. Cậu mỉm cười bất chấp sự lo lắng của mình vì thứ bé bỏng ấy vừa trao tặng cậu một nụ cười toe toét mê mẩn nhất. Chắc chắn cô bé rất hài lòng với bản thân. Có vẻ như cô bé thích là trung tâm của sự chú ý. Vì dù nhỏ bé như thế, cô bé nắm giữ một sức mạnh to lớn trên tất cả bọn họ. Nụ cười dành riêng của cô bé khiến cậu cảm thấy hếtsứcấm áp và an ủi từ bên trong. Sự chấp nhận dễ dàngcô bé dành cho cậu đã làm tan chảy nút thắt đau đớn mà cậu đã mang trong lòng kể từ ngày cậu phải rời khỏi mama của mình. Đứa bé là một món quà được trao tặng một cách kỳ diệu vào trong sự chăm sóc của cậu, và nhiệm vụ của cậu là trông nom cô bé được nuôi dưỡng, được bảo vệ, và được yêu thương.

“Đôi khi tao tự hỏi liệu Chúa có luôn thấu hiểu những gì ngài đang làm không,” Adam thì thầm.

“Dĩ nhiên là ông ấy biết.” Douglas đáp. “Và em nghĩ ông ấy sẽ muốn chúng ta đặt một cái tên khác cho đứa bé. Sidney bây giờ nghe có vẻ không thích hợp. Em rất hy vọng cô bé sẽ mọc được một ít tóc. Em không quyến luyến với ý niệm có một đứa em gái trọc lóc đâu.”

“Mary.” Cole buột miệng.

“Rose.” Adam nói cùng lúc.

“Mary là tên của mẹ em.” Cole giải thích. “Bà ấy đã chết khi sinh ra em. Em nghe những người hàng xóm nói bà là một người mẹ rất tốt.”

“Tên của mama tao là Rose.” Adam nói. “Bà ấy cũng là một người mẹ tốt.”

“Em bé đang ngủ rồi kìa,” Travis thì thầm. “Đặt nó vàolại trong giỏ đi, và em sẽ trượt một cái tã khác cho cô bé.
Rồi hai người các anh có thể tranh cãi về tên của cô bé sau.”

Adam làm như cậu bé đã sắp xếp. Tất cả bọn đều quan sát khi Travis lúng túng đặt một cái tã khô lên. Đứa bé đã ngủ say trước khi cậu ta hoàn thành việc bày bừa với cô bé. “Tao không nghĩ có bất cứ thứ gì để tranh cãi hết,” Douglas nói. Cậu bé vươn tay để đắp mền cho cô bé trong lúc Adam và Cole lầm bầm những lý do của mình về việc muốn đứa bé được đặt theo tên của mẹ mình. Douglas biết cuộc tranh cãi nảy lửa đang phát triển, và cậu muốn dập tắt nó trước khi nó đi xa hơn. “Tôi nói là điều đó đã được sắp xếp ổn thoả rồi. Tên cô bé là Mary Rose. Mary là vì mẹ củacậu, Cole, và Rose là vì má Rose của anh, Adam.”

Cole là người đầu tiên nhận thấy sự đúng đắn của cái tên và là người đầu tiên mỉm cười. Adam nhanh chóng đồng ý. Travis bắt đầu bật cười, và Douglas suỵt cậu bằng cách đẩy khuỷu tay vào bẹ sườn cậu, để cậu sẽ không đánh thức em bé. 

“Chúng ta phải lập ra những kế hoạch,” Douglas thì thầm. “Tôi nghĩ là chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay khi có thể, có lẽ vào đêm mai, trên chuyến tàu nửa đêm. Travis, cho đến khi đó em phải kiếm được những thứ cần thiết cho Mary Rose. Tôi sẽ mua vé cho chúng ta. Adam, anh sẽ phải trốn trong khoang hành lý cùng với em bé. Điều đó có ổn với mọi người không?”

Adam gật đầu. “Mày đã tính toán đâu vào đấy, và tao sẽ làm điều đó.” Cậu hứa.

“Mày định mua vé bằng cách nào thế?” Cole hỏi. 

“Phong bì mà tao thó được từ người phụ nữ đã ném Mary Rose đi nhét đầy tiền. Có vài mảnh giấy trông có vẻ cũ với chữ viết kỳ lạ và có dấu triện niêm trên đó, nhưng tao không biết là gì vì tao có biết đọc đâu. Dù vậy tao biết tiền khi nhìn thấy nó. Chúng ta đã có đủ trong chừng mực Adam cần choviệc rời đi và cắm cọc xin chủ quyền mảnh đất nào đó cho chúng ta.”

“Cho tao xem những mảnh giấy đó.” Adam yêu cầu. Douglas kéo phong bì ra khỏi túi và trao nó cho trưởng nhóm. Adam buột ra một tiếng huýt sáo khi cậu nhìn thấy tất cả số tiền nhét trong đó. Cậu tìm thấy hai mảnh giấy và kéo chúng ra. Một mảnh điền đầy những con số và những vạch mà cậu không thể đoán ra, và mảnh giấy khác trông giống như trang giấy trống bị xé từ một cuốn sách. Chỉ có duy nhất một ít chữ viết tay trên đỉnh, cho biết ngày sinh của một đứa bé và cân nặng của cô ấy. Cậu đọc những chữ viết thành lời cho các cậu bé khác biết cậu đã tìm thấy điều gì.

“Ném cô bé đi vẫn chưa đủ, họ thậm chí còn ném cả giấy tờ của cô bé đi.” Douglas thì thầm.

“Em chẳng có giấy tờ gì khi em bị bỏ lại trại trẻ mồ côi hết.” Travis nói. “Thật tốt là em đã biết tên em sẵn rồi, đúng không, Cole?”

“Anh đoán thế.” Cole trả lời.

Travis nhún vai rũ khỏi vấn đề như thể không quan trọng. “Bây giờ em có một gợi ý để thực hiện, vì thế đừng ngắt lời em cho đến khi các anh nghe xong nhé, được không?” Cậu đợi cho đến khi mọi người gật đầu trước khi tiếp tục. “Em là người duy nhất trong chúng ta biết chắc chắn là em không bị truy đuổi bởi luật pháp, và có vẻ như không ai đang tìm kiếm em, vì vậy em nói Mary Rose nên mang họ của em. Thật ra, nếu chúng ta định làm điều đó cho đúngđắn, như Cole nói chúng ta nên làm, vậy thì mọi người nên lấy họ của em. Chung cuộc thì các anh em trai và em gái đều là thành viên của cùng một gia đình, và tất cả đều mang cùng một họ. Vì thế em nói là từ giây phút này trở đi tất cả chúng ta đều mang họ Clayborne. Đồng ý không?”

“Sẽ chẳng ai tin tao là một Clayborne đâu,” Adam tranh luận.

“Ai thèm quan tâm người khác tin gì?” Cole hỏi. “Chúng ta đâu có yêu cầu sự phê chuẩn, chỉ cần để mặc chúng ta một mình. Nếu anh nói anh là một Clayborne, và bọn em nói anh là một Clayborne, ai dám nói không nào? Bất kỳ ai thách thức anh sẽ phải bước qua xác tất cả bọn em trước nếu ông ta muốn gây rắc rối. Và hãy nhớ,” Cậu thêm vào, “bây giờ em đã có một khẩu súng. Đủ sớm thôi, em sẽ có thể đối phó với bất kỳ rắc rối nào cản lối chúng ta.”

Douglas và Travis gật đầu. Adam buột ra một tiếng thở dài. Douglas đặt bàn tay cậu bên trên chiếc giỏ, lòng bàn tay úp xuống. Cậu nhìn từng thành viên trong băng.

“Tôi nói chúng ta chạy đi vì Mary Rose và chúng ta trở thành một gia đình vì Mary Rose bé nhỏ của chúng ta. Chúng ta là anh em.” Cậu thì thầm.

Travis đặt bàn tay cậu trên bàn tay của Douglas. “Anh em.” Cậu thề. Cole kế tiếp. “Chúng ta chạy đi vì Mary Rose và Mama Rose,” Cậu cam kết. “Chúng ta là anh em cho đến khi chúng ta chết.” Adam do dự trước điều có vẻ như vĩnh hằng đối với các cậu bé khác. Và rồi trí óc cậu rốt cuộc cũng dàn hoà. Bàn tay cậu phủ trên bàn tay Cole. “Anh em.” Cậu thề bằng một giọng run rẩy với cảm xúc. “Vì các Rose.”




Ngày 3 tháng 7 năm 1860.

Mama Rose yêu quý. Con đang viết cho mátrong sự quan tâm của BàchủLivonia, và con cầu nguyện bức thư này sẽ tìm thấy hai người trong sức khoẻ tràn đầy. Con sẽ chia sẻ với mátất cả các chuyến phiêu lưu tuyệt diệu đã đưa con đến miền Tây, nhưng đầu tiên, con có một điều rất quan trong để kể với má. Đó là về gia đình mới của má. Bây giờ máđã có một người trùng tên rồi đó, mama. Tên cô bé là Mary Rose…

Yêu dấu, 
John Quincy Adam Clayborne.


Không có nhận xét nào: