Thứ Bảy, 16 tháng 12, 2017

Roses 4

Chương 4





Bữa ăn tối trở thành một cuộc thẩm vấn. Những người ngồi quanh bàn gần như chống lại Harrison, và trong khi anh khá chắc chắn làmìnhcó thể kiểm soát được sự điều tra ở bất kỳ vấn đề nào, hoặc ít nhất cũng đặt được điểm dừng cho toàn bộ mọi thứ, anh chọn tham gia trò chơi và sẵn lòng nhất có thể. Anh có một động cơ kín đáo. Những câu hỏi được hỏi bởi anh em nhà Clayborne và những phản ứng của họ khi trả lời đã trao cho anh rất nhiều thông tin và một cái nhìn thấu suốt vào gia đìnhnày.

Mỗi người đàn ông dùng một cách tiếp cận khác nhau. Cole cố tỏ ra thẳng thừng và đe doạ nhất có thể, Douglas điều khiển và thưòng thăm dò những mảnh thông tin cá nhân về gia đình, và Travis dùng cả tính hệ thống và ngoại giao. Adam là người khó nắm bắt nhất. Ông duy trì một vẻ mặt khá khắc kỷ trong suốt bữa tối. Harrison thậm chí không có nổi một ý niệm mơ hồ về những gì có thể ông đang nghĩ đến.

Adam hoàn toàn đối lập với em gái. Mary Rose dễ đọc như một quyển sách vỡ lòng. Mọi phản ứng của cô đều để lộ trên gương mặt và trong ánh mắt. Harrison chưa bao giờ gặp một ai đó giống như cô. Cô cởi mở và thành thật và hết sức thiện lương, và những phẩm chất đó khiến anh muốn gần gũi với cô hơn.

Anh đủ trung thực để thú nhận rằng anh cũng bị thu hút về thể chất với cô nữa. Cô là một phụ nữ xinh đẹp, và chỉ có một xác chết mới không nhận ra điều đó. Đôi mắt cô mê hoặc anh, và khuôn miệng ngọt ngào đó của cô khiến anh muốn nghĩ về một thứ mà anh thậm chí không có quyền nghĩ đến. Không ngay cả trong những giấc mơ của anh.

Nhưng, trong khi vẻ đẹp của cô khiến anh lưu tâm đến cô, trái tim cô mới là thứ khiến anh hứng thú.

Thật may mắn, tính kỷ luật của anh đã cứu anh khỏi biến bản thân thành một kẻ ngốc hoàn toàn. Anh kềmchếbản thân không nhìn chằm chằm vào cô một cách lộ liễu trong suốt bữa tối. Các anh trai của cô đã không kiểm soát hành vi của họ như thế. Họ nhìn chằm chằm vào anh kể từ giây phút thức ăn được đặt trên bàn cho đến khi những chiếc dĩa đã được dọn đi. Họ khiếm nhã, biết rõ điều đó, và có vẻ như chẳng thèm để ý.

Họ đợi cho đến khi những tách cà phê được châm thêm để bắt đầu sự tra tấn của mình. Harrison dựa người vào lưng ghế và để cho họ tấn công anh. Tôn ti trật tự trong gia đình được thiết lập ngay khi gia đình lấy chỗ ngồi của họ. Adam ngồi ở đầu bàn, một vị trí quan trọng mà Harison thấy cả sự ý nghĩa và tính thú vị. Mary Rose ngôi bên trái ông và Cole bên phải. Doulas ngồi cạnh em gái, và Travis, người anh trai trẻ nhất, ngồi xuống cạnh Cole. Harrison ngồi cạnh cuối bàn đối diện với người đàn ông mà anh thầm gọi là tộc trưởng của gia đình nhà Clayborne.

“Anh đã dùng đủ chứ, Mr. MacDonal?” Adam hỏi.

“Vâng, cảm ơn ông. Món thịt hầm rất tuyệt. Vui lòng gọi tôi là Harrison.”

Adam gật đầu. “Và anh phải gọi tôi là Adam,” Ông gợi ý. “Ở nước Anh, một số người giữ tước hiệu. Điều đó có đúng ở Scotland không?”

“Vâng, ở đó cũng vậy.” anh trả lời.

“Cậu thì sao, Harrison. Cậu có một tước vị chứ?” Douglas hỏi. 

Anh không trả lời. Anh cảm thấy thiếu thoải mái khi thảo thuận về chủ đề đó và phải thầm thú nhận rằng anh thậm chí có một chút ngượng ngùng. Một quý ông có tước hiệu đột ngột nghe có vẻ khoa trương đối với anh và chắc chắn lạ lẫm trong vùng đồi núi này.

“Chà, thế nào?” Cole hỏi gặng.

“Sự thật là tôi có,” anh thú nhận. “Tước hiệu được chuyển giao từ thế hệ này sang thế hệ khác, một truyền thống thực sự.”

“Tước hiệu của cậu là gì?” Adam hỏi.

Harrison thở dài. Có vẻ như không có cách nào khácngoài thú nhận. “Tôi bà Bá tước của Stanford, đảo Hawk.”

“Khá là khủng khiếp phải đeo mang gánh nặng khi lớn lên.” Douglas nhận xét. “Cậu đã được sinh ra với tước hiệu đó à?”

“Không, tôi được thừa kế khi cha tôi qua đời.”

“Những người ở đó gọi cậu là gì? Sir chăng?” Cole hỏi.

“Các nhân viên đã gọi thế.”

“Còn những người khác?” Cole dai dẳng.

“Đức ngài.”

Cole cười toe toét. “Nghe cực kỳ lạ thường đối với tôi.” Anh ta bình luận. “Cậu có nhiều tiền của và đất đai không?”

“Không.”

Mary Rose có thể thấy người khách của họ trông thiếu thoải mái. Cô quyết định làm anh dễ chịu bằng cách ngừng cuộc thảo luận về tước hiệu.

“Adam đã làm món thịt hầm cho bữa tối của chúng ta đấy. Đến lượt anh ấy giúp Samuel.”

“Ai là Samuel?” Harrison hỏi.

“Ông ấy là đầu bếp của chúng tôi,” cô giải thích. “Anh chưa gặp ông ấy. Thỉnh thoảng ông ấy ngồi chung bàn với chúng tôi, nhưng tối nay ông ấy bận.”

“Không, ông ấy không bận,” Cole bảo em gái. Anh ta quay sang Harrison. “Ông ấy giả vờ bận đấy. Ông ấy ghét người lạ. Cậu sẽ không gặp được ông ấy cho đến khi ông ấy cảm thấy thoải mái và sẵn sàng để cho cậu gặp. Điều gì khiến cậu quyết định rời khỏi Scotland vậy?”

Sự chuyển mạch chủ đề không làm Harrison ngạc nhiên. Anh gần như mỉm cười với mánh khoé ấy. Mục đích là làm cho nhân chứng buông lỏng cảnh giác và trả lời mà không suy nghĩ. “Tôi muốn nhìn thấy States.” (Ý muốn nói United States of Americavì khi ấy chỉ vừa chuyển dần từ các vùng lãnh thổ thuộc địa thành các bang để hình thành nước Mỹ ngày nay– Ct của Sẻ)

Cole chẳng có vẻ gì tin anh. Harrison không bận tâm cố thuyết phục anh ta. Anh không nói thêm gì khác, chỉ đơn giản nhìn chằm chằm đáp lại và đợi anh ta hỏi một câu hỏi khác.

“Tôi nghe được từ Mary Rose rằng anh muốn học cách chăn nuôi gia súc,” Douglas cắt ngang.

“Vâng.”

“Tại sao?” Travis hỏi.

“Cuộc sống ấy lôi cuốn đối với tôi.”

Travis rõ ràng muốn có được một lời giải thích chi tiết hơn. Harrison từ chối cung cấp cho anh ta. Anh sẽ bắt anh ta phải làm việc để tìm ra những gì anh ta muốn biết.

“Đó là một công việc rất cực nhọc.” Douglas bảo anh.

“Tôi cũng đã hình dung như thế.” Anh đồng ý.

“Chính xác thì cậu tìm thấy sự lôi cuốn gì về việc chăn nuôi?” Travis dai dẳng.

“Được ở ngoài trời,” Harrison trả lời. “Và làm việc bằng đôi tay của mình.”

“Có nhiều thứ cậu có thể làm để được ở ngoài trời,” Cole xen ngang.

“Cậu nói nghe như thể mình bị giam giữ trong một văn phòng.” Travis nói.

“Phải.” Harrison đáp. “Tôi nói nghe đúng như thế, không phải sao?”

“Chà, cậu đã như thế ư?” Travis hỏi. Sự thất vọng về việc moi được một câu trả lời hài lòng hơn rõ ràng trong giọng nói.

“Phần lớn thời gian tôi ở trong một văn phòng,” Harrison thú nhận. “Nhưng gần đây tôi đã có thể làm vài chuyến du hành vì những vấn đề công việc.”

“Cậu đã làm việc cho ai?” Douglas hỏi.

“Đức ngài William Elliott,” anh trả lời. “Tuy vậy, tôi đã xin nghỉ phép.”

“Vậy ông ta cũng có một tước vị,” Douglas bình phẩm.

Harrison đồng ý với một cái gật đầu nhưng không đi vào chi tiết. Và cứ thế, cuộc hỏi cung tiếp tục liên tu bất tận. Harrison thỉnh thoảng đưa ra một câu trả lời lng tránh thiếu rõ ràng hoặc thận trọng đi chệch ra ngoài vấn đề đang bàn chỉ để tìm ra xem liệungười anh trai có sẽ mang anh trở về với câu hỏi mà họ muốn hỏi hay không. Thật lạ lùng và đáng kinh ngạc với anh rằng,Travis, người anh trai trẻ nhất, chứng tỏ là kẻ gan lì tuyệt đỉnh. Anh ta cũng rất có kỹ năng phân tích nữa.

Anh ta có thể trở thành một luật sư cừ.

“Tại sao cậu không ở lại trong States?” Travis hỏi.

“States?” Harrison lập lại, không chắc chắn anh hiểu câu hỏi.

“Montana không phải làmột bang,” Douglas giải thích.

“Phải,” Harrison nói. “Tôi đã quên sự kiện đó. Anh không tin vùng lãnhthổsẽ sm trở thành một bang sao?”

“Điều đó chỉ là vấn đề thời gian,” Douglas bảo anh. 

Anh ta định giải nghĩa xa hơn chủ đề lập bang, nhưng Travis cắt ngang, “Thế tại sao cậu lại đến đây?”

Họ lại đi đủ một vòng lần nữa. Harrison vừa vặn dấu được nụ cười của mình.

“Tôi muốn nhìn thấy vùng đất. Tôi tin là mình đã đề cập đến chuyện ấy rồi, Travis.”

“Làm ơn đừng quấy rầy anh ấy.” Mary Rose nài nỉ. Rồi cô nghiêng người tới trước, chống khuỷu tay trên bàn, đặt cằm vào lòng bàn tay, và mỉm cười với Harrison.

“Anh nghĩ gì về nhà của chúng tôi?” Cô hỏi. 

Harrison quan sát Adam trong lúc anh trả lời câu hỏi. Người anh trai lớn nhất đã không nói một từ trong một một lúc rồi. Trông ông ta gần như đã ngủ, và Harison bắt đầu nghĩ ông ta thậm chí không chú ý đến cuộc trò chuyện.Tuy vậy, ngay giây phút em gái ông đặt khuỷu tay trên bàn, ông chầm chậm vươn tay ra và chạm vào cánh tay cô. Đó là một lời nhắc nhở khéo léo. Mary Rose theo bản năng quay nhìn anh trai va hiểu ra những gì ông muốn. Adam không giải thích. Harrison biết ông không muốn thu hút bất kỳ sự chú ý nào đến sự thiếu sót trong cách cư xử của cô. Tuy vậy ông hẳn đã tạo một áp lực nhỏ trên cánh tay cô bởi vì cô lập tức vươn thẳng người trong ghế và đặt đôi bàn tay trong lòng.

Rồi cô mỉm cười với Adam. Ông ta nháy mắt với cô.

Harrison giả vờ như không nhận thấy những gì vừa xảy ra.

Anh di chuyển chiếc tách của anh từ một chỗ trên bàn đến một chỗ khác và đổi chỗ của anh trong chiếc ghế dựa.

“Nhà của cô rất đẹp,” Anh nhận xét.

“Cậu chưa thấy hết cả căn nhà mà.” Douglas phản đối.

“Cậu ta đã thấy tầng một.” Cole xen vào. “và đó là tất cả những gì cậu ta sẽ thấy. Những tầng bên trên nằm ngoài giới hạn, Harrison.”

“Chỉ có những phòng ngủ ở trên đó thôi,” Mary Rose vội vàng nói thêm. Cô cau mày với Cole vì đã thô lỗ như thế rồi nhìn vào khách của họ lần nữa.

Harrison mỉm cười với cô. “Ngôi nhà khiến tôi rất kinh ngạc. Tôi đã không mong đợi…” Cole cắt ngang lời anh. “Cậu đã mong đợi chúng tôi sống như những người man rợ à?”

Harrison sẽ tính sổ với người đàn ông khó nhằn này. Anh quyết định sẽ khiêu khích anh ta chỉ đủ để khiến anh mất bình tĩnh.

“Anh tin rằng tôi sẽ nghĩ các anh sống như những kẻ man rợ bởi vì anh thỉnh thoảng hành động giống như thế à?”

Cole bắt đầu đứng dậy, nhưng Mary Rose làm anh đổi ý.

“Anh ấy không có ý xúc phạm anh đâu,” Cô bảo anh trai. “Anh đang rất cáu kỉnh mà. Vài người còn có thể gọi anh là một kẻ côn đồ nữa cơ.”

“Họ đã gọi anh ấy là một kẻ côn đồ rồi,” Travis nói. “Ít ra là họ đã làm thế trong thị trấn.”

Cole lắc đầu. “Tôi không thể nhận hết công trạng về điều không đúng như thế,” Anh ta nói. “Người ta cho rằng tôi phản xã hội, Harrison. Thật không may, tôi vẫn chưa có được danh hiệu côn đồ. Tôi sẽ phải tiếp tục thôi.”

Cole quay lại em gái. “Dù sao thì cũng cảm ơn nhé, Mary Rose,” 

Cô để cho anh tathấy sự bực dọc của cô. Sau đó cô giải thích với Harrison. “Ở ngoài đây, việc trở thành một kẻ dữ dằn là một lợi thế chắc chắn. Người ta có khuynh hướng để mặc anh, và Cole thích điều đó. Do đó, nhận xét của anh rằng Cole hành động như một kẻ man rợ thật ra là một lời tán dương. Anh có hiểu không?”

“Và cô đang nói rằng tôi vừa mới trao cho anh ta một lời khen ngợi sao?” Anh cố không lộ ra vẻ ngờ vực, nhưng biết rằng anh đã thất bại khi những người anh trai mỉm cười với anh.

Mary Rose không cười. “Phải, thật sự là anh đã làm.”

Anh muốn cực lực phản đối. Nhưng cô nói nghe có vẻ quá tha thiết và lúc này đang có vẻ quá lo lắng rằng anh sẽ không cùng cô giả vờ xúc phạm để xoa dịu anh trai cô, anh quyết định làm theo cô.

“Vậy tôi đoán là tôi đã làm thế.”

Anh đã không mắc nghẹn khi nói. Anh nghĩ đó là một nỗ lực đáng khen về phần anh. Cô trông có vẻ nhẹ nhõm, và Harrison quyết định rằng việc nuốt lại sự kiêu hãnh của anh xứng đáng để nỗ lực.

“Điều gì khiến cậu ngạc nhiên thế?” Travis hỏi. Anh không thể nhớ họ đang nói về chuyện gì. Đó là lỗi của Mary Rose, dĩ nhiên. Cô đã rất hạnh phúc rằng anh đang cố hoà thuận với Colenêncô mỉm cười với anh. Harrison không tin cô đang tán tỉnh anh hoặc cố hành động bẽn lẽn, nhưng cô vẫn vặn xoắn được tâm trí anh thành một cục y như thế. Cô ngọt ngào và xinh đẹp đến chết tiệt. Cũng quyến rũ nữa. Anh không thể ngừng bản thân hình dung cô sẽ như thế nào trong vòng tay anh.

“Harrison?” Douglas gọi tên anh.

“Vâng?” Anh nói. “Anh vừa hỏi tôi điều gì nhỉ?”

“Tôi đã không hỏi cậu điều gì sất,” Douglas trả lời. “Travis hỏi.”

“Nếu cậu ngừng nhìn chằm chằm vào em gái của chúng tôi, cậu hẳn đã có thể tập trung được.” Cole nói. Travis bảo anh ta ngừng trêu chọc khách của họ và lập lại câu hỏi của mình. “Tôi đang tự hỏi điều gì về ngôi nhà khiến anh ngạc nhiên.”

“Nó trông có vẻ rất hiện đại từ bên ngoài,” Harrison giải thích, “nhưng bên trong…”

“Nó chính xác hiện đại mà.” Cole bảo anh.

“Nếu anh không nhìn kỹ, tôi đoán thế.” Anh đáp. “Nhưng tôi luôn lưu ý những chi tiết.”

“Và?” Cole hỏi. 

“Việc chú ý đến những chi tiết làm tôi ngạc nhiên.” Harrison thú nhận. Anh đã thận trọng giữ cho ánh mắt anh tránh xa Mary Rose. Anh thậm chí từ chối liếc về hướng của cô. “Những gờ trang trí ở lối vào rất ngoạn mục, và chi tiết trên lồng cầu thang cũng gây ấn tượng y như thế.”

“Gờ trang trí?” Travis lập lại.

“Đường viền, hoặc đường chỉ, giữa trần và tường.” Harison giải thích.

“Tôi biết chúng là gì.” Travis quạt lại. “Tôi chỉ ngạc nhiên là cậu lưu ý đến chi tiết như thế.”

“Tôi không mong tìm thấy quá nhiều phòng như thế. Các vị có một phòng khách lớn, phòng ăn tối, dĩ nhiên, và một thư viện chất đầy sách tới tận nóc nhà mà chắc chắn là không mua được ở quanh đây.”

“Cole đã thiết kế ngôi nhà,” Mary Rose khoe. “Tất cả các anh trai của tôi đều giúp xây lên nó. Điều đó mất nhiều năm.”

“Dù vậy, anh ấy không cho phép chúng tôi giúp với lan can hoặc bờ tường ở lối vào. Đó là công việc của anh ấy.” Travis nói.

“Anh vừa trao cho Cole một lời khen khác đấy, Harrison,” Mary Rose nói. 

Harrison rất tiếc đã nghe điều đó. Anh không muốn tìm thấy bất kỳ điều ấn tượng nào về Cole Clayborne. Người đàn ông có cách hành xử của một con lợn rừng. Tuy vậy, sự khéo léo của anh ta thật là đỉnh của đỉnh, và Harrison biết anh ta hẳn mất nhiều tháng trời cần cù làm việc. Anh phải ngưỡng mộ tài tăng của người đàn ông và tính kỷ luật của anh ta.

“Còn điều gì khác khiến anh ngạc nhiên không?” Douglas hỏi.

Harrison muốn mỉm cười lần nữa. Từ biểu hiện trên gương mặt của các anh em trai, anh biết họ đơn giản là hiếu kỳ về ý kiến của anh về ngôi nhà của họ. Họ có vẻ háo hức nuốn nghe lời tán dương.

“Các vị có một cây đàn piano trong phòng khách. Tôi đã lưu ý đến nó ngay.”

“Dĩ nhiên là cậu lưu ý đến nó rồi.” Cole nói. “Nó là thứ duy nhất ở đó mà.”

“Đó là một chiếc Steinway,” Douglas tuyên bố. “Chúng tôi có nó khi Mary Rose đủ lớn để học cách chơi.”

“Ai đã dạy cô ấy?” Harrison hỏi.

“Chiếc piano đến cùng với một thầy dạy nhạc.” Douglas giải thích. Anh toét miệng cười với Travis trước khi nói thêm, “Đại loại như thế.”

Harrison không biết anh nên rút ra kết luận gì với nhận xét kỳ quặc đó. Anh quyết định không hỏi. Anh sẽ tiết kiệm những câu hỏi của anh cho những vấn đề quan trọng hơn.

“Cô bao nhiêu tuổi khi bắt đầu những bài học của mình?” Anh hỏi Mary Rose.

Cô không chắc chắn. Cô quay sang Adam để tìm hiểu. “Con bé lên sáu.” Ông trả lời.

“Tôi học khi lên bảy.” Harrison nói.

“Anh chơi piano ư?” Mary Rose có vẻ xúc động với ý tưởng đó.

“Vâng.”

“Dĩ nhiên cậu ta chơi piano rồi.” Cole nhạo báng. “Cậu ta không thể đánh nhau hay bắn súng, nhưng, vì Chúa, cậu ta có thể chơi piano. Chà, chơi piano sẽ không giữ cậu sống sót nổi ở ngoài đây đâu.”

“Cậu ta có thể chơi piano trong quán rươụ của Billie,” Douglas nói.

“Và để cho bản thân bị bắn vào lưng như người gần đây nhất à?” Travis cãi.

“Tại sao anh ta bị bắn?” Harrison hỏi bất chấp quyết định của anh về việc không hỏi han trừ phi câu trả lời đem lại cho anh thông tin về gia đình.

“Kẻ nào đó không thích thứ anh ta đang chơi.” Cole bảo anh.

Harrison gật đầu. “Tôi hiểu.” anh nói, dù thật sự anh chẳng hiểu chút nào.

“Tại sao cậu học chơi piano? Điều đó có vẻ thật khác thường đối với tôi,” Cole nói.

“Đó là một phần trong sự giáo dục của tôi,” Harrison giải thích. Anh không bị xúc phạm trước thái độ của Cole. Thật ra anh còn có một chút thích thú. Người anh trai dường như nghĩ rằng chơi piano là thứ đàn ông không làm.

“Vậy thì anh được giáo dục cực kỳ ác liệt đấy,” Cole nói. “Con gái mới chơi Piano. Không phải con trai. Cha cậu chưa từng đưa cậu ra ngoài và dạy cậu cách sử dụng nắm đấm à?”

“Không,” Harrison trả lời. “Cha anh đã làm thế à?”

Cole định trả lời câu hỏi, rồi đổi ý. Anh ta ngả người vào lưng ghế và nhún vai.

“Anh đã bao giờ nghe về Chopin hay Mozart chưa Cole? Họ là những nhà soạn nhạc,” Harrison nói. “Họ sáng tác nhạc và chơi nó… trên piano.”

Cole nhún vai lần nữa. Hiển nhiên anh ta không bị dao động trước sự tranh luận của Harrison. Harrison quyết định thay đổi chủ đề. “Các vị đã có được đồ gốm sứ này ở đâu thế?”

“Chỉ có sáu chiếc tách thôi, và hai cái không đồng bộ. Chúng tôi thậm chí còn không có dĩa lót. Tôi đã mua những chiếc tách ở StLouis để Mary Rose làm tiệc trà.”

“Khi ấy tôi trẻ hơn nhiều,” Cô nói. “Phục vụ trà là một phần trong sự giáo dục của tôi.”

“Và ai đã dạy cô?” Harrison hỏi, mỉm cười với hình ảnh Mary Rose khi là một cô gái nhỏ đang học để trở thành một quý cô đúng mực.

“Douglas đã dạy.” Cô trả lời.

“Chúng tôi luân phiên nhau,” Douglas vội vã thêm vào.

Từ ánh mắt Douglas trao cho em gái, Harrison áng chừng rằng anh ta không hài lòng chút nào khi cô kể với anh về những buổi tiệc trà của họ. Mary Rose làm ra vẻ cô không nhận ra cái trừng mắt của Douglas.

“Sự hứng thú của chúng tôi trước phản ứng của anh về ngôi nhà của chúng tôi có vẻ như rất kỳ quặc với anh,” cô nói. “Chúng tôi không thường hỏi khách của mình kể với chúng tôi những gì họ nghĩ, nhưng anh rất tinh tế và sành sỏi.”

Anh nhướng một chân mày trước ý kiến của cô về anh. Cô diễn dịch cái nhìn của anh có nghĩa là anh không đồng ý.

“Anh có tinh tế mà.” Cô khăng khăng. “Cách anh nói và cách anh nhìn vào mọi thứ nói với tôi như thế. Anh rõ ràng được nuôi dưỡng trong một bầu không khí lịch lãm.”

“Cậu có vẻ là loại người sẽ đánh giá cao chất lượng.” Douglas nói. Anh ấy đang rất cảm kích khi họ chuyển khỏi chủ đề tiệc trà. “Phần lớn những người quanh đây không quan tâm về những thứ tốt hơn trong cuộc sống. Tôi không trách họ. Họ quá bận rộn trong việc xà xẻo một cuộc sống mà.”

“Hammond đang trở nên lịch lãm,” Travis nói. “Chúng ta chỉ có những thứ đồ bỏ đi trong Bule Belle này.”

“Bởi vì tình trạng phi luật pháp ở đây.” Cole xen vào. Mọi người đều gật đầu. “Tôi cho rằng chúng tôi đang tự hỏi không biết liệu cậu có nghĩ chúng tôi phóng đại lên không,” Travis nói. “Douglas nói đúng. Những cư dân quanh đây thậm chí không nhìn vào bên trong thư viện của chúng tôi, và chắc chắn họ không hỏi mượn bất kỳ cuốn sách nào. Adam sẽ cho phép họ, nhưng có vẻ như họ không có thời gian, hoặc sự hứng thú.”

“Các vị có đọc những quyển sách trong thư viện của mình không?” Harrison hỏi.

“Tất nhiên chúng tôi có.” Cole nói.

“Travis quên đề cập rằng phần lớn hàng xóm của chúng tôi không biết đọc, và đó là lý do vì sao họ đã không hỏi mượn bất kỳ quyển sách nào,” Mary Rose nói. Harrison gật đầu trước khi quay lại với Travis. “Anh hỏi tôi liệu có nghĩ anh phóng đại hay không,” anh nhắc người anh trai. “Với tiêu chuẩn nào? Của anh hay của tôi? Nếu anh chất đầy nhà anh bằng những vật báu nhằm mục đích gây ấn tượng với người khác, thì không, theo quan điểm của tôi, anh đã không phóng đại lên bất kỳ tiêu chuẩn nào. Nhưng các anh đã không bắt đầu với mục tiêu đó trong đầu, đúng không?”

“Sao cậu biết chúng tôi không như thế?” Cole hỏi. 

“Suy luận đơn giản thôi mà.” Harrison đáp. “Cây đàn piano không ở trong phòng khách để phủ đầy bụi và để ngắm. Các anh đã mua nó với ý định rèn luyện em gái mình. Các anh đã có thể dùng tiền đó để mua những thứ khác, nhưng các anh đã chọn cây đàn piano thay vì thế. Tất cả các anh đều muốn em gái mình có được sự hiểu biết về âm nhạc, và điều đó cho tôi biết các anh hiểu và đánh giá cao sự giáo dục trong mọi hình thái. Việc thú nhận các anh đã đọc những cuốn sách trong thư viện là một dấu chỉ khác. Đối với việc tinh tế hay có văn hoá, chà, tôi nghĩ có lẽ các anh tinh tế vượt xa hơn nhiều các anh muốn người ta tin. Không nghi ngờ gì, tất cả các anh đều học hành rất tốt. Những tiêu đề sách mà các anh chọn để đọc đã nói với tôi điều đó.”

“Không ai trong chúng tôi từng đi đến trường đại học như cậu.” Douglas chỉ ra.

“Việc đi đến trường đại học chỉ là một con đường tìm kiếm kiến thức. Có những con đường khác. Một tấm bằng không bảo đảm đẩy lùi được sự ngu dốt. Một vài bạn đồng sự của tôi đã chứng minh điều đó.”

“Cậu đang khen ngợi chúng tôi, phải không?” Travis hỏi.

“Phải, tôi tin rằng tôi đã làm.”

Mary Rose thở dài đủ lớn để mọi người đều có thể nghe thấy. Harrison quay sang để mỉm cười với cô. Cô ngay lập tức mỉm cười đáp lại.

“Cây đàn piano là vật phẩm ưa thích của tôi,” Cô nói. “Anh có thứ đặc biệt nào ở quê nhà mà anh ghét phải bỏ lại không?”

“Những cuốn sách của tôi.” Harrison trả lời.

Adam gật đầu. “Tôi cũng yêu thích những cuốn sách của tôi,” Ông thú nhận. “Có vẻ như chúng ta có một sở thích chung.” Harrison hài lòng là người anh lớn nhất một lần nữa tham gia cuộc trò chuyện. Adam đã chứng tỏ là một người đàn ông cực kín kín đáo, và do đó ông ấy khó hiểu nhất. Harrison muốn kéo ông ra ngoài để anh có thể tìm hiểu nhiều hơn về ông, nhưng anh biết mình sẽ phải hành động thận trọng.

“Tôi nhận ra tính trầm mặc mà ông đã sắp đặt trong thư viện của ông,” Anh nhận xét.

“Đó là gì?” Travis hỏi.

Trước khi Harrison có thể trả lời, Douglas hỏi, “Ý cậu là những vần thơ mà Adam đã đặt trên tường à?”

“Phải, đó một trong những bài ưa thích của tôi,” Harrison nói. 

Cole quyết định thử thách anh. “Cậu thật sự đã đọc nó à? Tôi không biết Adam đã tìm thấy nó trong quyển sách nào, nhưng anh ấy đã mất nhiều giờ để sao chép nó một cách chính xác và đóng khung nó. Anh ấy chắc chắn anh ấy đã viết vào dưới đáy nguồn gốc của nó để các cư dân không nghĩ anh đang cố giành công trạng trong việc viết ra nó.”

“Tất nhiên tôi đã đọc nó, thật ra là nhiều lần. Tôi đã ghi nhớ nó trong ký ức cho đến giờ.”

Cole có vẻ không tin anh. “Để xem cậu có biếtnó bằng cả trái timkhông,” anh ta thách thức. “Hãy đọc thuộc lòng bài thơ từ đầu đến cuối xem nào.”

Harrison quyết định trao cho anh ta. Cho dù anh nghĩ điều đó có chút trẻ con.

Không ai là một hòn đảo…” Anh quên mất một dòng. Adam cung cấp cho anh. Người anh cả vẫn bị ấn tượng, nếu nụ cười của ông ấy là một dấu hiệu, và Harrison bắt đầu nghĩ rằng trong tất cả những người anh trai, anh và người lớn tuổi nhất có thể giống nhau nhiều nhất.

Mary Rose đang mỉm cười như một cô giáo đầy tự hào, hài lòng với màn trình diễn của học trò của mình.

Harrison cảm thấy giống như một gã ngốc.

“Làm tốt lắm,” Cô khen ngợi. “Adam cũng chơi piano,” Cô buột miệng. “Các anh chia sẻ cùng sở thích.”

“Chà, sao em không tiến lên và kể với cậu ta mọi thứ nhỉ?” Cole hỏi. Trông như thể anh tamuốn bóp cổ em gái.

Cô không quan tâm đến cái trừng mắt hay tông giọng cáu kỉnh của anh ta. “Anh thật là thô lỗ đáng kinh hoàng tối nay đấy,” Cô nói. “Anh biết tốt hơn mà, Cole. Harrison là khách của chúng ta. Vui lòng giữ điều đó trong đầu anh nhé.”

“Anh không cần em chỉ bảo anh cách hành động hoặc nói năng gì sất, Sidney. Tại sao em không giữ điều đó trong đầu em hả?”

Cô buột ra một tiếng thở hổn hển. “Anh thật là không thể chịu đựng nổi.” Cô thì thầm. Harrison không chắc điều gì vừa xảy ra. Mary Rose đã nổi giận với anh trai cô, và nếu như cái trừng mắt có thể giết người, Cole hẳn đã đổ sụm trên ghế của anh ta vào lúc này rồi. Tuy vậy, nguyên do khiến cô nổi giận chẳng có ý nghĩa gì. Việc gọi cô bằng một cái tên đàn ông dường như chính là nguyên nhân, nhưng anh không hình dung là tại sao.

Sự hiếu kỳ khiến anh khỏi. “Anh vừa gọi em gái mình là Sidney à?”

“Tôi đã,” Cole cáu kỉnh.

“Tại sao?”

“Bởi vì con bé đang hành động hơi quá trịch thượng một chút.”

“Cô ấy đã làm thế sao?”

“Nghe này, Harrison. Ở ngoài đây, rất nguy hiểm khi hỏi những câu hỏi đấy. Cậu nên nhớ điều đó.”

Harrison bắt đầu bật cười. Đó không phải là phản ứng mà Cole mong đợi. “Điều gì thú vị đến thế?”

“Anh thú vị.” Harrison nói. “Anh vừa trải qua cả giờ để tra hỏi tôi còn gì.”

Cole cười. “Đây là nhà của chúng tôi. Chúng tôi tạo ra luật. Cậu thì không.”

“Anh sẽ ngừng ngay việc thiếu mến khách đó đi chứ?” Mary Rose yêu cầu. Cô định tiếp tục mắng mỏ anh trai mình nhưng Adam làm cô đổi ý. Ông nghiêng người tới trước trong ghế và nhìn cô. Mary Rose lập tức ngồi yên và ngậm miệng lại. Rồi Adam quay người để nhìn Cole. Người anh trai khó nhằn cũng ngồi yên ngay lập tức.

Adam hiển nhiên đã yêu cầu một cuộc ngừng bắn, và điều gây ấn tượng với Harrison là ông đã không nói một lời.

“Nếu cậu không quá mệt, Harrison, tôi chắc chăn rất thích nghe về Scotland,” Adam nói. “Tôi chưa từng có cơ hội ra nước ngoài, nhưng tôi đã làm khá nhiều cuộc du hành cùng với những cuốn sách của mình.”

“Anh có nghĩ anh muốn đến thăm Scotland vào ngày nào đó không?” Mary Rose hỏi. 

“Có, dĩ nhiên anh sẽ, những anh sẽ thăm nhà anh trước.”

“Và nhà đó là ở đâu?” Harrison hỏi.

“Quê hương Africa,” Adam trả lời. “Chắc chắn cậu đã nhận ra màu da của tôi rồi chứ.”

Nụ cười của ông là thật lòng. Ông không chế diễu Harrison; ông chỉ đơn giản là nói thảng thắn.

“Anh được sinh ra ở Africa à?” Harrison hỏi.

“Không, tôi được sinh ra trong cảnh nô lệ dưới miền Nam, nhưng ngay khi tôi đủ lớn để ngồi vững và lắng nghe, mẹ và cha tôi đã kể cho tôi những câu chuyện tuyệt vời về tổ tiên của mình và những ngôi làng quê hương của họ. Tôi rất muốn nhìn thấy vùng đất đó trước khi tôi chết.”

“Nếu nó vẫn còn ở đó.” Cole xen vào. “Những ngôi làng đã bị thiêu rụi rồi.”

“Phải, ‘nếu’.” Adam đồng ý.

“Anh sẽ không đi đến Africa.” Douglas nói. “Anh không bao giờ đi đâu hết.”

“Tôi nghĩ anh sẽ thích Scotland,” Harrison dự đoán, mang chủ đề về lại với những gì Adam muốn anh nói đến. “Có nhiều sự tương đồng giữa thung lũng này và những vùng đất cao nguyên.”

“Kể với tôi về nhà của anh đi.” Travis nói. Harrison đã làm như anh được yêu cầu. Anh trải qua thêm năm hoặc mười phút nữa để nói về đất đai và các điền sản. và kết thúc bằng câu nói, “Giường của cha tôi luôn ở trước cửa sổ để ông ấy có thể nhìn ra đất đai của mình. Ông ấy rất mãn nguyện.”

Anh kềm chếbản thân không nói nhiều hơn. “Tôi xin lỗi đã dông dài. Các anh hẳn đã khám phá ra vào lúc này rồi,rằng thật nguy hiểm khi yêu cầu một người Cao Nguyên kể về quê hương của anh ta. Anh ta sẽ quấy rầy các anh trong nhiều giờ.”

“Cậu không đang quấy rầy,” Cole nói.

“Cậu thật giỏi hùng biện.” Adam cam đoan với anh.

“Cậu đề cập đến việc giường của cha cậu đặt ở trước cửa sổ,” Cole nói. “Cha cậu bị liệt giường sao?”

“Phải.”

“Trong bao lâu?”

“Trong thời gian lâu nhất tôi có thể nhớ được. Tại sao anh hỏi thế?”

Cole đang cảm thấy thấp hèn như một con sâu. Anh nhớ đã hỏi Harrison tại sao cha cậu ta không bao giờ dẫn cậu ta ra sân nhà và dạy cậu ta cách sử dụng nắm đấm. Lý do thật rõ ràng, dĩ nhiên rồi. Người cha đã không thể. Chúa ơi, anh thấy chán ghét bản thân quá.

“Chỉ là hiếu kỳ thôi,” Cole trả lời. “Điều gì đã xảy ra với cha cậu vậy?”

“Một viên đạn ghim vào xương sống.”

Cole co rúm lại rõ ràng. “Nên ông ấy bị liệt ư?”

“Phải.”

“Đó là một tai nạn à?”

“Không.” Câu trả lời của Harrison cộc lốc.

“Nhưng cậu đã ở lại với ông ấy, ngay cả khi cậu đủ lớn và có thể rời khỏi,” Cole nói.

Lời nhận xét gần như ghê tởm theo đánh giá của Harrison. “Phải, tôi ở lại với ông ấy. Tôi là con trai ông ấy mà, lạy Chúa tôi.”

“Ông ấy hẳn sẽ không ở lại với cậu nếu cậu là người nằm trong giường ngày và đêm như thế. Phần lớn những người cha sẽ không.”

“Anh sai rồi.” Harrison nói. “Phần lớn những người cha sẽ ở lại. Cha của tôi chắc chắn sẽ làm thế.”

“Cậu đã thựchiệnnghĩa vụ của mình bằng việc ở lại,” Cole nói với vẻ hài lòng. Dường như anh ta đã đẩy mọi thứ ra khỏi tâm trí. Harrison cảm thấy bị xúc phạm. “Đó không phải là một nghĩa vụ.”

“Cậu đang cảm thấy nóng bức bên dưới cổ áo của cậu đấy à?” Cole xem sự xúc phạm đáng cười khi anh hỏi câu hỏi.

Harrison đột nhiên muốm đấm vỡ mặt anh ta. Giọng anh nghiến chặt khi anh nói. “Anh đã xúc phạm danh dự của cha tôi và của tôi khi tuyên bố một quan niệm xuyên tạc như thế.”

Cole nhún vai. Anh ta không bị ấn tượng trước sự giận dữ của người khách. Anh ta quay sang Adam. “Chúng ta phải tôi luyện cậu ta. Anh có muốn chịu trách nhiệm về cậu ta không?”

“Có lẽ,” Adam cho phép.

“Cậu ta đủ đô con đấy, những cũng cần một ít tháo vát nữa.” Douglas xen vào.

Cole khịt mũi. “Cậu ta đã ở lại với cha cậu ấy, đúng không? Đó là bằng chứng đủ để thấy sự tháo vát của cậu ta rồi. Travis, em nghĩ gì?”

“Điều đó ổn với em. Dù vậy, dường như cậu ta có chút hứng thú với em gái của chúng ta. Đó có thể là một vấn đề.”

“Mọi người đều có hứng thú với Mary Rose. Anh sẽ thắc mắc sao Harrison lại không có. Anh nói chúng ta cho điều đó một cơ hội.”

Các người anh trai gật đầu ưng thuận. Mary Rose không thể hạnh phúc hơn. Cô vỗ hai bàn tay với nhau và mỉm cười với Harrison.

Anh không thể tin tất cả bọn họ đang thảo luận về anh như thể anh đã rời khỏi phòng rồi. Sự khiếm nhã của họ quá xúc phạm đến mức gần như nực cười.

Mary Rose đứng dậy, Harrison ngay lập tức làm tương tự. Không ai trong những người khác độngđậy.

“Anh được mời ở lại cùng chúng tôi,” Cô bảo anh. “Lần này mọi người đều đồng ý. Điều đó thật sự kỳ diệu,” Cô nói thêm với một cái gật đầu. “Cole thường không đồng ý với bất kỳ ai. Anh ấy thích anh đấy. Điều đó không tuyệt sao?”

Anh không thể cưỡng lại việc tỏ ra thành thật. “Hầu như không.” Anh nói.

Mọi người đều bật cười, bao gồm cả Mary Rose. “Anh có một khuynh hướng hài hước tuyệt vời, Harrison.”

Anh không hề đùa, nhưng anh quyết định tốt hơn nên cho qua. Mary Rose đi vòng qua bàn để đối diện với anh. “Tôi sẽ chỉ cho anh nơi anh sẽ ngủ. Adam, thứ lỗi cho chúng em nhé?”

“Được, Tất nhiên rồi. Chúc ngủ ngon, Harrison.” 

Cô quay người để rời đi. Harrison cám ơn các anh em trai về bữa tối, nói thêm lời chúc ngủ ngon của anh rồi đi theo em gái của họ. Không ai trong những người anh trai đi theo anh. Anh hơi ngạc nhiên, đặc biệt sau khi Travis bày tỏ mối quan tâm của anh ta về sự hứng thú anh dành cho em gái của họ.

Cả anh và Mary Rose đều không nói một từ cho đến khi họ trên đường đến căn nhà tranh. Có ít nhất một ngàn vì sao trên bầu trời thắp sáng lối đi của họ.

“Anh thích các anh trai của tôi, đúng không?”

“Đôi lúc.” Anh đáp. “Họ là một nhóm kỳ lạ.”

“Không phải kỳ lạ, chỉ khác biệt thôi.”

Anh chắp tay ra sau lưng, và bước chậm để anh có thể sóng đôi bên cạnh cô. Anh cân nhắc vài cách để nhẹ nhàng bắt đầu chủ đề mà anh muốn thảo luận và rốt cuộc kết thúc bằng cách nói thẳng thừng.

“Tôi có thể hỏi cô vài điều không?”

“Vâng?”

“Tại sao cô đã không cảnh báo cho tôi?”

“Về Adam à?”

“Phải, về Adam.”

“Tại sao tôi nên cảnh báo anh? Anh sẽ chấp nhận anh ấy, hoặc là không. Lựa chọn là của anh.”

“Không ai trong các vị có quan hệ huyết thống, đúng không?”

“Không, không ai trong chúng tôi như thế hết. Chúng tôi vẫn là một gia đình, Harrison. Dòng máu không phải luôn là những ràng buộc chắc chắn.”

“Không, dĩ nhiên.” Anh đồng ý. “Các vị đã trở thành một gia đình từ cách đây rất lâu rồi, đúng không?”

“Phải.” Cô đáp. “Sao anh đoán ra được vậy?”

“Các vị hành động giống như anh em ruột thịt. Các vị bảo vệ và trung thành với nhau, tuy nhiên vẫn tranh cãi về những điều nhỏ nhặt, vặt vãnh. Cách các vị đối xử với nhau trong suốt bữa tối nới với tôi rằng các vị đã ở cùng nhau một thời gian rất dài.”

“Chúng tôi là như thế,” Cô đồng ý. “Ở ngoài đây không đẹp tuyệt sao?”

Anh không muốn nói về chuyện trời đẹp như thế nào. Tuy vậy, rõ ràng cô muốn thay đổi chủ đề. Anh quyết định chiều theo ý cô. Đã có đủ câu hỏi cho tối nay rồi. Anh sẽ tìm ra nhiều hơn vào ngày mai.

“Phải trời thật đẹp. Không khí làm thông thoáng đầu óc.”

“Nếu đó là tất cả những gì anh lưu tâm đến, thì anh đã sống trong thành phố quá lâu rồi.”

Anh hoàn toàn đồng ý. “Cô không thể luôn trông thấy những vì sao ở London. Không khí đầy những bụi và khói. Chúng che phủ tầm nhìn.”

“Điều đó rất giống trong thành phố New York,” Cô nhận xét.

Anh lỡ một bước. Trái tim anh cảm thấy như thể vừa ngừng đập. “Cô nói gì cơ?”

Cô lập lại lời bình luận. “Anh có vẻ ngạc nhiên.” Cô nói. 

Anh đoán là anh đã không làm tốt trong việc che dấu phản ứng của anh. Anh gượng cười. “Tôi đã bị ngạc nhiên.” Anh nhận xét với những gì anh hy vọng là tông giọng bình thường. “Tôi không nhận ra là cô đã từng ở New York.”

“Tôi chỉ là một em bé, nên dĩ nhiên là tôi không nhớ thành phố trông như thế nào, nhưng các anh trai của tôi nhớ. Họ đã kể với tôi rằng nó rất đông đúc với những nhà máy và khói bụi và người ta quyện chặt vào nhau.”

Harrison lấy một hơi thở sâu. Những mảnh ghép đã khớp với nhau. Anh vẫn cần tìm ra kẻ nào đã mang cô khỏi cha mẹ cô và ai đã giúp các chàng trai đi đến lãnh thổ Montana.

“Chỉ một phần của New York đông đúc thôi,” Anh nói. “Nó thật sự là một nơi rất thú vị.”

“Anh phải thận trọng ở đó, đúng không?”

“Cô nên thận trọng ở bất kỳ đâu.”

“Anh lại nói nghe giống như Adam rồi. Anh ấy luôn bảo tôi là phải thận trọng. Đôi khi tôi không chú ý đến những thứ quanh tôi,” Cô thú nhận. “Travis đã kinh ngạc vì tôi không bị ăn cướp ở St. Louis trong khi tôi đi học. Dù vậy, thật an toàn ở đây, trên nông trại này. Tôi không bao giờ muốn rời đi lần nữa. Tôi đã nhớ nhà kinh khủng.”

Anh không muốn nghe điều đó. “Cô hẳn sẽ thích nước Anh và Scotland,” Anh gợi ý. “Ồ, tôi chắc chắn là tôi sẽ thích, tôi biết có những nơi đẹp đẽ mà tôi chưa thấy. Dù vậy, tôi sẽ nhớ thung lũng này. Có quá nhiều thứ để làm và nhìn ngắm ở đây và không bao giờ có đủ giờ trong một ngày. Tôi không ngừng tìm ra thứ gì đó mới mẻ và hứng thú. Anh có biết tôi vừa mới nghe về một người phụ nữ sống một mình trên Rặng Boar không. Gia đình bà ấy chỉ vừa ổn định chỗ ở khi họ bị thổ dân tấn công. Chồng và con trai của bà ấy đã bị giết. Bà ấy đã bị lột da đầu và bị bỏ lại để chết. Nhưng bà ấy đã sống sót. Người phụ nữ đáng thương đã sống một mình hết năm này qua năm khác, và tôi chỉ vừa được nghe về bà ấy. Tôi định sẽ đi thăm, ngay khi tôi có thể được Adam đồng ý.”

“Nếu bà ta bị điên, bà ta hẳn là đáng sợ lắm, Mary Rose. Cô không nên…”

“Anh lại nghe giống y như Adam rồi,” Cô cắt ngang. “Vì giờ đây tôi đãbiết về người phụ nữ, tôi phải giúp bà ấy. Chắc chắn là anh hiểu mà.”

Harrison chuyển chủ đề một chút. “Tôi có thể hài lòng khi sống trong thung lũng của cô. Tôi nghĩ có lẽ cô cũng có thể hài lòng khi sống ở Scotlans hoặc nước Anh, ngay khi cô điều chỉnh đôi chút.”

“Tại sao? Bởi vì nó nhắc nhở tôi về quê nhà ư? Có thích hợp chăng khi yêu một người đàn ông bởi vì anh ta nhắc tôi nhớ đến một người khác? Tôi sẽ đánh giá cao Scotland, Harrison, nhưng tôi không tin tôi sẽ hài lòng. Quê nhà thực sự là nơi tốt đẹp nhất.”

Anh thở dài. “Cô quá trẻ để chống lại sự thay đổi như thế.”

“Tôi có thể hỏi anh một câu hỏi cá nhân không? Anh không cần trả lời nếu anh không muốn.”

“Chắc chắn.” anh đồng ý. “Cô muốn biết điều gì?”

“Phải chăng anh đã từng hôn rất nhiều phụ nữ?”

Câu hỏi khiến anh cảnhgiác. “Điều gì khiến cô hỏi như thế?”

Cô hỏi lần nữa. Anh không bật cười bởi vì trông cô thành thật quá đỗi. “Điều gì đã làm cô nghĩ đến việc hôn thế?”

Cô không định nói với anh sự thật. Mỗi khi nhìn anh cô đều nghĩ về việc hôn. Từ khoảnh khắc cô chứng kiến anh tử tế và dịu dàng như thế nào với con ngựa giống tính khí thất thường của anh, cô chẳng nghĩ về việc gì khác. Cô muốn anh hôn cô, và cho dù cô biết điều cô muốn thật là trơ tráo, đáng xấu hổ, cô không quan tâm.

“Tôi chỉ hiếu kỳ thôi. Anh có không?”

“Tôi nghĩ là có.”

“Anh nghĩ về việc hôn người đó trước, sau đó anh hôn cô ấy, hay chỉ tự phát nhiều hơn?”

“Cô nghĩ về những thứ lạ lùng quá chừng.”

“Vâng, đúng thế.”

Họ đã đến lối vào của khu nhà tranh. Anh đặt tay trên nắm cửa và quay nhìn cô.

“Cô có nhớ những gì tôi đã nói với cô lúc sớm trong ngày khi chúng ta nhìn xuống thung lũng của cô không? Phản ứng đầu tiên là bằng trí óc, sau đó bằng trái tim. Đó là câu trả lời. Tôi luôn suy nghĩ trước khi hành động.”

Cô trông có vẻ thất vọng. “Anh là một người đàn ông rất có kỷ luật, đúng không?”

“Tôi thích nghĩ tôi là thế.”

Cô lắc đầu. Anh không biết điều gì đã tạo nên sự thất vọng rõ ràng của cô. Tuân thủ kỷ luật là một vốn quý, không phải một nguy cơ. Cô không hiểu nguyên tắc cơ bản đó sao?

“Tôi không có tính kỷ luật như thế.”

Anh gật đầu. Anh đã đi đến kết luận tương tự rồi. Anh mở cửa và lui lại nhường chỗ để cô có thể đi vào bên trong nếu cô muốn.

Cô không di chuyển khỏi ngưỡng cửa. “Có mười hai cái giường ở bên trong, nhưng anh sẽ chỉ có một mình đêm nay. Nếu anh cần bất kỳ điều gì, vui lòng hãy cho một trong chúng tôi biết.”

“Douglas muốn MacHugh ngủ ở đâu?”

“Cậu ta ở ngăn chuồng đầu tiên bên trái,” Cô trả lời. “Ở đó rộng rãi hơn. Tôi cho rằng cậu ta đang được cho ăn rồi. Anh có nghĩ rằng cậu ta sẽ dễ chịu hơn khi ở bên trong vì đã có thời gian để quen với chúng tôi không?”

“Có.”

“Anh thì sao, Harrison? Anh đã quen thuộc với chúng tôi rồi chứ?”

Câu hỏi của cô khiến anh mỉm cười. “Vâng, tôi có.”

Cô mỉm cười với anh. Chúa ơi, cô thật xinh đẹp.

“Tôi có thể xin anh một ân huệ không?” Cô đang đứng chỉ cách anh một bộ, với gương mặt đang ngước lên nhìn anh, và, Thánh Thần ơi, đôi mắt cô chuyển thành màu của những viên ngọc lam trong ánh trăng. Anh không dám nhìn vào miệng cô. Anh biết anh sẽ quên béng sự kiểm soát của mình nếu anh làm thế, chỉ vì bây giờ anh đang nghĩ về những gì cô sẽ cảm thấy khi áp sát vào anh. Thôi thúc được nếm cô đã khiến anh cương cứng. Sự mềm mại và ấm áp của cô mời gọi anh nghiêng xuống và chiếm lấy những gì cô thậm chí không đề nghị.

Anh đã mất trí rồi. 

“Cô muốn ân huệ gì?” Giọng anh nghe dễ vỡ đối với anh. Cô dường như không lưu ý đến. Rõ ràng cô cũng không nhận ra tác động mà cô đã gây ra trên anh, hoặc cô sẽ không nhón chân lên để có thể gần anh hơn. Cô có mùi thật tuyệt. Giống như hoa dại sau cơn mưa. Cô áp lòng bàn tay cô trên ngực anh. Trái tim anh bắt đầu đổ dồn những nhịp đập hoang dại.

“Anh sẽ nghĩ về việc hôn tôi nhé?”

Anh đã chẳng nghĩ nổi việc gì khác.

“Quỷ thât, không, tôi sẽ không nghĩ về việc hôn cô.” Sự cự tuyệt của anh thật đau nhói. Cô đã nghĩ anh phản ứng như thể cô vừa yêu cầu anh nghĩ về việc hôn một con dê. Cô đột ngột ngượng ngùng bởi sự táo tợn của mình. Đôi tay cô buông thỏng xuống hai bên lườn. Cô đã tự biến mình thành đồ ngốc hoàn toàn, nhưng cô sẽ phải đợi cho đến sau này để chết vì tủi hổ. Bây giờ điều quan trọng duy nhất là cố duy trì một chút phẩm giá.

Cô đã làm được, nhưng Chúa ơi, nó căng thẳng quá chừng. Cô muốn túm váy và chạy thật nhanh về nhà, nhưng cô không định hành động như một đứa trẻ. Cô đứng yên tại chỗ và buộc bản thân ngước nhìn lên anh lần nữa, chính xác như cách một người phụ nữ trưởng thành sẽ làm.

“Tôi không thể không nhận thấy anh nghe có vẻ kinh hoàng thế nào. Ý tưởng đó tồi tệ với anh đến thế ư?”

“Tôi không kinh hoàng. Đàn ông không kinh hoàng.”

Bây giờ anh có vẻ giận dữ. Dù vậy, cô không hỏi anh xem liệu anh có giận không, bởi vì cô cho rằng anh sẽ nói với cô đàn ông cũng không bao giờ nổi giận.

“Buổi tối tốt lành, Harrison, ngủ ngon nhé.”

Cô không đang đùa cợt anh. Người phụ nữ điên rồ này đã không có chút manh mối nào về những gì cô vừa gây ra cho anh. Việc ngủ nghê nằm ngoài câu hỏi. Anh nghiêng người dựa vào khung cửa và quan sát cô đi trở về ngôi nhà. Cô đã hành động như thể cô chẳng có chút quan tâm nào với thế giới. Cô đã biến tâm trí anh thành bùn nhão và dạ dày anh thành nút thắt, và, chết tiệt mọi thứ, anh sẽ không ngạc nhiên nếu như cô bắt đầu ngâm nga.

Anh tự hỏi cô sẽ thấy chán chường thế nào nếu anh cho cô biết những gì anh thật sự muốn làm với cô, và những gì anh muốn cô làm với anh bằng khuôn miệng ngọt ngào, khêu gợi của cô. Anh có thể kềm chế bản thân khỏi ham muốn đưa cô đến giường. Anh nhắc nhở bản thân anh là một người đàn ông không phải một con thú, và anh chắc chắn có thể kiểm soát những thôi thúc nguyên sơ của mình. Anh gần như đã thuyết phục được chính mình, nhưng rồi anh tình cờ lưu ý đến sự đung đưa nhẹ nhàng của đôi hông cô khi cô bước đi, và sự tưởng tượng của anh ngay lập tức điền đầy tâm trí anh bằng những hình ảnh trần tục.

Ngủ ngon ư? Chẳng thể nào.







Ngày 4 tháng Tám năm 1862.

Mama Rose kính yêu. 

Chúng con đã bị doạ sợ chết khiếp tuần vừa rồi. Mary Rose đã bị ốm thực sự. Chúng con đáng lẽ nên biết cô bé đã không cảm thấy khoẻ lúc sớm trong ngày, nhưng không ai trong chúng con thậm chí nghĩ rằng cơn bệnh có thể là thủ phạm cho tâm trạng cáu bẳn bất thường của bé. Cô bé luôn hành động thực sự vui vẻ, nhưng hôm thứ ba vừa qua, bé bắt đầu cư xử giống như một kẻ khó chịu. Cô bé tệ hơn vào buổi chiều. Douglas đã giặt cái khăn ưa thích của bé, thứ bé thích áp vào mũi trong lúc mút ngón tay cái, và khi bé phát hiện nó đang được hong khô trên một bụi cây, bé đã nổi cơn thịnh nộ mà không ai trong chúng con sẽ có thể quên được. Tai của chúng con vẫn còn rêm vì tiếng thét inh ỏi của bé. Cô bé hoàn toàn bỏ qua giấc ngủ trưa và khóc vùi. Bé thậm chí còn không để cho Adam dỗ dành, và không ăn chút nào vào bữa tối. Vì cô bé thường ăn rất ngon miệng, chúng con rốt cuộc cũng nhận ra có điều gì đó không đúng. Vào nửa đêm, cô bé nóng bừng bừng với cơn sốt.

Chúng con luân phiên ngồi bên cạnh và lau mát cho bé, và khi chúng con không nắm tay hoặc đu đưa bé trong ghế, chúng con cứ va đụng vào nhau trong lúc đi qua đi lại.

Cơn sốt đã kéo dài ba ngày đêm. Trông bé quá nhỏ bé và bơ vơ trên giường. Cô bé cần một bác sĩ, nhưng không có bất kỳ bác sĩ nào ở đây, ngay cả trong Hammond. Con không tin là con từng có bao giờ sợ hãi đến thế trong cuộc đời con. Cole cũng sợ chết khiếp, nhưng anh ấy che dấu điều đó đằng sau cơn giận dữ. Anh ấy cứ day đi day lại về chuyện chúng con đã sai lầm như thế nào khi mang một em bé vào nơi hoang dã. Anh ấy bị dày vò với lỗi lầm của mình và tất cả chúng con đều thế. Chúng con biết anh ấy đúng, nhưng chúng con có biết làm gì khác vào lúc đó đâu chứ? Để lại em bé trong đống rác để bọn chuột có được bé sao?

Việc yêu thương một người bé bỏng và yếu ớt như thế này khiến tất cả chúng con sợ hãi. Cô bé phụ thuộc vào chúng con từ những thứ rất nhỏ nhoi. Chúng con luôn phải nhớ cắt thịt cho bé thành những miếng nhỏ xíu để bé không bị mắc nghẹn, và việc chắc chắn rằng cô bé sẽ không dẵm lên một con rắn là sự quan tâm liên tục của mọi người. Một số ngày, vì đã quá sợ hãi trong lòng khi lo lắng cho cô bé, con chỉ có thể ngủ được chút ít.

Con đã cầu nguyện suốt trong khi bé ốm. Con thậm chí còn thương lượng đổi cuộc sống của mình cho bé. Dù vậy, con đoán là Chúa muốn chúng con ở quanh quẩn nơi này lâu thêm một chút nữa, bởi vì vào sáng Thứ Bảy, cơn sốt đã rút lui và Mary Rose trở lại với chúng con.

Douglas, Adam và con đã rất nhẹ nhõm đến rưng rưng nước mắt. Con không xấu hổ khi thú nhận điều đó đâu, bởi vì không ai nhìn thấy chúng con hết. Cole cũng dấu đi nước mắt của anh ấy. Anh ấy chạy ra bên ngoài và không trở lại nhà trong gần một giờ. Tất cả chúng con đều biết anh ấy đang làm gì. Mắt của anh ấy cũng đỏ như của chúng con và cũng sưng phồng y như thế.

Hãy tiếp tục cầu nguyện cho chúng con nhé, Mama Rose. Chúng con có thể sử dụng tất cả sự giúp đỡ mà chúng con cần. Chúng con chắc chắn cũng cầu nguyện cho má. Vì giờ đây chiến trận đang tiến gần hơn với Má, chúng con sợ hãi cho má hơn bao giờ hết. Những trang báo mà chúng con có được chỉ toàn những tin tức cũ, nhưng Adam vẫn cố theo kịp tất cả những trận đánh đã diễn ra. Có vẻ như vào lúc này, Miền Nam có thể thắng cuộc chiến này dù chưa một ai chính thức gọi đó là một cuộc chiến. Làm ơn hãy giữ an toàn nhé. Chúng con cần má.

Con trai của Má.
Travis.

P.S. Con gần như đã quên mất tin mới. Chỉ mới cách đây hai tuần, nhà Morrison đã đến. Họ lên kế hoạch xây một cửa hàng bách hoá dưới phố gần lán của Blue Belle. Mọi người đều rất vui về điều đó, dĩ nhiên. Sẽ thật là tiện lợi khi có thể đặt mua những vật dụng gần như thế. Thư từ rốt cuộc sẽ giao đến cửa hàng, mặc dù vẫn chỉ có một lần mỗi tuần.

Nhà Morrison có một cô con gái tên là Catherine. Cô ấy lớn hơn Mary Rose khoảng một tuổi rưỡi. Em gái của chúng con cần có một người bạn để cùng chơi, ít nhất Adam cũng đã nói thế, và vì nhà Morison có vẻ là những cư dân tử tế, Cole không có bất kỳ phản đối nào về việc những cô gái nhỏ ở cùng nhau.




Không có nhận xét nào: