Thứ Ba, 12 tháng 12, 2017

Roses 2

Chương 2






Harrison Stanford MacDonald đã nghiên cứu mọi thứ về gia đình nhà Clayborne mà không hỏi một câu nào. Anh là một người lạ trong thị trấn và do đó gặp phải sự ngờ vực và thiếu tin cậy. Anh đã nghe về vùng hoang dã và những thị trấn dữ dội, thiếu kỷ cương rải rác ở Miền Tây và cũng đã đọc mọi thứ có thể đến được tay anh. Từ tất cả những nghiên cứu ấy, anh học được rằng những người lạ chắc chắn rơi vào một trong hai nhóm. Có những người đàn ông bị lờ đi và để yên bởi vì họ giữ bản thân trông có vẻ doạ nạt, và những người khác để bản thân bị giết bởi vì họ hỏi quá nhiều câu hỏi. 

Cách hành xử danh dự kiểu miền Tây làm Harrison lúng túng. Anh đã nghĩ đó là loại luật lệ lạchậunhất mà anh từng nghe. Các cư dân thường bảo vệ người của họ chống lại người bên ngoài nhưng lại chẳng lấy làm phiền khi soi mói nhau. Việc giết chóc lẫn nhau dường như có thể chấp nhận được,dĩ nhiên có dấu hiệu của một lý do đúng đắntheo quy định.

Trên chuyến hành trình đến Blue Belle, Harrison xemxét việcanh sẽ phải tìm ra những gì cần biết và cuối cùng vươn được tới những gì anh tin là một đường lối hành động thích hợp. Anh quyết định sử dụng định kiến của thị trấn chống lại người bên ngoài làm lợi thế cho anh,bằng cách đơn giản là đảo ngược tình thế trên họ.

Anh tiến vào Blue Belle khoảng mười giờ sáng và trở thành thứ đồ khốn khó nhằn nhất từng đến thị trấn. Anh hành động ám muội thái quá với bất kỳ ai thậm chí chỉ dám nhìn theo đường anh. Anh đội một cái nón đen thấp xuống trên trán, dựng cổ của chiếc áo khoác dài có đuôi màu nâu lên cao, đeo một vẻ cau có khó chịu trên mặt, và đi thong dong xuống giữa con phố chính mà cư dân địa phương gọi là một con đường-nhưng đó chỉ là một lối mòn rộng, dơ dáy-và hành động như thể anh làm chủ nơi đó. Anh trao cho từ “xưng xỉa” định nghĩa mới. Anh muốn trông giống như một người đàn ông sẽ giết bất kỳ ai chắn lối anh, và anh cho rằng rằng anh đã hoàn thành mục tiêu của mình khi một người phụ nữ đi bộ cùng đứa con trai nhỏ lọt vào tầm nhìntrong lúcanh đang sải bước thẳng đến, bà ta ngay lập tức túm chặt lấy bàn tay của con trai mình và chạy về hướng ngược lại.

Anh muốn mỉm cười. Anh không dám cười. Anh sẽ không bao giờ tìm ra bất kỳ điều gì về nhà Clayborne nếu anh trở thành thân thiện. Và vì thế anh duy trì thái độ giận dữ ghét mọi người và mọi thứ. Họ yêu anh. Điểm dừng đầu tiên của anh là quán rượu luôn được ưa chuộng của thị trấn. Mọi thị trấn đều có một cái, và Blue Belle cũng không khác biệt. Anh tìm thấy quán rượu ở cuối con phố, đi vào bên trong, và gọi một chai whisky và một cái ly. Nếu người chủ quán có thấy đòi hỏi ấy là kỳ lạ trong một giờ giấc sớm như thế, ông ta cũng không tỏ ra. Harrison nhận chai rượu và cái ly mang đến góc tối tăm nhất của quán rượu, ngồi xuống bên một cái bàn tròn với lưng dựa vào tường, và đơn giản chỉchờ đợi những kẻ hiếu kỳ đến và nói chuyện với anh.

Anh không phải đợi lâu. Quán rượuhoàn toàn vắng khách khi anh bước vào. Tuy vậy, tin đồn về người lạ vừa đến lan truyền nhanh như lửa thảo nguyên, và trong vòng mười phút, Harrison đếm được mười người đàn ông đi vào bên trong. Họ ngồi túm tụm quanh những cái bàn khác rải rác trong quán, và từng người đều nhìn chằm chằm vào anh.

Anh giữ đôi vai khom về phía trước và ánh mắt đặt trên ly rượu. Nghĩ đến việc thật sự uống một ly rượu trong buổi sáng sớm thế này khiến dạ dày anh đảo lộn, và anh không hề có bất kỳ ý định nào về việc hớp chỉ một ngụm đơn lẻ, vì thế anh lắc thứ chất lỏng màu hổ phách sẫm vòng quanh chiếc ly và cố trông như thể đang nghiền ngẫm về điều gì đó.

Anh nghe những lời thì thầm, rồi tiếng bước chân kéo lê băng qua sàn gỗ. Bàn tay của Harrison tìm đến khẩu sungtheo bản năng. Anh đẩy áo khoác ra và đặt tay trên báng súng. Anh kềm bản thân không kéo nó ra, rồi nhận ra rằng những gì anh làm theo bản năng thật sự là thứ nên làm nếu anh tiếp tục trò bịp thù địch của mình.

“Mister, anh mới đến thị trấn à?” Harrison từ từ nhấc ánh mắt lên. Người đàn ông đã hỏi câu hỏi ngớ ngẩn ấy rõ ràng là được những người khác cử đi. Ông ta không có vũ khí. Ông ta cũng đã già, có lẽ khoảng năm mươi, với làn da sạm nắng, rỗ hoa, và ông ta là kẻ thô kệch nhất mà Harrison từng chạm mặt. Đôi mắt nâu, lé xẹ, có kích thước của những viên bi hoàn toàn lạc lõng trên gương mặt tròn, đặc điểm duy nhất mà bất kỳ ai cũng sẽ nhận ra ngay là cái mũi như củ khoai tây khổng lồ. Cái mũi đó, theo đánh giá của Harrison, thực sự gây chú ý nhiều hơn.

“Ai muốn biết?” Anh hỏi, ép giọng anh thiếu thân thiện nhất có thể.

Mũi Khoai Tây mỉm cười. “Tên tôi là Dooley,” Ông ta thông báo. “Có phiền không nếu tôi ngồi một lát?”

Harrison không trả lời câu hỏi. Anh đơn giản là nhìn chằm chằm vào người đàn ông và đợi xem ông ta sẽ làm gì.

Dooley coi sự im lặng của anh là đồng ý, kéo ra một cái ghế, và ngồi xuống đối diện với Harrison. “Anh vào thị trấn tìm ngườinào đóà?”

Harrison lắc đầu. Dooley quay lại với khán giả của họ. “Anh ta không đang tìm kiếm ai hết,” Ông ta la lớn. “Billie, kiếm cho tôi một cái ly. Tôi có thể uống một chút, nếu người lạ này muốn chia sẻ.”

Ông ta quay lại Harrison. “Anh là một tay súng à?”

“Tôi không thích những câu hỏi.” Harrison đáp. 

“Không, tôi không nghĩ anh là một tay súng.” Dooley nói. “Nếu như thế, anh sẽ nghe được là Webster vừa rời khỏi thị trấn vào hôm qua rồi. Hắn đang tìm kiếm một trận đấu tay đôi, nhưng không ai gia ơn cho hắn, không ngay cả Cole Clayborrne, và cậu ấy là lý do duy nhất để Wedster thật sự đến thị trấn. Cole là tay súng nhanh nhất mà chúng tôi có quanh đây. Dù cậu ấy không còn đấu súng nữa, đặc biệt khi giờ đây em gái của cậu ấy đã trở về nhà từ trường học. Cô ấy không dung thứ cho những trận đấu súng, và cô ấy không muốn Cole tạo cho mình một danh tiếng xấu. Adam đã giữ cho cậu ta đúngmực,” Ông ta thêm vào với một cái gật đầu hiểu biết. “Cậu ấy là người lớn tuổi nhất trong các anh em và là một người hoà giải đích thực, nếu anh hỏi tôi. Cậu ấy cũng rất uyên bác nữa, và ngay khi anh vượt qua được chuyện cậu ấy trông như thế nào, chà, rồi anh sẽ nhận ra rằng cậu ấy là người mà anh nên đến nếu anh có một rắc rối. Cậu ấy thường biết phải làm gì. Anh có nghĩ đến việc có thể cư ngụ quanh đây hay chỉ ghé qua thôi?”

Billie, người chủ quán rượu, khệnh khạng đi tới với hai ly rượu trong tay. Ông ta đặt cả hai chiếc ly xuống bàn và ra hiệu cho một người đàn ông đang ngồi gần cửa.

“Henry, đến đây và đóng cái miệng của bạn ông lại. Ông ta đang tự biến bản thân thành một kẻ quấy rầy khi hỏi quá nhiều câu hỏi. Không muốn thấy ông ta bị giết trước bữa trưa đâu. Điều đó không tốt cho việc kinh doanh.” 

Harrison chỉ trả lời nửa vời cho những câu hỏi tiếp theo. Henry tham gia cùng họ, và ngay khi ông ta ngồixuống, người chủ quán lấy ra một chiếc ghế, kéo một chiếc chân mang bốt lên chỗ ngồi, và nghiêng người tới trước với cánh tay quấn quanh đầu gối. Ba người đàn ông rõ ràng là những người bạn thân. Họ thích buôn chuyện và nhanh chóng cắt lời nhau với những câu chuyện về bất kỳ ai trong thị trấn. Bộ ba nhắc Harrison về những bà cô già không chồng, những kẻ thích xía mũi vào mọi chuyện nhưng không có ý định làm tổn hại bất kỳ ai. Harrison xâuchuỗimọi mảnh thông tin mà họ có thể trao cho anh, không một lần hỏi một câu hỏi của riêng anh.

Cuộc nói chuyện cuối cùng xoay về giátrị củacác phụ nữ trong vùng. “Họ quý hiếm như kim cương trong vùng đất này, nhưng chúng tôi có được bảy hoặc tám người thích hợp. Vài người trong số họ rất xinh đẹp. Như là Catherine Morrison. Cha của cô ấy làm chủ cửa hàng bách hoá. Cô ấy có mái tóc nâu xinh đẹp và đầy đủ răng.”

“Cô ấy không thể sánh được với Mary Rose Clayborne,” Billie cắt ngang.

Những tiếng lẩm bẩm đồng ý đến từ bên kia phòng. Tất cả mọi người bên trong quán rượu dường như đều đang lắng nghe cuộc trò chuyện.

“Cô ấy không chỉ cực kỳ xinh đẹp.” Một người đàn ông tóc xám nói vọng đến.

“Cô ấy đẹp đến nín thở.” Henry đồng ý. “Và nhân hậu.”

“Điều đó không đúng sao,” Dooley nói. “Nếu anh cần sự giúp đỡ, cô ấy sẽ ở đó để bảo đảm anh có được nó.”

Nhiều tiếng lẩm bẩm đồng ý hơn theo sau lời phát biểu của ông ta. “Những người da đỏ từ nhiều dặm quanh đây chỉ mong có được một mẩu tóc của cô ấy. Cô ấy thực sự bực bội, nhưng cô ấy luôn trao cho họ một lọn tóc. Nó đẹp như những sợi vàng. Những người da đỏ nghĩ nó sẽ mang đến cho họ may mắn. Điều đó không đúng sao?” Henry hỏi Billie.

Người chủ quán gật đầu. “Trước đây một cặp người lai đã cố đánh cắp cô ấy khỏi nông trại. Họ nói họ bị mê đắm bởi đôi mắt xanh. Nói rằng chúng thật kỳ diệu. Có nhớ điều gì xảy ra sau đó không, các chàng trai?” Ông ta hỏi các bạn của mình.

Dooley buột ra một tràng cười. “Tôi nhớ chắc chắn như thể nó mới xảy ra vào hôm qua. Adam không phải là người yêu chuộng hoà bình vào ngày hôm đó, đúng không Ghost?” Một người đàn ông với mái tóc trắng bốc mùi và bộ râu trắng lởm chởm gật đầu. “Không, Sir, cậu ấy không phải.” Ông ta hét lên. “Như tôi nhớ, Adam gần như đã xé một trong hai kẻ lai đó làm hai mảnh. Không ai dám cố ăn cắp cô ấy nữa kể từ khi đó.”

“Miss Mary không thích ve vãn cho lắm,” Billie nói, “Thật đáng xấu hổ. Cô ấy lẽ ra đã có hai đến ba đứa bé núp quanh váy vào lúc này rồi.” Harrison không cần hỏi tại sao cô không thích ve vãn. Dooley đã hạnh phúc được giải thích. “Cô ấy có tới bốn người anh trai mà không ai trong chúng tôi muốn dây vào. Không, thưa ngài. Anh không thể có được cô ấy mà không bước qua họ. Đó là lý do tại sao cô ấy vẫn chưa kết hôn. Anh tốt nhất nên tránh xa khỏi cô ấy.”

“Ồ, cô ấy sẽ chẳng dính líu gì với anh ta đâu,” Ghost hét lên.

Dooley gật đầu. “Cô ấy chỉ chấp nhận những kẻ vụng về và yếu đuối. Dường như nghĩ rằng nhiệm vụ của cô ấy là phải trông nom bọn họ. Đó là vì cô ấy quá nhân hậu.”

“Tôi đã bảo anh ta điều đó rồi.” Henry nói.

“Cô ấy đã khiến các anh trai phát điên với cách cô ấy kéo về nhà những kẻ đáng thương. Tuy vậy họ dung thứ cho điều đó.” Billie nói.

“Cô ấy thích chúng ta, và chúng ta không phải là những kẻ yếu đuối.” Dooley rõ ràng là muốn điều chỉnh lời tường thuật lại cho đúng. 

“Không, dĩ nhiên chúng ta không phải.” Henry đồng ý. “Chúng tôi không muốn anh có ý tưởng không đúng, mister. Miss Mary thích chúng tôi bởi vì chúng tôi đã ở quanh đây quá lâu. Cô ấy đã quen thuộc với chúng tôi. Anh có thể biến bản thân thành một gã khờ trước cô ấy chỉ trong đôi giờ. Chúng tôi thích xếp hàng trước cửa hàng khoảng giữa trưa chỉ để có thể có được một cái nhìn gần hơn, rõ hơn vào cô ấy. Cô ấy luôn có điều gì đó thật sự tử tế để nói với mỗi người trong chúng tôi. Tôi đang hy vọng anh trai Douglas của cô ấy sẽ đánh xe ngựa cùng cô ấy hôm nay.”

“Sao thế?” Billie hỏi.

“Con ngựa cái của tôi lại đang hành động nhặng xị lần nữa. Tôi cần bác sĩ nhìn qua nó.”

“Nếu anh có nhu cầu về một con ngựa tốt, Douglas có một chuồng đầy ngựa đấy,” Dooley bảo Harrison. “Cậu ấy thuần phục những con ngựa hoang và thỉnhthoảng bán chúng. Dù vậy, cậu ấy sẽ thích anh cho xem. Cậu ấy khá khác thường về việc ai được phép giữ những con ngựa của cậu ấy. Cậu ấy không phải là một bác sĩ thực thụ, nhưng chúng tôi thích gọi cậu ấy như thế.”

“Cậu ấy không thích điều đó chút nào đâu, Dooley. Sẽ nói rằngcậu ấy không phải là bác sĩ và chúng ta không nên gọi cậu ấy như thế,” Ghost nói vọng tới.

“Tôi biết điều đó,” Dooley quát lại. Sự bực tức của ông ấy thể hiện rõ trong giọng nói. “Đó là lý do tại sao tôi không bao giờ gọi cậu ấy là bác sĩ ngay trước mặt cậu ấy. Dù vậy cậu ấy có cách thức đặc biệt với những con thú, và cậu ấy giỏi với những cách điều trị.”

“Loại công việc anh đang làm là gì?” Billie hỏi Harrison. “Tôi chỉ là hàng xóm thuận hoà tôi, mister.” Ông thêm vào.

“Công việc pháp luật.” Harrison trả lời.

“Công việc đó sẽ không làm anh có đủ tiền để đặt thức ăn vào bụng anh được đâu, ít nhất là không nếu dựa trên cơ sở chính quy. Anh có làm thứ gì khác không?”

“Tôi đi săn.” 

“Vậy anh là một người đặt bẫy thú,” Henry kết luận.

Harrison lắc đầu. “Không chính xác.” Anh rào đón. Anh là một thợ săn vào lúc này, những anh không định nói cho những người đàn ông này biết anh đang tìm kiếm một đứa bé bị đánh cắp. Cô ấy đã là một người phụ nữ trưởng thành vào lúc này rồi.

“Hoặc anh là một người đặt bẫy hoặc không phải,” Henry nói. “Anh có bất kỳ thiết bị bẫy thú nào không?”

“Không.” 

“Vậy anh không phải là một người đặt bẫy.” Henry bảo anh. “Việc chăn gia súc thì sao? Anh có từng thử chăn gia súc chưa? Anh có thể trạng tốt cho điều đó. Tôi không nhớ đã từng thấy ai to lớn như anh, hoặc có bờ vai rộng như thế. Một cặp nhà Clayborne được tính, và Johnny Simpson nữa, dĩ nhiên, nhưng tôi nghĩ anh hẳn cao hơn bọn họ nửa cái đầu.”

“Anh có muốn cho chúng tôi biết tên của anh không?” Henry hỏi.

“Harrison.” Anh trả lời. “Tên tôi là Harrison MacDonald.”

“Anh có một cái tên là một cái họ, đúng không?” Dooley nhận xét. “Anh có thấy bị xúc phạm nếu tôi gọi anh là Harrison không, hay anh muốn được gọi là MacDonald?”

“Hãy gọi tôi là Harrison.”

“Đoán là nên thế nếu anh sẽ cư trú ở đây. Anh khiến bản thân thật sự khác biệt với giọng mũi trong ngữâmcủa mình,” Ông ta thêm vào, rồi lật đật giơ hai tay lên cao. “Tôi không có ý định xúc phạm anh. Tôi chỉ đang tự hỏi anh đến từ đâu thôi.”

“Californiachăng?” Henry đoán.

“Tôi đang nghĩ là Kentucky,” Ghost nói vọng đến.

Harrison lắc đầu. “Tôi được sinh ra ở Scotland và lớn lên ở Anh,” Anh trả lời. “Bên kia đại dương.” Anh nói them,phòng trường hợp họ không biết những đất nước đó ở đâu. 

“Thị trấn có thể cần một luật sư,” Billie xen vào. “Chúng tôi không có bất kỳ thành phần nào như thế ở quanh đây. Nếu Adam Clayborne không biết câu trả lời, chúng tôi phải đi đến Hammond để tìm kiếm sự giúp đỡ. Thẩm phán treo cổ Burns sẽ rất vui có anh ở quanh đây đấy. Ông ấy trở nên cáukỉnhkhi phải làm việc với… ông ấy gọi chúng ta là gì nhỉ?” ông hỏi Dooley.

“Bọn thiển cận.”

“Đúng từ đó. Nếu anh hỏi tôi, luật pháp cực kỳ xảo quyệt. Có quá nhiều giấy tờ để khai với chính phủ.”

“Điều đó không đúng sao.” Ghost nói vọng tới. “Việc có được một mảnh đất đã từng rất dễ dàng. Anh chỉ cần ngồi chồm hổm ở đó và nó là của anh. Bây giờ anh phải trả tiền và điền các thứ giấy tờ.”

“Vậy cậu định cư ngụ ở đây à? Tôi cá là Morrison sẽ cho thuê mặt trước cửa hàng bên kia đường từ cửa hàng của ông ấy. Cậu có thể đặt một biển hiệu của mình và có lẽ kiếm được vài dollar mỗi tháng.”

Harrison nhún vai. “Tôi không chắc tôi sẽ làm gì. Tôi có thể ổn định ở đây, và một lần nữa, có thể không. Còn quá sớm để nói.”

“Cậu có đủ tiền để duy trì cho đến khi cậu quyết định không?” Henry hỏi.

Harrison biết rõ không nên thú nhận là anh có mang theo tiền. “Không,” Anh trả lời. “Tôi không nghĩ là tôi có đủ tiền để cầm cự nhiều hơn đôi ngày.”

“Cậu sẽ phải xoay sở,” Dooley khuyên. “Cậu to lớn và có cơ bắp. Cậu có thể luôn được thuê và làm việc để giữ thức ăn trên bàn của cậu.”

“Đó là những gì tôi đoán.” Harrison nói dối.

“Chính xác thì cậu đang làm gì ở Blue Belle?” Billie hỏi. “Tôi biết đó không phải là việc của tôi, nhưng tôi tò mò muốn biết. Cậu có phiền kể với chúng tôi không, mister?”

“Gọi tôi là Harrison.” Anh nói lần nữa. “Tôi không phiền nói về lý do tôi ở đây. Tôi đang tiến hành thứ tôi khá chắc chắn là một cuộc săn đuổi ngỗng trời. Ít nhất thì người đàn ông mà tôi làm việc cho đã tin rằng chuyến đi của tôi sẽ kết thúc bằng việc chạy theo sau một giấc mơ.”

“Cậu đã có một công việc rồi à?” Dooley hỏi.

“Tôi đã lấy một kỳ nghỉ tạm thời.”

“Vậy cậu có thể kết thúc bằng việc ở lại đây. Đó không phải là một cách sao?”

“Tôi đoán là tôi có thể.”

“Tôi nói cậu nên ở lại.” Billie tuyên bố. “Đừng làm việc cho bất kỳ ai ngoại trừ bản thân. Đó là cách của chúng tôi. Cậu không cần phải trả lời bất kỳ ai hết.”

“Cậu có phiền trả lời một câu hỏi về luật pháp không?” Ghost hỏi,

“Ông muốn biết điều gì?”

“Tôi đang nghĩ rất lung về việc ăn cắp một con ngựa,” Ghost thông báo. Ông đứng dậy và đi đến chiếc bàn. “Kẻ mà tôi đang nghĩ về việc cướp bóc ấy đã đánh cắp người phụ nữ của tôi nhiều năm trước, vì thế, theo quan điểm của tôi, tôi thật sự không làm điều gì sai. Luật pháp đứng về phía tôi, đúng không?”

Harrison dựa lựng vào ghế. Anh kềm bản thân lại trước khi mỉm cười. Câu hỏi thật thú vị, nhưng anh không muốn Ghost nghĩ anh đang cười cợt ông ta.

“Rất tiếc đã làm ông thất vọng,” anh nói. “Lòng kiêu hãnh có thể đứng về phía ông, nhưng luật pháp thì không.”

Dooley vỗ bàn tay xuống mặt bàn và buột ra một tràng cười khác. “Đó là những gì tôi đã bảo ông ta,” Ông loan báo bằng một giọng gần như hét. “Lòng kiêu hãnh sẽ khiến ông bị treo cổ bởi bọn dân vệ nếu ông ăn cắp con ngựa của Lloyd.” 

Ghost không thích câu trả lời của Harrison. Ông rời khỏi bàn, vừa đi vừa lầm bầm với chính mình. Tuy vậy câu hỏi của ông ấy đã mở cánh cửa cho những người khác, và trong giờ kế tiếp, Harrison phân phát những lời tư vấn pháp luật miễn phí. Mặc dù anh được giáo dục tại Oxford và đã làm công việc thực tập của mình tại nước Anh, anh cũng làm việc cho một người sở hữu hai nhà máy. Bởi vì công ty thường xuyên chuyên chở hàng hoá đến vùng bờ đông của nước Mỹ, Harrison đã phải tự mình làm quen với những luật lệ quy định cho xuất và nhập khẩu.

Sự khác biệt giữa cách thức luật pháp vận hành bởi toà án của nước Anh và của nước Mỹ đã mê hoặc anh. Anh nghiền ngẫm không mệt mỏi bất kỳ tài liệu nào về những quyết định bất thường và những trường hợp mà anh có thể sẽ liên quan.

Các đồng sự của anh đã nghĩ đó là bài đọc thực sự khô khan, đặc biệt những trường hợp cũ hơn mà anh muốn thảo luận cùng họ. Anh đã được bảo đó là tài liệu nhàn chán nhất, và nó nhắc nhở họ về tất cả những bài đọc bắt buộc mà họ đã phải chịu đựng trong suốt thời kỳ học đại học. Harrison đã không đồng ý. Anh yêu những bài học Triết, đặc biệt là Plato, và anh cũng thích đọc về những quan điểm của các học giả, những người đã thiết lập chính phủ cho đất nước của anh. Nhưng trên hết mọi thứ, anh yêu luật lệ. Kỷ cương của hệ thống tư pháp lôi cuốn anh. Anh đã nghĩ đó là điều bắt buộc khi theo kịp những quyết định mới nhất để cuối cùng anh cũng có thể trở thành người giỏi nhất trong lĩnh vực của mình. Chỉ tốt thôi thì không đủ với anh. Harrison đã phấn đấu đạt xuất sắc trong mọi thứ anh làm. Việc không hoàn thành những câu đố khiến anh phát điên. Bất luận anh bắt đầu thứ gì, anh phải làm cho trọn vẹn.

Niềm đam mê của anh với luật pháp và lòng trắc ẩn của anh dành cho những người đồng loại khiến anh không được ưa chuộng trong nhiều nhóm xã hội. Bởi vì anh làm việc cho Đức ông Elliott đầy quyền lực, anh chưa bao giờ thật sự bị phủ quyết, cho dù anh chắc chắn đã đến gần điều đó trong nhiều dịp, tất cả là bởi vì anh đã nhận những vụ kiện không được ưa chuộng. Anh đã nhanh chóng có được danh tiếng là nhà vô địch của những người kém may mắn của khu ổ chuột của London. Anh không có ý định trở thành nhà vô địch của bất cứ ai, dĩ nhiên, và nếu có ai đó ở trường bảo anh rằng cuối cùng anh sẽ trở thành một luật sư hình sự, ngay cả trên cơ sở bán thời gian, Harrison sẽ nghĩ rằng anh ta mất trí rồi.

Danh hiệu không mong muốn ấy đã khiến anh phải trả giá bằng đính ước của anh với quý cô Edwina Horner, cô tađã thông báo với anh trong một bức thư rằng cô takhông thể chịu đựng được viếc kết hôn với một kẻ chuyên gây rối, bất kể trong tên thánh Chúa điều đó có nghĩa là gì. Những người đàn ông vẫn coi mình là bạn của anh đã cảnh báo anh phải bỏ đi cái ý tưởng lố bịch rằng người nghèo ở Anh nên được hưởng những quyền tương tự như người giàu. Harrison, tuy vậy, từ chối chấp nhận một quan điểm xa xỉ, tự mãn như thế.

“Có lẽ luật pháp trong nước Anh khác với luật pháp của chúng ta chăng,” Ghost gợi ý. Ông đã băng qua phòng trở lại và trao cho Harrison ánh mắt đầy hy vọng. “Tôi đang nghĩ có thể tôi không bị treo cổ nếu tôi anh cắp con ngựa bởi vì Lloyd đã bắt đầu trò bẩn thỉu trước.”

Harrison lắc đầu. Ghost rõ ràng đã không muốn từ bỏ kế hoạch của mình.

“Tôi đã nghiên cứu đủ luật của Mỹ để biết rằng ông vẫn sẽ bị cho là có tội.”

“Ngay cả khi ông ta đã không thẳng thắn và bắt đầu trò bẩn thỉu trước ư?”

Trong khi Harrison không quen với cả hai cách diễn đạt kỳ lạ đó, anh vẫn cảm thấy anh đang đưa ra lời khuyên hợp lý. “Ngay cả như thế.” Một lượt các câu hỏi khác tiếp theo sau. Tất cả những kẻ hiếu kỳ lúc đầu quan sát anh từ bên kia quán đã lần lượt chuyển đến bàn của Harrison và bây giờ đã hình thành một nửa vòng tròn. Dường như không ai trong số họ có vẻ vội vã xúc tiến cho ngày của mình.

Cánh cửa quán rượu đột ngột bật mở. “Miss Mary đang đến. Cole cưỡi ngựa phía sau cô ấy.”

Người đàn ông vừa la to lời thông báo nhảy bật trở lại lối đi bộ. Phản ứng trước cái tin ấy gây ngạc nhiên cho người chứng kiến. Mọi người đàn ông bật dậy và lao ra bên ngoài. Dooley gần như ngã khuỵu gối trong sự chạy tán loạn ấy. Cuối cùng ông lấy lại được sự thăng bằng và quay nhìn Harrison.

“Cậu không đi cùng sao? Ít nhất cậu phải nhìn qua Mary Rose của chúng tôi. Cô ấy xứng đáng với thời gian của cậu.” Vì Dooley hẳn sẽ nghĩ thật bất thường nếu Harrison không tỏ ra một chút hứng thú, anh rời khỏi bàn và đi theo ông già ra cửa. Tuyvậy, Harrison đã không chút vội vã để gặp cô gái trẻ, và Dooley đã đi xuống khối nhà và nửa đường băng qua phố trước khi Harrison đến được cọc cột ngựa của toà nhà ở góc phố.

Chuyến đi săn của anh có thể kết thúc tốt đẹp chỉ trong vài phút nữa. Harrison đột ngột tràn ngập những cảm xúc mâu thuẫn. Anh đã hứa với đức ngài Elliott rằng cuộc phiêu lưu này sẽ là nỗ lực cuối cùng để giải câu đố, và nếu Elliott hoá ra lại đúng, vậy thì việc du hành qua tất cả khoảng cách này chỉ là một chuyến đi săn ngỗng trời khác mà thôi.

Anh buông một tiếng thở dài mt mỏi. Thật ra Elliott đã tranh luận là không cần bàn cãi nữa. Mary Rose Clayborne không thể có khả năng là con gái của ông được. Victoria là một đứa trẻ đơn độc. Mary Rose có tới bốn người anh trai. Nhưng khi thông tin đó được xác minh bởi vị luật sư ở St. Louis, người đàn ông cũng phát biểu vài nhận xét khác mà Harrison cảm thấy phải cân nhắc. Mary Rose đã giữ sự cảnh giác của cô trong suốt cuộc phỏng vấn và từ chối trao ngay cả những cái tên của các anh trai. Vị luật sư báo cáo rằng cho dù cô cực kỳ nhã nhặn, thật hiển nhiên với ông rằng cô đã sợ hãi. Người giám thị cũng không thể thuyết phục được cô gái trẻ hợp tác.

Tuy nhiên,bà hiệu trưởng đã chứng tỏ rất hữu ích. Bà ta kể với người luật sư rằng hai trong số anh trai của Mary Rose đã đi cùng em gái của họ đến trường vào lúc bắt đầu mỗi học kỳ. Bà đã không gặp mặt cả hai người họ, thậm chí không nhìn từ xa, và do đó không thể mô tả các quý ông đó. Bà ta nghe được một tin đồn nhiễu loạn về một trong những người anh trai, nhưng bà ta từ chối trao cho người luật sư chi tiết.

Bà ta tuyên bố bà ta không muốn là kẻ buôn chuyện và rằng Mary Rose là một học sinh mẫu mực, trước đây cô ấy đã phải điều chỉnh để sống trong một trường nội trú, và một lời đồn hèn hạ của một trong những cô gái vừa chớm bắt đầu đã nhanh chóng ngừng lại. Dù vậy không một ai từng tin điều đó, dĩ nhiên. Chuyện ngồi lê đôi mách là dành cho những người nông dân không phải là các quý cô trẻ đúng mực.

Bà ta không thể bị thúc ép thêm được nữa. Harrison lắc đầu. Chuyện ngồi lê đôi mách không thể tin cậy được, dĩ nhiên rồi. Có lẽ mọi thứ đã giống y như Elliott đã dự đoán. Một trường hợp khá tươngđồngkhác của hai người phụ nữ. Elliott đã thúc giục Harrison bỏ cuộc, giốngnhư người đàn ông luống tuổi cuối cùng đã làm, và chấp nhận bằng chứng phá huỷ linh hồn rằng Victoria Elliott bé bỏng đã chết không lâu sau khi bị bắt đi. Trong trái tim anh, Harrison biết Elliott nói đúng, nhưng mỗi khi anh nhìn vào người đàn ông đã bảo vệ cha của Harrison trong nhiều năm, anh cảm thấy sựthúc ép phải tiếp tục thêm một chuyến đi săn nữa.

Harrison đã tin rằng anh là một người thực tế, nhưng ngay cả như thế, bản chất bướng bỉnh của anh đã bảo anh đi đến Montana và tự mình tìm ra sự thật. Không phải anh muốn nắm bắt cầu vồng. Anh đã ở Mỹ sẵnrồi khi nhận được điện báo về cuộc tìm kiếm mới nhất, và Chicago chỉ mất một ngày cỡi ngựa từ nơi anh đang ở. Anh đã không lãng phí thời gian khi đi đến vùng ngoại ô thành phố để nói chuyện với người phụ nữ tin rằng bà ta đã gặp con gái của Elliott. Sau khi nói chuyện với Mrs. Anna Middleshaw và nghe báo cáo của người luật sư đã phỏng vấn Mary Rose, anh quyết định là đáng bõ công để anh đi vào trong vùng hoang dã. Mrs. Middleshaw không có vẻ là một người phụ nữ thích diễn kịch hoặc xúc động. Bà ta thật sự điềm tĩnh. Bà ta tin bằng tất cả trái tim rằng bà ta đã trông thấy Lady Victoria. Lập luận của bà ta là có cơ sở. Không ai, bà ta nói, có thể trông giống một người khác nhiều như thế mà không có quan hệ họ hàng được. Harrison muốn tin bà ta nói đúng.

Anh cổ vũ bản thân khỏi sự thất vọng và bước ra khỏi lối đi bộ lát ván. Ánh lập loè của kim loại bắt được sự chú ý của anh. Anh xoay nửa người để nhìn ra sau xuống lối đi bộ và thấy thứ trông giống như một họng súng trường nhô ra từ một con hẻm cách đó khoảng mười lăm bộ. Bất cứ kẻ nào giữ khẩu súng hẳn đang nhắm vào nhóm người đang đứng phía trước cửa hàng bách hoá.

Harrison nhận ra Henry, Ghost và Dooley, nhưng có ba người đàn ông anh chưa từng gặp trước đó đang đứng trong một vòng tròn trên lối đi đối diện. Một người đàn ông với mái tóc màu vàng sáng đứng cạnh Henry, nhưng khi anh ta bước lui lại một bước, nòng súng hướng lên một chút. Tuy vậy, Tóc Vàng di chuyển lần nữa gần như ngay lập tức và Dooley tình cờ chặn anh ta khỏi sự phục kích. Nòng súng, Harrison nhận ra, hạ thấp xuống một lần nữa.

Anh quyết định sẽ can thiệp. Nhóm đàn ông lần lượt vào bên trong cửa hàng. Harrison cởi bỏ áo khoác trên đường băng ngang qua con phố, ném nó trên cọc cột ngựa phía trước lối đi bộ, và đi vào bên trong.

Mùi của da thuộc và gia vị điền đầy không khí quanh anh. Cửa hàng thật lớn, khoảng kích thước của một trong những chuồng ngựa của Elliott ở quê nhà. Có một lối đi rộng chạy dọc theo cửa hàng và hai lối đi nhỏ hơn khác ở hai bên. Các hàng kệ võng xuống vì sức nặng sắp thànhhàng của những vại thực phẩm, những chồng quần áo, đồ da, cuốc chim và xẻng, và nhiều đến mức không thể bao quát hết được. Toàn bộ cửa hàng được xây dựng từ nhiều thứ gỗ khác nhau, nhưng phần lớn là gỗ thông, y như những toà nhà còn lại trong thị trấn.

Harrison chưa từng trông thấy một sự bố trí nhồi nhét thiếu tổ chức như thế trong suốt cuộc đời anh. Sự ám ảnh của anh về tính kỷ luật và trật tự đã khiến anh thầm phê phán sự hỗn loạn trước anh. Những kiện vải sặc sỡ chồng đống một cách bừa bãi trong một kim tự tháp lệch trên mặt một cái bàn tròn trong một góc cửa hàng, cạnh ba thùng dưa muối có kích thước khổng lồ. Anh quan sát một người đàn ông nhếch nhác vọc tay xuống và lấy ra một lượng dưa lớn khỏi nước muối, rồi chùi bàn tay ẩm ướt của ông ta vào làn vải ren buông xuống từ kiện vải trên chiếc bàn. Kiện vải rơi xuống sàn nhà chắn đường đi của người đàn ông, và ông đơn giản chỉ dẵm lên nó trên đường trở lại phía trước cửa hàng.

Làm việc ở giữa sự hỗn loạn như thế sẽ khiến Harrison mất trí. Vìdanh Chúa, người chủ cửa hàng làmsao có thể tìm thấyđược bất kỳ điều gì? Harrison buột ra một tiếng thở dài, đẩy sự việc ra khỏi đầu óc, rồi di chuyển đến cạnh lối vào nơi anh lên kế hoạch ở lại cho đến khi anh tìm ra được Tóc Vàng trong đám đông.

Anhchàngquái quỷ đó ở đâu rồinhỉ? Harrison ít nhất cũng cao hơn mọi người khác trong cửa hàng nửa cái đầu, tuy vậy, anh vẫn không thể tìm thấy Tóc Vàng. Anh ta không thể biến mất trong không khí được. Dù vậy,với sự hỗn độn thế này, Harrison đoán là bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra.

Dooley vẫy anh từ bên trái cửa hàng. Ông già đứng trước quầy tính tiền, đang nói chuyện thì thầm với một quý cô trẻ tóc nâu xinh đẹp. Cô ta phải là con gái của chủ quán, người có tên Catherine Morrison. Dooley ra hiệu anh đến quầy hàng, nhưng Harrison lắc đầu và ở nguyên nơi anh đang đứng. Anh không muốn tạo cơ hội bỏ lỡ Tóc Vàng. Nếu Dooley nghĩ hành vi của anh là bất lịch sự, Harrison chẳng bận tâm cũng chẳng quan tâm.

Vài phút sau anh nghe Dooley nói gì đó về “nhút nhát”.Vì Dooley đang nhìn vào anh khi ông ta nói lời bình luận, Harrison đoán ông ta đang ám chỉ anh. Ý tưởng thật nực cười. Người phụ nữ Morrison bắt được sự chú ý của anh khi cô ta vẫy anh. Cô ta nghiêng nửa người trên mặt quầy và trao cho anh một nụ cười khiêu khích, hãy-đến-và-gặp-em-này. Anh không mỉm cười đáp lại. Anh không có tâm trạng xã giao ngay lúc này, vì anh đang cảm thấy việc cảnh báo cho người lạ quan trọng hơn.

Anh không thường can thiệp vào công việc của người khác, nhưng anh nhiệt thành tin tưởng vào cung cách công bằng và chơi đẹp. Việc phục kích một người đàn ông không phòng bị là một điều hèn nhát khốn kiếp để làm, và Harrison không bao giờ chịu đựng được một kẻ hèn nhát.

Anh đã hết kiên nhẫn. Anh quyết định sẽ phải đi tìm người đàn ông, nhưng ngay khi anh bắt đầu di chuyển, Tóc Vàng xuất hiện ở cuối lối đi chính, mang một bao tải lúa mì hoặc bột mì trên vai. Trong lúc Harrison đợi anh tađi đến lối vào, một người phụ nữ trẻ đi vòng qua Tóc Vàng và vội vã hướng đến Harrison.

Chúa toàn năng, cô phảilà lady Victoria. Người phụ nữ trẻ xinh đẹp đang đi thẳng đến anh phải là con gái thất lạc từ lâu của Elliott. Cô giống hệt hình ảnh của người vợ cuối của ông ấy. Với cái nhìn đầu tiên vào cặpxương gò má cao, đôi mắt xanh rực rỡ ấy, Harrison hít vào một hơi thở và quên thở ra. Sự kinh ngạc làm anh tê liệt. Trái tim anh bắt đầu đập dồn dập trong lồng ngực cho đến khi trở nên đau đớn, và cuối cùng anh cũng buộc được bản thân thở trởlại.

Anh không thể tin những gì anh đang nhìn. Người phụ nữ đáng yêu này cứ như thể vừa bước ra từ bức chân dung sơn dầu của Lady Agatha treo trên lò sưởi trong thư viện của Elliott. Quần áo có khác biệt, đúng; dĩ nhiên nó phải khác rồi, nhưng mọi thứ khác không thể tin được, ngay cả đến những nốt tàn nhang rải rác trên sống mũi dường như cũng y hệt. Harrison đột ngột không quan tâm cô có bao nhiêu người anh trai. Đúng y như Mrs. Middleshaw đã nói. Không ai có thể giống một người khác nhiều như thế mà không có quan hệ họ hàng.

Mary Rose Clayborne. Cô càng đến gần anh, những sự khác biệt tinh vi càng trở nên rõ ràng hơn. Đôi mắt cô nhạt màu hơn một chút so với bức chân dung của mẹ cô khi bà là một một phụ nữ trẻ. Harrison thở dài thất vọng. Hình dáng của đôi mắt cô gần giống hình trái hạnh, đẹp kỳ lạ và cấu trúc xương gò má tương tự như của mẹ cô; tuy vậy, vì bây giờ cô đang đến gần anh hơn, anh không thể hoàn toàn chắc chắn. Quỷ thật, cô thậm chí cũng có chút giống với Tóc Vàng. Cô có cùng màu tóc. Không, không hoàn toàn tương tự. Tóc của cô có màu vàng sang,kẻ sọc những dải màu mật ong. Chúa ơi, cô thật xinh đẹp, nhưng cô cũng có thể là em gái của Tóc Vàng, và quỷ tha ma bắt, làm sao điều đó là có thể khi cô trông giống vợ của Elliott nhiều đến thế cơ chứ?

Anh còn quá trẻ khi gặp Lady Agatha lần cuối để bây giờ có thể nhớ được những chi tiết đáng kể vdiện mạo của bà. Anh chỉ lên mười khi bà và chồng rời khỏi để đến Mỹ tham dự lễ khai trương trọng thể nhà máy đặt tại thành phố New York của họ. Anh nhớ những thứ ngốc nghếch trẻ thơ về bà, chẳng hạn như bà có mùi tuyệt nhưthế nào, giống như những bông hoa sau cơn mưa, và cách bà mỉm cười với anh, đầy tình yêu thương và sự tử tế trong mắt. Anh nhớ hơi ấm và sự dịu dàng tròng vòng tay ôm của bà, nhưng tất cả những ký ức được giữ gìn trân trọng bởi một cậu bé sớm mất mẹ ấy chẳng giúp gì được cho anh lúc này.

Anh đã không bao giờ được gặp lại Lady Agatha. Sau khi trở về London, bà đã ở riết trong phòng riêng cả ngày lẫn đêm, mặc đồ tang, anh được nghe bảo thế, và giam mình trong bóng tối để khóc thương cho sự biến mất của người con gái mới được bốn tháng tuổi của bà.

Người phụ nữ đang đi về hướng của anh là Lady Victoria sao? Chúa giúp anh, anh không biết. Trí óc anh điên cuồng tìm kiếm cách thức để tìm ra sự thật. Rồi anh nhớ ra những gì mà Dooley và những người đàn ông khác đã kể với anh về Mary Rose Clayborne. Cô là nhà bảo trợ của những người yếu đuối. Chẳng phải Dooley đã bảo anh rằng cô làm các anh trai phát điên bởi vì cô liên tục kéo những kẻ bá vơ về nhà cùng cô sao? Harrison ngay lập tức có một kế hoạch mới.

Anh sẽ không còn là thứ đồ khốn kiếp khó nhằn nhất từng thấy trong thị trấn nữa. Vai trò đó đã cho anh những thông tin anh cần và được chấp nhận bởi những người đàn ông trong quán rượu. Trò giả vờ đó sẽ không hiệu quả vào lúc này, ít nhất là không đối với Mary Rose Clayborne. Cô thích những kẻ thất bại kỳ quặc, và vì thế anh quyết định trở thành chính xác như thế. Anh sẽ trở thành một kẻ vụng về, ngờ nghệnh, một chàng trai thành phố không có đủ ý thức chung chung để sống sót. Anh chỉ hy vọng anh có thể làm trọn trò bịp đó.






Mary Rose nhận ra người lạ gần như ngay lập tức. Anh khoanh tay trước ngực và nghiêng người dựa vào bậu cửa sổ của cửa hàng Morrison. Anh là một gã khổng lồ, thật sự không thể nào không chú ý đến được, với mái tóc nâu sẫm và đôi mắt xám đầy biểu cảm đáng kinh ngạc. Anh thật đẹp trai, cô nghĩ, theo cách gian truân, dày dạn sương gió, nhưng vẻ bề ngoài không quan trọng đối với cô. Anh chắc chắn có vẻ không hạnh phúc. Chúa lòng lành, anh trông đủ xanh xao để làm cô nghĩ anh đã thấy thứ gì đó cực kỳ đau buồn.

Chẳng hạn như một bóng ma (ghost), cô nghĩ thầm. Rồi cô mỉm cười, bởi vì ý tưởng đó thật là ngốc nghếch. Chỉ có Ghost từng nhìn thấy những linh hồn ở thế giới khác, và chỉ sau khi ông ấy chìm sâu trong mẻ rượu ủ của mình để bảo đảm về những ảo ảnh. Một bóng ma, thật sự.

Tuy vậy, cô ước chi anh không có vẻ đau buồn đến thế. Cô quyết định giới thiệu bản thân với anh. Có lẽ anh sẽ kể với cô có điều gì xảy ra với anh. Cô sẽ có thể giúp đỡ. Cũng nhanh chóng hệt như ý tưởng đến gặp anh, cô chống lại nó, bởi vì cuối cùng cô cũng nhận ra anh đang mang một trong những dây đai súng kỳ lạ đó, và, vì Chúa, nếu đúng là như thế, cô không có ý định tử tế hoặc giúp đỡ. Chà, cô thậm chí có thể tự mình bắn anh cũng nên.

Cô biết cô đã vội vàng nhảy ngay đến kết luận. Cô quyết định cách tốt nhất là phớt lờ anh. Cô đến lối vào và cố mở cửa cho anh trai. Cole đã ở ngay sau cô, nhưng bàn tay anh đang bận giữ bao tải trên vai.

Harrison nhanh chóng khoá đường thoát của cô. Anh dựa người vào cánh cửa và đợi cô ngước nhìn anh.

Cô đã có được thời gian ngọt ngào của mình.

“Tôi sẽ không đi ra ngoài vào ngay lúc này đâu, ma’am.”

“Anh sẽ không sao?”

Anh lắc đầu. “Không tôi sẽ không.” Cô ngây người nhìn anh. Cuối cùng anh đã mỉm cười. Cô gần như đã cười đáp lại. Cô ngừng bản thân đúng lúc. Cô chỉ đứng cách xa anh một bộ và do đó, phải ngửa đầu ra sau để có thể lấy được cái nhìn gần hơn vào mắt anh. Có một ánh lấp lánh ở đó, cô nhận ra. Cô không thể hình dung anh tìm thấy điều gì thú vị. Màu mắt cũng sẫm lại, và anh có mùi thật tuyệt. Giống như khí trời và da thuộc, cô quyết định, và bởi vì làn da anh quá sạm màu, cô biết anh đã trải qua nhiều thời gian dưới ánh mặt trời.

Mary Rose lắc bản thân khỏi tình trạng sững sờ. “Tại sao tôi không nên ra bên ngoài?” Cô hỏi. 

Harrison biết anh sẽ phải thôi nhìn chằm chằm vào cô để trả lời câu hỏi. Chúa ơi, cô thật xinh xắn. Anh đã lưu ý tới hương thơm của cô, rất nhẹ và thoang thoảng, giống hệt hương thơm mà mẹ cô thường có, và, địa ngục ơi, anh biết anh đang cư xử như một cậu học trò, nhưng anh không thể kềm được bản thân. Anh cũng không thể ngừng mỉm cười với cô bởi vì cô đáng yêu đến chết tiệt, dĩ nhiên, nhưng cũng bởi vì cả hai khả năng cô có thể và không thể là con gái của Eliiott.

Sự thật nhanh chóng đưa anh trở về hiện tại

“Mở cửa, Mary Rose,” Tóc Vàng ra lệnh. Anh ta đang nhìn chằm chằm vào Harrison khilầm bầm mệnh lệnh thiếu kiên nhẫn ấy.

“Quý ông này không muốn chúng ta rời khỏi vào lúc này,” Cô trả lời. Cô quay sang anh trai và nhún vai. “Em không biết tại sao.” 

Cole trừng mắt vào Harrison. Giọng anh ta gay gắt khi anh ta nói, “Xem nào, mister, có những cách thức dễ dàng hơn để làm quen. Nếu anh muốn gặp em gái tôi, hãy đợi cho đến khi tôi bỏ thứ này xuống.Sau đó tôi có thể cho phép anh nói chuyện với cô ấy.”

Mary Rose không thể để cho người lạ bị lừa. “Anh ấy sẽ không cho phép anh nói chuyện với tôi đâu.” Cô giải thích. “Anh trai tôi sẽ không bao giờ cho phép tôi nói chuyện với người lạ. Tên tôi là Mary Rose Clayborne. Và anh là ai, hãy nói đi.”

“Harrison Stanford MacDonald.”

Cô gật đầu. “Rất hân hạnh được gặp anh, Mr. MacDonald. Bây giờ tôi có thể ra bên ngoài chưa?”

“Tôi phải nói chuyện với anh trai cô trước đã.” Anh nói.

Cô lùi một bước và dẫm lên chân anh trai. “Anh là một tay súng à?”

Cô làm cho câu hỏi nghe giống như một lời kết tội. Cô không trao cho anh thời gian trả lời, rõ ràng đã quyết định anh là như thế. Cô cau mày với anh và lắc đầu.

“Anh có thể quên việc kéo anh trai tôi vào một cuộc đấu tay đôi đi nhé. Anh ấy không có chút hứng thú nào đâu. Tôi gợi ý rằng anh hãy rời khỏi Blue Belle đi, sir. Anh không được chào đón ở đây.”

“Chúa cứu rỗi, Mary Rose. Anh có thể tự mình nói chuyện mà. Anh là một tay súng à, mister?”

Harrison lắc đầu. Anh đã hết sức bối rối bởi sự chuyển hướng của cuộc trò chuyện. “Không.” Anh trả lời. “Tôi không phải là một tay súng.” Anh quay sang Mary Rose. “Thật ra cô nghĩ tôi ở đây để đấu tay đôi có nghĩa là gì?”

Đôi mắt cô mở rộng. “Cole, anh ấy không biết đấu tay đôi có nghĩa là gì. Anh đến từ đâu thế, Mr. MacDonald?”

“Scotland.”

Cô cau mày với câu trả lời của anh. “Tại sao anh đến Blue Belle?”

“Tôi đang tìm kiếm một nơi để định cư.”

“Vậy anh không đến đây để đấu với anh trai của tôi à?” Cô đã ngưng cau mày với anh, nhưng giọng cô vẫn đầy ngờ vực. Rõ ràng là cô chưa hoàn toàn bị thuyết phục.

Anh quyết định trả lời câu hỏi của cô bằng một trong những câu hỏi của chính anh. “Tại sao tôi muốn làm điều đó, ma’am? Tôi thậm chí còn chẳng biết anh trai cô.”

Cô buột ra một tiếng thở dài hạnh phúc. “Chà, ra vậy,” cô thì thầm. Cô chải mái tóc ra phía sau vai trong cử chỉ mà anh thấy hoàn toàn nữ tính, và mỉm cười ngọt ngào với anh. “Tôi đã không nghĩ anh là một tay súng, nhưng tôi không thể hoàn toàn chắc chắn. Khi tôi nghĩ…”

Cole không để cô hoàn tất lời phàn nàn mà cô định nói. “Vì Chúa, Mary Rose. Mở cửa.”

“Nhưng em chưa giới thiệu anh với Mr. Donald.” Cô phản đối.

“Anh không cần biết anh ta.” Cole lầm bầm. “Douglas đang chờ ở bên ngoài cùng chiếc xe thồ. Mở cửa ra ngay nào.”

Mary Rose dường như không bị tác động bởi tông giọng cáu kỉnh cửa người anh trai. Cô tiếp tục mỉm cười với Harrison và hành động như thể cô có đủ thời gian trên đời để nói chuyện với anh. “Tên anh trai tôi là Cole Clayborne. Anh ấy có một tên lót, những anh ấy nhạy cảm về nó lắm, và anh ấy sẽ giết tôi nếu tôi kể với anh nó là gì. Cole, em muốn anh gặp Mr. Harrison…”

“Mary Rose, thề với Chúa anh sẽ thả bao bột mì nặng như quỷ này xuống đầu em.”

Cô thở dài. “Anh trai tôi thực sự rất tử tế, sir, ngay khi anh biết anh ấy.” Harrison không bị thuyết phục chút nào. Cole chẳng giống chút nào với kiểu người từng có thể tử tế. Vẻ cau có trên gương mặt anh ta có vẻ như được gắn chặt vĩnh viễn. Chỉ duy nhất một thứ chắc chắn. Anh trai của Mary Rose sẽ không chờ đợi thêm chút nào nữa. Harrison quyết định tốt hơn anh nên nhanh lên và nói cho anh ta biết về cuộc phục kích trước khi người đàn ông thiếu kiên nhẫn lao như cơn bão xuyên qua cánh cửa đóng. Anh ta trông có vẻ đủ khoẻ mạnh và cáu kỉnh để làm chính xác điều đó.

“Có một họng súng trường đang nhắm vào anh,” Anh bắt đầu. Anh giữ cho giọng mình thấp để những khách hàng khác không nghe lỏm được. “Bất kể ai đó muốn bắn anh vẫn đang trốn trong ngõ hẻm bên kia phố. Tôi nghĩ anh có thể muốn biết.”

Cole ngay lập tức đánh mất vẻ cáu kỉnh. “Cậu có nhìn qua anh bạn đó không?”

Harrison lắc đầu. “Tôi cân nhắc đến việc bắn khẩu súng ra khỏi tay hắn, nhưng sự thật là tôi chỉ mới mua khẩu súng này và tôi vẫn chưa thử nó. Có lẽ tôi sẽ kết thúc bằng việc làm bị thương ai đó.”

“Chuyện cũng thường thôi mà.” Cole bảo anh, vẻ bực tức hiện rõ trọng giọng nói.

“Rất tiếc đã không giúp được anh,” Harrison nói. “Nhưng cho đến khi tôi học cách chính xác để…” Anh để lửng câu nói. Anh sẽ để Mary Rose và anh trai cô tự rút ra kết luận.

Anh không phải đợi lâu. Mary Rose thở gấp. “Anh đang mang một khẩu súng và anh chưa bao giờ sử dụng nó trước đây sao?”

“Vâng, thưa cô.” Không phải anh nói dối cô lần nữa, nhưng anh cũng không nói sự thật với cô. Anh cố tình che giấu những thông tin thích đáng, biết rõ rằng cô sẽ đi vào con đường mà anh muốn cô đi. Cách thức mà anh đang điều khiển cô không phù hợp với anh. Tuy vậy, anh sẽ làm những gì cần thiết nhằm giành được sự tin cậy của cô để anh có thể tìm ra những gì anh cần biết, và vì cô quan tâm những kẻ bá vơ, anh đã quyết định mình sẽ phải trở thành một. 

“Anh mất trí rồi sao?” Cô hỏi anh. 

“Tôi không tin là thế.” Anh trả lời.

“Chúa nhân từ, anh không biết là không nên đi loanh quanh trong thị trấn mà trang bị vũ khí sao? Người to lớn như anh nhất định sẽ bị lôi kéo vào một trận đấu. Anh sẽ tự giết mình mà chẳng tốn chút thời gian nào. Đó là những gì anh muốn sao, Mr. MacDonald?”

Đôi tay cô di chuyển lên hông, và cô đang nhìn anh như thể cô nghĩ anh không có đến một mảnh ý thức. Cô nhắc anh nhớ đến một cô giáo đang khiển trách một trong những học trò của mình. Dù vậy, anh chưa từng có một người giáo viên nào trẻ trung và xinh đẹp như thế này. Phần lớn đều già nua, vô vị và khô như ngói.

Rõ ràng cô quan tâm đến anh. Kỳ lạ, nhưng anh thích sự quan tâm mà cô dành cho anh. Việc trở thành một kẻ bá vơ rốt cuộc cũng không quá đáng sợ.

Harrison cố tỏ ra lo lắng. “Không, thưa cô. Tôi không muốn bị giết. Tôi muốn học cách sử dụng khẩu súng mới của mình. Tôi không thể làm điều đó, phải không, nếu như tôi cứ giữ nó trong bao.”

Cole buông ra một tiếng thở dài lớn. Harrison ngay lập tức quay sang anh ta. “Anh có muốn tôi mang cái bao tải đó ra bên ngoài cho anh không? Tôi có thể đặt nó vào sau chiếc xe thồ và đi tìm cảnh sát.”

“Chúng tôi không có cảnh sát ở Blue Belle.” Mary Rose giải thích.

Harrison không cần phải giả vờ ngạc nhiên. “Vậy thì ai sẽ giữ trật tự ở đây?”

“Không ai hết.” Cô trả lời. “Đó là lý do tại sao thị trấn này là một nơi nguy hiểm như thế cho những người như anh. Anh đã lớn lên trong thành phố, đúng không, Sir?”

Anh cố không bực dọc trước vẻ thương cảm trong giọng cô. “Vâng, thực sự tôi lớn lên trong thành phố. Xin vui lòng gọi tôi là Harrison. Sir hay mister nghe quá hình thức ở đây.”

“Tốt.” Cô đồng ý. “Tôi sẽ gọi anh là Harrison. Làm ơn tháo súng của anh ra đi. Anh thật sự không nên mang nó. Tôi cá là ai đó đã bảo anh rằng nó là thứ phục trang thời thượng trong lãnh thổ của chúng tôi, đúng không? Hay là anh đã đọc được như thế?”

“Tôi đã đọc rằng nó là một thiết bị cần thiết.”

Cô thở dài. “Ôi, Trời.”

Cole đã đợi đủ lâu. Anh nghiêng người, chống bao bột mì sát vào tường, đứng thẳng dậy, rồi lắc vai giống như một con gấu để tống khứ đi sự vẹo cổ. Mary Rose và Harrison tránh khỏi đường của anh khi anh đi ra cửa. Có vẻ như Cole không quá sức quan tâm về sự phục kích. Anh đẩy em gái ra xa khỏi cửa, rút súng khỏi dây đeo, và sau đó mở cánh cửa chỉ đủ để một dải nắng soi vào.

Douglas đang đợi ở bên ngoài. Anh trai của Cole đứng trên đường, cạnh chiếc xe thồ của họ, dựa người vào cọc cột ngựa. Có vẻ như anh ta đang ngủ say. Cole huýt lên để thu hút sự chú ý của anh ta.

Harrison quan sát Mary Rose. Cách hành xử của cô đánh đố anh. Giây phút anh trai cô chạm tay vào khẩu súng, cô bao phủ tai bằng cả hai tay và ngước nhìn trần nhà với vẻ cam chịu trên gương mặt.

“Douglas, nằm xuống đất.” Cole hét to mệnh lệnh ít hơn một giây trước khi anh nhú ra khỏi ngưỡng cửa, nhắm đích, và bắn nhanh ba phát súng. Tiếng súng vang vọng quanh cửa hàng. Kính cửa sổ run rẩy với tiếng động.

Nhanh như tia chớp, anh đặt khẩu súng trở lại vỏ. “Điều phải làm thôi mà.” Rồi anh nhặt bao bột mì lên và sải bước ra bên ngoài. Thái độ bình thường của anh có gây ngạc nhiên một chút, dĩ nhiên, nhưng điều khiến Harrison sửng sốt nhất là sự kiện rằng đa số khách hàng bên trong cửa hàng chẳng tỏ ra ít nhất một chút hiếu kỳ nào. Nếu họ có nghĩ Cole Clayborne thật bất thường khi bắn súng ra ngoài cửa thì chắc chắn họ cũng không để lộ điều đó ra. Những thứ kiểu như thế này đã xảy ra mỗi ngày sao? Harrison đang bắt đầu nghĩ có lẽ đúng là như thế.

“Cole, anh quên cám ơn Harrison kìa,” Mary Rose gọi với ra.

“Cám ơn về lời cảnh báo,” Cole nói qua vai đầy trách nhiệm. Thái độ của anh nghe có vẻ hời hợt đối với cô, nhưng cô không thách thức anh trai. Cô biết thật khó khăn với anh khi nói cảm ơn với bất kỳ ai, và anh hẳn đang cảm thấy thật sự khó chịu khi biết một người lạ đã cứu cuộc sống của mình.

“Ai đang cố phục kích anh thế, Cole?” Cô hỏi.

“Không có chi.” Harrison gọi với theo cùng lúc.

Cole ném bao bột mì vào trong thùng xe thồ cùng những vật phẩm khác mà anh đã mua, rồi quay lại để trả lời câu hỏi của em gái. “Có lẽ là Webster. Thứ đồ chó đ…” Anh kềm bản thân lại trước khi hoàn tất phần còn lại lời nhận xét tăm tối về thứ sâu bọ đang đợi để phục kích anh. “Hắn tức tối bởi vì anh đã không đấu với hắn tuần trước. Đoán là anh nên giết hắn cho xong. Hắn sẽ lại cố lần nữa. Dù vậy, anh đã vặt cánh của hắn rồi, nên hắn sẽ phải chính đốn lại trước đã. Em đã sẵn sàng đi chưa, Mary Rose?”

“Chỉ một phút nữa.”

Cô quay lại với Harrison. “Anh thật tử tế khi cảnh báo cho anh trai tôi. Anh ấy thật sựcảm kích. Chỉ là anh ấy rấtkhó khăn để bộc lộ điều đó. Anh ấy không thích nợ bất kỳ ai bất kỳ điều gì, ngay cả lòng biết ơn.”

“Anh trai cô không nợ tôi lòng biết ơn. Bất kỳ ai cũng sẽ làm những gì tôi đã làm.”

“Tôi ước chi đó là sự thật.” Cô đáp. “Có lẽ ở Scotland, một người hàng xóm sẽ giúp đỡ một người hàng xóm khác, nhưng ở Blue Belle mọi thứ rất khác.” Anh gật đầu chấp nhận những gì cô đang nói là đúng, và tiếp tục nhìn cô trong khi cố nghĩ ra điều gì đó khác để nói. Không mất nhiều thời gian để anh bắt đầu cảm thấy giống y như một gã thộn. Cô đang trượt khỏi những ngón tay anh, nhưng anh không nghĩ ra nổi một điều đơn giản để nói nhằm giữ cô lại bên anh dù chỉ trong một vài phút.

Sự mỉa mai của tình huống đã không bỏ lỡ anh. Anh là một luật sư, Chúa cứu rỗi, một người đàn ông trải qua ngày của mình để tranh luận, phỉnh phờ, và thuyết phục làm kế sinh nhai, vậy mà giờ đây anh chết lặng. Nếu đó không phải là điều mâu thuẫn thì anh không biết là gì nữa.

Chúa ơi, cô có đôi mắt thật đáng yêu. Khoảnh khắc ý tưởng ấy bật ra trong đầu, anh nhận ra mình gặp rắc rối lớn. Nụ cười quá đỗi ngọt ngào của quý cô trẻ này dành cho anh đã biến trí não của anh thành bùn nhão mất rồi. Anh hoàn toàn chán ghét bản thân. Anh biết tốt hơn là nên đặt những cảm xúc nằm ngoài các kế hoạch.

Mary Rose nghĩ rằng cô đã nấn ná đủ lâu. Tuy nhiên cô vẫn chưa muốn về nhà ngay và tự nhủ đó chỉ là vì cô quan tâm đến người lạ tốt bụng này thôi.

“Tôi đang tự hỏi…”

“Vâng?” Anh buột miệng giống như một cậu bé nhận được quà.

“Tại sao anh muốn học cách bắn súng?”

Quỷ thật, anh sẽ phải nói dối cô lần nữa. Điều đó đang trở nên khó khăn cho anh. Có lẽ nếu cô không nhìn anh với sự tin cậy và vẻ ngây thơ như thế trong ánh mắt, hẳn là sẽ dễ dàng hơn.

Sự thật sẽ chẳng giúp gì được cho anh vào lúc này, bởi vì anh biết nếu anh thú nhận anh thật sự rất giỏi với một khẩu súng, cô sẽ lướt ra khỏi ngưỡng cửa và không bao giờ nhìn lại. Thật khó chịu cho lòng kiêu hãnh của anh khi giả vờ là một kẻ dớ dẩn. Anh đã thắng những giải thưởng tại trường đại học về sự chính xác trong tầm bắn và trong trường bắn, và trong thời gian phục vụ trong quân đội, anh đã học được cách làm sao để bán nhanh. Súng lục là lựa chọn chung của đàn ông về vũ khí, tuy vậy, và cũng nhiều như anh không thích súng ống, anh vẫn xem trọng cách sử dụng chúng. Anh phải thú nhận súng ống rất vừa tay anh, và tốc độ của anh đã cứu mạng anh nhiều hơn vài lần.

“Vui lòng nói với tôi, tại sao anh muốn học cách sử dụng một khẩu súng?” Cô hỏi anh lần nữa.

“Tôi đang nghĩ về việc trở thành một người chăn nuôi gia súc,” Anh bảo cô, “Tôi tin là vũ khí sẽ có ích.”

“Chúng tôi có một trại chăn nuôi cách thị trấn vài dặm. Nó được gọi là Rosehill. Anh có nghe về nó chưa?” Đó là một câu hỏi ngớ ngẩn, và cô ân hận vì đã hỏi ngay khi từ ngữ buột khỏi miệng cô. Dĩ nhiên là anh chưa nghe về Rosehill. Người đàn ông chỉ vừa mới đến thị trấn. Tuy vậy, việc hỏi han là tất cả những gì cô có thể có được để giữ anh nói chuyện, và, Chúa ơi, sao cô thích nghe anh nói chuyện quá chừng. Trọng âm kỳ lạ của anh gần như tiếng nhạc đối với cô, với âm burr trầm sâu, ngân nga.

“Không, tôi chưa được nghe về nông trại của cô.” Anh trả lời. Họ tiếp tục nhìn nhau thêm một phút nữa trước khi Mary Rose quay người để rời đimột lần nữa. Cô đã đi trọn đoạn đường đến cửa khi cô ngừng lại.

Cole và Douglas đều đang quan sát cô. Các anh trai của cô đang nghiêng người dựa vào chiếc xe thồ. Cả hai người đàn ông đều khoanh tay trước ngực, và mỗi người, cô nhận ra, có một mắt cá chân mang bốt bắt chéo qua chân kia. Cả hai đều mang một vẻ nhẫn nhịn trên gương mặt.

Họ đã quen với việc nấn ná của Mary Rose. Cô mỉm cười với cả hai trước khi quay nhìn Harrison. Cô vui mừng thấy anh đi theo sau cô ra bên ngoài. Anh đang nhìn vào Douglas và có lẽ đang tự hỏi anh ấy là ai, cô đoán. Cô sẽ phải giới thiệu anh ấy sau khi cô hoàn thành việc nói với anh về kế hoạch của cô cho tương lai trước mắt của anh.

Cô đơn giản là phải làm điều gì đó để giúp người đàn ông. Trông anh quá cô đơn và lạc lõng.

“Đơn giản là tôi không thể để lại anh ở đây một mình được.”

Cô đã giành được đầy đủ sự chú ý của anh với lời loan báo ấy. “Cô không thể ư?” Anh hỏi. Cô liếc qua vai để xem liệu các anh trai của cô có vẫn đang quan sát cô hay không và thấy rằng cả hai đang không chỉ quan sát màcòn đang cau mày với vẻ chê trách hiển nhiên. Cô mỉm cười với họ, chỉ để họ biết cô rất hạnh phúc được nói chuyện với người lạ, và sau đó cô vịn vào cánh tay của Harrison và ra hiệu anh đi cùng cô rời khỏi lối vào. Cô muốn đặt một khoảng cách giữa hai người họ và các anh trai của cô. Cô cũng cần sự riêng tư cho cuộc thảo luận của họ nữa, bởi vì cô biết các anh trai của cô sẽ cố can thiệp nếu họ có bất kỳ ý tưởng nào về việc cô đang dự định làm.

“Không, tôi chắc chắn không thể để lại anh ở đây. Anh sẽ vướng vào rắc rối nếu tôi không làm gì đó.”

“Tại sao cô nghĩ tôi sẽ gặp rắc rối?”

“Tại sao ư?” Cô lập lại. Cô không thể tin anh cần phải hỏi. Tuy vậy, cô có thể thấy anh trông có vẻ bối rối như thế nào. Chúa giúp anh, người đàn ông đáng thương thậm chí còn không nhận ra cảnh hiểm nghèo của chính mình. Nhiệm vụ của cô là giải thích những tình cảnh của anh cho anh, cô quyết định.

“Anh đã làm mọi thứ ngoại trừ công khai thú nhận rằng anh không biết cách bảo vệ bản thân như thế nào. Tôi chắc chắn các người khách bên trong cửa hàng đã nghe thấy anh. Mọi người trong thị trấn đều cho rằng việc của họ là phải biết mọi người khác đang làm gì và nói gì mà. Tin đồn sẽ đi vòng quanh, Harrison, và thật đau đớn với tôi khi phải thú nhận điều đó, thị trấn đáng yêu của chúng tôi có một số lượng khá lớn những kẻ du côn hay bắt nạt. Ngay khi họ nghe được anh có yếu điểm, họ sẽ theo sau anh. Anh sẽ không an toàn ở đây đâu.”

“Cô đang gợi ý rằng tôi là một kẻ dớ dẩn ư?” Trông anh có vẻ kinh ngạc. Cô quyết định rằng cô sẽ phải nói huỵch toẹt ra với anh. Cho dù cô chắc chắn sẽ làm tổn thương cảm giác của anh, sự thật vẫn tốt cho anh. “Anh đúng là kẻ dớ dẩn mà.”

Anh phải nhắc nhở bản thân rằng anh hài lòng bởi cách mọi thứ đang diễn ra. Cô đang biến anh trở thành trách nhiệmcủa cô. Dooley và Henry đã nói đúng về cô. Cô thật sự thích chăm lo cho những kẻ yếu đuối và dễ bị tổn thương.

Tuy vậy, lòng kiêu hãnh của anh đang chịu một cú đòn đau như trời giáng. Thật khó chịu đến chết tiệt khi bất kỳ phụ nữ nào nghĩ về anh như một thứ yếu đuối.

Anh quyết định thực hiện một sự phản đối yếu ớt chỉ để an ủi cái tôi bầm dập của mình. “Ma’am, tôi không nhớ có nói với cô tôi không thể tự chăm sóc chính mình.”

Cô giả vờ không nghe thấy anh. “Tôi e rằng anh thật sự phải đi cùng tôi về nhà.”

Anh cố không mỉm cười. “Tôi không tin đó là một ý tưởng hay. Tôi chắc chắn muốn tự mình học cách sử dụng cây súng mới này. Tôi đã trả cho nó khá nhiều tiền. Tôi chắc chắn là nó xác đáng.” Trông cô có vẻ cáu kỉnh. “Súng đạn thì không xác đáng. Con người mới xác đáng. Về nhà cùng tôi là một giải pháp hay. Làm ơn hãy cố hiểu. Anh là một người to lớn như thế, nên do đó anh là một mục tiêu tốt. Con người ở đây chắc chắn có những kỳ vọng.”

Anh không biết cô đang nói về điều gì. “Điều gì về kích thước…”

Cô không để anh nói xong. “Chắc chắn rằng anh sẽ phải chiến đấu để bảo vệ bản thân và những thứ của anh, và nếu anh không học cách sử dụng nắm đấm và súng, anh sẽ bị giết trước khi hết tuần.” Cô cố tình làm dịu đi sự thật để anh không trở nên lo lắng quá độ. Thực ra, cô không tin là anh tự mình kéo dài nổi trọn một ngày. “Tôi chắc chắn là các anh trai của tôi sẽ rất vui lòng dạy anh mọi thứ anh cần biết. Rốt cuộc thì anh đã cứu Cole. Anh ấy sẽ rất vinh hạnh trao cho anh những chỉ dẫn về việc bắn súng để anh có thể tự chăm sóc chính mình.”

Harrison phải lấy một hơi thở sâu trước khi trả lời. Anh đã biết tính kiêu ngạo của chính anh sẽ cản trở kế hoạch của anh lúc này, nhưng Chúa giúp anh, anh không thể ngăn bản thân tranh cãi với cô. Anh chắc chắn anh có thể đã có những hành động hơi nhạy cảm một chút. Anh không có ý định giả vờ trở thành hoàn toàn yếu đuối đến thế. Chết tiệt, phải có cách nào đó dễ dàng hơn chứ.

“Tôi thực sự có thể tự chăm sóc bản thân. Tôi không chắc cô đã có được ý tưởng là tôi không thể từ đâu nữa. Tôi đã từng sử dụng nắm đấm của tôi trước đây và tôi…”

Cô không muốn nghe điều đó. Cô lắc đầu với anh, thêm một chút biểu hiện thương xót, rồi nói, “Nghĩ và làm là hai tình huống khác nhau, Harrison. Thật nguy hiểm khi tin rằng anh có kỹ năng khi thực ra anh lại không. Anh có từng ở trong một cuộc đấu súng trước đây bao giờ chưa?”

Anh phải thừa nhận là anh chưa.

“Đó, anh thấy chưa?” Cô hành động như thể anh lẽ ra nên đoán ra mọi thứ vào lúc này rồi. Anh tự hỏi liệu việc trở thành một tay súng có phải là một kiểu nghi thức được đòi hỏi nào đó trước khi cô tin rằng anh đã được chuẩn bị thích đáng để sống tại Blue Belle hay không.

“Tất cả những người đàn ông sống ở đây đều từng đấu súng sao?” Anh nghe có vẻ ngờ vực. Anh không thể kềm được điều đó. Một luật sư thì không bao giờ nên để bị dẫn dắt lòng vòng, và Harrison chưa bao giờ để điều đó xảy ra trước đây, nhưng người phụ nữ thú vị này đang làm chính xác điều đó, và anh đang ở trong một tình thế khó xử cố đoán chính xác bằng cách nào điều đó đã xảy ra.

“Không, dĩ nhiên là không.” Cô trả lời.

“Vậy tại sao cô hỏi tôi liệu tôi có từng đấu súng bao giờ chưa?”

Cô trao cho anh một cái nhìn cáu kỉnh. “Chắc chắn anh đã lưu ý rằng những người đàn ông trong cửa hàng đều không đang mang đai súng,” Cô nói. “Phần lớn là không. Một thông điệp đi kèm với vũ khí, Harrison. Nếu anh mang một khẩu súng, anh phải được chuẩn bị để chứng minh rằng anh có thể sử dụng chúng. Tôi rất vui khi biết rằng anh không đang ở trong bất kỳ cuộc đấu súng nào, và tôi chân thành hy vọng anh sẽ không bao giờ phải giết ai. Súng ống không nên được sử dụng cho thể thao hoặc trả thù. Chúng ta giết những con rắn và đám chuột bọ, không phải con người. Thật không may, vài người sống ở đây, và những kẻ khác trôi dạt ngang qua đây, chà, bọn họ dường như không biết sự khác biệt.”

“Tôi nhận thấy rằng anh trai cô đang mang một khẩu súng.”

“Điều đó khác.” Cô khăng khăng, “Cole phải mang và anh thì không. Những tay súng tìm kiếm danh tiếng cứ quấy rầy anh trai của tôi suốt, bởi vì họ tin rằng họ nhanh hơn anh ấy. Sự ngạo mạn của họ cuối cùng đã khiến họ bị giết, cho dù không phải dưới tay Cole. Anh ấy đã không giết bất kỳ ai trong nhiều năm rồi. Anh ấy không phải là một tay súng,” Cô nói thêm với một vẻ dứt khoát trong giọng nói. Có vẻ như cô muốn anh đồng ý với cô. 

“Tôi hiểu rồi.”

“Anh ấy mang súng để bảo vệ bản thân.”

“Tôi biết.”

“Anh ấy chỉ trở nên thành thạo để anh ấy có thể giữ cho tất cả chúng tôi an toàn. Không phải là lỗi của anh ấy khi anh ấy quá nhanh. Anh cũng sẽ phải học cách bảo vệ bản thân, nếu anh muốn cư ngụ ở đây. Hơn nữa, nếu anh nghiêm túc về việc muốn học cách chăn nuôi gia súc, Rosehill là một nơi lý tưởng cho anh. Anh sẽ có những thầy giáo tuyệt vời. Adam có thể trả tiền cho anh để làm việc cho chúng tôi, và anh có thể học khi anh làm việc.”

“Adam?”

“Anh trai lớn nhất của tôi,” Cô giải thích. “Tôi có bốn anh trai. Tôi là người nhỏ nhất trong gia đình, rồi đến Travis, Cole, Douglas và Adam.”

Vì cô đang rất cởi mở với anh, anh quyết định hỏi cô thêm nhiều câu hỏi nhất có thể.

“Và cha mẹ của cô vẫn còn sống chứ?”

“Mẹ tôi còn,” Cô trả lời. “Bà đang sống ở miền Nam vào lúc này, nhưng bà sẽ đến với chúng tôi sớm thôi. Anh nên đi và lấy những thứ của anh. Nếu anh muốn, tôi sẽ đi cùng anh.”

“Cô không nghĩ cô nên hỏi các anh trai của cô trước khi đề nghị sự giúp đỡ của họ sao?” Từ những kinh nghiệm trong quá khứ, cô biết rằng việc yêu cầu sự cho phép của họ không phải là một ý tưởng hay. “Không, tôi sẽ dễ dàng có được sự đồng ý của họ. Hãy gọi tôi là Mary Rose, hoặc chỉ Mary thôi, giống như mọi gười khác trong thị trấn. Anh có một con ngựa, hay xe thồ, hay anh đã đến Bule Belle bằng xe khách?”

“Tôi có một con ngựa.”

“Vậy chúng ta sẽ đi chứ?” 

Rõ ràng cô đã cho qua việc thảo luận vấn đề. Cô bước khỏi lối đi bộ, mỉm cười với các anh trai khi cô vượt qua họ, hướng đến chuồng ngựa. Harrison hẳn phải mất một hoặc hai phút để hồi tỉnh trí khôn, bởi vì anh đã không bắt kịp cô cho đến khi cô đã đi được nửa đường.

“Quý ông đứng cạnh Cole là anh trai Douglas của tôi,” Cô bảo anh. “Tôi tin là tôi sẽ đợi đôi chút trước khi tôi giới thiệu anh với anh ấy. Tâm trạng của anh ấy chắc chắn sẽ tốt hơn.”

“Trông anh ta có vẻ như bị bực tức về điều gì đó.” Harrison nhận xét.

Anh trao người đàn ông một sự kiểm tra kỹ hơn khi anh sải bước vượt qua anh ta. Harrison đi bộ bên cạnh Mary Rose với đôi bàn tay chắp lại phía sau lưng, trong lúc anh cân nhắc một phương cách tế nhị để hỏi han về Douglas.

“Douglas là anh trai kế của cô à?” Anh hỏi với những gì anh hy vọng là một tông giọng bình thường.

“Không. Tại sao anh hỏi như thế?”

“Anh ấy không giống cô hoặc Cole. Tôi không bao giờ đoán ra anh ấy có quan hệ họ hàng. Anh ấy nhắc tôi nhớ về một người bạn tên là Nicholas. Cậu ấy được sinh ra và lớn lên ở Ý.”

“Tôi không tin Douglas là một người Ý. Anh ấy có lẽ là người Irish. Phải, tôi tin anh ấy là người Irish.”

“Cô tin rằng anh ấy là người Irish ư?”

Cô gật đầu nhưng không nói thêm bất kỳ thông tin nào nữa. Harrison hết sức thất vọng. “Cha cô đã cưới lần thứ hai à?”

“Không, Cole và tôi là hai người duy nhất trong gia đình trông tương tự nhau.”

Anh đợi cô nói với anh nhiều hơn. Cô không nói thêm từ nào khác về các anh trai, tuy vậy, và thật ra cô đã chuyển hướng cuộc hỏi han về phía anh.

“Anh có anh em gì không?”

“Không?”

“Chị em?”

“E rằng không.”

“Thật đáng thương,” Cô kết luận. “Việc là một đứa trẻ đơn độc hẳn là đáng chán kinh khủng với anh. Anh đã đánh nhau với ai khi anh lớn lên?”

Anh bật cười. “Không ai cả.”

Không trách chi người đàn ông đáng thương đã không biết cách bảo vệ bản thân. Điều đó đã hết sức rõ ràng với cô vào lúc này. Anh đã không có bất kỳ người anh trai nào để dạy anh mọi thứ cần thiết mà anh cần biết.

Harrison liếc qua vai để nhìn Douglas. Kết luận của anh không thay đổi. Anh vẫn không tin Douglas có quan hệ họ hàng với Mary Rose. Mọi thứ về diện mạo bên ngoài của anh ta khác biệt với Cole. Douglas có mái tóc màu nâu sẫm loăn xoăn và đôi mắt màu nâu tối, một chiếc cằm vuông, đôi gò má rộng nhưng cương quyết. Những đường nét gương mặt của Cole mang tính quý tộc nhiều hơn trong cấu trúc, và mũi anh gần như chim ưng. Harrison không thể nói ai là người lớn tuổi hơn. Thật kỳ lạ, nhưng có vẻ như họ cùng độ tuổi. Có lẽ chỉ cách nhau một năm, anh lý luận, và cũng có thể Douglas đơn giản chỉ là một sự thoái giống từ một trong những tổ tiên xa xưa của họ mà thôi.

Bất kỳ điều gì đều có thể, anh biết, và tuy vậy, chết tiệt là anh vẫn lo lắng việc tìm ra xem liệu anh có đang lãng phí thời gian của mình hay là không.

“Cô không có dáng vẻ của người Irish.”

“Tôi không ư?” Cô mỉm cười với anh và tiếp tục bước đi. Cô rõ ràng không muốn thảo luận vấn đề thêm nữa.

“Mary Rose, em đang định đi chỗ quái nào thế hả?” Anh trai cô, Douglas, quát lớn câu hỏi. Cô quay qua. “Em đang đi đến khu chuồng ngựa.” Cô trả lời gần như hét lên. Cô vội vàng quay nhìn lần nữa, bước nhanh hơn, và rồi chỉ nói vọng lại lời giải thích của cô. “Mr. MacDonald sẽ cùng ăn tối với chúng ta.”

Hai người anh trai quan sát em gái của mình đang chạy khỏi họ. Cole đợi một phút nữa và sau đó giơ bàn tay của anh ra, lòng bàn tay ngửa lên, trước mặt người anh trai.

Douglas buột ra một lời rủa, thò tay vào trong túi và lấy ra một đồng dollar bạc.

“Đừng bao giờ đánh cá chống lại một điều hiển nhiên,” Cole khuyên. Douglas đập mảnh bạc vào trong tay anh. Ánh mắt vẫn đậu trên người lạ. “Tôi không hiểu nổi,” Anh lầm bầm. “Trông cậu ta có vẻ đủ phù hợp với tôi. Cậu ta cao như một toà tháp trên Mary Rose. Quái quỷ, cậu ta phải cao hơn sáu feet, và đầy cơ bắp, Cole. Chú có thể thấy mà.”

“Em có thấy.” Cole đáp, cười vang.

“Cậu ta di chuyển giống y như chú, tôi đã lưu ý ngay lập tức, và ánh mắt cậu ta không bỏ lỡ bất kỳ điều gì. Chúa lòng lành, tôi không thể hiểu con bé thấy gì ở cậu ta. Cậu ta trông có vẻ tạm gọi là bình thường cơ mà.”

Cole đang hả hê bởi vì anh đã thắng cược. Douglas thấy thái độ của anh làm cáu điên. “Chết tiệt, cậu ta cũng đang mang một khẩu súng. Tôi sẽ dè chừng nếu tôi gặp cậu ta trong một con hẻm tối tăm.”

“Đó là một khẩu súng mới.”

“Thì sao?”

“Cậu ta chưa từng sử dụng nó.”

“Vậy thì tại sao cậu ta lại đang mang một trong những đai đeo súng mới tinh kỳ cục đó?”

Cole nhún vai. “Em đoán cậu ta cho rằng cậu ta nên. Chưa có đến một vết nứt đơn lẻ nào trên lớp da. Nó cũng là một món hàng mới.”

“Cậu ta ngu ngốc vậy sao?”

“Đại loại thế.”

Douglas lắc đầu. “Cậu ta sẽ khiến cho bản thân bị giết.”

Nụ cười của Cole mở rộng. “Và đó là lý do em gái của chúng ta sẽ mang cậu ta về nhà.”

Douglas muốn lấy lại tiền của mình. “Chú đã biết tất cả những điều này trước khi chú đánh cá à?”

“Anh có thể hỏi mà. Nhưng anh đã không.”

Douglas chấp nhận thua cuộc. Ánh mắt anh trở về với người lạ. Anh quan sát cho đến khi cậu ta biến mất quanh góc của khu chuồng ngựa.

“Dooley đã kể với Morrison cậu ta đến từ Scotland. Nói rằng cậu ta cũng uyên bác nữa.”

“Vậy cậu ta là trai thành phố à?”

Cole gật đầu. “Có vẻ thế.” Anh đồng ý. “Cậu ta không thể bắn khẩu súng mới của mình, và em không nghĩ cậu ta có thể đánh nhau. Anh không nhìn thấy vết sẹo nào trên gương mặt cậu ta, phải không?”

“Không, anh không nhìn thấy bất kỳ vết sẹo nào. Anh đoán là cậu ta sẽ phải có một vài cái nếu cậu ta tham gia vào bất kỳ trận đấu dao nào.”

“Đúng y quan điểm của em,” Cole nói. “Em đã nói chuyện với cậu ta trong khoảng đôi phút. Cậu ta nghe có vẻ có giáo dục, nhưng có vẻ như cậu ta chẳng có chút ý thức thông thường nào. Cậu ta đã bảo em rằng cậu ta e ngại việc bắn vào Webster. Nói rằng cậu ta sợ có thể làm bị thương ai đó.”

Douglas bật cười. Cole đợi cho đến khi anh ấy dịu xuống, rồi nói. “Nếu cậu ta có chút ý thức nào, cậu ta sẽ không mang một khẩu súng. Cậu ta sẽ trao cho bất kỳ ai ý tưởng rằng cậu ta có đủ khả năng.”

“Thật đáng xấu hổ.” Douglas nhận xét. “Một kẻ to lớn như thế phải có khả năng chiến đấu. Cậu ta có thể là một kẻ thật sự chiến nếu như cậu ta biết cách.”

Cole đồng ý. “Đúng là xấu hổ đến phát khóc ấy chứ.”

“Mary Rose đã nói tên cậu ta là gì?”

“MacDonald,” Cole đáp. Nụ cười toe toét của anh rộng hơn khi anh thêm vào, “MacDonald-xấu-hổ-phát-khóc.”



Ngày 11 tháng Hai năm 1861.

Mama Rose kính yêu, Chúng con có một rắc rối nhỏ ở St. Louis. Con đang bồng Mary Rose trên hông thì một kẻ gấy hấn đi theo và cố quấy rầy chúng con. Em bé bây giờ đã có những lọn tóc loăn xoăn đầy trên đầu, và cô bé rất thân thiện với bất kỳ ai nhìn bé. Chà, cô bé mỉm cười với người đàn ông, khoe bốn cái răng cửa và nhiểu dãi xuống cằm, và hắn tự hỏi thành lời rằng làm sao mà cô bé chẳng có chút nào giống con. Hắn cũng đã cố lấy cô bé khỏi con, nhưng Cole đã đến kịp và dĩ nhiên cậu ấy trông giống anh trai của Mary Rose bé bỏng với cùng mái tóc vàng và đôi mắt xanh. Đại khái là cậu ấy chộp lấy đứa bé của bọn con vào trong tay mình và bảo quý ông đó hãy quan tâm đến việc của chính ông ta.

Người gây rối ấy đã khiến tất cả chúng con nghĩ rằng chúng con nên tiếp tục đi cho đến khi tìm thấy cho mình một nơi mà ở đó người ta chỉ quan tâm đến việc của mình. Adam nghĩ rằng vùng thảo nguyên có lẽ đủ xa cách với các thị dân, vì thế chúng con đang đóng gói lán của mình và ra đi vào ngài mai. Thật tệ là má chưa viết lại cho chúng con, nhưng ngay khi chúng con ổn định chỗ ở, chúng con sẽ gởi cho má vị trí.

Adam đang kiểm tra chính tả cho con vào lúc này và anh ấy nói conbảo với má rằng chúng con phải tìm thấy một căn nhà thích hợp. Mary Rose đang trườn đi mọi nơi và thứ bẩn thỉu mà chúng con gọi là sàn nhà bên trong lán dính đầy tay và đầu gối của bé. Cô bé cố ăn những thứ ấy khi chúng con không để ý. Không ai trong chúng con biết tại sao bé lại làm như thế. Dù vậy, cô bé chắc chắn là một thứ bé bỏng hạnh phúc. Chúng con đã luân phiên nhau thay tã cho bé. Bé ngủ với một trong chúng con mỗi đêm, và con phải kể với má, con đang phát ốm mỗi khi thức dậy với nước tiểu của bé trên mình. Cô bé làm ướt mọi thứ chúng con đặt trên bé. Dù vậy, conđoán rằng điều đó là bình thường, phải không?

Chúng con mong ước rằng chúng con có thể gặp má để chúng con biết mama của chúng con trông như thế nào.

Yêu thương. 
Con trai ưa thích của má, Douglas.


Không có nhận xét nào: