Thứ Bảy, 9 tháng 12, 2017

Roses 1


CHƯƠNG 1




Thung lũng Montana, 1879


Đứa trẻ cuối cùng đã trở về nhà. Cole đứng bên cạnh chiếc xe thồ của anh đợi chiếc xe khách vòng qua khúc quanh cuối cùng của con đường. Anh đã quá kích động nên chỉ vừa vặn có thể đứng yên. Đám mây bụi bốc lên đến ngọn đồi cho thấy cô đang đến gần. Anh không thể đợi để được trông thấy cô. Anh tự hỏi liệu cô có thay đổi nhiều trong những tháng vừa qua hay không, rồi bật cười thành tiếng cho ý tưởng ngốc nghếch ấy. Mary Rose đã lớn khôn hoàn toàn khi cô rời đi cho năm học vừa rồi. Sẽ chẳng có gì khác biệt ngoại trừ có thêm một ít tàn nhang trên sống mũi, hoặc một chút dài hơn cho mái tóc, anh không thể hình dung ra bất kỳ thay đổi đáng kể nào.

Chúa ơi, anh nhớ cô. Tất cả bọn họ đều nhớ. Cuộc sống trên nông trại giữ họ làm việc từ sáng tinh mơ cho đến tối mịt, và chỉ trong bữa ăn tối, khi tất cả bọn đều ê ẩm, có cô lăng xăng xung quanh cố chỉ huy họ ăn thứ gì đó mới mẻ và khác biệt mà cô đã chuẩn bị cho họ. Cô là một đầu bếp cừ khi cô không lang thang khỏi sự quen thuộc, nhưng không ai trong bọn họ có thể chịu đựng những món sốt Pháp kỳ lạ mà cô thích đổ lên mọi thứ.

Chiếc xe khách đã trễ hơn một giờ, điều đó có nghĩa là Clive Harington già cáu kỉnh đã đánh xe. Lão hẳn sẽ lan man tất cả những chuyện ngồi lê đôi mách với cô trước khi họ khởi hành. Clive sẽ đòi hỏi toàn bộ sự chú ý của cô, và biết rõ em gái mình có một trái tim nhân hậu thế nào, Cole biết là cô sẽ không nỡ xua đuổi ông ta.

Họ là đôi bạn thân thiết, nhưng không ai trong Blue Belle có thể hiểu được lý do. Clive Harington là một con chim ó già khó chịu, luôn cau có, gắt gỏng, và phàn nàn, và theo đánh giá của Cole, là một đồ khốn cực kỳ khó ưa. Lão ta cũng rất xấu xí nữa. Những lối đi bộ trong thị trấn sẽ chẳng có ai trong mắt lão trừ phi Mary Rose ở quanh. Một sự thay đổi diệu kỳ sẽ diễn ra sau đó. Clive sẽ chuyển từ dữ tợn thành ra nhu mì. Lão không chỉ hành động như thể lão là người bạn tốt nhất của mọi người, lão còn đeo một nụ cười toe toét lố bịch mơ màng từ sáng cho đến tối. Harrington cư xử như một đồ ngốc hoàn toàn khi mê mẩn Mary Rose, và tất cả là bởi vì cô cũng mê mẩn lão. Cô thật sự quan tâm đến con sâm cầm già khó chịu đó. Cô chăm sóc lão khi lão cần sự chăm sóc, muốn chắc chắn rằng lão được bao gồm trong những bữa ăn tối vào ngày nghỉ của họ, và đích thân sửa sang quần áo cho lão. Harrington luôn luôn ốm một lần một năm, thường là quanh những ngày lễ, thỉnh thoảng là suốt cả tháng trước đó. Lão xuất hiện trước ngưỡng cửa nhà họ, yêu cầu một vài lời khuyên về cách chữa trị cho trận ốm đau thần kỳ mới nhất của lão. Điều đó hoàn toàn là bịp bợm, dĩ nhiên. Mary Rose sẽ ngay lập tức bố trí cho Clive già vào phòng dành cho khách và nuông chiều lão cả tuần trước khi lão lại cảm thấy khó ở lần nữa.

Mọi người trong thị trấn gọi tuần lễ hom hem này của Harrington là sự trốn tránh thường niên của lão, và từ cách mà lão già chấm nhẹ vào góc mắt và chùi mũi vào chiếc khăn tay trong lúc lão ghìm con ngựa chậm lại, Cole ngờ rằng lão đã lên kế hoạch cho kỳ nghỉ kế tiếp của mình rồi.

Chiếc xe khách lắc lư đến một điểm dừng khi cánh cửa bật mở và Mary Rose nhảy xuống đất. “Cuối cùng em đã về nhà.” Cô gọi. Cô nhấc váy và chạy về phía anh trai. Chiếc mũ bonnet bay khỏi đầu và đậu xuống đám bụi mù phía sau cô. Cô đang cười trong sự vui mừng mong manh. Cole cố duy trì biểu hiện buồn chán bởi vì anh không muốn Harington lan truyền tin đồn rằng anh đã trở nên mềm yếu. Cole thích có mọi người trong thị trấn sợ anh. Tuy vậy, tiếng cười của em gái anh rất dễ lây nhiễm và Cole không thể kiểm soát phản ứng của mình. Thoạt đầu anh mỉm cười, rồi bùng lên thành tiếng cười. Mặc xác thể diện chết tiệt.

Mary Rose không thay đổi chút nào. Cô vẫn gây ấn tượng và tự do y như vẫn luôn như thế, và, Chúa giúp anh, cô vẫn là cái chết cho tất cả các anh trai, những người mãi mãi lo lắng về cách cô luôn mang trái tim đặt trên ống tay áo của mình.

Cô quăng bản thân vào vòng tay anh. Với một tạo vật nhỏ bé như thế, cô có cú túm của một con gấu. Cole ôm chặt cô, hôn lên đỉnh đầu cô, và rồi gợi ý cô nên ngưng cười giống như một mụ điên đi.

Cô không cảm thấy bị xúc phạm. Cô kéo người ra xa, chống tay lên hông, và tặng cho anh trai một sự kiểm tra từ đầu đến chân.

“Anh vẫn đẹp trai như trước đây, Cole. Anh có giết ai trong lúc em đi học không vậy?”

“Dĩ nhiên là không,” Anh càu nhàu. Cánh tay khoanh lại trước ngực, anh nghiêng người dựa vào chiếc xe thồ và cố cau mày với cô.

“Trông như thể anh đã cao thêm một hoặc hai inch nữa ấy. Tóc anh cũng có vẻ vàng hơn. Anh có cái sẹo trên trán đó khi nào thế?”

Trước khi anh có thể trả lời câu hỏi, cô đã quay sang Harrington. “Clive, anh trai tôi có bắn ai trong khi tôi đi vắng không?”

“Theo tôi nhớ là không, Miss Mary.” Lão trả lời.

“Có bất kỳ trận đấu dao nào không?” Cô hỏi.

“Tôi không nghĩ thế.” Clive nói. Mary Rose có vẻ bị thuyết phục. Cô mỉm cười lần nữa. “Em quá hạnh phúc được về nhà. Em đổi ý rồi. Em sẽ không bao giờ rời đi nữa đâu. Adam sẽ không bắt em đi bất kỳ nơi nào được nữa, bất luận điều đó có thể tốt cho trí óc và linh hồn em thế nào. Em sẽ từ chối tất cả, và em đã có được những giấy tờ để chứng minh điều đó. Chúa ơi, Trời mùa xuân thật ấm áp, đúng không? Em yêu sức nóng và sự dơ dáy này, kể cả gió và bụi nữa. Travis có tham gia trận đánh nhau nào trong thị trấn không? Thôi đừng bận tâm,” Cô vội vã thêm vào, “Anh sẽ không kể với em cho dù anh ấy có làm sai bất kỳ chuyện gì. Nhưng Adam sẽ. Anh ấy kể cho em mọi thứ. Anh ấy viết cho em nhiều hơn anh, nhân tiện. Kho thóc mới đã làm xong chưa? Em nhận được một bức thư từ Mama Rose chỉ vài ngày trước khi học kỳ kết thúc. Bức thư cũng đến đúng lúc nữa. Điều đó không đáng kể sao? Chúng ta đang sống trong thời kỳ hiện đại như thế mà. Điều gì về…”

Cole đang vất vả để theo kịp em gái anh. Cô đang nói nhanh như các chính khách. “Chậm lại nào,” anh cắt ngang. “Anh chỉ có thể trả lời một câu hỏi một lần thôi. Tiết kiệm hơi của em trong lúc anh giúp Harrington tháo dỡ hành lý.”

Vài phút sau, các hòm xiểng, thùng và ba va li của cô đã được sắp xếp phía sau chiếc xe thồ. Mary Rose trèo lên chỗ ngồi và xem xét các vật dụng đã được sắp xếp của mình.

Cole đã bảo cô đợi cho đến khi họ về nhà để tìm kiếm thứ cô đang tìm. Cô phớt lờ gợi ý của anh. Cô đóng lại một cái hộp và chuyển qua cái thứ hai.

Harrington đứng cạnh chiếc xe thồ và mỉm cười với cô. “Tôi nhớ cô lắm, Miss Mary.” Lão thì thầm. Lão đỏ bừng như một cậu học trò và trao cho Cole một cái liếc nhanh để chắc chắn là anh không cười cợt mình. Cole giả vờ rằng anh đã không nghe thấy lời thú nhận. Anh quay người đi, trước khi đảo mắt lên trời. Em gái anh rõ ràng hài lòng với lời thú nhận của Harington. “Tôi cũng nhớ ông, Clive. Ông có nhận được những bức thư của tôi không?”

“Tôi chắc chắn đã nhận được,” Lão đáp. “Tôi cũng đã đọc chúng nhiều hơn một lần.” Mary Rose mỉm cười với bạn mình. “Tôi hạnh phúc khi nghe điều đó. Tôi không quên sinh nhật của ông đâu. Đừng rời đi vội. Tôi có thứ này cho ông.”

Cô cần mẫn phân loại qua các hòm xiểng của cô và cuối cùng tìm thấy chiếc hộp mà cô đang tìm. Cô trao nó cho Clive. “Cái này dành cho ông. Hứa với tôi là ông sẽ không mở nó cho đến khi ông về nhà đi.”

“Cô tặng cho tôi một món quà ư?” Trông lão có vẻ sửng sốt.

Cô mỉm cười, “Hai món quà.” Cô chỉnh lại. “Có một điều ngạc nhiên khác lồng bên trong cái đầu tiên.”

“Đó là gì thế?” Clive hỏi. Lão nghe có vẻ giống một cậu nhóc vào buổi sáng Giáng Sinh. Mary Rose nhận bàn tay của lão và trèo xuống khỏi chiếc xe thồ. “Nó là một điều bất ngờ mà,” Cô trả lời. “Đó là lý do tại sao tôi bọc nó lại trong một chiếc hộp bằng tờ giấy xinh đẹp như thế. Cám ơn ông về chuyến xe,” Cô thêm với một cái nhún chào. “Nó rất đáng yêu.”

“Cô không giận bởi vì tôi đã không để cô ngồi trên chỗ đánh xe sao?”

“Không, tôi không giận.” Cô cam đoan với lão.

Harrington quay sang Cole để giải thích. “Cô ấy nài nỉ tôi để cô ấy ngồi ở đó với tôi, nhưng tôi nghĩ điều đó không thích hợp cho một quý cô trẻ cao quý như thế.”

Cole gật đầu. “Chúng ta cần phải đi thôi, Mary Rose.”

Anh không đợi sự đồng ý của cô mà quay người và nhảy lên chỗ ngồi của chiếc xe thồ. Anh nắm dây cương trong hai bàn tay và yêu cầu em gái thôi dây dưa đi.

Cô phải đuổi theo chiếc mũ bonnet đã bị lãng quên của cô trước. Clive giữ chặt món quà bằng cả hai tay trong lúc chầm chậm đi trở lại chiếc xe của mình. Lão hành động như thể đang mang một báu vật vô giá. 

Cuối cùng họ cũng đang trên đường về nhà. Cole trả lời những câu hỏi của cô trong lúc cô tháo bỏ phần lớn những bằng chứng chứng tỏ cô là một quý cô tao nhã. Cô tháo đôi găng tay trắng muốt trước tiên, rồi kéo những chiếc ghim kẹp đang giữ chặt búi tóc đoan trang phía sau cổ cô ra. Cô không hài lòng cho đến khi khối tóc dầy, óng ánh vàng bồng bềnh sau lưng. Cô buột ra một tiếng thở dài thoả mãn trong lúc chải những ngón tay qua những lọn tóc loăn xoăn.

“Em đã phát ốm với việc là một quý cô.” Cô nói. “Thánh thần ơi, nó thật là căng thẳng.”

Cole bật cười. Mary Rose biết rõ là chẳng thể có được sự thương cảm nào từ anh.

“Anh sẽ không cười như thế nếu anh phải mặc một cái áo nịt. Nó bó cơ thể chặt như một cuộn chỉ ấy. Thật là phi tự nhiên.”

“Họ đã bắt em mặc một thứ như thế ở trường ư?” Cole thất kinh với ý tưởng đó.

“Vâng,” Cô trả lời. “Dù vậy, em đã không làm. Rốt cuộc, ai mà biết được chứ. Em không bao giờ mặc một cách công khai hết.”

“Anh hy vọng với Chúa là không.”

Anh phải ghìm chậm những con ngựa lại khi họ bắt đầu trèo lên con dốc đầu tiên. Mary Rose quay người để có thể chắc chắn rằng những hòm xiểng của cô không rơi khỏi chiếc xe thồ. Ngay khi họ vươn đến đỉnh đồi, cô lại quay quanh lần nữa. Cô cởi chiếc áo khoác màu xanh hải quân, quàng nó trên lưng ghế, và bắt đầu mở nút hai ống tay áo hồ bột. Cái cổ áo đang chà xát vào cổ cô. Cô tháo ba nút áo trên cùng.

“Vài thứ kỳ lạ đã xảy ra ở trường. Em không biết điều gì đã tạo ra như thế.”

“Tạo ra cái gì?” anh hỏi.

“Một bạn mới đã đến vào tháng Giêng. Bạn ấy đến từ Chicago. Cha mẹ bạn ấy đi cùng để giúp bạn ấy ổn định chỗ ở.”

“Và?”

Mary Rose nhún vai. “Có lẽ chẳng có gì đâu.”

“Dù gì thì cũng cứ nói với anh. Anh có thể nghe thấy sự lo lắng trong giọng em.”

“Em không lo lắng.” Cô nói. “Nó chỉ quá kỳ lạ thôi. Mẹ của cô gái được sinh ra và lớn lên ở nước Anh. Bà ấy nghĩ rằng bà ấy biết em.”

“Bà ấy không thể biết em,” Anh nói. “Em chưa bao giờ đến nước Anh. Có thể em đã gặp bà ta ở nơi nào đó khác chăng?”

Mary Rose lắc đầu. “Em chắc chắn là em sẽ nhớ.”

“Kể với anh điều gì đã xảy ra.”

“Em đang đi bộ ngang qua khu sinh hoạt chung. Em mỉm cười với người mới đến, chỉ là xã giao và khiến họ cảm thấy được chào đón, và bất thình lình mẹ của cô gái buột ra một tiếng thét đủ lớn để doạ chết khiếp những bức tượng đá miệng máng xối trên đỉnh của toà nhà Emmet. Bà ấy cũng làm em chết khiếp.”

“Tại sao thế?” Anh hỏi.

“Bà ấy chỉ vào em suốt lúc bà ấy la hét,” Mary Rose giải thích. “Em hết sức ngượng.”

“Rồi điều gì xảy ra?”

“Bà ấy bám chặt lấy ngực mình bằng cả hai tay và trông như sắp ngất.”

“Được rồi. Mary Rose, em đã làm gì thế?” Anh lập tức ngờ rằng em gái anh đã không kể với anh mọi thứ. Cô có thói quen vướng vào những phiền phức, và cô luôn luôn kinh ngạc bởi rắc rối chắc chắn sẽ theo sau.

“Em không làm gì sai hết.” Cô hét lên. “Em đã hành động như một quý cô hoàn hảo. Tại sao anh nhảy ngay đến kết luận là em chịu trách nhiệm cho tình trạng của người phụ nữ đáng thương đó chứ?” Cô hỏi, nghe có vẻ tổn thương.

“Bởi vì em thường xuyên chịu trách nhiệm mà.” Anh nhắc cô. “Em có đang mang khẩu súng của anh vào lúc đó không?”

“Dĩ nhiên là không.” Cô đáp. “Em đã không chạy hay làm bất cứ điều kỳ không đúng đắn hết. Em biết cách cư xử như một quý cô khi em phải làm, Cole.”

“Vậy vấn đề của người phụ nữ đó là gì?”

“Khi cuối cùng bà ta đã dịu xuống, bà ta bảo em rằng bà ta nghĩ em là một người phụ nữ mà bà ta từng quen biết. Bà ta gọi bà ấy là Quý bà Agatha Gì Gì Đó. Bà ta nói em giống y hệt người phụ nữ đó.”

“Điều đó chẳng có gì kỳ lạ” anh quyết định. “Có nhiều phụ nữ tóc vàng và mắt xanh. Điều đó chẳng có gì là bất thường hết.”

“Anh đang nói là em tầm thường đấy à?”

Anh không cãi. “Phải, anh đoán là như thế.” Đó là một lời nói dối, dĩ nhiên. Mary Rose hoàn toàn trái ngược với tầm thường. Cô thật sự rất xinh đẹp, hoặc là vì anh đã được nghe như thế hết lần này tới lần khác bởi mọi người đàn ông đủ tư cách kết hôn trong thị trấn. Anh không nhìn em gái mình theo cách đó. Cô ngọt ngào và tử tế gần hết mọi lúc, và là một con mèo nhỏ hoang dại trong thời gian còn lại. Cô đã từng là một kẻ nhõng nhẽo, nhưng giờ đây cô đã trưởng thành, anh đoán là rốt cuộc cô không còn là một cái nhọt như thế nữa.

“Adam cam đoan với em là em xinh xắn.” Cô tranh luận. Cô húc vai vào người anh trai. “Anh ấy luôn nói sự thật. Hơn nữa, anh biết rõ là chỉ những gì ở trong trái tim của người phụ nữ mới thật sự quan trọng. Mama Rose nghĩ em là một cô con gái xinh đẹp, và bà ấy chưa bao giờ gặp em.”

“Em định hoàn thành việc trở thành một kẻ hão huyền đấy à, Mary Rose?”

Cô cười vang, “Phải.”

“Anh sẽ không lo lắng về sự tình cờ trông giống một người nào đó khác đâu.”

“Nhưng điều đó vẫn chưa kết thúc,” Cô giải thích. “Sau đó khoảng một tháng, em bị gọi lên văn phòng trường. Có một người đàn ông luống tuổi đang đợi em. Cô hiệu trưởng cũng ở đó. Bà ấy giữ bìa hồ sơ của em ở trên bàn.”

“Sao em biết đó là hồ sơ của em?”

“Bởi vì nó là hồ sơ dày nhất trường,” Cô trả lời. “Và bìa hồ sơ đã bị rách.” Cô nhìn anh trai và lập tức biết anh đang nghĩ gì. “Anh có thể thôi ngay cái nụ cười biết-tuốt của anh đi không, Cole. Em thừa nhận rằng năm đầu tiên của em ở trường đã không tốt đẹp lắm. Em có một chút rắc rối phải điều chỉnh. Tuy vậy, bây giờ em nhận ra, đơn giản là em nhớ nhà và cố để bị đuổi khỏi trường để anh phải đến và đón em về.” Cô vội vã thêm vào, “Em đã có được những thành tích tuyệt hảo kể từ khi đó, và điều đó nên được tính là đáng kể.”

“Kể với anh về người đàn ông đã đợi em ở văn phòng trường,” Anh nói. 

“Ông ta là một luật sư,” Cô nói. “Ông ta hỏi em về gia đình của chúng ta. Ông ta muốn biết chúng ta đã sống ở Montana bao lâu và tại sao mẹ của chúng ta không sống cùng. Ông ta cũng muốn em mô tả cho ông ta các anh trông như thế nào. Em đã không trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Em không nghĩ đó là việc của ông ta. Rốt cuộc thì ông ta là một người hoàn toàn xa lạ. Em không thích ông ta chút nào hết.”

Cole cũng không thích ông ta. “Ông ta có giải thích tại sao ông ta hỏi những câu hỏi như vậy không?”

“Ông ta bảo em có một di sản thừa kế lớn cùng với dòng dõi. Em nghĩ ông ta rời đi vì tin rằng em không phải là một người họ hàng thất lạc từ lâu. Em đã làm anh lo lắng, đúng không?”

“Một chút.” Anh thừa nhận. “Anh không thích ý tưởng có bất kỳ ai hỏi han về chúng ta.” Cô cố xoa dịu tâm trạng của anh. “Nó không hoàn toàn tệ,” Cô nói. “Em đã không ôn tập cho bài thi Tiếng Anh của em bởi vì Eleanor đã giữ em đến nửa đêm phàn nàn về vài sự coi thường gần nhất. Vì em đã ở trong văn phòng nên em được đợi cho đến ngày hôm sau để làm bài kiểm tra.”

“Anh đã nghĩ em sẽ không ở chung với Eleanor nữa.” 

“Em thề với anh là em đã không.” Mary Rose đáp. “Dù vậy, không ai khác chấp nhận bạn ấy làm bạn cùng phòng, và cô giáo gần như quỳ mọp để nài nỉ em nhận Eleanor ở cùng. Eleanor đáng thương. Bạn ấy có một trái tim thiện lương, bạn ấy trung thực, nhưng bạn ấy che dấu điều đó phần lớn thời gian. Bạn ấy vẫn còn là một sự thử thách cho sức chịu đựng.”

Cole mỉm cười. Eleanor là một nếp nhăn trong cuộc đời hoàn hảo khác của em gái anh. Mary Rose là học sinh duy nhất trong trường chịu đựng nổi sự hiện diện của người phụ nữ trẻ. Các anh em trai đã yêu việc nghe kể những câu chuyện về Eleanor. Họ thấy những chiêu trò của người phụ nữ vui nhộn đến cuồng loạn, và khi bất kỳ ai trong bọn họ cần cười đùa, một chuyện kể về Eleanor sẽ được gợi lại.

“Cô ta vẫn xấu tính như trước đây à?” Anh hỏi, hy vọng em gái anh có một câu chuyện mới để kể. “Bạn ấy vẫn như thế.” Mary Rose thú nhận. “Em đã từng cảm thấy có lỗi khi kể với các anh về bạn ấy, nhưng rồi Travis thuyết phục em rằng vì chẳng có tổn hại nào hết và bạn ấy sẽ không bao giờ phát hiện ra, điều đó ổn. Bạn ấy thật sự có thể cảm thấy bị xúc phạm. Anh có biết bạn ấy đã rời khỏi trường trước tất cả mọi người khác trọn một tuần không? Bạn ấy thậm chí không nói tạm biệt. Có điều gì đó với cha của bạn ấy, nhưng bạn ấy không kể với em đó là gì. Bạn ấy khóc thầm khi ngủ năm đêm liền, rồi bạn ấy rời khỏi. Em ước chi bạn ấy đã tâm sự với em. Em sẽ giúp đỡ nếu em có thể. Cha bạn ấy không bị ốm. Em đã hỏi cô hiệu trưởng sau khi Eleanor rời khỏi. Bà ấy đã không nói với em điều gì nhưng bà ấy mím môi lại, và bà ấy chỉ làm điều đó khi thật sự phẫn nộ vì điều gì đó. Cha của Eleanor đã hiến tặng một số tiền lớn để cô giáo có thể xây dựng một ký túc xá nữa. Bà ấy bảo em bây giờ tất cả sẽ không còn. Anh có biết bà ấy nói gì không?”

“Không. Gì?”

“Bà ấy nói rằng bà ấy đã bị lừa bịp. Anh cho rằng bà ấy có ý gì với điều đó?”

“Có thể là bất kỳ điều gì.”

“Ngay đêm trước khi Eleanor rời đi, em đã bảo bạn ấy rằng nếu bạn ấy có bao giờ cần đến em, tất cả những gì bạn ấy phải làm là đến Rosehill*.” (*Đồi hồng)

“Tại sao em nói với cô ta điều đó?” Cole hỏi. 

“Bạn ấy quá đáng thương, khóc như một đứa trẻ,” Mary Rose giải thích. “Dù vậy, em sẽ không lo lắng về việc bạn ấy sẽ xuất hiện ở nông trại đâu. Ở đó quá thiếu văn minh đối với bạn ấy. Bạn ấy rất thời thượng mà. Nhưng bạn ấy đã làm tổn thương cảm giác của em khi không nói tạm biệt. Em là người bạn duy nhất của bạn ấy, sau tất cả. Dù vậy, em đã không phải là một người bạn tốt, đúng không?”

“Tại sao em nghĩ là em không phải?”

“Anh biết tại sao mà,” Cô đáp. “Em đã kể những câu chuyện về bạn ấy và điều đó chẳng tử tế chút nào hết. Bạn bè thì không nên kể về nhau.”

“Em chỉ kể cho bọn anh về những tai nạn đã thật sự xảy ra thôi mà, và em đã bảo vệ cô ta trước mọi người trong trường. Em không bao giờ kể về cô ta ở đó, đúng không?”

“Không.”

“Vậy thì anh không thấy có gì tổn hại hết. Em chưa bao giờ bình phẩm cô ta, ngay cả với bọn anh.”

“Vâng, nhưng…”

“Em cũng đã bảo đảm rằng cô ta được mời đến tất cả các bữa tiệc. Nhờ có em, cô ta chưa bao giờ bị bỏ lại.”

“Làm sao anh biết em đã làm điều đó?”

“Anh biết em. Em luôn chăm lo cho những kẻ bá vơ.”

“Eleanor không phải là một kẻ bá vơ.”

“Thấy không? Em lại đang bảo vệ cô ta nữa kìa.”

Cô mỉm cười. “Sau khi em nói mọi chuyện với anh em luôn cảm thấy tốt hơn. Anh có thật sự tin ông luật sư đó sẽ thôi hỏi về chúng ta không?”

“Có, anh tin.” Anh trả lời.

Cô thở phào. “Em nhớ anh, Cole.”

“Anh cũng nhớ em, nhóc à.” Cô huých vai vào anh lần nữa. Cuộc trò chuyện chuyển hướng về nông trại. Trong lúc cô vắng mặt để đến trường, các anh em trai đã mua một khu đất khác nữa. Travis đã đến Hammond tìm kiếm những vật dụng họ cần để rào những phân khu cho vùng mở rộng bao la ấy, những con ngựa sẽ có đủ không gian đồng cỏ chăn thả để chịu đựng qua suốt mùa đông.

Cole và Mary Rose đến Rosehill vài phút sau đó. Khi cô chỉ mới tám tuổi, cô đã đặt tên cho nhà của họ. Cô đã tìm thấy những gì cô tin là những bụi hồng hoang dã mọc trên sườn đồi, tuyên bố đó là một thông điệp được mặc khải từ Chúa Trời nói với họ rằng đây là nơi dành riêng cho họ, bởi vì tên cô là Mary Rose và tên của mẹ cô cũng như thế. Adam không muốn dập tắt sự nhiệt tình của cô. Vì lý do đó, anh đã không nói cho cô biết những bông hoa đó là hoa anh thảo màu hồng, không phải hoa hồng. Anh cũng cảm thấy việc đặt tên cho nông trại của họ có lẽ cũng đã trao em gái anh một chút an toàn bổ sung. Cái tên mắc kẹt từ đó, và trong vòng một năm, ngay cả đến những cư dân của Blue Bella cũng thích gọi trang trại nhà Clayborne bằng cái tên kỳ cục đó.

Rosehill nằm ở chính giữa một thung lũng nằm sâu trong vùng lãnh thổ Montana. Vùng đất bằng phẳng bao quanh trại chăn nuôi gần một phần tư dặm về mọi hướng. Cole đã khăng khăng xây dựng nhà của họ ngay chính giữa trung tâm của vùng đồng bằng để anh sẽ có thể nhìn thấy bất kỳ ai xâm nhập vào đất của họ. Anh không thích sự bất ngờ - không ai trong các anh em thích - và chẳng bao lâu sau ngôi nhà hai tầng đã hoàn thành, anh đã dựng một tháp canh bên trên căn gác xép để họ luôn có thể nhìn thấy bất kỳ ai đang cố đánh xoáy lén lút với họ.

Những đỉnh núi phủ tuyết hùng vĩ cung cấp phông nền có phía bắc và phía tây của vùng đồng cỏ. Phía đông của điền trang được bổ khuyết bởi những ngọn núi nhỏ hơn, nơi là vùng đất vô dụng cho những trại chăn nuôi gia súc bởi vì sự thiếu thốn những đồng cỏ chăn thả màu mỡ. Tuy nhiên, những kẻ đặt bẫy săn thú làm việc trên những sườn đồi phía đông, khi hải ly, gấu và sói xám vẫn còn đầy rẫy. Thỉnh thoảng một kẻ đặt bẫy mệt mỏi, kiệt sức sẽ ngừng lại trước nhà vì thức ăn và trò chuyện thân hữu. Adam không bao giờ quay đi trước một người đàn ông đói khát, và nếu khách của họ cần một chỗ ngủ qua đêm, anh sẽ sắp xếp họ ở trong khu nhà tranh.

Chỉ có một con đường duy nhất dễ dàng để đi vào nông trại, đó là từ đường chính từ thị trấn Blue Belle dẫn lên ngọn đồi. Dù vậy, những người lạ đã khá mệt mỏi vào lúc họ đến được bến thuyền. Nếu họ sử dụng một chiếc xe thồ để vận chuyển của cải, họ phải mất hơn một ngày rưỡi để đến được Blue Belle. Phần lớn ngại đi xa hơn Perry hoặc Hammond; chỉ những linh hồn mạnh mẽ, quyết tâm, hoặc những người đàn ông chạy trốn mới tiếp tục đi tiếp. Trong khi có những lời thì thầm bất chợt về vàng ẩn giấu trong những rặng núi phía bắc, chẳng thứ gì thật sự được tìm thấy, và đó là lý do duy nhất vùng đất đã được để yên. Những gia đình tử tế, tuân thủ pháp luật, hy vọng về việc lập cư, đã băng qua vùng đồng bằng trong những chiếc xe di cư phủ bạt hoặc nhận lấy cơ hội trên một trong vô số những con tàu đang xuôi ngược trên dòng sông Missouri. Vào lúc phần lớn những gia đình này đến được một thị trấn lớn, họ đã hạnh phúc được ở lại đó. Đã có một chút văn minh trong những thị trấn lớn, thứ hiển nhiên là một sự cám dỗ mãnh liệt với các gia đình bờ đông ngoan đạo. Những dân cư lương thiện kêu gào về luật lệ và trật tự. Những nhóm dân vệ lắng nghe những cuộc gọi và sớm xoá sạch tất cả những kẻ cặn bã bằng cách treo cổ họ trong những thị trấn lớn, bao gồm Hammond.

Thoạt đầu, những dân vệ là một giải pháp, nhưng sau đó họ trở thành một vấn đề thậm chí còn đáng sợ nhiều hơn, vì một vài người đàn ông lâm vào thói quen xấu xa thích treo cổ bất kỳ ai họ không thích. Công lý tuỳ tiện và thường không được thực thi; tin đồn là tất cả bằng chứng cần thiết để một người đàn ông bị kéo lê ra khỏi nhà và bị treo lủng lẳng ở một nhánh cây gần nhất. Ngay cả khi mang một huy hiệu cũng chẳng có được sự bảo vệ khỏi nhóm dân vệ.

Những kẻ bất hảo và những tay súng thực sự dễ dàng kiếm tiền, những kẻ đủ nhanh và đủ xảo quyệt để trốn khỏi sự hành quyết, đã rời khỏi những thị trấn lớn như Hammond và cư trú quanh Bule Belle.

Vì nguyên do đó, thị trấn có một danh tiếng tệ hại xứng tầm. Tuy vậy, có vài gia đình tử tế sống ở Blue Belle. Adam nói đó chỉ vì họ đã an cư ở đó trước khi nhận ra sai lầm của mình. Mary Rose không bao giờ được phép đi vào Blue Belle một mình. Vì Adam không bao giờ, chưa từng rời khỏi nông trại, Travis hoặc Douglas hay Cole hộ tống cô cho những mục đích của cô. Các anh em trai đều luân phiên, và nếu như không ai thấy thuận tiện để rời khỏi công việc chán phèo của họ, Mary Rose phải ở lại nhà.

Cole ghìm ngựa chậm lại khi họ vươn đến đỉnh đồi ngăn cách đường chính đi vào thị trấn khỏi điền trang nhà Clayborne. Mary Rose sẽ yêu cầu anh ngừng lại vào lúc họ đến được khúc quanh cuối cùng dẫn vào thung lũng bên dưới của họ.

Cô vẫn dễ doán y như trước đây. “Làm ơn ngừng lại một phút. Em đã vắng mặt lâu quá chừng rồi.” Anh dừng con ngựa lại đầy trách nhiệm và sau đó kiên nhẫn đợi cô hỏi câu hỏi tiếp theo. Cô sẽ mất một hoặc hai phút. Đầu tiên cô sẽ hết sức xúc động, rồi mắt cô sẽ rưng rưng lệ. “Anh có cảm thấy điều đó không? Ngay lúc này đây, anh có cảm thấy nó theo cách em cảm thấy không?” Anh mỉm cười. “Em hỏi anh cùng một câu hỏi mỗi lần anh đưa em về nhà. Có, anh có cảm thấy điều đó.”

Anh vươn tay lấy chiếc khăn tay và trao nó cho cô. Anh đã học được từ cách đây rất lâu rồi là phải mang theo một cái chỉ để dành cho cô. Trước đây, khi cô vẫn còn lại một cô bé, cô sẽ sử dụng ống tay áo của anh để chùi mũi. Anh không định để điều đó xảy ra lần nữa.

Họ có một tầm nhìn toàn cảnh về nông trại của mình và những rặng núi phía xa. Bất kể cô đã nhớ nó như thế nào, mỗi lần cô về nhà, cái nhìn đầu tiên về một vẻ đẹp như thế hoàn toàn áp đảo cô. Adam đã bảo đó là vì cô tôn vinh tạo tác của Chúa và cảm thấy nhỏ bé trước chúng. Cô không chắc chắn về điều đó, nhưng dòng chảy cuộc sống trên vùng đất đã khuấy động cô mà không thứ gì khác có thể. Cô muốn các anh trai cô cũng cảm thấy điều đó, cảm thấy kết nối này giữa Chúa và thiên nhiên, và Cole sẽ thú nhận, nhưng chỉ với cô, rằng có, anh có cảm thấy nhịp mạch cuộc sống đang đập quanh họ. Vùng đất không bao giờ hoàn toàn tương tự từ cái nhìn này đến cái nhìn khác, tuy luôn luôn kiên trì chịu đựng.

“Bà ấy sống động và xinh đẹp y như trước đây, Mary Rose.”

“Tại sao cả anh và Adam cứ gọi Montana là một phụ nữ thế?”

“Bởi vì bà ấy hành động như một phụ nữ.” Cole trả lời. Anh không đỏ mặt hoặc cảm thấy ngượng ngùng khi nói điều ngốc nghếch như thế, bởi vì anh biết em gái anh hiểu. “Bà ấy hay thay đổi và hão huyền và không bao giờ bị khuất phục bởi một người đàn ông. Bà ấy hoàn toàn là một phụ nữ, và là người duy nhất anh từng yêu.”

“Anh yêu em cơ mà.”

“Em không phải là một phụ nữ, Mary Rose. Em là em gái của anh.”

Cô cười vang. Âm thanh vang vọng xuyên qua những rặng thông. Cole nhặt dây cương lên và bắt đầu dẫn những con ngựa đi xuống triền đồi. Họ đã la cà đủ lâu.

“Nếu bà ấy là một phụ nữ, bà ấy sẽ ôm chúng ta vào trong vòng tay của mình. Em tự hỏi không biết liệu những đoá hồng của em có đang bắt đầu thức dậy chưa.”

“Em hẳn đã phải biết vào lúc này rồi, rằng những bông hoa mà em tìm thấy đó không phải là hoa hồng. Chúng là hoa anh thảo hồng.”

“Em biết chúng là gì,” Cô đáp. “Nhưng chúng trông giống những bông hoa hồng.”

“Không, chúng không giống.”

Họ lại đang tranh cãi vặt. Mary Rose thở dài mãn nguyện. Cô giữ sự chú ý tập trung vào ngôi nhà. Chúa ơi, cô thật hạnh phúc được thấy lại trang trại của cô lần nữa. Ngôi nhà ván không đường bệ lắm, cô nghĩ, những nó thật xinh đẹp đối với cô. Hàng hiên, hay hè, như Adam vẫn gọi, chạy dọc theo chiều dài ngôi nhà theo cả ba cạnh. Vào mùa hè, họ sẽ ngồi bên ngoài mỗi buổi tối và lắng nghe tiếng nhạc của đêm.

Cô không nhìn thấy người anh lớn nhất của cô làm việc bên ngoài. “Em cá là Adam đang làm việc với những cuốn sách của anh ấy.”

“Điều gì khiến em nghĩ như thế?”

“Hôm nay trời quá đẹp để giam mình bên trong nhà trừ phi có những quyển sách để làm việc cùng,” Cô lý sự. “Em không thể đợi để gặp anh ấy. Nhanh lên nào Cole.” Cô đã mong mỏi hội ngộ với các anh trai. Cô có quà cho mọi người, bao gồm một hộp đầy sách mà Adam sẽ trân trọng, giấy vẽ và bút mới cho Cole để dùng khi anh thiết kế một khu xây dựng phụ trội mới cho nông trại, thuốc và những bàn chải cho Douglas để dùng cho những con ngựa của anh ấy, và tập ghi chép mới cho Travis để ghi chép lịch sử gia đình trong đó, vài quyển catalogue, hạt giống cho khu vườn của cô sẽ được trồng phía sau nhà dưới sự giám sát của Adam, chocolate, và những chiếc áo flannel may sẵn cho tất cả nhà.

Cuộc hội ngộ có mọi mảnh diệu kỳ y như cô đã biết nó sẽ. Cả gia đình đã thức đêm để trò chuyện. Cole không kể với các anh em về vị luật sư đã viếng thăm trường của Mary Rose cho đến sau khi cô đã lên giường. Anh không muốn cô lo lắng. Tuy nhiên, anh đã lo lắng. Không ai trong bọn họ tin vào sự trùng hợp ngẫu nhiên, và vì thế họ thảo luận về mọi lý do khả dĩ mà người luật sư có thể có khi muốn tìm hiểu thông tin về gia đình Clayborne. Cả Douglas và Cole đều đã làm những thứ không mấy tốt đẹp khi họ trẻ hơn, nhưng thời gian và khoảng cách với quá khứ băng đảng luôn ám ảnh họ đã thuyết phục họ rằng những tội lỗi của họ đã bị lãng quên. Mối lo lắng thật sự là về Adam. Nếu vị luật sư được thuê bởi những con trai người chủ nô lệ của Adam để truy tìm dấu vết của anh, thì rắc rối đang trên đường đến.

Giết người, tất cả bọn họ đều biết, sẽ không bao giờ bị quên lãng. Adam đã lấy đi một cuộc sống để cứu hai người khác. Đó chỉ là tai nạn, nhưng những tình huống chẳng quan trọng gì với những người con trai. Một nô lệ đã bức hại cha của họ.

Không, cái chết của người cha sẽ không bao giờ bị quên lãng. Nó sẽ được báo thù. Một giờ đã trôi qua trong cuộc thảo luận thì thầm, và rồi Adam, như một chủ nhà, tuyên bố rằng thật ngốc khi lo lắng hoặc ước đoán. Nếu như có một mối đe doạ thật sự, họ sẽ phải đợi để tìm ra đó là gì.

“Và sau đó thì sao?” Cole hỏi.

“Chúng ta sẽ làm bất cứ điều gì phải làm để bảo vệ nhau.” Adam nói.

“Bọn em sẽ không để bất kỳ ai treo cổ anh đâu, Adam. Anh chỉ đã làm những gì anh phải làm.” Travis nói.

“Chúng ta không theo đuổi rắc rối.” Adam nói. “Chúng ta sẽ giương sự cảnh giác của chúng ta lên và đợi.”

Cuộc thảo luận kết thúc. Trọn một tháng trôi qua trong cảnh thanh bình. Mọi việc vẫn như thường lệ, Travis và Douglas đã bắt đầu nghĩ có lẽ chẳng có chuyện gì sẽ đến từ cuộc thẩm vấn của người luật sư.

Mối đe doạ cuối cùng đã tự lộ diện. Tên anh ta là Harrison Stanford MacDonald, và anh ta là người sẽ xé nát cuộc đời của tất cả bọn họ.

Anh ta là kẻ thù.




12 tháng mười một năm 1860.

Má Rose yêu quý. 

Con trai của má muốn con khoe với má kỹ năng viết của con và vì thế con đang viết bức thư này cho má. Tất cả chúng con đã làm việc với văn phạm và chính tả sau khi Mary Rose đi ngủ. Con trai của má là một thầy giáo tốt. Anh ấy không cười khi bọn con làm sai và anh ấy luôn nói tử tế khi chúng con không làm việc đêm. Vì bây giờ chúng con đã là anh em, con đoán má cũng thuộc về con…

Con trai của Má, Cole.

Không có nhận xét nào: