Chủ Nhật, 1 tháng 10, 2017

Mật mã 3 - Chương 41

Sol ở Song Ngư



Khi mặt trời ở Song Ngư, hãy mong đợi sự mệt mỏi và buồn bã.
Những người có thể trục xuất nỗi sợ sẽ trải nghiệm sự tha thứ và sự hiểu biết.
Bạn sẽ được gọi đến làm việc ở những nơi xa xôi.

-Anonymous Tiếng Anh Phổ biến Book, c. 1590, Gonçalves MS 4890, f. 15V





Chương 41






"Tôi muốn có thêm những cuốn sách của tôi," Matthew nói với sự thất thường cố ý. Anh khua lách cách một danh sách các tiêu đề.

"Hamish sẽ biết được nơi để tìm thấy chúng." Người bạn của anh đã trở lại London một thời gian ngắn, sau đó quay lại Pháp. Hamish đã ngồi thu lu trong phòng Matthew tại Sept-Tours từ bao giờ. Ông đã trải qua những ngày cố gắng giữ những viên chức quan liêu không manh mối hủy hoại nền kinh tế thế giới và những đêm làm cạn kiệt hầm rượu vang của Baldwin.

Hamish đến Les Revenants với những cuốn sách, và Matthew đã yêu cầu ông ngồi lại và dùng một ly Champagne. Hamish dường như hiểu rằng nỗ lực ở trạng thái bình thường này là một bước ngoặt trong sự phục hồi của Matthew.

"Tại sao không? Con người không thể sống với mỗi rượu vang đỏ." Với một cái nhìn tinh tế dành cho tôi, Hamish ám chỉ rằng ông sẽ chăm sóc Matthew.

Hamish vẫn còn ở lại đó sau ba giờ - và hai người đang chơi cờ vua. Đầu gối của tôi trở nên yếu ớt khi nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ Matthew ngồi bên phe trắng của bàn cờ vua, đang cân nhắc những lựa chọn của anh. Vì đôi bàn tay của Matthew vẫn còn vô dụng – Hoá ra đôi bàn tay là một kỹ thuật giải phẫu thực sự phức tạp – Hamish đã di chuyển các quân cờ theo lệnh được mã hóa của Matthew.

"E4," Matthew nói.

"Biến thể trung tâm ư? Thật táo bạo làm sao." Hamish di chuyển một trong những con cờ trắng.

"Bạn đã chấp nhận thí quân Nữ hoàng," Matthew nói nhẹ nhàng. "Bạn mong đợi điều gì?"

"Tôi hy vọng bạn xáo tung mọi thứ lên. Đã có một thời gian, bạn từ chối đưa nữ hoàng của bạn vào nguy cơ. Bây giờ bạn làm điều đó mỗi trận đấu." Hamish cau mày. "Đó là một chiến lược tồi."

"Hoàng hậu đã làm rất tốt lần vừa qua," tôi thì thầm vào tai của Matthew, và anh mỉm cười.

Khi Hamish rời đi, Matthew yêu cầu tôi đọc cho anh. Điều đó bây giờ là một nghi lễ đối với chúng tôi, ngồi ở phía trước lò sưởi, tuyết rơi qua cửa sổ và một trong những cuốn sách yêu quý của Matthew trong tay tôi: Abelard, Marlowe, Darwin, Thoreau, Shelley, Rilke. Thường thì đôi môi của Matthew chuyển động cùng với những từ mà tôi thốt ra, chứng minh cho tôi - và, quan trọng hơn, với anh – rằng tâm trí anh sắc nét và toàn vẹn hơn bao giờ hết.

"'Tôi là con gái của Trái đất và Nước. Và sự chăm bẵm của Bầu Trời,'" Tôi đọc từ bản sao đã mòn của Prometheus Unbound.

""Tôi đi qua các khe nứt của đại dương và bờ biển.” Matthew thì thầm.

"Tôi thay đổi, nhưng tôi không thể chết. '"


Sau chuyến thăm của Hamish, đời sống xã hội của chúng tôi tại Les Revenants dần dần mở rộng. Jack đã được mời tham gia cùng Matthew và mang cây đàn cello của cậu theo. Cậu bé đã chơi Beethoven trong nhiều giờ đến lúc kết thúc, và âm nhạc không chỉ tác động tích cực lên người chồng của tôi, nó chắc chắn cũng làm con gái tôi ngủ say sưa.

Matthew đã được cải thiện, nhưng anh vẫn còn một chặng đường dài để đi. Khi anh nghỉ ngơi chập chờn, tôi ngủ gà ngủ gật ở bên cạnh anh và hy vọng rằng các em bé sẽ không khuấy động. Anh để tôi giúp anh tắm rửa và mặc quần áo, mặc dù anh ghét chính mình – và tôi - vì điều đó. Bất cứ khi nào tôi nghĩ rằng tôi không thể chịu đựng thêm nổi một khoảnh khắc khác nhìn anh đấu tranh, tôi tập trung vào một số mảng da đã tự đan chính nó trở lại với nhau, để lại những vết sẹo mà tôi cầu nguyện sẽ lành theo thời gian. Giống như những bóng ma của Chelm, tôi biết chúng sẽ không bao giờ biến mất hoàn toàn.

Khi Sarah đến thăm anh, nỗi lo lắng của dì có thể sờ thấy. Nhưng Matthew không phải là nguyên nhân cho sự quan tâm của dì.

“Cháu đang sử dụng bao nhiêu phép thuật để đứng thẳng vậy hả?" Đã quen sống chung với những ma cà rồng thính như tai dơi, dì đã đợi cho đến khi bước đến xe mới hỏi.

"Cháu ổn," tôi nói, mở cửa xe cho dì.

"Đó không phải là câu hỏi của dì. Dì có thể thấy là cháu ổn. Đó là thứ khiến dì lo lắng.” Sarah nói. "Tại sao cháu chưa ở ngưỡng cửa của cái chết nhỉ?"

"Nó không quan trọng," Tôi nói, gạt bỏ câu hỏi của dì.

"Nó sẽ, khi cháu sụp đổ," Sarah vặn lại. "Cháu không thể duy trì điều này mãi được."

"Dì quên sao, Sarah: Gia đình Bishop-Clairmont là chuyên gia về những điều không thể." Tôi đóng cửa xe để bóp nghẹt những lời phản đối sắp tuôn ra của dì.

Tôi phải biết rằng, dì tôi sẽ không im lặng như vậy một cách dễ dàng. Baldwin xuất hiện hai mươi bốn giờ sau khi dì rời đi - không được mời và không báo trước.

"Đây là một thói quen xấu của ông," tôi nói, ngẫm nghĩ lại thời điểm ông trở về Sept-Tours và lột bỏ các tấm trải trên giường của chúng tôi. "Gây ngạc nhiên cho chúng tôi một lần nữa, và tôi sẽ đưa sự canh phòng trên ngôi nhà này đủ để đẩy lùi Tứ Kỵ Sĩ của Khải Huyền*."

( *Tứ Kỵ Sĩ Khải Huyền hay bốn Sứ giả của ngày phán quyết cuối cùng đại diện cho cái chết, nạn đói, chiến tranh và xâm lược đã đưa thế giới đến ngày tận thế, theo sách Khải Huyền trong Kinh thánh, - Ct của Sẻ.)

"Họ đã không bị trông thấy trong Limousin từ khi Hugh chết." Baldwin hôn lên má tôi, dừng lại giữa chừng để thực hiện một đánh giá chậm về mùi hương của tôi.

"Matthew không tiếp khách ngày hôm nay," tôi nói, né ra xa. "Anh ấy đã có một đêm khó khăn."

"Tôi không ở đây để gặp Matthew." Baldwin gắn chặt đôi mắt đại bàng trên tôi. "Tôi ở đây để cảnh báo cô rằng nếu cô không bắt đầu chăm sóc bản thân, tôi sẽ đặt chính mình phụ trách ở đây."

"Ông không có-"

"Oh, nhưng tôi làm đấy. Cô là em gái của tôi. Chồng của cô không thể chăm sóc phúc lợi của cô vào lúc này. Chăm sóc cho mình hoặc chấp nhận hậu quả." Giọng Baldwin là không thể xiêu lòng.

Hai chúng tôi đối mặt trong im lặng một vài khoảnh khắc. Ông thở dài khi tôi từ chối phá vỡ cái nhìn của mình.

"Nó thực ra khá đơn giản, Diana. Nếu cô sụp đổ - và dựa vào mùi hương của cô, tôi có thể nói rằng cô có nhiều nhất một tuần trước khi điều đó xảy ra – Bản năng của Matthew sẽ yêu cầu chú ấy cố gắng bảo vệ cho người bạn đời của mình. Điều đó sẽ làm chú ấy xao lãng khỏi công việc chính yếu của chú ấy, đó là lành bệnh."

Baldwin đã thắng một điểm.

"Cách tốt nhất để đối phó với một ma cà rồng bạn đời, - đặc biệt là một kẻ với chứng cuồng máu như Matthew - là không cho anh ta có lý do để nghĩ rằng cô cần bất kỳ sự bảo vệ nào. Hãy chăm sóc bản thân - đầu tiên và luôn luôn.” Baldwin nói. "Nhìn thấy cô khỏe mạnh và hạnh phúc sẽ làm Matthew tốt hơn về tinh thần và thể chất, nhiều hơn máu người sáng tạo chú ấy hay âm nhạc của Jack có thể làm. Chúng ta hiểu nhau chứ? "

"Vâng."

"Tôi rất vui." Miệng Baldwin nhướng lên thành một nụ cười. "Trả lời e-mail của cô trong khi cô đang ở đó. Tôi đã gửi cho cô những tin nhắn. Cô không trả lời. Điều đó rất bực mình."

Tôi gật đầu, sợ rằng nếu tôi mở miệng, việc liệt kê chi tiết những hướng dẫn về chính xác những gì ông có thể làm gì với e-mail của ông có thể bật ra.

Baldwin ló đầu vào đại sảnh để kiểm tra Matthew. Ông ta tuyên bố anh hoàn toàn vô dụng vì không thể tham gia vào đấu vật, chiến tranh, hoặc những cuộc truy đuổi khác của cánh đàn ông khác. Sau đó, nhân từ thay, ông rời khỏi.

Nghiêm túc, tôi mở máy tính xách tay của tôi.

Hàng trăm tin nhắn đang chờ đợi, nhiều nhất là của Đại Hội Đồng yêu cầu giải thích và Baldwin cho tôi những mệnh lệnh.

Tôi đóng sập máy tính và trở lại với Matthew và các con tôi.

Một vài đêm sau chuyến thăm viếng của Baldwin, tôi thức dậy với cảm giác của một ngón tay lạnh lẽo đang run rẩy trên cột sống khi nó lần theo thân cây trên cổ của tôi.

Ngón tay di chuyển trong cơn đau vừa đủ kiểm soát được và bắt đầu từ vai, nơi nó tìm thấy đường viền mũi tên của nữ thần và ngôi sao còn lại của Satu Järvinen.

Từ từ ngón tay di chuyển xuống con rồng bao quanh hông tôi.

Tay của Matthew hoạt động trở lại.

"Anh cần điều đầu tiên anh chạm vào là em," anh nói, nhận ra mình đã đánh thức tôi.

Tôi hầu như không thể thở nổi, và bất kỳ phản ứng nào trên bộ phận cơ thể của tôi đều không thành vấn đề. Nhưng những câu hỏi không thành lời của tôi muốn được tự do. Pháp thuật dâng lên bên trong tôi, những mẫu tự hình thành các cụm từ dưới làn da của tôi.

"Giá của quyền năng." Bàn tay của Matthew cuốn trên cánh tay tôi, ngón tay cái vuốt ve những chữ khi chúng xuất hiện. Sự chuyển động khó khăn và không đều lúc đầu, nhưng nó đã dần trở nên êm và ổn định hơn với mỗi lần lướt qua da tôi. Anh đã quan sát những thay đổi trong tôi từ khi tôi trở thành Sách Sự Sống nhưng không bao giờ đề cập đến chúng cho đến bây giờ.

"Quá nhiều điều để nói," anh thì thầm, môi anh chải nhẹ trên cổ tôi. Những ngón tay anh đào sâu, tách xác thịt của tôi, chạm vào cốt lõi của tôi.

Tôi thở hổn hển. Đã rất lâu, nhưng cảm xúc từ anh vẫn quen thuộc. Ngón tay của Matthew đi chính xác đến những nơi mang lại cho tôi nhiều niềm vui nhất.

"Nhưng em không cần lời nói để nói với anh những gì em cảm thấy," Matthew nói. "Anh nhìn thấy em, ngay cả khi em ẩn khỏi phần còn lại của thế giới. Anh nghe thấy em, ngay cả khi em đang im lặng."

Đó là một xác định thuần khiết của tình yêu. Giống như pháp thuật, những mẫu tự tích lũy trên cánh tay của tôi biến mất khi Matthew bóc trần linh hồn tôi và hướng dẫn cơ thể của tôi đến một nơi mà từ ngữ thật sự không cần thiết. Tôi run lên qua sự buông thả của tôi, và dù sự âu yếm của Matthew đã trở nên nhẹ như một chiếc lông, ngón tay của anh không bao giờ ngừng chuyển động.

"Lần nữa nhé," anh nói, khi nhịp mạch của tôi đập nhanh hơn thêm một lần nữa.

"Điều đó là không thể," tôi nói. Sau đó, anh đã làm một thứ khiến tôi thở hổn hển.

"Impossible n'est pas français," Matthew trả lời, đem lại cho tôi một cái cấu nhẹ trên tai. "Và lần sau nếu ông anh của anh đến để la lối, nói ông ấy không phải lo lắng. Anh hoàn toàn có thể chăm sóc của vợ anh."


Không có nhận xét nào: