Thứ Sáu, 14 tháng 8, 2015

Miền đất dấu yêu 15

Chương 15.




Khi Jesse xuất hiện tại ngưỡng cửa, Sadie nhìn gã bằng ánh mắt thù địch. Gã đi vào trong phòng, liếc nhìn Summer, nàng chẳng quan tâm gì đến gã; nhìn vào chiếc rương hành lý đang để mở; rồi nhìn Sadie với ánh mắt dò hỏi, nhưng không lời nào thốt ra. Mary chạy đến với gã và quấn đôi cánh tay bé nhỏ quanh chân gã.

“Hello, bí ngô. Cô gái của tôi thế nào?” Gã nhấc cô bé vào trong vòng tay một lúc rồi đặt cô bé đứng xuống. “Đây có phải những gì cháu đang mong không?” gã trao cho cô bé một que kẹo sau khi cẩn thận lấy đi những mẩu sợi thuốc lá dính vào đó. Mary nhìn gã đầy thương mến.

Jesse nhìn Sadie một lúc lâu trước khi gã nói. Chị cố gắng giữ bản thân cách xa khỏi gã… buộc bản thân lạnh nhạt. Gã hiểu. Đó là Ellen.

“Tôi đến để nói với em rằng Travis đang cưỡi ngựa đến.” Sadie dường như đông cứng. Đôi mắt xanh lục mở lớn kinh hoàng. “Jack và Tom và hai người lạ đi cùng hắn. Em sẽ ổn thôi. Hãy đứng ngoài vụ việc, giữ Mary và cậu bé cách xa khỏi những chiếc cửa.” Gã liếc Summer lần nữa. “Cô ấy ốm sao?”

Chị lắc đầu. “Chỉ mệt thôi.”

“Còn em? Em có ổn không?”

“Dĩ nhiên.” Chị cố giữ ánh mắt không nhìn về hướng của gã, nhưng chị thật vô dụng, không thể kiểm soát được chúng. Chị quá lo lắng để có thể nói nhiều hơn, cổ họng chị khô khốc. Sự yên lặng dường như dài thăm thẳm.

Gã tiếp tục nhìn chị cho đến khi những âm thanh bên ngoài vẳng đến họ. Jesse bước lùi khỏi cửa và nhìn ra ngoài. Gã không muốn mang mối bất hoà của gã với Travis lộ ra vào lúc này: Tốt hơn đối với cả hai khi giải quyết điều đó một mình với nhau khi không có Ellen ngáng đường.

Những người đàn ông dừng ngựa xa khỏi hàng hiên, ngay phía sau những vạt hoa của Summer. Jack và Tom di chuyển vào bên hông nhà và ngay phía trước nhà là ba người khác. Tất cả đều có gương mặt tối tăm, lặng lẽ ngoại trừ Travis. Hắn là người duy nhất xuống ngựa. Ellen, với cánh tay quấn quanh trụ hiên, gọi hắn.

“Travis, con yêu. Con đến để đưa Mama về nhà đấy ư?”

Hắn cười toe toét với bà, nhưng không trả lời. Hắn đẩy chiếc mũ ra phía sau đầu và gương mặt mang một vẻ gian tà, khinh suất, ra vẻ dòng máu của hắn cao quý và hắn đang mang một trong những tâm trạng quỷ-cũng-phải-dè-chừng của hắn. Hắn đi nghênh ngang đến phía trước con ngựa, sợi dây cương treo lủng lẳng đầy bất cẩn trên cánh tay, đứng với đôi chân dang rộng và nhả ra một vòng khói thuốc.

Đối với Ellen, người biết rõ là hắn đang phô diễn. Bà ta mỉm cười đày khoan dung với hắn. Thằng bé đẹp trai quá chừng, cậu bé của ta. Ngày nào đó, nó sẽ trở thành người giàu có nhất, quan trọng nhất Texas.

“Mẹ nghĩ gì thế, Mama?”  Hắn quẹt đầu một que diêm vào gót chiếc giày ống và để ngọn lửa cháy trong một giây hoặc hai trước khi châm vào đầu điếu thuốc. “Con thậm chí còn chẳng biết mẹ đến đây nữa là.” Giọng hắn biếng nhác, thái độ tự tin. Hắn có rất nhiều người để chỉ huy và hắn đang rất thích thú với điều đó.

Ellen cười vang. “Chà, thì bây giờ con biết rồi đấy.” Đôi mắt bà ta hẹp lại khi nhìn những người đàn ông đi cùng hắn. Họ là những người lạ và không có vẻ trông giống như loại bầu bạn mà con trai bà nên giữ. Một chút linh cảm thiếu thoải mái tràn qua bà. “Tom,” Bà gọi, “Mang xe ngựa của tôi đến đây. Travis và bạn của nó sẽ hộ tống tôi về nhà. Tôi biết chuyện một băng đảng đang cưỡi ngựa đến nông trại này chỉ là một mớ rác rưởi mà thôi. Con không nhìn thấy chúng, đúng không Travis?”

Travis búng điếu thuốc đang hút dở vào trong đám bụi, nhìn lên hai người đàn ông ngồi trên lưng ngựa, lặng lẽ, chờ đợi. Đầy tự tin, hắn bắt chéo cánh tay ngang qua ngực và đu đưa tới lui trên gót chân.

“Có, con có thấy, Mama,” Hắn loan báo. “Nhưng con không nghĩ họ sẽ cỡi ngựa đến đây. Không cần phải làm điều đó.” Hắn đợi một lúc. Đôi mắt hắn chuyển từ gương mặt của mẹ hắn đến Jack. “Thật hết sức đột ngột là có vài thay đổi sẽ được tiến hành quanh đây.” Đôi mắt hắn chuyển trở lại Ellen và hắn cười toe toét hết cỡ. “Mẹ thấy đấy, Mama, Keep bây giờ đã thuộc về con rồi.” Nụ cười toe toét rời khỏi gương mặt và hắn gầm gừ với Jack. “Mày không còn gì để nói nữa đâu. Mày có thể chọn, hoặc là cỡi khỏi đây trên lưng con ngựa đó hoặc là vắt ngang qua nó. Chẳng có gì khác biệt với tao hết.”

Chỉ lặng thinh, Jack không hề di chuyển, cũng không để lộ ít nhất một biểu hiện nào. Ellen hít một hơi thở sâu và bám chặt lấy trụ hiên trước. Jesse, đang lắng nghe từ bên trong ngôi nhà, cảm thấy những bó cơ của gã kéo căng.

Travis tiếp tục. “Không có gì để nói à Jack? Mày không muốn biết bằng cách nào Keep lại thuộc về tao sao? Không ư? Chà, dù sao thì tao cũng sẽ nói cho mày biết.” Đôi mắt hắn chuyển từ Tom đến Jack rồi đến mẹ hắn. Hắn khoái điều này quá. Hắn cảm thấy kích thích, nhịp mạch của hắn chạy đua y như khi hắn khuất phục một người phụ nữ đang chiến đấu với hắn. Hắn để cho một phút trôi qua, trong lúc sự căng thẳng được tôn lên. Rồi hắn cười thành tiếng.

“Những tin tức tồi tệ cho mày lại thật tuyệt với tao, Jack à. Cách đây một hoặc hai ngày, bọn tao đã thấy thi thể của Slater già nằm phơi trên những ngọn đồi. Hắn ta đã hết đời trong tay bọn Apache rồi. Trông có vẻ hắn đã chết được một hoặc hai ngày rồi. Bọn ó đã rứt mắt của gã ra.” Hắn ngừng lại và nhìn gương mặt sững sờ của mẹ gã. “Mẹ biết điều đó có nghĩa là gì mà, đúng không Mama? Đất nhà McLean thuộc về dòng máu nhà McLean. Keep thuộc về tôi. Slater không có người nối dõi nào. Không đúng sao, Mama?”

Gương mặt của Ellen chuyển thành trắng xác, hơi thở gần như rời khỏi bà. Bà điên cuồng bám chặt vào trụ hiên như thể đột ngột đôi chân đã từ chối chống đỡ cho bà. Ôi Lạy Chúa tôi! Bà ta nghĩ. Ôi Travis, chàng trai yêu dấu của mẹ, con đã không hoàn thành công việc rồi. Chúng ta đã để sổng hắn một lần nữa rồi! Đầu bà kêu ù ù và đôi mắt bà không chịu tập trung. Bà không chắc liệu bà có buột những từ đó ra thành lời hay không nữa.

“Jesse!” Bà thét lên. “Jesse!” Bà điên cuồng nhìn quanh. Jesse sẽ biết phải làm gì, gã sẽ khiến cho mọi thứ đâu vào đấy trở lại. Jesse luôn quan tâm đến mọi thứ.

Jesse bước ra cửa ngay khi Ellen gọi. Bà chạy đến với gã và bám chặt vào gã, gương mặt bà khoác một chiếc mặt nạ thống khổ.

“Jesse! Hãy làm gì đó đi!” Bà nức nở.

Sự căm ghét mà gã cảm thấy về Travis dày lên trong cổ họng gã giống như mật đắng. Hắn đã mục ruỗng đến tận cốt lõi, gã đã biết điều đó nhiều năm rồi, và bây giờ, rốt cuộc hắn cũng tự mình sảy chân. Gã đẩy Ellen ra, và đối diện với Travis.

“Cậu đang khuấy tung cái quái quỷ gì lên thế hả?” Giọng nói băng giá quất vào Travis như một lằn roi.

Câu hỏi được đưa ra bằng một giọng nói tự tin, đáng ghét, và đó là chìa khoá xổ tung kho cảm xúc đã xây đắp bên trong Travis trong nhiều năm. Cơn thịnh nộ, sự bẽ mặt và oán giận trong tất cả những lần bị xếp thứ hai sau người đàn ông này sôi sùng sục trong hắn. Đây là lúc kết thúc điều đó. Phải là lúc này. Hắn không thể sống thêm một ngày nữa, thở cùng bầu không khí, bước đi trên cùng một trái đất với thứ đồ con hoang ngạo mạn này. Lỗ mũi hắn loe ra và trái tim hắn đập dồn. Quỷ thật, hắn có thể đốn ngã tên khốn đó với một cú rút súng. Chẳng phải Râu Đỏ đã nói hắn bắn khá tốt hay sao? Dù sao thì Jesse cũng đáng quái gì đâu ngoài một con chó con đi lạc mà mẹ hắn đã nhặt về.

Ellen đọc được biểu hiện trên gương mặt con trai bà và điên cuồng gọi với ra.

“Travis! Không! Cư xử cho phải phép, ngay!”

“Im miệng đi, Mama!”

“Đừng xen vào, Ellen,” Jesse nói điềm tĩnh.

“Không, Travis! Nghe mẹ đi!”

“Tôi bảo bà im đi, Mama!”

“Jesse sẽ sửa chữa điều đó… làm ơn đi, Travis!”

Travis bước một bước về phía trước, đôi mắt hắn gắn chặt vào Jesse. “Thứ đồ con hoang nhà mày! Thứ đồ con hoang trời đánh nhà mày!” Từ ngữ như một tiếng gầm gừ bị nén lại.

Đầu hắn đột ngột chúi về phía trước và bàn tay phải hạ thấp xuống. Vào khoảnh khắc đó Ellen lao đến phía trước Jesse. Khẩu súng của Jesse đã giơ lên, nhưng Ellen đã ở trong lằn đạn. Gã nhìn thân thể bà nảy lên khi viên đạn bắn vào bà khiến bà quay tròn. Một phát súng thứ hai khai hoả chỉ trong một phần giây sau phát bắn đầu tiên. Jesse không nhìn thân thể của Travis ngã xuống hoặc khẩu súng bốc khói của Tom Treload đang đung đưa chuyển đến ba gã đàn ông kia. Gã bắt lấy thân thể đang ngã xuống của Ellen.

Gã đứng chết lặng, ôm Ellen trong vòng tay. Travis nằm sõng xoài trên lưng, nơi viên đạn của Tom tống vào hắn. Mái tóc vàng đã không còn, từ đỉnh đầu hắn, máu và não tuôn tràn trên đất.

Summer và Sadie đã chạy ra ngoài hiên trước. Họ đứng đó trong sự yên lặng kinh hoàng.

Ellen nhấc đầu lên khỏi vai của Jesse và nhìn xuống vạt váy trước của bà.

“Tôi bị thương sao, Jesse? Tôi không cảm thấy bất kỳ điều gì hết.”

Trong một thoáng gã đặt gò má lên trán bà, rồi nhìn đầy lo âu vào gương mặt bà. Mi mắt bà đã rũ xuống.

“Ellen?” Gã thì thầm khàn khàn. Rồi lớn hơn, “Ellen?”

Ellen nhướng đôi mắt mờ đục nhìn gã. “Cậu yêu tôi, đúng không, Jesse? Cậu sẽ không rời bỏ tôi chứ?”

“Không, Ellen, tôi sẽ không rời bỏ bà.” Giọng gã dày lên và khàn khàn với sự đau đớn.

Summer và Sadie đứng như thể bị tê liệt. Cuối cùng Sadie để cho không khí buột ra khỏi phổi chị. Ellen đang hấp hối!

Chị theo sau Jesse vào trong nhà và kéo chiếc mền bông khỏi giường. Nhẹ nhàng, gã hạ thấp Ellen xuống. Vết thương nằm cao trên vùng giữa bụng, máu của bà thấm ướt vùng dưới ngực. Gã mở nút áo của bà trong lúc Sadie đi tìm băng gạc.

Summer đứng phía cuối giường giữ chặt bàn tay của Mary một bên và John Austin bên còn lại. Như đã từng như thế trước đây, cậu bé giữ sự kinh sợ trong yên lặng.

Jesse đặt một nùi giẻ thấm máu trên vết thương và gần như ngay lập tức nó thấm đẫm máu. Gã đặt một miếng giẻ khác lên trên miếng đầu tiên và khom người tháo giày cho Ellen.

“Tôi không thể để cho nó bắn cậu, Jesse.” Giọng của Ellen vang lên đột ngột. “Thằng bé có đôi chút nóng giận thất thường, những nó sẽ vượt qua được thôi. Nó cần cậu, Jesse. Nó cần cậu canh chừng sau lưng nó. Cậu sẽ chỉnh mọi thứ đúng đắn lại, đúng không?”

“Phải, Ellen. Tôi sẽ chỉnh mọi thứ đúng đắn lại.”

“Nó đã không chắc chắn về Slater. Nó không chắn chắn là hắn ta đã chết. Giá như nó để tôi giúp nó lập kế hoạch mọi thứ. Nhưng nó là một người nhà McLean kiêu hãnh và bướng bỉnh, không muốn để Mama của nó giúp nó.” Bà nhìn vào Jesse với vẻ quyến rũ. “Cậu không còn nổi điên với nó nữa chứ?” Jesse lắc đầu và bà cố mỉm cười. “Nó là một thằng bé đẹp trai. Tôi đã luôn tự hào về nó.”

Sadie nhìn xuống mái đầu cúi khom của Jesse và hầu như không thể kềm lại được sự trả miếng đã trèo đến môi chị. Chị ước chi được hét lớn rằng Travis chẳng có gì đáng để tự hào. Thật ra, hắn chẳng có gì ngoài sự thối nát mục ruỗng… Nước mắt dâng ngập mắt chị. Chị đi đến đầu giường, nơi Ellen không thể nhìn thấy chị, và đặt một bàn tay trên vai Jesse. Có lẽ cái chạm của chị sẽ nói với gã rằng chị quan tâm.

“Thằng bé không mạnh mẽ như cậu, Jesse. Cũng không mạnh mẽ được như Mama của nó.” Giọng của Ellen đột ngột sôi nổi. “Khi tôi muốn thứ gì đó, tôi chiến đấu để giành được nó. Điều duy nhất tôi từng thật sự muốn mà tôi không có được là… Sam.” Đôi môi bà run rẩy và gương mặt bà nhăn lại như thể bà sắp khóc.

Bà ta trông già nua, Sadie nghĩ. Bà ta trông có vẻ đã già đi hai mươi năm trong buổi sáng hôm nay. Làn da mềm mại của bà ta gần như ngả vàng, đôi môi mỏng dính, và những nếp nhăn hằn trên các góc miệng. Cứ như thể trước đây bà ta giữ gìn bàn thân có vẻ ngoài trẻ trung hoàn toàn bằng sức mạnh ý chí vậy. Bà ta không còn vẻ lãnh đạm và kiêu kỳ giống như bà ta đã luôn như thế. Bà ta trông có vẻ đáng thương hại.

“Tôi đã làm mọi thứ để có được anh ấy. Anh ấy bảo tôi hãy về nhà với Scott. Scott quá đần độn và… tha thiết. Ông ấy sẽ tha thứ cho tôi về bất kỳ điều gì.” Bà khép mắt và mỗi khi Sadie thấy không chắc chắn bà ta lại mở mắt ra lần nữa.

Jack đã vào trong nhà, đứng lặng lẽ nhìn xuống, rồi đặt bàn tay lên vai Jesse và đi ra ngoài.

“Đó là ả Nannie đó!” Giọng Ellen yếu hơn, nhưng không thể lầm lẫn vẻ ác độc chất chứa trong đó. “Tôi xinh đẹp hơn và có bộ ngực đẹp hơn. Cô ả khẳng khiu và quê mùa.” Gương mặt bà ta đổ sụm, những giọt lệ trượt ra từ góc mắt. Bà ta nằm lặng lẽ trong lúc Jesse lau chúng đi bằng tấm khăn trải giường.

Sadie nói thầm vào tai Jesse. “Ông có muốn chúng tôi đi không?”

Gã chỉ nói một từ, “Ở lại.”

Chị chạm tay vào gã và lùi trở lại bóng tối. Họ chỉ còn lại một mình với người phụ nữ đang hấp hối.

Summer cho mấy đứa trẻ ăn tối trong bếp. Nàng cho chúng ăn cháo ngô và sữa, và trong bữa ăn, nàng để chúng trét chỗ mật ong cuối cùng lên chỗ bánh mì lạt.

Buổi tối rốt cuộc cũng đã đến. Sadie thắp sáng một ngọn đèn và đặt nó trên kệ thế nên chỉ có ánh sáng lờ mờ chiếu sáng chiếc giường. Ellen đã nói một lúc lâu. Đôi khi là với Jesse, những lần khác là với Travis hoặc với Sam, khi trí óc vẩn vơ của bà ta nghĩ tới.

“Khi tôi có được bức thư tôi đã khóc và khóc. Anh ấy đã ngủ với … ả ta. Tặng cho ả một đứa con! Anh ấy không muốn tôi, nhưng lại muốn ả. Tôi ghét anh ấy! Tôi đã ước anh ấy chết hàng triệu lần. Tôi lập kế hoạch những gì phải làm, Travis. Mama của con có thể lập kế hoạch nhiều thứ.” Lúc này bà đã hít thở khó khăn những vẫn tiếp tục nói. “Jesse đã đi khỏi để tìm gỗ cho những căn nhà mới và con, con trai yêu dấu, đang tiêu khiển với cô nàng thô bỉ trong thị trấn. Ta đã mặc quần áo của con và cưỡi ngựa ra ngoài cùng vài người đàn ông ta đã thuê. Đó là cảm giác tuyệt nhất trên đời!” Bà cười khúc khích, và máu trào từ mũi bà rồi chảy thành vệt trên má. Jesse nhẹ nhàng lau nó đi. “Cậu nên nhìn thấy gương mặt của Sam khi họ bắn anh ấy. Tôi ước chi anh ấy biết tôi đang quan sát, biết rằng tôi đã lập kế hoạch và chờ đợi cơ hội để giết anh ấy. Chỉ là… Tôi cũng muốn Slater chết, nhưng nó lại không chết.” Bà ta nhìn với vẻ nài xin vào Jesse, đôi mắt bắt đầu mờ đi. “Slater lại vừa mới không chết lần nữa, Jesse.”

Bà nhắm mắt và gần như chúng bừng mở ngay lập tức. “Cậu sẽ không để tôi chết, đúng không, Jesse? Cậu… luôn chăm sóc cho… tôi.” Máu trào đầm đìa ra từ miệng bà, làm ướt đẫm bà, những tấm khăn trải gường và bàn tay của Jesse bị nắm chặt trong tay bà. Bà ta nhìn vào gã với đôi mắt hoảng hốt, buộc tội ngay trước khi trào máu lần thứ hai. Đôi mắt vẫn còn mở trừng trừng.

Nhiều phút trôi qua. Jesse gỡ tay gã ra khỏi bàn tay chết chóc của bà và cầm lấy mảnh khăn ướt mà Sadie đưa. Sau khi lau tay, gã dịu dàng vuốt mắt Ellen và rửa máu khỏi gương mặt và đôi tay bà. Khi làm xong, gã đứng nhìn xuống bà.

“Tôi sẽ lo cho bà ta, Jesse.” Sadie đứng bên cạnh gã. “Bà ấy có một chiếc váy sạch trong hành lý.”

“Tôi rất biết ơn em về điều đó.”

Tom đứng bật dậy khi Jesse ra khỏi nhà đi vào hàng hiên. Đêm đã buông xuống và Jesse không nhận ra.

“Xong rồi sao?” Tom đứng, lúng túng, xoắn vặn chiếc mũ đầy bụi của ông quay vòng vòng trong đôi bàn tay.

“Phải, xong rồi.” Jesse mệt rã rời và giọng gã để lộ ra điều đó.

“Giá như tôi nhanh hơn một chút, Jesse…”

“Ông không thể biết được, Tom. Tôi đã nghĩ đó sẽ là tôi và Travis.”

“Phải, nhưng…”

“Mọi chuyện đã kết thúc, và tôi cám ơn ông về những gì ông đã làm. Nếu ông không làm thì tôi sẽ phải làm.” Jesse xoay tròn điếu thuốc bằng những ngón tay không vững vàng cho lắm, “Có lời nào từ Slane không?”

“Họ đã giết một vài tên và phần còn lại đầu hàng khi chúng nhận ra chúng đang chống lại ai. Họ đã trói gô chúng trong đêm và sẽ khởi hành khi trời sáng.” Tom đi đến cuối hàng hiên và khạc nhổ. “Tôi biết Travis đang giao du với bè lũ hoang dã, nhưng không biết hắn đã lún quá sâu đến thế.”

“Tôi biết điều đó, Tom. Viên đại uý cũng thế.”

“Hắn ta có một tính cách xấu xa độc ác rộng cả dặm. Điều đó bộc lộ từ khi hắn không lớn hơn một con thỏ. Đoán là việc Mama hắn trao cho hắn mọi thứ hắn muốn chẳng giúp được điều đó chút nào.”

“Đoán là không.”

Tom đứng yên lặng, rồi nói, “Những chàng trai đã đóng hai cái hòm thật sự đẹp, Jesse.” Ông ngừng lại. “Gỗ tốt, không có mấu.”

“Điều đó tốt cho họ. Tôi sẽ mượn Jack một chiếc xe thồ và chúng ta sẽ về nhà khi trời sáng.

Khi Sadie sửa soạn xong cho Ellen, chị kéo một tấm đắp sạch qua mặt bà. Thật là một công việc kinh khủng, nhưng chị không phải là người lẩn trốn bất kỳ điều gì. Đó là vì Jesse, chị liên tục tự nhủ. Nếu mình có được cơ hội duy nhất với anh ấy, chị cầu nguyện, mình sẽ làm cho anh ấy cảm thấy hạnh phúc, và khao khát, và yêu thương.



Thì thầm các chỉ thị, vì Summer đang ngủ ngồi tại bàn, đầu đặt trên đôi cánh tay khoanh lại. Chị bắt John Austin lên giường đi ngủ và thay quần áo cho Mary đang chống đối. Đứa bé muốn gặp Jesse. Sadie hứa rằng có thể, chỉ có thể thôi, rằng Jesse sẽ vào trong nhà và nói gì đó với cô bé. Điều đó làm hài lòng cô nhóc. Sadie hết sức hy vọng rằng cô bé sẽ ngủ và không cần thiết để chị phải yêu cầu Jesse phải làm một điều tầm thường như thế.

Sau đó, chị bước ra khỏi nhà đến hiên trước, giữ thăng bằng một dĩa thức ăn trên một tay và một tách café trong tay kia. Jesse đứng lên và đến bên chị, nhận tách café từ tay chị. Chị đứng tần ngần.

“Ngồi với tôi nào.” Gã nghe như thể mệt đến tận xương.

“Nếu ông ăn những thứ này.”

“Tôi sẽ ăn.”

Chị ngồi bên cạnh gã. Gã ăn rất nhanh và uống cạn ly café.

“Đoán là tôi đói. Có còn chút café nào không? Ngồi yên đấy đi, tôi sẽ đi lấy.”

Khi gã trở lại, gã ngồi thật gần chị, rồi khiến chị ngạc nhiên, cầm lấy tay chị và ấp ủ nó trong bàn tay gã. Sau một lúc gã nói.

“Đoán là em đang tự hỏi về tôi và… Ellen.”

“Ồ…” Những từ ngữ của gã còn khiến chị kinh ngạc hơn.

Gã đặt tách café xuống và cầm bàn tay chị trong giữa hai bàn tay của gã, chơi đùa với những ngón tay chị.

“Tôi không biết liệu có ai có thể hiểu được chúng ngoài tôi không nữa.”

“Tôi sẽ… hiểu.” Sadie nín thở. Chị đã táo bạo quá chăng? Chị đang nói dối sao? Chị có thể hiểu được không nhỉ?

“Đó là một câu chuyện dài. Có lẽ quá dài mà một người có thể nói, nhưng tôi muốn kể với em. Tôi chưa bao giờ kể về nó trước đây và tôi không chắc tôi có thể khiến bất kỳ ai hiểu được nó như thế nào. Em phải sống giống như tôi đã trải qua mới biết được nó ra sao.” Gã nghiêng người, cánh tay duỗi dài trên đùi, bàn tay chị vẫn được giữ chặt bằng cả hai bàn tay gã, và bắt đầu kể.

“Tôi sống đâu đó quanh Nacogdoches. Tôi không bao giờ biết bằng cách nào tôi lại bị ném vào cùng những cư dân làm việc trên nơi ở của ông nội Ellen. Họ là dân da trắng cùng đinh làm việc bên cạnh những người nô lệ và có một ngôi nhà đầy những đứa nhóc. Thứ chẳng có gì đáng phải bận tâm còn nhiều hơn nữa.” Gã hít một hơi thở sâu và tựa đầu vào vách nhà. “Khi tôi còn rất bé, một phụ nữ thường đến thăm tôi. Tôi chỉ nhớ được đôi chút. Bà ấy xinh đẹp và có mùi rất tuyệt và tôi được ngồi trong lòng bà ấy. Đó là thứ sáng chói nhất trong cuộc đời tôi. Điều đó không kéo dài. Bà ấy ngừng đến. Tôi trông ngóng và chờ đợi bà ấy cho đến khi tôi bắt đầu trông ngóng và chờ đợi Ellen. Tôi không thể nhớ làn đầu tiên tôi nhìn thấy Ellen là khi nào. Bà ấy sống cùng ông nội trong một ngôi nhà đồ sộ, hoa lệ. Họ ở trong đám người tự cao tự đại và không có một mối quan hệ nào với những người như chúng tôi, nhưng Ellen đã có một chuyến đi xuống khu lán. Bà ấy mỉm cười với tôi, vỗ nhẹ lên đầu tôi, và chẳng bao lâu sau, những cuộc viếng thăm của bà là tất cả những gì tôi bám vào để sống. Bà ta đã mang cho tôi một điều để mơ tưởng đến trong một thời gian, và tôi ao ước được nghĩ rằng bà ta đi đến nơi dơ dáy ấy chỉ để gặp tôi, dù bà ấy không như vậy. Bà ta đến để tìm những chàng trai đã lớn, và tôi nghĩ lúc này một số đã là đàn ông. Tôi mới khoảng mười tuổi, và đang làm công việc của một người đàn ông, khi tôi phát hiện ra điều này. Tôi đã cố đập một đứa trẻ đến chết, đứa đã kể cho tôi nghe điều ấy, và bị người chủ trại quất roi phải nằm liệt trong nhiều ngày. Ellen đã mang giông bão vào khu trại khi bà nghe chuyện tôi đã chiến đấu vì bà, và doạ sẽ mách ông nội bà nếu tôi bị đánh lần nữa. Đó là điều tuyệt vời nhất từng xảy đến với tôi. Ellen đứng ra bảo vệ tôi, chống đối người chủ trại, rồi lau rửa và đắp thuốc cho cái lưng rách bươm của tôi. Tôi yêu bà ấy từ khoảnh khắc đó.”

“Điều đó không kéo dài vì sau đó Ellen ngừng đến khu lều trại. Tôi không gặp lại bà cho đến khi khoảng mười bốn tuổi. Tôi đã rời khỏi khu trại nơi tôi được nuôi dưỡng, nhưng những ràng buộc đã kéo tôi trở lại ngôi nhà duy nhất tôi từng được biết. Những cư dân cũ đã đi khỏi, những đứa trẻ đã bị phân tán, và khu trại đã bị đốt cháy. Ông nội của Ellen đã chết, và bà trở thành một quý bà giàu có và đã kết hôn. Khi tôi nghe bà trở về để bán khu điền sản, tôi đã đợi bên cạnh ngôi nhà trong hai ngày chỉ để được nhìn thoáng qua bà. Tôi không thể tin được khi bà bước về phía tôi, nhớ được tên tôi và nói chuyện với tôi. Tôi đã nghĩ bà ấy là tạo vật xinh đẹp nhất tôi từng thấy. Với tôi, bà ấy là một thiên thần, là mọi thứ con tim tôi khao khát. Bà lấp đầy suy nghĩ của tôi, và vì thế tôi sẽ chết vì bà nếu bà yêu cầu. Rồi… bà đã bán khu điền sản và ra đi lần nữa. Tôi rày đây mai đó. Đó là một cuộc sống gay go, trôi dạt khi tôi là một đứa trẻ. Tôi bị đánh đập gần chết quá nhiều lần đến nỗi điều đó trở thành chuyện thường ngày. Cuối cùng tôi cũng đủ lớn và đủ rắn rỏi, để tôi có khả năng chiến đấu cho chính bản thân mình. Nhưng chỉ với khả năng để làm theo cách của tôi thì vẫn không đủ. Không ai tốt với tôi, không một ai hết, ngoài Ellen.” Gã thắp một điếu thuốc và Sadie tự hỏi không biết gã đã kể xong chưa, những gã bắt đầu nói lần nữa.

“Tôi trở thành kẻ sừng sỏ. Tôi là một kẻ hắc búa như quỷ ấy chứ. Điều đó có được từ những cuộc chiến vớ vẩn như đánh rơi một chiếc mũ. Đủ mọi loại người muốn giật nó ra khỏi tôi, cố không chọc giận tôi. Tôi giữ mình, trôi dạt, luôn luôn trôi dạt. Tìm kiếm thứ gì thì chỉ có Chúa mới biết.”

“Khoảng năm năm trôi qua trước khi tôi gặp lại Ellen lần nữa. Bà ở trong một chiếc xe ngựa và có một cậu nhóc đi cùng. Tôi vừa đến Nacogdoches sau khi làm việc trên một chiếc thuyền guồng, và tôi đâm bổ xuống con đường phía sau bà. Người đánh xe sắp quất roi vào tôi, và nếu ông ta làm, tôi sẽ giết ông ta ngay tại chỗ. Ellen nhận ra tôi ngay tức thì và yêu cầu tôi đến khạch sạn để gặp bà.” Jesse buột ra âm thanh nửa như tiếng cười và nửa như tiếng khịt mũi chán ghét. “Tôi tưởng như đã ở trên thiên đường. Tôi chải chuốt toàn bộ bản thân láng mượt. Có một chỗ tắm tại một hiệu cắt tóc, tôi tiêu đến đồng xu cuối cùng với quần áo mới và giày ống. Căn phòng mà bà ta ở là căn phòng hoa lệ nhất tôi từng thấy, và Ellen cũng là người phụ nữ xinh đẹp nhất tôi từng thấy. Xinh đẹp y như tôi nhớ. Bà gọi bữa tối phục vụ tận phòng chỉ dành cho hai người chúng tôi và kể với tôi chồng bà ấy đã chết. Bà kể với tôi về Rocking S. và đề nghị tôi một công việc. Điều đó cách đây đã mười hai năm. Tôi đã ở với bà kể từ khi ấy.” Gã buông bàn tay của Sadie ra và vấn một điếu thuốc khác. “Tôi biết nhiều người nói về tôi và Ellen. Tôi không quan tâm. Ellen có những… khao khát rất mãnh liệt mà phần lớn phụ nữ sẽ không thể hiểu. Bà ấy cần tôi, cũng y như tôi cần bà ấy, khi không một ai quan tâm xem liệu tôi sống hay chết. Bà ấy không hoàn hảo, nhưng tôi yêu bà ấy.” Gã lặng thinh và kết thúc điếu thuốc, búng phần thừa vào trong bóng đêm và nói với vẻ kinh ngạc, “Tôi không bao giờ có bất kỳ ý tưởng nào về những gì bà ấy nói bà ấy đã làm. Đoán là tôi cũng đui mù trước bà ấy y như bà ấy trước Travis.”

Sadie lắng nghe say mê trong lúc gã nói. Chị hiểu những cảm xúc của gã. Chúng phản ánh chính xác những khao khát của riêng chị, luôn mong mỏi thứ gì đó vững bền, luôn ước ao được thuộc về ai đó. Lòng thương cảm khiến chị bạo dạn lên.

“Bây giờ anh đã có em rồi, Jesse. Nếu anh muốn em.”

Chị có thể cảm thấy đôi mắt sắc xảo của gã đang tìm kiếm gương mặt chị trong bóng tối. Chị chờ đợi trong sự thinh lặng khổ sở câu trả lời của gã.

Cánh tay gã vòng quanh chị và kéo chị sát vào gã.

“Anh muốn em, Sadie.” Những từ ngữ thì thầm lần nữa bên tai chị, “Ôi Chúa, vâng. Anh muốn em.”

“Em yêu anh, Jesse,” Chị nói, với những giọt lệ ẩn trong giọng chị. “Em chẳng có gì nhiều, nhưng em yêu anh quá nhiều đến nỗi nó làm tổn thương em… nhưng đó là sự tổn thương mà em cam tâm.”

“Sadie…” Gã nhướn đầu lên để nhìn vào chị. “Sadie, em là mọi thứ. Em và Mary là mọi thứ. Em đã cứu chuộc anh, và điều đó sẽ cho chúng ta một sự khởi đầu.”

Gã hôn chị dịu dàng, âu yếm, nhưng đầy sở hữu. Đôi cánh tay gã ôm chị đầy chở che và chị cười khúc khích trong ngực gã. Chị đã sống một cuộc sống dài đăng đẳng, cô đơn trong nhiều năm, như Jesse, nhưng bây giờ chị đã tìm được tổ ấm, an toàn, một người để yêu thương và cũng yêu thương chị.



Summer thức giấc. Đêm đã buông xuống. Nàng đã tỉnh giấc với đầy đủ ý thức về những sự kiện trong ngày. Ngôi nhà yên lặng và tối tăm ngoại trừ ngọn đèn dầu leo lét trên bệ lò sưởi. Ellen đã chết, nàng biết điều đó ngay lập tức. Không có sự xót xa nào chạm vào trái tim nàng vì Ellen, và cũng chẳng chút thương tiếc nào dành cho Travis. Hắn đã làm những điều thật đang kinh hoàng đối với Slater… Slater! Ôi, Chúa ơi! Làm sao nàng có thể nghĩ đến anh  như là… anh trai được đây?

Gương mặt nàng mướt mồ hôi nơi chúng áp vào cánh tay nàng. Nàng lau chúng một cách vô cảm và tém gọn mái tóc theo thói quen. Dạ dày nàng phản đối vì đã không ăn suốt cả ngày, và bị thúc đẩy bởi một thói quen nữa, nàng đi đến chiếc lò được giữ ấm để lấy bánh mì trắng và đến chiếc bình sữa. Thức ăn được nuốt xuống một cách máy móc. Nàng nhìn phía sau bức màn. Chỉ có Mary ở đó. Cầm ngọn đèn, nàng lên thang cho đến khi có thể nhìn vào trong tầng áp mái. Hình thể nhỏ bé của em trai nàng nằm trên giường.

Trong khoảnh khắc đó, sự thật về những gì nàng đang làm tống thẳng vào nàng. Nàng sắp rời bỏ đứa em trai thân thương! Cậu bé là đứa trẻ của nàng trong mọi khía cạnh của ngôn từ ngoại trừ việc sinh nở. Cậu bé là lý do nàng đến nơi này. Từ ngày cậu được sinh ra, nàng đã chăm sóc cậu, dạy dỗ cậu, không bao giờ tằn tiện tình yêu và lòng tận tuỵ. Ở đây, trong chốn này, cậu bé như được chắp cánh, học được cách ít phụ thuộc vào nàng, mở rộng kiến thức bằng những hành động liều lĩnh và những giới hạn. Đây là nơi cậu bé nên ở. Slater sẽ chăm lo chuyện giáo dục cậu. Ngày nào đó, cậu bé sẽ ở trong một trường đại học lớn, sẽ dạy dỗ những người khác. Vào lúc đó, nàng sẽ biết nàng đã làm đúng khi để lại cậu phía sau.

Tại cửa phòng của nàng, nàng ngừng lại, giơ ngọn đèn sang bên cạnh để nàng có thể nhìn. Thân thể của Ellen nằm trên giường, những đường nét có thể nhìn thấy được bên dưới tấm khăn trải. Ellen đã định mang nàng đi cùng vào buổi sáng. Bây giờ nàng sẽ đi một mình.

Điềm tĩnh và đôi mắt cạn khô, nàng đặt lại ngọn đèn trên bệ lò sưởi khi cánh cửa mở ra. Nàng quay nhanh lại, cảm thấy có lỗi, và đột ngột sợ hãi về người nàng phải đối mặt. Sadie bước vào, theo sau là Jesse. Jack theo sát phía sau. Summer tránh ánh mắt ông và nhìn vào Sadie.

“Đầu cô đã tốt hơn chưa? Cô đã ngủ với quá nhiều tiếng ồn đến nỗi tôi hy vọng rằng khi thức dậy đầu cô sẽ không giết cô.”

Summer nhìn từ những người đàn ông đến Sadie và hiểu chị đã sắp xếp cuộc nói chuyện. Chị đang giúp nàng đưa ra một lời bào chữa cho sự vắng mặt của nàng.

“Không tốt lắm, Sadie, nhưng giấc ngủ có giúp được chút ít.” Thật đáng kinh ngạc khi nàng có thể nói năng bình tĩnh đến thế. Nàng nhìn thẳng vào Jack. “Slater có ngủ được phần lớn trong ngày không? Teresa nói là anh ấy sẽ làm thế.”

“Mơ mơ tỉnh tỉnh, tôi đoán thế. Teresa nói cậu ấy ăn thịt hầm cứ như bao tử cậu ấy đã bị mắc kẹt vào xương sống ấy. Cậu ấy đang cáu kỉnh vì không biết mọi thứ ở đây có ổn không. Chưa thể cho cậu ấy biết những thứ đã xảy ra ở đây. Đoán là ngày mai cũng vẫn còn là quá sớm để nói.”

“Anh ấy sẽ khoẻ hơn nhiều vào ngày mai.”

Jack đứng lúc đầu trên một chân, rồi sau đó một chân khác.

“Ông có nói với anh ấy về những binh lính không?” Sadie mau mắn chuyển hướng câu chuyện. “Ông có kể với anh ấy họ đã nhốt toàn bộ bọn người man rợ ấy rồi không? Điều đó hẳn sẽ khiến anh ấy cảm thấy hào hứng, xét đến việc mà chúng đã làm với anh ấy.”

“Có, tôi kể với cậu ấy và cậu ấy thề là sẽ giết Travis. Tôi phải nói với cậy ấy rằng việc đó đã được làm rồi. Cậu ấy nguyền rủa lần nữa. Bây giờ, tất cả những gì cậu ấy nói là về Miss. Summer, và tại sao cô ấy không ở đó.”

“Chà, cô ấy đã mệt gần chết, chỉ có vậy thôi. Cô ấy đã không ngủ suốt đêm hôm trước, với tất cả những việc đang xảy ra. Chà, vì sự cứu rỗi, cô ấy không đủ khoẻ như những con ngựa. Tôi…” Jesse đặt bàn tay lên vai Sadie và làm ngừng những từ ngữ đang tuôn trào.

Summer mỉm cười đờ đẫn, mệt mỏi. “Bây giờ tôi đã cảm thấy tốt hơn, Sadie.” Nàng kềm lại cơn rùng mình sợ hãi khi bắt gặp ánh mắt Jack. “Đã quá trễ để sang đó tối nay, Jack. Nói với Slater, chúng tôi ổn và hãy ngừng cáu kỉnh đi. Teresa có cho anh ấy uống thêm bột của Bermaga không?”

“Chà, có, nhưng cậu ấy vùng vằng và không chịu dùng.”

Summer cố nặn ra một tiếng cười nhỏ và khi quan sát nàng, Sadie nghĩ trái tim chị sẽ vỡ vụn.

“Nói với anh ấy tôi nói hãy dùng chất bột ấy và dừng chuyện cứng đầu như một con la ấy đi.”

“Tôi tốt hơn nên trở lại. Tôi sẽ nói với cậu ấy những gì cô nói. Phần nào cũng muốn tống chính mình vào một chiếc giường. Có điều gì tôi có thể làm cho cậu không, Jesse?”

“Không, cám ơn ông, Jack. Chúng tôi sẽ rời đi ngay khi ánh nắng đầu tiên xuất hiện. Tôi sẽ mang chiếc xe thồ trả lại ngay cơ hội đầu tiên tôi có được.”

“Không phải vội thế đâu. Không cần chút nào. Có cần phải giúp gì với… Mrs. McLean không?”

“Nếu điều này ổn với Summer, tôi sẽ để bà ấy ở đó cho đến sáng.”

“Dĩ nhiên điều đó ổn, Jesse. Sadie và tôi đã chuẩn bị chiếc hòm thật đẹp.”

Sau khi Jack đi khỏi, sự căng thẳng dịu đi đôi chút. Summer đứng vịn vào lưng ghế. Sự thân mật mới giữa Sadie và Jesse không cách nào không nhận ra. Summer nhận ra rằng Jack cũng đã lưu ý đến điều đó. Jack đã rất gần với việc sa vào tình yêu với Sadie. Nàng hy vọng rằng ông ấy sẽ không bị tổn thương bởi chuyến biến đột ngột này.

Sadie rất lo lắng. Chị di chuyển quá nhanh, nói năng quá nhanh. Chị dễ đọc như một quyển sách mở. Chị đi lòng vòng quanh bếp, thoạt đầu làm đầy lò và đặt lên đó bình café. Summer đứng bên cạnh ghế và đợi. Jesse ngồi bên cạnh bàn. Cuối cùng, chuyện gì đến cũng phải đến.

“Tôi phải kể với Jesse.”

“Sadie! Chị đã hứa…”

“Tôi phải nói, Summer. Không cách nào cô có thể đi khỏi đây vào buổi sáng mà không có Jesse giúp đỡ. Cô biết là cô không thể tự mình cưỡi ngựa được mà.” Gương mặt láu lỉnh như tiên nữ của Sadie xoắn lại đầy vẻ khẩn nài xin hãy hiểu vấn đề.

Summer quàng đôi cánh tay quanh người chị, và Sadie ôm nàng trong sự nhẹ nhõm biết ơn.

“Chị nói đúng, như thường lệ, Sadie.” Nàng ngồi xuống bên chiếc bàn và nhìn vào trong đôi mắt màu xám thép của người đàn ông đã luôn khiến nàng hơi hoảng sợ một chút. Trông gã có vẻ vẫn là cùng một người đàn ông, nhưng bằng cách nào đó đôi mắt gã đã ân cần hơn. Nàng đã mong đợi trông thấy vẻ phê phán, khiển trách, ghê tởm hoặc thương hại. Không thứ nào trong những điều đó có trong đôi mắt ấy. “Tôi rất mang ơn về sự giúp đỡ của ông,” Nàng nói đơn giản.

“Tôi sẽ đưa cô đi trong chiếc xe độc mã. Chúng ta có thể nói cô định đến nơi mai táng. Đó là điều duy nhất tôi có thể nghĩ ra. Chúng ta sẽ rời đi trước bình minh một giờ. Điều đó sẽ cho chúng ta chút thời gian trước khi mọi thứ rối tung lên.”

“Tôi rất biết ơn,” Nàng nói lần nữa. “Tôi muốn được biến mất và mang điều đó theo cùng tôi.”

“Điều đó sẽ khiến mọi chuyện dễ dàng hơn cho cô.”

Một lúc lâu sau đó, bếp đã nguội lạnh và bình café đã trống rỗng, họ ngồi bên bàn bếp và trò chuyện. Summer đã an tâm thêm lần nữa trước thái độ của Jesse. Nàng đang làm điều đúng đắn, gã đã nói thế. Gã chỉ ước là nàng có gia đình hoặc bạn bè đi cùng. Gã hứa với Sadie gã sẽ chăm lo cho nàng an toàn đến làng của người Mormon. Summer hứa với Sadie nàng sẽ viết thư. Cả hai người phụ nữ đều khóc.



Tại ngôi nhà nông trại, khi Jack trao cho Slater tin nhắn của Summer. Anh đang ép buộc bản thân giữ tỉnh táo cho đến khi Jack quay về.

“Nàng có ổn không?”

“Có, chỉ mệt thôi. Có một cơn đau đầu chết người, theo lời Sadie. Cô ấy sẽ sang đây là điều đầu tiên của sáng mai. Cậu tốt hơn nên để Teresa cho cậu một ít bột như Summer nói.”

“Nói bà ấy mang chúng đến,” Anh nói với vẻ chán nản. “Mong là sẽ ngủ tốt.”

Anh nhắm mắt và Jack rón rén đi ra ngoài. Một cảm giác về điều gì đó không hoàn toàn đúng phủ lên ông, nhưng ông đã quá mệt để nghĩ đến, và hướng về khu nhà phụ.


Không có nhận xét nào: