Thứ Năm, 13 tháng 8, 2015

Miền đất dấu yêu 14

Chương 14.





Ngôi nhà thật yên tĩnh khi họ tiến đến. Summer xuống ngựa và Santi dẫn con ngựa cái vào trong bãi quây. Vài người đàn ông đang trò chuyện bên ngôi nhà phụ mới cất. Phần lớn đều mang súng trường, tất cả đều có súng lục cài trên đai lưng.

Khi Summer đi vào bếp, nàng có thể nghe tiếng Sadie và bọn trẻ trên gác mái. Nàng gọi lên, và Sadie xuống thang.

“Em muốn gặp Summer.” John Austin thò đầu nhìn xuống dưới qua chỗ hở của cầu thang.

“Ở lại đó và trông Mary giống như một cậu bé ngoan, làm ơn đi, John Austin. Nếu em làm được điều đó, chúng ta sẽ chơi một trò chơi sau đó một lúc.” Với Summer, Sadie nói, “Cậu bé đúng là quý như vàng. Tôi thề với Trời, cậu bé là một thiên thần hoàn hảo khi đặt tâm trí vào chuyện gì đó. Cậu bé đã trông coi Mary trên đó tốt hơn mong đợi. Jack bảo chúng tôi phải ở bên trong nhà và tôi đã nghĩ tôi sẽ điên mất khi cố gắng giữ con bé yên lặng.” Chị mím môi lại và đảo tròng mắt về hướng phòng ngủ. Rồi, “Jack nói Slater sẽ không sao.”

“Teresa cũng nghĩ thế. Chúng tôi vẫn chưa tháo băng quấn ra khỏi đôi tay của anh ấy, nhưng bà ấy nói không có gì chúng tôi có thể làm sẽ tốt hơn so với bột cactus nghiền mà Bermaga đã sử dụng. Tôi không thể chịu đựng được khi nghĩ về những điều kinh khủng mà chúng đã làm với anh ấy.”

“Đừng nghĩ về điều đó, cưng à. Cô hẳn đã mệt rồi. Cô đã ngồi bên anh ấy suốt đêm sao?”

“Tôi rất hạnh phúc khi được mệt. Tôi muốn thay quần áo sạch và trở lại đó nếu chị có thể xoay sở được mọi thứ ở đây. Ellen đang ngủ ư?”

“Tôi không ngủ, Summer.” Ellen đứng trong ngưỡng cửa. “Có phải tôi nghe cô nói Slater sẽ hồi phục không?”

“Ồ, vâng. Tôi thấy rất nhẹ nhõm. Bà nên thấy những gì chúng đã làm với anh ấy.” Ánh mắt nàng đột ngột lướt từ Sadie đến Ellen. “Người thổ dân đã cứu sống anh ấy. Thật quá sức kỳ diệu là anh ấy vẫn còn sống!”

“Phải, kỳ diệu,” Ellen nói chẳng chút nhiệt tình.

“Tôi muốn trở lại bên anh ấy, Ellen. Tôi nhận ra tôi đã không trọn lễ độ với bà. Tôi hy vọng bà hiểu. Bà có ngủ được tốt không? Có điều gì tôi có thể làm để khiến cho việc ở lại của bà dễ chịu hơn không?”

“Ý cô muốn nói là có thể chịu đựng được, đúng không?” Bà ta nói với vẻ lạnh nhạt; rồi, hoạt bát lên, “Tôi muốn nói chuyện với cô, Summer. Việc này rất quan trọng. Tôi đã lên kế hoạch ra về ngay khi có vài lời với Tom. Tôi thề đấy, tôi nghĩ ông ta đánh mất khả năng phán đoán rồi. Ông ta ở chỗ nào đó với người đàn ông đó… ờ Jack. Toàn bộ ý tưởng về những người sống ngoài luật pháp đang cưỡi ngựa đến nông trại này cực kỳ lố bịch. Chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy một linh hồn đơn độc nào trên đường đến đây, ngoại trừ những tên ngốc của Slater, những kẻ đang canh gác lối mòn cứ y như nó dẫn đến một mỏ vàng vậy. Tôi không thể hiểu tại sao mọi người lại cuống quít lên như thế. Travis nói, những kẻ sống ngoài luật pháp duy nhất quanh đây ở phía bên kia của núi Nhện, và không có nhiều như người ta đã tin.”

“Sẽ là dại dột khi không phòng ngừa, Ellen. Đó có thể là một hiểu lầm, nhưng biết đâu chừng nó có thể là sự thật.” Summer nói một cách điềm tĩnh, dịu dàng. Nàng sẽ không để bất kỳ ai hoặc bất kỳ thứ gì phá hỏng ngày tuyệt vời này của nàng.

“Không phải những kẻ sống ngoài luật pháp là điều tôi muốn nói đến,” Ellen nói lạnh nhạt.

“Tôi sẽ trở lại trên gác mái và trông coi những đứa trẻ,” Sadie nói. “Tôi có thể nói chuyện với cô trước khi cô đi không?”

“Dĩ nhiên.”

Summer theo sau Ellen vào trong phòng ngủ. Nàng ao ước có được căn phòng cho chính mình để nàng có thể rửa ráy và thay chiếc váy rã rượi của nàng với thứ gì đó mát mẻ và sạch sẽ.

Ellen ngồi xuống giường và vỗ vào chỗ trống bên cạnh bà.

“Hãy đến ngồi bên cạnh tôi, cưng à.” Giọng bà chẳng giữ lại chút nào vẻ sắc nhọn cách đó một lúc. “Cô hoàn toàn chắc chắn là Slater sẽ hồi phục chứ?”

“Chúng ta không thể chắc chắn được, Ellen, nhưng tất cả những dấu hiệu chỉ dẫn như thế. Slater là một người đàn ông khoẻ mạnh.” Nàng hếch cằm tự hào.

“Chà chà, trong trường hợp đó, tôi không còn lựa chọn nào khác.” Bà ta lắc đầu ra vẻ buồn bã. “Bất luận điều này sẽ gây đau đớn thế nào cho tôi, đó là việc tôi phải làm.” Bà ta ngừng lại và với tay lên mặt Summer. “Tôi sẽ không bao giờ nói với cô điều này nếu… chà, nếu Slater … chết. Tôi sẽ miễn cho cô sự tổn thương, nhưng…” Bà ta thở dài và với tay vào trong túi váy và lấy ra một bức thư. Nó được xếp gọn, các mép của bì thư đã sờn.

Gương mặt của Summer tái đi. Một linh cảm khép bàn tay băng giá của nó quanh trái tim nàng.

“Cô không biết, cưng à, tôi tiếc như thế nào vì đã không mang bức thư này cho cô sớm hơn. Nhưng khi ấy tôi không có bất kỳ ý tưởng nào về… Tôi không thể hình dung cô sẽ trở nên yêu mến Slater. Hắn ta đầy sẹo, cực kỳ khó chịu… Chà, tốt hơn tôi nên bắt đầu từ điểm khởi nguồn. Khoảng năm năm trước đây, tôi nhận được bức thư này. Nó nằm dưới sự quan tâm của pháo đài. Một trong những viên sĩ quan mang nó đến cho tôi vì nghĩ rằng nó được gởi cho người chồng đã chết của tôi, Scott. Cô có thể thấy cái  tên đã bị mờ trên bì thư. Rất dễ dàng bị lầm lẫn. Tôi đã mở nó ra ngay lập tức. Đó là khi tôi nhận ra là thư của Sam, và từ mẹ của cô. Cô có muốn tôi đọc nó cho cô không cưng? Hay cô thích tôi nói cho cô biết nó viết gì hơn?”

Summer nuốt khô, cảm thấy sự náo động điên cuồng của trái tim đang hoảng sợ, khi sức mạnh tiềm ẩn thôi thúc nàng phải nói :

“Tôi thích tự mình đọc hơn, xin vui lòng.” Màu sắc đã rút cạn khỏi gương mặt và bàn tay run rẩy khi nàng cầm bức thư.

Có hai trang thư. Summer nhận ra tờ giấy bởi vì giấy là một thứ rất khó kiếm trong nhà của họ, và tuồng chữ viết tay của mẹ nàng vì chúng ngay ngắn và đẹp. Nàng quay lưng lại Ellen và bắt đầu đọc.




Tháng năm 14, 1847.

Sam thân yêu nhất của em.

Em cầm bút để báo cho anh hay tin rằng J.R đã gặp nạn và đã chết. Em cũng phải chịu một tổn thương trên lưng và bị giam hãm trên giường. Không, đừng, Sam yêu dấu, em không muốn anh đến hoặc lo lắng về em. Tiền trợ cấp của J.R đủ cho những nhu cầu của bọn em. J.R và em có một đứa con trai. Giờ thằng bé đã ba tuổi rồi. Một cậu bé rất sáng dạ, nhắc em nhớ nhiều về Slater. Nhưng đây không phải là lý do em viết thư. Em đã băn khoăn trong tất cả những năm tháng qua, rằng liệu em có làm đúng không khi đã không nói với anh điều mà em cảm thấy cần phải nói với anh vào thời điểm này. Vào thời gian Summer sinh ra, em không bao giờ biết ngày nào hoặc giờ nào J.R sẽ đến tìm em. Em đã hy vọng rằng sự ra đi của bọn em sẽ dễ dàng hơn cho anh nếu anh không biết. Anh đã có một cô con gái xinh đẹp, Sam. Không cách nào con bé lại không phải con của anh được. Em đã không ở cùng J.R trong hơn một tháng trước khi Ovalee và em đi về miền Tây. Như anh đã biết, Ovalee đã bị giết những ngày sau đó, và khi anh ôm em trong vòng tay để an ủi em, tình yêu của chúng đã nảy nở, và chúng ta không thể giữ bản thân cách xa nhau. Chín tháng sau đó, Summer được sinh ra. Em nhìn thấy anh trong con bé mỗi ngày, Sam. Tóc con bé màu đen, giống hệt như anh. Con bé hay hất đầu như anh thường làm. Em nghĩ J.R đã nghi ngờ, nhưng ông ấy không bao giờ bộc lộ điều đó. Ông ấy yêu con bé và là một người cha tốt đối với con bé. Con bé cũng là một cô gái tốt, Sam. Và xinh đẹp. Anh sẽ tự hào về con bé. Em cho anh biết vào lúc này bởi vì em cảm thấy  thời gian của em ở thế giới này đã bị rút ngắn. Em sẽ không nói với Summer. Em không chịu đựng được việc con bé nghĩ mẹ nó là một người phụ nữ buông thả, tội lỗi. Mùa hè mà chúng ta trải qua bên nhau trước khi con bé được sinh ra là khoảng thời gian kỳ diệu trong cuộc đời của em, và không ngày nào trôi qua mà em không nghĩ về anh. Em cầu nguyện Libby hồi phục sức khoẻ và anh có thể sống một cuộc sống hạnh phúc. Em sợ rằng tội lỗi của em về mùa hè tuyệt vời đó đã bắt được em. Đừng xót xa cho em, Sam yêu dấu. Hãy vui mừng rằng một phần của anh và của em đang sống trong con gái của chúng ta.

Cầu Chúa ban phúc lành cho anh,

Nannie Kuykendall.


Summer choáng váng. Đôi mắt nàng không còn nhìn vào những mẫu tự trên trang giấy nữa. Sự thấm nhập đầy đủ của tin tức kinh hoàng ấy vẫn chưa vươn đến được trí não mờ sương của nàng.

“Đó không thể là sự thật được.” Nàng thì thầm.

“Đó là sự thật, cưng à. Cô phải đối mặt với nó.” Giọng của Ellen lạ lẫm vọng đến bên tai nàng. “Bây giờ cô hiểu lý do tại sao tôi quá bàng hoàng khi nghe về cô và Slater rồi. Tôi nghĩ hắn biết cô là em gái hắn. Tôi chắc chắn là hắn biết. Tôi không thể hiểu nổi, tại sao Nannie lại không nói với cô.”

Summer nhìn bà ta đờ đẫn. Gương mặt nàng như tạc bằng gỗ, rồi một sự run rẩy tràn qua nó. Bức thư rơi xuống sàn.

“Cô không thể vương vào tình yêu với Slater được đâu cưng.” Giọng nói đáng ghét cứ đều đều, “Hắn là anh trai cô, y như John Austin là em trai cô vậy.” Bà ta ngừng lại, rồi vội vàng nói tiếp, “Tôi đã định gởi bức thư cho Sam, nhưng trước khi tôi có thể tìm ra ai đó chuyển bức thư đi thì anh ấy đã bị giết. Và Slater… chà, Slater hành động giống như một con chó điên mỗi khi tôi đến gần. Tôi vui là đã giữ bức thư đó lại, vì lợi ích của cô, cưng à. Điều gì xảy ra nếu cô cưới Slater? Điều gì xảy ra nếu cô có một đứa bé với hắn?” Dấu hiệu kinh hoàng trườn vào giọng bà ta lần này đã không thất bại trên Summer. “Tại sao à, cưng ơi, những đứa trẻ từ sự kết hợp như thế sẽ bị biến dạng, bị ngu đần… Cô biết đấy, những kẻ với cái đầu to. Thật mừng làm sao rằng tôi đã đến đúng lúc! Chưa kể đến những điều khủng khiếp mà tôi đã cứu cô tránh khỏi.”

“Im đi! Im đi!”

Summer bật đứng dậy và hét lên, rồi bịt tay lên miệng và cắn mạnh vào lưng khớp ngón tay. Giận dữ và đau khổ đang xé nàng thành từng phần. Không thể nhìn vào gương mặt điềm tĩnh xinh đẹp của Ellen, nàng buột ra tiếng khóc thống khổ, buông thõng tay, và quăng bản thân úp mặt xuống giường.

Thân thể nàng rung chuyển khi nàng bắt đầu nức nở cuồng loạn. Điều đó không thể là sự thật! Đó là một hiểu lầm! Đó không thể là sự thật – nhưng nó đã là thế! Chữ viết tay của mẹ nàng, sự nói chuyện liên miên của bà về Sam McLean. Mẹ nàng nói rằng tất cả người nhà McLean đều đặt tên đứa trẻ của họ bắt đầu với chữ S. Mẹ đặt cho con tên Summer, mẹ nàng nói, bởi vì nó nhắc mẹ nhớ về những thứ xinh đẹp. Trái tim nàng nhức nhối với cơn đau thể chất gần như quá mạnh để có thể chịu đựng được. Nàng tiếp tục rung rẩy dữ dội, cả bên trong lẫn bên ngoài. Làm ơn, làm ơn, giọng nói bên trong nàng than khóc, xin hãy để cho điều đó chỉ là một cơn ác mộng. Hãy để tôi thức dậy và mọi thứ đều ổn. Nhưng nàng biết mọi thứ không ổn chút nào, và đây không phải là ác mộng, và nàng khóc dữ dội hơn nữa.

Các ý nghĩ xô dạt trong trí óc nàng. Đôi bàn tay đã âu yếm nàng thân mật đến thế lại là của… anh trai nàng! Đôi môi đã hôn nàng đầy đam mê và mang nàng đến bến bờ hạnh phúc và xa hơn nữa là của… anh trai nàng! Đứa trẻ… Ôi, Chúa ơi, Đứa trẻ là con của anh trai nàng! Lạy Đức Chúa kính yêu đầy khoan dung, nàng cầu nguyện, xin hãy để con chết đi! Đừng để con sống đối mặt với… địa ngục!

Nàng khóc dữ dội hơn. Khóc cho đến khi trí óc nàng tê liệt vì đau buồn và ăn năn. Phủ kín gương mặt bằng hai bàn tay, nàng chìm sâu vào trong địa ngục khốn khổ của nàng, chấp nhận những nhát dao chí hiểm mà nàng chưa từng biết đến.

Ellen không cho phép nàng trốn vào trong trạng thái vô thức. Bà lắc vai nàng. Khe khẽ vào lần đầu tiên, rồi mạnh hơn.

“Summer, cô phải kềm nén bản thân, lập ra những kế hoạch. Cô đang làm cho chính mình phát bệnh khi cư xử như thế này. Summer, nghe tôi này. Cô có lên giường với Slater không? Có không?” Ellen lắc nàng lần nữa. “Trả lời tôi.” Khi Summer không trả lời, bà ta nói với vẻ dứt khoát. “Cô có. Điều này tệ hơn tôi nghĩ nhiều đấy. Cô có biết điều đó nghĩa là gì không, Summer? Có nghĩa là cô đã phạm tội loạn luân! Cô và Slater… Ôi Chúa cứu chuộc, đừng để những người đàn ông phát hiện ra điều này! Và lạy Trời, đừng để cho cô có thai! Họ sẽ treo cổ Slater, chắc chắn là thế đấy, Summer. Bọn đàn ông Texan có thể khá thiếu khoan thứ đối với những điều như thế. Họ sẽ không nghĩ rằng có lẽ Slater không biết cô là em gái của cậu ta. Cô có muốn thấy Slater bị treo cổ không?”

Summer lăn người và ngồi dậy. Những lời của Ellen len lỏi vào những chốn thẳm sâu nhất trong trí óc mụ mị của nàng. Nàng không thể để cho bất kỳ tổn hại nào đến với Slater. Anh chẳng biết nhiều hơn nàng, rằng anh… rằng nàng… Nàng không thể, cho dù chỉ nghĩ đến những từ đó. Ellen nói đúng. Nàng phải rời khỏi đây trước khi bất kỳ ai nghi ngờ. Nàng và John Austin sẽ trở lại Pine Woods. Gần như ngay khi ý tưởng ấy lướt qua trí óc nàng, nàng đã bác bỏ nó. Không! Nàng phải đi đến một nơi nào đó mà Slater không thể tìm thấy nàng. Nơi nào đó mà thậm chí anh sẽ không nghĩ đến việc tìm kiếm ở đó.

“Tôi đã nảy ra ý này trong lúc cô đang vật lộn với sự thật, Summer. Tôi sẽ giúp cô rời khỏi nơi này. Cô cần phải đi. Cô hiểu mà, đúng không cưng?” Bà ta nhìn chăm chú vào đôi mắt sưng phồng vì khóc. “Có một khu làng của người Mormon* cách Hamilton khoảng tám dặm. Tôi biết người dẫn đầu rất rõ. Ông ta là một người tốt.
 Tôi đã mua kha khá đồ nội thất từ họ, và ông ta nợ tôi một ân huệ. Nếu tôi yêu cầu, ông ta sẽ đưa cô đi cùng khi họ rời khỏi để gia nhập một cộng đồng lớn hơn ở Utah. Về tất cả những tính tốt của họ, họ khá vụ lợi. Cô sẽ cần tiền.” Bà với tay vào trong hành lý và kéo ra một chiếc túi.

“Không,” Summer nói bằng giọng khản đặc, “Không…”

“Có. Lấy đi.” Ellen đặt chiếc túi vào trong tay nàng và khép những ngón tay của nàng lên trên nó. “Cô có thể trả lại tôi nếu điều đó khiến cô cảm thấy tốt hơn để nhận nó. Tôi làm điều này vì cô, Summer, vì mẹ cô… và vì Slater. Những tín đồ Mormon sẽ mang cô đến Utah và Slater sẽ không bao giờ biết, sẽ không bao giờ phải chịu đựng nỗi ô nhục khi biết rằng hắn đã làm chính em gái ruột của mình mang thai.”

Summer thả túi tiền xuống sàn. Ellen vươn tay đến nó và bức thư. Chiếc túi bà ta đặt trên bàn viết, còn bức thư nhét vào trong túi váy của bà.

“Tôi muốn lấy bức thư.” Giọng Summer nghẹn ngào. “Đó là bức thư của mẹ tôi. Bà đã mở nó, đã đọc những bí mật của bà ấy.” Nàng giơ tay ra.

Ellen nhún vai hờ hững, và trao cho nàng bì thư.

“Có điều gì không ổn sao, Summer?” Sadie đứng tần ngần trong ngưỡng cửa.

“Sadie! Ôi… Sadie!” Summer trườn đứng lên và lao đến với bạn nàng. Nàng quăng đôi cánh tay vào một Sadie đang hoảng hốt với sức mạnh gần như khiến chị lảo đảo. Nàng liên tục lập đi lập lại : “Sadie! Ôi Sadie ơi!”

“Có gì không ổn sao? Bà đã làm gì cô ấy?” Sadie ôm cô gái đang nức nở dữ dội và cố giữ thăng bằng.

“Tôi không làm điều gì với cô ấy hết. Cô ấy tự làm điều đó đấy chứ.” Giọng của Ellen lạnh lẽo, đầy vẻ quý phái, y như trước đây. “Tôi trao cho cô ấy bằng chứng rằng cô ấy là em gái của Slater McLean. Nếu cô là bạn của cô ấy, cô nên giúp cô ấy đóng gói hành lý để cô ấy có thể rời khỏi đây. Nếu bị phát hiện đã ngủ với chính anh trai của mình, cô ấy sẽ bị ruồng bỏ. Không kẻ đứng đắn nào sẽ muốn dính líu gì đến cô ấy, và Slater sẽ bị treo cổ! Tôi sẽ rời đi để cô thuyết phục cô ấy. Tôi sẽ ra ngoài hiên trước hít thở ít không khí trong lành.”

Summer thổn thức câu chuyện trong vòng tay Sadie. Sau đó, nàng nằm dài trên giường, nhìn chằm chằm vào hư không, như thể mí mắt đã bị tê cứng. Sadie mang đến một chiếc khăn ướt, lau gương mặt sưng phồng và vuốt lại mái tóc rối cho nàng.

“Tôi không tin điều đó.” Chị ngồi bên cạnh giường, giữ chặt bàn tay Summer, và cố gắng đến tuyệt vọng tìm ra lý do để tin rằng câu chuyện không phải sự thật. “Tôi chưa bao giờ gặp người nào giống như bà ta. Bà ta khiến tôi cảm thấy giống như tôi chẳng là gì hết khi bà ta đảo ánh mắt trên người tôi. Bà ta có thể đã viết bức thư ấy lắm chứ?”

“Không. Đó là giấy của mẹ tôi và nét chữ viết tay của mẹ tôi.” Đôi mắt màu tím biếc nhìn Sadie cạn khô nhưng sưng phồng, và để lộ hậu quả từ một cuộc khóc lóc dữ dội. “Đó là sự thật, Sadie. Không phải cứ mong muốn thật nhiều thì sẽ có thể thay đổi được sự thật.”

“Cô sẽ làm gì, Summer? Cô sẽ nói với Slater chứ?”

“Tôi đã có thai rồi, Sadie.” Nàng ngừng lại khi thấy vẻ sửng sốt trên gương mặt Sadie. Những từ ngữ không thể tin được và cũng không thể nói được thành lời đặt một sự xác thực lên chúng. “Tôi không thể để cho Slater sống với nỗi đau khổ dằn vặt rằng anh ấy đã làm… em gái anh ấy mang thai.”

“Ôi Summer! Ôi, cô gái đáng thương!” Những giọt nước mắt của chính chị làm nghẽn cổ họng chị, gần như bọc kín những từ ngữ.

“Tôi phải ra đi, Sadie.” Nàng nghiêng người trên khuỷu tay. “Ellen đã đề nghị giúp đỡ tôi.” Nàng níu chặt cánh tay của Sadie. “Nhưng John Austin là điều tôi lo lắng. Chị sẽ chăm sóc thằng bé thay tôi nhé, Sadie? Làm ơn, hãy làm điều này vì tôi. Tôi sẽ tìm thằng bé ngay khi tôi có thể.”

“Sao thế, cô không cần phải lo lắng về John Austin đâu. Nhưng, sao cô không để tôi và Mary đi cùng cô? Chúng ta sẽ cùng nhau xoay sở. Chúng ta có thể đi đến nơi nào đó và tôi sẽ tìm việc. Chúng ta sẽ sống được.” gương mặt của Sadie phiền muộn. “Tôi không muốn cô đi với người phụ nữ đó, Summer. Làm ơn đừng làm thế. Thứ gì đó tồi tệ sẽ xảy ra. Tôi chỉ biết là bà ta không tốt!”

“Tôi sẽ không ở với Ellen. Hứa với tôi, chị sẽ ở lại đây và chăm sóc John Austin, và chị sẽ không nói với ai rằng tôi đã có thai.”

“Dĩ nhiên tôi hứa. Tôi sẽ làm bất kỳ điều gì cô muốn tôi làm. Nhưng Slater sẽ nghĩ gì khi cô chỉ cứ vậy mà đi mất?”

“Anh ấy quá ốm yếu để trò chuyện vào lúc này. Anh ấy sẽ bị tổn thương, nhưng điều đó vẫn tốt hơn thế này. Trong một vài tuần, hoặc một tháng, tôi đã đi đủ xa và điều đó sẽ an toàn để chị đưa cho anh ấy bức thư. Anh ấy sẽ hiểu.”

“Tôi không biết, Summer. Anh ấy sẽ điên cuồng lên cho xem, khi cô đi mà không nói gì với anh ấy. Tôi không biết liệu tôi có thể đợi đến một tháng hay không nữa.”

“Cứ đợi lâu như chị có thể, Sadie. Cho dù anh ấy có biết, anh ấy cũng sẽ không thể cưỡi ngựa trong thời gian đó được đâu.”

Sau đó họ im lặng, mỗi người lạc trong suy nghĩ của riêng mình, nhưng vẫn giữ chặt bàn tay của nhau. Ellen bước tới bước lui trên hiên trước, nhìn xuyên qua cánh cửa mở hết lần này đến lần khác. Từ một nguồn sức mạnh không thể ngờ bên trong nàng, Summer thu thập đủ sức mạnh để suy nghĩ một cách bình tĩnh. Một dòng từ bức thư của mẹ nàng xô vào trí óc nàng: “Em sợ rằng tội lỗi của em về mùa hè kỳ diệu đó đã bắt được em rồi.” Giống như mẹ, Summer nghĩ. Mình cũng như mẹ. Nhưng tội lỗi của mình bắt được mình sớm hơn, và mình phải trả giá cho chúng lâu hơn.

Sadie lấy chiếc rương nhỏ của Summer từ bên dưới giường và bắt đầu lấp đầy nó. Không hỏi han gì, chị nhấc túi tiền từ bàn viết và nhét nó vào bên trong, cùng với chiếc hộp đã cất chiếc vòng thắt bằng tóc và số tiền mà Slater đã đưa cho nàng để mua váy cưới. Đó là một số tiền lớn; nhiều hơn Sadie từng mơ có được. Chị mừng cho Summer, ít nhất thì nàng cũng sẽ không phải lo lắng về chuyện tiền nong trong một thời gian.

John Austin và Mary đi xuống khỏi căn gác mái.

“Em đã mệt mỏi khi cứ phải ở mãi trên đó rồi, Summer.” Cậu bé phàn nàn. Rồi nhìn thấy những gì Sadie đang làm, cậu hỏi, “Chị đang đóng gói rương hành lý của Summer để làm gì thế? Slater không thể đi xuống thị trấn lúc này được đâu. Jack nói anh ấy không thể đi trong một thời gian dài. Jack nói rằng ông ấy định đi xuống thị trấn và kéo lê vị giáo sĩ ấy đến đây nếu ông ấy cần phải doạ cái đồ…” Đôi mắt cậu bé lia nhanh đến người chị, “Jack nói ông ấy sẽ bị nguyền rủa nếu ông ấy…”

“Jack nói, Jack nói!” Sự thiếu kiên nhẫn lộ rõ trong giọng của Sadie. “Summer sắp đi thăm Mrs. McLean. Slater sẽ nằm chết dí ở đó một thời gian dài và Summer sẽ đi với Mrs. McLean… ờ, để may váy cưới.”

“Chị ấy nằm trên giường vì chuyện gì thế?”

“Cô ấy mệt, vậy thôi. Cô ấy đã thức suốt đêm. Giờ thì biến đi và đọc sách của em hoặc thứ gì đó. Mary, Con đến đây và ngồi trên sàn và mẹ sẽ để cho giữ chiếc gương soi của Summer.”

Summer nằm bất động trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Sadie làm việc và nói chuyện nho nhỏ với Mary, những vấn đề riêng của chị bây giờ đã bị quên lãng trước tại hoạ đang giáng xuống cho bạn chị.

Khi John Austin xuất hiện ở ngưỡng cửa và bảo với chị Jesse đã quay lại, tin tức ấy đã không làm chị thấy hạnh phúc dữ dội như nó sẽ làm được cách đó một vài ngày, hoặc thậm chí chỉ một ngày.

“Những binh lính cũng trở lại. Em ước chi Jack để em nói chuyện với họ. Chị có nghĩ ông ấy sẽ cho phép em không, Sadie?”

“Em nên hỏi ông ấy, nhưng không phải bây giờ. Jack đã nói chúng ta ở yên trong nhà, và đó là những gì chúng ta phải làm.” Sadie bước đến cửa.

Jesse đang đứng bên cạnh con ngựa của gã, và bất chấp bản thân, chị không thể kiểm soát được cú nhảy đột ngột của trái tim chị. Ellen đứng gần gã, đôi cánh tay bà ta quàng quanh eo gã trong lúc gã vỗ nhẹ trên lưng bà.

Quang cảnh về hai người bọn họ ở bên nhau khuấy động một cơn giận dữ bên trong Sadie. Giận bản thân vì đã quá ngu ngốc khi nghĩ rằng chị sẽ có cơ hội với gã. Chị quan sát họ, bị mê hoặc, khi Ellen thực hiện những mưu mẹo của bà. Bà ta vuốt má gã, mìm cười với gã, bật cười với điều gã đang nói mà không rời mắt khỏi gương mặt gã.

“Đàn ông còn ngốc hơn cả những con cừu,” Sadie lầm bầm, cố ngăn những giọt nước mắt thất vọng trào ra khỏi mắt chị, “và đám cừu thì có não đâu để mà ngốc chứ!” Chị quay khỏi ngưỡng cửa với vẻ chán ghét, nhìn Summer để xem liệu nàng có nắm được tầm quan trọng là những người lính đang trở lại hay không, nhưng Summer vẫn nằm y như trước đó, vẫn đang nhìn vô hồn lên trần nhà.

Jesse và Ellen di chuyển đến hiên trước và giọng của họ trôi dạt vào phòng qua cánh cửa mở. “Tôi muốn về nhà, Jesse.”

“Chúng ta phải đợi, Ellen. Đại uý Slane đang đóng quân ngoài kia với hy vọng sẽ bắt được băng nhóm đó trước khi họ đến đây. Tôi ở đây phòng hờ một vài trong số chúng thoát đến đây. Chúng là một bè lũ xấu xa, Ellen. Có lẽ là bọn tệ hại nhất mà phần này của đất nước được biết. Đây là cơ hội của đại uý để tóm được chúng. Vì thế chúng ta sẽ ngồi yên ở đây cho đến khi mọi việc đã xong.”

“Tôi có vài thứ để nói về điều đó, Jesse. Trong khi cậu rong duổi loanh quanh cùng đại uý Slane, những người của chính cậu ở đây đã nhận lệnh từ đốc công của Slater. Có bốn người ở đây, những người làm việc cho chúng ta. Tom đã phớt lờ tôi kể từ khi chúng tôi ở đây. Khi chúng ta về nhà, tôi muốn cậu sa thải họ. Travis nói ông ta luôn lấy quá nhiều cho bản thân. Và từ cách ông ta đang hành động, tôi chắc chắn có thể tin điều đó.”

“Chúng ta sẽ nói về điều đó sau, Ellen.”

“Chúng ta sẽ nói về điều đó bây giờ.”

“Để sau. Bây giờ bà đã mệt rồi, và hoảng sợ.” Giọng của Jesse kiên quyết, rồi sau đó nhẹ nhàng, kiên nhẫn.

“Tôi không hoảng sợ!” Giọng của Ellen tăng cao giận dữ. “Cậu đang nói với tôi rằng tôi hoảng sợ nhưng tôi không có! Một điều nữa, Jesse, cậu đừng quên cậu cũng đang làm việc cho tôi. Cậu làm việc cho tôi và Travis.” Một khoảng yên lặng dài, rồi giọng của Ellen, êm dịu, dỗ dành. “Tôi rất tiếc. Tôi không có ý định đó, cưng à. Cậu biết là tôi không có mà. Cậu là trụ cột của tôi, sức mạnh của tôi. Tôi không thể nào xoay sở được mà không có cậu. Cậu biết điều đó mà.”

“Tôi biết. Không sao đâu. Chúng ta sẽ về nhà ngay khi…”

Họ rời xa khỏi ô cửa sổ và dạ dày của Sadie đảo lộn chầm chậm. Giấc mơ của chị đã dần trôi xa…



Không có nhận xét nào: