Thứ Hai, 10 tháng 8, 2015

Miền đất dấu yêu 13.

Chương 13.





Summer đứng trên hiên trước và đợi chiếc xe độc mã đang tiến vào sân. Nàng không cười. Nàng ước chi Ellen đến thăm vào dịp khác thì tốt hơn. Slater đã đi lâu hơn ba ngày mà anh dự định, và một linh cảm đáng sợ về thứ gì đó đã xảy ra với anh châm chích dây thần kinh nàng gần như với mỗi hơi thở.

Những tay kỵ sĩ hộ tống chiếc xe độc mã quay thẳng về hướng bãi quây, và con thú xinh đẹp kéo xe đến một điểm dừng bên cạnh thanh chắn bảo vệ những vạt hoa của Summer. Một người đàn ông luống tuổi với mái tóc xám bạc cột dây cương vào cọc chống trước khi trở lại để giúp Ellen xuống xe.

“Cám ơn ông, Tom. Ông thật quá tử tế khi đưa tôi đi. Chào Summer. Cô ngạc nhiên khi thấy tôi sao? Tôi không thể ở yên trong nông trại đó thêm một ngày nữa. Jesse đã đi cùng đội lính, và Travis thì chỉ có Trời mới biết đang ở đâu. Thằng bé thích ra ngoài lêu lổng với các người chăn bò hơn ở nhà với mẹ của nó.” Tiếng cười như chuông ngân của bà êm ái, nữ tính. “Vì thế tôi quyết định đến thăm cô, người thân yêu thứ hai đối với tôi trên toàn thế giới.”

“Thật tử tế khi đi một chuyến dài, nóng nực để đến thăm tôi, Ellen. Bà sẽ vào trong nhà chứ?” Summer cố gắng đặt vẻ nhiệt tình vào trong sự chào đón.

“Phải, quả là một chuyến đi dài, bụi bặm,” Ellen nói, gỡ nón ra, “nhưng biết rằng cô ở cuối đoạn đường khiến chúng thật đáng bõ công.”

Summer đỡ lấy chiếc nón và chiếc túi nhỏ, nàng mở cánh cửa dẫn vào phòng của nàng. Sadie rít lên khi thấy ai đang đến. Chị túm lấy Mary và đi ra khu nhà phụ để đợi Jack, ông đang chỉ dẫn những người đàn ông tìm kiếm Slater.

“Tôi đến để đưa cô về nhà với tôi. Làm ơn, đừng nói không! Tôi đã suy nghĩ điều đó suốt đêm qua. Tôi nghĩ : Nếu tôi không đi đến Keep và mang cô về nhà với tôi, mùa hè sẽ trôi qua. Thời gian đi nhanh quá. Dường như chỉ mới một tuần khi tôi ghé qua để thăm mẹ của cô.” Bà vỗ nhẹ vào mái tóc bới cao và chấm nhẹ yểu điệu vào vùng ẩm ướt trên gương mặt bằng chiếc khăn tay viền ren.

“Để tôi mang cho bà ít nước mát, Ellen. Hay bà thích một ly kem sữa lạnh hơn?”

“Kem sữa nghe có vẻ tuyệt diệu đấy, cưng à, nhưng đừng bận lòng quá như thế. Tôi hết sức vui sướng chỉ với việc được ở đây với cô. Chúng ta có thể trò chuyện vui vẻ. Em trai nhỏ của cô đâu rồi?”

“Thằng bé trải qua phần lớn thời gian của nó với Jack và Pud khi Slater không ở đây. Cậu bé học hỏi được rất nhiều trong mùa hè này. Lần đầu tiên trong cuộc đời nó, tôi không thấy lo lắng khi rời mắt khỏi nó.”

“Điều đó thật tuyệt.”

Đôi môi của Ellen mỉm cười đầy ngọt ngào, nhưng đôi mắt bà không bắt nhịp cùng. Chúng bận rộn nắm bắt mọi thứ về Summer, từ đỉnh mái tóc đen sáng lóng lánh của nàng đến đáy đôi giày cột dây cao. Cô gái đã thay đổi, trưởng thành, trở thành một người đàn bà trong mọi khía cạnh của ngôn từ. Chúa lòng lành, cô ta đang yêu! Cô ta không thể rơi vào tình yêu với Slater được! Travis đã nói cô ta thân thiện với nó và có vẻ chào đón cuộc viếng thăm của nó. Và thằng bé cũng nói nó chắc chắn có thể chinh phục được cô ta. Chà chà, nếu đồ ngốc nhỏ bé này rơi vào tình yêu với Slater, cô ta sẽ có một cơn chấn động tồi tệ. Ellen cự kỳ vui mừng rằng bà đã nhét bức thư trong túi vào khoảnh khắc cuối cùng.

Summer quay lại với ly kem sữa.

“Nó vừa được đánh xốp, Ellen, và làm lạnh.”

“Cám ơn cưng. Hãy đến ngồi cùng tôi. Trông cô có vẻ lo lắng. Có rắc rối gì sao? Cô đã thấy nông trại quá cô lập đối với cô sao? Vài phụ nữ không thể chịu đựng được sự cô đơn, cô biết đấy. Mẹ của Slater là bằng chứng.”

“Ồ, không, không phải như thế đâu. Tôi yêu nơi này. Chỉ là…Tôi thấy lo lắng, Ellen!” Nàng buột ra đột ngột. “Slater đã đi ra ngoài vùng biên giới đó cách đây sáu ngày rồi. Anh ấy cho rằng những kẻ sống ngoài vòng luật pháp mà những người lính đang tìm kiếm đã dùng những ngọn đồi như một nơi trú ẩn. Anh ấy định tìm kiếm những dấu hiệu và gặp lại đội lính ở đây. Đó là điều anh ấy muốn làm trước khi chúng tôi đến Hamilton để kết hôn. Anh ấy đã vượt quá ba ngày so với dự định, Ellen. Tôi biết có gì đó đã xảy đến với anh ấy.” Những giọt lệ tuôn đổ từ mặt nàng và bờ môi nàng run rẩy một cách không thể kiểm soát.

Lần đầu tiên, Ellen nghẹn lời. Bà ta không cho phép một biểu hiện nào lộ ra trên gương mặt. Tất cả những gì bà ta có thể nghĩ đến là, đây là điều mà bà ta đã không tính đến. Trí óc sắc sảo của bà ta lách cách khởi động.

“Slater có khả năng tự chăm sóc bản thân, cưng à. Đừng lo lắng. Cậu ta đã vượt qua nhiều tình huống cam go rồi.” Bà ta nói những từ ngữ đó, nhưng trí óc lại nghĩ : Ta hy vọng như quỷ là thằng con hoang đó chết quách cho rồi! Nếu hắn chết, nông trại sẽ thuộc về Travis, và ta sẽ không cho cô xem bức thư. Nếu hắn sống, ta sẽ phải nói với cô…”

“Bulldog đã đi xuống thị trấn để tìm một vị giáo sĩ.” Đôi môi nàng run run. “Slater sẽ phải ở đó nếu anh ấy có thể. Chúng tôi đã lên kế hoạch đi vào ngày hôm qua. Jack đã cho người đi tìm kiếm anh ấy và muốn tự mình hoàn thành việc đó, nhưng Slater đã nói ông ấy không được rời khỏi nông trại bất luận việc gì xảy ra.” Summer siết chặt tay vào chiếc khăn tay bà ta đang cầm và nước mắt lăn dài trên má nàng. “Ellen, Tôi biết anh ấy đã bị thương… anh ấy không thể chết! Tôi không thể nào chịu đựng nổi nếu có bất kỳ điều gì xảy đến với anh ấy.”

Ellen nghiêng người tới trước và vỗ nhẹ vào bàn tay của Summer.

“Có bao giờ cô chợt nghĩ thoáng qua không cưng, rằng Slater có thể cảm thấy  sợ chết khiếp chuyện kết hôn? Điều đó không có gì bất thường với đám đàn ông mà.” Summer định lắc đầu hùng hồn, nhưng Ellen tiếp tục. “Những người đàn ông McLean đúng là như thế đấy. Scott yêu dấu của tôi thích chơi đùa loanh quanh… Tôi buông lỏng dây cương đối với ông ấy, biết rằng ông ấy sẽ luôn trở về với tôi. Và Sam. Ồ, Sam! Anh ấy luôn có một người phụ nữ. Libby không thể hiểu được điều đó. Đó là một trong những lý do… chà, chúng ta sẽ không đi sâu vào điều đó. Tôi đang nói với cô điều này để làm cô hiểu rằng Slater hẳn đã quyết định ở lại những ngọn đồi và suy nghĩ về điều đó… nghĩ về sự trói buộc nếu cậu ta kết hôn sẽ như thế nào.”

Summer buông đôi tay của nàng ra. Đột ngột nàng bình tâm lại.

“Không có gì như thế hết, Ellen. Bà đã hiểu lầm về Slater.”

“Tôi hy vọng thế, cưng à. Ồ, tôi hy vọng điều đó biết bao!”

Họ ngồi trong im lặng một lúc.

“Bà dùng bữa trưa nhé, Ellen?” Cuối cùng Summer hỏi.

“Chà, không, nhưng đừng bận tâm. Tôi không muốn chất thêm gánh nặng lên cô khi cô đang có quá nhiều thứ để bận tâm rồi.”

“Không phiền gì đâu và tôi thà bận rộn còn hơn. Chúng tôi có bánh mì mới nướng và thịt. Và chúng tôi có cả dâu tươi nữa.”

“Những trái dâu nghe có vẻ hấp dẫn. Sam luôn có năng khiếu đối với những thứ nuôi trồng.”

“Chúng là những quả dại, nhưng rất ngon.” Summer đột ngột thấy khó chịu. “Với kem và đường, chúng không thể bị dập.”

Ellen ngồi bên bàn bếp ăn một cách yểu điệu.

“Người phụ nữ mà cô mang về từ thị trấn vẫn còn làm việc cho cô đấy chứ?”

“Sadie không làm việc cho tôi, Ellen. Chị ấy là bạn tôi. Tôi không biết tôi sẽ làm được gì mà không có chị ấy trong những ngày vừa qua.”

“Dĩ nhiên rồi, cưng à, tôi hiểu mà. Đây là một thời kỳ dễ sợ đối với cô. Và tôi cũng hiểu rằng bất kỳ thời gian nào khác thì cô cũng nhặt về một người bạn với nhiều thận trọng hơn. Cô đã ở một mình tại Hamilton, cần một phụ nữ khác, và cô ta thì ở đó một cách thuận tiện. Travis đã kể với tôi về cô ta. Tôi không thật sự tin tất cả những gì nó nói về cô ta đều hoàn toàn là sự thật, nhưng tôi đã hỏi Jesse. Theo cách lặng lẽ của cậu ấy, Jesse rốt cuộc cũng biết được… mọi thứ. Cậu ta cam đoan với tôi rằng những gì Travis nói với tôi về cô ta là sự thật. Cậu ta cực kỳ hối tiếc về cảnh tượng mà cậu ta đã tạo ra khi chúng tôi rời khỏi đây sáng hôm ấy. Cậu ta nói những gì thật sự khiến cậu ta giận dữ là Travis đã nói như thế trước mặt tôi. Jesse quá bảo vệ, và trở nên hung dữ đến nỗi đôi khi khiến tôi hoảng sợ.” Ellen bật cười nhẹ và quan sát Summer chăm chú.

Summer ngoảnh khỏi bà nhìn ra ngoài cửa sổ, trí óc nàng rối bời… Jesse đã nói như thế về Sadie sao? Những nỗi ngờ vực về Ellen len vào tâm trí nàng và không phải lần đầu. Slater đã nói… Ồ, cưng yêu dấu, làm sao em có thể ngờ vực lời anh nói với em chứ? Summer thở dài với chính mình. Đôi mắt màu tím mở rộng quay trở lại Ellen.

Bà ta ngừng dở chừng chiếc muỗng, giữ nó lơ lửng ngay bên cạnh khuôn miệng mở. Ôi, Giê-su ơi! Ellen nghĩ. Bà đã đi quá xa sao? Cô gái không có tâm trạng nghe khiển trách. Từ biểu hiện trên gương mặt ấy, cô ta cũng đang bực bội nữa.

“Tôi xin lỗi, cưng à. Tôi rất xin lỗi. Tôi không nên lập lại những chuyện ngồi lê đôi mách. Tôi biết ơn khi có phụ nữ ở đây. Tôi chắc chắn cô ta đã đỡ đần gánh nặng từ vai cô.”

“Phải, chị ấy đã làm thế.” Summer nói lặng lẽ. “Tôi không quan tâm người ta nói gì về chị ấy. Chị ấy tốt bụng và ngọt ngào, và tôi tự hào có chị ấy là bạn.”

Ellen hạ thấp ánh mắt xuống và cho phép biểu hiện trên gương mặt bà lộ ra khả năng rằng bà đã sai về Sadie.

Summer nghe thấy John Austin gọi nàng. Nàng đi đến cửa và ra bên ngoài sân. Cậu bé đang chạy đua về hướng ngôi nhà.

“Summer! Summer! Người thổ dân đó đang đến! Ông ta cưỡi con ngựa của Slater. Luther đã bắn một phát súng vào ông ta.” John Austin băng ngang qua sân và chạy xuống lối mòn. Cậu bé đã chẳng nói chuyện gì ngoại trừ về thổ dân kể từ khi ông ta ở đây. Không quan tâm đến tiếng gọi của Summer, cậu bé tiếp tục chạy cho đến khi đến gần con ngựa lang nhỏ, hét vang, “Hello, Bermaga! Xin chào. Ông đang làm gì với ngựa của Slater thế?”

Điều Summer lo sợ đã biến thành sự thật. Nàng nghĩ trái tim nàng đã vỡ tung. Nỗi khiếp đảm đã chôn chân nàng tại chỗ trong sân, nhưng đôi mắt nàng di chuyển từ con ngựa của Slater đến người thổ dân rồi đến Luther đang theo sát phía sau, súng cầm trong tay. Nàng không nhận ra khi Jack, Sadie và Ellen tham gia cùng nàng.

“Bắt gặp người Apache này đang cưỡi ngựa vào trại, liều lĩnh như ông đang thấy, Jack.” Luther phẩy tay xua đám bụi mù. “Gần như đã giết gã khi tui nhìn thấy con ngựa của Slater, những gã liên tục huyên thuyên, cố gắng nói với tui gì đó. Tôi không biết ngôn ngữ của người Apache để hiểu hắn muốn nói điều gì. Tôi nghe được một từ - phụ nữ - vì thế tôi đoán…”

Người thổ dân trượt khỏi con ngựa non và tiến đến cách Summer vài bộ. Khi nàng nhìn thấy ông lần vừa qua, gương mặt người đàn ông hốc hác, đôi mắt trũng sâu, thân thể yếu ớt. Bây giờ, ông ta bước đi đầy kiêu hãnh, đầu ngẩng cao, đôi mắt tinh anh và sắc xảo. Ông bắt đầu nói bằng một giọng đều đều. Ông nói một số từ rồi ngừng lại.

“Ông ấy đang nói gì, Jack?”

“Tôi không biết nhiều về ngôn ngữ Apache, Summer, nhưng điều gì đó về Slater.” Jack nói một vài cụm từ bằng tiếng Apache. Người thổ dân không hiểu. Ông ta lắc đầu dữ dội và nhăn mặt. Ông nói lần nữa, chậm hơn.

Summer nghĩ nàng sẽ thét lên. Nàng vùng ra khỏi bàn tay đang giật mạnh của John Austin. Đôi mắt của cậu bé chuyển từ Summer đến người thổ dân rồi trở lại người Apache. Cậu bé hăm hở rời khỏi rồi trở lại với hai cây que.

“Bermaga.” Cậu bé ấn một cây que vào bàn tay của người thổ dân. “Slater đã dạy em một vài từ Apache, Summer,” Cậu bé nói, vẫn nhìn vào người thổ dân. “Em sẽ nói chuyện với ông ấy bằng cách vẽ.” Cậu bé nói gì đó âm yết hầu, rồi nói, “Tall Man… Tall Man.”

Người Apache đi một vài bước đến chỗ đất bằng phẳng, trơ trụi, cúi rạp xuống và bắt đầu vẽ. Hình vẽ lộ dần một người đàn ông đang nằm.

“Tall Man?” John Austin hỏi. Người thổ dân gật đầu. John Austin ra vẻ một gương mặt nhăn nhó đau đớn, lảo đảo vài bước rồi ngã xuống. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người thổ dân để xem liệu ông ta có hiểu không. Ông ta gật đầu và đặt bàn tay trên vai, rồi bên hông rồi gập đôi người lại như thể đang trong cơn đau. Sau đó ông ta đứng lên và chạm vào cả hai bàn tay.

“Anh ấy bị thương,” John Austine nói. “Bị thương ở vai, bên sườn và hai bàn tay.”

“Tệ như thế nào? Tìm hiểu xem tệ như thế nào đi.” Có sự hoảng loạn trong giọng của Summer.

Cậu bé nằm xuống đất và nhắm mắt lại, rồi bật dậy và vẫy tay như đôi cánh chim. Người thổ dân lắc đầu, rồi giơ bàn tay của ông ta ra, kéo ngón tay cái và ngón tay trỏ từ từ gần sát lại với nhau.

“Anh ấy không chết, nhưng gần như thế,” John Austin loan báo.

“Ôi Chúa ơi! Ôi, Chúa ơi! Anh ấy ở đâu? Tìm hiểu xem anh ấy ở đâu?”

Bermaga vẽ lần nữa. Thoạt đầu khá thô thiển những có thể nhận ra được con ngựa. Những lằn thẳng mà ông ta thêm vào mang đến vài từ buột ra khỏi cậu bé.

“Một chiếc xe ngựa kéo! Là cáng kéo!” cậu bé nói một biến thể của từ ngữ với người thổ dân và ông ta gật đầu. John Austin chạy đến ngôi nhà và vỗ nhẹ vào tường. Người thổ dân gật đầu lần nữa. “Họ đang mang anh ấy đến đây trên một chiếc cáng kéo, Summer. Đó là thứ mà họ kéo phía sau một con ngựa.”

Summer chưa bao giờ thấy biết ơn người em trai nhỏ của nàng đến thế.

Barmaga lại gần Jack và chạm tay trên ngực ông. Bằng chiếc que ông ta tiếp tục vẽ những người đàn ông. Thoạt đầu ông ta vẽ hai người, rồi người thứ ba, rồi giơ nhiều ngón tay lên cùng lúc để Jack hiểu là có nhiều người. Jack gật đầu. Người Apache đi đến căn nhà và vỗ vào tường, như John Austine đã làm, rồi ông ta đi đến gần Summer và chạm nhẹ vào vai nàng.

“Nhiều người đàn ông đi đang đi đến đây để bắt Summer, Jack. Đó là những gì ông ấy muốn nói.” Gương mặt trang nghiêm của cậu bé nhìn từ người này đến người kia.

“Điều đó không thể đúng được, John Austin. Ai lại muốn bắt chị chứ? Hỏi ông ấy lần nữa đi.”

“Điều đó đúng đấy, Summer,” Jack nói chậm rãi. “Có sự bắt bớ phụ nữ đang diễn ra. Cố gắng và tìm hiểu xem khi nào, John. Hỏi xem liệu ông ấy có biết khi nào họ sẽ đến không.”

Cậu bé kéo một đường thẳng, vẽ thêm một ngôi nhà và cây cối, rồi một mặt trời và một vòng cung. Barmaga quan sát cậu bé chăm chú, và sau đó cậu vẽ một căn nhà khác, ông ta vỗ nhẹ vào vai và dùng cây que của chính mình kéo hai đường, rồi xoá đi một trong chúng.

“Trong hai ngày, hoặc có lẽ chỉ một thôi, Jack.” John Austin hãnh diện túm lấy bàn tay của Bermaga. “Slater nói thổ dân là những người thật sự tốt bụng. Em thích ông ấy.” Người thổ dân buông bàn tay và chạm vào đầu cậu bé.

“Hãy ra ngoài kia và quan sát những người thổ dân đang mang Slater đến, Luther,” Jack ra lệnh. “Vì Chúa, đừng để bất kỳ ai bắn vào họ. Pud, cháu ra đó và nói với Arnie và Raccoon già những gì đã xảy ra, và bảo họ ta nói phải giữ mắt của họ mở trừng trừng và không được buông đến một cái nháy mắt đâu đấy. Hãy bắn ba phát súng liên tục nếu họ nhìn thấy bất kỳ điều gì.”

Tom Treloar, gã cao-bồi từ trại Rocking S. và ba người cưỡi ngựa hộ tống đã tham gia vào nhóm.

“Chúng tôi ở đây, Jack, chúng tôi muốn được phân công. Hãy nói cho chúng tôi nơi chúng tôi có thể giúp.” Người cao-bồi quay lưng về phía Ellen khi ông ta nói. “Chẳng nghi ngờ gì là chúng tôi sẽ không đưa Bà McLean về nhà cho đến khi nơi này ổn định.”

“Cám ơn, Tom. Nếu các vị muốn giúp, hãy toả ra và ở lại đây gần các người phụ nữ. Tôi sẽ ghé qua Keep và cảnh báo cho các phụ nữ Mexican. Teresa sẽ canh chừng cho họ, bà ấy đã làm điều đó trước đây rồi.”

Bermaga nhảy lên lưng con ngựa lang và theo sau Luther.

“Bermaga,” Summer chạy theo sau ông ấy. Ông ghìm ngựa và đợi. “Cám ơn ông, cám ơn.” Nàng lập lại, biết rằng ông không hiểu từ nào. Người Apache nhìn sâu vào trong đôi mắt màu tím biếc trước khi khom người xuống và chạm vào đỉnh đầu nàng, tương tự như đã làm với em trai nàng. Ông thúc vào con ngựa và chạy hết tốc lực theo sau Luther.

Sadie, đang giữ chặt tay của Mary, quàng tay quanh vai Summer. “Sẽ ổn mà, mật ngọt. Điều đó chắc chắn tốt hơn nhiều tôi đã sợ. Jack cũng vậy. Người thổ dân biết cách chữa bệnh.”

“Tôi biết, Sadie. Tôi tin là anh ấy còn sống, nhưng tình hình anh ấy rất tệ. Bermaga cũng biết.”

“Thôi nào, chúng ta hãy đi dạo một chút. Họ sẽ đến từ hướng đó, tương tự như người thổ dân đã làm. Jack nói chúng ta không đi quá gốc cây dương, vì thế chúng ta sẽ đợi ở đó, trừ phi cô muốn trở lại và đợi với… bà ta.”

Summer đã hoàn toàn quên mất Ellen kể từ khi người thổ dân cưỡi ngựa đến. Nàng liếc nhìn ra sau. Ellen đang ngồi trên hiên trước.

“Chúng ta hãy đi dạo.” Nàng nói với Sadie.

Ellen đứng sau hậu cảnh, thu nhận mọi từ và mọi cử chỉ trong suốt cuộc gặp gỡ với người Apache. Bà ta hiểu được một điều. Slater chưa chết. Bà ta phải đợi để nhìn thấy tận mắt hắn ta tệ như thế nào trước khi quyết định xem liệu có nên mang quân át chủ bài của bà ta ra khỏi chỗ dấu vào lúc này, hoặc đợi cho đến sau đó. Bà ta đã bị phớt lờ hoàn toàn, bị xem nhẹ, trong suốt toàn bộ câu chuyện. Điều đó thật khó chịu. Có một điều chắc chắn, là không người đàn ông nào của bà ta từng quay lưng lại với bà ta và đề nghị sự phục vụ của họ với người khác. Khi Jesse trở lại, Tom sẽ phải ra đi. Ông ta sẽ phải đi cho dù đã ở trên nông trại lâu hơn bất kỳ người nào khác. Bà ta không tin chút nào về câu chuyện một băng đảng ngoài vòng pháp luật đang cưỡi ngựa đến nông trại này. Chẳng có băng đảng nào lớn như thế quanh đây hết. Nếu có, Travis hẳn đã nghe về chúng và kể với bà. Ý tưởng đó thật lố bịch. Summer ngốc nghếch bé nhỏ có một cuộc đi dạo táo gan ngoài kia với cô ả gái nhảy và bỏ bà ngồi một mình. Bà ta cũng sẽ không quên điều đó, không đâu. Sẽ thật khoan khoái làm sao khi phá nát cái lâu đài trong mơ của cô ta. Dĩ nhiên, nếu Slater chết, bà sẽ không kể với cô ta.

Buổi chiều dài đăng đẳng. Với Summer và Sadie đang chờ đợi bên dưới cây dương thì giống như vô tận. Đây là chốn hẹn ước, Summer nghĩ, nơi Slater và mình lần đầu tiên… Đó sẽ là nơi… Nàng ước chi đã kể với anh những gì nàng nghi ngờ. Những gì nàng đã gần như chắc chắn. Anh sẽ ngửa đầu và cười vang, nhấc bổng nàng lên, xoay nàng quay vòng vòng và nói đây sẽ là đứa đầu tiên trong một tá đứa nữa. Chúa lòng lành, xin đừng để anh ấy không được biết.

Khi những con ngựa lọt vào tầm mắt, Summer muốn chạy đến gặp họ, những Sadie giữ nàng lại.

“Jack đang đến đấy rồi, cưng. Hãy tiết kiệm sức mạnh của mình nào.”

Khi Summer thoạt nhìn thấy Slater, phải mất toàn bộ sức mạnh của ý chí mới giữ được nàng không khóc thét. Người đàn ông đang nằm ở đó chẳng giống chút nào với người đã hôn nàng, mỉm cười với nàng và nói anh sẽ trở lại trong đôi ngày. Mắt anh trũng sâu vào trong đầu, bờ môi phập phù và hé mở, bộ râu phát triển cả tuần trên gương mặt anh không che khuất nổi những vết hõm sâu của gò má. Anh bị cột vào chiếc cáng kéo cùng một chiếc chăn, và cơn mê sảng vùng vẫy đôi cánh tay anh và đảo đầu anh qua lại.

“Chúng ta tốt hơn nên mang cậu ấy đến Keep.” Jack nói điềm tĩnh và giọng nói phẳng lặng của ông có tác dụng xoa dịu Summer.

Nàng liếc nhìn ra sau về phía ngôi nhà. Ellen đợi trên hiên trước.

“Vâng. Chúng ta hãy mang anh ấy về nhà, Jack”

Tom và một trong những gã chăn bò đến để nâng vào hai cạnh cuối của chiếc cáng kéo.

“Chúng tôi sẽ đổi phiên cho các ông khi đến con lạch,” ông ta nói.

Summer bước theo sát chiếc cáng.

“Tôi tốt hơn nên ở lại với… bà ta,” Sadie nói.

“Tôi biết chị cảm thấy thế nào về Ellen. Chị có thể đi cùng tôi.”

“Không. Tôi và đám nhóc sẽ ở lại đây. Cô cứ đi đi và đừng lo lắng về việc ở đây. Và… Slater sẽ ổn.” Chị siết chặt cánh tay của Summer. “Tôi biết đúng là thế mà!”

Nước mắt dâng đầy trên mắt của Summer. Nàng vấp vào mô đất gồ ghề, nhưng tiếp tục đi.

Khi họ đến ngôi nhà nông trại, Teresa ra đón họ. Gương mặt người phụ nữ Mexican thể hiện sự quan tâm của bà. Người da trắng này đã yêu thương bà như con của chính bà. Bà đã chăm sóc anh suốt thời thơ ấu, những trận ốm và những vết thương mà bà thậm chí không thể nhớ nổi. Giờ đây, anh đang cần bà lần nữa. Bà đưa ra các mệnh lệnh cương quyết cho một cô gái, sau đó tìm đứa con rể của bà, kẻ nói được ngôn ngữ Apache đến.

Slater đã được mang đến phòng của anh và được nhấc nhẹ nhàng vào trong giường. Khi tất cả đã rời khỏi phòng, ngoại trừ Summer và Jack, Teresa tiến hành làm việc. Summer đứng một cách vô dụng bên cạnh, cho đến khi một cô gái đến cùng một chậu nước nóng hổi, theo sau bởi một người nữa với một chồng băng sạch. Sau đó, cô ấy và Teresa cùng làm việc với nhau, đầu tiên là rửa sạch và đắp gạc lên những vết thương, sau đó họ bôi thứ thuốc mỡ bốc mùi vào, rồi lau rửa phần cơ thể còn lại của anh.

Summer vắt nước từ một chiếc khăn ướt trên đôi môi nứt nẻ và vào trong miệng anh. Âm thành khàn khàn thoát từ cổ họng anh như thể anh đang hồi tưởng những điều độc ác đã thực hiện với anh.

Bermada và người con rể của Teresa, Santi, đến đứng phía cuối giường.

“Bermaga nói đôi tay của ông chủ bị đốt cháy. Người đàn ông da trắng xấu xa đã giơ chúng trên ngọn lửa.” Một tiếng khóc buột khỏi môi của Summer trước khi nàng có thể nuốt nó lại. “Bột nhão của cây cactus* để chữa lành vết thương ở bên dưới lớp băng quấn đó. Nói là vết phỏng phần lớn ở trên lưng và bên sườn của bàn tay. Bermaga nói hãy để lớp băng quấn đó cho đến khi ông ta mang thêm bột cactus đến trong hai ngày nữa.” Santi lắng nghe gì đó mà Bermaga đang nói. “Ông ấy nói đôi bàn tay sẽ tốt như cũ.”

(*Cactus : cây xương rồng. Có cả tỉ loại xương rồng mà tác giả gọi chung chung như vầy thì sao biết được là loài nào. Vài loài xương rồng dùng làm dược liệu, nên Sẻ quyết định để nguyên từ cactus cho nó… oách, hehehe. Nhưng Sẻ nghĩ tác giả muốn nói đến cây Aloe (nha đam, lô hội), cây này có tác dụng làm lành vết thương rất tốt, nhất là vết phỏng và các tế bào mô bị huỷ hoại. Aloe tuy hơi giống xương rồng, nhưng nó không thuộc họ cactus, mà thuộc họ Liliacea (hành tỏi) cơ – Ct của Sẻ.)

Teresa gật đầu tán thành. “Tôi có nghe về cây cactus chữa vết thương. Nói ông ấy là tôi muốn trồng được một cây.”

Santi nói với người thổ dân. Bermaga lắng nghe, nhưng không rời mắt khỏi thân thể yên lặng trên giường. Khi ông nói, chúng chậm rãi và tông giọng đều đều, không cảm xúc.

“Ông ấy gọi bà là Người Chữa Lành, Madre Politica, và sẽ mang cây đến. Ông ấy nói những rẻ xương sườn đó bị gãy và ông ấy đã bó lại.”

Teresa gật đầu đầy hiểu biết. “Ông ấy đã làm đúng, chúng tôi cũng sẽ làm điều tương tự.”

“Ông ấy mang đến loại bột sẽ xua cơn đau và cơn sốt đi khỏi.”

Lúc này Teresa nhìn người thổ dân với nhiều kính trọng hơn , và nói gì đó rất nhanh bằng tiếng Spanish với Santi, người thông dịch lại cho Bermaga. Khi họ bắt đầu rời khỏi phòng, Summer gọi Santi.

“Santi, nói với Bermaga là tôi rất cảm ơn. Nói với ông ấy rằng nếu chúng tôi có thể giúp được gì thì ông ấy hoặc gia đình ông ấy hãy đến với chúng tôi.”

Santi nói những từ ngữ âm yết hầu và Bermaga lắng nghe, gương mặt ông, như thương lệ, không chút diễn cảm. Khi Santi kết thúc, ông nhìn chằm chằm một lúc lâu vào cô gái mảnh mai bên cạnh giường, rồi quay người và ra khỏi phòng.

Summer kéo chiếc ghế vào sát bên giường của Slater và ngồi xuống. Nàng có thể nghe thấy những giọng nói ngoài hành lang đang trò chuyện khẽ khàng. Slater chuyển động không ngừng trên giường, và nàng nghiêng người hôn lên trán anh và bắt đầu nói chuyện với anh.

“Anh đang ở nhà rồi, anh yêu dấu. Anh sẽ không sao rồi. Em sẽ chăm sóc anh, không rời khỏi anh, không bao giờ. Hãy nằm yên đi, anh yêu. Làm ơn nằm yên đi mà.” Nàng ve vuốt đôi cánh tay để trần của anh và làm mượt mái tóc ra khỏi gương mặt anh. Nhúng miếng vải vào trong nước mát, nàng đặt nó trên vầng trán nóng hầm hập. “Nào, nào,” nàng ngâm nga nho nhỏ. “Có thấy tốt hơn không?” Giọng nói dường như có hiệu quả. Đầu anh ngừng lắc. Nàng đặt đầu trên chiếc gối bên cạnh anh và nói khe khẽ bên tai anh. “Em ở đây cùng anh, anh yêu dấu. Cô gái mùa hè của anh ở đây. Em yêu anh rất nhiều. Anh sẽ phải khoẻ hơn, để em có thể nói với anh về tin tức tuyệt vời nhất. Em đã quá hạnh phúc với nó và em biết anh cũng sẽ như thế. Em không quan tâm liệu chúng ta có cưới hay chưa, anh yêu à. Chúng ta thuộc về nhau, chỉ điều đó là quan trọng. Làm ơn hãy khoẻ lên. Làm ơn mở mắt ra và nhìn em. Em muốn anh biết em ở đây.”

Teresa ra ra vào vào căn phòng. Họ hoà bột mà Bermaga mang đến với một chút nước và bón từng muỗng vào miệng Slater. Chúng rất đắng và anh mắc nghẹn, nôn oẹ, nhưng Teresa không chút động lòng, bà giữ chặt miệng anh đóng lại cho đến khi anh nuốt nó xuống. Sau đó, anh ít vật vã hơn, nhưng cơn sốt vẫn tăng cao không ngừng. Summer lau gương mặt anh và thay đổi miếng khăn ướt trên trán anh mỗi vài phút. Các người phụ nữ Mexican giữ thau nước luôn đầy nước mát nhất lấy từ nơi sâu nhất. Cuối cùng, Teresa kéo những tấm đắp đi, và họ phủ lên  chân và đùi anh bằng những miếng khăn ướt.

Trời đã quá nửa đêm khi Summer nhận ra những hạt mồ hôi đang hình thành trên thái dương anh. Gần như không dám tin cơn sốt đã bị đẩy lui, nàng lấy miếng khăn ướt ra khỏi đầu anh và đợi. Chẳng bao lâu sau, vầng trán anh đã ẩm ướt, và nàng gọi Teresa.

“Teresa. Cháu nghĩ cơn sốt đang bị đẩy lui rồi.”

Người phụ nữ Mexico khom người trên anh và trượt bàn tay xuống dưới tấm đắp để cảm nhận thân nhiệt của anh. Một nụ cười thắp sáng gương mặt bà.

Bueno, bueno, sẽnorita.* Đó là sự thật. Cậu ấy sẽ ngủ được vào lúc này.” Nhanh nhẹn, bà lấy đi tất cả các miếng khăn ướt khỏi chân anh và lau khô cho anh. (Vâng, phải, thưa cô – tiếng Spanish, Ct của Sẻ)

“Bây giờ anh ấy sẽ ổn chứ, Teresa?” Summer nín thở trong lúc nàng đợi câu trả lời.

“Tôi đã cầu nguyện với Đức Mẹ Đồng Trinh được như thế này. Cô hãy nghỉ ngơi đi, sẽnorita, để khi sẽnor thức dậy, cậu ấy sẽ nhìn thấy bella novia* của cậu ấy. (cô dâu xinh đẹp – tiếng Spanish, Ct của Sẻ)

“Tôi sẽ ngồi ở đây, Teresa. Chiếc ghế này hết sức thoải mái.”

Nàng dựa đầu vào lưng ghế và lần đầu tiên trong nhiều ngày, nàng cho phép các suy nghĩ khác hơn chỉ về Slater len vào tâm trí. Những phụ nữ Mexican và những đứa trẻ đặt nằm trong những ổ rơm ở khắp nhà. Nhưng chỉ duy nhất những âm thanh thì thào lọt đến phòng của Slater. Một đứa đã mang cho Summer một dĩa thức ăn và mỉm cười bẽn lẽn. Thức ăn vẫn còn nguyên trên chiếc bàn viết, nàng đã quên mất việc ăn uống. Nàng băn khoăn không biết Sadie sẽ xoay sở với Ellen như thế nào. Sadie đáng thương. Chị đã rơi vào tình yêu với Jesse và đã hứa với gã sẽ ở lại Keep, dưới sự bảo vệ của Slater, cho đến khi gã giải quyết các vấn đề của riêng gã. Jesse và Slater đã có một cuộc trò chuyện dài trước khi rời đi cùng quân đội. Điều duy nhất Slater nói về việc đó là cảnh báo các phụ nữ mang những đứa trẻ của họ vào trong nhà và cài chốt cửa nếu Travis cưỡi ngựa đến. Khi Summer hỏi Slater, anh hôn nàng và bảo nàng hãy làm như anh nói.

Sadie, mặt khác, lại rất hăm hở làm bất cứ điều gì Slater gợi ý, và tinh thần lạc quan cũ của chị đã quay lại, khiến Summer tự hỏi, hơn bao giờ hết, liệu sự phiền muộn của chị trong và tuần vừa qua có dính líu đến Travis chăng. Chị đã ngây ngất với hạnh phúc kể từ đêm mưa bão đó, đến mức Summer không muốn phá huỷ chúng bằng cách nói với chị rằng nàng nghi ngờ việc chị và Jesse có thể có một cuộc sống bên nhau. Nàng không thể hình dung Ellen sẽ buông tha Jesse. Bà ta quá sở hữu, quá thạo đời đối với việc bắt thóp gã, bất luận đó là gì, thì mối quan hệ gữa hai người đó cũng rất mạnh mẽ. Summer sợ rằng Sadie đã ngấp nghé trong sự thất vọng mất rồi.

Ý nghĩ của Summer trôi dạt về John Austin. Nàng tự hào về cậu bé biết bao nhiêu! Cậu bé có khả năng để giao tiếp với người Apache khi toàn bộ bọn họ lại không thể. Lúc này cậu bé đã có một người anh hùng mới. Giật mình, nàng nhận ra thậm chí đã chẳng nghĩ chút nào đến cậu bé từ khi Slater được mang về. Jack đã hứa trông nom cậu bé, và lời của Jack chỉ có giá trị chỉ sau lời của Slater ở chốn này.

Một điều khác Jack đã bảo nàng, là ông định mời Bermaga và người của ông ấy đến nông trại và ở lại bao lâu họ muốn. Đó là những gì Slater sẽ làm, ông nói. Summer rất mừng là Jack đã nghĩ đến điều đó.

Nếu Slater tốt hơn vào buổi sáng, nàng thẫn thờ nghĩ, nàng sẽ trở về “ngôi nhà nhỏ” để thay quần áo sạch và tạ lỗi với Ellen. Có vấn đề nghiêm trọng với những người sống ngoài vòng luật pháp… và nàng phải nghe được câu chuyện bằng cách nào Slater có thể chạy thoát khỏi chúng và bằng cách nào anh lại tình cờ ở cùng những người da đỏ.

Nhiều giờ trôi qua. Nàng không chuyển động, chỉ giữ ánh mắt chú mục trên gương mặt của Slater. Nàng hẳn đã ngủ lơ mơ, bởi vì đột ngột nàng nhận ra đôi mắt anh đã mở và anh đang nhìn nàng.

“Slater? Anh yêu,” nàng hít sâu, và khuỵu gối bên cạnh giường. “Anh yêu, anh tỉnh rồi!”

“Summer…” Giọng anh chỉ như tiếng thở. “Hôn anh.”

“Hôn anh ư? Vâng, yêu dấu ơi… vâng, vâng, vâng.”

Nàng đặt những nụ hôn nhỏ, nhẹ như tơ trên miệng anh, gò má anh, mắt anh.

“Không phải anh đang mơ sao?”

“Không, anh yêu, anh không mơ. Anh đã về nhà và đang khoẻ lên.”

“Anh đã nghĩ sẽ không bao giờ còn được gặp lại em nữa.” Những giọt lệ yếu đuối rỉ ra từ khoé mắt anh và lăn qua thái dương rơi xuống gối. Nàng hôn chúng đi và thì thầm với anh.

“Ngủ đi, người yêu dấu, và khi anh thức dậy bọn em sẽ bón cho anh ăn. Hẳn là anh đói ngấu rồi.”

“Nước.”

Nàng múc từng muỗng nước vào miệng anh. Sau một lúc anh nhắm mắt lại kiệt sức.

“Hãy ngủ đi, người yêu dấu ngọt ngào của em.” Nàng ngâm nga bên tai anh. “Anh sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều khi anh thức dậy lần nữa.”

Buối sáng đã đến và Slater ngủ yên giấc. Lúc này Teresa chắc chắn, ngoại trừ bị nhiễm trùng, anh sẽ hồi phục.

“Cậu ấy sẽ ngủ suốt cả ngày, Sẽnorita. Khi cậu ấy thức dậy cậu ấy sẽ đói như một con gấu.”

Summer đi đến hàng hiên vào giữa buổi sáng. Santi, tên thật sự của anh ta là gì thì từ lâu rồi chẳng ai còn nhớ nổi, đứng đợi ở đó.

“Bermaga vẫn còn ở đây sao?”

“Không, Sẽnorita. Ông ấy đi rồi.”

“Tôi muốn nói chuyện với ông ấy. Làm gì đó cho ông ấy.”

“Ông ấy chẳng nhận thứ gì ngoài thuốc lá.”

“Chúng ta sẽ chẳng bao giờ có thể đền đáp hết cho ông ấy.”

“Bermaga nói cuộc sống của ông ấy thuộc về sẽnorita mang đôi mắt màu hoa thạch thảo. Ông ấy là bạn cô và là anh em với Tall Man.”

Đối với Summer, ngày hôm ấy đẹp một cách khác thường. Bầu trời mang một màu xanh ngắt, với những ụ mây trẳng khổng lồ rải rác. Những giỏ hoa treo trên hàng hiên cũng rực rỡ những bông hoa, đám ong mật ca hát, những con chim giẻ cùi xanh láu lỉnh, đám chim nhại hót véo von, những âm thanh khe khẽ của những đứa trẻ đang chơi đùa phía sau nhà. Mọi thứ đều tuyệt vời! Những cảm xúc bị nén chặt của nàng trong những ngày vừa qua đã được buông lỏng. Slater đã trở về, thế giới của nàng đã ngừng chao đảo.

Đôi mắt màu tím biếc ấm áp, thân thiện mỉm cười với Santi.

“Tôi cần đi sang nhà bên kia.”

Santi giở chiếc nón sombreco rộng vành của người Mexico ra và mỉm cười khoáng đạt.

“Santi sẽ trông sẽnorita ở đó. Teresa, bà ấy nói…” Anh ta đảo tròn mắt.

Summer mỉm cười. Nàng có thể hình dung sẽ thế nào khi có một phụ nữ Mexican giỏi giang là mẹ vợ.

Khi họ cưỡi ngựa xuống lối mòn dẫn đến con lạch, họ vượt qua một người chăn bò được vũ trang bằng súng trường. Anh ta dường như không lưu tâm đến việc vượt qua của họ. Trên một gò cao bên trên con lạch, một người khác đang đứng, bất động, nhìn về hướng bắc, vũ khí của anh ta bồng trong đôi cánh tay. Cho đến bây giờ, sự đe doạ đối với nông trại đã bị đẩy ra phía sau trí óc của Summer.

“Santi, họ đang đợi những kẻ sống ngoài vòng luật pháp đến đây sao?”

Sí, sẽnorita. Chúng tôi quan sát. Chúng tôi đợi. Mọi người đàn ông đều vào vị trí. Bọn xấu đến – chúng tôi giết!”

 Vẻ dữ dội trong giọng nói khiến nàng nhìn vào gương mặt anh ta. Chúng lạnh lẽo, rắn đanh, quyết tâm.

1 nhận xét:

Angelika nói...

Tôi không thể cảm ơn Tiến sĩ EKPEN TEMPLE đủ để giúp tôi khôi phục lại cuộc hôn nhân của mình với niềm vui và sự an tâm của nhiều vấn đề gần như dẫn đến ly hôn. Cảm ơn Chúa, tôi đã tổ chức Tiến sĩ EKPEN TEMPLE đúng giờ. Hôm nay tôi có thể nói với bạn rằng Tiến sĩ EKPEN TEMPLE là giải pháp cho vấn đề này trong hôn nhân và mối quan hệ của bạn. Liên lạc với anh ấy tại (ekpentemple@gmail.com)